1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước - Hoa Điểu Nhi (41/140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 20.1

      Editor: Thiên Vi

      Bà Chu vẫn ngồi ngốc tại chỗ, lần này bà ta chịu đả kích quá lớn. Nguyên bản, bà vẫn chờ Khương Sam đến cầu bà cho về nhà đâu, chợt biết được tin dữ như vậy, chính là bà Chu tự nhận bản thân, luôn suy nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp, cũng có thể từ bên trong ngộ ra được, chính là Khương Sam máu lạnh cùng cay nghiệt đến thế nào. Nếu , Khương Sam cũng cố kỵ đến tình tình cảm thân nhân, mà đem tất cả tài sản đều thiết kế như vậy, làm sao còn có thể nể tình bà là bà nội của đây.

      "Ta tìm nó chuyện..."

      Bà Chu giãy giụa muốn đứng lên, lại bị sắc mặt Khương Mật dữ tợn ngăn lại "Bây giờ tìm nó còn hữu dụng ? Lần trước, trước khi lên tòa án, người tìm nó lần rồi còn gì, phải là người ngồi đợi cả ngày cũng thấy được mặt nó sao?"

      Nghe thấy lời Khương Mật như vậy, nhất thời tâm bà Chu tâm như rơi vào hầm băng lạnh lẽo:"Vậy phải làm sao bây giờ? Vi Vi phải làm thế nào, ngươi phải làm thế nào, tìm nó, về sau các ngươi ăn cái gì, dùng cái gì a..."

      ( Đến gờ phút này rồi mà bà già này vẫn còn lo cho 2 mẹ con KM a...ta chịu bà ta luôn)

      "Mẹ, thế nhưng người chính là bà nội của nó đâu." Khương Mật nghiến răng nghiến lợi : "Ta tin, nó có thể đỉnh bị người khác trạc cột sống điều khiển tâm tư, đem người thân bức vào chỗ chết như vậy!"

      Khương Vi lau lau nước mắt, tiến lên, thân thủ nắm lấy tay bà Chu: "Bà ngoại, lúc này bà đừng làm gì cả, vẫn là chúng ta nhanh chóng chuyển về nhà , chẳng lẽ chúng ta phải ở bên ngoài sống suốt đời? Trở về nhà, hết thảy mọi chuyện đều dễ ."

      Bà Chu lúc này bị hành vi của Khương Sam dọa cho sợ vỡ mật, vừa tức lại vừa e ngại. Bà tức là do Khương Sam thế nhưng đối với thân thích nhà mình lại có thể tính kế hiểm như vậy, bà e ngại là do Khương Sam lại có thể dùng thủ đoạn hiểm ở sau lưng bọn họ như vậy. Bà ta là sợ Khương Sam a, sợ chút gì đó cũng cho bọn họ.

      Bà Chu tâm hoảng ý loạn, tự nhiên lúc này đều nghe theo con cùng cháu của bà ta, cái gì là làm cái đó, điểm cốt khí đều có lưu lại.

      Khương Mật thành công khuyên được bà Chu, bà ta cũng như miệng bà ta , có thể dễ dàng buông tha cho Khương Sam như vậy, bà ta trước nhượng Khương Vi cùng bà Chu thu dọn đồ đạc trước, sau đó là khí thế hung hăng liền đến trường đại T!


      ********Phân cách tuyến********


      Giữa trưa Khương Sam đến chỗ của Bạch Kỳ, nhưng ở nơi đó của tắm rửa cùng ngủ, chỉ đơn giản rửa mặt phen, sau đó liền giải quyết việc chung chính là bắt đầu huấn luyện.

      biết vì cái gì, nguyên bản tâm tình Bạch Kỳ khá tốt, thấy cầu muốn luyện tập, liền đột nhiên tức giận, đứng dậy ra ngoài. cũng cự tuyệt , chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh, bắt đầu chỉ đạo huấn luyện.

      Bạch Kỳ cũng ở trong bộ đội ngốc qua, lại là quân nhân thế gia*, thủ pháp huấn luyện so Trương huấn luyện viên tốt hơn rất nhiều. Lúc huấn luyện, nương tay chút nào. Lúc Khương Sam huấn luyện, mồ hôi chảy đầm đìa. Thân mình của nhiều lúc muốn lung lay sắp đổ, sau đó lại nhanh chóng cứng rắn đứng thẳng lại. đối với Bạch Kỳ, từ đầu đến cuối đều kêu mệt tiếng, cũng hô ngừng, làm cho sắc mặt của Bạch Kỳ càng ngày càng trầm.

      (quân nhân thế gia*: gia tộc có truyền thống làm quân nhân)

      Kết quả, sau khi kết thúc buổi huấn luyện cùng với Bạch Kỳ ở bên này, buổi chiều vừa đến địa điểm tập hợp, Khương Sam liền bị phụ đạo viên kêu qua.

      "Tạm nghỉ học?"

      Nghe được lời của phụ đạo viên, Khương Sam thập phần kinh ngạc: "Em có muốn tạm nghỉ học a, ngài có phải là nhớ lầm người hay ?"

      Phụ đạo viên kỳ quái: "Là cái người tên là Khương Mật tự mình đến, ta , ta là của em, ta được pháp định là người giám hộ bây gờ của em, lúc này, đoán chừng thủ tục tạm nghỉ học của em được làm sai biệt lắm . Bất quá Khương Sam này, tuy rằng bà nội em bệnh nặng muốn gặp em, nhưng lão sư cảm thấy lão nhân cần chiếu cố nên chiếu cố, nhưng nếu làm chậm trễ việc học chính là mất nhiều hơn được a, em hãy nghe lão sư khuyên tiếng, về việc tạm nghỉ học này, em vẫn nên suy nghĩ cẩn thận chút ."

      Khương Mật! Lại lần nữa! Bà ta thế nhưng lại muốn lần nữa cùng thủ đoạn giống nhau muốn đến hủy ! Rất tốt, lần này bà ta muốn lợi dụng lúc biết tình huống, liền trực tiếp 'Giúp' tiến hành tạm nghỉ học a?

      Tốt, tốt, tốt, tốt!

      Khương Sam tức giận đến khó thở, sau đó là giận quá hóa cười, sắc mặt bình tĩnh nhìn phụ đạo viên : " em tại ở nơi nào, ngài bị gạt, em qua là em muốn tạm nghỉ học a."

      Phụ đạo viên kinh ngạc, sau đó là thông minh có hỏi gì thêm: "Này. . . Chuyện này đến lúc đó thuộc về tôi quản, bà ta lúc này hẳn là ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng , tôi dẫn em ."

      Lưu Thiên Trạch vòng giao lưu rất rộng, hiệu trưởng trường đại T trước giờ là người ham tiền. Đối mặt với con dê béo bở tự nhiên thành kính, bởi vậy, thời điểm bí thư của Lưu Thiên Trạch mang theo Khương Mật đến, thái độ của hiệu trưởng vẫn rất ôn hòa.

      (Thằng cha hiệu trưởng này cũng chẳng tốt đẹp cái gì a, *hừ* về sau còn đẩy chị Sam lên đầu sóng ngọn gió a...ta ghét)

      Chỉ là hôm nay trùng hợp, Tần chính ủy cũng đến đây, cuối cùng, bọn họ chuyện vẫn có chút được tự nhiên, bí thư của Lưu Thiên Trạch là cũng là kẻ có mắt nhìn người, thừa dịp lúc Tần chính ủy gọi điện thoại, hắc cực nhanh đưa cho hiệu trưởng phong thư, nhất thời hiệu trưởng tươi cười sung sướng đứng lên.

      "Đứa hiếu kính là chuyện tốt, chiếu cố tốt lão nhân, thời điểm nào muốn trở về trường, chúng tôi cũng tùy thời mà hoan nghênh."

      Khương Mật ưu sầu lau hốc mắt: " cháu này của tôi còn a, tính cách phản nghịch, tính tình của nó phỏng chừng muốn trở về, tôi suy nghĩ vì nó, tôi cũng chẳng sợ phiền toái, trực tiếp xin tạm nghỉ học hay nghỉ học cũng giống như nhau..."

      Tần chính ủy liếc mắt nhìn về bên này, cái liếc mắt kia lại làm cho trong lòng hiệu trưởng đánh "bộp" cái, cửa sau như vậy, lại làm thủ tục tạm nghỉ học qua loa vốn đủ phiền phức, về phần nghỉ học...

      "Cái này... Nếu như xin nghỉ học chỉ là lời , nhất định phải đích thân học sinh đến xác nhận."

      Khương Mật trong lòng tiếc nuối, nhưng bà ta cũng thấy được trong phòng có người mặc quân trang ngồi, biết lúc này phải thời điểm dây dưa: "Ai, vậy trước tiên cứ như vậy , đứa Khương Sam này cho ngài thêm phiền toái, chúng tôi ở bên này cũng tương đối gấp, vậy trước tiên đem thủ tục tạm nghỉ học làm ."

      Hiệu trưởng gật gật đầu, đem giấy trong tay đưa qua: "Đóng dấu xong liền..."

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 20.2

      Editor: Thiên Vi

      "Phanh!" tiếng vang lớn, cửa phòng hiệu trưởng khép hờ bị người từ bên ngoài dùng lực mạnh mẽ đá văng ra. Tiếp đó, là thanh lạnh lẽo đến cực điểm, vang lên: "Chậm !"

      Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn lại, ngay lập tức liền nhìn thấy Khương Sam.

      tại trong thân quân phục rằn ri, đôi môi mím chặt đứng ở cửa. Bởi vì vội vàng mà hô hấp của có chút ổn, mặt còn rịn ra tầng mồ hôi mỏng, tóc cắt ngắn, hiển nhiên là có chút hỗn độn cùng với hô hấp dồn dập quét qua mí mắt của mọi người, cùng với đó là đôi con ngươi đen tràn đầy lệ khí.

      Chân Khương Sam rất dài, đùi phải sau khi làm kích đạp cửa hung tợn lại rất tự nhiên thu hồi, tư thế như cũ vẫn rất ưu nhã, chính là, nhìn qua thân thể thiếu nữ có chút đơn bạc*, nhưng nhìn lại, lại hề có chút nào có dáng vẻ gọi là dịu dàng, ngược lại giống như thanh kiếm sắc bén vừa mới được tra ra khỏi vỏ. Đó là loại ngây thơ cùng bễ nghễ chi gian*, xen vào đó là loại khí chất kỳ dị. tại, mặt của Khương Sam có chút nào là tương xứng với tuổi tác của . kiềm chế được tia lệ khí chợt lóe ở trong mắt, dù chỉ trong cái chớp mắt, lại vô tình bị Tần chính ủy, nãy giờ trầm mặc ngồi ở góc hẻo lánh vừa vặn nhìn thấy.

      (chi gian*: ở giữa)

      (đơn bạc*:Chỉ thế lực yếu kém)

      "Ai đồng ý, tôi muốn nghỉ học."

      Thanh Khương Sam trầm thấp, người khác sau khi nghe vào liền tự giác sinh ra loại cảm giác lạ lạ. Chính là loại cảm giác sóng biển yên lặng trước cơn mưa bão. Trong lòng Khương Mật còn thống khoái ghê gớm, thế nhưng bà ta lại nghĩ đến, lúc này thế nhưng Khương Sam đột nhiên xuất , ánh mắt bà ta liền lóe lóe, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Khương Sam tính kế đối với mình, trong lòng bà ta, nỗi hận ngay lập tức lại dâng lên.

      " biết sao, bà nội của a, chính là, bà bị hành động của dọa đến nỗi sinh bệnh, tại còn nằm ở giường đậy nổi đâu, vậy, bà còn ngừng lẩm bẩm tên của đấy..."

      Khương Sam chỉ chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt của Khương Mật, sau đó, bước từng bước đến gần bà ta.

      Khương Mật bị Khương Sam nhìn chằm chằm như vậy, biết vì cái gì, bà ta đột nhiên liền sinh ra loại cảm giác như bị dã thú hung ác gắt gao nhìn chằm chặp. Chính là, cái loại cảm giác kỳ quái xơ xác tiêu điều này, làm cho cổ Khương Mật tự giác liền rụt lại, sau đó là nổi lên tầng da gà tóc gáy bà ta dựng đứng.

      Khương Sam trong mắt lệ khí lại lần nữa cuồn cuộn dâng lên. Khương Mật cảnh giác nhìn : "Ngươi đứa này, nhìn tôi như vậy làm cái gì, lừa tiền của bà nội rồi, Bây giờ bà vì tức giận mà bị bệnh, nhưng lại rất nhớ , tôi ở trong này chuẩn bị tìm đâu, làm ra bộ dáng như vậy là để cho ai nhìn hả?"

      đến trước mặt Khương Mật, Khương Sam chậm rãi quay đầu, hiệu trưởng lập tức liền : " chính là Khương Sam? Như thế nào có quy củ như vậy, muốn vào cửa, gõ cũng gõ, lại còn đạp cửa, đây là muốn làm cái gì a? Làm tiểu bối phải nghe lời của trưởng bối, làm sao có thể cùng của chuyện như vậy đâu? Tôi sớm cùng các phụ đạo viên qua, trọng yếu chính là giáo dục tố chất của học sinh! Là ai dạy có quy củ như vậy hả?"

      Khương Sam làm như nghe được lời của ông ta, nhìn trang giấy ông ta cầm trong tay: "Đây là giấy chứng nhận tôi tạm nghỉ học ? Tôi có thể xem chút sao?"

      Hiệu trưởng uy nghiêm nhìn , bên đưa trang giấy qua, bên còn ngừng lên tiếng giáo dục. Khương Sam lại làm như mắt điếc tai ngơ, trực tiếp nhận lấy, trong ba giây, mắt đọc xong.

      "Như vậy nếu tôi có nhớ lộn." Khương Sam đem trang giấy vòng trở lại, gằn từng chữ: "Học sinh cầu tạm nghỉ học, tất yếu phải do bản nhân tự mình viết thư diện đến xin, sau đó là cung cấp tài liệu tương ứng để chứng minh, đưa ra ý kiến về nơi ở của học viện, báo cáo đến phòng giáo vụ để phê duyệt."

      Khương Sam đè nén xuống cơn tức giận, cố gắng giữ vững thanh của mình bình tĩnh: " Điều kiện để tôi tạm nghỉ học, mỗi điều đều phù hợp, hơn nữa tôi chưa từng có trình qua bất kỳ thư diện xin, vì cái gì tại tôi lại biết tình huống tại, thế nhưng tôi lại có quyền lợi lớn như vậy, có thể vượt cấp, trực tiếp nghỉ học?"

      Hiệu trưởng sửng sốt, cái gì gọi là biết? Ông ta nhìn nhìn sắc mặt được tự nhiên của Khương Mật, còn có bí thư ở bên ngừng nháy mắt cho mình, lập tức ý thức được bên trong là có tình, tình hình chung cũng coi như xong, lúc này Tần chính ủy thế nhưng còn bên nhìn đâu, ông ta dám trước mặt Tần chính ủy, trực tiếp ngang nhiên trêu đùa chức quyền, vì thế con ngươi liền đảo vòng.

      "Tốt lắm tốt lắm, trước nên về, chuyện này tôi điều tra lại, thời điểm điều tra tôi gọi đến đây để hỏi lại tình huống."

      "Soạt soạt." Trong nháy mắt, trang giấy liền phát ra thanh. Thanh hiệu trưởng ngưng bặt, Khương Mật căm tức nhìn Khương Sam, vội vàng ngăn đón: " đây là làm cái gì!"

      Nhưng nơi nào còn ngăn được, tờ giấy mỏng trực tiếp nằm ở trong tay Khương Sam, sau đó là bị xé tan thành từng mảnh. Khương Mật chán nản : "Tôi chỉ muốn hiếu thuận với bà nội của , lại phải hại , tại sao lại quy củ như vậy!"

      Khương Sam nghiêm túc xé xong, liền hướng tới Khương Mật ném qua, Khương Mật cho rằng muốn động thủ, theo bản năng cản lại, vừa lúc đụng tới cánh tay của Khương Sam, trang giấy ngay lập tức liền hướng tới mắt của bà ta quét tới!

      Hôm nay chương hơi ngắn....vì k có thời gian nên ta chỉ edit được vậy thui a....ngày mai 1 chương gấp đôi nhé.....

      Chương 20.3

      Editor: Thiên Vi

      "Tôi còn phải huấn luyện, tôi tìm thời gian trở về. Nếu tôi nhớ nhầm ngày hôm qua, bà nội còn ở toà án mười phần trung khí đối với tôi chửi ầm lên đâu, đời này muốn nhìn thấy tôi, cho nên tôi là sợ nếu về, lão nhân gia nhìn thấy tôi càng thêm tức giận a."

      "Sao lại như vậy..."

      Khương Sam lại lần nữa cắt đứt lời của Khương Mật:"Huống chi, chuyện thay tôi tạm nghỉ học cũng làm ra được, tôi sợ nếu tôi trở về, sợ là ra được . Nhưng là, người yên tâm, tôi chính là có chết, cũng giữ tốt di sản của cha tôi a."

      Khương Mật bị Khương Sam đoán trúng tâm tư, thần sắc bà ta hoảng loạn chỉ trong cái chớp mắt, dư quang thoáng nhìn qua hiệu trưởng cùng Tần chính ủy, liền thấy ánh mắt bọn họ đều có chút kỳ quái, hai tay bà ta nắm chặt: "Đứa này, nhăng cuội gì đấy!"

      Khương Sam cười : "Tôi xảy ra chuyện gì, toàn bộ di sản cũng quyên cho tổ chức từ thiện, yên tâm, tuyệt đối, tôi để cho người khác chiếm tiện nghi dù chỉ là chút a."

      Bí thư nóng nảy, ta ở phía sau kéo kéo Khương Mật, ý bảo bà ta nên thêm nữa, càng nhiều lời, càng sai nhiều, lúc này phải là thời điểm cùng với Khương Sam đàm luận!

      Khương Mật bị cướp tài sản, đến tìm người giúp lại khắp nơi bị quản chế, trong lòng sớm nín bụng hỏa. Lúc này, bà ta ghé sát vào tai của Khương Sam, thanh chỉ để cho hai người có thể nghe được : "Tôi tin, đời này về nhà!"

      Khương Sam cười, giọng lành lạnh: "Tôi tự nhiên về nhà, nhưng là nhà tôi chính là nhà tôi, ngược lại, tôi lại biết, , người về nhà là nhà ở nơi nào a."

      Khương Mật bị những lời này của Khương Sam kích thích, sợi dây cuối cùng ở trong đầu triệt để bị chặt đứt, hai mắt bạo hồng, bàn tay hung hăng liền hướng tới mặt của Khương Sam quăng qua.

      "A!"

      Khương Mật ăn đau, kêu lên tiếng. Tần chính ủy chút lưu tình, đem cánh tay của bà ta ném sang bên.

      "Nên xem trước chút, nơi này là địa phương nào, muốn giương oai, muốn đánh, muốn nháo về nhà, nơi này là trường học, phải là địa phương mà các người có thể càn rỡ!"

      Tần chính ủy người mặc bộ quân trang nóng bỏng nếp gấp, gương mặt bén nhọn liếc nhìn Khương Sam cái: "Bây giờ phải là thời gian lên lớp sao, còn mau trở về!"

      Khương Sam biết, đây là giúp mình giải vây, nhếch môi gật gật đầu, sau khi thấp giọng đa tạ, nhìn cũng liếc mắt nhìn Khương Mật cái, quay người liền ra ngoài.

      Khương Mật ôm cánh tay, lập tức muốn nổi giận. Nhưng bà ta đối mặt với Tần chính ủy nén giận đứng ở kia, bà ta lại dám nổi giận. Huống hồ người này, nhìn qua quả thực là cường tráng, đối diện với đôi mắt nén giận uy nghiêm như vậy, Khương Mật chút nghi ngờ, nếu bà ta còn dám giương oai, nam nhân ở trước mắt tuyệt đối chút lưu tình, có thể đem bà ta ném văng ra ngoài.

      " thôi."

      Bí thư kiêng kỵ, hai mắt nhìn lướt qua quân hàm của Tần chính ủy, giọng với Khương Mật vài câu, sau đó là lau lau mồ hôi, dẫn đầu ra ngoài.

      Khương Mật trước giờ là người mềm nắn rắn buông, lúc này, cơn tức đầy mình sớm bị Tần chính ủy đột nhiên nổi giận dọa sợ bay lên chín tầng mây rồi. Hiệu trưởng đối với người này thành kính, chính mình tự nhiên càng thể trêu vào, Khương Mật dám thêm gì nữa, liền im lặng sau bí thư ra ngoài.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 20.4

      Editor: Thiên Vi

      Sau khi mọi người về hết, hiệu trưởng đối mặt với trò khôi hài vừa rồi, hiển nhiên là có chút xấu hổ. Ông ta sờ sờ mũi, nhìn nhìn Tần chính ủy vẫn ngồi ở nơi xa cái: "Chính ủy, ngài xem... Hôm nay để cho ngài chê cười rồi, là học sinh hiểu quy củ..."

      "Ngô." vui ở mặt của Tần chính ủy, vẫn có giảm , lời hai ý nghĩa : "Người hiểu quy củ, hình như phải là người học sinh này ."

      trán hiệu trưởng nhất thời rịn ra tầng mồ hôi lạnh, biết mình tuyệt đối thể lại đánh chủ ý vào học sinh vừa rồi. Ông ta bây giờ vạn phần hối hận, chính mình lại có thể khinh thường tình huống, Tần chính ủy vẫn còn ở đây mà ông ta lại xử lý việc này như vậy. Nhưng ông ta chỉ thắc mắc, Tần chính ủy là người bao giờ xen vào chuyện của người khác, lần này như thế nào lại...

      Tần chính ủy đứng dậy, thân quân trang phẳng phiu, thân hình của cao lớn cường tráng, nhìn qua thực khôi ngô. Cho dù tuổi của gần 40, trừ bỏ gương mặt của càng thêm trầm ổn, qua năm tháng, vẻ tuấn lãng ở gương mặt của , gần như để lại chút dấu vết nào. ra tới cửa văn phòng, Tần chính ủy đột nhiên : "Vừa rồi học sinh kia, tên gọi là gì?"

      (gần 40 rồi đó.... )

      Hiệu trưởng lau mồ hôi trán, vộ̣i vàng : "Khương Sam, bé đó gọi là Khương Sam."

      Khương Sam....

      Tần chính ủy thêm gì, đầu cũng quay lại, chân sải bước liền luôn.

      Bí thư của Lưu Thiên Trạch sau khi trở về, liền đem tình đầu đuôi hồi báo cho ông ta lần, Lưu Thiên Trạch sau khi nghe xong trầm tư lâu. Sau lúc, ông ta mới : " bé này gọi là Khương Sam, nhưng ta lại giống như lời của Khương Mật a, chính là đơn thuần cùng ngốc nghếch, ngược lại, ta lại thấy bé này tuy tuổi còn trẻ, nhưng thủ đoạn lại cực kỳ lão luyện cùng cay nghiệt a, ta có cảm giác, ta có thể dự liệu chuẩn xác bước tiếp theo của chúng ta muốn làm gì vậy, mỗi lần chúng ta hành động, thời gian ta đến phá hỏng đều vừa đúng."

      Bí thư cũng gật gật đầu: "Đích xác, nước cờ này, nhìn qua, phương pháp có gì, như thế nào, mỗi lần ta đều xử lý mọi chuyện rất ổn thỏa, ràng là nắm chắc phần thắng, chẳng những ta thiết kế lấy nửa di sản, thế nhưng còn lừa gạt được cả lão nhân gia, đem nửa khối tài sản kia nhả ra a! Tâm cơ này quả thực là có chút sâu."

      Lưu Thiên Trạch cau mày: " hôm nay thấy Khương Sam, xem có cảm giác gì?"

      Bí thư : "Thời điểm nên nộ nộ, thời điểm nên thong dong thong dong, biểu của ta, nhìn qua như là ở thế yếu, nhưng nếu muốn ra tay với ta, thự có chỗ xuống tay, thực khó giải quyết."

      "Ân". "Lần trước phái luật sư , ta cũng như vậy, thời điểm mở phiên toà, ta nhiều, nhưng lại có thể dễ dàng lấy được đồng tình của quan toà." Lưu Thiên Trạch thở dài: "Khương Mật cũng là, ấy quá nóng vội, làm việc để lộ ra quá nhiều dấu vết, ấy xem tiểu nha đầu này, cho thấy chúng ta ràng là khinh địch a."

      Bí thư lắc đầu: "Nguyên nhân, cũng hoàn toàn là do Khương Mật. tình chỉ phát sinh trong vòng vài ngày, điều đó ràng cho thấy, Khương Sam kia sớm chuẩn bị đầy đủ, chính là muốn đánh cho chúng ta trở tay kịp, chút thời gian để phản ứng cùng ứng đối, cũng đều lưu lại cho chúng ta a. Tôi nghĩ, ta hình như biết trước là chúng ta nhúng tay vào, cho nên mới ra tay nhanh chóng như vậy, nếu , nếu có thể kéo dài thêm hai ngày, tình huống do ta quyết định được."

      Lưu Thiên Trạch vội, ý vị thâm trường : " có việc gì, lấy đem , ta cũng chỉ là con bé con...."

      (Dám khinh thường chị Sam a...sau này hối hận kịp á...)

      Bí thư thấy vậy cũng cười theo.

      Chỉ là, Khương Mật lúc này hiển nhiên là ủy khuất ghê gớm. Lưu Thiên Trạch gần đây đối Khương Mật thực thương . Chỉ cần vừa nghĩ tới, Khương Mật đối với mình ôn nhu uyển chuyển, ông ta liền bắt đầu đau lòng. Ông ta nghĩ, lần này, phải hảo hảo giáo huấn Khương Sam phen, chớ để cho cái tiểu nha đầu kia chọc tức đến Khương mật. Có chuyện gì, thay bà xả giận.

      Khương Mật chuyến vô công từ trường học về nhà. Vừa về đến nhà, bà ta tức giận liền ném đống đồ gì đó, ném xong rồi lại che trán ngồi thở gấp. Bà Chu muốn khuyên, nhưng lại biết nên khuyên như thế nào, gặp phải biến cố lớn như vậy, trong lòng bà ta cũng rất hoảng hốt, biết nên làm thế nào cho phải.

      "Mẹ, hai người thu thập đồ đạc thế nào rồi."

      Khương Mật chỉ tức giận trong chốc lát, bà ta cũng biết, bây giờ sinh khí như vậy cũng vô dụng: "Thu thập tốt, chúng ta lúc này trở về biệt thự ."

      Bà Chu vội vàng gật đầu: " sớm thu thập tốt, chỉ còn đợi con thôi a."

      Mặt Khương Vi xị ra: "Con lúc trước mọi người nên chuyển ra ngoài a, ở gần đây, ngay cả cái địa phương để luyện vũ đạo cũng có, con sắp phải phỏng vấn, đây phải là quá lãng phí thời gian sao?"

      Nghe thấy con vậy, Khương Mật liền trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Tốt tốt tốt, chúng ta lúc này liền trở về, chuyện bên ngoài, trước, con cần quan tâm, bây giờ cần chính là nên chuyên tâm luyện vũ, phỏng vấn là trọng yếu."

      Bà Chu bận tâm hỏi: "Vậy, tiền chuẩn bị để sang quốc phải làm thế nào?"

      Tâm Khương Mật nhanh chóng trầm xuống. Nhưng vì để cho nữ nhi chịu áp lực lớn, bà ta đành phải dụ dỗ trước: "Chuyện tiền bạc, Chú Lưu bên này nghĩ biện pháp, đợi khi nào sản nghiệp lấy về tay chúng ta, về sau lại bù thêm cũng giống như nhau."

      Lúc này, bà Chu cùng với Khương Vi mới tạm thời yên lòng. Nhưng trong lòng của Khương Mật lại chắc chắn lắm. Khương Sam thay đổi, đem tất cả kế hoạch của bà ta đều làm rối loạn, quốc bên kia, số tiền phải chuẩn bị phải là số lượng , bà ta ngờ, tất cả di sản đều đáp vào, lúc trước còn chưa dám đối với Lưu Thiên Trạch trương quá cái miệng này.

      Kết quả, ba người, mỗi người tâm tư trở về Khương gia, nhưng lại phát , khóa bị thay đổi, làm bọn họ phen khó chịu.

      "Sam Sam là, là tức chết ta a!"

      Bà Chu tức giận, cả cơ thể đều run run, điệu giương lên như muốn gào. Khương Mật cực kỳ phiền lòng: "Tốt lắm! Trải qua nhiều chuyện như vậy, mẹ, người còn biết ta là cái loại đức hạnh gì a? Con rồi, mẹ để biệt thự cho nó, nó tuyệt đối đem chúng ta đuổi ra ngoài! Nha đầu chết tiệt này!"

      Khương Vi quệt miệng, ủy khuất ghê gớm, giọng nức nở: "Đổi khóa thế nào, chúng ta liền cạy!"

      Khương Mật cùng bà Chu cũng có ý tứ này, bên khiển trách Khương Sam hiểu chuyện cùng ác độc, bên buông gánh nặng trong lòng, tìm người đem khóa cạy ra, sau đó là thay vào khóa mới.

      "Nó nếu nhận sai, ta để cho nó có thể tiến vào cửa cái nhà này."

      Bà Chu vừa về với hoàn cảnh quen thuộc, nguyên bản tâm tình bà ta còn thê lương, lại đột nhiên liền dần dần khôi phục lại. Bà vẫn tin, Khương Sam làm quyết tuyệt như vậy.

      toà án, phải là bà chỉ cần khóc, là có thể khiến cho Khương sam mềm lòng sao? Thời điểm này, chính mình thế nhưng lại còn lo lắng với cái tiểu bối. Đặc biệt, nó lại là đứa cháu vẫn bị bà ta nắm ở lòng bàn tay đâu. Từ xưa đến nay, làm gì có cái đạo lý, con trai vừa , cháu toàn thân liền đại biến như vậy. Nhất định, nhất định là Khương sam bị ảnh hưởng tâm thần cho nên nó mới như vậy. Đợi khi nó phục hồi lại, phát bên người mình, ngay cả thân nhân cũng có, chừng, nó còn muốn khóc lóc xin chính mình tha thứ cho nó đâu.

      Bà Chu vừa dọn dẹp phòng ở, ngoài miệng còn ngừng lải nhải: "Hừ, nó phản thiên a, lại có thể đem ta đẩy vào trong mương a, lúc này ta nhất định phải trị nó ác mới được!"

      Khương Mật cũng biết, lời của mình Khương Sam tuyệt đối nghe. Bà ta ở bên ngừng châm ngòi thổi gió bên tai bà Chu: "Đúng a, tại cũng chỉ có lời của mẹ, ta còn có khả năng nghe được hai ba câu, mẹ, người biết, hôm nay tại trường học, Khương Sam có bao nhiêu càn rỡ a, căn bản nó xem con là trưởng bối của nó a."

      Phía dưới là đôi mẹ con lòng đầy căm phẫn, thương lượng xem thu thập Khương Sam như thế nào.

      lầu là Khương Vi sớm bị Khương Mật đuổi lên để luyện vũ. Khương Vi đem nhạc mở tối đa, trong lòng ta chịu uất ức, sớm nghẹn thành cục. Mặc kệ Khương Sam cướp gì gì đó, người thất bại chính là người thất bại, đời này cũng đừng nghĩ có cơ hội học viện vũ đạo hoàng gia quốc! Bây giờ, ta nhất định phải dốc hết toàn lực, phải có được tư cách nhập trường, sau đó là hung hăng cho Khương sam kích!


      ********Phân cách tuyến********


      Ngày đầu tiên, buổi tối Bạch Kỳ liền lôi kéo Khương Sam huấn luyện hai giờ. Kết quả, giữa trưa ngày hôm sau, Khương Sam ăn cơm xong vẫn trực tiếp tìm Trương huấn luyện viên. Bạch Kỳ mặt chút thay đổi, đứng bên thao trường. Nhìn chăm chú sân thể dục lúc lâu. sân chính là hai người, là Trương huấn luyện viên huấn luyện cho Khương Sam động tác mới.

      Trương Phức Uất khẩn trương luẩn quẩn ở phía sau Bạch Kỳ lúc. ta nhìn di động, cẩn thận chỉnh lý dung nhan mất nửa ngày, xác định dung nhan của mình tốt, sau đó mới đỏ mặt lên phía trước.

      "Bạch, Bạch huấn luyện viên, cũng ở trong này a."

      Thanh Trương Phức Uất mềm mại, có thể như bãi nước xuân thủy. Nhưng, tầm mắt của Bạch Kỳ từ đầu tới cuối, lại chỉ nhìn chăm chú ở người của Khương Sam cùng với Trương huấn luyện viên. Nhìn bọn họ ngẫu nhiên giỡn hai câu, ánh mắt của liền lạnh đến dọa người, đối với người đỏ mặt tim đập ở bên cạnh là Trương Phức Uất, nhìn cũng có nhìn lấy cái.

      Trương Phức Uất theo tầm mắt của Bạch Kỳ nhìn về phía giữa sân thể dục. ta cắn cắn môi cái, nghĩ nghĩ, hẳn là Bạch Kỳ nhìn Trương huấn luyện viên , phỏng chừng đây là tìm Trương huấn luyện viên có việc đâu, hít hơi sâu, Trương Phức Uất lại phía trước bước.

      "Bạch huấn luyện viên ở đây là đợi Trương huấn luyện viên ? biết, người mà Trương huấn luyện viên huấn luyện, chính là bạn cùng phòng của tôi a. Bọn họ gần đây mỗi ngày đều như vậy, chính là mình huấn luyện đến buổi chiều, cho đến khi ngạch huấn luyện bắt đầu đâu, mỗi ngày đều ở chỗ này phơi a." Thanh Trương Phức Uất nhu hòa hơn: " bằng tôi mời Bạch huấn luyện viên uống chút gì đó ."

      Chương 20.5

      Editor: Thiên Vi

      Tầm mắt của Bạch Kỳ từng chút thu hồi lại, thần sắc khó phân biệt, hai con ngươi dừng lại ở mặt của Trương Phức Uất: " là bọn họ như vậy rất lâu rồi?"

      Đây là lần đầu tiên Bạch Kỳ chuyện với ta, tâm tình Trương Phức Uất cực kỳ kích động, tim ta đập loạn bùm bùm, vội vàng gật đầu : "Ân! đoạn thời gian, Trương huấn luyện viên phụ trách, buổi tối hai người huấn luyện chung đến rất muộn, kỳ tôi đối với huấn luyện gì đó có chút hiểu, chỉ là Trương huấn luyện viên luôn vội, cho nên vẫn có thời gian thỉnh giáo, biết Bạch huấn luyện viên, có thể hay ..."

      "Buổi tối thường xuyên cùng ở chỗ đến rất muộn?" Bạch Kỳ trầm giọng hỏi.

      Trương Phức Uất lại gật gật đầu, dịu dàng : "Đúng a, động tác của Khương Sam bởi vì trong lúc huấn luyện ấy có quy phạm* rất nhiều, tôi cũng thực hâm mộ. Trương huấn luyện viên đối với ấy tốt, nếu có người cũng có thể cho tôi thêm chút ưu đãi như vậy tốt rồi."

      (quy phạm*:Thước và khuôn, chỉ phép tắc khuôn mẫu)

      Vừa , ta vừa mong đợi nhìn nhìn Bạch Kỳ. Bạch Kỳ xoa xoa mi tâm: "Tôi biết, cám ơn ." xong, lại nhìn thoáng qua sân thể dục, cũng để ý Trương Phức Uất giữ lại, sắc mặt khó coi liền mất.

      Thời điểm Khương Sam ở trường học, mang điện thoại di động theo bên người, Bạch Kỳ có biện pháp thông báo cho , chỉ có thể vào lúc chạng vạng, sau khi huấn luyện xong, lợi dụng khe hở lúc ăn cơm để tìm . Kết quả, hết ngược lại xuôi, chính là vẫn nhìn thấy Khương Sam về ký túc xá. Bạch Kỳ cực kỳ chán ghét cái loại cảm giác này, chính là cái cảm giác mọi tất cả chuyện, đều thể nắm giữ ở trong lòng tay của mình. Nhất là đối với Khương Sam. Khương Sam trước giờ đều ngoan ngoãn cùng phục tùng đối với , ngẫu nhiên tính tình cũng nháo chút, nhưng đó chỉ là gia tăng thêm chút tình thú, lâu chính có thể điều chỉnh lại giống như trước.

      Nhưng gần đây, ở khắp nơi đều lộ ra từng điểm thích hợp. ràng, Khương Sam ở trước mặt biểu hết thảy đều như trước. Nhưng Bạch Kỳ lại cảm nhận được, chính là loại khoảng cách ra được. Khương Sam giống như là thay đổi thành con người khác, trở nên thâm trầm hơn, tâm tư của càng ngày càng khó đoán hơn.

      Chỉ là vô ý thức qua sân thể dục, Bạch Kỳ lại liếc mắt liền nhìn thấy được, chỗ ngồi ở cầu thang, lại có ba người vừa vừa cười vừa ăn cơm. Trương huấn luyện viên ngồi ở giữa, Khương Sam cùng nữ sinh mặt tròn, mỗi người trái phải kề bên Trương huấn luyện viên. Đúng thời điểm Bạch Kỳ nhìn thấy, Khương Sam thấp giọng gì đó, Trương huấn luyện viên chuyên chú nhìn , nghiêng tai lắng nghe, sau đó Khương Sam bỡn cợt cười cười, Trương huấn luyện viên cười cười, gõ cái ở đầu của . Nhất thời, Khương Sam làm ra vẻ tức giận bĩu bĩu môi, còn nữ sinh khác bên lớn tiếng cười.

      Động tác thân mật như vậy, Bạch Kỳ vừa nhìn thấy, sắc mặt của ngay lập tức liền trở nên đen sì!

      Buổi tối, trước lúc buổi huấn luyện kết thúc, Khương Sam liền nhớ tới, hai ngày nay Khâu Bảo càng ngừng dặn dò . Chỉ là, gần đây lúc huấn luyện, quan hệ của cùng với Trương huấn luyện viên cũng xê xích gì nhiều, luẩn quẩn lát, có chút do dự nhìn Trương huấn luyện viên.

      Trương huấn luyện viên muốn , nhìn thấy Khương Sam đứng tại chỗ, có bộ dáng muốn lại thôi, liền dừng bước hỏi. "Làm sao vậy, còn có việc?"

      Khương Sam kiên trì, làm bộ như lơ đãng hỏi: "Huấn luyện viên, điện thoại di động của là bao nhiêu, có tiện tôi chút ?"

      Trương huấn luyện viên sửng sốt, cũng là dạy qua mấy khóa học sinh mới, mỗi khóa đều thiếu học sinh thích hỏi thăm huấn luyện viên về phương thức liên lạc. Chỉ là, trong bộ đội có văn bản quy định ràng, thể tùy ý lộ ra tin tức tư nhân của chính mình, Trương huấn luyện viên có tính cách nghiêm khắc nghiêm túc, cho nên cũng chưa từng có cho qua.

      kỳ quái hỏi: "Muốn số di động của tôi làm cái gì?"

      Khương Sam liền có chút cạn lời. Tâm tư của Khâu Bảo, người mù đều có thể nhìn ra a, nhưng nếu như vậy, Trương huấn luyện viên tuyệt đối cho. Khương Sam khỏi có chút đau đầu.

      Trương huấn luyện viên thấy lên tiếng, quan sát phen, đối với Khương Sam vẫn là tương đối thưởng thức, cũng biết có cái tâm tư gì quá đáng, nghiêm túc : "Trong bộ đội có quy định, thể cho."

      "Nga."

      biết ngay là như vậy mà. Chỉ là, vừa nghĩ tới ánh mắt của Khâu Bảo tội nghiệp chờ mong, Khương Sam liền có chút đau khổ. đôi con ngươi đen láy, tự chủ được liền ra chút tiếc nuối cùng thất vọng.

      Nhìn Khương Sam có vẻ mặt như thế, Trương huấn luyện viên liền vui vẻ: "Hơn nữa, nếu tôi cho , nhớ sao?"

      Khương Sam nháy mắt ý thức được Trương huấn luyện viên đây là thả ra ý tứ, sửng sốt chút, sau đó là ngay lập tức lục lọi ở quần áo. tìm cây bút cùng tờ giấy mà Khâu Bảo đưa cho mình. bên vừa tìm, vừa : "Vậy, chỉ cần viết xong là được."

      Kết quả, tính tình Khâu Bảo qua loa, tìm mất nửa ngày, thế nhưng lại chỉ thấy trong túi của có môt cây bút. Khương Sam cầm cây bút lông màu đen mà còn lời gì để . Trương huấn luyện viên nhìn cái, rồi : "Thôi, còn sớm mau trở về thôi."

      Khó được hôm nay tâm tình huấn luyện viên tốt, thế nhưng lại buông miệng. Khương Sam cũng chịu buông tha cơ hội tốt như vậy, trực tiếp đem bàn tay qua: " bằng huấn luyện viết tay của tôi ."

      Trương huấn luyện viên đối với bàn tay trắng nõn của Khương Sam thò ra trước mắt, liền nhìn đến ngẩn ngơ. muốn cự tuyệt, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt trong suốt sáng ngời của Khương Sam, biết sao, thế nhưng lại như là bị quỷ thần xui khiến, liền nhận lấy bút.

      Nhanh chóng ở mu bàn tay của viết xong dãy số di động, Trương huấn luyện viên nhanh chóng đem bút đưa trở về, thô thanh thô khí* : "Tốt lắm tốt lắm, nhanh ."

      (Thô thanh thô khí*:-(Tiếng ) thô, lớn, to: 嗓音很粗 Tiếng thô quá; 粗聲大氣 Lớn tiếng, to tiếng)

      Khương Sam lúc này mới thở ra hơi. mặt mang theo vài phần tươi cười, gật gật đầu. Da mặt màu đen của Trương huấn luyện viên, chính là dễ dàng nhận ra là mang theo vài phần xấu hổ. Nếu bây giờ phải là sắc trời tối, sợ là còn có thể nhìn ra, ở mặt của thế nhưng lại đỏ lên vài phần.

      Trương huấn luyện viên rất nhanh, vội vội vàng vàng, như là ở phía sau của có ác lang đuổi theo vậy.

      Khương Sam thổi thổi mu bàn tay, chờ chữ ở tay mình khô hoàn toàn, sau đó mới về.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 20.6

      Editor: Thiên Vi

      Kết quả vừa Khương Sam vừa mới ra khỏi sân thể dục, liền bị bóng dáng cao to ngăn cản.

      Bạch Kỳ đè nén tầm mắt từ mặt của di chuyển nhìn xuống mu bàn tay, thanh hơi khàn: "Vì cái gì chịu nghe lời."

      Khương Sam lui về sau bước, kinh ngạc hỏi lại: "Cái gì?"

      Bạch Kỳ : "Lúc trước phải tôi , về sau lúc em huấn luyện, trực tiếp tìm tôi là được, vì cái gì em ."

      Khương Sam đè nén lại tia kiên nhẫn ở trong lòng, khổ não cười cười: "A, là như vậy, mỗi lần em huấn luyện, có người bạn ở cùng ký túc xá thích theo, ấy thấy được hiểu lầm. Hơn nữa, ngày hôm qua ở đường chúng ta cùng với nhau, ở chỗ của bị những người khác thấy được, nếu em lại ...Sợ là ảnh hưởng tốt."

      Sợ người khác hiểu lầm? Đây quả thực là giống như lời được ra từ trong miệng của Khương Sam. sợ người khác hiểu lầm cái gì? Bạch Kỳ gần như muốn thốt ra hỏi , nhưng cuối cùng vẫn nhịn được: "Em cần cố kỵ nhiều như vậy..."

      "Huấn luyện tại sân thể dục cách phòng ngủ gần hơn chút." Khương Sam cười híp mắt : "Em biết muốn để cho người ngoài suy đoán lung tung về mối quan hệ của chúng ta, bằng em cũng kiêng dè từ khai giảng đến bây giờ như vậy. Được rồi, chính là muốn làm phiền ."

      Mi tâm Bạch Kỳ nhíu chặt: "Gần đây em đến cùng là làm sao vậy, tôi như thế nào lại có cảm giác em tại cố ý tránh né tôi, là tôi ở nơi nào làm chọc cho em mất hứng?"

      "Sao lại như vậy." Khương Sam trêu trọc : "Chỉ là em cũng nghĩ thông suốt, nên hiểu chuyện như vậy, lại nguyện ý làm bạn trai của em, hai chúng ta mặc dù cùng nhau lớn lên, nhưng chung quy, cũng có cảm giác của mình, em nên luôn luôn bá chiếm như thế."

      Tầm mắt Bạch Kỳ rơi ở mu bàn tay của . loạt mã số di động ràng, cứ như vậy nhảy vào trong tầm mắt của . Bạch Kỳ xúc động liền thốt lên: "Sam Sam, theo lời của em, nếu là bởi vì nguyên nhân này..."

      "Đối." Như dự cảm đến cái gì, Khương Sam nhanh chóng cắt đứt lời của Bạch Kỳ, tội nghiệp nhìn : "Trưa mai em muốn về nhà chuyến, nhưng thời gian nghỉ ngơi lại quá ngắn, lái xe mang em trở về có được ."

      Bạch Kỳ bị Khương Sam ngắt lời, lời của lên đến bên khóe miệng liền nuốt trở về, chỉ thở dài, sau đó là gật gật đầu chữ: "Tốt."

      Khương Sam lập tức cười vui vẻ, lắc lắc mu bàn tay của mình: " nhìn, bằng hữu của em muốn em giúp ấy xin số điện thoại của Trương huấn luyện viên, em xin đến tay rồi đâu! Lúc này em còn phải mau về, sau đó là đem dãy số này cho ấy, miễn cho ấy sốt ruột chờ a."

      Bạch Kỳ ngẩn ra, nhìn tươi cười mặt của Khương Sam rất tự nhiên, nguyên bản tâm của rất thoải mái nhất thời được thả lỏng: "Tôi đưa em trở về."

      Đưa ? khó tin được, đây tuyệt đối là hề kiêng dè a? còn tưởng rằng, ở trước mặt người ngoài luôn luôn cùng luôn giữ khoảng cách đâu.

      còn sớm, trong vườn trường trống trải rất nhiều, nhưng vẫn là có tốp năm tốp ba học sinh mặc quân phục ở bên ngoài du đãng, thiếu người thấy được, hai người trước sau đứng cùng chỗ, Nơi này chung quy phải đại bản trường đại T, nhìn những học sinh kia phần lớn là tân sinh, ánh mắt kinh ngạc của bọn họ ngừng đánh giá đến chỗ hai người đứng.

      Khương Sam biết, quá đêm, ngày mai tin tức Bạch Kỳ đưa về phòng ngủ chắc chắn lan truyền bay đầy trời. cũng quan tâm, bởi vì biết, Bạch Kỳ nhất định làm ra tư thái quan tâm như quan tâm người em . Với công phu của , sợ là muốn làm sáng tỏ mối quan hệ giữa hai người cũng được .

      Trở về ký túc xá, trong ký túc xá, ba người khác đều nằm tại giường. mặt của Trương Phức Uất còn dán mặt nạ. Gương mặt của ta tràn đầy ngọt ngào, miệng ngừng lảm nhảm kể hôm nay ta cùng Bạch Kỳ tiếp xúc gần gũi như thế nào.

      Khương Sam đem dãy số đưa cho Khâu Bảo, nhất thời, chọc Khâu Bảo trận hưng phấn hoan hô. Trương Phức Uất bị cắt đứt đầu đề khoe khoang, ta mất hứng, liền đối với Khương Sam châm chọc cùng khiêu khích trận. Khương Sam chỉ coi như chó sủa, phản ứng cũng buồn phản ứng, tự nhiên lại chọc cho Trương Phức Uất trận bực mình.

      Sáng ngày thứ hai, trong lúc huấn luyện cùng đội, quả nhiên thiếu người bắt đầu như có như đánh giá Khương Sam. Bất quá người tin tưởng vẫn là số ít, chung quy, Bạch Kỳ ở trong ấn tượng của mọi người, luôn luôn dễ dàng tiếp cận, làm sao có thể đột nhiên với Khương Sam tiếp xúc qua, lại tỏ ra thân thiết đâu, còn đưa về ký túc xá. Nhất định đó đều là tung tin vịt.

      Nhất là Trương Phức Uất. ta cho dù nghe người bên cạnh miêu tả sinh động như thế nào, trong đáy lòng ta chút cũng tin. Sau khi huấn luyện, nhân khe hở lúc nghỉ ngơi, ta còn quên chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, móc phen: "Có vài người a, chính là biết tự lượng sức mình, cái gì đều dám ra bên ngoài , mọi người bây giờ có số người đều làm sao vậy, chút nào tự mình hiểu lấy? Có rãnh rỗi liền lấy cái gương nhìn lại mình xem, đừng biết mình là ai, thiết, nhìn bộ dáng kia, cũng xứng?"

      Khương Sam đứng ở dưới bóng cây uống nước, vẫn làm như nghe thấy lời của Trương Phức Uất.

      Trương Phức Uất thấy Khương Sam phản ứng lại mình, công kích của ta lại như là nắm tay đánh ở vải bông vậy. ta nhất thời sinh khí thở phì phò, thanh trào phúng nhịn được lại tăng lớn hơn.

      Lô Trân tới, đứng ở bên người của Khương Sam: "Khương Sam đừng nóng giận a, tính tình Phức Uất chính là thế này, cũng biết, ấy thích Bạch huấn luyện viên đâu, nhưng lời này cũng đều là dỗi. Tôi là biết những đồn đãi kia khẳng định đều là giả, như làm sao có thể cùng Bạch huấn luyện viên nhận thức đâu, nhất định là ai ở phía sau, lung tung giở trò quỷ, có đúng ?"

      (ta ghét ả này...chuyên nịnh hót, lúc nào cũng giả bộ thuần khiết...)

      Đối với Lô Trân làm như thân thiết, kì thực ta chính là bóng gió, thử dò xét đay a. Khương Sam khép lại cốc nước, trực tiếp lộ ra vẻ mặt mờ mịt: "Ân? tại cái gì? thích Bạch huấn luyện viên, ?"

      Thời điểm Khương Sam chuyện, còn cố ý dương cao giọng lên. Nhất thời, liền đem Trương Phức Uất còn cảnh giác hấp dẫn lại đây, tầm mắt hồ nghi lập tức rơi vào người Lô Trân còn quẫn bách, chất vấn hỏi: "Cái gì! Lô Trân ngươi thích Bạch huấn luyện viên?"

      Lô Trân liên tục lắc đầu: " có, thể nào, Khương Sam đây là giỡn đâu."

      Thấy Lô Trân uyển chuyển từ chối, Trương Phức Uất cũng hỏi nhiều nữa. Lô Trân thấy trong mắt của Trương Phức Uất vẫn lên tia vui cùng mất hứng, ta vội vàng đến bên kia để giải thích, rốt cuộc bỏ qua ý đồ quấn lấy Khương Sam.

      Kết quả đến trưa, thời điểm giải tán, mọi người liền nhìn thấy Bạch Kỳ từ rất xa, chính là trực tiếp hướng tới đội ngũ của bọn họ bên này tới.

      Trương Phức Uất sớm trước toàn thế giới tuyên cáo qua, ngày hôm qua ta cùng với Bạch Kỳ mình 'Thân mật bắt chuyện', lập tức tinh thần của cho mọi người dương cao lên.

      "Bạch huấn luyện viên này đây là tới tìm Trương huấn luyện viên sao? Ngày hôm qua sân thể dục chờ lâu, tôi còn bồi nửa ngày đâu, đợi lát nữa tôi tìm lại đây tiếp đón, sau đó các cứ chuyện ."

      Ngoài miệng như vậy, nhưng mặt của Trương Phức Uất lại là bộ hận thể để cho mọi người vây xem thấy được biểu tình đắc ý của ta khi cùng chuyện với Bạch Kỳ, Khâu Bảo nhìn thấy khỏi bĩu môi, ghé sát vào Khương Sam : "Lại phải hoàng thượng lâm hạnh phi tử, chỉ vài câu, ta liền khoe khoang đến những hai ngày?"

      Khương Sam cười cười lên tiếng, bất động thanh sắc liếc nhìn tầm mắt đánh giá của Bạch Kỳ hướng tới bên này. Sau đó lại nhìn nhìn gương mặt của những người chung quanh nóng lòng muốn thử cùng hưng phấn. Trong lòng Khương Sam bỗng dưng lại có dự cảm bất tường, tâm tư vừa động, nhân lúc mọi người chú ý, bắt đầu lui lại dần về phía sau.
      Hoàn chương 20

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 21.1

      Editor: Thiên Vi

      Khương Sam đối với Khâu Bảo giọng : "Tớ còn có việc phải trước, hôm nay thể bồi cậu ăn cơm."

      Tầm mắt của Bạch Kỳ ở trong đám người tìm tìm, rất nhanh liền nhìn thấy Khương Sam chuẩn bị rời , nhịp bước của tự giác nhanh hơn chút, Khâu Bảo ngốc nghếch vẫn giữ chặt Khương Sam, cười hì hì: "Di? Chuyện gì a, hôm nay cậu huấn luyện sao?"

      Khương Sam bị Khâu Bảo kéo lấy, vừa vặn Bạch Kỳ cũng đến, Trương Phức Uất vội cười duyên, e lệ bước ra nghênh đón: "Bạch huấn luyện viên đến rồi, Trương huấn luyện viên còn chưa có a, tôi mang ..."

      Bạch Kỳ để ý tới ta, chỉ gật gật đầu. cũng thèm nghe ta còn cái gì, trực tiếp hô lên với Khương Sam còn chuẩn bị quay người: "Khương Sam, em chờ tôi chút."

      Sau khi nghe thấy, tất cả mọi người ở trong đội ngũ nhất thời liền an tĩnh. Sắc mặt của Trương Phức Uất càng thêm phấn khích. Tươi cười của ta còn treo ở mặt, Bạch Kỳ nhìn cũng liếc nhìn ta cái, trực tiếp lướt qua về phía trước. Trương Phức Uất phản ứng kịp, cứ như vậy đứng sững ngay tại chỗ.

      Khương Sam chỉ biết thở dài, vốn định chuẩn bị giả ngu, lúc này chỉ có thể dừng bước, trước thần sắc khác nhau của mọi người, giả bộ như mình cũng vừa nhìn thấy Bạch Kỳ, phản ứng cực kỳ nhanh chóng cười híp mắt : "Bạch Kỳ ca, gọi em?"

      Bạch Kỳ biết làm sao, sau khi nghe được rệt xưng hô của Khương Sam, lại cưng chìu búng cái ở trước trán của : "Thời điểm nào em lại bắt đầu gọi tôi là ca a?"

      Lần này chỉ Trương Phức Uất, mà ngay cả Khương Sam cũng sửng sốt. hôm nay bị làm sao vậy? Đây là uống lộn thuốc sao?

      Hai mắt của Khâu Bảo trừng lớn như hai viên bảo thạch, hết nhìn người này lại quay sang nhìn người kia, mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

      Trương huấn luyện viên vốn muốn , nhưng lại nhìn thấy học sinh của mình vẫn còn tụ tập có giải tán, hơn nữa, mắt lại thấy học sinh có khuynh hướng càng ngày tụ lại càng nhiều, kinh ngạc quay trở về hỏi: "Như thế nào còn giải tán, vây quanh ở nơi này làm cái gì đâu?"

      Nghe được thanh của Trương huấn luyện viên, Bạch Kỳ thuận thế liền kéo Khương Sam qua. Khương Sam thấy hành động mạc danh kỳ diệu* của Bạch Kỳ, sắc mặt liền có chút khó coi. ràng có chút kháng cự cùng né tránh, nhưng mu bàn tay của Bạch Kỳ như là có mắt vậy, chuẩn xác bắt lại được tay , sau đó là kéo qua.

      (mạc danh kỳ diệu*: hiểu ra sao cả)

      Bạch Kỳ xa cách :"Trương huấn luyện viên." Thấy Trương huấn luyện còn kinh ngạc, vuốt vuốt cằm : "Gần đây phiền toái chiếu cố Sam Sam, tôi đều nghe ấy lại a, là người phụ trách huấn luyện của ấy, tôi lại bận huấn luyện ở bên kia, cũng tiện hỏi nhiều, hôm nào rảnh tôi có thể mời ăn bữa cơm."

      Trương huấn luyện viên liếc nhìn tay hai người nắm cùng chỗ, ánh mắt ngưng trệ lát. Nhưng dù sao bây giờ có nhiều người nhìn như vậy, trước nên thăm dò quan hệ giữa hai người. là huấn luyện viên, đối với loại chuyện này, hỏi đúng là tốt, cho nên chỉ gật gật đầu : "Rồi sau."

      Nếu như tầm mắt có thể thay cho lời , Khương Sam tin tưởng, lúc này có thể bị nướng chết bởi tầm mắt nóng rực của đám nữ sinh vây quanh. Nhất là Trương Phức Uất. Ánh mắt kia như là hận thể đem tại chỗ lăng trì xử tử vậy.

      Thẳng đến khi ngồi lên xe, Khương Sam vẫn trầm mặt lên tiếng, Bạch Kỳ cũng lời nào, Trong xe thập phần im lặng.

      Khương Sam biết, lúc này chính mình nên làm, chính là duy trì tốt trong quan hệ với Bạch Kỳ. Chung quy, nếu như muốn hoàn thành chuyện kế tiếp, có Bạch Kỳ trợ lực, chỉ dựa vào cũng thể làm được. Khương Sam có biện pháp có thể lần nhàn nhã giải quyết hết ba người kia. Huống chi, tai Khương Mật còn có Lưu Thiên Trạch giúp đỡ.

      Kiếp trước, tuy rằng đủ loại cảm xúc đan xen, nhưng luôn cực lực áp chế ở dưới đáy lòng rất tốt. Kể cả loại thù hận khắc cốt minh tâm* kia, chỉ cần áp là có thể đè nó xuống? Thế nhưng, vào giờ khắc này, đột nhiên lại có chút nhịn được.

      (khắc cốt minh tâm*: (Nghĩa đen) Chạm vào xương, ghi vào lòng
      (Nghĩa bóng) Ghi nhớ bao giờ quên.)

      Biểu của Bạch Kỳ luôn luôn lúc gần lúc xa, làm cho người ta đoán ra, nắm chặt. Đối với Bạch Kỳ như vậy, kiếp trước chính lúc nào cũng chỉ lo được lo mất. Nhưng chung quy, còn là bé đơn thuần vô tri như lúc trước. Ký ức trống rỗng 10 năm, tâm của Khương Sam lạnh, tại, thái độ của Bạch Kỳ đối với thực cùng hậu kỳ là cỡ nào tương tự!

      trước giờ là nam nhân có dục vọng chiếm hữu cực mạnh, kiếp trước, sở dĩ mồi hỏa liền dẫn đến hai người tách ra, cũng bởi vì Khương Vi thiết kế ra cái gọi là "Bắt gian tại giường". Bạch Kỳ đối với mặc dù nhiệt tình, nhưng ở phương diện nam nữ, lại quản thúc cực kỳ nghiêm khắc. ngốc, tự nhiên có thể nhìn ra được, vừa rồi sở dĩ Bạch Kỳ hề kiêng dè biểu thân mật với ở trước mặt nhiều người như vậy, là bởi vì gần đây cùng với Trương huấn luyện viên tương đối thân thiết.

      Khương Sam vạn phần muốn cho Bạch Kỳ nếm thử qua đủ loại tư vị tình cảm giống của ở kiếp trước, nhưng gần đây, phản ứng của Bạch Kỳ đối với đúng là rất kỳ quái. Nhất là cách đây lâu, ràng có rất nhiều lần Bạch Kỳ muốn cùng với thân mật. Bao gồm cả lần kia, Bạch Kỳ gần như khó có thể kìm lòng nổi, muốn hôn .....Khương Sam biết, chuyện này cùng với tình cảm là có quan hệ. Bạch Kỳ đối với , tuyệt đối được gọi là thích, đến cùng muốn làm cái gì a?

      Khương Sam trước nay phủ nhận, kiêng kị đối với Bạch Kỳ. Như vậy, có phải hay nên điều chỉnh chút sách lược. Sống lại thế, vì trả thù mà phải lấy ra tình cảm của mình để đánh đổi đâu?

      Môi Khương Sam mấp nháy, thần sắc trong mắt biến hóa chừng. Nhưng đúng lúc này, Bạch Kỳ lại đột nhiên liền mở miệng phá vỡ trầm mặc.

      "Em mất hứng sao? thích tôi ở trước mặt nhiều người biểu thân mật cùng em như vậy?"

      Khương Sam còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nhất thời cũng chuyện. Bạch Kỳ dừng chút, đột nhiên dừng xe ở ven đường, sau đó, bản thân Khương Sam còn chưa kịp biểu ra kinh ngạc, cỗ đại lực ở cánh tay của liền kéo tới!

      Trời đất quay cuồng, Khương Sam gần như là bị Bạch Kỳ nửa ôm hướng về phía ghế điều khiển. Sắc mặt của Bạch Kỳ ra tia nguy hiểm, chính là loại mưa gió trước cơn bão, rất trầm trọng. đôi đôi mắt Minh Thanh minh nguyệt* chăm chú nhìn chằm chằm vào : "Tôi hỏi em lần nữa, em gần đây đến cùng làm sao vậy? Đừng cho tôi, em coi trọng Trương huấn luyện viên kia, Sam Sam, em nên ."

      (Minh Thanh minh nguyệt*: ta chịu, ai biết chỉ ta với a)

      Thời điểm Bạch Kỳ hỏi, thanh của mang theo vài phần ủ dột cùng trêu chọc thăm dò. Khương Sam bị động tác của làm cho kinh ngạc chút, chưa kịp thu liễm biểu tình. vui hơi nhíu nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm . trong mắt Khương sam, tia kiên nhẫn chợt lóe: " nhăng gì đấy, đây là làm gì đó, mau thả em ra."

      Cho dù đó chỉ trong cái chớp mắt, nhưng tia kiên nhẫn ở trong mắt của Khương Sam vẫn thể nào tránh thoát được tầm mắt của Bạch Kỳ. Trong lòng của nhất thời trầm xuống, thanh hơi khàn khàn: " phải là tốt nhất."

      Nhưng lại làm theo lời Khương Sam là buông ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :