1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh trở về năm ba tuổi -Giai Nhân Chuyển Chuyển (c111) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 106: THÀNH TRẠM VŨ GẶP CHIÊU CHỐNG CHIÊU

      "Mạnh Tĩnh Nghiên, bạn trai cậu lại chạy đến ‘ nhà vệ sinh kìa’!", bạn học cười hì hì đẩy Mạnh Tĩnh Nghiên, hết tiết học, vừa nhìn ra cửa, quả nhiên, lại thấy Thành Trạm Vũ ‘ ngang qua ’ cửa lớp học.

      Tuy giải thích rất nhiều lần, Thành Trạm Vũ phải là bạn trai của mình, thế nhưng bốn mươi mấy nhân mạng trong lớp ai tin cả. Tất cả mọi người đều gép và Thành Trạm Vũ thành đôi, sở dĩ thừa nhận là vì muốn che mắt giáo viên mà thôi.

      Tục ngữ sai, chân lý thường nằm trong tay thiểu số. Mà chân lý này, chỉ do mình nắm giữ, có ép thế nào cũng ai tin cả!

      Ba tầng đều có nhà vệ sinh, nhưng Thành Trạm Vũ vì muốn gặp được Mạnh Tĩnh Nghiên, cho dù là ngang qua lớp liếc mắt cái, từ trước tới nay vẫn luôn chạy lên lầu hai vệ sinh. Điều này trở thành bí mật ai ai cũng biết giữa học sinh khối mười và khối mười hai.

      Nhưng hôm nay có chút giống, mỗi lần hết tiết Thành Trạm Vũ chạy đến nhà vệ sinh , nhưng là thời gian lên lớp cũng phải chạy n chuyến. Bạn học trong lớp thấy thế liền quay sang trêu chọc Mạnh Tĩnh Nghiên có phải Thành Trạm Vũ sợ chạy trốn hay mà cứ ngày nào chạy lên lầu hai mấy lần thế này?

      Tưởng tượng của mọi người quả vô cùng phong phú, vừa mập mờ vừa hâm mộ tình cảm của bọn họ vô cùng. Nhưng tình huống hoàn toàn hề đẹp như vậy.

      Thành Trạm Vũ thương tiếc thân thể của mình, cả tuần ăn gì, dùng bia sống qua ngày. Sau đó lại đến bệnh viện rửa ruột, sau khi rửa ruột 24 giờ chỉ được ăn những món thanh đạm. Có thể , dạ dày của cậu phải chịu trăm ngàn vết thương, khó có thể lại tiếp nhận thêm bất kỳ áp lực gì nữa.

      Vào thời điểm như thế này, dạ dày cần chăm sóc cẩn thận, chỉ có ăn cháo, cùng chút thức ăn thanh đạm, lại thể ăn quá nhiều. Thành Trạm Vũ sao chứ?

      Ở nhà họ Mạnh, mẹ Mạnh chỉ sợ đứa này ăn đủ no, mặc đủ ấm, càng ngừng gắp thức ăn, bới cơm, chỉ cần ăn ít hơn hai chén cơm, bà lại đứng ngồi yên, trong miệng ngừng lẩm bẩm, biết có phải Thành Trạm Vũ bị bệnh hay ? Hay là tại hôm nay bà làm cơm quá khó ăn?

      Tình huống như thế từ trước đến giờ vẫn chưa từng xảy ra, vì muốn cổ vũ mẹ Mạnh mà mỗi ngày Thành Trạm Vũ ăn như hổ đói, vốn là người thích mặn thích chay nên đũa lúc nào cũng ngừng vươn tới mấy đĩa thịt cá, hơn nửa thức ăn bàn nhà họ Mạnh đều chui vào cái bụng kia cả.

      Cứ phá hoại thân thể của mình như thế, dạ dày của cậu có thể tạo phản được sao?

      ngừng bị tiêu chảy, mỗi ngày đều phải chạy đến nhà vệ sinh mười mấy chuyến, cuối cùng trong bụng rỗng tuếch, chẳng ra được cái gì. Có thể dùng câu tương đối thô bỉ để hình dung thảm trạng đó chính là cúc hoa bị giày xéo thảm thương.

      Cũng may bình thường người này vẫn lạnh lùng như kem cốc, biết cười là gì, vẻ mặt dù bị đau đến méo xệch cũng hề khiến các bạn học có suy nghĩ gì khác, chỉ thầm thêm mắm dặm muối vào mối quan hệ giữa Thành Trạm Vũ và Mạnh Tĩnh Nghiên. Nào là ngày gặp như cách ba thu, tiểu biệt thắng tân hôn, hai người bọn họ chỉ nửa tháng gặp nhau mà tại lại dính như sam! Giọng điệu chua đến mức khiến người khác phải nhe răng!.

      Thành Trạm Vũ rốt cuộc chịu nổi, buổi chiều liền gọi điện cho bác sĩ Mạc, mua thuốc tiêu chảy đưa đến trường học. Uống thuốc xong, nằm bàn học ngủ giấc, cuối cùng đến giờ tự học buổi tối tốt hơn chút. thế bác sĩ Mạc lại cứ đeo bám tha, cười nhạo người nào đó vì muốn lấy lòng mẹ vợ mà ngay cả mạng cũng muốn.

      Dĩ nhiên, chuyện này sau khi tan học Mạnh Tĩnh Nghiên mới biết. chỉ cảm thấy hôm nay Thành Trạm Vũ có gì đó đúng, cũng biết cậu thoải mái là bởi vì ăn uống quá độ tạo thành. Phải cũng vô tâm mới đúng, biết Thành Trạm Vũ bị như vậy mà còn chú ý. Lúc thấy mẹ Mạnh gắp thức ăn cho cậu, trừ ghen tỵ ra cái gì khác cũng nhớ đến!

      Đứng ở ngoài, vừa định móc chìa khóa ra mở cửa, liền nghe thấy bên trong vang lên thanh binh binh bang bang dứt. Mạnh Tĩnh Nghiên cả kinh, có lẽ nào ăn trộm viếng thăm nhà mình chăng? Lập tức thang máy xuống dưới lầu tìm bảo vệ cùng lên đó, lúc này mới dám dùng chìa khóa mở cửa ra.

      chết qua lần, nên tiếc mạng của mình hơn bất cứ ai. Ai biết ông trời cho cơ hội, lần khác lại cho cơ hội nữa hay ? Cơ hội như vậy quá mơ hồ rồi...!

      Thận trọng đẩy cửa phòng ra, trong phòng khách chỉnh tề sạch , những đồ vật đáng tiền như TV, máy tính để bàn, hay món đồ sứ từ thời dân quốc mà cha Mạnh mua từ thị trường đồ cổ vẫn nguyên xi vị trí cũ hề xê dịch mảy may.

      Có điều......

      Trong phòng của , lại truyền ra thanh huỵch huỵch hự hự như có người đánh nhau.

      Hỏng bét! Phải chăng cha mẹ về nhà gặp phải ăn trộm trộm đồ nên giằng co ở trong đó? Những năm gần đây, cha xã giao ít, rời rượu thuốc lá, lại rèn luyện, thân hình dần nặng nề có thể đối phó được đạo tặc hay sao chứ? Đồ cần, người đừng để bị thương là được!

      Liên quan tới người nhà, Mạnh Tĩnh Nghiên mất hết bình tĩnh. Vừa nghĩ tới khả năng này, liền để ý quan sát tình huống, lập tức kéo bảo vệ vọt tới trước phòng đẩy cửa ra ——

      thanh hỗn độn chợt dừng lại, màn hình TV lên hai từ đơn tiếng ‘game over’. Ăn trộm gì chứ, đánh nhau cũng , trong phòng chỉ có người bé, số tuổi cũng lớn, còn là người quen.

      Chính là hỗn thế ma vương nhà lão Mạnh, Mạnh Dật Hiên!

      Náo loạn nửa ngày, hóa ra lại là sợ bóng sợ gió. Khách khí lấy bao thuốc của cha Mạnh trong ngăn kéo đưa cho người bảo vệ, rồi tiễn người .

      Vị bảo vệ này cũng là người mới tới, chưa từng gặp qua trường hợp lớn nào, thấy Mạnh Tĩnh Nghiên tìm mình trong nhà có thể có trộm nhờ giúp đỡ, trong lòng cũng hơi sợ hãi. Nhưng nếu theo Mạnh Tĩnh Nghiên lên lầu, ngày mai công việc kia chắc chắn giữ nổi. Chỉ thầm kỳ vọng ăn trộm nhìn thấy mình cầm gậy cảnh sát liền biết sợ mà chạy mất.
      tại chuyện giải trừ, sắc mặt rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, cầm bao thuốc mà Mạnh Tĩnh Nghiên đưa vào nhà vệ sinh bên trong chung cư hút điếu để giải tỏa áp lực. Đúng là hù chết người mà!

      "Dật Hiên, sao em lại tới đây?". Tiễn bảo vệ , Mạnh Tĩnh Nghiên đóng cửa lại, sau đó mới đến hỏi em họ mình.

      "Hừ, đều tại chị cả! Em chuẩn bị qua cửa rồi chị lại đột nhiên xuất làm người ta hết hồn, mới game over đấy!"

      Tài nghệ chơi điện tử của Mạnh Dật Hiên thế nào cũng qua được ải thứ ba của Super Mario chẳng khác nào với Mạnh Tĩnh Nghiên, cái gì mà sắp qua cửa chứ, vậy mà cũng dám khoác lác, dám đổ lỗi cho mới gan chứ. Kể cả Mạnh Tĩnh Nghiên có xuất hay chung quy cậu nhóc cũng bị game over.

      thanh binh binh bang bang mà Mạnh Tĩnh Nghiên ở ngoài cửa nghe được chính là tiếng nhạc phát ra từ trờ chơi của Mạnh Dật Hiên, còn tiếng đánh nhau kia được phát ra từ miệng cậu nhóc, do quá nhập vai.

      Chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ nghiện chơi điện tử, thế mà dọa sợ gần chết, nhớ lại liền thấy buồn cười, lá gan của mình quá !

      "Bác trai chở em tới đây! Bảo em ở chơi vài ngày!"

      "Vậy, bác Cả của em đâu? Sao lại có ở nhà?"

      "Mua Transformers cho em xong liền rồi!", Mạnh Dật Hiên hả hê .

      Cha Mạnh vẫn nuông chiều con cháu, Mạnh Dật Hiên vừa bướng bỉnh lại nghịch ngợm, khiến mọi người trong nhà nhức hết cả đầu, chỉ có cha Mạnh là thích cậu bé, nhận định cháu mình là nhân tài tương lai, mai này tiền đồ nhất định rộng mở.

      Cậu nhóc cũng biết cha Mạnh thương mình, muốn mua đồ chơi gì mà ba mẹ cậu cho liền gọi điện thoại cho bác, chưa bao giờ biết cái gì gọi là khách sáo. thế cha Mạnh lúc nào cũng chiều cháu, mỗi lần đều để cậu nhóc phải thất vọng.

      "Dật Hiên à, mẹ chị về chưa? Em có đói ? Chị nấu cho em cái gì ăn nhé?"

      "Ôi chao, phiền chết được, phiền chết được, con bọn chị lúc nào cũng thích cằn nhằn! Muốn làm gì làm cái đó , đừng ở đây cản trở em chơi game!". Đừng nghĩ Mạnh Dật Hiên còn , nhưng tính khí của cậu nhóc lại chút nào. Mạnh Tĩnh Nghiên che màn hình khiến cậu thể chơi điện tử được, chưa hai câu liền nổi giận. Đừng là chị họ, ngay cả mẹ cậu ở chỗ này cũng thế!

      Bóp bóp gương mặt đáng ăn đòn mấy cái, trước khi cậu nhóc nổi giận lập tức bước ra khỏi phòng, mở tủ lạnh tìm ít trái cây, rửa sạch rồi bưng lên cho tiểu tổ tông. Trẻ con xuất khẩu cuồng ngôn, thèm chấp nhặt với chúng làm gì.

      Đến tối, dụng tâm lương khổ đón tiểu quỷ Mạnh Dật Hiên về đây của cha Mạnh mới phát huy tác dụng. Đầu tiên, ở bàn cơm, Mạnh Dật Hiên kiêng ăn, cái này ăn cái kia cũng ăn, mặc dù phải đút cơm tận miệng nhưng tùy thời phải chăm sóc, hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mẹ Mạnh. Chỉ với Thành Trạm Vũ ăn nhiều chút đừng khách khí mà thôi sau đó liền để ý tới nữa. Thành Trạm Vũ vốn thoải mái, nên buổi tối xin nghỉ tham gia vào tiết tự học, mà trong nhà ai chú ý tới.

      Đến giờ học bài, Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn học cùng Thành Trạm Vũ, cửa phòng đóng, biết bên trong làm gì. Thân là người cha mượn cớ đưa hoa quả ra ra vào vào, vẫn tốt bằng mực ở trong phòng giám thị.

      Có Mạnh Dật Hiên ở đây chẳng phải như ý hay sao!

      cần phải , cậu nhóc cố thủ trong phòng Mạnh Tĩnh Nghiên rời nửa bước. Trong nhà họ Mạnh, chỉ có ở đây mới có trò chơi điện tử, nếu ra ngoài, cậu nhóc có gì để chơi! được! Kiên quyết được!

      Kết quả là, trước mặt Mạnh Tĩnh Nghiên và Thành Trạm Vũ đột nhiên mọc ra cái bóng đèn, đèn này mặc dù lớn, nhưng lại tỏa sáng lấp lánh, chẳng khác nào vầng thái dương nho cả.

      Từ trước đến giờ Mạnh Dật Hiên tới nhà bác mình vẫn thường ở trong phòng chị họ, Thành Trạm Vũ vẫn luôn thích điều này, vậy tốt thôi, để cho Dật Hiên ở đây lâu chút!

      Cha Mạnh vẫn thường nghe con diệu cằn nhằn rằng tướng ngủ của thằng nhóc kia tốt tí nào, trong mơ khéo còn bị giáng Hàng Long Thập Bát Chưởng vào mặt nữa đấy. Buổi tối Thành Trạm Vũ nghỉ ngơi tốt, thế còn gặp phải bóng đèn bèn quyết định trở về nhà mình!

      quyền tung ra lại đánh vào bịch bông, cha Mạnh tính sai khi lần này Thành Trạm Vũ có thể nhịn được việc mà người thường thể nhịn. Cậu đặt tất cả tình cảm lên người Mạnh Tĩnh Nghiên, mười năm còn có thể chờ, sao có thể vì Mạnh Dật Hiên mà lùi bước?

      Hơn nữa Mạnh Dật Hiên cũng khó trị, ở trước mặt cậu nếu dám ồn ào bị Thành Trạm Vũ mạnh mạnh mẽ mẽ trừng trị, dọn dẹp chế phục lát đâu còn dám đùa bỡn nữa.

      Thằng nhóc này từ quen bắt nạt kẻ yếu, cậu nhóc có thể đùa nghịch mè nheo ở trước mặt người thân, nhưng người ngoài như Thành Trạm Vũ nào quan tâm đến điều này? Cũng bởi vì băn khoăn nên xuống tay mới ác hơn. Thành Trạm Vũ ở trước mặt nhà họ Mạnh nhổ răng cọp, người nào đó dám ho he chút thử xem? Lột da cậu nhóc còn là đấy!

      Tất nhiên, cậu ra tay cũng có chừng mực. Mạnh Dật Hiên dù có nghịch ngợm thế nào cũng là người nhà họ Mạnh. Để người khác phát cậu thu thập Mạnh Dật Hiên nhất định cha Mạnh viện lý do này đuổi cổ cậu ra ngoài.

      Chưa trở thành cha vợ, bắt đầu đấu trí đấu dũng, biết người nào có thể tăng thêm bậc?

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 107: SẦU VÂN THẢM ĐẠM

      Editor: Á bì

      Gần đây tâm tình của người nhà họ Mạnh có chút suy sụp, nguyên nhân là vì bệnh viện truyền đến tin buồn, báo cáo kết quả kiểm tra sức khoẻ của bà ngoại Mạnh xảy ra chút vấn đề, trong thân thể bà có cái u. Nhưng chỉ là u lành, chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ là được.

      Giải phẫu này có mạo hiểm nhiều, nhưng người già lại muốn bị khai đao, cảm thấy làm giải phẫu chính là bệnh nặng, sợ bó tuổi của bà chịu nổi ở bàn mổ. Bà già rồi muốn nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên vào đại học, kết hôn, còn muốn nhìn chắt ngoại của bà nữa.

      Bà ngoại Mạnh chịu làm phẫu thuật, người trong nhà nhiều lắm rồi mà lay chuyển được bà. Bác sĩ có cho bà thuốc, là để phòng cái u phát tán nhanh. Nhưng lại thể trị tận gốc, muốn khôi phục lại sức khoẻ như xưa phải làm giải phẫu.

      Bà cố chấp đổi, nhưng lần này làm cho mấy người phía dưới buồn tới hỏng luôn.

      Kiếp trước bà ngoại Mạnh qua đời lúc Mạnh Tĩnh Nghiên học trung học, mặc dù kiếp này dương thọ của bà được kéo dài, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy vẫn chưa đủ, hi vọng người bà mà thương có thể sống lâu trăm tuổi. Nắm chắc mười phút giữa giờ tan học và giờ tự học để làm xong hết tất cả bài tập về nhà, buổi tuối lúc tan học, liền trực tiếp tới nhà bà ngoại. Bà thương nhất, người khác nghe, nhưng lời lại nghe được vài câu, đeo bám dai dẳng cuối cùng cũng thuyết phục được bà.

      Mấy năm nay bà đều đến nhà trẻ để phụ giúp, thường ở cùng chỗ với mấy bạn , trong lòng vui vẻ, nên thân thể cũng rất khoẻ mạnh, mấy người hàng xóm thấy cũng thể bật ngón cái lên. May mắn là ba Mạnh cứ đúng ngày là đặt hẹn kiểm tra sức khoẻ cho mẹ vợ năm hai lần, khi phát vẫn còn kịp, bằng ai có thể nghĩ tới trong thân thể như bay của bà có cái u chứ? Đợi đến khi phát lúc đó chắc muộn.

      "Bà ngoại, con về rồi ạ!"

      "Ôi chao, bảo bối ngoan, mau rửa tay ! Hôm nay có làm coca chân gà mà cháu thích nhất đấy!" Bà ngoại cười tít mắt ló đầu từ trong bếp ra, với cháu ngoại và Thành Trạm Vũ.

      Mười năm, Thành Trạm Vũ và Mạnh Tĩnh Nghiên quá quen thuộc, tới nhà bà ngoại tất nhiên thể thiếu được. Nhưng bà ngoại là bà lão độc thân, phòng ở trong nhà cũng chỉ có cái phòng , có chỗ cho ở, buổi tối Mạnh Tĩnh Nghiên và bà ngoại ở cùng phòng, lại phải tự mình chuẩn bị chỗ ngủ cho mình.

      Sau khi nhà họ Mạnh sống được sung túc hơn, mẹ Mạnh và mấy chị em có hùng tiền lại mua cho bà ngoại căn nhà lớn. Nhưng phòng quá lớn lại làm cho nó có vẻ trống trải và được thoải mái, bà ngoại vẫn muốn ở lại căn nhà cũ hơn.

      Mạnh Tĩnh Nghiên còn chưa rửa tay, chạy tới bàn cơm hít hương thơm của cơm, thoả mãn, híp mắt, "Bà ngoại, là thơm!"

      "Con mèo tham ăn!" Bà ngoại Mạnh cười mắng, "Mau rửa tay , rửa tay là có thể ăn rồi."

      Bà ngoại cầm muôi mấy chục năm, nhưng cũng chỉ nấu được mấy món ăn gia đình truyền thống, nhưng còn món mới coca chân gà này, là do cháu ngoại quá thích, nên bà đặc biệt học riêng. Bà thích ăn chân gà quá ngọt này, lúc mới học bà có nếm thử nhưng nếm xong mặt mày cau lại, mỗi lần làm ra, miếng bà cũng chẳng ăn. Thấy Mạnh Tĩnh Nghiên ăn như hổ đói, bà liền cảm thấy vui vẻ.

      Sống hai đời, nghi thức bàn ăn Mạnh Tĩnh Nghiên luôn hiểu . Nhưng ở nhà bà ngoại, Mạnh Tĩnh Nghiên quản mấy cái này, vừa rửa tay xong liền cầm lấy chân gà ở trong mâm lên. Lộ ra bộ dáng mèo thèm ăn, làm cho mặt mày bà ngoại cười đầy nếp nhăm có thể nhét được cây tăm. càng ăn ngấu nghiến bà ngoại càng cao hứng.

      Mấy ngày nay ăn khống chế, giờ lên tận mấy cân, mặt cũng đầy thịt.

      sai Thành Trạm Vũ mua cho thuốc tiêu hoá, Thành Trạm Vũ , béo lên mới đẹp. Trước đây quá gầy, ôm rất cấn.

      Ai để cho ôm chứ? Ngại ốm đừng ôm nữa! Miệng đằng, nhưng chân vẫn , là giả dối! Nhưng mà nghĩ lại, trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên lại thầm vui vẻ, muốn tự xuống lầu mua thuốc tiêu hoá, chắc chắn . Giờ vài bước có sức, còn sức đâu mà xuống lầu mua thuốc chứ?

      Vì thế nhóc vô lương tâm giở trò làm nũng bà ngoại, "Bà ngoại, đều tại bà đó, biến cháu thành heo rồi!"

      Bà ngoại nghe xong lời của liền cười, "Heo rất tốt mà, ăn rồi ngủ, rất có phúc mà."

      "Haiz, về sau cháu gả được ra ngoài sao, vậy bà ngoại phải chịu trách nhiệm nuôi cháu cả đời đó."

      "Được được, bà ngoại nuôi cháu cả đời. Thấy cái rương kia , bên trong để bộ đồ cưới của bà ngoại đấy, đều là của bảo bối ngoan của ta đấy." Hàng tháng bà đều có tiền lương hưu để dưỡng lão còn thêm tiền sinh hoạt phí mà con cháu cho, mỗi tháng nhận được cũng ít. Nhưng lại tiết kiệm, mùa hè muốn mua cây kem cũng cảm thấy tiếc, nhưng lại dành toàn bộ số tiền cho cháu trai cháu , ngay cả cháu ngoại cũng có phần. Trong đó phần dành cho Mạnh Tĩnh Nghiên là nhiều nhất, có thể thấy bà ngoại thương bao nhiêu.

      Hốc mắt bạn Mạnh đỏ lên, "Bà ngoại, đồ cưới của cháu có ba mẹ chuẩn bị rồi, bà đừng có chuẩn bị cho cháu nữa. Tiền này nha, nếu dùng cho cháu giảm quá nhiều rồi. Ngoại cứ nhìn , hồi cháu mới sinh ra ba cháu tháng lương chỉ có sáu bảy chục đồng, giờ cao hơn rồi. Ngoại nhìn thử , giờ lấy phần tiền ngoại có thể mua được gì ạ?"

      Mặc dù có thể như vậy, nhưng ràng bà ngoại Mạnh đồng ý, tiền nhiều tiền ít cũng là tâm ý của bà, cho cháu ngoại chút đồ cưới, trong lòng bà cảm thấy thoải mái. Ba mẹ nó có chuẩn bị bao nhiêu là của ba mẹ nó, giống nhau.

      "Hơn nữa, biết chừng nào cháu mới cưới chồng rồi chuyển ra ngoài, đồ cưới của bà, biết phải để đó đến năm nào tháng nào."

      Bà ngoại nắm tay Mạnh Tĩnh Nghiên, khẽ vuốt mu bàn tay , " ra Trạm Vũ là đứa bé tốt, người ta cũng đợi cháu nhiều năm rồi, chúng ta thể nuốt lời được!"

      Cái gì thế?

      đáp ứng Thành Trạm Vũ lúc nào chứ?

      Mặt Mạnh Tĩnh Nghiên có chút đỏ, sau lần Thành Trạm Vũ phải vào bệnh viện, tâm tình của quả có chút biến hoá, ý thức của bản thân đối với Thành Trạm Vũ, tồn tại chút cảm giác ràng. Nhưng khó là lại tin tưởng đàn ông được, cho nên vẫn luôn cự tuyệt .

      Nhưng bà ngoại vẫn luôn phối hai người thành đôi, giờ ra làm cho ngượng ngùng đây mà!

      Nhất là Thành Trạm Vũ vẫn còn ở đây! Nhưng và bà ngoại ở trong phòng, cùng bà ngoại xem ti vi và tán gẫu, Thành Trạm Vũ lại ở trong bếp rửa chén mà thôi.

      "Bà ngoại là người từng trải, ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, nhìn người là chuẩn nhất, thằng nhóc này đối với cháu tốt, đừng có biết quý như vậy, làm cho tâm người ta lạnh , có biết ?"

      Tiểu Mạnh dẩu môi lên, thuận theo , "Bà ngoại, bà xúi cháu sớm nha! Quay đầu lại cháu bái bà làm sư phụ! Còn có bà ăn muối nhiều hơn cháu ăn cơm, đó là bởi vì miệng bà quá nặng, đánh chết muối luôn! Bác sĩ , ăn mặn quá tốt cho sức khoẻ!"

      Bà ngoại Mạnh hé miệng cười vui vẻ, vỗ lên mu bàn tay , "Đúng là nhiều lý do mà! Bảo bối ngoan của ta, mau lớn nhanh lên, bà ngoại còn muốn thấy cháu lên đại học, biết có chờ được tới ngày đó ."

      "Bà ngoại, bà đâu vậy! Chỉ cần làm xong phẫu thuật, bà lại có thể như bay chợ công viên mà, bác sĩ sống lâu trăm tuổi, đừng là lên đại học, cháu còn muốn bà thấy con cháu ra đời nữa đó! Ba mẹ cháu đều rất bận, có thời gian trông đứa cho cháu, cháu lại chẳng hiểu cái gì cả, bà ngoại, cháu chỉ có thể trông chờ vào bà thôi! Nhanh làm phẫu thuật, càng sớm càng tốt, đừng làm tụi cháu lo lắng nữa!"

      "Vừa rồi ta xúi cháu sớm, giờ lại tới chuyện ta giúp cháu trông con sao? Nghĩ cũng xa quá đó? Cái con bé này!" Suýt chút nữa là quên.

      Mặc kệ Mạnh Tĩnh Nghiên như thế nào, bà ngoại đều tránh tới chuyện làm giải phẩu. Tuổi bà càng lớn lại càng thích bệnh viện, cuối cùng vẫn sợ là vào được nhưng ra được.

      Ở nhà bà ngoại tuần, nhưng chẳng có chút tiến triển nào. Người nhà mặt ủ mày ê, cuối cùng mẹ Mạnh hạ lệnh, bảo cứ ăn ngủ như bình thường. Khuya về nhà ngủ, tới nhà bà ngoại nữa, muốn để dì ôm đứa lên sân khấu.

      Bản thân sức mạnh thế mà có biện pháp, giờ dì lại ra tay, cũng thể để hai người cùng ép . Mạnh Tĩnh Nghiên lo cho bà ngoại, lên lớp cũng thường thất thần, bị giáo phạt đứng nhiều lần.

      Vội vàng thứ bảy và chủ nhật cũng về nhà, trực tiếp chạy tới nhà bà ngoại. Ban ngày dì làm, đứa để mình bà ngoại giữ, có chút khó khăn, cần phải giúp. Mạnh Tĩnh Nghiên nghĩ trước khi tới nhà bà ngoại và em cần mua chút gì đó, nên liền ngồi xe tới siêu thị.

      Phải tới em được dì chăm sóc, bộ dáng trắng nõn, khi mang thai dì ăn ít nho, đôi mắt to long lanh, nhìn thấy làm người ta rất vui. Tiểu oa oa này ở nhà họ Mạnh cũng rất được sủng ái, nhất là Mạnh Tĩnh Nghiên, dùng biết bao nhiêu tiền ở người của bé. Nhìn em chưa lúc nào mà trong tay có gì, lúc nào xung quanh nhóc cũng luôn có mấy món đồ chơi của chị mua cho, quần áo , có thể chứa đầy cái rương lớn.

      Đồ vật trong khu mua sắm cho trẻ em đều rất đáng , giày này, tất này, là cầm lên rồi muốn bỏ xuống nữa.

      "Tiêu Vũ Nam, đến đây giúp với?"

      Mạnh Tĩnh Nghiên nghe thấy cái tên rất quen thuộc, quay đầu lại nhìn gặp được người quen, kìm chế được kinh ngạc thốt lên, "Tiêu Vũ Nam, sao cậu lại ở chỗ này?"

      Tiêu Vũ Nam ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên, "Xin lỗi, biết tôi sao?"

      Vừa muốn gì đó lại nuốt xuống. Tiêu Vũ Nam là bạn học tiểu học ở kiếp trước của , chín mươi phần trăm bạn nam trong lớp đều rất thích ấy, ở trong lớp rất có tiếng , ai dám hai, muốn lập ai lập người đó, tuyệt đối cùng chơi với người đó bao giờ. Rớt cả mồ hôi, cũng kích động quá rồi, làm sao lại quên mất đó là chuyện của kiếp trước rồi, giờ Tiêu Vũ Nam cũng đâu có biết đâu?

      " xin lỗi, tôi nhận lầm người."

      Tiêu Vũ Nam lắc đầu, người bên kia lại thúc giục , nên liền tới đó giúp. cảm thấy Mạnh Tĩnh Nghiên rất kỳ quái, có thể kêu được tên của , lại gọi kinh ngạc như vậy, nhưng lại là nhầm người.

      người ấy ràng mặc trang phục của nhân viên siêu thị, hẳn là nhân viên của siêu thị?

      Chính là lúc suy nghĩ, quản lý của siêu thị lại về phía chào hỏi, "Nghiên Nghiên, em biết Tiêu Vũ Nam à?"

      "Hình như là bạn học tiểu học của em, gặp qua hai lần, biết sao cảm thấy quen quá." Lựa chọn trả lời nhưng hết lời .

      "À, như vậy sao, tốt nghiệp trung học nên nhớ được. Bộ dáng rất xinh xắn, trong siêu thị có rất nhiều đồng nghiệp nam thích ấy. Nghe đâu ấy chuẩn bị từ chức rồi, thôi mặc kệ ."

      Mạnh Tĩnh Nghiên gật đầu, người kiêu ngạo vẫn chính là người kiêu ngạo, kiếp trước hay kiếp này vẫn là sát thủ đàn ông! Người ta dù làm quản lý vẫn có thể đoán, làm tiêu thụ, làm nhân viên xếp hàng, mai nhân tài!

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 108: ĐỖ BÌNH DẤM

      Editor: thao1504

      Mạnh đại tiểu thư gọi điện thoại cho ba, muốn ba sắp xếp chổ quản lý nhân viên cho Tiêu Vũ Nam. Ba Ba Mạnh liền hỏi Tiêu Vũ Nam là ai, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng dốc, rất sùng bái nguyên tắc xử giữa người với người của Tiêu Vũ Nam, nhưng ba Mạnh là người hơn bốn mươi tuổi, thể nào vì chuyện này liền trọng dụng Tiêu Vũ Nam. Con còn , hơn nữa cũng chưa tiếp xúc với Tiêu Vũ Nam nhiều, nên dễ bị hình tượng nhất thời làm mờ mắt cũng là bình thường. nâng cao hình tượng của người ta lên.

      Nhưng người cha thương con vô điều kiện, bảo bối của mình chỉ cần mở miệng, biết tốt xấu gì có bao giờ cự tuyệt? Chỉ dựa theo cầu của Mạnh Tĩnh Nghiên, đều Tiêu Vũ Nam bộ phận PR, ra, bộ phận PR cũng có thực quyền gì, thắng ở chổ là giao thiệp với nhiều loại người, cũng coi là thỏa mãn cầu của con .

      Nhưng đến nửa năm sau, liền thấy này dù chưa hề tốt nghiệp trung học đệ nhất lại ở giữa đám thương nhân như lang như hổ thương nhân mà chơi đùa như cá gặp nước ba Mạnh mới cảm khái năng lực nhìn người của con mình thể khinh thường. 13865900

      Đó là đương nhiên, sống qua hai đời phải cho có nha. Mạnh Tĩnh Nghiên rất hài lòng, cầm bao lớn bao mua ở siêu thị lên xe buýt đến nhà bà ngoại. Nhưng biết vô ý lần gặp gỡ nho đó, lại thay đổi số mạng của Tiêu Vũ Nam, cũng từ đây về sau cũng mang rất nhiều phiền toái đến cho .

      Vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng bảo bối khóc rất to, hiểu nổi chỉ đứa bé như vậy, mà lượng là lớn, khóc lên làm cho lỗ tai người ta bị đau. Bà ngoại ở phòng bếp nấu cơm, nấu đồ ăn bếp, thể để ý tới bé, Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng buông vật trong tay xuống, vào trong phòng ôm Nữu Nữu lên, vừa vỗ vừa dỗ. Nhìn tiểu bảo bối khóc đến mặt cũng đỏ hồng lên, thấy rất đau lòng!

      Sau khi bà ngoại xào xong món ăn khoá gas lại vào đứa , thấy con ngừng khóc, được chị của mình ẩm, hai người chơi rất vui vẻ.

      "Bảo bối ngoan, con để Nữu Nữu lên giường cho đứa bé tự mình chơi , ôm lâu như vậy cánh tay rất mỏi, làm té đứa bé."

      "Ai, Bà ngoại, người nhìn Nữu Nữu khóc đến mặt cũng ửng hồng, bị làm sao chứ?"

      "Có thể có chuyện gì, lúc con còn cũng như vậy thôi, khóc còn lợi hại hơn so với Nữu Nữu đấy." cũng phải là bà ngoại Mạnh dốc, trước kia từng nghe mẹ của Mạnh Tĩnh Nghiên qua, khi còn bé rất khó khăn, lại yếu ớt, chỉ cần tỉnh dậy, phải có người ôm, nếu liền căng giọng khóc, khóc làm cho người ta nát cả ruột gan, tương đương với Hóa Cốt Liên Chưởng.

      Bị bà ngoại vạch trần chuyện xấu, tất nhiên Mạnh Tĩnh Nghiên tiếp tục đề tài này nữa. Thừa dịp tâm trạng của em tốt, chọt chọt vào khuôn mặt trắng nõn của bé. bé cũng khóc, nắm lấy ngón tay của Mạnh Tĩnh Nghiên nhét vào trong miệng mút. Mạnh Tĩnh Nghiên thấy nắm cũng chặt lắm cơ à nha, làm cho có ngón tay cũng ửng hồng cả lên.

      Đơn vị của dì phải làm thêm giờ, người bà ngoại chăm sóc cho bé con cũng được, nên đành ôm Nữu Nữu để cho bà ngoại cơm trước, rồi sao đó đổi người, Bà ngoại đút cho Nữu Nữu ăn, còn ăn cơm. Nữu Nữu nhìn ăn ngon lành, cũng đưa tay hướng lên bàn cơm đòi, giống như muốn ăn mấy món ăn, cũng nhớ tới mình mới có mấy cái nứu răng, làm sao có thể ăn được chứ.

      Đợi đến bảy giờ rưỡi tối, dì làm về Mạnh Tĩnh Nghiên mới ra khỏi nhà bà ngoại. Đột nhiên, liền nhìn thấy Thành Trạm Vũ đứng cách đó xa. ra là sợ trời tối, Mạnh Tĩnh Nghiên về nhà mình an toàn, cố ý tới đón.

      Mới bảy giờ rưỡi, trời còn chưa tối hết, làm sao mà về nhà lại an toàn chứ?

      Nhưng mà Thành Trạm Vũ cũng để ý những lời đó, hãy cứ ngoan ngoãn theo phía sau , cùng nhau về nhà. Đèn đường chiếu vào người , kéo ra cái bóng dài, Mạnh Tĩnh Nghiên phía sau lưng nhảy nhảy, muốn đạp bóng của .

      Thành Trạm Vũ quay đầu lại nhìn , Mạnh Tĩnh Nghiên liền giống như làm chuyện xấu bị bắt gặp, dám nhìn lại ánh mắt của , ngoan ngoãn bước hai bước đến bên cạnh , sóng vai .

      cúi đầu, thấy được ánh mắt đầu nhu tình của người bên cạnh. Thành Trạm Vũ vừa ngọt ngào vừa ưu sầu, ngọt ngào là nha đầu này lại có mặt dí dỏm mà chỉ khi ở chung với và người thân mới biểu ra, ra là coi người ngoài. Còn ưu sầu là, bao lâu nữa mới có thể ôm được mỹ nhân về đây!

      Chủ nhật cần học, Mạnh Tĩnh Nghiên liền ở trong nhà ngủ nướng. Nhưng chưa đến mười giờ, lại bị tiếng đập cửa mà giật mình tỉnh dậy.

      Dụi đôi mắt còn ngái ngủ ra ngoài mở cửa nhìn thấy Lý Minh Trạch cùng nhóm bạn bè tốt đứng ở ngoài cửa. Được lắm, cả đám ăn uống còn bốc lột sức lao động của lại tới.

      "Tới có việc gì? Đổi giày vào !" Mạnh Tĩnh Nghiên tiếng, liền thoải mái vào phòng vệ sinh rửa mặt. Lý Minh trạch cùng những người em này tới nhiều lần, đều phải là người ngoài, tất cả mọi người liền tìm chỗ để ngồi xong nghỉ ngơi, lấy ra thức uống mua uống ừng ực.

      Chỉ có Lý Minh trạch, đứng yên ở cửa, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Thành Trạm Vũ, dáng vẻ là thể tưởng tượng nổi.

      Mạnh Tĩnh Nghiên đánh răng rửa mặt chỉnh trang xong, thấy Lý Minh trạch vẫn còn ở cửa chưa vào nhà, lại cùng Thành Trạm Vũ hai người mắt to trừng mắt , hỏi "Hai người đứng ở cửa ra vào làm gì vậy? Mau vào !"

      Lý Minh Trạch nghiêng người vào trong, đến bên cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, nghi hoặc hỏi : "Tại sao lại ở chỗ này?" wb9y.

      Vừa sáng sớm, mà giờ cũng thể coi là sáng sớm, cũng mười giờ, phải là buổi trưa. Nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn còn chưa rời giường, lúc từ phòng ra còn mặc áo ngủ, mắt cũng tỉnh táo, hiển nhiên là còn ngủ dậy. Thời điểm còn chưa ngủ dậy, tại sao Thành Trạm Vũ xuất ở Mạnh gia rồi, đây là tình huống gì?

      "Hai người ở cùng chỗ?"

      Đến giờ Mạnh Tĩnh Nghiên mới biết Lý Minh Trạch hiểu lầm, sau đó lại thấy ánh mắt của Thành Trạm Vũ hề chớp mắt nhìn chằm về phía của , có chút ngượng ngùng, nhéo mạnh lên hông của Lý Minh Trạch cái, giọng trách mắng: " bậy bạ gì đấy! Trước khi Thành Trạm Vũ thi tốt nghiệp trung học ở nhà tớ, mẹ tớ cho phép."

      Mặc dù như vậy, nhưng ràng nhìn thấy ánh mắt của Lý Minh Trạch là tin, liền làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên đầu đầy mồ hôi.

      Bị hay người im lặng nhìn chằm chằm mình, làm cho tự nhiên đỏ mặt, tự nhiên đỏ mặt......

      lại còn bấm , rồi lại bấm ......

      Hai người từ cùng nhau lớn lên, lúc Lý Minh trạch tè ra quần Mạnh Tĩnh Nghiên cũng gặp, lúc mẹ giúp đổi quần còn gặp qua tiểu chim của . Hình thúc chung đụng so với người thường thân cận là rất bình thường, nhưng động tác thân mật này lại làm cho Thành Trạm Vũ ăn giấm.

      Có đều chưa đợi Lý Minh Trạch phản ứng, nhóm người Chu Thiên sáng sớm sân thể dục chơi bóng, đến trưa bụng đói cồn cào nên kêu lên. Mạnh Tĩnh Nghiên đành cầm những món ăn Lý Minh Trạch mang tới xách vào phòng bếp, Lý Minh Trạch rất biết đều liền theo vào, giúp đỡ rửa rau thái rau. Nấu ăn cho bảy tám người, mình làm nổi, có ai trợ thủ được.

      Ở nhà, Lý Minh trạch là tuyệt đối tiểu hoàng đế, có hai, mẹ bà nội để cho đụng vào chút gì. Nhưng ở Mạnh gia, muốn ăn cơm phải ? Muốn ăn cơm phải làm việc! Ở nhà chưa từng làm gì ở Mạnh gia đều phải học được hết, cũng biện pháp, ai kêu gặp phải Mạnh Tĩnh Nghiên này đây? Từ bị áp bức, thành thói quen.

      Trong phòng khách nhốn nháo chuyện, đám nam sinh chính trực còn ở tuổi thanh xuân, đương nhiên có cảm xúc mạnh mẽ tuổi trẻ, quen nhàn rỗi yên tĩnh. Liền thành thạo lấy bộ bài từ dưới bàn, đánh tú lơ khơ cho hết thời gian, chờ cơm trưa làm xong ăn chực bữa.

      Trong mấy người trước đó cũng gặp qua Thành Trạm Vũ ở quán bar, nhưng đêm đó Thành Trạm Vũ lưu lại ấn tượng cho bọn tương đối lãnh khốc trầm, hôm nay lại nhìn thấy, sắc mặt rất tốt. Muốn cùng chuyện, cũng bị mặt đen thui của làm cho sợ mà im lặng.

      Chỉ là trong lòng thay Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy đáng giá, Mạnh Tĩnh Nghiên kia cái gì cũng tốt, tên thô bạo này có gì tốt chứ? Chỉ cần so với Lý Minh trạch, cũng mạnh hơn gấp trăm lần a! Chính mình cũng vậy......

      Nhìn quan hệ của Mạnh Tĩnh Nghiên và Thành Trạm Vũ như vậy, chỉ cần mắt mù, cũng gom hai người thành đôi, cho nên dù Mạnh Tĩnh Nghiên có hết sống cũng chịu nhận cũng thay đổi được.

      Trong phòng bếp truyền ra tiếng cười cười , có thể thấy tâm tình của tiểu nha đầu tệ, càng làm cho trong lòng của Thành Trạm Vũ thoải mái. Phải biết nha đầu kia khi thức dậy, bị người ta làm cho thiếu ngủ, liền rất nóng tính.

      Trước kia cũng biết, trong khoảng thời gian này ở Mạnh gia, cũng nhìn thấy khi mẹ Mạnh gọi rời giường. Có hai lần gõ cửa gọi người, liền bị bên kia nài nỉ chịu dậy còn vừa nhắm mắt vừa dọn dẹp. đường học cũng cho sắc mặt tốt.

      Chủ nhật ngủ nướng, cứ như vậy mà bị đánh thức, chẳng những tức giận, còn cười đùa giỡn với Lý Minh Trạch, lại còn nấu cơm cho ăn!

      Rốt cuộc nhịn được, đẩy cửa vào phòng bếp. Giữa hai người đột nhiên có thêm người thứ ba, tiếng cười đột nhiên dừng chút. Thành Trạm Vũ cảm thấy thế giới an tĩnh!

      "Tại sao lại vào đây?" Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn Thành Trạm Vũ tiến vào cũng lời nào, liền hỏi.

      " có việc gì làm, vào xem chút."

      Sau canh giờ, Thành Trạm Vũ thực đầy đủ lời . Đó là vào ‘ xem chút ’! chữ , ánh mắt liền nhìn chằm chằm Lý Minh Trạch. Khi Lý Minh Trạch muốn há mồm chút, liền bị ánh mắt Thành Trạm Vũ như chuyển thành lạnh lùng, sử dụng ánh mắt như dao găm chiếu vào người .

      Mấy lần, lời của Lý Minh Trạch muốn cũng bị nghẹn trở về. Chỉ khi Mạnh Tĩnh Nghiên chuyện với mới ưm ưm ư ư tùy tiện qua loa, thời gian còn lại cũng ngẩng đầu, hết sức chuyên chú nhìn rau quả trong tay. Giống như phải rửa rau, mà là tìm vàng trong cát, chỉ sợ để ý bỏ mất vàng .

      Bên ngoài phòng khách náo nhiệt, ba người ở trong phòng bếp lại vắng ngắt, câu liên tục cũng khó khăn. Mạnh Tĩnh Nghiên dĩ nhiên biết tạo tại sao lại thành như vậy, khỏi lắc đầu, tham muốn chiếm giữ của Thành Trạm Vũ cũng quá mạnh rồi.

      Giống như tiểu Cẩu, đến chỗ phải đái bãi chiếm địa bàn. Giống như chính là địa bàn của , hận thể cho toàn thế giới biết đều đó.

      Giữa khí khẩn trương hài hoà đó, bữa ăn trưa phong phú rốt cuộc cũng làm xong. Các tiểu tử liền hô lên tiếng, người giúp xới cơm bưng thức ăn, bày mâm bày chén.

      Chỉ có Thành Trạm Vũ, nhìn bàn thức ăn, trong lòng phức tạp gì. luôn cho rằng Nghiên Nghiên biết làm cơm, lại có cơ hội hưởng qua. Mạnh Tĩnh Nghiên bị ba mẹ dồn ép, nấu được ba bữa cơm cũng là lúc còn rất , từ khi bệnh SARS, ba Mạnh mẹ Mạnh liền để cho xuống bếp.

      , cũng là từ sau khi Mạnh Tĩnh Nghiên ngã bệnh mới chính thức tiến vào cuộc sống của . nấu ăn rất ngon, nhưng chưa bao giờ có cơ hội nếm thử. Coi như bây giờ ở Mạnh gia, mỗi ngày ăn tất cả đều là món ăn của mẹ Mạnh làm. Lúc tâm trạng của Ba Mạnh tốt, cũng lộ tay nghề.

      lại vì Lý Minh Trạch rửa tay làm món ăn! Vì Lý Minh Trạch rửa tay làm món ăn!

      Thành Đại Thiếu Gia lần nữa liền mất bình tĩnh mà ăn giấm! Chiếc đũa tay cũng chậm lại, nhanh chóng gắp thức ăn ăn cơm, phải ăn nhiều, muốn làm cho tên “ Tiểu Bạch Kiểm” này bị thiệt thòi lớn!

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 109: TRONG ỨNG NGOÀI HỢP

      Khi dì Lý Vân Khinh thất bại quay về, nhà họ Lý lại càng thêm buồn thảm. Con trai con dâu, con con rể, cháu trai cháu cả nội cả ngoại đều thay nhau ra trận, ròng rã cả tháng trời mà bà ngoại Mạnh vẫn gật đầu, đồng ý làm giải phẫu.

      Bác sĩ , cái u kia càng phẫu thuật sớm càng tốt. tại thừa dịp u vẫn còn tỷ lệ thành công phải hơn 90%. Nhưng nếu cứ kéo dài tới khi bệnh tình nghiêm trọng, hoặc là dưới tình huống tư tưởng của bà cụ chịu áp lực quá lớn mà thực giải phẫu mức độ nguy hiểm cực cao.

      Bác sĩ người ta như vậy, người nhà có thể buồn sao? Tiền tài có nhiều hơn nữa có ích gì, sao có thể quý bằng sức khỏe của người nhà. Nhưng bà ngoại Mạnh cứ khăng khăng đồng ý mổ, chẳng lẽ bọn họ lại có thể trói gô người đem vào phòng giải phẫu hay sao?

      Nhà họ Mạnh và nhà họ Lý gia đều là những người lương thiện nên tất nhiên thể nào làm chuyện này. Tuy nhiên lại có người có thể làm được —— Thành Trạm Vũ.

      Sau khi có được chấp thuận của cả nhà, thế là vào ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, bà ngoại Mạnh ngủ trưa bác sĩ Mạc “tới thăm”. Trước lúc ngủ bà uống cốc nước lọc bên trong chứa thuốc ngủ, khi bác sĩ Mạc tới cũng gõ cửa, mà ở bên ngoài gọi điện thoại, cậu của Mạnh Tĩnh Nghiên lập tức ra mở cửa đón người.

      Trong ứng ngoài hợp, hề ảnh hưởng tí nào tới bà cụ, mấy người cũng phối hợp, thành công đưa bà vào trong xe, chạy thẳng tới chỗ khám bệnh.

      bệnh viện hay bác sĩ nào để ý đến bệnh nhân mà tự mình tiến hành giải phẫu, nhưng bác sĩ Mạc nào giống người thường, tuy có bằng cấp, nhưng tay nghề của ông rất giỏi, xuất thân cực cao. Mỗi lần thuộc hạ dưới trướng cha Thành Trạm Vũ đánh nhau bị thương, thể đến bệnh viện đều tìm đến bác sĩ Mạc nhờ chữa trị.

      Tuy nhiên trong ca mổ này bác sĩ Mạc cầm dao mổ chính. Ông là bác sĩ khoa ngoại, mặc dù bệnh tình của bà cụ cũng hiểu biết sơ sơ nhưng so với bác khoa nội thể nào chuyên nghiệp bằng. Phòng khám bệnh tư nhân này do người bạn tốt của ông mở, thiết bị tối tân, kinh nghiệm phong phú, tỷ lệ thành công có thể đạt tới mười phần mười.

      Các chú bác trong nhà biết phải cảm ơn Thành Trạm Vũ thế nào, đứa này, mỗi lần cùng Nghiên Nghiên về nhà đều mang theo rất nhiều quà tặng, nhưng tính tình lại trầm mặc, thích chuyện, từ đó mọi người cũng để ý đến, tuy chưa được, nhưng cũng chưa hẳn tốt.

      Lần này, cậu lại giúp gia đình họ việc lớn như vậy, nhất mấy người nhà họ Lý ai nấy đều tiền đồ rộng mở, cũng hề thiếu tiền, cho nên chỉ muốn hiếu thuận với mẹ, làm sao cho bà có thể hưởng phúc nhiều thêm mấy năm. Nếu có Thành Trạm Vũ, biết bà cụ cố chấp đến lúc nào mới đồng ý làm giải phẫu, đợi đến khi bệnh tình trở nên nặng thêm cho dù có chữa trị cũng muộn.

      Vì thế, ngay cả cha Mạnh xưa nay thích Thành Trạm Vũ khi nhìn cậu mặt cũng tươi roi rói. Mẹ Mạnh vốn có ấn tượng tốt với Thành Trạm Vũ tại càng thích cậu nhóc này hơn. Công việc bận rộn còn phải chăm sóc bà ngoại Mạnh nhưng vẫn cố nhín chút thời gian mua cho Thành Trạm Vũ hai bộ quần áo.

      tại trong nhà tuy địa vị của Thành Trạm Vũ cao hơn, nhưng lần này Mạnh Tĩnh Nghiên hề ghen tỵ, chỉ cần bà ngoại thể sống thêm vài năm cho dù cậu được cưng chiều hơn chút cũng chẳng sao.

      Sau khi ca mổ kết thúc, bà ngoại Mạnh được hai y tá đẩy ra, thuốc gây mê vẫn chưa hết tác dụng nên bà vẫn nhắm chặt mắt, hô hấp đều đặn, thần thái rất an tường.

      "Bác sĩ, ca mổ của mẹ tôi thế nào?"

      "Yên tâm, ca mổ rất thành công, có điều bà lớn tuổi nên quá trình hồi phục nhanh bằng những người trẻ, sau khi xuất viện phải nhiều chú ý điều dưỡng thân thể, định kỳ đến bệnh viện kiểm tra là được."

      Nghe bác sĩ như vậy, trái tim treo lên vì lo lắng của mọi người rốt cuộc cũng buông xuống. Cha Mạnh vội đưa cho bác sĩ phong lì xì năm vạn nhưng người kia kiên quyết chịu nhận có lẽ vì ngại mặt mũi Mạc Băng, mãi sau Thành Trạm Vũ phải vào mấy câu, lúc này mới dám nhận.

      Thuốc dây mê hết tác dụng, bà ngoại Mạnh vẫn cảm thấy người có hơi sức. Sau khi tỉnh lại, thấy khung cảnh xung quanh phải là nhà mình, muốn ngồi lại ngồi nổi, khỏi thất kinh.

      ra bên ngoài đun nước, trở lại nhìn thấy mẹ mình giãy giụa giường, thiếu chút nữa rơi xuống đất, liền vội vàng chạy tới, để bà nằm im, xong đâu đấy mới chỉnh giường bệnh cao lên, cho bà ngồi dậy.

      Mặc dù là bệnh viện tư, nhưng những thiết bị hay chất lượng phục vụ ở nơi này còn cao cấp hơn so bệnh viện công nhiều, vừa sạch , thoáng mát, trong khí cũng có mùi là lạ. Nhìn giường bệnh đại liền thoải mái, mặc dù chi phí hơi đắt, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy đáng giá. Bà cụ có thể khỏe mạnh hồi phục là tốt rồi, cũng coi như đây là lòng hiếu thảo của bọn họ.

      Mọi người đều phải làm, nhàn rỗi, hơn thế nữa thể lúc nào cũng tụ họp trong phòng bệnh, cho nên liền phân công hàng ngày, thay phiên nhau tới phục vụ. Hôm nay dì ở lại trông bà, Nữu Nữu đưa đến nhà họ Mạnh, để Mạnh Tĩnh Nghiên trông coi. Dù sao thứ bảy, chủ nhật, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng được nghỉ.

      "Mẹ, mẹ tỉnh rồi, cảm giác như thế nào?".

      "Mẹ ở đâu vậy?".

      "Ở bệnh viện. Mẹ, hôm nay ở nhà đột nhiên mẹ lại bị ngất, gọi mãi cũng tỉnh, làm bọn con sợ chết khiếp!". Dì vội bóp méo , đợi bà cụ phàn nàn lập tức lớn tiếng doạ người. Hôm nay Lý Vân Khinh nhờ người dạy thay, ở lại trông bà ngoại Mạnh nguyên nhân lớn nhất chính là mọi người đều bảo dì mồm miệng lanh lợi, mới có thể thuyết phục được bà cụ.

      Nếu như khai ra , rằng mấy đứa con của mình phối hợp với người ngoài hãm hại bà, vừa cho uống thuốc ngủ, lại vừa gạt bà làm giải phẫu, đừng bà cụ bình thường vẫn bướng bỉnh tức giận đùng đùng, tuy về sau tha thứ cho bọn họ nhưng thế nào trong lòng cũng thấy vướng mắc. Nhất là đối với người khởi xướng Thành Trạm Vũ, cậu nhóc kia tốt vô cùng, lại rất để tâm đến Nghiên Nghiên nhà bọn họ, trải qua kiện lần này, mọi người trong nhà đều mở lòng ra với cậu, cũng thể bởi vì chuyện này mà lưu lại ấn tượng xấu trong lòng bà cụ được.

      Bà ngoại Mạnh vốn cảm thấy mắc phải u là bệnh cực kỳ nghiêm trọng, hôn mê là chuyện , đột nhiên phát bệnh cũng là lẽ thường. Lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của con nên hoàn toàn hoài nghi chút nào.

      Chỉ kéo tay con út, cảm khái : "Haiz, Vân Khinh à, đời này mẹ như vậy rồi, thân thể này cũng biết còn có thể sống thêm được mấy ngày. Người mà mẹ yên tâm nhất chính là con, nếu đừng cãi nhau với Tiểu Vạn mãi thế? Lúc mẹ còn sống con có thể về nhà mẹ đẻ, nhưng nếu mẹ có ở đây, con có thể đâu được? Tìm chị của con sao? Nghe mẹ, đừng náo loạn nữa, vợ chồng son thương nhau sống qua ngày, các con còn có Nữu Nữu nữa, phải suy nghĩ cho đứa bé chút!".

      Đến lúc này rồi mà mẹ vẫn còn băn khoăn về mình, chóp mũi dì chợt cay cay, vỗ nhè lên mu bàn tay bà, đáp: "Phi phi phi, mẹ đừng ăn lung tung, gì mà biết có thể sống được mấy ngày, thân thể mẹ tốt lắm, có thể sống đến 100 tuổi, để bọn con còn hiếu kính nữa chứ. Mà phải mẹ còn muốn nhìn Nghiên Nghiên kết hôn, sinh con đó sao?"

      Bà ngoại Mạnh bèn thở dài tiếng: "Aiz, thấy được, thấy được rồi......"

      "Mẹ yên tâm , khối u kia được cắt bỏ, chỉ cần ở bệnh viện quan sát vài ngày là có thể về nhà. Bác sĩ thân thể mẹ khỏe mạnh lắm, đừng tự mình hù dọa mình, được ?"

      "Cái gì? cắt bỏ u rồi hả?"

      "Đúng vậy, lúc mẹ hôn mê, bác sĩ nếu nhanh chóng phẫu thuật, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nếu đồng ý, chẳng lẽ để cho chị em chúng con trơ mắt nhìn mẹ...". Dì hàm hồ nuốt mấy lời tốt trở về, rồi tiếp:"Rất may là ca mổ vô cùng thành công, mẹ, mẹ hù chết mấy em chúng con rồi......"

      xong, nước mắt liền chảy xuống má.

      phải là giả, quả rất lo lắng cho bà ngoại Mạnh. Chỉ cần nghĩ đến việc bà còn ở đây, bọn họ còn mẹ nữa nước mắt liền tự nhiên liền rơi xuống.

      "Thôi được rồi, tốt mà, khóc cái gì chứ. phải bác sĩ mấy ngày nữa là có thể xuất viện sao? sao đâu, có việc gì a, đừng khóc nữa!". vài chục năm chưa từng thấy con rơi lệ, ngay cả gây gổ với chồng bỏ về nhà mẹ đẻ cũng thấy con bé khóc qua. tại lại khóc nấc lên như vậy, bà ngoại Mạnh khỏi có chút hoảng hốt.

      Thuốc tê dần dần hết hiệu lực, người có chút hơi sức rồi, bà ngoại Mạnh liền đưa tay vỗ vỗ vào lưng Lý Vân Khinh giống hệt như khi còn bé.

      "Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết, làm con sợ muốn chết!"

      " sao, sao, cần sợ cần sợ."

      Bị con cáo trạng, bà ngoại Mạnh còn đường lui, lại chẳng nghi ngờ gì, lời dối này quả có ý tốt.

      Trước đó bà sợ làm phẫu thuật, tại cũng mổ xong, sợ còn có tác dụng sao? Lại thành công cắt bỏ khối u, bà sao có thể mất hứng được? Chẳng lẽ lại bắt bác sĩ mổ lại rồi đặt khối u vào nguyên vị trí cũ?

      Chỉ có tiếp nhận thực tế, cũng rất nghe lời bác sĩ, nên uống thuốc liền uống thuốc, nên điều dưỡng thân thể liền điều dưỡng thân thể. Lại sống thêm vài năm, nhìn lũ trẻ lớn lên, bà cũng an tâm hơn.

      Qua đêm được dì khai sáng, ngày hôm sau khi mẹ Mạnh đến trông tâm tính của bà cụ khôi phục bình thường. hỏi đến chuyện giải phẫu tiếng nào, an tâm hưởng thụ phục vụ của con cái. Nhưng cho dù điều kiện của bệnh viện có tốt thế nào nữa, ở lâu cũng thấy thoải mái, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà.

      Lý do ổn thỏa, để cho bà ở bệnh viện quan sát vòng. Sau đó lại nghe được bác sĩ Lý cam đoan, vỗ ngực thân thể của bà hoàn toàn bình phục, lập tức có thể trở về nhà, dưới nhà họ Lý ai nấy cũng đều vui mừng khôn xiết.

      Cả đại gia đình, hào hứng bừng bừng trở lại chung cư của bà ngoại Mạnh, có rất nhiều hàng xóm cũ biết tin bà cụ bị bệnh phải bệnh viện chữa trị, nhìn thấy bà trở lại, đều ân cần hỏi thăm thân thể như thế nào, có khỏe hay . Sau khi nghe được tin tốt lành, ai nấy cũng đều hâm mộ bà là người có phúc, con cái vô cùng hiếu thuận.

      Bà cụ nghe thấy thế cười khép miệng, là được về nhà, trở về hoàn cảnh quen thuộc, nữa là vì tâm ý của các con các cháu khiến cho lòng bà còn ngọt hơn cả ăn mật. Lúc từng đứa từng đứa đều nghe lời hại bà lo lắng thôi tại cũng đều thành tài, thành người cả rồi!

      Đêm đó, các thành viên nữ trong nhà làm bữa tiệc tối thịnh soạn, người nhà náo nhiệt vui vẻ thôi.

      Sau đợt này, cha Mạnh liền chở bà ngoại Mạnh đến bệnh viện công tỉ mỉ kiểm tra lại lần, xác định để lại di chứng gì mới thông báo cho cả nhà, lúc này mọi người mới hoàn toàn an tâm.

      Cảm động Thành Trạm Vũ tốt bụng là chuyện, dù sao tính mệnh con người quan trọng phải chuyện đùa. Mấy lần làm kiểm tra về sau đương nhiên là gạt Thành Trạm Vũ, sợ cậu lạnh tâm, cho rằng người nhà họ Mạnh tin tưởng mình.

      Hòa trong khí vui sướng đó, kiện bà ngoại Mạnh ngã bệnh hoàn toàn chấm dứt.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 110:

      Editor: Á bì

      Thời gian trôi qua nhanh, mắt thấy chỉ còn chưa đầy trăm ngày nữa là ngày thi vào trường cao đẳng rồi. Rất ràng mỗi lớp ở cấp ba bắt đầu đếm ngược số bài vở, sắp thi vào cao đẳng rồi nên khí ngày càng bùng nổ. Đối với những bạn học chưa từng quan tâm đến bài vở cũng thấy được tầm quan trọng của việc ba tháng sau, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm chính là đọc sách, thời gian vui chơi cũng biến mất.

      Thành Trạm Vũ và những bạn học khác đều giống nhau, hận ngày thể có 48 tiếng đồng hồ. Buổi tối ngủ chưa bao giờ sớm hơn 12 giờ còn chưa , buổi sáng còn dậy sớm hơn Mạnh Tĩnh Nghiên tới tiếng, gánh lấy trách nhiệm. hiểu, làm sao mà trí nhớ của Mạnh Tĩnh Nghiên lại tốt như vậy, mới liếc cái là nhớ rồi, bản thân của phải thức dậy sớm. Đến trường rồi mà phải lấy bài vở ra ôn lại thêm lần, nếu quên sạch. Nhưng vì vậy mà Thành Trạm Vũ cảm thấy ghen tị, ai kêu con nhà họ Mạnh là của chứ, nhìn trúng là tốt nhất.

      Biết Thành Trạm Vũ nhiều năm, chưa bao giờ thấy bộ dáng đại thiếu gia nghiêm túc của Thành Trạm Vũ. Đương nhiên cũng vui khi được chiêm ngưỡng. thực tế, Thành Trạm Vũ hơn lớp, sách mà năm đó thi vào cao đẳng, phải chưa từng làm qua, mà còn làm nhiều lần là đằng khác, hiểu rất từng đề. Trước kia lúc làm bài thi, cũng xuất ra được bảy tám phần. Rất nặng nhọc.

      Sao giờ lại trả lại cho Thành Trạm Vũ, trả lại cho những khẩn trương?

      Từ khi hương hoa mai đến rất lạnh, chưa từng trải qua khổ cực, làm sao có thể đào tạo ra người đàn ông ưu tú? Hơn nữa việc lấy quá dễ dàng, biết quý trọng. liền lấy đề thi đặt xuống phía dưới ngăn kéo của mình, chưa tới ba ngày trước khi thi lấy ra. Bây giờ sao, cứ để cho Thành Trạm Vũ hưởng tiếp khoảng thời gian cực khổ mà tươi đẹp của cấp ba ! Vừa khẩn trương vừa nâng cao chất lượng, đây chính là ký ức mà cả đời này khó mà quên được!

      Những điều này cũng vì Thành Trạm Vũ, sau này cho trọn bài thi. Ngay cả bạn tốt của cũng chưa từng được hưởng quyền lợi như thế này. Đợi năm sau khi và Nghê Thuỵ Tuyết chuẩn bị thi vào cao đẳng, sao chép lại đề bài thêm phần rồi cắt thành nhiều mẩu . Rồi lại lấy mấy đề tài từ sách ra, trộn lẫn với mấy đề bài của . Đương nhiên trong đống lẫn lộn đó có đề bài và đề bài giả.

      Đối với Thành Trạm Vũ, tuyệt đối tin tưởng , dù có bí mật gì cho , chỉ cần bất lợi cho , tuyệt đối lại với bất cứ người nào khác.

      Nếu mà lấy đề bài đưa cho Nghê Thuỵ Tuyết cái con bé miệng rộng kia bát quái, khi mà lỡ miệng ra, chuyện đề bài thi cao đẳng lộ ra, truyền tới tai những người có quyết tâm, vậy phải thành tích thi vào cao đẳng thành phế thải sao, toàn bộ học sinh đều phải thi lại. Tiết lộ đề thi là chuyện rất nghiêm trọng, nó dính líu tới trách nhiệm pháp luật nữa.

      Đương nhiên chuyện này để sau. Bây giờ bàn về tiểu tâm tư này của con bé kia, đường tắt có thể nhưng đau khổ nhất thời Thành Trạm Vũ phải chịu, ở trường học miệt mài khổ học. Lâu đến mức con trai mà cũng bị áp lực quá lớn, thừa dịp ba mẹ Mạnh có ở nhà, trốn ở trong góc phòng thu thập Mạnh Tĩnh Nghiên cho tốt, giống như những thống khổ mà chịu đựng, đều do tội đồ Mạnh Tĩnh Nghiên gây ra vậy đó.

      Số lần bị ăn đậu hũ non ngày càng tăng, tâm lý của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng bị ám ảnh rồi. Cảm thấy mỗi lần Thành Trạm Vũ nhìn mắt đều xanh mơn mởn, giống như lúc nào cũng có thể biến thành sói xám mà nhào tới. cũng chỉ có thể là cái cây non nhiều chất lỏng, lại như con thỏ trắng có năng lực kháng cự.

      Mấy cái này đều do Hà Vũ Tường, nếu phải từ cậu ấy cứ kêu là con thỏ con thỏ , chừng giờ cũng có vận mệnh bi thương như bây giờ!

      Sau đó Lý Minh Trạch có dẫn mấy em tới nhà vài lần, nhưng toàn lựa dịp Thành Trạm Vũ có ở đây. Mấy đứa bạn bè xấu của cậu ấy , ánh mắt Thành Trạm Vũ nhìn bọn họ dường như được tốt cho lắm. Nhất là khi nhìn Lý Minh Trạch, ánh mắt ấy, chậc chậc, giống như bắn bạo vũ lê hoa châm lên người Lý Minh Trạch vậy!

      xong, vài người còn có vẻ mặt cười nhạo Mạnh Tĩnh Nghiên, nháy mắt Lý Minh Trạch theo ồn ào lên.

      Đương nhiên Mạnh Tĩnh Nghiên biết xảy ra chuyện gì, nhưng lại muốn trắng ra, mắc công người ta bảo biết xấu hổ. Thừa lúc mặt còn chưa đỏ lên, nhéo cậu ta cái rồi tiến vào bếp, cũng kêu Lý Minh Trạch vào theo để phụ giúp. Người khác muốn câu, cửa kia liền rộng mở, về sau đừng ai nghĩ tới chuyện dễ vào nhà này ăn cơm nữa, thứ cho nhận nổi.

      Mọi người cũng biết da mặt của con mỏng, chịu được khi bị trêu ghẹo. Vì muốn có món ăn ngon sau này nên thức thời ngậm miệng lại , nhưng tới lúc ăn cơm lại cảm thấy đồ ăn hôm nay đặc biệt mặn hơn, cơm cũng đặc biệt cứng hơn.

      cậu họ Hạng, bỏ vào miệng lát cà tím, mới ăn miếng, do quá mặn mà bưng bát cơm lên lùa cơm vào miệng. đợi cơm trong miệng trôi xuống liền hét thảm tiếng, ánh mắt mọi người nhất thời nhìn cậu ta, miệng cậu ta liền nhổ ra hòn đá . Qua hồi lâu liền thấy cậu ta nhổ vật cứng, đoán chắc đó là răng vừa mới bị cắn ra.

      Bạn học Hạng ôm hàm răng bị thương, uỷ khuất nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên, "Chị Nghiên, hôm nay chị vo gạo chưa?"

      Mạnh Tĩnh Nghiên lạnh nhạt nhai bánh màn thầu rồi nuốt xuống, chốc lát sau suy tư liền đáp, "Hình như quên vo rồi."

      Khổng Tử từng , chỉ có con và tiểu nhân là khó dạy!

      Đột nhiên mọi người đều cảm thấy biết là ai từng qua nhưng những câu đó đều là chân lý đấy!

      Hu Hu Hu, về sau chắc dám bát quái chuyện của Mạnh Tĩnh Nghiên nữa, là báo ứng mà! Trách được hôm nay nhà còn thừa lại chút gạo nhưng đủ cho mọi người ăn, cơm làm quá ít, chỉ có mình ăn màn thầu thừa lại.

      Mamma-Mia, phụ nữ quá khủng bố mà!

      Mỗi lần Lý Minh Trạch dẫn bạn bè xấu của cậu ta tới Mạnh Tĩnh Nghiên luôn làm bàn đồ ăn đều bị quét sạch, nhưng hôm nay cơm bàn đều thừa lại hơn phân nửa còn chưa , cơm cũng chỉ mỗi người mỗi chén mà thôi. Chờ tới lúc muốn chén thứ hai, răng của bạn học Hạng bị cắn gảy rồi, sau đó có ai động đũa ăn cơm nữa.

      Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy vấn đề có chút xíu mà hành động của bọn họ quá lớn, phải là chỉ cẩn thận đổ muối quá mặn hay sao?

      Nhường nhịn chút là có thể ăn mà! Gạo cũng phải là vo, nhưng chỉ có ba lần thôi, nhưng cũng khó tránh khỏi có vài cục sạn lọt lưới mà, vo chỉ là doạ bọn họ mà thôi, mới có chút đó mà bọn họ sợ đến thế. Chậc chậc, nhìn xem vẻ mặt như táo bón của bọn họ !

      làm đồ ăn còn sạch hơn căn tin nhà trường làm, chờ tới lúc bọn họ lên đại học biết bữa cơm ngày hôm nay của còn tốt chán. Giống như cũng thường xuyên nghe , căn tin trường học Mỗ Mỗ, năm nhất thấy trong cơm có con sâu, lập tức đổ cơm , đồ ăn ăn trước đó đều bị ói ra. Lên năm hai, dù có ăn phải con trùng, chỉ cần phun ra rồi tiếp tục dùng đũa ăn sạch đồ ăn còn thừa.

      Đến năm ba , a a a, thấy trong đồ ăn có con sâu chết, kích động tới mức muốn hét lớn: hôm nay đồ ăn quá mặn!

      Đương nhiên mấy loại chuyện này Mạnh Tĩnh Nghiên cũng chỉ nghe mà thôi, về sau có tới căn tin trường đại học vào năm hai, nhưng đồ ăn có gì đặc sắc, dù có bán hơn mắc, nhưng tìm thấy con trùng trong đồ ăn.

      Đợi đến khi mọi người cơm nước xong, Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn còn chưa thả bọn họ . Chỉ huy hai người nhìn trẻ tuổi có sức lực vào bếp rửa bát, những người còn lại bồi lên phòng khách đánh bài tú lơ khơ.

      đám con trai mười bảy mười tám tuổi, đúng là có thể nuốt vào con trâu, vận động từ sáng tới trưa, bụng bắt đầu đói lại. bữa cơm đầy như vậy rót vào bụng, chẳng những hết đói mà dường như còn đói khủng hơn.

      Nhưng bọn họ đều muốn chạy nhanh bởi vì đây phải là chỗ ăn, ha ha ha, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng cho! Dụ dỗ đe doạ bắt bọn họ ở lại chơi với ! Nếu ai dám ...

      nữ! tuyệt đối là nữ!

      Trước đó vài ngày còn thấy và Thành Trạm Vũ ở bên nhau cảm thấy xứng, như đoá hoa tươi cắm bãi cứt trâu vậy đó. Nhưng bạn học kia giờ tĩnh ngộ, Mạnh Tĩnh Nghiên và Thành Trạm Vũ phải là quan hệ giữa hoa tươi và cứt trâu! Bọn họ chính là đôi trời đất dung hợp!

      Mạnh Tĩnh Nghiên là nữ, chắc Thành Trạm Vũ bại trong tay rồi. Cứ thử đổi lại là tôi mà xem! Lý Minh Trạch được ? Cậu ta được ?

      Thịt thiên nga còn chưa được động tới, nhưng bị con thiên nga đùa chết rồi!

      Ở nhà họ Mạnh thoáng cái mà tới buổi chiều rồi, đám nhóc con đói bụng, tất cả mấy cái bao tử đều kêu gào và đánh nhau. Mạnh Tĩnh Nghiên ở bên vừa chơi vừa lén vui vẻ, trong lòng cực kỳ sung sướng, chơi bài cứ thắng liên tục.

      Nếu như bạn cảm thấy thủ đoạn của Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ có như vậy, vậy quá sai lầm rồi. Mắt thấy thời gian tới sáu giờ, mẹ già sắp về nhà nấu cơm rồi, Mạnh Tĩnh Nghiên liền thu lại bài tú lơ khơ, vừa với mọi người, tôi mệt rồi, muốn về phòng ngủ lát, các người ai về nhà nấy , mẹ ai về tìm mẹ người đó ! tiễn nhé!

      Nha nha cái con khỉ! Giữa trưa cho bọn tôi ăn cơm, giữ bọn tôi lại tới tối, mắt thấy gần tới giờ cơm chiều, giữ bọn tôi lại ăn cơm tối để đền bù, còn ép bọn tôi ngồi xe công cộng ép buộc nhau tới giờ mới về tới nhà!

      Ác độc! Bà đồng! phải là người mà!

      Mấy thằng nhóc choi choi khi đến khí thế hiên ngang, lúc người nào người nấy đều ủ rủ.

      Có Lý Minh Trạch còn có chút cứng rắn, vỗ vai mấy em. Chào tạm biệt bọn họ rồi còn hẹn thời gian chơi bóng lần sau nữa.

      Cái gì?

      Hỏi cậu ta có đói bụng ?

      Cậu ta đói bụng cái gì chứ? Từ bé Mạnh Tĩnh Nghiên thói quen, ở trong phòng có ngăn tủ chứa đầy đồ ăn. Có bánh mì, bánh quy, chân giò hun khói và mấy món linh tinh khác, để phòng hờ lúc đói bụng mà bản thân lại lười chạy xuống lầu mua. Thói quen này mười mấy năm rồi vẫn chưa bỏ, thừa dịp Mạnh Tĩnh Nghiên có chú ý, bước vào phòng cướp sạch tất cả đồ ăn vặt ở trong đó, dùng áo quấn nó lại chạy vào trong toilet, khoá cửa lại rồi ngồi ăn ngon lành.

      Cái gì vậy hả, nhà họ Mạnh được thu xếp gọn gàng sạch , ngay cả toilet cũng có bay mùi. Lúc ăn vụng cũng cảm thấy đói chịu được, để nắp bồn cầu xuống ngồi lên ăn ngấu nghiến, ăn ngon mà còn thơm nữa chứ!

      Ăn xong rồi còn huỷ thi diệt tích, giấu tất cả gói bánh lại kỹ, nhét vào trong áo khoác, đợi đến tối ra ngoài ném vào cái thùng rác nào đó là được.

      Sau khi giải quyết xong hết tất cả, Lý Minh Trạch còn soi gương quệt mồm ba lần, xác nhận khoé miệng, mặt dính mẩu bánh quy nào, mới làm như có chuyện gì ra ngoài vui vẻ chơi bài với đám bạn xấu.

      cái bánh mì, hộp bánh quy, hai bì chân giò hun khói, bao khoai tây chiên, hộp sữa tươi đều bị ăn sạch uống sạch hết, vậy bạn ta có thể đói ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :