1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước - Hoa Điểu Nhi (41/140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 21.2

      Editor: Thiên Vi

      Ngón tay thon dài của Bạch Kỳ nắm lấy cằm của Khương Sam, toàn bộ thân mình gầy của , bị ôm trọn vào trong ngực. Trước đây, chưa bao giờ có tư thế thân mật như vậy.

      Trước đây, nếu Bạch Kỳ có hành động thân mật như vậy đối với Khương Sam, sớm mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng rồi. Nhưng giờ phút này, đừng gì là thẹn thùng cùng đỏ mặt, bây giờ, chỉ cố gắng dùng tất cả tự chủ của mình, để có thể đè nén được chán ghét ở sâu dưới đáy lòng xông lên. Vì thế, khó tránh khỏi việc sắc mặt của lộ ra vài phần cứng ngắc cùng mất tự nhiên.

      "Như thế nào, sao em dám nhìn tôi? thẹn thùng?"

      Thanh Bạch Kỳ trầm thấp. mặt của có lấy chút biểu tình khi thực động tác thân mật cùng lời mập mờ này. vẫn nhúc nhích, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào thần sắc biến hóa của Khương Sam. Ngón tay chậm rãi xoa ở khóe môi của . Môi của Khương Sam bị xoa như vậy, chỉ có cảm giác, chính là tại bị ngàn vạn con kiến ở khắp người mình bò bò. Trong nháy mắt, liền nổi lên tầng da gà. nhịn được khó chịu này, dùng chút sức lực quay đầu muốn tránh ra. mặt của Bạch Kỳ bắt đầu xuất tia vui.

      Nhưng dường như dự liệu trước được động tác của Khương Sam, Bạch Kỳ nhanh chóng nắm chặt chiếc cằm nhắn của xoay lại.

      "Khương Sam, đừng làm ra chuyện khiến tôi vui."

      Bạch Kỳ ghé sát vào bên tai của Khương Sam, thanh của ôn nhu gần như là nỉ non, khí tức ấm áp phun ở vành tai của Khương Sam, lại kích thích nổi lên tầng da gà nữa.

      "Em muốn cái gì với tôi, cần làm những việc khiến tôi sinh khí. Cả tôi và em đều biết, em thể nào có thể thích được người như Trương huấn luyện viên."

      Cùng với lời của Bạch Kỳ, khí tức của Khương Sam dần dần tăng thêm, bộ ngực của phập phồng kịch liệt lên xuống.

      Vào những mùa như thế này, bình thường bộ quân phục rằn ri thể xuyên thấu nhìn thấy được cơ thể ở bên trong. Nhưng lấy tư thế của Bạch Kỳ và Khương Sam lúc này, khi hai người cách nhau gần như vậy, Bạch Kỳ có thể nhìn xuyên thấu qua những chiếc khuy áo lẻ tẻ của , chính là có thể nhìn thấy được màu sắc của chiếc áo lót bên trong.

      Vì thế, ánh mắt của Bạch Kỳ tự chủ liền sâu hơn chút.

      Bạch Kỳ trầm mặt tưởng tượng, chính mình có phải hay đợi lâu lắm, cũng quá dung túng đâu. Trước giờ cũng có lúc muốn phản loạn hai ngày, nhưng đều có thể nắm ở trong lòng bàn tay. Bởi vì tại, người có thể dựa vào cũng chỉ có mình . biết, thỉnh thoảng cũng giở chiêu trò gì đó, nhưng trừ bỏ có thể chọc cho vui, còn lại đều có tác dụng nào khác.

      Khương Sam trốn tránh. Bạch Kỳ chỉ có người đơn bạc, nhưng khí lực lại rất lớn, gần như tốn sức nào, có thể dễ dàng cầm được tất cả động tác của , nhàng ở bên khéo môi của hôn chút. làm như mình cảm giác được trong nháy mắt Khương Sam liền cứng ngắc, vẫn dùng thanh ôn nhu đến cực điểm.

      "Ngoan, cần lại hồ nháo, nghe lời chút."

      " trước buông em ra."

      Lúc này Khương Sam rốt cuộc mới buông tha tất cả giãy dụa, chỉ thở phì phò.

      cố nén lửa giận xuống, làm bộ như bất đắc dĩ, sau đó là nhu nhu thuận thuận chủ động cọ cọ ở trong ngực của Bạch Kỳ. Thế này, Bạch Kỳ mới cảm thấy hài lòng, lần nữa lộ ra tươi cười. sờ sờ mái tóc của : "Thế này mới tốt, đừng để cho tôi phải bực bội. Em đừng quên, tôi là người nhìn em lớn lên."

      Ngoài mặt Bạch Kỳ tuy là cười, nhưng trong ánh mắt của lại là mảnh lạnh lùng. Hành động của Khương Sam, cho là đúng. là người nhìn lớn lên, hai người nhận biết thời gian lâu như vậy, hết thảy mấy cái tiểu mưu kế của làm sao có thể trốn qua được ánh mắt của . đây là cảnh cáo Khương Sam, chính là cần lại chơi cái trò chơi lạt mềm buộc lạt chặt kia.

      Bởi vì, kiên nhẫn có hạn.

      (TMD...thằng tra nam này tự cho mình là đúng...đọc mà tức, mắt muốn nổ đom đóm luôn a...*gào rú*)

      Hiển nhiên, Khương Sam cũng nghe hiểu ý ở trong lời của . Lông mi thon dài của hơi run rẩy, núp ở trong ngực Bạch Kỳ, chỉ lộ ra nửa bên má, nhìn qua có chút đáng thương suy nhược. hơi gật gật đầu, thanh dường như có chút ủy khuất: "Em biết, em sai rồi, còn được sao."

      Thấy Khương Sam rốt cuộc nghe lời thừa nhận, lúc này Bạch Kỳ mới buông lỏng ràng buộc đối với . để ngồi thẳng, nhưng lại ngồi ở đùi . Tư thế như vậy, trừ lúc Khương Sam còn bé, đến đến bây giờ đều có làm qua.

      Khương Sam vẫn còn nhớ, khi còn bé, lúc mới mấy tuổi, Bạch Kỳ thường xuyên ôm như vậy, để ngồi ở đùi của . Nhưng lúc này, hành động này ràng là có thâm ý khác, hoàn toàn bất đồng với ngày trước.

      Khương Sam phát dục rất tốt. Cho dù tại, người của mặc chính là bộ quân phục rộng lớn, nhưng dường như vẫn có thể nhìn ra hình dáng của bộ ngực. Nửa ngần cổ thon dài trắng nõn lộ ra chính là có phen ý vị mê người khác. Hai tròng mắt của Bạch Kỳ sau khi nhìn thấy lại sâu thêm phần.

      "Em về nhà còn có việc đâu, thể, thể trì hoãn nữa."

      Khương Sam cúi đầu, mặt có chút hồng. Thân mình được tự nhiên động động. Đến giờ phút này, ràng hai người đều cảm giác được, dưới thân Bạch Kỳ xảy ra phản ứng.

      Bạch Kỳ đỡ lấy thắt lưng của , nhìn gương mặt đỏ bừng của , cười hai tiếng, : " thôi."

      Khương Sam nhanh chóng ngồi về ghế lái phụ, bởi vì ngượng ngùng mà gương mặt đỏ bừng. bối rối còn thiếu chút nữa bị vướng chân vào tay cầm, dẫn tới trận cười khẽ của Bạch Kỳ.

      lần nữa xe được nổ máy. Khương Sam như là xấu hổ, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong mắt đôi mắt đen láy của càng ngày càng thâm trầm lạnh lẽo. Lệ khí ở trong hai tròng mắt chậm rãi hội tụ. tại, cơn tức của Khương sam đến cực hạn. Hai tay để ở bên người của tự giác khẽ run run. Nhưng hiển nhiên, Bạch Kỳ nhìn thấy.

      Khương Sam phát , hình như đánh giá quá cao nhẫn nại của chính mình. Nếu như phải cố kỵ trong chốc lát còn cần dùng đến Bạch Kỳ, vừa rồi, gần như khống chế được hành vi của mình, trực tiếp vung quyền lên mà đánh .

      , thấy rất ghê tởm...

      Từng màn khuất nhục ở kiếp trước xông lên đầu, đôi mắt Khương Sam như nhiễm lên tầng huyết sắc, hận ý lan tràn.

      Muốn tiến triển nhanh hơn, chịu nổi, chính mình lấy phương thức lá mặt lá trái* xuống cùng với Bạch Kỳ như thế. Người nam nhân này, rất nguy hiểm. Nếu nghĩ muốn dùng cảm tình để tiến công phản kích lại , tuyệt đối phải là đối thủ của . Hơn nữa, hành vi của mỗi lúc lại càng thêm khác người, cùng với kiếp trước quả thực là giống như hai người khác.

      ( lá mặt lá trái*: trở mặt )

      Khương Sam tạm thời muốn làm , thái độ Bạch Kỳ vì cái gì ở kiếp trước so với kiếp này lại có thể có chênh lệch lớn đến như vậy. Nhưng tại, mặc kệ như thế nào, chỉ biết điều: Đó là lúc này, tất yếu phải điều chỉnh lại sách lược.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 21.3

      Editor: Thiên Vi

      Thời điểm Khương Sam có ở đây, Khương Mật cùng bà Chu chuyển về biệt thự sống, nằm trong dự liệu của . Bởi vậy, khi Khương Sam mở cửa, phát khóa cửa bị thay đổi, chút cũng ngoài ý muốn.

      Bạch Kỳ vốn định ở xe chờ, nhưng lại nhìn thấy Khương Sam vẫn còn đứng ở cửa, tay chân luống cuống, liền cảm thấy kỳ quái, sau đó là lên xem.

      "Làm sao vậy?"

      Khương Sam cắn cắn môi dưới, giọng : "Khóa bị thay đổi."

      Bạch Kỳ nghe đến chuyện phát sinh gần đây ở Khương gia. Thậm chí, người nhà còn nháo cả lên toà án, cũng biết. Hành động của Khương Sam cũng chỉ là để bảo vệ biệt thự của nhà mình, nhưng, cái gì gọi là khóa bị thay đổi a?

      Khương Sam thở dài, có chút nhẫn : "Hẳn là...Bọn họ trở lại."

      ngoài dự liệu của Khương Sam, Bạch Kỳ quả nhiên hỏi thêm nữa. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Khương gia, nhúng tay vào, tiện.

      Sau đó, chỉ với :"Gõ cửa, nhìn xem trong phòng có người ."

      Ba người Khương Mật, Khương Vi cùng bà Chu dùng cơm. Khương Sam vừa gõ cửa, bọn họ đều nghe được. Người giúp việc chuẩn bị tiến lên mở cửa, Khương Mật liền để chiếc đũa xuống: "Từ từ, xem trước chút là ai."

      Người giúp việc cẩn thận nhìn nhìn. Vì Bạch Kỳ đứng ở bên cạnh Khương sam, nên bà nhìn thấy. Bà chỉ nhìn thấy Khương Sam có tiết tấu đứng gõ cửa. Sau đó bà bà kêu lên: "Là tiểu thư Khương Sam."

      Vừa nghe là Khương Sam, ba người bàn cơm đều ngừng đũa. Khương Vi cất giọng : "Trở về, để cho ta đứng bên ngoài , muốn mở cửa cho ta."

      Bà Chu gương mặt đầy nếp nhăn. Bởi vì giận dữ mà các nếp nhăn uốn nếp, mặt của bà ta lại càng thêm nhiều khe rãnh: "Nó còn có mặt mũi để trở về! Vừa đúng lúc, để cho nó đứng ở bên ngoài hối lỗi , còn chịu nhận lỗi, nó đừng mong có thể bước được chân vào cái nhà này."

      Ngược lại, Khương Mật so với hai người kia đều trấn tĩnh hơn chút: "Trường học này quản nghiêm như vậy, lúc này chính là thời gian nghỉ trưa. Khương Sam như thế nào có thể ra được a. Hai lần trước ta có chút hoài nghi, hôm nay nó lại tới nữa. Khương Sam có phải hay làm chuyện gì tốt a. Bằng , nó chỉ là tiểu nha đầu, làm sao nó có thể từ trong trường học, chạy đến đây thoải mái như vậy a?"

      Bà Chu nghe thấy vậy liền sửng sốt. Lập tức, trong đầu bà ta liền ngộ ra được huyền cơ mẫn cảm : "Ngươi là ..."

      Khương Mật thở dài: " trai qua đời, Khương sam thành cái dạng này. Trong nhà này lại có ai có thể quản giáo được nó a, khẳng định là nó học mấy chuyện xấu a. Chung quy, ngày trước mẹ của nó làm những chuyện kia... Tính tình gì a, mẹ chính là tiểu nhân, con cũng có thể học theo."

      Bà Chu lập tức quăng đũa: "Ta sớm cảm thấy, nha đầu kia gần đây thích hợp, chính là nó lại ở bên chúng ta. được! Ta phải hỏi ràng, nếu là nó có chuyện gì gì đó, ta đánh chết nó được!"

      xong, bà Chu hung hăng liền xông về phía cánh cửa. Khương Mật cùng Khương Vi nhìn nhau cười. Bọn họ sợ Khương Sam trở về, bọn họ sợ là sợ dám trở về a!

      Ngoài cửa, Khương Sam đứng gõ cửa nửa ngày. Trong phòng rệt nghe được động tĩnh, nhưng lại có ai ra mở cửa. lát sau, mấy người ở trong phòng bắt đầu che dấu thanh , lời khó nghe loáng thoáng truyền ra. Khương Sam có chút xấu hổ đối với Bạch Kỳ giọng : "Nếu , trước ra xe đợi em."

      Bạch Kỳ gật gật đầu: "Cần hỗ trợ gọi tôi."

      Khương Sam gật gật đầu, Bạch Kỳ lúc này mới quay người vào trong xe.

      Bạch Kỳ vừa , cửa được bà Chu mạnh mẽ mở ra. Vừa vặn, bà ta liền nhìn thấy xa xa ở ngoài cửa đỗ chiếc xe màu đen. Cho dù chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng mắt của bà Chu lại ràng nhìn thấy, ngồi ở xe là người nam nhân.

      "Bà nội..." Khương Sam vừa câu đầu liền bị bà Chu tức giận quát lớn trở về.

      "Ai là bà nội của ! Tôi có khả năng có đứa cháu như ! lăn! Cái nhà này chào đón , từ nay về sau, tôi cho phép bước chân vào cái cửa nhà này, cho dù là bước!"

      Khương Sam thương tâm nhìn bà Chu: "Con chỉ là muốn nhìn thấy di sản của ba ba bị người khác chà đạp mà thôi. Đều là cháu của người, vì cái gì, Khương Vi có thể vì khiêu vũ lại có thể chiếm lấy toàn bộ sản của ba ba. Con cầm về, đó vốn là đồ thuộc về con a, nhưng tại sao người lại tức giận như vậy? Ở trong mắt của bà nội, con chẳng lẽ lại đáng đồng sao? Qua nhiều năm như vậy, con tranh cũng đoạt, cũng đem các người trở thành người nhà, các người làm như vậy, chính là mấy người đem con đặt ở cái vị trí gì a?"

      Bà Chu nghe thấy vậy, lập tức bà ta liền đem chuyện của nam nhân gì gì đó tạm thời ném ra sau đầu. Bà ta vô cùng đau đớn : " cho rằng mấy lời này, tôi liền có thể tha thứ cho , để cho vào nhà sao? Nằm mơ! Lại , cũng che dấu được , chính là chuyện bất hiếu đem di sản của tôi lừa hết."

      Khương Sam nhếch môi: "Vậy nếu như con làm như vậy? bà nội, bà nghe theo con mà dừng tay lại, bán di sản nữa sao?"

      Thấy Khương sam vậy, bà Chu bị nghẹn chút. Chung quy, đích thực là bọn họ đuối lý, lúc này bị Khương Sam giáp mặt hỏi lên, nhất thời liền thẹn quá thành giận.

      " cần ở chỗ này của tôi xạo, chuyện của Vi Vi đều là chính , đó là chuyện lớn quan hệ đến cả đời của nó. Tôi muốn là trước đem sản nghiệp bán , về sau còn có thể có lại kiếm trở về. Nhưng lại trực tiếp đem toàn bộ di sản đoạt lấy, chính là chút cũng nghĩ cho cùng em của , còn cả tôi là bà nội của , cũng nể tình, thử hỏi sau này chúng tôi phải sống như thế nào a? làm như vậy chính là tội bất hiếu, còn có mặt mũi nào mà đòi qua được cái cửa nhà này đây?"

      Khương Vi lòng đầy căm phẫn, gõ bàn lớn tiếng : "Chính là thế! Cả ngày chỉ biết nghĩ đến chính mình, có bao giờ để ý qua cảm thụ người khác chưa? Còn cái gì là người nhà, nếu xem chúng tôi trở thành người nhà, chưa phân phải trái tình, đuổi chúng tôi ra khỏi nhà như vậy sao? Di sản của chú để lại là của mình sao? còn biết xấu hổ mà lấy hết như thế?"

      Khương Mật : "Mẹ, người đừng nhiều lời với ta, nếu nó đem di sản lấy ra cho chúng ta, sau này, chúng ta với nó còn là thân thích. Để xem, người ngoài trạc cột sống của nó như thế nào a!"

      Khương Sam trầm mặc lát, giọng : "Nguyên lai, bọn họ đều là có suy nghĩ giống nhau a...Bà nội, người cũng nghĩ như vậy sao?"

      Bà Chu bị phen lửa cháy đổ thêm dầu, lại nhìn đến chiếc xe dừng ở bên ngoài, bà ta càng thêm tức mà biết sao. Lại nhìn về phía Khương Sam, biểu tình của bà ta ngay lập tức liền giống như nhìn thấy kẻ thù của mình: "Muốn bước qua cửa để vào nhà, trước, đem chuyện kế thừa di sản cho tôi lần, tối thiểu cũng phải đem tiền cho Vi Vi quốc trước, cái khác để sau, bằng , coi như Khương gia người cháu như ."

      Hoàn chương 21

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 22.1
      Editor: Thiên Vi

      Tầm mắt của Khương Sam dần dần chuyển hướng vào trong phòng, có thể nhìn thấy bóng dáng tự do tự tại của Khương Mật cùng Khương Vi.

      "Bà nội."

      Khương Sam đứng hơi hơi nghiêng người, thần sắc lên tia mỏi mệt cùng gầy yếu: "Thời điểm con bị hủy bỏ tư cách quốc, người ngăn cản, thời điểm con bị bóp méo chí nguyện, con cầu người, người phải nghe lời, muốn lấy đại cục làm trọng, người đối với lời cầu xin của con làm như mắt điếc tai ngơ. Con bị đoạt hết thảy, người giúp bọn họ gạt con, tại đến mức này, người lại chân chính làm điều ác, để người hại con vào trong nhà, đứng ở bên bọn họ sảo ngôn an ủi, lại muốn cho con vào cửa."

      "Liền xem như là người khiển trách con , nhưng tối thiểu, có phải hay người nên công chính chút, chẳng lẽ bọn họ có sai sao?" Khương Sam ngước đầu lên, nước mắt sắp trào ra lại cố tình nghẹn lại, đôi con ngươi ướt át lóe lên nhiều điểm sáng lấm tấm. giọng gằn từng chữ: "Bất công, cũng phải riêng như vậy a."

      Bà Chu chưa từng bị miệng lưỡi lanh lợi của Khương Sam đến cứng miệng như vậy. Ánh mắt bà ta hoảng loạn, nhưng chỉ trong cái chớp mắt, lần nữa lại bị chọt trúng chân. Đuối lý, khuôn mặt già nua của bà Chu chợt lóe nên tia nổi giận. Về vấn đề này, bà ta chính xác là phản đối, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía chiếc xe.

      " chớ cùng tôi nhiều như vậy! Tôi xem, nha đầu chính là bị người ngoài làm cho hư, tôi biết, bản chất của Lương Thụy đứng đắn cho nên nó cũng dạy ra nữ nhi tốt. hãy thành với tôi, có phải hay chính là do kẻ dã nam nhân ở sau lưng xúi giục ?"

      xong, bà Chu rốt cuộc nhìn về phía chiếc xe, lần nữa hùng hồn tráng khí, tức giận chỉ vào mũi của Khương Sam mà mắng:" cho tôi nghe xem, hôm nay như thế nào có thể ra được trường học, là ai đưa về đây? Đừng cho là tôi phát ra, trong xe kia cất giấu nam nhân đâu, mới lớn bao nhiêu? A? nha đầu tuổi còn trẻ còn muốn mặt mũi? Ba ba mới chết bao lâu, liền làm ra chuyện mất mặt như vậy, về sau nếu tôi chết, xuống suối vàng, tôi như thế nào có thể đối mặt được với ba ba của đâu!"

      Khương Sam khiếp sợ, bi thương nhìn bà Chu, hai cánh môi của run rẩy thất thanh : "Bà nội, bà cái gì đó!"

      Mắt thấy bà Chu bắt đầu địch lại được Khương Sam, Khương Mật cùng Khương Vi ngồi yên được nữa cũng ra. Hai người bọn họ đứng ở phía sau bà Chu, cùng chung mối thù nhìn Khương Sam chằm chằm: "Như thế nào, còn muốn phủ nhận? Các ngươi ở trường học là cái tình huống gì mọi người đều biết, nếu sử dụng chút thủ đoạn bát nháo, có người nào chịu đứng ra giúp , như thế nào có thể ra khỏi trường được a?"

      Khương Vi khinh bỉ nhìn Khương Sam: " dám để cho người ngồi ở xe xuống dưới đây sao, dám người ngồi xe kia phải là người nam nhân sao?"

      Khương Sam ảm đạm cười: "Các người vì cái gì như vậy, chúng tôi là bạn bè? Các người lại bắt đầu phân phải trái, muốn ở người tôi tát nước dơ sao?"

      Khương Vi thấy Khương Sam chính diện trả lời lời câu hỏi của ta, lập tức tinh thần phấn chấn, cùng Khương Mật liếc nhìn nhau cái. Sau đó, ta bước lên bước, lướt qua bà Chu, càng thêm lớn tiếng : " đừng có mà chuyển đề tài, muốn chứng minh trong lòng mình quỷ, liền để cho người ngồi ở xe xuống dưới nhìn xem!"

      "Tôi làm việc gì sai, dựa vào cái gì mà các người có thể vũ nhục tôi như vậy!" Khương Sam sinh khí đến mức cả thân mình của đều run run. người đơn trơ chọi đứng đối diện với ba người khí thế hung hăng, nhìn qua có vẻ đáng thương cùng đáng buồn.

      Bà Chu tự nhiên cho là có cái gì đáng buồn, thấy Khương Sam chậm chạp chịu lời , bà ta càng thêm nhận định Khương Sam làm chuyện xấu đứng đắn. Đầu óc nóng lên, bà ta lập tức liền nghĩ đến, năm đó bà ta ở Khương gia phải chịu khuất nhục vì con dâu vứt bỏ gia đình để chạy theo tên đàn ông khác.

      "Đến lúc này mà còn dám xạo, đúng là nghiệp chướng!" Bà Chu giận dữ mắng tiếng. Sau đó là bàn tay của bà ta liền giơ lên, hướng tới ở mặt của Khương Sam quăng qua. Bộ dáng của Khương Sam làm như sợ hãi, hốt hoảng vội vàng trốn tránh. Lại khéo, cơ thể của hơi hơi lảo đảo, sau đó liền nhanh chóng lôi kéo Khương Vi chút. Khương Vi đứng yên đột nhiên ta bị túm, sau đó là bị kéo lảo đảo qua. Kết quả là bàn tay của bà Chu nhất thời liền ở mặt của Khương Vi quạt qua!

      "Ba!"

      Khương Vi ăn đau, liền kêu tiếng. Bà Chu rất quen thuộc với việc này, lại đương lúc bà ta sinh khí, cho nên lực ở bàn tay của bà ta rất dùng sức. bên mà phải bị đánh của Khương Vi liền nhanh chóng sưng đỏ lên.

      Bộ dáng của Khương Sam lại giống như là bị vấp chút, cước bộ lung lay, thân mình liền đổ về phía bậc thang. Đồng dạng, liền kêu tiếng, sau đó là nghiêng người té ngã ở đất.

      Bà Chu thấy mình thế nhưng thất thủ, lại đánh cháu ngoại bảo bối của mình, nhất thời bà ta liền cực kỳ hoảng sợ, vội vàng tiến lên nhìn lại: "Ai u, Vi Vi ngoan của ta, nhanh nhanh để cho bà ngoại nhìn xem."

      Khương Mật cũng vội vàng ra đỡ Khương Vi, đau lòng ở mặt khương Vi thổi thổi, muốn chạm vào mặt của con nhưng lại sợ đau nàng. Mà Khương Sam còn ngã nhào ở đất lại là người độc, tội nghiệp ai chú ý, ai quản.

      Khương Sam có chút hoảng hốt nhìn Khương Vi được bà Chu cùng Khương Mật đem ta trở thành bảo bối mà vây vào giữa. Sắc mặt nhanh chóng liền trở nên trắng bệch, gian nan từng chút ngẩng đầu lên. Trong mắt quang mang như là bị đông lạnh, từng chút từng chút ảm đạm xuống. cúi mặt xuống đất, chậm rãi chậm rãi đứng lên. Cuối cùng là nhìn thoáng qua ba người, sau đó, rốt cuộc cũng nản lòng thoái chí quay đầu . Chân bước tập tễnh từng bước hướng tới chiếc xe Land Rover màu đen qua.

      mặt Khương Sam tia biểu tình bi thương hay oán hận, nhưng ở trong con ngươi đen láy của lúc này lại lộ ra loại bi ai hoang vắng cùng mờ mịt. đôi đồng tử hề có tiêu cự nhìn về bốn phía. Thoạt nhìn hết sức thống khổ cùng đáng thương.

      Bạch Kỳ vẫn bất động thanh sắc nhìn lại. Trái tim của như là bị cái gì đó véo chút, thế nhưng bỗng dưng lại sinh ra loại đau đớn cùng phẫn nộ khó hiểu.

      Còn chưa xong, mắt thấy người khởi xướng ra mọi chuyện thế nhưng lại muốn vụng trộm trốn , Khương Mật sinh khí tức giận : " đứng lại đó cho tôi!"

      Bà Chu càng thêm tức giận cùng đau lòng. Tay bà ta run run, sau đó là chỉ thẳng vào mũi của Khương Sam mà mắng: "Được a, thế nhưng tâm tư lại ác độc như vậy, trực tiếp kéo em họ của làm lá chắn. Nhìn mặt sưng phù của nó xem, còn biết xấu hổ, đây là chuẩn bị ngay ở trước mặt tôi liền trực tiếp chạy về phía xe của người ta a! Tôi hôm nay dứt khoát phải đánh chết , miễn cho sống sót về sau mất lại hết nhân tính, hại người của Khương gia!"

      Khương Vi bao giờ phải chịu ủy khuất như thế, như thế nào có thể để yên đâu. ta bụm mặt khóc : "Con cũng muốn đánh ta, dựa vào cái gì ta lại lấy con làm lá chắn, con nhất định phải đánh ta!"

      Bộ dạng của Khương Sam lại làm như nghe thấy lời của mấy người bọn họ, bi ai giật giật khóe miệng. Trong mắt, tia quyến luyến cuối cùng đối người nhà giống như là chợt nở rộ, sau đó là rơi tan yên hoa(ta chịu a) hoàn toàn dập tắt. gần như là cầu cứu, ánh mắt quyến luyến muốn xa rời nhìn về phía bên trong xe. Phảng phất, người ở trong xe thành cọng rơm cuối cùng có thể cứu vớt được vậy.

      Thấy Khương Sam như vậy, trong lòng Bạch Kỳ lại càng thêm căng thẳng!

      (đoạn này thằng tra này mới lộ bản chất a....nhìn chị Sam bị bắt nạt mà nó còn ngồi nhìn được...ta khinh a)

      Thấy Khương Sam chịu dừng bước, lại dễ dàng về nhà, tình còn chưa có ràng, làm sao bọn họ có thể dễ dàng thả cho về như vậy. Huống chi còn oan uổng chịu tát bàn tay. Vì thế, Khương Mật cùng Khương Vi khí thế hung hăng, nhanh chóng liền bước nhanh, vượt qua được Khương Sam: "Bảo đứng lại đâu, nghe thấy sao!"

      Khương Vi hai ba bước liền xông lên phía trước, thân thủ duỗi tay ra muốn kéo Khương Sam lại. Khương Mật thấy vậy liền gia tăng lượng, lớn tiếng chửi mắng: "Lúc này còn muốn xuống xe, chuẩn bị làm rùa đen rút đầu cả đời a, dã nam nhân biết xấu hổ lại có thể lừa bé con, chắc chắn nên bị trời phạt..."

      "Phanh!"

      Lời mắng chửi khó nghe của Khương Mật vẫn còn tiếp tục. Ngay sau đó, cửa xe mạnh mẽ bị lực từ bên trong mở ra. Khương Vi chuẩn bị chạm được vào cánh tay của Khương Sam bỗng nhiên lại tuột mất. Sau đó, Khương Sam bị người ở xe dùng cỗ đại lực trực tiếp kéo qua.

      "Đủ rồi!"

      Thanh của Bạch Kỳ lạnh lẽo, chính là loại cảm giác mưa gió trước cơn bão a. thân còn mặc quân phục của huấn luyện viên, sắc mặt của đen như đáy nồi. Mu bàn tay bởi vì phẫn nộ mà gân xanh đều nổi hết lên, quát lớn: "Tất cả im miệng cho tôi!"

      "Bạch, Bạch Kỳ ca? như thế nào lại ở đây!"

      Nguyên bản, mọi người còn cãi nhau ầm ĩ ở trước cửa biệt thự của Khương gia, trong nháy mắt liền an tĩnh lại. Lời mắng chửi của Khương Mật như là bị bóp chặt ở cổ, ngay lập tức ngưng bặt. mặt của Khương Vi vẫn tràn đầy vẻ hung quang, ta ngay lập tức liền kinh hãi đến thất sắc, lời ra gần như biến điệu, kinh hoảng mạnh mẽ lui lại về phía sau bước.

      Mà bà Chu vô cùng đau đớn liền há hốc miệng, ngốc lăng tại chỗ!

      "Dẫn em , cầu , dẫn em ."

      Khương Sam run rẩy dựa vào người của tại Bạch Kỳ. Thanh của rất , đến mức chú ý thể nghe thấy, như vậy làm cho người khác tự chủ được mà sinh ra cảm giác đau lòng cùng thương tiếc. Cho dù là người có tâm địa lạnh lùng giống như Bạch Kỳ, đối với Khương Sam như vậy, đáy lòng của cũng giống là bị cái gì đó đụng cho chút thấy quặn đau.

      Vốn Khương Sam là người vừa làm ra kiện khiến cho người ta cảm thấy tức giận thôi, lúc này, lại cực kỳ đáng thương, vẫn còn khóc nức nở ở trong lòng của Bạch Kỳ. Huống chi, gần đây vừa mới qua, Khương Lạc Sinh bây giờ còn ở tại thế, chính mình muốn chiếu cố tốt Khương Sam. Là người nam nhân, lúc này nếu làm như lời Khương Sam đó là tỏ thái độ trực tiếp mang , như vậy sau này, mặt mũi của cũng cần luôn.

      Huống chi Bạch Kỳ là người nam nhân kiêu ngạo như vậy?

      "Tại sao phải ." Thanh Bạch Kỳ trầm thấp, đôi mắt lạnh cố gắng nén giận: "Nếu bây giờ muốn , cũng tuyệt đối phải là em ."

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 22.2

      Editor: Thiên Vi

      Hai tay của Khương Sam siết chặt lấy góc áo của Bạch Kỳ, thân mình của tự chủ được càng thêm dán sát lại vào . Vì thân mình của Khương Sam dựa rất sát, cho nên Bạch Kỳ mới cảm nhận được là run, thậm chí, còn nghe thấy được tiếng giọng khóc nức nở của , cùng với tiếng gần như là nỉ non: "Em, ô ô, em muốn về nhà, em nhớ ba ba."

      Thanh của Khương Sam rất , phảng phất giọng của như là của đứa trẻ vậy, nếu để ý thể nghe thấy được. Thấy Khương Sam như vậy, trong lòng của Bạch Kỳ tự chủ được lại thêm trận co rút đau đớn. Đồng dạng làm cho đầu óc của trong nháy mắt liền bị chập mạch. ôm chặt lấy cơ thể của Khương Sam thấp giọng an ủi, đại não còn chưa kịp suy tư, lời lại cứ như vậy trực tiếp thốt ra ngoài: "Tôi đem đồ của em lấy về."

      Bạch Kỳ hứa hẹn chỉ trong nháy mắt. Khương Sam càng thêm dựa sát vào hơn. Hai má của vùi sâu vào trong ngực Bạch Kỳ thấp giọng khóc nức nở. Ai cũng đều có thể nhìn thấy được, lúc này Khương Sam tuyệt vọng. Nhưng ai có thể nhìn thấy được, lúc này có đôi con ngươi đen láy, dần dần lên quang mang lãnh lệ. đôi mắt vốn nên bi thương, nhưng giờ phút này, trong con ngươi lại trầm tĩnh lạnh lẽo hề có tí cảm xúc nào.

      Khương Sam gần như là được Bạch Kỳ nửa ôm vào trong xe. Sắc mặt của Khương Mật cùng bà Chu liền có chút khó coi. Quan hệ của Khương Lạc Sinh cùng với Bạch lão gia tử tệ, hai nhà vẫn thường xuyên lui tới. Chỉ là, bà Chu hoàn hảo, nhưng thái độ của những người ở Bạch gia đối với Khương Mật cùng Khương Vi lại thủy chung bất hòa. Duy chỉ có Khương Sam, bọn họ còn hay lui tới, xem như là thân mật hơn chút. Căn bản, Bạch gia cùng với Khương gia chung quy phải là cùng tầng lớp thượng nhân.

      Lúc trước ở bên ngoài, ba người kia la hét ầm ĩ có bao nhiêu lợi hại, lúc này trong lòng bọn họ lại có bấy nhiêu là hối hận. Khương Vi làm ra vẻ mặt đáng thương, lẽo đẽo theo Bạch Kỳ ngừng giải thích. Nhưng tiền căn hậu quả*, Bạch Kỳ vẫn nhìn ở trong mắt. chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Khương Vi cái, sau đó là sắc mặt khó coi, ở trước mặt ta trực tiếp đem cửa xe đóng lại.

      (Tiền căn hậu quả*:Nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay)

      Cửa xe bị đóng bất ngờ, thân mình Khương Vi tự chủ liền lui lại vài bước. ta thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống dưới đất. Khương Mật thấy vậy liền vội vàng chạy lên đỡ nữ nhi của mình.

      Khương Vi bị thô lỗ của Bạch Kỳ dọa sợ, nhưng ta lại nhiều hơn là sốt ruột cùng hoảng hốt. Ánh mắt ta thẳng tắp nhìn vào cửa kính xe, cũng để ý tới mẹ mình đỡ, đẩy tay của Khương Mật liền lên. Sau đó ta liền trực tiếp lấy tay kéo kính chiếu hậu lại.

      " Bạch Kỳ, hãy nghe em , mọi chuyện phải như thấy, là chị họ... Là chị họ, chị ấy làm chuyện sai lầm trước, cho nên em mới..."

      Cửa kính xe từ từ mở ra, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Kỳ. Đến thời điểm này, thế nhưng Khương Vi vẫn còn có thể xảo ngôn, ý đồ đem tất cả sai lầm đẩy lên người của Khương Sam. Mà Khương Sam ngồi ở ghế lái phụ, cuộn người lại thành đoàn ôm đầu gối, thấp giọng khổ sở rên rỉ. Bạch Kỳ gì, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào Khương Vi giả bộ ủy khuất cùng vội vàng giải thích.

      "Buông ra." .

      Bị tầm mắt kiên nhẫn của Bạch Kỳ nhìn đến, trong lòng Khương Vi lại thêm trận hoảng loạn, ta vội vàng sửa miệng.

      " Bạch Kỳ, đừng nóng giận, ô ô, em hướng chị họ giải thích vẫn được sao, là em sai, em nên hiểu chuyện, cùng chị họ cãi nhau. Bạch Kỳ, trước nghe em hết ..."

      Cuối cùng, kiên nhẫn của Bạch Kỳ cũng có hạn. trực tiếp thò tay ra ngoài, nắm lấy cổ tay của Khương Vi, đem tay ta ở kính chiếu hậu kéo xuống, sau đó là dùng đại lực hất vung ra!

      Lần này, Khương Vi có may mắn như vậy, tay ta bị hất rất mạnh, sau đó là trực tiếp lảo đảo ngã xuống đất. Bạch Kỳ lại làm như thấy, trực tiếp đóng cửa kính xe.

      Cuối cùng, Bạch Kỳ cũng có kiên nhẫn ở lại để nghe Khương Vi . cầm tay lái, giẫm mạnh chân ga. Chiếc xe màu đen lúc này giống y như con báo hoa, lấy tốc độ cực nhanh vọt mất.

      Trong nháy mắt, chiếc xe liền nhanh chóng biến mất. Ở phía xa xa chỉ còn nhìn thấy điểm màu đen nho . Khương Vi vẫn còn nhìn theo, sắc mặt ta ảm đạm, sau đó là hoang mang lo sợ nhìn nhìn Khương Mật.

      "Làm thế nào, mẹ, phải làm sao bây giờ, trong xe thế nhưng là Bạch Kỳ a. Lúc trước chúng ta mắng cùng với mắng Khương Sam, đều nghe thấy hết. Bạch Kỳ sinh khí, làm thế nào, ô ô, Bạch Kỳ thế nào lại có thể nhúng tay vào giúp Khương Sam, , phải như vậy, Bạch Kỳ ràng là tránh ta như tránh rắn rết mà."

      Bà Chu cũng thể nào tiếp nhận được mọi chuyện, gương mặt héo rũ cúi xuống đất. Ở trong mắt bà ta, Bạch gia là gia đình thế gia giàu có. Trong nhà bọ họ đều là những đại nhân vật, trong tay đều nắm quyền cao chức trọng a. Trước đây bà ta thấy người của Bạch gia liền vừa sợ vừa hoảng. Lúc vừa rồi, bà ta vốn chỉ cho rằng Khương Sam là bị nam nhân nào đó lừa gạt dạy hư , nhưng nhìn lại, bà ta thấy mình hôm nay quá xúc động rồi, thế nhưng lại đắc tội Bạch Kỳ?

      Thẳng đến khi, nhìn qua kính chiếu hậu còn nhìn thấy được bóng dáng biệt thự của Khương gia, Bạch Kỳ mới thả tốc độ xe dần dần chậm lại. vẫn như cũ, mắt vẫn nhìn về phía trước, nhưng mi tâm của lại hơi nhíu nhíu, ràng cho thấy phiền lòng. Tay có ý thức ở trong xe sờ soạng lát, thuần thục rút ra điếu thuốc. muốn tay điểm, mắt nhìn thấy Khương Sam bên cạnh, lại thở dài đem cất trở về.

      "Tôi biết nhà ở của em tại thế nhưng lại..."

      Dừng chút, Bạch Kỳ mới tiếp: "Em cần thương tâm, tôi nếu đáp ứng em, nhất định tôi giúp em."

      Khương Sam nản lòng thoái chí, thanh gian từ đầu gối loáng thoáng truyền tới.

      "Vô dụng, vô dụng, bọn họ triệt để coi em trở thành người nhà, khóa cửa bị thay đổi, về sau em còn cơ hội về nhà. Liền tính em lại cho đổi khóa, bọn họ vẫn lần nữa giống hôm nay, lần nữa cạy xong rồi đổi khóa, em muốn mở cũng được."

      thường gặp Khương Sam yếu đuối như vậy, Bạch Kỳ rốt cuộc vẫn nhịn được đốt điếu thuốc lên, sắc mặt lạnh lùng : "Chừng nào em lại có suy nghĩ như vậy, biệt thự là của em, bọn họ cạy khóa, em báo cảnh sát là được."

      Khương Sam cười khổ ngẩng đầu: " quen biết nhân vật lớn, em chỉ học sinh, trong tay trừ bỏ có di sản của ba ba, người để em dựa vào cũng có. Em làm sao có thể đấu lại được bọn họ đây. Báo cảnh sát? Em báo ở nơi nào hữu dụng, ngày hôm qua đến trường học, còn muốn trực tiếp làm thủ tục cho em tạm nghỉ học đâu. Hiệu trưởng thế nhưng lại đồng ý, nếu phải là em đột nhiên đến kịp..."

      Ngạnh ngạnh, Khương Sam tiếp: "Em ngốc, em chỉ là thể tin được, bà ấy đột nhiên lại để ý mặt mũi, trực tiếp làm thủ tục xin cho em tạm nghỉ học về nhà, đây là muốn làm cái gì a? Còn phải là muốn đem cơ hội học cuối cùng của em cũng hủy diệt nốt sao?"

      Tay của Bạch Kỳ siết chặt lấy tay lái. bất đồng với Khương Sam rành thế . gần như là có thể hiểu được tính toán của Khương Mật. Tạm xin cho nghỉ học để về nhà, mọi chuyện chắc chắn là đơn giản như vậy, sợ là muốn đem giam lại , tâm tư của bọn họ cuối cùng vẫn nhằm vào khối di sản của a.

      Chuyện này, Bạch Kỳ tuyệt đối thể chịu đựng được, cũng quản cái gì mà tình huống của người ngoài nữa. Ở trong lòng của , chút do dự cuối cùng cũng theo lời của Khương Sam mà biến mất.

      "Em chỉ quản báo cảnh sát, chuyện còn lại giao cho tôi là được, yên tâm, bọ họ có cơ hội có thể trở về."

      Bạch Kỳ gì, vươn tay vuốt ve mái tóc của Khương Sam. Nhớ tới hành vi của bà Chu hôm nay, bọn họ hề có căn cứ, liền trực tiếp suy đoán ở người Khương Sam tát nước dơ, Bạch Kỳ nhịn được lo lắng, thương nhìn cái: "Về sau nếu có những chuyện tương tự, nhớ đúng lúc với tôi, đừng ngu ngốc mình cố chống đỡ, nếu phải hôm nay tôi vừa vặn bồi em trở lại, em đem việc này gạt tôi sao?"

      Khương Sam nhu thuận đem đầu cọ cọ ở trong tay của bạch Kỳ, mờ mịt khổ sở : "Em muốn đem phiền toái đến cho ... tình rắc rối như vậy, em cũng muốn để cho nhìn thấy."

      " bé ngốc."

      Bạch Kỳ thu tay, tốc độ xe càng thêm chậm lại.

      Lúc trước, mặc kệ Khương Mật như thế nào làm nhục , như thế nào càn quấy đạo lý, lại mặc kệ người đối với ba người bọn họ chịu ủy khuất như thế nào, từ đầu tới cuối Bạch Kỳ đều có thể vững vàng ngồi ở trong xe ra mặt. Khương Sam cho rằng đối với thương tiếc, như vậy mới gọi là ngu ngốc bất trị a.

      đời này, sợ là có ai hiểu được con người của Bạch Kỳ so với Khương Sam. tức giận bởi vì bà nội, bọn họ lại hướng người của tát nước dơ, nhận biết dã nam nhân. Trong quan hệ nam nữ, Bạch Kỳ là kẻ kiêng kị đến trình độ gọi là biến thái, hơn nữa dã nam nhân ở trong miệng bọn họ lại chính là Bạch Kỳ và , lấy tính tình của tự nhiên là nhịn được.

      thể Bạch Kỳ là người tốt, tại vẫn còn trẻ tuổi, mới gặp ít sóng gió. Đợi đến sau này, ở thương trường, thủ đoạn của đạt đến trình độ chỉ cần đối thủ nghe tin sợ mất mật rồi a.

      Lúc này ràng là lúc mới bắt đầu tòng quân, đợi đến sau này, khi bước vào giới kinh doanh, lại có thể cực nhanh ở thương trường giành được chỗ đứng. Đối đãi địch nhân của mình, Bạch Kỳ trước giờ đều chưa từng nương tay, xúc phạm đến người của , trả thù càng thêm ác độc, chừa lại lối thoát.

      Mà đây cũng lý do mà Khương Sam chọn ngày hôm nay để về nhà chuyến.

      Khương Sam phải cố gắng lắm, mới có thể nhịn xuống được ghê tởm mãnh liệt, để có thể dụ dỗ được Bạch Kỳ đưa chính mình về nhà. Diễn trò, trước giờ đều chỉ riêng bọn họ được hưởng lợi từ cái tiết mục diễn trò này đâu a.

      Đối mặt với địch so với mình cường đại hơn mình phải tìm người so với bọn họ càng cường đại hơn để ngăn chặn. Cần gì phải tự mình liều chết liều sống đấu lại, thậm chí còn có phần thắng chút nào đâu.

      Khương Vi thất hồn lạc phách, ta còn chưa có từ đả kích vừa nãy hồi phục lại. Bà Chu ngồi ở sofa phòng khách thở ngắn thở dài, cực kỳ ảo não. Khương Mật lại đứng ở trước cửa sổ, gọi điện thoại cho Lưu Thiên Trạch hết ủy khuất.

      Đúng lúc này, vừa yên lặng được lúc, cửa lại lần nữa bị người gõ. Ba người đều có phản ứng gì, người giúp việc vội ra nhìn. nhìn thôi, bà vừa nhìn thấy mấy người đứng ở phía bên ngoài nhất thời sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

      "Bà chủ, ngoài, bên ngoài tới đám cảnh sát!"

      Hoàn chương 22

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 23.1

      Editor: Thiên Vi
      Lúc trước Lưu Thiên trạch từng qua với bà ta về loại tình huống này, cho nên Khương Mật lúc này phản ứng cực nhanh. mặt bà ta chút đều thấy có vẻ gì là nóng nảy, lập tức bắt đầu xin giúp đỡ từ Lưu Thiên Trạch, ôn nhu triền miên : " quả nhiên là trúng rồi, nha đầu Khương Sam kia đoán chừng là báo cảnh sát, qua, biết người có thể giúp chúng ta..."

      Lưu Thiên Trạch chút hoang mang : "Yên tâm , cảnh sát tới cũng động được vào cọng tóc gáy của em cùng người nhà của em a, tôi cùng với cục trưởng phụ trách khu vực chỗ ở của em có giao tình, bọn họ cái gì, em cũng cần phản ứng, tôi đây liền gọi điện thoại qua, lập tức em liền vô ."

      Khương Mật cười đắc ý, cúp điện thoại, lập tức thu lại vẻ đáng thương. Bà ta lười biếng đối với người giúp việc : "Sợ cái gì, có tôi ở đây, mở cửa!"

      Người giúp việc run rẩy mở cửa. Lập tức, đám cảnh sát chút khách khí liền trực tiếp xông vào.

      Khương Mật liền ra nghênh đón.

      "Đây là làm cái gì đâu, hai lời liền xông vào trong nhà người ta, còn có luật pháp hay ?"

      Cảnh sát nhíu mày: "Có người đến báo án, mấy người tự tiện xông vào dân, mời mấy người theo chúng tôi chuyến."

      Khương Mật tươi cười trào phúng, nháy mắt trấn an hướng về phía bà Chu cùng con còn kinh hoảng, trước suy nghĩ kỹ càng : "Các trước chờ chút, lập tức biết, đến cùng, chúng tôi có phải với các hay ."

      Mấy người cảnh sát cảnh liếc nhau cái, nhất quyết phải giải quyết việc chung : "Xin lỗi, chúng tôi tiến hành công vụ, có thời gian theo bà ở chỗ này hao tổn."

      xong, người cảnh sát đứng đầu liền vung tay lên, lập tức mấy người ở phía sau liền tiến lên muốn bắt người.

      Người giúp việc sợ muốn vỡ mật, thất thanh : " quan hệ đến tôi, tôi chỉ là người đến làm công, các cần bắt tôi."

      Khương Mật nghĩ những người này thế nhưng lại ngang ngược như vậy, bà ta tức giận : "Các có biết tôi là người như thế nào sao? Cũng dám biết lễ phép như vậy, có tin hay tôi trực tiếp gọi điện thoại cho cục trưởng của các , để cho ông ta xử phạt các !"

      Cảnh sát đối với lời của Khương Mật đều là mắt điếc tai ngơ. Bọn họ thấy thái độ của bà ta quá vô lễ, khí lực ở tay bọn họ liền tăng thêm vài phần. Khương Mật bị túm đau, bên vừa giãy giụa, bên ở người của cảnh sát đấm đá, bà ta thất thanh : "Các , lũ thối nam nhân này, dám đụng đến tôi cùng con tôi chút thử xem! Tôi chính là nhận thức cục trưởng của các , tôi mà tố cáo lên, cẩn thận các đều mất bát cơm! Mau thả tôi ra! Các lại dám phản thiên!"

      Thấy Khương Mật càng càng kỳ cục, người cảnh sát đứng đầu chỉ lạnh lùng : "Chúng tôi chính là trực tiếp nhận được thông tri của cục trưởng đến làm án! mấy người nếu còn phản kháng lộn xộn nữa, chính là phối hợp chấp pháp cùng đánh lén cảnh sát! Nhưng là phải chịu thêm hình phạt đâu!"

      Lúc này Khương Mật mới cảm giác được tình thích hợp. mặt bà ta liền có chút hoảng hốt, sau đó là muốn gọi điện thoại cho Lưu Thiên Trạch. Nhưng cảnh sát lại cho bà ta cơ hội này, liền trực tiếp thu di động của bà ta.

      Bà Chu bên vừa khóc, bên vừa lau nước mắt: "Ném chết người, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? Lại là Khương Sam, nó lại làm ra quỷ gì đây. Nó thế nhưng lại muốn đem chúng ta đưa đến trong cục cảnh sát. cảnh sát, trước buông tôi ra, chừng là có cái gì hiểu lầm, tôi đây liền gọi điện thoại cho đứa cháu bất hiếu kia của tôi, để cho nó tố cáo nữa."

      Nhưng cảnh sát đều là những người phá án làm nhiều. Mấy người này mới vừa rồi còn phách lối ghê gớm, vừa nghe là cục trưởng tự mình ra lệnh liền bắt đầu yếu thế. Bọn họ lại phải là đầu gỗ, có ai còn chưa sáng tỏ ra vài phần a?

      Sau đó, mấy người cánh sát thêm gì nữa, thuần thục đem mấy người Khương Mật, toàn bộ đều áp giải ra ngoài.

      Cùng lúc đó, Khương Sam được đưa về trường học.

      Bạch Kỳ an ủi Khương Sam hồi lâu. còn cự tuyệt ý muốn của Bạch Kỳ chính là muốn giúp xin nghỉ. sau đó là rửa mặt, xong liền muốn tiếp tục huấn luyện.

      biết, đường về, Bạch Kỳ xuống xe gọi cuộc điện thoại kia, đủ để cho mấy người Khương Mật dám càn rỡ, dám đặt chân vào Khương gia dù chỉ bước.

      Cạy khóa sao? Từ khắc kia, khi quyết định đem biệt thự lấy về, từ khắc kia, khi nhìn mấy người bọn họ dọn dẹp gì đó với thái độ bất mãn chuyển ra khỏi biệt thự, Khương Sam liền biết, lấy tính tình của bọn họ, chắc chắn làm ra tình gì gì đó.

      Nếu các người quyết định biết xấu hổ như vậy, vậy tôi dứt khoát làm cho mấy người phải mất hết mặt mũi ở trước mặt người khác .

      Hơn nữa nếu như nhớ có lầm, ngày mai là ngày Khương Vi xuất phát sang quốc . Khương Sam khoái trá nhếch môi cười, vậy, lúc này mấy người Khương Mật hoàn toàn đến mức chó cùng rứt giậu rồi đâu.

      Lưu Thiên Trạch là nhất định xuất thủ, vậy hãy xem, bọn họ đem hết tâm cơ đem Khương Vi sang quốc, vậy để xem, về sau ta còn có cơ hội được học viện hoàng gia quốc phỏng vấn hay a.

      số thứ, thuộc về ngươi, liền tính ngươi đem hết thủ đoạn để đoạt , nhất định nó cũng thuộc về ngươi.

      "Khương Sam?"

      Thời điểm đến sân thể dục, đột nhiên ở phía sau của Khương Sam truyền đến thanh vội vã. Khương Sam quay đầu lại liền thấy phụ đạo viên, đầu đầy mồ hôi tới chỗ .

      Khương Sam dừng bước: "Làm sao vậy?"

      Phụ đạo viên lau mồ hôi: "Tôi tìm em cả buổi trưa, em đâu! Hiệu trưởng tìm em, là bởi vì chuyện duyệt binh thức mà Tần chính ủy muốn gặp em, em trước đừng huấn luyện, lúc này nhanh đến phòng hiệu trưởng ."

      Tần chính ủy?

      Khương Sam có chút hiểu làm sao. Trong miệng của phụ đạo viên nhắc đến Tần chính ủy? Chẳng lẽ là Tần Chiến?

      Kiếp trước, thời điểm ở trong bộ đội diễn xuất cũng thấy qua Tần Chiến vài lần. Vị trí của luôn luôn được an bài là ở dãy thứ nhất. Trước giờ đều là đám người vây quanh, chỉ là, người nọ nổi danh là khó hầu hạ cùng với dễ tiếp cận, Khương Sam vẫn luôn có cơ hội cùng người này có cái gì cùng xuất . Mà đại khái cũng chính là đối với cái tính cách này của Tần chính ủy cho nên người khác cũng muốn gần cũng được, huống chi là a.

      Lần trước, thời điểm Khương Mật đến làm thủ tục tạm nghỉ học cho , Khương Sam thấy được Tần Chiến ngồi ở phòng hiệu trưởng, biết người này ở đây hiệu trưởng tuyệt đối dám làm việc gì xằng bậy, cho nên mới dám làm việc đường hoàng mà hề cố kỵ như vậy.

      Chỉ là Tần chính ủy muốn gặp làm cái gì?

      Khương Sam có chút hiểu ra làm sao. bóng gió hỏi phụ đạo viên vài câu, nhưng phụ đạo viên so với còn mờ mịt hơn. Lúc trước còn suy đoán là Khương Sam ở trong quân hậu trường có cái gì, đây là Tần chính ủy cố ý tói để chăm sóc đâu.

      Đến văn phòng, phụ đạo viên cũng có ở lâu, hướng tói Tần chính ủy cùng hiệu trưởng chào hỏi sau đó liền . Chỉ để lại Khương Sam người ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng.

      Khương Sam vừa từ trong nhà trở về, tuy rằng rửa mặt qua, nhưng vẫn có thể nhìn ra mặt của có dấu vết khóc qua. Nhưng là, biểu tình của lại tỉnh táo quá phận, Tần chính ủy liền bất động thanh sắc quan sát hai mắt của .

      "Hôm nay gọi em lại đây chủ yếu là nghĩ tới hỏi chút về chuyện duyệt binh thức. Em là được tuyển ra là người đầu lĩnh của đội, là người thứ nhất ra sân, em là tổng lĩnh đội Đại Lương cũng đủ, vậy trận này đánh xuống, huấn luyện thế nào?"

      Hiệu trưởng đương nhiên nhớ Khương Sam, chỉ là khi đối mặt sớm lão luyện thành tinh rồi. Cho nên, ở mặt của ông ta có vẻ gì là lúng túng cùng được tự nhiên. Vẫn như trước là bộ mặt ôn hòa ghê gớm, giống như là người thiếu chút nữa làm cho phải nghỉ học phải là ông ta vậy.

      Khương Sam bình thản ung dung, rất cung kính : "Trương huấn luyện viên vẫn có mở tiểu táo* cho em, về chuyện huấn luyện, Trương huấn luyện viên vẫn có kéo em xuống dưới tập luyện qua."

      (tiểu táo*: Chế độ ăn uống của cán bộ cao cấp)

      "Vậy tốt rồi, làm rất tốt, tôi rất xem trọng em."

      Hiệu trưởng lại tán dương hai câu, mắt thấy kéo Đông kéo Tây lại đến trọng điểm, Tần chính ủy lúc này mới nhíu mày hướng tới hiệu trưởng nhìn thoáng qua. Thế này hiệu trưởng mới dừng lại đầu đề hỏi han ân cần, có chút xấu hổ ho tiếng, sau đó liền đến vấn đề chính.

      "Cái này....Khương Sam a, tôi nghe trước đây em từng học vũ đạo?"

      Khương Sam sửng sốt, gật gật đầu: "Uh, đúng vậy, em học qua chút."

      Hiệu trưởng hỏi tiếp: "Học qua ít là có ý gì? Học bao nhiêu năm đầu? Thành tích thế nào a?"

      Khương Sam : "Xem như đó là hứng thú đam mê, từ bắt đầu học, chỉ là rất lâu có luyện nữa."

      Hiệu trưởng miễn cưỡng gật gật đầu: "Vậy là được, từ tiểu học, vậy , kiến thức cơ bản kém."

      Lại hắng giọng cái, hiệu trưởng nhìn thoáng qua Tần chính ủy: "Là như vậy, hàng năm đến thời điểm duyệt binh thức, Quân Nghệ ở đối diện liền muốn phái học sinh đến để luận bàn trao đổi vũ đạo. Năm nay cũng giống nhau, có đội người vũ đạo tới trường học chúng ta để luận bàn trao đổi vũ đạo, ý tứ của trường học là muốn cho em làm đại biểu để lên sân khấu biểu diễn."

      Khương Sam nghe xong liền nâng mắt nhìn về phía cái người tươi cười ấm áp kia. Ánh mắt của ông ta lóe ra ngừng. Cho dù ở trong trường học ngốc trong thời gian khá dài, nhưng cái gọi là trao đổi vũ đạo cũng nghe qua.

      Đây chính là chuyện mất mặt năng thủ sơn dụ* a.

      (năng thủ sơn dụ*: nan giải)

      Buổi duyệt binh thức hôm đó, người đến toàn bộ đều là học sinh tinh nhuệ của Quân Nghệ a. Đừng là đại T phụ thuộc trong trường học có người học vũ đạo chuyên nghiệp, liền xem như là có, lấy bản lĩnh của người ta có thể thi đậu vào Quân Nghệ, so ra chính là trời vực đâu. Duyệt binh thức cái gọi là trao đổi vũ đạo, bất quá chính là người của Quân Nghệ đến để đùa giỡn uy phong cùng khoe khoang với đại T đâu.

      Hàng năm luận bàn, hàng năm đều bị nhục nhã. Lại cố tình, trọng điểm Quân Nghệ người ta là cái viện trường, đại T phụ thuộc trường học là cái đại học gân gà, căn bản đấu lại người ta, cũng dám phản kháng. Vì vãn hồi mặt mũi, hàng năm vào lúc này, khi tỷ thí địch lại người ta, tất cả trào phúng toàn bộ đều để cho học sinh đại diện ra sân gánh vác hết, còn trường học được sạch .

      Tình huống như vậy, đừng là Khương Sam lâu có khiêu vũ, nắm chắc có thể phát huy tốt, chính là cho dù có nắm chắc, đối mặt với cái chuyện này, ràng cho thấy chính là chuyện để lừa gạt người, nguyện ý làm người nổi bật.

      căn bản đồng ý.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :