1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước - Hoa Điểu Nhi (41/140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 11.2

      Editor: Thiên Vi

      Trong giờ giờ khắc này, mọi người trong nháy mắt mới kịp phản ứng.

      Hóa ra Khương Sam mới là chủ nhân chân chính của ngôi nhà này a, cái gì mà sa đọa, cái gì mà đau khổ chịu nổi chứ, đều là lời suông a. Người kiêu ngạo như , cho dù bây giờ chỉ có thân mình chăng nữa, vẫn như trước là người cố chấp, vẫn duy trì những thứ thuộc về Khương gia, ở nơi nào sảy ra khả năng có ý tưởng dụ dỗ bất luận kẻ nào đâu?

      Khương Mật thân thủ nắm chặt hai tay, triệt để sinh khí, tức giận thành lời.

      Khương Sam lên phòng, sau đó, quay lại nhìn sắc mặt tái xanh xấu hổ của Khương Vi, hảo tâm nhắc nhở câu.

      " bé ngốc a, vóc người hai chúng ta tuy rằng sai biệt lắm, nhưng quần áo mặc lên có khác biệt rất lớn, về sau nếu em muốn chọn quần áo mặc, nhớ , em nên tìm bộ nào thích hợp với chính mình. Quần áo mặc ở người là dùng để phụ trợ người, bộ váy này em mặc quá lộ liễu a, người bình thường chọn những bộ như vậy, về sau tốt nhất em cần mặc nữa, lần sau chờ chị được nghỉ, cùng em dạo phố, chọn cho em thêm hai kiện quần áo hợp với tác phong của em nhất a."

      xong còn nhìn nhìn Khương Mật, ánh mắt gây hấn, gằn từng chữ : " , người ?"

      Khương Mật sinh khí đến mức ngực phát đau, nhưng bà ta bậy giờ cần phải lấy đại làm trọng, nhìn mọi người ở bên, chính là bộ mặt xem kịch vui, để có thể xoay chuyển hoàn cảnh xấu tại, bà ta miễn cưỡng nhịn xuống tức giận, gắng cười : "Đúng a, Sam Sam rất đúng, Vi Vi, về sau con phải nhớ , luôn nghe lời của chị họ con a."

      Dù sao Khương Vi vẫn là trẻ tuổi, ta dám tin nhìn nhìn mẹ của mình. Bà làm sao có thể giúp Khương Sam làm mình mất mặt đâu?

      Khương Vi cũng nhịn được nữa ủy khuất khóc nức nở, sau đó, ta ném mạnh đĩa cơm cầm trong tay: "Tùy các người, như thế nào ! Tôi ăn!"

      ta nghẹn ngào xong giận dỗi xoay người rời , ngay cả bữa tiệc dù chưa kết thúc cũng muốn ở lại nữa, trực tiếp khóc nức nở chạy nhanh lên phòng.

      "Ai, Khương Vi vẫn như vậy, là bé chưa lớn a."

      Khương Sam bất đắc dĩ cười lắc đầu: "Mọi người thông cảm, Khương Vi còn hiểu chuyện, tôi lúc nữa chuyện với nó."

      Nhất thời Khương Mật bị vô sỉ của Khương Sam làm cho tức giận đến mức té ngã ngửa!

      Thần sắc mọi người đều thay đổi khi thấy Khương Vi có chút thức thời. Mở miệng hàn huyên hai ba câu liền thấy có chút xấu hổ, số người còn vội vã li khai.

      Khương Sam khẽ nhếch môi cười, ôn hòa đến bên người cứng ngắc của Khương Mật: "Vậy con về trước thu thập chút, buổi chiều còn muốn về trường học đâu, trước tiên người giúp con tiếp đón ít khách nhân a."

      Hai cánh môi của Khương Mật run run, đanh giọng : "Con đứa này, ta dù sao cũng là của con, đây cũng là nhà của ta, cái gì chuyện lớn với lớn, ra chọc người ta chê cười...."

      Khương Sam cười khẽ tiếng: " giỡn."

      đợi Khương Mật đáp lại, Khương Sam thái độ khiêm hòa*, liền xoay người lên lầu, còn thản nhiên vọng lại: "Ba ba con còn tại thế, con tự nhiên phải có nghĩa vụ gánh vác cái nhà này, người và ba ba mặc dù là thân em, nhưng sớm gả cho người khác, xem như là của người khác, còn là người của Khương gia nữa, có thể đến chỗ con hỗ trợ, con lòng vô cùng cảm kích, thêm vài lời khách khí cũng có vấn đề gì."

      (khiêm hòa*; khiêm tốn, ôn hòa)

      "Ba!" Khương Mật gần như nghe được, các khớp xương của bà ta kêu đến "ba" cái. Bà ta suýt chút nữa kiềm chế được mà xông lên cho Khương Sam bạt tai.

      Khương Sam đúng là khách khí chút nào, đem lớp mặt nạ của bà ta triệt để xé nát, sau đó hung hăng ném xuống đất a!

      Khương Sam vừa trở lại phòng, quả nhiên nhìn thấy Khương Vi ngồi ở giường của mình, ánh mắt oán độc, hung tợn trừng .

      Ha hả, ba ba vừa qua đời, ta đây là khinh thường sao?

      Trước đây Khương Sam xem phòng của mình là nơi cấm địa, người bên ngoài nếu được cho phép mà vẫn vào, cho dù tính tình của có tốt chăng nữa, nhất định cũng rất giận dữ. Lần này thái độ khiêu khích của Khương Vi ràng như vậy, mặc quần áo của , ngồi giường của , ta đây là muốn chọc cho tức giận sao? Ha hả, ta quá xem thường .

      Khương Sam làm như phát ra Khương Vi, quay lưng lại, chọn quần áo ở trong tủ quần áo của mình.

      Khương Vi vốn định chờ Khương Sam nhịn được mà nổi giận trước, nhưng ta chờ lúc, lại lúc lâu sau, chính là chút phản ứng của Khương Sam cũng có, làm như nhìn thấy ta vậy.

      Sau đó, ta thấy Khương Sam tìm quần áo, mắt thấy cầm kiện lại kiện, ngực của Khương Vi bắt đầu cảm thấy đau, đó đều là những thứ mình thích, làm sao có thể bị Khương Sam lấy đây!

      " phải ngạo khí lắm sao? rất giỏi cơ mà, trước khi đến trường còn nhất định khiến chúng tôi hối hận, bây giờ phải vẫn phải quay trở lại ngôi nhà này sao!"

      Tủ quần áo của Khương Sam được thiết kế rất khác biệt, đồ lót được đặt riêng vào cái ngăn kéo , Khương Sam làm bộ như thấy Khương Vi sinh khí, vẫn ngồi tại chỗ lấy quần áo.

      Khương Sam nương vào quần áo để che dấu, mở ngăn kéo thả thứ vào. Vì tầm mắt Khương Vi bị ngăn trở cho nên ta chút đều có nhìn thấy gì.

      Hoàn chương 11

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 12.1

      Editor: Thiên Vi

      "Đây là nhà tôi, tôi vì cái gì thể đến?" Khương Sam vẫn dừng động tác trong tay, vẫn lấy thêm mấy bộ quần áo. Mấy bộ đó đều là những bộ mà Khương Vi thích nhất.

      Sau khi Khương Sam , Khương Vi vẫn ở trong phòng này, quần áo vẫn được treo ở chỗ cũ. ta căn bản hoàn toàn có nghĩ tới, trước khi phòng ở bị bán , khương Sam còn có thể trở về ngày, mắt thấy lấy bộ rồi lại bộ quần áo mang , nhất thời ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp đứng lên.

      " đem quần áo đó để xuống cho tôi!"

      Khương Sam cười: "Đây là quần áo của tôi ? dựa vào cái gì bắt tôi buông xuống a?"

      Khương Vi mới cùng giảng giải những đạo lý này, ta đen mặt trực tiếp lên cướp: "Chỉ bằng cái nhà này bây giờ là tôi !"

      Thấy Khương Vi lên, sắc mặt Khương Sam chỉ là mảnh lạnh lùng. Trong nháy mắt, khi Khương Vi cướp quần áo, đầu tiên kéo lại mạnh sau đó là buông lỏng!

      Khương Vi mất đà, kinh hô tiếng rồi lui về phía sau mấy bước.

      Thừa cơ hội này, Khương Sam chút lưu tình, chân mạnh mẽ hung hăng đá vào giữa bụng của Khương Vi. Khương Vi bị ăn đau, ta hét lên tiếng thảm thiết, hai tay ôm bụng lui lại mấy bước.

      Khương Sam lúc này làm sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho ta như vậy. trực tiếp lôi tóc của Khương Vi, nện quyền ngay giữa ngực của ta!

      Xương cốt ở bộ ngực rất yếu, quyền cước của Khương Sam lại ngừng nện vào ngực của khương Vi, nhất thời khiến cho ta bị ăn đau đến nỗi ra thành lời.

      " cho rằng mặc qua mấy thứ này, tôi còn nguyện ý chạm lại sao?" Khương Sam từ cao nhìn xuống khương Vi còn khom người ôm ngực. Nắm tay của ngừng liên tiếp ở người của Khương Vi nện mạnh.

      Khương Vi chỉ biết hét lên từng tiếng kêu đau thảm thiết. Bởi vì bộ quần áo, cho nên ta làm được cái gì, thậm chí ngay cả điểm khí lực để chống đỡ cũng có, chỉ biết che ngực đón nhận từng quyền mạnh mẽ của Khương Sam nện vào người của ta.

      Khương Vi ăn đau đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

      "Cái nhà này là của a? ra những lời này cũng sợ thiếu đầu lưỡi !"

      Cuối cùng, Khương Sam hung hăng đánh quyền ở bên hông của Khương Vi, nhịn rồi lại nhịn, sau lúc, rốt cuộc mới thu nắm tay, khống chế mình ngay lập tức nhào qua để bóp cổ khương Vi!

      Từ bé đến bây giờ, có bao giờ Khương Vi chịu qua cái loại ủy khuất như thế này. biết Khương Sam làm thế nào mà nơi ta bị đánh, đến bây giờ vẫn còn đau dữ dội.

      Hai mắt Khương Vi đỏ ngầu.

      Đúng lúc này, ta bỗng thấy Khương Sam thu tay, vì thế, ta thừa dịp Khương Sam còn chưa có lấy lại được tinh thần trực tiếp ở mặt của Khương Sam quạt tới!

      "Tiện nhân!"

      Khương Vi hét lên, động tác vừa mạnh lại vừa nhanh, Khương Sam kịp né cũng kịp tránh, nhất thời mặt của hằn lên dấu vết của năm ngón tay, mặt cũng bị đánh lệch hẳn sang bên.

      Khương Vi đánh cực ác, tay ta còn đeo trang sức, cho nên trực tiếp vẽ ra đạo vệt máu rất dài từ cằm kéo dài cho đến cổ của Khương Sam, Khương Sam như là bị đánh cho mê muội, trong cái chớp mắt phản ứng có phần chậm chạp. Khương Vi lợi dụng đúng cơ hội này hạ thêm mấy bàn tay xuống! ta là bị chọc giận đến điên rồi, cho nên mới cố kỵ Khương Sam, mỗi bàn tay đều là ở mặt của mà đánh, quá hai lần, mặt của Khương Sam liền sưng lên.


      "Tôi cho kiêu ngạo này! Ba ba chết, có tư cách gì ở chỗ này của tôi kiêu ngạo! Tiện nhân! Tôi cho biết, xứng đáng bị rút khỏi vòng phỏng vấn đấy, bây giờ còn bị mẹ tôi ném tới cái trường học tồi tàn kia, xem, có thích hay !"

      Khương Sam bị đánh lui về phía sau mấy bước, hung tợn trừng Khương Vi, cánh tay giơ lên, vừa động. Nhất thời, Khương Vi cho rằng lại phải phản kích, vội làm ra tư thế phòng bị, nhưng hai tay Khương Sam lại chỉ giơ lên che mặt, tức giận trừng ta, đây ràng chính là bộ dáng dọa cho ta sợ.

      "Tôi biết, tôi biết, sửa ý nguyện, với học viện quốc là tôi phỏng vấn, tất cả mọi chuyện đều là do các người giở trò quỷ! Quả nhiên tôi đoán sai!"

      Khương Vi lúc này đánh cũng ra khí, nhưng hành động vừa rồi của Khương Sam quả thực là đem ta chọc tức, thấy mặt của Khương Sam chỉ toàn là bi phẫn, Khương Vi thống khoái, ta có ý muốn làm cho càng thêm tức giận: "Đúng a, chúng ta chính là cố ý, có thể làm thế nào? Tôi liền cho biết, chẳng những tư cách phỏng vấn của bị xóa bỏ, tại người nhận được thông báo phỏng vấn lại biến thành tôi a! Nhưng có thể như thế nào đây? Khương Sam, cũng có ngày như thế này a, mỗi ngày đều là bộ dáng kiêu ngạo, có chú che chở cho , còn phải chỉ có thể nhậm nhân ngư nhục*!"

      (nhậm nhân ngư nhục*: ta chưa tra được)

      Khương Sam cả thân mình run run: " có khả năng, điều phải ! Học viện quốc mời phỏng vấn còn phải nhìn xem tư chất của mỗi người, căn bản là đủ tư cách."

      Khương Vi khinh thường nhếch môi cười, nhìn biểu tình của Khương Sam giống như nhìn người ngu xuẩn, cười đắc ý : "Tôi có tư cách hay , phải là do định đoạt. Nhưng tôi nhận được lời mời, cho nên, điều nên làm bây giờ chính là nên yên yên ổn ổn sống ở trong cái trường đại học kia , mọi chuyện liên quan đến khiêu vũ hãy để cho tôi làm, đợi về sau tôi thành danh, chừng khi nào tâm tình tôi tốt còn có thể an bài cho làm cái nhân vật a."

      " bị báo ứng, Khương Vi." Thanh của Khương Sam trầm thấp: " làm ra chuyện như vậy, tìm quan hệ để được vào danh sách đề cử, sợ bị tố giác ra sao?"

      Khương Vi bĩu bĩu môi: "Vậy ngược lại là muốn tố giác ai a, nhìn xem có hay có người tin ."

      quốc xa như vậy, cho dù Khương Sam biết cái gì cũng có biện pháp chạy xa như thế để tố giác ta , hơn nữa, chỉ là người được chọn, nếu đem mọi chuyện ra, người ta cũng chỉ cho rằng là ghen tị, ai tin ?

      "Lăn!" Khương Sam cúi đầu, thân mình run run: " cút ra cho tôi!"

      Khương Vi ngồi ở giường, thân mình bày ra tư thế phòng bị, ràng cho thấy, ta sợ Khương Sam lại động thủ, nhưng ngoài miệng vẫn là khiêu khích : "Tôi muốn ở nơi này đấy, làm được gì!"

      Trong mắt của Khương Sam tia ngoan lệ vừa lóe, ngoài dự đoán của mọi người, từ trong túi móc ra con dao, ánh mắt khát máu nhìn nhìn Khương Vi: "Tôi lại lần nữa, cút ra cho tôi, đừng ép tôi!"

      Khương Vi trợn to hai mắt, nhìn ánh mắt của Khương Sam thế nhưng chuẩn bị cùng ta liều mạng, nhất thời ta có chút sợ hãi.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      chương 12.2

      Editor: Thiên Vi

      "Thần....thần...bệnh thần kinh!" Khương Vi lắp bắp chửi , Khương Sam trực tiếp cầm con dao tới chỗ của ta!

      Đối diện với ánh mắt hồng đến dọa người của Khương Sam, Khương Vi sợ tới mức hét lên tiếng, chạy như bay phóng ra ngoài, khi , ta còn quên ôm lấy mấy bộ quần áo được xếp gọn gàng ở giường mang .

      Khương Vi vừa , biểu tình ở Khương Sam nhất thời nhạt xuống, mặt chút thay đổi cất con dao vào trong túi, nguyên bản bi phẫn thống khổ và thể tin như là bị ấn công tắc, trong nháy mắt từ từ ở mặt của biến mất vô tung vô ảnh.

      Khương Sam nhìn ra phía cửa, mỉa mai giật giật khóe miệng, Khương Sam hít sâu hơi, trực tiếp đến tủ quần áo, lấy chiếc điện thoại di động thả vào ngăn kéo lúc trước.

      (ặc...hóa ra là ĐTDĐ a....đoán sai hết rồi)

      chuyển góc độ vừa lúc, đem tình huống phát sinh vừa rồi tất cả đều ghi lại, nhanh chóng lưu lại tốt, Khương Sam trực tiếp cầm điện thoại cất vào sâu bên trong của túi tiền.

      Còn cần hậu kỳ biên tập, vết thương cổ vẫn còn ngừng chảy máu, mặt bị đánh sưng đau, vì đoạn video này, chịu nhiều đau đớn hơn cũng chẳng sao, Khương Sam tin tưởng, hiệu quả của đoạn video này tuyệt đối có thể làm cho Khương Mật cùng Khương Vi để cho mẹ con bọn họ phải thống khổ.

      Khương Sam nhì mình qua gương lớn phen, khóe môi khẽ câu, đương nhiên, tại, cũng có thể làm cho bọn họ thống khổ chút.

      Hai người sau này đối với như thế nào, vẫn biết, sớm muộn gì cũng xé rách mặt hai người đó. Bọn họ nếu vẫn ngu xuẩn cho rằng chính mình còn có thể giống như trước, dạng ngu ngốc hồ hồ cố thủ cái gọi là vì thanh danh cùng đại cục của Khương gia, cũng khỏi quá coi thường .

      Thu thập chút đồ cần thiết gì gì đó, Khương Sam kéo quần áo của hỗn độn thêm chút, cầm túi xách trực tiếp xuống dưới lầu.

      Dưới lầu vẫn như trước, chính là ca múa mừng cảnh thái bình, mọi người trò chuyện rất vui vẻ, Khương Mật như trước làm hoa hồ điệp của bà ta, bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của , còn xấu hổ tuyên thệ chủ quyền cái nhà này, Khương Sam thu biểu tình mỉa mai ở mặt, sau đó sắc mặt chợt biến, bụm mặt nhanh chóng xuống lầu.

      Tới gần bậc thang dưới lầu, khương Mật cùng mọi người chuyện trời dưới đất, bà ta vừa nhìn thấy Khương Sam, cước liền vội vàng đến. Sau đó là nhất thời sửng sốt, bước lên phía trước ngăn đón: " phải thay quần áo sao? Đây là. . ."

      chưa xong, Khương Sam hoang mang rối loạn, nâng đầu kinh hoảng liếc mắt nhìn nhìn mọi người, sau đó lại vội vàng cúi đầu, làm như muốn che dấu vết máu còn ngừng chảy ở cổ, trong mắt ngấn lệ, làm như muốn nhanh chóng chạy ra phía ngoài cửa: "Tôi nên học rồi, thể chậm trễ nữa ."

      Lần này, số người phát ra dị trạng, hô tiếng kéo lấy tay Khương Sam: "Đây là làm sao vậy, Khương Sam cổ chảy máu đâu!"

      tiếng này kêu khá to, mọi người đều nghe thấy, sau đó tất cả liền nhìn lại chỗ Khương Sam đứng, sắc mặt của Khương Mật liền biến sắc, vội vàng chạy lại : "Ai u, đây là làm sao vậy?"

      Bà ta như dự liệu được cái gì, cũng dám để cho Khương Sam chuyện, muốn lôi kéo lần nữa lên lầu: "Mau mau, ta mang con trở về băng bó chút, đây là đụng phải nơi nào a, như thế nào mà bị cào đến nỗi chảy cả máu như vậy!"

      Đây chính là mở to mắt dối a, mặt của Khương Sam còn sưng đỏ, quần áo lại hỗn độn, bà Khương sớm nghỉ ngơi, Khương Sam về chuyến, sau khi từ lầu xuống lại đột nhiên biến thành dạng này, nguyên nhân cần ở trong lòng mọi người đều biết . Chỉ là trong lòng mỗi người đều thập phần kinh hãi, có chút thể tin được, chung quy biểu của Khương Vi ở trước mặt người khác vẫn luôn luôn là thái độ nho nhã lễ độ, thập phần ôn nhu.

      Nhưng kế tiếp, Khương Sam mạnh mẽ gạt tay của Khương Mật ra, lạnh lùng nhìn Khương Mật, trong mắt nước mắt muốn rơi xuống cũng xong: "Tôi qua, người khác chạm qua quần áo tôi, tôi tuyệt đối dùng lại, nhưng cũng có cái đạo lý ba ba của tôi vừa mất , đồng thời đồ đạc của tôi, tôi muốn lấy cái gì cũng được! Khương Vi ở gian phòng của tôi, tôi gì, bây giờ ngay cả quyền lợi tôi về nhà đều muốn tước đoạt sao? Tốt tốt tốt, tôi là được!"

      Khương Sam cũng cho Khương Mật có cơ hội thêm bất kỳ cái gì, lau mặt, để ý tới bất luận người nào khuyên can, trực tiếp khóc chạy ra ngoài, nhìn bóng lưng gầy yếu mà đơn bạc kia khiến người ta thành lời, nhìn qua chính là thấy cực kỳ đáng thương.

      Nếu Khương Sam ở lại, sau đó là đem tình đầu đuôi kể lại lần, chỉ bằng năng lực của Khương Mật, bà ta có thể đem chuyện này tại chỗ cho qua, nhưng cái chính là cũng ràng, cứ như vậy bỏ lại đoàn người sau đó là khóc chạy mất, cái này làm cho Khương Mật tức đến hộc máu mà. Bây giờ cho dù bà ta có mọc thêm trăm cái mồm chăng nữa cũng được! Khương Mật tức giận, che ngực há mồm thở dốc.

      Vừa vặn lúc này, mọi người nghe được ở phía dưới có động tĩnh, chính là Khương Vi cũng vừa mới ra, vừa rồi ta bị Khương Sam đánh cũng , người bây giờ vẫn còn cảm thấy đau a, cũng biết phía dưới phát sinh chuyện gì, mọi người ràng là mất hứng, thấy vậy ta ra vẻ quan tâm quét qua vòng, còn muốn giả dạng đáng thương, có chút thấp thỏm hỏi câu: "Chị họ đâu?"

      Người có tâm tư linh hoạt lập tức liền đem tầm mắt nhìn ở tay của Khương Vi, quả nhiên thấy tay phải của ta mang theo đồ trang sức, từng góc cạnh nhìn qua hết sức bén nhọn cùng vết thương cổ của Khương Sam cực khớp, trái lại Khương Vi, nhìn qua ta vẫn là bộ dáng có chuyện gì, mặt còn tỏ ra tội nghiệp, người lại nhìn thấy đạo vết thương nào.

      em họ này đúng là hiếm thấy a, thế nhưng tâm tư ác độc như vậy, đến lúc này còn làm bộ như cái gì cũng biết, ở trong lòng của mọi người thầm nghĩ tới, cũng cảm thấy có chút kinh hãi.

      Vừa nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Khương Mật cùng với những ánh mắt khiển trách của mọi người, Khương Vi ngay lập tức liền ý thức được chính mình vừa rồi có nghe lầm, cái tiện nhân Khương Sam kia thế nhưng xuống!

      Khương Vi chỉ cho rằng Khương Sam trực tiếp chạy ra ngoài, còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của mọi chuyện, ta phản ứng cực nhanh, hai tay lập tức che lấy bụng, nước mắt ròng ròng : "Mẹ, chị họ đâu? Con vừa rồi xin lỗi chị, nhưng chị lại sinh khí đánh con a, sau đó đột nhiên chị liền chạy , con biết chị còn tức giận, ô ô, thời điểm con tránh né chỉ là nhàng chạm phải chị chút, cũng biết chị tại thế nào, được, nhất định con phải xin lỗi với chị mới được, chị họ đâu?"

      Tác giả có lời muốn :

      Trà gia ném địa lôi hết thời gian: 12:18:24 01-07-2015

      Sao sao vậy, Tiểu Trà ta ngươi u!

      Hoàn chương 12

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 13.1

      Editor: Thiên Vi

      Mọi người lại nghĩ đến lúc trước, Khương Sam vừa khóc vừa chạy , lời của trước khi lại ràng.

      Đến lúc Khương Vi xuất , ta lại lộ ra trăm chỗ sơ hở. Lúc này, nếu có người vẫn còn tin ta, như vậy là thấy quỷ a.

      " được đấy, Khương Vi! Bây giờ vẫn còn có thể diễn trò a! Tôi hối hận khi hôm nay đến đây, tôi thấy là ghê tởm!"

      "Cổ của Khương Sam chảy nhiều máu như vậy, mặt ấy bị đánh sưng thành cái dạng kia, vậy mà bảo chỉ nhàng chạm vào a, đúng là lợi hại đó."

      Có nữ sinh cáu gắt, có người quả thực là nhìn được, trực tiếp bĩu bĩu môi với Khương Vi, cầm lấy túi sách cũng chào hỏi, trực tiếp muốn .

      Khương Vi sốt ruột : " phải, mặt của chị họ phải là tôi làm, tôi làm sao có khả năng động thủ với chị ấy đây, ô ô, dù chị có đánh tôi như thế nào, tôi cũng đánh trả a, tôi....."

      "Công ty của tôi còn có việc, thể đợi lâu, lúc này trước hết xin tạm biệt a."

      Bạn tốt của Khương Lạc Sinh trước đây cũng nguyện ý nghe nữa liền muốn ra về. hôm nay đến đây chính là nhìn mặt mũi của lão Khương gia, lúc này nháo thành cái dạng này rồi, ở đây thêm nữa cảm thấy có chút ghê tởm, trực tiếp cắt đứt lời của Khương Vi, đối với Khương Mật xa cách gật gật đầu, sắc mặt khó coi lắc đầu dời .

      Chuyện này đích xác là phải chuyện tốt, có người vẫn là nhịn được liền : "Nơi này dù sao cũng là của Khương gia, sản nghiệp đều do Khương Lạc Sinh làm ra, các ngươi đối với con của người ta như vậy, quả thực là... Ai!"

      "Tôi....., ....., phải, mọi người hãy nghe tôi , nhất định là hiểu lầm cái gì a!" Khương Mật nóng nảy muốn người lưu lại.

      Lúc này, mọi người bị Khương Sam trước sau phen cường liệt*, so sánh cùng kích thích, oán giận trong lòng mỗi người cũng dâng cao, nghĩ muốn nghe thêm gì nữa, trước hết nên ra về đấy mới là điều tốt nhất, sau đó, những người khác cũng bắt đầu lục đục ra về.

      (cường liệt*: mãnh liệt, dữ dội)

      Khương Vi nóng nảy, ta gấp đến độ sắp điên mất rồi!

      người của ta bây giờ vẫn còn cảm thấy đau chết, ta chút đều có nghĩ tới, sau khi Khương Sam bị mình đánh rồi, sau đó còn biết xấu hổ trực tiếp chạy xuống lầu như vậy, nếu phải là Khương Sam động thủ trước, ta làm sao có thể giận dữ mà đánh trả đâu? Lúc này ta quả là hết đường chối cãi, ta cũng thể ở trước mặt mọi người cởi váy ra để cho người ta nhìn thấy vết xanh tím ở người ta đâu? Mắt Khương Vi ngấn lệ, lôi kéo người trước đây cùng trong đội luyện vũ đạo với mình.

      " phải như mọi người nghĩ đâu, mọi người hãy nghe tôi , tôi có động thủ với chị họ mà, ô ô, tôi biết chị họ với mọi người cái gì, tôi, tôi làm sao có khả năng đánh chị ấy đâu?"

      Ánh mắt nữ sinh kia chỉ lóe lóe, muốn đối diện cùng Khương Vi, cũng trả lời ta, chỉ xấu hổ cười cười rút cánh tay liền mất.

      Cho dù ngày trước các thích nhìn Khương Sam, thấy suy sụp trong lòng lại có chút cao hứng, nhưng chung quy, bản tính các xấu, thấy Khương Sam bị chỉnh thảm như vậy, trong ngực ngược lại, lại có chút đành lòng.

      Các là muốn nhìn thấy bộ dáng cao cao tại thượng của Khương Sam khi ngã xuống thần đàn, nhưng cũng có nghĩa các nguyện ý nhìn mục tiêu trong quá khứ của mình bị giày xéo thành như vậy.

      Huống chi, lại là cái loại phương thức tu hú chiếm tổ chim khách này, quả thực khiến cho người ta cảm thấy trơ trẽn và ghê tởm.

      Trước giờ, đều chỉ có Khương Vi dùng thủ đoạn đối với Khương Sam. Khương Mật cùng Khương Vi, hai người này chưa bao giờ bị Khương Sam liên tục giở thủ đoạn mấy lần như vậy, đến chút thời gian để phản ứng cũng có, hãm hại bọn họ đến mức hết đường chối cãi, lúc này càng càng sai, mặc cho Khương Vi rơi lệ, cũng có người nào nguyện ý tin tưởng lời của ta.

      Sau khi mọi người hết, đối mặt với đống hỗn độn ở đại sảnh, Khương Mật che trán, đầu bà ta thấy choáng váng. Khương Vi càng điên cuồng hơn, ta vừa la thét, trong tay còn ngừng ném từng chiếc chén đĩa.

      " ta đúng là kẻ biết xấu hổ, làm sao ta có thể đối với con như vậy! Dựa vào cái gì! ta chính là cái đồ tiện nhân, ta làm sao dám!"

      Khương Mật sắc mặt cũng khó coi, bà ta chỉ phất phất tay: "Tốt lắm tốt lắm, con trước hết nên yên ổn lát, lúc này con tức giận có ích lợi gì, đừng nem nữa, mệt tay, trong chốc lát con còn phải luyện vũ tiếp đâu."

      Khương Vi tức giận đùng đùng, trong tay còn ném cái cốc: "Ngay cả mẹ cũng đứng về phía ta, hôm nay mặt mũi của con đều bị mất hết rồi! Con luyện!"

      "Tốt lắm!"

      Khương Mật cũng tức giận liền la lên: "Lúc ấy tình huống như vậy, nếu ta lên tiếng, ta chỉ biết con làm lộ càng nhiều chuyện quan trọng ra ngoài. Con nên cảm thấy may mắn là nó nghe thấy con , con nhận được thông tri phỏng vấn của học viện quốc cùng chuyện chúng ta muốn bán nhà đâu. Nếu để cho nó biết, nó còn nháo tiếp đâu! Nếu ta hoà giải, lừa nó chú ý sang chuyện khác, nếu nó nghe được những gì con , có hay nó cũng chuẩn bị sang bên quốc phỏng vấn đâu?"

      Khương Vi lại nhớ tới, khi mình ở trong phòng chuyện cùng với Khương Sam, có chút chột dạ, nhưng ta vẫn như cũ còn mạnh miệng, thử dò xét : " ta biết có thể thế nào, quyền giám hộ ta tại còn ở trong tay mẹ đâu, có thể làm ra chuyện gì?"

      Sắc mặt của Khương Mật trầm: "Đây chính là điều ta tối cố kỵ, qua hai ngày nữa chính là sinh nhật 18 tuổi của nó, nếu như bị nó phát giác ra cái gì, vào đúng thời điểm này nháo lên, chắc chắn loạn đâu, nếu con lập tức muốn sang quốc, bây giờ thể bị nó làm hỏng, có chuyện gì trước hết con phải cố gắng nhịn cho ta!"

      "Con chính là sinh khí a." Khương Vi cũng dần dần bình tĩnh trở lại, rốt cuộc muốn ném đồ nữa, vừa nghĩ tớ buổi tiệc hôm nay bị Khương Sam cướp hết lực chú ý của mọi người là ta cảm thấy mình chịu ủy khuất ghê gớm.

      "Con lúc nào chịu qua loại khó chịu này? Còn có, mẹ, người phải ta tuyệt đối về được sao, hôm nay ta làm sao có thể về nhà thế này?"

      Khương Mật cũng buồn bực: "Trường học kia thời điểm quân huấn quản thực nghiêm a, ta lại cho nó tiền chuẩn bị, cơ hội ra khỏi cổng trường cũng đến lượt nó, chính xác là kỳ quái."

      Nghĩ nghĩ, sắc mặt Khương Mật liền ngưng trọng: " phải là Bạch Kỳ lộ ra cho ta cái gì ?"

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 13.2

      Editor: Thiên Vi

      Lúc ấy, Khương Sam cuối cùng cũng đồng ý đến trường, trừ bỏ bọn họ dùng cường lực áp chế, phần chính là dụ dỗ , trắng ra là bọn họ cho biết, Bạch Kỳ cũng ở trong trường học kia, đến đó có thể thường xuyên kề cận với a, cũng thể là.....

      " có khả năng!" Lần này, Khương Vi phản bác chắc như đinh đóng cột: "Bạch Kỳ giúp ta đâu, dù có biết chuyện gì gì đấy cũng cho ta biết đâu. Khương Sam vẫn luôn là kẻ biết xấu hổ dây dưa với Bạch Kỳ, Bạch Kỳ căn bản là thích ta, nếu vào thời điểm này giúp ta, ta mà biết chắc chắn liều mạng quấn lấy , Bạch Kỳ mới nguyện ý tiếp nhận cái cục diện rối rắm như vậy đâu."

      "Cũng đúng." Khương Mật gật gật đầu, lúc trước bà ta cũng biết được chút, theo tính cách của Bạch Kỳ, chắc chắn xen vào việc của người khác, cho nên bà mới có thể đem Khương Sam đến trường học đó a.

      "Được rồi, trước nghĩ những thứ này, con cũng đừng tức giận, sinh khí cũng hữu dụng, Khương Sam lúc này biểu đường hoàng, miệng nó lại xảo quyệt, đợi khi con đến học viện quốc rồi, cùng toàn bộ gia gia sản của Khương về tay chúng ta, nó cũng chỉ thừa lại cái miệng là lợi hại, lúc ấy có cái rắm dùng được a? Về sau con có cơ hội thu thập nó, tại con nên nhịn cho ta, nhịn qua thời gian, đến thời điểm nó bị con chê cười a."

      Nghe được lời của Khương Mật, lúc này Khương Vi mới nở nụ cười, vì tùy hứng của ta mà bây giờ ta hậu tri hậu giác bắt đầu cảm thấy hối hận: "Đúng vậy, ta chỉ có thể đắc ý được trong chốc lát thôi, con tại vẫn nên hảo hảo mà luyện vũ a! Đến thời điểm con làm cho ta tức chết!"

      (2 mẹ con nhà này đúng là mơ mộng hão huyền...hừ hừ)

      Vừa nghĩ tới biểu tình của Khương Sam khi biết chuyện ta thay thế học viện vũ đạo quốc hoàng gia, trong lòng của Khương Vi liền cảm thấy thống khoái ghê gớm, đời này, người có thể chèn ép được ta, Khương Sam chính là tình địch lớn nhất, Khương Vi cái khổ gì đều chịu ăn hết, ý chí chiến đấu sục sôi, thu thập tâm tình oán giận, lần nữa trở về phòng thay đồ luyện vũ đạo.

      Sau khi trở về trường học, Khương Sam vừa có thời gian rảnh rỗi liền nghĩ biện pháp liên hệ với Lý Bắc Phương, ngoài dự liệu của , sau lần trước về nhà, quả nhiên Khương Mật liền loạn trận tuyến đầu, xuất phát từ kiêng kị , động tác của bà ta càng ngày càng lớn.

      "Bà ta nhận biết lão tổng Lưu Thiên Trạch của tập đoàn Lập Phương, bán sản nghiệp hay bán nhà,.....đều do lão tổng kia phụ trách, giúp bà ta tìm người xử lý, hai ngày nay tôi thấy có nhiều người muốn thu mua sản nghiệp danh nghĩa ba ba của , cụ thể những người nào, tôi đều lập danh sách thành nhóm rồi a, chứng cớ thu thập sai biệt lắm, ngày sau chỉ cần có người thứ nhất đứng ra giao dịch, có người xuất bản ông ấy giúp chúng ta chút, ông ấy là bạn của ba ba , nhìn xem, có phải hay hai ngày này bọn họ bắt đầu ra tay..."

      Trong microphone, thanh Lý Bắc Phương ràng mà trịnh trọng, mực đến chính , Lý Bắc Phương tựa như thay đổi thành người khác vậy, khí thế toàn thân bất đồng với những ngày thường.

      Khương Sam nghĩ nghĩ, ngày mai vừa vặn là ngày sinh nhật của , là ngày tròn 18 tuổi, Khương Mật đây là chó cùng rứt giậu a, sợ là biết chút ít cái gì , động tác là nhanh mà.

      Lưu Thiên Trạch, biết.

      Sau này được xưng là đại kim chủ của Khương Mật, Khương Mật vì thông đồng cùng cho nên thủ đoạn là bà ta biết. Lưu Thiên Trạch phải loại người tốt đẹp gì, Khương Mật với đúng là cùng giuộc, kiếp trước, bởi vì làm cho gặp hạn, thiếu lần té ngã, có thể , có Lưu Thiên Trạch làm chỗ dựa, kiếp trước Khương Mật cùng Khương Vi cũng có năng lực lớn đến như vậy, đem chỉnh đến mức bi thảm, sống giở chết giở.

      cũng là trong những nguyên nhân khiến Khương Sam nhiều lúc làm việc phải kiêng kỵ như vậy, Khương Sam cầm lấy ống , đầu ngón tay trắng nhợt.

      "Vậy ngày kia khởi tố ." Khương Sam nhếch môi cười, thản nhiên .

      Lý Bắc Phương cũng tán đồng: "Chúng ta có số chứng cớ, cho nên chúng ta có lợi hơn chút, bất quá ngày mai là người trưởng thành, ngày mai làm hay cũng giống như nhau, chúng ta đánh chiêu đầu tiên cũng có thể đánh cho bọn họ trở tay kịp, nên sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa chút, chuẩn bị ngày sau chúng ta bắt đầu hành động."

      Ánh mắt Khương Sam liền ảm ảm, ngược lại, tính phải là ngày đó, ngày mai hay ngày kia chính xác đều giống nhau, bất quá chính là muốn cho Khương Mật nếm thử cái cảm giác nóng vội, khát vọng gì đó của bà ta trong nháy mắt chợt mất .

      Bất quá ngày đó, tự nhiên theo lời của Lý Bắc Phương là được.

      xong chính , Lý Bắc Phương có chút tò mò: "Động tác của bọn họ bên kia cũng rất cẩn thận, muốn lấy được chứng cứ cũng hề đơn giản, muốn làm như thế nào, làm sao đột nhiên lại trở nên gấp gáp như vậy, ngược lại tôi thấy có chút để ý đến hậu quả đây?"

      Khương Sam cười, nghĩ tới mục đích của mình cố ý về nhà chuyến: "Đương nhiên là bởi vì ta ngốc a."


      ********Phân cách tuyến*******


      Hàng năm, thời điểm náo nhiệt nhất ở Khương gia, chính là ngày sinh nhật của Khương Sam, vô luận có công việc gì hay dù bận rộn đến đâu, Khương Lạc Sinh đều cố ý dành ra thời gian là cả ngày trọn vẹn để bồi .

      Mỗi năm đến ngày này, buổi tối chính là mở tiệc đãi tân khách, còn các hoạt động phấn khích khác đều được tổ chức vào ban ngày.

      Sáng sớm, từ lúc Khương Sam vừa mở mắt, Khương Lạc Sinh là người đầu tiên chuẩn bị cho vô số kinh hỉ.

      Nhớ năm trước, vào lúc này, Khương Lạc Sinh sáng sớm mang đến cho chính là bộ lễ phục mà Khương Vi mặc lúc trước.

      "Sam Sam, thích ?"

      Khương Sam vừa ra cửa phòng, đồng thời, liền nhìn thấy Khương Lạc Sinh sớm đứng chờ ở cạnh cửa, sau đó liền tự tay kéo bộ lễ phục màu đen hoa mĩ đến mức tận cùng này đứng ở cửa tươi cười cưng chìu nhìn .

      Khương Vi trước sau như , ta luôn luôn lấy lòng Khương Lạc Sinh, theo sát phía sau , trong tay đẩy cái xe đẩy , đặt xe chính là bữa sáng, toàn những món ăn mà Khương Sam thích ăn nhất, trang trí cũng như màu sắc đều hết sức tinh sảo.

      "Sinh nhật vui vẻ a chị họ."

      Khi đó, dư quang của ta vẫn tự giác nhìn chằm chằm bộ lễ phục của Khương Sam, trong mắt ánh lên ghen tị, nhưng mặt ta lại là tươi cười sáng lạn.

      Khương Sam nhìn thấy, vui mừng tiến lên kéo cánh tay của ba ba lại, tâm tình sung sướng muốn bay lên trời!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :