1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh: Thê tử định mệnh của tướng công khờ khạo (c72) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63: Ta phải tên ngốc

      Nàng rốt cuộc nhận ra vì sao cái này lại quen mắt, hóa ra là ngọc bội mà Thương Đông Thần luôn đeo bên người, nàng từng nghe Thương phu nhân qua, khối ngọc bội này là Thương lão gia mua được của thương nhân Tây Vực, là khối ngọc cực kỳ quý hiếm, nếu đeo ở người, mùa hè làm cho người ta mát mẻ, mùa đông ấm áp.

      Nàng vuốt ve miếng ngọc, miếng ngọc này rơi ở bên ngoài phủ, chứng tỏ Thương Đông Thần ra khỏi phủ.

      "Bốn người các ngươi chia nhau ra tìm, hỏi thăm những người xung quanh đây xem họ có nhìn thấy Thương thiếu gia ra hay ." Hàn Mạch Như cất ngọc bội , áp chế sợ hãi trong lòng, quay lại phân phó bốn gã sai vặt.

      "Vâng”, bốn gã sai vặt đồng thanh trả lời rồi hướng ra ngoài phủ tìm người.

      Đứng trong ngõ Hàn Mạch Như lo lắng, nàng sợ nam nhân ngốc kia bị người ta bắt nạt.

      Lúc này, chiếc xe ngựa vội vã chạy về phía đông thành.

      Xe ngựa chạy lúc lâu liền dừng lại phía trước tiểu trạch viện, gã sai vặt ngồi phía ngoài đánh xe cho xe dừng lại.

      Ngô Hạo Thiên từ xe ngựa nhảy xuống, xoa nắn tay chân có chút ê ẩm, chợt nhớ đến xe ngựa còn có người, nghĩ tới người này, sắc mặt Ngô Hạo Thiên lập tức trầm xuống, giọng độc ác phân phó gã sai vặt, "Đem tên ngốc xe ngựa khiêng vào trong viện cho ta."

      xong, Ngô Hạo Thiên lập tức xoay người vào trong viện, để lại mình gã sai vặt khuôn mặt khổ sở nhìn Thương Đông Thần ngủ say bên trong, nhìn lên, mới phát bên khóe miệng tên ngốc kia chảy xuống ít chất lỏng mờ ám trắng trắng.

      "Ôi, ghê tởm." Nhìn thoáng qua xong cả người rùng mình cái, dùng sức ổn định lại thân mình, nhảy lên xe ngựa, sau đó dùng sức tha Thương Đông Thần ra khỏi xe ngựa, trong lúc đường, trán của Thương Đông Thần bị đập vào thành gỗ bên xe ngựa, phỏng chừng tại trán của đều sưng đỏ .

      Gã sai vặt vừa tức giận vừa khiêng Thương Đông Thần xuống, vào trong đại sảnh vất Thương Đông Thần xuống đất.
      Từ cao như thế ngã xuống người chết còn sống lại được, huống chi là người chỉ bị ngất như Thương Đông Thần.

      Thương Đông Thần thống khổ rên rỉ ra tiếng, vừa khóc vừa tỉnh lại, kêu: “đau quá”, làn mi rung rung, mắt từ từ mở ra.

      "Đây là chỗ nào? Như Nhi muội muội?" Thương Đông Thần tỉnh lại, ánh mắt đảo vòng, nhận ra đây là nơi xa lạ chưa từng thấy qua, trong lòng tự chủ được gọi tên người mà ỷ vào nhất.

      Ngô Hạo Thiên vốn oán hận tên ngốc này, tại lại thấy buồn nôn gọi nhũ danh của Hàn Mạch Như, oán hận trong lòng càng nồng đậm, khuôn mặt trầm đứng lên đến bên cạnh Thương Đông Thần, tay túm lấy Thương Đông Thần nhấc lên, hung tợn với , "Tên ngốc, tại ngươi nằm ở trong tay ta, ngươi mở to mắt ra xem ta là ai?"

      Thương Đông Thần nghe có người mắng mình là tên ngốc, rất tức giận, theo bản năng liền chu miệng lên, liều lĩnh đẩy tay người túm mình ra, ánh mắt cũng bừng lửa giận mắng Ngô Hạo Thiên, "Ta phải tên ngốc, ngươi mới là tên ngốc."



      Chương 64: Khất cái đưa tin tức

      Lúc ánh mắt nhìn thấy Ngô Hạo Thiên, Thương Đông Thần a tiếng, chỉ vào Ngô Hạo Thiên , "A, ta nhớ ra ngươi là ai rồi, ngươi là người xấu bắt nạt Như Nhi muội muội, ngươi là người xấu."

      "Câm miệng, lại kêu to, ta cắt lưỡi ngươi vất cho chó ăn bây giờ." tại Ngô Hạo Thiên mới nhận ra, người bình thường thể chuyện cùng với tên ngốc được, chính là mới chuyện với tên ngốc này mấy câu thôi mà chịu được, thậm chí còn sinh ra loại xúc động muốn bóp chết tên ngốc này.

      Thương Đông Thần sợ hãi gắt gao che miệng mình, mở to hai mắt nhìn , trong mắt đều là sợ hãi.

      "Ngươi đem tên ngốc này về hậu viện , cần cho uống nước hay ăn cơm, ta muốn để cho đói chết khiếp." Ngô Hạo Thiên cười quỷ dị .

      "Vâng." Gã sai vặt cẩn thận nghe theo phân phó của Ngô Hạo Thiên, đem Thương Đông Thần nhốt vào trong sài phòng ở hậu viện, vừa ra đến đại sảnh, liền cảm giác được lưng mình toàn mồ hôi lạnh, đại thiếu gia nhà mình trông khủng bố, còn tưởng thiếu gia nhà mình bắt Thương công tử về đánh người ta trận sau đó đem người ta về, ngờ thiếu gia nhà mình lại muốn mạng của người ta, nghĩ đến chủ ý này của đại thiếu gia nhà mình, hai chân gã sai vặt liền phát run.

      Bên trong sài phòng ở hậu viện, sau khi gã sai vặt vất Thương Đông Thần vào bên trong, có chút áy náy, , "Thương thiếu gia, nếu ngươi bị thiếu gia nhà ta làm cho chết đói, ngươi chết rồi ngàn vạn đừng tới tìm ta nhé, ta cũng chỉ là hạ nhân, phụng mệnh làm việc, nếu muốn tìm tìm thiếu gia nhà ta ấy."

      Thương Đông Thần rầu rĩ vui, ngồi nền nhà, nghe thấy tiếng truyền đến đầu mình, nhìn gã sai vặt cầu xin, "Ta cần ở trong này, ta muốn tìm Như Nhi muội muội, ngươi thả ta ra ngoài. Thả ta ra ngoài."

      Tiểu cây cột theo dõi , ở trong lòng thầm nghĩ, ngốc tử, thực xin lỗi, ta cũng muốn thả ngươi, nhưng nếu thả ngươi ra, thiếu gia liền giết ta mất.

      Thương Đông Thần thấy trả lời mình, cũng yên tĩnh ngồi, tập trung tinh thần nghe người ta .

      "Ngươi yên tâm, ta trách ngươi , ta cũng muốn ngươi bị thiếu gia nhà ngươi giết chết." Thương Đông Thần đột nhiên mở to đôi mắt vô tội nhìn .

      Tiểu cây cột vừa nghe đến những lời này, chân lui về sau hai bước, sắc mặt tái nhợt nhìn lắp bắp hỏi, "Ngươi, ngươi là người hay quỷ thế, tại sao ngươi có thể nghe được suy nghĩ trong lòng ta ? Trời ạ, là gặp quỷ ." xong những lời này, bỏ chạy ra ngoài, hoảng sợ khóa cửa sài phòng vội vã chạy mất.

      Ở Hàn phủ, Hàn Mạch Như và bốn gã sai vặt tìm kiếm hồi cũng thấy bóng dáng Thương Đông Thần.

      Ngay lúc Hàn Mạch Như thất vọng, đột nhiên thanh tỉnh ngủ của ai đó vang lên.

      Nàng ban đầu còn tưởng rằng là Thương Đông Thần, đến khi nàng đến ngõ nhìn thấy lão khất cái nằm đống chiếu, nhìn thấy mắt còn dính gỉ mắt, chắc chắn vừa tỉnh ngủ dậy.

      Thấy phải là người mình muốn tìm, nàng thất vọng hạ mi mắt chuẩn bị rời , đột nhiên gã khất cái lên tiếng gọi nàng lại.

      "Tiểu nữ oa nhi, ngươi có phải tìm người , tìm người nam nhân." Lão khất cái khẳng định .
      Andrenalinhdiep17 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 65: Lão nhân thú vị

      Hàn Mạch Như dừng bước, đặc biệt khi nàng nghe được ông ta khẳng định như vậy, nàng quay đầu kinh ngạc, để ý đến cảnh bẩn thỉu cùng mùi hôi thối bốc lên kinh người, Hàn Mạch Như ngồi xổm xuống bên cạnh nắm lấy tay ông ta hỏi, "Lão gia gia, có phải lão biết ở chỗ nào, van cầu lão cho ta biết ."

      Lão khất cái lại ngáp cái to, cùng tiếp với tiếng bụng đói kêu ùng ục, mặt bẩn hề hề, cười , "Ôi, ngủ nửa ngày, lão nhân ta đói muốn chết rồi, rất là đói nha ." xong câu đó, ánh mắt ông ta còn cố ý vô tình nhìn sang Hàn Mạch Như.

      Ông ta tỏ vẻ ràng như vậy, Hàn Mạch Như làm sao nhận ra được, thế nhưng tại nàng có thừa thời gian để đùa cùng lão nhân này, nàng đứng lên phân phó với bốn hạ nhân bên cạnh, "Bốn người các ngươi lập tức vào phủ lấy ít thức ăn ra đây, nhanh lên."

      Bốn gã sai vặt sau khi nghe tiểu thư phân phó, vội vàng chạy vào phòng bếp trong phủ, trong tay mỗi người cầm ít thức ăn bê ra.

      "Tiểu, tiểu thư, thức ăn đây ạ ." Bốn gã sai vặt kịp thở ra bên ngoài cửa sau, trong đó gã sai vặt dẫn đầu bẩm báo với nàng.

      Hàn Mạch Như đứng lên, đến bên người bọn họ đoạt lấy thức ănmột cỗ mùi thơm bốc lên trước mặt lão nhân gia, mặt nàng khó nén sốt ruột hướng , "Lão gia gia, lão ăn nhanh chút, ăn xong van cầu lão chuyện lão biết cho ta."

      Lão khất cái nhìn thoáng qua thức ăn đặt trước mặt, nhưng chưa ăn ngay, mà rất bình tĩnh hỏi Hàn Mạch Như, "Cái nam nhân kia rất quan trọng với ngươi sao? Ta thấy hình như là nam nhân được bình thường, ở cùng chỗ với tiểu nữ nhi ngươi, xứng."

      Hàn Mạch Như sắc mặt lập tức xuống dưới, ánh mắt lạnh như băng nhìn mở miệng , "Chuyện này liên quan đến lão, lão chỉ cần với ta ở đâu thôi."

      Nàng thích lão nhân gia này đánh giá thấp tên ngốc kia, dù có vo dụng, nhưng là người trong lòng nàng, ai có quyền bình phẩm gì cả.

      Lão khất cái cũng giận, chính là luôn luôn cười tủm tỉm nhìn Hàn Mạch Như, qua hồi lâu, ánh mắt ông ta rời khỏi người Hàn Mạch Như nhìn thức ăn trước mặt, cầm lấy cái đùi gà bắt đầu cắn nuốt.

      Saukhi ông ta ăn xong nửa cái đùi gà mới mở miệng , "Buổi sáng hôm nay, ta ngủ ở trong này nhìn thấy, cái xe ngựa dừng lại ở cổng sau phủ của ngươi, lúc sau, có người từ trong phủ ngươi ra vai vác theo nam nhân mặc trường bào màu xanh lục, bọn họ quẳng lên xe ngựa rồi rời ."

      Nghe được tin tức hữu dụng, trong lòng Hàn Mạch Như dâng lên vui mừng, thế nhưng rất nhanh lại qua , nàng chỉ biết bị người ta mang , nhưng biết là ai , nàng biết tý gì về người bắt , này chẳng khác gì mò kim đáy biển? Nghĩ vậy, mặt nàng hưng phấn tươi cười bỗng chốc tiêu tan.

      Tuy rằng lão khất cái tận lực chiến đấu với đồ ăn đất nhưng ông ta vẫn chú ý đến biểu cảm mặt Hàn Mạch Như, thấy mặt nàng lộ ra vẻ thất vọng, ông ta đắc ý cười tiếp, "Tuy rằng nam nhân ngươi muốn tìm bị xe ngựa mang , thế nhưng lão nhân gia ta đây nhìn thấy bài tử bên mặt phải của xe ngựa."


      Chương 66: Lão nhân muốn thù lao

      " vậy chăng? Lão nhân gia người thấy được, lão có thể cho ta biết bài tử xe ngựa là của ai , lão muốn thù lao thế nào ta cũng đồng ý!" Hàn Mạch Như ngồi xổm xuống nắm lấy tay ông ta hỏi quan tâm đến tay ông ta vừa bẩn vừa dính đầy dầu mỡ.

      Lão khất cái thần bí hề hề sờ sờ đám râu dính đầy dầu mỡ của mình, mặt cười bí hiểm , " cầu của ta rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày ngươi phái người đem cho lão nhân ta ba bữa cơm là được, tuổi lớn, ra đường ngồi ăn xin có ai cho ta bạc nữa." Lão khất cái rũ mắt xuống che tia tính kế trong mắt, tỏ vẻ đáng thương .

      Hàn Mạch Như vừa nghe thấy cầu này, nghĩ nếu là cầu này nàng có thể đáp ứng, chỉ là cơm ăn ngày ba bữa, nếu như được thông tin nàng cần nghe dù bảo nàng đối đãi với ông ta như khách quý suốt đời cũng được.

      "Tốt, nếu như lão cho ta mỗi ngày ta đều cho người mang ba bữa cơm đến cho lão, chỉ như vậy thôi sao?” Hàn Mạch Như sảng khoái đáp ứng.

      Lão khất cái vừa lòng cười gật đầu, cuối cùng rốt cục ở cái miệng của trung hộc ra câu manh mối để tìm Thương Đông Thần, "Ta nhìn thấy bài tử xe ngựa kia là của Ngô gia. Nữ oa nhi ngươi nên suy nghĩ cẩn thận lại xem có nên chọc vào người của Ngô gia hay ?"

      Hàn Mạch Như lập tức nghiêm túc suy nghĩ lời ông lão , người Ngô gia, trong đầu nàng chợt xẹt qua hình ảnh của người, cũng nhớ tới mấy ngày trước tranh chấp ở tửu lâu, bây giờ Hàn Mạch Như có thể khẳng định người bắt Thương Đông Thần là Ngô Hạo Thiên.

      Trong lòng nàng tràn đầy tức giận đối với hành vi ti bỉ của Ngô Hạo Thiên, đầu tiên Hàn Mạch Như lễ phép cám ơn lão khất cái, hơn nữa còn quên hứa hẹn mình nhớ lời hứa với lão, cam đoan với lão là mỗi ngày có người đưa đến ba bữa cơm, sau đó sốt ruột rời .

      Tra được manh mối để tìm Thương Đông Thần, Hàn Mạch Như bắt đầu phân phó bọn hạ nhân tìm Thương Đông Thần trong phủ dừng lại, nàng biết tại nàng cần nhất là bình tĩnh mà hoảng loạn, Thương Đông Thần còn chờ mình cứu , nàng nhất định được hoảng loạn.

      Hàn Mạch Như đè nặng đáy lòng táo loạn, nàng bắt đầu nghiêm cẩn nghĩ cách cứu nam nhân ngốc kia, cuối cùng nàng nghĩ ra biện pháp, nàng gọi hạ nhân của Hàn phủ lại sai toán sang Ngô phủ thám thính tin tức, phân phó bọn họ nếu thấy Ngô đại thiếu gia phải theo dõi chặt, nhất cử nhất động của đều phải lập tức báo lại cho nàng.

      Thời gian canh giờ trôi qua, Hàn Mạch Như sốt ruột ngồi trong phòng khách Hàn phủ chờ hạ nhân hồi báo, nàng biết bản thân ở trong này ngồi có bao nhiêu lâu, nàng chỉ nhớ nàng chợt lấy lại tinh thần khi thấy sắc trời bên ngoài tối đen.

      Lục Nhi cầm ngọn nến vào, khi nàng nhìn thấy tiểu thư vẫn chống tay vào chán, trong mắt nàng lộ vẻ đau lòng, đến an ủi Hàn Mạch Như, "Tiểu thư, có phải từ sáng đến giờ người chưa nghỉ ngơi?"

      Hàn Mạch Như giương mắt nhìn Lục Nhi đứng bên cạnh, ánh mắt hơi hơi đau nhức, nàng lấy tay nhu nhu khóe mắt hai bên, qua thời gian dài gì, tại chuyện giọng có chút khàn khàn, " tại là lúc nào rồi? Hạ nhân phái ra ngoài có về hồi báo chưa?"

      Lục Nhi lấy ra cái áo khoác khoác lên người Hàn Mạch Như, vốn là khuôn mặt của nữ hài tử mới lớn thế nhưng do mệt mỏi, lo lắng, làm cho Lục Nhi mới mười hai tuổi lại có biểu như phụ nhân lẩm bẩm, "Chưa có trở về, nhưng mà tiểu thư, Lục Nhi là người cả ngày nay chưa có nghỉ ngơi tý nào , tại là nửa đêm, hay là ngài nghỉ ngơi chút , ở đây có Lục Nhi lo rồi?"
      linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67: Có tin tức

      Hàn Mạch Như đáp ứng đề nghị này, chút suy nghĩ liền phủ quyết , " cần, ta ở chỗ này chờ là được rồi, tại ta còn lòng dạ nào mà nghỉ ngơi, hết ngày , cũng biết Thần ca ca tại thế nào , họ Ngô kia có khi dễ hay ?"

      Thời gian càng trôi qua, lòng Hàn Mạch Như càng như lửa đốt, miên man suy nghĩ , làm cho trong đầu nàng như vang lên thanh, đều là thanh của Thương Đông Thần, kêu tên nàng, kêu nàng mau tới cứu , còn người rất đau, khóc gọi tên nàng.

      "Tiểu thư, tiểu thư, ngài làm sao vậy? ngài đừng dọa Lục Nhi nha, ngài đừng bị làm sao nha." Lục Nhi nhìn thấy tiểu thư nhà mình nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ làm cho nàng bị dọa vội đứng dậy, Lục Nhi bỗng chốc mất bình tĩnh, hoảng hốt cầm lấy tay Hàn Mạch Như, như sắp khóc gọi to.

      "Ta sao." Hàn Mạch Như vẫy vẫy tay đáp, nhưng vẻ mệt mỏi mặt dấu được, tại dưới mắt nàng hai quầng đen , hơn nữa người cũng có tinh thần, vẻ mệt mỏi .

      Trong sài phòng ở tiểu viện, ngày Thương Đông Thần được ăn cơm uống nước, tại suy yếu nằm cỏ, miệng khẽ lẩm bẩm, "Người tới, đến, người, ta, bụng, rất đói, ta, ta muốn ăn cơm, uống nước."

      Ánh trăng vụng trộm xuyên thấu qua cửa sổ khe hở chiếu đến trêm mặt Thương Đông Thần , qua ánh trăng có thể thấy khóe mắt còn đọng lại hai giọt nước mắt.

      "Như Nhi muội muội, Như Nhi muội muội, Thần Nhi rất đói, rất khát, Như Nhi muội muội." Thương Đông Thần thanh có chút khàn khàn hô, thanh rất .

      Đêm nay nhất định có người vui mừng có người lo lắng.

      Ở Ngô phủ Ngô Hạo Thiên ngồi xe ngựa trở về Ngô gia, mặt lộ vẻ cao hứng vào trong phủ.

      Gần Ngô phủ trong đêm tối, có vài hạ nhân của Hàn phủ đứng nấp trong ngõ , họ chở Ngô Hạo Thiên cả ngày trời , may mắn trời phụ người có lòng, rốt cục ở nửa họ cũng thấy Ngô Hạo Thiên trở về.

      "Hai người các ngươi hồi phủ bẩm báo cho đại tiểu thư, với nàng Ngô gia thiếu gia trở về phủ ." Năm hạ nhân ngồi xổm người chỉ vào hai người còn lại phân phó về phủ báo cáo lại cho Hàn Mạch Như, còn ba người ở lại tiếp tục theo dõi.

      "Được, chúng ta ." Hai người đứng lên, dè dặt cẩn trọng từ chỗ tối ra, chạy nhanh về hướng Hàn phủ.

      tại là ban đêm giờ tý , Hàn phủ đèn đuốc sáng choang, dù là chủ tử hay hạ nhân bọn họ đều lo lắng cho Thương Đông Thần mà ngủ được.

      Cho nên khi có hạ nhân từ phía Ngô phủ chạy vào cửa, người gác cửa lập tức bẩm báo.

      "Có người trở lại, có người trở lại."

      Thanh này biết từ đâu truyền đến, ngồi ở phòng khách Hàn Mạch Như cũng nghe thấy, bỏ tay chống cằm xuống, mặt lộ ra hưng phấn đứng lên, Lục Nhi ở bên cạnh cũng đứng lên theo, mặt cũng lộ ra vui mừng , "Tiểu thư, khả năng có tin tức của Thương thiếu gia ."

      Hàn Mạch Như có trả lời, mà mặt vui mừng tươi cười, ánh mắt luôn luôn nhìn ngoài cửa viện, bao lâu sau, chỉ thấy ngoài cửa xông tới hai nam nhân.



      Chương 68: Theo dõi

      "Tham kiến đại tiểu thư." Hai nam nhân này là hai gã sai vặt nhận chạy về báo tin, mặt đều là mồ hôi.

      Hàn Mạch Như bảo bọn họ đứng lên rồi hỏi, " tại cần để ý đến lễ nghi, các ngươi quay về có phải có tin tốt? Có tin của Thương thiếu gia chưa ?"

      Hai gã sai vặt liếc mắt nhìn nhau, mặt lộ ra xấu hổ sau cùng người bạo dạn trả lời, "Hồi đại tiểu thư, bọn nô tài ở Ngô phủ chưa có tin tức của Thương thiếu gia, nô tài quay về để báo cho tiểu thư là Ngô đại thiếu gia vừa mới hồi phủ."

      Hàn Mạch Như sau khi nghe bọn họ có chút thất vọng, thế nhưng nàng lại nghe Ngô Hạo Thiên khuya như vậy mới hồi phủ, làm cho nàng cảm thấy chắc hẳn là có chuyện mờ ám, mà phần nhiều là có liên quan đến việc bắt cóc Thương Đông Thần.

      Nàng tự với chính mình phải phấn chấn lên, được thất vọng, nàng lấy lại tinh thần phân phó hai gã sai vặt, "Các ngươi tiếp tục trở về giám thị Ngô phủ, tại mặc kệ là người nào từ Ngô phủ ra, các ngươi đều phái người theo, quan trọng nhất Ngô Hạo Thiên, các ngươi quyết thể mất dấu, ngày mai buổi sáng ta lại phái ít người nữa qua chợ giúp các ngươi, nhớ chưa?"

      "Vâng" Hai cái gã sai vặt mặt trung thành trả lời.

      Rất nhanh Thương Đông Thần bị bắt cóc rời Hàn phủ thời gian ở bất tri bất giác trung vượt qua ngày, trong ngày này, ở Hàn phủ gà bay chó sủa náo loạn, người nào cũng nơm nớp lo sợ đề phòng.

      Trong Ngô phủ, ngày hôm nay vừa giải quyết được bức bối trong lòng, Ngô Hạo Thiên ngủ vô cùng ngon giấc, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, thấy tinh thần sảng khoái.

      tại, Ngô Hạo Thiên chỉ cần nhớ đến mình bắt giữ Thương Đông Thần ngày để chịu đói chịu khát là tâm tình lại tốt lên, ngay cả tiếng chim kêu ngoài cửa sổ vào sáng nay cũng thấy vui tai.

      Ăn xong i chút điểm tâm, Ngô Hạo Thiên nhớ đến đầu tiên phải là chuyện làm ăn buôn bán của cửa hàng, mà là Thương Đông Thần bị bắt nhốt ngày hôm qua, nghĩ đến bị mình nhốt ngày đêm trong phòng củi ăn uống, biết là chết hay còn sống, nghĩ đến đây, tại liền hận mình có thêm đôi cánh để bay ngay tới tiểu viện ở thành đông nhìn xem.

      Từ Ngô phủ ra, Ngô Hạo Thiên phân phó xa phu nhanh chóng đánh ngựa đến thành đông.

      Khi xe ngựa của Ngô phủ vừa ra, trong đám người theo dõi có hai người lập tức đuổi theo.

      Xe ngựa nhanh ở đường cái, để ý cũng có chiếc xe ngựa khác đuổi theo phía sau. Khi xe ngựa dừng trước tiểu viện ở thành đông, chiếc xe kia cũng vừa đuổi tới .

      "Ngươi báo cáo đại tiểu thư, ta ở trong này chờ ." Trong đó người phân công người khác, người kia cũng thắc mắc gì ra sức gật đầu, nhanh chóng chạy trở lại đường cũ .

      Ngô Hạo Thiên vào thiên viện, nhất vào bên trong liền lớn tiếng hô, "Tiểu cây cột, người đâu, chết đâu rồi ?"

      ở trong phòng ngủ ngon tiểu cây cột nghe được tiếng rống như muốn ăn thịt người của thiếu gia nhà mình, dọa nhanh chóng lăn khỏi giường, lúc giầy vội vàng suýt chút nữa ngã lăn ra.
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69: Chuẩn bị nghĩ cách cứu viện

      "Đại thiếu gia, ngài tới ." Tiểu cây cột kích động quần áo chưa chỉnh tề từ trong phòng chạy đến trước mặt Ngô Hạo Thiên, cười lấy lòng.

      Ngô Hạo Thiên chán ghét trừng mắt với , tà tà mở miệng: “Tên ngốc kia thế nào rồi? Dẫn ta xem”.

      "Được, đại thiếu gia, mời bên này." Trong lòng Tiểu cây cột run lên cái, đêm qua trải qua đấu tranh tư tưởng hồi, tối nhưng vẫn đành lòng theo như lời thiếu gia nhà cho tên ngốc kia ăn uống , nửa đêm, vẫn mang ít nước cháo cho tên ngốc kia ăn.

      Tiểu cây cột trong lòng có chút sợ hãi đợi lát nữa đại thiếu gia nhà mình đến mà thấy tên ngốc kia bị đói chết, biết bản thân mình sau đó phải chịu cái gì, lúc này, trong lòng tiểu cây cột phi thường hối hận, vì sao đêm qua lại nổi lên thiện tâm chứ.

      Tiểu cây cột dẫn Ngô Hạo Thiên đến cửa sài phòng, mở khóa, đẩy cửa ra, Ngô Hạo Thiên vào sài phòng u ẩm ướt trước.

      Bên trong Thương Đông Thần trải qua ngày đêm bị bỏ đói, đến nửa đêm mới được ăn ít nước cháo bây giờ ngủ, bởi vì đêm qua rất trễ mới ngủ, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh ngủ, Ngô Hạo Thiên vào gây ra tiếng động lớn như vậy mà cũng tỉnh.

      Ngô Hạo Thiên đến bên người Thương Đông Thần, thấy ngủ giận trừng mắt, trong lòng đầy thù hận, vốn tưởng khi mình đến nhìn thấy tên ngốc này nửa sống nửa chết, van xin mình cơm ăn nước uống, nhưng sau khi vào mới biết được rằng những gì mình tưởng tượng đều có.

      "Đứng lên cho ta." Cắn răng, chịu đựng tức giận trong lòng, Ngô Hạo Thiên dùng sức đá vào lưng Thương Đông Thần.

      "Ui. . . . . , là ai, đá ta đau quá." Thương Đông Thần vươn tay xoa xoa lưng, trong mồm lẩm bẩm oán hận.

      Mở mắt ra, Thương Đông Thần thấy ngay trước mắt mình là người xấu, hơn nữa còn rất hư còn người ta cho mình ăn uống , làm hại tại bụng đói sắp chết, Thương Đông Thần hận chết cái tên xấu xa này, đứng dậy, để ý mặt Ngô Hạo Thiên như muốn ăn thịt người, chỉ vào mũi mắng, "Ngươi cái tên xấu xa này, ngươi làm chi cho ta ăn cái gì, chờ ta trở về, ta nhất định phải cho phụ thân, bảo đánh ngươi."

      Ngô Hạo Thiên khuôn mặt trầm nhìn chỉ tay vào mũi mình mắng, trong lòng phục lắm, tên ngốc này thế nhưng lại bị chết đói, nhìn thế này giống như bộ dạng bị đói ngày đêm, được, nhất định phải làm cho tên ngốc này còn nửa cái mạng.

      Thương Đông Thần chăm chú nhìn chằm chằm Ngô Hạo Thiên, đột nhiên chân sau đổ lui lại mấy bước, khuôn mặt lộ ra sợ hãi, ánh mắt đơn thuần dám nhìn Ngô Hạo Thiên, cúi đầu né tránh ánh mắt , trong miệng nỉ non, " cần bỏ đói ta, cần cho ta cơm ăn, Như Nhi muội muội mau tới cứu cứu Thần Nhi. Thần Nhi sợ hãi."

      Ngô Hạo Thiên nhìn thấy Thương Đông Thần đột nhiên bỗng chốc biến thành cái dạng này, trong mắt khỏi nghi hoặc nhưng rất nhanh bình thường lại.

      Hàn phủ, Hàn Mạch Như ngày đêm có chợp mắt, mình nàng ngồi ở phòng khách Hàn phủ, tay chống chán nghỉ ngơi, nhưng chỉ cần bên ngoài có bất cứ thanh nào vọng vào, nàng đứng bật dậy gọi tên Thương Đông Thần.


      Chương 70: Xuất động nha dịch

      Tình huống như vậy diễn ra dưới năm lần suốt đêm qua , mỗi lần Lục Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu thư nhà mình, nàng vô cùng lo lắng, trong lòng luôn luôn khẩn cầu phải sớm tìm được Thương thiếu gia. Bằng , cứ như thế này tiểu thư nhà mình biến thảm mất thôi.

      "Tiểu thư, Lục nhi vừa nấu cho người chén cháo đậu xanh, người ăn chút ." Lục nhi trong tay bưng chén cháo màu xanh tiến vào.

      Hàn Mạch Như nào còn tâm tình ăn uống cái gì, hốc mắt nàng lên quầng thâm, vẻ mặt mệt mỏi, "Để đây , ta tại có khẩu vị ăn, người bên ngoài có tin tức gì ?"

      "Còn có." Lục nhi đau lòng nhìn tiểu thư nhà mình, vốn định tiếp tục khuyên bảo tiểu thư ăn ít, nhưng thấy bộ dáng sốt ruộc của tiểu thư liền thôi , để tâm tư này xuống. Lục nhi chỉ có thể yên lặng ngồi bên cạnh nàng mà thôi.

      Hàn Mạch Như trong lòng sốt ruột, khăn tay sớm bị nàng vò nhăn như dưa muối , tới tới lui lui ở trong phòng khách, ánh mắt thường thường hướng bên ngoài xem vài lần, hi vọng có thể thấy hạ nhân bên ngoài mang vào tin tức tốt.

      Đột nhiên luôn luôn tại sốt ruột tới lui Hàn Mạch Như dừng bước chân, đôi lỗ tai cẩn thận ra bên ngoài phương hướng nghe qua , cẩn thận nghe lát, Hàn Mạch Như nháy mắt tươi cười, quay sang hỏi Lục NHi, "Lục Nhi, ngươi nghe tiền viện như vậy ầm ĩ, có phải người ra ngoài trở về?"

      Lục nhi đồng dạng cũng nghiêm cẩn bình hô hấp nghiêng tai nghe tiền viện động tĩnh, trong phút chốc, ánh mắt nàng phát ra vui sướng quang mang chạy đến Hàn Mạch Như bên người la lớn, "Tiểu thư, tiểu thư, hình như là có người trở lại."

      " trở lại? tốt quá." Hàn Mạch Như sốt ruột nâng lên làn váy muốn lao ra thăm dò thấy ràng, chính là làm nàng bước chân còn có bước ra này gian phòng khách, tiền viện náo nhiệt nhân cũng toàn chạy tới .

      "Đại tiểu thư, đại tiểu thư." Bên ngoài chạy vào vị quần áo bẩn loạn, tóc cũng có chút tán loạn gã sai vặt.

      Qua ngày hạ nhân ở Hàn phủ cũng có nghỉ ngơi, đặc biệt là mấy gã sai vặt được phái Ngô phủ theo dõi ngay cả chớp mắt cái cũng dám, chính là sợ bỏ lỡ tin tức tốt nào đó để tìm Thương thiếu gia.

      Trải qua cả đêm ở Ngô phủ bên kia giám thị, nơi đó hoàn cảnh lại thập phần ác liệt , hơn nữa còn buổi tối đều bị muỗi đốt ngừng, này gã sai vặt cũng gặp phen thống khổ.

      Hàn Mạch Như cũng có nhìn đến chạy vào gã sai vặt người sở gặp thống khổ, chẳng qua tại tâm tư của nàng tất cả đều đặt ở tìm Thương Đông Thần người, bất quá nàng ở trong lòng quyết định chờ giải quyết chuyện này sau, những người này nàng đều hảo hảo tưởng thưởng phen .

      "Thế nào , có phải có tin tức tốt?" Hàn Mạch Như đón ra ngoài, sốt ruột nhìn chính thở phì phò gã sai vặt hỏi.

      Dùng sức hít sâu mấy hơi, gã sai vặt ở thấy bản thân có thể chậm rãi được ra lời , có thế này chậm rãi mở miệng , "Vâng, đúng vậy, tiểu thư, chúng ta theo Ngô thiếu gia thành đông gian thiên viện, chúng ta nhận vì kia gian thiên viện có cổ quái. Vừa được đến tin tức này chúng ta liền lập tức quay lại hướng đại tiểu thư người bẩm báo ."

      Hàn Mạch Như vừa nghe xong, mặt của nàng cũng là lộ ra chút cao hứng, rốt cục lại giống phía trước giống nhau khí trầm lặng , nàng chạy nhanh truy vấn , "Hảo, tốt lắm, Lục nhi ngươi nha môn lí cùng Lương đại nhân chút, gọi cho chúng ta Hàn gia phái vài cái nha dịch lại, liền với chúng ta Hàn gia tương lai gia bị nhân bắt cóc , chúng ta Hàn gia muốn thỉnh phái nha dịch bắt người, mặt khác ngươi thời điểm lấy điểm bạc ."
      Tôm Thỏ, emilialinhdiep17 thích bài này.

    5. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Hóng hớt

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :