1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh trở về năm ba tuổi -Giai Nhân Chuyển Chuyển (c111) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 76: Chỉ đứa con cũng khó chăm sóc
      editor: thao1504

      qua mười hai giờ nhưng có ai muốn tan cuộc, ba Mạnh cùng dượng cả, chú thiếm bốn người cùng nhau ngồi chơi mạt chược, cả giúp đỡ mẹ mạnh dọn dẹp trong phòng bếp. những đứa như Thư Tàn Ngạc cùng Mạnh Tĩnh Nghiên cần làm việc, cũng vui vẻ chơi đùa là được.

      Lúc Mạnh Dật Hiên tới, mấy đứa bé cầm chặc máy chơi game, cho Dương Phàm cướp máy chơi game . Kỹ thuật choi game của còn kém hơn so với Mạnh Tĩnh Nghiên, nhìn chơi trò chơi, tới ba phút chết lần, nên những đứa bé thể nhìn nữa.

      , và nữ sinh kia thế nào oa?”

      “Quản tốt chính em là được, cùng chút, các nam sinh trong lớp em có theo đuổi theo em , có viết thư tình cho em?”

      có.”

      thể nào nha? với chút mà, cũng phong kiến giống như cậu cả, vừa nghe đến sớm là như phạm vào tội giết người. Những gì em giữ bí mật, bảo đảm đâm thọc gì với cậu mợ.”

      Dương Phàm thề son sắt, cũng biết là tại em này của mình tuổi còn , dáng vẻ cũng chưa lớn, nhưng bây giờ những đứa bé trưởng thành sớm như vậy, tiểu nha đầu có dáng dấp đẹp như, khẳng định thiếu nam sinh theo đuổi nha. nghĩ đều Mạnh Tĩnh Nghiên , các học sinh tiểu học đúng là còn rất hồn nhiên, nhưng lên trung học làm sau có thể chưa từng nhận qua thư tình được!

      Vẽ vòng vòng......

      cảm thấy mình phải là thiếu nam sinh theo đuổi, còn là rất nhiều. Ba mẹ dẫn ra ngoài gặp người, gặp những chú cũng ít, từ như vậy. Cũng may ý nghĩ của ba mẹ rất kiên định, đề đến việc hứa hôn cho nhà nào đó.

      Thư tình a, phong cũng nhận được, làm cho ít nhiều gì cũng có chút cảm thấy tiếc nuối.

      “Nghiên Nghiên, cũng hơn giờ, muộn quá rồi con dụ dỗ Dật Hiên ngủ . Nửa đêm Dật Hiên muốn nhà vệ sinh con nhớ dẫn a, tránh cho vẽ bản đồ. Dương Phàm ngủ phòng khách, mợ cũng kêu ngươi, muốn xem ti vi xem ti vi, muốn chơi trò cầm máy đến phòng khách chơi , mệt nằm ngủ a.” mẹ Mạnh mẹ mở cửa vào thúc giục ba đứa bé nghỉ ngơi. Hai đứa lớn như Mạnh Tĩnh Nghiên cùng Dương Phàm thức khuya cũng có chuyện gì, chủ yếu là còn đứa nữa.

      “Dạ, con biết rồi mợ, mọi người làm gì làm .”

      Tịch thu máy chơi game của Mạnh Dật Hiên, tiểu tử liền chịu, ngừng ầm ĩ. từ trước đến giờ Mạnh Tĩnh Nghiên đối với chuyện dụ dỗ các đứa bé cực kỳ có biện pháp, chút là được. Nhưng tiểu Hỗn Thế Ma Vương đáng nhà bọn họ lại cố tình chống đối với , gì cũng ngủ, muốn phòng khách cùng chơi game cùng với Dương Phàm.

      thể , tiểu hài tử này rất có nhãn lực. Vốn là độc chiếm máy chơi game, cho phép bất kỳ chị nào cùng giành với . Thấy tình thế tại, bị chị bắt ngủ , liền tính toán là lùi bước trời cao biển rộng muốn cùng chơi game với Dương Phàm.

      Còn nên dưỡng thói quen ngủ sớm dậy sớm mới tốt, sau này muốn cũng được. Mạnh Tĩnh Nghiên thể quản nổi nên phải tố cáo với thím , thiếm cùng bọn người ba mạnh chơi chăm chú chơi mạt chượt, mộ nhóm người ai nhường ai chơi cao hứng, nên khi gặp chuyện như vậy, chú liền đá cước đá vào mông con trai mạnh đứa bé liền thành lại

      là ác nhân có ác nhân trị a, dù Hỗn Thế Ma Vương thế nào, khi bị đánh phải thông minh mà phục tùng làm theo.

      Mắt thấy em trai muốn khóc lên, Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng ôm vào phòng, hết lòng khuyên bảo vừa dụ dỗ, lại đồng ý mua mô hình biến hình đẹp cho, cuối cùng mới dỗ được.

      có thể như vậy còn cảm kích nữa, đến lúc người bạn ngủ cùng Mạnh Tĩnh Nghiên, giường của Mạnh Tĩnh Nghiên , đủ cho hai người lăn lộn, nhưng Mạnh Dật Hiên liền quyết cùng đối nghịch, thỉnh thoảng giơ chân đá rồi đạp cước.

      Đứa bé này khí lực đúng là , lại Mạnh Tĩnh Nghiên mảnh mai, làm sao chịu được những cú đá như vậy nha. Lớn như vậy cũng chưa từng bị mẹ đánh, ba cũng bao giờ ra tay với , vậy mà lại bị tiểu hài tử này khi dễ! 13774397

      Trong lòng vừa tự nhủ thể ỷ lớn hiếp thể ỷ lớn hiếp , vừa yên lặng chịu những Phật Sơn Vô Ảnh Cước thình lình đánh tới.

      Thời điểm bị bị đá đến lần thứ bảy, Mạnh Tĩnh Nghiên rốt cuộc nhịn được nữa, dọn đồ xuống đất ngủ. Chỗ này chắc bị đá nữa chứ? Cũng vì tại còn , chờ khi lớn lên, chuyện người bạn Mạnh Dật Hiên năm tuổi còn đái dầm cho vợ tương lại của biết! Khi có con lại cho con trai con biết! Nhằm báo thù bảy cú đá ngày hôm nay!

      Sức chơi của người lớn chơi tính thể so sánh với những đứa bé được, buổi sáng sáu, bảy giờ lúc Mạnh Tĩnh Nghiên đứng dậy toilet nhóm người lớn nàycòn ‘ Nhất Đồng ’‘ hồng trung ’ mà đánh. Trong phòng khách khói tràn ngập, hun đến phải nhíu chặt mày.

      Cũng đúng, trong năm cũng chỉ có mấy ngày nghỉ mừng năm mới này mới có thể chơi thỏa thích, cần lo lắng ngày hôm sau còn phải làm còn phải làm việc, tự nhiên muốn phóng túng hết sức. Cuộc sống của người ở thành phố lớn, áp lực rất lớn!

      nhà cầu xong lại mơ hồ sáng ngời trở về phòng ngủ , ngã lên giường cảm giác dưới lưng có đồ vật gì đó cấn người . Mạnh Tĩnh Nghiên lúc nửa tỉnh nửa mê tự giễu, cuộc sống là tốt lắm nha, tại gần giống với đậu hũ công chúa rồi, cái nệm mềm mại như vậy mà còn cảm giác phía dưới có đồ gì cấn eo nữa.

      Đến khi đứa dưới người thoải mái giãy dụa Mạnh Tĩnh Nghiên mới mở mắt tỉnh táo. Ơ, làm sao lại quên tối qua Hỗn Thế Tiểu Ma Vương nhà cùng ngủ chung phòng ngủ rồi?Cho dù tay trói gà chặc nhưng cũng hơn mấy chục cân, đè lên làm cho tiểu tử thoải mái uốn qua uốn lại, vội vàng đứng dậy sau đó xuống giường tiếp tục đau khổ ngủ chăn đệm ở dưới đất của mình. Trong lúc lơ đãng nhìn khuôn mặt của Mạnh Dật Hiên, béo múp míp, ngủ rất say, khuôn mặt còn có chút đỏ ửng, nhìn bộ dáng này tâm có cứng rắn đến đâu cũng mềm nhũn.

      Nếu tại sao có câu , đứa bé ngủ yên giống như thiên sứ, vừa tỉnh lại chính là tiểu ác ma.

      Thời điểm em trai ngủ có nhìn cứ nhìn, khi tỉnh ngủ là Hỗn Thế Ma Vương. Chợt trong đầu có ý tưởng lóe lên, Mạnh Tĩnh Nghiên liền đứng dậy bước ra khỏi chăn nệm dưới đất, tới bàn học lục tới lục lui lấy hộp bút màu ra. Thời gian lâu sau, vẽ vẽ thử giấy chút có coi còn vẽ được hay . Dùng tốt nhất cũng chỉ có màu đỏ, màu tím cùng màu vàng, còn các màu khác vẽ ra màu nữa.

      có chuyện gì, phát huy hết tài nguyên có hạn là sở trường của !

      Rón rén trở lại bên giường, vẽ khuôn mặt bé của Mạnh Dật Hiên lên giấy, dùng bút màu ở vẽ tranh. Màu đỏ chớ lãng phí, để lại vẽ cho đôi môi hồng, sau đó điểm lên trán chấm tròn màu đỏ giống như tiểu đồng tử đúng bên cạnh Quan m.

      Còn bút màu vàng bút a, nghĩ là vẽ mặt trời mặt , nhưng sau đó lại cảm thấy có ý nghĩa, nên quyết định vẽ con Pikachu. Pikachu chỉ cần dùng hai màu vàng và màu đen là được, có viết màu đen lấy viết bi thường dùng ký tên thay thế là được.

      Cuối cùng chỉ còn bút màu tím, Mạnh Tĩnh Nghiên suy nghĩ nửa ngày, liền nảy ra ý tưởng đột phát là vẽ lên khuôn mặt cà, đối xứng cùng với Pikachu. Cứ như vậy mà vẽ đúng là làm cho vẽ rất hăng hái, nếu phải là sợ mạnh Dật Hiên đột nhiên tỉnh lại, còn muốn vẽ thêm cái khăn quàng cổ màu đỏ nữa mới ra đó chứ!

      Nhìn tác phẩm nghệ thuật của mình liền cười trộm hồi lâu, có lẽ là trong mộng Mạnh Dật Hiên cảm thấy có nữ nhân dùng ánh mắt có ý tốt nhìn mình, có chút thích ứng, lật người rầm rì hai tiếng rồi ngủ tiếp.

      Vốn Mạnh Tĩnh Nghiên là người rất lười, hai giờ mới ngủ, chỉ ngủ được có năm tiếng như vậy là được, nhìn khuôn mặt nhắn của em trai nữa, liền chui vào trong chăn đệm dưới đất trong tiếp tục ngủ bù. nghĩ thầm đừng ngủ quá say, chờ mạnh Dật Hiên tỉnh lại xem phản ứng gì. Nhưng bất đắc dĩ Chu công kêu uống trà, chỉ chốc lát sau liền tiến vào mộng đẹp.

      Mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào trong nhà, chiếu thẳng vào khuôn mặt ngủ say của tiểu nha. Tiểu nha đầu giật mình cái ngồi dậy, nhìn về phía giường lớn, liền thấy cái bọc nằm đó thấy nữa.

      Mạnh Dật Hiên tỉnh rồi sao?

      Liền vội mang dép vào mở cửa phòng ra phòng khác tìm người, phòng khách trống rỗng, chỉ có mùi thuốc lá còn chưa có tan hết, lên cuộc chiến kịch liệt cả đêm qua.

      “Ơ, con sâu lười của nhà chúng ta rốt cuộc dậy rồi? Có đói bụng ? Muốn ăn cái gì, mẹ cho hâm nóng đồ ăn cho con nha.” Đêm Trừ tịch (giao thừa) là đêm được chú trọng nhất là hàng năm, lại rất phô trương, nên ăn sau cũng hết, người bình thường trong nhà đều biết làm mười mấy món ăn. Ăn hết để trong tủ lạnh, mấy ngày cần mua thức ăn, đồ ăn thừa hâm nóng lên liền có thể ăn.

      “Mẹ, các chú bác của con bọn họ rồi?”

      “Buổi chiều là có thể ra khỏi nhà rồi, đều về.”

      “Vậy, Mạnh Dật Hiên cũng rồi sao?”

      Mẹ Mạnh bật cười, dùng ngón tay chỉ lên cái trán nữ nhi cực kỳ nghịch ngợm cái, “Con đúng là biết xấu hổ còn hỏi nữa! Hôm qua ba ngươi bọn họ đánh mạt chược đêm, sáng nay hơn tám giờ mới tàn cuộc. Chú và thím con rằng buổi trưa có chuyện nên ở chúng ta đợi về rồi nhà ngủ. Bọn họ vừa mở cửa phòng ra tìm con ra, làm cho thím ngươi cười thiếu chút nữa phải đưa bệnh viện. Làm sao con lại khi dễ em trai mới năm tuổi như vậy, mới có mùng hai mà con khi dễ đứa , ra dáng người chị chút nào.”

      Kiệt tác của bị em trai nhìn thấy, ngược lại bị chính mẹ của , thím của mình nhìn thấy, gieo họa cho con trai người ta như vậy, còn bị bắt gặp, Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy có chút lúng túng.

      “Con có khi dễ nha? Mẹ! lúc khi dễ con sao mẹ đứng ra làm chỗ dựa cho con? Người nhìn eo con này, cũng là do đá con mà ra! đêm đá con bảy cái! Bảy cái a! Con của người trừ bị người đánh qua còn có ai có thể đánh qua? Vậy mà tiểu tử này ỷ vào là tuổi còn , ỷ vào con là chị thể khi dễ nên dám đá ta! dọn dẹp chút chắc dám cưỡi cổ con mà tiểu rồi!”

      Mạnh mẹ suy nghĩ chút cũng phải, khi Nghiên Nghiên khi còn bé thông minh lanh lợi hiểu chuyện nhiệt tình ngược lại, Mạnh Dật Hiên này là hỗn tiểu tử, quả có thể làm ra chuyện như vậy. Bất quá con cũng là người có chủ ý, cái này phải là trả thù lại rồi sao?

      Tựa tại cửa phòng bếp oán giận hồi, chờ mẹ Mạnh hâm nóng món ăn sau đó nhận lấy món ăn mẹ hâm nóng bưng đến bàn ăn. Im lặng lúc lâu, mới do do dự dự hỏi, “Mẹ, Chú và thím cùng Mạnh Dật Hiên lúc có mất hứng ?”

      “Lúc này biết hối hận rồi sao? Biết là chị nên khi dễ em trai rồi sao? Trễ rồi!” vnlh.

      Suy nghĩ chút.”À? phải đâu? Chú con thương con như vậy, con lại giống như chú đá Mạnh Dật Hiên như thấy, có gì tức giận nha?”

      “Ha ha, ban ngày làm việc trái với lương tâm, nửa đêm sợ quỷ kêu cửa. Trêu con thôi, thím của con vui vẻ như bị điểm cười huyệt, cũng cho Mạnh Dật Hiên rửa mặt liền ôm về nhà .”

      Hô, tuổi của thím lớn lắm, tuyệt đối là nữ nhân tân thời, như vậy chắc nghĩ giống như có gì khác nhau, để như vậy liền ôm Mạnh Dật Hiên về nhà, khẳng định cũng là cũng như muốn nhìn xem khi con trai Hỗn Thế Ma Vương tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt của mình bộ mặt vẽ như vậy phản ứng gì?

    2. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 77: SARS đột kích!
      Lăn qua lăn lại suốt cả đêm, ngủ thẳng đến chiều mới rời giường. Cha Mạnh vừa bước ra khỏi phòng liền kêu đói, muốn mẹ Mạnh nấu ngay vài món nóng sốt để an ủi dạ dày của mình. Có lẽ do tuổi tác còn trẻ, chưa tới mười năm, mà tinh lực còn dồi dào như trước. Cơm nước xong ông còn phải khảo sát siêu thị vòng, động viên những nhân viên còn phải làm việc vào đêm ba mươi. Thu mua lòng người thể chỉ dựa vào việc cho thêm tiền thưởng là được, vừa phải tạo động lực vừa an ủi lòng người, quả nhiên phí công đọc sách của cha Mạnh, học có thể đôi với hành được rồi.

      "Cha, tối ngày hôm qua con gọi điện thoại đến nhà họ Tằng chúc tết, Tằng phu nhân nhận......"

      Ở nhà thể hút thuốc lá, nhưng vốn là người nghiện thuốc nặng, cha Mạnh liền rút điếu thuốc ra đặt ở trước mũi hít hà, sau đó mới đáp: "Ừ cha biết rồi, Tằng phu nhân thế nào con cứ làm như thế !"

      "Vậy kế hoạch của cha......"

      "Cục trưởng Tằng là người thông tình đạt lý, ông ấy với cha rằng rất cám ơn con trong khoảng thời gian qua chăm sóc cho con ông ấy, nhờ đó mà nhóc sáng sủa hơn nhiều, còn muốn mời con ăn cơm nữa đấy. Tằng Phu nhân tuy có hơi bới móc cố tình gây nhưng mấy lần cha đến tìm ông ấy đều rất vui vẻ, có lẽ là nhớ đến lòng tốt của con rồi!".

      Nghe xong Mạnh Tĩnh Nghiên cực kỳ vui vẻ, ha ha, quả hổ danh lãnh đạo, nhìn xa trông rộng, chèo chống cho cả con thuyền, so với kia lãnh đạo phu nhân còn có kiến thức hơn nhiều...! Tăng Hàm Vi có người mẹ như vậy xui xẻo, có lẽ xuất thân của bà ta cũng là đại tiểu thư con nhà danh giá, cho nên mới muốn con mình mười ngón tay dính nước, cũng may là cha mẹ có tật xấu này.

      Đúng lúc này, thức ăn vừa vặn được bê lên, cha Mạnh cắm cúi ngồi ăn như hổ đói, tuy lúc ngủ bụng kêu lên ùng ục, nhưng ông tài nào mở nổi mắt, nằm chết dí đến ba giờ chiều đến lúc chịu nổi nữa mới bò dậy.

      Vốn còn định cả nhà ra ngoài thăm thú, nhưng cha Mạnh lại ngủ đến xế chiều mới dậy vì thế có muốn cũng kịp nữa rồi. Hai mẹ con ở nhà nghỉ ngơi, còn người đàn ông duy nhất trong nhà còn phải mặc quần áo tử tế lái xe đến siêu thị thị sát vòng.

      Lúc sắp mẹ Mạnh còn dặn dò cha Mạnh phải lái xe cẩn thận, buổi sáng tuyết rơi nên đường rất trơn.

      Mùa xuân năm 2003, SARS ập đến. Thủ đô Bắc Kinh phát mấy ca nghi vấn liền lập tức cách ly quan sát. truyền hình, các phương tiện truyền thông mỗi ngày đều thông báo những tình huống mới nhất. Hơn 13 triệu người trong cả nước trừ những đứa trẻ còn chưa biết chuyện ra còn lại đều vô cùng bàng hoàng, bất cứ người nào đến trạm xe lửa, sân bay đều phải kiểm tra thân nhiệt hết sức cẩn thận. Thậm chí ngay cả cửa hiệu cắt tóc cũng phục vụ người tỉnh ngoài, chỉ cần mở miệng phải khẩu địa phương lập tức liền có người lễ phép mời khách ra ngoài.

      Ở thành phố A dịch Sars bùng phát, ít trường đại học cao đẳng phải đóng cửa niêm phong, cho ra vào. Còn nếu dám vi phạm, khiển trách, nặng trực tiếp khai trừ.

      Mạnh Tĩnh Nghiên sớm có chuẩn bị, trong nhà tích trữ lượng lớn dấm trắng, nước sát trùng, khẩu trang, nhiệt kế. Lúc này mặc kệ khẩu trang có dễ nhìn hay , có đẹp hay , lúc nào cũng đeo mặt mới có thể an tâm chút. Người trẻ tuổi ra đường bắt xe buýt lại càng phải đeo, tính mạng so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn. Nếu ngay cả mạng cũng bị mất còn lo đẹp với xấu làm gì?

      Tuy nhiên người xưa thường có câu trước bước qua, có lẽ ông trời vẫn muốn gây khó dễ, vào buổi sáng nào đó, nghe mẹ Mạnh gọi mình dậy học mà Mạnh Tĩnh Nghiên tài nào bò dậy nổi. Mẹ Mạnh vừa sờ vào trán kiểm tra, nhiệt độ nóng đến dọa người.

      "Bà này, tôi làm trước, sáng sớm hôm nay có cuộc họp quan trọng!". Cha Mạnh vừa xỏ giày vừa dặn dò vợ mình: "Tôi ăn sáng ở nhà đâu, đến công ty họp xong ăn tạm gì đó cũng được!".

      "Công việc, công việc, cả ngày lẫn đêm ông chỉ biết có công việc, Nghiên Nghiên bệnh dậy nổi đây này!".

      Nước mắt nhanh chóng tràn ra, rất nhiều chuyện bình thường chưa từng nghĩ hoặc lơ là sơ sót trong nháy mắt chợt xông lên đầu mẹ Mạnh. Rồi lại nhớ đến việc hai vợ chồng bình thường đều vội vắt chân lên cổ có thời gian để ý chuyện trong nhà, cũng may con khéo léo hiểu chuyện hề gây phiền toái cho bọn họ. Từ nấu cơm đến thu dọn nhà cửa đều mình quán xuyến, chưa bao giờ khiến hai vợ chồng họ phải quan tâm. Bọn họ làm cha mẹ, rất hiếm khi buổi tối về nhà đúng giờ, mà phải ra ngoài xã giao, bọn họ thiếu nợ con bé rất nhiều.

      Trong khoảng thời gian này, phát sốt lại càng phải là chuyện , trường của Mạnh Tĩnh Nghiên tuy đóng cửa, nhưng mỗi lớp đều được phát 5-6 nhiệt kế, đo nhiệt độ thường xuyên, khi phát có học sinh sốt cao.....

      Cha Mạnh nghe thấy thế giày cũng thèm cởi, cầm túi lên liền vọt vào phòng con , sờ tay lên trán kiểm tra, nhiệt độ cao đến mức khiến ông nhíu chặt chân mày. Mẹ Mạnh lấy nhiệt kế từ trong ngăn tủ ra, kẹp vào nách Mạnh Tĩnh Nghiên, sau đó lấy chăn bọc cả người lại, chỉ có đầu lộ ở bên ngoài.

      "38 độ chín! Lão Mạnh, mau lấy quần áo của Nghiên Nghiên đến đây, đưa con bé bệnh viện!". Thân nhiệt bình thường là 37 độ, nếu quá 37 độ chính là phát sốt, 38 độ chín là sốt cao, nếu kịp thời hạ sốt có thể dẫn đến viêm phổi.

      " được!", cha Mạnh lớn tiếng quát: " thể đưa vào bệnh viện!"

      " bệnh viện? 38 độ chín, thể để sốt đến mức chữa được! Mau mau mặc quần áo vào cho con, nếu ông có thời gian để tôi đưa con bé !"

      "Bà điên rồi sao? Nghiên Nghiên bị sốt là do tối ngày hôm qua tắm xong bị cúp điện, sấy khô ngay nên mới bị cảm dẫn đến phát sốt, nếu đưa bệnh viện với tình trạng này con bé bị cách ly ngay!"
      "Cách ly......", Cả nước đều đấu tranh với dịch SARS, những bệnh nhân sốt cao thế này nhất định phải cách ly để quan sát. Trong lòng cha mẹ Mạnh đều biết , con mình thể nào nhiễm SARS được, vì trừ học ra con bé đều rất ít ra cửa, mà mỗi khi ra cửa đều đeo khẩu trang cẩn thận. Trong nhà mỗi ngày đều trừ độc ba lần, cả ngày còn nấu rễ bản lam* uống thay nước. Nhưng người trong nhà ràng là chuyện, khi đưa đến bệnh viện bác sỹ có tin hay lại là chuyện khác? Cách ly, sao họ có thế cam lòng để con mình chịu tội?

      * Rễ bản lam hay còn gọi là bản lam căn có tác dụng thanh nhiệt, giải độc chuyên trị: Sốt cao như cảm cúm, viêm não đơn độc, sởi, viêm họng, sưng tuyến mang tai; các loại lở loét trong xoang miệng…

      Vừa nghĩ tới Nghiên Nghiên có thể bị nhốt vào trong phòng bệnh, mỗi ngày đều bị bác sĩ y tá đến lấy máu, làm đủ các loại xét nghiệm, rồi tiêm thuốc, cha mẹ người thân lại thể vào thăm tâm lý mẹ Mạnh lập tức hoảng loạn, biết phải làm sao mới phải, nước mắt rơi xuống như mưa.

      "Được rồi đừng khóc, khóc có ích gì! tìm thuốc hạ sốt cho Nghiên Nghiên uống , có lẽ đến xế chiều tốt hơn thôi!".

      "Đúng đúng, uống thuốc trước , buổi chiều là tốt, buổi chiều là tốt!". Mẹ Mạnh dường như tự thuyết phục bản thân, vội vàng chạy đến tủ thuốc tìm thuốc. Trước tiên cho con uống gói hạ sốt, bà cũng làm, ngồi ở bên cạnh cứ cách mấy phút lại đo nhiệt độ cho Mạnh Tĩnh Nghiên lần.

      Ước chừng nửa giờ sau, nhiệt độ cũng hạ xuống 38 độ, tuy vẫn còn cao, nhưng dầu gì cũng hạ hơn lúc trước. Lại đến tủ thuốc tìm tìm xem còn có thể cho con uống thêm cái gì nữa .

      Điện thoại của cha Mạnh reo liên hồi, giục ông mau đến họp, tất cả mọi người đều đến đông đủ chỉ còn thiếu mình ông. "Để Lý Ái Dân chủ trì hội nghị, trong nhà tôi có chút chuyện, cả tuần này đến công ty, các phân chia công việc quản lý cho tốt!".

      có gì quan trọng hơn sức khỏe của con mình, những năm này liều mạng kiếm tiền, là vì cái gì? Còn phải là vì muốn vợ con mình cuộc sống khá hơn, cơm áo lo? Bao nhiêu tiền cũng quan trọng bằng sức khỏe của người trong nhà. Mẹ Mạnh cầm tay chồng, may mắn vẫn còn có ông để dựa vào.

      Nhưng trời lại chiều lòng người, chưa tới hai tiếng sau, thân nhiệt Mạnh Tĩnh lại bắt đầu tăng cao. Mẹ Mạnh gấp đến độ xoay vòng, dùng rượu trắng lau lòng bàn tay, lòng bàn chân cho con cũng thấy tốt hơn. Hỏi con bé có khó chịu lại khó chịu, lại càng thêm đau lòng.

      Gọi điện thoại cho bà ngoại Mạnh hỏi các phương pháp hạ sốt dân gian, lại dám là Tiểu Tĩnh Nghiên bị sốt, chỉ sợ bà cụ sốt ruột chạy tới. còn bệnh nặng, huống chi người già sức miễn dịch càng yếu, nếu chẳng may bị lây bệnh lại càng đau đầu hơn.

      Phát sốt phải ngoại thương, nên đau đớn, chỉ váng đầu chóng mặt, bên tai lúc nào cũng thấy ong ong. mơ mơ màng màng ngủ thiếp , nhưng cũng ngủ được bao lâu, nửa giờ hoặc giờ sau liền tỉnh. Mờ mịt bị mẹ kéo lên đút cho mấy ngụm nước rồi lại nằm xuống, bao lâu lại chập chờn thiếp .

      Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, những chuyện xảy ra ở kiếp trước lại thi nhau ùa về trong đầu. Lúc cùng cha mẹ sống trong căn nhà , thức ăn bàn cũng ngon cho lắm, nhưng người nhà sống cùng nhau rất vui vẻ. Thỉnh thoảng cha lại sờ sờ lên cái đầu của , còn để cho trèo vắt vẻo cổ ra ngoài dạo bộ, cho dù là ở trong mộng Mạnh Tĩnh Nghiên cũng kìm được nhếch miệng cười.

      Nhưng đợi đến khi lớn tuổi hơn chút, nhiều nhất vẫn là chính là chuyện ba mẹ thường xuyên cãi nhau bởi vì củi gạo dầu muối. Có lúc còn kiêng dè, có lúc nhịn được liền nộ khí xung thiên cãi nhau um tỏi ở trước mặt .

      thi vào trường cao đẳng với thành tích xoàng xoàng, rồi thi đậu đại học ở thành phố A, sau đó dọn vào ký túc xá, về sau nữa, quen Lục Hoằng Văn......

      đương, kết hôn, liền mạch. cũng trải qua những ngày bươn chải vì củi gạo dầu muối, nhưng vẫn thấy ngọt ngào cho dù ngày ngày chỉ ở nhà giặt quần áo nấu cơm cho Lục Hoằng Văn.

      Nhưng mẹ chồng lại hề thích , cứ suốt ngày móc xấu với Lục Hoằng Văn. Lúc mới cưới, chưa thích ứng được nên cảm thấy rất uất ức, đêm khuya yên tĩnh cũng oán trách với chồng mình vài câu. Thời gian dài cũng liền từ từ thích nghi được, đối với những lời của mẹ chồng đều nghe tai trái, ra tai phải, để ở trong lòng. Tựa như khi còn bé nghe thầy giáo dạy dỗ vậy. khi thương người nào đó bao dung tất cả những khuyết điểm của họ, dù sao người kết hôn là Lục Hoằng Văn, chứ phải mẹ của ta, ở cùng nhau, nên dù có mâu thuẫn cũng chỉ là nhất thời, nhịn chút liền xong.

      Nếu nhìn ta suốt ngày bị kẹp ở giữa mình và mẹ chồng cũng đau lòng. Nhất là sau khi xem nhiều phim truyền hình càng thêm thấu đáo.

      Mỗi lần bị uất ức, buổi tối khi chỉ có hai người bọn họ, ta luôn áy náy ôm lấy , nhàng hôn lên trán , lẩm bẩm, có thể lấy được làm vợ, là có duyên từ ba kiếp, đời trước tích được bao nhiêu phúc đức......

      Trong bệnh viện, lúc quyết định phá thai, nằm bàn phẫu thuật lạnh lẽo, chợt hối hận muốn mất đứa bé này, tuy cơ thể gây mê còn hơi sức, nhưng vẫn cố liều mạng giãy giụa, ảnh hưởng đến bác sĩ, biết thế nào lại đời nhà ma, xác hai mạng.

      Nước mắt lã chã rơi xuống, mẹ Mạnh vẫn tình huống của con bị dọa sợ, vội vàng lay dậy: "Nghiên Nghiên sao vậy? Gặp ác mộng sao?"

      "Đúng vậy, mẹ, com cảm thấy tại mình rất hạnh phúc......"

      Tình gì gì đó quả nhiên tin được, những lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển của Lục Hoằng Văn, bây giờ nhớ lại chỉ thấy châm chọc, còn bằng những vỏ kẹo mà cất giấu trong rương!

    3. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 78: Mạnh mẽ xông vào nhà dân?
      Uống ba bốn loại thuốc hạ sốt cũng chẳng ăn thua, nhiệt độ cơ thể hạ xuống chưa tới giờ lại tăng lên. Cha mẹ Mạnh vội vàng ở nhà, dùng hết các cách nhưng vẫn chẳng khá hơn. Trong nhà tràn đầy mùi giấm trắng và nước sát trùng, vì tiêu độc mà cha Mạnh đun giấm chua tiếng lần.

      Phát sốt phải là bệnh nặng gì, nghiêm trọng uống thuốc nghỉ ngơi dăm ba ngày là được, nghiêm trọng tới bệnh viện tiêm mấy phát, về nhà ngủ giấc rồi từ từ khỏe lại. Nhưng cảm sốt trong thời kỳ nguy hiểm này sao có thể khiến người ta kinh hồn bạt vía chứ?

      Cả buổi chiều, Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn sốt cao giảm, nhiệt độ cơ thể luôn ở mức 38,5 độ. Cha mẹ Mạnh bỏ xuống công việc ở nhà chăm sóc , nhưng chuyện của công ty và trường học quá nhiều, lát lại cú điện thoại. Hai vợ chồng vì bệnh của con chưa có chuyển biến gì nên hoàn toàn có tâm tình để giải quyết công việc, thái độ khá tệ, mấy lần còn nổi giận trong điện thoại.

      Buổi tối, Nghê Thụy Tuyết gọi điện thoại tới hỏi tại sao Mạnh Tĩnh Nghiên học, mẹ Mạnh cho con nghe điện thoại, dối rằng ở quê có người thân qua đời, cha nó đưa nó về tham gia tang lễ. Nghê Thụy Tuyết cũng nghi ngờ, thăm hỏi mẹ Mạnh mấy câu rồi gặp lại sau.

      Bình thường hai vợ chồng này là người rất tỉ mỉ rất hiểu chuyện, sốt ruột suốt ngày thế nhưng quên gọi điện thoại xin giáo cho con nghỉ rồi. Họ lập tức gọi điện thoại cho Tống xin phép nghỉ, Mạnh Tĩnh Nghiên là học sinh rất ngoan ngoãn, được giáo quý mến nên xin nghỉ rất dễ dàng. giáo còn rất quan tâm, với mẹ Mạnh là tại dịch Sars hoành hành, ra khỏi nhà nhớ chuẩn bị các biện pháp đề phòng. giáo còn muốn tâm với mẹ Mạnh về tình hình học tập và những biểu ở trường của Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng trong lòng mẹ Mạnh như lửa đốt, nào có tâm tình mấy thứ này với giáo chứ!

      vài câu khách sáo rồi vội vàng cúp điện thoại, vào phòng đo nhiệt độ cho con .

      Uống thuốc tây và những phương thuốc hạ sốt cổ truyền đều vô dụng, chỉ có thể bổ sung nhiều nước cho Mạnh Tĩnh Nghiên, xem hệ thống miễn dịch của có thể tự nhiên hạ nhiệt hay . Buổi tối, hai vợ chồng đều ngủ, trông chừng ở trước giường Mạnh Tĩnh Nghiên, thỉnh thoảng còn lau người, rót nước, đo nhiệt độ cho .

      Đến sáng hôm sau còn chưa hạ sốt phải đưa tới bệnh viện, nếu hạ sốt bị di chứng. Cách ly là chịu tội, cứng rắn chịu đựng cơn sốt cũng là chịu tội. Trái tim của hai vợ chồng giống như ở trong chảo dầu, nếu có thể chịu tội thay con để cho hai vợ chồng họ chết sớm mười năm cũng được.

      Cả đêm ngủ, lại lo lắng sợ hãi, hai mắt của cha mẹ Mạnh thâm quầng như mắt gấu mèo. Vậy mà ông trời lại cố ý đối nghịch với họ, nhiệt độ cơ thể Mạnh Tĩnh Nghiên cứ dao động trong khoảng 38.7 độ đến 38.9 độ.

      Hai vợ chồng đành đưa ra quyết định khó khăn, vẫn phải đưa con đến bệnh viện tiêm thôi.

      Mẹ Mạnh dùng cơm thừa của ngày hôm qua cho vào nồi nấu cháo rồi bảo cha Mạnh xuống quán ăn sáng ở dưới lầu mua bánh bao và ít dưa muối. ra Mạnh Tĩnh Nghiên có khẩu vị gì, suốt ngày đều mơ mơ màng màng ngủ, thấy đói. Nhưng thấy dáng vẻ nôn nóng của cha mẹ trong lòng cũng thoải mái, đành yên lặng ăn cháo, ăn dưa muối, muốn phụ tấm lòng của cha mẹ.

      ăn điểm tâm bên ngoài bỗng có người đập cửa rầm rầm, còn chẳng thèm ấn chuông nữa. Mạnh Tĩnh Nghiên biết thể để lộ tin mình bị sốt cao, liền thông minh bưng bát cháo, cầm hai cái bánh bao trở về phòng gặm.

      Mẹ Mạnh mở cửa thấy chàng trai đứng đó, cũng bằng tuổi con mình, trước kia chưa từng thấy cậu ta tới nhà cũng chưa từng gặp qua cậu ta.

      "Xin chào, cháu tìm ai?"

      "Vâng, dì à, Mạnh Tĩnh Nghiên có ở nhà ạ?"

      "Cháu là bạn học của con bé à? Nó có ở nhà, nó cùng bác trai về quê tham gia tang lễ của người thân rồi. Bác báo với giáo cháu là xin nghỉ rồi, có chuyện gì sao?"

      " thể nào! Bọn họ cả ngày nay Mạnh Tĩnh Nghiên hề ra khỏi nhà, hơn nữa cũng học." Bắt đầu từ hôm qua, trong lòng Thành Trạm Vũ luôn luôn lo lắng, cảm giác có chuyện gì xảy ra rồi. Buổi tối nhắm mắt lại thấy Mạnh Tĩnh Nghiên khóc, khóc đến tan nát trái tim cậu, cả đêm hỏi thăm tin tức nhà họ Mạnh, liền nhận được tin tức .

      Chưa từng có tình huống như thế, cậu luôn luôn tỉnh táo lại mê tín cho là Mạnh Tĩnh Nghiên chắc chắn xảy ra chuyện, sáng nay còn chưa đến trường, trong lòng Thành Trạm Vũ càng cảm thấy lo lắng. Ở ngoài cửa chần chừ hồi lâu, rốt cuộc cũng gõ vang cửa phòng. Mở cửa là mẹ của Mạnh Tĩnh Nghiên mà cậu xem qua vô số lần trong ảnh chụp. Khi bà dối là Mạnh Tĩnh Nghiên có ở nhà, Thành Trạm Vũ liền tin tưởng: của cậu nhất định xảy ra chuyện rồi!

      Thành Trạm Vũ khéo léo lách mình qua mẹ Mạnh, vọt vào phòng ngủ của Mạnh Tĩnh Nghiên, quả nhiên thấy tựa vào giường ăn gì đó. Nhìn thấy người cậu mới thở phào hơi, nhưng gò má đỏ bừng, vẻ mặt đỏ hồng khác thường, cậu liền vươn tay sờ lên trán .

      Nóng quá!

      "Cái đó, xin hỏi, bạn là ai thế?"

      Khuôn mặt cậu trai lúc đỏ lúc trắng, mím môi lời nào. Cậu kích động chạy đến nhà họ Mạnh như vậy mà của cậu thậm chí hề biết tên của cậu nữa.

      Mẹ Mạnh bước vào từ phía sau cậu, đứng chắn giữa cậu và Mạnh Tĩnh Nghiên, khách khí hỏi: "Cậu là ai thế? Sao vô lễ như thế chứ, tôi cho cậu vào à? Nhà chúng tôi hoan nghênh cậu, mời ra ngoài."

      Nghiên Nghiên biết cậu ta, với lại người này hình như biết rất hành tung của con bé, chưa được cho phép vào phòng, còn động tay động chân với con bé, nhất định phải là người tốt. Mẹ Mạnh như gà mẹ chắn ở phía trước Mạnh Tĩnh Nghiên, : "Tốt nhất là cậu lập tức rời , nếu tôi báo cảnh sát đấy."

      "Cháu tên là Thành Trạm Vũ." Cậu trai sâu xa ngắm nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên lúc lâu, mới yên lặng ra ngoài.

      Mẹ Mạnh lập tức đóng cửa phòng, ngăn cách nhân vật nguy hiểm kia ở bên ngoài.

      "Ngoan, đừng sợ, cha con ra ngoài mua đồ sắp trở về rồi, có việc gì đâu, có việc gì đâu."

      "Mẹ, con sao, hình như con từng gặp qua cậu ta, ở cửa trường học của chúng con." Trí nhớ của rất tốt, nhưng ánh mắt sâu thẳm của người kia lại giống như muốn khắc vào tận xương tủy, vừa nóng bỏng lại... Thâm tình. Khiến cho mê say ở trong ánh mắt cậu, đợi sau khi cậu rời mới nhớ tới.

      Nghê Thụy Tuyết vô số lần trồng cây si với cậu ta, mỗi lần cậu ta chờ người ở cửa trường học, liền vô cùng kích động. Người ưu tú như vậy có gặp qua lần cũng quên được nhỉ? Chỉ là cậu ta tới nhà mình làm gì? Giống như là đến tìm , nhưng làm sao lại biết được nhà , mà còn biết cậu nữa....
      Rất nhiều nghi vấn, nhưng đầu óc choáng váng mơ hồ, giống như toàn là đất sét, chẳng thể nghĩ ra đáp án cho mọi vấn đề.

      Khoảng mười phút sau, cha Mạnh trở về. Lúc thấy cửa có động tĩnh, mẹ Mạnh sợ là cậu trai xa lạ kia lại xuất liền cố ý ra ngoài nhìn chút, thấy là chồng mình mới yên tâm. Bà liền đầu đuôi mọi chuyện với chồng, ông Mạnh nhíu chặt chân mày có thể kẹp chết con con ruồi.

      "Có phải con đương ở trường học , cậu ta vừa tìm đến nhà hả?"

      "Thề có bóng đèn, con biết cậu ta."

      , cũng chưa định sớm mà. cũng rất buồn bực vì mới sáng sớm người xa lạ tìm tới cửa, đầu óc còn choáng váng, hoàn toàn vô lực suy tư nhiều chuyện như vậy.

      "Được rồi, được rồi, đừng hỏi con bé nữa. Sắp xếp chút, lát nữa còn đưa Nghiên Nghiên đến bệnh viện kiểm tra nữa." Mẹ Mạnh cắt đứt lời tra hỏi của chồng, thở dài : "Chỉ cần Nghiên Nghiên khỏe mạnh, em cũng để ý đến chuyện nó sớm, chỉ cần nó khỏe mạnh......"

      Vừa nghĩ tới con có thể bị đưa vào phòng cách ly, đơn chờ lấy máu, xét nghiệm gì gì đó, mà mình vô lực, mẹ Mạnh liền thấy đau lòng, nước mắt lại thấm ướt hốc mắt.

      Cha Mạnh yên lặng đứng dậy sắp xếp những đồ cần thiết, trong lòng cũng nghĩ giống vợ mình, chỉ cần con khỏe mạnh sao cũng được. Về sau tạo áp lực lớn cho con bé nữa, cứ tự giác học tập là được, cần phải thi học sinh giỏi, để ông lên mặt với bạn bè. Giảm bớt thời gian học tập cho con bé chơi đùa hay để nó làm theo sở thích, chỉ cần nó vui mừng là được.

      Liều mạng kiếm tiền cũng chỉ để cho con , kiếm tiền cho nó tốt nghiệp ở trường đại học tốt, về sau tiếp quản công ty, bảo vệ nó cả đời lo ăn uống là được.

      Lần bệnh này của Mạnh Tĩnh Nghiên khiến cha mẹ Mạnh nghĩ thông rất nhiều, nên buông lỏng hơn, chỉ cần con mình giết người, phóng hỏa hay làm chuyện phạm pháp thích làm gì đều được. Dĩ nhiên, đây là sau này.

      *******

      Bởi vì làm xong có thể bị cách ly tâm lý chuẩn bị, muốn thu thập rất nhiều đồ. Nàng đồ rửa mặt, y phục giày vớ cũng dẫn theo vài sáo, còn có mạnh tĩnh nghiên thích xem khóa ngoại sách, giết thời gian thập tự tú, mp3 các loại, túi du lịch giả bộ tràn đầy. Lo trước khỏi hoạ, biết lập lời những thứ đồ này có thể hay mang vào, chuẩn bị tốt hơn.

      *********

      Lúc sắp xếp xong xuôi chuẩn bị ra cửa, chuông cửa chợt vang lên. Cha Mạnh nhìn mẹ Mạnh ý bảo yên tâm, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy cậu thanh niên đứng ngoài cửa đúng với lời miêu tả của vợ mình, chính là người vừa xông vào nhà lúc nãy. Lần này chỉ có mình cậu ta mà còn thêm hai người đàn ông vạm vỡ đứng đằng sau.

      "Mở cửa."

      "Cậu nhóc, người nhà chúng tôi đều biết cậu, có phải cậu tìm nhầm người ?"

      "Mở cửa." Cậu trai hình như có tính nhẫn nại, chỉ lập lại cầu của mình.

      Toàn thân cậu trai toát ra luồng hơi thở lạnh lùng, khiến cha Mạnh càng nhíu chặt mày.

      " tôi báo cảnh sát đấy."

      Ý thức được có cằn nhằn đến tối người bên trong cũng chủ động mở cửa, Thành Trạm Vũ liếc người đàn ông ở phía sau, người nọ lập tức tiến lên, dùng công cụ trong tay nạy khóa cửa.

      Từ mắt mèo, cha Mạnh thấy ta làm gì, nhưng vẫn biết đó chẳng phải chuyện tốt lành gì, vội với vợ đứng bên cạnh: "Báo cảnh sát ngay lập tức."

      Nhưng mẹ Mạnh vừa cầm điện thoại lên, ‘rắc rắc’ tiếng, cửa chống trộm đắt tiền bị mở ra từ bên ngoài. Thiếu niên dẫn đầu, nhóm người nối đuôi nhau mà vào. Cậu hề liếc cha mẹ Mạnh đến cái, thẳng vào phòng của Mạnh Tĩnh Nghiên.

      "Mau chóng khám bệnh cho ấy ."

      Ở phòng khách, cha mẹ Mạnh định báo cảnh sát bị người do Thành Trạm Vũ đưa tới khống chế, sốt ruột nhìn đám người vào phòng con mình, liền la to, hy vọng có thể khiến cho nhà bên cạnh chú ý tới, báo cảnh sát đến cứu người.

      Bên trong phòng, vị bác sĩ trung niên mặc áo bluse trắng nhanh chóng lấy nhiệt kế, huyết áp kế đo cho Mạnh Tĩnh Nghiên, còn bắt mạch, bận rộn hồi, liền cho ra kết luận: Vi khuẩn (virus) khiến cho sốt cao, tiêm ba mũi là ổn.

      Ánh mắt sắc bén của thiếu niên bắn về phía vị bác sĩ, ý là: Vậy ông còn đứng ngây ra đó làm gì?

      Bác sĩ lấy ống tiêm và thuốc từ trong túi ra, tiêm vào mạch máu của Mạnh Tĩnh Nghiên rồi bảo trợ lý treo bình truyền dịch lên giá sứ.

      Biến cố bất ngờ khiến Mạnh Tĩnh Nghiên bối rối, nhìn về phía cậu thiếu niên, chống lại ánh mắt của cậu ta, yếu ớt : "Cái đó.....Tôi biết cậu phải là người xấu, nhưng cậu có thể thả cha mẹ tôi ra trước ?"


    4. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 79: Làm cho thiếu niên chẳng thể
      Editor: Á bì

      Cậu thiếu niên gật đầu với người bên cạnh, sau khi rời chưa tới mười phút trong phòng khách truyền đến từng hồi tiếng động hỗn loạn. Ba mẹ Mạnh liền chạy vào phòng---

      “Cậu là ai? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Ba Mạnh chắn trước mặt vợ và con , hồi hộp nhìn cậu thiếu niên kia. Đương nhiên ông có thể nhìn ra được phòng đầy người lớn này đều nghe theo lời của cậu thiếu niên này, đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước ông hiểu được.

      “Này, ông tiêm gì cho Nghiên Nghiên vậy?”

      Mẹ Mạnh phát tay của Mạnh Tĩnh Nghiên có kim tiêm trước, sợ tới mức mặt mày tái mét. ti vi cũng phải chưa từng chiếu mấy chương trình thanh niên chích thuốc nghiện cho thiếu nữ, tiêm độc. Mấy năm nay mấy người trẻ tuổi rất dữ, chẳng giống người tốt tí nào!

      Muốn lấy tay kéo ống tiêm của Mạnh Tĩnh Nghiên, người đàn ông trung niên vội tới ngăn cản, “Ôi ôi, đừng chạm đừng chạm vào, vừa mới tiêm hạ sốt cho đấy, giờ mà rút ra phải tiêm thêm lần nữa, cần chi chịu khổ tới hai lần.”

      Lời người lạ làm sao ba mẹ Mạnh có thể tin, mặc áo dài trắng cũng nhất định là y tá hoặc bác sĩ, giống như cưỡi ngựa trắng nhất định là hoàng tử mà có thể là Đường Tăng. Người phòng chỉ có người mặc áo dài trắng này nhìn có vẻ thành , nhưng chuyện phá cửa xông vào nhà dân, chẳng lẽ bác sĩ đứng đắn lại làm chuyện này?

      Chắn chắn ông ta cũng phải là bác sĩ đàng hoàng gì.

      “Xin ông hãy yên tâm, tôi là bác sĩ gia đình riêng, có bằng cấp đàng hoàng, tuyệt đối phải là lang băm đâu. Con ông phát sốt tiêm mấy mũi tốt rồi, nhưng ra khỏi cửa này sợ ông cũng chẳng tìm được bác sĩ nào có bản lĩnh tiêm cho ấy nữa đâu. Vừa rồi vợ chồng hai người muốn đưa ấy bệnh viện phải ? bệnh viện cũng khó bảo đảm bị cách ly, hai người cứ từ từ suy nghĩ , tiếp tục tiêm hay là rút ra.”

      “Mẹ, con tin Thành Trạm Vũ, con muốn bị cách ly.”

      Giọng suy yếu của con làm cho khí thế bảo vệ con của mẹ Mạnh yếu . Đúng vậy, nếu bệnh viện phải bị cách ly, con mình mới mấy tuổi chứ, sao lại chịu tội như vậy. Huống chi cậu thiếu niên này nhìn có vẻ giống tên côn đồ mạnh mẽ, chỉ cần cậu ấy lên tiếng, lúc nào cũng có thể chế trụ hai vợ chồng, ngoài việc để cho họ tiêm Mạnh Tĩnh Nghiên, hai người bọn họ còn có lựa chọn khác sao?

      chứng minh, có.

      Vì thế hai vợ chồng chỉ có thể ngồi ở bệnh cạnh giường, bảo vệ con . Thấy chất lỏng giảm xuống, chỉ hi vọng nó có thể giúp con hạ sốt, làm cho con có thể mau chóng đứng dậy. Hơn nữa khắp cả phòng đều là người lạ, nếu bọn họ có ý muốn làm hại Nghiên Nghiên, đó chính là mệnh đánh cược—

      Lúc cậu thiếu niên nghe thấy Mạnh Tĩnh Nghiên ‘Con tin tưởng Thành Trạm Vũ’, ánh mắt sáng lên. nhớ tên của , còn tin tưởng .

      Bong bóng màu hồng ở trong lòng cùng nhau nảy lên, trong nháy mắt tràn đầy trái tim bé của , của nằm lẳng lặng ở giường, núp ở dưới chăn như con tằm cưng, khuôn mặt hồng hào trắng nõn, sao có thể đáng như vậy chứ?

      “Có thể để cháu và ấy ở mình lại chỗ này với nhau môt lúc được ?” Giọng có chút oa oa, còn có chút kích động, Thành Trạm Vũ cảm thấy có chút khống chế nổi bản thân mình. Từ sau năm bốn tuổi thổi vết thương cánh tay của , mười năm sau, cũng chưa từng gần gũi nhau như vậy nữa.

      Thậm chí… nếu bây giờ phải là thời khắc Mạnh Tĩnh Nghiên sinh bệnh phát sốt, sợ rằng Thành Trạm Vũ cũng có dũng khí đứng trước mặt của Mạnh Tĩnh Nghiên.

      “Tuyệt đối được.” Nếu có thể ba Mạnh rất muốn mời cậu thiếu niên này và người của cậu rời khỏi đây, nhưng nhìn cũng biết chắc chắn chuyện này thể xảy ra. Chuyện ông có thể làm chính là rời con nửa bước, thể để cho con cừu đơn độc ở mình trong miệng sói---dưới điều kiện Thành Trạm Vũ sử dụng bạo lực ép họ .

      “Cái đó…Thành Trạm Vũ, cảm ơn mời bác sĩ tới đây, nếu phải có , chỉ sợ em mờ mờ ảo ảo bị liệt vào trường hợp cách lý rồi.” Mặt ba mẹ đều thối hết, ai mở miệng, chuyện cảm ơn cũng chỉ có là người hơi quen với để rồi. Cái chuyện quen thuộc này cũng chỉ là chuyện gặp mặt vài lần, hơn nửa tiếng trước mới biết tên thôi.

      “…”

      Cậu thiếu niên kia tuyệt đối kích động nên lời, trong lòng gào khàn cả giọng, hét to, có vô số lời muốn với Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng làm sao cũng mở miệng được, thiên ngôn vạn ngữ như hóa thành nước nuốt xuống bụng.

      có thể cho em biết, làm sao biết tên em, biết địa chỉ nhà em, biết chuyện em bị bệnh hay ?”

      “…”

      Trong lòng có giọng với . cho ấy biết! cho ấy biết!

      Nhưng mà…cậu thiếu niên lại biết bắt đầu từ đâu, chẳng lẽ chuyện xưa này bắt đầu từ mười năm trước, 3600 ngày đêm, như thế nào cho hết đây?

      “Thành Trạm Vũ?”

      Sau khi ba mẹ Mạnh ngồi ở trong phòng im lặng lát, cuối cùng suy nghĩ cũng có chút thông suốt. Nếu những người này muốn gây bất lợi cho người nhà bọn họ, cũng tiêm cho con của bọn họ rồi.

      Bảy tám người cần gì phải đứng trước cửa canh giữ tốn sức như vậy, có phá cửa làm hại con cũng cần tới 15 phút, chứng minh hai vợ chồng bọn họ chẳng phải là đối thủ của những người này. Nếu lừa tiền lừa sắc sớm cao bay xa chạy rồi, cần phải vẽ vời thêm nhiều chuyện nữa, chắc làm chuyện tổn thương đến bọn họ đâu.

      Chỉ cần con có chuyện gì, vợ chồng hai người cũng cần sợ. “Được rồi, Nghiên Nghiên, người ta muốn trả lời câu hỏi của con cũng cần hỏi nữa. Tiêm xong nghỉ ngơi cho tốt , ba và mẹ ở chỗ này chăm sóc con, nên con mau ngủ . Sau khi thức dậy bệnh cảm cũng tốt hơn thôi.”

      “Mẹ, mẹ cũng cần coi con là con nít ba tuổi lừa con.” Mạnh Tĩnh Nghiên cười hi hi, vậy mà cảm thấy khí kỳ lạ ở trong phòng cũng tản ít, tâm tình cũng cảm thấy yên tĩnh hơn. biết có phải là do tác dụng tâm lý hay , sau khi vào nước cũng cảm thấy đầu đỡ choáng hơn, người cũng nóng nữa.“Được rồi để tôi , cậu ấy chính là cậu chủ của bang Liệt Hỏa.” Bác sĩ áo trắng chỉ Thành Trạm Vũ, “ biết cậu ấy bắt đầu xem trọng con nhà hai người từ lúc nào, cậu ấy vẫn luôn phái người theo dõi nhà hai người. Nhà ông mở siêu thị nhiều năm cũng chưa bao giờ bị quấy rối hay thu phí bảo kê, cũng đều là do cậu ấy phái người cảnh cáo. Chuyện bợm rượu ồn ào, chuyện lưu manh, cũng là do cậu ấy lặng lẽ phái người thu xếp. Nếu sao ông lại cho rằng chuyện làm ăn buôn bán của nhà ông lại yên tĩnh như vậy?”

      Ba Mạnh giật mình, ông vẫn luôn cho rằng là do vận khí của ông tốt, cho nên chuyện làm ăn mới xuôi chèo mát mái như vậy, có nghĩ thế nào ông cũng chưa từng nghĩ mọi chuyện lại như thế, có cậu thiếu niên này ở sau lưng giúp đỡ? Trong lúc nhất thời ông cũng thể nào tiêu hóa tin tức này, nhìn Thành Trạm Vũ với đôi mắt phức tạp.

      “Còn có trường học của bà nữa.” Bác sĩ áo trắng chỉ mẹ Mạnh, ba Mạnh mở nhiều cửa hàng như vậy Thành Trạm Vũ cũng đặc biệt quan tâm, trường học của mẹ Mạnh bất quá cũng có hai cái, làm sao có thể sống sót được.

      Giọng chứa đầy lạnh lùng xen vào, “Câm miệng lại.”

      “Ôi trời, tôi nè thằng nhóc thối kia, ở sau lưng người ta làm nhiều chuyện như vậy nhưng lại cho người ta biết, cậu cho cậu là Lôi Phong thời đại à? Lôi Phong nhà người ta làm chuyện tốt được lưu vào sách sử người người đều biết, cậu so ra cũng được xem là Lôi Phong mà! Khi nào trở về tôi phải làm cho cậu cái Diện Cẩm Kỳ mới được.”

      Bác sĩ Mạc làm bác sĩ riêng cũng hơn mười mấy năm, ông nhìn Thành Trạm Vũ từ tới lớn, cho nên ông chẳng sợ Thành Trạm Vũ chút nào, chút lưu tình nào mà vạch trần .

      “Còn chưa hết đâu, thằng nhóc này, là con trai của lão đại hắc bang mà còn chơi trò ngây thơ như vậy…”

      phải tôi cho ông nữa sao?”

      Thành Trạm Vũ thẹn quá hóa giận, giọng vẫn lạnh như trước, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên lén nhìn thấy có vẻ có chút xấu hổ.

      “Chẳng lẽ những cây kẹo que kia là do đưa tới?” Mạnh Tĩnh Nghiên đột nhiên hỏi. So thời gian cảm thấy thời điểm rất khớp. Kiên trì mười năm vẫn chưa từng lộ diện, rất giống với tác phong của Thành Trạm Vũ.

      “Hừ, ngoại trừ nó còn là ai nữa.” Bác sĩ Mạc sợ chết mà còn ra.

      “Im miệng !” Lần này cậu thiếu niên tức giận, ánh mắt nhìn về phía bác sĩ Mạc cũng muốn phun lửa. Ở trong lòng , Mạnh Tĩnh Nghiên và chuyện đưa kẹo cho chính là chấp niệm mềm mại của , lại bị người ta dùng giọng điệu như thế vạch trần.

      Chọc cho con hổ xù cả lông, bác sĩ Mạc thức thời cầm cái ghế ngồi xuống xem kịch vui, dám chuyện nữa.

      “Tốt lắm, ra là thằng nhóc cậu à. Hèn gì tự nhiên giáo lại tự nhiên vô duyên vô cớ đỗ oan cho con của tôi sớm, ra là do những cây kẹo mà cậu đưa cho? Nếu phải giáo tịch thu ba cây kẹo đó tôi cũng chẳng biết được! Thành Trạm Vũ, thằng nhóc này hôm nay tôi cảm ơn cậu dẫn bác sĩ tới trị bệnh cho con của tôi, cậu cứ tôi phải làm gì để cảm ơn cậu, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa, nhưng hi vọng sau này cậu cách xa con tôi chút. Tôi muốn con mình bị bôi đen. Xã hội, chúng tôi muốn có bất cứ quan hệ gì với cậu.”

      giáo của em tịch thu ba cây kẹo que à?”

      Trời ơi! Rốt cuộc cậu thiếu niên kia có nghe được trọng điểm của câu chuyện hay vậy hả! Ba Mạnh muốn bày tỏ quan điểm là từ nay về sau phải cách xa con nhà người ta chút, cần phải gặp lại, nhưng lại bắt lấy điểm giáo tịch thu cây kẹo que mà rời, làm như hoàn toàn nghe thấy câu kế tiếp?

      Mạnh Tĩnh Nghiên gật đầu, xem như là trả lời .

      nào?”

      “Chủ nhiệm lớp, giáo Tống.”

      “Ngày mai tới văn phòng của ấy lén lấy lại.”

      “Được.” Từ lúc nhận được cây kẹo đầu tiên, từng suy nghĩ biết là ai đưa, cho tới nay đáp án mới được công bố. Khó trách nhiều năm như vậy bọn họ cũng chưa từng suy nghĩ tới, ra người vẫn luôn thầm theo mười năm.

      “Này, chuyện cướp kẹo của Lượng Lượng lần trước cũng là làm?”

      “…” Cậu thiếu niên trả lời, nhưng mấy cơ mặt cứng ngắc.

      Kẻ xướng người họa muốn làm cho ba Mạnh tức chết, thằng nhóc thối này, lại dám cám dỗ con ông sớm? Còn để ông vào mắt?

      Mẹ Mạnh kéo ông chồng tức giận của mình, dùng mắt nhìn quanh phòng vòng, ý bảo ông bây giờ phải là lúc nổi giận. Đánh cũng đánh được, cũng xong, muốn đuổi thằng nhóc này , vậy con mình phải làm như thế nào? phải đưa cách ly sao?

      Tình thế vào người mạnh hơn, trong lúc đó chuyện con và chuyện mặt mũi ông chẳng có lựa chọn nào khác ngoài im lặng. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn Thành Trạm Vũ chằm chằm, cho tới gần con ông trong vòng ba bước chân. Chờ con hết bệnh, chuyển nhà, chẳng lẽ còn tránh được thằng nhóc này sao?

      Thành Trạm Vũ cũng rất thức thời, vẫn cố gắng đứng ở chỗ đó, thâm tình nhìn ở trong lòng . phải là sợ ba Mạnh, mà chỉ là nhiều năm rồi vẫn có dũng khí bước lên. như mây trắng sạch nơi chân trời, mà còn như bùn đất bẩn thỉu ở dưới chân.

      Bởi vì ba Mạnh mới phát giận ở trong phòng, nên khí có chút bị đè nén. Dù có đao kiếm giương cung, nhưng ba Mạnh vẫn dùng ánh mắt bắn dao găm tới cậu thiếu niên có ý tưởng xấu đối với con mình.

      Nhưng sau khi tất cả mọi người bắt đầu yên tĩnh lại, người đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này là Mạnh Tĩnh Nghiên—vậy mà nhắm mắt ngủ ngon lành.

    5. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 80: Mâu thuẫn chủ yếu & mẫu thuẫn thứ yếu
      Editor: thao1504

      Lúc Mạnh Tĩnh Nghiên tỉnh lại lần nữa là chạng vạng tối, cửa sổ trong phòng kéo rèm, tối đen như mực. Chậm rãi nhìn xung quanh vòng thấy người nào, bàn tay được dán miếng băng màu trắng —— ra là phải nằm mơ, có người mời bác sĩ đến phòng tiêm thuốc cho , chính là người khờ khạo được tặng kẹo que mười năm trước.

      Chính là người mà Nghê Thụy Tuyết luôn nhìn với dáng vẻ háo sắc, dùng câu Triệu Bản Sơn để hình dung bộ dáng của tiểu hỏa này là, đẹp trai đến ngây người.

      từng nghĩ tới, mười năm a, người mà cho kẹo que dám xuất tại trước mặt , có phải vì diện mạo khó coi mà tự ti hay ? Có phải là người sáng tạo ra môm phái trạch nam hay ? Nằm mơ cũng nghĩ đến lại trở thành tiểu Khốc ca như vậy.

      Hít hít mũi, nghe được mùi thơm của thức ăn. Tiêm xong cảm giác tốt hơn nhiều, lỗ mũi cũng thính hơn, bụng vì đói mà biểu tình. Ai, cũng khó trách, lúc Thành Trạm Vũ tới còn là buổi sáng, tại cũng đến thời điểm ăn cơm chiều, làm sao đói cho được chứ? vlub.

      "Mẹ, nấu gì ăn ngon vậy, con đói quá."

      "Tỉnh ngủ? Đo nhiệt độ rồi hả?"

      "Dạ chưa, con nghe mùi thức ăn nên liền xuống giường." 13767235

      Mẹ Mạnh liền mắng là chú mèo ham ăn, sau đó để cái xẻng xuống dán trán của mình lên trán con để đo thử nhiệt độ. Vẫn có chút nóng, nhưng so với buổi sáng giảm rất nhiều, ngày mai ngày mốt lại tiêm thêm hai mũi nữa là có thể khỏe rồi.

      "Mẹ, bọn người Thành Trạm Vũ rồi à?" muốn chính thực thắc mắc của mình.

      " con còn muốn lưu bọn họ lại ăn cơm với nhà à?" Cha Mạnh từ thư phòng bước ra, vừa vặn nghe câu này. Vừa nhắc tới Thành Trạm Vũ tên tuổi liền tức gần chết, tiểu tử chết toi còn chưa mọc đủ lông, liền muốn quyến rũ khuê nữ nhà , có cửa đâu!

      Bị ba ba vậy liền nghẹn lời biết gì, ngoan ngoãn im lặng.

      Nhưng chiến hỏa phải muốn tránh là có thể tránh được, thời điểm con sốt cao Cha Mạnh liền nghĩ, chỉ cần tốt, muốn làm gì làm. Muốn chơi liền chơi, nghĩ thương liền thương, phụ trách kiếm tiền cho nữ nhi, để cho muốn làm gì làm.

      Nhưng khi Mạnh Tĩnh Nghiên hơi tốt lên chút, Cha Mạnh liền đồng ý."Tới đây!"

      Giọng rất nghiêm túc, làm cho Mạnh tiểu nữu sợ khẽ run lên. Ai u, sao mà giọng điệu giống như cảnh sát nhân xét hỏi tội phạm như vậy?

      Vặn vẹo tới, đến ngồi ghế sofa, còn lấy cái gối lót ở sau lưng để dựa vào. Bộ dáng làm biếng ngay ngắn như vậy nếu như là bình thường sớm bị mắng, nhưng bây giờ bệnh nhân lớn nhất, Cha Mạnh mắt nhắm mắt mở, coi như nhìn thấy.

      Dùng thuật ngữ chính trị mà , cái này thuộc về mâu thuẫn chủ yếu cùng mâu thuẫn thứ yếu. Mâu thuẫn chủ yếu là mâu thuẫn nổi lên hàng đầu ở mỗi giai đoạn nhất định của quá trình phát triển của vật. Nó có tác dụng quyết định đối với những mâu thuẫn khác trong cùng giai đoạn của quá trình đó. Mâu thuẫn chủ yếu là những mâu thuẫn đóng vai trò quyết định. Hai cái đều tồn cùng nhau, dưới điều kiện nhất định cũng có thể chuyển hóa lẫn nhau.

      Thành Trạm Vũ, là thuộc về mâu thuẫn chủ yếu.

      " , con và Thành Trạm Vũ đó là quan hệ như thế nào."

      "Ai nha ba ah, con cùng có thể có quan hệ gì, trước bữa nay con cũng biết người này."

      "Vậy tại sao lại đưa kẹo que cho con?"

      "Ách, lúc con ba tuổi thường trong quần áo, hay trong ngăn kéo phát kẹo que, người khác cho con nên con liền nhận chứ sao. ngờ còn rất kiên nhẫn, tặng tới nhiều năm như vậy."

      "Cái gì? Lúc ba tuổi liền bắt đầu cua con rồi hả?" giải thích còn may, vừa giải thích Cha Mạnh càng cảm thấy tình huống càng nghiêm trọng. Đây là hạng người gì a? như vậy theo đuổi khuê nữ bảo bối của rồi, hơn nữa nghe ý tứ bác sĩ Mạc , tiểu tử kia phái bọn họ ở bên cạnh, mọi cử động đều phải giám sát chặt chẽ báo cho !

      ra Thành Trạm Vũ làm như vậy chỉ là uốn bảo vệ Mạnh gia, nhưng mà đột nhiên lại xuất tiểu tử muốn cướp khuê nữ bảo bối của , ấn tượng của Cha Mạnh đối với làm sao tốt cho được? Bảo vệ cũng trở thành giám thị, mười năm nay làm cái gì cũng uổng phí. Cha Mạnh còn cảm thấy rợn cả tóc gáy, cuộc sống luôn nằm ở dưới mắt của người ta lại biết!

      " được! Dọn nhà! Phải dọn nhà!" Cha Mạnh vỗ bàn, "Ngày mai ngày mốt bác sĩ Mạc t còn tới chích cho con nữa, sau khi chích xong hai mũi này chúng ta lập tức dọn nhà. Về sau con cũng được cùng tên tiểu tử kia có bất kỳ tiếp xúc nào, biết ?"

      Nam nhân lớn nhất trong nhà. lần nữa thể độc tài chuyên chính, kháng nghị có hiệu quả, Mạnh Tĩnh Nghiên chu mỏ lên tiếng gì.

      Mọi cử động đều có người chú ý, dù là bảo vệ, nghĩ tớit cũng rất là khó chịu, dù sao nhà phải rất giàu có, cần tới chỗ nào đều có hộ vệ theo, bảo vệ như vậy có quen. Nhưng biết làm sao, có cách nào bực bội Trạm Vũ, khỏi rất tín nhiệm , cảm thấy tuyệt đối thương tổn tới mình.
      Có thể do yên lặng tặng kẹo que mười năm, dù chưa từng xuất , lại làm cho trong lòng vô thức coi người quen, là bạn bè lâu năm mà đối đãi sao? Có phải chính phái những người này giúp bọn nhà giải quyết ít vấn đề thực tế, ít nhất kiếp này công ty ba Mạnh mẹ Mạnh, trường học hề bị người khác quấy rầy gì?

      Nhưng mà tặng kẹo que, còn vì tìm thầy thuốc xem bệnh, Mạnh Tĩnh Nghiên dự định xem như có chuyện gì xảy ra cũng né tránh, sớm lên xong kế hoạch cho cuộc sống của mình, đương là tuyệt đối thể nào.

      Thân thể Mạnh Tĩnh Nghiên có khởi sắc cần đưa cách ly là chuyện tốt, quyết định dọn nhà cũng có thể làm, có thể tránh cần gặp đồ quỷ sứ đáng ghét, có thể cần bị giám sát mọi sinh hoạt của mình nữa là chuyện tốt. khí bàn ăn lúc ăn cơm ít nhõm.

      "Hôm nay cục trưởng Tăng gọi điện thoại cho ba thành tích kiểm tra của Tăng Hàm Vi ở trường học tháng này tiếp tục tăng hạng, bé đứng thứ mười sáu trong lớp, muốn mời con ăn cơm để cám ơn con đấy." Cha Mạnh kiêu ngạo, "Ba liền con ba khi dạy cho mấy đứa bé học luôn rất có cách, bao nhiêu người xin con ba dạy thêm a, khi đưa con tói nhà dạy thêm, vợ còn nguyện ý, như thế nào, lúc này biết con ba lợi hại đó thôi."

      Con có tài năng, làm cho người khác thừa nhận, so với chuyện Cha Mạnh tự mình buôn bán được nhiều, kiếm được bao nhiêu tiền chuyện này làm cho vui mừng hơn.

      "Cũng do Hàm Vi thông minh." Tiểu học năm thứ ba khóa trình khó, giữa bạn học chung lớp chênh lệch lớn, 99 phân cùng 98 phân còn kém nhiều cái hạng. Nhưng Tăng Hàm Vi có thể từ thành tích đếm ngược lập tức có thể vươn lên đến vị trí thứ 16 của lớp, khẳng định ở phía sau bỏ ít công sức rồi."Cục trưởng Tăng cùng mẹ Hàm Vi công việc quá bận rộn, chỉ có bảo mẫu ở nhà chăm sóc, lúc trước có thể đứa bé này là muốn thông phương thức này làm cho ba mẹ quan tâm nhiều hơn chút mà thôi."

      "Tuổi của cục trưởng Tăng còn trẻ mà đạt đến chức vị này rồii, nhất định là phía sau có đài, chắc là lên nữa . Vợ của cả ngày so với còn bận hơn, hai vợ chồng làm sao có thời giờ trông nom đứa bé. Còn tuổi, đáng thương. Ba nghĩ lúc này cục trưởng Tăng muốn mời con ăn cơm, là cám ơn con, thứ hai có lẽ muốn con tiếp tục trở về dạy Tăng Hàm Vi. Ba đồng ý a, chờ sau khi hết sốt ba mẹ dẫn coni chơi, Đại Liên xem cảnh biển chút, hoặc là tham quan Tam Á bên kia , dẫn con của ba buông lỏng chút, có thời gian dạy đứa bé nhà bọn họ nhai!"

      Mạnh Tĩnh Nghiên biết ba như vậy, cũng là sợ chịu uất ức. Nghĩ chút đến thời điểm lễ mừng năm mới gọi điện thoại cho Tăng gia, còn mặt đầy vui vẻ đưa quà tết cho người ta, lại bị Tăng phu nhân làm phen như vậy, tâm tình trong nháy mắt liền tốt. Dạy học là nghĩa vụ, mua kim chỉ may vá, vải vóc, họa bút, tờ giấy cũng là tiền, phần cũng muốn Tăng gia chi, lại nhận kết quả như vậy, , rất đả thương người.

      Cùng tuổi tác liên quan, mặc kệ người lớn, đứa trẻ, bị đối đãi như vậy cũng vui mừng.

      Nhưng cục trưởng Tăng cùng Tăng Hàm Vi là vô tội nha, nhìn rai, tiểu nha đầu kia khi ở cùng với mình tiểu nha đầu cười đặc biệt vui vẻ. Cục trưởng Tăng cũng cảm thấy phu nhân của làm đúng, thầm xin lỗi với ba, cũng rất chăm sóc . Nếu như cục trưởng Tăng đề xuất chuyệni muốn tiếp tục dạy Hàm Vi, đồng ý được ?

      Sau khi lớn lên phải cân nhắc chuyện quá nhiều, chỉ khi còn bé là tốt nhất, càng lớn càng nhiều vấn đề phải giải quyết. Nghĩ hoài nữa cũng là kết quả là như ý, chờ đến lúc cục trưởng Tăng ra rồi hãy sau.

      " Đại Liên? Con còn phải học mà?"

      "Xin nghỉ, có chuyện gì, ba điện thoại cho các giáo viên của con." Nghĩ lại chuyện của Tăng Hàm Vi, lại nghĩ đến con của mình, ba Mạnh cũng cảm thấy trước kia mình bận rộn công việc, có lỗi với đứa . Dẫn vợ con chơi, buông lỏng chút."Mẹ của đứa , em sắp xếp công việc của mình lại chút, chừng khoản tuần lễ, chúng ta đưa Nghiên Nghiên ra ngoài chơi chút, hai mẹ con hai người nghiên cứu, muốn chỗ nào chúng ta chỗ đó."

      "Vậy được, chờ thêm hai ba ngày đợi Nghiên Nghiên hết phát sốt, ta liền đặt máy bay chơi tuần lễ."

      À?

      Mạnh đại tiểu thư trợn mắt há mồm, ba mẹ đây là thế nào? sao?

      Do mang bệnh, tại lại thời kỳ đặc biệt của dịch bệnh SARS nên khi đứa bé bị cảm tâm trạng của hai người lớn vô cùng lo lắng, cách nào hiểu nổi tâm lý của hai người giờ. Chỉ cảm thấy ba mẹ hôm nay khác thường, quá khác thường!

      "Nghiên Nghiên, có muốn chỗ nào hay ? Con lớn như vậy, mẹ và ba con còn chưa bao giờ dẫn con đâu chơi. Về sau cứ nữa năm hai năm chúng ta liền ra ngoài chơi chút, khắp sông núi của đất nước, để biết Đại Giang Nam Bắc phong tục cùng thủy thổ."

      Hoạch định cuộc sống tương lai của , Ba Mạnh mẹ Mạnh có chút sục sôi. Trước kia vừa mở mắt con ngươi liền lên ca, khuya về nhà mệt liền nằm lên giường là ngủ luôn quả cũng phải là người mà trôi qua ngày! Bọn họ phải kiếm tiền, là vì tiền mà mua bán! Là nô lệ của đồng tiền!

      nhà ba người hòa thuận mĩ mãn hạnh phúc, buông lỏng mình, hưởng thụ cuộc sống, ngày liền trôi qua đẹp!

      Ba Mạnh trước kia chọn đất mua để xây nhà xưởng, qua ít địa phương, liền để chén cơm xuống bắt đầu cho vợ con biết phong tục cùng thổ nhưỡng các nơi, tùy bọn họ muốn nơi nào chơi cũng được. Ngũ Nhạc nhìn núi, Hoàng Sơn trở về nhìn nhạc. Nếu muốn leo núi phải Hoàng Sơn, muốn nhìn biển phải các địa phương như Cửu Trại Câu.... Hoặc là thủ đô chơi chút, dậy sớm nhìn kéo cờ, làm chút giáo dục chủ nghĩa nước.

      Nghe chồng mình rất hăng hái, Mẹ Mạnh chọn chút liền hoa mắt, nơi nào cũng muốn , quyết định được, liền lại đưa quyền quyết định cho con , "Nghiên Nghiên, con thử xem, muốn chỗ nào?"

      Mạnh Tĩnh Nghiên mí mắt cũng nâng, bình thản gắp miếng nấm hương cùng thịt xào vào trong chén, thản nhiên : "Hai người nên nghỉ ngơi , tại cả nước đấu tranh với bệnh dịch SARS, trạm xe lửa, phi trường kiểm tra cũng nghiêm lắm. du lịch ở đâu? Nhà hàng khách sạn làm công tác tiêu độc còn bằng trong nhà đâu, con thấy hay là nhà là được, chờ con suy nghĩ kế hoạch chơi."

      Ách...... Hai người lớn liền kích động, lại suy nghĩ vẫn bằng đứa bé, ba Mạnh mẹ Mạnh đều im lặng.

      "Con ăn no rồi con về phòng đây." Bệnh nhân có phúc lợi, cần rửa chén, đứng lên liền . Chợt nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi: "Ngày mai Thành Trạm Vũ còn tới sao?"

      A a a a a a a a! Tên tiểu tử chết toi kia!!!

      Nhìn thấy ba lại muốn phát điên, vội vàng chạy về phòng, tị nạn thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :