1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh: Thê tử định mệnh của tướng công khờ khạo (c72) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: Nam nhân cặn bã

      Hàn Mạch Như biết nhà mình cùng huyện lệnh cũng hay lui tới, lợi nhuận của Hàn gia kiếm được cũng có ba phần là vào tay huyện lệnh.

      Chuyện như vậy ở triều đại nào cũng có, quan viên cũng là người, bọn họ cũng có thê tử, nữ nhân cùng tôi tớ cần phải nuôi dưỡng, nếu chỉ dựa vào bổng lộc của triều đình, chỉ sợ bọn họ sớm chết đói. Làm quan lại dám quang minh chính đại tham ô, mà buôn bán triều đình cho phép.

      Nhưng cũng có thể lách vào khe hở của luật pháp, triều đình cho bọn họ buôn bán, nhưng mà bọn họ lại hợp tác với phú thương ở nơi mình quản lý, có bọn họ làm chỗ dựa vững chắc sau lưng, phú thương kiếm được tiền cũng chia cho họ, nhất cử lưỡng tiện, làm như vậy hai bên cùng có lợi.

      Hàn phủ có hợp tác với huyện lệnh cho nên việc làm ăn buôn bán mới làm lớn như vậy được, hơn nữa còn bị thương gia khác chèn ép, đây đều là bởi vì có Huyện lệnh làm chỗ dựa vững chắc.

      "Vâng, tiểu thư người cứ yên tâm , Lục Nhi biết thế nào mà." Lục nhi khóe mắt ý cười nhìn Hàn Mạch Như , sau đó liền ra khỏi phòng khách.

      Hàn Mạch Như nhìn Lục Nhi ra ngoài làm việc mình phân phó xong, trong lòng lại thấy hoảng hốt, biết tên ngốc kia có bị làm sao , có bị Ngô Hạo Thiên ăn hiếp .

      ", ngươi dẫn ta đến viện ở thành đông kia nhanh chút." Nàng tại chờ kịp , dù nàng thể cứu tên ngốc kia ra khỏi tay Ngô Hạo Thiên ngay được, nàng đứng ở gần nơi bị giữ cũng làm cho nàng yên tâm đôi chút.

      "Vâng, tiểu thư." Gã sai vặt chút chần chờ liền dẫn Hàn Mạch Như đến viện phía đông thành.

      Khi Hàn Mạch Như tới nơi, ở chỗ nấp kín đáo hạ nhân của Hàn phủ chờ ở đó ra bẩm báo, "Đại tiểu thư, Ngô thiếu gia còn ở bên trong, chưa thấy ra ngoài”.

      "Ừm, làm tốt lắm, chờ chuyện này kết thúc , nhất định thưởng cho các ngươi." Hàn Mạch Như sốt ruột, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa viện đóng chặt kia, nàng có loại cảm xúc chỉ muốn xông vào bên trong.

      Nhưng là bình tĩnh lớn hơn xúc động, Hàn Mạch Như biết tại phải là lúc xúc động, trong viện biết có bao nhiêu người của Ngô Hạo Thiên, nếu nàng xúc động vào, chỉ sợ mấy người các nàng cũng phải là đối thủ. Nàng tại chỉ có thể bình tĩnh chờ Lục Nhi dẫn nha dịch đến.

      Thời gian lại trôi qua ít, đối với Hàn Mạch Như bây giờ thời gian chỉ khắc thôi cũng dường như rất lâu vạy, nàng cắn môi, hai mắt luôn nhìn về phía, qua hồi lâu, rốt cuộc nàng cũng thấy có năm sáu người tay cầm đại đao hướng phía này chạy tới, mà người dẫn đầu đúng là Lục Nhi.

      "Tiểu thư, nô tỳ tới rồi ." Lục Nhi nhìn thấy tiểu thư nhà mình đứng ở đó vội vàng chạy đến bên người Hàn Mạch Như .

      "Hàn tiểu thư, Lương đại nhân phái chúng ta tới, ngài ấy dặn chúng ta phải giúp đỡ ngài bắt lấy kẻ bắt cóc Thương thiếu gia." Năm nha dịch mặc quần áp đỏ đen xếp thành hàng, thập phần uy vũ. Trong đó đứng ở đầu hàng là nam nhân trung niên, cung kính với Hàn Mạch Như, nhìn ăn mặc khác mấy người đứng sau, chắc đây là người đứng đầu.

      Hàn Mạch Như vui sướng nhìn bọn họ, cảm kích , "Ngũ vị đại ca, các người đến rồi, ở trong viện kia là người bắt cóc Thương thiếu gia." Nàng chỉ vào viện ở phía đối diện cho bọn họ.

      Ánh mắt sắc bén của năm người liếc về phía viện kia, tay vô thức chạm vào đại đao bên hông, trong mắt lộ ra hung quang ác liệt

      Nam nhân đứng đầu giơ tay lên với bọn người phía sau: “Theo ta xông vào”

      Sau khi xong, năm người nhất tề lên, gõ cửa mà đá văng cửa xông vào.

      Hàn Mạch Như nhìn thấy năm người bọn họ vào, đương nhiên cũng muốn đứng chờ, lập tức vọt vào theo.

      Trong viện Ngô Hạo Thiên dùng cái vòng cổ làm thành cái vòng giống như xích chó chòng ở cổ Thương Đông Thần, hơn nữa còn bắt nam nhân ngốc phải sủa lên giống như tiếng chó, lúc đùa cao hứng, đột nhiên cửa bị đá văng ra, làm cho giật mình.

      Ngô Hạo Thiên nhăn mày, ánh mắt vui thế mà có kẻ dám xông vào địa bàn của , đến khi nhìn thấy người xông vào là năm nha dịch, sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng ném vòng cổ cầm tay xuống đất, mặt tươi cười về phía năm người hỏi, "Năm vị quan gia, biết mọi người đến biệt viện của Ngô phủ có việc gì?"

      "Chúng ta phụng mệnh huyện lệnh đại nhân bắt kẻ bắt cóc Thương thiếu gia." Năm người tay cầm đại đao thân chính khí, dáng vẻ nghiêm túc với Ngô Hạo Thiên

      Ngô Hạo Thiên vừa nghe thế, trong lòng hô to tiếng hỏng bét, vụng trộm liếc Thương Đông Thần bị trói cổ chỉ còn lại nửa cái mạng, trong lòng lo sợ năm nha dịch nhận ra người bọn họ muốn tìm nằm đất

      Chỉ là làm Ngô Hạo Thiên ngàn tính vạn tính thế nào đều ngờ là lúc này, Hàn Mạch Như đột nhiên hội xông vào.

      Hàn Mạch Như theo sau năm người vào, nàng luôn ở phía sau họ nhưng lên tiếng, nàng nhìn quanh viện xem xét sau đó đảo mắt xuống dưới đất tìm kiếm xem có gì bất thường hay , đúng lúc này ánh mắt nàng nhìn thấy bóng người nằm dưới đất phía sau Ngô Hạo Thiên.

      Nháy mắt nước mắt nàng chảy ra, nàng khóc to chạy về phía trước, đẩy Ngô Hạo Thiên chặn đường ra, cả người nàng bổ nhào vào nam tử toàn thân bùn đất nằm mặt đất.

      Hàn Mạch Như tròng mắt mở to, trong mắt lóe dám tin, thanh có chút run run nhìn nam nhân ôm ở trong lòng gọi to, "Thần ca ca, Thần ca ca."

      đau sắp ngất xỉu Thương Đông Thần nghe thấy ở bên tai có tiếng gọi của Như Nhi muội muội, khó khăn hai mắt, khi mắt nhìn thấy người ôm mình là Như Nhi muội muội, Thương Đông Thần nhếch môi ngây ngô cười, thanh yếu ớt, "Như Nhi muội muội, Như Nhi muội muội, muội rốt cuộc cũng đến đón Thần Nhi về nhà rồi? Thần Nhi luôn luôn chờ Như Nhi muội muội."

      Đôi mắt hoảng loạn của Hàn Mạch Như nhìn xuống Thương Đông Thần, khi nhìn đến đùi , người mỗi vết thương đều làm nàng đau lòng.

      mặt có năm sáu vết thương rộng khoảng tấc biết bị con gì cắn, miệng vết thương đều còn mới, có chỗ còn chảy máu, làm cho người ta nhìn thấy cũng cảm thấy ghê người.

      Hàn Mạch Như đau lòng muốn dùng hai tay để giúp lau sạch máu, nhưng là chỉ cần tay nàng đụng tới mặt , liền phát ra thống khổ tiếng rên rỉ, cái dạng này nhường Hàn Mạch Như dám tùy ý chạm vào, chỉ có thể áp chế loại này muốn chạm vào .

      Hàn Mạch Như nghĩ đến những thống khổ của đều do Ngô Hạo Thiên gây ra , nàng tại hận thể giết chết nam nhân này, nàng quay đầu, ánh mắt hung ác trừng Ngô Hạo Thiên chột dạ, nhìn nam nhân này, nàng đều thấy rằng kiếp trước mình lại thương đúng là có mắt nhìn .

      Đột nhiên nàng đảo mắt hướng đứng ở bên năm nha dịch , "Năm vị đại ca, đây chính là Thương thiếu gia, bắt cóc Thương gia thiếu gia chính là vị Ngô gia thiếu gia này, xin các người hãy thay Thương thiếu gia bắt giữ bọn bắt cóc."

      mặt Ngô Hạo Thiên thoáng qua hoảng sợ, toàn bộ thân mình hơi hơi run run, hai tay nắm chặ, mắt lạnh như băng trừng Hàn Mạch Như ôm Thương Đông Thần.

      "Hàn Mạch Như, ta làm như vậy đều là muốn cho ngươi thấy , ta và tên ngốc này người nào mới đáng để ngươi lấy, ngươi nhìn tên ngốc này, tự thân cũng bảo vệ được, làm sao bảo vệ ngươi được, nếu ngươi gả cho Ngô Hạo Thiên ta, ta nhất định bảo hộ ngươi chu toàn, tuyệt đối để ai làm hại ngươi dù chỉ là sợi tóc." Ngô Hạo Thiên nhíu mày mặt bi thương với Hàn Mạch Như.

      Hàn Mạch Như nghe được lời này của đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ, khóe miệng chậm rãi gợi lên chút cười nhạo, hừ lạnh tiếng , "Ngô đại thiếu gia, phải ngươi đánh giá mình quá cao đấy chứ, tại Hàn Mạch Như ta ra lời trong lòng mình, mời mấy vị quan gia này làm chứng, dù cả đời này Hàn Mạch Như ta có nam nhân nào muốn lấy, ta cũng lấy ngươi." Nàng mỗi câu hữu lực.

      Ngô Hạo Thiên nghe xong nàng câu tuyệt tình, lên phẫn nộ, cuối cùng lưu lại ở mặt là tro tàn biểu cảm, cắn chặt răng trừng mắt nhìn về phía người ôm tên ngốc có chết cũng buông kia, thấy hai người họ ân ân ái ái như vậy đây đúng là việc mất mặt mất mà Ngô Hạo Thiên từ lúc sinh ra đến giờ gặp phải, sắc mặt hết xanh lại trắng, hai tay nắm chặt, đặc biệt làm ánh mắt của nhìn thấy Hàn Mạch Như thế nhưng lại che chở cho tên ngốc kia, càng làm cho bốc hỏa, quan tâm chỉ vào bọn họ mắng, "Hàn Mạch Như ngươi hối hận , ngươi hối hận vì lời hôm nay của ngươi ."

      Thương Đông Thần hé ánh mắt vô tội nhìn Hàn Mạch Như mắng Ngô Hạo Thiên, quên người bản thân còn có thương, sốt ruột liều lĩnh nhìn Ngô Hạo Thiên mắng, "Ngươi là cái người xấu, thể mắng Như Nhi muội muội."

      Hàn Mạch Như trong lòng mảnh cảm động, này ngốc nam nhân là rất choáng váng, mặt đều mang theo thương, để ý đến vết thương của mình mà lại mắng Ngô Hạo Thiên, cái nam nhân ngốc có gắng bảo vệ mình như vậy nàng làm sao thương cho được.

      Hàn Mạch Như mặc kệ ở trong này có phải phải đứng vài cái người xa lạ, nàng thầm nghĩ muốn hảo hảo ôm lấy này ngốc nam nhân an ủi, nàng nhàng vuốt đầu của an ủi , "Thần Nhi ca ca, cần tức giận với loại người như vậy, đáng giá."

      Thương Đông Thần tội nghiệp bĩu môi nhìn về phía Hàn Mạch Như, "Như Nhi muội muội, Thần Nhi rất đói, Thần Nhi muốn ăn thịt. Muốn ăn hoa quế cao, còn muốn ăn canh." vươn bàn tay đầy bùn đất lên kể lể những thứ muốn ăn, lúc xong tên loại đồ ăn, miệng lại nuốt nước miếng, nhìn rất đáng .

      Hàn Mạch Như vuốt đầu của ôn nhu thay đáp ứng , "Được, chờ chúng ta trở về, Như Nhi nhất định cho ngươi ăn." xong câu đó, Hàn Mạch Như khóe mắt dư quang tảo đến buồn ngủ biểu cảm, nàng hé miệng cười trấn an , "Thần Nhi ca ca, nếu ngươi ngủ hồi , chờ Như Nhi đem nơi này tình giải quyết , Như Nhi gọi ngươi đứng lên, chúng ta cùng nhau trở về, ngươi thấy được được?"

      Thương Đông Thần ngáp cái, mặt vết máu bị Hàn Mạch Như lau rất nhiều, tuấn dật khuôn mặt cũng sai biệt lắm khôi phục vốn diện mạo , trải qua ngày cả đêm chỉ uống lên còn đến bán bát nước cơm, hai phiến vốn là hồng nhuận môi tại cũng thoát tầng da, Thương Đông Thần trát vài lần, đầu điểm giống gà con mổ thóc giống nhau gật đầu , "Được rồi, Thần Nhi trước ngủ, đợi lát nữa Như Nhi muội muội nhất định phải đánh thức Thần Nhi, Thần Nhi muốn cùng Như Nhi muội muội cùng nhau rời , Thần Nhi cần ngốc ở trong này , bọn họ là người xấu, cũng cấp Thần Nhi ăn cái gì, tại Thần Nhi hảo đói hảo đói."

      "Hảo. Đợi lát nữa Như Nhi liền mang ngươi trở về ăn được ăn ." xong câu đó, đợi lát nữa lát, thẳng đến Hàn Mạch Như xác định trong dạ ngốc nam nhân ngủ sau, nàng mới nâng lên đôi phẫn nộ con ngươi triều Ngô Hạo Thiên bên này quét qua.

      Hàn Mạch Như chịu đựng đáy lòng muốn giết này xú nam nhân xúc động, Hàn Mạch Như đôi lãnh tĩnh đôi mắt nhìn , nàng tại mới biết được nguyên lai kiếp trước bản thân muốn sinh phải chết nam nhân cư nhiên là cái như vậy người cặn bã, tâm tư ác độc, hơn nữa vẫn là cái ngây thơ nam nhân.

      Nàng đem đặt ở Ngô Hạo Thiên người ánh mắt thu hồi, chuyển hướng đứng ở bên làm môn thần giống nhau năm kém gia, hướng bọn họ , "Năm vị kém gia, tại các ngươi nhìn đến cùng nghe được , thương gia thiếu gia là bị Ngô gia đại thiếu gia cấp bắt cóc đến nơi đây, hơn nữa hoàn thủ đoạn tàn nhẫn bắt cho thương thành như vậy, cầu các ngươi nhất định phải thay thương gia thiếu gia đòi lại này công đạo." xong lời cuối cùng, Hàn Mạch Như dám theo bản thân trong ánh mắt mặt bài trừ vài giọt nước mắt xuất ra, nhường năm kém gia xem do thấy liên.

      Bọn họ lần này tới nơi này cũng là trải qua Huyện lệnh đại nhân phân phó, ở bọn họ tới nơi này khi còn bị gọi vào Huyện lệnh đại nhân trước mặt vừa lật gõ, gọi bọn lần này nhất định phải hảo hảo thay hàn gia tiểu thư làm việc, tuyệt đối thể đem chuyện này cấp làm tạp , cho nên liền tính Hàn Mạch Như này phen , bọn họ năm nhân cũng đem Ngô gia thiếu gia cấp bắt lại .

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 72: Bi thảm!

      "Hàn tiểu thư, xin ngài yên tâm, năm người chúng ta đều thấy ràng, quả là Ngô đại thiếu gia bắt Thương thiếu gia trói ở đây, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, chúng ta xử lý công bằng ." Người đứng đầu đứng ra chuyện, biểu cảm hung ác nhìn lướt qua Ngô Hạo Thiên run rẩy đứng.

      "Vậy là tốt rồi, cám ơn năm vị quan gia , ngày khác ta nhất định bảo cha mang theo lễ vật đến hậu tạ huyện lệnh đại nhân cùng năm vị quan gia”. Hàn Mạch Như cũng phải người ngốc, cũng biết được năm vị nha dịch này chịu làm việc cho mình, chủ yếu cũng là do huyện lệnh đại nhân phân phó.

      Năm người mặt lộ ra hưng phấn, bọn họ làm chuyện này đến nơi đến chốn như vậy cũng là muốn biểu trước huyện lệnh đại nhân, tại lại nghe Hàn tiểu thư tốt trước mặt huyện lệnh cho bọn họ, như vậy năm người bọn họ được huyện lệnh đại nhân chú ý, sau này con đường thăng quan tiến chức cũng dễ dàng hơn.

      Người đứng đầu nhìn về phía bốn người còn lại, ý bảo bọn họ bắt Ngô Hạo Thiên lại.

      Ngô Hạo Thiên thấy hai nha dịch lại phía mình, quát to với bọn họ, "Các ngươi muốn làm gì, các ngươi biết ta là ai ? Ta là Ngô gia đại thiếu gia, các ngươi nếu dám chạm vào ta, ta nhất định bỏ qua cho các ngươi."

      Bình thường các nha dịch này loại người ác nào mà lại chưa thấy qua, lúc bọn họ bắt người những người đó thái độ thường đối với bọn họ cung kính có thêm, tại Ngô Hạo Thiên lại uy hiếp bọn họ làm cho bọn họ càng thêm chán ghét, cho nên khi hai người tiến vào bắt Ngô Hạo Thiên, ngoài mặt có biểu gì, nhưng tiến sát vào Ngô Hạo Thiên rồi bọn họ liền giở thủ đoạn .

      "Ai nha, các ngươi này cẩu nô tài, các ngươi chờ đó cho ta, ta bỏ qua cho các ngươi." Ngô Hạo Thiên bị đau cau mày, hai nha dịch này cầm tay ở sau lưng vụng trộm dùng sức nhéo tay , điều này làm cho Ngô Hạo Thiên đổ mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch.

      "Hàn tiểu thư, chúng ta bắt được người , cũng tìm được Thương thiếu gia, chúng ta mang họ Ngô về phục mệnh trước ." Nha dịch dẫn đầu với Hàn Mạch Như.

      Hàn Mạch Như nhìn lướt qua Ngô Hạo Thiên, cười với năm vị nha dịch, "Vậy đa tạ năm vị quan gia , Lục Nhi, lấy chút bạc đưa cho năm vị quan gia uống trà”.

      "Vâng, tiểu thư." Lục nhi theo ngoài cửa tiến vào, chỉ thấy nàng lấy trong túi ra mười hai lạng bạc đưa cho mấy vị nha dịch, cung kính , "Quan gia, đây là bạc tiểu thư ta đưa các vị uống trà, xin các vị hãy nhận lấy."

      Năm người nhìn thấy bạc trong mắt lên vui mừng, nhưng biểu lộ ra ngoài, người đứng đầu cung kính với Hàn Mạch Như, "Ta đây thay mặt bốn vị huynh đệ đa tạ Hàn tiểu thư ."

      Hàn Mạch Như hé miệng cười, cũng gì.

      Ngô Hạo Thiên mặt cam lòng bị hai cái nha dịch cấp mang , trong viện lúc này chỉ còn vài người bọn Hàn Mạch Như.

      "Tiểu thư, chúng ta nên trở về thôi." Lục Nhi đành lòng phá hỏng ôn nhu của tiểu thư nhà mình với Thương thiếu gia, nhưng là nàng phải làm như vậy, bởi vì bên ngoài tại tụ tập rất nhiều người xem náo nhiệt, như vậy tốt, mà tiểu thư nhà mình cũng chưa lấy chồng.

      Hàn Mạch Như lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn người chung quanh, ánh mắt của nàng như cũ luôn luôn chăm chú vào ở ngủ say trung Thương Đông Thần mặt, khóe miệng nhàng gợi lên, thanh thanh ôn nhu hô lên tên của , "Thần Nhi ca ca, chúng ta trở về, tỉnh."

      Thương Đông Thần ngủ say sưa, đột nhiên cái mũi có chút ngứa , nhiên sau bên tai lại truyền đến Như Nhi muội muội thanh , lại hắc lại mật lông mi hơi hơi động vài cái, qua thoáng chốc, đôi thuần khiết tròng mắt liền lộ xuất ra.

      đầu tiên là ngây ngốc cười, thanh có chút khàn khàn xung Hàn Mạch Như hô, "Như Nhi muội muội."

      Hàn Mạch Như ôn nhu cười nhìn vào mắt , lại kém chút bị kia kết khiết ánh mắt cấp hút vào, may mắn nàng ý chí lực đủ kiên định kịp thời tỉnh lại, bằng nàng lại lại ở chỗ này xấu mặt , định rồi quyết tâm thần, nàng cố hết sức đem theo bản thân trong dạ nâng dậy đến, "Thần ca ca, chúng ta chuẩn bị về nhà , huynh có thể tự hay ?"

      Thương Đông Thần mặc dù ngốc, nhưng cũng biết bản thân là cái nam nhân, trong lòng thời khắc nhớ kỹ phụ thân lời , là cái đại nam nhân, muốn học hội bảo hộ bản thân nàng dâu, thể chỉ làm cho nàng dâu bảo hộ bản thân, gian nan ở Hàn Mạch Như dưới trợ giúp đứng lên, mặc dù ở đứng lên sau còn có điểm lay động, nhưng cuối cùng vẫn là nhường đứng vững vàng gót chân.

      Thương Đông Thần cao hứng xung nàng cười khoe , "Như Nhi muội muội, ngươi xem, Thần Nhi có thể tự . Có phải rất giỏi hay ?"

      Hàn Mạch Như hé miệng cười gật đầu, hơn nữa còn bủn xỉn cho vài câu khen ngợi lời , "Thần Nhi ca ca giỏi quá."

      rồi vài bước sau, Hàn Mạch Như vẫn là đến bên người đỡ cùng nhau hướng bên ngoài .

      Đúng lúc này, mặt sau đột nhiên chạy ra khỏi bóng người quỳ gối bọn họ trước mặt, khóc cầu bọn họ , "Hàn tiểu thư, Thương thiếu gia, cầu các ngài cứu nô tài."

      Hàn Mạch Như nhìn đến đột nhiên lao tới gã sai vặt, vui súc nhanh mi hướng hỏi, "Ngươi là ai? Vì sao bảo chúng ta cứu ngươi?"

      Quỳ gối bọn họ trước mặt nhân nguyên lai là luôn luôn trốn ở bên trong dám ra đây tiểu cây cột, theo viện môn bị nhân đá văng khi liền sợ hãi trốn vào bên trong dám ra đây, thẳng đến nhìn đến Ngô Hạo Thiên bị nha dịch mang sau, tâm sinh ra ra khủng hoảng.

      Y ở Ngô gia nhiều năm như vậy làm hạ nhân kinh nghiệm, Ngô gia thiếu gia lần này có việc gì, có việc cũng là bản thân, nhà giàu nhân gia thủ đoạn đều là tài bẩn hãm hại, qua được vài ngày, người Ngô gia đem tội danh này đổ lên người mình , ai bảo quả cũng tham gia bắt cóc Thương thiếu gia.

      "Hàn tiểu thư, nô tài là sai vặt của Ngô gia, kỳ thực mang Thương thiếu gia ra khỏi Hàn gia là nô tài làm, nhưng nô tài làm như vậy cũng là phụng mệnh đại thiếu gia nhà nô tài, nô tài cũng là bắt đắc dĩ." Tiểu cây cột số chết đem bản thân đầu hướng đất đụng, thẳng thắn vang lên đến.

      Hàn Mạch Như nghe được nam nhân ngốc là do đem ra ngoài, trong lòng đối chán ghét cao hơn tầng, khách khí đem chống đỡ lộ thân mình cấp đá văng ra. Phẫn nộ nhìn , "Ngươi chờ ăn cơm nhà lao ."

      xong câu đó, Hàn Mạch Như đỡ Thương Đông Thần tính toán theo bên người qua, ngay tại bọn họ rồi vài bước khi, lại bị tiểu cây cột cấp gọi lại, "Thương thiếu gia, ngài giúp tiểu nhân , tiểu nhân cũng có bạc đãi ngài a, đêm qua vẫn là tiểu nhân cho ngài bát cháo mà, cầu ngài nghĩ đến nửa bát cháo mà giúp tiểu nhân "

      Hàn Mạch Như nghĩ tiếp tục nghe gã sai vặt này , chuẩn bị tiếp tục đỡ Thương Đông Thần hướng phía trước mặt , nàng đỡ Thương Đông Thần về phía trước lúc , đột nhiên phát bước chân theo nàng .

      Thương Đông Thần chịu rồi, mặt biểu cảm tội nghiệp nhìn chằm chằm nàng kêu tên của nàng, "Như Nhi muội muội."
      Hàn Mạch Như nhìn , trành hồi lâu, cuối cùng vẫn là bị này đáng thương dạng cấp thuyết phục , thở dài xoay người triều bọn họ phía sau tiểu cây cột , "Ngươi trước đứng lên , "

      Tiểu cây cột vừa nghe đầu truyền đến những lời này, mặt lộ ra hưng phấn biểu cảm, hoảng thủ hoảng cước theo đất đứng lên, cúi đầu đứng.

      "Vốn ta là nghĩ cứu ngươi , bất quá Thương thiếu gia nhân từ, so đo chuyện ngươi từng làm với , , ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?" Hàn Mạch Như nhìn .

      Tiểu cây cột vừa nghe lại quỳ xuống đến thỉnh cầu , "Hàn tiểu thư, mời ngươi thu lưu tiểu nhân ở Hàn phủ làm việc , tiểu nhân về sau nhất định chăm chỉ."

      tưởng chỉ cần bản thân trở về Ngô phủ, liền tính là Ngô phủ những người đó muốn đem này tội danh đổ lên bản thân người, bọn họ cũng có cách nào thôi ở bản thân người.

      Hàn Mạch Như suy xét, đáp ứng cầu này của , ", ta liền xem ở ngươi đêm qua cho thương thiếu gia nửa chén cháo tình phân thượng thu lưu ngươi đến Hàn phủ làm, nhưng ta trước, sau này ngươi làm ra chuyện xấu gì ta đuổi ngươi ra khỏi Hàn phủ."

      Dù sao Hàn phủ thừa thiếu hạ nhân cũng phải chuyện lớn lao gì, trước kia làm hạ nhân Ngô gia sau này về làm hạ nhân Hàn phủ nàng cho làm việc vặt vãnh là được.

      "Cám ơn đại tiểu thư, chính là..." tới đây tiểu cây cột lộ ra khó xử biểu cảm ngừng lại. bộ có khó mở miệng bộ dáng.

      Hàn Mạch Như thấy nửa câu lại ngừng lại, vui hỏi, "Chỉ là cái gì?"

      Tiểu cây cột nhăn nhanh mi, hướng đất đụng vài cái vang đầu sau ngẩng đầu hồi đáp, "Chính là tiểu nhân là Ngô phủ nô tài, có khế ước bán thân ở trong tay họ, trừ phi có hai mươi lượng bạc chuộc thân, bằng tiểu nhân là vĩnh viễn trốn thoát Ngô phủ , tiểu nhân ở trong này khẩn cầu đại tiểu thư có thể giúp tiểu nhân, giúp tiểu nhân chuộc thân khỏi Ngô phủ ."

      "Vấn đề này dễ làm, Lục nhi, ngươi cho hai mươi lượng bạc, kêu gã sai vặt cùng với chúng ta với về Ngô phủ, chuộc lại khế ước bán thân." Hàn Mạch Như mặt bắt đầu lộ ra có chút kiên nhẫn biểu cảm , vẫy tay kêu Lục nhi xuất ra hai mươi lượng bạc.

      Lục nhi nhíu nhíu mày, miệng trương trương, giống là có chuyện muốn cùng Hàn Mạch Như , đến cuối cùng vẫn là câu đều ra, vẫn lấy tiền từ trong túi khách khí nhét hai mươi lượng bạc vào tay .

      Lục nhi giọng điệu có chút hung dữ nhìn tiểu cây cột , "Nơi này là hai mươi lượng bạc, ngươi nếu dám lừa tiểu thư nhà ta, ngươi nhất định phải chết, biết ? Cầm lấy chuộc thân ."

      Tiểu cây cột kích động cầm này hai đĩnh trắng bóng bạc, hai tay run run nâng lên, trong mắt lóe nước mắt thẳng cam đoan , "Lục nhi tỷ, ngươi yên tâm, tiểu thư đại ân đại đức ta tiểu cây cột nhất định hảo hảo báo đáp." xong, dùng tay áo xoa xoa khóe mắt thượng nước mắt.

      Hàn Mạch Như nhận thấy được người bản thân sức nặng giống như càng ngày càng nặng , nàng mắt lé vọng lại này mới phát này ngốc nam nhân cư nhiên lại ngủ, thấy đứng cũng có thể ngủ này ngốc dạng, nàng bất đắc dĩ cười cười, tùy tay kêu cái nhà mình gã sai vặt cùng tiểu cây cột Ngô phủ.

      Về tới Hàn phủ, Hàn Mạch Như thế mới biết chuyện này cư nhiên bị Tiểu Ngũ thống đến Thương gia cùng Hàn gia hai lão bên kia , bọn họ chân trước trước sau về tới Hàn phủ.

      "Này Ngô gia nhân là quá mức đáng giận , thế nhưng lại lặp lại nhiều lần chuyện làm hại con của Thương Vô Lăng ta, đáng giận." Thương Vô Lăng bàn tay to vỗ cái bàn, ly trà bàn xoay tròn vài vòng rồi nằm yên lại.

      tại Thương Đông Thần được đại phu kiểm tra toàn thân lần, xác định người chỉ có mặt cùng lưng có vài vết ngoại thương, có nội thương này là trong cái rủi còn có cái may.

      Thương Lưu thị vẻ mặt đau lòng nhìn Thương Đông Thần ăn cơm như rồng như hổ, đột nhiên thấy con bị tướng công nhà mình dọa cho ho sặc sụa, lạnh mặt nhìn ông , "Ông có thể yên tĩnh lúc được , thấy Thần Nhi ăn cơm sao, ông to thế con ăn cơm sao được?"

      Thương Vô Lăng bị phu nhân mình mắng, mặt tránh qua hậm hực hờn dỗi biểu cảm, thành ngậm miệng nữa.

      Hàn Mạch Như ngồi ở bên kia Thương Đông Thần thay gắp thức ăn, có khi nhìn ăn quá nhanh kém chút bị sặc đến, nàng liền đau lòng thịnh chén canh uy uống ngụm.

      Thương Lưu thị phải đặt toàn bộ chú ý vào con mình ăn cơm, lực chú ý của bà còn để phần vào động tác của Hàn Mạch Như, làm bà nhìn đến Hàn gia tiểu thư đối bản thân con như vậy dụng tâm chiếu cố, bà là mẫu thân đối với nàng dâu tương lai này vừa ý.

      Đặc biệt ở bọn họ ở đường về nghe xong tiểu nhân hồi báo, biết con dâu tương lai này nóng vội phái hạ nhân Hàn phủ tìm con mình, hơn nữa còn ngày đêm có nghỉ ngơi, liền ở điểm này, nàng dâu Thương gia nhất định là nàng.

      Hàn Mạch Như múc muỗng canh đưa đến bên miệng Thương Đông Thần, nàng tay động tác ngừng cúi xuống, đột nhiên cảm giác như có thiện ý ở người mình.

      Vài ngày sau, Hàn Mạch Như nghe Lục Nhi kể chút tin tức bát quái liên quan đến Ngô phủ, nghe sau khi Ngô Hạo Thiên bị bắt nha môn, ngày hôm sau người Ngô phủ mới biết bị bắt .

      Khi cha Ngô Hạo Thiên vào thiên lao nhìn thấy con mình mà phát hoảng, kém chút nhận ra đây là con , nguyên nhân chính là khi Ngô Hạo Thiên bị tống vào nhà lao, bởi vì bất mãn khi bị tống vào phòng giam bẩn thỉu, hơn nữa là chủ nhân luôn luôn chỉ biết lớn tiếng quát mắng người khác, ở trong này cũng có thu liễm tính cách, còn coi đại ca trong nhà lao như hạ nhân ở nhà , nhìn thấy là chỉ mặt mắng chửi.

      Đại ca ở nhà tù nơi nào chịu để cho Ngô thiếu gia mắng, đương nhiên là cho Ngô Hạo Thiên biết chút lễ độ, cuối cùng đánh cho vị Ngô đại thiếu gia này khóc kêu cha gọi mẹ mới thôi.
      Andrena, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Kami_ngok

      Kami_ngok New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      1
      hóng truyện này suốt giờ mới tìm ra

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 73: Đêm trước thành thân

      Đợi đến ngày thứ hai Ngô lão gia đến nhà lao thăm con thấy con mình bị đánh thành cái đầu heo.

      Ở ngày thứ ba, Hàn Mạch Như lại nghe Lục nhi kể chuyện bát quái bên ngoài, Ngô gia phải dùng rất nhiều bạc mới đem Ngô Hạo Thiên ra khỏi nhà lao. Về phần chuyện phía sau Hàn Mạch Như có tiếp tục nghe Lục nhi nữa .

      tại nàng vội muốn chết, bởi vì chuyện hôn của nàng cùng Thương Đông Thần bị hai bên cha mẹ đẩy nhanh lên . Vào ngày mùng tám tháng sau.

      Thương Đông Thần ở Hàn phủ nghỉ ngơi nửa tháng sau, rốt cục ở tình nguyện tâm tình hạ theo Thương gia hai lão trở về Thương gia.

      Mắt thấy cách bọn họ hai người thành thân ngày chỉ có nửa tháng, mỗi ngày Hàn Mạch Như đều ở trong phòng nàng làm giá y, học tập để trở thành người vợ tốt.

      Vào buổi tối hôm nay, Hàn mẫu để tướng công ngủ mình, đến phòng nữ nhi ngủ, nằm giường bà ôm chặt Hàn Mạch Như vào trong lòng, tình cảm quyến luyến.

      Hàn phu nhân thở dài, ôm chặt nữ nhi trong lòng, trong lòng cảm thán, thời gian qua thực mau, trong nháy mắt, nữ nhi cũng phải lập gia đình .

      "Nương, người đừng thở dài, mai là ngày đại hỷ của nữ nhi, dù về sau nữ nhi gả đến Thương gia , nữ nhi cũng thường xuyên về thăm người." tại Hàn Mạch Như thích được tâm cùng với mẫu thân trước khi xuất giá.

      Kiếp trước nàng cũng có hưởng thụ loại này phúc lợi, lúc đó buổi tối trước ngày gả đến Ngô gia, bởi vì phụ mẫu thân đồng ý cho mình gả đến Ngô gia, nên kiếp trước vào lúc này chỉ có mình nàng , làm gì có hạnh phúc như thế này ngủ cùng giường với mẫu thân.

      "Nữ nhi ngốc, con gả đến Thương gia chính là con dâu của Thương gia , con nhớ lấy, ngàn vạn lần được tùy tiện như ở Hàn gia , ở nhà với ở nhà chồng giống nhau, trước hết con cần phải tuân thủ quy củ ở Thương gia, nhớ chưa?" Hàn phu nhân nghe nữ nhi như vậy, mặc dù bà cũng muốn nữ nhi về Hàn phủ thường xuyên với bà, nhưng ngẫm lại, con gả ra ngoài rồi, thể về nhà mẹ đẻ thường xuyên được, như thế hợp với quy củ.

      "Vâng, nương." Hàn Mạch Như thành nghe, kiếp trước gả qua lần nàng cũng hiểu đó là quy củ, tại nghe chính mẫu thân mình nàng cũng cảm thấy vui vẻ.

      Hàn phu nhân thấy nữ nhi nghe lời mình, mặt cũng lộ ra vui sướng tươi cười, đột nhiên Hàn phu nhân ngồi dậy lấy ra túi vải.

      "Nương, đây là cái gì." Hàn Mạch Như thấy mẫu thân đặt túi vào tay mình, nghi hoặc hỏi.

      Hàn mẫu hé miệng nhìn thoáng qua nữ nhi cười , "Con mở ra nhìn xem biết, này là thứ tốt, này cũng là của bà ngoại con truyền cho ta lúc ta lấy cha con, tại đến phiên nữ nhi của ta xuất giá , cũng nên là truyền cho con , chờ về sau nữ nhi của con đón dâu xuất giá, cũng có thể truyền cho chúng nó."

      lên việc này, Hàn phu nhân ánh mắt tỏa sáng nhìn phía trước, giống như trước mắt bà là hình ảnh thời điểm bà gả cho Hàn phụ, trong mắt mảnh hạnh phúc.

      Hàn Mạch Như nhìn liếc mắt cái mẫu thân, thời điểm này kiếp trước nàng cũng biết mẫu thân còn có thứ muốn đưa cho mình, cũng là, kiếp trước việc hôn nhân của nàng cha mẹ cũng đồng ý, liền ngay cả xuất giá ngày ấy, cha mẹ cũng từng đến đưa qua nàng, tại nhớ tới kiếp trước bản thân, Hàn Mạch Như trong lòng liền ê ẩm .

      Nàng mở ra này khối dùng bố bao đồ gia truyền, bên trong cư nhiên dùng hai tầng bố bao , đợi đến nàng sách đến cuối cùng tầng mở ra khi mới phát mẫu thân truyền cho bản thân cư nhiên là quyển sách.

      "Ách... . . . . Đây là. . . ." Hàn Mạch Như dùng hiểu ánh mắt nhìn về phía bản thân mẫu thân. Hàn mẫu gật gật đầu, cùng nàng , "Mở ra xem ."

      Hàn Mạch Như nhìn liếc mắt cái mẫu thân, nàng ở mẫu thân trong mắt bắt giữ đến chút quái dị quang mang, chính là nàng suy nghĩ lát cũng có nghĩ ra mẫu thân trong mắt vì sao xuất cái loại này sáng rọi, mãi cho đến nàng mở ra kia quyển sách nhìn đến thứ nhất trang bên trong nội dung , nàng mới biết được kia sáng rọi đại biểu là có ý tứ gì .

      Quyển sách này lại là quyển đông cung thư, trang thứ nhất chính là nam nữ mặc quần áo, tay người nam để ngực người nữ.

      Hàn Mạch Như mặt lập tức đỏ lên, dù nàng làm người hai đời, kiếp trước nàng cùng Ngô Hạo Thiên cũng phải có làm qua loại chuyện này, khi bọn họ vừa thành thân, Ngô Hạo Thiên vì con nối dòng của Ngô gia, cơ hồ là đối nàng đến sủng nịch thái độ, mỗi ngày buổi tối đều cùng nàng làm hai thứ loại chuyện này.

      Hàn Mạch Như thân ngấy hướng Hàn mẫu hô, "Nương, người, người, sao lại lấy loại sách này cho con xem."

      Hàn phu nhân thương sờ sờ tóc nữ nhi, cười , "Hài tử ngốc, hại cái gì xấu hổ, con đều nhanh muốn thành thê tử người khác, loại chuyện này là nữ nhân trong cuộc đời thiết yếu phải được lịch qua tình, gia , hiểu chuyện, nhưng con khác, cho nên chuyện này chỉ có dựa vào chính con dẫn đường gia ."

      lên việc hôn nhân này, Hàn mẫu muốn có bất mãn là bất mãn con rể, Hàn mẫu thấy nữ nhi mình thua thiệt, này phân việc hôn nhân là bản thân lúc trước thay nữ nhi đính , chỉ là nàng ngờ mười bốn nắm sau lại trở thành cái ngốc tử.

      Hàn Mạch Như đột nhiên trong lúc đó có tiếp tục nghe được mẫu thân chuyện , nàng ngẩng đầu vừa khéo thấy được Hàn mẫu trong mắt đối nàng thua thiệt ánh mắt.

      "Nương, người đừng như vậy, kỳ thực Thần Nhi ca ca tốt lắm, so với đời cái khác bình thường nam nhân mà , là tốt nhất , giống này bình thường nam nhân giống nhau đùa giỡn tâm tư, tối thiểu con có thể đoán ra trong lòng nghĩ cái gì, như vậy cũng rất tốt."

      Hàn phu nhân tuy rằng nghe nữ nhi như vậy, nhưng bà chính là khống chế được bản thân miên man suy nghĩ.

      "Tốt lắm, sách đông cung này con hãy xem ít, để còn sinh cho Thương gia tiểu hài tử bụ bẫm." Hàn phu nhân yên tâm lắm, vẫn là trước khi đám cưới hai mẹ con nên chuyện chút.

      Giờ này khắc này ở Thương gia cũng phát sinh chuyện tương tự.

      Thế nhưng ở đây lại là chuyện khó xử của Thương phụ, bởi vì hôm nay ông bị phu nhân mình đuổi ra khỏi cửa phòng, để ông ngủ cùng với con, thuận tiện dạy việc mà nam nhân làm khi động phòng.

      Thương Vô Lăng tại chính gì nhìn con, phụ tử hai người cứ như vậy ngươi nhìn chằm chằm ta, ta nhìn chằm chằm ngươi xem đối phương.

      Qua biết bao nhiêu lâu, Thương Vô Lăng cố ý ho khan tiếng, điều chỉnh lại cổ họng có chút khàn khàn do cả buổi tối, đối mặt với con hỏi, "Con, con có hiểu những lời cha từ nãy tới giờ ?"

      Thương Đông Thần đô đô miệng, thành lắc lắc đầu trả lời, " lắm."

      "Con hiểu chỗ nào hỏi cha , bằng đến mai cha có thời gian dạy con." Thương Vô Lăng nhìn con .

      Thương Đông Thần ôm gối ngồi gần phụ thân, ngây ngô cười hỏi, "Cha, vì sao nam cùng nữ muốn cởi áo? Ngài phải qua với Thần Nhi, thể tùy tiện cởi áo ở trước mặt nữ nhân sao?"

      Thương Đông Thần là đứa con tốt, luôn luôn đều nhớ lúc tiểu cha kêu bản thân thể trước mặt người ở bên ngoài cởi áo, đặc biệt trước mặt nữ nhân.

      Thương Vô Lăng thấy con hỏi mình những lời này, cứng ngắc đầu chậm rãi chuyển qua đến xem hướng này con trai, trong lòng có cái thanh với , ai con của là ngốc tử , ai , bản thân con trí nhớ phải tốt lắm sao, ở con mười bốn tuổi khi lời cư nhiên đến bây giờ đều còn nhớ .

      "Cha, vì sao thế? Người mau cho Thần Nhi ?" Thương Đông Thần ánh mắt tò mò nhìn phụ thân, chờ ông trả lời.

      Thương Vô Lăng nhìn con, khóe miệng của ông trừu trừu, thanh thanh yết hầu bắt đầu giải thích câu hỏi của con, "Thần Nhi rất đúng, chúng ta là thể cởi áo ở trước mặt người khác, đặc biệt trước mặt nữ nhân, thế nhưng, chỉ có nữ nhân là ngoại lệ, đó là thê tử của chúng ta, chúng ta có thể ở trước mặt các nàng cởi áo, hiểu chưa?"

      Giải thích đến cuối cùng, Thương Vô Lăng thấy mình có thể trở thành thầy giáo dạy lớp vỡ lòng về động phòng.

      "À, hóa ra là như vậy. Thần Nhi biết rồi , ha ha. . . . ." Thương Đông Thần nghĩ phụ thân vừa mới từng với bản thân, ngày mai Như Nhi muội muội liền là nàng dâu của chính mình, mình có thể cởi áo ở trước mặt Như Nhi muội muội, nghĩ đến đây, Thương Đông Thần mặt đều hồng hồng .

      Thương Vô Lăng đảo mắt liền nhìn đến bản thân con mặt bất bình thường đỏ ửng, nhất thời trong lòng vui vẻ, ha ha, này con trai thế nhưng cũng thông suốt , xem ra cách bản thân có thể ôm tôn tử ngày lại gần bước.

      Thương Vô Lăng thu hồi đắc ý tươi cười, tiếp tục hướng này ngốc con hỏi, "Còn có cái gì muốn hỏi ?"

      tại Thương Đông Thần cả đầu đều là nghĩ ngày mai bản thân cùng Như Nhi muội muội chơi trò cởi áo, còn nơi nào có rảnh nghĩ bản thân còn có cái gì hiểu , Thương Đông Thần ngây ngô cười trả lời, "Cha, có, Thần Nhi đều biết rồi ."

      Thương Đông Thần ở trong lòng nghĩ, hóa ra phụ thân chuyện phụ thân lại đơn giản như vậy , chỉ cần mình cùng Như Nhi muội muội cởi hết quần áo nằm giường là có thể sinh hài tử.

      Giờ phút này nếu Thương Vô Lăng biết con mình lại nghĩ chuyện là như vậy, khẳng định phun ngụm máu lớn, rồi kêu lên bi thương trời ạ! Có thể có tia sét giáng xuống đánh chết ông hay .

      "Nhi tử ngoan, hổ là con ngoan của cha và mẹ, cha với nương con chờ đến ngày được ôm tôn tử bụ bẫm ." Thương Vô Lăng lúc này trong lòng rơi lệ, ông làm cha là vất vả nha.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 74: Mạch Như dạy chồng

      Ngày thứ hai, ở hai phủ Thương gia và Hàn gia khí đều tưng bừng vui tơi, bởi vì hôm nay là ngày lành thành thân của con cái hai nhà, hôm nay hai đôi phụ mẫu mặt mày đều hớn hở đón tiếp bạn bè đến dự lễ thành thân.

      Thấm Trúc viện ở Hàn gia, hôm nay Hàn Mạch Như mặc thân hỉ phục màu đỏ sẫm, mặt trang điểm , điều này làm cho nàng vốn xinh đẹp lại càng xinh đẹp hơn, giống như đóa hoa mai nở rộ trong tuyết làm cho người khác đui mù.

      Trong phòng, trong tay Hàn mẫu cầm cái lược chải đầu cho Hàn Mạch Như, trong mắt ngấn lệ, miệng nỉ non , " chải đến cùng, hai chải răng long đầu bạc, ba chải con cháu đầy đàn, tứ chải được người giúp đỡ; ngũ chải con cái đỗ đạt vinh hiển; lục chải em họ hàng giúp đỡ; thất sơ thất tỷ hạ phàm xứng đổng vĩnh, cầu hỉ thước cao giá hỗ khinh bình; bát sơ bát tiên đến hạ thọ; cửu sơ cửu tử liên hoàn mọi thứ có; mười sơ vợ chồng hai lão liền đến đầu bạc." (cái này ta hiểu lắm nên chịu mọi người thông cảm)

      Khi Hàn mẫu xong mười câu cát tường, mặt bà đều là nước mắt, nhịn được khóc thành tiếng.

      Hàn Mạch Như nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng khóc, vội quay người lại làm cho trang sức đầu nàng phát ra thanh đinh đinh .

      "Nương, người sao lại khóc thế, phải chúng ta hôm nay ai được khóc sao? Người còn như thế nữa ." Hàn Mạch Như cố cầm nước mắt muốn rơi xuống, hai mắt đều hồng hồng với Hàn mẫu.

      Hàn mẫu than tiếng, tự trách , "Xem ta này còn ra thể thống gì nữa, ta già rồi kìm được nước mắt, hôm nay là ngày thành hôn của con ta, ta phải vui mừng mới phải, ha ha." Có thể sợ làm cho nữ nhi lo lắng, Hàn mẫu cố gắng nở nụ cười từ ái.

      "Chú rể đến , chú rể đến ." Bên ngoài lúc này truyền đến thanh vui mừng càng ngày càng .

      Hàn mẫu lúc này cũng có thời gian thương tâm , biến sắc, nhanh chóng với hạ nhân trong phòng giúp chuẩn bị, "Mau, nhanh chóng lấy khăn hỷ trùm lên đầu cho tiểu thư"

      Trong khoảng thời gian ngắn cả phòng trong khí thương tâm bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.

      Bên ngoài thanh pháo nổ vang lên ngừng, thanh náo nhiệt truyền khắp Hàn phủ, ngay lúc Hàn Mạch Như vừa trùm khăn hỷ lên đầu, thanh mềm mại của hỷ bà truyền vào, "Chúc mừng Hàn phu nhân, chúc đại tiểu thư cùng công tử Thương gia sớm ngày sinh hài tử mập mạp. Hỉ thần nhanh đến , ta là tới đón đại tiểu thư lên kiệu ."

      "Làm phiền vị đại tỷ này , chúng ta chuẩn bị xong ." Hàn phu nhân hé miệng cười với nàng.

      Vị hỷ bà này cũng rất quen việc , chỉ thấy nàng mặt mày vui tươi đống câu chúc mừng với Hàn Mạch Như, khắc sau mới ngừng lại, ngay sau đó nàng mới , "Tân nương xuất môn ."

      Nàng xong, pháo lập tức nổ vang khắp Hàn phủ, tưởng chừng muốn cho toàn bộ người trong trấn nghe thấy.

      Hàn Mạch Như sống qua hai đời, cũng phải chưa xuất giá bao giờ, nên việc lễ nghi nàng cũng nhớ , nhưng Hàn mẫu sợ nàng lần đầu xuất giá hiểu quy củ nên phái hai bà tử hiểu việc theo nàng.

      "Tân nương lên kiệu." Thanh của hỉ bà vang lên, Hàn Mạch Như chỉ cảm thấy mình được hai người đỡ lên kiệu đỏ, nàng ngồi xuống lâu kiệu được nâng lên.

      Cỗ kiệu lung lay thoáng động rồi bắt đầu , tâm Hàn Mạch Như cũng bình tĩnh lại, ngồi kiệu hoa hai tay nàng nắm chặt khăn tay, lúc này trong đầu nàng chậm rãi lên cảnh xuất giá ở kiếp trước, khác lúc này.

      Cảnh nàng gả kiếp trước so với hôm nay quạnh quẽ hơn, cha mẹ ra đưa tiễn, liền ngay cả đồ cưới cũng là mình nàng chuẩn bị , đến khi gả đến Ngô gia do đồ cưới ít mà nàng bị người Ngô gia ra vào, chính là lúc đó nàng nào dám cãi lại, ngay cả người vừa trở thành tướng công của mình Ngô Hạo Thiên cũng chỉ biết đứng ở bên đỡ lời hộ nàng.

      Bên ngoài truyền đến thanh vui tươi của kèn trống, lúc này nàng mới biết mình thoát khỏi cảnh hôn nhân nhấp nhô của kiếp trước, nàng nhàng thở ra.

      biết kiệu hoa bao nhiêu lâu, đến khi nàng cảm thấy hai chân đều tê rần, cỗ kiệu dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng của hỷ bà, "Tân nương hạ kiệu ."

      Xuyên qua khăn trùm đầu màu đỏ Hàn Mạch Như mơ hồ thấy có hai bóng người xốc màn kiệu ra, chậm rãi đỡ nàng đứng lên, bên tai nàng thỉnh thoảng còn vang lên giọng nữ ôn nhu nhắc nhở nàng cẩn thận bậc thang.

      Trong đại sảnh, Thương Đông Thần cũng mặc bộ hỷ bào màu đỏ thẫm, đầu đội mũ của chú rể, nếu lúc này mặt phải là cười khờ ngốc nhìn giống hệt chú rể tuấn tú bình thường.

      Thương Đông Thần cười ha ha tay cầm dây hỷ, đầu là , đầu khác là Hàn Mạch Như, hai người theo lời của hỷ bà hướng dẫn bái lậy cha mẹ cùng thiên địa.

      Sau đó hỉ bà hô câu cuối cùng, "Đưa vào động phòng." Lúc này đôi tân lang tân nương mới bị người đỡ đưa vào hỉ phòng.

      Trong phòng hỉ, Thương Đông Thần cùng với nàng dâu vào phòng, sớm muốn kéo khăn voan đỏ trùm đầu của dâu xuống, bởi tại nó làm hại nhìn thấy mặt Hàn Mạch Như mà luôn mong nhớ.

      "Các ngươi ra ngoài nhanh chút, các ngươi ra ngoài nhanh chút." Thương Đông Thần chu miệng vui đuổi bọn hạ nhân đứng ở trong phòng ra ngoài.

      Lúc làm ra hành động này, người ở dưới khăn voan đỏ luôn luôn mỉm cười cũng đỏ mặt, ngay cả bọn hạ nhân bị Thương Đông Thần đuổi ra ngoài cũng vụng trộm che mặt cười , trong lòng bọn họ đều nghĩ do thiếu gia nhà mình sốt ruột động phòng với thiếu phu nhân .

      Sau khi đuổi hết hạ nhân trong phòng , Thương Đông Thần lại sợ nhóm khác đến làm phiền mình, nên liền khóa chặt cửa phòng lại , có như vậy mới cảm thấy hài lòng, chạy lại bên giường gọi “Như Nhi muội muội”.

      Tầm mắt Hàn Mạch Như bị khăn voan ngăn trở thấy bóng dáng của , chỉ có thể gật gật đầu trả lời.

      Thương Đông Thần vừa thấy nữ nhân giường gật đầu, trong lòng như nở hoa, còn sợ nữ nhân giường chưa chắc là Như Nhi muội muội, bây giờ yên tâm rồi.

      dùng tay vén khăn voan đỏ đầu Hàn Mạch Như ra, sau khi khăn voan rơi xuống, Thương Đông Thần nhìn chằm chằm Hàn Mạch Như ngồi giường, vẫn nhúc nhích đứng ở nơi đó, giống như là pho tượng vậy.

      Hàn Mạch Như xấu hổ đãi khiếp đợi lát đều có nghe thấy bên người nam nhân , nàng nghi hoặc ngẩng đầu vừa thấy, "Ách... ..." Nàng lại thấy nam nhân này đứng ở bên cạnh mình miệng còn mở lớn.

      "Thần Nhi ca ca, huynh làm sao vậy?" Hàn Mạch Như hé miệng e lệ thấp cúi đầu hô lên tên của .

      Ở nàng hô có lát , Thương Đông Thần này mới hồi phục tinh thần lại, nhếch miệng cười , "Như Nhi muội muội, muội biến đẹp, khá khá."

      Vốn Hàn Mạch Như nghe đến câu khen bản thân đẹp, trong lòng nàng còn thấy ngốc tử này còn có thể lời khen ngợi , nhưng là đến cuối cùng nàng mới biết được ý tứ trong những lời này của .

      Mặt nàng lập tức kéo xuống dưới, nhăn đôi lông mày xinh đẹp tức giận hỏi , "Thần Nhi ca ca, ý tứ của huynh là trước kia muội đẹp?"

      Thương Đông Thần thế nào cũng ngờ vừa rồi còn tôt Như Nhi muội muội thế nào liền tức giận, luôn luôn ăn vụng về sốt ruột sắp đem mặt nghẹn đỏ, đến cuối cùng cũng ra câu dỗ lời của nàng, đỏ hồng mắt nhìn về phía Hàn Mạch Như, bộ dáng vô tội, làm cho người ta nhìn đều thấy đành lòng. Hình như là bản thân khi dễ , phủ thêm tầng cảm giác tội ác ngập trời.

      "Tốt lắm, tốt lắm, Như Nhi là theo Thần Nhi ca ca đùa , Như Nhi có trách Thần Nhi ca ca." Hàn Mạch Như nhấc tay đầu hàng, nàng chỉ cần vừa thấy nam nhân ngốc này lộ ra vẻ đáng thương nàng liền đành lòng giận .

      Thương Đông Thần vừa nghe, trong mắt bỗng chốc còn mờ mịt, tiếp tục ha ha cười ngây ngô, đột nhiên tròng mắt chút cấp tốc sáng tỏ sáng rọi, thừa dịp Hàn Mạch Như chú ý ngồi xuống bên người nàng, bàn tay còn vụng trộm để tay nàng, tiếng trầm thấp gọi tên của nàng, "Như Nhi muội muội, về sau muội chính là vợ của Thần Nhi ca ca, muội có vui ?" Hỏi xong ánh mắt của luôn luôn dính chặt người nàng chờ đáp án.

      Hàn Mạch Như nhàng cắn đôi môi đỏ mọng, ở trong lòng ngừng mắng nam nhân ngốc này, làm gì có chuyện tân lang hỏi tân nương như vậy , chẳng lẽ biết rằng nữ nhân dù có vui vẻ cũng thể ra, có tiền đồ.

      Thương Đông Thần đợi lát thấy nàng trả lời, cũng thất vọng tiếp tục hỏi, "Thần Nhi rất vui, hắc hắc, phụ thân , về sau Như Nhi muội muội đều ở cùng Thần Nhi , Như Nhi muội muội, có phải muội sinh oa nhi cho Thần Nhi hay ?"

      "Ách... ." Hàn Mạch Như tại hy vọng trước mắt xuất cái hố cho mình chui xuống, mặt ửng hồng kéo đến tận mang tai.

      "Như Nhi muội muội đồng ý sinh oa nhi cho Thần Nhi sao?" Thương Đông Thần thương tâm khổ sở gục đầu xuống, thanh nghe qua phi thường sa sút.

      Hàn Mạch Như trợn trừng mắt, quên dù sao trong cái phòng này cũng chỉ có bản thân cùng , còn sợ xấu hổ cái gì nữa, trải qua phen suy nghĩ sâu xa lo lắng, Hàn Mạch Như hít sâu hơi, nâng đầu lên, để ánh mắt hai người đối diện với nhau rồi , "Thần Nhi ca ca, Như Nhi tại là thê tử của huynh , sinh oa nhi cho huynh con sinh cho ai nữa, Như Nhi sinh nhiều oa nhi cho huynh, huynh thấy có được ?"

      "Tốt." Thương Đông Thần mặt sa sút biểu cảm bỗng chốc biến mất, gương mặt tràn đầy vui sướng.

      "Như Nhi muội muội, chúng ta có thể động phòng ? Phụ thân chỉ cần chúng ta động phòng , chúng ta là có thể sinh oa nhi ." Thương Đông Thần mở to đôi mắt thuần khiết nhìn nàng.

      Hàn Mạch Như liếc nhìn nam nhân ngốc này cái, tuy rằng lời làm cho nàng ngạc nhiên, nhưng nàng cũng thông suốt đêm nay là đêm động phòng nàng phải làm chủ mọi việc, nhưng tên ngốc như cũng biết.

      Trước khi thành thân nàng lo lắng đến chuyện này, việc này nàng phải dạy cho tên ngốc này, nàng lo biết tý gì về việc động phòng, đến lúc đó biết mình phải mở lời thế nào. Nhưng nay nàng thấy đỡ lo lắng rồi.

      Hàn Mạch Như bị ánh mắt tò mò của đánh bại, nàng đành lắc lắc cần cổ có chút cứng ngắc trả lời , " tại được, tại là ban ngày, đợi đến buổi tối chúng ta mới có thể động phòng."

      "A, ra là buổi tối mới có thể động phòng, là chậm nha” Thương Đông Thần nghe được câu trả lời, mới đầu là biểu cảm thông suốt sau đó là nét mặt thất vọng.

      May mắn lúc này ngoài cửa truyền đến thanh của hạ nhân gọi Thương Đông Thần ra ngoài kính rượu, "Thiếu gia, lão gia gọi ngài ra đại sảnh tiếp khách."

      "Ta , ta muốn ở cùng Như Nhi muội muội, chờ tối rồi ta muốn động phòng cùng Như Nhi muội muội. ." Thương Đông Thần lớn tiếng với hạ nhân ở bên ngoài

      "Phốc. . . . ." Ngoài cửa lập tức truyền đến thanh nhịn cười được của vị mỗ hạ nhân.

      tại Hàn Mạch Như hận thể dùng miếng vải siết cổ nam nhân ngốc này, đành liếc mắt vài cái xem thường .

      Thương Đông Thần quay đầu khi nhìn thấy Hàn Mạch Như trừng mắt với , mặt tươi cười bỗng chốc cứng đờ, hiểu hỏi nàng, "Như Nhi muội muội, muội làm gì trừng Thần Nhi thế?"

      "Ngu ngốc. Ai bảo huynh đem chuyện chúng ta ra , ngu ngốc, ngu ngốc." Hàn Mạch Như nhìn thoáng qua bên ngoài thấy vẫn có người đứng đó cố gắng đè thấp thanh mắng nam nhân ngốc này.

      Thương Đông Thần còn biết bản thân làm sai cái gì, chính là mở to hai mắt vô tội nhìn nàng.

      Tự mình nén giận Hàn Mạch Như luôn luôn an ủi chính mình, là nam nhân ngốc, về sau từ từ dạy là được rồi, sau khi nàng tự an ủi mình, người đứng ở bên ngoài ngay mà lại hỏi vọng vào bên trong lần nữa.

      " biết, lát nữa đại thiếu gia ra ngoài." Hàn Mạch Như thay Thương Đông Thần trả lời.

      Trả lời với người chờ bên ngoài xong, Hàn Mạch Như quay đầu nhìn về phía nam nhân ngốc buồn bực hỏi, "Như thế nào, muội còn chưa có tức giận đâu, huynh tức trước rồi, sinh khí lớn nha."

      Thương Đông Thần giương mắt nhìn nàng, lên án , "Thần Nhi có sinh khí với Như Nhi, Thần Nhi là giận chính mình, Thần Nhi chọc Như Nhi mất hứng ."

      "Huynh còn biết muội mất hứng à?" Hàn Mạch Như nghiêng đầu hỏi . Nàng quyết định thừa dịp tỉnh lại dạy dỗ chút, tránh cho sau này người có tâm địa tốt hỏi về chuyện vợ chồng nàng tốt.
      Tôm ThỏKisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :