1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh trở về năm ba tuổi -Giai Nhân Chuyển Chuyển (c111) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 101: Sau khi chiến tranh lạnh

      Editor: á bì

      tuần, tuần rồi chưa thấy Thành Trạm Vũ.

      Mạnh Tĩnh Nghiên thừa nhận rất hưởng thụ cảm giác khi có Thành Trạm Vũ ở bên cạnh, luôn cẩn thận chăm sóc và cưng chiều , chỉ cần người kia ở bên cạnh, đặc biệt cảm thấy an tâm hơn.

      Nhưng nếu biết thể ở cùng chỗ, cũng nên cho nhiều hi vọng, cần chi phải dối mấy chuyện như chúng ta có thể làm bạn chứ. cố tình tránh mình, muốn sau này gặp lại nhau nữa sao? Cũng tốt, cắt đứt quan hệ sạch và dứt khoát…

      cũng nên tập làm quen với những ngày tháng có Thành Trạm Vũ ở bên cạnh thôi, mình học, mình làm bài tập, gặp phải bài toán khó giải được tới trường tìm giáo hỏi.

      tuần này Thành Trạm Vũ vẫn chưa tới trường, muốn cố ý dò hỏi xem chuyện gì xảy ra, nhưng trong lớp lại có rất nhiều cái loa , thông tin nghe được từ dưới lầu tới giờ vẫn thể nào chui vào tai .

      Bình thường trong thế giới giang hồ nhàng, có ai mà trúng đao. Sợ chính có ngày trúng đao, nên cho cha truyền con nối, làm đại ca phải là công việc lâu dài. Cho nên Thành Trạm Vũ đồng ý với rằng học đại học đàng hoàng, sau khi tốt nghiệp tìm công việc đứng đắn.

      Nhưng nhiều ngày rồi học, chẳng lẽ từ bỏ sao?

      Mạnh Tĩnh Nghiên biết, những suy nghĩ này vẫn luôn tra tấn . Muốn gọi điện cho Thành Trạm Vũ, lại sợ cho thêm hi vọng, làm cho hiểu lầm, vương vấn dứt. Mỗi lần cầm điện thoại đợi bên kia thông tắt, mẹ vẫn luôn hỏi sao lâu rồi Thành Trạm Vũ tới nhà ăn cơm lại được.

      Thỉnh thoảng đường lại cảm thấy có ai đó nhìn chằm chằm mình, nhưng khi quay đầu lại thấy bóng người đó. Trong lòng lại thấy trống vắng, Mạnh Tĩnh Nghiên tự với bản thân mình, chỉ là chưa kịp thích ứng mà thôi. Thời gian luôn là liều thuốc hay chữa khỏi hết tất cả.

      Nhưng khi vết thương ở trong lòng chưa khỏi, lại đón tiếp vị bác sĩ chân chính.

      Khi chuông tan học vang lên, mọi người chậm chạp ra khỏi trường học, liền thấy bóng người đứng đối diện cổng trường, đó chính là bác sĩ Mạc.

      "Tiểu Nghiên, cháu có chút thời gian ?"

      "Bác sĩ Mạc, sao bác lại tới đây?" Trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy có dự cảm tốt, "Có phải Thành Trạm Vũ xảy ra chuyện gì hay ? ấy làm sao vậy? Có nguy hiểm lắm ? Vì sao vẫn chưa học lại?"

      Trong lòng lo lắng làm cho não cũng muốn hôn mê, quên mất chuyện mấy ngày trước, còn nhẫn tâm vạch ranh giới với ấy. Nhưng ngày đó sau khi biết xảy ra chuyện, so với ai khác là người lo lắng cho nhiều nhất, hỏi bác sĩ Mạc cả đống câu hỏi.

      "Nó có chuyện gì. Hai người các cháu, đúng là làm người ta bớt lo mà. ràng là quan tâm lo lắng cho nhau thế mà vẫn còn lề mề."

      Quan hệ của bác sĩ Mạc và Thành Trạm Vũ còn thân hơn cả quan hệ Thành Trạm Vũ và ba của mình, ông vẫn luôn biết mười mấy năm nay Thành Trạm Vũ vẫn rất dụng tâm với chuyện của Mạnh Tĩnh Nghiên. Giờ lại lo lắng như vậy, chắc trái tim bé cũng giao ra ngoài rồi.

      Nhưng vẫn còn cố muốn tra tấn nhau, người ta nhau còn chưa ra, ông xen vào làm gì?

      "Bác sĩ Mạc, quan hệ của chúng cháu phải như vậy, bác đừng có hiểu lầm."

      phải là người từng trải qua những chuyện mà Mạnh Tĩnh Nghiên chịu rất khó lý giải suy nghĩ của . Nghe bác sĩ Mạc Thành Trạm Vũ có chuyện gì, cuối cùng cũng thở phào nhõm. Vừa rồi vì quá lo lắng nên toàn thân đổ đầy mồ hôi. Giờ gió lạnh thổi qua làm cho toàn thân lạnh run.

      "Bây giờ có chuyện gì, nhưng nếu giờ cháu , lát sau chưa chắc là có chuyện gì nữa..." Mạc Băng lắc đầu, trầm giọng , " tuần này nó còn chưa ăn cơm, cả ngày chỉ uống rượu, uống say liền ngủ, tỉnh dậy uống tiếp. Nếu giờ mà cháu , biết chừng phải đưa nó rửa ruột vì ngộ độc rượu."

      tới cùng Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn rất lo lắng cho Thành Trạm Vũ, gọi điện báo cho mẹ tiếng, liền ngồi lên xe của bác sĩ Mạc, tới gặp Thành Trạm Vũ. Gặp rồi mới biết.

      Thành Trạm Vũ là thằng ngốc! Cực ngốc! đáng để phải làm như vậy!

      biết nhau mười mấy năm, nhưng đây lại là lần đầu tiên Mạnh Tĩnh Nghiên tới nhà của Thành Trạm Vũ. Mỗi sáng đều tới đón , mỗi tối lại đưa về tận nhà mới rời khỏi, chưa từng tới nhà , dù là địa chỉ cũng biết nó nằm ở đâu.

      Đưa tới dưới lầu ông liền , ông
      [​IMG]

    2. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 102: Thuê Phòng
      Editor: thao1504

      Rửa ruột là quá trình rất khổ sở, nhưng đối với người như Thành Trạm Vũ ai kêu tự mình làm bậy thể sống, tại sao phải uống nhiều như vậy chứ?

      Vài ngày ăn cơm, còn uống nhiều rượu như vậy, lại ở trong bệnh viện giằng co mấy ngày, nên tinh thần của Thành Trạm Vũ được tốt lắm. Mà chính bản thân Mạnh Tĩnh Nghiên cũng bỏ mặc cứ tự làm khổ mình như vậy được, liền mướn phòng gần bệnh viện, rồi dùng hết sức lực đỡ vào phòng.

      Nếu phải do Thành Trạm Vũ thích ở bệnh viện, muốn ở phòng bệnh quá lâu, muốn cho mở phòng đơn trong bệnh viện, như vậy bớt rấy nhiều chuyện

      Thời điểm lúc đăng ký phòng do nàng để Thành Trạm Vũ tựa vào người mình, lúc đưa thẻ căn cước cho tiếp tân đăng ký. Có cảm giác có rất nhiều ánh mắt nhìn rất quỷ dị: mặt của nam sinh tái nhợt, nhìn rất đẹp trai, người giàu có. Nữ sinh lại nguyện ý mướn phòng cùng , hơn nữa còn tự mình trả tiền, quả nhiên lớn lên đẹp trai lúc nào cũng có lợi a! Ôi, tuổi trẻ bây giờ!

      Mạnh Tĩnh Nghiên cũng lười phải giải thích với những người biết kia, Thành Trạm Vũ bước loạn choạng đứng vững, thỉnh thoảng người còn muốn trượt xuống, làm cho luôn phải chú ý dìu từng chút, tránh cho lại ngã xuống nền đá cẩm thạch làm cho bể đầu. Mới rửa ruột từ bệnh viện rửa ruột rai, lại phải trở lại nữa, như vậy rất phiền phức!

      Mà Thành Trạm Vũ là người lúc nào cũng đề phòng người khác, thân thể thoải mái cũng bị xem , chứ đừng đến ánh mắt của những người xứng đáng. Trong lòng tại mềm mại như bọt biển, chỉ cảm thấy người của Mạnh Tĩnh Nghiên rất ấm áp đồng thời mùi hương người nàng rất dễ chịu, những người khác nghĩ như thế nào nhìn thế nào, cũng thể nào vào mắt được.

      Nam sinh lớp mười hai, thân thể hoàn toàn trổ mã, cao 1m83, người nặng hơn 150 cân. Mạnh Tĩnh Nghiên cũng thấp, 1m65, nặng 90 cân, vậy Thành Trạm Vũ năng tương đương với ba túi gạo, để cho như gánh ba túi gạo, làm sao có thể khiêng nổi chứ?

      Đến khi đỡ người nọ nằm xuống giường, để cho nằm thoải mái rồi đắp chăn cho , lại còn cởi giày cho xong, cả người Mạnh Tĩnh Nghiên rất mệt mỏi người cũng đầy mồ hôi. Điện thoại di động ở trong túi quần liên tục vang lên, là điện thoại của ba gọi tới, vội vàng nhận.

      ra là khi mẹ Mạnh lo lắng Thành Trạm Vũ gặp chuyện may, gọi mấy cuộc điện thoại hỏi thăm tình huống với con . Ba Mạnh cũng có ở nhà trong, nên thể lừa gạt được. Lúc ăn cơm trở lại, chăm sóc cho tiểu tử Thành Trạm Vũ kia còn chưa tính, nhưng bây giờ hơn tám giờ, , giờ này còn chưa trở lại ở chung với người con trai, thành cái dạng gì chứ!

      Mẹ Mạnh nghĩ chồng mình nghĩ quá nhiều, Trạm Vũ bị bệnh, còn có thể làm gì con ông chứ? đứa trẻ có mẹ rất đáng thương, còn ba cẩn thận, căn bản quan tâm gì đến , bị bệnh bên cạnh ngay cả người cũng có. Lại là bạn tốt của con , lại đối với tốt như vậy, giờ chăm sóc chút cũng là việc nên làm.

      Trong mấy năm qua, Thành Trạm Vũ thành công thu phục mẹ Mạnh, làm cho bà đứng về phía mình. Mẹ Mạnh quả xem như là đứa con trai của mình! Khi nhìn hai đứa trong lòng luôn nghĩ, nếu như gả con cho Thành Trạm Vũ cũng tồi a, hai đứa cũng coi là thanh mai trúc mã do ông trời tác hợp cho, huống chi Thành Trạm Vũ luôn có tình cảm sâu đậm với con của mình, đó là đều ai có thể nhìn ra, gả con cho cũng sợ bị khi dễ.

      Ôm ý nghĩ như vậy, đối với chuyện Mạnh Tĩnh Nghiên ở cùng Thành Trạm Vũ liền buông lỏng giới hạn. Thậm chí có lúc còn cố ý tác hợp cho hai người bọn họ, cho bọn họ cơ hội bồi dưỡng tình cảm.

      Mạnh cha cũng phát được ý tưởng của vợ mình, nhưng cảm thấy vợ mình có suy nghĩ là hạn hẹp, con của , Nhân Trung Long Phượng, gả cho người nào đều là người đó tích đức đời trước. Thành Trạm Vũ có tính là gì? Đó chỉ là con cóc, chuyên nhìn chằm chằm Nghiên Nghiên như con cóc đòi ăn thịt Thiên Nga vậy.

      Mắt nhìn kim đồng hồ cứ từng giây từng giây trôi qua, mà con vẫn chưa thấy về, ba Mạnh sốt ruột, rốt cuộc cũng nhịn được nữa liền cầm điện thoại lên gọi ra lệnh cho con , phải lập tức về nhà!

      Mạnh Tĩnh Nghiên khó xử nhìn Thành Trạm Vũ nằm ở giường, mắt nhắm chặt, trán đầy mồ hôi, giờ nữa tỉnh nữa mê. Nhưng tay trái vẫn nắm chặt vạt áo như cũ chịu buông ra, mới vừa rồi lúc giúp cởi giày bởi vì bị nắm áo , nên động tác có chút vặn vẹo khó khăn.

      "Dạ , con biết rồi mà ba, con trở về." Hơi dùng sức, định rút vạt áo từ trong tay của Thành Trạm Vũ ra, "Ừ, cần đến đón con...con tự đón xe trở về nhà."

      Ba yên lòng, lại dặn dò tới lui trong điện thoại rồi mới cúp máy. Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thán, đời trước ba phải là người thích lải nhải như vậy, miệng rất thô kệch, trong lòng ràng là muốn như vậy, nhưng lại biểu đạt ra được, dần dần tình cảm cùng nhiệt quyết bị thời gian mài mòn dần trở nên trầm lặng.
      [​IMG]

    3. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 103: Biến đổi bất ngờ

      Rạng sáng ngày hôm sau, Thành Trạm Vũ bị ánh mặt trời chói chang đánh thức, tay trái buông thõng xuống cả buổi tối, vừa xót vừa tê .

      Chợt nhớ tới điều gì, liền ngồi phắt dậy, nhìn chung quanh gian phòng, nhưng lại thấy bóng dáng mà mình muốn gặp, chỉ có chiếc áo khoác của người ấy chứng minh từng tới đây. Nện quyền xuống đệm, mặt giường mềm nhũn lõm xuống hố to, lâu sau dưới tác dụng của lò xo lại trở về hình dạng ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra, càng giống như hàng trăm móng vuốt cào vào tim Thành trạm Vũ, khó chịu vô cùng.

      Tại sao?

      đến rồi, lại bỏ cậu mình mà rời ?

      Bên dưới thẻ mở cửa phòng đặt ba tờ phiếu hồng hồng, nhưng hề lưu lại bất cứ lời nào, Thành Trạm Vũ dùng sức nắm tóc, hiểu nghĩ gì?

      Từ giường đứng lên lại cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, cả mấy ngày trời chưa ăn gì, thế còn bị rửa ruột nên cực kỳ thoải mái. Thành Trạm Vũ nhìn vào gương, cằm lún phún râu, mắt đen xì như gấu trúc, cả người suy sụp ra hình dáng gì.

      Thành Trạm Vũ à Thành Trạm Vũ, mày thừa nhận , mày thể nào rời bỏ người con ấy.

      "Tiểu Vũ, sao rồi, làm hòa chưa?", bác sĩ Mạc lười biếng lên tiếng, vừa nghe biết là vừa mới ngủ dậy.

      Lại đến tối ngày hôm qua, sau khi đưa Mạnh Tĩnh Nghiên đến dưới lầu nhà Thành Trạm Vũ liền nổ máy rời , hoàn toàn ném hai đứa trẻ ra sau đầu. Ông sợ gì chứ, dù sao Thành Trạm Vũ cũng uống say như chết, mà nhóc Mạnh Tĩnh Nghiên lại thương người tất nhiên bỏ mặc tên kia tự sinh tự diệt.

      Thấy người mạnh mẽ như Thành Trạm Vũ mượn rượu giải sầu liền ném cục diện khó nhằn này cho nhóc kia giải quyết. Ông hận tên nhóc Thành Trạm Vũ kia có tiền đồ, nhắm trúng con nhà người ta vài chục năm rồi, thời điểm khí phách nhất còn dẫn nhóm người phá cửa tiến vào.

      tại thế nào? Rúc vào mai rùa, ngay cả lời trong tim cũng dám thốt ra nửa chữ. mất mặt!

      Chuyện giữa hai người phải chính bọn họ giải quyết, người khác chỉ đẩy cái, chỉ có thể tạo cơ hội nhưng thể quyết định thay. Mạc Băng ngay cả nhà cũng lên, trực tiếp lái xe rời tìm mấy em tiêu khiển. Chính vì thái độ trách nhiệm này khiến Mạnh Tĩnh Nghiên tìm được người hỗ trợ, cuối cùng chỉ có thể gọi 120.

      tại bác sĩ nào đó vẫn chưa hề hay biết về lỗi lầm của mình, trong lòng lại còn cực kỳ đắc chí nữa là khác. Vì thế vừa mở mắt ra liền gọi điện thoại cho Thành Trạm Vũ, muốn nghe chút tin tức tốt.

      Thành Trạm Vũ vừa nhận điện thoại liền hiểu tại sao Nghiên Nghiên lại đột nhiên xuất trong nhà mình, ra là chú Mạc đón người. Cậu đánh răng lời nào, càng khiến Mạc Băng sốt ruột, hỏi hơi. Thành Trạm Vũ cũng rất muốn trả lời, nhưng lúc đó bản thân hôn mê, cái gì cũng biết, đến khi tỉnh táo lại, Nghiên Nghiên rồi. Cậu biết đáp án, biết trả lời chú Mạc thế nào đây?

      Tức giận cúp điện thoại, hớp ngụm nước súc miệng. được, thể tiếp tục như vậy nữa, thi đại học sắp tới rồi, ở đó đầy rẫy những nam sinh ưu tú, nếu như Nghiên Nghiên bị hoa mắt, bỏ chạy cùng người khác làm thế nào?

      mà gả cho người khác, cậu có thể sống được sao?

      Vội vã lại lại trong phòng, sau đó chạy ra cửa gọi xe đến trường học.

      Hai ở đại sảnh mở to mắt nhìn theo bóng dáng chàng, ngày hôm qua người này còn như mắc phải bệnh hiểm nghèo, sau khi sửa sang chỉnh chu ngờ lại đẹp trai đến vậy! Chẳng trách nữ sinh kia tình nguyện ra ngoài mướn phòng với cậu ta.

      Tất nhiên Thành Trạm Vũ biết mình và Mạnh Tĩnh Nghiên bị người ta suy đoán thành biết bao nhiêu phiên bản, lòng chỉ nghĩ cách để Mạnh Tĩnh Nghiên ở bên cạnh mình, để ý đến nam sinh khác.

      Ôm bụng tâm , vừa đến cửa trường học liền bị bảo vệ ngăn cản. Trường số 1 lúc này chẳng khác nào bế quan tỏa cảng, chỉ có buổi sáng học, buổi trưa nghỉ giả lao, buổi tối
      [​IMG]

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 104: GẢ CHO ẤY , GẢ CHO ẤY

      Editor: Á bì

      Bị ba Mạnh phá hỏng bầu khí, dù trong miệng có bao nhiêu lời muốn , đều phải nhịn xuống-nếu dám bày tỏ trước mặt ba Mạnh, chắc chắn ba Mạnh cầm chổi đánh đuổi ra khỏi cửa. Hơn nữa ông còn có thể mang theo con bảo bối của ông chuyển nhà, đổi luôn cả trường học.

      Mấy loại chuyện đó cũng đâu phải ba Mạnh chưa từng làm, mặc dù mỗi lần như vậy đều bị tìm được. Nhưng lỡ đâu ông thông minh hơn, bố trí chặt chẽ tới mức tìm được sao? Đến lúc đó phải làm sao bây giờ?

      Thành Trạm Vũ vẫn luôn biết mình vẫn chưa hoàn toàn có được Mạnh Tĩnh Nghiên, nên đối với những người bên cạnh vẫn luôn mang theo tâm lý lo sợ và kính nể. Dù là bị cắt ngang lời tỏ tình, nhưng cũng dám bày sắc mặt thối với ba Mạnh, trong lòng lại tức muốn chết.

      Ba Mạnh vào phòng rồi muốn ra nữa, lát hỏi con muốn ăn cái gì uống cái gì , lát lại hỏi con có lạnh , giúp con đắp chăn. lát lại ân cần hỏi Thành Trạm Vũ, "Trạm Vũ à, sao ăn dưa hấu vậy cháu? Lần này cháu mua dưa hấu rất ngọt, đừng có khách sáo, ăn thử ."

      Mạnh Tĩnh Nghiên biết trong lòng ba mình nghĩ như thế nào, nhưng lại muốn phá huỷ tâm tư của ông, ngoan ngoãn nằm ở giường, đắp chăn lên, vươn tay ra lấy cây tăm cắm vào trái cây trong mâm lên ăn. Ừm, mẹ mua trúng dưa hấu hạt, rất ngọt, ăn rất ngon.

      đứa đáng thương!

      Trách được mẹ Mạnh luôn cảm thấy đau lòng thay cho Thành Trạm Vũ, từ đến lớn chưa từng được trải qua ngày tốt lành còn chưa , dù là thứ mình thích cũng dám mở miệng . Bất ngờ tìm được Mạnh Tĩnh Nghiên, khi cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, lại bị ba Mạnh phá mất. Ôi trời, sao có thể tội nghiệp như thế chứ!

      Thân thể còn chưa khôi phục lại, cũng có nhiều thứ chưa ăn được, giờ lại bị giày vò trận, vốn đầu óc có chút choáng váng giờ lại có chút thoải mái.

      So với khó chịu và thoải mái của , mỗi lỗ chân lông ở người của Mạnh Tĩnh Nghiên đều cảm thấy thoải mái đến mức muốn thét to. Trong khoảng thời gian này, toàn tâm toàn ý lo lắng cho Thành Trạm Vũ, giờ lại khoẻ mạnh ngồi ở nhà , mặc dù sức khoẻ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng dù sao vẫn có thiếu chân thiếu tay, dưỡng thêm vài ngày tốt hơn, giờ nhìn như vậy cũng thấy an tâm.

      Làm cho phải lo lắng cả nửa tháng, giờ tâm tình cũng được an tâm. Giờ lại thấy ba và Thành Trạm Vũ trao đổi ánh mắt, cảm thấy rất có ý tứ, nhìn xem, do tác dụng của thuốc cảm, nên giờ đầu óc muốn ngủ rồi.

      Khi mẹ Mạnh làm về, thấy Thành Trạm Vũ vẫn còn ngồi trong phòng khách, vui vẻ lôi kéo cánh tay , hỏi dạo gần đây sao tới đây chơi, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì ? Sao lại gầy như vậy, có phải áp lực học tập lớn quá ?

      ấm áp này rất giống như cảm giác của mẹ ruột nên làm cho Thành Trạm Vũ cảm động muốn khóc, sao cùng là trưởng bối mà cách đối xử của mẹ Mạnh và ba Mạnh lại khác nhau như vậy! người đối với như nắng xuân ấm áp, còn người lại như gió lạnh thổi lạnh thấu xương!

      Buổi tối mẹ Mạnh lại đặc biệt làm mấy món Thành Trạm Vũ thích, cần bồi bổ thân thể. Bác sĩ cũng cần ăn uống điều độ hai ngày, Thành Trạm Vũ cảm thấy căn bản thân thể của tốt rồi, dù cho ngày ăn cơm cũng chẳng sao. bàn đầy đồ ăn được ăn rất nhiệt tình, làm mẹ Mạnh rất vui, bao lâu rồi có ai nịnh bà như vậy nữa nhỉ? nhà ba người bọn họ ăn cơm, lúc nào cũng để thừa lại chút, cũng là nhờ Thành Trạm Vũ, bà mới tìm lại được cảm giác tự tin về tài nấu ăn của mình.

      Mẹ Mạnh rất vui, nên ở bàn cơm bà cũng ra ý tưởng muốn Thành Trạm Vũ chuyển qua đây sống. Mấy người ăn cơm phản ứng cũng khác nhau, ba Mạnh mặt mày xanh mét, còn mặt mày của Thành Trạm Vũ mừng tới mức cười tươi như hoa.

      "Mẹ nó ơi, bản thân Thành Trạm Vũ cũng có nhà, sao lại chuyển đến nhà chúng ta chứ. phải là bà muốn tới Mạnh Dật Hiên đó chứ? Hay mai tôi qua đó đón nó qua đây ở khoảng thời gian?"

      "Gì vậy hả, Dật Hiên ở yên tại nhà nó, phải là tôi thấy Trạm Vũ học tập quá vất vả mà nhà lại có ai chăm sóc nó sao. cứ chờ nó thi xong cao đẳng, muốn đâu đó được sao?"

      " được!"

      "Cháu đồng ý..."

      nghĩ tới Thành Trạm Vũ lại mặt dày như vậy giành trả lời, ba Mạnh dùng sức liếc --giờ có muốn đuổi cũng có lý do rồi. Huống chi giờ lại thấy vẻ mặt hưng phấn của vợ, ông còn có thể được gì?

      Nghĩ đến năm sau này, mỗi ngày làm về phải đối mặt với thằng nhóc chết tiệt này, tâm tình lại thấy khó chịu.

      Nhưng mẹ Mạnh lại nghĩ vậy, khoé miệng bà cười đến mức khép lại được, ngừng gắp thức ăn cho Thành Trạm Vũ, "Trạm Vũ, ăn cơm , ăn thôi kẻo nguội, tới đây, gắp cho ăn."

      Có trời mới biết, tối nay Thành Trạm Vũ ăn hai chén lớn, giờ lại chén, thế nào cũng no chết !

      Ý kiến mãnh liệt từ chối Thành Trạm Vũ tiến vào nhà mình của ba Mạnh bị bác bỏ, ý kiến của Mạnh Tĩnh Nghiên chưa bao giờ quan trọng, chỉ có thể ăn cơm. Cả đêm chỉ ăn chén cơm, đồ ăn bàn còn chưa có đụng tới, mà mẹ vẫn có phát .

      khí cứ như vậy đấy. Chuyện này làm cho bắt đầu hoài nghi biết bà có phải là mẹ ruột của hay ? Người biết còn cho rằng bà và Thành Trạm Vũ mới là quan hệ mẹ con nữa.

      Mẹ Mạnh vì quá vui nên cơm chiều cũng ăn nhiều, kích động đến mức chuẩn bị phòng cho Thành Trạm Vũ. Tìm phòng khách tốt nhất cho ở, đến buổi chiều còn có ánh sáng chiếu vào phòng, làm cho căn phòng sáng bừng, cũng làm cho tâm tình của người ta tốt hơn.

      ra phen này phí sức rồi, đừng đến chuyện Thành Trạm Vũ chỉ muốn ở gần Mạnh Tĩnh Nghiên, cho dù là toilet hay là phòng mà có thể ngã ra đất mà ngủ đều thành vấn đề. Hơn nữa cuộc sống khổ cực của học sinh cấp ba, mỗi ngày sáu giờ ra khỏi nhà khi trời còn chưa sáng, chín giờ mới tan học, về tới nhà cũng chín rưỡi, trời cũng đen rồi, cả ngày sớm về trễ, cấp ba bao trùm toàn màu đen, dù phòng có sáng chăng nữa cũng chẳng có thời gian đâu mà cảm thụ.

      Nhưng đây dù sao cũng là tâm ý của mẹ Mạnh, có đứa ở trong nhà luôn làm cho người ta cảm thấy thư thái, và vui vẻ!

      Thời gian lại trở về lúc trước khi hai người xảy ra chiến tranh lạnh, sau khi ăn xong cơm tối hai người liền về phòng của Mạnh Tĩnh Nghiên để làm bài, học bài. Nhưng khác ở chỗ là, đúng tám giờ ba Mạnh liền chạy vọt vào phòng, đuổi Thành Trạm Vũ - giống như trước kia ba Mạnh đuổi về nhà mình, mà lần này là đuổi về căn phòng sát bên phòng của Mạnh Tĩnh Nghiên.

      là bực bội! Ba Mạnh hơn bốn mươi tuổi rồi nên cảm thấy khó chịu!

      Sau khi Thành Trạm Vũ rời khỏi, Mạnh Tĩnh Nghiên liền lăn vòng lên giường, cầm lấy điện thoại gọi cho Nghê Thuỵ Tuyết.

      "Cái gì? Cậu Thành Trạm Vũ sống ở nhà cậu à, ha ha ha, mình có nghe nhầm đấy chứ?"

      " nương à, cậu tha cho tớ , tiếng chút, thiếu chút nữa làm tai tớ cũng muốn điếc luôn." Đầu dây bên kia giọng cao tám quãng của Nghê Thuỵ Tuyết thiếu chút nữa chọt thủng màng nhĩ của , lễ hội nhạc Vitas cũng phải mời ấy làm khách quý đấy. Hai người cùng nhau hát bài cao, chắc chắn làm cho kính thuỷ tinh ở lễ hội bị vỡ mất.

      "Ai ôi, ai ôi, vì tớ kích động quá mà!" Nghê Thuỵ Tuyết cười nham nhở, cảm thấy bạn này của cũng quá trâu bò rồi đó, từ tiểu học còn học hành tốt, vừa biết hát lại biết khiêu vũ, tại tìm bạn trai cũng giống người thường! "Mà cho cùng rốt cuộc cậu và Thành Trạm Vũ tiến triển tới bước nào rồi? Có nghe lời dạy hay là lén ăn vụng trái cấm rồi?"

      "Phốc phốc! Nước bọt của tớ phun chết cậu! Cậu nha mỗi ngày đều nghĩ đâu vậy? Cả đầu suy nghĩ đều bậy bạ!"

      Nghê Thuỵ Tuyết chẳng thèm kiên dè gì , "Có có, thôi, đừng có chuyển đề tài! Cái gì suy nghĩ bậy bạ chứ, nương ta rất trong sáng thuần khiết đó, trong trường chúng ta giờ có đầy trai nhau, mấy quán quanh trường thứ bảy và chủ nhật lúc nào cũng đầy người."

      Mạnh Tĩnh Nghiên sống hai đời, so ra tuổi cũng lớn hơn ba , lại bị con nhóc chưa trưởng thành như vậy, ấm ức muốn điên.

      "Mau , thành khai báo, có phải thành luỹ bị đánh ngã rồi hay ?"

      "Chưa..." Dưới ép hỏi của Nghê Thuỵ Tuyết, Mạnh Tĩnh Nghiên yếu ớt trả lời.

      "Ừm, chưa bị đánh toàn bộ sao, vậy chắc là đánh tới thành hai rồi đúng ?"

      có, chưa đánh tới đâu hết!

      Nghe Mạnh Tĩnh Nghiên lầm bầm lẫm bẫm lời nào, vậy chắc bị Thành Trạm Vũ ăn đậu hủ non rồi. Từng ngọn lửa ở trong lòng bắt đầu thiêu cháy, hận thể làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên nhận ra ý tứ của Thành Trạm Vũ, mỗi giây mỗi phút khi hai người bọn họ sống cùng nhau chuyện này qua mấy lần.

      Khi lên cao trung hai người lại còn cùng trường, bỏ lỡ rất nhiều chuyện bát quái nha!

      Lại nhớ đến chuyện năm đó, Thành Trạm Vũ đẹp trai đứng thẳng trước cửa trường hớp hồn biết bao nhiêu chưa thành niên! Trong những bị đẹp trai của hớp hồn cũng có cả nữa.

      Lúc đó nghĩ, nếu có thể làm bạn trai của mình tốt quá.

      Đương nhiên đó chỉ là hi vọng xa vời mà thôi. Nhưng sao, Mạnh Tĩnh Nghiên và là chị em tốt, chị em tốt của mình hạnh phúc cũng rất là vui. Hơn nữa khi bọn họ ở cùng nhau, cũng có thể lén nhìn Thành Trạm Vũ. Ách, phải là muốn cướp người ta, mà vì lý do muốn ngắm trai đẹp mà thôi.

      Cả ngày đối mặt với Lý Minh Trạch, mặc dù bộ dáng cậu ta mũi cũng có, mắt cũng có, nhưng nhìn mười mấy năm cũng chán quá rồi.

      Rốt cuộc Mạnh Tĩnh Nghiên chịu được thẩm vấn của Nghê Thuỵ Tuyết, ra hết những suy nghĩ mấy năm rồi ở trong lòng ra. Nghê Thuỵ Tuyết ở đầu dây bên kia nghe được mắt toả sáng, đều cảm thấy những tình tiết thường xảy ra ở trong phim thần tượng sao giờ lại xảy ra với người ở bên cạnh chứ!

      "Nghiên Nghiên, đừng nữa."

      "Hả?"

      " thêm nữa, mình bóp chết cậu. Có người đàn ông tốt như vậy ở ngay bên cạnh, sao cậu lại biết quý trọng hả?" Nghê Thuỵ Tuyết bát quái tới mức hâm mộ, giờ lại ghen tỵ, hận tới mức muốn xông lên bóp cổ Mạnh Tĩnh Nghiên, rốt cuộc nhịn được, kêu ngừng lại.

      Ở bên cạnh có người vì mà mười mấy năm nay im lặng bỏ ra rất nhiều, sao có thể động tâm được cơ chứ? Nhưng mà....

      "Thuỵ Tuyết, bây giờ chúng ta còn quá , Thành Trạm Vũ chỉ mới là học sinh cấp ba thôi, ấy còn có đại học nữa, còn chưa tiến vào xã hội, ấy cũng chỉ xúc động nhất thời mà thôi. Chờ sau này ấy gặp nhiều xinh đẹp hơn, so với tớ quyến rũ hơn, đến lúc đó, ấy còn có thể giống như bây giờ sao?"

      lại, vẫn là do vết sẹo được tốt đẹp do Lục Hoằng Văn để lại, lâu lâu lại quấy nhiễu .

      "Nhà Thành Trạm Vũ làm gì, quán bar, sàn nhảy, hộp đêm, những nơi vàng thau lẫn lộn đó, sợ mới mười mấy tuổi tiếp xúc qua rồi. Những xinh đẹp ấy gặp tới 100 nhưng cũng được 80 rồi, muốn thay lòng sớm thay từ lâu. Nếu nắm chặt lấy, đợi người khác đoạt , tới lúc đó chỉ biết khóc thôi!"

      "Nhưng mà..."

      " nương à, cậu nghe theo ấy ! Nếu đổi lại là tớ, tớ sớm cưới ấy rồi!"

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 105: HỒNG TRẦN THẾ TỤC

      Editor: thao1504

      thêm gì nữa, Mạnh Tĩnh Nghiên bị Nghê Thụy Tuyết trách cứ gì cũng sai, ngược lại nha đầu kia lại ngừng tốt cho Thành Trạm Vũ, ưu điểm từ đầu tới chân của đều ra, làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên cũng hoài nghi, phải ta bị Thành Trạm Vũ thu mua rồi chứ, tại sao lại quảng cáo như vậy a.

      Từ trong miệng của Nghê Thụy Tuyết, hóa thành Trần Thế Mỹ, lòng dạ độc ác, đối với người con trai ái mộ vài chục năm chút lưu tình, nên kéo ra ngoài lăng trì xử tử.

      Ôi, quá đáng thương!

      có nghĩ đến, ở trong mắt người bạn thân nhất, lại trở thành người như vậy. Có nên nấu tô mì ăn liền, rồi bưng vào trong phòng để treo cổ đây?

      Trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên nghĩ nghĩ lại trăm lần, sau khi phục hồi tinh thần vẫn còn nghe Nghê Thụy Tuyết lảm nhảm lên tiếng phê phán , rotsp cuộc làm cho trong lòng của cũng rất khó chịu, liên tục n câu hẹn gặp lại cho có, sau đó chút khách khí cúp điện thoại.

      Có thể đoán được, bộ dáng tức giận đến dậm chân của Nghê Thụy Tuyết bên kia điện thoại, nhưng như vậy tốt hơn so với chuyện ta hành hạ lỗ tai của mình, cứ để cho ta ở bên kia nhảy loạn !

      Sáng sớm, nhìn thấy người ngoài cùng người nhà ngồi ở bàn ăn cảm giác rất kỳ quái. Nhất là còn chưa có đánh răng rửa mặt, hai mắt mờ mịch, mặt cũng biết có vết bẩn gì có dấu chảy nước miếng ngủ hồi tối qua hay nữa, dáng vẻ xấu xí bị đều bị người khác nhìn thấy —— loại cảm giác này rất khó chịu. 13857456

      Mẹ Mạnh vẫn giữ thái độ đối với đứa con nghe lời, nghiêm lệnh quát lớn kêu Mạnh Tĩnh Nghiên rửa mặt thay quần áo nhanh lên chút, đồng thời dịu dàng kêu Thành Trạm Vũ ăn cái này nhiều chút, cái kia nhiều chút. Tuổi của còn , dáng vóc còn chưa trưởng thành, áp lực học tập lại lớn như vậy, dinh dưỡng bổ sung đủ.

      Mẹ ghẻ! Tuyệt đối là mẹ ghẻ!

      Ở nhà rất nhanh có vị trí cho !

      May nhờ ba Mạnh dễ dàng bị viên đạn bọc đường công hãm, là người có tư tưởng kiên định của người đảng viên Đảng cộng sản, vẫn cho Thành Trạm Vũ sắc mặt tốt như cũ, ngược lại còn kêu con ngồi vào bên cạnh mình, làm cho cùng Thành Trạm Vũ tách xa 800 trượng, sau đó con đưa sữa đậu nàng cho uống..., đường cũng giúp thêm vào rồi.

      Xem , đây mới đúng là ba ruột....!

      Ba Mạnh ăn bữa sáng rất nhanh, cũng giục con ăn nhanh . Mắt thấy ăn sai biệt lắm, kéo từ bàn ăn đứng dậy, cầm túi sách cho , bên vừa mang giày vừa với vợ, "Bà xã, hôm nay qua bên Trung Sơn chuyện làm ăn, thuận đường đưa Nghiên Nghiên học nha, các ngươi cứ từ từ ăn."

      Để cho tiểu tử chết tiệt kai tự mình đến trường !

      "Ai ai, đợi nào...! Trạm Vũ con ăn xong rồi chưa? Mau cùng với chú của con , nếu phải mình. Còn nữa, cầm hai cái bánh bao này, ở xe từ từ ăn."

      đợi bà dứt lời, ba mạnh kéo con bảo bối của xuống lầu. Mẹ Mạnh nắm lên hai bánh bao nhét vào Thành Trạm Vũ trong tay, sửng sốt dẫn đuổi xuống dưới lầu, nhét vào trong xe ba Mạnh, làm cho ý tưởng bỏ rơi Thành Trạm Vũ của ba Mạnh bị thất bại.

      Cho nên , người đàn bà đúng sau lưng của người đàn ông thành công là rất quan trọng. Nếu như người đàn ông thành công có ý kiến gì, muốn làm chuyện gì, người “tài dức” ở hậu phương của làm cho rối loạn, làm trở ngại chứ giúp được gì, làm cho kế hoạch dù tốt đến đâu cũng bị thất bại.

      Mạnh Tĩnh Nghiên ngồi ở ghế sau, Thành Trạm Vũ liền mở ra cửa sau xe ngồi ở bên cạnh . Mạnh cha mặc dù cao hứng, nhưng cũng gì.

      Mặc dù là bị người ta nhét lên xe, nhưng cũng thể thiếu chuyện phối hợp được. Vì đuổi theo Mạnh Tĩnh Nghiên, da mặt của được luyện càng ngày càng dầy. Cũng may nhờ màu da của là màu đồng, có đỏ mặt cũng nhìn ra.

      Cuộc sống bị người cường thế xông vào như vậy, khiến cho Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy oán hận, và vô cùng lo lắng tâm. Mặc dù thường ngày người kia với mình cũng giống như hình với bóng, nhưng để cho có chút gian riêng tư cá nhân, nhưng bây giờ, gian riêng tư cũng bị mất.

      Hơn nữa cần quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được Thành Trạm Vũ nhìn mình, như là chó sói, giống như tính toán thế nào nuốt hết thịt cùng xương tất cả nuốt luôn vào bụng vậy, cứ như vậy làm sao an tâm được chứ!

      Trong xe rất an tĩnh, Ba Mạnh chuyên tâm lái xe, Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng để ý Thành Trạm Vũ. Thành Trạm Vũ nhìn trộm , trong lòng cũng tìm kiếm đề tài, rốt cuộc khi xe sắp tới trường học, mở miệng ra câu: "Ăn no chưa? Tớ con hai cái bánh bao đây nè."

      "Phốc!"

      Xuống xe, thời điểm chỉ còn lại hai người bọn họ bộ vào phòng học, Mạnh Tĩnh Nghiên nhịn được nữa rồi. Nhìn thấy Thành Trạm Vũ liền muốn cười, nhất là khi nhìn thấy hai cái bánh bao trong tay cũng sắp bị nắm thành cái bánh pizza rồi, cho nên càng nhịn được mà cười.

      gọi là bánh bao, tròn trịa, trắng, mềm mại, bên ngoài là da, bên trong mới là nhân bánh. Nhưng nhìn hai cái trong tay ? Hình dáng chỉ vặn vẹo nghiêm trọng, nhìn ra hình tròn, ngay cả nhân và da cũng trộn lẫn với nhau, đoán chừng dọc đường từ nhà đến trường học mấy cái bánh này bị tàn phá ít.

      Trong trường học rất nhiều người biết Thành Trạm Vũ, hơn nửa tháng học, giờ bất ngờ trở lại, các bạn học đều giống như thấy chấn động. Lại nhìn thấy đứng bên cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, ánh mắt của các bạn học cảm thấy có chuyện ái muội——

      A, vợ chồng son giận dỗi, hòa hảo rồi đây! w8xm.

      Thành Trạm Vũ vào lớp học cả phòng học an tĩnh ba mươi giây. Cao Song Vĩ lại, vỗ bã vai Thành Trạm Vũ, nháy mắt trêu chọc cũng hỏi thăm , "Như thế nào? Biện pháp tớ đưa cho cậu dùng có tốt ? Có phải thành công bắt được trái tim của Mạnh đại mỹ nhân hay hả?

      Những bạn xung quanh đều vễnh tai nghe đáp án, nhưng mà đáp án của Thành Trạm Vũ nghe thấy, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cao Song Vĩ.

      Quay đầu nhìn lại, bạn học Cao Song Vĩ ôm bụng, kêu đau, ngũ quan khổ sở vặn vẹo.

      Đây là người dạy lấy lui làm tiến, như gần như xa, trước phải phai nhạt ra khỏi tầm mắt của Mạnh Tĩnh Nghiên chút, đợi nhớ đến mình, thời điểm chủ động đến năn nỉ mình thuận thế đồng ý làm người của . Choáng nha, nghe lời của , chỉ ra khỏi tầm mắt Nghiên Nghiên, mà thiếu chút nữa vĩnh viễn mất !

      Thành Trạm Vũ biết thời gian biến mất nửa tháng này, ra trong lòng cảu Mạnh Tĩnh Nghiên rối loạn. chỉ biết, thời gian dài nửa tháng kia, Nghiên Nghiên hề gọi điện thoại cho lần điện thoại nào nên nghĩ rằng nếu như cố gắng nữa, có thể vĩnh viễn mất .

      Cho nên phải , người trong cuộc mơ hồ, người đứng ngoài sáng suốt. Thành Trạm Vũ cũng là bởi vì quá quan tâm nên rối, cho nên thể hiểu trái ti, của Mạnh Tĩnh Nghiên. Nếu như ở trong ái tình, người trước chính là người thua cuộc, nên Thành Trạm Vũ , thua và vĩnh viễn thể đứng dậy.

      Đáng thương cho Cao Song Vĩ, chỉ ra chủ ý mà thôi, lại đổi lấy quyền của Thành Trạm Vũ. Hơn nữa, vị trí đánh rất nhạy cảm có được hay , xuống chút nữa chút, làm cho đoạn tử tuyệt tôn rồi! So với thân thể bị thương, trong lòng càng tổn thương hơn. Ai , còn chưa có bạn nha, để lại hậu di chứng gì hay đây?

      Nếu để cho Thành Trạm Vũ biết Cao Song Vĩ ngay cả bạn cũng hề có qua, còn dám giả mạo làm tình thánh ra chủ ý cùi bắp cho , khẳng định chỉ cho quyền rồi.

      Giáo viên chủ nhiệm sao tiếng chuông liền vào phòng học, thấy học sinh trong lớp học đầy đủ, người nào vắng. Lúc ngồi vào chỗ ngồi còn rất là kinh ngạc, nhưng vẫn cứ theo lẽ thường dạy học, chỉ kêu Thành Trạm Vũ sau khi tan lớp đến phòng làm việc của chuyến.

      Lớp mười hai, thi tốt nghiệp là bước ngoặc quan trọng. Trước kia quản Thành Trạm Vũ như thế nào, trong lớp luôn rất tự do. Nhưng bây giờ giống như vậy, thành tích của Thành Trạm Vũ tệ, năm cuối này chỉ cần cố gắng chút, có thể vào trường đại học rất tốt. Nhưng nếu như còn chỉnh lại thái độ học tập, trễ nãi thời gian của chính mình. Trong lớp treo bảng đếm ngược thời gian, mỗi ngày đều rất trân quý thể lãng phí, vậy mà lại trốn học đến nửa tháng.

      Thành Trạm Vũ phải là người biết tốt xấu, bình thường cũng ngại giáo viên dài dòng, giống như đàn bà vậy, nhưng cũng biết thầy giáo cũng vì lo lắng cho , cho nên rất ít khi khiêu chiến với thấy giáo. Hơn nữa câu sau cùng làm đả kích suy nghĩ của : nếu như thích Mạnh Tĩnh Nghiên, phải để cho cuộc sống ổn định, tương lai hạnh phúc, chứ phải cuộc sống đánh đánh giết giết, làm cho cuộc sống của lúc nào cũng ở trong tâm trạng lo sợ, bất an.

      Theo lời của Thầy giáo Trương trước kia Mạnh Tĩnh Nghiên cũng qua với , lúc ấy cũng đảm bảo với Nghiên Nghiên, nhất định thi xong có văn bằng đại học, nhưng cũng có kế hoạch cụ thể, chỉ cần là đại học, mặc kệ tốt hay xấu, có thể học xong cái là được.

      Có lẽ từ phòng làm việc của chủ nhiệm ra ngoài, suy nghĩ của có chút thay đổi.

      Tối hôm qua nhận được điện thoại của Nghê Thụy Tuyết, Nghê Thụy Tuyết mách lẽo với , trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên chưa từng muốn mở cửa cho . cho cùng chỉ có câu , Mạnh Tĩnh Nghiên có cảm giác an toàn.

      hiểu, mặc dù lúc cuộc sống của Nghiên Nghiên có điều kiện phải rất tốt, nhưng từ sau khi lên tiểu học, điều kiện gia đình mỗi ngày tốt. Ba Mạnh cũng phải là loại nam nhân có tiền liền thay đổi thành người xấu, cùng với mẹ Mạnh hai người ân ân ái ái nâng đỡ lẫn nhau mấy chục năm rất hạnh phúc.

      Có thể , hôn nhân giữa bọn họ là ví dụ rất thành công, cho làm tấm gương rất tốt cho Nghiên Nghiên. Thế trước mắt như thế.

      Nhưng vì sao lại có nhận định đối với tình giữa nam nữ, ở phương diện này căn bản hề tin tưởng người khác chứ? Mười năm nay luôn lòng, lúc nào cũng xoay quanh , nhưng ngay cả mắt cũng chả thèm liếc, lại còn cho rằng tình cảm của , tâm ý của , nhất định là thay đổi.

      Chỉ là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, nên hướng tới đoạn tình tốt đẹp thơ mộng chứ, tại sao lại giống như Lão Khí Hoành Thu (ông cụ non), thấu hiểu hồng trần tựa như vậy?

      Mặc dù biết mấu chốt, nhưng Thành Trạm Vũ cũng có biện pháp nào bắt . Đánh được cũng thể chạm vào, tiền bạc cũng thu mua được. Cảm giác như buổi sáng vừa tỉnh ngủ phát có vài cọng tóc bạc vậy.

      Lời của thầy giáo Trương có chút đánh thức , cảm giác thiếu an toàn, vậy cho cảm giác an toàn. Cho những gì muốn, yên ổn, lo lắng, cuộc sống vui vẻ. cảm thấy lòng người là thay đổi, vậy liền chứng minh cho thây, tình cảm đối với vĩnh viễn thay đổi, dù là mấy lần mười năm nữa.

      Dĩ nhiên, điều kiện kiên quyết là, phải ở bên cạnh .

      Thành Trạm Vũ thừa nhận, mình là người có ý muốn tham giữ cực kỳ mãnh liệt, cách nào tưởng tượng Mạnh Tĩnh Nghiên rời khỏi mình, rồi bộ dáng được người khác ôm vào trong lòng. có thể đợi , có thể yên lặng coi chừng , bao lâu cũng quan hệ. Nhưng người đàn ông bên cạnh chỉ có thể là mình, mỗi ngày đều có thể nhìn nhìn thấy .

      Nếu như, bên cạnh Nghiên Nghiên xuất người con trai khác, như vậy, nổi điên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :