1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương - Tra Tiểu Cửu (68.1/138)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 84.2: thể chống trả.

      untitled-1

      thực tế Sở Quân Việt lúc này, có hơi ổn.

      Văn Tư Miểu biết phải báo cáo công việc với Boss nhà mình như thế nào.

      Hôm nay Sở Quân Việt rất khác thường.

      Gần như cách phút, xem điện thoại di động từ sáng tới giờ vẫn chưa từng vang lên. (Dễ thương quá :v)

      Văn Tư Miểu thề, nhìn thấy dưới mười lần, Boss cứ nhìn điện thoại rồi kiểm tra xem nó còn pin , có bị hư .

      ra biết chuyện gì xảy ra mà lại khiến cho Sở đại thiếu luôn công tư phân minh để tình cảm ảnh hưởng đến công việc biến thành dáng vẻ này.

      Lần thứ 18 Sở Quân Việt xem điện thoại, sau đó để lộ thất vọng ràng, rốt cuộc Văn Tư Miểu nhịn được nữa, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lục Tử Mặc: “Sao hai người vẫn chưa về nữa? Vẫn chưa bàn xong sao?”

      “Chưa….” Lục Tử Mặc trả lời rất nhanh.

      Dĩ nhiên, vì lúc đó Lục Tử Mặc ngồi chờ Đường Bội ở phòng kế bên.

      Mặc dù Văn Tư Miểu cài chế độ im lặng, nhưng đoán chừng là quá nhạy cảm, nên nhanh chóng nhắn tin lại cho Lục Tử Mặc, kêu ta nhanh chóng chở Đường Bội về Sở gia.

      Vừa ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt đầy bất mãn của Sở Quân Việt.

      Văn Tư Miểu lập tức ngồi nghiêm chỉnh, chuyên chú nhìn màn hình máy tính.

      Từ lúc sinh ra tới bây giờ, lần đầu tiên Sở Quân Việt cảm thấy đứng ngồi yên.

      chưa từng như vậy, thậm chí thể tập trung vào công việc quá mười phút.

      Chuyện quá quan trọng hôm nay bị Văn Tư Miểu đẩy xuống hết.

      Nhưng dù vậy, cũng thể nào tập trung xử lý những chuyện kia, nếu bình thường sớm xử lý hết rồi.

      Lúc 16 giờ kém 15 phút, rốt cuộc ném cây bút trong tay xuống, ngồi đây chịu khổ nữa, đứng lên với Văn Tư Miểu: “Tan sở.”

      Văn Tư Miểu tưởng rằng mình nghe nhầm.

      Nhưng Sở Quân Việt chút ý đùa giỡn nào, đứng lên, xoay người sãi bước ra khỏi phòng làm việc.

      Phòng làm việc của nằm ở tầng cao nhất của tập đoàn Sở thị, thang máy trực tiếp xuống bãi đậu xe.

      Văn Tư Miểu vội vã thu dọn đồ chạy theo, Sở Quân Việt ngồi ở phía sau xe, như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Sở thiếu.” Mặc dù Văn Tư Miểu biết đây phải là chuyện mình nên hỏi, nhưng vẫn nhịn được mà quay đầu nhìn Sở Quân Việt ngồi phía sau, hỏi: “Tối hôm qua….. Tối hôm qua……”

      Tối hôm qua tất nhiên là Đường Bội ở cùng Sở Quân Việt, Văn Tư Miểu biết.

      Sáng sớm hôm nay Lục Tử Mặc đến biệt thự Sở gia.

      suy nghĩ chút, cắn răng cầm máy tính bảng trước xe xuống, quay đầu nhìn Sở Quân Việt, chỉ tin tức chiếm toàn bộ các tòa báo mạng : “Sở thiếu, chiếc nhẫn này….”

      màn hình, là chiếc nhẫn kim cương đẹp đến mức có thể làm con dấu.

      Ngón tay thon dài trắng như bạch ngọc, có bất kỳ khớp xương thô to nào.

      Móng tay màu hồng nhạt được cắt giũa gọn gàng, có quá nhiều trang sức gờm rà, lại vô cùng mượt mà trong suốt, hết sức xinh xắn đáng .

      Nhưng những thứ này đều phải là chỗ hấp dẫn.

      Cho dù là chiếc nhẫn kim cương bình thường, cũng vẫn mê hoặc biết bao nhiêu người xem.

      Huống chi chiếc nhẫn này còn là nhẫn kim cương trái tim màu hồng lãng mạn.

      Sở Quân Việt nhìn màn hình mấy giây rồi đột nhiên nhắm mắt lại.

      ra Văn Tư Miểu cũng biết chiếc nhẫn này là thế nào, mặc dù là do Sở Quân Việt tự tay đặt, nhưng thân là trợ lý riêng của Sở thiếu, sao lại biết chứ, đây là chiếc nhẫn kim cương mà Boss nhà định dùng để cầu hôn Đường Bội.

      Nhưng vì chuyện, mà thể thực .

      Nhưng chiếc nhẫn này, hình như xuất ngón tay của Đường Bội.

      Văn Tư Miểu liếc nhìn hàng chữ chú thích cho tấm hình—–

      [Tôi đúng là người thô tục mà, hoàn toàn thể chống lại thế công dữ dội này——-]

      Đường Bội đăng mấy tấm hình này lúc rạng sáng, trong vòng ba tiếng ngắn ngũi nó leo lên vị trí thứ ba của bảng xếp hạng tìm kiếm.

      Mấy tấm hình đó đăng lúc nữa đêm.

      Nhưng cánh nhà báo luôn canh ngày đêm để săn lùng tin tức mới, lập tức bắt được đề tài này.

      Đây chính là tin tức đầu tiên mà Đường Bội tự mình công khai.

      Tin tức đầu tiên!

      Còn chấn động như thế, gần như hoàn toàn cần phô trương rất hấp dẫn ánh mắt của người xem!

      Đám phóng viên thức suốt đêm để theo dõi cũng moi được tin gì, đột nhiên lại ban xuống cái tin này, là làm họ cảm động đến rơi nước mắt luôn.

      Đường Bội là quá tốt tính, quá hiền lành, đột nhiên để lộ tin, bọn họ lập tức đốp như chó thấy bánh bao, cái gì có thể viết họ điều moi ra hết.

      Cho nên Lục Tử Mặc mới chạy tới biệt thự Sở gia vào lúc sáng sớm như thế.

      Cho nên ngay cả Sở Dực Thành cũng trêu chọc Đường Bội.

      Mặc dù phải là rất hiểu cháu mình, nhưng dù gì ta cũng nhìn Sở Quân Việt lớn lên nên sao có thể đoán được phản ứng của cháu mình chứ.

      Gặp phải Đường Bội, chắc Sở Quân Việt cảm thấy thể làm gì nhưng lại ngọt như ăn mật nhỉ?!

      Lúc này quả Sở Quân Việt có tâm trạng này.

      trợn to mắt nhìn chằm chằm tấm ảnh Đường Bội đăng.

      Màn cầu hôn trong tưởng tượng hề có! Chiếc nhẫn cứ thế mà bị tự đeo tự chụp, công bố ra ngoài!

      Còn lời thoại sao? Lời thoại cầu hôn chuẩn bị lâu như vậy, ngay cả cơ hội ra miệng cũng có!

      Thậm chí…..

      là nam chính thế mà được lộ mặt chút nào hết! (ha ha)

      So với những đối tượng scandal của Đường Bội, Sở Quân Việt cảm thấy mình thất bại thảm hại.

      Tiếp tục như vậy, Đảng ‘Sở Đường’ lúc nào mới có thể nắm quyền đây?

      Lúc này tâm trạng của Sở Quân Việt vô cùng vi diệu.

      Vừa cảm thấy vô lực khi thể nắm được mọi chuyện trong tay.

      Vừa cảm thấy hơi cam lòng vì hành động của Đường Bội.

      Nhưng lại có cách nào đè ép cảm giác ngọt ngào trong lòng xuống.

      Lúc Sở Quân Việt về đến nhà vẫn còn sớm, đưa áo khoác cho người giúp việc, thờ ơ hỏi: “ Đường về chưa? Tối có về ăn cơm ?”

      Đường về rồi.” Người giúp việc cung kính trả lời: “Bây giờ ấy ở trong phòng bếp.”

      Tay kéo cà vạt của Sở Quân Việt dừng lại.

      Trong phòng bếp, Đường Bội mặc quần áo ở nhà, đeo tạp dề.

      Tài nấu nướng của rất bình thường, nhưng từng huấn luyện dã ngoại, bất luận thế nào cũng bỏ đói bản thân.

      Đặt con cá mổ bụng xong lên khay, Đường Bội cẩn thận nhét nguyên liệu vào trong bụng cá, miệng khẽ ngân nga.

      Lúc Sở Quân Việt ôm từ phía sau lưng, bị giật mình chút nào, hơi ngửa đầu ra sau, cười : “ về sớm vậy?”

      Sở Quân Việt trả lời câu hỏi của .

      Hai tay của vòng qua eo , tư thế này giúp nhét Đường Bội vào lòng mình sâu hơn.

      đặt cằm lên bả vai Đường Bội, mùi hương dễ ngửi người hòa cùng mùi thơm của thức ăn, tràn ngập chóp mũi , làm cho trái tim cũng lắc lư theo.

      “Em nấu gì vậy?” nhìn con cá trong khay, hỏi.

      “Chuẩn bị làm cá hấp.” Đường Bội trả lời.

      Qua mấy giây, lại nhịn được mà cười : “Món em biết làm rất ít, em chỉ có thể làm mấy món đơn giản, còn những món khác phải nhờ tới đầu bếp rồi.”

      Sở Quân Việt cạ vài cái vai .

      Đường Bội để ý đến nữa, tiếp tục bỏ hành, gừng và các loại gia vị vào khay, sau đó rắc lên cá rồi đặt cái mầm vào nồi hấp.

      Bên cạnh còn có nồi súp sôi, mở nắp ra nhìn, sau đó đậy nắp lại, cười : “ định ôm em như vậy tới khi nào thế?”

      “Chết cũng buông….” Sở Quân Việt lẩm bẩm .

      hơi nghiêng đầu, chiếc mũi cao thẳng cọ vào má Đường Bội, chóp mũi mang theo cảm giác lành lạnh làm Đường Bội rụt cổ lại, vừa cười tránh vừa : “Được rồi được rồi, em làm xong rồi, chúng ta ra ngoài trước .”

      Hình như Sở Quân Việt vẫn chưa cam tâm, nhưng vẫn buông Đường Bội ra.

      Phòng bếp phải là chỗ mà rành, Đường Bội dặn dò người giúp việc vài câu rồi ra ngoài với Sở Quân Việt.

      vừa mới đưa tay lên định tháo tạp dề ra ánh mắt Sở Quân Việt thoáng buồn bã.

      Sau lớp tạp dề, là bộ đồ mặc nhà bình thường.

      Cái tạp dề to gần như bao trọn hai phần ba cơ thể bé của .

      ràng đây là cách ăn mặc bình thường nhất, nhưng ở trong mắt Sở Quân Việt, lại vô cùng xinh đẹp.

      đột nhiên vươn tay ra, đè tay Đường Bội lại, hít sâu hơi, giọng khàn khàn bên tai : “Đừng cử động.”

      Đường Bội ngẩn ra, đôi mắt nhanh chóng bị ý cười chiếm hết.

      Nhưng lại vô cùng nghe lời, ngừng tay lại, đôi mắt đầy ý cười, hỏi: “Sao vậy?”

      Bàn tay ấm áp vén vạt áo lên, từ từ chui vào.

      Đường Bội chỉ cảm thấy lưng ấm, cả người Sở Quân Việt dính vào.

      Hơi thở của thổi lên cổ Đường Bội, có hơi gấp gáp, ngay cả giọng , cũng trở nên khàn khàn: “Sao hôm nay em lại xuống bếp nấu cơm?”

      Sở Quân Việt lại hỏi: “Làm chuyện gì chột dạ sao?”

      Đường Bội cười ra tiếng.

      đè cánh tay bò tới bụng mình lại, cười : “Bởi vì tối hôm qua…..”

      đè tay Sở Quân Việt lại cho nó tiếp tục cử động, cũng quan tâm những người giúp việc có thể vào phòng khách, xoay người lại đối diện với Sở Quân Việt.

      Đường Bội đứng xích ra chút, nhìn vào mắt Sở Quân Việt.

      Mắt của Sở Quân Việt luôn rất sáng, trong suốt lạnh lùng nhưng lại mất uy nghiêm, cộng thêm thân phận và địa vị của nên có rất nhiều người sợ , cơ bản là có ai dám nhìn thẳng vào mặt .

      Đường Bội chưa từng bị ánh mắt của làm sợ, nhìn vào mắt Sở Quân Việt, đột nhiên kiễng chân lên, kề sát tai : “Tối hôm qua em làm ra chuyện như vậy, dù sao cũng phải phụ trách với !”

      Tiếng cười như chuông bạc khiêu khích thần kinh Sở Quân Việt, Đường Bội vừa mới được nửa câu kiềm được mà cười ra tiếng.

      Sở Quân Việt ôm chặt lấy , làm Đường Bội dán sát vào người mình, ảo não thấp giọng : “Chuyện này, phải do làm mới đúng!”

      làm hay em làm phải đều giống nhau sao?” Đường Bội cười càng vui vẻ: “Tóm lại, đều là chuyện của chúng ta.” Diệp Gia Quán, được chia sẻ ở *******************, mọi web khác đều là ăn cắp!

      “Nhưng điều này so với tưởng tượng của hoàn toàn khác nhau…” Sở Quân Việt vẫn có chút bất mãn: “Cầu hôn, phải được tiến hành trong khung cảnh lãng mạn, để tất cả mọi người công nhận và chúc phúc cho chúng ta…. Cầu hôn như vậy, mới là hoàn chỉnh.”

      “Đó là trong phim.” Đường Bội : “Người ta cầu hôn là chuyện của người ta, chúng ta cầu hôn chỉ cần vui vẻ là đủ rồi phải sao?”

      Vừa , vừa nghiêng đầu hôn lên má Sở Quân Việt, thấp giọng : “Hai người ở bên nhau, vốn chính là chuyện riêng tư. Giống như uống nước, ấm lạnh chỉ có mới biết, chỉ cần chúng ta vui, vậy phải là đủ rồi sao?”

      Sở Quân Việt cảm thấy hơi thích hợp, nhưng biết phải phản bác thế nào.

      Ở chỗ nhìn thấy, Đường Bội cười gian trá, thấp giọng bên tai : “Huống chi, vui hả?”

      vui là dối!

      Sở Quân Việt thể thừa nhận, lúc sáng sau khi Đường Bội khỏi, thấy tin internet, nhìn chiếc nhẫn tượng trưng cho mình nằm ngón áp út của , nhìn dòng chữ viết dưới tấm hình lòng lập tức bị cảm giác hạnh phúc lấp đầy.

      Hình như cảm giác được tâm tình của , Đường Bội lại cười : “Em vui, cũng vui, chỉ cần như vậy là đủ rồi phải sao?”

      đủ rồi!

      Bỏ qua chút cam lòng trong lòng, Sở Quân Việt càng ôm Đường Bội chặt hơn.

      hít hà mùi hương người , rất thơm, thấp giọng : “Ừ.”

      Đường Bội cũng ôm lấy , sóng mắt lưu chuyển, ở nơi Sở Quân Việt nhìn thấy, nở nụ cười đắc ý.

      Sau đó, khẽ tách khoảng cách của hai người ra, thấp giọng : “Chờ chút, chúng ta phải ăn cơm trước.”

      Sở Quân Việt híp mắt.

      buông Đường Bội ra nhưng đột nhiên bế lên.

      Ở đài truyền hình cũng được, ở bên ngoài cũng được, quan tâm đến công việc của mà cố gắng kiềm chế bản thân.

      Nhưng bây giờ, bọn họ ở nhà, tiếp theo, còn có cả buổi tối, có thể để ăn no.

      “Ôi… định ăn cơm hả?” Mặc dù Đường Bội than phiền nửa chữ, nhưng nụ cười môi rất sâu.

      duỗi thẳng hai tay vòng qua cổ Sở Quân Việt, cúi đầu nhìn cái, nhếch môi, học theo giọng điệu của , : “Tối hôm qua em làm ra chuyện như vậy, em phải phụ trách với mới được.”

      bế lên lầu hai, lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, cúi xuống thấp giọng bên tai : “Bây giờ cái muốn ăn, chỉ có em thôi!”

      Đây chính là trong những lời tỏ tình ít ỏi của Sở Quân Việt.

      chỉ là Đường Bội, ngay cả lỗ tai cũng đỏ theo.

      Hai người cùng nhau ngã giường lớn, Sở Quân Việt im lặng nhìn nằm dưới người .

      đưa tay vén tóc , nghiêm túc nhìn lúc lâu mới cúi người xuống hôn lên môi .

      Qua lúc lâu, Sở Quân Việt đột nhiên buông Đường Bội ra, hình như nhớ ra cái gì đó, thấp giọng : “Ngày hôm qua, em có chụp ?”

      Đây phải là câu nghi vấn, đây là câu khẳng định.

      Tối hôm qua Đường Bội chỉ chụp tay của mình và chiếc nhẫn kim cương mà thôi.

      “Ừ? Sao vậy ?” Đường Bội hỏi.

      “Như vậy ai biết người đính hôn với em là ai?” Sở Quân Việt tiếp tục : “Hoặc giả, người ta còn cho là người đính hôn với em là Hạ Tử Diệu? Hoặc….” suy nghĩ chút mới chậm rãi , giọng điệu có chút bất mãn: “Cố Diệp?”

      Đường Bội sợ run giây, đột nhiên cười rộ lên.

      Vừa cười vừa xoay người đè lên Sở Quân Việt, cúi đầu nhìn vào mắt .

      lát sau, kiềm được mà hôn lên, lẩm bẩm hỏi: “Sao lại đáng như vậy chứ?!”

      Đây là phạm quy!

      xong câu đó, Đường Bội thêm gì nữa.

      Sau lúc im lặng, Sở Quân Việt ôm lấy Đường Bội từ phía sau, vụng về hôn lên vai , gáy .

      tắm, sau đó ăn tối.” Đường Bội hơi giật người, tránh cái hôn của , cười : “Em đói rồi.”

      Bữa ăn tối đầy đủ sắc hương vị được dọn lên.

      Lúc Đường Bội và Sở Quân Việt ngồi xuống bàn ăn, thức ăn vẫn còn bốc khói.

      Mùi thức ăn thơm lừng tràn ngập phòng ăn, Đường Bội nhìn lướt qua các món ăn bàn, lập tức phát hai món mình làm———-

      Cá hấp ngó sen và súp, bất luận là sắc hương vị đều kém hơn những món khác bàn.

      Nhưng Sở Quân Việt lại chút chậm trễ, đưa đũa về phía đĩa cá hấp.

      Đối với tài nấu nướng của mình Đường Bội hiểu , tối đa cũng chỉ có thể ăn mà thôi.

      “Khụ khụ….” Đường Bội ngượng ngùng ho tiếng, nhìn Sở Quân Việt cười : “Em giỏi về mặt nấu nướng, cho nên chỉ có thể làm được như vậy thôi.”

      “Ừ.” Sở Quân Việt đáp.

      Lúc ăn cơm thích chuyện, nhưng hôm nay lại thêm câu: “Rất ngon.”

      Dừng chút, như nhớ ra cái gì đó, Sở Quân Việt nhìn Đường Bội, cặp mắt thâm thúy đầy ý cười, : “Có hương vị của Đường Bội.”

      Đường Bội cảm thấy mình chết đuối trong đại dương mênh mông có tên là Sở Quân Việt.

      Cơm nước xong hai người cùng nhau lên thư phòng, cả ngày hôm nay Sở Quân Việt tập trung vào công việc được nên giờ vẫn còn rất nhiều chuyện cần xử lý.

      Đường Bội cũng có chuyện phải làm.

      mở laptop ra, vừa xem các tin tức trong giới giải trí, vừa uống nước trái cây người giúp việc bưng lên.

      Hoàn cảnh như vậy, thỉnh thoảng làm người ta cảm thấy, cứ tiếp tục như vậy, cho đến ngày cuối của cuộc đời sao cũng được.

      Các tin tức trang web giải trí, gần như đều bị tin của Đường Bội chiếm giữ. Chẳng qua là mãi đến bây giờ, phóng viên nào có thể phỏng vấn , cho nên ai biết, nam chủ nhân của chiếc nhẫn là ai.

      Cũng phải là Sở Quân Việt buồn lo vô cớ, từ tối đến giờ có rất nhiều người suy đoán xem nam chủ nhân của chiếc nhẫn là ai.

      Có người đoán, ảnh đế Hạ Tử Diệu cam tâm tình nguyện tạo scandal với Đường Bội.

      Cũng có người đoán, là người mới Cố Diệp gần đây liên tục tạo ra tia lửa với . Thậm chí biết có người moi tin được từ đâu mà chắc như đinh đóng cột là thấy Đường Bội và Cố Diệp tay trong tay cùng du lịch.

      Thậm chí còn có người đoán, Đường Bội được nhà biên kịch kim bài Sở Dực Thành bao nuôi, nếu , bằng vào người mới như làm sao có thể nhận được vai nữ chính trong phim của Sở Dực Thành?!

      Ngay cả Tần Hạo Diễm và Minh Hiên cũng bị kéo vào…..

      Đường Bội xem ít bài viết, có ai đoán đúng.

      –==-

      ———- Hết chương 84 ———–
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 85: thích tôi?

      untitled-1

      “Công chúa của ….” Giọng của Âu Dương Lạc truyền qua điện thoại mang theo tiếng gió vù vù, làm cho giọng của ta nghe có vẻ xa xôi: “Ngay cả điện thoại của em cũng muốn nghe sao?”

      “Lạc….” Đường Bội cười híp mắt: “ ở đâu?”

      “Ở chỗ rất cao rất cao, từ đây nhìn xuống có thể thấy cả vương quốc!” Tiếng gió hòa lẫn vào câu của Âu Dương Lạc, thổi bay mái tóc vốn dài của ta, cái trán cao lộ ra.

      mặt ta là nụ cười thờ ơ, đôi mắt xanh như nước biển nhìn xuống vùng đất dưới chân mình.

      Nhìn từ vị trí của ta, những tòa nhà đều biến thành những món đồ chơi bé tí, ngay cả quốc lộ rộng rãi, cũng biến thành từng khe băng hẹp dài, cắt thành phố thành nhiều mảng .

      “Ở đây có những viên ngọc xanh như nước biển, bạc trắng trải đầy bãi biển, những nhiệt tình như lửa…. Nhưng Bội Bội….” Âu Dương Lạc quấn sợi dây ruy-băng đính lam ngọc vào tay mình, nụ cười mặt càng thêm ràng hơn: “Nơi này có em.”

      “Lạc.” Đường Bội nhàng cười tiếng.

      Lúc nào cũng vậy, người hợp tác ăn ý nhất của luôn luôn giống như vị hoàng tử cao quý thâm tình đứng sân khấu.

      “Gần đây đâu vậy?” lại hỏi.

      “Giải quyết đám sâu bọ đáng ghét để những đóa hoa xinh đẹp trong đất nước của có thể nở rộ và ngày càng phồn thịnh.” Âu Dương Lạc cười nhạt.

      Gió thổi qua tai ta, gió mạnh tới nỗi làm ta lắc lư.

      Nếu người biết ta, nếu nhìn thấy ta lúc này, nhất định tin tưởng, người đàn ông ngồi chéo chân tòa kiến trúc cao nhất đất nước, mặc áo sơ mi tay ngắn và quần jean, nụ cười có chút ngây thơ, lại vừa mới đoạt lại quyền lợi từ tay của chú mình.

      Lúc này, tay ta là chiếc điện thoại màu trắng, thể ngờ rằng, đôi bàn tay thon dài có lực này lại từng cầm những vũ khí vô cùng nguy hiểm.

      Khi ta cười, trong đôi mắt xanh biếc ấy, mang theo thâm thúy và dịu dàng dễ phát giác, giống như cọng lông thiên nga mềm mại nhất, làm cho người ta thể nào tưởng tượng được, cách đây lâu, đôi mắt xinh đẹp này, từng bị máu nhuộm đỏ.

      “Vậy có khỏe ? Lạc.”

      Giọng của Đường Bội tràn đầy lo âu, điều này làm cho nụ cười mặt Lạc càng thêm sâu: “ rất khỏe.”

      ta đứng lên.

      Những cơn gió làm áo sơ mi của ta gồ lên, trông giống như có đôi cánh khổng lồ, có thể cưỡi gió bay đến tận chân trời.

      ta làm như vậy.

      Âu Dương Lạc gần như ngã xuống phía trước, sau lưng ta xuất đôi cánh nhân tạo lớn, đưa ta xuống đất.

      chuẩn bị đến thăm em trai của em, sau đó, Bội Bội….”

      Tiếng gió càng lúc càng lớn, làm Đường Bội thể nghe câu phía sau.

      “Cái gì?” hỏi: “Lúc nãy gì em nghe .”

      “Hẹn gặp em ở thành phố S.” Âu Dương Lạc mỉm cười cúp điện thoại.

      Đường Bội nhíu mày, tiếng tút tút phát ra từ điện thoại, đây là lần đầu tiên Lạc cúp điện thoại trước khi chuyện với .

      ấy thăm Tử Thái, vậy chắc bây giờ ấy còn ở Châu Âu?

      “Sao vậy?” Sau khi khép hồ sơ lại, Sở Quân Việt ngẩng đầu nhìn Đường Bội, nhịn được hỏi.

      Vừa rồi nghe Đường Bội chuyện với người kia, Âu Dương Lạc biến mất thời gian, Đường Bội biết ta làm gì, thân là gia chủ Sở gia, nhưng Sở Quân Việt cũng biết được đại khái.

      “Lạc gọi điện thoại cho em.” Đường Bội ngẩng đầu nhìn Sở Quân Việt: “ ấy chuẩn bị đến thăm Tử Thái.”

      “Ừ.” Sở Quân Việt tỉnh bơ.

      Đột nhiên phát bí mật nội bộ của gia tộc người ta, ngang nhiên cải cách, lúc diệt trừ tất cả uy hiếp, nguyên nhân Âu Dương Lạc tới gặp Đường Bội bây giờ, chắc là muốn để thấy dáng vẻ chật vật của mình.

      tranh đấu của thế lực ngầm lớn nhất Châu Âu, độ tàn khốc vượt xa hiểu biết của Đường Bội.

      Cho dù Đường Bội có thể tiếp nhận, nhưng Âu Dương Lạc cũng để máu tươi và những thứ bẩn thỉu đó vấy bẩn công chúa quý giá nhất của ta.

      Sở Quân Việt cúi đầu, lấy tập hồ sơ khác.

      Môi của bất giác nâng lên: Từ lúc bắt đầu, Âu Dương Lạc vô cùng sai! ra ta và Đường Bội rất giống nhau, bọn họ có thói quen, nếu là người họ nhận định và người quan trọng với họ, họ bảo vệ tốt, muốn để những người đó tiếp xúc với thế giới kinh khủng nhất của mình.

      Nhưng nếu như hiểu hết người, lấy đâu ra tư cách để ?

      Huống chi, Âu Dương Lạc vĩnh viễn hiểu, thỉnh thoảng yếu thế, mới là cách tốt nhất để hai người giao trái tim cho nhau.

      Cho nên, Sở đại thiếu, luôn chút ngần ngại yếu thế trước mặt Đường Bội.

      Nhưng mà, ngu ngốc đến mức nhắc nhở tình địch của mình.

      “Sau đó, có lẽ ấy về thành phố S.” Đường Bội có chút trêu chọc nhìn Sở Quân Việt, quả nhiên thấy tay cầm bút của lập tức xiết chặt.

      khẽ cong môi, nở nụ cười nhạt.

      Sở Quân Việt như vậy rất rất thích.

      “Nhưng mà Bội Bội…..” Sở Quân Việt im lặng trong chốc lát rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Bội: “Nếu em chủ động công khai chuyện của chúng ta, nghĩ, em để ý, nếu Sở gia ra mặt giải thích chuyện này.”

      nhấn mạnh là Sở gia, chứ phải Sở thị.

      Đường Bội chỉ dùng giây biết ý nghĩa trong lời của .

      Tổng giám đốc tập đoàn Sở thị, có thể nâng đỡ bất kỳ nữ diễn viên nào mà muốn. Nhưng con dâu được Sở gia tiếp nhận, chỉ có .

      Đường Bội cúi đầu, mặt nóng lên.

      Suy cho cùng, cũng chỉ là trẻ mới hơn hai mươi tuổi. Đêm qua to gan đăng cái tin ấy, mặc dù tuyệt hối hận, nhưng cũng phải là hoàn toàn thờ ơ.

      “Ừ….” Chữ này gần như được bằng giọng mũi, Đường Bội nhàng gật đầu.

      Suy nghĩ chút, lại : “Nhưng có thể đợi thêm thời gian nữa ?”

      Lông mày Sở Quân Việt lập tức đan vào nhau.

      “Chờ phim của chú út chính thức khởi quay, em chính thức vào tổ rồi sau đó hẵng .” Đường Bội cười trấn an: “Chú rất coi trọng bộ phim này, em muốn, khi chú cử hành nghi thức khởi quay, tất cả tin tức mặt báo đều là nghi ngờ về năng lực của nữ diễn viên chính.”

      “Được.” Sở Quân Việt chút do dự gật đầu.

      Sở Dực Thành đúng là rất hăng hái chuẩn bị cho bộ phim này, sau khi quyết định nam nữ chính, các diễn viên khác cũng chọn xong.

      Tối hôm sau ta gọi điện thoại cho Đường Bội, thông báo với rằng sau khi tiết mục của Minh Hiên kết thúc bộ phim chính thức bấm máy.

      “Bội Bội.” Sở Dực Thành vào điện thoại: “Nửa năm sau có lẽ con tương đối bận rộn, bảo Lục Tử Mặc tận lực sắp xếp nhé.”

      ở trong giới giải trí khá lâu, Sở Dực Thành rất , khi người mới nổi tiếng, bận rộn và sáng chói bao nhiêu.

      Giống vậy, cho dù là nhà biên kịch tiếng tăm lừng lẫy, ngông cuồng làm theo ý mình, Sở Dực Thành rất , đối với Đường Bội mà , vào lúc này, căn cơ vẫn chưa ổn, hơi cẩn thận chút thôi thanh danh cũng mất sạch, té xuống từ mây, mất hết tất cả.

      “Vâng.” Đường Bội đáp, lại hỏi: “Chú út, con nghe Tử Mặc , đây có lẽ là bộ phim cuối cùng chú viết, đây là sao?”

      Sở Dực Thành im lặng chốc lát, trực tiếp trả lời câu hỏi của Đường Bội: “Chờ quay xong bộ phim này rồi hẵng .”

      Dừng chút, ta tiếp: “Mỗi bộ phim được quay, riêng gì tâm huyết của soạn giả, mà nó còn là tâm huyết của đạo diễn, diễn viên. Nhân vật trong phim từng khóc cũng từng cười, người còn sống người chết, những người tham gia trong đó, cũng khóc theo hoặc cười theo, chết rồi sống lại…. Bội Bội, giới giải trí mặt ngoài sạch , bên trong bẩn thỉu gì bằng, thế tại sao lại có nhiều người muốn lên như vậy?”

      “Tại sao?” Đường Bội trầm giọng hỏi.

      chỉ vì nó có thể làm cho người ta nổi tiếng sau đêm, mà nhiều hơn là, ở đây, người ta có thể thực được tất cả những giấc mơ mà mình thể thực , có thể biến hư vô thành thực!” Giọng mang theo chút xa xôi của Sở Dực Thành truyền tới, mang theo phiền muộn và tang thương, làm lòng Đường Bội chấn động. Diệp gia quán.

      “Được rồi, những chuyện này nữa.” Sở Dực Thành cười tiếng, tiếp: “Giới giải trí này hoàn toàn là những màu sắc sặc sỡ, cũng có rất nhiều người kiên trì vì lí tưởng, giữ mình trong sạch cho đến tận bây giờ. Khởi điểm của con rất cao, từng hợp tác với Tần Hạo Diễm, Hạ Tử Diệu, Minh Hiên, họ đều là những người đứng đầu trong giới. Họ có kinh nghiệm dày dặn, nếu rảnh, con có thể hỏi Hạ Tử Diệu và Tần Hạo Diễm, hỏi xem bọn họ lấy được thứ gì ở đây.”

      “Được.” Đường Bội đáp.

      Chắc có lẽ vì sắp bấm máy, tâm nguyện nhiều năm có thể thực , nên giọng của Sở Dực Thành cũng hơn rất nhiều, ngay cả cũng nhiều hơn.

      “Cho nên, nếu muốn ở lại giới giải trí tới cùng, tìm được con đường thích hợp nhất cho mình, tìm được người có thể giúp mình biến hư vô thành chân , có thể tìm được trái tim ban đầu của mình.” Sở Dực Thành .

      Sau khi cúp điện thoại, Đường Bội ôm đầu gối kinh ngạc ngồi ở ghế sa lon, ngây ngô trong chốc lát.

      Trái tim ban đầu?

      Trái tim ban đầu của là gì?

      Khi còn bé phải học những thứ đó là do bị Đường Phong Ngôn uy hiếp.

      Sau đó làm thế thân của Đường Phỉ Phỉ, rồi dấn thân vào giới giải trí, cũng là vì Tử Thái.

      Sau nữa, là diễn viên mới mang theo thù hận, muốn đứng ở vị trí cao nhất trong giới này, chỉ vì muốn hạ bệ Đường Phỉ Phỉ, làm cho Tôn gia và Đường Phong Ngôn chết cách khó coi.

      Và cả, ôm hy vọng mơ hồ, nếu như em trai còn sống, vậy có thể nhìn thấy qua ti vi ?

      Vậy bây giờ sao?

      Chỉ là bởi vì diễn xuất thú vị sao?

      Hay là….

      Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại cá nhân của vang lên.

      Đường Bội cầm điện thoại lên nhìn rồi lập tức cười lạnh.

      “A lô.” tỉnh bơ nghe điện thoại, lạnh lùng chào hỏi người bên kia.

      “….. Bội Bội.” Hình như Đường Phong Ngôn có chút biết phải làm sao: “Con nhất định phải dùng giọng điệu như vậy để chuyện với ba sao?”

      châm chọc trong mắt Đường Bội càng nhiều hơn, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ: “Đường tổng, giọng điệu như vậy, chúng ta dùng hơn mười năm rồi, chẳng lẽ ông vẫn chưa quen sao?”

      Trong phút ngắn ngủi nhớ lại chuyện cũ, làm nhớ lại rất nhiều chuyện đau khổ, giờ đây, lười phải diễn với người đàn ông này.

      Bên kia điện thoại hình như Đường Phong Ngôn khẽ thở dài, nhưng lại nhanh chóng cưng chiều : “Ba thấy hình con đăng lên. Bội Bội, đó là con đúng , đây là chuyện lớn của đời người, dù con cho người khác biết cũng phải với ba tiếng chứ, người đính hôn cùng con rốt cuộc là ai vậy?”

      Sắc mặt Đường Phong Ngôn khó coi, đối với đứa con Đường Bội mà ông ta hoàn toàn thể khống chế này, tất nhiên là ông ta vô cùng thích.

      Nhưng nghĩ đến chiếc nhẫn kim cương hình trái tim màu hồng giá trị kia, nghĩ đến những tin đồn của Sở Quân Việt và Đường Bội, ông ta thể tin được, lần trước Đường Bội còn với ông ta rằng mình là gì trong mắt Sở Quân Việt, giờ lại được cầu hôn?!

      “Nếu tôi cho ông biết người đính hôn cùng tôi là Sở thiếu, vậy có phải ông cầu tôi hỏi những chuyện cơ mật rồi cho ông biết?” Giọng điệu của Đường Bội vô cùng nghiền ngẫm, biết, Đường Phong Ngôn nhất định kiên nhẫn, đây cũng là trong những nguyên nhân mà tạm thời muốn Sở Quân Việt công bố tin tức.

      “Bội Bội!” Giọng của Đường Phong Ngôn nặng hơn: “Con cái gì đó?! Người làm cha nào hy vọng được nhìn con của mình hạnh phúc? Lúc trước cha lo cho con, Sở thiếu đối xử với con như thế nào. Nếu như hai người kết hôn, vậy tất nhiên là vô cùng tốt! Ba cũng có thể yên tâm….”

      “Yên tâm cái gì? Để thả dây dài câu cá lớn sao?” Giọng của Đường Bội hùng hổ dọa người, biết bây giờ Đường Phong Ngôn dám đắc tội mình. Chắc giờ Đường Phong Ngôn tức đến phát điên, nhưng vẫn thể đè nén, giải thích với mình, trấn an mình, cảm thấy rất hả dạ.

      “Yên tâm vì từ nay về sau, có thể dựa hơi Sở gia, đứng dưới cây to hứng bóng mát sao?” Đường Bội tiếp tục châm chọc.

      “Bội Bội, có phải có người gì trước mặt con ?” Quả nhiên, bên đầu điện thoại kia lập tức truyền tới mấy tiếng hít thở nặng nề của Đường Phong Ngôn, khi chuyện lần nữa, giọng của ông ta có hơi khàn: “Có phải là Đường Phỉ Phỉ ? Hay là Tôn Mặc Vân?”

      Đường Bội trả lời chỉ cười tiếng.

      là bọn họ với con?” Đường Phong Ngôn coi im lặng của thành ngầm thừa nhận, lập tức oán hận : “Vốn dĩ còn định niệm tình nghĩa vợ chồng mà bỏ qua cho Tôn gia. ngờ Tôn Mặc Vân lại quá ác độc, muốn khích bác quan hệ của hai ba con chúng ta! Vậy chúng cũng đừng trách ba lòng dạ độc ác!”

      Ý đùa cợt trong mắt Đường Bội đậm hơn, nếu Đường Phong Ngôn nghĩ vậy, cứ để ông ta làm .

      Vốn dĩ Tôn gia là nến tàn trong gió, ngay cả Đường Phỉ Phỉ cũng rơi vào kết cục thê thảm như thế, Tôn gia làm gì có sức để chống lại trả đũa của Đường Phong Ngôn?

      Nhưng mà, cứ làm cho bọn chúng chó cắn chó .

      tiếp tục giữ im lặng.

      Nhưng Đường Phong Ngôn càng gấp rút hơn, hôm nay ông ta gọi tới, là có mục đích, Đường Bội cứ luôn im lặng, làm ông ta vô cùng lo lắng thấp thỏm: “Bội Bội con yên tâm, cũng đừng để những lời chúng ở trong lòng. Bọn chúng ghen tị với con, thấy con trở thành người thừa kế duy nhất của Đường gia, cho nên mới cam tâm, khích bác quan hệ của chúng ta. Ba xử lý tốt chuyện này, con đừng suy nghĩ nhiều.”

      “Ừ…” Đường Bội ừ tiếng, ngón tay vô thức vẽ vời ghế sa lon.

      Đường Phong Ngôn im lặng giây lát, lúc này mới dè dặt hỏi: “Bội Bội, bây giờ Sở gia và Liên gia có hợp tác với nhau ?”

      “Sao hả?” Mặc dù giọng của Đường Bội vẫn thờ ơ, nhưng mắt lại từ từ sáng lên.

      Nếu Đường Phong Ngôn hỏi tới Liên gia, vậy nhất định là Liên tam thiếu đột nhiên về nước có hành động rồi.

      có gì, ba chỉ muốn biết. Gần đây có cạnh tranh mấy hạng mục với Liên gia, tất nhiên, đây phải là vấn đề to tát gì, chỉ là cạnh tranh công bằng mà thôi. Ba nghĩ con và Sở thiếu đính hôn, nếu như ba làm quá căng với đối tác của cậu ấy cũng tốt lắm, cho nên ba chỉ hỏi chút thôi.” Đường Phong Ngôn giải thích.

      Cáo già đúng là cáo già, chỉ dùng mấy câu lấy cái cớ là quan tâm để che đậy tất cả mọi chuyện, làm như mình giống người cha tốt .

      Nếu như phải Đường Bội quá hiểu con người của ông ta, có lẽ tin chút.

      “À.” thờ ơ đáp câu, thờ ơ : “Chắc sao đâu, nếu chỉ là cạnh tranh công bằng, với tài lực của Liên gia, chắc hẳn hẹp hòi đến vậy.”

      “Vậy tốt….” Đường Phong Ngôn có chút cam lòng, nhưng lại dám ra.

      “Nếu như còn chuyện gì khác tôi cúp đây.” Đường Bội lại .

      “Bội Bội!” Đường Phong Ngôn vội vàng kêu.

      “Sao?”

      “Con vẫn chưa cho ba biết con đính hôn với Sở thiếu sao?” Đường Phong Ngôn vẫn chưa yên lòng.

      Giá trị của chiếc nhẫn tay Đường Bội , nhưng Sở gia mạnh như vậy, Diệp gia quán, gia chủ đính hôn mà lại thấy chút tin tức gì, người ta nghi ngờ cũng đúng nên thể trách được.

      “Ha ha….” Đường Bội cười khẽ, : “Đến lúc đó ông biết.”

      lười phải đối đáp với Đường Phong Ngôn, tiện tay cúp điện thoại.

      Đường Phong Ngôn gọi điện thoại đến xa gần như vậy, chắc chắn là xảy ra chuyện rồi.

      Đường Bội híp mắt lại, Liên tam thiếu hành động, mặc dù năm đó đích thân trải qua. Nhưng từ những lời kể đứt đoạn ấy, có thể thấy được, Liên tam thiếu ra tay, nhất định vang dội như sấm sét, người khác khó mà ngăn cản!

      “Lạc, gần đây Đường Phong Ngôn có tìm ?” Đường Bội nhanh chóng gửi tin nhắn cho Âu Dương Lạc.

      “Tối qua ông ta đến tìm , nhưng đếm xỉa đến ông ta.” Lạc trả lời rất nhanh: “Công chúa của , em chuẩn bị thu lưới sao?”

      “Tìm làm gì? Muốn điều tra Liên gia sao?” Đường Bội lại hỏi.

      sai.”

      “Tạm thời cần, xem ra Liên Tu Cận ra tay rồi, Đường Phong Ngôn phải đối mặt với lửa địa ngục, có lẽ so với trả thù của em nó còn đáng sợ hơn gấp trăm lần!” Đường Bội cười nhạt.

      —– Còn tiếp ——
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 85.2: thích tôi?

      Tất nhiên có thể tự mình xử lý Đường Phong Ngôn.

      untitled-1

      Nhưng mẹ trời có linh thiêng, nhất định muốn thấy, hai người đàn ông năm đó liên thủ đẩy mình vào địa ngục, chó cắn chó.

      Đường Bội cất điện thoại di động.

      Chuyện phát triển quá thuận lợi, thuận lợi đến mức có chút vượt qua tưởng tượng của .

      Cho dù cần tốn sức thăm dò Đường Phong Ngôn, Đường Bội cũng biết, ba ngày nay giá cổ phiếu của tập đoàn Đường thị rớt giá liên tục, xuống dốc phanh.

      Nhưng đây chưa phải là điều đáng sợ nhất.

      Cái gọi là cạnh tranh công bằng trong miệng Đường Phong Ngôn chính là, Đường thị còn chưa kịp bước chân vào vòng cạnh tranh, trực tiếp bị những đối tác lúc trước đưa cành ô liu ra cho, từ chối.

      cách khác, tập đoàn Đường thị có chút danh tiếng ở thành phố S, có cơ hội tham gia những hạng mục này.

      Liên Tu Cận đáng sợ, rốt cuộc Đường Phong Ngôn cũng được diện kiến.

      Lúc này, Đường Bội ngồi trước mặt Liên Tu Cận, người mà Đường Phong Ngôn vô cùng sợ hãi. Ánh mắt của rất bình thản, bắt đầu từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, chưa từng sợ Liên tam thiếu này.

      Chỗ bọn họ ở, chính là chỗ mà lần đầu tiên gặp Liên Thiên Duệ.

      Cách trang trí của nhà hàng này vẫn như cũ, thậm chí phòng bao bọn họ ngồi cũng là căn phòng lần trước khi gặp Liên Thiên Duệ.

      Gió thổi trúc kêu, tiếng lá trúc cọ sát vào nhau, tựa như có thể tẩy sạch lòng người.

      Nhưng Đường Bội biết, Liên Tu Cận ngồi trước mặt , cho dù ở Tây Tạng, cũng thể nào xóa sạch hối hận trong lòng ông ta.

      Mới qua mấy ngày, mà nhìn ông ta giống như già mấy tuổi.

      Liên tam thiếu phong độ giống như trở thành truyền thuyết của thế kỷ trước.

      Lúc này Liên Tu Cận ngồi trước mặt Đường Bội, ánh mắt tang thương, nếp nhăn ở khóe mắt có thể thấy , ngay cả sống lưng luôn thẳng tấp lúc trước cũng hơi cong lại.

      Ông ta vẫn mặc âu phục chỉnh tề, nhưng khó có thể có lại dáng vẻ công tử phong lưu như xưa, lúc này đây, ông ta lạnh lùng đến nghiêm khắc.

      Đường Bội cầm bình trà lên, rót cho mình và Liên Tu Cận, nhàn nhạt : “Lá trúc trà thanh tâm giải nhiệt, nhất định Liên tam thiếu thích.”

      ngẩng đầu lên chống với cặp mắt của Liên Tu Cận, lạnh lùng : “Nhưng tôi có hơi bất ngờ, ông lại dằn nổi mà về nước sớm như vậy, tôi còn nghĩ ông ở lại với Tử Thái thêm mấy ngày.”

      “Đường Bội….” Giọng Liên Tu Cận khàn khàn.

      Mấy hôm nay ông ta thể ngủ yên.

      ! Phải là từ lúc bước chân lên mảnh đất này, trở về thành phố S lần nước, ông ta hoàn toàn thể nào chợp mắt.

      Chỉ cần vừa nhắm mắt lại nhìn thấy tấm hình kia.

      Dung nhan già nua trước tuổi của Tô Hải Dao, giống như hàng ngàn cây gai, đâm vào làm ông ta đau đớn, nhưng ấy lại hề đếm xỉa đến ông ta.

      Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn vào đôi mắt kia, cảm thấy đôi mắt mình cay xè, rồi cứ như vậy mà mở mắt đến tận khi trời sáng.

      “Tôi tới chỗ cháu ở khi còn .” Liên Tu Cận khàn giọng : “Chỗ đó sớm bị phá bỏ và xây thành khu nhà lầu, hề thấy được vết tích năm xưa. Người của Liên thị tìm được hàng xóm của cháu năm đó, có vài người còn nhớ cháu, nhớ Tử Thái, cũng nhớ….”

      Liên Tu Cận được.

      Cũng nhớ Tô Hải Dao khổ cực nuôi nấng hai đứa con thơ.

      Câu cuối cùng trong thơ Tô Hải Dao viết sớm ghi tạc vào tâm trí ông ta, hàng xóm của bà năm xưa lại rằng, trước khi bà qua đời, thân thể hết sức yếu ớt, nếu ho cái là ho tới nửa đêm. Vì sợ quấy rầy đến Đường Bội và Đường Tử Thái, bà thường lặng lẽ trốn ngoài hành lang, chờ ho xong rồi mới vào nhà chợp mắt chút, rồi lại phải bắt đầu ngày cực khổ. Diệp gia quán.

      ấy người tốt, cũng là người mẹ tốt, đáng tiếc….” Hàng xóm tiếc rẻ lắc đầu cái.

      Đáng tiếc người tốt sống lâu, người xấu lại sống đến ngàn năm!

      Lời người hàng xóm giống như hàng vạn cây dao, từng cây từng cây đâm thẳng vào trái tim sớm máu me đầm đìa của Liên Tu Cận, làm ông ta đau đến mức chết lặng.

      “Tôi cho là….” Liên Tu Cận bưng chum trà lên uống hớp, cười khổ tự giễu : “Tôi sụp đổ ngay tại đó! Nhưng tôi lại có thể tới quán rượu, thậm chí còn có thể tới đây gặp cháu.”

      Hốc mắt Đường Bội đỏ au.

      Nhưng ánh mắt của càng lúc càng lạnh!

      Đây là chuyện mà ngay cả cũng biết.

      biết, ra mẹ vì và Tử Thái, lại cực khổ… Và kiên trì đến như vậy!

      “Đường Bội….” Liên Tu Cận lại : “Thiên Duệ sai, cuộc đời của tôi quá trôi chảy, cho nên mới thể chịu được đả kích . Năm đó tôi dám đối mặt với chân tướng , hèn yếu trốn tránh tất cả, dám điều tra, tự cho là đúng đổ hết tất cả tội lỗi lên người mẹ cháu. Tôi cho là làm vậy mình có thể khá hơn, nhưng bây giờ, báo ứng tới rồi!”

      Ông ta ngửa đầu nhìn lên trần nhà, phía có treo chiếc đèn cung đình họa tiết cổ điển, ánh đèn nhu hòa, làm cho người ta bị nhức mắt.

      Nhưng Liên Tu Cận lại cảm thấy đôi mắt mình vô cùng đau.

      Ông ta cẩn thận chớp mắt cái, lại lẩm bẩm : “Cháu biết ? Mẹ cháu định đưa Tử Thái đến chỗ tôi, nhưng khi đó, tôi bận chạy theo niềm vui mới, bận bịu với cuộc sống mơ màng, bận bịu tham dự những buổi tiệc tùng xa hoa…. Bận bịu dùng scandal của mình, bóp chết người duy nhất, cũng bóp chết cơ hội duy nhất có thể để con của tôi gọi tôi tiếng ‘ba’….”

      Cái gọi là tim đau như bị khoét ngàn lỗ, có lẽ là như thế.

      Khi Liên tam thiếu nghe những người đó kể lại chuyện của Tô Hải Dao và con trai mình, lúc bấy giờ đây, ông ta chỉ còn lại lá thư này, từng chữ thấm đẫm nước mắt của Tô Hải Dao, mỗi chữ cũng giống như con dao sắc bén, ngừng cứa vào tim ông ta.

      Liên Tu Cận lấy chiếc hộp từ trong túi quần ra, nhàng đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Đường Bội.

      “Đây là cái gì?” Đường Bội lạnh giọng hỏi.

      thích ngồi cùng Liên Tu Cận nhớ lại những chuyện liên quan tới mẹ.

      Đối với Đường Bội và Đường Tử Thái mà , đó là những ký ức vô cùng vô cùng quý giá, cho dù chia sẻ, cũng tuyệt đối chia sẻ cho trong hai hung thủ hại chết mẹ mình.

      “Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, cháu hoặc Tử Thái, chỉ cần cầm nó đến Liên thị, Thiên Duệ chuyển giao tất cả tài sản của tôi cho hai người.” Liên Tu Cận nhàn nhạt : “Tôi biết cháu khinh thường nó, Tử Thái cũng khinh thường những thứ của người ba này. Nhưng tôi bây giờ, nghèo đến mức chỉ còn lại tiền.”

      Liên Tu Cận cười tự giễu.

      “Tử Thái?” Đường Bội nhíu mày.

      “Đúng! Tử Thái.” Liên Tu Cận nhớ ra cái gì đó, biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Tử Thái nó, nó biết hết mọi chuyện, cho nên nó….” Ông ta cười khổ lấy tấm thẻ khác ra.

      Thẻ ATM màu đen lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nhưng lại làm Liên Tu Cận cảm thấy nóng đến mức bỏng tay.

      Ông ta nhanh chóng đặt cái thẻ lên bàn, ngẩng đầu, nhìn vào mắt Đường Bội, chậm rãi : “Tôi muốn chỉ trích cái gì cả, nhưng Đường Bội, tôi tin cháu những chuyện năm đó với Tử Thái, dù cháu có hận tôi đến thế nào cháu cũng với nó. Bởi vì cháu rất thương Tử Thái!”

      “Nhưng Tử Thái vẫn biết?” Đường Bội nhíu chặt mày.

      sai.” Liên Tu Cận lại : “Nó đưa cái thẻ này cho tôi, trả hết số tiền mà tôi lo cho nó trong thời gian qua. Bây giờ ngay cả câu ông Liên nó cũng thèm kêu nữa, học người ngoài kêu là Liên tam thiếu. Nhất định là có người cho nó biết chuyện năm đó…”

      “Ông có ý gì?” Đường Bội nhìn chằm chằm Liên Tu Cận, rốt cuộc mở miệng từ từ hỏi.

      “Nếu như phải là cháu, phải Thiên Duệ, vậy còn người nào biết chuyện năm đó, hơn nữa còn có thể với Tử Thái?” Liên Tu Cận .

      Đường Bội gì, chỉ nhìn Liên Tu Cận, im lặng, chân mày khẽ nhíu lại.

      Động tác của qua khỏi đôi mắt Liên Tu Cận.

      “Cả đời này của tôi, lúc Tử Thái nhét cái thẻ này vào tay tôi, lạnh lùng với tôi những lời kia, tuyên bố kết thúc rồi.” Liên Tu Cận lại : “Đường Bội, tôi biết Tử Thái thương cháu, tôi cũng biết cháu rất thương nó, chuyện cháu làm vì nó, vượt qua người ba này. Cho nên Tử Thái có cháu chăm sóc, tôi vốn rất yên tâm. Nhưng bây giờ….”

      Liên Tu Cận luôn luôn là người đàn ông ích kỷ, cho dù từ đầu tới cuối Đường Tử Thái nhận ông ta, nhưng ông ta cũng muốn có vị trí trong lòng cậu, ít nhất, dù chỉ chút thôi, có thể dùng thời gian còn lại, để cho cậu tình thương của ba.

      Sau khi ước mơ tan biến, ông ta hy vọng, con ông ta, có thể sống cuộc sống hạnh phúc, lưng mang cái sai lầm mà ông ta phạm phải.

      ích kỷ chút, có Đường Bội cõng những thù hận này là đủ rồi.

      “Tôi tin phải cháu…” Liên Tu Cận chậm rãi : “Nhưng có người cho Tử Thái biết, hơn nữa còn rất cặn kẽ. Nếu lấy tính cách của Tử Thái, chắc chắn làm ra chuyện quyết tuyệt như vậy.”

      Ông ta nhìn vào mắt Đường Bội, chắc chăn người đó chỉ với Tử Thái chuyện năm đó mà còn dạy Tử Thái giả vờ biết gì hết trước mặt Đường Bội, để Đường Bội biết chuyện này.

      Cho nên Tử Thái mới chọn, sau khi Đường Bội về nước, làm khó Liên Tu Cận.

      Liên Tu Cận thể chịu đựng, bên cạnh con trai mình có trái bom hẹn giờ.

      Đường Bội đột nhiên đứng lên.

      nhìn xuống Liên Tu Cận, gần như có chút dám tin: “Ông ám chỉ là Sở Quân Việt với Tử Thái chuyện này?”

      cau mày: “Liên tam thiếu, ông có biết ông làm vậy rất khó coi ?!”

      Liên Tu Cận trốn tránh, ông ta ngẩng đầu nhìn Đường Bội, : “Cậu ta là gia chủ Sở gia, tổng giám đốc của tập đoàn Sở thị, có thể nắm giữ tập đoàn lớn như vậy, tuyệt đối phải là người hiền lành gì. Nếu cậu ta hiền lành, chỉ sợ sớm thể sinh tồn ở Sở gia. Cho nên Đường Bội, có lẽ cậu ta lòng cháu, có thể biểu vô hại trước mặt cháu. Nhưng làm sao cháu đảm bảo? Cậu ta đối xử với Tử Thái như đối xử với cháu?”

      ấy làm như vậy!” Đường Bội chắc chắn .

      Ánh mắt của quá trong suốt và kiên định, làm Liên Tu Cận suýt chút nữa tin lời .

      Nhưng ông ta khẽ híp mắt, ông ta sai nửa đời rồi, thể cầm hạnh phúc của con trai mình ra mạo hiểm nữa.

      “Đường Bội, đó là cậu ta bằng lòng làm vậy trước mặt cháu, để lộ mặt tốt của mình.” Liên Tu Cận lạnh lùng : “Cháu có thể hỏi Thiên Duệ hoặc là bạn tốt của cháu, Âu Dương Lạc, Sở Quân Việt trước mặt bọn họ, lúc đó cậu ta mới là Ám Dạ đế vương chân chính, làm người ta vừa nghe tên sợ mất mật.”

      ấy làm như vậy.” Đường Bội chắc chắn : “ ấy chưa từng làm ra chuyện tôn trọng ý nguyện của tôi.”

      “Sở Quân Việt uy hiếp tôi và Thiên Duệ, được cướp Tử Thái khỏi cháu.” Liên Tu Cận chậm rãi : “Cậu ta biết cháu bỏ được người em trai này, mặc dù cậu ta uy hiếp chúng tôi, nhưng cậu ta cũng nghĩ đến, Liên gia nhất định sợ. Cho nên cậu ta tính cách khác, trực tiếp xuống tay từ chỗ Tử Thái, giải quyết tận gốc, cắt đứt suy nghĩ ở lại bên tôi của nó, đó là cách làm đơn giản và triệt để nhất. Huống chi…”

      Dừng chút, ông ta : “Chuyện Sở đại thiếu muốn làm, cơ bản là cần tự ra tay, chỉ cần cậu ta muốn, có vô số người tranh giành làm giùm cậu ta.”

      “Tôi vẫn tin.” Đường Bội nhìn Liên Tu Cận, : “Ông thuyết phục được tôi. Tôi tin tưởng người mà tôi phải đích thân nhìn thấy, cảm nhận, và hiểu . Sở Quân Việt phải như ông miêu tả.”

      “Được!” Liên Tu Cận nhìn vào mắt Đường Bội, đột nhiên : “Vậy tôi để cho cháu xem, rốt cuộc Sở Quân Việt có bao nhiêu đen tối.”

      Ông ta móc điện thoại ra gọi cho Liên Thiên Duệ, quá mấy phút, cửa phòng bao bị người ta gõ ba tiếng, sau đó Liên Thiên Duệ mở cửa vào.

      “Chú ba.” gật đầu chào hỏi Liên Tu Cận, rồi mới quay sang nhìn Đường Bội, đưa tay ra: “ lâu gặp, Đường.”

      Đường Bội đưa tay ra nắm lại rồi rụt tay về.

      lạnh lùng nhìn hai chú cháu trước mặt, bắt đầu hối hận vì gặp Liên Tu Cận.

      Uổng công còn cho là Liên Tu Cận lòng xám hối, nể mặt Tử Thái, hạ quyết tâm, Diệp gia quán, chờ sau khi Liên Tu Cận xử lý Đường Phong Ngôn xong, chỉ cần ông ta xuất trước mặt nữa chủ động tìm ông ta gây chuyện.

      Đường.” Liên Thiên Duệ hơi khom người, : “Tôi muốn xin lỗi trước, cuộc phẫu thuật của Tử Thái, là do chút tư tâm của tôi, kêu bác sĩ sắp xếp phẩu thuật vào ngày hôm đó.”

      Đường Bội ngồi xuống.

      “Tư tâm?” lạnh nhạt hỏi: “Tư tâm gì?”

      Tổng giám đốc Liên thị, hợp diễn với nhân vật xuất sắc lúc trước của Liên thị, cơ hội này khó có được, người bình thường làm sao thấy được đây?

      Đường Bội khinh thường nhìn hai người, muốn nhìn thử, bọn họ diễn tuồng này như thế nào.

      “Điều này… Thứ cho tôi thể .” Sau khi trầm mặc mấy giây Liên Thiên Duệ chậm rãi .

      Đường Bội cười khẽ: “Vậy, dựa vào cái gì mà muốn tôi tin tưởng chuyện sắp ? Nhất là….” Nụ cười của càng lạnh hơn: “ còn muốn tung tin vịt hãm hại VỊ HÔN PHU của tôi, khích bác quan hệ của chúng tôi?”

      đến chữ vị hôn phu, giọng Đường Bội lại nặng thêm chút.

      tin tưởng, Liên Thiên Duệ và Liên Tu Cận chắc chắn biết tin tức mạng.

      Bằng năng lực của bọn họ, chắc chắn đoán ra, người đưa chiếc nhẫn cho là Sở Quân Việt.

      Quả nhiên, Liên Thiên Duệ nghe vậy, cơ thể hơi cứng đờ.

      quay đầu nhìn Liên Tu Cận, lập trường của Đường Bội quá ràng, làm cho biết phải chuyện kế tiếp như thế nào.

      “Sao vậy? muốn à?” Đường Bội lại hỏi.

      Trước giờ hận ràng, đối với Liên Thiên Duệ vốn là vô cùng khách sáo, nhưng bây giờ lại lạnh như băng.

      Liên Thiên Duệ có hơi lúng túng, ho tiếng, tiếp tục : “Nguyên nhân tôi lời xin lỗi vừa rồi, có phần là vì, sắp xếp ca phẩu thuật vào ngày hôm đó, là do chúng tôi nhận được tin, biết Sở thiếu cầu hôn vào ngày hôm đó, cho nên Âu Dương thiếu mới liên thủ với tôi, ngăn cản chuyện đó.”

      Đường Bội tỏ ý kiến nhìn , hỏi: “Đúng là nên xin lỗi! chỉ vì lợi dụng Tử Thái, mà còn vì, làm tôi bỏ lỡ mật màn cầu hôn mà tôi trông chờ rất lâu.”

      xong, Đường Bội mỉm cười.

      Chắc là ngờ như vậy, Liên Thiên Duệ nhìn nụ cười của , chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, biết phải tiếp như thế nào.

      “Tiếp tục …” Đường Bội cười nhắc nhở.

      “Nhưng trước khi chuyện xảy ra, Sở thiếu biết hết rồi.” Liên Thiên Duệ ho , trước ánh mắt sắc bén của Đường Bội, cảm thấy mặt mình nóng lên, nhưng vẫn miễn cưỡng tiếp: “ ta chỉ biết tung tích của Tử Thái mà cho biết, còn biết kế hoạch của tôi và Âu Dương thiếu. Nhưng ta lại gì.”

      Liên Thiên Duệ nhìn Đường Bội, thấy sắc mặt của thay đổi, nhắm mắt hơi: “ ta làm như có chuyện gì, vẫn lên kế hoạch cầu hôn, để thể đến Thụy Sĩ, bỏ lỡ màn cầu hôn đầy dụng tâm của ta.”

      “Lấy tính cách của , qua chuyện này, chắc chắn rất áy náy với Sở thiếu. Sau đó ta lập tức bay tới Thụy Sĩ, lời chỉ trích , ngược lại còn bận trước lo sau chuyện của Tử Thái….”

      Liên Thiên Duệ tiếp, tin, lấy trí thông minh của Đường Bội, nhất định hiểu.

      nhìn Đường Bội, với : “Đây mới là gia chủ Sở gia, Đường. ta có thể tính toán như vậy, lấy Tử Thái ra làm quân cờ. Sở thiếu khôn khéo mạnh mẽ, có thể quản lý Sở gia nề nếp khuôn khổ như vậy phải là tình cờ. Đường, phải chú ba buồn lo vô cớ, chẳng qua là….”

      thích tôi?” Đường Bội lại đột nhiên cắt đứt lời của Liên Thiên Duệ.

      nhìn thẳng vào mắt Liên Thiên Duệ, lạnh lùng hỏi lại lần nữa: “Thích đến mức, tiếc trở mặt với Sở gia, nghĩ đủ mọi cách chia rẽ tôi và Sở Quân Việt?”

      Giọng điệu của quá lạnh lùng, lạnh lùng đến mức Liên Thiên Duệ hoàn toàn nghe ra được chút xíu thẹn thùng hay ngọt ngào nào!

      Cho nên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đường Bội, đầu óc lập tức trống rỗng, hoàn toàn quên mất lời muốn tiếp theo.

      ——— Hết chương 85 ———
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :