1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh: Thê tử định mệnh của tướng công khờ khạo (c72) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Khiếp sợ phát

      Hàn Mạch Như đứng xa xa nhìn nam nhân kia giống như là tiên nhân giống người phàm, khinh hô, "Thần ca ca, ngươi làm gì ở kia thế?”.

      Xa xa, Thương Đông Thần ngồi nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu, đôi con ngươi đen tuyền, trong suốt nhìn sang hướng Hàn Mạch Như đến, thời điểm nhìn sang thấy là Hàn Mạch Như người mà mình thích, mặt tươi cười xán lạn hô, "Như Nhi muội muội."

      Hàn Mạch Như mỉm cười nhìn hướng về phía nam nhân, vẫy vẫy tay, ánh mắt thập phần ôn nhu.

      Giờ phút này, Lục Nhi luôn đứng ở bên cạnh Hàn Mạch Như, như nhìn ra cái gì, miệng nàng giương to, ánh mắt lộ ra vẻ khó có thể tin biểu cảm kích động nhìn lại sang phía Hàn Mạch Như, hô, "Tiểu thư, Thương công tử , ... ."

      Khi Lục Nhi chưa có xong câu đó, Hàn Mạch Như nhìn sang, nàng dùng ánh mắt cảnh cáo với Lục Nhi, : "Lục nhi, về chuyện của Thương công tử, tiểu thư ta muốn cầu ngươi, cần lại chuyện này với cha mẹ ta, biết chưa?”.

      "Tiểu thư, đây là vì sao?" Theo bản năng , Lục Nhi chưa kịp suy nghĩ đem nghi vấn này ra, hoàn toàn quên mất quy củ bản thân là nô tỳ, tiểu thư là chủ.

      Hàn Mạch Như cũng có lộ ra tức giận khi Lục Nhi hiểu quy củ, lúc này ánh mắt của nàng tràn đầy nhu tình nhìn sang Thương Đông Thần ngồi bên kia vẽ cái gì, thấy bất chợt nhìn bản thân cười, tâm tình của nàng cũng tốt theo, đứng lên qua.

      Chậm rãi, nàng đem ánh mắt thu hồi, mở miệng cùng Lục nhi , "Bởi vì là tướng công tương lai của ta, mặc kệ là thông minh cũng thế, mà ngốc cũng thế, chỉ cần là ta Hàn Mạch Như nhận định, đời này ta đều chiếu cố cả đời."

      "Tiểu thư..." Lục nhi ánh mắt cảm động nhìn về phía Hàn Mạch Như, thời điểm nàng thấy tiểu thư những lời này, trong ánh mắt cất giấu bi thương sâu, giống như tiểu thư chịu qua thương đau rất lớn, dường như bản thân mình chưa trải qua đau thương nên thể hiểu hết được.

      Hàn Mạch Như thu lại cảm xúc của bản thân, nhìn về phía Lục nhi, hướng nàng cầu , "Lục nhi, ngươi phải đáp ứng tiểu thư, chuyện này ngàn vạn cần cùng cha cùng nương lại, ta sợ bọn họ nếu biết, bọn họ chấp nhận hôn này cùng với Thương gia, ngươi hiểu chưa? Tiểu thư ngươi lui mối hôn , mối hôn của Thương gia này thể lại lui, ngươi nếu muốn tốt cho tiểu thư ta, liền giúp ta giấu diếm chuyện này với cha mẹ."

      Lục nhi cau mày, suy nghĩ bao lâu, khi nàng ngẩng đầu lên, đôi ánh mắt kiên định , "Tiểu thư, người yên tâm, Lục nhi đáp ứng người, chuyện này Lục nhi ." xong câu đó, Lục nhi còn lấy tay làm động tác che miệng.

      Hàn Mạch Như nghe được những lời cam đoan này của nàng, vừa lòng gật đầu, "Tốt lắm, cám ơn ngươi, Lục nhi." xong, nàng đem ánh mắt nhìn phía nam nhân ngồi vẽ, khẽ cười tiếng, nhấc làn váy khẽ qua.

      Thương Đông Thần lát ngẩng đầu nhìn phía hoa sen trong tiểu hồ, lát lại cúi đầu cầm nhánh cây mặt đất vẽ.

      Làm Hàn Mạch Như tới từ hướng kia trông thấy mặt đất là mấy nụ hoa phóng đại, ở nơi đó có vài bông hoa sen và lá sen trông rất sống động, bên cạnh còn có hai ba con chuồn chuồn bay .

      Này vừa mới nhìn qua giống như cảnh sắc , làm cho Hàn Mạch Như cả kinh, nàng từ ở nhà, chính là bị cha mẹ bắt chẳng những phải học thuộc nữ giới, đọc qua các loại sách, mà còn muốn cầm kỳ thư họa, tú kỹ (cái này chắc là thêu thùa may vá) mọi thứ tinh thông.

      Sống hai đời, nhưng vẽ được đẹp và sống động đến như vậy nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, mang theo mãnh liệt trấn kinh, thời điểm nàng nhìn hướng Thương Đông Thần, lóe khiếp sợ cùng nồng đậm tình .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Nùng tình mật ý

      Hàn Mạch Như giọng điệu ôn nhu hỏi, "Thần ca ca, đây là ngươi họa sao?"

      Thương Đông Thần hồn nhiên cười , "Đúng vậy, Như Nhi muội muội thích , lần sau ta họa giấy tặng cho ngươi có được ?"

      Hàn Mạch Như tình mạch ý gật đầu, "Tốt, Như Nhi muội muội cảm tạ Thần ca ca trước" xong câu đó, Hàn Mạch Như phát mặt của đều dính bùn đất vàng, lấy ra khăn tay bên hông đưa lên mặt lau qua lau lại, lúc nàng dùng khăn tay giúp lau mặt, bộ dáng dè dặt cẩn thận, phảng phất giống như là lau bảo bối quý giá nhất của mình, mỗi động tác đều là cẩn thận.

      Ở trong phòng Thương gia phụ mẫu khi nghe thấy tiếng chuyện, chạy nhanh ra xem xét, cho nên khi bọn họ ra nhìn thấy hình ảnh ấm áp này, Hàn Mạch Như lau mặt cho con mình, mà động tác lại ôn nhu.

      "Tốt lắm, lau sạch ." Khăn màu trắng tay sớm biến thành cái khăn màu vàng, khuôn mặt tuấn tú của Thương Đông Thần lại được phục hồi nguyên dạng, còn là mặt vàng nữa.

      Thương Đông Thần ngây ngô cười, vừa rồi lúc Như nhi muội muội giúp lau mặt, còn có lúc Như Nhi muội muội nhìn , cũng thoải mái, bản thân rất thích a.

      Hàn Mạch Như căn bản biết vào lúc này nhất cử nhất động của mình và Thương Đông Thần đều bị hai vị đứng ở cửa kia nhìn thấy hết.

      "Ngươi cười cái gì, cười đến vui vẻ, Thần ca ca có thể cho Như nhi muội muội nghe hay , để Như nhi muội muội cùng vui." Hàn Mạch Như nhìn thấy ngây ngốc cười, muốn ở khuôn mặt trắng nõn của cắn ngụm, nhưng là nghĩ đến nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù nàng cùng hứa hôn sắp thành phu thê cũng thể làm như vậy, cho nên nàng chỉ có thể nhẫn nhịn hạ xuống xúc động này.

      Thương Đông Thần sờ sờ đầu, ngây ngô cười , "Ha ha. . . . . , Như Nhi muội muội người thơm quá, hơn nữa Thần Nhi rất thích Như Nhi muội muội lau mặt thay Thần nhi, thoải mái."

      "Phốc xuy " tiếng cố nén cười vang lên, làm cho bọn Hàn Mạch Như ngồi trong viện nhảy dựng lên, ba ánh mắt đều quay đầu nhìn sang nơi phát ra tiếng cười kia.

      Thương Vô Lăng cùng Thương Lưu thị bị ba người trong viện nhìn đến, bị bắt gặp hai người mặt đều lộ ra xấu hổ cùng thẹn thùng.

      "Này, này, chúng ta cũng vừa mới ra, cũng có nghe được cái gì." Thương Lưu thị sợ Hàn Mạch Như ngượng ngùng, mở miệng giải thích.

      Kỳ thực lúc Thương Lưu thị những lời này, nếu mặt nàng có nét ái muội, có lẽ Hàn Mạch Như tin tưởng những lời này của nàng, nhưng là tại lúc nàng những lời này, biểu cảm mặt là khó có thể làm cho Hàn Mạch Như tin tưởng bọn họ nhìn thấy mình vừa rồi làm chuyện như vậy.

      "Thương bá bá, thương bá mẫu, Như Nhi lần này qua đây là có chuyện muốn cùng các người, biết tại có tiện ?" Hàn Mạch Như đỏ mặt , thừa dịp lúc những lời này, nàng vụng trộm muốn đem khăn lau mặt Thương Đông Thần hạ xuống.

      Nàng vừa mới buông xuống, tay lập tức lại bị Thương Đông Thần bắt lấy, muốn nàng lại cách xa mình như vậy, thích nàng tới gần bên người mình.

      Bọn họ nhìn động tác của hai người, động tác nào lọt khỏi tầm mắt, thấy con mình cùng nữ nhi Hàn gia ở chung chỗ tốt như vậy, lại thấy nữ nhi Hàn gia đối đãi với con mình như đối với bảo bối, Thương gia hai lão tin tưởng vững chắc mình định ra cửa hôn này là đúng rồi.

      "Vào , chúng ta cũng có chuyện muốn cùng với ngươi". Thương Lưu thị mặt thương nhìn con mình cùng nữ nhi Hàn gia nắm tay nhau, càng xem này đôi, Thương Lưu thị lại càng thấy giống như qua bao lâu nữa, mình được ôm cháu trai cháu .


      Chương 24: Nàng dâu lớn hơn nương

      Hàn Mạch Như hé miệng mỉm cười gật đầu, vừa định buông bàn tay nắm chặt tay mình ra, còn chưa có buông tay ra, bàn tay nắm tay nàng lại càng chặt thêm , thiếu chút nữa cả người nàng bị kéo vào trong lòng, ngay sau đó liền truyền đến thanh sốt ruột của .

      "Nương, ngươi đáp ứng Thần Nhi được khi dễ Như Nhi muội muội."

      Thương Đông Thần sợ cha và nương mình khi dễ Như nhi muội muội, vừa nghe đến nương muốn Như Nhi muội muội theo nàng vào, rất sợ, cho nên tay nắm tay nàng càng chặt thêm.

      Hàn Mạch Như vừa nghe, mặt lên sốt ruột, nàng tuy rằng chưa có làm mẫu thân bao giờ, thậm chí ở kiếp trước gả cho Ngô Hạo Thiên năm năm cũng sinh được đứa trẻ nào, nhưng nàng lại biết người mẹ nào cũng muốn con trai mình đối xử với nữ nhân khác tốt hơn với mình.

      Hàn Mạch Như lo lắng chính là Thương Lưu thị khi thấy Thương Đông Thần đối tốt với bản thân mình mà tỏ ra ghen tỵ hay , thậm chí phát triển trở thành chán ghét mình, Hàn Mạch Như muốn mình chưa gả đến Thương gia tạo ấn tượng tốt với mẹ chồng.

      Ngay lúc Hàn Mạch Như còn bối rối biết làm thế nào, Thương Lưu thị những ghen tỵ mà còn cảm thấy rất vui khi con mình quan tâm đến Hàn Mạch Như.

      Bộ dáng của con mình ở Hàn gia là nhược điểm lớn làm người ta thích, nhưng khi thấy con mình chiều vợ tương lai như vậy bà nghĩ cũng bù đắp được phần nào khuyết điểm kia.

      "Lão gia, ông nhìn xem Thần nhi của chúng ta còn chưa có cưới nàng dâu vào cửa đâu, bắt đầu coi nàng là bảo bối mà bảo vệ rồi, ngay cả ta là mẹ đẻ nó mà so ra còn quan trọng bằng nàng a, quả thực chính là có nàng dâu quên mẹ ruột a." Thương Lưu thị đầu tiên là cười lớn tiếng, lập tức đem lời chuyển tới Thương Vô Lăng bên này.

      Thương Vô Lăng vuốt râu, hé miệng cười , "Phu nhân, Thần Nhi phải là học hỏi kinh nghiệm của vi phu sao? Vi phu cũng rất quan tâm đến phu nhân a".

      Những lời này của trực tiếp làm cho hai gò má của Thương Lưu thị ửng đỏ, còn Hàn Mạch Như và Lục Nhi đứng ở trong sân cũng cố nén ý cười, muốn cười lại thể cười ra là nghẹn khó chịu.

      Thương Lưu thị hờn dỗi trừng mắt nhìn liếc mắt cái, vụng trộm véo cái ở lưng Thương Vô Lăng, thầm thấp giọng , "Buổi tối lại thu thập ngươi."

      Ánh mắt Thương Lưu thị vừa chuyển liền rơi vào tay Thương Đông Thần nắm tay Hàn Mạch Như, thân thiết cười , "Như Nhi, ngươi xem Thần Nhi quan tâm ngươi a, liền ngay cả ta này làm mẫu thân cũng rất ít được quan tâm như vậy, nhiều năm qua ngươi là người đầu tiên quan tâm như vậy, nếu phải là. . . .."

      xong lời cuối cùng, Thương Lưu thị nhịn được hai mắt đỏ lên xoay đầu sang bên, vụng trộm lấy khăn tay chấm nước mắt.

      Thương Vô Lăng nhìn đến thê tử của chính mình lại bởi vì tình mười năm trước mà thương tâm, sâu trong ánh mắt lộ ra lo lắng an ủi , "Phu nhân, chuyện hôm nay là chuyện tốt, chuyện trước kia cần nghĩ lại nữa”.

      "Đúng, đúng, chuyện hôm nay là chuyện tốt ta hẳn là được khóc ." Thương Lưu thị vội lau khô nước mắt ở trong khóe mắt và mặt, nỗ lực lộ ra tươi cười, nàng giương mắt hướng Hàn Mạch Như , "Làm cho Như nhi chê cười rồi, lâu như vậy, các ngươi cũng nhất định đứng mệt mỏi, tiến vào trong ngồi, chúng ta cùng chuyện phiếm."

      Hàn Mạch Như trong mắt lộ ra chút minh bạch, biết nguyên nhân vừa rồi vì sao Lưu thị lại buồn rầu như vậy, bản thân thêm kính nể nàng, nàng có thể đem người con chỉ có trí thông minh của đứa trẻ lên mười giáo dục tốt như vậy, chuyện này phải người làm mẹ nào cũng làm được, muốn làm được hẳn là phải có nhiều dũng khí cùng quyết tâm, thậm chí là chịu đựng, nhưng nàng lại làm được .


      Chương 25: Bẩm báo chi tiết

      "Bá mẫu quá khách khí, hết thảy việc làm của bá mẫu đều làm cho Như nhi hết sức kính nể, người đem Thần ca ca giáo dục tốt như vậy, Như Nhi phải cám ơn người mới đúng, Như Nhi có thể cam đoan cùng với hai người, sau này trách nhiệm bảo vệ Thần ca ca liền giao cho Như nhi ." Đợi đến khi xong những lời này, Hàn Mạch Như mới thấy kinh hãi bởi vì cảm động trước Thương Lưu thị mà mình lại đem những lời cất giấu trong lòng ra.

      Bỗng chốc khí trong viện có chút cổ quái, trừ bỏ Thương Đông Thần, nơi này ánh mắt của ba người đều nhìn về phía Hàn Mạch Như, làm hại Hàn Mạch Như hận thể cắn đầu lưỡi của bản thân, tự trách bản thân xúc động đem những lời ở trong lòng ra, cũng biết Thương gia hai lão có cảm thấy mình là nữ nhân lỗ mãng nữa.

      Khi thấy Hàn Mạch Như xấu hổ đầu thiếu chút nữa cúi thấp xuống sát đất, lập tức cười thầm thay nàng giải vây , "Kia thương bá mẫu liền xin nhờ Như Nhi ."

      Thương Lưu thị hướng đến bên người Hàn Mạch Như, mặt đều là nét tươi cười hài lòng, làm cho mọi người đều thấy được nàng vừa lòng con dâu tương lai này.

      Nàng lên phía trước, dắt tay Hàn Mạch Như, nhàng ở mu bàn tay vỗ vài cái, ôn nhu , "Hài tử ngoan, cùng Hàn bá mẫu tiến vào phòng”.

      Hàn Mạch Như quay người, cùng Thương Lưu thị tiến vào bên trong.

      Đương nhiên , Thương Đông Thần luôn luôn nắm tay Hàn Mạch Như cũng cùng tiến vào, thậm chí khi theo các nàng vào, đôi mắt màu đen hữu thần của luôn dán ở tay của Thương Lưu thị kéo tay Hàn Mạch Như, kỳ thực phải là trừng mắt mới đúng.

      Quay đầu cùng Hàn Mạch Như chuyện lúc Thương Lưu thị nhìn thấy biểu cảm này của con mình, là vừa bực vừa buồn cười, chuyện này làm cho bọn họ làm phụ mẫu biết nên có lương tâm, hay nên thương cha mẹ bằng nàng dâu.

      Trong phòng, ba người ngồi xuống bên cạnh cái bàn, có người đứng bên cạnh là Thương Đông Thần, vừa lúc tiến vào phòng bất kể ai bảo ngồi xuống, đều ngồi, chỉ muốn đứng ở bên cạnh Hàn Mạch Như, hơn nữa tay còn lôi kéo nắm tay Hàn Mạch Như.

      Thương Lưu thị bất đắc dĩ nhìn thoáng qua con trai, đảo mắt nhìn phía Hàn Mạch Như, tại ánh mắt Thương Lưu thị nghiêm túc, , "Như Nhi, bá phụ cùng bá mẫu cũng thẳng vào vấn đề cùng ngươi , ngươi tại hẳn là cũng nhìn ra khác thường của Thần nhi." Nàng cười khổ chút, trong mắt chợt lóe mà qua hối hận tích tụ rất sâu, bình phục lại hạ xuống tâm tình bi thương, Thương Lưu thị tiếp tục , "Thần Nhi tại chỉ giống như đứa mười tuổi, về sau bao giờ có thể đa tài đa nghệ giống như nam nhân bình thường, chỉ có thể luôn luôn sống ở thời điểm mười tuổi này”.

      "Thương bá mẫu cần phải , Mạch Như biết." Hàn Mạch Như muốn cùng nàng về chủ đề này, làm cho bọn họ hồi tưởng lại chuyện thống khổ, hơn nữa mặc dù bọn họ , kỳ thực do trí nhớ của kiếp trước trong lòng nàng sớm biết chuyện về Thương Đông Thần.
      Thương Lưu thị có nghĩ nàng lại cắt ngang lời của mình, bà có chút khẩn trương nhìn Hàn Mạch Như, tuy rằng mình tận mắt nhìn thấy nàng đối xử với con mình rất tốt, nhưng nữ tử có trí tuệ như vậy đồng ý gả cho ngốc tử hay sao, chuyện này Thương Lưu thị vẫn dám ôm hy vọng nhiều, chỉ sợ biểu của nàng đối với con mình chính là xuất phát từ thương cảm mà thôi.
      Chris, honglakAndrena thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Mạch Như bày mưu
      Thương Lưu thị cùng Thương Vô Lăng đều mặt khẩn trương nhìn Hàn Mạch Như, chờ nàng tiếp.

      Hàn Mạch Như bị hai người bọn họ nhìn chằm chằm, mặc dù nàng sống hai đời nhưng vẫn bị bọn họ nhìn làm cho có chút lúng túng, khẽ ho tiếng, thanh thanh yết hầu, chuẩn bị mở miệng, đột nhiên trước mặt Hàn Mạch Như xuất ly trà.

      Nghiêng đầu nhìn, hóa ra là Thương Đông Thần đứng bên cạnh nàng đưa tới, cười hì hì hướng nàng lấy lòng , "Như Nhi muội muội, ngươi có phải phải cổ họng thoải mái, uống chén nước tốt rồi."

      Hành động này của Thương Đông Thần, làm cho Thương Lưu thị bọn họ hận thể tiến lên xoắn lỗ tai con mình, lúc này lại cắt ngang lời bọn họ muốn nghe, nghĩ nghĩ vậy thôi chứ thực bọn họ lại nỡ.

      Thương Lưu thị nể mặt, làm bộ lộ ra bộ dáng tức giận nhìn con , "Thần Nhi, ngươi cần cắt ngang lời của Như nhi, đứng qua bên ”.

      Đứa con ngốc này, hai người bọn họ vì chuyện hôn của lo đến đòi mạnh, mà còn ở đây làm nhiễu loạn, là.

      "Nga..." Thương Đông Thần tình nguyện nga tiếng, rất sợ nhìn thấy mẫu thân tức giận, nếu mẫu thân tức giận khóc, mẫu thân vừa khóc, phụ thân liền bắt thư phòng úp mặt vào tường cho ra, như vậy khổ , nghĩ tới kết quả này, có thế này Thương Đông Thần mới tình nguyện đứng qua bên.

      Hàn Mạch Như nhìn thấy bộ dáng rầu rĩ vui của , trong lòng sinh ra đành lòng, nàng vẫn là thích nhìn ngây ngốc cười, nhìn bộ dáng đáng thương khuôn mặt buồn rầu xụ xuống, để vui vẻ trở lại, Hàn Mạch Như để ý trong phòng còn có những người khác, nàng vươn tay nắm lấy bàn tay vừa rồi nắm tay mình, đặt lên bàn tay trái của nàng.

      Ngay khi nàng đặt tay lên tay mình, Thương Đông Thần khuôn mặt buồn rầu lập tức biến mất, thay vào đó là khuôn mặt ngây ngô cười vốn có của .

      Dỗ vui vẻ lại, Hàn Mạch Như khuôn mặt nghiêm cẩn, quay sang với Thương gia phụ mẫu: "Thương bá phụ, thương bá mẫu, Như Nhi biết trong lòng các người sợ cha mẹ ta biết được chuyện của Thần ca ca bọn họ đồng ý mối hôn này nữa, Như Nhi cam đoan với hai người việc này phát sinh, Như Nhi đồng ý mối hôn này , mặc kệ bộ dáng của Thần ca ca như thế nào về sau vẫn là tướng công của Như nhi. Mặt khác Như nhi còn mong hai người lại chuyện của Thần ca ca cho cha mẹ Như nhi biết, chờ Như nhi cùng Thần ca ca thành thân xong, rồi cũng muộn."

      Đây là quyết định của Hàn Mạch Như, nàng cũng sợ phụ mẫu của chính mình khi biết Thương Đông Thần phải là con rể ưu tú như họ vẫn nghĩ, bọn họ chịu đả kích rất lớn, thậm chí còn có khả năng đồng ý việc hôn nhân của hai nhà.

      Kết quả như thế này Hàn Mạch Như đều lường trước, nhưng thích chính là thích, nếu bản thân đối với Thương Đông Thần có tình cảm gì, nàng cũng mặc kệ việc hôn nhân hai nhà có thành công hay , nhưng tại nàng thích nam nhân ngốc này, nàng quyết để việc hôn nhân này thất bại chỉ có thể thành công.

      Thương Lưu thị cùng Thương Vô Lăng nghe được đề nghị này của nàng, vợ chồng hai người đều là bị những lời này của nàng làm cho phát hoảng, đều mở to tròng mắt nhìn nàng dám tin, hai người bọn họ lúc này trong lòng đều có chung ý tưởng, nàng dâu tương lai này của bọn họ tiền đồ có ranh giới a.


      Chương 27: Chuyện cũ thương tâm
      "Nhưng là... . Chuyện này nếu như bị cha mẹ ngươi bọn họ phát ra, bọn họ trách ta cùng Thương bá phụ ." Thương Lưu thị nghe được đề nghị này của Hàn Mạch Như, trong lòng nàng rất vui, nhưng khi nghĩ đến thực lại lo lắng rất nhiều, Thương Lưu thị dám nghĩ nếu mình đem chuyện này giấu diếm , chờ sau khi hai nhà thành thông gia, Hàn gia có khả năng nhìn mặt Thương gia nữa.

      Hàn Mạch Như thấy mặt Thương Lưu thị có chút thẹn thùng, trong lòng đoán được nàng lo lắng cái gì, chính là biện pháp này là biện pháp tốt nhất mình nghĩ ra.

      "Đúng, Như Nhi, ta cũng đồng ý, chuyện này nhất định phải cho cha mẹ ngươi biết, dù bọn họ đồng ý ta cùng Thương bá mẫu cũng thể lừa gạt họ được ." Thương Vô Lăng cũng xen vào , giọng điệu cường ngạnh biểu đạt ý kiến của mình.

      Hàn Mạch Như thấy hai người bọn họ đồng ý với biện pháp này của mình, bỗng chốc thấy khó khăn, lúc nàng tới nơi này, trong lòng mang theo tin tưởng rất lớn, nghĩ rằng hai người bọn họ nhất định đồng ý với ý tưởng này, tại kết quả lại trái ngược hoàn toàn, làm cho Hàn Mạch Như biết nên làm thế nào bây giờ.

      Nàng nghĩ có khi nên thuyết phục hai người thêm chút nữa, nên : "Bá phụ, bá mẫu, hai người sợ khi cha mẹ ta biết chuyện của Thần ca ca lui hôn sao?".

      Thương Lưu thị liếc mắt nhìn Thương lão gia cái, thấy trong mắt cũng có ý tứ quyết lừa gạt người khác.

      Hàn Mạch Như nhìn thấy biểu tình trong mắt hai người biết rằng mình thuyết phục được họ nghe theo biện pháp kia rồi.

      Trong lòng nàng khỏi thở dài hơi, đối với bọn họ hai người , "Nếu hai người các vị muốn dối, vậy hãy coi như Như nhi chưa gì với hai người , nhưng khi nào hai người chuyện cùng cha mẹ Như nhi về chuyện của Thần ca ca xin hai người để Như nhi được cùng."

      tại Hàn Mạch Như chỉ có thể tính toán lúc hai người bọn họ chuyện cùng phụ mẫu mình, mà phụ mẫu mình đồng ý nàng có mặt ở đó có thể tốt giúp cho Thương gia.

      Thương Lưu thị gật đầu, kéo tay nàng qua, vỗ xuống mu bàn tay của Hàn Mạch Như: “Ngươi ghét bỏ bộ dáng này của Thần Nhi, ngươi yên tâm, khi ngươi gả vào Thương gia, chúng ta hai vị làm phụ mẫu nhất định bạc đãi ngươi ."

      "Vâng. . . . , Thần ca ca tốt lắm, là người tốt nhất Như Nhi biết, ở trong lòng Như Nhi là ngốc tử, nội tâm so với bấy kỳ ai đều thuần khiết tốt đẹp hơn, là tốt nhất." Hàn Mạch Như thủy chung nhìn người đứng bên cạnh mình- Thương Đông Thần, thấy Hàn Mạch Như nhìn phía mình, lập tức lộ ra ngốc ngốc tươi cười, tươi cười khỏi làm Hàn Mạch Như đắm chìm ở bên trong.

      "Như Nhi, ngươi là người thứ nhất về Thần nhi như vậy, ngươi biết , là khi ngươi xong câu vừa rồi, ta với Thương bá phụ là cỡ nào kinh ngạc cùng vui mừng, thời điểm Thần Nhi ở Thương phủ, trừ bỏ ta cùng phụ thân , còn có chính là người luôn theo bên ngườiThần Nhi Tiểu Ngũ ngoại, người trong phủ ở ngoài mặt đối Thần Nhi tôn kính, nhưng là ở sau lưng, bọn họ đều mắng Thần Nhi là cái ngốc tử, có đôi khi ta cùng Thương bá phụ mà bận rộn việc cửa hàng xa phủ hai ngày, người trong phủ vụng trộm hà khắc với Thần Nhi, bọn họ cho rằng việc này ta với ngươi bá phụ đều biết, kỳ thực trong lòng chúng ta đều minh bạch." Khi đến những chuyện trong quá khứ, Thương Lưu thị khỏi rơi nước mắt.

      Thương Đông Thần nhìn đến mẫu thân rơi lệ, buông tay nắm tay Hàn Mạch Như ra, đến bên người Thương Lưu thị, mày nhăn lại, lộ ra bộ mặt nhàn nhạt thương tâm, giơ lên tay áo của bản thân hướng mặt Thương Lưu thị lau , trong miệng còn ngừng , "Mẫu thân, đừng khóc, Thần Nhi ngoan ngoãn , về sau Thần Nhi đều ra ngoài cùng người khác chơi, ngươi đừng khóc ." xong những lời này, Thương Đông Thần hốc mắt cũng hồng hồng , giống như bộ dạng cũng chuẩn bị khóc.


      Chương 28: Thương Đông Thần là họa sĩ
      Hàn Mạch Như thấy thế, chạy nhanh đứng lên, nàng đành lòng nhìn thấy khóc, nhưng là nàng lại thể như vậy lại lần nữa để ý đến dè dặt của nữ tử mà cầm tay , nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Mạch Như chỉ có thể nghĩ tới an ủi Thương Lưu thị, có lẽ như vậy ngốc nam nhân này khổ sở theo .

      "Bá mẫu, người đừng thương tâm, chuyện khổ sở như vậy đều qua ." Nàng an ủi Thương thị .

      Thương Vô Lăng sau khi thương tâm chuyện cũ phục hồi lại tinh thần, ý thức được bản thân hai cái lão nhân còn để cho tiểu bối đến an ủi, ngẫm lại đều có điểm hoảng.

      kéo tay Thương Lưu thị qua, ôn nhu , "Phu nhân, đừng thương tâm ."

      Thương Lưu thị cũng giống như những phụ nhân khác, luôn luôn liền dứt, nàng sau khi nghe Hàn Mạch Như cùng Thương Vô Lăng hai người khuyên bảo, liền xoa xoa khóe mắt bản thân, nín khóc mỉm cười , "Xem ta, động chút liền khóc, Như Nhi, ngươi cần chê cười Thương bá mẫu ta."

      Hàn Mạch Như lắc lắc đầu, hé miệng cười, gì.

      "Mẫu thân, khóc, Thần Nhi cũng khóc, đợi lát nữa Thần Nhi vẽ tranh cho mẫu thân, mẫu thân liền nín khóc." Thương Đông Thần khi thấy mẫu thân khóc , khuôn mặt tuấn tú vừa nhăn nhó của mới dãn ra, lộ ra ngốc ngốc cười .

      Nghe muốn vẽ tranh, Hàn Mạch Như mới nhớ tới lúc mình đến đây, nhìn thấy vẽ ở mặt đất trong sân, quả thực rất làm cho người ta dứt ánh mắt ra được, tại trong đầu nàng lên bức vẽ của lúc đó, Hàn Mạch Như thấy ràng như là mình rất quen thuộc với bức vẽ đó.

      Hàn Mạch Như hướng Thương Lưu thị hỏi, "Thương bá mẫu, vừa rồi Như Nhi lúc ở trong viện nhìn thấy Thần ca ca vẽ ở mặt đất, vẽ rất đẹp, rất sống động, chỉ sợ tài nghệ của họa sư Bạch Phong nổi tiếng đương thời cũng còn kém mấy phần."

      Thương Lưu thị nghe được có người khen con mình, tự nhiên là mặt cười nở hoa, khi Hàn Mạch Như hỏi về việc này nàng cũng chưa có trả lời, ngược lại đầu tiên là lấy ra khăn tay cầm chà lau vết bẩn tay Thương Đông Thần.
      Chờ sau khi lau xong mắt mới hướng về phía Hàn Mạch Như, Thương Lưu thị trong mắt lộ ra nồng đậm kiêu ngạo, , "Như Nhi cũng thấy thôi, thực dám dấu diếm, kỳ thực Thần Nhi tuy rằng chỉ số thông minh chỉ như đứa trẻ mười tuổi, nhưng là ông trời cũng có làm cho Thần nhi thành người vô dụng, Thần nhi cũng có chút bản lĩnh hơn người, chỉ cần tập trung vẽ tranh, có thể vẽ giống y như , có lẽ cái này là ông trời bồi thường cho khiếm khuyết về mặt tâm trí của Thần nhi”.

      Hàn Mạch Như lâu có lấy lại tinh thần, biết vì sao, sau khi nàng nghe Thương Lưu thị xong câu đó, đáy lòng nàng giống như có cái gì muốn nhô lên, làm cho lúc nàng nhìn về phía nam nhân ngây ngốc cười kia, tim nàng đập ngừng, gò má cũng biến nóng lên.

      Thương Lưu thị có chú ý tới tình huống này của Hàn Mạch Như, tại trong ánh mắt nàng tất cả đều là con trai ở trước mắt này, nàng tiếp tục , "Như Nhi biết , Thương gia sở dĩ lớn giống như tại, giàu có như vậy, kỳ thực là dựa chủ yếu vào việc bán tranh của Thần nhi vẽ , tại bức họa của Thần nhi ở Tần quốc có thể bán được ngàn lượng bạc trắng, này vẫn là giá thấp nhất rồi ."

      Thương Lưu thị sở dĩ ra việc này, kỳ thực nàng là muốn cho Hàn Mạch Như biết ưu điểm của con, cho Hàn Mạch Như, bản thân con cũng là khối bảo bối.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Hàn phụ đột nhiên đến gặp

      Hàn Mạch Như nghe thấy thế, trong lòng khiếp sợ, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thương Đông Thần đứng bên cạnh Lưu thị.

      Thương Đông Thần cảm giác được Như Nhi muội muội nhìn mình, liền ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời chút tạm niệm bắt gặp ánh mắt Hàn Mạch Như, Thương Đông Thần mặt ngốc ngốc cười, buông tay Thương Lưu thị ra, cúi đầu đến trước mặt Hàn Mạch Như, lại giống như tiểu nàng dâu đứng ở bên người nàng.

      Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng Lục nhi kêu to, "Lão gia người đến rồi."

      Hàn Thiên Liễu hai tay để ở sau lưng, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười cách quỷ dị của Lục nhi, ánh mắt khôn khéo nhíu lại, cái mũi linh mẫn ngửi ra có chuyện bình thường, đứng ở tại chỗ chờ Lục nhi chạy tới.

      nghiêm túc nghiêm mặt hỏi, "Lục nhi, ngươi ở trong viện bồi bên cạnh tiểu thư, như thế nào lại đến nơi này ?"

      Lục nhi cúi đầu vụng trộm cắn cắn môi, cũng may bình thường theo tiểu thư luyện được chút bản lĩnh, đợi đến lúc Lục nhi ngẩng đầu lên, nàng mặt ý cười trả lời, "Lão gia, tiểu thư mang theo Lục nhi đến cùng Thương phu nhân tán gẫu, tiểu thư chính là ở bên trong, Lục nhi đứng ở bên ngoài."

      Hàn Thiên Liễu nghe xong những lời này của Lục nhi, ánh mắt hướng phía cửa phòng trước mặt liếc cái, mày nhăn lại, vuốt ve râu ở dưới cằm, vẫy vẫy tay , "Được rồi, vậy ngươi liền đứng ở đấy ."

      xong câu đó, Hàn Thiên Liễu tiếp tục chắp tay sau lưng về phía trước.

      Trong phòng mặt Hàn Mạch Như cùng Thương Lưu thị và Thương Vô Lăng cũng nhanh chóng thương lượng, chọn ngày bằng đụng ngày, hai lão nhân Thương gia quyết định đợi lát nữa liền cùng Hàn Thiên Liễu ràng chuyện của con mình.

      Khi nghe được tiếng bước chân bên ngoài của Hàn Thiên Liễu càng ngày càng tới gần nơi này, Thương Vô Lăng liền đứng lên đến cửa mở cửa phòng ra.

      Cửa phòng vừa mở ra, tay Hàn Thiên Liễu liền ngưng ở giữa trung, nhìn thấy cửa đột nhiên mở ra, lại nhìn đến mở cửa cho mình là Thương Vô Lăng, Hàn Thiên Liễu lập tức cười híp mắt , "Thương lão đệ, ta chuẩn bị gõ cửa, ngươi liền mở cửa cho ta ."

      "Ta cùng phu nhân ở bên trong cùng Như Nhi chuyện, nghe được tiếng của Lục nhi ở bên ngoài, ta liền tới mở cửa đón tiếp Hàn đại ca ." Thương Vô Lăng mặt chân thành cười , những lời này của làm cho Hàn Thiên Liễu nghe thoải mái, trong lòng cao hứng.

      Mời Hàn Thiên Liễu tiến vào, khi Hàn Mạch Như nhìn thấy phụ thân, đứng lên, từ lúc Hàn Thiên Liễu vào, Hàn Mạch Như liền buông tay Thương Đông Thần ra, lại thừa dịp lúc hai cái lão nhân bọn họ chuyện, Hàn Mạch Như vụng trộm dỗ Thương Đông Thần vài câu, đáp ứng lần sau bản thân dẫn chơi, có thế này mới đứng yên.

      "Cha, ngươi đến rồi." Hàn Mạch Như hé miệng cười hướng vào Hàn Thiên Liễu ân cần thăm hỏi .

      Hàn Thiên Liễu nhìn thấy nữ nhi xuất tại nơi này, lúc mới đầu thấy nữ nhi ở nơi này có chút được thích hợp, băn khoăn nam nữ có khác, như vậy đối với thanh danh của nữ nhi tốt lắm, nhưng là đảo mắt cái, lại thấy có gì, nữ nhi trước sau gì cũng gả đến Thương gia , làm cho bọn họ vợ chồng son tích lũy chút cảm tình cũng là tốt.

      Hàn Thiên Liễu mặt biểu cảm thay đổi vài lần, làm cho trong lòng Hàn Mạch Như cảm thấy bồn chồn, cho đến khi nàng nhìn thấy mặt cha mình tràn đầy nét tươi cười, nàng mới có thể thấy yên tâm, biết phụ thân là để ý đến chuyện mình đến đây mình.
      Tôm Thỏ, betrang, Chris3 others thích bài này.

    5. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      ủng hộ nàng ....thôi ta chờ hoàn rồi đọc luôn thể :yoyo68:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :