1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước - Hoa Điểu Nhi (41/140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 13.3

      Editor: Thiên Vi

      "Chiếc váy này đẹp quá, ba ta con ba ba chết mất!"

      Khương Lạc Sinh sang sảng nở nụ cười: "Đây là bộ váy đặc biệt được chuẩn bị cho con nhân ngày sinh nhật con tròn 18 tuổi nha, sang năm, Sam Sam ngoan nhà ta trưởng thành rồi, ba ba nhất định phải cho Sam Sam nhà chúng ta làm bé hạnh phúc nhất thế giới nha, con biết , con vĩnh viễn là bé đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất thế giới này a."

      Khi đó, Khương Sam dính ở trong ngực của ba ba , hạnh phúc đến nỗi, ánh mắt của đều nhăn tít chỉ để lại cái khe hở : "Sang năm con mặc cho ba ba nhìn a!"

      Khi đó, như vậy, vui vẻ cho nên nhìn thấy, Khương Vi đứng ở bên, tuy rằng mặt ta là nụ cười vui vẻ, nhưng hai tay nắm lấy chiếc xe đẩy của ta, các khớp xương trở nên trắng nhợt.

      "Chị, cơm đều lạnh rồi!" Khương Vi lên tiếng đánh gãy lời của hai người.


      ********phân cách tuyến********


      "Nghĩ gì thế, cơm sắp lạnh rồi."

      Thanh Bạch Kỳ trầm thấp, đem Khương Sam từ trong hồi ức bừng tỉnh, Khương Sam tâm thần lung lay, khi nhìn lên, chỉ thấy tay Bạch Kỳ gõ gõ mặt bàn, ánh mắt nhìn mang theo ý trưng cầu.

      bàn, bày ra món canh cùng bốn món mặn, giữa bàn để chiếc bánh ngọt được tạo hình hết sức tinh xảo.

      "Nên thổi nến rồi, có nguyện vọng gì mà em nghĩ trong thời gian dài như vậy."

      Ánh nến thấp thoáng, thần sắc Bạch Kỳ trong nháy mắt có vẻ thập phần nhu hòa.

      Khương Sam thổi ngọn nến, rũ mi, che lại mảng bi thương ở trong mắt, thấp giọng : " quản em."

      Bạch Kỳ cũng có phát ra dị trạng, hoặc là lấy tính cách của , cho dù có phát ra dị trạng chăng nữa, cũng thông minh bảo trì im lặng, đặc biệt là vào thời điểm này.

      Bạch Kỳ nhếch môi cười, cũng tiếp lời của Khương Sam.

      Bởi vì từ sau khi biết Bạch Kỳ, hàng năm, nguyện vọng của Khương Sam đều như nhau, chính là: "Hi vọng bạn học Khương Sam mau mau lớn lên, sang năm là có thể gả cho Bạch Kỳ."

      "Quà sinh nhật."

      Bạch Kỳ đem chiếc hộp bằng nhung màu hồng cỡ bàn tay đẩy qua chỗ Khương Sam: "Mở ra nhìn xem có thích hay ."

      Khương Sam đưa tay nhận lấy chiếc hộp, sau đó là chậm rãi mở ra.

      Bên trong là cái dây lắc tay màu bạc, ở giữa lắc tay đính viên thạch màu hồng hình giọt nước, nhìn qua cũng biết đây là kiểu lắc tay thịnh hành nhất nay, nó được chế tác hết sức tinh xảo lại thập phần xinh đẹp.

      " đẹp, cám ơn."

      Bạch Kỳ bên cắt bánh ngọt cho , bên vừa : "Em mang lên thử xem, nhìn xem lớn thế nào."

      Khương Sam chỉ có thể lấy chiếc lắc tay từ trong hộp ra, gỡ chiếc móc khóa xíu được thiết kế tương đối rườm rà ra đeo lên tay.

      Nhưng Khương Sam thử mấy lần đều thể mang chiếc lắc lên tay được.

      "Thôi, vẫn là để khi nào em trở về phòng ngủ đeo sau ....."

      "Để tôi giúp em." Bạch Kỳ để dao xuống bàn, dùng khăn lau qua tay, hưng trí bừng bừng tới, trực tiếp kéo tay của Khương Sam lại.

      Tay của Khương Sam rất đẹp, trắng nõn thon dài, Bạch Kỳ nắm ở trong tay, trong nháy mắt, khó có thể tin tưởng được Khương Sam lại sở hữu đôi tay đẹp đến như vậy, nắm vào có cảm giác rất thoải mái trơn mềm lại mịn màng, biểu tình ở mặt Bạch Kỳ kiềm chế được lại thêm vài phần nhu hòa.

      "Cổ tay em như thế nào lại trở nên gầy như vậy."

      Bạch Kỳ nửa ngồi xổm, bởi vì khoảng cách khá gần, khi chuyện, tiếng hít thở gần như muốn phun ở mặt của Khương Sam vậy.

      Bạch Kỳ có thói quen dùng nước hoa, người quanh năm đều là hương vị tươi mát lại buốt giá, so Khương Sam cao lớn hơn rất nhiều, bây giờ lại làm động tác như vậy, khi nhìn qua, nếu như chỉ cần nghiêng thêm chút, là có thể đem ôm vào trong ngực mình.

      Sau khi dây lắc được chỉnh lớn phù hợp, nhìn qua, tay của Khương Sam có vẻ càng thêm nõn nà, màu da cùng màu sắc của cái lắc tay tương phản, hỗ trợ lẫn nhau, nhìn qua rất tốt.

      Khương Sam mím mím môi, cụp mắt, lông mi thon dài khẽ run, thần sắc nhìn ràng, phòng trở nên yên tĩnh, bầu khí như đông lại.

      "Hôm nay là sinh nhật tròn 18 tuổi của em, em trưởng thành."

      Bạch Kỳ nhích lại gần thêm chút, thanh từ tính gần như sát ở bên tai của Khương Sam, trong nháy mắt, thân mình dễ dàng nhận ra là cứng ngắc.

      Tròng mắt của Bạch Kỳ dần dần sâu, giờ khắc này, vẻ đẹp của Khương Sam quả thực là có thể thay cơm, chiếc cổ thon gọn khẽ cong, xương quai xanh thanh tú, từ góc độ của nhìn qua như như , cực kỳ mê người, trong nháy mắt ánh mắt có chút chần chờ, cơ hồ muốn đem cằm của chế trụ lại.

      "Em....

      Bạch Kỳ khuỷu tay cong lên, động tác muốn động, bên ngoài đột nhiên liền truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, thân mình Bạch Kỳ cứng lại, nhíu mày đứng thẳng người lên.

      Khương Sam thả lỏng hô hấp, mười ngón tay nắm chặt lúc này mới chậm rãi buông ra.

      "Bạch Kỳ? ở đâu?"

      Giọng nữ mang theo chần chờ ngay ở cửa vang lên, sau đó, chính là mặc chiếc váy màu trắng dài tới đầu gối tự nhiên vào, đồng thời nhìn người vừa mới tới, Khương Sam cảm thấy rệt Bạch Kỳ quay lưng lại với , cơ bắp của trong nháy mắt bắt đầu căng chặt!

      Tác giả có lời muốn :

      Thanatus ném địa lôi hết thời gian: 03:57:46 18-01-2015

      ( du  ̄3 ̄) du ╭? ~

      Nhìn tiết trời thoáng mát, hôm nay đổi mới nhiều hơn a! Mặt phình to, nghiệp giới lương tâm!

      Hoàn chương 13

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 14

      Editor: Thiên Vi

      Triệu Thanh Thanh vừa nhìn thấy trong phòng thế nhưng có những hai người, cũng là sững sờ, sau đó biểu tình liền có chút xấu hổ: "A, có khách a, xin lỗi, em biết...."

      Thanh Bạch Kỳ lạnh nhạt mà đông cứng. Khương Sam ở sau lưng cho nên nhìn thấy, giờ phút này, sắc mặt của Bạch Kỳ khi nhìn Triệu Thanh Thanh lãnh tới cực điểm, ánh mắt uy hiếp bao hàm tức giận: "Sao em lại tới đây?"

      Triệu Thanh Thanh cắn cắn môi dưới, nhìn thần sắc của Bạch Kỳ, che lấp ở dưới ánh mắt, chung quy ta cũng dám làm điều gì quá phận, ánh mắt ở người của Khương Sam nhìn thêm chút: "Em, Em đến đưa đồ cho a, quên sao, lần trước tập văn kiện kia để quên ở chỗ của Tần chính ủy, chính ủy bảo em sớm đưa tới cho , em hôm nay có thời gian rảnh cho nên mới đến đây, cũng có việc gì lớn cho nên có gọi điện thoại trước cho a, em biết là có khách, xin lỗi...."

      Biểu tình của Triệu Thanh Thanh vô cùng tội nghiệp, gương mặt mang theo thấp thỏm cùng lấy lòng, văn kiện tay nhăn thành đoàn.

      "Biết ."

      Bạch Kỳ chỉ lạnh lùng nhìn ta, tiếp nhận văn kiện: "Em ."

      Triệu Thanh Thanh nghĩ tới, Bạch Kỳ thế nhưng muốn đuổi ta như vậy, biểu tình ở mặt lập tức trở nên khó coi, có chút xấu hổ cùng khổ sở, muốn chuyện, Khương Sam ngồi ở bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng.

      "Nếu chị là bạn của Bạch Kỳ, liền cùng nhau ngồi ăn chút gì , hôm nay là sinh nhật của em, nhiều người náo nhiệt thêm chút."

      Nghe vậy, hai mắt của Triệu Thanh Thanh sáng lên, Bạch Kỳ nhìn ta, cho ánh mắt cảnh cáo, ta làm như mình nhìn thấy gì, thuận thế liền ngồi lại: "Được a, vừa vặn tôi còn chưa có ăn cơm chiều đâu."

      Buổi tối khuya, nam quả nữ, Triệu Thanh Thanh nếu yên tâm để hai người bọn họ mình ở cùng chỗ, như vậy mới gọi là gặp quỷ a.

      Sau khi ngồi xuống, Triệu Thanh Thanh nhìn bánh ngọt ở bàn, ra vẻ kinh ngạc : "Nguyên lai em chính là Khương Sam a, tôi nghe Bạch Kỳ rất nhiều về em, biết sắp tới là sinh nhật của em, nhưng biết là hôm nay, sinh nhật vui vẻ a, học muội."

      Khương Sam cười híp mắt : "Cám ơn chị."

      Bạch Kỳ lạnh mặt cũng ngồi xuống, chỗ ngồi của Triệu Thanh Thanh đối diện với Khương Sam, cùng hàng với Bạch Kỳ, ta nhìn nhìn Bạch Kỳ, xin khoan dung : "Tốt lắm tốt lắm, biết quấy rầy đến hai người chúc mừng sinh nhật, nể tình em hỗ trợ chọn lễ vật cùng bánh ngọt cho , đừng nóng giận nữa có được hay ?"

      Khương Sam nhíu nhíu khóe miệng, chế nhạo nhìn Bạch Kỳ: "Em còn tưởng rằng là ...."

      Biểu tình mặt của Bạch Kỳ chút thay đổi cũng có, thản nhiên : "Tôi biết phụ nữ các em thích cái gì, cho nên tôi tìm ấy để hỗ trợ nhìn xem."

      "Nga." Khương Sam gật gật đầu: "Như vậy a."

      Triệu Thanh Thanh khều lọn tóc dài ở bên má, phong tình vạn chủng nhìn nhìn Khương Sam: "Bạch Kỳ đối với em rất là quan tâm đâu, vì chuẩn bị quà sinh nhật cho em, hai chúng tôi dạo rất lâu, cuối cùng mới chọn được cái lắc tay này, em mang lên nhìn đẹp a."

      xong, Triệu Thanh Thanh còn cố ý ưỡn ngực, nhìn từ góc độ của Khương Sam, vừa vặn có thể nhìn thấy cổ của ta cũng mang cái vòng cổ cùng đôi hoa tai, nhìn qua, so với cái lắc tay của giống y như đúc, bất đồng là phía của đôi hoa tai khảm viên thạch màu đỏ, ở dưới ngọn đèn như như có vẻ đặc biệt bắt mắt.

      Khương Sam đem tầm mắt chuyển qua, nhìn về phía Bạch Kỳ, như là tò mò: "Hai người là quan hệ như thế nào? Bạn bè nam nữ sao?"

      Triệu Thanh Thanh nghe vậy ánh mắt giật giật, che miệng nở nụ cười, lỗ tai ta ràng là dựng lên.

      " bé ngốc, bậy bạ gì đó."

      Bạch Kỳ phải, cũng phải, trong giọng mang theo ý vạch giới hạn ràng cùng với Triệu Thanh Thanh.

      Tâm của Triệu Thanh Thanh lập tức liền chìm xuống.

      Khương Sam chỉ "Ân" tiếng, cũng nhìn ra là suy nghĩ cái gì, chỉ trầm mặc ăn cơm.

      Khương Sam thẳng đến khi ăn xong, bộ dáng của vẫn giống như hề phát giác ra, cuộc đối giữa hai người này thích hợp, mặc kệ Triệu Thanh Thanh cái gì, đều có tỏ ra nghi ngờ mối quan hệ giữa Bạch Kỳ cùng Triệu Thanh Thanh. Triệu Thanh thanh thấy giả ngu, cố gắng cả buổi mà thấy Khương Sam phản ứng gì, nhất thời tức giận đến nghẽn tim, ta tin, chút đều hoài nghi cái gì!

      hiểu sao, Khương Sam như vậy, Bạch Kỳ thế nhưng lại có loại cảm giác thở phào nhõm hơi.

      Triệu Thanh Thanh trước, lâu sau liền đến thời gian Khương Sam phải trở về, Bạch Kỳ đưa đến nơi có đèn đường; "Chú Khương còn ở đây, về sau tôi cùng em đón sinh nhật, em cần quá thương tâm."

      Thần sắc của Bạch Kỳ thực ôn nhu cũng thực trịnh trọng, đối với người khác, rất ít khi hứa hẹn cái gì, lần chuyện này ngược lại là lòng, đối với Khương Sam, trong lòng của có bản năng thương tiếc, cho nên mới dễ dàng hứa hẹn với như vậy.

      "Ở trường học em có chuyện gì khó xử, hãy đền tìm tôi."

      Bạch Kỳ bước lên bước, rốt cuộc vẫn kéo Khương Sam nhàng ôm vào trong ngực, đem Khương Sam so sánh cùng , có vẻ gầy yếu hơn rất nhiều, nhất là phần eo và lưng. Eo của rất , nắm vào đầy hai tay, có vẻ nhu nhu nhược nhược. Khi ôm , liền sinh ra loại cảm giác, chỉ cần sử dụng khí lực lớn hơn chút, là có thể đem bẻ gãy ra làm đôi.

      Khương Sam ở trong lòng cúi đầu, nhàng "Ân" tiếng, thanh thấp hơn mấy phần, người khác dễ dàng nghe thấy được.

      " bé ngốc a."

      (giả tạo quá...... ta khinh *hừ hừ* http://***************.com/images/smilies/icon_boxing3.gif http://***************.com/images/smilies/icon_boxing3.gif http://***************.com/images/smilies/icon_boxing3.gif)

      Bạch Kỳ cười , thiếu nữ ở trong ngực bây giờ thực trưởng thành làm cho cơ thể của bỗng nhiên sinh ra luồng nhiệt nóng, tay của Bạch Kỳ liền đem cằm của nâng lên, tròng mắt u ám thâm trầm nhìn , cúi đầu, ý định hướng tới đôi môi mỏng ướt át, đỏ tươi như quả đào kia trao nụ hôn, in xuống.

      (đúng là ngựa đực a... đập chết , ta đập chết .....http://***************.com/images/smilies/icon_chair.gif http://***************.com/images/smilies/icon_chair.gif http://***************.com/images/smilies/icon_chair.gif )

      Khương Sam nghĩ tới Bạch Kỳ thế nhưng có động tác như vậy, rốt cuộc nhịn được nữa, nghiêng đầu lệch sang bên, Bạch Kỳ hôn đến sát khóe miệng của bị quay đầu né tránh, nụ hôn liền rơi ngay vào gò má của .

      Đêm khuya, đường người, Khương Sam nhìn đường kéo dài cùng đèn đường chiếu sáng cả con đường, nụ cười mặt giảm, cúi đầu, rũ mi che ánh mắt lạnh lẽo của mình.

      "Em đột nhiên nhớ tới." Nhìn Bạch Kỳ im lặng ở phía trước, ngẩng mặt lên, gương mặt của Khương Sam tươi cười đổi, nhưng ánh mắt của lại cực kỳ lạnh nhạt, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi : "Tại sao Chị Thanh Thanh lại có chìa khóa phòng của vậy?"

      ràng, cơ thể của Bạch Kỳ trong nháy mắt đột nhiên buộc chặt!

      Lúc Bạch Kỳ trở về, liếc mắt liền nhìn thấy đèn trong phòng vẫn sáng. đen mặt mở cửa, quả nhiên nghe được trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách.

      Triệu Thanh Thanh hiển nhiên cũng nghe được tiếng mở cửa, biết Bạch Kỳ trở về, ta rất nhanh liền thu thập sạch , khoác áo choàng tắm màu trắng ra ngoài.

      " về rồi?"

      Triệu Thanh Thanh vừa lau tóc, vừa mềm mại đáng tới chỗ của Bạch Kỳ, Bạch Kỳ kiên nhẫn tránh qua, thanh lạnh lùng : "Tôi với cái gì?"

      Triệu Thanh Thanh ủy khuất quyệt miệng: "Em đây phải là nhớ sao, hơn nữa, em cũng biết hôm nay ấy đến đây a, nếu biết, em đến đây để rước lấy cái rủi ro này đâu!"

      " trở về ." Bạch Kỳ đốt điếu thuốc, hai mắt hơi khép, ngồi ở giường, hai hàng lông mày nhăn lại, cho thấy bây giờ rất khó chịu.

      Sắc mặt Triệu Thanh Thanh liền cứng đờ, nghĩ tới làm như vậy rồi mà Bạch Kỳ thế nhưng còn có thể đuổi , cắn cắn răng, Triệu Thanh Thanh nén giận, chậm rãi cởi bỏ áo choàng tắm, bên trong lộ ra bộ đồ lót gợi cảm, mềm mại đáng tới.

      "Người ta cố ý lại đây, cứ như vậy đuổi em , cũng là nhẫn tâm đâu."

      Triệu Thanh Thanh theo đai lưng của Bạch Kỳ liền sờ soạng vào, ở dưới ngọn đèn màu trắng le lói, cơ thể xinh đẹp của ta liên tục cọ xát, thanh nũng nịu cười cười: "Được rồi, em biết sai, lời đáng để ang giận, muốn phạt em thế nào a?"

      Bạch Kỳ nhắm chặt hai mắt, ở trong đầu chợt lóe lên hình ảnh lúc Khương Sam tươi cười, xinh đẹp, nhưng ánh mắt của lại ràng lộ ra xa cách, trong lòng Bạch Kỳ trầm xuống, khó chịu ném mẩu thuốc lá , nghiêng người liền đem Triệu Thanh Thanh áp ở giường.

      Triệu Thanh Thanh khẽ cong miệng cười cười, hai tay thuận theo ôm lấy cổ của , đuôi lông mày cùng khóe mắt chính là mảnh xuân ý dạt dào, trong mắt chợt lóe lên đắc ý.

      Nhưng tươi cười mặt Triệu Thanh Thanh còn chưa kịp nở rộ, cổ của ta chợt truyền đến trận đau nhức, ràng, hai bàn tay to lớn của Bạch Kỳ nắm chặt lấy cổ họng của ta, trong mắt là mảnh trầm.

      "Tôi ..."

      Triệu Thanh Thanh kinh hãi muốn chết, Bạch Kỳ dùng sức lực rất lớn, ta khó thở đến mức sắc mặt phát tím, khóe mắt muốn nứt ra.

      "Lăn!"

      Bạch Kỳ chút nào thương tiếc, đem Triệu Thanh Thanh ném sang bên, sắc mặt lạnh lẽo đến dọa người, Triệu Thanh Thanh hai tay run run, nhanh chóng đem quần áo mặc vào, từng ngụm từng ngụm thở dốc, sợ tới mức mặt đầy là nước mắt.

      "Đừng ở chỗ này của tôi, đừng đùa giỡn trí thông minh với tôi." Bạch Kỳ mặt chút thay đổi châm thêm điếu thuốc: " có biết tôi ghét nhất là cái gì ."

      Lảo đảo bị đuổi ra ngoài, Triệu Thanh Thanh hai tay che miệng, chậm rãi ngã ngồi ở trước cửa nhà của Bạch Kỳ.

      Khương! Sam!

      Bất quá là hai người cùng ngồi chung chỗ mà thôi, Bạch Kỳ liền tức giận thành cái dạng này, còn chưa đến ta so với Khương Sam ai hơn ai còn chư biết! Tiện nhân! Tiện nhân!

      Gió lạnh quất ở mặt, Triệu Thanh Thanh bên vừa nín khóc, bên thần sắc lãnh ác độc lấy điện thoại di động ra: "Vũ đạo trường đại T, tôi đồng ý tham gia, nhưng ông phải đáp ứng tôi chuyện..."

      Tác giả có lời muốn :

      Sờ cằm. . . Tội nghiệp người ngóng trông, cất chứa tâm muốn quân lâm hạnh.

      Hoàn chương 14

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 15.1

      Editor: Thiên Vi

      Thời điểm mặt của Khương Mật tràn đầy hoa đào, từ Lưu gia về nhà, lúc ấy hơn mười giờ sáng.

      Năm nay, Lưu Thiên Trạch mới năm mươi tuổi nhưng thân mình của ông ta vẫn rất cường tráng, xương cốt vẫn còn rất chắc khỏe. Đó là do ông ta thường xuyên dùng thuốc đặc hiệu được nhập khẩu từ bên nước ngoài về. Bên cạnh ông ta lại có Khương Mật ở trong đống nam nhân luyện ra được công phu chiều chuộng đàn ông cực tốt, cho nên đêm qua, hai người phi thường khoái trá.

      Thời điểm sáng sớm thức dậy, Khương Mật còn ôn ôn nhu nhu hầu hạ Lưu Thiên Trạch lúc lâu, ông ta sung sướng liền trực tiếp mở chiếc hộp bằng bảo thạch Hồng Việt ra, lấy chìa khóa của chiếc xe việt dã mà ông ta thích nhất ra đưa cho Khương Mật.


      Khương Mật sống đến gần nửa đời người, gần đây bà ta là xuân phong đắc ý a.

      Bà ta nghĩ nghĩ lát, liền muốn ký hợp đồng ngay.

      Thời điểm ký xong hợp đồng bán cổ phần của công ty xuất bản, bà ta lại thêm núi tiền a, vừa nghĩ đến chuyện này, Khương Mật liền kích động đến nỗi cả cơ thể của bà ta đều run rẩy phấn khích.

      Nhân viên làm trong công ty xuất bản hiển nhiên đều nghe qua tiếng gió.

      Từ lúc Khương Mật vừa mới bước vào cửa, ba ta bắt đầu lên đài. Ánh mắt của các nhân viên nữ nhìn bà ta đều tràn đầy tức giận cùng bất bình, Khương Mật mới mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, nghênh ngang trực tiếp vào văn phòng của tổng giám đốc.

      Trước đây Khương Lạc Sinh đều quản bà ta rất nghiêm, đúng thời điểm là phát tiền lương cho bà ta. Bà ta muốn can thiệp vào chuyện của công ty, tuyệt đối có khả năng.

      Ở trong công ty, ngay cả cái chức vụ , Khương Lạc Sinh cũng chịu an bài cho bà ta, Khương Mật sớm uất ức muốn chết. Lần này Khương Lạc Sinh vừa qua đời, mắt nhìn thấy công ty xuất bản này về tay mình, Khương Mật liền vênh mặt, hất hàm sai khiến nhân viên trong công ty.

      Còn nửa giờ nữa đối phương mới đến, trong nửa giờ này, Khương Mật liền chỉ huy nhân viên trong công ty làm việc. Bà ta cũng mặc kệ cái gì trật tự hay trật tự, trực tiếp kêu tổng biên tập ra ngoài mua cà phê cho bà ta, sau đó là kêu thư kí riêng của tổng giám đốc trước đây luôn đối với bà ta lạnh nhạt, cùng số người phụ trách số công việc nội bộ mà bà ta thích làm mấy việc lặt vặt, chẳng mấy chốc trong văn phòng hơn mười người đều hết.

      Khương Mật ngồi ghế làm việc, uống cà phê đắc ý nhìn mọi người, mặt là biểu tình mỉa mai.

      Sau khi Khương Lạc Sinh mất, Khương Mật mỗi lần tới nhà xuất bản đều phải đem mấy người phụ trách cao cao tại thượng ngày xưa ra làm nhục mấy lần, nhìn bộ dáng bọn họ bị bà ta chèn ép dù tức giận cũng dám gì, trong lòng bà ta liền thấy thống khoái ghê gớm.

      phải ngạo mạn lắm sao, phải tự xưng là là người làm công tác văn hoá sao, bà ta liền làm cho bọn họ biết chút, ai mới thực xứng đáng làm người quản lý!

      Bởi vì hành vi đó của Khương Mật, trong khoảng thời gian này, thiếu nhân viên trong công ty gửi đơn xin từ chức, cho nên hoạt động của công ty gần như là khó có thể duy trì được như bình thường, nhưng nguyên bản bà ta có tâm tư muốn đem bán công ty xuất bản này , bà ta quản lý nhân viên cấp dưới, mặc kệ nhân viên cao thấp trong công ty, bà ta cũng nguyện ý tiếp tục ở chung với bọn họ? Dù sao cũng phải để cho bà ta đùa giỡn uy phong cho đủ, để cho những người này thấy được lợi hại của bà ta, sau đó bà ta mới có thể cao hứng đem công ty này bán !

      Năm đó, Trần Như Phong cùng Khương Lạc Sinh cùng nhau tranh đấu giành chức tổng giám đốc, ông ta là nhà xuất bản chiếm số cổ phần lớn thứ hai trong các cổ đông, ông ta là người duy nhất nắm giữ số cổ phần gần bằng với Khương Lạc Sinh.

      Trần Như Phong bây giờ cũng bị Khương Mật luân phiên chèn ép mà ông ta làm được gì. Hôm nay, ông ta chính là tìm giám đốc của bộ phận phát hành hỏi tình, kết quả, lại được nhân viên cho biết, đường đường là giám đốc của bộ phận lại bị sai mua cơm hộp!

      Mặc dù Trần Như Phong vẫn được coi là người kiềm chế rất tốt, lần này ông ta cũng nhịn được mà tức giận, mặt ông ta tràn đầy lửa giận, trực tiếp vọt vào trong văn phòng của tổng giám đốc, ngay sau đó, ông ta liền nhìn thấy Khương Mật ngồi ở sô pha cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa còn ném đầy đất, sắc mặt của tổng biên tập tái xanh, đứng ở bên ngừng quét rác.

      "Khương Mật, bà đây là làm gì đó!"

      Khương Mật ung dung tự tại ngồi thẳng người, cười tủm tỉm: "Đây phải là văn phòng ô uế sao, những người khác đều rất bận rộn, tôi thấy tổng biên tập này ngồi ở kia có chuyện gì làm, cho nên liền gọi ông ấy đến đây giúp đỡ chút, đồng dạng đều là nhân viên cả, người khác làm được, vì cái gì mà tổng biên lại thể làm được a?"

      "Bà!" Trần Như Phong sinh khí, hay tay nắm chặt, nhìn lại, chính mình phải mất rất nhiều công sức mới mời được tổng biên tập về đây, vậy mà bây giờ ông ta chính là bộ dáng nén giận quét rác, Trần Như Phong quả thực là vô cùng đau đớn: "Tôi biết, bà muốn đem cổ phần thuộc sở hữu của Khương Lạc Sinh bán , nhưng bà cũng thể giày xéo nhân viên như vậy a! Bà cứ ra giá tiền, tôi cố gắng đem cổ phần thu mua lại, vẫn được sao?"

      "Dừng." Khương Mật cười: "Ông thu mua nổi sao?"

      "Bà!"

      "Đừng nữa, tôi bây giờ còn phải chờ người tới ký hợp đồng đâu, trong phòng nhanh chóng phải lau sạch , đừng để người ta tới nhìn thấy a..."

      , di động của Khương Mật đột nhiên vang lên, bà ta liếc mắt nhìn cái, sau đó là đắc ý dừng lại câu chuyện, cố ý cầm di động trong tay lắc lắc ở trước mặt của Trần Như Phong. Nhất thời, sắc mặt của Trần Như Phong thay đổi liên tục mấy lần, mặt của tổng biên tập cũng xám như tro tàn, bọn họ sớm nghe , Khương Mật chẳng những muốn đem công ty bán . Chính là, bà ta lại còn bán cho đối thủ mất còn với công ty nhà mình, sau này, chỉ sợ những ngày khổ sở còn ở phía sau .

      Khương Mật cười tủm tỉm, mắt thưởng thức khuôn mặt của hai người liên tục biến đổi, bà ta phấn khích muốn chết, còn cố ý trước mặt hai người cầm điện thoại, mở loa ngoài ra, dùng thanh mười phần ngọt ngào để : "Uy? Bên này tôi đều sắp xếp xong xuôi, các ông có thể lại đây rồi a."

      Đối phương là giọng nam, nghe được lời của Khương Mật ràng là dừng lại trong vòng 2 giây, sau lúc là thanh cuồng nộ từ trong ống nghe vọng ra ràng.

      "Tôi tại sao lại có thể có chuyện tốt như vậy, ngay bây giờ có thể chuẩn bị đem cổ phần bán dễ dàng! Nếu phải là luật sư của tôi nghe được tiếng gió, tôi đến bây giờ còn chẳng hay biết gì đâu! Được a, bà đây là chuẩn bị chờ tôi chính thức ký hợp đồng sau đó là đánh chủ ý xấu, tố cáo tôi a? Đừng có dùng thủ đoạn ti tiện như vậy đối với tôi, bà cho rằng tôi là kẻ ngốc sao! Tốt tốt tốt, nếu bà dám trêu đùa với tôi như vậy, về sau bà đừng có trách tôi khách khí a!"

      Khương Mật còn chưa kịp phản ứng, đối phương nổi trận lôi đình treo điện thoại, Khương Mật vẫn còn duy trì động tác cầm điện thoại di động, tươi cười cùng đắc ý, cứ như vậy cứng lại ở mặt của bà ta.


      Tâm tình nặng nề của Trần Như Phong cùng tổng biên tập ngay lập tức sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, ràng là biết cái tình huống gì, nhưng chắc chắn bọn họ biết điều, đó là việc ký hợp đồng xảy ra vấn đề.

      Khương Mật biết trong phòng hai người kia nghĩ như thế nào, bà ta bây giờ tâm hoảng ý loạn đem điện thoại thu trở về, vì cái gì đối phương mới được vài câu nhanh chóng treo điện thoại.

      Khương Mật ngốc tai chỗ.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 15.2

      Editor: Thiên Vi

      "Có phải là ông giở trò quỷ đúng hay !"

      Khương Mật mạnh mẽ đứng phắt dậy, hai mắt nổi giận đùng đùng trừng Trần Như Phong.

      Chuyện trước cùng chuyện sau bất đồng chọc tức bà ta . Hình tượng người phụ nữ cao quý, bà ta đều duy trì nổi, tay chỉ thẳng mặt của Trần Như Phong mà mắng: "Ông như thế nào có thể biết xấu hổ như vậy hả, tài sản gì gì đó của Khương gia là của tôi, tôi muốn xử trí như thế nào liền xử trí như thế, liên quan gì đến chuyện của ông? Ông chẳng nhẽ là có bệnh gì! Nếu ông dám làm hỏng chuyện tốt của tôi như vậy, ông có tin hay , tôi làm cho ông táng gia bại sản!"

      Trần Như Phong sống đến ngần này tuổi rồi, ông ta chưa từng bị người nào vô lễ như Khương Mật vậy, chỉ vào mũi ông ta mà mắng. Ông ta tức đến nỗi cả cơ thể đều run run : "Đồ đàn bà chanh chua! Đồ đàn bà chanh chua!"

      Khương Mật muốn tiếp tục mắng chửi, di động của bà ta lại vang lên, Khương Mật khẳng định là do Trần Như Phong giở trò quỷ, bà ta cắn răng nghiến lợi nhìn ông chằm chằm: "Ông chờ đó cho tôi! Ông cho rằng ông làm hư chuyện của tôi, tôi liền có biện pháp nào khác ư? Tôi cho ông biết, tôi nếu có thể đem bán nó lần đầu tiên, có thể lại bán nó lần thứ hai!"

      , liền thấy thư ký trước đây của Khương Lạc Sinh sắc mặt quái dị nhanh chóng tới, ghé vào bên tai của Trần Như Phong giọng vài câu, sau đó là cầm di động trong tay mình đưa cho ông.

      Trần Như Phong tức giận đến mức mặt mày xanh mét, thấy vậy đột nhiên chợt lóe lên tia kinh ngạc, nhanh chóng nhận lấy di động.

      Thanh của Khương Sam lễ phép, lại truyền tới rất ràng: "Chú Trần, xin lỗi đến bây giờ con mới cùng chú liên hệ..."

      Đại khái là trong khoảng thời gian này vì sao gặp liên lạc được với ông, sau đó Khương Sam nhanh chóng vào vấn đề chính, đem chuyện Khương Mật giả danh nghĩa của cùng bà nội muốn bán cổ phần của công ty ra đơn giản. Trần Như Phong nghe được liền sửng sốt, đích thực ông ta nghĩ tới, Khương Mật thế nhưng lại có lá gan lớn như vậy, việc này Khương Sam thế nhưng lại biết? Mà chính là người duy nhất đủ tư cách thừa kế tài sản của Khương Lạc Sinh!

      Bên kia, đồng thời Khương Mật cũng nhận được điện thoại của Lý Bắc Phương, bà ta cũng chửi ầm lên: "Con mẹ nó, cái quỷ gì! Tôi là người giám hộ của Khương Sam, Khương Lạc Sinh là trai của tôi, cái gì mà tôi có quyền xử trí tài sản của , tôi thể chẳng lẽ có thể?...Tố cáo tôi? tố cáo a! Tôi ngược lại muốn nhìn xem, là người như thế nào...Thiết, chẳng lẽ tôi lại sợ , lên tòa án lên tòa án, cứ việc khởi tố , tôi muốn nhìn xem ai đứng ở bên chiến thắng kia!"

      đến phần sau, thanh Khương Mật càng thêm cao giọng: "Tôi muốn ở đây cùng càn quấy bậy, đưa điện thoại cho cái nha đầu Khương Sam chết tiệt kia, để tôi chuyên với nó!... Đừng tưởng rằng tôi biết tại nó giở cái quỷ quái gì, chẳng qua là nó từ đâu lôi tới đứa dã nam nhân muốn lừa gạt tôi chứ gì, sao nó dám, đúng là cái người biết xấu hổ . . . Phỉ báng? cho là tôi sợ sao! Làm mà dám thừa nhận đúng , tôi biết ngay mà, Khương Sam cùng mẹ của nó giống hệt nhau, chính là có chung cái đức hạnh lẳng lơ ong bướm, phải là thứ tốt đẹp gì, tại lộ ra dấu vết rồi a..."

      Khương Mật bắt đầu lựa từ, bà ta càng ngày càng khó nghe. Lý Bắc Phương xấu hổ nhìn nhìn Khương Sam, di động ở chế độ khuếch đại thanh, cho nên mỗi câu mỗi chữ trong lời của Khương Mật đều truyền ra ràng, Khương Sam buông mi, tay cầm di động càng ngày càng để thấp xuống.

      "Chú Trần." Mặt Khương Sam chút thay đổi gằn lên từng chữ: "Con biết làm như vậy phù hợp với tác phong làm việc của người, nhưng con vẫn muốn người kêu cảnh vệ, trực tiếp đem bà ta đá văng ra ngoài ."

      Trần Như Phong đứng ở bên cũng bị ngôn ngữ ô uế khó nghe của Khương Mật chọc cho tức giận, ông ta thấp giọng đồng ý, trực tiếp cầm điện thoại gọi cảnh vệ lên.

      Khương Mật vẫn còn hùng hùng hổ hổ , đến mức cực kỳ thống khoái, đột nhiên giám đốc bộ phận cảnh vệ cùng với ba người cảnh vệ vọt vào trong phòng, lôi kéo Khương Mật ra bên ngoài.

      "Ai ai ai, các người đây là làm cái gì đâu? Có biết tôi là ai hay , các người lấy ngay móng vuốt chó của các người ra cho tôi!"

      Mấy người cảnh vệ này sớm nhìn Khương Mật thuận mắt, bọn họ nơi nào còn có thể nghe bà ta ở đây ầm ĩ, thấy bà ta ra sức giãy giụa chịu ra ngoài, liền nhìn thoáng qua phó tổng giám đốc Trần đứng ở cửa để xin chỉ thị. Thấy Trần Như Phong đen mặt gật gật đầu, ba cảnh về trực tiếp xem Khương Mật như là bao tải, trực tiếp vác lên vai khiêng ra ngoài!

      "A! Khốn kiếp! Thả tôi xuống dưới! Tôi muốn đem các người từ! Đều từ! Các ngươi có biết tôi là ai hay ! Đây chính là công ty của tôi, các người cũng dám đối với tôi như vậy, đều buông tay ra cho tôi..."

      Mấy người cảnh vệ sức lực đều rất lớn, đường Khương Mật khó thở hổn hển, giận dữ mắng nhiếc vẫn lay chuyển được gì, thậm chí còn khiến cho vô số người đứng vây xem, biểu của Khương Mật luôn giống như là người phụ nữ cao quý, còn chưa hề luống cuống qua như vậy, cho nên mấy nhân viên đứng nhìn xem bà ta, ánh mắt của bọn họ đều muốn rớt ra ngoài a!

      Ba người cảnh vệ trực tiếp vác Khương Mật ném ra bên ngoài, ngay trước cửa của công ty, Khương Mật bi thảm kêu "Ai u" tiếng. Bà ta ngã đau, trước mắt đều biến thành màu đen, mất nửa ngày cũng đứng dậy được.

      (đọa đoạn này mà ta sảng khoái quá a... http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif )

      Sống hơn bốn mươi năm, từ đến bây trước giờ, Khương Mật chưa từng chật vật qua như vậy, người ta lui tới chỉ chỉ chỏ chỏ hướng ở bên này nghị luận, bà ta ngượng đến nỗi mặt cũng ngẩng lên được, mắng nửa ngày cũng còn khí lực, mấy người bảo an như gặp phải đại địch, chắn ở cửa nhìn bà ta, ràng chính là tuyệt đối để cho bà ta có thể vào.

      Khương Mật mặt đỏ bừng từ dưới đất bò dậy, chung quanh bà ta đều là người, nếu bà ta còn nháo tiếp, chỉ làm bà ta càng thêm mất mặt, bà ta bị chọc tức đến mức thiếu chút nữa khí suyễn đều.

      "Các ngươi chờ đó cho tôi!"

      Khương Mật bị chọc tức đến điên rồi, bà ta còn chưa kịp thêm mấy lời uy hiếp, người cảnh vệ trực tiếp đem túi sách bà ta để ở trong phòng làm việc ném ở người của bà ta: "Phó tổng giám đốc Trần luôn, về sau nơi này chào đón bà lại đến."

      Khương Mật bị túi nện trúng ngực, bà ta duy trì nổi phong độ quý phụ nữa, đôi mắt tràn đầy tức giận, cắn răng nghiến lợi : "Được, tốt, tốt, đây chính là công ty Khương gia của tôi, các người lớn lối như vậy, Khương Mật tôi chối từ các người, ta tố cáo, nhìn xem các người thân bại danh liệt, tôi theo các người!"

      Bà ta xong nhanh chóng chen vào giữa đám người đứng xem náo nhiệt, chui vào trong chiếc xe thể thao màu đỏ mà lúc trước Lưu Thiên Trạch cho bà ta.

      Khương Sam!

      Ánh mắt của Khương Mật tràn đầy tơ máu, bà ta có nằm mơ cũng thể tưởng được, thế nhưng lại là Khương Sam vẫn thầm làm chuyện tốt! Bà ta ràng đem nhốt ở trong trường học, như thế nào mà có thể!

      Nhớ tới bữa tiệc lần trước, biểu của Khương Sam rất kỳ quái, Khương Mật cẩn thận suy nghĩ lát, nhất thời cuồng nộ trong mắt càng tăng, hậu tri hậu giác phát , chính mình đây là triệt để bị Khương Sam tính kế a! vì cái gì mà bà ta có phát ra sớm! Tiện nha đầu này!

      Quay tay lái, khí thế Khương Mật hung hăng liền hướng tới đại T đến!

      Tác giả có lời muốn :

      Vung vung móng vuốt, Urala ~ các muội tử nhớ đem suy nghĩ cho ta u.
      Hoàn chương 15

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 16.1

      Editor: Thiên Vi

      Mà khương Sam sớm đoán được, sau cái biến cố này, Khương Mật nhất định tìm tính sổ đầu tiên. Vì thế, lúc này khương Sam ngồi yên vị ở ghế lô trong quán trà, Lý Bắc Phương ngồi đối diện với , ánh mắt lo lắng nhìn nhìn .

      "Tôi ngược lại nghĩ tới, Khương Mật của thế nhưng lại là người như vậy..."

      Khương Sam rót cho Lý Bắc Phương đầy ly trà: "Ngay cả di sản của ba ba tôi, Khương Mật còn đánh chủ ý, người như vậy còn trông cậy vào nhân phẩm của bà ta tốt hơn ở chỗ nào? Đối, cuộc đối thoại qua điện thoại vừa nãy, đều ghi lại sao?"

      Lý Bắc Phương gật gật đầu: "Đều ghi lại, cũng có thể xem đó là chứng cớ, nếu như có cái tính toán kia...cái đó vẫn rất hữu dụng."

      , lúc trước Lý Bắc Phương còn cảm thấy, Khương Sam sử dụng ít thủ đoạn đối với thân thích trong nhà của mình đúng là có chút quá đáng, thời điểm giúp soạn thảo văn kiện, trong lòng cũng phải thực thoải mái, nhưng hôm nay, thông qua cuộc chuyện qua điện thoại của với Khương Mật, lúc Khương Mật bạo nộ, bà ta liền bày ra bộ dạng người phụ nữ chanh chua tục tĩu, làm cho thể bội phục con người bà ta, làm cho Lý Bắc Phương chỉ cảm thấy, Khương Sam đối với bà ta như vậy, đúng là quá đáng chút nào.

      Muốn biết, di sản gì gì đó tuy rằng chỉ có nửa là thuộc về Khương Sam, nhưng cùng Khương Mật chính là nửa đồng tiền quan hệ cũng có, người ta là bé vừa mới bước chân vào đại học, Khương Mật là bậc trưởng bối lại dùng vũ nhục đối với như vậy...Quả thực là quá đáng thể chịu nổi.

      "Uh, để cho chê cười." Khương Sam cười khổ : " cần thủ đoạn phi thường gì, đối phó những người như Khương Mật, chỉ cần lấy được đồ về làm cho bà ta thể lấy lại được. Lúc này thừa dịp Khương Mật đề phòng, đánh cho bà ta trở tay kịp, về sau chúng ta mới có thể có lợi hơn chút. Chờ bà ta phục hồi lại, lấy năng lực diễn trò của bà ta, tôi nếu nghĩ muốn đẩy ngã bà ta khó càng thêm khó."

      Lý Bắc Phương liền hiểu gật gật đầu: " sai."

      đến nửa, di động của Khương Sam đột nhiên vang lên, hít sâu hơi: "Bà nội tôi đến, tôi ra ngoài tiếp bà."

      Bà Chu thời điểm đến quán trà, bà ta liền ngay lập tức nhìn chăm chú bộ dạng tặc mi thử nhãn* của Lý Bắc Phương.

      (tặc mi thử nhãn*: Lén lút, thậm thụt)

      Đặc biệt, bà còn nhìn nhìn lại mấy lần, chung quy bà vẫn thấy trông giống người nam nhân tốt, nhìn qua vẫn là bộ dáng keo kiệt.

      Bà Chu cảnh giác quan sát hồi lâu mới : "Sam Sam đây là ai a? Ngươi khi nào nhận biết người như vậy?"

      Khương Sam cười cười xin lỗi đối với Lý Bắc Phương: "Bà nội, chớ lung tung , đây là luật sư con mời tới, giúp soạn thảo văn kiện."

      Nhất thời, sắc mặt Chu khiển trách đứng lên, hai mắt cảnh cáo nhìn nhìn Khương Sam: "Ngươi cũng đừng học mẹ của ngươi, ở bên ngoài nhận thức nam nhân đứng đắn, ngươi tuổi còn dễ lừa gạt, con con đứa gì mà điểm quy củ cũng có, chớ để cho người khác lừa gạt ngươi a."

      (ta ghét bà này.... )

      Lý Bắc Phương khóe miệng kéo kéo cái, bà Chu này cùng con của bà ta đúng là từ cái khuôn đúc ra a, hỏi nguyên do ràng, trước tiên chịu nổi mà hoài nghi Khương Sam, vì để tránh cho Khương Sam càng thêm xấu hổ, Lý Bắc Phương vội lấy ra chứng cứ chứng minh là luật sư: "Bà Chu, ngài hiểu lầm, tôi là luật sư."

      Bà Chu cũng khách khí, nhận lấy danh thiếp của Lý Bắc Phương, sau đó là nhìn chằm chằm vào tờ danh thiếp chứng thực luật sư hồi lâu, bà biết chữ nhiều, bà cũng nhìn ra thiếp này viết những gì, miệng bà lầu lầu bầu: " tại làm chứng cớ giả có nhiều lắm , ai biết người này..."

      "Bà nội!" Khương Sam nhíu mày cắt đứt lời lầu bầu của bà Chu, thế này bà Chu mới cam nguyện yên ổn nữa, bà liếc mắt nhìn Khương Sam cái, rốt cuộc trong lòng phải là vô tâm, hề nhiều lời: "Ta đây phải là lo lắng ngươi bị người khác lừa sao?"

      Bà Chu lúc chính là gạt Khương Mật để tới đây, thời điểm Khương Sam cùng bà liên lạc, đem lời ra rất ràng, biết chuyện Khương Mật muốn bán hết di sản của ba ba sau đó là đưa Khương Vi du học bên nước ngoài, hôm nay muốn bà đến, chính là để bà ký tên vào vài văn kiện, bà Chu tuy rằng tình nguyện, nhưng bà cũng ngốc, bà biết, nếu lưu lại chút gì đó cho cháu , nếu nó nháo lên, chừng hết thảy đều như tát nước đổ a.

      "Ngươi muốn những thứ đó?" Bà Chu ngồi xuống, miệng khuyên Khương Sam: "Ngươi cũng đừng trách ngươi, nó đây đều là suy nghĩ cho Vi Vi, Vi Vi dù sao cũng là em họ của ngươi đâu, nó sống tốt, mọi người đều cao hứng phải sao? Hơn nữa, ba ba ngươi từng với ngươi rất nhiều lần, tiền chỉ là vật ngoài thân, con cháu Khương gia đều phải nhớ kỹ mấy thứ này, ngươi đều đến học viện quân , thể tiếp tục khiêu vũ được nữa, cơ hội nhường cho em họ của ngươi tốt hơn, phải sao."

      "Con biết." Những lời này, Lý Bắc Bình đều nghe lọt tai, nhưng biểu tình Khương Sam vẫn rất là ngoan ngoãn thuận theo, làm như thèm để ý chút nào, bộ dáng của bây giờ cùng với trước đây có gì khác nhau.

      Trước đây, Khương Sam đúng là người theo đuổi vật chất gì đó, đối với tiền cũng có khái niệm gì, cho nên bà Chu mới có thể như vậy.

      "Con chỉ cần lưu lại biệt thự của ba ba, những cái khác con đều cần, về sau chúng ta người nhà, mỗi người sống ở nơi tốt sao? Khương Vi muốn quốc liền thôi."

      Khương Sam biểu tình làm như để ý, nhưng mặt lại cố nén đơn, bà Chu thấy thế chỉ biết thở dài: "Ta biết ngươi vẫn là đứa bé hiểu chuyện lại rộng lượng, biệt thự...Ta nguyên bản cũng đồng ý bán, phải đều là vì Vi Vi sao?"

      Khương Sam cười khổ: "Bà nội, trước hết người nên đem mấy văn kiện này ký , con tiếp tục nháo cùng với , nhưng con chỉ sợ đồng ý..."


      "Tốt lắm tốt lắm, yên tâm , có ta đây." Bà Chu rất cao hứng, sợ Khương Sam đổi ý, tự giác cầm bút lên, bà biết chữ nhiều, nhưng là bị lão già dạy, tên của mình vẫn có thể viết, chỉ là bà thế nào cầm lấy bút ngay ngắn được, bà cầm ngược lại có chút được tự nhiên.

      Lý Bắc Bình nhăn mặt, đem văn kiện trước đó được chuẩn bị lấy ra, lật từng trang cho bà Chu nhìn, bà Chu nhìn mà hiểu cái gì, ngược lại, bà rất tin tưởng, lấy tính tình của Khương Sam chắc cũng thể làm ra chuyện gì có hại đến mình. Nghĩ thế , bà Chu liền thống khoái dựa theo chỉ thị của Lý Bắc Bình, cái nào nên ký tên ký tên, cái nào nên in dấu tay in dấu tay, chỉ lúc sau, xấp văn kiện đều được bà ký xong.

      Khương Sam cẩn thận đem từng tờ từng tờ văn kiện cất vào xong, sau đó mới săn sóc : "Con lúc nữa còn muốn về trường học tập quân huấn đâu, bà nội, chúng ta trước hết ăn cơm , ăn xong con mới trở về."

      (bà này bị lừa chắc rồi.....ha ha ha)

      Thông cáo.... ....mấy chương tiếp theo rất phấn khích nhé...

      Ta spoil trước 1 chút... mấy chương tiếp theo, tòa án khởi tố vụ kiện tranh chấp tài sản của Khương Sam --> 2 mẹ con Khương Mật và Khương Vi bi thảm tơi bời....KS thắng kiện...

      Chương 16.2
      Editor: Thiên Vi

      Bà Chu khoát khoát tay: " được, ngươi ăn mình , ta còn muốn trở về nấu cơm cho Vi Vi đâu, hôm nay Khương Mật có việc, Vi Vi biết làm cơm, nó luyện vũ rất cực khổ, ta phải vội trở về."

      Quả thực, đối với người làm bà nội bất công đối với cháu ruột thịt như thế này, Lý Bắc Bình triệt để hết chỗ rồi.

      Sau khi bà Chu , Lý Bắc Bình liếc mắt cái, đồng tình nhìn nhìn Khương Sam, đành lòng : "....Cũng đích thực là cực khổ quá ."

      Khương Sam giật giật khóe miệng, trong nháy mắt, thái độ kính cẩn cùng nghe theo liền biến mất vô tung vô ảnh, thanh lạnh lùng : "Yên tâm , về sau ." Khương Sam muốn cho Khương Mật chuẩn bị cơ hội phản ứng.

      Lại đến Khương Mật, sau khi bà ta tìm Khương Sam nhưng tìm được , bà ta liền nổi trận lôi đình về nhà. Vừa về nhà, bà ta còn chưa kịp nguôi cơn tức liền nhận được lệnh truyền gọi của pháp viện*.

      (pháp viện*:là cơ quan tư pháp đứng đầu ngành tư pháp của chính phủ)

      Chính là Khương Sam tố cáo bà ta!

      "Con nha đầu Khương sam chết tiệt này! Muốn tìm chết!"

      Sắc mặt Khương Mật hung ác, nắm chặt lấy tờ giấy lệnh, bởi vì bà ta dùng sức lực rất lớn mà tay nổi đầy gân xanh: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Nó bị giam ở trường học, rốt cuộc là ai để lộ tin tức ra cho nó! Giữa trưa vừa làm hỏng chuyện tốt của ta, bây giờ nó lại còn dám tố cáo ta, nó dựa vào cái gì dám tố cáo ta!"

      Khương Vi cũng sinh khí: "Mẹ, người phải bảo, hôm nay chuyện điện thoại với cái nam nhân gì gì kia sao, chừng ta ở trường học nhận biết dã nam nhân, con biết ta học có tốt mà."

      Bà Chu ngồi ở trước bàn ăn, ăn cơm mà vị nhạt như nước ốc: "Đều là người nhà, như thế nào có thể nháo thành cái dạng này, mất mặt quá u! Người nhà lên tòa án, đây phải là làm cho người ta chế giễu sao? Nó ràng với ta, nó chỉ là muốn cái biệt thự này, muốn cho nó cái biệt thự là được nha..."

      "Cái gì biệt thự?" Khương Mật cảnh giác hỏi: "Khương Sam cùng người liên lạc?"

      Bà Chu gật gật đầu, đem tình buổi trưa ra chút, Khương Vi vừa nghe liền giơ chân!

      "Dựa vào cái gì a! Dựa vào cái gì muốn đem biệt thự cho ta, bà ngoại, người như thế nào hồ đồ như thế a, nơi này phòng ở là muốn bán để cung tiền cho con sang quốc bên kia mua phòng ở a, bà người thể cho ta!"

      Bà Chu thở dài: "Ngươi ở quốc ngây ngốc vài năm mà thôi, mua phòng ở làm cái gì? Chú của ngươi lưu lại nhiều di sản như vậy đâu, nó liền muốn căn biệt thự này mà thôi, cho liền cho , ta nghĩ, nó nháo lên tòa án cũng chỉ là sợ chúng ta cho nó biệt thự , ngày mai ta trường học nhìn nó cái, khuyên nó chuẩn lên tòa án, biệt thự cho nó là được."

      " cho! được! Con đồng ý!" Khương Vi sinh khí quăng đũa, tức giận chịu ăn cơm, Khương Mật cũng bà Chu hồ đồ.

      (2 mẹ con nhà này tham dã man.....*hừ hừ*)

      "Mẹ, người biết, phòng ở mua ở quốc thế nhưng giá trị rất cao a, hơn nữa, để Vi Vi người ở bên ngoài thuê phòng ở, người yên tâm? Người chớ bị nha đầu Khương Sam kia lừa gạt, hôm nay ngươi đồng ý đem phòng ở cho nó, ngày mai nó có thể đem chúng ta đều đuổi ra ngoài a!"

      Bà Chu tin: "Sam Sam phải là người như vậy."

      "Nếu nó phải người như vậy, nó vì cái phòng ở mà trực tiếp tố cáo con lên tòa án sao? Tâm tư của nó ngờ lại ác độc như vậy đâu! Mẹ của ta, người hồ đồ rồi!"

      Khương Mật làm ra bộ dáng đau đầu, Khương Vi cũng khuyên, biên thuận theo ma triền biên ủy khuất rơi nước mắt: "Các người ở trong nước có tiền sống tốt, con người ra ngoài dốc sức làm, có tiền, đến nơi nào sống đều được dễ chịu, bà ngoại ngươi bất công!"

      Bà Chu vốn là ở bên tai bị đến thất bát nháo, lại bị hai người hồi lâu, lúc này cũng cảm thấy Khương Sam làm đúng: "Tốt lắm tốt lắm, ta biết, ngày mai ta trường học đem văn bản ta ký lấy về, các ngươi đừng nóng vội, Sam Sam luôn luôn nghe lời, ta đem gì đó lấy hết về a."

      Khương Vi thế này mới yên ổn ngừng khóc, liền ngoan ngoãn làm nột cháu ôn ôn nhu nhu, dựa vào trong ngực bà Chu mềm mại nịnh nọt.

      Khương Mật lúc này vẫn còn tức giận, tim vẫn còn thấy đau. Khương Sam thế nhưng lại muốn phòng ở? Hừ... Đúng là si tâm vọng tưởng! Biệt thự lớn như vậy, Khương Sam há mồm liền tưởng lấy ? Người si mộng! Đừng căn phòng, đồng tiền nó cũng đừng nghĩ mang !

      Ngày thứ hai, trời vừa rạng sáng bà Chu liền hấp tấp nóng vội đến trường đại T.

      Kết quả, bà vừa đến nơi, lại nghe giáo viên phụ đạo tân sinh toàn bộ đều bị mang ra ngoài tập luyện, thời gian chưa định, cũng biết thời điểm nào mới về. Bà Chu ở trường học đợi mất ngày, trời tối cũng thấy Khương Sam, chỉ có thể tâm phiền ý loạn trở về nhà.

      Bà Chu chuyến về công.

      Ở nhà, Khương Vi ủy khuất khóc lóc kể lể, Khương Mật sinh khí, nhưng là bà ta cũng thể vào thời điểm này lại lấy mẹ của mình ra để phát giận . đến cùng nếu quả lên tòa án, bà ta tuyệt đối để thua thiệt đối phương, người duy nhất bà ta có thể dựa vào chính là bà Chu a, nếu Khương Sam muốn khởi tố, bà ta còn phải dựa vào bà Chu đem đồ vật cướp về đâu.

      "Được rồi, trước đừng khóc." Đem bà Chu dỗ trở về phòng, Khương Mật lạnh mặt quát lớn Khương Vi: "Lúc này khóc có ích lợi gì, cần phải gấp gáp, chú Lưu của ngươi đều sắp xếp xong xuôi, tìm cho chúng ta chính là kim bài luật sư lợi hại nhất S thị , luật sư của Khương Sam cũng điều tra qua, chỉ là kẻ luật sư thực tập thất bại mà thôi, lên tòa án nó chắc chắn cũng chiếm được chỗ tốt."

      Tác giả có lời muốn :

      Hôm nay sinh nhật của mỗ ta a... Trước tiên nhận được quà của người bạn thân.

      mã tấu từ Thụy Sĩ Σ( ° △ °|||)︴

      Nháy mắt liền sợ đến ngây người..

      Xa xa, nhớ tới lần nào đó vào ngày quốc tế phụ nữ 8-3, nhận được chiếc đồng hồ, thành tâm tỏ vẻ hàng này là chất lương cao.

      muốn mắng chết ! ! ! !

      Cầu chúc phúc an ủi tâm linh bị thương, ...

      Hoàn chương 16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :