1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước - Hoa Điểu Nhi (41/140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 17.1

      Editor: Thiên Vi
      Khương Vi đỏ mắt: "Vậy biệt thự kia tính sao? Phòng ở có hay lấy được về?"

      Nghe thấy vậy, sắc mặt của Khương Mật liền trở nên khó coi: "Trước đừng nghĩ chuyện phòng ốc, nếu phòng ở phán cho nó, mặc kệ nó làm như thế nào lấy , ta có biện pháp làm cho nó trả lại hết cho chúng ta! Ngày trưởng đâu, nó chỉ là cái tiểu nha đầu mới bước vào đại học, nó làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu? Chê cười!"

      Khương Vi rốt cuộc nín khóc, mỉm cười: "Vậy là được, mẹ, người , chú lưu lại gì gì đó tất cả đều là của con."

      (Chưa từng thấy ai trơ trẽn như 2 mẹ con nhà này.....*gào rú*

      Tuy rằng ngoài miệng Khương Mật ra toàn những lời khí thế mười phần, nhưng mặt bà ta như thế nào cũng cười nổi. Luật sư mà Lưu Thiên Trạch mời tới, với bà ta rất ràng, trận đánh sắp tới quan tòa được tốt cho lắm, thẳng ra, cơ bản bà ta có hi vọng thắng kiện, nếu nháo lên, bà ta chỉ có thể tranh thủ chút, đó cũng chính dựa hoàn toàn vào ý kiến của bà Chu bên này.

      Nghĩ đến đây, Khương Mật liền sinh khí, nén cả bụng tức giận.

      Bà ta chỉ có thể dặn dò luật sư, trước tiên đem tài sản mà bà Chu kế thừa giải quyết cho tốt, còn về sau có thể lại nghĩ biện pháp khác.

      Phiên toà được mở vào buổi sáng, thời điểm bà Chu ra cửa liền liên tục than thở.

      Bà gần như muốn dùng quần áo, đem mình bịt kín mít từ đầu đến chân vậy, người nhà mà lại kéo nhau lên tòa án như vậy, đây đúng là chuyện mất mặt nhất, bà quả thực là muốn ra mặt a, chuyện này mà truyền ra ngoài, mặt mũi của bà già này đều mất hết. Nhưng nữ nhi , nếu mình ra mặt làm sao có thể khống chế được Khương Sam, cho nên Khương Mật cứng rắn là đem bà kéo đến đây.

      (Hự...đến bây giờ bà này còn suy nghĩ đến việc mất mặt hay a.....sắp die đến nơi rồi.....)

      Vì thế, đội ngũ của Khương Mật bên này liền trở nên phi thường đồ sộ, người kim bài luật sư, bên người còn theo hai người trợ thủ, Khương Vi, bà Chu, thêm Khương Mật, đoàn người đồ sộ gồm sáu người.

      (cái đoạn này ta thấy là lạ nha?????)

      Thời điểm toà án thẩm vấn Khương Mật, đội ngũ của bà ta an vị ở phía sau thành loạt. Trái lại với Khương Sam ở bên kia, chỉ có cùng Lý Bắc Bình, có hai người. đơn bạc, cùng người luật sư nhìn qua hết sức nghèo túng, mọi người nhìn qua liền cảm thấy thảm hại a.

      Cái loại tố tụng như vậy, vốn là có gì để thẩm vấn, theo luật pháp định ra, Khương Sam chính là người thừa kế, nửa tài sản của Khương Lạc Sinh ràng nên thuộc về người ta, cho nên quan toà đều hiểu, người làm như Khương Mật còn có cái gì để .

      Trước thẩm vấn, Khương Sam thắng kiện, quả gần như là cần huyền niệm* chút nào, ràng cung cấp được các chứng cớ chứng minh quyền sở hữu sản nghiệp cùng tài chính của Khương Lạc Sinh khi còn sống.

      (huyền niệm*: Lo nghĩ canh cánh bên lòng)

      Khương Mật vốn cho là Khương Sam chỉ muốn phòng ở, vừa nghe bắt đầu giãy ra đống di sản, sắc mặt bà ta bắt đầu căng trướng, luật sư ở bên dưới gắt gao túm lấy Khương Mật, cho bà ta ánh mắt cảnh cáo, nhắc nhở bà ta nên an tâm chút chớ nóng vội. Vào thời điểm này tuyệt đối thể vì tức giận mà làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì được!

      Khương Sam muốn lấy về chỉ từng này.

      Thời điểm Lý Bắc Phương vừa đến đình thượng*, lời liền trở nên cực kỳ sắc bén.

      (đình thượng*: là nơi luật sư đứng để bào chữa đó, ta cũng k biết giải thích ntn nữa a)

      Nguyên bản, kim bài luật sư kia đem để ở trong mắt liên tục mấy lần đều gặp hạn, liên tục bị té ngã mấy lần. lúc này hai mắt nhìn vị kim bài luật sư kia như lâm phải đại địch, nghiêm túc : "Còn có, nguyên cáo hề biết tình huống của bị cáo, chính là bị cáo tự tiện buôn bán tài sản của cha nguyên cáo, nguyên cáo khởi tố vụ việc với công tố..."

      (Đoạn này khó lắm a...về pháp luật ta chẳng hiểu cái gì....edit mãi mới ra nghĩa, chắc là k được sát lắm đâu...*hức*có nàng nào thương ta hơm.

      Thần sắc Luật sư kia ngưng trọng lúc, nhớ lúc trước điều tra cho thấy việc này Khương Sam biết, đây là làm sao thử?

      "Tố tụng của nguyên cáo có chút nào là pháp luật vô căn cứ..."

      "Đây là chứng cứ mà nguyên cáo ngày đó sưu tập được, còn có đoạn ghi , hi vọng có thể tại đình thượng kết thúc."

      Lý Bắc Bình trực tiếp đem tài liệu lúc trước mà mình đau khổ sưu tập được, đẩy ra.

      Ghi ? Ghi cái gì?

      Khương Mật bị Khương Sam trực tiếp đánh gậy, làm cho bà ta trở tay kịp, tâm hoảng ý loạn sạo: "Khương Sam cháu nên ngậm máu phun người, hưu vượn! Ta thời điểm nào ngầm bán vật của cháu a?"

      "Yên lặng! Cấm đương náo động!"

      Quan toà cảnh cáo gõ gõ mộc chùy*, Khương Mật nén giận, đem lời định ra nuốt trở về, hung tợn trừng Khương Sam mặt vẫn chút thay đổi, được a! Nguyên lai, nó bắt đầu tính kế sớm như vậy! nha đầu ngoan độc!

      (mộc chùy*: chính là cái búa của thẩm phán đấy)

      Đoạn băng ghi cũng rất nhanh bị quan toà cho phép phát ra, thời điểm chính là ngày trước, lúc Khương Mật nhận được điện thoại của Lý Bắc Phương ghi lại.

      Thanh Khương Mật khó thở hổn hển ràng được truyền ra. ". . . tôi là người giám hộ của Khương Sam, Khương Lạc Sinh là trai của tôi, cái gì mà tôi có quyền xử trí di sản của , tôi thể chẳng lẽ có thể?"

      Đoạn ghi rất dài, Lý Bắc Phương còn cố ý dẫn đường, lời của Khương Mật cũng rất ràng, bà ta đích thực là muốn bán di sản của Khương Lạc Sinh, câu kế tiếp càng ngày càng trở nên khó nghe: ". . . Đừng tưởng rằng tôi biết tại nó giở cái quỷ quái gì, chẳng qua là nó từ đâu lôi tới đứa dã nam nhân muốn lừa gạt tôi chứ gì, sao nó dám, đúng là cái người biết xấu hổ....Tôi biết ngay mà, Khương Sam cùng mẹ của nó giống hệt nhau, chính là có chung cái đức hạnh lẳng lơ ong bướm, phải là thứ tốt đẹp gì, tại lộ ra dấu vết rồi a..."

      Thời điểm nào bà ta vậy a!

      Sau đó, sắc mặt Khương Mật nhất thời đại biến, bà ta như thế nào cũng nghĩ được, tâm cơ Khương Sam thâm trầm đến loại mức độ này, bẫy vòng rồi lại vòng chuẩn bị kín đáo như vậy, là ai cho nó chủ ý ác độc như vậy!

      Lời ác độc như vậy, quan toà nghe xong cũng liên tục phải nhíu mày, Khương Mật kinh hoảng nhìn về phía của luật sư, Sắc mặt của luật sư cũng khôn dễ nhìn, người phụ nữ này đúng là ngu xuẩn, đến cùng là bị người ta tính kế bao nhiêu a! Lúc trước bà ta ràng là Khương Sam chỉ cần phòng ở, cho nên lúc này có chuẩn bị kỹ mọi tình huống, liền bị người ta ép sát, tài sản đều mất nửa!

      ràng cho thấy Khương Sam đối với tất cả mọi chuyện đều cảm kích chút nào, cái này ràng là cho thấy, chuyện gì nên biết đều biết, nên biết cũng đều biết, người biết chính là mấy người này a, cho nên cũng làm chuẩn bị!

      Lại biết từ nơi nào có thể tìm tới người luật sư lợi hại như vậy, tại sao người ủy thác cho lại có để cho đại diện cho người ngu ngốc như vậy, thế này quả thực có cách nào có thể đánh thắng được ở quan tòa!

      Ghi vừa phát xong, trong toà án thế nhưng tất cả đều yên tĩnh lúc. Khương Sam như cũ mặt chút thay đổi, nước mắt thấy lại ngay sau đó là từng giọt, từng giọt trượt xuống.


    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 17.2

      Editor: Thiên Vi

      "Ba ba tôi qua đời, người là duy nhất của tôi, cùng với mấy người các ngươi, đều là thân nhân duy nhất của tôi còn sót lại thế giới này. Các người cướp di sản của ba ba, cho tôi cuộc sống tốt, còn cắt phí sinh hoạt của tôi, dù mấy người làm như thế là hợp lí, tôi cũng liền nhịn , nhưng vì cái gì mà mấy người lại muốn bán tâm huyết cả đời của ba ba tôi? Lúc ba ba tôi còn tại thế, ở nhờ trong nhà chúng tôi lâu dài, luôn đối đãi với tôi cũng rất thương , vì cái gì khi ba ba tôi vừa , lại đột nhiên liền biến thành cái dạng này a, chẳng lẽ những sủng ái của trước đây đều là do tôi nằm mơ sao? Người cưỡng chế sửa lại ý nguyện của tôi, đem tôi ném tới trường đại học nhị đẳng, hành động của người đây là phạm pháp a, dù là thân nhân cũng phải cố kỵ, tôi tố cáo người, nhưng tâm huyết của ba ba, tôi thề sống chết đều buông tha!"

      đến phần sau, Khương Sam nghẹn ngào khóc thành tiếng, thân mình khẽ run run, nhìn qua hết sức đáng thương, còn nhóm người Khương Mật sớm trợn mắt, há hốc mồm. Đối với hành động của Khương Sam, từng bước, từng bước đem bà ta kéo vào trong vũng bùn, Khương Mật từ sớm tức giận đến hộc máu. Nếu bà ta phải cố kỵ bây giờ còn toà án, bà ta liền muốn ngay lập tức cho bàn tay qua chỗ Khương Sam a!

      "Chính là bởi vì ba ba có ở đây, mới có thể biến thành cái dạng này a". Nhân viên chấp pháp ở đây đều thầm nghĩ ở trong lòng như vậy.

      Khương Sam chỉ cần vài câu ít ỏi như vậy, nhưng lại lộ ra lượng tin tức rất lớn, lại nhìn nhìn mấy người ở sau lưng Khương Mật sau đó là nhìn nhìn Khương Sam. Mọi người trời sinh thường đồng tình với kẻ yếu, ngay cả quan toà cũng thể nhận ra là lắc lắc đầu, trong ánh mắt của họ, khi nhìn Khương Sam lộ ra chút thương xót. Chính là luật pháp dung tình, dù sao cũng là thân nhân vẫn còn sống sờ sờ, ai còn có thể hoàn toàn lòng, thiên về tình cảm mà mặc kệ trước hành vi quá đáng của bọn họ đây?

      Tâm của quan toà cũng tự chủ được liền hướng Khương Sam ở bên này nhu hòa thêm mấy phần.

      Khương Sam trầm mặc hồi lâu lại đột nhiên liền những lời lẽ như vậy, làm trong lòng vị kim bài luật sư kia liền đánh "bộp" cái, lập tức, liền ý thức được mọi chuyện sắp ổn. nuốt ngụm nước bọt, ghé mắt qua nhìn quan toà cái, quả nhiên liền thấy thần sắc ngưng trọng của quan toà, tâm của vị kim bài luật sư kia lập tức lạnh mất nửa!

      Cũng mặc kệ thế nào, đến mức này, xem như phải cố gắng kiên trì cũng phải chống đỡ xuống, kim bài luật sư mặt dày : "Là như vậy, Khương Mật nữ sĩ sở dĩ bán sản nghiệp, được ghi lại trong đoạn ghi kia, chính là mua bán cổ phần trao tay, Khương Mật đều là theo lời của mẹ bị cáo, Chu Tiểu , Chu nữ sĩ được thừa kế nửa di sản."

      Lý Bắc Phương thối lui chút nào, phản bác lại: "Di sản phân cách còn chưa có tiến hành, ai có thể chứng minh, bị cáo bán di sản, có hay tổn hại đến lợi ích của tiểu thư Khương Sam? Lời này có chút có đạo lý."

      Nửa ngày trôi qua, vị kim bài luật sư kia sớm bị Lý Bắc Bình quấy đến mức còn kiên trì được nữa, sinh khí, lạnh mặt : "Ai có thể chứng minh, bộ phận tài sản kia thuộc về Chu Tiểu nữ sĩ đâu?"

      Lý Bắc Phương giọng điệu tràn ngập khí phách: "Nếu như vậy, vậy bị cáo cũng chỉ có thể đem sản nghiệp đoạt được lập tức trả lại, sau đó hoàn tất xử lý di việc phân cách sản, sau đó là phán quyết triệt để, nếu loại hành vi này chính là trái pháp luật!"

      Kim bài luật sư còn muốn nữa, nhưng quan toà lại gõ gõ mộc chùy, khẳng định lời Lý Bắc Phương, cho Khương Mật có cơ hội tiếp tục bác bỏ.

      Sắc mặt của Kim bài luật sư lập tức liền đen phần, nụ cười khách sáo ở mặt gần như duy trì nổi nữa.

      Khương Mật vừa nghe được lời , nếu như bà ta trả lại di sản mà bà ta bán gì gì đó, có thể bà ta phải ngồi tù, bà ta cũng bị dọa sợ , nhưng vừa nghĩ đến nếu bây giờ trở về, bà ta biết được những di sản được phán quyết thuộc về bà Chu là bao nhiêu a, những di sản đó sớm muộn gì cũng vào trong tay của bà ta cho nên bà ta cần phải biết.

      Nhìn quan toà trầm mặt, Khương Mật vẫn là nhịn xuống xấu hổ ngồi chờ phán quyết. Chỉ là trong ngực lại hung hăng mắng Khương Sam mấy trăm lần, ánh mắt bà ta nhìn như là hận thể ăn tươi nuốt sống vậy.

      Bà Chu đối với hành động trực tiếp của cháu , chính là đem tình nháo lên tận toà án, bà có thành kiến cực lớn, lúc này vừa thấy thế nhưng lại hiểu chuyện, liền lần lấy nửa di sản, lại bức thân của chính mình đem di sản bán gì đó lần nữa lấy về, lúc này bà ta bị chọc tức đến điên rồi.

      Toà án vừa chấm dứt thẩm vấn, quan toà còn chưa phán quyết, bà Chu liền trực tiếp sinh khí ở trước mặt mọi người, đứng lên quát lớn.

      "Ngươi đứa này như thế nào lại hiểu chuyện như vậy! Ngươi lúc trước đáp ứng ta như thế nào? phải ngươi chỉ cần biệt thự thôi sao! Ngươi lại dám gạt ta! Ngươi đem tiền đều cầm , Vi Vi muốn xuất ngoại như thế nào? Ngươi làm chị còn có lương tâm hay a, ngươi...."

      "Mẹ!"

      Quan toà kinh ngạc ghé mắt nhìn Khương Mật, trong lòng như hiểu ra cái gì, sau đó vội ngừng lại lời của bà Chu: "Tốt lắm, trước ngài đừng nữa!"

      "Điều này tại sao lại cho ta a! Sam Sam, ngươi là làm ta tức chết, đem tình nháo lớn như vậy, làm chuyện mất mặt xấu hổ như vậy! Oan nghiệt nha! Ta tại sao có thể có đứa cháu bất hiếu như ngươi vậy a!"

      (Ta ghét bà già này, ta ghét bà ta aaaaaa...*gào rú*...http://***************.com/images/smilies/icon_chair.gif http://***************.com/images/smilies/icon_chair.gif http://***************.com/images/smilies/icon_chair.gif)

      Bà Chu vô cùng đau đớn chỉ trích Khương Sam, trước bà đề cập tới đoạn ghi ghi lại ngôn ngữ ô uế của Khương Mật tại đình thượng phát ra, cũng đề cập tới chính mình ở bên này là đám người lại nhằm vào Khương Sam, tiểu nương, càng tới Khương Sam cũng là tôn nữ* của bà ta. Từng câu khiển trách giống như là kiếm sắc, chút do dự hướng tới Khương Sam ở bên này đâm tới.

      (tôn nữ*: Cháu )

      Khương Sam cúi đầu, miệng cắn chặt, câu đều , sắc mặt ngây ngốc, thần sắc của tại chính là cố nén thương tâm cùng gánh nặng chịu nổi.

      Khương Sam như vậy, so với việc đứng lên thiên ngôn vạn ngữ để đánh trả lại càng thêm hữu lực, kim bài luật sư nhìn thoáng qua hướng bên này, ghé mắt nhìn sắc mặt của quan toà, mồ hôi lạnh đều rơi xuống! Đúng là bà già ngu xuẩn mà!

      Tác giả có lời muốn :

      26 ném quả lựu đạn hết thời gian: 01:32:31 23-01-2015

      ccccccc tồn ném địa lôi hết thời gian: 00:17:13 24-01-2015

      ヽ(? ? ▽? ) no sao sao đát! Cọ ngực
      Hoàn chương 17

      Chương 18.1

      Editor: Thiên Vi

      Bà Chu vặn sức lực lên, ai cũng khuyên được, Khương Mật cùng Khương Vi thay nhau ra trận, vẫn như cũ, cả hai đều ngăn được bà Chu tức giận muốn giơ chân đạp người.

      Vị kim bài luật sư kia vội vàng che mặt đứng qua bên. bây giờ hận a, chỉ hận bây giờ mình thể làm bộ như biết các nàng! Đây là xảy ra chuyện gì a, chẳng lẽ ai thấy tình huống lúc này sao? Liền xem như là căm tức, nhưng chung quy ở trong này cũng phải là ở Khương gia, chẳng lẽ đợi khi nào trở về giải quyết được sao? Mấu chốt là tại sao nhất định muốn ngay tại đây đòi mạng người đâu hả!

      Vị kim bài luật sư kia tự nhiên biết, trước đây, bà Chu răn dạy Khương Sam đều như vậy, có thể bà đây là răn dạy thành thói quen a, Khương Sam hiếu thuận, luôn luôn nghe lời, cho nên bà mới có thể cố kỵ gì như vậy.

      Về phần quan toà, trong đầu bà Chu quen đạo lý cũ của bà ta, cho nên bà là cố ý to để quan toà nghe thấy.

      Trong lối suy nghĩ logic của bà ta, cách làm của mình mới là hợp lẽ thường, Khương Sam tính kế bà như vậy, có thể đứa cháu bất hiếu, quan toà nghe xong, tự nhiên đứng về phía của bà ta.

      Trợ thủ của vị Kim bài luật sư đột nhiên qua, tay kéo kéo quần áo Khương Mật, ý bảo bà ta lại đây chuyến, Khương Mật sứt đầu mẻ trán đến trước mặt của luật sư: "Làm sao vậy?"

      Biểu tình của vị luật sư bây giờ thế nào tốt hơn được, thầm thở dài hơi, cố gắng chống đỡ tinh thần, bày ra bộ dáng có lòng tin: " có chuyện gì, cần khuyên, đây đúng là cơ hội tốt, lúc trước tôi còn muốn làm như vậy nhưng phỏng chừng dễ làm, nếu lúc này bà Chu sinh khí như vậy, bằng làm như vậy..."

      Luật sư giọng đem lời giao phó xong, làm nghề này lâu, thanh danh vị kim bài luật sư này của cũng phải là nhặt được, nhiều vụ án rắc rối làm mệt mỏi nhưng lại cho thêm phần kinh nghiệm phong phú, mỗi loại tình huống trước đó đều dự liệu qua, tài liệu cũng chuẩn bị đầy đủ, bằng hôm nay, biết còn ở thế bị động thành cái dạng gì nữa a.

      Khương Mật nghe xong liền sửng sốt, liếc mắt nhìn Khương Sam cái: " tại ngay lúc này đề cập đến vấn đề phụng dưỡng? Vậy phải là di sản đều theo nha đầu Khương Sam chết tiệt kia phân ra sao, nếu như vậy, về sau chúng ta đâu còn cơ hội đem phần di sản nó lấy lấy trở về a?"

      Luật sư đối với loại tâm tư "rắn nuốt voi", cái loại lòng tham đáy này của Khương Mật đúng là còn lời gì để . Nhưng suy xét đến việc mình nhận tiền làm việc, chỉ có thể chịu đựng khinh thường đối với Khương Mật, kiên nhẫn : " tại hạ thủ, khuyên bà Chu trở lại bình thường, hoặc là để bên kia ra tay trước, vạn nhất còn thay đổi thêm cái gì nữa, đem phần di sản vốn có thể lấy về trong tay chúng ta lại tuột mất, phải là mất nhiều hơn được sao? Tiên hạ thủ vi cường*, loại chuyện này thể trì hoãn."

      (Tiên hạ thủ vi cường*: Câu này được trích trong Tôn Tử binh pháp, ngoài ra nó còn 1 về nữa là “Hậu thủ vi tai ương” (vế đối). Ý nghĩa là ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh, ra tay sau bị thua thiệt (tai ương))

      Khương Mật nghe có lý, tuy rằng cam lòng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Tạm thời trước cứ làm như vậy."

      Nhưng bà ta vẫn cam lòng, còn bổ sung thêm câu: "Nửa khối di sản kia, sau này mới hảo hảo nghĩ biện pháp khác."

      Luật sư đáp lại lời của bà ta, nếu lại muốn đánh Khương Sam lần nữa, muốn lấy về khối di sản nằm trong tay của kia, dù phần tài sản cũng lấy về dễ dàng như vậy, chẳng qua nhận tiền làm rồi a, nếu muốn đứng lên về. Còn lại cái chuyện kia là dính đến thủ đoạn ngầm dơ bẩn, những thứ kia cần quản.

      chuyển quá mức, Khương Mật liền cầm hiệp nghị phụng dưỡng mà luật sư trước đó sớm chuẩn bị xong đưa cho bà Chu. Bà Chu tại còn giận dữ chỉ vào mũi của Khương Sam mà mắng, Khương Sam cứ như vậy tiếng nào đứng yên để nghe. Khương Mật nhìn thấy liền đen mặt, Khương Sam tại bày ra bộ dáng đáng thương làm như bị bọn họ bức vậy. Hừ, đều đem các nàng tính kế thành như vậy, giả bộ đáng thương để cho ai nhìn a?

      "Mẹ, người đến đây chút, ta có chính muốn cho người."

      Khương Mật liếc mắt lườm Khương Sam cái, đem bà Chu còn tức giận bất bình kéo sang bên, bà Chu tức giần , bị Khương Mật kéo mà đầu choáng mắt hoa. mặt còn tràn đầy lửa giận, vừa chống lại ánh mắt của Khương Mật, thần sắc bà ta tự chủ được mềm mại xuống dưới, hơn nữa bên người còn có cháu ngoại Khương Vi của bà ta còn chịu ủy khuất ghê gớm, bà Chu đau lòng lôi kéo hai người thở ngắn thở dài.

      "Ai, làm bậy nha, như thế nào Sam Sam lại biến thành cái dạng này! Làm bậy! Bất hiếu gì đó! Ta xử thế nào, hôm nay ta chính là muốn xử, ta làm bà nội muốn đem đồ này nọ của con ta lấy trở về, hừ, nó còn có thể cho sao? Vi Vi ngoan của ta, ngươi đừng thương tâm, bà ngoại giúp ngươi."

      Khương Vi nghẹn ngào gật gật đầu, muốn xa rời cái ôm của bà Chu, trong ngực bà ta khóc thút tha thút thít ngừng.

      Lý Bắc Bình thở dài vỗ vỗ bả vai Khương Sam: "Được rồi, đừng nhìn nữa, cáo loại người này... là làm khó cho , sớm chút thoát ly cũng tốt, yên tâm, tôi toàn lực giúp ."

      "Ân." Thần sắc Khương Sam , chỉ gật gật đầu.

      Khương Mật thấp giọng đem lời của luật sư lúc trước với bà ta, lại ràng cho bà Chu lượt. Bà Chu còn nổi nóng, tự nhiên liền phục tùng đối đứa cháu ở nơi này chịu ủy khuất cùng nữ nhi ngoan ngoãn của bà ta: "Được, tất cả đều nghe theo con, ta vốn cũng trông cậy vào nó cho ta dưỡng lão, hôm nay nó bất hiếu như vậy, về sau càng trông cậy vào nó được."

      Thuần thục nghe theo chỉ thị của Khương Mật ký tên lên hiệp nghị phụng dưỡng, bà Chu được Khương Vi lấy lòng cùng trấn an, tâm rốt cuộc cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

      lần nữa phiên toà được mở, Khương Mật lập tức đem hiệp nghị phụng dưỡng đẩy tới.

      Sau khi quan toà nhìn xong, mày nhíu lại quét mắt xuống phía dưới nhìn nhìn mọi người: "Nguyên cáo, bị cáo muốn nguyên cáo toàn quyền thực nghĩa vụ phụng dưỡng, Chu Tiểu nữ sĩ cũng đồng ý, ngươi muốn buông tha sở hữu nghĩa vụ phụng dưỡng sao?"

      Đột nhiên, Bà Chu trực tiếp mở miệng, nổi giận : "Ta cần nó tận cái nghĩa vụ gì đối với ta, ta có nữ nhi của ta là đủ rồi!"

      Khương Mật đắc ý cười, Khương Sam nếu như từ chối phụng dưỡng bà Chu, về sau cũng trước được cái gì. Dựa theo pháp luật, di sản có thể phân hoặc là phân thiếu cho Khương Sam, đương nhiên, về phần phân hay là phân thiếu, đây phải là chuyện mà Khương Sam có thể quyết định được.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 18.2

      Editor: Thiên Vi

      Biểu tình ở mặt của Khương Sam rất chi là kỳ quái, chậm rãi liếc mắt nhìn từng người, từng người trong đám người Khương Mật, con ngươi đen láy như là muốn đem tất cả khuôn mặt của từng người khắc sâu vào trong tâm, nhìn cẩn thận.

      "Ba ba tôi rồi, các người đều là thân nhân duy nhất còn lại của tôi, tôi chẳng qua là muốn lấy lại đồ thuộc về mình, làm như vậy là tội ác tày trời sao? Vậy, nếu như tôi tố cáo lên? Tôi nếu như truy cứu, vẫn luôn ở trường học học, có phải hay chờ khi tôi trở về, cái gì đều có? Các người biết sao, tôi là người, phải là con rối gỗ có cảm xúc, tôi cũng có tình cảm của mình, tôi cũng khổ sở, gặp chuyện như vậy, trong tim tôi cũng đau như dao cắt, vì cái gì các người thân là người chí thân* lại có thể làm chuyện như vậy đâu."

      (chí thân*: người có đạo đức)

      Trong con ngươi đen như của Khương Sam mực như bịt kín tầng sương mù, Vân Yên vụ nhiễu*, thanh thấp giọng chất vấn có chút yếu đuối, biểu tình bi ai kia như là ngay sau đó có thể khóc như mưa đến nơi vậy, mọi người nhìn thấy cũng có chút khó chịu đến thở nổi.

      (Vân Yên vụ nhiễu*:Ta k biết nghĩa là gì nữa...ta tra k ra...có nàng nào biết chỉ ta nha)

      Bà Chu hiển nhiên cũng bị Khương Sam như vậy làm cho thất kinh, thần sắc tự chủ có chút mềm , ánh mắt đục ngầu đảo qua đảo lại, bộ dáng như là có chút đau lòng. Khương Mật vừa thấy bà Chu có vẻ mặt này, nhất thời liền biết là tốt, trong đầu báo mạnh hồi chuông cảnh giác!

      Khương Sam gượng ép chua xót giật khóe miệng, thanh run run : "Bà nội, con chưa từng có sau này phụng dưỡng người như lời của người ..."

      "Đừng nữa! Tôi biết đánh chủ ý cái gì, dưỡng, sau đó lại đánh chủ ý lên di sản của bà nội ? Tâm tư độc ác! dễ nghe như vậy, còn phải là có mưu đồ? Làm bộ làm tịch! đáng thương như vậy tại sao còn cướp đoạt di sản đâu?"

      Thần sắc bà Chu vừa có chút buông lỏng, liền bị tiếng quát lớn lưu tình chút nào của Khương Mật kéo trở về, tâm lại buộc chặt. rệt bà Chu càng tin tưởng nữ nhi hơn, bà ta tại vẫn còn tức giận đối với hành động của Khương Sam, lại nhìn thấy Khương Vi còn bên lau lệ, bà Chu giật giật khóe miệng, cuối cũng vẫn là thở phì phò : "Ai muốn ngươi dưỡng, cần nữa!"

      Khương Sam: "Chung quy, về sau chúng ta còn cùng nhau ở dưới mái hiên..."

      "Trở về chúng ta lập tức dọn ra ngoài! "Bà Chu trả lời trảm đinh tiệt thiết*, chút do dự, Khương Mật muốn lên ngăn cản nhưng chút thời gian cũng có.

      (trảm đinh tiệt thiết*: Hay còn gọi là "chém đinh chặt sắt" ý biểu chắc chắn, kiên quyết, do dự)

      Bà Chu tại còn nổi nóng, liếc mắt nhìn sang con cái, Khương Mật nghĩ vào thời điểm này mất duy trì của bà Chu, bà ta chỉ có thể làm bộ dáng như cùng chung mối thù: "Được! Trở về chúng ta liền dọn ra ngoài, từ đó chúng ta liền ai nợ ai."

      "Ân."

      Bộ dáng của Khương Sam đích thực là có chút biết thêm gì, đối với quan toà gật gật đầu, cụp mắt xuống giấu tia giễu cợt cùng hờ hững ở trong mắt, nhưng nước mắt lại như hạt đậu lớn ngừng rơi xuống, bả vai khẽ run run, nản lòng thoái chí : "Vậy, cứ như vậy ."

      Sau khi nghe xong, hai khớp hàm của Lý Bắc Bình cắn chặt, nhìn cũng buồn liếc mắt nhìn đối phương dù chỉ chút. là sợ, sợ mình bị cái loại người vô sỉ này trực tiếp làm cho tức chết. Cũng tốt, thế này về sau ai có thể bất kỳ cái gì, là Khương Sam đối với lão nhân gia mặc kệ quan tâm, đây là đám người này tự làm tự chịu, hi vọng các nàng về sau cần hối hận.

      Khương Sam đem biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Lý Bắc Bình cùng chân mày nhíu chặt của quan toà thu hết vào trong đáy mắt, lúc này tảng đá lớn trong lòng mới triệt để rơi xuống. mặt Khương Sam là biểu tình thương tâm muốn chết, nhưng giờ phút này, đáy lòng lại là mảnh bình tĩnh cùng hờ hững đến cực điểm. Vì khối di sản này mà những người gọi là thân nhân kia lại có ý đồ muốn đẩy rơi vào hoàn cảnh tuyệt lộ*, chẳng sợ lại khổ sở thêm lần, dù là vũ nhục đối với mình, trùng sinh thế, làm sao lại có thể vì cái loại người thân này mà tranh thủ cho mình đâu.

      (Tuyệt lộ*: đường cùng)

      Bất quá, chỉ là lần nữa có thêm được kiến thức, lần nữa biết những người này dơ bẩn cùng đáng sợ đến mức nào mà thôi, cũng thể chỉ mình là nhìn thấy, tổng lại nên xé rách lớp mặt nạ giả rối của bọn họ, để cho thế nhân đều thêm kiến thức phen, cái loại người khoác lên lớp mặt nạ hèn hạ mục nát đến mức tận cùng này, bên trong bọn họ có bao nhiêu ghê tởm.

      Còn lại, chính là phân chia tài sản. tự nhiên đem sản nghiệp mà Khương Mật bán lúc trước, toàn bộ tranh về.

      Điểm ấy Lý Bắc Bình biết.

      Còn lại, tuy có đơn giản như vậy, nhưng miệng của Lý Bắc Bình rất lợi hại. Tuy rằng biết là cần thiết, nhưng vẫn cố gắng tranh thủ lấy thêm phần di sản mà vị kim bài luật sư kia đánh chủ ý. cứng rắn đem chỗ di sản của Khương Mật, chính là sản nghiệp cùng cổ phần của bà ta cướp trở về chỉ trong thời gian ngắn.

      Xem như có thể ghê tởm các nàng đó cũng là điều tốt.

      Muốn biết . Chính là nguyên bản Khương Mật đánh chủ ý, bà ta nghĩ, chỉ cho Khương Sam ít tiền cùng ít cổ phiếu hao hụt.

      Lý Bắc Bình lại thêm phen tranh chấp.

      tự nhiên lại có thể lần nữa, đem hai người là bà Chu cùng Khương Mật, chọc cho hai người bọn họ tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, quan toà nghe có chút vào, trực tiếp liền ngăn lại, bà Chu chỉ có thể hờn dỗi ngồi ở phía dưới, thỉnh thoảng nhịn được an ủi cháu cùng nữ nhi ở bên cạnh ủy khuất, mười ngón tay đều xoắn xuýt thành đoàn.

      Khương Mật biết bà Chu lúc trước ký tên vào bản hiệp nghị đem biệt thự cho Khương Sam, thời điểm phân chia di sản bà ta trực tiếp đem biệt thự phân cho Khương Sam, tuy rằng thịt bà ta đau dữ dội, nhưng Khương Mật cũng ngốc. Nếu biệt thự được phân nửa cho chính mình ở bên này, đợi sau khi ký xong, Khương Sam lại lấy thêm văn kiện ra cho quan tòa, muốn lấy thêm tài sản về, bọn họ phải bị thua thiệt nhiều sao? Bà ta mới ngốc!

      Thời điểm song phương ký tên, sắc mặt Khương Mật cực kỳ khó coi, bà ta cam nguyện tiến lên, định lấy bút liền trực tiếp bị Khương Sam đem tay đè xuống.

      "Di sản của ba ba là thuộc về tôi cùng bà nội, ký tên cũng là bà nội ký, , có tư cách:" Khương Sam rút tờ giấy ở bàn, lần nữa để lên tờ phán quyết khác, chính là cầu Khương Mật phải trả lại cho Khương Sam phần sản nghiệp bị bà ta bán .

      " , người muốn ký gì gì đó, ở trong này."

      Khương Mật nhất thời liền tức giận đến hộc máu!

      Tác giả có lời muốn :

      Hai ngày nay Tấn Giang luôn trừu thể lên, hai ngày nay các muội chỉ nhìn văn, có thời điểm nào gặp được tình huống như vậy sao?

      Ta lại đào thêm hố, truyện cổ đại tên là: Mạn Mạn lòng mỹ nhân.

      Hoàn chương 18

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 19.1

      Editor: Thiên Vi

      "Bà ấy là mẹ của tôi, tôi giúp bà ký tự nhiên là có thể, tiểu bối hiểu chuyện gì? Khương Sam, nên nhớ, mấy thứ này đều có quan hệ với , nghĩ cách gì lấy đều vô dụng!"

      "Ai tại nghĩ cách, trong lòng mình tự ràng." Khương Sam nhìn Khương Mật kìm nén lại phẫn nộ của bà ta, giả bộ làm bộ dáng chính nghĩa. tức giận, cũng phản bác, lông mi thon dài yếu ớt cụp xuống khẽ run, giọng : "Tôi yên lòng về ."

      Ánh mắt Khương Sam thoáng có chút bất lực cùng thê lương, thận trọng nhìn nhìn về phía của quan toà, thấy vậy, tâm quan toà lãnh ngạnh liền nhịn được mà mềm nửa phần. Họ cảm thấy bé này quả thực là quá mức đáng thương. Hơn nữa lúc trước bộ dáng hai bên hoàn toàn bất đồng, bên làm vẻ ta đây, bên khiêm tốn ôn hòa, trong lòng của bọn họ sớm nhịn được liền hướng Khương Sam ở bên này thiên ít.

      Mi tâm của quan toà lại thêm lần nữa nhíu nhíu lại, nếu như phải nhiều năm hàm dưỡng* cùng gặp nhiều vụ án phiền lòng, biểu tình mặt gần như là khống chế được kiên nhẫn cùng chán ghét đối Khương Mật ở bên này.

      (hàm dưỡng*:Cất chứa trong lòng)

      "Di sản của tiên sinh Khương Lạc Sinh cùng bị cáo chút quan hệ, cho dù ký tên cũng có hiệu quả, bà Khương Mật, bà nên lập tức đồng ý nhường lại quyền ký bản phán quyết lại ."

      Khương Mật còn muốn châm chọc Khương Sam thêm hai ba câu, nghĩ tới bà ta còn chưa có mở miệng, liền nghe được quan toà như vậy, tay liền run run hạ bút xuống. Bà ta dám nhằm vào Khương Sam, nhưng bà ta tuyệt đối dám đối với quan toà làm loạn, bà ta càng nghĩ càng thấy ủy khuất ghê gớm. Nghĩ nghĩ lúc, sau đó bà ta đành bất đắc dĩ lôi kéo bà Chu lên, áp lực : "Mẹ, vậy người ký ."

      Nhưng Khương Mật vẫn cam lòng, bà ta hướng bên người của Khương Sam thấu thấu, cắn răng nghiến lợi thấp giọng : "Tôi cho biết, ai ký đều là như nhau, nhiều làm nhiều, cũng chỉ uổng phí thời gian thôi, di sản của ba ba cuối cùng vẫn bị tôi bán thôi!"

      Khương Sam buông mi: "Tự nhiên là có các người nhiều làm nhiều, nhưng là, có đôi khi tôi cũng thấy rất tò mò, lời này ra mà cũng chẳng biết xấu hổ , , người rốt cuộc làm sao có thể tự nhiên ra miệng như vậy đâu."

      câu ''Chẳng biết xấu hổ'' nhất thời làm cho Khương Mật cảm thấy chính mình khiến cho Khương Sam lộ ra sơ hở, giễu cợt : "Như thế nào, lúc này đánh xong rồi dạng đáng thương trước quan tòa nữa sao? Nhiều năm như vậy thế nhưng ta nhìn nhầm, nha đầu chết tiệt!"

      Mắt thấy bên kia trình tự xong, con dấu cũng chèn lên, con ngươi đen như mực của Khương Sam trầm xuống tràn đầy mỉa mai. mặt lại vẫn như trước, chính là biểu tình lạnh bạc bi thương, môi khẽ nhúc nhích, hàng mi rũ xuống, đáng thương : "Đối phó với tiện nhân, tự nhiên chỉ có thể dùng thủ đoạn để đối phó với tiện nhân, đặc biệt là loại tiện nhân này, mấu chốt là thủ đoạn cần dùng có điểm dừng."

      (ha ha ha...ta thíc đoạn này...chị Sam chửi hay lắm, chửi hay lắm a.. http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif )

      Mắt của Khương Mật nổ pháo hoa, hai mắt bà ta nhất thời trừng cực lớn, bà ta cho rằng chính mình nghe lầm, thể tin quay đầu, tiện nha đầu này lại dám chửi bà ta!

      Nó! Lại! Dám! Mắng! bà!

      Nó dám chửi lại bà!

      Còn chờ Khương Mật phản kích, Khương Sam nhanh chóng đến bên người giám sát ký tên của quan toà, vẻ mặt khiếp khiếp nhìn bà ta: "Sao....sao.... làm sao vậy, người vì cái gì lại nhìn ta như vậy."

      Trong lúc nhất thời, biểu tình hung ác ở mặt của Khương Mật còn chưa kịp giấu .

      Mọi người nghe thấy liền xoay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy ở trong mắt chính là hình ảnh Khương Mật tức giận còn dừng ở mặt. Khương Mật vội vàng thu lại biểu tình ở mặt, cứng ngắc bày ra bộ dáng từ ái đến, nhưng có lẽ là bà ta quá chậm, tốc độ bà ta biến sắc mặt nhanh như vậy càng khiến cho mọi người cảm thấy bà ta quá trơ trẽn cùng ghê tởm. Sau đó là mọi người ngay lập tức cùng nhau đứng hết lên ra về.

      Khương Mật bị Khương Sam bức đến phát điên rồi, mười ngón tay của bà ta nắm chặt, móng tay gần như muốn bấm sâu vào trong lòng bàn tay vậy.

      Hôm nay Khương Sam kéo Bạch Kỳ, nhờ xin cho ngày nghỉ bệnh, cho nên hôm nay, có đầy đủ thời gian cùng bọn họ chơi đùa.

      Vốn Khương Mật nghĩ nghĩ, bà ta muốn ỷ lại trong biệt thự, nghĩ biện pháp đợi bà Chu hết giận sau đó là khuyên bà dời ra ngoài, đích thực nghĩ tới Khương Sam thế nhưng lại trực tiếp theo trở về.

      Thấy Khương Sam cũng trở về, bà Chu thầm oán suốt đường về.

      Bà ta càng biểu ra chút đều muốn nhìn thấy , về nhà liền bắt đầu thu dọn đồ đạc. có biện pháp, Khương Mật cùng Khương Vi đành phải theo thu thập, dù sao bọn họ cũng có chìa khóa trong nhà, đợi Khương Sam trở về trường học, bọn họ lại chuyển về, bây giờ chuyển hay cũng giống như nhau.

      Khương Mật trước giờ đều giỏi về lợi dụng người ở bên cạnh bà ta, chỉ cần có cơ hội là bà ta liền lợi dụng triệt để. dọn dẹp gì đó, đột nhiên bà ta liền nghĩ tới Lưu Thiên Trạch, lập tức liền gọi điện thoại cho khóc khóc kể kể. Lưu Thiên Trạch cũng nghe qua về chuyện bên này, trận này hai người chính thêm mỡ vào trong mật, Lưu Thiên Trạch trực tiếp sai tài xế, đến đem nhà ba người họ đến chỗ bất động sản của S thị ở trong trước.

      Bọn người xong, Khương Sam ngồi trong đại sảnh bóng người, nhìn bên cạnh đều hết thảy quen thuộc, đột nhiên liền cảm nhận được loại bình tĩnh lâu.

      "Ba, con đem vật của người cướp về."

      Khương Sam lẩm bẩm, khóe môi khẽ nhếch, con ngươi đen trầm lạnh chút gợn sóng.

      nhiều năm như vậy, Khương Sam sớm thành thói quen độc người sinh hoạt tịch mịch, người ngốc làm cho vô cùng tự tại. Khương Sam lên lầu hai, đến phòng luyện vũ quen thuộc, mỗi nơi ở đây ba ba đều là vì mình mà thiết kế tỉ mỉ, vuốt ve dàn hưởng cực lớn, Khương Sam gần như là vô ý thức mở ra công tắc, nhạc du dương nhất thời như nước chảy phát ra.

      Là bài hát < mép nước Adelina >.

      lâu, lâu, rất lâu có khiêu vũ.

      Khương Sam điểm mũi chân cái, có thứ gì đó khắc sâu trong bản chất của . Vô số ngày ngày đêm đêm trôi qua, hai chân của vô pháp đứng thẳng. lại càng có cơ hội tập vũ, trong vô số ngày ngày đêm đêm này, chỉ có thể ở trong lòng mình điên cuồng vẽ mỗi động tác, mỗi chi tiết nhất cũng biến hóa trăn trở.

      Bắt đầu là thoáng có chút ngượng, lại nhảy nhảy, càng nhảy càng lưu loát, càng nhảy càng thành thục, đời này còn có ai có thể dựa vào, người nhất, và người nhất bây giờ còn tại thế.

      còn lại cũng chỉ có vũ điệu.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 19.2

      Editor: Thiên Vi

      khúc hoàn tất, mặt cùng cơ thể của Khương Sam ướt đẫm mồ hôi, nhạc vẫn còn tiếp tục du dương, nhưng tại phải là thời điểm trầm luân, ổn định lại vững vàng hô hấp, Khương Sam lấy di động ra bấm số.

      Bất đồng hoàn toàn với thời điểm đứng khiêu vũ nền nhạc du dương, bất đồng hoàn toàn vào thời điểm ban ngày, thái độ nhẫn cùng khắc chế, giờ phút này, thanh của Khương Sam lãnh liệt, lạnh lẽo hề có tia cảm xúc: " Lý, sáng sớm ngày mai, đem tài liệu lúc trước tôi đưa cho gửi ."

      "Tôi muốn bọn họ, chỉ còn lại hai bàn tay trắng."


      ********Phân cách tuyến********


      Quân huấn đến gần vĩ thanh, tại chính là thời điểm tập huấn gấp rút. Lần trước, Khương Sam xin nghỉ phép ngày chọc cho lão đại là Trương huấn luyện viên vui. Cho nên bây giờ, trừ thời điểm ăn cơm ra, chỉ cần thấy có thời gian trống liền mình lôi huấn luyện.

      Bạch Kỳ mấy lần muốn đến tìm Khương Sam, đều thấy cảnh mình Trương huấn luyện viên cùng Khương Sam ở chỗ huấn luyện, lần hai lần coi như cho qua, nhưng nhìn thấy nhiều, trong lòng Bạch Kỳ đột nhiên liền sinh ra tia vui.

      Khương Sam vừa mới ăn cơm trưa, muốn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi chút, vừa tới bóng cây ven đường liền nhìn thấy bóng người quen thuộc, đứng dưới tàng cây. ràng cho thấy Bạch Kỳ chính là chờ mình.

      Khương Sam ở trong lòng nhịn xuống kiên nhẫn cùng chán ghét, lại nghĩ tới bây giờ còn hữu dụng, liền cứng rắn chịu đựng mỏi mệt, chống đỡ ra khuôn mặt tươi cười đến.

      "Tại sao lại ở chỗ này?"

      Bạch Kỳ quan sát Khương Sam phen, thấy bộ dáng bộ rất mệt mỏi, biết sao, tâm đột nhiên liền mềm nhũn. là muốn lạnh lùng với , muốn giáo huấn chút, để cho lần sau cần cùng với Trương huấn luyện viên gần gũi như vậy, nhưng thấy như vậy, đột nhiên liền đổi câu chuyện hỏi: "Mệt mỏi?"

      Khương Sam gật gật đầu: "Uh, gần đây cường độ huấn luyện có chút nhiều."

      ", tôi dẫn em đến chỗ tôi nghỉ ngơi chút, tắm, rồi ngủ lát." Bạch Kỳ dẫn đầu ở phía trước: "Ký túc xá của các em quá đơn sơ."

      hai bước, thấy Khương Sam có đuổi theo, liền đứng lại nhìn .

      Gần đây Bạch Kỳ bị Khương Sam trong tối ngoài sáng cự tuyệt ít lần, vừa thấy muốn há mồm từ chối, sắc mặt nhất thời có chút khó coi: "Em gần đây đến cùng làm sao vậy, tôi còn có thể ăn em sao?"

      " phải." Khương Sam buông mi: "Em về ký túc xá lấy thứ, lúc nữa còn phải tìm Trương huấn luyện viên..."

      " cần." Bạch Kỳ bước nhanh trở lại, trực tiếp kéo Khương Sam về phía trước. tại, trong lòng sinh khí, nhưng gần nhất chính là cảm giác thất bại, để cho hiểu được gần đây tức giận là bởi vì chuyện gì rồi, Khương Sam chỉ là muốn giả ngu làm như biết, như trước làm theo ý mình, Bạch Kỳ nhìn cái sâu: "Tôi cùng Trương huấn luyện viên chuyện, hai ngày nay muốn cho em nghỉ ngơi, cần phải tập huấn."

      Khương Sam chịu : " được, sắp tới chính là duyệt binh thức."

      "Tôi phụ trách." Bạch Kỳ thanh trầm hơn, gằn từng chữ: "Về sau thời gian em tập huấn, tôi đến phụ trách, em cần phải tìm ."

      Hai tròng mắt của Khương Sam vừa động, trong chớp mắt lại trấn định tự nhiên, thấy Bạch Kỳ còn nhìn mình chằm chằm, mặt đột nhiên liền lên tia ửng đỏ thẹn thùng. cười cười đến, nhàng buông mi "Ân" tiếng, Khương Sam rốt cuộc theo lực đạo của Bạch Kỳ mà về phía trước hai bước.

      Nhìn thấy biểu tình mặt quen thuộc của Khương Sam như vậy, trong lòng Bạch Kỳ mới khoan khoái ít, thân thủ giữ chặt lấy tay của Khương Sam thêm vài phần.

      Kiếp trước, Bạch Kỳ cho tới bây giờ đều có quản chuyện bao đồng như vậy, càng quấn lấy , sát lại càng gần, thái độ Bạch Kỳ đối với càng ngày càng lạnh nhạt, Khương Sam cúi đầu nhìn bóng dáng hai người sóng vai mà , nhìn tay Bạch Kỳ cầm tay đến ngẩn người, đường có học sinh ghé mắt nhìn lại cũng để ý.

      Tâm tư của Bạch Kỳ, đoán ra, mà cũng muốn đoán, chỉ biết, bây giờ phải là thời điểm trở mặt với Bạch Kỳ, nếu nguyện ý biểu cho mọi người thấy, đối với là săn sóc cùng mập mờ, vậy cũng ngại lợi dụng , giúp chính mình bớt thêm ít phiền toái.

      Huống hồ, chuyện kia chắc chắn đả kích đến các nàng, còn có ai so với thích hợp hơn sao?

      ngoài sở liệu của Khương Sam, lúc này Khương Mật cùng Khương Vi muốn tức đến điên rồi! Bà Chu ngồi sô pha, sắc mặt thể tin cùng đờ đẫn, miệng lẩm bẩm.

      "Mẹ, người phải là chỉ ký tên lên bản hiệp nghị nhượng biệt thự sao? Vì cái gì lúc này lại thành chuyển tặng tài sản? Mẹ! Người đến cùng có biết chính mình làm cái gì hay !"

      Bà Chu lẩm bẩm : " phải a, nó phải như vậy, nó nó chỉ cần bệt thự, cho nên ta mới..."

      "Bà ngoại người bị ta lừa rồi a! Xong, ô ô, lần này hoàn toàn xong rồi! Khương Sam, ta thế nhưng lại đem tất cả mọi thứ lấy , cái gì đều cho chúng ta, ta hiểm! Trách được khi đó, ta bắt buộc bà ngoại phải ký tên, chịu để cho mẹ động thủ, nguyên lai ta là đánh cái chủ ý này!"

      Khương Vi sinh khí khóc nức nở. Hôm nay luật sư truyền đến tin tức, là Khương Sam lấy ra được chứng cớ chứng minh bà Chu chuyển tặng tài sản. Giấy trắng mực đen còn viết rất ràng, bà Chu tự nguyện đem di sản mà bà thừa kế của Khương Lạc Sinh, toàn bộ tặng hết cho cháu là Khương Sam, thời điểm Khương Vi biết được, ta thiếu chút nữa thở được mà trực tiếp ngất .

      "Lần này tốt lắm."

      Nhớ tới lần khởi tố toà án, Khương Sam từng bước từng bước thiết kế bọn họ, thế nhưng bọn họ còn dào dạt đắc ý mà ngu ngốc chui vào, đầu óc Khương Mật choáng váng, bà ta đem hết thảy số điện thoại liên hệ lượt, nhất thời hai chân run run ngã ngồi xuống đất. Trong lòng bà ta phát lạnh, miệng lẩm bẩm: "Những sản nghiệp mà ta bán kia, toà án phán toàn bộ đều phải trả lại, tại, tại chẳng những phân tiền có phân đến, ta thế nhưng còn thiếu nó món nợ! Con nha đầu ngoan độc, này, vậy ta phải làm sao bây giờ!"
      Hoàn chương 19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :