1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương - Tra Tiểu Cửu (68.1/138)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Giao dịch

      Edit: Tịnh An

      “Đường Bội, quả nhiên là mày.”

      Thanh sắc bén của Đường Phỉ Phỉ truyền đến, cho dù cách chiếc di động nhưng cơ hồ muốn đâm thủng yết hầu của Đường Bội:

      “Ba bỏ qua cho mày, Đường gia cũng buông tha cho mày.”

      Đường Bội đưa di động ra xa chút, mở loa ngoài, chút lo lắng, tự rót cho mình ly rượu đỏ, lúc này mới từ từ :

      “Vậy sao?”

      “Tiện nhân!”

      Đường Phỉ Phỉ quả thực bị chọc tức, Đường Bội dám dùng giọng điệu như vậy chuyện với :

      “Mày cũng quan tâm thằng em hoan của mày chết hay sống sao?”

      “Đường Phỉ Phỉ!” Đường Bội bỗng nhiên nắm chặt ly rượu: “ còn muốn được hắc thêm chút ?”

      “Mày dám?!” Đường Phỉ Phỉ quát mắng lớn tiếng: “Mày làm hỏng hạng mục Tây Giao, ba rất nổi giận, Đường Bội, mày cứ chờ ba nổi trận lôi đình

      “Tôi chờ” Đường Bội gần như gằn từng tiếng ra mấy chữ ấy.

      cúp điện thoại, trong ánh mắt lên ý lạnh. Nếu như Đường Phỉ Phỉ nhắc đến Đường Tử Thái, cũng căm phẫn như vậy. Lợi dụng em trai ruột của , hết lần này đến lần khác nhắc đến nó để ép buộc , toàn bộ người của nhà họ Đường khiến cảm thấy ghê tởm đến phát nôn.

      Ánh mắt của Đường Bội trở nên lạnh lùng, ngón tay nhàng gõ vài cái lên bàn phím, cuối cùng mở di động ra, dò đến cái tên chỉ có chữ L.

      Ngón tay nhõ nhắn gõ cái, tin nhắn được gửi thành công
      :

      “Tôi cần giúp đỡ của .”

      chờ đối phương trả lời tin nhắn, năm phút sau điện thoại lại vang lên trong phòng tắm hoa lệ, yên tĩnh.

      “Vinh hạnh của tôi” Giọng nam trầm thấp, từ tính, dễ nghe, cho dù xen lẫn trong tiếng gió rít rào, cũng khiến cho người ta nghe được lần, khó quên.

      “Lạc.” Đường Bội ôn nhu : “ ở đâu?”

      “Tôi mãi mãi ở bên cạnh em…” Người đàn ông được gọi là Lạc cười haha, sau đó tiếp tục :

      “Miễn là em cần.”

      “…..”

      Tuy rằng sớm quen với cách chuyện hài hước của , nhưng Đường Bội vẫn dừng lại chút rồi :

      “Tôi muốn tất cả những tư liệu về những người đàn ông từng giúp đỡ Đường Phỉ Phỉ, và tất cả chứng cứ.”

      Những người đàn ông xã giao từng thèm dãi với diện mạo của Đường Phỉ Phỉ.

      Đường Phong Ngôn là người đàn ông cực kỳ máu lạnh, đối với ông ta mà , phát triển của gia tộc quan trọng hơn tất cả, cho nên dù cho Đường Phỉ Phỉ đồng ý cũng chỉ có thể ấm ức cầu toàn.

      Trong tay Đường Bội có số chứng cứ, nhưng đủ để làm tổn thương ta. Bây giờ, cần rất nhiều rất nhiều chứng cứ hoàn chỉnh khác.

      ra, em cần gì phải vất vả như vậy, chỉ cần em gật đầu, người chị tiểu bạch hoa cùng cha khác mẹ với em hoàn toàn biến mất…” Lạc trầm giọng cười :

      “Phải đồng ý sao?. Công chúa của ?”

      “Sau đó gả cho , được ?”

      Đường Bội thả lỏng thân thể để cho cả người mình dựa vào bồn tắm, khẽ cười :

      “Lạc, tôi thể, người tôi muốn lấy là người đàn ông tôi sâu sắc”

      “Chậc…”

      Lạc có chút thất vọng, lại sớm đoán được Đường Bội như thế, giọng điệu hề uy hiếp, nhận lời :

      “Ba ngày sau, những tài liệu có liên quan gửi đến hộp thư của em. tháng sau, muốn em tới Châu Âu chuyến, ở lại đây tuần.”

      “Được.” Đường Bội đồng ý, thậm chí cũng hỏi ta muốn đến đó làm gì.

      Giao dịch với Lạc, lúc nào cũng công bằng như thế. Bạn lấy được thứ bạn muốn đồng thời cũng phải trả cái giá tương ứng.

      cúp điện thoại, máy tính vừa vặn vang lên nhận được tin nhắn mới.

      Địa chỉ người gởi xa lạ, tài khoản họ Tần.

      Đường Bội tiện tay mở ra, Tần Hạo Diễm làm việc rất nhanh chóng, ta gửi kịch bản chỉnh sửa xong vào hộp thư cho .

      xem sơ qua chút, kỳ nội dung kịch bản sửa lại cũng nhiều lắm, vai diễn của ở trong kịch bản cũng tăng lên bao nhiêu. Nhưng mà vài thay đổi nổi bật chính, chỉ khiến cho nhân vật “Tiêu công chúa” của càng thêm nổi trội, ngược lại càng thêm đây đủ.

      Làm thế có thể làm nổi bật ưu thế của Đường Bội.

      đóng kịch bản lại, vốn chỉ muốn làm cho Đường Phỉ Phỉ bị xấu hổ, nhưng sau khi xem xong kịch bản này, lại có chút nóng lòng muốn thử.

      Ngày thứ hai, buổi sáng, Đường Bội đến studio rất sớm.

      Trong email hôm qua Tần Hạo Diễm có , sáng nay bảo đến phim trường sớm hơn, có vấn đề muốn bàn thêm với về nội dung kịch bản.

      Hôm qua Đường Phỉ Phỉ phẫn nộ rời khỏi, đương nhiên cũng mang theo thợ hóa trang Nancy của ta.

      Hôm qua Tần Hạo Diễm chút nào che giấu thưởng thức của mình dành cho Đường Bội, nhiều người cũng nhìn thấy. Đường Bội vửa mới vào cổng chính của studio có người dẫn đến phòng hóa trang, giới thiệu thợ hóa trang mới cho .

      “Đây là Ann, sau này ấy phụ trách tạo hình cho ” Sau khi nhân viên công tác giới thiệu xong, liền rời khỏi.

      “Chào” Đường Bội thân thiết chào tiếng.

      Ann là có mái tóc quăn màu nâu hạt dẻ, ăn mặc hết sức thoải mái, trang điểm nhạt, thoạt nhìn rất nhanh nhẹn.

      “Có phải có chút giống Đường Phỉ Phỉ phải ?” Đường Bội đương nhiên biết ánh nhìn của Ann có ý nghĩa gì, vì thế hơi châm chọc .

      ”. Ann nghe vậy, ngược lại cười sang sảng: “ càng giống chiến quốc công chúa hơn so với ấy.”

      Tạo hình của Đường Bội hôm nay giống với ngày hôm qua.

      Hôm nay đóng vai Tiêu công chúa cùng với Lạc Tu Vân liên kết chống lại quân địch xâm lược, buổi tối trong quân doanh có lễ chúc mừng long trọng, Tiêu công chúa ca múa tuyệt nhất, tối nay nàng múa điệu dưới ánh trăng cho mọi người thưởng thức, mừng chiến thắng.

      người mặc bộ quân lễ ngắn gọn, hào phóng, mái tóc được búi gọn đỉnh đầu, dùng cây trâm nhất chi lan hoa cố định, có nhiều trang sức rườm rà, cũng có váy áo tầng tầng lớp lớp, thậm chí cũng có trang điểm quyến rũ….Đây chính là Tiêu công chúa, bọn họ nguyện đem tính mạng tương báo, chiến thần của bọn họ, công chúa điện hạ của bọn họ!.

      Lúc này thời gian còn sớm, khi Đường Bội bước ra từ phòng hóa trang, trong studio có bao nhiêu người.

      lững thửng đến bên cạnh đài cao – cảnh diễn trong ngày hôm nay.

      Bốn phía đài cao là sân bãi rộng rãi, đến lúc đó có hàng vạn binh lính ngồi vây xung quanh.

      Đường Bội chậm rãi lên đài cao, người mặc đồ hóa trang, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      đài cao, có cây đàn cổ, ngồi quỳ ở trước đàn cổ, tuy rằng biết là đạo cụ dùng để diễn xuất, quý báu lắm, nhưng ngón tay nhắn vẫn gãy lên dây đàn.

      điệu nhạc phong cách cổ dào dạt vang lên trong studio, lãng lãng vài tiếng, ào ạt mang theo tư thế oai hùng, ngang dọc tách nhập, hấp dẫn chú ý của mọi người ở trong studio.

      Bao gồm, người mới tiến vào studio, cúi đầu sửa chữa kịch bản.

      dám tin ngẩng đầu nhìn về phía đài cao, thấy Đường Bội ngồi ở chiếu, gãy huyền cầm.

      Hình ảnh ấy xinh đẹp như vậy, khiến cho người từng nhìn thấy nhiều người đẹp trong giới giải trí như Tần Hạo Diễm, cũng phải ngây ngẩn cả người.
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      Thảo17, HaYen, nhoxbina8 others thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      C Tao an tuong vs m.n gioi that :yoyo52:

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14:


      khúc kết thúc, cả studio lặng ngắt như tờ, lát sau giống như mới từ trong mộng tỉnh lại, vài tiếng vỗ tay đứt quãng vang lên.

      Tiếng vỗ tay càng ngày càng nhiều, dường như toàn bộ mọi người trong studio hẹn mà cùng nhìn người đẹp ở đài cao, buông mọi chuyện trong tay, nhiệt liệt hoan hô.

      Đường Bội mỉm cười.

      Ánh mắt của và Tần Hạo Diễm cách đối lập nhau, tuy rằng đạo diễn còn chưa hô “Action” nhưng Đường Bội cầm chuôi kiếm thắt bên eo đứng lên.

      Bộ lễ phục người trong sáng, linh hoạt, mái tóc mây được búi lên, dùng cây trâm bạch ngọc cố định, càng khiến trở nên dịu dàng.

      ngẩng đầu, xuống từ đài cao, mặt mày như vẽ, cả người tựa hồ bước ra từ bức tranh, khiến Tần Hạo Diễm quả thực luyến tiếc cái chớp mắt.

      “Tần đạo diễn” Đường Bội gật đầu, chào hỏi với .

      Tần Hạo Diễm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, khẽ nheo đôi mắt, đánh giá Đường Bội từ xuống dưới lát, bỗng nhiên với :

      “Tôi có người bạn, gần đây chuẩn bị tiết mục.” Ánh mắt của cuối cùng dừng lại ở mặt Đường Bội, chút che giấu thưởng thức của mình, tiếp tục :

      ta tìm nữ khách quý, nếu có hứng thú và thời gian, tôi giới thiệu cho ấy”

      Đường Bội nhướng mày, cười hỏi: “Tiết mục gì?”

      “Tạm thời giữ bí mật.” Tần Hạo Diễm nhàn nhạt .

      “Vậy xin lỗi.” Đường Bội cười xinh đẹp, có thể lọt vào mắt xanh của Tần Hạo Diễm, lại còn đích thân giới thiệu chương trình cho tham gia, tin có khuyết điểm gì, hơn nữa còn có lợi với . nghĩ nếu đổi lại là nữ diễn viên khác, khi nghe ta như vậy, nhất định tìm mọi cách để lấy lòng ta, và dốc hết toàn lực để tìm hiểu chương trình xa lạ này là gì.

      Nhưng sau khi Đường Bội trọng sinh, ghét nhất chính là cảm giác thể nắm giữ vận mệnh ở trong tay mình.

      “Cảm ơn ý tốt của ” Đường Bội xong lại tiếp tục cười.

      gặp qua nhiều nữ minh tinh có tham vọng, ở thời đại này, người có tính cách đặc biệt rất khó bộc lộ tài năng ở trong làng giải trí hoa lệ này.

      Nhưng tin Đường Bội có tham vọng.

      Nét mặt của hết sức bình tĩnh, cũng cực kì nghiêm túc, đôi mắt lành lạnh sáng ngời, thậm chí nhìn thấy chút nịnh nọt nào trong mắt .

      “Có thể cho tôi biết lý do ?” Tần Hạo Diễm đến bên cạnh Đường Bội, bọn họ tiếp tục thảo luận kịch bản, vừa hỏi vừa :

      “Tin tôi , chương trình này tuyệt đối là cơ hội tệ với .”

      “Tôi tin” Đường Bội cười càng rạng rỡ, nhưng vẫn cự tuyệt : “Nhưng tôi hy vọng bản thân có thể tự nắm giữ vận mệnh của mình.”

      Trong tay nắm đạo cụ biểu diễn, đứng ở bên cạnh Tần Hạo Diễm cao lớn vững chãi, có vài phần khí khách của công chúa nước.

      “Vậy được rồi.”

      Tần Hạo Diễm buông tha tiếp tục khuyên nhủ Đường Bội nữa, chủ động chuyện với , giống tác phong của , đạo diễn nổi tiếng thế giới, thêm gì nữa, giống như tự hạ thấp thân phận của mình.

      Nhân viên bên trong studio lục tục vào chỗ, Tần Hạo Diễm với Đường Bội về cảnh quay hôm nay Hạ Tử Diệu cũng tới.

      Đợi đến khi Hạ Tử Diệu chuẩn bị tốt, diễn viên quần chúng mỗi người đều có vị trí riêng của mình, giữa ánh sáng giao thoa bên trong studio, bầu khí thoáng chốc trở nên ngưng trọng hơn nhiều.

      Tuy rằng phần lớn đặc hiệu là cần hoàn thành hậu kỳ, nhưng lúc Đường Bội bước lên đài cao lần nữa, mọi người chung quanh đều mặc chiến giáp, tựa hồ bước chân vào cổ đại, trở thành công chúa Chiến quốc duy nhất quyết định sống còn.

      “Ting”

      tiếng vang lên, dây đàn bị khuấy động, Đường Bội mặc hồng y ngồi ngay ngắn đài cao, dường như giống với người ban nãy Tần Hạo Diễm nhìn thấy.

      vừa rồi, tiêu sái, thong dong, giống như công chúa cao quý, nhàn nhã nằm ở lãnh thổ của mình, hưởng thụ thời gian yên tĩnh sau giữa trưa.

      Theo tiếng đàn cổ, môi đào của Đường Bội khẽ mở, ngân nga.

      Ở dưới đài cao, phía sau nhóm binh linh, Lạc Tu Vân mặc áo bào trắng đeo mặt nạ bạc, đứng thẳng người nhìn trăng bạc, rồi nhìn bóng hình xinh đẹp vô song ấy, ánh sáng chớp động trong mắt.

      Khi đó, ai biết ba tháng sau, Lạc Tu Vân đề nghị Sở quốc mở cuộc càn quét khắp đại lục, giống như đầu cự long hung ác, cắn nuốt hết những quốc gia đại lục. Cùng lúc đó, tên của Chiến thần trẻ tuổi mặc áo bào trắng đeo mặt nạ bạc, được khắc vào bên trong lịch sử.

      Mà Tiêu công chúa và Lạc Tu Vân vốn hiểu nhau lại trở thành kẻ thù lâu năm, cho đến khi Tiêu công chúa vì muốn bảo vệ quốc gia của mình và tử trận sa trường.

      Đây là câu truyện bi tráng, là câu truyện xưa ngợi ca những linh của chiến sĩ chiến trường.

      Tuy rằng Tiêu công chúa phải nữ chính, nhưng hôm nay ấy hát khúc nhạc chiến đấu này, quả làm rung động những người ở trong trường quay này.

      của đàn cổ linh hoạt, kỳ ảo, ca xa, Đường Bội lại hát hùng hồn, khí phách và bi thương.

      Nhóm diễn viên quần chúng vốn biến nhác, rất nhanh bị tiếng hát của hấp dẫn, tuy rằng phải là tiếng hát tỳ vết như trong phòng thu , nhưng Đường Bội ca cách ngân vang, thu hút chú ý của mọi người.

      Ai chúng ta có quần áo?. Đồng bào cùng chết. Vương khởi binh, sửa lại giáo mâu, cùng tử cùng thù.

      Ai chúng ta có quần áo?. Cùng con cùng nhà. Chúng ta cùng làm.

      cuối cùng vang lên, studio vốn nhốn nha nhốn nháo, nay trở nên lặng ngắt như tờ.

      Lạc Tu Vân vốn đứng ở xa, lúc này lại đột nhiên rút kiếm. nương theo tiếng đàn của Tiêu công chúa vừa hát vừa múa kiếm.

      Giữa tiếng đàn leng keng, thân hình của Lạc Tu Vân mạnh mẽ như rồng, cuồng cuộng như hổ, bảo kiếm sắc bén, làm cho người ta rung sợ.

      “Cắt” Tần Hạo Diễm kích động đứng lên, la lớn.

      quá tuyệt vời, màn ảnh trước mắt , màn ảnh như ngừng lại ở cảnh quay cuối cùng. Đường Bội cười vỗ cầm, Hạ Tử Diệu thu kiếm, đứng thẳng người.

      Ánh mắt hai người giao nhau trong trung…

      Lúc này có tiếng động, càng hơn có tiếng động…

      biết từ khi nào có người đàn ông xuất ở phía sau Tần Hạo Diễm, ta nhàng gật đầu. ta đưa tay vuốt ve cằm của mình, tay trái khoanh ở trước ngực, ánh mắt nhìn từ màn hình rồi chuyển sang thân hình của Đường Bội ở đài cao.

      Giống như với Tần Hạo Diễm, cũng giống như tự thào với chính mình:

      rất thích hợp.”

      Sau đó ta ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ khiến người ta ghen tị, giọng :

      “Ánh mắt của tệ, ấy nhất định nổi tiếng.”

      Chương 15: Minh Hiên.

      Người đàn ông đứng phía sau Tần Hạo Diễm, vóc người rất cao lớn.

      Tần Hạo Diễm với dáng người con lai, như hạc giữa bầy gà rồi, còn người đàn ông này lại cao hơn Tần Hạo Diễm chút.

      có vóc dáng khiến người mẫu phải hâm mộ, mặc chiếc áo khoác lông cừu màu đen. Áo khoác được cắt may đơn giản, có họa tiết cũng như hoa văn rườm rà, nhưng mặc ở người , lại càng làm tăng phong thái quý tộc của .

      Mặc dù có Tần Hạo Diễm đứng đàn áp ở phía trước, nhưng mà hôm nay có nhân viên công tác bên cạnh ta, cho dù là nam hay nữ cũng hơi thất thần.

      Ánh mắt của họ hoặc sáng, hoặc tối đều lặng lẽ đánh giá người đàn ông tuấn đến khiến cho người ta ghen tị

      ngoại trừ có thân hình đẹp ngang với người mẫu, ngũ quan mặt khéo léo giống như điêu khắc, lông mi dài, hơi vểnh lên nhưng làm người ta cảm thấy giống phụ nữ, ngược lại càng làm nổi bật hai tròng mắt sáng ngời. Lông mày tuấn lãng đen đậm, sóng mũi ngay thẳng, môi mỏng phía dưới là chiếc cằm tinh tế.

      Hai tay ta để trong túi áo khoác, đôi mắt hẹp dài hoàn mỹ chăm chú nhìn Đường Bội vẫn ngồi ở đài cao, ta tựa hồ để ý đến những ánh mắt xung quanh lắm.
      Tần Hạo Diễm để cho màn ảnh dừng ở cảnh cuối lần nữa, sau đó mới quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông cái, nhàn nhạt :

      “Tôi đó là ấy.”

      Đúng lúc Đường Bội đứng lên, vừa trả lời câu hỏi của Hạ Tử Diệu, vừa đến chỗ của Tần Hạo Diễm.

      Khí thế đoan chính của Tiêu công chúa ban nãy giống như biến mất, bao gồm cả Tần Hạo Diễm, Hạ Tử Diệu hay những diễn viên được thích trong giới cũng thể nào , người chưa bao giờ xuất màn ảnh lớn, thể được xem như người mới, nhưng rốt cuộc ấy làm như thế nào mới có thể khống chế cảm xúc của nhân vật tốt như vậy.

      Thu, phóng cảm xúc rất tự nhiên, kỹ thuật diễn của rất tốt.

      “Trước kia chưa từng diễn?” Hạ Tử Diệu nhíu mày, mỉm cười nhìn về phía Đường Bội.

      Thân là ảnh đế, cho tới bây giờ, chỉ có diễn viên khác bị khí thế của áp bách, bó tay bó chân trước màn ảnh. Nhưng mới vừa rồi, khi tiếng đàn và tiếng hát ấy vang lên, thậm chí cảm thấy áp bách như dời núi lấp biển, tư thế hào hùng trong tiếng đàn ấy như bao vây lấy , trong nháy mắt làm cảm thấy mình cũng có phần ngưỡng mộ người con ngồi đài cao đó.

      Đường Bội cười tiếng, nửa đùa nửa khó hiểu hỏi: “Hạ tiên sinh, trước đây từng nhìn thấy tôi TV sao?”

      Hạ Tử Diệu nở nụ cười: “ sai, nếu như tôi từng nhìn thấy biểu của ở trong phim, nhất định bao giờ quên”

      Đây là lời khẳng định từ ảnh đế, Đường Bội chỉ cười cười, gì thêm.

      cảm nhận được tầm mắt nóng rực ấy, cũng nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

      “Minh Hiên”

      đợi Tần Hạo Diễm giới thiệu, người đàn ông mặc áo đen chủ động với Đường Bội.

      Hai tay của vẫn đặt ở trong túi, cằm giương , ánh mắt sắc bén đánh giá Đường Bội từ xuống dưới.

      Lúc này hai người mặt đối mặt đứng thẳng, tầm mắt nóng bỏng vừa rồi tựa hồ chỉ là ảo giác của Đường Bội, ánh mắt và vẻ mặt của Minh Hiên vô cùng lạnh lùng.

      Có lẽ có rất nhiều người chung quanh yên lặng đánh giá , nhưng có ai dám tiến đến gần.

      Hơi thở xa cách toát ra từ người quá mức ràng, ràng đến mức khi ta chủ động giới thiệu cũng hơi ngạc nhiên, lát sau mới gật đầu cười khẽ với , tự giới thiệu :

      “Chào , tôi là Đường Bội”

      Hạ Tử Diệu vẫn đứng ở bên cạnh Đường Bội, lúc này tiến lên vỗ vỗ bả vai của Minh Hiên:

      “Được rồi, làm mặt lạnh thế để làm gì?”

      Hình như rất quen thuộc với người đàn ông này, bàn tay vẫn đặt vai ta, cười hỏi:

      “Tại sao lại đến đây?”

      Tần Hạo Diễm cũng đứng lên, nhàn nhạt : “ ta muốn tìm người cho tiết mục, tôi bảo ta đến đây.”

      Đường Bội nghe vậy, nhịn được liếc mắt nhìn Tần Hạo Diễm cái.

      “À…” Hạ Tử Diệu nhíu mày: “Nhất định phải tới vì tôi rồi, vậy là vì…”

      cười tủm tỉm nhìn về phía Đường Bội.

      Ba người đàn ông bọn họ có ngoại hình vô cùng xuất sắc, tuy rằng Hạ Tử Diệu có tên tuổi lớn nhất, được nhiều người biết đến, tính tình cũng thân thiện nhất.

      Vừa rồi, xung quanh Tần Hạo Diễm và Minh Hiên người, nhưng khi Hạ Tử Diệu vừa qua, đột nhiên lại có rất nhiều nữ nhân viên đến chào hỏi, hoặc là đưa nước hoặc là tặng đồ….

      Minh Hiên tựa hồ có chút kiên nhẫn, rút tay ra khỏi túi, gạt bàn tay của Hạ Tử Diệu vai mình ra, đưa tay nắm lấy tay Đường Bội :

      “Chúng ta đổi chỗ khác.”

      Ai ngờ đầu ngón tay của vừa mới chạm vào cánh tay của Đường Bội, tay truyền đến đau nhức, Đường Bội vươn tay hất tay của ta, cả người đề phòng lùi về phía sau bước, lạnh lùng nhìn .

      Đường Bội cảm thấy mình làm thế có cái gì ổn, trong vòng lẩn quẩn vừa hỗn loạn vừa phức tạp như thế này, làm thế thân cho Đường Phỉ Phỉ vài năm, biết gặp qua bao nhiêu loại người bề ngoài ra vẻ đạo mạo, nhưng sau đó vội vã lộ ra bộ mặt bỉ ổi.

      Thậm chí còn phủi phủi tay của mình, giống như muốn phủi sạch vết bẩn lây bệnh truyền nhiễm, sau đó mới hờ hững :

      “Có chuyện gì, thể ở đây sao?”

      Ý cười mặt Hạ Tử Diệu càng đậm, ánh mắt vốn mang theo ý cười nay còn cố tình chớp chớp như muốn cổ vũ Đường Bội.

      Ngay cả khóe môi của Tần Hạo Diễm cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt.

      Tiểu thiếu gia của Minh gia, trước giờ mắt luôn cao hơn đỉnh, ngang qua giới giải trí, dù người đó là đại minh tinh nổi tiếng từ lâu, cũng dám khách khí với ta như thế.

      Lúc này thấy ta nhàng vỗ vẹ cánh tay bị Đường Bội đánh đau nhức, sắc mặt vốn lạnh lùng cũng lộ ra khe hở .

      lạnh lùng nhìn khuôn mặt tươi cười của Hạ Tử Diệu lại nhìn lướt qua khuôn mặt của Tần Hạo Diễm, giọng điệu tốt lắm:

      chưa từng với tôi, mời cao thủ chân chính đến quay phim”

      Tần Hạo Diễm thu lại ý cười mặt:

      “Tôi cũng vừa mới biết”

      cảnh giác mặt của hề giảm, Đường Bội vừa định gì đó, liền có nhân viên công tác đến trước mặt bọn họ, tay cầm điện thoại mà Đường Bội gửi ở chỗ trước khi quay phim, rằng:

      “Đường tiểu thư, có điện thoại”

      màn ảnh chỉ có chữ F đơn giản, Đường Bội nhìn chữ cái ấy ngừng lấp lóe, mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

      cũng lập tức nghe máy, mà trong ánh mắt tò mò của bọn người Hạ Tử Diệu, cầm điện thoại tiếng “xin lỗi” rồi qua bên mở ra.

      Điện thoại rất nhanh kết thúc, nhưng hồi chuông thứ hai lại vang lên. màn hình vẫn nhấp nháy chữ “F” khiến cho ánh mắt của càng trở nên nghiền ngẫm.

      Đây là cuộc gọi của Đường Phong Ngôn, phụ thân đại nhân ít khi nhớ đến con của mình, nhưng bây giờ hình như có chút sốt ruột nha!
      Thảo17, Hale205, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Dối trá.

      “Xin chào” Đường Bội tiện tay mở cửa phòng hóa trang vào, tiếp điện thoại.

      “Bội Bội” Đường Phong Ngôn hiếm khi gọi tên thân mật của , giọng hết sức dịu dàng:

      “Diễn xong chưa?”

      Trong mắt Đường Bội lên tia giảo hoạt, giọng điệu vô cùng bình thản: “Buổi sáng kết thúc.”

      “Vậy ra , bố chờ con ở ngoài cửa studio” Đường Phong Ngôn xong cúp điện thoại.

      Buổi sáng vốn có chuyện gì phải làm, Đường Bội lên tiếng chào hỏi với Tần Hạo Diễm, hẹn thời gian chụp hình buổi chiều, rồi tự mình ra khỏi studio.

      Quả nhiên có chiếc xe màu đen đậu ở ngoài cửa, tài xế của Đường Phong Ngôn đứng ở bên xe, nhìn thấy Đường Bội ra, giấu giếm sắc mặt, giúp Đường Bội mở cửa xe.

      “Cảm ơn.” Đường Bội nhàn nhạt .

      Người theo bên cạnh Đường Phong Ngôn, đương nhiên đem khách khí của để vào trong mắt. cũng để ý, chỉ khom người ngồi xuống.

      Đường Phong Ngôn mặc áo khoác ngoài và âu phục màu đen, áo sơ mi màu trắng, cà vạt màu tối, kẹp cravate màu vàng, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, khiến cho cả người ông ta thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc.

      Trang phục của ông ta điển hình cho những người đàn ông trung niên thành đạt, Đường Bội ít khi gọi ông là ba, ngồi xuống bên cạnh ông, cũng bình tĩnh gọi ông là: “Đường tiên sinh.”

      Đường Phong Ngôn ung dung nhìn Đường Bội vài lần, thản nhiên : “Mấy ngày gặp, ăn cơm trưa với bố .”

      Xe im hơi lặng tiếng khởi động, rất nhanh đưa bọn họ đến nhà hàng được trang trí tệ.

      Dọc theo đường , hai người chuyện, mãi đến khi mặt đối mặt ngồi ở trong phòng bao tầng 3, Đường Phong Ngôn mới cầm thực đơn trong tay đưa đến trước mặt Đường Bội:

      “Thích ăn cái gì cứ gọi , chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”

      Đường Bội tiếp nhận thực đơn, ngón tay thon dài nhàng xẹt qua thực đơn chế tác tinh xảo. Môi của lộ ra nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn thực đơn rét lạnh như băng.

      Đường Phong Ngôn chưa bao giờ quan tâm đến , khi muốn làm chuyện gì thể lộ ra ngoài ánh sáng, đều dùng dáng vẻ lạnh nhạt, hất hàm sai khiến.

      Ông ta ở trước mặt , có lẽ chưa bao giờ bày ra tình cha con như bây giờ.

      Nhưng cũng vạch trần.

      Đường gia nhà lớn nghiệp lớn, căn cơ cũng rất vững chắc, nếu tại trở mặt với đương gia của nhà họ Đường, đối với Đường Bội mà , phải là quyết định sáng suốt.

      tùy tiện gọi vài món ăn, chờ người phục vụ mang thực đơn rồi, mới nhìn ba của mình, cười xinh đẹp:

      “Đường tiên sinh, ngài đừng khách khí như vậy, làm tôi biết nên gì rồi. Ngài có chuyện gì cứ thẳng, tôi thấy quen hơn.”

      Những lời này mang theo vài phần châm biếm, Đường Phong Ngôn nhíu mày, ngực phập phồng vài cái, mới miễn cưỡng giữ bình tĩnh mở miệng :

      “Nơi này có người ngoài, con còn gọi ba là Đường tiên sinh?”

      Đường Bội hơi nghiêng người nhìn ông ta cái, cười :

      “Biết đâu tai vách mạch rừng đấy. Đường tiên sinh, có lẽ tôi chỉ có thể tiếng xin lỗi rồi, người muốn đổi diễn viên là Tần Hạo Diễm, địa vị của nhà họ Tần ở trong giới giải trí, tôi thể đắc tội”

      Đường Phỉ Phỉ và Tiết Trạch sức ảnh hưởng của nhà họ Tần lớn như thế nào, Đường Phong Ngôn lại hết sức ràng. Nếu ông ta cũng ngồi chuyện khách sáo với như vậy.

      Đường Phong Ngôn quả nhiên lại nhíu mày, nhìn Đường Bội than tiếng:

      “Phỉ Phỉ bị mẹ nó chiều hư rồi, nếu như nó có thể hiểu chuyện giống như con, ba cũng bớt bận tâm.”

      Chuyện Đường Phỉ Phỉ đắc tội với Tần Hạo Diễm có thể gạt được người khác, nhưng thể gạt được ba của mình. Đường Phỉ Phỉ biết, ngay từ đầu, mọi người cố gắng tranh thủ vai diễn này cho ta, ngoài vì nghiệp của ta, khiến cho nghiệp của ta càng thêm nổi tiếng. Mặt khác, ông chính là muốn tranh thủ để quen biết nhị thiếu gia của nhà họ Tần.

      Đương nhiên có thể từng bước. Càng quen biết càng tốt.

      Đường Bội cười khẩy trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười : “Đường tiểu thư vốn là con cưng của trời, cưng chiều như thế cũng là chuyện đương nhiên.”

      Đường Phong Ngôn giãn mày ra, lúc này ánh mắt nhìn Đường Bội, giọng điệu có chút khổ sở: “Bội Bội, con cảm thấy ba thiên vị Phỉ Phỉ sao?”

      Lão hồ ly!


      Trong lòng Đường Bội cười lạnh lùng, Đường Phong Ngôn căn bản là người thiên vị, ở trong lòng ông ta, Đường Phỉ Phỉ là con ruột của ông ta, là hòn ngọc quý tay ông ta, còn phải.

      Chỉ có điều, nếu ông ta muốn diễn kịch, bồi ông ta diễn vở kịch hay.

      thu lại nụ cười mặt, cả người thoạt nhìn ảm đạm ít, dường như ngay cả duy trì nụ cười và lễ phép cơ bản cũng lực bất tòng tâm.

      “Đường tiên sinh.” hạ thấp thanh , nhàng : “Tôi toilet”

      có trực tiếp trả lời câu hỏi của Đường Phong Ngôn, nhưng lời cử chỉ của lên điều: Bản thân rất để ý đến ông, và cảm thấy khó chịu trước bất công của ông.

      Đường Bội vươn tay phả nước lên gương mặt trắng nõn tỳ vết, nước lạnh như băng phả lên mặt, khiến cho sắc mặt của càng thêm tái nhợt.

      nhìn bản thân mình trong gương, cong cong khóe môi, ánh mắt vô cùng kiên định.

      “Bội Bội…”

      Đường Phong Ngôn nhìn thấy Đường Bội trở lại phòng, ngồi vào chỗ đối diện mình, trong giọng càng thêm phần áy náy khiến người ta thể xem :

      phải ba thương con, nhưng mà Đường gia, sau này cũng giao lại Tử Thái. Chỉ có con đủ tài năng, mạnh mẽ, sau khi ba rồi, con mới có thể che chở cho em nó, Đường gia mới có thể đứng vững, ai….”

      Đường Bội nhàng nheo mắt lại, nếu như phải trọng sinh lần, biết chuyện em trai qua đời từ lâu, chừng cũng bị lời này mê hoặc.

      “Chẳng qua là trước đó…” Đường Phong Ngôn thở dài:

      “Chị em các con phải khiêm nhường chút. Tình thân ở trong nhà giàu có rất nhạt nhẽo, ba sợ chỉ cần ba sơ sẩy chút bảo vệ được các con.”

      Đuôi hồ ly muốn lộ ra rồi đây….

      Đường Bội cúi đầu, ánh mắt vô cùng kiên định, nhưng ở chỗ Đường Phong Ngôn thấy được, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh.

      Quả nhiên, nghe ông ta : “Bộ phim điện ảnh này chỉ là vai phụ, nhưng quảng cáo nước hoa “dreaming”, người mẫu trong quảng cáo với chị của con hết sức giống nhau, ba nghĩ người đó là con”

      Ông nhìn Đường Bội, cẩn thận chú ý đến nét biến hóa gương mặt , sau đó tiếp tục :

      “Ba chuẩn bị để cho quan hệ công chúng của Đường gia tuyên bố với bên ngoài, đó là giả tượng chị của con”

      Ông ta xong rồi đứng lên, chủ động tới bên cạnh Đường Bội, vỗ vỗ bả vai : “Nhớ kỹ lời ba , nhẫn loạn mưu lớn. Ba đều hy vọng hơn bất kì ai, con với Tử Thái có được tương lai tốt đẹp.”

      Ông ta xong nhìn lướt qua đồ ăn trước mặt: “Con từ từ ăn, cần gì với người phục vụ, ba có việc trước.”

      Đường Phong Ngôn rời khỏi phòng được vài phút, cánh cửa phòng lại lần nữa mở ra.

      Đường Bội thậm chí cũng ngước mắt lên nhìn người ngồi vào chỗ đối diện mình, chỉ chậm rãi múc thìa canh lên uống.

      “Tôi có thể giúp .”

      Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng cầm lấy thìa, múc thêm canh nóng cho Đường Bội, mắt nhìn ánh mắt của , lẳng lặng :

      “Giúp lật đổ vị trí của Đường Phỉ Phỉ, thậm chí trở thành siêu sao hàng đầu quốc tế.”

      buông thià xuống, hai tay khoanh ở trước ngực, nhàn nhạt :

      “Chỉ cần gật đầu.”
      Thảo17, HaYen, Hale2059 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Thành giao.

      “Hả?”

      Đường Bội bỏ thìa trong tay xuống, thậm chí có chút ngoài ý muốn, người đàn ông này thoạt nhìn rất lạnh lùng kiêu ngạo, tính khí cũng được tốt lắm, nhưng ta lại theo đến đây, lại còn…

      Minh Hiên nhíu mày tuấn lại, lạnh lùng : “Tôi phải cố ý nghe các người cái gì.”

      chỉ vừa vặn đến đây ăn cơm, lúc toilet lại nhìn thấy khuôn mặt của Đường Bội bởi vì còn dính nước mà lộ vẻ tái nhợt, nhưng ánh mắt ấy bất kể lúc nào cũng hết sức sáng ngời.

      Đó là lý do mới thay đổi quyết định, chủ động gọi điện thoại cho Hạ Tử Diệu để tìm hiểu về chuyện của Đường Bội.

      Người có thể bộc lộ tài năng trong làng giải trí đều phải là hạng người lương thiện. Hạ Tử Diệu chỉ qua loa mấy câu, Minh Hiên đại khái cũng đoán được quan hệ của và Đường Phỉ Phỉ và tình hình tại của .

      Biểu cảm mặt trở nên bình tĩnh, thậm chí còn mang theo vài phần đắc ý.

      Biến hóa này đương nhiên thoát được ánh mắt của Đường Bội, ung dung nhìn Minh Hiên, nếu Tần đạo diễn và Minh Hiên hy vọng mình tham gia chương trình thần bí này, vậy hà tất phải từ chối cơ hội tốt như vậy.

      Dù sao thứ chán ghét nhất chính là thể nắm vận mệnh của mình trong tay thôi.

      “Tôi muốn biết nội dung của chương trình” Sau khi quyết định, Đường Bội mở miệng hỏi.

      “Bây giờ còn trong giai đoạn giữ bí mật” Minh Hiên thích giao tiếp với người thông minh: “ đồng ý, tôi cũng biết…”

      “Tôi còn chưa đồng ý” Đường Bội cười quyến rũ, dứt khoát thả lỏng bản thân mình ghế tựa: “Nếu như cho tôi biết nội dung của chương trình là gì, tôi suy nghĩ lại.”

      “Đường Bội.” Minh Hiên sắc bén nhìn : “ chỉ là tiểu minh tinh có danh tiếng.”

      Ngụ ý là đừng có quá phận sao?.

      Đường Bội điều chỉnh tư thế ngồi của mình thêm thoải mái, chút hoang mang nhìn Minh Hiên :

      “Tuy rằng tôi biết vì sao đạo diễn Tần và Minh Hiên tiên sinh lại muốn tôi tham gia chương trình này, nhưng tôi chỉ là người tầm thường.”

      mỉm cười, chút để ý, tự giễu : “Như bây giờ tôi chỉ là tiểu minh tinh có tên tuổi, cơ hội hiếm có như vậy, đương nhiên phải nắm bắt tốt.”

      Tuy rằng miệng như thế, nhưng biểu cảm mặt lại hoàn toàn khác.

      nghiền ngẫm, tự tin, thậm chí nụ cười có chút chế nhạo, khiến ánh mắt của Minh Hiên hơi nheo lại.

      Bọn họ cứ yên lặng nhìn nhau lát, tiểu thiếu gia nhà họ Minh chắc chưa bao giờ gặp phải người phụ nữ lại là tiểu minh tinh có tiếng tăm trong làng giải trí dám đối đầu với mình như thế.

      lúc lâu sau, thời điểm Đường Bội nghĩ rằng ta tức giận bỏ chạy lấy người, Minh Hiên đột nhiên thu liễm ánh mắt sắc bén lạnh lùng như đao ban nãy, nhàn nhạt :

      chương trình đặc biệt tương đối giống với tuyển tú, quán quân chiến thắng cuối cùng, là nữ chính trong bộ phim cổ trang cuối năm.”

      “Ồ?” Đường Bội nhướng mày.

      Minh Hiên lại : “Bởi vì là phim cổ trang, nên cầu đối với nữ chính phải tinh thông cầm kì thi họa, nhưng lại thể quá mức yếu đuối”

      liếc mắt nhìn Đường Bội cái, trong giới giải trí, với Đường Phỉ Phỉ giống nhau vài phần nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

      nhìn ánh mắt của Đường Bội, lại : “Cơ hội này đối với , hoàn toàn là chuyện tốt. Cho nên nếu như như có thể đạt được giải, cũng có thể kiếm được số thu nhập ổn định.”

      Đường Bội phải là người ngu ngốc, cơ hội này đối với vô cùng tốt.

      Cho dù cuối cùng đạt được giải nhất, nhưng mà lúc ở xe của Đường Phong Ngôn, tiện tay tìm kiếm thông tin về Minh Hiên, xác định trăm phần trăm, có thể tham gia chương trình của người nổi tiếng là kim bài sắp xếp chương trình trong giới giải trí, tuyệt đối là cơ hội gì sánh bằng.

      Nhưng càng như thế càng khiến cho có phần nghi ngờ.

      Trong vòng tròn này, thiếu nhất chính là những người phụ nữ xinh đẹp.

      Tuy rằng Đường Bội tự tin với dung mạo của mình, nhưng mà vẫn chưa tự tin đến mức nông nỗi.

      “Vì sao là tôi?” Đường Bội hỏi.

      “Bộ phim điện ảnh đó là do công ty giải trí Minh Gia Kỳ Hạ bỏ số tiền lớn để mua bản quyền biên soạn lại, là hạng mục phim có vốn đầu tư lớn nhất năm nay.”

      đến đây, Minh Hiên cũng chẳng thèm lừa Đường Bội :

      “Cho nên tôi mới tổ chức chương trình tuyển tú, tôi đương nhiên muốn những người tới tham gia chương trình đều là hạng người giả lẫn lộn.”

      Hai tay đan chéo vào nhau đặt ở trước ngực, nhìn Đường Bội, nhàn nhạt hỏi:

      “Vì vậy, đáp án của là?”

      “Cám ơn Minh thiếu coi trọng”

      Đường Bội cười xinh đẹp: “Hợp tác với người thông minh như Minh thiếu nhất định chuyện rất vui vẻ.”

      Minh Hiên đưa tay nắm lấy tay .

      chỉ cảm thấy bàn tay trong tay trắng nõn thon dài, đầu ngón tay trắng mịn giống như cỏ non xanh um ràng là bàn tay của người phụ nữ xinh đẹp. Nhưng khi nắm, lại phát trong lòng bàn tay có gì đó ràng lắm, khiến người ta thể xem thường.

      Trong lòng khẽ động nhìn về phía Đường Bội mỉm cười xinh đẹp với mình, bỗng nhiên : “Tuy rằng việc này cần thiết lắm, nhưng tôi cũng phải cho biết, Đường Phỉ Phỉ cũng nằm trong danh sách khách mời của chúng tôi.”

      đứng lên, với tư cách là người sắp đặt kim bài, người hô mưa gọi gió trong giới giải trí nhiều năm, cho nên rất biết làm thế nào để gia tăng lợi thế bản thân.

      Ví dụ như những tin tức gần đây của Đường Phỉ Phỉ.

      Đường Bội hơi bất ngờ, dựa theo miêu tả về Minh Hiên, cũng nghĩ tiểu thiếu gia kiêu ngạo mắt cao hơn đỉnh này, lại mời loại người phù hơp với cầu của ta như Đường Phỉ Phỉ đến để lãng phí thời gian.

      Mà khi nhìn về phía Minh Hiên, ánh mắt ta lộ vẻ thâm trầm, mới bừng tỉnh đại ngộ.

      cười đến mức rung động lòng người:

      “Cám ơn ý tốt của Minh thiếu”

      Minh Hiên nghe vậy hơi xoay người, chống lại ánh mắt của Đường Bội, nhàn nhạt :

      “Đường tiểu thư khách khí rồi.”

      xong liền đứng thẳng người, khi tay đặt tay nắm cửa của phòng bao, Minh Hiên bỗng nhiên :

      “Nghe xinh đẹp như hoa, lại nổi bật ưu tú hiếm thấy, tôi rất chờ mong biểu của .”

      Chương 18: Mời mọc

      Khi Đường Bội trở lại Ảnh thị thành, vừa vặn là thời điểm bắt đầu chụp ảnh buổi chiều.

      Ảnh thị thành của thành phố S vốn là trong những nơi chiếm diện tích lớn nhất trong nước, thiết bị hết sức đầy đủ. Lúc này khắp nơi đều có thể nhìn thấy nhân viên qua lại, dáng vẻ vô cùng bận rộn.

      Đường Bội để cho lái xe đưa đến cửa studio quay phim, mà đứng ở bên ngoài cửa của Ảnh Thị Thành.

      cần chút thời gian để tiêu hóa những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay.

      Ai ngờ mới vừa vào trong vài bước, chiếc xe thương vụ chút khách khí lau qua bên này.

      Đường Bội phản ứng cực nhanh, nhanh chóng vọt qua bên cạnh, nhưng hơi nóng phun ra từ phía sau xe vẫn khiến cả người thoải mái, khỏi hơi nhíu mày.

      Chiếc xe thương vụ màu bạc đúng lúc ngừng ở trước người .

      Cửa xe mở ra, những người bước xuống xe đều là người quen của Đường Bội.

      Hứa Tử Ninh mặc chiếc áo màu vàng nhạt, quần thường màu trắng, mái tóc quăn ngắn màu nâu cùng với chiếc kính đen khiến cho ta trông trẻ hơn vài tuổi so với tuổi .

      Đường Phỉ Phỉ luôn thích trợ lý của ta trông ngây thơ chút để có thể làm nổi bật khí chất của ta, cũng khiến cho người ta cảm thấy những người chung quanh Đường Phỉ Phỉ đều hết sức trong sáng và thuần khiết.

      Hứa Tử Ninh liếc mắt cái nhìn thấy Đường Bội, những người ở lâu bên cạnh Đường Phỉ Phỉ, phần lớn đều biết tồn tại của Đường Bội, đôi mắt tròn tròn giống như hạnh nhân đột nhiên trừng lớn, ánh mắt kiên nhẫn nhìn Đường Bội, thấp giọng vài câu với người bên trong xe.

      Ngay sau đó, Đường Phỉ Phỉ ăn mặc giống công chúa từ xe bước xuống.

      Hôm nay ta mặc chiếc váy lụa mỏng màu trắng, váy điểm xuyết những hạt trân châu mượt mà, đường viền hoa tinh xảo càng tô điểm thêm cho chiếc váy…thoạt nhìn khác với phong cách bình thường của ta lắm.

      Đường Bội nhàng cười, để ý đến Đường Phỉ Phỉ và trợ lý của ta, chỉ tiếp tục theo hướng của mình.

      “Tìm chỗ chuyện?” Khi Đường Bội qua người của Đường Phỉ Phỉ, đột nhiên ta nắm lấy cánh tay của Đường Bội, thấp giọng

      Đường Bội như vô ý giơ tay lên, dễ dàng né tránh cánh tay của Đường Phỉ Phỉ, dừng bước, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Đường Phỉ Phỉ, cũng hỏi: “Giữa chúng ta, còn có gì để ?”

      ?!” Đường Phỉ Phỉ quả nhiên giận tím mặt, lông mày dựng đứng cả lên, tính khí tiểu thư sắp phát tác rồi.

      “Đường tiểu thư…” Đường Bội chút hoang mang : “Nơi này là Ảnh Thị Thành, khắp nơi đều có phóng viên, chú ý hình tượng thiên sứ của .”

      Ngực Đường Phỉ Phỉ phập phồng vài lần, tuy rằng vẫn hung tợn nhìn Đường Bội nhưng mày nhăn lại vẫn miễn cưỡng giãn ra:

      “Đường Bội, đừng tưởng rằng bố tạm thời thể động đến , tôi hết cách với

      Thanh của Đường Phỉ Phỉ ép xuống rất thấp nhưng Đường Bội nghe rất ràng. cảm thấy hơi buồn cười, Đường Phong Ngôn bây giờ còn đánh giá cao giá trị của , cho nên tạm thời muốn động đến .

      Chỉ có điều, cho dù ông ta muốn động đến cũng phải chuyện dễ dàng như vậy.

      xem qua chưa?” Đường Phỉ Phỉ thấy Đường Bội gì, cho rằng sợ. biết nghĩ gì, vẻ mặt bỗng nhiên có chút đắc ý:

      “Quảng cáo nước hoa Dreaming của công ty CPD”

      Khóe môi Đường Phỉ Phỉ lộ ra nụ cười nhạt, vẻ mặt tự mãn cách nào che giấu được.

      Đường Bội nhìn biểu cảm nông cạn nhìn mặt ta, bỗng nhiên có chút buồn cười, cũng có chút đáng thương.

      “Xem rồi” thản nhiên .

      Đường Phỉ Phỉ nghe vậy cúi đầu cười, sửa sang lại mái tóc dài mềm mại ở trước ngực, :

      “Em cảm thấy quảng cáo đó quay có đẹp ?”

      “Rất đẹp” Đường Bội cười, bây giờ vô cùng tò mò, Đường gia rốt cuộc làm thế nào để nuôi lớn Đường Phỉ Phỉ, chính ta đóng quảng cáo đó, người mẫu trong quảng cáo lại giống ta như thế, nhưng lại biết động não nghĩ xem đó là ai.

      Dĩ nhiên, Đường Phỉ Phỉ tốn thời gian suy nghĩ, chỉ biết sáng nay bố đột nhiên với , quảng cáo ấy, Đường gia giúp tuyên truyền.

      Đường Phỉ Phỉ đưa tay vén tóc của mình, kỳ , lúc Đường Phỉ Phỉ lời nào trông ta cũng ngu ngốc như thế, nếu quả ngày chân tướng được phơi bày, mọi người đều biết quảng cáo đó phải do ta đóng, có lẽ biểu cảm mặt ta rất đẹp mắt.

      “Đường tiểu thư, còn có chuyện gì sao?” Đường Bội lại hỏi.

      Đường Phỉ Phỉ sắc mặt khẽ biến, bị Đường Bội đoạt mất vai diễn, vốn tức giận bụng, nhưng người quảng cáo nước hoa “Dreaming” khiến ta có cảm giác hòa làm , cho nên ta có ý định muốn thị uy.

      “Đừng tưởng rằng, cướp vai phụ nho trong tay tôi thắng được tôi.” Đường Phỉ Phỉ bằng giọng căm hận:

      tốt nhất nên biết thân phận của mình, đừng quá đắc ý”

      “Người đắc ý vênh váo chỉ sợ phải là tôi.”

      Đường Bội nhàn nhạt , bỗng nhiên nhớ đến lời của Minh Hiên lúc trưa, bất luận người đàn ông ấy rốt cuộc có mục đích gì, cùng lúc mời và Đường Phỉ Phỉ tham gia chương trình tuyển tú, nhưng bây giờ hết sức cảm kích ta, khiến cho có được cơ hội, đánh bại Đường Phỉ Phỉ ở trước mặt nhiều người.

      “Đường tiểu thư, hy vọng lần sau gặp mặt, vẫn còn khí thế như vậy.” Đường Bội xong, mỉm cười với ta rồi nhanh rời khỏi.

      Vài ngày kế tiếp, diễn xuất và chụp ảnh hết sức thuận lợi.

      Trong phim Chiến Ca, vai diễn của Đường Bội nhiều lắm. chiến thần bất diệt nổi lên, vốn đạp lên máu tươi của vô số người, cũng dẫm nát vô số Chiến thần khác dưới chân.

      Hạ Tử Diệu đóng vai Lạc Tu Vân chính là người như thế.

      Đường Bội diễn vai Tiêu công chúa, quen biết , rời xa , rồi gặp nhau ở chiến trường, tổng cộng chỉ có vài lần gặp vội vàng, hoàn toàn có cách nào ngăn cản vị Chiến Thần Sở quốc ấy, khí thế như hổ, sinh mệnh hoàn toàn có ảnh hưởng gì đến ta.

      Huống chi, từ khi cuộc chiến xâm lược của Sở quốc diễn ra, bao nhiêu tướng lĩnh ngã xuống, Tiêu công chúa chỉ là trong số đó mà thôi.

      Có thể cảnh diễn đẹp nhất của ở trong phim chính là đánh đàn, ca hát, Lạc Tu Vân múa kiếm dưới trăng.

      Tần Hạo Diễm chọn diễn cảnh ấy đầu tiên vốn chỉ mang theo hương vị khảo nghiệm mà thôi, dù sao nữ diễn viên có tên tuổi và kinh nghiệm, Tần Hạo Diễm cũng cần đối phương cho đáp án bài thi.

      Mấy ngày nay, Tần Hạo Diễm và Hạ Tử Diệu dạy cho Đường Bội ít thứ, ảnh đế và đạo diễn tài hoa hơn người sẵn sàng chỉ dạy cho bạn, những thứ bạn học được, dĩ nhiên giống với khi bạn làm thế thân cho người khác có thể học được.

      Mấy ngày trôi qua, Đường Bội diễn vai Tiêu công chúa hết sức thích hợp, quả thực diễn cách sống động, giống như Tiêu công chúa tái sinh vậy.

      cũng dần dần tiếp nhận vai diễn này.

      Hôm nay hoàn thành xong vai diễn của , Hạ Tử Diệu hiếm khi kết thúc cùng lúc với .

      Hai người sánh vai cùng nhau đến phòng hóa trang, Hạ Tử Diệu đột nhiên nhớ tới điều gì đó hỏi:

      “Đường Bội, tối nay có thời gian ?”

      “Thế nào?” Đường Bội cười hỏi: “Lại muốn cùng nghiên cứu tình tiết trong phim à, muốn mời tôi ăn cơm sao?”

      Mấy ngày nay, quan hệ của và Hạ Tử Diệu tốt lên rất nhiều, mỗi ngày đối phương giống như thân sĩ, đưa ra nhiều lời mời mọc, đồng thời khiến cảm thấy giống như tri kỉ, cũng cảm thấy có người bạn như là điều tệ.

      , , ” Hạ Tử Diệu lắc lắc ngón trỏ tay phải, cười : “Đêm nay có mời bữa tiệc rượu, cần đưa bạn đến tham dự. biết Đường tiểu thư có bằng lòng cho tôi cơ hội ?. Để tôi có cơ hội khiến cho đám nam sĩ đêm nay hâm mộ, ghen tị?”

      Đường Bội cười xinh đẹp: “Chỉ sợ đến lúc đó người được hâm mộ và ghen tị là tôi mới phải.”

      Nàng hào phóng đưa tay khoác vào cánh tay của Hạ Tử Diệu, học bộ dạng cường điệu của đám phóng viên trong giới giải trí, đè thấp thanh , đâu ra đấy học :

      “Người mới vì muốn ôm đùi ảnh đế, “Dùng sắc giao dịch nổi tiếng trong giới giải trí, “Ảnh đế mang theo bạn người mới tham dự bữa tiệc, tuyên truyền hay là chân tướng….”

      Hạ Tử Diệu sớm cười đến mức khom người xuống, ta vô cùng tuấn, cho dù có hình tượng cười to như vậy, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.

      Ít nhất hơn phân nửa ánh mắt của nhân viên nữ trong studio đều bị hấp dẫn, bao gồm vài người xa lạ ràng lắm.
      Last edited by a moderator: 24/4/15
      Thảo17, HaYen, nhoxbina7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :