1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước - Hoa Điểu Nhi (41/140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 40
      Edit: Thiên Vi
      Mục Vân cùng Cố Thiên Hạc lên tiếng, đối với lời của Quách Ngọc Khôn, ràng Cố Thiên Hạc cho thấy mình rất ủng hộ, nhưng phải người thích tranh chấp, cho nên lập tức mở miệng phản bác. Còn người là Mục Vân trầm mắt quan sát Khương Sam, ánh mắt nhìn lại mấy lần, cũng biết suy nghĩ chuyện gì.

      Bởi vì số lượng lớn thời gian đều tiêu phí vào công việc khổ luyện vũ kỹ, vũ giả bình thường đều giỏi ăn , điểm này trong rất nhiều thời điểm đều có vẻ phi thường chịu thiệt. Mà bị vị giáo sư nổi danh ở trước mặt nhiều người chút nể tình phê phán bén nhọn như vậy, thông thường vũ giả có thế giới nội tâm phong phú rất dễ dàng bị lời đâm thương, huống chi là bình phẩm xảo quyệt như vậy.

      Lúc trước có ít học sinh trực tiếp bị châm chọc như vậy đều sượng mặt phải chật vật ra, ít người ánh mắt nhìn về phía Khương Sam có chút thương xót.

      có chân tay luống cuống, cũng có lửa giận ngút trời, vượt ra ngoài dự liệu, mặt Khương Sam thậm chí nhìn ra chút dao động, cứ như vậy đột nhiên nở nụ cười, bộ dạng bình thản giống như người bị Quách Ngọc Khôn khinh thường phê phán kia phải là vậy.

      Vừa nhảy múa qua gương mặt phấn nộn vẫn còn ửng lên sắc hồng, bột phấn đánh nhàng như vậy tựa như cánh hoa mới nở chạm vào đầu nhụy hoa gần nhất mà thấm vào, mềm nhẵn thoải mái khiến cho người ta nhịn được nghĩ muốn lên tay niết phen nắn chút, muốn nhìn xem có phải giống như mình tưởng tượng cảm xúc cực tốt hay . Con ngươi lấp lánh oánh nhuận giống như đôi mã não thuần sắc, bản thân lớn lên thanh thuần xinh đẹp, cười lên giống như ngàn vạn xuân hoa nở rộ, ràng là thần sắc ôn nhu, lại bất ngờ khiến người ta kịp phòng bị mà thấy kinh diễm lại có thể khiến trống ngực tự giác liền trở lên rối loạn.

      ghế khán giả có mấy nam học sinh, tròng mắt đồng dạng giống nhau cơ hồ đều rơi vào mặt củaKhương Sam.

      Ngần cổ thanh tú thon dài trắng nõn, áo màu trắng có tay lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tư thế đứng của luôn luôn có cỗ hương vị lên lời, ưu nhã rất khác biệt, giống như mỹ nhân cổ đại chân ngả nghiêng bước ra từ trong bức tranh cung nữ họa, chỗ nào là tinh trí chỗ nào là khiến cho người nhìn thấy liền muốn thân mật, nhìn qua vô tội cùng vô hại như vậy, con ngươi mềm mại mang theo ý cười vi liễm.

      Nhưng ôn nhu mềm mại kia lời lại có đồng dạng mềm mại như vậy:

      " đoạn vũ đạo, quan trọng là nội dung mà vũ giả muốn truyền lại đâu, có thể hiểu tôi có sai lầm, ngài tôi thể diễn tả được động tác của bản thân để lý giải "Niết Bàn", nhưng tất cả những động tác chuyên nghiệp cao thâm chẳng lẽ phải đều phục vụ nội dung của vũ đạo sao? Những người ngồi ở đây đương nhiên là có rất nhiều người có nền tảng so với tôi diễn tốt hơn, chính là tôi biết mình còn có rất nhiều khuyết điểm, cho nên mới nghĩ muốn đến tham gia tuyển chọn vào xã đoàn để tiến thêm bước học tập, chẳng lẽ là lý giải của tôi sai, quý xã đoàn phải là chiêu học sinh, mà là trong vòng chọn lựa người có vũ đạo suất sắc chút tỳ vết chút nào trong dân gian sao?"

      Dừng chút, Khương Sam bổ sung câu:

      "Đương nhiên, cho cùng tri thức thu được qua từng trải của tôi chung quy còn ít, khả năng còn có rất nhiều chỗ thích hợp, nếu tôi đúng, hi vọng Quách lão sư có thể vui lòng chỉ giáo."

      Thái độ Khương Sam ôn hòa lễ phép, ra lời nhưng từng chữ tru tâm, ràng là chữ chữ đều là tại khiển trách Quách Vân Khôn cố tình gây , cố tình còn cường điệu chính mình lịch duyệt đủ vô pháp lý giải, đó phải là Quách Ngọc Khôn như vậy làm vẻ ta đây ngay cả so sánh cười mấy chục tuổi Khương Sam còn bằng sao? ghế khán giả học sinh có nhịn được thiếu chút nữa trực tiếp cười ra, vội vàng che miệng sợ phát ra thanh .
      Quách Ngọc Khôn cũng cười:

      "Miệng lưỡi của học sinh này đúng là bén nhọn, với so với vũ đạo vủa phấn khích hơn nhiều, đối với chúng tôi đây là vòng thi đấu tuyển chọn thành viên chính quy vào xã đoàn, phải thi biện luận, tôi nghĩ khóa học thứ nhất mà cần học có thể là tôn sư trọng đạo cùng thái độ làm người phải khiêm tốn, về phần vũ đạo của đạo hạnh còn kém chút ."

      Quách Ngọc Khôn thông minh tránh nặng tìm , căn bản là trả lời vấn đề của Khương Sam, cũng chỉ nhận thức đúng chuyện, chướng mắt , cho nên cho qua.

      Khương Sam lại muốn đem rộng lượng của mình biểu đến cùng, chút nào bị Quách Ngọc Khôn cường thế làm tức giận, cười càng ngày càng nhu hòa khiêm tốn, lễ phép vừa kiêu ngạo siểm nịnh giải thích.

      "Tôi biết đây là vũ đài trao đổi học tập, giáo sư Quách là người đức cao vọng trọng, tôi lọt vào được tâm nhãn của ngài tuy rằng tiếc nuối, nhưng cũng dám tự kiêu ngạo mạn tôi chỉ cảm thấy chính mình thiên tư kinh người, ngài tuyển tôi chính là mắt bị mù mới nhìn thấy người, ý nghĩ như vậy có lẽ là thích hợp, câu của tôi cũng lộ ra ý tứ tôn trọng cùng tự phụ, ngài quả thực là quá mẫn cảm."

      Học sinh phía dưới nhịn được trộm cười rộ lên, Mục Vân cũng bị cái ngầm trào phúng này của Khương Sam mà cảm thấy vui vẻ, khóe miệng nhếch nhếch, trong ánh mắt cả vú lấp miệng em lại thêm vài phần hứng thú, thể , tính cách Quách Ngọc Khôn này thực đươc người chào đón, cùng Mục Vân chính là đối thủ mất còn nhiều năm.

      Sắc mặt của Quách Ngọc Khôn lúc này mới có chút cương cứng, đập bàn đứng lên, Khương Sam giống như sợ trực tiếp đuổi xuống, mặt có chút sợ hãi, vội bổ sung thêm:

      "Giáo sư Quách ngài đừng nóng giận, tôi nữa, ngài đừng hiểu lầm, là tôi thập phần thành khẩn muốn ngài chỉ bảo, tôi biết ngài vội vã kết thúc, nhưng cuối cùng có vẫn đề muốn mời giáo sư Quách trực tiếp trả lời chút, như vậy cho dù có đuối tôi xuống tôi cũng có gì tiếc nuối, ít nhất còn có cơ hội tiến bộ trong thời gian tới, biết ngài linh tính, là lấy tiêu chuẩn gì để làm thước đo bình phẩm đâu?"

      Tay Lan Hoa Chỉ của Quách Ngọc Khôn tức giận chỉ vào , kỳ với tính cách của bị như vậy sớm nghĩ rất muốn chửi ầm lên, nhưng thái độ cùng biểu tình kia của Khương Sam quả thực là khiến người ta thấy sai, muốn mắng cũng mở được miệng.

      "Linh tính tự nhiên là loại cảm giác, có thể hỏi ra loại vấn đề này đầy đủ như vậy người căn bản có loại đặc biệt này! Thứ này cầu phải có tính giác ngộ cao, chỉ ra được liền cho rằng mình có thể có?"

      "Như vậy a."

      Khương Sam gật đầu, thở phào nhõm hơi:

      "Nguyên lai là cảm giác của ngài a, vậy tôi an tâm, thứ cảm giác này quá hư vô mờ mịt, biết phải là vũ đạo xảy ra vấn đề tôi liền an tâm, ít nhất tôi vẫn có chỗ đáng khen."

      Đây chính là trực tiếp châm chọc Quách Ngọc Khôn hề có căn cứ làm khó dễ học sinh.

      Quách Ngọc Khôn bị chọc giận sinh khí quăng bút, lựa từ :

      "Ai vũ đạo của thành vấn đề! Nhảy đến rối tinh rối mù! Đáng khen ở chỗ nào? Chỗ nào là đáng khen! dương dương rối tinh rối mù! xuống xuống! Tuyển chọn kết thúc, đừng ở chỗ này càn quấy bậy."

      Chắc lần phát hỏa này có thể xem như hơi quá đáng, ngay cả Cố Thiên Hạc tính tình ôn hòa cũng nghe vào, nghiêm túc :

      " bé này dưới tình huống khó khăn có thể phản ứng nhanh chóng như vậy, trình bày khúc vũ đạo phong phú hoàn chỉnh đủ để thấy được thực lực hùng hậu ra sao, tại sao có thể có chỗ đáng khen? Tôi nhìn bé nhảy phi thường tốt."

      Kỳ vũ đạo vừa rồi của Khương Sam đâu chỉ là nhảy rất tốt, quả thực có thể được xưng với loại khuôn mẫu, như thế lại khiến cho người khác nhịn được muốn theo đem tất cả thể xác và tinh thần cảm xúc đều đắm chìm vào trong màn diễn, trong lòng Cố Thiên Hạc còn sinh ra loại cảm giác bi tráng. Trong đó có vài lần lưng mang trách nhiệm cố giãy dụa khiến Cố Thiên Hạc nhìn thấy hốc mắt cũng thấy hơi nóng, có thể đạt tới trình độ này quả thực là dễ dàng, Cố Thiên Hạc vốn người tài tâm liền dậy sóng, đương nhiên thể bởi vì tính cách chi tranh của Quách Ngọc Khôn mà hủy mầm non tốt đẹp như vậy.

      Huống chi tính cách của Khương Sam cũng làm người ta thích, tự biện nhưng khí thế bức người, bởi vì phủ định giáo sư mà thấy kinh sợ, loại tâm tính bình tĩnh cùng tự tin kiên định này chính là trang bị tất yếu mà mỗi vị vũ giả xuất sắc phải tu luyện.

      Quách Ngọc Khôn chán nản:

      "!"

      Quách Ngọc Khôn muốn làm khó dễ với Cố Thiên Hạc, thanh vượt ra ngoài dự kiến của mọi người đột nhiên vang lên.

      Mục Vân xoi mói quan sát Khương Sam từ đầu tới đuôi phen, lời trong miệng lại khó có được bắt đầu phụ họa:

      "Chính xác, hôm nay trong vòng tuyển chọn, vũ đạo vừa rồi của bé có thể vài người, cảm tình mãnh liệt, khó có được phân đoạn hợp lý chắc chắn tiêu phí rất nhiều tâm tư, rất khéo léo, hơn nữa còn chọn ra ca khúc ngẫu hứng, rất tuyệt!" Học sinh "Ông" tiếng bùng nổ!

      Bọn họ nghe thấy cái gì? Mục Vân thế nhưng lần đầu phá lệ trực tiếp biểu dương học sinh! Đây phải là hiếm thấy, đây quả thực là con mưa hồng vũ từ trời rơi xuống! Nếu từ trong miệng người khác ra coi như xong, nhưng Mục Vân tự mình khen quang vinh như vậy quả thực là quá lớn!

      Sắc mặt Quách Ngọc Khôn trầm xuống, phẫn nộ đến mức tay Lan Hoa Chỉ gần như nhịn được mà run run, Khương Sam vừa rồi trong tối ngoài sáng nghe thoải mái, nhưng câu nào cũng khách khí chỉ trích , bản thân khiến tức giận công tâm, xác định biểu muốn cho Khương Sam thông qua, nhưng hai người này thế nhưng cho chút mặt mũi trực tiếp qua mặt !

      "Tôi đồng ý! Người như vậy tuyệt đối có tư cách gia nhập vũ đoàn Niết Bàn, tôi biết hai người đột nhiên uống nhầm cái * canh gì nhất định muốn thu loại học sinh này, tôi mặc kể! muốn chọn ta hai người mà chọn, tôi !"

      Thanh Quách Ngọc Khôn bén nhọn, đập bàn trực tiếp rời , dùng chiêu này để chứng tỏ thái độ kiên quyết của mình, khả năng cũng tính toán muốn chặt đứt luôn đường lui của Khương Sam.

      "Tôi đồng ý ấy trực tiếp thông qua."

      Mục Vân cũng biết có phải là cố ý hay , giống như nghe thấy Quách Ngọc Khôn uy hiếp, tiếng của vừa dứt cũng chút nào để ý trực tiếp ném ra câu ngang với quả bom lớn, Quách Ngọc Khôn dừng bước, tức giận đến té ngửa.

      Nhưng tiếp đó Cố Thiên Hạc cũng giống như người thay đổi, phá vỡ tính tình ôn hòa ung dung kết thù kết oán với người khác của mình, chậm rãi :

      "Tôi cũng đồng ý học sinh này thông qua, tôi thưởng thức , tiếp tục cố gắng."

      Biểu tình mặt của Quách Ngọc Khôn nhịn được trở lên xanh mét, quay đầu trầm cười lạnh:

      " là chúc mừng ánh mắt tốt của hai người, chọn học sinh vào từ cửa sau a, ha hả, ta nhưng là..."

      "Khương Sam." Lời ác ý của Quách Ngọc Khôn mới được nửa, liền bị đạo thanh trầm thấp cắt đứt, Tần Diệc Hạo thay đổi tư thế, hai tay giao nhau chống cằm:

      "Có hứng thú gia nhập Cảnh Thiên ?"

      Lại là quả đạn pháo siêu cấp lớn rớt xuống!

      khán đài mảng lớn cằm rớt xuống, trợn to mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của Tần Diệc Hạo, chỉ hận tên mình thể từ trong miệng ra.
      Kiếp trước Mục Vân là giáo sư của , hiểu bà cho nên biết làm thế nào có thể đả động đến bà, Cố Thiên Hạc từng tiếp xúc qua, cũng biết người này người tài cùng ngông nghênh, trong lòng có tám phần nắm chắc có thể khiến xúc động cho mình thông qua. Nhưng lại chút tâm lý chuẩn bị khi được Tần Diệc Hạo mở miệng như vậy, kiếp trước kiên nhẫn trực tiếp mất, lúc này chịu ngồi lại nhìn nhảy xong còn để mất mặt ở trước mặt mọi người thấy mình may mắn, biểu tình của Khương Sam được khống chế tốt, nhịn được liền ngẩn ngơ, ánh mắt giống y như người phía dưới đều là trừng lớn.

      Mới vừa rồi vẫn là gương mặt tức giận thanh tú, đột nhiên lộ ra loại biểu tình kinh sợ giống chú mèo con như vậy, dáng vẻ luống quống khả ái như vậy khiến cho người ta nhịn được có ý nghĩ muốn trực tiếp đưa tay lên gương mặt nộn nộn của để niết phen. Giống như bị móng vuốt mèo ở nơi nào đó người cào cào chút, hai tay chống ở chiếc cằm góc cạnh phân minh của Tần Diệc Hạo ràng hơi đình chỉ, đổi lại tư thế, ngón tay để người khác chú ý hơi giật giật.

      Khương Sam thử dò xét nhìn Tần Diệc Hạo, thầm nghĩ ý tứ của hẳn là có thể dành cho số cơ hội biểu diễn trong thời gian nghỉ phép , vậy có đúng là tạm thời cần phải đâu đó để kiếm thêm thu nhập sau thời gian nghỉ phép hay ? Nghe đãi ngộ trong Cảnh Thiên rất tốt, đoán rằng cũng có rất nhiều cơ hội luyện múa, ý nghĩ này ở trong lòng nghĩ qua chút, Khương Sam cân nhắc lợi hại nhanh chóng quyết định muốn nắm chắc cơ hội tốt này.

      "Chuyện này...Đương nhiên là vinh hạnh của tôi."

      Quách Ngọc Khôn bị chọc tức sắc mặt lúc đen lúc trắng, cũng để ý tới người phụ trách khuyên bảo, nhất định muốn rời , nhưng ba người ngồi ghế giám khảo kia nhìn cũng thèm liếc mắt nhìn cái, điểm ý tứ muốn đến khuyên cũng có, Quách Ngọc Khôn vừa xấu hổ vừa tức giận, lâm vào thế bí chỉ có thể đóng sầm cửa rồi mất!

      còn có thể làm sao, ngay cả Tần Diệc Hạo cũng lên tiếng, cho dù phản đối nữa cũng đành vô dụng!

      Thời điểm Khương Sam xuống đài vẫn hết sức trấn định, thời điểm theo các học sinh tham gia tuyển chọn biểu diễn ra ngoài phòng vẫn trấn định như cũ, đợi khi đại bộ phận mọi người xuống tầng dưới, Khương Sam tỉnh táo nhìn chung quanh chút, xác định xung quanh đích thực là còn ai, mới thở hơi dài nhõm, thả lỏng thân thể tựa vào vách tường.

      thành công!

      Cho dù trước đó bản thân tốn quá nhiều sức lực, lại tự với mình nhất định phải cố gắng phải tự tin, tẩy trừ sỉ nhục ở kiếp trước, lần nữa dùng thân phận của người chiến thắng thời điểm toàn thắng đứng vũ đài được công nhận, cái loại cảm giác kia vẫn giống như là nằm mơ.
      Bốn giám khảo, trừ bỏ Quách Ngọc Khôn cố ý nhắm vào mình, ba người còn lại thế nhưng đều bày tỏ khen ngợi mình.

      Vẫn bình tĩnh tự kiềm chế, từ lúc bắt đầu đến kết thúc, biểu của Khương Sam vẫn là trấn định tự nhiên lúc này lại ngốc hồ hồ tựa vào vách tường, rốt cuộc cũng nhịn được nữa, khóe miệng khống chế được liền mở ra, loại hưng phấn run rẩy giống như dòng điện ở người len lỏi chạy qua từng lỗ chân lông, nhắm chặt mắt, Khương Sam vui vẻ bật cười.

      Vô ý thức đùa bỡn ngón tay, khóe miệng Khương Sam khoái trá tươi cười căn bản là dừng lại được.

      Thẳng đến khi xác định mình triệt để tỉnh táo lại, Khương Sam mới ho tiếng, xoa xoa hai má, đứng thẳng người.

      Trở ra như cũ là sắc mặt bình tĩnh, vĩnh viễn là Khương Sam thái Sơn áp đỉnh bất động thanh sắc.

      Tất cả trấn định cùng bình thản ung dung, đều chung kết lại khi Khương Sam nhìn thấy Tần Diệc Hạo đứng ở khúc quanh biết đứng được bao lâu, sắc mặt của kiên nghị nghiêm túc, đuôi mắt hẹp dài, tròng mắt giống như cái giếng cổ sâu thấy đáy, giờ phút này cặp mắt giếng sâu kia vẫn hề chớp mắt nhìn chằm chằm .

      phen suy tư đơn giản chính mình vừa rồi còn che miệng trốn ở góc phòng điệu bộ cười ngây ngô, Khương Sam đột nhiên liền cảm nhận được loại ác ý khó có thể dùng bút miêu tả được, cái loại xấu hổ cực hạn này và cái thẹn thùng kia làm cho sắc mặt của "Bá" cái liền hồng thành mảnh!

      "Tần, Tần tổng!"

      Tần Diệc Hạo nhìn lại, chỗ mắt xích cốt còn ra hồng nhạt, lỗ tai lóng lánh trong suốt càng thêm hồng gần như sắp rỉ ra máu, đầu hơi cúi, mới vừa rồi còn ngốc hồ hồ chính mình còn tự đắc thoải mái vui vẻ giống nghư bé mới trộm được đồ, giờ phút này lại giống như bị sương đánh cà, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên.

      Còn chưa tới thời gian bật đèn, ánh sáng ở nơi hành lang này có chút u, này từ trong ra ngoài đều tản ra mùi thơm ngào ngạt của trái cây chín cứ như vậy xấu hổ đứng ở trước mắt như vậy, mê người làm cho người ta hận thể lập tức có thể thương □□ phen.

      Dừng chút, Tần Diệc Hạo là người mở miệng trước phá vỡ trầm mặc, trong thanh nghe ra điểm khác thường:

      "Tôi tìm em chút về chuyện để em vào trong Cảnh Thiên."

      Khương Sam cũng làm ra vẻ có chuyện gì xảy ra:

      "Cám ơn Tần tổng cho tôi cơ hội này, mời ."

      Tần Diệc Hạo trầm thấp cười, ngón tay giật giật, thanh hơi khàn:

      "Trước, em hãy ngẩng đầu lên."

      Hoàn chương 40
      duyenktn1Tôm Thỏ thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 41

      Editor: Thiên Vi

      Beta: Hắc Phượng Hoàng

      Khương Sam có chút ảo não chính mình luống cuống, giả bộ như có chuyện gì xảy ra ngẩng đầu, đỏ mặt nghiêm nghị nhìn Tần Diệc Hạo.

      Nét mặt của cực kỳ nghiêm túc, cũng cực kỳ đứng đắn, biết do ánh mắt của Tần Diệc Hạo áp bức quá mạnh mẽ, hay là biểu tình tìm kiếm kia khiến Khương Sam có chút bất an, ánh mắt của thoáng chạm ánh mắt của Tần Diệc Hạo sau đó nhanh chóng rũ xuống, đình chỉ ở dưới cằm của .

      Khương Sam trong đám học sinh nữ xem như là tương đối cao, nhưng cho dù mang giày cao gót, đứng với Tần Diệc Hạo thân cao 1m9 đối với vẫn có vẻ quá mức cao lớn, khi chuyện với đầu phải ngửa lên cao, tư thế yếu thế như vậy khiến Khương Sam thoải mái.

      Khương Sam làm bộ như lơ đãng lui chân về sau phía bước.

      Tần Diệc Hạo thèm để ý, khóe môi câu lên, nhanh chậm bước lên bước, chân của rất dài, tiến lên bước thôi rút ngắn khoảng cách hai người còn ngắn hơn trước đó.

      "Tần tổng, ngài..."

      Cách nhau gần như vậy, lại còn ở nơi kín cửa mập mờ này, Tần Diệc Hạo có bờ vai rộng đôi chân dài nổi bật ràng khiến Khương Sam cảm thấy được tự nhiên, Khương Sam nhẫn lại lui về sau bước, toàn thân tựa vào tường.

      "Ngài muốn điều gì?"

      Tần Diệc Hạo nhìn vệt đỏ mặt dần dần rút , giọng nhàng, dịu dàng như cơn gió , đôi mắt trong veo ràng có chút mất tự nhiên và cảnh giác, vì chọc giận chính mình nên còn nhẫn nại, thân mình bé dán vào tường, vì nhìn thẳng chính mình nên cái cổ thon dài trắng nõn thể vươn lên, lộ ra mảng lớn xương quai xanh tinh xảo, càng nổi bật lên khuôn mặt nhắn trắng nõn lớn chừng cỡ bàn tay.
      Lại nhìn xuống phía dưới cổ chính là bộ ngực phồng to cao vút, hơi phập phồng theo từng nhịp thở, khỏi khiến cho người phải suy tư, nghĩ nếu như có thể nắm mềm mại đó ở trong tay, biết bàn tay có thể nắm hết được hay .

      Cơ thể gầy nhưng phát dục lại rất tốt, ngực lớn eo thon, chân dài trắng nõn, cái mông cong nẩy, ràng có dáng người kiêu ngạo như vậy, cố tình lại là gương mặt thanh thuần ngây thơ, biết khiến bao nhiêu người phải hâm mộ đến chết. Nhất là thời điểm khiêu vũ, giống như thay đổi thành người khác, mọi mềm yếu trong nháy mắt đều biến thành thanh kiếm sắc bén, khi nghiêm túc quả thực là ánh sáng tỏa ra bốn phía, quyến rũ tâm hồn, ràng người khôn có chút mềm yếu nào.

      Theo lý thuyết lấy thân phận của Tần Diệc Hạo, phụ nữ gặp đếm xuể, mỹ nữ có diện mạo tương đương Khương Sam phải chưa từng thấy, nhưng biết như vậy lại có loại phong tình khác khiến cho người ta dời mắt được.

      Tần Diệc Hạo tiến gần thêm nữa, đột nhiên ho tiếng, ánh mắt lóe lóe bỏ tay vào trong túi.

      "Vừa rồi lúc tuyển chọn tôi muốn mời em gia nhập Cảnh Thiên, chỉ là xã giao như những người nghiệp dư khác, tôi hi vọng trước tiên có thể ký hợp đồng vài năm với em, đương nhiên, nếu như em có thể đồng ý sau khi tốt nghiệp trực tiếp tới Cảnh Thiên làm việc, tôi lại càng hoan nghênh em tới."

      Thực ra chuyện như vậy trực tiếp giao cho trợ lý đến xử lý là được, Tần Diệc Hạo cũng suy nghĩ cẩn thận tại sao mình lại muốn Tần Liệt theo lại đây, nghiêm túc nhìn Khương Sam, ánh mắt dịu dàng dừng mặt của , nhưng biểu tình lại thanh lãnh đứng đắn, suy nghĩ sớm biết bay nơi nào.

      Khương Sam sửng sốt, thực rất kinh ngạc, tự giác cắn cắn môi dưới, Tần Diệc Hạo muốn ký hợp đồng với ?

      mất hứng là giả, vài năm tới Tần Diệc Hạo là người duy nhất có thể áp sát gắt gao người như Bạch Kỳ, vì giống với người đàn ông đó, có thể được người như vậy chú ý thưởng thức hơn nữa còn chủ động mời ký hợp đồng, đối với quả thực là loại thừa nhận và ca ngợi lớn lao.

      Im lặng lát, Khương Sam :

      " biết Tần tổng ký hợp đồng là gì?"

      Tầm mắt của Tần Diệc Hạo dừng đôi môi vừa mới bị cắn có vẻ đỏ au, tập trung :

      "Đương nhiên là hợp đồng chính thức, Cảnh Thiên khan hiếm nhân tài như Khương tiểu thư, đương nhiên dùng những hợp đồng tạm thời kia đến làm mai diễn viên múa như vậy."

      Lời khen tặng ai chê nhiều, huống chi còn chính miệng của Tần Diệc Hạo ra, có trọng lượn hơn người khác rất nhiều, trong lòng Khương Sam nhảy nhót như chim sẻ, khóe miệng tự giác giơ lên, đôi mắt chứa sương mù khó có khi ra sung sướng lòng, nhưng lời khiêm tốn vẫn phải .

      "Tôi nghe trong vũ đoàn chỉ có học tỷ Sở Phàm là người duy nhất được ký hợp đồng chính thức với Cảnh Thiên, hôm nay lúc tuyển chọn có nhiều người múa tốt hơn tôi, ngài đều... Tôi làm sao có hi vọng có thể so bì được với học tỷ Sở Phàm đây, Tần tổng ngài quá đề cao tôi rồi."

      Mặc dù là lời tự khiêm nhường, Sở Phàm trong hai kiếp đều là đối thủ cạnh tranh và muốn siêu việt nhất của Khương Sam, nhưng mặt Khương Sam hầu như đều tràn ngập là "Nhanh khen tôi , nhanh khen tôi ", Tần Diệc Hạo chống lại cặp mắt sáng ngời trong suốt ngập nước kia nhịn được ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp trong lòng biết nên khóc hay nên cười.

      " nên tự coi mình, tôi thấy em nhảy hai lần rồi, nhảy rất tốt."

      Ngay cả chính Tần Diệc Hạo cũng ý thức được, giờ phút này thanh của so với lúc bình thường đối với người ngoài quả thực là chênh lệch nhau cách xa vạn dặm, tuy rằng được gọi là dịu dàng, nhưng quả thực có thể xem là hòa nhã quá mức.

      Khương Sam nhận được đánh giá và thừa nhận cao như vậy, trong lòng tuy cao hứng, nhưng thể đúng mực, suy nghĩ chút vẫn trực tiếp đồng ý.

      "Là như vậy, bởi vì ít nguyên nhân cá nhân, tại tôi thể xác định được tương lai mình con đường như thế nào, nếu có cơ hội, trong tương lai tôi còn muốn ra nước ngoài đào tạo sâu, lúc này nếu tùy tiện đáp ứng lời mời đối với tôi chịu trách nhiệm được, quả thực là xin lỗi, tuy rằng tôi vô cùng muốn sau khi tốt nghiệp mình có thể ở lại Cảnh Thiên, nhưng tại quả thực là tôi có cách nào kí hợp đồng ngay với ngài được."

      Ngược lại Tần Diệc Hạo ngờ Khương Sam cự tuyệt, tiếng của Khương Sam vừa dứt chân mày tự giác nhíu lại, thái độ đột nhiên có vẻ xa cách.

      Khí thế quanh người của Tần Diệc Hạo biến đổi, Khương Sam nhanh chóng ý thức được hành vi của mình quả thực là thích hợp, nếu biết trước ở lại Cảnh Thiên, vừa rồi lại còn ngừng truy hỏi người ta, thái độ Tần Diệc Hạo luôn ôn hòa, người đàn ông có thể trong thời gian ngắn quả quyết sát phạt thành lập lên đế quốc Cảnh Thiên khổng lồ như vậy, tâm tư tuyệt đối nông cạn, làm như vậy ở trong mắt của Tần Diệc Hạo nhất định là có ý cố ý khoe khoang đùa giỡn.

      Thà đắc tội Bạch Kỳ, cũng thể đắc tội Tần Diệc Hạo, vốn trong lòng coi Bạch Kỳ là kẻ phòng bị số giờ đây nhân vật nguy hiểm ở ngay trước mặt, trong đầu của Khương Sam nhanh chóng kéo cao cảnh giác, ý thức được mình tuyệt đối thể chọc tức người đàn ông ở trước mắt này! Tuy rằng biết bụng dạ hẹp hòi như vậy, nhưng đích thực cũng là nhân vật khởi xướng có thể mở cho mình con đường vũ đạo.

      Vì đạt được mục đích của chính mình, Khương Sam là người luôn co được dãn được, biểu tình mặt của Khương Sam trong nháy mắt mềm nhũn ra.

      "Đương nhiên, tôi có suy nghĩ như vậy quả thực là biết tự lượng sức mình, nếu tôi bỏ qua cơ hội cực tốt như vậy, trước tôi có thể hoàn thành lý tưởng xuất ngoại đào tạo sâu của mình hay , xem như là may mắn giấc mộng trở thành , sau khi trở về cũng nhất định có thể tìm được cơ hội tốt hơn so với vào trong Cảnh Thiên, quả thực là tôi cũng thấy thấp thỏm cam lòng."

      Khương Sam trơ mắt nhìn Tần Diệc Hạo, đôi môi mím lại xoắn xuýt, cặp mắt nhuận nhuận kia có vẻ tội nghiệp, mang theo vài phần thận trọng lấy lòng.

      " biết có thể cùng Tần tổng ngài thương lượng chút nội dung cụ thể của bản hợp đồng hay , có thể tạm thời ký tên lâm thời hay , tôi cố gắng nâng cao trình độ của mình, chờ khi tôi ổn định lại nếu còn đồng ý cân nhắc chuyện của tôi, chúng ta chính thức ký hợp đồng..."

      Khương Sam yếu ớt cúi đầu, dám tiếp tục nhìn sắc mặt của Tần Diệc Hạo, ôm hy vọng giọng :

      "Có được , Tần tổng."

      Giọng rất mềm mại có thể len vào tận trong đáy lòng của người nghe, tỏ ra yếu thế và mịt mờ lấy lòng như vậy quả thực là tư thái thấp nhất của Khương Sam rồi, chỉ mong có thể thoát được trận này trước, chớ chọc Tần Diệc Hạo, để lại ấn tượng tốt trong lòng ta, chuyện xấu sau này biến đổi nhiều như vậy, sau này đương nhiên tính toán kĩ. Tần Diệc Hạo là người vô cùng bận rộn, hôm nay gặp muốn ký hợp đồng, qua trận này cùng lắm là trốn tránh , , chừng cần trốn, cùng lắm là lừa gạt để qua, chừng khi quay đầu quên mất mình rồi.

      Tần Diệc Hạo rất lâu sau vẫn lên tiếng, Khương Sam lại đợi lại chờ, trong lòng nhịn được đợi dài cổ nhưng vẫn thấy Tần Diệc Hạo chuyện, khỏi kỳ quái ngẩng đầu lên.

      Kết quả vừa ngẩng đầu bị hoảng sợ!

      Tần Diệc Hạo cúi đầu, mặt đôi con ngươi đen nhánh lạnh lùng sắc bén chăm chú chế trụ , giống như ngay sau đó xé nát từng tấc từng tấc da thịt người ăn vào trong bụng vậy, khí thế xâm chiếm người của Tần Diệc Hạo quá dọa người, Khương Sam nhìn thấy mà toát tầng mồ hôi sống lưng!

      Nguy rồi! ngờ vẫn chọc tức ta!

      Khương Sam gặp trở ngại liền gấp gáp, quả thực là nghĩ ra thế giới này tại sao lại có loại người tính tình tình bất định như vậy, chẳng qua là cự tuyệt ký hợp đồng mà thôi, làm sao có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, tâm tư Khương Sam nhanh chóng xoay chuyển, muốn tiếp tục kiên trì biện bạch cho mình.

      "Em muốn nơi nào để bồi dưỡng kiến thức?"

      Khương Sam còn chưa kịp mở miệng, Tần Diệc Hạo lại , tiếng trầm thấp hùng hậu ám ách lợi hại, nhấc tay khỏi túi, nhanh chậm chống lên vách tường ở đầu Khương Sam, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, loại hơi thở ấm áp chỉ thuộc về người đàn ông trong nháy mắt bao phủ toàn thân của Khương Sam.

      Khương Sam trừng mắt, lại chớp chớp mắt, nhìn biểu tình nghiêm túc của Tần Diệc Hạo gần trong gang tấc, đầu óc trống rỗng trong giây lát, sau đó đầu nhích lại gần khô cứng :
      "Cái này... Phải xem nơi nào có thể có càng nhiều cơ hội càng tốt."

      Tần Diệc Hạo nhìn chằm chằm , khóe môi khẽ cong:

      "Nếu em như vậy, vậy nếu em đến Cảnh Thiên làm việc, như vậy đương nhiên tôi phụ mảnh tâm ý của em, như vậy , em ký hợp đồng với tôi, sau này em muốn nơi nào đào tạo sâu, bên Cảnh Thiên giúp em liên hệ, thế nào?"

      Khương Sam há miệng thở dốc, ngốc lăng.

      Thấy lên tiếng, ánh mắt phong phú của Tần Diệc Hạo dừng cánh môi hồng nhuận của , chậm rãi :

      "Nếu như em biểu tốt, nếu em thực muốn học tập thành tài, thậm chí chi phí đào tạo chuyên sâu tôi cũng giúp em, muốn nơi nào đào tạo chuyên sâu đều được, như vậy có thể chứ?"

      Khương Sam bị động tác cùng biểu tình đánh giá như vậy của Tần Diệc Hạo mà cảm thấy sợ hãi trong lòng, cái người nguy hiểm kia, cái cảm giác nguy hiểm cực độ này làm cho cả trái tim của đều nhảy tới tận cổ họng, trong lòng bỗng nhiên có ý nghĩ thể tưởng tượng nổi, nhưng cực nhanh liền phủ định.

      Kiếp trước đến khi chết Tần Diệc Hạo vẫn chưa kết hôn, ngay cả người như Sở Phàm còn chướng mắt, lại là người nổi danh khiết phích đến cực điểm, chán ghét phụ nữ đến gần. Khương Sam tận mắt chứng kiến trong bữa tiệc có tới lấy lòng , còn chủ động dựa sát vào liền bị Tần Diệc Hạo lạnh mặt bạo nộ hắt nguyên thân toàn rượu đỏ, bữa tiệc lần đó cũng bởi vì cơn tức của Tần Diệc Hạo mà dừng lại ở nửa đường, Khương Sam dạo còn hoài nghi người đàn ông giống như rất có khả năng bị bệnh gì khó .

      tóm lại, Khương Sam cho rằng Tần Diệc Hạo hẳn phải là có cái loại tâm tư này, cố gắng xua suy đoán trong đầu ngay cả chính cũng tin, vẫn hết sức duy trì bình tĩnh, mắt to vụt sáng vụt sáng rồi chớp lại chớp, miệng vừa hé ra, sau đó định chuyện với Tần Diệc Hạo.

      "Đương nhiên, nếu như những lời vừa rồi của em trái lương tâm, chỉ là vì nịnh hót lừa gạt, coi như tôi chưa cầu kia, em cũng cần tìm lý do khác để từ chối, trực tiếp cự tuyệt là được, tôi cũng phải loại người làm khó người khác."

      Ngoài miệng như vậy, nhưng cặp mắt cất dấu áng sáng xâm lược cực mạnh kia của Tần Diệc Hạo lại phải biểu đạt như vậy, uy hiếp mười phần muốn nếu lừa gạt giống như lời của có hậu quả nghiêm trọng, Khương Sam mười vạn phần tin tưởng, nếu mình dám biết phân biệt ra chữ '' kia theo như lời của , hôm nay chính mình triệt để đắc tội chết với người này.

      Khương Sam lúc này hối hận muốn chết mình vì khéo đưa đẩy ngay lúc đầu nhiều lời trái lương tâm như vậy, lần này tốt lắm, chính mình chặt đứt đường lui của mình, đúng là tìm chết phải chết mà!

      Tần Diệc Hạo thể là có thù tất báo, nếu đưa tay nghiền chết kẻ bé như quả thực là vô cùng dễ dàng, cốt khí thể làm cơm ăn, huống chi còn có thù chưa báo đâu, đắc tội nhân vật lớn Tần Diệc Hạo này đối với điểm ưu việt cũng có. Khương Sam gần như chút do dự từ bỏ ước nguyện ban đầu của mình đó là kính nhi viễn chi với Tần Diệc Hạo, lộ ra tươi cười nịnh nọt lấy lòng.

      "Tần tổng ngài là quá đề cao tôi rồi, điều kiện hậu đãi như vậy nếu tôi còn cự tuyệt nữa vậy biết tốt xấu, ngài đúng là người tốt, nếu như vậy tôi đương nhiên nguyện ý ký hợp đồng với Cảnh Thiên."

      Dừng chút, Khương Sam nhấn mạnh bổ sung thêm:

      "Khẩn cấp!"

      Đôi lông mày của Tần Diệc Hạo giãn ra, sắc mặt nghiêm nghị mềm mại hơn vài phần, hiển nhiên nghe đầy đủ lời lấy lòng của Khương Sam, hàng năm gương mặt luôn trưng ra tầng mặt nạ kia trong đôi mắt thậm chí xẹt qua tia cảm xúc có thể gọi đó là sung sướng.

      "Ngày mai đến Cảnh Thiên tìm tôi."

      Tần Diệc Hạo suy tư lát:

      "Ba giờ chiều hội đồng quản trị họp mặt, ở nơi đó có thể được."

      Khương Sam vội vàng gật đầu:

      "Được, tôi đến sớm chút."

      Vừa vừa nhịn được nhìn cánh tay Tần Diệc Hạo ở bên tai của mình, nuốt ngụm nước bọt, châm chước câu từ :

      "Tần tổng ngài xem, thời gian còn sớm..."

      Tần Diệc Hạo gật đầu, lúc này mới nhanh chậm đứng thẳng người, thân mình cao lớn cách xa Khương Sam hơn trước đó, hơi thở tràn ngập nội tiết tố nam tính của Tần Diệc Hạo rời khỏi cơ thể, Khương Sam nhịn được thở phào nhõm hơi, ai biết cánh tay mới thu được nửa của Tần Diệc Hạo, bàn tay to sắp thu hồi ràng lại đột nhiên lệch sang bên, ngón tay thon dài cọ cọ về phía hai má Khương Sam.

      Ngón tay chỉ thuộc về đàn ông quả thực là quá mức thô giáp, vừa mới đụng ở mặt, Khương Sam sợ tới mức lập tức nghiêng đầu, tay Tần Diệc Hạo dừng giây giữa trung, như có chuyện gì xảy ra thu hồi bàn tay còn lưu lại cảm xúc mềm nhẵn non nớt kia.

      " mặt em dính cái gì đó."

      Khương Sam nhanh chóng đưa tay lau, sợ Tần Diệc Hạo lại có tâm tư muốn động thủ hỗ trợ, lau đến mức đỏ cả mặt lên:

      "Được rồi, cám ơn ngài Tần tổng."

      Cảm xúc mềm nhẵn khó có thể tin được còn lưu lại tay, cho dù chỉ trong chớp mắt, nhưng lại khiến tâm tâm niệm niệm nhớ thương rất lâu, coi như là miễn cưỡng được toại nguyện, trong lòng Tần Diệc Hạo nghĩ này quả nhiên là làm từ nước, sờ lên vô cùng trơn mịn, giống như chỉ cần nhàng bấm cái là có thể chảy ra nước vậy.

      Trong lòng càng nghĩ càng muốn nhiều, mặt Tần Diệc Hạo vẫn như cũ có nửa phần biểu , thấy mọi chuyện xong rốt cuộc có cớ gì khác có thể kéo dài thời gian, liền nghiêng nghiêng người:

      "Thời gian còn sớm, thôi."

      Khương Sam bước từng bước theo Tần Diệc Hạo, kéo khoảng cách giữa hai người xa gần, vừa rớt lại ở phía sau nhiều lắm có vẻ cố ý xa lánh, cũng bởi vì song song khiến cho người kia lại nảy sinh ra câu chuyện để *, hai người cứ như vậy trầm mặc ra đến cửa, Khương Sam nhìn bãi đỗ xe tương phản với phương hướng mình , vội dừng bước.

      "Tần tổng, vậy tôi về trước, ngày mai gặp."

      "Đợi chút." Nhìn Khương Sam quay người định , Tần Diệc Hạo lễ phép mời:
      "Vừa đúng lúc ăn cơm tối, bằng cùng nhau ."

      Khương Sam khổ sở lắc đầu:

      " đồng ý buổi tối tụ taajo với bạn học rồi, lúc này còn sợ chậm đây, quả thực là ngại quá."

      Tần Diệc Hạo mời nữa, hơi gật đầu, sải bước rời .

      ít người biết Khương Sam muốn tham gia tuyển chọn vào vũ đoàn Niết Bàn, Khương Sam vào ký túc xá trong trường học liền bị vây kín, Khâu Bảo là người có quan hệ tốt nhất với Khương Sam, ôm thắt lưng của toàn thân dính lên người của , cũng hỏi kết quả thi vào vũ đoàn, trước báo tin tức cho Khương Sam.

      "Xế chiều hôm nay có người tên là Khương Vi đến tìm cậu, là em họ của cậu, mình nhớ cậu qua quan hệ với người kia tốt, cho nên với ta cậu nơi nào, có quan trọng ?"

      Khương Sam rũ mi cười khẽ, gần đây rất bận, chỉ nghe ta muốn vào Quân Nghệ, còn chưa vung tay ra thu thập ta đâu, ta tự mình tìm tới, mười phần là tới khoe khoang kiếm chuyện.

      "Khương Vi tìm mình? A, sao, về sau nếu ta lại đến cậu cần tiếp, tìm mình thẳng mình có ở đây."

      Khâu Bảo vội vội vàng nghiêm túc gật đầu, chớp chớt mắt to, rốt cuộc kéo tới vấn đề chính, trơ mắt nhìn Khương Sam cười tủm tỉm hỏi.

      "Thế nào thế nào?"

      Khương Sam nhìn biểu tình mong đợi của , lên tiếng.

      Khâu Bảo đánh trống trong lòng, nghe qua tính khắc nghiệt của vũ đoàn kia, nhưng Khương Sam ở trong mắt của luôn là người gì là làm được, cho nên cho dù biết khả năng thông qua vòng tuyển chọn rất bé, Khâu Bảo vẫn ôm hai phần hy vọng, lúc này thấy Khương Sam lên tiếng, cho rằng thông qua, trong lòng tiếc nuối thay Khương Sam.

      "Ôi chao, sao đâu, chỉ là xã đoàn mà thôi, với thực lực của cậu, trường học chúng ta mà thành lập xã đoàn cậu làm xã trưởng, học sinh đến tham gia khẳng định nhiều đếm xuể, cần vào trong đó cùng làm việc xấu đâu!"

      Khương Sam vẫn lên tiếng, ra vẻ thâm trầm thở dài, kỳ phải chịu , chỉ là kết quả còn chưa có, muốn lung tung, huống hồ đùa giỡn Khâu Bảo quả thực là biện pháp giảm bớt áp lực tốt, nhìn thấy ấy sốt ruột trong lòng Khương Sam nhịn được thấy vui vẻ.

      Khâu Bảo và những người khác đều nhận định tám phần Khương Sam thông qua, trong miệng an ủi ngừng, vừa bóp vai vừa đấm lưng, sợ trong lòng khó chịu luẩn quẩn trong lòng, những người khác chỉ muốn xem náo nhiệt, chỉ chốc lát sau liền tiêu tán.

      Trong lòng Lô Trân ngược lại thanh thản hơn chút ít, tâm tình khó chịu vài ngày rốt cuộc cũng buông lỏng, nếu Khương Sam được tuyển chọn, ta biết được biết rối rắm thành cái dạng gì đây. Trong lòng cao hứng, mặt Lô Trân lại vẫn lo lắng như trước, thở dài ngừng an ủi Khương Sam, bộ dáng quan tâm giống như hiềm khích lúc trước tiêu tan vậy.

      Nhìn mọi người tản gần hết, Trương Phức Uất mới lấy ánh mắt vẫn nhìn chỗ khác của mình dò xét Khương Sam:

      "Tôi nghe hôm nay cùng biểu diễn với người của Quân Nghệ?"

      Khương Sam có cũng được mà có cũng sao gật đầu.

      Trương Phức Uất bĩu môi:

      "Đắc tội người bên kia còn tham gia tuyển chọn cái rắm gì, có động não vậy? Người ta ngốc, làm sao để thông qua, lãng phí công qua bên kia mất mặt xấu hổ."

      Lô Trân vội nháy mắt ý bảo ta đừng nữa.

      Trương Phức Uất trợn trắng mắt, ngược lại thanh càng phóng to hơn vài phần:

      "Năng lực lúc trước tính toán chúng tôi đâu rồi? Hất cà phê lên người chúng tôi, còn hại chúng tôi bị phạt viết giấy kiểm điểm, sao gặp phải người ngoài lại kinh sợ thế? Ngu ngốc! Lần tới nếu gặp phải loại chuyện này nhớ gọi người mình! người ngu ngốc bị vây đánh, bảo Quân Nghệ liền , đó phải ràng là muốn thu thập sao? ngu ngốc? Làm việc phải dùng đến đầu óc có được !"

      Khương Sam ngoắc ngoắc khóe môi, mệt mỏi ngày, lười biếng tựa vào giường nhắm mắt dưỡng thần:

      "Đúng vậy, lần này tôi ngốc, nếu có lần sau nhất định gọi các lên."

      Giọng Trương Phức Uất lại đề cao hơn chút, kiêu ngạo hừ lạnh tiếng:

      "Tôi mới ! Ai muốn ra mặt thay chứ, đần như vậy, chừng giúp cũng thắng được đâu!"

      Khương Sam lên tiếng nữa, Trương Phức Uất đợi rất lâu, thấy Khương Sam thế nhưng phản ứng, trong ngực càng thêm mất hứng, giận đùng đùng qua chuẩn bị tính sổ với , kết quả vừa đứng trước cửa sổ, lại phát Khương Sam nửa tựa vào giường ngủ mất rồi, dưới đáy mí mắt là tầng màu xanh nhợt nhạt, mặt tràn đầy mỏi mệt và ủ rũ.

      Tay Trương Phức Uất muốn xô đẩy liền dừng lại, cam lòng đá đá chân giường:
      "Này, chưa tắm rửa ngủ rồi, có thấy bẩn hả."

      Khương Sam nghiêng người, hoàn toàn ngủ say, Trương Phức Uất bĩu môi, quyết định để ý tới nữa.

      lôi thôi!

      Ngày hôm sau sau khóa học, Khương Sam nhìn thời gian, chuẩn bị đến tập đoàn quốc tế Cảnh Thiên tìm Tần Diệc Hạo, sớm xong xuôi có việc gì, định bị giáo viên phụ đạo gọi lại.

      "Em đợi , Khương Sam." Giáo viên phụ đạo mang theo rổ hoa quả, thở hổn hển chạy tới, trước hỏi câu:

      "Ngày hôm qua vũ đạo nhảy thế nào."

      Khương Sam lấp lửng thế nào cũng được :

      "Tàm tạm thôi ạ."

      Thấy trả lời chính diện, giáo viên phụ đạo cũng cho rằng thông qua như những người khác, trong lòng sớm có dự liệu, vì muốn tổn thương đến lòng tự trọng của Khương Sam, giáo viên phụ đạo hỏi tiếp, cười cười trấn an Khương Sam.
      "Là như vậy, ngày hôm qua Tần chính ủy đến giải vây cho em, còn xử lý hai lãnh đạo bên Quân Nghệ. Chúng tôi cũng vừa mới biết, trước đó Tần chính ủy vẫn bận rộn chuyện quân , ngày hôm qua vừa kết thúc liền chạy tới, may mắn là làm chậm trễ chính , giúp chúng tôi giải vây, ý hiệu trưởng muốn em cảm tạ người ta."

      Giáo viên phụ đạo nhấc rổ hoa quả trong tay:

      " phải là đây sao, hiệu trưởng chuẩn bị sẵn đồ cho em rồi này."

      Khương Sam nhìn giáo viên phụ đạo, hỏi vì sao hiệu trưởng cùng, hiệu trưởng luôn ham thích loại chuyện lấy lòng này nhất, lần này lựa chọn ra mặt, tám phần là chột dạ. Quân Nghệ gây khó dễ học sinh bên này, thân là hiệu trưởng chẳng những che chở, thời điểm tranh luận gay gắt nhất còn đẩy lên đầu sóng ngọn gió, tuy rằng sau này có đứng lên che chở Khương Sam, nhưng việc làm này của hiệu trưởng có thể là rất thất trách và thất đức.

      Nhưng Khương Sam nghĩ, quả mình cần cảm tạ Tần chính ủy kịp thời xuất , liền nhận lấy rổ, thời gian còn sớm, cảm ơn rồi chuẩn bị tới Cảnh Thiên cũng được.
      Giáo viên phụ đạo nhàng thở ra, :

      "Tần chính ủy lúc này khả năng ở..."

      Khương Sam cười cười giơ tay :

      "Em có số điện thoại của Tần chính ủy, hỏi trước , nếu tiện qua."

      Giáo viên phụ đạo sửng sốt, trì độn gật đầu, vì chuyện mình nghe được mà khiếp sợ sâu, thầm than hiệu trưởng trông nhầm, năm lần bảy lượt đắc tội với người ta, căn bản lại biết người ta phải là người dễ chọc, ra Khương Sam quen thuộc Tần chính ủy như vậy:

      "Cũng được."

      Khương Sam vừa định bấm số điện thoại di động vang lên, cầm lấy vừa nhìn, khéo, đúng lúc là điện thoại của Tần chính ủy.

      " ở đâu vậy?" Giọng của Tần Chiến mang theo uy nghiêm thận trọng, khi nghe cảm thấy rất hùng hậu, chung quanh ngừng truyền đến thanh hỗn loạn của súng bắn trúng bia và điểm danh, nghe vào giống như ở trong sân bắn:

      "Tôi nghe hiệu trưởng em muốn gặp tôi?"

      Khương Sam: "..."

      tình hiệu trưởng này vô sỉ đến cực điểm, đây rốt cuộc là người có da mặt dày cũng chẳng biết xấu hổ như thế nào, hôm qua mới tính kế , chẳng những bản thân tự kiểm điểm chút, hôm nay sợ , thậm chí ngay cả loại chuyện này cũng dám làm, đợi đồng ý bậy!

      Hoàn chương 41
      WinterTôm Thỏ thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :