1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh thiên kim thế gia - Tường Vi Nịnh Mông (11/333) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: ngăn cản đính hôn

      Trong lòng Liễu Úy Hồng quyết định muốn ngăn cản trưởng bối hai nhà Phương, Liễu muốn nàng đính hôn cùng Đông Phương Lâm, nhưng mà nên ngăn cản như thế nào, từ chối mà phí sức cũng cần cân nhắc.

      lý thuyết mà nếu nàng chịu ông cũng ép buộc nàng gật đầu. Dù sao bây giờ phải trong thời đại phong kiến, mặc dù các trưởng bối trong gia tộc vẫn còn thói quen thay bọn an bài việc hôn nhân nhưng mà cái dạng này về hình thức, cách xử lý hoàn toàn giống nhau.

      Huống hồ ông thương nàng như vậy, nếu nàng muốn tám chín phần trăm ông cũng toại nguyện cho nàng.

      Thế nhưng nàng cũng thể "kiên quyết" đến như vậy.

      Nàng nhận thấy rất ràng nếu lão thiên gia cho nàng làm lại từ đầu lần nữa nàng tuyệt đối phải sửa hoàn toàn vận mệnh gia tộc. Nhưng mà nàng chỉ là tiểu nương có cách nào trực tiếp cứu lấy gia tộc.

      Nàng chỉ có thể thông qua việc ảnh hưởng ông nội cùng ba khiến cho ngày nào đó các đại lão nắm giữ gia tộc chân chính nhận ý kiến của nàng, từ đó đem gia tộc từ quỹ đạo sai lầm kéo trở về.

      Cho nên nàng thể để ông nội cùng ba cảm thấy nàng là tiểu điêu ngoa tùy hứng, là tiểu hài tử biết chừng mực làm việc còn dựa vào cảm tính.

      Liễu Úy Hồng vì mình định ra mục tiêu thứ nhất chính là duy trì hình tượng "nhu thuận, hiểu chuyện, biết đạo lý" là hình tượng ngoan ngoãn. Về phần làm như thế nào để mình trong gia tộc "tiếng có trọng lượng" cần gấp gáp mà phải từ từ tính.

      Cũng chỉ là đoạn đường ngắn từ nhà ăn đến phòng khách mà trong đầu Liễu Úy Hồng lên vô số ý niệm.

      Khi chính thức đứng trước mặt ông nội biểu tình của nàng khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh bình thường.

      "Ông nội, ông cho gọi con?"

      Liễu lão gia tuy 80 tuổi rồi nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh như xưa, sắc mặt hồng hào Dù tiếp đãi vài tốp khách đến cũng thấy ông lộ vẻ gì mệt mỏi mà vẫn duy trì thần thái sáng láng như cũ.

      "Ha hả, Vi Vi à, con lại đây."

      Nhìn thấy cháu mà mình mến nhất xuất khuôn mặt uy nghiêm của Liễu lão gia tự giác thêm vài phần ý cười.

      "Bác Phương cùng Đông Lâm nghe con thi trung học xong muốn hỏi con có thi được , lại vừa lúc con muốn điền nguyện vọng cũng có thể hỏi chút ý kiến của Đông Lâm."

      Đối với Liễu lão gia việc naỳ xem như là vô cùng nể mặt rồi, làm cha con Phương gia thụ sủng nhược kinh ngừng hướng tới Liễu Úy Hồng mỉm cười.

      Liễu Úy Hồng hướng về phía Phương gia mà chào hỏi cách đúng mực rồi nhàng gọi môt tiếng " Đông Lâm".

      năm trong quá khứ Phương Đông Lâm cùng nàng tiếp xúc cũng ít, còn mượn cơ hội học thêm để cùng nàng ở cùng " chỗ" —— đương nhiên " chỗ" cũng phải chỉ có hai người bọn họ trong phòng mà còn Dung tẩu tới lui ở bên cạnh.

      Quy củ Liễu gia rất nghiêm tuyệt đối để cháu bảo bối còn tuổi mà truyền ra "chuyện xấu vì sớm".

      Phương Đông Lâm cũng duy trì bình thản, thời điểm cùng nàng ở chỗ vô cùng quy củ hoàn toàn chỉ là giảng bài đơn thuần mang chút tư tình. hiểu được muốn chiếm được tâm tiểu nha đầu Liễu Úy hồng này khó, cần phải qua cửa ải của Lễu lão gia kia mới là khó khăn nhất.

      Có công mài sắt có ngày nên kim, gần năm cố gắng của khiến Liễu lão gia đối với tương đối hài lòng.

      Nhất là vừa rồi nghe Phương Như Hải Phương Đông Lâm vừa mới tốt nghiệp từ đại học thủ đô khoa chính trị quốc tế được an bài ở đoàn trung ương thực tập Liễu lão gia cũng nhịn được mà hơi vuốt cằm.

      Người trẻ tuổi này thực sực có tài, tuy rằng có dựa vào quan hệ của Phương gia nhưng có thể được đoàn trung ương tiếp nhận cũng chứng minh các phương diện điều kiện của bản thân tương đối ưu tú.

      Ở thủ đô con cháu nhà quan quá nhiều, vượt qua thử thách đa số đều dựa vào bối cảnh gia đình chân chính xuất sắc như vậy cũng có nhiều. phần rất lớn con cháu nhà quan ở đời thứ ba tính khí quá quần là áo lượt.

      Phương Đông Lâm tệ!

      Người trẻ tuổi này ở trước mặt mình ngồi thắng tắp, mặt mang nụ cười khiêm tốn, trong lòng Liễu lão gia thầm tán thưởng câu.

      Ý đồ của cha con Phương gia khi đến đây trong lòng Liễu lão gia hiểu . Trước đó ông cũng cho vợ hỏi thăm ý tứ của cháu . Bà với đứa Vi Vi này da mặt mỏng, khi hỏi nàng cảm thấy Đông Lâm có được hay nàng đỏ mặt liên tiếp gật đầu lời nào.

      Hai vị lão gia xem cái này đại biểu cháu đối với Phương Đông Lâm cũng rất có thiện cảm.

      "Ha ha ha, Vi Vi là càng ngày càng đẹp. trở thành rồi!"

      Phương Như Hải là loại tính tình tương đối tích cực, ở trước mặt Liễu lão gia cũng dám vài câu đùa giỡn. thực tế đây cũng là loại thủ đoạn để kéo gần quan hệ.

      Liễu Úy Hồng hé miệng cười tiếp. Kỳ trong lòng nàng muốn là —— có xinh đẹp cũng phải là của con ông, , đừng si tâm vọng tưởng!

      Nàng quên Phương Như Hải sau này đối đãi với nhà bọn họ như thế nào. Khi cha của nàng bệnh nặng còn mang đội ngũ đến phía Nam để "điều tra" cha, hay cho kẻ "chí công vô tư"! Vì lấy lòng chủ tử mới mà ngay cả "thông gia" ngày xưa cũng đạp thêm mấy đạp. Nếu có cơ hội Liễu Úy Hồng tuyệt để ý mà cấp cho Phương Như Hải vài cái ngáng chân.

      "Vi Vi, nghĩ kỹ muốn điền trường nào rồi sao?" Phương Đông Lâm ôn tồn hỏi giống như hai quan tâm đến em .

      " có a. Đông Lâm có đề nghị gì tốt ?"

      Nàng giả bộ cực kỳ hồn nhiên cùng bộ dạng "trước kia" là . Phương Đông Lâm tất nhiên là nhìn ra khác thường của nàng, cười :" thấy em học ở trường cũ của cũng được đó, vậy học khoa chính trị quốc tế thế nào? cùng các thầy trong khoa có quan hệ cũng tệ, nếu em đến trường học có thể xin họ chiếu cố em nhiều chút".

      Kỳ thiên kim Liễu gia học ở nơi nào thầy ở nơi đó dám chiếu cố nàng. Phương Đông Lâm như vậy chính là hướng Liễu lão gia tỏ thái độ, chính mình rất quan tâm Liễu Úy Hồng.

      Liễu Úy Hồng do dự chút :"Khoa quan hệ chính trị quốc tế à, em sợ học tốt đâu. Em có mạnh tư duy lô-gíc giống Đông Lâm . . . . . ."

      Phương Như Hải xem hai người trẻ tuổi "trò chuyện với nhau vui" ý cười trong mắt càng đậm. xen vào:"Đông Lâm bằng con dẫn Vi Vi ra ngoài chút , để dễ dàng bàn luận vấn đề nguyện vọng?"

      Phương Đông Lâm dứt khoát đồng ý :"Dạ. Vi Vi em cảm thấy vậy được ?"

      Liễu Úy Hồng biết Phương Như Hải cố ý muốn ly khai hai "đương " bọn họ để tiện cho cùng Liễu lão gia bàn chuyện đính hôn.

      Nàng mới ly khai đâu, thể để cho mưu của thực được.

      "Bác Phương, có phải người muốn gặp đứa bé là con có phải hay , như thế nào mới cùng con chuyện hài ba câu liền kêu con rời ?"

      Nàng giả trang thành bộ dạng nhõng nhẽo hướng Nếu Như Hải làm nũng.

      "Ha ha, phải vậy đâu!" Phương Như Hải khoan khoái cười. Xem tiểu nha đầu này chuyện với mình thân thiết như vậy, chuyện hôm nay có lẽ có thể thành công rồi!

      Các trưởng bối cũng nghĩ nhiều, còn tưởng nàng thẹn thùng muốn ở trước mặt nhiều người cùng Phương Đông Lâm thành đôi ra vào.

      Nhưng câu tiếp theo của Liễu Úy Hồng lại làm cho nụ cười của Phương Như Hải đông cứng lại mặt!

      --- ------ ------ ---------

      Tác giả: Vi Vi cái gì đây? Nàng có thể ngăn cản màn đính hôn lừa bịp này hay ? Đến lúc gia tăng biến đổi rồi, rất ngạc nhiên phải . . . . . . Bắt đầu xông lên bảng đề cử truyện mới, thông gia, vung mạnh phiếu đề cử lên a!
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Đại sát khí!

      Ngay thời điểm Phương Như Hải mỉm cười thân thiết với Liễu Úy Hồng, Liễu Úy Hồng dường như là nhớ tới cái gì đó đột nhiên hỏi Phương Như Hải: "A đúng rồi, bác Phương bác cũng thích chơi cờ vây phải ? Lần trước con nhìn thấy bác cùng Huống Liên Hưng, bác Huống chơi cờ ở Hải Thạch kì viện nhưng mà cách quá xa nên cháu thể chào hỏi bác được, xin lỗi a."

      Lời kia của nàng vừa thốt ra sắc mặt vài người trong phòng đều thay đổi.

      Ánh mắt Liễn lão gia hơi híp lại, khóe miệng nhếch lên cũng hạ xuống.

      Huống Liên Hưng, con thứ ba của hào môn thế gia khác - Huống gia, là trong hai đại nhân vật kiệt xuất. Huống gia và Liễu gia đều là hai đại hào môn thế gia nên quan hệ hai nhà cạnh tranh rất gay gắt, cũng xung đột mấy lần.

      Liễu lão gia cùng Huống lão gia lúc trẻ đều là thống soái thống lĩnh trăm vạn hùng binh. Hai người phân cao thấp vài thập niên nên cũng sớm kết thâm thù với nhau.

      Sau này khi Liễu lõ gia qua đời địa vị của huống lão gia lại càng thêm vững vàng. Phân nửa nguyên nhân Liễu gia rơi đài chính là do Huống gia ở sau lưng thúc đẩy.

      giờ Phương Như Hải cùng Huống Liên Hưng qua lại, sao lại khiến cho Liễu lão gia mất hứng?

      Cũng phải Phương Như Hải thể cùng Huống Liên Hưng tới lui. Tất cả mọi người đều công tác ở thủ đô lại cùng xuất thân từ thế gia nên có công việc cần tới lui cũng rất bình thường. Mặc dù hai bên tranh đấu với nhau kịch liệt nhưng ở mặt bàn vẫn giữ bộ dạng hòa hòa khí khí.

      Cho dù hai em Liễu gia là Liễu Thành Bang và Liễu Định Bang thấy Huống lão gia cũng phải kính cẩn chào ông tiếng: "Bác Huống".

      Nhưng thầm cùng nhau đến Hải Thạch kì viện để "chơi cờ vây". . . . . .như vậy là cá nhân kết giao. Điều này phải là khiêu khích cảnh giác của Liễu lão gia hay sao.

      Té ra ngươi, Phương Như Hải lại là cái dạng "bắt cá hai tay" sao? Mặt trước muốn cùng nhà Liễu gia chúng ta kết thông gia, mặt sau lấy lòng lão tam của Huống gia, rốt cuộc ý định của ngươi là gì?

      Trong nháy mắt trán Phương Như Hải toát ra tầng mồ hôi, vẻ mặt cũng cứng ngắc lại giống như tượng đá.

      Phương Đông lâm tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng biết tốt xấu vội ngắt lời : "Vi Vi, em đến Hải thạch kì viện khi nào vậy? Chắc là em nhìn nhầm rồi, ba của biết chơi cờ vây. "

      "Đúng đúng, ta biết chơi cờ vây nên chơi. . . . . .Ha hả, Vi Vi con nhìn lộn ngươi rồi."

      Phương Như Hải cười gượng hai tiếng khiên quyết phủ nhận việc mình và lão tam nhà họ Huống có lui tới.

      Vẻ mặt Liễu Úy Hồng ngây thơ tươi cười mang theo kinh ngạc mở miệng : "A, vậy à? Chắc là hôm đó trời nắng gắt nên mắt con bị mờ mờ."

      Khi đó cha con Phương gia mới nhàng thở ra ai ngờ Liễu Úy Hồng còn tiếp: "Con xin lỗi. Cũng bởi vì lần trước con ở bờ hồ bên kia rừng thấy bác Phương cùng bác Huống câu cá chung nên mới nghĩ là người mà con nhìn từ xa ở Hải Thạch kì viện là bác Phương."

      Ầm ầm --

      Lời này của nàng mới là kinh động đến Phương Như Hải, làm cho hoa mắt nổ đến váng đầu cả người run lên.

      Tiểu nha đầu này như thế nào lại thấy được mình và Huống Liên Hưng câu cá ở cái hồ bên bìa rừng cơ chứ? chính là sợ bị người quen ở trong thủ đô này nhìn thấy cùng Huống Liên Hưng lui tới mới hẹn Huống Liên Hưng đến hồ nước ở ngoại ô "câu cá" nhưng kỳ thực là thương lượng vài chuyện bí mật. Chỗ của bọn họ hẹn gặp là nơi cực kỳ vắng vẻ, chỉ tiếp đãi "khách hàng lớn" là bọn họ thôi làm sao vừa khéo bị Liễu Úy Hồng nhìn thấy?

      Liễu Úy Hồng nhìn sắc mặt Phương Như Hải như màu cầu vồng biến đổi ngừng đáy lòng ngừng cười lạnh.

      Chuyện tình Hải Thạch kì viện mà nàng hồi nãy kỳ thực là nàng bịa đặt ra. Hải Thạch kì viện là kì viện bình thường ở thủ đô, thường thường có vài kì thủ cờ vây đến để tìm bạn đánh cờ. Nàng cùng bạn bè có tới vài lần, điều này ông cũng biết.

      Mà chuyện tình hồ nước ở bên kia rừng cũng là chuyện thực.

      Vào thời điểm hai tháng trước khi thi tốt nghiệp trung học nàng và mấy đứa bạn thân vì muốn giải sầu và giảm bớt cảm xúc khẩn trương nên đồng loạt chạy xe đạp ngoại ô chơi. Tháng tư và tháng năm là lúc cảnh sắc vùng ngoại ô ngoài thủ đô đẹp nhất, thời tiết lại ôn hòa, là thời điểm thích hợp nhất để du lịch.

      Đương nhiên phần lớn các nàng là con của các thế gia gia tộc. Mọi người đều biết cho dù kết quả thi tốt lắm tương lai cũng có tiền đồ cho nên đều vô lo vì vậy nên mới rãnh rỗi đến ngoại ô đạp thanh.

      Tại thời điểm đó vật chất vẫn chưa phát triển, nàng và vài đạp xe đạp cũng có gì kì quái. Bất quá mười mấy năm sau nhóm thiên kim thế gia nếu phải xe riêng ngồi.

      Trước khi Liễu Úy Hồng trọng sinh vài chục năm chính là thời đại hoàng kim của nền kinh tế Hoa Hạ quốc (Trung Quốc xưa).

      Các nàng chạy qua hồ chứa nước bên bìa rừng, vòng vòng lớn rồi mới quay về thủ đô. Lại vừa đúng lúc Liễu Úy Hồng nhìn thấy Phương Như Hải cùng Huống Liên Hưng ngồi ở bên bờ đối diện hồ nước, đại khái là câu cá.

      Lúc đó nàng cho là đó chỉ là chuyện , thấy rồi quên ngay, cũng với người nhà. Khi đó người thân bảo hộ nàng như đứa bé, ai cũng đàm luận cùng nàng những thứ chính trị gì đó.

      Trong thế gia chuyện bồi dưỡng bé và bé trai khác nhau rất lớn. Ông thương nàng nhưng cũng nghĩ tới nàng có thể trở thành "y bát truyền nhân" (người thừa kế) của mình.

      Mãi đến khi Liễu gia suy sụp Phương Như Hải nhanh chóng đá văng Liễu gia ôm chặt đùi Huống gia, Liễu Úy Hồng mới hiểu ra được màn nàng nhìn thấy ở hồ nước kia đại biểu cho cái gì. Cũng bởi vì vậy mà chuyện này khắc sâu vào trong đầu nàng.

      tại nàng liền đưa ra cái "đại sát khí" này!

      Dù là tâm kế Phương Như Hải thâm trầm cũng chịu được lần đánh thẳng thứ hai của Liễu Úy Hồng.

      Đây là chỗ thông minh của Liễu Úy Hồng. Nếu ngay từ đầu nàng ra chuyện tình ở hồ nước mà Phương Như Hải cứ mực phủ nhận nàng lấy chứng cớ gì chứng minh để Liễu lão gia tin nàng, chừng còn nghĩ nàng nhìn lầm rồi. Dù sao cũng cách cái hồ chứa nước mà!

      Nhưng mà nàng tung đạn khói là vụ Hải Thạch kì viện trước là để Phương Như Hải phủ nhận lần. Tại thời điểm thả lỏng rồi nàng đem chuyện là vụ ở hồ nước ra, lúc này khẳng định Phương Như Hải thể bảo trì tư thái trần định được nữa.

      Mà con số "hai lần" cũng có lực sát thương rất lớn —— nàng có thể nhìn lầm lần nhưng mà cả hai lần đều nhìn lầm có phải quá trùng hợp vậy?

      Vì thế Liễu lão gia cho rằng chuyện ở Hải Thạch kì viện cũng là , cho rằng Phương Như Hải chỉ lần mà nhiều lần cùng lão tam Huống gia tiếp xúc.

      Nếu như là người khác, cảm thấy chuyện cùng Huống gia lui tới cũng có gì. Nhưng Liễu lão gia ngu ngốc mà cho là thuộc hạ của mình chỉ có thể cùng người Liễu gia lui tới mà kết thân cùng các gia tộc khác. Vậy cũng quá hơp lí rồi, Liễu lão gia cũng phải hoàng đế.

      Mà Phương gia lại xuất ra thành ý muốn cùng Liễu gia đám hỏi! Như vậy "xà thử hai đoan" (chân đạp hai thuyền), khắp lấy lòng, ông cụ cũng an tâm mà đem cháu gả đến Phương gia.

      Nhìn cặp mày rậm trắng như tuyết của Liễu lão gia nâng lên rồi hạ xuống, ánh mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa, gánh nặng trong lòng Liễu Úy Hồng được giải tỏa.

      Nàng biết rất tình tình ông nội, biết lúc nãy mình hẳn là làm đúng rồi.

      --- ------ ------ ------
      Tác giả: Thời gian trong truyện này đặt ra cùng thời gian chân giống nhau cho lắm. Đại khái là mở ra cải cách trước, ba mươi mấy năm sau mới tinh lọc rồi đến mười mấy năm sau mới tự thuật. Mọi người chỉ cần đọc truyện thoải mà là được rồi, ha ha. . . . . . thêm lần nữa hãy để cho những suy nghĩ logic biến .
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Rơi lệ

      Phương Như Hải tức giận muốn cùng Liễu lão gia "giải thích" phen nhưng nghĩ là Liễu lão gia giơ tay lên ngăn lại : "Được rồi. Ngươi công việc bận rộn cần nán lại ở chỗ lão già như ta quá lâu."

      Điều này là đuổi khách chút khách khí.

      Uy danh Liễu lão gia cỡ nào. Ông đuổi khách dẫu Phương Như Hải có nhiều lời muốn cũng chỉ có thể nuốt ngược laị vào trong, mặt trắng xanh hướng ông cáo từ.

      Thời điểm đó ánh mắt Phương Đông Lâm phức tạp nhìn chăm chăm Liễu Úy Hồng. Nàng như vậy là vô tâm hay là cố ý?

      Lấy kinh nghiệm mấy ngày nay với nàng ở chung xem ra nàng chắc là có tâm cơ sâu như vây. Có lẽ là ngoài ý muốn.

      Vừa vặn Liễu Úy Hồng lại biểu ra bộ dáng làm sai, lo sợ yên, muốn gì nhưng lại dám mãi đến khi cha con Phương gia ra khỏi cửa Thanh Tùng viện.

      Thực tế nàng vui mừng từ sớm hận thể mở liền chai sâm banh mà ăn mừng trắng trợn ngay bây giờ! Muốn năm, cuối cùng cũng đem cửa ải trước mắt này vượt qua rồi!

      Trở lại phòng khách, Liễu Úy Hồng lo sợ bất an mà với ông nội: "Ông nội, phải con bậy gì chứ sao sắc mặt bác Phương lại tệ như vậy."

      Đối mặt với cháu Liễu lão gia lại quay trở lại với khuôn mặt tươi cười, vỗ vỗ tay nàng : " có đâu, con còn đừng nghĩ nhiều vậy chứ. chơi cùng với mấy chị em ."

      "Dạ"

      Liễu Úy Hồng cười ngọt ngào rồi quay lại nhà ăn.

      Thời điểm giữa trưa quan khách cũng có mặt đầy đủ hết rồi. Vì thế nhóm người giúp việc nhanh chân bày ra tiệc mừng thọ, Liễu lão gia ngồi ở chỗ ngồi danh dự. Sau đó mọi người đồng loạt cung kính chúc thọ ông.

      Liễu lão gia rất hào hứng lại có vì chuyện Phương Như Hải mà ảnh hưởng đến tâm tình, vẫn vui cười, hớn hở cùng con cháu ăn mừng tiệc mừng thọ này.

      Với Phương Như Hải mà đó là chuyện kinh thiên đại , nhưng ở trong mắt ông cụ điều này tính là cái gì. Củng có cái gì lớn lao đâu, dù sao Liễu Úy Hồng vẫn còn sau này xem xét con chúa của thế gia khác là được.

      "Nếu cha, mẹ cùng em trai của con có ở đây quá tốt." Liễu lão gia nhìn thấy bữa tiệc mà thiếu đứa con trai cả trong nhà khói thở dài với cháu .

      Ông ký thác kỳ vọng rất lớn vào đứa con trai cả thông minh, cơ trí mà Liễu Thành Bang cũng làm ông thất vọng. Mới hơn bốn mươi tuổi làm tới chức thị trưởng thành phố Nam Đô tỉnh Nam Phương, là trong số ít các tài trong phần đông nhóm người nắm quyền thứ hai (người lên thay thế người ở đời đầu - ba nữ 9 lên thay thế ông nữ 9).

      Thị trưởng thành phố Nam Đô có trọng lượng hơn các thị trưởng ở các thành phố cùng cấp khác rất nhiều, có thể trời vực. Thành phố Nam Đô cấp phó tỉnh của tỉnh Nam Phương là trong các thành phố trung tâm của Trung Hoa (bên mình kêu là thành phố trực thuộc trung ương á). Từ trước đến giờ nhân vật có thể thành công trở thành thị trưởng thành phố Nam Đô đếu là người có năng lực cực kỳ giỏi, bối cảnh vững vàng đến mức có thể kiêu ngạo được. Hơn nữa có rất nhiều cán bộ cao cấp từ vị trí này mà thăng tiến lên hàng ngũ lãnh đạo hàng đầu của Trung Hoa.

      Nghe được lời này của ông cụ mặt Liễu Thành Bang lên tia xấu hổ mà sắc mặt Vệ Linh Linh thoáng vẻ vui. Ông cụ luôn thiên vị nhà cả! Thế Duy của mình mới là trưởng tôn đời thứ ba của dòng họ nhưng ông cụ lại thích hai đứa con cả hơn, ngay cả đối xử với đứa bé mới chỉ bảy tuổi là Liễu Thế Huy cũng tốt hơn đối với Thế Duy

      Nhưng con cả được thương hơn với lại cả quả tài gỏi hơn người, tuy trong lòng Vệ Linh Linh mất hứng nhưng cũng dám biểu ra bên ngoài.

      Bà cụ nhìn thấy con trai thứ cùng vợ mấy vui vẻ liền oán trách mà liếc Liễu lão gia cái, sang chuyện khác: "Đến đây dùng bữa . Tiểu duy ngươi ăn thịt sườn heo kho tàu nhiều chút, đây là do bà nội cố ý bảo người làm làm cho con ăn đó."

      "Cám ơn bà nội!"

      Tiểu Duy rất cởi mở mà cười đáp lại, liền gắp hai cục sườn heo vào trong chén của mình cắn miếng to sau đó nhìn bà nội cười tủm tỉm.

      đến đôi song bào thai của chú ba lớn Liễu Thế Duy, là thiếu niên hoạt bát đam mê thể thao và em Liễu Úy Nhiên cũng có tính tình giống trai mình.

      thể thừa nhận mặc dù Vệ Linh Linh rất tầm thường nhưng giáo dục con cai rất tốt. Mãi đến khi tưởng thành mà hai em này vẫn có lây dính tật xấu "quần là áo lụa" của nhóm con cháu trong thủ đô.

      Ăn cơm trưa xong mọi người vây quanh ông cụ chuyện lát bác sĩ bảo ông cụ cần nghỉ ngơi để bảo vệ sức khỏe.

      "Ha ha ha, sao đâu, khó có dịp mọi người trong nhà tụ họp lại chỗ chuyện. . . . ."

      Người lớn tuổi tất nhiên thích cảm giác con cháu quây quần lại. Quyền cao chức trọng như Liễu lão gia cũng ngoại lệ.

      Nhưng tất cả mọi người đều rất tự giác, biết coi trọng chuyện bảo vệ sức khỏe trong lời của bác sĩ, liều đứng dậy hướng ông cụ chào tạm biệt.

      Vấn đề sức khỏe của Liễu lão gia là chuyện được tất cả mọi người trong nhà cực kì chú ý. Chỉ có ông cụ duy trì được sức khỏe mới có khí lực giữ vững địa vị bọn con cháu sau này mới có được cuộc sống tốt đẹp.

      Đạo lí này ai cảm thụ sâu sắc hơn Liễu Úy Hồng.

      Tiễn mọi người khỏi, Liễu Úy Hồng trở lại phòng của mình múc nước rửa mặt.

      Cuối cùng cũng có thể lấy sức lại rồi. Từ sáng đến bây giờ, trong đầu nàng như có sợi dây buộc rất chặt chẽ có nửa điểm buông lỏng. Hơn nữa nàng luôn có cảm giác là mình nằm mơ biết khi nào hụt chân rồi trở lại cái tương lai đen tối kia.

      giờ nàng mới có thể bình tâm lại.

      Nàng kéo ngăn bàn lấy ra quyển vở, bắt đầu cầm bút viết chữ vẽ tranh đó để sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình.

      Theo trí nhớ chuyện Liễu gia thất thế cũng là chuyện của vài năm sau. tại nàng chủ yếu phải cố gắng sắp xếp để thay đổi vận mệnh xuống này, trước tiên nên vạch kế hoạch cho mấy năm tới.

      Viết hồi lâu nàng ngừng viết, duỗi lưng thở ra hơi dài.

      Ngay sau đó nàng cầm điện thoại bản của mình lên rồi cầm lấy điện thoại trong phòng gọi cuộc điện thoại.

      Vào lúc này điện thoại vẫn còn là vật phẩm đặc biệt trong các gia đình cán bộ cao cấp, chưa thông dụng trong gia đình của người dân. Chớ chi là di động, máy vi tính là sản phẩm công nghệ cao lúc này còn lâu lắm mới có.

      Cải cách vừa mới bắt đầu nước ngoài vẫn còn ở cửa Trung Hoa nhìn tổng quát lưỡng lự, do dự biết có nên thâm nhập vào hay .

      Đây là thời đại tốt nhất, khắp nơi đều có cơ hội. Mà Liễu Úy Hồng lại có ưu thế là biết trước chuyện mười năm sau, đây chính là của ải quý giá nhất rồi.

      Điện thoại rất nhanh liền có người nghe.

      "Uy, hai. là ta a. . . . . ." Liễu Úy Hồng khanh khách cười khẽ, mà đầu dây bên kia diện thoại cũng truyền đến những trận cười sang sảng.

      "Ừ, thi xong, có thể . . . . . . Tối nay ra ngoãi chơi được ? Tốt? Vậy chúng ta . . . . . ." Nàng địa chỉ.

      Cúp điện thoại nàng trầm ngăm hồi lâu, nhìn về phía đồng hồ báo thức bàn.

      là ba giờ chiều rồi. Giờ này thường là thời điểm nàng học vẽ.

      Nàng đến phòng rửa mặt sửa sang lại khuôn mặt chút, mở cửa nhắn dì Dung tiếng liền tới phía ngoài Thanh Tùng viện.

      bóng dáng cao lớn mặc áo sơ mi trắng đứng ở ngoài cửa lớn chờ xuất của nàng.

      "Vi Vi."

      Nghe giọng trầm thấp quen thuốc, hốc mắt Liễu Úy Hồng nóng lên kìm được nước mắt.

      Nàng cho là mình có thể nhịn. . . . . .

      --- ------ ----

      Tác giả: "thứ nhất nam chủ thô tuyến"(khúc này ta hiểu tác giả muốn gì hết nên để nguyên văn ai biết chỉ giùm ta, ta rất biết ơn), các bạn hãy gợi ý nhiều lên, đề cử nhiều lên, thu thập hội viên nhiều lên! Còn chờ cái gì nữa! Vi Vi cần các bạn a! ! ! ! !
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Thiếu niên xuân sam bạc đương thời.

      Tác giả: Thứ hai, trước khi sau chương mới cập nhật mọi người mau giúp Tường Vi bỏ phiếu rồi xông thẳng lên bảng xếp hạng nha.

      --- ------ ------ ---

      ra trong tầm mắt bị nước mắt làm mờ nàng nhìn thấy được khuôn mặt xuất trong mộng của nàng vô số lần.

      Gương mặt góc cạnh ràng này, bờ môi kiên nghị, dáng người tuấn hiên ngang -- cả người tựa như thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, nhuệ khí bức người.

      Dịch Thanh Phong hai mươi tuổi, trong độ tuổi ranh giới giữa thiếu niên và thanh niên.

      là bóng dáng của nàng.

      Liễu lão gia là nhà lãnh đạo của đất nước nên theo quy củ được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất là được trang bị mười hai nhân viên cảnh vệ đ theo bảo vệ.

      Mười hai nhân viên cảnh vệ này là tinh trong tinh . Họ được chọn ra từ những phương pháp khắc nghiệt nhất và lai lịch bản thân mỗi người đều được kiểm tra cách cực kì cặn kẽ, tỉ mỉ. Hơn nữa tất cả bọn họ đều đến từ đoàn cảnh vệ trung ương.

      Trong đó Dịch Thanh Phong là người trẻ tuổi nhất cũng là người có lai lịch lớn nhất trong bọn họ.

      Cha của là cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, sĩ quan cấp cao Dịch Kinh Lượng.

      Chức trách chính của cục cảnh vệ trung ương là bảo vệ lãnh đạo trung ương và lãnh đạo quân đội; bình thường ở cục thưởng ủy chính trị hoặc phía Nam đợi lệnh điều động. Mà Dịch Kinh Lượng có thể ngồi lên vị trí này làm sao là "đèn dầu cạn" được?

      Ban đầu Dịch Kinh Lượng chính là cảnh vệ bên cạnh Liễu lão gia, sau đó rời khỏi vị trí thăng tiến mạch tới giờ. Dịch Thanh Phong là con út của cha , lúc mười tám tuổi liền thông qua tầng tầng lớp lớp các đợt lựa chọn mới có thể vào Thanh Tùng viên này. Năm nay vừa mới đạt được quân hàm thiếu úy.

      Dịch gia kỳ có thể cho là "gia tướng" của Liễu gia. Ba đời nhà họ Dịch đều là cảnh vệ của Liễu gia, có thể là tâm phúc trong tâm phúc, đối với Liễu lão gia là tuyệt đối trung thành và tận tâm.

      Rất nhiều quan chức cấp cao đều mang theo con em của nhân viên dưới trướng bồi dưỡng bên mình. Dẫn theo vài năm đến khi có đủ kiến thức cùng năng lực đem thả ra ngoài chân chính trở thành cánh tay đắc lực của gia tộc.

      Cái gọi là thế gia chính là được hình thành từ từ như thế này.

      Mà trong số hai, ba thế hệ sau của Liễu gia chỉ có Liễu Úy Hồng có đặc quyền là Liễu lão gia chỉ định Dịch Thanh Phong làm bảo vệ đặc biệt, chỉ cần phục vụ mình nàng. Nàng tới chỗ nào theo đến đó.

      Đây chính là vinh hạnh đặc biệt mà ngay cả hai người con của Liễu lão gia cũng được hưởng nên cũng khó trách mợ ba Vệ Linh Linh luôn bất mãn đối với Liễu Úy Hồng. Bởi vì Liễu lão gia
      [​IMG]

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Cuộc đời nhiều cái trùng hợp?[/b]

      Vị giáo này của Liễu Úy Hồng có tên rất khí thế là Ấn Kiếm Khanh. Người như tên, bà cũng là nữ họa sĩ phi thường cao quý thanh lịch.

      Ấn giáo sư là học giả nổi danh về thi họa trong nước, chỉ là giáo sư nổi danh ở học viện mỹ thuật Hoa Hạ mà còn là phó viện trưởng Viện họa(1) của nước Hoa Hạ, tác phẩm vô số, học trò ở khắp mọi nơi.

      Bất quá năm 70 tuổi Ấn giáo sư sớm xin về hưu dạy ở học viện nữa. giờ chỉ ở nhà dạy , hai học trò còn phần lớn thời gian phải tham dự rất nhiều các hoạt đông xã hội. Đó cũng là số mệnh chung của các danh nhân, là bất đắc dĩ a.

      Song chồng của Ấn giáo sư Lãnh tiên sinh thoạt nhìn ông rất bình thường nhưng mà là loại người "bất hiển sơn bất lộ thủy"(2), danh tiếng tuy bằng vợ nhưng ông mới chính là nhân vật có lai lịch lớn.

      Lãnh tiên sinh tên chỉ có chữ cái là Dương, là trong những thành viên quan trọng đảm nhận phó chủ nhiệm của viện nghiên cứu các chính sách của quốc gia - Quốc Vụ Viện - nơi được mọi người gọi là "viện cố vấn hàng đầu". Rất nhiều chính sách của đất nước này được hoàn thiện đều do bọn họ tác động đến, là những nhân vật có ảnh hưởng lớn đến tiền đồ và vận mệnh của đất nước.

      Bản thân lãnh tiên sinh cũng hay đến làm khách chỗ thủ trưởng tối cao. Bất quá đối với người biết chân tường ông cũng chỉ là lão học giả nho nhã thôi.

      "A, Úy Hồng đến đây."

      Thời điểm Liễu Úy Hồng cùng Thanh Phong nhã nhặn vào phòng khách Lãnh tiên sinh ngồi đọc sách trong đó.

      hai người trẻ tuổi gấp gáp hướng Lãnh tiên sinh chào hỏi. Ấn giáo sư cười cười từ trong phòng tranh ra : "Cái đứa này, ngày hôm qua nếu mà hôm nay bận rộn quá cần tới mà. Chắc trong nhà khách nhiều lắm hả?"

      "Dạ. Nhưng mà con vẫn còn nên cần ở nhà tiếp khách. Con chỉ muốn đến gặp thôi!" Liễu Úy Hồng cười hì hì , lôi kéo tay áo Ấn giáo sư lắc , chọc cho Ấn giáo sư ngừng cười ha hả.

      Liễu Úy Hồng dối. Hai ông bà đối với nàng tốt lắm; cho dù sau này Liễu gia còn lớn mạnh bằng lúc trước Ấn giáo sư vẫn dạy vẽ cho nàng mãi cho đến khi nàng rời khỏi thủ đô.

      Tại thời điểm cuộc sống đen tối kia Ấn giáo sư là người mang đến ấm áp cho nàng cũng như giúp đỡ nàng rất nhiều.

      Con của hai người cũng sống ở đây mà thường thường lại có đáng như Liễu Úy Hồng đến mang lại niềm vui cho họ làm cho họ rất vui vẻ.

      Nếu như thường lệ Liễu Úy Hồng trực tiếp theo Ấn giáo sư đến phòng tranh còn Dịch Thanh Phong ngồi ở trong phòng khách chờ nàng học xong rồi chở nàng về.

      lần khi ánh mắt Liễu Úy Hồng vừa nhìn thấy phần văn kiện của đoàn trung ương mà Lãnh tiên sinh cầm tay, nàng hơi sững sờ chút liền lặp tức bình tĩnh trở lại, thản nhiên đến ngồi kế bên Lãnh tiên sinh cười : "Bác ơi, sao ở nhà mà bác còn làm việc vậy a. Bác nên nghỉ ngơi mới tốt chứ."

      Lãnh tiên sinh cười to : " có việc gì đâu, chỉ là vài văn kiện bình thường thôi. Tùy tiện xem chút ấy mà mệt mỏi đâu."

      "A, là có liên quan hoạt động đầu tiên của đoàn trung ương ương. . . . . .Hội hùng biện trường đại học à, năm trước con cũng có xem mấy trận đó." Liễu Úy Hồng chỉ vào văn kiên cười cười .

      Cái đó chính xác phải là văn kiện cơ mật gì. Sở dĩ Liễu Úy Hồng để tâm đến vậy đơn giản bởi vì kiện này có liên quan đến đoàn trung ương.

      Nàng dự định buông tha cha con Phương Đông Lâm dễ dàng như vậy!

      Trước mắt là nàng thể động vào Phương Như Hải, nhưng với người cánh còn cứng cáp như Phương Đông Lâm nàng có thể suy nghĩ vài chuyện làm khó a.

      Thuận thế nàng cùng Lãnh tiên sinh hàn huyên vài câu về chuyện hội hùng biện trường đại học, lại biết được việc này cùng " kế hoạch bồi dưỡng con cháu cán bộ cấp đại học" có liên quan để ý kĩ chút.

      Nếu nàng nhớ lầm thực tế việc này tương đương với công việc đơn giản của nhóm nhân viên thực tập trong đoàn trung ương.

      Có thể Phương Đông Lâm phụ trách công việc trong này?

      Nàng tìm cớ mượn văn kiện lật tới lật lui vài tờ quả nhiên phát tên của Phương Đông Lâm!

      Xem ra lần này Phương Như Hải hạ vốn gốc cho đứa con trai độc nhất này rồi. Chẳng những hao hết tâm tư đem tiến vào đoàn trung ương thực tập mà còn lập tức an bài cho công việc dễ dàng như vậy.

      Đến lúc cuộc thi hùng biện được tổ chức tốt phiếu điểm của Phương Đông Lâm có thêm nhiều dòng khen tặng như "Tổ chức, phối hợp, khơi thông, năng lực rất tốt", có thể xem như khởi đầu thuận lơi.

      Bất quá, hừ hừ hừ. . . . . .Nếu để nàng biết được hãy chờ xem, thuận lơi như vậy sao?

      Nhất là nàng biết tất cả các tật xấu của thậm chí là biết tường tận nữa kìa!

      Sau hai giờ học vẽ tranh thủy mặc với Ấn giáo sư Liễu Úy Hồng cùng Dịch Thanh Phong mới hướng hai ông bà cáo từ. Ấn giáo sư có hơi ngạc nhiên đối với thay đổi chút phong cách của bức tranh mà Liễu Úy Hồng vẽ, mới có hai ngày tới thôi mà như thế nào lại trở thành như vậy?

      Liễu Úy Hồng trọng sinh lần nữa tính tình quả là rất khác biệt với ở kiếp trước. Tùy ý bút trong tranh thủy mặc, tuy rằng nàng cố gắng chế nhưng bức tranh vẫn toát ra tia tang thương nào đó.

      Khó có thể giải thích, đơn giản là biết giải thích sao thôi tùy ý giáo đoán vậy.

      Lúc gần Ấn giáo sư hé ra tấm vé vào cửa triển lãm tranh, là triển lãm đầu tiên của học trò tâm đắc của bà, bảo Liễu Úy Hồng có rảnh xem.

      "Triển lãm tranh của đàn tất nhiên con phải đến cổ vũ rồi." Liễu Úy Hồng cười chào tạm biệt Ấn giáo sư. Nàng nhìn thấy địa điểm tổ chức triển lãm tranh cách đây xa mà sắc trời vẫn còn sớm liền với Dịch Thanh Phong: " Thanh Phong, mang tôi đến triển lãm tranh xem chút được ?"

      "Được chứ."

      Dịch Thanh Phong vẫn kiệm lời như vậy. Liễu Úy Hồng cảm thấy thân thiết, ngồi ở phía sau khẽ chống tay vào má, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm nghị khi lái xe của Dịch Thanh Phong, nhìn chằm chằm làm cho Dịch Thanh Phong cảm thấy được tự nhiên.

      "Ách. . . . . . Vi Vi, có chuyện gì muốn với tôi à?"

      Lúc này nhiều được thêm vài chữ.

      Liễu Úy Hồng mỉm cười : " có a."

      Vậy sao cứ nhìn chằm chằm lúc tôi lái xe? Lúc này làn da khỏe mạnh màu lúa mạch của Dịch Thanh Phong dần đỏ lên nhất là hai bên tai, hiển nhiên có quen với cái nhìn chăm chú của tiểu công chúa.

      Liễu Úy Hồng đành phải đem thân mình tựa vào cửa kính xe nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh, lúc này Dịch Thanh Phong mới thở dài nhõm.

      Liễu Úy Hồng thầm cười dám đùa giỡn .

      Có lẽ bởi vì gần hoàng hôn nên triển lãm tranh cũng có nhiều người xem. Hoàn cảnh im lặng đúng lúc có thể khiến cho nàng châm rãi thưởng thức mà phong cách vẽ tranh của vị đàn đúng kiểu mà Liễu Úy Hồng ưa thích.

      Nàng dừng bước ở bức tranh thủy mặc chiếm diệm tích hơn nửa bức tường. Phần lớn những bức tranh mới vừa rồi xem chỉ là tranh hoa điểu sơn thủy mà bức họa này là con phượng hoàng sắp tung cánh bay.

      Màu sắc tươi đẹp trong bức tranh bắn thẳng vào trong mắt người xem, đánh đòn sâu và mãnh liệt vào thị giác người khác. Liễu Úy Hồng nhìn kĩ lúc phát tên bức tranh tên là "Niết bàn", thích hợp.

      Theo truyền thuyết khi phượng hoàng chết quanh thân nổi lên ngọn lửa lớn rồi sau đó trong ngọn lửa cháy bừng bừng ấy phượng hoàng sống lại lần nữa và càng mạnh mẽ cường đại hơn lúc trước.

      Phượng Hoàng niết bàn bàn, dục hỏa trùng sinh —— đây phải chẳng phải là hình vẽ phản ánh con người chân nhất của sao?

      Liễu úy hồng nhìn xem đến mê mẩn, bỗng nhiên cảm giác được Dịch Thanh Phong bên người mình vừa nhàng động. Ngay sau đó, nàng lại nghe được thanh làm cho nàng tuyệt đối khó quên kia.

      "Vi Vi trùng hợp em cũng ở chỗ này sao?"

      thanh ôn nhuận êm tai kia mang theo mấy phần vui mừng mà ở trong lòng Liễu Úy Hồng chính là cười lạnh thôi. Phương Đông Lâm, ngươi quả nhiên là biểu diễn tốt a!

      Nàng xoay đầu lại đối với Phương Đông Lâm khẽ cười : " Đông Lâm, trùng hợp a."

      cuộc đời nhiều cái trùng hợp —— nhưng mà có nhiều việc trùng hợp ngoài ý muốn đến vậy sao?

      --- ------ ------ --------

      (1): cơ quan chuyên cung cấp tranh cho triều đình, phát triển nhất vào thời Tống Huy Tông (1101-1125). Sau này dùng để chỉ phong cách vẽ tỉ mỉ tinh xảo gọi là Viện Họa phái.

      (2): theo mình hiểu chắc ý tác giả ông Lãnh tiên sinh thuộc loại ngọa hổ tàng long á.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :