1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương - Tra Tiểu Cửu (68.1/138)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Chủ Nhân.

      Trong biệt thự đất đai rộng lớn ở ngoại ô thành phố S, đêm nay có thể là ánh sáng lộng lẫy.

      Nhưng ánh sáng có lộng lẫy hơn cũng che giấu được hào quang toát ra từ người của Thiên vương Hạ Tử Diệu.

      mặc bộ âu phục màu xám định chế cao cấp được làm bằng thủ công, vóc người cao gầy, vừa mới xuất từ trong xe, thu hút rất nhiều đèn flash và ánh mắt nhiệt tình của mọi người.

      Hạ Tử Diệu thoải mái cười cười với ống kính, thói quen của chủ nhân bữa tiệc đêm nay, phóng viên thể vào trong biệt thự, cũng như xe của khách mời cũng được tiến vào biệt thự.

      xoay người lại vươn tay về phía trong xe, Đường Bội nhàng cười, đặt tay vào trong tay ấm áp thon dài của Hạ Tử Diệu.

      cũng vội xuống xe, bởi vì Hạ Tử Diệu vươn tay giúp vén lọn tóc, nụ cười mặt dịu dàng mà thân sĩ, biết có thể khiến cho bao nhiêu người say mê.

      “Cảm ơn” Đường Bội cười xinh đẹp với Hạ Tử Diệu.

      Cảm ơn quan tâm của , cũng cảm ơn chịu hy sinh thân phận ảnh đế của mình, giúp người chỉ mới quen biết vài ngày, còn ngừng dùng tên để tuyên truyền cho .

      từ xe xuống.

      Đêm nay Đường Bội trang điểm so với những người phụ nữ ganh đua sắc đẹp xung quanh, có phần bảo thủ hơn.

      Tóc của được búi ở sau ót, phía cũng có trang sức dư thừa.

      Lễ phục màu xanh biếc kéo dài đến mắt cá chân, đồng thời cũng bọc lấy vai thơm mượt mà của , chỉ lộ ra đôi tay trắng noãn.

      Lễ phục hết sức độc đáo, màu xanh biếc từ từ thay đổi, từ xuống dưới màu sắc càng ngày càng đậm, người còn có vài đóa hoa tô điểm thêm.

      Nửa người chỉ có rải rác vài cánh hoa, vừa lộ ra vẻ tao nhã, vừa đậm chất hương vị phụ nữ.

      Theo vạt áo xuống, cánh hoa càng ngày càng nhiều, nhưng làm cho người ta cảm thấy lộn xộn, ngược lại nhìn Đường Bội giống như sứ giả mùa xuân, tràn ngập sức sống dạt dào.

      cổ của vòng cổ cùng màu.

      Những hạt phỉ thúy được khảm ở bên ngoài vòng cổ, là vòng cổ có đan xen phức tạp giữa hồng và lam bảo thạch, lại phối hợp với khuyên tai bông hoa màu vàng, tương khảm với kim cương đính giày cao gót…

      Khiến Đường Bội thoạt nhìn như vừa tao nhã vừa quyến rũ, lại giống như hoạt bát.

      “Bọn họ đều nhìn …” Hạ Tử Diệu thoải mái kéo Đường Bội vào hướng biệt thự, có phần thân thiết, nghiêng đầu khe khẽ vào bên tai :

      “Tiểu thư tôi mê người.”

      Đường Bội cười xinh đẹp.

      Vóc người của vốn cao gầy, hơn nữa còn mang giày cao gót, cho dù đứng ở bên cạnh Hạ Tử Diệu có dáng người rắn rỏi, cũng hết sức xứng đôi.

      chỉ có ngoại hình, bao gồm cả khí chất cũng hòa hợp với khí chất của ảnh đế.

      Tiếng xì xào bàn tán chung quanh ngừng vang lên, thi thoảng có hai câu lọt vào tai của Đường Bội, mọi người rất hiếu kì muốn biết, rốt cuộc là thiên kim nhà ai, vậy mà có thể lọt vào mắt xanh của ảnh đế Hạ Tử Diệu, cùng ta dắt tay tham gia bữa tiệc.

      “Bây giờ có thể cho tôi biết, chúng ta tham dự tiệc tối, là bữa tiệc tối như thế nào ?” Đường Bội vẫn duy trì nụ cười mặt, thanh cũng cực thấp.

      Trang phục mặc người do Hạ Tử Diệu đích thân chọn lựa, tuy rằng thể thừa nhận ánh mắt và gu thưởng thức của Hạ Tử Diệu tồi, nhưng thích bị người ta nhìn ngó giống như tượng gỗ.

      “Tiệc tối bán đấu giá từ thiện.” Hạ Tử Diệu tiếp cận càng ngày càng gần, hơi thở nhuộm đỏ gò má của Đường Bội, khiến càng thêm quyến rũ động lòng người.

      Các phóng viên chỉ có thể quay phim ở bên ngoài biệt thự, suýt nữa ấn hỏng máy ảnh trong tay, đèn flash hòa lẫn, gần như cướp ánh sáng rực rỡ của ngôi sao đêm nay.

      Ảnh đế Hạ Tử Diệu chưa từng có tin đồn, cực kì hiếm khi bày tỏ thân mật với người con ở trước mặt công chúng, là tin quá khó khăn!

      Bởi vì tối nay là tiệc từ thiện, những phóng viên đến nơi này chỉ là phóng viên giải trí, cho nên có người sớm nhận ra người phụ nữ cực kỳ tao nhã và mê người đứng bên đùa giỡn với Hạ Tử Diệu, chính là người mới đoạt vai diễn của nữ minh tinh Đường Phỉ Phỉ.

      Đèn flash càng nhấp nháy nhiều hơn, Hạ Tử Diệu sống trong làng giải trí nhiều năm, đương nhiên biết đạo lý này.

      dịu dàng ôm eo của Đường Bội, đưa vào trong cửa chính của biệt thự cách nhanh chóng, ngăn với tiếng ồn ào náo động ở bên ngoài.

      Vừa tiến vào cửa chính của biệt thự, trời đất giống như thay đổi khung cảnh khác, tiếng huyên náo hình như là chuyện của thế kỷ trước, dù Đường Bội làm thế thân của Đường Phỉ Phỉ thành thói quen, cũng gặp qua ít hội tuyên bố trong làng giải trí và cố chấp của phóng viên, nhưng vẫn nhịn được thở phào nhõm khe khẽ.

      “Sau này, thời điểm như thế này càng ngày càng nhiều.” Hạ Tử Diệu vẫn ôm lấy eo của , nhưng bất luận là ở bên ngoài hay tại, sống lưng Đường Bội vẫn rất thẳng tắp, hề có ý dựa vào tay của .

      Đường Bội quay đầu nhìn thế giới ngoài cửa lớn biệt thự, đột nhiên cười : “ lợi hại, có thể mặc sức sống dưới nhiều ánh đèn như vậy.”

      cũng có thể” Hạ Tử Diệu mỉm cười, nhưng thêm gì.

      Biệt thự sớm có sứ giả đến mời họ nghỉ ngơi, biệt thự chỉ có vườn hoa chiếm diện tích rất lớn, còn có nhiều phòng được trang trí hoa lệ thoải mái.

      Đường Bội có thiếp mời, Hạ Tử Diệu và cùng nhau ngồi xuống sofa trong phòng lầu hai, rất nhanh có người mang đến hồng trà tinh khiết và thơm, cùng với món điểm tâm ngọt tinh xảo.

      “Hạ tiên sinh” Bồi bàn cúi đầu nhìn Hạ Tử Diệu : “Ngài có dặn dò gì, xin cứ rung chuông, chúng tôi nhất định phục vụ hết mình”

      “Được, cám ơn.” Hạ Tử Diệu khẽ gật đầu.

      Bồi bàn lại cúi mình vái chào: “Vậy chúc ngài và vị tiểu thư đây, đêm nay chơi vui vẻ.”

      ta xong nhàng đóng cửa lại ra ngoài.

      Đường Bội đưa tay cầm lấy tập tranh được chế tác tinh mỹ đặt ở bàn trà, tùy ý lật vài trang vừa hỏi: “Chủ nhân của biệt thự này là chủ nhân của bữa tiệc tối nay sao?”

      sai” Hạ Tử Diệu gật đầu cười : “Chỉ có điều, mặc dù bữa tiệc từ thiện này do đương gia của Sở gia xử lý, nhưng lần này lại là lần đầu tiên thiếu gia của Sở gia chủ trì.”

      cười, nhìn về phía Đường Bội lại :

      “Có lẽ là người quen của ta, dù sao ta cũng là chủ nhân của thương hiệu nước hoa “Dreaming”….”

      Chương 20: Khiêu khích.

      Đường Bội bình tĩnh nhìn Hạ Tử Diệu.

      Mấy ngày nay đúng là rất chăm chỉ quay phim, nhưng có nghĩa là, sau khi trở về khách sạn làm gì.

      Tuy thiên vương Hạ Tử Diệu có kỹ thuật diễn xuất hay, lại có bề ngoài xuất sắc, nhưng ở trong làng giải trí nhiều năm, luôn giữ mình sạch hề có bất kì scandal tai tiếng nào, chỉ riêng bề ngoài và kỹ thuật diễn xuất của ta mang đến.

      Hạ gia có tài phú hùng hậu có thể dung túng cho con trai của bọn họ, cũng có đủ thời gian và tự do làm chuyện mình muốn làm, mà cần băn khoăn về những chuyện khác.

      Hạ Tử Diệu biết thân phận của người đó, Đường Bội cũng cảm thấy kinh ngạc. Điều khiến kinh ngạc là ngày đó ở xe ta chỉ dựa vào câu tin là người mẫu quảng cáo Dreaming chứ phải là Đường Phỉ Phỉ như mọi người vẫn đồn đãi.

      “Biết vì sao đêm nay tôi mời đến đây ?” Hạ Tử Diệu đứng lên, đưa tay kéo Đường Bội lên

      thoạt nhìn vẫn giống như thân sĩ dịu dàng và lễ độ, nhưng mà khi rời khỏi ánh đèn chói mắt siêu sao Thiên vương tựa hồ cũng bộc lộ mặt tính cách khác.

      “Đêm nay trò hay” ôm lấy vai của Đường Bội, ôm lấy ra phía ngoài: “Bảo đảm uổng chuyến này.”

      Đại sảnh của biệt thự rộng rãi mà hoa lệ, trần nhà cao cao, chiếc đèn treo cốc thủy tinh lớn, đem ánh sáng nhu hòa chiếu tới mọi ngóc ngách trong đại sảnh.

      Người trong đại sảnh cũng nhiều, nhưng những người lui tới đều là y hương tấn ảnh, đều là những cặp nam nữ có dung mạo và khí chất thượng thừa.

      Tuy rằng Hạ Tử Diệu rất nổi tiếng, nhưng mà khi vào nơi này cũng rất cẩn thận khiêm nhường và hữu lễ, bọn họ chỉ nhàn nhạt gật đầu mỉm cười chào hỏi Hạ Tử Diệu, hoàn toàn nhìn thấy say mê như ở ngoài biệt thự.

      Ngay cả diễn viên như Đường Bội, chút lễ nghĩa cơ bản cũng mất.

      “Trò hay?” Đường Bội thừa dịp thời điểm xoay người lấy rượu, giọng cười với Hạ Tử Diệu: “Tôi có thể hỏi khi nào trò hay bắt đầu ?”

      “Rất nhanh…” Hạ Tử Diệu hơi khom người, tự chọn giúp mình ly rượu, sau đó lại chọn giúp Đường Bội ly khác nhàng đặt ở bàn rượu, với người bartender mặc áo sơ mi trắng, mang theo nơ, diện mạo hết sức tuấn:

      “Xin cho ly ‘mộng’”

      Giữa màu rượu cocktail màu xanh nhạt, từ giọt rất , giọt rượu màu đỏ chậm rãi nhuộm đẫm ly rượu, sau đó nở ra đóa hoa đẹp đẽ lại yếu ớt ở trong ly rượu.

      Đường Bội nhàng cầm ly rượu lên, mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp.

      Đúng lúc này, cửa chính của biệt thự đột nhiên mở ra.

      Từ khi bọn người Đường Bội tiến vào đại sảnh tới bây giờ, lâu rồi có ai tiến vào. Nghe thấy thanh mở cửa, phần lớn người trong đại sảnh đều lộ ra vẻ mặt tò mò, nhìn người khách chậm rãi bước vào.

      Mái tóc mềm mại của Đường Phỉ Phỉ buông xỏa ở trước ngực.

      ta mặc bộ lễ phục cúp ngực màu trắng, thiết kế hơi lộ vẻ bảo thủ nhưng làm cho vai thơm của ta hơi lộ ra, lại khiến cho người ta cảm thấy dung tục. Mấy viên trân châu điểm xuyết ở bên hông lễ phục, vừa khéo ôm gọn thắt lưng, làm nổi bật lên vóc người xinh xắn mà tinh tế của Đường Phỉ Phỉ. Huống chi ở phía dưới thắt lưng, tầng tầng lớp lớp lụa mỏng bung xù, mở ra, lại thêm cổ thiên nga của ta đeo sợi dây chuyền thạch màu tím, trông ta thêm vài phần thuần khiết, và ngây thơ của công chúa thiên nga.

      Biểu cảm mặt Đường Phỉ Phỉ thay vì là thẹn thùng, bằng có thêm vài phần hưng phấn.

      Bên cạnh ta có bạn trai, chỉ có Hứa Tử Ninh trải qua quá trình trang điểm tỉ mỉ theo bên cạnh.

      “Chú ý nha…” Hạ Tử Diệu khẽ nhấp ngụm rượu, khẽ với Đường Bội: “Trò hay sắp bắt đầu trình diễn rồi.”

      mặt của ta là nụ cười trêu tức, dường như biết trước kết cục của bộ phim điện ảnh, nhưng vẫn kiên trì xem tiếp với Đường Bội, kiên quyết muốn bán cái nút thắt này, đồng ý cho biết kết cục cuối cùng.

      tới rồi cứ an tâm, Đường Bội nhún vai, làm cho bản thân mình thả lỏng hơn, chờ đợi trò hay từ trong miệng của Hạ Tử Diệu.

      Đường Phỉ Phỉ là người khách cuối cùng, sau khi ta tiến vào lâu sau, ánh sáng trong đại sảnh đột nhiên tối sầm lại, bục cao chậm rãi được nâng lên ở chính giữa đại sảnh, ánh sáng trần nhà rọi xuống, vừa vặn chiếu sáng lên bục cao.

      Xem ra, buổi đấu giá từ thiện mà Hạ Tử Diệu , chính thức bắt đầu.

      hành lang lầu hai biệt thự, đột nhiên có ban công được nhô ra, sau khi bục cao được nâng lên, ánh mắt của mọi người tự chủ chú ý lên ban công lầu hai ấy.

      Đương nhiên cũng bao gồm cả Đường Phỉ Phỉ.

      sớm phát tồn tại của Đường Bội, sau khi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ta, hơi nâng cằm lên, khóe miệng lộ ra nụ cười khẽ đắc ý thậm chí có chút khiêu khích.

      Hạ Tử Diệu chọn chỗ quan sát tồi, lúc này từ chỗ đứng của Đường Bội nhìn qua, có thể thu hết ánh mắt và biểu cảm của Đường Phỉ Phỉ vào trong mắt .

      Đường Phỉ Phỉ lúc nào cũng thích trưng ra bộ mặt ngượng ngùng, hồn nhiên ở trước mặt người khác, lúc này lại chút che giấu si mê nhìn về phía ban công lầu hai.

      Nơi ấy, thể nghi ngờ chính là chỗ quan sát tốt nhất trong biệt thự, từ cao nhìn xuống, có thể nhìn hết bao quát toàn bộ hoàn cảnh trong biệt thự, nó hoàn toàn đối lập với bục cao bình thường…

      Chỗ đó đương nhiên là dành cho chủ nhân của biệt thự, cũng là chỗ của người chủ trì buổi đấu giá.

      Ngọn đèn ám muội có cách nào chiếu đến chỗ tối, bóng dáng thon dài ra từ trong bóng tối.

      Khuôn mặt của giống như dùng tinh túy sâu sắc và thoải mái của tranh sơn thủy Trung Quốc mấy ngàn năm để vẽ lại, cho dù khuôn mặt rét lạnh có nụ cười, nhưng vẫn có thể thu hút ánh mắt và linh hồn của mọi người.

      Sống mũi đoan chính, cao thẳng, là đôi môi mỏng, nhạt màu tỳ vết.

      Đường cong khuôn mặt giống như điêu khắc, trao cho khuôn mặt tuấn mỹ gì sánh được. Trong ánh mắt lạnh lùng và bình tĩnh khiến cho người ta tự giác cúi đầu xuống ở trước mặt , dám nhìn thẳng vào hai mắt.

      Con trai độc nhất của Sở gia cho tới bây giờ lộ diện trước mặt người khác, người ấy trong truyền thuyết là người có sức khỏe kém, nhiều bệnh, nhưng lại vô cùng thông minh, người thừa kế duy nhất của Sở thị - nơi dùng của cải và quyền lực để xây dựng nên đế quốc buôn bán riêng của mình- Sở Quân Hàn- dùng bề ngoài hoàn mỹ, khuôn mặt tuấn chê vào đâu được cùng thân thể cao lớn rắn rỏi để đập tan mọi lời đồn đúng về .

      Tay cầm ly rượu của Đường Bội hơi căng thẳng, người đàn ông suýt bị khinh bạc, ánh mắt của ta nhàng đảo qua người .

      Cặp mắt rét lạnh giống như hàn tuyết nhiều năm núi cao, nhưng khi chống lại đôi mắt của , lại lộ ra tia cười nhạt.

      “Bắt đầu .”

      Buổi tối hôm đó Đường Bội từng nghe được, giọng trầm thấp, mê người của người đàn ông đó vang lên lần thứ hai, hấp dẫn toàn bộ chú ý. Sở Quân Hàn thu hồi ánh mắt nhìn Đường Bội về, vươn bàn tay về phía Đường Phỉ Phỉ đứng ở trong đại sảnh nhìn say mê mà nhiệt tình.

      Đường Phỉ Phỉ gần như vui mừng mà khóc, dám tin trừng lớn mắt, sau đó lại dùng hai tay gắt gao che mặt của mình, nghẹn ngào theo bồi bàn đến bên cạnh Sở Quân Hàn.

      Chương 21: Đấu giá.

      Trong nháy mắt, Đường Phỉ Phỉ lập tức trở thành tiêu điểm trong cuộc.

      Hầu như tất cả phụ nữ có mặt ở đây, vừa hâm mộ vừa ganh tị nhìn ta, nhìn ta chậm rãi bước lên, cuối cùng cúi đầu xuống, ngượng ngùng đứng ở bên cạnh Sở Quân Hàn.

      Ánh mắt của Đường Bội cũng dừng ở người Đường Phỉ Phỉ, nhưng mà cũng hâm mộ ta, chỉ là có chút tò mò, thiếu gia Sở gia này ít giao du với bên ngoài, thần bí khó lường, thoạt nhìn giống như người nông cạn như vậy nha!.

      Hình như vì để chứng minh suy đoán của , Sở Quân Hàn thậm chí cũng quay đầu liếc nhìn Đường Phỉ Phỉ cái, chỉ đứng ở đài cao, gật đầu với người đàn ông trung niên cao lớn bên cạnh.

      “Bốp” tiếng vang vang lên, thành công thu hút tầm mắt của mọi người trở về đài cao.

      Dưới ánh sáng lộng lẫy chiếu rọi, tấm vải nhung màu tím đậm được trải đài cao, cái bệ thủy tinh trong suốt dần dần xuất ở giữa trung tâm của đài cao, Đường Bội chỉ nghe thấy chung quanh truyền đến vài tiếng xì xào bàn tán, ánh mắt nhiều người có chút khẩn trương nhìn về phía món đồ đặt ở bệ, là bộ trang sức làm bằng phỉ thúy.

      Trang sức phỉ thúy cũng hiếm thấy, nhưng mà trọn bộ trang sức này được chế tác hết sức khéo léo, tinh mỹ, màu sắc thượng phẩm, khiến cho nó thoạt nhìn hoa lệ nhưng lại mất vẻ tao nhã, khó trách có thể thu hút ánh mắt của đông đảo phụ nữ.

      Kèm theo ánh sáng trần nhà chiếu vào bộ trang sức, thanh dịu dàng động lòng người của vang lên: “Bộ trang sức phỉ thúy này do nhà thiết kế trang sức nổi tiếng quốc tế Mr Wang đích thân thiết kế vào 7 năm trước, cũng là bộ trang sức được thiết kế duy nhất của ông trong năm đó…”

      “Thích ?” Hạ Tử Diệu vừa chút để ý nghe giới thiệu, vừa hỏi Đường Bội.

      Đường Bội lắc đầu, phỉ thúy đương nhiên là trang sức tốt, cũng biết thưởng thức cái đẹp, nhưng đến nỗi mê muội.

      Hạ Tử Diệu tán thưởng nhìn cái, cười : “Những món được đưa ra đấu giá đầu tiên đều phải là thứ tốt nhất. Chỉ có kiên trì đợi đến cuối cùng, mới có thể chờ đến cao trào.”

      Đường Bội mỉm cười nhìn về phía ta: “Những lời hôm nay, hình như rất cao thâm khó lường.”

      khó lường phải là tôi….” Hạ Tử Diệu khoe khoang, ánh mắt lại nhìn về phía Sở Quân Hàn.

      vẫn đứng ở tại chỗ, giống như đế vương cao quý tuần tra lãnh thổ của mình, trầm tĩnh nhìn những người đấu giá ở trong đại sảnh.

      Đường Phỉ Phỉ giống như con chim yên tĩnh, hiền thục đứng ở bên cạnh , mặt thẹn thùng e lệ, nhưng làm sao cũng giấu được vẻ vui sướng, kích động ở trong mắt ta.

      Khi Đường Bội theo ánh mắt của Hạ Tử Diệu nhìn qua, Sở Quân Việt đúng lúc nhìn . Trong ánh mắt của lên tia trêu tức rất nhạt, hiếm khi lại nghiêng đầu, khẽ với Đường Phỉ Phỉ đứng ở phía sau câu gì đó.

      Đường Phỉ Phỉ lập tức được cưng mà sợ, chân tay luống cuống, lắc lắc đầu, nét mặt càng đỏ hơn.

      Thoạt nhìn rất nũng nịu nhát gan động lòng người, khiến người ta nhìn thấy mà thương.

      đoán…” Đường Bội đặt ly rượu xuống, có chút hứng thú cười với Hạ Tử Diệu: “Tiêu đề ngày mai, ảnh đế Hạ Tử Diệu mang theo diễn viên mới tham dự tiệc tối, có phải bị tin Đường Phỉ Phỉ được người thừa kế Sở gia xem trọng cướp ?”

      nửa đùa nửa câu, khiến cho Hạ Tử Diệu nhịn được cười lên tiếng, nhìn vẻ mặt chế nhạo ràng của Đường Bội, lắc lắc đầu :

      “Nếu như Đường gia còn có người có lý trí, làm như vậy.” dừng chút lại : “Bọn họ dám đắc tội với vị này.”

      Đâu chỉ là Đường gia, những người hôm nay có thể nhận được thiệp mời đến đây, có người nào phải xuất thân hiển hách.

      Mặc dù là bọn họ, cũng dám trêu chọc Sở gia.

      Thời điểm bọn họ chuyện phiếm, những món đồ đấu giá đài cao đều được người nhìn trúng nó đấu giá lấy mất. Quả nhiên như lời Hạ Tử Diệu , những đồ vật được đem ra đấu giá càng tinh xảo đẹp đẽ quý giá.

      Chỉ có điều, Đường Bội cũng nhìn ra, từ bộ trang sức thứ nhất đến giờ, phụ nữ chủ yếu thích trang sức châu báu. Ví dụ như thiên kim nhà giàu đứng ở trước người Đường Bội cách đó xa, vừa đoạt được sợi dây chuyền, ngoại trừ chế tác hết sức tinh mỹ, hơn nữa phong cách cổ dạt dào, vừa nhìn biết đó là đồ cổ có giá trị xa xỉ.

      Thời điểm mỗi món được đem ra trưng bày, có vài câu giới thiệu đơn giản, ngoại trừ giá trị và lai lịch, nếu như chủ nhân đương nhiệm của nó sẵn lòng, họ có thể tự mình đến giới thiệu bảo vật đạt được, và lựa chọn lý do bán đấu giá.

      Sau khi món báu vật thứ 6 được đưa lên, Hạ Tử Diệu khẽ :

      “Món quan trọng nhất hôm nay lên đây”

      quả thường xuyên tham dự những cuộc đấu giá do nhà họ Sở chủ trì, quả nhiên đúng như lời , trong đại sảnh rất nhanh yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng xì xào bàn tán ban nãy cũng còn, Đường Bội liếc nhìn vòng, phát phàm là phụ nữ mặt đều lộ ra nụ cười tươi đẹp và thần sắc chờ mong.

      Ánh sáng trong đại sảnh càng lúc càng tối, đèn đài cao đều được tắt trong nháy mắt. Đợi đến khi nó sáng lên lần nữa, khẩu súng lục khéo léo tinh xảo màu hoàng kim xuất trước mặt mọi người. Thân súng được điêu khắc hoa văn tinh tế, phía còn được khảm các loại đá quý đủ màu, rạng rỡ phát sáng dưới ánh đèn.

      “A” Lúc này Đường Bội mới nghe thấy tiếng hút khí và chút bối rối vang lên xung quanh, bỏ qua đến việc chế tác, chỉ tính những đá quý khảm chuôi súng, cũng làm cho nó lộ ra vẻ quý giá gì sánh được.

      “Khẩu súng lục hoàng kim này, thân súng được khảm 13 viên hồng lam bảo thạch, 14 viên kim cương dùng 520 gam vàng” ngờ màu mới thiệu về khẩu súng này hết sức đơn giản, thậm chí MC chủ trì buổi bán đấu giá chỉ câu đơn giản, sau đó lại nhân tiện :

      “Đây là khẩu súng lục được vị hầu tước Châu Âu chế tạo ra, vì ông ấy là người mê súng, vì muốn bảo châu bị lừa gạt, cho nên Sở thiếu có cầu nho đối với những người tham gia đấu giá món đồ này”


      dừng chút, đợi ánh mắt của mọi người đều tập trung người mình, mới mỉm cười tiếp tục :

      ấy hy vọng chủ nhân mới của khẩu súng lục này, có thể chứng minh mình có khả năng khống chế được nó.”

      “Có thể bắt đầu ra giá rồi.”

      Đường Bội nhướng mày, nghiền ngẫm nhìn về phía Sở Quân Hàn, cầu như vậy hiển nhiên hơi làm khó nhóm phụ nữ tao nhã đến nơi đây, quả nhiên chung quanh đều là tiếng xì xào bàn tán và tiếng thán phục, nhưng người chủ động ra giá.

      Đối phương vừa lúc hỏi Đường Phỉ Phỉ: “Muốn ?”

      Đường Phỉ Phỉ đương nhiên cực kỳ muốn nhưng tha thiết chờ mong nhìn khẩu súng lục lát rồi ngượng ngùng lắc lắc đầu, hơi e ngại lại có chút kính sợ thấp giọng :

      “Tôi biết dùng thứ này, cảm ơn Sở thiếu.”

      Đường Bội khẽ cười tiếng, Đường Phỉ Phỉ này cũng phải giả bộ, thân là đại tiểu thư của Đường gia, ấy đương nhiên thể chạm vào những đồ như thế này.

      tiện tay đặt ly rượu của mình ở bàn, cười với Hạ Tử Diệu nhìn về phía mình, đột nhiên đứng lên tao nhã ra khỏi đám đông, bước từng bước kiên định tới chỗ ánh đèn chói mắt nhất.

      “Để tôi thử xem” Đường Bội rất nhanh tới cạnh đài cao, chiếc váy dài xõa bật thang, dến bên cạnh súng lục.

      đứng ở tại chỗ mỉm cười xinh đẹp với Hạ Tử Diệu, đưa tay vuốt ve đường cong lưu loát của khẩu súng, lộ ra nụ cười tự tin điên đảo chúng sinh.
      Thảo17, nhoxbina, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Kỹ thuật diễn

      Ngón tay thon dài của Đường Bội nhàng mơn trớn thân súng màu vàng kim.

      Súng lục màu vàng kim được đặt ở đài thủy tinh, điều khiến cho phần lớn phu nhân, danh viện đều giẫm chân tại chỗ, đó là khi đối mặt với khẩu súng như thế, họ biết nên sử dụng thế nào.

      MC chủ trì cười đến mức thỏa đáng: “ biết vị tiểu thư này nên xưng hô thế nào?”

      “Đường…” Đường Bội cười đến mức động lòng người, tuy rằng ánh mắt của nhìn về phía Đường Phỉ Phỉ đứng ở phía sau Sở Quân Hàn, hai tay nhịn được run rẩy, nhưng lại cười :

      “Đường Bội.”

      Phía dưới truyền đến trận bàn tán nho , Đường Bội nghe vài người :

      có vài phần giống nhau”

      Nhưng lại hoàn toàn để ý đến những lời nghị luận đó, chỉ mỉm cười nhìn về phía MC chủ trì hỏi:

      “Xin hỏi tôi có thể bắt đầu chưa?”

      “Mời Đường tiểu thư.”

      MC luôn khách khí và lễ độ: “Căn cứ theo cầu của Sở thiếu, nếu như Đường tiểu thư có thể sử dụng khẩu súng này, có tư cách đấu giá.”

      Đường Bội gật đầu.

      Ngọn đèn đỉnh đầu chiếu xuống, bao phủ trong ánh sáng. Đường Phỉ Phỉ vừa rồi bước lên sâu khấu, vì nhận được ưu ái của Sở Quân Hàn, trở thành tiêu điểm của mọi người trong biệt thự.

      Đường Bội lúc này, cũng trở thành tiêu điểm của mọi người.

      số người mặt lên vẻ khinh thường, cảm thấy can thiệp của người phụ nữ này có phần ngốc nghếch, trò chơi này, khẩu súng này tuyên bố, thiếu gia nhà họ Sở dùng để lấy lòng người mà ta mời.

      Đường Bội lại hoàn toàn bị những điều đó ảnh hưởng.

      Ngón tay thon dài, trắng nõn tỳ vết, đầu ngón tay ửng đỏ, phía có đồ trang sức dư thừa, nhìn vô cùng mê người.

      Nhưng ở chỗ mọi người nhìn thấy, trong lòng bàn tay có những vết chai .

      Đó là vết tích huấn luyện nhiều năm để lại, là nơi phát ra tự tin của .

      Giống như loại ma pháp, mọi người chỉ nhìn thấy những đá quý khẩu súng hoàng kim rung động, như vẽ ra cầu vồng ba màu hồng xanh vàng, sau hồi khiến người ta hoa mắt, những bộ phận của khẩu súng vốn nằm rời rạc, được lắp lại nguyên vẹn.

      Thân súng linh hoạt, khéo léo tuyệt vời, nhu thuận nằm ở trong bàn tay trắng nõn tỳ vết, vẻ cương nhu lưu loát đối lập, khiến mọi người bừng tỉnh đại ngộ, vì sao tên hầu tước huyền bí ấy lại muốn tặng lễ vật như vậy cho người mình .

      Bởi vì bàn tay mềm mại của người con , khi đặt chung với khẩu súng lạnh như băng quả là cảnh đẹp ý vui.

      Khóe miệng của Đường Bội cong lên nụ cười, tiện tay cầm lấy mấy viên đạn đài thủy tinh

      “Răng rắc” vang lên

      Viên đạn dĩ nhiên được lên đạn.

      Tất cả mọi người nhìn đến ngây dại.

      Mọi người đều ngẩn ngơ, người con xa lạ, chưa bao giờ nhìn thấy mặt, thế mà chút để ý cầm lấy khẩu súng, đùa giỡn trong lòng bàn tay mình.

      “Bốp bốp bốp” Vài tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên trong đại sảnh yên tĩnh

      Hạ Tử Diệu thèm để ý đến ánh mắt kì lạ xung quanh, trái lại vỗ tay, chút che giấu thưởng thức trong mắt của mình.

      Đường Bội nhìn về phía lát, đột nhiên cười xinh đẹp. Ngón tay nhàng di chuyển vài cái, nghiêng người, nhìn về phía Sở Quân Hàn đứng ở lầu hai.

      Tay lập tức vững vàng nắm lấy súng lục, họng súng khéo léo lại sâu thẳm chỉ về phía yết hầu của Sở Quân Hàn.

      “A!” Đường Phỉ Phỉ đứng ở phía sau Sở Quân Hàn phát ra tiếng thét kinh hãi, theo bản năng lùi về phía sau vài bước, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng tái nhợt----

      Mặc dù từ đáy lòng xem thường Đường Bội, nhưng ở đây ai biết hơn , kỹ thuật bắn súng của Đường Bội có bao nhiêu chuẩn xác.

      Đường Bội khẽ cười tiếng, ánh mắt khinh thường lướt qua Đường Phỉ Phỉ , cất cao giọng :

      “Bây giờ có thể bắt đầu bán đấu giá chưa?”

      Sở Quân Hàn bị súng chỉ vào, vẻ mặt vẫn chút thay đổi, chỉ chậm rãi gật đầu.

      vạn…” Đường Bội chút để ý .

      “Chuyện này…” Ngay cả MC bất động như núi cũng có chút lúng túng.

      “Hai vạn…” đợi MC dứt lời, Sở Quân Hàn lạnh lùng ngắt lời ta: “Tiếp tục .”

      “Vâng, Sở thiếu” MC trong nháy mắt thu hồi vẻ mặt lúng túng, lại khôi phục nụ cười bình tĩnh thỏa đáng: “Sở thiếu ra 2 vạn, xin hỏi có người nâng giá ?”

      Người trong biệt thự cơ hồ muốn rớt mắt kính, buổi đấu giá nghiêm túc của Sở gia, những món đồ đều trị giá trăm vạn đến ngàn vạn giờ lại giống như trở thành sân khấu kịch.

      “Hai vạn mốt” Súng lục trong tay Đường Bội dạo qua vòng, cuối cùng vẫn hướng về phía Sở Quân Hàn, bổ sung thêm câu:

      “Sở thiếu đặt nó ra bán đấu giá, vì sao chịu bỏ những thứ thích?”

      “Ba vạn.” Sở Quân Hàn trả lời , chỉ nhàn nhạt hỏi.

      “4 vạn” Đường Bội vừa xong, súng trong tay đột nhiên chỉ lên trần nhà, ngón tay nhắn khẽ động, chút do dự giữ cò súng.

      “Oành”

      “Aaaaaaaa”

      Sau tiếng vang , cùng với tiếng thét chói tai, đại sảnh đột nhiên rơi vào tình trạng hỗn loạn.

      Tiếp đó, tình cảnh bụi đất tung bay trong tưởng tượng của mọi người có xuất , Đường Bội cười xinh đẹp đứng ở tại chỗ, ở đỉnh đầu , sương khói màu sắc rực rỡ bay lên, tiêu tán rất nhanh trong gió.

      thu tay súng, thổi thổi vào họng súng đen ngòm: “Đừng ép tôi, Sở thiếu…”

      Người con tao nhã mang theo làn váy dài bước lên ban nãy dường như biến mất, sóng mắt lưu chuyển, hơi có chút tinh quái, càng giống như nữ vương lăn lộn trong giới hắc đạo.

      Nhưng mà dung mạo của nữ vương này hơn người, đôi mắt quả quá mức sáng ngời, khiến cho người ta thể nào chán ghét được.

      có biết đó phải là viên đạn chân chính ?” Sở Quân Hàn lẳng lặng nhìn , hỏi.

      “Đường nhiên” Đường Bội khẽ nhếch cằm khéo léo, toàn tâm làm cho bản thân mình nhập vào vai diễn này, kiêu ngạo :

      “Tùy tiện kiểm tra, cũng biết đó là giả”

      xong, cầm lấy khẩu súng đập “bốp” tiếng lên đài thủy tinh, bảo vật quý giá trị giá mấy ngàn vạn dường như cũng có chút giá trị với .

      Đường Bội chậm rãi vài bước về phía Sở Quân Hàn, khéo cười duyên dáng:

      “Như thế nào?. Còn muốn tranh với tôi sao?. sợ hù dọa , thời điểm bản tiểu thư dùng súng, còn nghịch bùn đấy”

      Trong đại sảnh yên tĩnh đến mức, có thể nghe thấy thanh hút khí ngừng, ai dám khiêu khích như vậy. , là ai dám đùa giỡn thiếu gia của nhà họ Sở.

      Cũng ai biết trong hồ lô của Đường Bội rốt cuộc bán thuốc gì.

      Trong biệt thự Sở gia to như vậy, đám người im lặng trao đổi ánh mắt với nhau, bọn họ đều có chung suy nghĩ: Người phụ nữ này, chán sống rồi sao?.

      Mãi đến khi trong góc của đại sảnh đột nhiên truyền đến tiếng hét lớn: “Quá tuyệt vời.”

      người đàn ông hơn 30 tuổi từ nơi nào ra, mặt chút che giấu kích động. ta vừa vỗ tay, vừa giơ ngón tay cái lên với Đường Bội, khen:

      “Trong nháy mắt có thể nhập vai, quả thực chê vào đâu được”

      Ánh mắt của ta đảo qua tay cầm súng của Đường Bội, dứt khoát: “Tôi quyết định, chính là rồi.”

      Mọi người càng thêm hồ đồ rồi.

      Chỉ có Đường Bội và Hạ Tử Diệu rất nhanh liếc mắt nhìn nhau, ăn ý cười với . Khi súng lục hoàng kim xuất bàn đấu giá, Hạ Tử Diệu đột nhiên khẽ với câu, cuối cùng cũng lý giải được hàm nghĩa sâu xa trong đó----

      có biết KelvinChu ?. ấy cũng ở đây, đúng lúc ta cần, vai nữ chính hiểu về súng.”

      Trong làng giải trí ai biết KelvinChu, người đó là nhà biên kịch kim bài tiếng tăm lừng lẫy, là thần thoại mười năm bất diệt trong làng giải trí.
      Last edited by a moderator: 1/5/15
      nhoxbina, Phong Vũ Yên, Đông Tị10 others thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Chị tuyệt

    4. sanone2112

      sanone2112 Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      74
      huhu nua di nag hay wa

    5. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      t that thik co ay

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :