1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước - Hoa Điểu Nhi (41/140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 30.1

      Editor: Thiên Vi

      "Bạch Kỳ." Thanh của Khương Sam ôn nhu mà ngọt ngào, đôi mắt đen láy như bị bao phủ lớp sương mù, lúc này lại sáng kinh người. Đôi môi đỏ mọng mềm mại khẽ mở: " muốn là tôi sai lầm rồi sao?"

      Bạch Kỳ nhíu mày.

      Khương Sam ôn tồn hỏi tiếp: " muốn tôi phải giải thích, đúng ?"

      Câu hỏi này của cổ quái, Bạch Kỳ trả lời, ánh mắt băn khoăn dừng ở mặt của .

      " trước buông tôi ra, động tác của như vậy, chúng ta có biện pháp chuyện dễ dàng. Còn để cho tôi hiểu lầm tại là ghen, cho nên mới nổi giận như vậy đâu. , có phải thấy thích tôi rồi hay ?"

      Tay của Bạch Kỳ giống như là bị phỏng vậy, nhanh chóng thu tay về: "Em nhăng cuội cái gì đấy!"

      Khương Sam che miệng cười khẽ tiếng, đứng lên. Sau đó, tiến lên bước, ghé sát vào Bạch Kỳ, chu đôi môi mềm mại, làm nũng : " nhìn, tôi cùng nam nhân khác cách nhau rất gần sinh khí, thời điểm hai chúng ta ngầm chung đụng, ngẫu nhiên đối với tôi tỏ vẻ thân cận, lần trước chẳng những ôm tôi thậm chí còn muốn hôn tôi đâu. Trong lòng tôi thấy rất vui vẻ, rốt cuộc bị tôi đả động đến, phải sao? Bạch Kỳ, chúng ta ở cùng chỗ, tốt sao?"

      Khương Sam nhàng lôi kéo vạt áo của Bạch Kỳ, hơi hơi ngẩng đầu. Từ góc độ của Bạch Kỳ nhìn qua, đôi mắt to của vốn mông lung lại càng có vẻ lớn hơn, chỉ càng thấy thêm đáng thương khả ái. Vừa vặn là cái mũi ngay thẳng nhíu, chiếc cằm trắng nõn tinh xảo nhu nhược chịu đựng, giọng nũng nịu, khẽ giọng cầu xin cùng khẩn cầu như vậy, quả thực chính là làm cho người khác khó có thể cự tuyệt ôn nhu cùng nhu tình như vậy.

      Khương Sam đứng ở giai đoạn phân giới tuổi tác của người phụ nữ. Nếu như muốn, thời điểm này người phụ nữ có thể dễ dàng bắt được tâm của bất kỳ người nam nhân nào mà mình muốn.

      Hai mắt lạnh lùng của Bạch Kỳ hơi hoảng hốt cùng lắc lư lúc. gần như khắc chế nổi mà ngụm liền đáp ứng . Tay của để ở bên người bị khống chế hơi động động, khóe miệng của hơi giương lên, nhưng ánh sáng trong ánh mắt của lại vẫn tối tăm như cũ. mím môi, thanh lạnh nhạt.

      "Em còn , cần đề cập đến loại chuyện này, tôi vẫn đối đãi với em như là người em của tôi."

      Khương Sam khẽ cười tiếng, mạn điều tư lý* thu tay, chỉ là trong nháy mắt, nét mặt của bỗng dưng liền thay đổi. Ánh mắt của đông lạnh, gương mặt cười phảng phất như kết tầng băng sương, khóe miệng như trước vẫn cười, ánh mắt sáng kinh người.

      mạn điều tư lý*: chậm rãi

      "Em ?" Trong ánh mắt Khương Sam chợt lóe lên chút nghi vấn, ánh mắt nhìn thẳng Bạch Kỳ: "Ngô... Như vậy a, trai tốt, vậy tôi có mấy vấn đề muốn hỏi chút đâu."

      Bạch Kỳ thấy Khương Sam như vậy, liền ngẩn người. Nhất thời thế nhưng hề lên tiếng.

      " chiếu cố tôi, vậy thời điểm Khương Mật, bọn họ bán sản nghiệp của ba ba tôi, ở đâu? Thời điểm chí nguyện của tôi bị bóp méo, tôi cần giúp đỡ, ở đâu?"

      Chân mày của Bạch Kỳ sắc bén, hơi có chút bất đắc dĩ: " có lý nào em lại nháo như vậy, đó là chuyện riêng của gia đình em, em muốn tôi nhúng tay vào như thế nào? Huống hồ, thời điểm gặp phải những chuyện như thế này, em cũng có xin giúp đỡ từ tôi."

      Ánh mắt kinh ngạc của Khương Sam mở to hơn, tránh thoát tay của Bạch Kỳ có ý đồ trấn an: "Tôi cố tình gây ? Nếu như vậy, chuyện của tôi mắc mớ gì tới , có nghĩa vụ tới để xử lý này đó giúp tôi, tôi trách , cũng có lập trường gì để trách , như vậy, mời cần cái quỷ thoại* gì là chiếu cố tôi được ?"

      quỷ thoại*: Lời vô căn cứ, đáng tin

      " Thời điểm hiệu trưởng khó xử tôi, đứng ở bên khoanh tay đứng nhìn, tôi lên đài nhảy khúc vũ đạo hòa nhau, tôi biết đúng mực. Như vậy đến cùng tôi nên làm như thế nào mới là đúng đây? Theo ý tứ của hiệu trưởng, tôi phải nuốt xuống khẩu khí này, phản kháng, tiếp nhận hết thảy vận mệnh vốn thuộc về tôi, chính là bổn phận của tôi sao?"

      "Khương Sam!" Sắc mặt của Bạch Kỳ liền khó coi: "Em biết ý tứ của tôi phải như thế!"

      chỉ nghĩ để có thể mở miệng trước để cầu cứu mà thôi, nếu lên tiếng, làm sao có thể mặc kệ đâu?

      Khương Sam cũng để ý sắc mặt của Bạch Kỳ thế nào, tiếp tục : "Về phần cái gì mà em , lại càng là trò đùa. Có người làm trai nào, lại ngăn cản chính em của mình thân cận cùng bất kỳ người nam nhân nào khác ngoài trừ ? quản tôi quá nghiêm, đối với tôi lại luôn lúc xa lúc gần, khắc trước còn biểu mập mờ, ngay sau đó lại có thể lập tức phân giới hạn. Tôi nghĩ rằng đối với tôi có cảm tình, nhưng ngay lập tức lại có thể biểu vô cùng thân mật cùng với người phụ nữ khác."

      số việc, kỳ trong lòng mọi người đều biết , chỉ là đều ăn ý đâm chọc vào tờ giấy ngăn cách cuối cùng. khi lựa chọn mở ra để nhìn, chắc chắn nhìn thấy ở bên trong ** lộ ra dơ bẩn cùng tàn khốc như thế nào mà thôi.

      " cho là tôi hề phát ra sao, Triệu Thanh Thanh vì cái gì lại có chìa khóa phòng , còn có bộ dáng quen cửa quen nhà như vậy. Sinh nhật của tôi kia lúc đưa tôi trở về, kỳ tôi thấy được Triệu Thanh Thanh đứng chờ ở cách đó xa. dám sau khi tôi , ta trở về nhà mình hay ? Nếu quả giống như lời xem tôi như em , vậy nên đến để trêu chọc tôi. Nếu đó đúng là hành động vô sỉ. Nếu như tôi kính tôi, cùng người phụ nữ khác dây dưa , thậm chí là ở ngay trước mặt của tôi biểu thân cận cùng mập mờ, bằng chính là kẻ hèn hạ."

      Sắc mặt của Bạch Kỳ bị Khương Sam hối liền xanh mét. khắc trước còn nhu tình cùng mật ý, đột nhiên ra lời như vậy quả là làm cho người khác khó có thể tiếp thu. Trong mắt của Bạch Kỳ, lửa giận gần như muốn trào ra ngoài.
      Winter thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 30.2

      Editor: Thiên Vi
      "Đừng nữa." Bạch Kỳ căm tức, cảnh cáo nhìn Khương Sam. rệt là bị chọc giận.

      Khóe miệng của Khương Sam cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, giương lên. Sau đó, lại ghé sát vào người của Bạch Kỳ thêm vài phần, gần như muốn dán lên thân mình của , thổi khí giọng : "Bạch Kỳ, vĩnh viễn nên đem tôi như ngốc tử để lừa gạt, bởi vì có đôi khi tôi khỏi thấy tò mò, mười vạn câu hỏi muốn hỏi câu..."

      "Loại người giống như , đến cùng còn muốn mặt mũi sao?"

      Bạch Kỳ chưa từng bị Khương Sam mạo phạm như vậy, hoặc là chưa từng có bất luận kẻ nào dám mạo phạm qua như vậy. Cơ bắp cánh tay của đột nhiên căng lên, quát to: "Khương Sam! Em đến cùng có biết chính mình cái gì hay !"

      Giận dữ mắng, thân mình của Bạch Kỳ đột nhiên thêm gần sát, bàn tay to duỗi ra muốn nắm lấy cằm của Khương Sam!

      "Ba!"

      tiếng giòn vang, Khương Sam bị khống chế nhanh chóng hất bàn tay của Bạch Kỳ ra, dẫn đến chung quanh đột nhiên yên tĩnh lại. Bạch Kỳ cùng Khương Sam đều ngây ngẩn cả người.

      Tiếp đó, cỗ lệ khí làm người ta hít thở thông, mãnh liệt nhanh chóng tràn ngập ở xung quanh!

      Sắc mặt của Bạch Kỳ trở nên vô cùng dọa người, chậm rãi thu tay, dùng loại biểu tình xa lạ làm người ta sợ hãi, cứ như vậy lạnh lùng nhìn Khương Sam. trầm mặc trong cái chớp mắt, biểu tình mặt đen xì tựa như muốn ăn người.

      "Khương Sam, em có biết hay chính mình tại làm cái gì."

      Thanh của Bạch Kỳ giống như từ trong kẽ răng rít ra, đôi mắt sắc bén như cơn bão sắp tới.

      Khương Sam nhanh chóng lấy lại lý trí, đầu tiên là tin chính mình thế nhưng hất tay của Bạch Kỳ, nhưng cái loại cảm xúc hỗn loạn, ảo não cùng co quắp kia chỉ ở trong lòng trong cái chớp mắt, tiếp theo chính là loại khoái ý mãnh liệt trào ra.

      Hai kiếp, người người nam nhân này ngạo khí hai kiếp, cũng mang đến cho hai kiếp thống khổ, rốt cuộc lần đầu tiên nhịn được mà xuất thủ. Bởi vì đem hết khí lực để ra tay cho nên tại tay còn khẽ run, nhưng trong đầu của , ý niệm lại càng ngày càng ràng. Vô số lần trái tim kêu gào lại bị cam tâm đè xuống, lần đầu tiên ý niệm này xuất lại ràng mạnh mẽ như vậy.

      Phân giới hạn...

      Thời thời khắc khắc đều quên phân giới hạn với , như vậy lúc này đây, trực tiếp xé rách mặt . Quả thực là nghĩ mình tiếp tục nhẫn nại, loại cảm giác ghê tởm này, quả thực là có biện pháp thuyết phục chính mình có thể tiếp tục nhẫn nại được nữa.

      Khương Sam sinh hoạt, đời trước, đời này, kiếp sau, đều nghĩ cùng cái người gọi Bạch Kỳ này có tia hào dính dáng, có bất kỳ cái gì để cùng xuất !

      "Tôi đương nhiên biết chính mình tại làm cái gì, ngược lại là , biết chính mình là làm gì sao? Tránh ra." Dừng chút, Khương Sam : "Đương nhiên nếu như muốn đánh trở lại, tôi cũng có ý kiến gì, chỉ là tôi hi vọng nên nhớ kỹ..."

      Khương Sam giống như nhìn thấy sắc mặt giận dữ cực điểm của Bạch Kỳ. đem mặt mình sáp gần hơn, thẳng tắp đối diện với ánh mắt của : "Bạch Kỳ, về sau vĩnh viễn cần đến trêu chọc tôi."

      Khương Sam phải là người có thể mặc cho Bạch Kỳ tùy ý bài bố đùa bỡn.

      mặt của Khương Sam ràng viết mấy chữ này, Bạch Kỳ lui về phía sau bước, bởi vì cơn tức mà lồng ngực của kịch liệt phập phồng lên xuống. Chưa từng có người nào có thể khiến sinh khí lợi hại như vậy. Bạch Kỳ từ kẽ răng bài trừ tiếng gầm giận dữ: "Lăn!"

      Khóe miệng của Khương Sam giật , đối với đồ trang điểm lăn rất nhiều ở dưới đất, nhìn cũng nhìn lấy cái, đầu cũng quay lại trực tiếp đóng cửa mất.

      Bạch Kỳ đứng tại chỗ rất lâu rất lâu. Sau lúc, "phanh!" tiếng vang lớn, quyền của đập vào cửa, máu tươi nhất thời từ khe hở của kẽ tay nhanh chóng chảy ra.

      *****Phân cách tuyến*****

      Khương Vi biết, ta có khả năng cả đời làm rùa đen rút đầu. ta có thể nhất thời bởi vì mất mặt ở quốc mà trốn , nhưng có khả năng ở trong này co đầu rút cổ cả đời. Dù xấu hổ ta cũng phải về nước để đối mặt với mọi người.

      Khương Vi ở quốc đúng tuần lễ, liền thuyết phục Lưu Thiên Trạch nhanh chóng đưa ta về nước.

      Khương Mật cùng bà Chu giằng co rất lâu, cuối cùng cũng được Lưu Thiên Trạch bảo lãnh từ cục cảnh sát ra ngoài. Bất quá, dù hai người có bị phán giam ngắn hạn, nhưng phạt tiền là thể thiếu. Trận này, hai người có thể coi là bị vứt bỏ rồi lại được nhặt về, tưởng niệm duy nhất chính là Khương Vi quốc xa xa kia.

      Hai người đều tha thiết ngóng nhìn Khương Vi có thể tranh giành được tư cách nhập trường. Biết được tin tức ngày hôm sau Khương Vi trở về, hai người đều cao hứng đêm đều ngủ được.

      Kết quả khi thấy được Khương Vi, thấy ta mặt mày như khóc tang, tay mà về, lại nghe ta ấp a ấp úng những chuyện trải qua ở quốc, Khương Mật trước mắt bỗng tối đen, run rẩy nửa ngày nên lời, bà Chu trước mắt đen xì, trực tiếp liền hôn mê bất tỉnh!

      Kế tiếp chính là phen rối loạn.

      Đợi đến khi bà Chu tỉnh lại sau cơn mơ hồ cùng choáng váng, con mắt thứ nhất liền nhìn thấy cháu ngoại của mình ngồi ở bên giường, cả hai mắt đều sưng húp vì khóc. Bà Chu luôn cảm thấy có thể là chính mình nằm mơ, kỳ vọng của mình vào cháu ngoại lớn như vậy làm sao có khả năng thi đậu đâu? Khương Vi chịu thua kém ai, vũ đạo nhảy tốt, lại tốn nhiều tiền như vậy để chuẩn bị cho nó, thiếu chút nữa ngay cả di sản của con trai toàn bộ đều cho nó, nó làm sao có thể thi đậu đâu?

      Tay bà Chu gắt gao giữ chặt Khương Vi, thở phì phò thử thăm dò hỏi: "Vi Vi... Ta nằm mơ, mơ thấy con với ta, con thi đậu?"

      Khương Vi ủy khuất, nước mắt thi nhau rớt xuống, mặt là xấu hổ cùng giãy giụa, khóc thút thít lẩm bẩm : "Ô ô, trách con, con nhảy rất tốt, là Khương Sam động tay động chân..."

      "Nó cách xa như vậy có thể động tay chân cái gì!" Bà Chu sinh khí, tay vỗ mạnh vào ván giường, khóe mắt đỏ hoe như muốn nứt ra : "Tôi hỏi , đến cùng là thi đậu thi đậu?"

      Khương Vi khụt khịt mũi, ta đáng thương như vậy, bà ngoại thế nhưng an ủi lại còn rống chính mình, Khương Vi có chút nguyện ý, gương mặt tràn đầy nhục nhã, bĩu môi : "! thi đậu! Hài lòng chưa!"

      "Ba!"

      Bà Chu bàn tay liền quạt tới!

      "Nghiệp chướng!"

      "Mẹ! Người đây là làm cái gì!"

      Khương Mật bước lên phía trước che chở con , ngăn lại bà Chu còn muốn động thủ: "Người như thế nào lại có thể động thủ đánh đứa đâu, trong lòng nó cũng khó chịu đâu!"

      Từ đến lớn, bà Chu chưa từng động tới đầu ngón tay của Khương Vi, bây giờ bị đánh, ta dám tin bụm mặt mình, khóc cũng đều quên mất, toàn thân đều bị đánh cho mê muội.

      Bà Chu nằm ở giường khóc đến kinh thiên động địa: " cố gắng gì đó, mình nhất định có thể, nên tôi mới đồng ý đem danh ngạch của Sam Sam cho , làm bậy a, có cái bản lãnh có thể thi đậu, lấy danh ngạch làm cái gì! Chuyện tình vì gia đình tranh quang như vậy, thế nhưng lại thi đậu! Ai u tức chết ta, trước đây người ta Sam Sam so với nhảy tốt hơn, tôi còn tin, như vậy rất tốt! xem có dọa người hay nha!"

      "Mẹ!"

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 30.3

      Editor: Thiên Vi

      Khương Mật biết bà Chu đối với cháu cầu tương đối cao, nhưng bà ta đích thực nghĩ tới bà ở trước mặt của Khương Vi như vậy. Trước đây bà Chu cũng chỉ biết nhục nhã Khương Sam như vậy!

      Bộ dáng của Khương Vi cũng là bộ bị kích thích, thét to: "Con so với ta mạnh hơn nhiều, bà biết cái gì, con ta là kẻ yếu kém bé! Ngay cả ban giám khảo đều con nhảy tốt... Nếu là ta càng thi nổi!"

      Bộ dáng của bà Chu lúc này là đầu ghé vào gối khóc thành bộ ruột gan như đứt từng khúc, nghe được lời của Khương Vi. Bà ta gần đây chịu đả kích quá nhiều, Khương Vi chỉ là kẻ để bà ta xả giận, bà ta quả thực là chịu ủy khuất lợi hại.

      Lưu Thiên Trạch đứng ở ngoài cửa vẻ mặt xấu hổ, cũng có tiến vào, thấy bên trong ba nữ nhân khóc khóc nháo nháo, thở dài cho Khương Mật cái nháy mắt ý bảo bà ta ra.

      Lưu Thiên Trạch coi như là vào tuổi lão trung niên, ông ta so sánh với tuổi của mình trẻ hơn mười tuổi, lại được bảo dưỡng tốt cho nên Khương Mật cũng đích thực là thích, ông ta đối với bà ta cũng là tốt. Lưu Thiên Trạch từ khi biết Khương Vi thể thi đậu liền biết sau khi Khương Vi trở về người nhà khẳng định nháo còn hình dáng, cho nên trước tiên ông ta ở trong nước chạy quan hệ an bài phen.

      "Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc, thi nổi coi như xong, đứa còn đừng cho nó áp lực quá lớn. Ra ngoại quốc xa như vậy em phải cũng yên lòng nha, tôi ở bên cạnh sắp xếp cho nó xong xuôi, bây giờ còn muộn, còn có thể ở trường học bên này thêm vào."

      Ánh mắt của Khương Mật chợt lóe lên tia sáng, thanh lập tức mềm nhũn quãng tám, cũng để ý mẹ mình cùng con còn ở trong phòng bệnh phía sau, tiến lên ôm lấy cánh tay của Lưu Thiên Trạch, bộ ngực vô ý hữu tình cọ cọ cánh tay của ông ta, nức nở : "Thiên Trạch, , tốt, nhưng Khương Vi đứa này vẫn luôn tâm cao khí ngạo, nếu là trường học tốt nó phỏng chừng cam lòng đâu."

      Lưu Thiên Trạch bị Khương Mật cọ, bụng dưới nóng lên. Ông ta thuận thế ôm chặt thắt lưng của bà ta, bàn tay ở nơi đẫy đà vuốt phẳng lúc.

      "Tôi đương nhiên biết, con của em tôi cũng xem như là con của chính mình, tự nhiên cho nó cái tốt nhất, nó phải khiêu vũ sao? Tôi nhận thức hiệu trưởng của Quân Nghệ..."

      "Quân Nghệ?"

      Khương Mật kinh ngạc hô tiếng, cảm kích ở trong mắt gần như muốn tràn ra ngoài.

      Lưu Thiên Trạch gật gật đầu: "Tôi mất thiếu khí lực, an bài sai biệt lắm, đêm nay bên Quân Nghệ tổ chức bữa tiệc đãi khách, đến thời điểm đó mang theo Khương Vi ở cách vách chờ chút, đợi bên kia kết thúc có thể cùng người của Quân Nghệ gặp mặt lần."

      Khương Mật bởi vì Khương Vi phỏng vấn thất bại tâm lo lắng cuối cùng cũng thấy điểm dễ chịu, tuy rằng Quân Nghệ cùng học viện vũ đạo hoàng gia quốc kém nhau phải chỉ nửa điểm, có thể là khác biệt trời vực, nhưng chung quy cũng coi như là học viện vũ đạo đứng đầu trong nước. Lưu Thiên Trạch có thể để Khương Vi vào bên trong nhất định là mất ít công phu. Trong lòng của bà ta thấy ngọt ngào, cuối cùng cũng cự lực đem khó chịu đè ép xuống.

      *****

      Buổi tối, trong buổi tiệc học sinh ban ngày tham gia trao đổi vũ đạo của đại học T cùng Đại Hòa Quân Nghệ đều đến, bởi vì người nhiều, liền chia làm hai bàn.

      Bởi vì là xã giao tiêu khiển, lần này cho phép sinh viên mang theo bạn trai bạn . Nữ học sinh của Quân Nghệ thiếu người đều mang theo bạn trai đến đây. Số người gia tăng lên ít, đại học T bên này lại chỉ có hai có bộ dạng xinh đẹp là mang theo bạn trai đến đây, mấy người khác vẫn là linh linh.

      Triệu Thanh Thanh được Bạch Kỳ bồi đến, thời điểm hai người đến, rất nhiều học sinh của đại học T đều nghe qua lời đồn về Khương Sam cùng Bạch Kỳ, các nữ sinh hẹn mà cùng nhìn đến Khương Sam vài lần. Nhưng tươi cười mặt của Khương Sam thay đổi, cười ngọt ngọt ngào ngào đến chào hỏi Triệu Thanh Thanh, thái độ thập phần hòa khí, nhìn cũng thèm liếc mắt nhìn Bạch Kỳ trầm mặt ở bên cạnh lấy cái.

      Hai người giống ngày trước ở trường học biểu quen thuộc, tại hai người là dạng giống như người xa lạ, phần lớn học sinh của đại học T đều nhìn Khương Sam, biểu tình liền có chút ý vị sâu xa. Trong lòng ngừng suy đoán cân nhắc.

      Học sinh của Quân Nghệ cùng lãnh đạo đều ngồi cùng bàn, học sinh của đại học T được phân là cái bàn hơn, ai chủ ai thứ vừa nhìn là hiểu ngay. Khương Sam cùng mấy nữ sinh khác cùng trường đều quen, hơn nữa lại là bàn được coi trọng, chín học sinh của bàn này so với bàn lớn náo nhiệt bên kia có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều.

      Hai người Tần Chiến cùng Tần Diệc Hạo đều khá bận, thời điểm bữa tiệc tiến hành được nửa hai người mới đến. Hai người vừa đến, vài vị lãnh đạo đều đứng dậy nghênh đón. cái bàn lớn bên Quân Nghệ sớm để trước vị trí cho hai người, hiệu trưởng vội vàng đón hai người đến ghế chủ vị.

      "Tần tổng, Tần chính ủy, đến đến đến, chúng tôi lưu lại vị trí cho hai người đâu!"

      Tần Chiến đứng ở trong phòng nhìn lượt, bàn Quân Nghệ bên kia số người đông đảo, nam nam nữ nữ ngồi bàn lớn cắm đầy hoa, màu sắc của rượu cùng thực ăn đều quý báu cùng hoa lệ rất nhiều, trái lại đại học T bên này, vắng ngắt, yên lặng lui ở trong góc, vừa nhìn liền biết chính là đám người bị xem .

      Tần Chiến kiên nhẫn ứng phó nhóm người lãnh đạo vội vàng đón gió thúc ngựa này, lành lạnh trực tiếp cự tuyệt: " được, mọi người ăn tiếp , tôi sang ngồi ở cái bàn khác."

      Biểu tình tha thiết của mấy vị lãnh đạo hai trường đều sửng sốt, Tần Chiến mặc kệ phản ứng bọn họ thế nào, cước bộ trực tiếp liền hướng về phía góc bàn của đại học T tới.

      Tần Diệc Hạo đổi thân tây trang sẫm màu. Tây trang ràng được là ủi rất cẩn thận tỉ mỉ, lại luôn có thể bị làm ra bộ thanh thản mà lại như có cảm giác rộng ra. Như là thương lãng kình trúc*, nhưng bởi vì bả vai dày rộng lại kiên cố mà làm cho người ta sinh ra vài phần cảm giác khí thế của như núi cao nguy nga, càng phô ra vai rộng chân dài, mặt mày lạnh lùng tuấn, phân phó đối với người phục vụ sinh đứng ở cửa: "Tại bàn kia thêm hai cái ghế."

      Thương lãng kình trúc*: là gì a, ta biết có ai hiểu nghĩa chỉ ta nha

      Lần này cằm của sinh viên đại học T cùng với tất cả mọi người đều muốn cả kinh rớt xuống!

      Vị trí của Tần chính ủy tự nhiên là ghế chủ vị, Tần Diệc Hạo tùy tay phất phất, đối với phục vụ sinh câu nệ xách ghế : "Để ở nơi này , phương tiện."

      Khương Sam sửng sốt, hơi nghiêng nghiêng người nhường ra vị trí, Tần Diệc Hạo mặc âu phục, áo khoác đưa cho phục vụ sinh, khom người ngồi ở bên cạnh .
      Hoàn chương 30

      Chương 31.1

      Editor: Thiên Vi
      Phảng phất như Tần Diệc Hạo để tâm đến tầm mắt của mọi người đều dừng hình ở người của , vẫn bình thản ung dung ngồi thẳng lưng.

      Ngồi cạnh Tần Diệc Hạo là nam sinh, là bạn trai của nữ sinh trong đại học T mang đến. Nam sinh kia cũng là thiếu niên có diện mạo đẹp trai, nhưng khi ngồi ở bên cạnh Tần Diệc Hạo lại có vẻ tiêu điều gầy yếu. Khí thế tự giác liền thấp vài phần, tuy rằng cực lực bảo trì trấn định ngồi thẳng lưng, nhưng biểu tình kia nhìn thế nào cũng thấy có chút cứng ngắc.

      Tần Diệc Hạo ngồi thẳng lưng, lúc sau lại như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Khương Sam ý trưng cầu, đôi mâu đen sậm hẹp dài híp lại: "Để ý tôi ngồi ở chỗ này sao?"

      Mọi người ngồi cùng bàn tự giác đều hít ngụm khí lạnh, mặt của Khương Sam là tự nhiên cùng trấn định ghê gớm, nhưng ngón tay ở dưới bàn lại rối rắm khẩn trương xoắn lại thành đoàn. so với càng lễ phép, hơi gật đầu: "Tần tổng quả thực là quá khách khí, đương nhiên là tôi ngại."

      Tần Diệc Hạo thế này mới thu hồi tầm mắt chuyên chú, quay nhìn về phía nam sinh ngồi ở bên cạnh mình. lời nào, ánh mắt lạnh lùng chỉ nhìn nam sinh kia, nhưng ghét bỏ cùng nhẫn nại trong ánh mắt đen đặc lại gần như muốn tràn ra ngoài.

      Tần Diệc Hạo có đôi chút khiết phích*. Thời điểm ra ngoài xã giao, rất ít trường hợp cho phép người khác ngồi ở bên cạnh mình. Ở bàn của Quân Nghệ lúc trước, ngồi bên của là Tần Chiến ở ghế chủ vị, còn bên được đặt bộ đồ trang trí khéo léo tinh xảo. Nam sinh kia bị Tần Diệc Hạo nhìn chòng chọc, trong ngực run run chút, gần như là theo bản năng nhích mông, ghế của hơi xê dịch về phía bên cạnh.

      khiết phích*: mọi người chắc hiểu rồi hen..là bệnh thích sạch đó..*hắc hắc*

      Tần Diệc Hạo lúc này mới miễn cưỡng thu lại vẻ vui ở mặt.

      Mấy nữ sinh ngồi cùng bàn sợ hãi trước khí thế của Tần Chiến, ngồi bàn dám nhìn lâu theo phương hướng của Tần Chiến, cũng dám tiến lên chuyện. Nhưng dù sao họ cũng là những trải đời, nhìn người cũng chỉ nhìn vẻ bên ngoài, tuy họ sợ Tần Chiến, nhưng đối với Tần Diệc Hạo nhìn qua bình dị gần gũi hơn nhiều lại có nhiều cố kỵ như vậy. Tuy rằng họ cũng đều nhăn nhó ngượng ngùng muốn lên đáp lời, nhưng đám người, đôi mắt lại nhìn chằm chằm mặt của Tần Diệc Hạo.

      Tần Diệc Hạo động đũa, cũng uống rượu, cứ trầm mặc ngồi như vậy. Tần Chiến nhìn thoáng qua cháu trai, mắt lại nhìn Khương Sam ngồi ở bên cạnh của , mi tâm dễ nhìn ra hơi hơi cau lại. Tần Diệc Hạo rất ít khi ra bên ngoài xã giao, cầu lần so với lên trời còn khó hơn, hôm nay lại phá lệ đồng ý, biết nhất định vẫn là bởi vì người của Sở gia.
      Last edited by a moderator: 28/10/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 31.2

      Editor: Thiên Vi

      Đám hỏi của hai nhà, người của Sở gia cùng với Tần gia vẫn chưa từ bỏ ý định. Nhưng hai nhà cũng biết đạo lý ở nơi nào có thể bóp chặt được Tần Diệc Hạo, đợi đến khi Tần lão gia tử buông tay về Tây hoàn*, nếu muốn nhớ thương đến Tần Diệc Hạo, cái đó gọi là điểm khả năng đều có xảy ra.

      Tây hoàn*:khi chết về với thế giới cực lạc

      Hôm nay bọn họ trở về Tần gia chuyến ngắn ngủi, Tần Diệc Hạo liền bị Tần lão gia tử gọi lên thư phòng. Xương cốt thân mình của Tần lão gia tử trong thời gian nàykhông được tốt, biết ở trong thư phòng cùng Tần Diệc Hạo gì đó, thời điểm Tần Diệc Hạo ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      Hôm nay Sở Phàm cũng đến, Tần Diệc Hạo khó có được chút thời gian tham gia bữa tiệc đãi khách này, kết quả lại cùng ngồi ở bàn này, chính là muốn cho thấy ý của mình đối với Sở Phàm. Sở Phàm cũng là người kiêu ngạo, hôm nay thời điểm duyệt binh thức của đại học T, Tần Diệc Hạo ngoài ý muốn tham dự, hơn nữa buổi tối còn bất hòa đến ngồi ở bàn khác, nếu như người có chút đầu óc là có thể nhìn ra, Tần Diệc Hạo đây là vì chút tình cảm ít ỏi của với Sở Phàm, vì hai người từ cùng nhau lớn lên cho nên muốn nhẫn nại làm ra những hành động như vậy.

      Nhưng Tần Chiến biết tính tình của Tần Diệc Hạo, nhìn như kiên nhẫn cùng nhẫn như vậy, nhưng ở số tình nào đó mức độ tha thứ lại cực thấp. Chỉ mong Sở Phàm có thể hiểu ý tứ của Tần Diệc Hạo cùng người trong nhà cho ràng, bằng nếu cứ để cho trưởng bối Sở gia trong tối ngoài sáng sử dụng số thủ đoạn , như vậy, người khác tuy dám trêu chọc, nhưng lại biết chắc chắn chọc giận đến Tần Diệc Hạo, người cháu này của chút bận tâm cái gì gọi là tình cảm cùng tình nghĩa thế giao, trực tiếp cho người ta mặt mũi hạ thấp mặt mũi của bọn họ.

      Bạch Kỳ cũng có nhìn qua bàn khác, vài vị lãnh đạo thử dò xét ân cần lại đây kính rượu, trầm mặt, ai đến cũng cự tuyệt nhận lấy. Triệu Thanh Thanh ngồi ở bên cạnh cắn môi nhìn , trong ngực biết là tư vị gì. Người khác nhìn ra, nhưng chung quy thời gian ta quen biết với Bạch Kỳ dài như vậy, đương nhiên là có thể nhìn ra tâm tình của cực kém, ra ngoài dự tính của mình. Ngay cả ta cũng dám trêu trọc , khuyên hai câu về sau nên uống ít rượu, nhưng thấy Bạch Kỳ có phản ứng, ta liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

      bữa cơm, đám người tâm tư dị biệt.

      Thời điểm buổi tiệc sắp kết thúc, trước khi Bạch Kỳ , người của Bạch gia hề trong dự kiến liền xuất . Chuyện này vượt ra ngoài dự liệu của đám người Quân Nghệ, ngay cả hiệu trưởng của đại học T cùng lãnh đạo Quân Nghệ cũng có chút thận trọng biết nên xử lý như thế nào. Hơn nữa Tần chính ủy cùng Tần Diệc Hạo còn ngồi ở trong phòng đâu, cục diện đêm nay dễ dàng. Vài vị lãnh đạo ở đây có người nghe qua, tuy hai nhà Tần Bạch cùng là quân nhân thế gia, nhưng quan hệ đời trước của Bạch gia cùng với Tần gia hình như là hề hữu hảo.

      Đợi đến thời điểm thấy Bạch Kỳ cùng với hai vị ở Tần gia người nào để ý tới đối phương, trống đánh trong ngực vài vị lãnh đạo mới giảm bớt. Bạch Kỳ nhìn cũng thèm nhìn đến bàn của đại học T cái, còn hai vị ở Tần gia kia lại trực tiếp chịu ngồi vào bàn tiệc của Quân Nghệ, ngược lại đến góc hẻo lánh của đại học T ở bên kia. Người có tâm trong ngực liền chuyển động vài vòng, trong tâm liền sinh ra vô số suy đoán.

      Lúc Bạch Kỳ rời , thực tế ít người trong tâm đều loại cảm giác thở phào nhõm hơi.

      Bạch Kỳ có thể , nhưng Triệu Thanh Thanh lại thể . Trong lòng ta kỳ có vài phần suy đoán, ước chừng ta biết Bạch Kỳ vì cái gì sau đêm tâm tình lại kém như vậy. Những suy đoán kia làm cho ta có chút tâm thần yên, trong ngực tựa như có con dao. Ghen tị cùng cam lòng trong đáy lòng của đan xen lẫn nhau, quấn quanh Triệu Thanh Thanh khiến ta gần như muốn đem chiếc đũa ở trong tay bẻ gãy .

      Bữa tiệc đãi khách kết thúc, Khương Sam chuẩn bị chợt cảm thấy cánh tay căng thẳng, sau đó cánh tay của liền bị người khoác lên khuỷu tay.

      "Khương Sam, đến đây chút, tôi có chuyện muốn cùng ."

      Triệu Thanh Thanh ghé sát bên tai của Khương Sam, bộ dáng thần thần bí bí, nhàng lôi kéo Khương Sam ý bảo khoan hãy , ôm cánh tay của tỏ ra hai người rất quen thuộc cùng thân mật.

      Khương Sam nhìn ta cái, theo lực đạo của ta đến bàn ở cách vách. Triệu Thanh Thanh lôi kéo ngồi ghế, đối với mấy người học sinh của đại học T phất phất tay.

      "Mấy người trước , Khương Sam ở lại, chút nữa mới trở về."

      Mấy nữ sinh đại học T cùng với Khương Sam vốn phải rất quen thuộc, nghe vậy cũng có nhiều từ chối, chào hỏi chút rồi luôn.

      Tần Chiến vừa mới tới cửa liền bất động thanh sắc liếc mắt nhìn về phía bên này. Tần Chiến là loại người nào, người mà nhìn qua còn nhiều hơn cả so với người bình thường ăn cơm, cho nên nhìn người cực chuẩn.

      Nhưng còn có việc ở trong quân đội, thể trì hoãn, ở hành lang, Tần Chiến liền gọi Tần Diệc Hạo lại.

      "Cậu đêm nay phải chỗ nào?"

      có người ngoài ở đây, biểu tình mặt Tần Diệc Hạo mới ra vài phần lạnh lùng bức người, mặt mày sắc bén gần như muốn phá đồng mà ra, từng góc cạnh gương mặt sắc như đao tước phủ, mặt là đôi mâu đen sậm thần sắc thanh đạm khí phách, giọng thèm che dấu lộ ra vài phần khó chịu cùng chán ghét.

      "Lão gia tử muốn tôi trực tiếp về nhà."

      Tần Diệc Hạo trời sinh cùng người của Tần gia hợp, độc lập độc hành, chưa từng có người nào có thể quản thúc chế trụ được . Quan hệ của với Tần Chiến kỳ là coi như bình thường, xuất phát từ tôn kính nào đó, thời điểm chống lại thái độ khá lịch , nếu phải là xương cốt thân mình Tần lão gia tử sắp được, có người nào có thể làm ra chuyện ước thúc đối với .
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 31.3

      Editor: Thiên Vi



      Kỳ cũng thể trách Tần lão gia tử gấp gáp.

      Hai đời đầu tiên của Tần gia, là Tần Chiến cho đến nay còn đề cập tới chuyện kết hôn. Tần Chiến ở trong quân đội, hoặc là vội chuyện công , thể thường xuyên về nhà. nhiều năm trôi qua như vậy, Tần lão gia tử dù bốc phét nhưng cũng triệt để buông tha hi vọng.

      Kết quả tại ngay cả đứa Tần Diệc Hạo, đến khi lớn tính cách cũng đều bất thường, chính là cảm thấy hứng thú đối với phụ nữ chút nào. Thời gian của Tần lão gia tử còn nhiều, nếu lúc này vội mới thấy kỳ quái.

      Tần Chiến hiển nhiên đối đứa cháu này cũng rất thông cảm, trực tiếp khai ra bảng giá.
      “Lão gia tử bên kia, tôi giúp cậu xử lý, cảm xúc của ông phập phồng, gần đây làm việc chính xác là cực đoan, cậu trước tránh chút cũng tốt.”

      Tần Diệc Hạo kinh ngạc, nhướn mày nhìn người chú ở trước mặt lớn hơn mình bao nhiêu. gương mặt tuấn ra vài phần suy nghĩ sâu xa, chờ Tần Chiến tiếp phần sau.

      Tần Chiến đối với người cháu khôn khéo này của mình cũng có chút đau đầu. Thấy hỏi, chính mình chỉ có thể tiếp:

      bé lúc trước ngồi ở bên cạnh cậu, tên là Khương Sam. Lúc nữa cậu đưa ấy về đoạn, buổi tối đêm khuya mình an toàn.”

      Sắc mặt của Tần Diệc Hạo nhạt xuống, nhíu mi nhìn Tần Chiến:

      ” Có phải chú coi trọng bé ấy hay ?”
      mặt Tần Chiến đổi, nguyên bản vẫn như trước duy trì uy nghiêm, trầm giọng :

      “Chớ nhảm, bé ấy còn như vậy, tôi là nhìn thấy mọi chuyện ở trong phòng đúng lắm, phỏng chừng ấy chịu thiệt, đứa này sai, cậu có điểm chiếu cố.”

      Tần Diệc Hạo trầm tư 2 giây, gật gật đầu, khó có khi mở miệng kêu tiếng tôn kính, hảo tâm nhắc nhở:

      “Chú, bé kia thích hợp với chú, nhìn qua chẳng những tuổi, quả thực là có điểm quá đơn thuần, loại người như bé này cần nhất chính là phải thường xuyên chiếu cố, thời thời khắc khắc che chở sủng ái, với tính cách của chú hẳn là tìm người nội trợ hiền tuệ, đối với bé nũng nịu như vậy quả thực là thích hợp để làm bạn đời.”

      Tần Chiến nghe thấy Tần Diệc Hạo gọi mình là chú, mặt tuy chút thay đổi, nhưng cánh tay lại nổi lên tầng da gà. cứ như vậy nhìn Tần Diệc Hạo lời nào, Tần Diệc Hạo xong, cũng muốn Tần Chiến cho mình thêm cái đáp án gì.
      “Vậy tối nay tôi quay về, đám người Sở gia bên kia dám làm càn như vậy, tôi muốn xuất thủ, tôi cố kỵ đến Tần gia mà nhẫn lần hai lần, có khả năng vẫn nhịn mãi .”

      Tần Chiến “Ân” tiếng, biểu tình cũng có chút nghiêm túc:

      “Tôi khuyên lão gia tử.”

      Ở trong phòng ngồi trong chốc lát, thấy người trong phòng sau khi sai biệt lắm, Triệu Thanh Thanh mới tươi cười yên tâm mở miệng. Trong mắt ta mang theo ba phần thiện ý, năm phần đánh giá, còn có hai phần tính kế tự cho là được che giấu rất tốt.

      “Là như vậy, ngày trước tôi cũng nghe Bạch Kỳ qua thích khiêu vũ, hôm nay lại thấy tại thời điểm duyệt binh thức biểu đặc sắc như vậy, tôi rất thích . Trường học các phải trường dạy vũ đạo chuyên nghiệp, tôi nghĩ nếu để cho học tập ở trong ấy là đáng tiếc, cho nên tôi muốn giới thiệu cho người mà tôi nhận thức.”

      Khương Sam sớm có dự cảm ở trong lòng, vừa nghe Triệu Thanh Thanh vậy liền cười. Trùng sinh thế, có rất nhiều chuyện đều thoát khỏi quỹ đạo vốn có của kiếp trước.

      màn như thế này tháng sau đáng lẽ ra mới được trình diễn, nhưng hôm nay lại xuất ở trước mắt của khua chiêng gõ trống đầu tiên.

      Triệu Thanh Thanh thấy Khương Sam tươi cười kỳ quái, lại chút khuynh hướng nào tò mò muốn chủ động mở miệng để hỏi, ta chỉ có thể tiếp:

      “Là như vậy, khả năng là lắm, trong Quân Nghệ có rất nhiều đoàn nhóm múa ngoại khóa, lúc ấy xã đoàn cho phép những người phải vũ đạo chuyên nghiệp cùng với những người ở bên ngoài trường học vũ đạo tham gia. Chỉ là bởi vì bên trong có rất nhiều người dạy đều là danh sư, cho nên tuyển chọn tương đối nghiêm khắc, tôi cảm thấy tài nghệ của sai, hẳn là có thể vào.”

      Khương Sam tự nhiên lý giải được cái gọi là xã đoàn ở trong miệng của Triệu Thanh Thanh là cái gì. Có thể chỉ cần là người học vũ đạo trong thành phố S, có người nào là chưa từng nghe qua đoàn nhóm múa trong Quân Nghệ. Ở bên trong hội tụ rất nhiều danh sư, rất nhiều người nguyện ý giảng bài nghệ thuật trong Quân Nghệ ngược lại ngẫu nhiên nguyện ý theo xã đoàn. Nguyên bản học sinh trong Liên Quân nghệ muốn vào đều cực kỳ dễ dàng.

      Càng làm cho lòng người hướng tới đó là chỉ học tập ở bên trong đó cơ hội có thể được tăng lên rất lớn, nếu có thể vào được xã đoàn lớn nhất trong Quân Nghệ, sau này gặp vô số cơ hội có giá trị lớn.

      Sở Phàm chính là người nổi bật ở bên trong, ta cũng là học sinh của xã đoàn khởi đầu cho đến nay, phải là thanh danh vang dội.

      Kiếp trước, Khương Sam ở trong này thế nhưng bị làm nhục vô số lần, chẳng những ngay từ vòng thứ nhất liền chút khách khí bị loại xuống, còn chịu mất mặt rất lớn.

      Xã đoàn này chỉ là tốt tiến, quả thực chính là còn khó như lên trời.

      Khương Sam làm bộ dáng ngây thơ cùng tin:

      “Đoàn nhóm múa của Quân Nghệ tôi biết, nhưng tôi nghe nếu phải là học sinh vũ đạo chuyên nghiệp, bên trong nhận. Tư cách cơ bản nhất để vào, tôi cũng có.”

      Triệu Thanh Thanh thầm cười cười, nếu có tư cách, có thể dễ dàng vào, tôi còn tìm làm cái gì.
      Biểu tình mặt của Triệu Thanh Thanh mang theo thương tiếc cùng đồng tình:

      “Cho nên tôi muốn giới thiệu lão sư cho a, tài nghệ của tôi có thể lý giải, đặc biệt trực tiếp trúng tuyển vào cũng có chút vấn đề. Tôi chuyện của cho lão sư này, ông đối với cảm thấy rất hứng thú, ông là giáo sư Lưu Hoằng trong trường học của chúng tôi, giáo viên kiêm chủ nhiệm, biết nghe qua tên của hông chưa.”

      Triệu Thanh Thanh tuy rằng hỏi như vậy, trong lòng lại cực kỳ chắc chắn Khương Sam tuyệt đối đáp ứng. ta nắm chắc lòng người thể thuần thục, bằng cũng có khả năng lung lạc được người như Bạch Kỳ vậy.

      tại Khương Sam bị vây trong hoàn cảnh nghèo túng, thích vũ đạo lại có phương pháp có thể lần nữa bước vào, nếu có cơ hội có thể tiến vào học tập ở trong Quân Nghệ, cơ hội lớn hấp dẫn như vậy, xem như là người bình thường đều thể cự tuyệt được.

      Huống chi đối với người đứng ở thời kỳ bàng hoàng là Khương Sam đâu.

      Quả nhiên, Khương Sam lập tức gật gật đầu:

      “Tôi biết tiên sinh Lưu Hoằng, ông ấy nhảy khúc samba sàn quốc tế còn được khen hạng.”

      Triệu Thanh Thanh cười:

      “Bây giờ Tiên sinh Lưu Hoằng ở phòng cách vách xử lý vài chuyện, nếu muốn tiến vào trong xã đoàn như lời của tôi, chốc lát với tôi gặp ông ta lần ?”

      Khương Sam luẩn quẩn:

      “Này… tốt lắm, trễ thế này.”

      Triệu Thanh Thanh oán trách nhìn Khương Sam cái, thân thân mật mật ghé sát vào người cười :

      yên tâm , giáo sư Lưu là người tốt, bất quá là người hiền lành, có thể có chuyện gì?”

      Khương Sam buông mi cúi đầu, nở nụ cười như có chút ngượng ngùng.

      Chính xác, bất quá giao hảo cùng với lão nam nhân. Kiếp trước, chính là tên đầu sỏ làm hại thân bại danh liệt, nhận thức Lưu Hoằng chẳng những khiến cùng Bạch Kỳ sinh ra nhiều khoảng cách khác nhau, còn tạo cho những lời đồn, bắt đầu bị khinh thường cùng bị mắng chửi đến cẩu huyết.

      Làm sao có khả năng buông tha cho người nam nhân này đây?

      Huống chi bởi vì Lưu Hoằng tham gia, đoạn năm tháng làm cho lấy nó làm sỉ nhục như vậy, lại còn mang tới cuộc kỳ ngộ lớn nhất trong cuộc đời của , cũng đủ để thay đổi hoàn toàn bước ngoặt lớn nhất cùng quỹ tích sinh mệnh của .

      Hoàn chương 31

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :