1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh trở về năm ba tuổi -Giai Nhân Chuyển Chuyển (c111) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 71: Vui sướng khi người gặp họa, thể chấp nhận được
      Editor: Á bì

      Mạnh Tĩnh Nghiên buông tay, bày ra vẻ mặt chẳng biết nhiệt huyết của ba mình là như thế nào. Chẳng lẽ thời kỳ mãn kinh của ba tới hơi sớm? Đàn ông có thời kỳ mãn kinh hay biết, nhưng nếu mà có triệu chứng bây giờ của ba rất là phù hợp.

      “Còn dám biết, cậu học sinh nam cho con kẹo là ai, giáo của cũng với ba rồi.”

      “Hả? ra là chuyện này!” giáo Tống cũng quá giữ chữ tín rồi, lúc trước phải là thề son sắt bảo mách với ba mẹ sao, bây giờ mới trôi qua chưa được bao lâu ấy vứt nó ra sau đầu rồi? Cũng dễ quên đấy! Chờ tốt nghiệp mua cho ấy chút đồ để quên mới được, mấy cái não bạch kim hay não hoàng kim rồi thăm ấy mới được.

      “Cái gì? Lão Mạnh, ông cẩn thận lại lần nữa xem?”

      “Con của bà, sớm đấy! giáo cũng , lúc nào cũng có học sinh nam cho con bé kẹo. Để ở trong ngăn bàn của nó, cũng được thời gian rồi. Do nhìn thấy nó khôn khéo, học lại giỏi, nên giáo nó mới có ý cho chúng ta biết. Nhưng giờ nó mới học có cấp ba, chương trình học cũng khó hơn, áp lực việc học cũng lớn hơn, giáo nó cảm thấy thể vì sớm mà làm ảnh hưởng tới việc học của nó nên mới cho tôi biết, để nhà chúng ta giáo dục lại nó. Nhưng bà xem bà dạy ra đứa con tốt như thế nào, dám thừa nhận sai lầm của mình!”

      Mẹ Mạnh thèm nghe ba Mạnh ‘xem bà dạy ra đứa con tốt như thế nào’, nhà người ta đều ba đều là mặt đen, ba nghiêm mẹ hiền, nhưng nhà bà ngược lại, ba nó chiều nó kinh khủng, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt, mới con hai câu ngăn lại. Bản thân mình chiều con bé giờ lại đỗ cho bà? Vừa xảy ra chuyện bảo là con của bà!

      “Ba, ba cũng đừng nghe giáo lung tung, tin ba hỏi Nghê Thụy Tuyết và Lý Minh Trạch , hai đứa nó đều cả ngày theo con, nếu con sớm phải hai đứa nó biết rất sao.” phải là chỉ nhận hai cây kẹo thôi sao, sao lại liên quan tới sớm. Trời ạ, con còn oan hơn cả Đậu Nga luôn này!

      Biểu cảm mãnh liệt của con dường như làm cho ba Mạnh tin con mình , bình thường ngoại trừ Lý Minh Trạch con cũng chưa từng tiếp xúc với học sinh nam khác, trong nhà cũng chưa từng bắt máy có bạn học nam nào tìm con bé, cũng chẳng có chuyện như vậy xảy ra. Chưa từng có bạn học nam tới nhà tìm con bé.

      Lúc ông chuyện với giáo ông cũng chưa tin lắm, nhưng giáo móc ra được mấy cây kẹo que từ bàn học, chính xác là lấy từ bàn học của con mình. Con thích ăn ngọt ông hiểu rất , nếu như phải học sinh nam khác cho lấy từ đâu ra?

      Ba Mạnh đột nhiên ngồi thẳng người dậy, nghĩ tới khả năng!

      “Người cho con kẹo có phải là Lý Minh Trạch?”

      Giờ ra làm cho ông rất nghi ngờ!

      người khác mẹ Mạnh còn tin, như Lý Minh Trạch…hai người có thể hình dung như là thanh mai trúc mã lớn lên từ , thằng bé rất nghe lời con mình, vừa thương và thích chơi đùa với con mình, đừng , chuyện này rất có khả năng.

      “Nghiên Nghiên, Lý Minh Trạch, đứa này là ba mẹ nhìn nó từ cho đến lớn. Đứa này là đứa bé ngoan, mẹ và ba con cũng chẳng phản đối chuyện hai đứa lui tới, nhưng giờ hai đứa còn …”

      “Được rồi mẹ.” Mạnh Tĩnh Nghiên vội đánh gãy lời mẹ, nếu mà còn tiếp tục chuyện nữa biến tới chuyện kết hôn và sinh con. “ giáo Tống chuyện cũng quá lung tung rồi, Lý Minh Trạch lớn lên với con, từ con xem cậu ấy như em trai ruột. Tới giờ con vẫn còn nhớ bộ dạng cậu ấy mặc yếm rồi nước mũi chảy ròng, mẹ xem con có thể có cảm giác với cậu ấy hay ? Mẹ, mẹ còn nhớ tại sao con lại bảo mẹ chia toilet ở nhà trẻ thành nam và nữ hay ?”

      Mấy đứa cỡ ba bốn tuổi làm gì có khái niệm giới tính chứ, khi đa số toilet ở mấy nhà trẻ nam nữ đều dùng chung. Nhưng trước khi nhà trẻ được xây Mạnh Tĩnh Nghiên lại cầu chia toilet thành nam và nữ, trong đó có nguyên nhân con cảm thấy xấu hổ khi dùng chung toilet với con trai, còn nguyên nhân nữa đó chính là---

      Mẹ Mạnh nhớ tới nguyên nhân này, ngồi ở sofa vui vẻ tới run lên. Ba Mạnh nghiêm túc cả đêm giờ cũng cười toét miệng, “Cũng là hồi cậu ấy chịu ảnh hưởng của các bạn nữ khác, có khoảng thời gian ngồi chồm hổm ở trong toilet. Con mẹ xuất sắc như vậy chẳng lẽ lại coi trọng người ngồi chổm ở trong toilet? Lý Minh Trạch, có khả năng đâu!”

      Chỉ là thằng nhóc cố gắng làm lão đại, cả ngày trưng ra bộ mặt lạnh lùng, hình tượng tốt đẹp của Lý Minh Trạch bị Mạnh Tĩnh Nghiên làm hỏng. Có khoảng thời gian, ba mẹ Mạnh khi nhìn thấy Lý Minh Trạch nén cười tới mức muốn rút gân, biểu cảm kỳ lạ làm cho Lý Minh Trạch chẳng hiểu ra làm sao.

      “Được rồi, ăn cơm thôi.”

      Tốt quá rồi! Báo động được giải trừ!

      Mạnh Tĩnh Nghiên lén thở dài, nếu mà ba mẹ cứ tiếp tục hỏi kẹo này từ đâu ra, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng chẳng biết giải thích như thế nào. May quá, bình thường qua lại với con trai cũng rất nhiều, có thể là ba cảm thấy ngoại trừ Lý Minh Trạch hoàn toàn chẳng có nhân vật khả nghi nào khác.

      “Nhớ kỹ cho ba, nếu con dám như Dương Phàm của con, chưa thi lên đại học lại dám có người , xem ba có đánh con què chân hay .”
      Bị ba uy hiếp như vậy làm giật mình, thầm hạ quyết tâm bảo vệ đôi chân này của , nhất định phải làm cho ba yên tâm!

      May mắn mục tiêu của là bao dưỡng mặt trắng , chờ sau khi tốt nghiệp rồi mới kết hôn, loại chuyện sớm này tươi đẹp nhưng đau buồn bán nửa xu cũng chẳng liên quan tới , an toàn phải an toàn.

      Bao dưỡng mặt trắng cũng xem như là lý tưởng to lớn của Mạnh Tĩnh Nghiên, kế hoạch chỉ còn mười năm nữa thôi. May mắn là vẫn đè nén xuống, chỉ dám lén tính ở trong lòng thôi, cho ba mẹ biết, nếu ba mẹ cũng chẳng nổi giận có chút xíu với như vậy đâu! chừng thà con cứ sớm

      Sau khoảng thời gian dài quan sát con nghỉ ngơi, vòng bạn bè và sinh hoạt trong cuộc sống hai vợ chồng cũng thấy yên tâm. Hơn nữa sớm cũng phải là nguyên nhân lớn mà là thành tích của , ngữ văn và văn hầu như hoàn toàn sao, chỉ có toán là hơi kém chút, chỉ đứng được hạng hai.

      Nếu con sớm mà có thể giữ được thành tích tốt như vậy, ba mẹ sớm khuyến khích con sớm rồi. Nếu mà nhận được phiếu điểm như vậy, ai mà tin con của hai người sớm chứ? Dương Phàm phải là vết xe đổ sao, từ khi có bạn , thành tích học tập tuột dốc phanh, chính là tình hình thi trượt, làm cho chị hai buồn tới mức miệng nổi bong bóng.

      Thầy cũng rất sầu lo, vì nghĩ cho mấy đứa , trước tiên cứ chuyện với nó. Ai bảo con ông lớn lên đẹp như vậy, dám chắc trong lớp có rất nhiều thằng nhóc thích con bé.

      Nghỉ học ở nhà đối với Mạnh Tĩnh Nghiên mà chính là thiên đường, có thể ngủ dậy trễ, xem ti vi hay chơi trò chơi cũng bị ai quản. Nhưng có số người lại cực thảm, Nghê Thụy Tuyết bị mẹ Nghê đóng gói đưa đến trung tâm học thêm cho chương trình học mùa sau. Mặc dù thành tích học của ấy cũng tốt, xếp được vào trong tốp mười của lớp. Nhưng mẹ Nghê vẫn lo lắng, lý do là mùa sau có thêm môn vật lý, hóa học, tiếp xúc với kiến thức mới, sợ Nghê Thụy Tuyết theo kịp.

      Kháng nghị vô dụng, mà mẹ Mạnh cũng quan tâm chương trình học của Nghê Thụy Tuyết, nên học hè của ấy cũng tốn bao nhiêu tiền, càng làm cho mẹ Nghê quyết tâm bồi dưỡng con mình.

      Mỗi ngày trước khi học thêm, Nghê Thụy Tuyết đều gọi điện thoại cho Mạnh Tĩnh Nghiên than rên trong ba phút, sơ sơ cũng chỉ có hai chuyện, thứ nhất là bảo khuyên mẹ ấy, bảo tăng học phí, làm cho mẹ Nghê sót tiền ấy cần phải học nữa. Hoặc là Mạnh Tĩnh Nghiên cũng báo danh, bạn bè có khổ cùng chịu chứ.

      tự học so với học theo nội dung ở trung tâm dạy thêm còn tốt hơn, có chuyện gì sao lại chạy tới trung tâm dạy thêm vào sáng sớm để hành hạ mình? Mỗi tuần phải học múa và hội họa, bồi dưỡng máu nghệ thuật, làm sao có thời gian mà học mấy thứ vật lý hóa học đó? Hai thỉnh cầu của ấy đều bị bát bỏ! vui vẻ của mình được hình thành nỗi đau của Nghê Thụy Tuyết, nghe ấy thống khổ kêu rên cũng rất là vui.

      Nhưng ngày tháng tự do của chẳng còn bao lâu nữa, ba cho nhiệm vụ--chăm sóc tiểu bồn hữu.

      đến chuyện chăm sóc mấy bạn , người nào đó coi như có kinh nghiệm phong phú, thể so sánh với giáo trẻ như cho dù đó có là bà nội Chu hay bà ngoại của . Nhưng bạn này có chút đặc biệt, nghe ba là học năm thứ ba. Trường học mới mở khóa tiếng được nửa năm, trình độ của con bé kia có thể viết được hai mươi sáu chữ cái tiếng .

      Con của ông, làm cha là buồn, bọn họ làm việc cực khổ còn phải là vì muốn đời sau có môi trường học tốt hay sao? Nhưng con nhà ông cũng được tốt cho lắm, toán và ngữ văn tốt xấu gì cũng đạt tiêu chuẩn, nhưng văn lại có chút khó!

      Ba Mạnh giờ làm ăn rất tốt, có thể tưởng tượng muốn mở rộng thêm siêu thị là công trình rất lớn, muốn qua cửa ải này phải làm thân với lãnh đạo, có vị quan lớn này chống phía sau được xem như là tất cả đều bật đèn xanh rồi. Nhưng lãnh đạo người ta lại có thiếu tiền hay cơm áo, cũng chẳng chơi cũng chẳng đánh bài, chuyện tặng quà cũng làm cho ông rất nhức đầu. Nghe đâu thiên kim nhà ông ấy học được giỏi làm cho mắt ba Mạnh đặc biệt nóng lên, đây chẳng phải là thời cơ ngàn năm có hay sao!

      Ở trong bữa tiệc ba Mạnh vỗ ngực cam đoan, giao con cho ông là sai. Vừa hay vợ của ông làm bên giáo dục, từ học sinh cấp ba tới mẫu giáo bà đều có biện pháp. Thứ hai nữa là con của ông học rất tốt, từ nghe lời và hiểu chuyện, năm nào cũng đạt hạng nhất về ngữ văn.

      Hơn nữa người ở bên cạnh cũng tiếp tục cổ vũ, làm cho lãnh đạo có chút động tâm. Vung bàn tay to lên, “Vậy để cho chú Mạnh dạy cho con tháng, cứ dạy nó theo chương trình, coi như tôi mời thầy gia sư tại nhà, cũng để cho chú thi công công trình của mình!”

      Ba Mạnh cũng phải là ngốc, chăm sóc con cho lãnh đạo là do mình tìm, làm sao có thể thu tiền nhà người ta được? Cho thiên kim của ngài ấy tới nhà, còn phải phục vụ ăn uống chơi đùa tốt, còn phải dạy cho con bé học giỏi mới được!

      Vị lãnh đạo này có thể để cho ba Mạnh làm việc, hiển nhiên địa vị ở trong thành phố cũng . Vì chuyện học tập của con ông ấy cũng rất nhọc lòng, cục trưởng bộ giáo dục có giới thiệu cho ông ấy vài tinh giáo sư, hay là đưa mấy đề thi tới nhà cho con học thêm cũng vô dụng, con phát giận , thành tích vẫn xếp cuối, ông ấy buồn rầu mà chẳng có biện pháp nào.

      cứ giao cho chú Mạnh khoảng thời gian , lỡ chữa ngựa chết thành ngựa sống sao!

      Đừng nữa. Ôi trời, là đáng thương cho tấm lòng ba mẹ ở trong thiên hạ!

      Tấm lòng ba mẹ có người thương, nhưng lòng của Mạnh Tĩnh Nghiên chẳng có ai thương! Ba vì nghiệp mà bán con ra ngoài, đồng tiền lương còn chưa , còn phải tự bỏ tiền của mình ra! Sáng chín chiều năm so với làm cũng như nhau, mấy thứ mà thích cũng phải dừng, toàn tâm toàn ý chăm lo cho đứa này!

      ngày trước còn trêu chọc Nghê Thụy Tuyết phải học thêm được tự do, giờ hay rồi, so với Nghê Thụy Tuyết cũng chẳng khác gì nhau!

      Ôi trời, đây chính là hậu quả của việc cười nỗi đau của người khác đấy!
      Dion thích bài này.

    2. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 72: Tiểu bằng hữu tiếp chiêu đi
      Editor: thao1504

      Thiên kim tiểu thư của lãnh đạo muốn học bổ túc, còn phải là do Mạnh Tĩnh Nghiên đến tận nơi, sáng sớm thể ngủ nướng được vì ba dày vò thể tiếp tục ngủ. Hai mắt lười biếng mở ra 鴵裻 mơ hồ xoa cặp mắt thở dài : “Ba à, sớm như vậy tới nhà,như vậy lễ phép a!”

      đêm ngủ ngon giấc khi nhớ kế hoạch siêu thị, chỉ cần nghĩ đến được lãnh đạo bật đèn xanh liền quên vấn đề lễ nghi. Nhưng cũng để cho con ngủ nữa, thúc giục thay quần áo xinh đẹp, sau khi thay đồ xong liền nhanh chóng lái xe mua quà để tặng cho lãnh đạo, giằng co cho tới trưa mới lái xe đưa đến trước cửa nhà lãnh đạo.

      Trong thời gian đó còn ngừng dặn dò nhất định phải chăm sóc tốt đứa bé, được để bị đụng vào đâu mà bị thương, phải đốc thúc đứa bé học tốt. Học sinh học lớp ba Tiểu học khẳng định mê chơi, vậy máy chơi game mua cho bé để sau khi học rồi cho. Đối với lãnh đạo và phu nhân lãnh đạo nhất định phải lễ phép, được làm mất thể diện của .

      Cả người Mạnh Tĩnh Nghiên mồ hôi đổ như nước, đây rốt cuộc là muốn cho đứa bé học à? Vậy mà người còn mua đồ chơi cho đứa bé? là mâu thuẫn! Người là lại muốn con ngựa chạy, lại muốn con ngựa ăn cỏ. Ba tốt, vừa muốn đứa bé học giỏi, lại muốn đứa bé được chơi, mong muốn là quái dị.

      Thời điểm đến nhà lãnh đạo lãnh đạo làm rồi, phu nhân cũng có công việc có ở nhà, trong nhà chỉ có bảo mẫu hơn 40 tuổi ở nhà vừa coi chừng đứa vừa làm việc nhà. Mạnh cha vốn định vào cùng lãnh đạo chuyện, chủ nhân có ở đây liền để Mạnh Tĩnh Nghiên ở lại nơi này với đứa rồi đầy thất vọng về.

      Bảo mẫu sớm được hai vợ chồng lãnh đạo thông báo là có tìm làm gia sư cho con hôm nay tới, nhưng ngờ giáo này quả là rất , dáng dấp nhìn còn rất xinh đẹp và thanh tú. Thời điểm nhấn chuông cửa còn tưởng rằng người nào gặp lãnh đạo chuyện có mang theo con mình mà thôi, căn bản hề nghĩ đến đây là giáo viên. Trước kia các giáo viên đến dạy đều là phụ nữ trung niên tầm bốn mươi năm mươi tuổi, đột nhiên thay đổi thình lình như vậy còn có chút phản ứng kịp.

      Còn đứa bé được thông báo học kèm dang ngồi trước tivi xem hoạt hình, bên cạnh có đống lớn thú nhồi bông, có Pikachu, Crayon Shinchan, con hổ , trong ngực còn ôm hellokitty. Nhìn liền biết trong nhà rất nuông chìu con , các món đồ chơi bày đầy phòng khách. Tiểu nha đầu bị các món đồ chơi vây quanh dáng dấp cũng giống như đứa con nít, vẻ mập mạp của trẻ còn chưa mất, vô cùng đáng .

      Bảo mẫu mở cửa xong liền phải làm chuyện của mình, Mạnh Tĩnh Nghiên điều chỉnh cảm xúc chút, đứng bên cạnh tiểu nha chào hỏi: “Xin chào, em , em tên là gì vậy?”

      “Em tên là Tăng Hàm Vi.”

      “Tăng Hàm Vi, tên này là dễ nghe. Vậy chị gọi là Vi Vi được ? Chị tên là Mạnh Tĩnh Nghiên, gọi chị là chị Mạnh là được, chị tới phụ đạo cho em, ba mẹ của em có qua với em chưa?”

      Tiểu hài tử đều thích các chị có bộ dạng xinh đẹp, bộ dáng Mạnh Tĩnh Nghiên xinh xắn, mặc cũng hợp thời, ấn tượng đầu tiên của Tăng Hàm Vi là rất thích người chị này. Nhưng mà, vừa đến học tập, liền nhức đầu. Nhưng vì lễ phép nên dù rầu rĩ vui, nản chí mà gật đầu cái, sao đó tiếp tục xem phim hoạt hình...... Đến khi màn hình lên, truyền hình buổi sáng chiếu xong phim này, ngày mai tiếp tục.

      Đánh giá nha đầu trước mắt đối với chuyện học tập, là bạo lực hợp tác nha. Chính bản thân muốn học tập, nên cho dù mời nhiều gia sư giỏi tới đâu cũng vô dụng. Ai kêu ba của lại trước mặt ba của Tăng Hàm Vi nhận công việc gia sư này cho , còn cam kết đạt được thành tích nữa chứ.

      Hai mắt Mạnh Tĩnh Nghiên đảo vòng, sau khi biết ra tay từ chỗ nào. Tiến tới ngồi kế bên tiểu Hàm Vi, sờ sờ hellokitty ôm trong ngực bé. Tiểu nha đầu thường có thói quen để món đồ chơi của mình bị người xa lạ đụng, liền ôm hellokitty xoay ra chỗ khác, dùng thân người bảo vệ hellokitty, làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên sờ tới được.

      Cũng sao cả, Mạnh Tĩnh Nghiên để ý chút chuyện đó. Ngược lại còn cười híp mắt : “Vi Vi, emi thích hellokitty sao?”

      Tiểu nha đầu thành thực gật đầu, “Em thích nhất là hellokitty, còn có con Pikachu này nữa.”

      “Ừ, chị cũng thích hellokitty cùng Pikachu, chị vẽ tranh tệ, vẽ cho em và hellokitty hình nha, thấy thế nào?”

      “Vẽ em cùng hellokitty?” Hai mắt Tiểu nha đầu mở to ra, nhìn cái cũng biết vô cùng có hứng thú, cần phí chút hơi sức gì phục bé.

      Từ trong túi mang theo người lấy ra giấy vẽ cùng hộp chì màu, chọn nơi ánh sáng tốt kêu tiểu nha đầu ôm hellokitty ngồi xuống đó liền bắt đầu vẽ. Vẽ tranh là công việc rất phí thời gian, qua năm sáu phút tiểu nha đầu liền có chút ngồi yên, muốn tới xem bức tranh Mạnh Tĩnh Nghiên vẽ chút xem nó hình dáng ra sao. Vừa động đậy bị Mạnh Tĩnh Nghiên lấy cớ vẽ được để cự tuyệt, tiểu nha đầu liền ôm hellokitty trong ngực lại ngồi xuống.

      Mãi đến khoản gần nửa giờ sau, Mạnh Tĩnh Nghiên vẽ xong mới kêu Tăng Hàm Vi đến xem. Tiểu nha đầu hoan hô tiếng nhào tới trong ngực Mạnh Tĩnh Nghiên, ngước cổ nhìn bức vẽ trong tay Mạnh Tĩnh Nghiên. Tiểu nữ sinh có đuôi sam dài trong bức vẽ này là giống mình như đúc, chị Mạnh vẽ tốt. Nhưng ——

      “Đây là cái gì nha?”

      “hellokitty nha!” 13766531

      “Mà ta hellokitty phải như vậy nha!”

      “A cái này là chị vẽ theo tân họa pháp mới nhất, là bản hellokitty Áo Đặc Mạn. Áo Đặc Mạn xem chưa? Có phải hay rất giống?” Đây là do trước kia do muốn dựng chuyện để đùa các thần tượng mà tạo ra, liền nhớ lại rồi vẽ ra.

      phải vậy phải vậy,hellokitty của ta lớn lên phải bộ dáng này!”

      “Em thích?” Tiểu nha đầu liền điên cuồng gật đầu, Mạnh Tĩnh Nghiên làm bộ như khó khăn : “Vậy cũng tốt, ngươi thích, tỷ tỷ vẽ cho ngươi.”
      Bút máy liền đặt ở bức tranh soạt soạt soạt vẽ, chỉ lát sau, con khác ‘hellokitty’ liền giấy, “Hellokitty bản Tố nhan, đẹp mắt chứ?”

      Người chân chính thích hellokitty chấp nhận hình tượng này, tiểu nha đầu dùng hết sức lực giành lại bức vẽ nhưng giành lại Mạnh Tĩnh Nghiên, nhiều lần cầu Mạnh Tĩnh Nghiên xóa bỏ Hellokitty bản Áo Đặc Mạn hãy cùng Tố Nhan nhưng được, nên đành ngồi ghế sa lon oa tiếng khóc lên.

      “Ai , Vi Vi, tại sao khóc? Đừng khóc đừng khóc, khóc đẹp.”

      Tiểu nha đầu mắt nhìn hai tờ giấy vẽ hellokitty rất ‘ bi thảm ’, khỏi khóc lợi hại hơn. Lớn tiếng la hét ầm ĩ: “Em chịu chịu! Chị hãy bỏ hai tờ hellokitty !”

      Bảo mẫu nghe đứa bé khóc vội vàng chạy ra xem, Mạnh Tĩnh Nghiên làm động tác trấn an để cho rời . Bảo mẫu do dự chút, sợ vị tiểu gia sư này khi dễ Tăng Hàm Vi, dám chỉ đứng ở chỗ xa nhìn. Đứa bé có chút chuyện gì phải bị cuốn gói.

      Mạnh Tĩnh Nghiên cũng hiểu chức trách của , đối với , mình dù sao cũng là người xa lạ, cũng còn thêm gì nữa.

      Đưa tay ôm Tăng Hàm Vi, lại bị lập tức né tránh. Mạnh Tĩnh Nghiên nở nụ cười, “Vậy được rồi, em đồng ý chị cái điều kiện, chị liền xóa hai bức này, đồng thời vẽ cho em hình vẽ hellokitty như bình thường, như thế nào?”

      “Em muốn chị vẽ, chỉ cần chị xóa hai hình vẽ kia là được.”

      Ý tứ trong lời này chính là đồng ý, từ trong hộp khăn tay rút ra tờ khăn giấy giúp lau mặt chút, đáng thương, khóc đến thút tha thút thít rồi. phải chỉ là hình hellokitty ác cảo thôi sao, sao lại phản ứng lớn thế này? Nhưng nếu bé phản ứng lớn, kế hoạch của chính mình thể thành công, vì Tăng Hàm Vi đối với mèo kitty thích như vậy, trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên vui vẻ.

      “Nội trong hôm nay, học mười từ đơn.”

      ra mười từ đơn nhiều lắm, nhưng đối với bạn chỉ nhận biết 26 chữ tiếng vẫn rất có khó khăn. Tăng Hàm Vi cơ hồ muốn đổi ý, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên khoát khoát tay đưa lên hai tờ giấy, đứa bé đạo hạnh còn thấp nào đó cách nào chống lại được với Mạnh Tĩnh Nghiên nên tiểu nha đầu thể làm gì khác hơn là có cốt khí thỏa hiệp......

      Mạnh Tĩnh Nghiên mang theo sứ mạng mà tới, tự nhiên làm tròn nhiệm vụ, bộ giáo trình lớp ba tiểu học của Tăng Hàm Vi mua bộ đầy đủ. Lấy sách tiếng mở ra đơn nguyên thứ nhất, dùng bút máy vẽ phạm vi đưa cho Tăng Hàm Vi, “Ừ, những từ này, em học , học xong gọi chị kiểm tra cho em.”

      Nhiệm vụ giao xong, cũng cần nhìn. Tự bản thân Mạnh Tĩnh Nghiên tìm chỗ ngồi an tĩnh đọc sách, phải là giáo trình của Tăng Hàm Vi, mà là tiểu thuyết ngôn tình mới mướn ở tiệm sách. Đứa bé kia cần nhìn, bé tự chủ tệ, tối thiểu so Lý Minh Trạch mạnh hơn nhiều. Từ chuyện vẽ tranh vừa rồi là có thể nhìn ra, cố ý vẽ chậm như vậy, chính là muốn thử tính nhẫn nại Tăng Hàm Vi chút, thông qua khảo nghiệm của dễ như trở bàn tay.

      Dì bảo mẫu thấy cảnh tượng thiên hạ thái bình, vì còn phải làm cơm trưa nên cũng nhìn hai đứa nữa.

      Người bạn Tăng Hàm Vi làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên thất vọng, mười từ đơn tới hai mươi phút liền giải quyết xong. Mục đích của Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ tới đây thôi, ngày thứ nhất thể dạy tiểu nha đầu quá nặng nề, nên cho mười từ đơn phần lớn là ngắn, chỉ có hai từ có chút khó khăn, mặc dù khó khăn cao, nhưng bé học nhanh như vậy, có thể thấy được cái đầu này rất là thông minh.

      Nghe viết lần đầu viết sai có hai từ đơn, chỉnh sửa lại chỉ bé cách học, sau đó nghe lần thứ hai viết liền hoàn toàn đúng.

      được là làm được, dưới ánh mắt mong đợi của bé, Mạnh Tĩnh Nghiên đưa hai tờ giấy cho bé, tiểu nha đầu liền lấy bút máy trong hộp bút của ra nề quẹt tới quẹt lui bức tranh, cho đến khi chút dấu vết mới thở phào nhõm.

      “Ừ, cái này cho em.”

      Trước khi tới, khi Mạnh Tĩnh Nghiên mua lễ vật cho Tăng Hàm Vi, trùng hợp chính là móc chìa khóa hellokitty. Nghĩ là học tiểu học có thể thích nó, như vậy khi lấy ra dễ dàng chuyện hơn?

      Chỉ là vẫn có lấy ra, trước tiên muốn lập uy với tiểu nha đầu chút. Nếu ngay từ đầu liền tặng quà cho bé, chơi cùng bé, tiểu nha đầu cũng sợ , nghe lời của . tại tốt, mục tiêu đạt được!

      Có thứ mình thích, liền thích buông tay rồi. Lập tức lấy chìa khóa ra móc mốc khoa hellokitty, sau đó còn cầm nó hôn cái. Mạnh Tĩnh Nghiên mỉm cười, người bạn vui vẻ hơn là dễ dàng thỏa mãn.

      “Chị còn có thể tự mình làm hellokitty, lần sau chị, cùng em cùng nhau làm cái gối hellokitty có được hay ?”

      “Em cũng có thể chính mình làm hellokitty sao?”

      “Dĩ nhiên, có chị ở đây, chuyện gì làm được?”

      “Ư! tốt quá! Chị, lần sau khi nào người tới nữa?”

      Người bạn Tăng Hàm Vi như vậy vui vẻ tiến vào cạm bẫy Mạnh Tĩnh Nghiên bày ra, có lòng tin ở học kỳ mới này làm cho Tăng Hàm Vi đều tiến bộ lớn! Có diện mạo cực kỳ khác trước.

    3. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 73: Bạn thân và tiền thưởng
      Vì muốn thu hút chú ý của người bạn Tăng Hàm Vi, hai ngày sau Mạnh Tĩnh Nghiên mới tới nhà họ Tằng. Kể cả ngày ngày có bị cha thúc giục cũng kiên quyết chống lại áp lực, hề thỏa hiệp. Lúc mới bắt đầu phải khống chế được nhóc kia về sau mới có thể chỉ đâu đánh đấy, bây giờ cố gắng làm những thứ này cũng là vì sau này có thể áp dụng những kế hoạch tốt hơn.

      Buổi sáng hôm thứ ba, Mạnh Tĩnh Nghiên thu thập số đồ cho vào túi tiến thẳng đến nhà họ Tằng, lãnh đạo và phu nhân của lãnh đạo vẫn có ở nhà, chỉ có người giúp việc và nhóc kia. Xem ra bọn họ rất bận, công việc quan trọng, có thời gian để ý tới con mình.

      Tăng Hàm Vi cũng rất thông minh, nhưng tại sao kết quả học tập lại kém như vậy? Nguyên nhân chỉ có : đó chính là nhóc thiếu tình thương, nên mới dùng phương thức này thu hút chú ý của cha mẹ mình. Có lẽ phương thức biểu đạt có chút vấn đề, nhưng ở tuổi này nhóc chỉ có thể nghĩ ra biện pháp duy nhất này để xử lí.

      Mặc dù Mạnh Tĩnh Nghiên vừa vào nhà lên tiếng xin lỗi Tăng Hàm Vi, nhưng nhóc vẫn có vẻ buồn buồn vui, trách hứa rồi mà thèm tới, để mình phải ở nhà đợi suốt ngày. vừa nghe bé oán trách, vừa móc đồ trong túi xách ra ngoài.

      Nào là miếng vải to màu hồng, nào là cục bông to đùng, nào là hộp kim chỉ, khi từng thứ, từng thứ được lôi ra cái miệng ngừng trách móc của nhóc nào đó liền lập tức khép chặt, chờ Mạnh Tĩnh Nghiên lôi hết đồ trong túi ra để đầy lên bàn cả người Tăng Hàm Vi liền đơ ra như gỗ thể thốt lên nổi tiếng nào, tự động im bặt.

      Mắt to hưng phấn nhìn đồ bàn, chị Mạnh muốn dùng cái này để làm thành hellokit¬ty sao?

      “Đến đây nào, trước hết viết hết các từ đơn lần trước học, sau đó chúng ta cùng nhau làm gối ôm hel¬lokit¬ty nhé?”

      “Hả? Còn phải viết nữa sao?”, dưới thôi thúc của hel¬lokit¬ty mà mình thích nhất, Tăng Hàm Vi rốt cuộc cũng thỏa hiệp. Ngoan ngoãn lấy giấy bút chờ Mạnh Tĩnh Nghiên kiểm tra mình.

      cần mở sách cũng có thể nhớ được mười từ đơn lần trước, từ đầu đến cuối đều mắc phải lỗi nào. nhóc viết viết vở, thi thoảng lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Mạnh Tĩnh Nghiên. là lợi hại, giáo viên nghe viết còn phải dựa theo mẫu từ đơn, thế mà chị Mạnh cái gì cũng dùng.

      Xem qua bài làm chỉ thấy nhóc viết sai từ đơn còn lại đều hoàn toàn chính xác. Quả nhiên là đứa trẻ thông minh, chỉ nhớ nhanh, mà lại còn nhớ rất lâu, tệ lắm, tài năng này rất đáng được bồi dưỡng. hề keo kiệt lên tiếng biểu dương mấy câu, khiến cho Tăng Hàm Vi vui như mở cờ trong bụng, niềm tin tràn trề, chỉ hận thể cầm giấy bút thi ngay đại học.

      Thấy tính tích cực của Tăng Hàm Vi tăng hơn trước rất nhiều, Mạnh Tĩnh Nghiên liền hướng dẫn bé làm gối ôm hel¬lokit¬ty nho xem như phần thưởng. Tuy nhiên nhóc mười tuổi, quen ăn sung mặc sướng, vai thể khiêng tay thể xách, đừng tự mình may vá, mà ngay cả cách cầm kim còn biết có thể làm ra được cái gì?

      Thế nhưng lại càng thể dội nước lạnh vào lòng nhiệt tình sôi sục của người bạn được, lúc Mạnh Tĩnh Nghiên làm xong cái gối, nhóc liền hoan hô rầm trời. Vì bản thân cũng tự tay đính chiếc nút áo gối ôm nên cũng xem như có tí công sức rồi.

      Quà tặng thu, tất nhiên phải trả giá lớn. Hai mươi từ đơn tiếng cộng thêm cả bài thơ cổ, ngày hôm đó phải hoàn thành. Nếu như hoàn thành, phải nhận trừng phạt —— đó chính là chiếc gối ôm hel¬lokit¬ty mà Tăng Hàm Vi ‘ tự mình ’ may kia bị Mạnh Tĩnh Nghiên mang .

      Phía trước là cà rốt, phía sau lại là cây gậy, chính sách nửa hấp dẫn nửa áp bức này khiến cho Tăng Hàm Vi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Mạnh Tĩnh Nghiên lại tiếp tục hứa hẹn, đến lần sau, mang nguyên liệu để cùng bé làm chiếc túi có hình con Pikachu, vừa có thể mang học, mà thị trường lại có bán, làm người bạn hâm mộ thôi.

      Quá trình dạy nhóc lolita vô cùng suôn sẻ, lúc này tâm tình của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng tệ, liền qua chợ mua ít nguyên liệu về nhà chế biến bàn ăn tràn đầy hương vị.

      Mẹ Mạnh cũng rất tin tưởng vào thực lực của con mình, từ lúc nhà trẻ đến giờ người bạn nào con bé xử được. Mà đây lại chỉ là học sinh lớp ba tiểu học, có gì ghê gớm đâu chứ. Cha Mạnh đối với con cũng rất có lòng tin, nhưng ngại quyền sinh quyền sát ảnh hưởng đến việc mở rộng quy mô của công ty trong tayvị lãnh đạo này cho nên vẫn khẩn trương dứt. mặt ông cũng hiểu được, người làm cha mẹ nào mà chẳng nuông chiều con cái, chẳng tiếc mà đầu tư tất cả cho tương lai con cháu mình. Giải quyết được thiên kim của lãnh đạo, xem như thành công được nửa rồi!

      Nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên lại cố ý mảy may tiết lộ chút tiến triển nào, luôn luôn vững như bàn thạch làm lúc ăn cơm cha Mạnh cứ như ngồi đống lửa, cứ chưa tới năm phút đồng hồ, chắc chắn bóng gió đến Tăng Hàm Vi. Ông còn hứa hẹn nếu kết quả thi cử của Tăng Hàm Vi sau khi khai giảng có tiến bộ khiến lãnh đạo hài lòng, lập tức cho thêm tiền thưởng!

      ai lại chê tiền, nhất là đời trước Mạnh Tĩnh Nghiên phải trải qua cuộc sống khổ cực, trong sổ tiết kiệm càng nhiều con số lại càng thêm vui mừng. Nhưng nếu có thể đổi tiền trong sổ tiết kiệm thành bất động sản, mua thêm mấy căn phòng tốt hơn nhiều.

      Mua cho ba mẹ căn, mua thêm căn nữa để dành sau khi kết hôn, còn dư lại mua thêm bốn năm căn làm nhà kho! ở nhưng sau này giá nhà đất tăng cao cũng rất có lợi!

      Muốn mua bao nhiêu mua bấy nhiêu, muốn dùng làm gì làm cái đó. Như vậy mới thoải mái làm sao! giống với đời trước, vì mua căn nhà chật chội mà còn phải ăn khép nép với mẹ chồng, bị chửi tức đến hộc máu cũng dám phản bác nửa lời, thế lại còn thèm cho vay phân tiền nào mới tức!

      Cả đêm đều nghĩ tới chuyện cha cho mình bao nhiêu tiền lì xì, ngay cả nằm mơ cũng thiếu chút nữa cười tỉnh.
      Rạng sáng ngày hôm sau, nhận được điện thoại của Tăng Hàm Vi, thúc giục tới sớm chút. Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Tĩnh Nghiên lập tức nhảy tưng tưng trong phòng khách, tóm lại là tiền thưởng mà cha hứa nằm sẵn trong túi rồi! Quỹ mua nhà của lại chuẩn bị tăng thêm khoản!

      Lần này, người bạn Tăng Hàm Vi rất nhiệt tình ra nghênh tiếp, dắt tay cũng phản kháng, từ đó cho thấy nhóc thực lòng đón nhận Mạnh Tĩnh Nghiên. Hơn nữa cần gì, chủ động lấy giấy bút, ngồi chờ Mạnh Tĩnh Nghiên kiểm tra bài học hôm trước, ngoan ngoãn vô cùng.

      Đến tận trưa nhóc vẫn muốn thả về, nhiệt tình giữ ở lại ăn cơm. Người giúp việc của nhà họ Tằng cũng phải lên tiếng cảm thán rằng Tăng Hàm Vi rất ít khi thân thiết với người nào như vậy, còn khen Mạnh Tĩnh Nghiên là lợi hại, có biện pháp dỗ trẻ con. Trước đó còn thấy khiến cho Tăng Hàm Vi tức đến phát khóc, mà mới qua có vài ngày, Tăng Hàm Vi lại tốt với như thế.

      Mạnh Tĩnh Nghiên xinh đẹp được khích lệ, trước mắt lên hình ảnh bao lì xì tiền thưởng dầy liều mạng cùng vẫy vẫy mình. lúc nào mong mỏi khai giảng đến sớm như lúc này, tiền thưởng của còn phải dựa vào phiếu điểm của Tăng Hàm Vi mới có thể bay vào túi được!

      Nghe bị cha Mạnh an bài dạy thêm, Nghê Thụy Tuyết liền hả hê ít, nhưng sau lại phát bạn tốt bị đứa bé kia quấn lấy có thời gian dành cho mình vui mừng nổi nữa. Muốn hẹn Mạnh Tĩnh Nghiên dạo phố mua chút văn phòng phẩm, lại còn phải dạy người bạn , vì vậy nàng lấy được giá hời rồi. Muốn hẹn Mạnh Tĩnh Nghiên ăn vài món ngon, lại bị đáp rằng phải ở cạnh con nhóc kia. Muốn hẹn Mạnh Tĩnh Nghiên ca hát, câu trả lời vẫn y nguyên như cũ, phải chơi với người bạn ......

      Dù có lấy trăm ngàn lý do để hẹn bạn thân ra ngoài vĩnh viễn chỉ có câu trả lời: hôm nay phải giúp Tăng Hàm Vi làm gì làm gì đó.

      Nghê Thụy Tuyết cảm giác địa vị của mình còn bằng cọng lông, thế còn bị đứa trẻ uy hiếp, vì vậy liền nổi giận đùng đùng.

      Nhà họ Mạnh mới vừa dùng cơm tối xong chuông cửa liền vang lên, Nghê đại tiểu thư vác túi lớn, túi lảo đảo nghiêng ngả vào. Sau khi lễ phép giải thích với cha mẹ Mạnh rằng người lớn nhà mình vắng hết vì thế nhóc sang đây xin phép được ở bên này vài ngày, hi vọng ảnh hưởng đến bọn họ.

      Chuyện cha mẹ Nghê công tác là , bọn họ vốn sắp xếp cho đến nhà bà ngoại ở vài ngày, nhưng con lại nhất định xách hành lý đến ở cùng Mạnh Tĩnh Nghiên. Mẹ Nghê rất đồng ý để bọn họ chơi với nhau, cũng vì Mạnh Tĩnh Nghiên vừa học giỏi lại ngoan ngoãn, là tấm gương sáng cho con mình noi theo.

      nhóc từ lớn lên trước mặt cha mẹ Mạnh, cũng phải là lần đầu tiên tới ở chùa, nên mẹ Mạnh lập tức sảng khoái đồng ý, sau đó liền đứng lên dọn dẹp phòng khách. Nghê Thụy Tuyết ‘ khéo hiểu lòng người ’ bày tỏ dám phiền toái tới dì Lý, và Mạnh Tĩnh Nghiên chen chúc chút là được.

      Ở trước mặt cha mẹ Mạnh, Nghê Thụy Tuyết biểu vô cùng ngoan ngoãn hiền lành, nhưng khi vừa tiến vào phòng chỉ còn mình và Mạnh Tĩnh Nghiên ngay lập tức mặt liền chảy dài như mặt lừa vậy. Mạnh Tĩnh Nghiên thấy vậy bèn chặc lưỡi, có phải con bé này từng học qua khóa biến sắc mặt hay ? Trước có vẻ thanh thuần dịu dàng, sau lưng lại chảng khác gì lò luyện đan!

      Vừa định dụ dỗ đôi câu, lại nghe thấy chuông điện thoại trong phòng khách. Chỉ chốc lát sau liền nghe cha gọi: “Nghiên Nghiên mau ra ngoài nghe điện thoại, em Hàm Vi gọi con này!“.

      Nghê Thụy Tuyết vừa nghe thấy mấy chữ em Hàm Vi lại càng tức giận hơn, Mạnh Tĩnh Nghiên bất đắc dĩ, ra ngoài nhận điện thoại. Cha Mạnh bày tỏ lòng quan tâm, ngừng hỏi nhóc tại học tập như thế nào, ở cùng con mình có hợp ? Chị Mạnh có bắt nạt con , nếu chị ấy bắt nạt con hãy cho chú biết để chú trừng trị con bé,…

      Nào có ai chuyện với học sinh tiểu học năm ba bằng cách này, có khác gì như với đứa trẻ ba tuổi. Cũng may nhà họ Tằng rất chú trọng lễ nghi, nhóc kia tu dưỡng rất tốt nên mới cúp điện thoại, nếu mặt mũi của cha biết để vào đâu!

      Ở bên cạnh chờ lát, cuối cùng cha Mạnh mới chốt hạ câu cuối: “Được rồi, chị của nhóc tới rồi, để bác đưa điện thoại cho con bé!“.

      Mạnh Tĩnh Nghiên nhận lấy điện thoại, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở phào nhõm ở đầu dây bên kia. ra Tăng Hàm Vi gọi đến cũng có chuyện gì lớn cả, chỉ muốn dặn ngày mai nhất định phải đến sớm chút, đừng có mà ngủ nướng. Bị người bạn mới học lớp ba dặn dò mình được ngủ nướng nữa, cảm giác mới 囧 làm sao.

      rất muốn xin phép nghỉ ngày, đến nhà họ Tằng, ở nhà chơi với Nghê Thụy Tuyết, nhưng lại loáng thoáng nghe thấy tiếng lãnh đạo phu nhân kêu Tăng Hàm Vi uống sữa tươi ngủ, sau đó nhóc kia liền ngoan ngoãn chào tạm biệt và hẹn gặp lại, lời vừa ra đến miệng lại chẳng thốt được nửa chữ......

      Vì vậy lúc trở về phòng, đối mặt với Nghê Thụy Tuyết, người nào đó đặc biệt chột dạ, đặc biệt ngượng ngùng......”Nếu , ngày mai mình dẫn cậu cùng đến nhà họ Tằng?“.

      Để bày tỏ lòng oán giận mãnh liệt của mình, Nghê Thụy Tuyết đại tiểu thư lập tức ‘ hừ ’ mũi tiếng, sau đó chui vào trong chăn bịt kín đầu, khiến cho rùng hết cả mình!

      Mạnh Tĩnh Nghiên vô lực nhìn lên trần nhà màu trắng, vì chăm sóc đứa bé, lại khiến cho Lolita khác bộc phát tính khí, phải làm thế nào?

      Bạn thân và tiền thưởng, thể bỏ bên nào. Bỏ bạn mà lấy tiền thưởng hay bỏ tiền thưởng mà lấy bạn đây? Ông trời ơi, sao lại giày vò người ta đến thế.

    4. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 74: Duyên phận trời định trước
      Bạn và tiền thưởng thể được nhận cùng lúc. Vào thời khắc cuối cùng, Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn quyết định bỏ tiền thưởng mà chọn bạn. Nghê đại tiểu thư bộc phát tính tình, thể nào để cho ấy ở nhà mình mà ra ngoài được. Huống chi cũng muốn đến nhà họ Tằng, thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Tằng Hàm Vi hủy hẹn.

      Trong điện thoại, người bạn Tằng Hàm Vi nghe được Mạnh Tĩnh Nghiên hôm nay thể cùng nên vô cùng mất hứng, giọng có chút ủ rũ vui, khiến cho Mạnh Tĩnh Nghiên vô cùng đau lòng. Mạnh Tĩnh Nghiên giao phó cho Tằng Hàm Vi những bài tập quan trọng thể thiếu, sau đó còn nhắc nhở cho dù đến, nhưng ấy cũng nhất định phải hoàn thành tốt bài tập.

      Chứng minh được bản thân là điều quan trọng nhất trong lòng bạn tốt, Nghê Thụy Tuyết lập tức vui vẻ ra mặt, lại lần nữa thể tuyệt kỹ thay đổi sắc mặt của mình.

      hiếm khi mới phải học lớp bổ túc, lại có bạn tốt ở bên cạnh chơi cùng, Nghê Thụy Tuyết hưng phấn bừng bừng, ngừng lôi kéo Mạnh Tĩnh Nghiên Đông dạo Tây (ý khắp mọi nơi) biết mệt mỏi, gần như sắp lật tung các ngõ ngách của thành phố A, nhất định là do Ultraman*nhập hồn! Thậm chí có khi còn có thể trực tiếp ra sân đánh bại quái thú đấy!!

      *Ultraman: nhân vật hoạt hình hư cấu của Nhật Bản, có sức mạnh lớn, là siêu hùng.

      Để ấy mặc đồ lót màu hồng, mặc thêm quần dài bên ngoài, có khi ấy lập tức biến thành siêu nhân biết chừng!*

      * Sở dĩ Mạnh Tĩnh Nghiên như vậy là do tạo hình của nhân vật Ultraman, nếu bạn nào muốn biết, chờ đến cuối chương ta vài hình ảnh cho các bạn tham khảo.

      Mạnh Tĩnh Nghiên thể nào so sánh được với Nghê Thụy Tuyết, chân tay của sớm mỏi đến mức mềm nhũn, nhưng chỉ cần nhắc đến việc muốn nghỉ ngơi, Nghê Thụy Tuyết lập tức liền lấy lý do: “ rất lâu rồi cậu để ý đến tớ.” làm cớ, khiến cho hết sức áy náy, thể làm gì khác hơn việc cố lên tinh thần, tiếp tục điên cuồng với ấy.

      Đến lúc về đến nhà, Mạnh Tĩnh Nghiên mệt mỏi đến mức hơi sức để nấu cơm cũng còn, đành gọi điện thoại đặt đồ ăn nhanh. Nhưng hết lần này đến lần khác Nghê đại tiểu thư lại hề biết điều, cố tình la hét chê bai đồ ăn ở ngoài nấu ngon, hợp khẩu vị của ấy, khiến cho người nào đó tức đến mức thở được, cũng muốn đặt đồ ăn bị cho rất nhiều chất phụ gia đảm bảo ở bên ngoài, nhưng nếu phải nhờ vị đại tiểu thư này, liệu có thể mệt đến mức chỉ có thể ngồi ghế sa lon nghỉ ngơi sao? Ngồi mát ăn bát vàng còn chọn ba lấy bốn (ý kén chọn), nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên lại mệt đến mức tay chân thể động đậy được, thể làm gì khác ngoài việc dùng ánh mắt giết người lườn Nghê đại tiểu thư.

      Quen được tay nghề của con bảo bối phục vụ, cha mẹ Mạnh có chút quen với những thức ăn được mua từ bên ngoài. Sau khi ăn xong, hai nàng Mạnh Tĩnh Nghiên và Nghê Thụy Tuyết chuẩn bị rửa bát cha Mạnh chợt tuyên bố: “Nghiên Nghiên, bắt đầu từ ngày mai con cần đến nhà họ Tằng nữa. Vừa đúng lúc hai vợ chồng chú Nghê của con công tác, Thụy Tuyết sống ở nhà chúng ta, hai đứa có việc gì ra ngoài chơi chút, cha cho hai đứa tiền tiêu vặt.”

      “Tốt quá! Cháu cảm ơn chú Mạnh!” Nghê Thụy Tuyết vui mừng vỗ tay, chú Mạnh ra tay hào phóng, giống như cha mẹ của , lớn như vậy mà vẫn bị cha mẹ quản lí tiền tiêu vặt, nếu như cũng là con chú Mạnh tốt! Nghiên Nghiên có cha mẹ như vậy nhất định vô cùng hạnh phúc! Hu… Hu…

      Cầu được ước thấy. Nghê Thụy Tuyết tâm tình hết sức vui vẻ, lôi kéo Mạnh Tĩnh Nghiên vào phòng bếp rửa bát, vừa rửa bát còn vừa luyên thuyên lên kế hoạch chỗ nào chơi với Mạnh Tĩnh Nghiên. Nhưng ngược lại với Nghê Thụy Tuyết, trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên lại có chút buồn bực, vốn là đồng ý bổ túc cho Tằng Hàm Vi cho đến khi nhập học, tại chỉ còn cách lúc tựu trường khoảng tháng, như thế nào lại đột nhiên nữa?

      Nhưng nhìn sắc mặt của cha có chút bình thường, liệu có phải xảy ra chuyện gì hay đây? Kế hoạch mở rộng quy mô kinh doanh được dự tính lâu như vậy của ông ấy như thế nào rồi? Ông ấy rất coi trọng kế hoạch lần này, nếu cũng để đến nhà sếp dạy bổ túc con của người ta.

      Thừa dịp Nghê Thụy Tuyết vệ sinh, Mạnh Tĩnh Nghiên đến phòng đọc sách tìm cha mình hỏi cho rành. Nhưng cha lại chỉ sắp đến tết rồi, nhà họ Tằng muốn cho Tằng Hàm Vi được nghỉ ngơi, nhưng lại có cảm giác chuyện này hề đơn giản như vậy.

      Chỉ là lại hề nhận được điện thoại của Tằng Hàm Vi thêm lần nào nữa, có mấy lần gọi điện thoại đến nhà họ Tằng, nhưng đều là do bảo mẫu nhận điện thoại, lần nào cũng là Tằng Hàm Vi vắng. còn được thấy hoạt bát đáng , Mạnh Tĩnh Nghiên cũng cảm thấy có chút đơn.

      đến hai ngày sau, cha mẹ Nghê công tác trở về, liền đón Nghê Thụy Tuyết về nhà. Hiểu được con ở nhà họ Mạnh mấy ngày nay gây ra ít phiền toái cho cha mẹ Mạnh và Mạnh Tĩnh Nghiên, cha Mạnh liền đặc biệt mời ba người nhà họ Mạnh đến nhà mình ăn bữa cơm. ra cả hai nhà cũng thường tụ tập với nhau ăn liên hoan, đây chẳng qua cũng chỉ là tùy tiện kiếm cái cớ mà thôi.

      Đêm 30 của năm này, nhà họ Mạnh lại xuất thêm người vừa quen thuộc vừa xa lạ. quen thuộc là bởi vì người đàn ông này là trong những thầy giáo danh tiếng nhất, dạy ra ít học trò thành đạt khắp cả nước, rất nhiều phụ huynh nghe được danh tiếng mà đến tìm gặp. Nhưng còn xa lạ là vì mặc dù Mạnh Tĩnh Nghiên gặp ông ấy mấy lần, nhưng hề quen thân đến mức đêm 30 cũng mời người ta đến nhà dùng cơm.

      Cho nên, khi chuông cửa vang lên, Mạnh Tĩnh Nghiên vừa mở cửa liền nhìn thấy thầy giáo Vạn đứng ngoài cửa, trong tay còn ôm đóng quà lớn quà , khiến cho nhìn mà cảm thấy có chút đờ đẫn: “Thầy Vạn, đây là…?”

      “Con bé ngốc, nhìn thấy thầy Vạn của con phải ôm nhiều đồ như vậy à, còn mau giúp thầy mang vào?”

      Từ sau lưng thầy giáo Vạn truyền đến giọng nữ đầy quen thuộc, ra là ông ấy cùng dì . Chỉ là dì lại thấp bé hơn thầy giáo Vạn rất nhiều, mới vừa rồi đứng ở phía sau, nên mới thể nhìn thấy. Dì cũng lên tiếng, cũng còn do dự cái gì nữa, vội vàng nhận lấy quà, giúp thầy giáo Vạn thay dép, mời ông ấy vào nhà.

      “Mẹ con có ở nhà à?”

      “Bà ấy có chút việc ra ngoài còn chưa về, dì , người…”

      “Ha ha… dì và thầy giáo Vạn của con chuẩn bị kết hôn, về sau con phải gọi ấy là chú rồi…!” Lý Vân Khinh vừa chuyện lại còn vừa đỏ mặt, giống như thiếu nữ ngượng ngùng, còn tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Thầy giáo Vạn khẽ nắm lấy tay ấy, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau cười tiếng.Mạnh Tĩnh Nghiên trợn tròn mắt. A….!!!! Rốt cuộc chuyện này có từ bao giờ vậy!!

      Lần trước dì dẫn người về ra mắt là lúc nào nhỉ? Hình như lúc đó vẫn còn nhà trẻ đúng ? Chính là đêm 30 năm đó, dì mang ông dượng bại hoại của kiếp trước về ra mắt gia đình, kết quả bị phá ngang?

      Sau đó, hề còn thấy dì qua lại với người đàn ông nào nữa, mấy năm nay dì lòng chuyên tâm theo đuổi nghiệp. Bà ngoại cùng mẹ vì chuyện của dì mà gấp gáp đến mức muốn bốc lửa, mấy lần sắp xếp cho dì xem mắt, nhưng dì , hai là dọa cho nhà trai sợ đến mức chạy xa cả trăm dặm. còn chỉ sợ từ đó dì còn hứng thú với đàn ông, tìm được bạn trai, gia nhập đại quân ế, nhưng tại sao lại đột nhiên muốn kết hôn? là quá mức kích thích rồi!

      Nhắc đến thầy giáo Vạn, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng có chút hiểu biết. Đầu tiên nhìn từ bên ngoài, ông ấy cao gần 1m8, diện mạo mặc dù thể là rất đẹp trai, nhưng vừa nhìn là biết đây chắc chắn là người thà. Sống trong khu trung tâm dạy học, còn là giáo viên đặc cấp, rất có lòng tiến thủ. Tiền lương mỗi tháng đều cao hơn rất nhiều với những thành phần tri thức bình thường khác, hoàn toàn có thể đáp ứng cuộc sống thoải mái cho dì .

      Mà quan trọng nhất là, chưa từng nghe đến việc ông ấy có ham mê gì tốt, cũng hút thuốc lá, uống rượu, lại là người cực kỳ hiền hòa, có thể là tiêu chuẩn của hình tượng người đàn ông tốt, so với kẻ là dượng trước bại hoại kia, quả khác xa trời vực. Dì và ông ấy ở cạnh nha, chính là đôi trai tài sắc, kim đồng ngọc nữ, hết sức xứng đôi.

      Nhưng vấn đề mấu chốt là, tại sao bọn họ lại có thể lừa gạt được đôi mắt cú vọ của mà đến với nhau chứ? bỏ lỡ điều gì đó rồi sao?

      “Ôi chao? Thầy giáo Vạn tới à? Thầy giáo Vạn, chúc thầy năm mới tốt đẹp! Nghiên Nghiên, còn ngây ngẩn cái gì đó, mau rót nước mời thầy giáo Vạn!”

      đợi dì tiếp, cha mẹ Mạnh đồng thời trở về. Mạnh Tĩnh Nghiên dám đánh cuộc, chỉ với giọng điệu vừa rồi của mẹ , có thể khẳng định nhất định mẹ hề biết chuyện dì và thầy giáo Vạn là đôi, hơn nữa còn phát triển đến trình độ muốn kết hôn rồi!

      Quả nhiên, sau khi rót nước rồi rời , Mạnh tĩnh nghiên liền thấy vẻ mặt khinh ngạc của cha mẹ :

      “Tiểu Khinh, em suy nghĩ kỹ chưa?”

      “Ừ, chị, em suy nghĩ kỹ rồi. Em và Thanh Tùng cũng qua lại được thời gian rồi. Chúng em đều cảm thấy người kia chính là nửa của mình, vì vậy mới muốn cùng nhau xây dựng gia đình.”

      Ngọn lửa bát quái (tính tò mò) cháy hừng hực trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên. trốn ở góc mà chắc chắn rằng mình thể bị cha mẹ phát , cũng thể đuổi về phòng. Về phương diện tình cảm, hai người họ vẫn luôn cho tham dự, chỉ sợ hiểu chuyện, đương sớm với bạn học. Nhưng cũng phải đứa bé, hơn nữa phim chiếu TV hoàn toàn khác xa với thực, coi như có trí nhớ của đời trước, cũng nên hiểu chuyện rồi, hoàn toàn trôi qua cái tuổi đứa bé cái gì cũng ngây thơ hiểu rồi!

      chuyện, dì đột nhiên nắm lấy tay thầy giáo Vạn giúp ông ấy lấy dũng khí. Thầy giáo Vạn cũng đột nhiên mạnh mẽ tỏ thái độ của mình với mẹ Mạnh: “Hiệu trưởng Mạnh yên tâm, tôi nhất định chăm sóc tốt cho Vân Khinh, để cho ấy hạnh phúc cả đời.”

      Đường đường là thầy giáo đặc cấp mạnh mẽ giảng đường, vậy mà khi đối mặt với chị vợ lại xấu hổ ra lời, tới lui cũng chỉ biết bảo đảm với mẹ Mạnh, nhất định đối xử tốt với Lý Vân Khinh, tuyệt đối khiến cho ấy phải chịu uất ức điều gì, lời lại còn có chút mạch lạc. Mạnh Tĩnh Nghiên trốn ở trong góc rình trộm che miệng nín cười, cũng muốn bị đuổi về phòng được xem náo nhiệt nữa đâu! Nhìn xem, quả thầy giáo Vạn đối với phần tình cảm này rất quý trọng.

      Nhìn bộ dáng kia của thầy giáo Vạn, mẹ Mạnh liền nở nụ cười: “Tiểu Khinh ơi tiểu Khinh, duyên phận trời định trước, lời này quả sai. Mấy năm này em luôn chuyên tâm theo đuổi nghiệp, hề qua lại với người đàn ông nào, khiến cho chị và mẹ hết sức lo lắng, sắp xếp cho em xem mặt hết lần này đến lần khác. Em có biết lần này chúng ta tìm cho em đối tượng là ai ?”

      “Á! phải là chứ? Thanh Tùng, tại sao chưa bao giờ với em vậy?” Dì cũng hết sức kinh ngạc, thầy giáo Vạn xấu hổ cúi đầu dùng chân phải phủi mặt đất. Người đàn ông này đứng trước chuyện tình cảm dễ ngượng ngùng!

      “Sắp xếp cho em và thầy giáo Vạn xem mắt, em lại nhất quyết chịu , muốn tự do đương. Như thế nào, còn phải lại về với nhau rồi sao? Tiểu Vạn, về sau đều là người nhà với nhau, cậu cũng đừng gọi tôi là hiệu trưởng Mạnh nữa , học tiểu Khinh, gọi tôi tiếng chị là được.”

      “Dạ, chị vợ! rể!” Thầy giáo Vạn kích động luôn miệng đồng ý, vậy là ông qua cửa ải của chị vợ lần này.

      Cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. Mẹ Mạnh mặc dù phải cha mẹ vợ, nhưng nhìn em rể cũng là hết sức hài lòng. Vạn Thanh Tùng là trong những thầy giáo xuất sắc nhất, làm việc dưới trướng của bà nhiều năm, nhân phẩm tính cách đều có gì để chê, lại có lòng tiến thủ, vốn là muốn sắp xếp cho ta và em xem mắt. Em rốt cuộc cũng tìm được người để nương tựa, gánh nặng trong lòng bà cũng được buông xuống, vì vậy giọng cũng hết sức thân mật, từ cách gọi thầy giáo Vạn khách khí liền trực tiếp biến thành tiểu Vạn, như vậy liền có thể hiểu rằng bà chấp nhận chuyện này.

      mặt dì ửng hồng hết sức xinh đẹp, trải qua việc của Từ Tư Hải, quả cũng có chút bóng ma ở trong lòng, muốn sống cuộc sống phải dựa vào đàn ông, cho nên mấy năm nay vẫn luôn nỗ lực kiếm tiền, đối với sắp xếp của chị và mẹ vẫn luôn từ chối. ngờ vậy mà lại có duyên như vậy, lại rơi vào bể tình của chính người đàn ông mà chị và mẹ tỉ mỉ chọn lựa.

      Lý Vân Khinh khỏi có chút hối hận, ban đầu nếu như từ chối tốt rồi. chừng tại đứa của cũng biết rồi, lãng phí nhiều thời gian vô ích như vậy…

      nhà mấy người hòa thuận vui vẻ ngồi ở phòng khách chuyện phiếm, Mạnh Tĩnh Nghiên hết sức hưởng thụ khí tràn ngập tình thân ngày. Chợt, trong đầu lóe lên ý nghĩ, hình như dượng trước bại hoại còn nợ hộp kẹo thổi bong bóng? Ai u… bao nhiêu năm rồi mà ông ta vẫn còn chưa thực được, quả nhiên nếu như đàn ông có thể tin được, heo nái cũng biết leo cây!

    5. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 75: Đừng gọi điện nữa
      Editor: Á bì

      và thầy Vạn ngồi lát rồi liền , hôm nay hai người bọn họ cũng rất bận rộn, về nhà mẹ đẻ rồi phải chạy qua nhà mẹ chồng, dì cho dù là con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng. Nhìn ra được, dì rất khẩn trương. Biết ba mẹ của thầy Vạn là người dễ gần và hiểu đạo lý, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, mẹ Mạnh kéo dì vào phòng thầm gần mười phút mới chịu thả người.

      Mạnh Tĩnh Nghiên biết mẹ mình truyền thụ bí quyết, năm đó khi tới ra mắt ba mẹ của Lục Hoằng Văn, mẹ cũng truyền thụ đôi lời lại cho như vậy đấy…

      Bây giờ phòng ở nhà họ Mạnh cũng được trăm mét vuông, có cái phòng khách rất lớn. Mấy năm nay trôi qua cũng rất khỏe mạnh, đến mức ăn cơm tất niên cũng phải chạy tới nhà trẻ mượn phòng để tập hợp. Dù có mười người cùng nhau ăn cơm cũng cảm thấy rất chật chội. Ba mẹ Mạnh cũng có ý thà mình làm nhiều việc chút cũng muốn mướn phòng ở khách sạn, ở nhà mình mừng năm mới cũng náo nhiệt hơn, vui hơn! Tới khách sạn mừng năm mới chẳng ra khí tí nào!

      Hơn năm giờ cả dẫn Dương Phàm tới trước, cũng biết ấy còn ở chung với bạn hay , dù sao cũng chẳng nhìn ra được tin tức gì từ biểu cảm của cả. Qua năm mới cần phải vui vẻ cười ha ha, đầu năm vận khí mới tốt được.

      cả cũng là người chịu khó, đến chỗ nào cũng chẳng chịu ngồi yên. Rửa tay xong liền chạy vào bếp rửa rau nấu cơm, hiếm khi mẹ Mạnh thông cảm cho con vất vả nên để ra khỏi phòng khách, để cho chơi với Dương Phàm. Trong lòng của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng tính toán, đẩy trẻ vị thành niên như ra ngoài, chắc chắn mẹ Mạnh có chuyện mật đàm với cả.

      cũng lười đối nghịch, mặc kệ bao nhiêu tuổi, ở trong mắt ba mẹ vẫn là . Ba và dượng cả ngồi ở trong phòng khách chuyện khí thế ngút trời, mấy người đàn ông khác ở trong nhà cũng lần lượt chen vào chuyện. Vào phòng mình tìm Dương Phàm, ấy cầm máy chơi game đến sướng run, có người bước vào cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên liếc mắt cái.

      Xong đời, giờ nhìn trong nhà hình như thành kẻ dư thừa?

      Trùng hợp điện thoại ở trong phòng khách vang lên, Mạnh Tĩnh Nghiên vui vẻ chạy nghe điện thoại. Là Nghê Thụy Tuyết gọi tới, chúc năm mới vui vẻ, cũng chúc ba mẹ năm mới vui vẻ, chúc cả nhà năm mới vui vẻ. Nghe lời chúc của Nghê Thụy Tuyết càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, sao câu chúc tốt đẹp như vậy nhưng khi nghe giống như mắng chửi người vậy? Câu chúc này cực kỳ giống như cấu trúc của câu này: Cậu xxx, cả nhà cậu xxx!

      Giống như cậu ấy, cũng chúc vòng nhà cậu ấy, Mạnh Tĩnh Nghiên mới cảm thấy được cân bằng. Dù sao cũng chẳng có chuyện gì, cứ gọi điện hết thân thích bạn bè chúc tết. Nhà bà ngoại, nhà cậu, nhà Lý Minh Trach đại loại như thế, bình thường chẳng biết mình có nhiều bạn bè và thân thích nhiều như vậy, điện gần nửa tiếng vẫn chưa xong, miệng đắng lưỡi khô cả rồi.

      Cuối cùng lật được tờ cuối của cuốn điện thoại, Mạnh Tĩnh Nghiên dừng tay bấm điện thoại. có chút phân vân, là điện thoại nhà của Tăng Hàm Vi, biết có nên gọi hay .

      Nhiều bạn bè đôi lúc cũng tốt nhưng đôi lúc cũng có nhiều kẻ địch ngầm, ngẫm lại cũng từng có khoảng thời gian sống rất vui với ấy, nên vẫn muốn gọi điện tới nhà họ Tằng để chào năm mới. Ở trong lòng cũng đánh cược, nếu vang lên ba tiếng mà vẫn có người bắt máy, có thể là cả nhà họ Tằng ra ngoài rồi cần gọi tiếp.

      Nhưng lúc chuẩn bị cúp máy, bên kia lại truyền tới câu chào lễ phép, “Alo, xin chào.”

      “Hàm Vi, là em sao? Năm mới vui vẻ!”

      “Chị Mạnh, là em, em nhớ chị muốn chết!”

      Có thể tưởng tượng được bộ dáng xinh đẹp của Hàm Vi ở đầu dây bên kia, là tính tình trẻ con mà. Trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên cũng cảm thấy vui, cầm điện thoại miệng cười vui vẻ, “Chị cũng rất nhớ em, mấy ngày nay tới bài tập của em làm xong chưa?”

      “Cái đó…cái đó…”

      “Em được lắm, có phải chị có mặt nên em lười biếng hả?” Mấy đứa đều rất ham chơi, nên Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ muốn cố ý biến sắc mặt để hù dọa chút thôi, sau khi làm cho Hàm Vi ở đầu dây bên kia tay chân luống cuống bật cười, “Dọa em rồi hả! Năm mới nên để bản thân vui vẻ chút , nhưng mà sau kỳ nghỉ nhất định phải làm thêm bài có biết ?”

      Bà chị già này. Trái tim bé của Tăng Hàm Vi cuối cùng cũng bỏ xuống, ở đầu dây bên kia liều mạng gật đầu.

      Tự nhiên điện thoại ở bên kia truyền đến rất nhiều tiếng động, Mạnh Tĩnh Nghiên biết xảy ra chuyện gì, kêu vài tiếng, tự nhiên đầu dây bên kia chuyển thành giọng của phụ nữ trưởng thành, “Alo, xin chào, cháu là Mạnh Tĩnh Nghiên có phải , dì là mẹ của Hàm Vi.”

      “Dạ chào dì Tăng, năm mới vui vẻ.”

      “Cũng chúc cháu năm mới vui vẻ, nhưng mà hi vọng sau này cháu đừng có gọi điện cho Hàm Vi nữa.”

      hổ là vợ của lãnh đạo, chuyện cũng tự giác mà mang theo vài phần ra lệnh.

      “Dì Tăng, dì có thể cho cháu biết cháu làm gì sai ?”
      “Hừ, gọi cháu tới để dạy kèm cho Hàm Vi, nhưng mỗi ngày cháu lại dẫn nó làm cái gì vậy hả? Có ngày cháu có tới, tự Hàm Vi ở nhà tự làm thủ công muốn tặng quà cho cháu, ngón tay cũng sưng cả lên, sưng tuần mới tan. Nhà họ Tằng của chúng tôi mặc dù phải nhà giàu có gì, nhưng mà đứa cũng là bảo bối ở trong lòng dì, dì cũng tận lực làm để đứa có được cuộc sống tốt nhất, bây giờ cũng phải thời đại ngồi may vá nữa. Được rồi, nhà dì muốn ra ngoài nên nhiều nữa, về sau cháu cũng cần gọi điện cho Hàm Vi, nhà dì tìm giáo viên khác dạy kèm bù là được.”

      Điện thoại bị cắt đứt cái ‘bốp’, Mạnh Tĩnh Nghiên cầm điện thoại cảm thấy dở khóc dở cười. Trong khoảng thời gian này cũng thể tới nhà họ Tằng, gọi cỡ nào cũng được, ra là vì nguyên do này?

      Bản thân Hàm Vi rất thích làm đồ thủ công, hai người các cùng nhau may túi sách hello kitty và Pikachu bộ dáng của con bé kia rất đáng . Cứ chờ đợi khai giảng cầm sách tới trường, để cho bạn học nhìn mà ao ước hâm mộ , ngờ đó lại là sai lầm.

      Vợ của lãnh đạo ngay cả sở thích thôi mà cũng cho sao? biết là thương cưng chiều con bé ở trong tay như vậy, hay là muốn con bé phải trưởng thành dựa theo lối suy nghĩ của bà ấy, thể có chút chủ kiến?

      khúc nhạc đệm này ít nhiều cũng ảnh hưởng tới tâm trạng của , chạy vào bếp ăn vụng hai miếng thịt kho tàu, lấy chút vào phòng chia cho Dương Phàm, hai em mỗi người miếng. Sau đó hai tay lấy bàn điều khiển, bảo Dương Pham chơi trò đua xe phiên bản người Super Mario tâm tình của mới tốt lên.

      Chỉ có điều Dương Phàm cũng rất buồn, phiên bản trò chơi Super Mario này từ sơ trung có thể oẳn tù tì, cùng chơi với em họ này cho tới khi con bé lên cấp ba mà vẫn ngu ngốc ngồi chơi, rất ảnh hưởng đến phát huy sức mạnh của mình! Nhìn thấy con bé chia cho mình miếng thịt, nên cũng chơi với nó lát , ài…

      Đêm khuya mười hai giờ, ba và Dương Phàm dẫn ra ngoài đốt pháo. Từ lúc ba Mạnh khởi nghiệp cho tới nay, nhà họ Mạnh rất tốt, nhìn pháo dây có thể đoán được hai điều. Mười năm trước, lúc năm mới đốt pháo cũng có 400 tiếng nổ. Nhưng bây giờ đốt phải vạn tiếng nổ, dù là lên lầu vẫn có thể nghe thấy nhà đốt pháo bùm bùm bùm.

      Lúc trở về nhà ba món nhân sủi cảo được mang lên bàn, thằng em họ nhà chú út òa tiếng liền nhào lên, thằng nhóc cứ như là chó con, gào thét đòi muốn ăn sủi cảo, ai có thể đoạt được của nó.

      Quy củ cũ của nhà họ Mạnh, khi làm sủi cảo mừng năm mới, gói ở trong hai ba cái sủi cảo bằng tiền xu, ai ăn được sủi cảo nhân tiền xu chứng tỏ năm mới có vận khí tốt. Thằng em họ chẳng những muốn vận khí tốt mà nó còn muốn ăn được sủi cảo gói năm xu!

      Cái này có tính là tiền lì xì, ba mẹ lại lấy lại, nên nó có thể mang về nhà mà dùng. Nguyện vọng có đồ ăn ngoan, và đồ chơi tốt, làm gì cũng được. Năm xu này nó nhất định bỏ, thằng nhóc mê tiền!

      Mạnh Tĩnh Nghiên cũng ngẫm lại, khi bằng tuổi của em họ cũng giống nó như đúc, tính nết tham tiền của nhà họ Mạnh là được di truyền đấy.

      Ăn năm sáu cái mà vẫn chưa thấy tiền thằng nhóc có phần nóng nảy, lấy đũa phá nát sủi cảo ở trong mâm, đâm đũa vào mà thấy cứng quá vào được nó nhất định có tiền xu.

      Năm xu thôi, mà biện pháp gì nó cũng nghĩ ra! bàn đầy người ngồi thấy thằng em họ kiếm tiền mà bật cười, chỉ có thím cảm thấy con trai mình làm vậy có chút được lễ phép, dùng đũa gõ ngón tay của nó trách mắng vài câu.

      Mạnh Dật Hiên chu miệng lên muốn khóc, bị mẹ nó trừng mắt, cuối cùng dám khóc. Có thể là do bị dạy dỗ, tết đến được khóc, nếu dám rớt xuống giọt nước mắt, khi về nhà rất có thể nó bị đánh mà còn được mua đồ chơi nữa.

      Mẹ Mạnh vội khuyên nhủ, “Lan Huệ, đừng có dọa thằng bé, đứa nào mà chẳng như vậy. Dật Hiên nhà chúng ta thông minh như vậy, còn biết dùng đũa để kiếm tiền, chị nó hồi vì muốn kiếm tiền xu mà ăn vào cả bụng tròn vo mà cũng chẳng chịu buông đũa đấy.”

      “Mẹ, con làm vậy khi nào chứ, mẹ cũng đừng xấu vu oan cho con!” Đời trước có lẽ có, nhưng đời này tuyệt đối có!

      Mặc kệ là hay giả, khí bàn cơm cũng rất sôi nổi. Ở trong nhà Mạnh Tĩnh Nghiên có biệt danh là thần đồng , nghe thấy người khác Mạnh Dật Hiên thông minh, trong lòng thím Mạnh cũng cảm thấy cân bằng, khuôn mặt cũng tươi cười trở lại.

      “Lừa con làm gì, khi con còn thể nào nhớ được rồi, lúc năm tuổi con ở nhà bà ngoại vì muốn kiếm tiền xu mà ăn đến nổi bụng trướng lên, cả đêm phải cho con ăn chút sữa chua mới coi như sao.” Mẹ Mạnh năng hùng hồn.

      Được rồi, lúc này Mạnh Tĩnh Nghiên có thể chắc chắn mẹ bừa. Chuyện ba tuổi cũng còn nhớ rành mạch đây này, đừng có lấy tuổi ra mà chuyên! bàn cơm mọi người tưởng , cười ngả nghiêng, theo sau cũng ngây ngô mà cười chứ có bốc trần mẹ Mạnh. Người nhà vui vẻ mới là chuyện quan trọng, bị cả nhà coi như vật để chơi đùa cũng chẳng sao, thải y ngu thân*, cũng nên hiếu thuận mà!

      * Thải Y Ngu Thân theo chuyện xưa kể về ông lão dù bảy mươi, nhưng vẫn mặc đồ đủ màu sắc giả làm con nít, chọc cho cha mẹ vui. Sau này người ta xem như biểu tượng của hiếu thảo, hiếu thuận.

      lại tự an ủi mình, ở bên kia mẹ lại ôm Mạnh Dật Hiên qua ngồi ở trong lòng, hận đến mức hôn hai cái, “Đến đây nào, Tiểu Dật Hiên, ăn cái này, bác chọn cho con nhất định là có tiền xu!”

      Mạnh Dật Hiên vừa nghe có tiền hai mắt sáng lên, bỏ đũa xuống dùng tay cầm sủi cảo nhét vào miệng, lại chẳng nhớ lâu, còn cố tình dùng sức cắn xuống, thiếu chút nữa là cắn gảy răng. Thím út vừa mắng nó đáng đời, ở bên cũng đau lòng bảo nó há miệng ra coi răng có sau hay .

      “Bác , con muốn nữa!”

      Phốc, thằng nhóc này, là vết thương lành liền quên đau!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :