1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương - Tra Tiểu Cửu (68.1/138)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 70.3: Cám ơn, chúng tôi rất thích

      Tất cả lúng túng giữa bọn họ, giống như bị gió Tây Bắc thổi , còn lại, là tự nhiên vui vẻ, bạn bè hòa thuận.

      Hôm nay cảnh Đường Bội diễn, là cảnh ân đoạn nghĩa tuyệt.

      Tiêu công chúa và Lạc Tu Vân gặp lại nhau chiến trường.

      Dung mạo của hai người thay đổi.

      Nam vẫn tuần lãnh túc.

      Nữ vẫn khuynh quốc khuynh thành.

      Nhưng cái nhìn giữa thiên quân vạn mã, đối diện nhau, giống như là lần cuối tương phùng.

      Tiêu công chúa biết, bọn họ thể trở về như trước nữa.

      binh lính nhanh chóng bưng vò rượu tới.

      Lạc Tu Vân vẫy tay cái, cũng có người mang vò rượu tới cho ''.

      Tiêu công chúa cầm vò rượu, giục ngựa, đứng trước vạn quân, cùng Lạc Tu Vân nhìn nhau từ xa.

      " ngờ từ biệt mấy năm, khi gặp lại, lại vào tình cảnh thế này." Giọng nữ êm tai vang lên giữa chiến trường.

      gian yên tĩnh có chút tiếng động.

      Chiến sĩ phía sau bọn họ, ít người từng tham gia lần chiến liên minh kia, thấy cảnh hai người đàn hát, biết Lạc nguyên soái và Tiêu công chúa có cùng chí hướng, trong mắt họ chút che giấu thưởng thức dành cho đối phương.

      Lạc Tu Vân giục ngựa, đôi mắt lạnh như băng.

      '' là chiến thần của Sở quốc, là Tu La chiến trường, là thần trong lòng tướng sĩ.

      Cuộc đời của '', chỉ có lần lệch khỏi quỷ đạo.

      '' nhìn Tiêu công chúa mặc chiến giáp trước mặt, đôi mắt 'nàng' cũng lạnh nhạt như vậy, từ từ giơ vò rượu trong tay lên.

      "Ngày đó lần đầu gặp nhau chiến trường, công chúa điện hạ dũng thua đấng mày râu, hào khí ngất trời, từng mời ta uống ly rượu. Hôm nay, ta đáp lễ công chúa."

      "Rất hợp ý ta." Tiêu công chúa giơ cao vò rượu, mở nấp vò ra.

      Rượu cay từ cổ họng xuống, đường xông thẳng vào tim.

      Ở nơi Lạc Tu Vân thấy được, đôi mắt của Tiêu công chúa sớm đỏ bừng.

      Rượu tràn ra hai gò má của ‘nàng’, làm cho người khác phân biệt được, mắt ‘nàng’ bị rượu nồng làm cay, hai mắt bị nước mắt làm đỏ.

      "Bụp." tiếng vang giòn giã.

      Vò rượu còn hơn nữa bị Tiêu công chúa ném xuống đất, rượu văng đầy đất, mảnh vỡ khắp nơi.

      "Chuyện cũ trước kia, các lần qua lại, từ nay về sau, giống như vò rượu này." Tiêu công chúa dùng roi ngựa chỉ về phía mảnh vụn, cao giọng : "Giữa ta và ngươi, từ giờ phút này, là kẻ địch, phải bằng hữu."

      'Nàng' lưu luyến nữa, quất ngựa chạy về chỗ tướng sĩ của mình, thần dân của mình.

      Đôi mắt 'nàng' lại sáng lên lần nữa, chút lùi bước và mềm yếu.

      Nhưng ai biết, khi rượu cay chảy xuống cổ họng, thứ mặn đắng dính môi kia, là giọt nước mắt mà Tiêu công chúa khóc cho người duy nhất kiếp này mình .

      "Cut!" Tần Hạo Diễm cao giọng hét: "Rất tốt!"

      Phân cảnh này chủ yếu là bộc lộ nội tâm, hoàn toàn trông cậy vào cảm xúc nội tâm của Hạ Tử Diệu và Đường Bội.

      Tần Hạo Diễm tua lại cảnh vừa nãy, xem lại màn diễn đặc sắc kia.

      Màn hình chiếu lại cảnh Đường Bội ngửa đầu uống rượu.

      Vừa rồi vì quay nhanh nên nhìn ra, bây giờ xuyên qua màn hình Tần Hạo Diễm thấy rất ràng, mặt Đường Bội, có nước mắt chảy xuống, giọt nước mắt trong suốt như ngọc trai, làm ướt đôi môi , cũng làm hốc mắt đỏ lên.

      " này...." Phó đạo diễn Mạnh Gia Dụ nhịn được thở dài hơi, chỉ muốn nhìn lại cảnh quay vửa rồi, dù sao Đường Bội vẫn là người mới, biểu đạt nội tâm có lẽ vẫn bằng những diễn viên kỳ cựu.

      Nhưng mà.... ......

      Tần Hạo Diễm nhìn , trong lòng cũng tương đối kinh ngạc.

      Đường Bội diễn rất tốt, nhưng ngờ lại kinh người đến thế, đúng là diễn viên trời sinh.

      Cái này, người ta gọi là thiên tài.

      Tần Hạo Diễm híp mắt nhìn về phía trước, Đường Bội sớm xuống ngựa, cười với Hạ Tử Diệu về phía này.

      Nếu phải hình ảnh kia còn phát màn hình, ta hoàn toàn thể tin được, người cười trước mắt này, là người vừa diễn xong cảnh nội tâm phức tạp.

      "Đạo diễn Tần." Đường Bội cũng khom người xuống xem, Hạ Tử Diệu cũng bu lại xem.

      " tệ lắm." Hạ Tử Diệu khen.

      Mới vừa rồi ta và Đường Bội cách rất xa, nên nhìn biểu cảm mặt . Lúc này lại thấy rất , hình ảnh này, cần xử lý nữa, có thể trực tiếp dùng làm quảng cáo.

      "Chỉ bằng cảnh này, giải diễn viên mới xuất sắc nhất năm nay, trừ ra có ai khác." Hạ Tử Diệu nhìn Đường Bội cái, nửa đùa nửa : "Nhưng đáng tiếc, đây chỉ là vai phụ, nếu đây là vai chính chính là nữ chính xuất sắc nhất."

      Đường Bội cười khẽ, đánh giỡn cái, làm lời khen ngợi diệu xuống.

      Tần Hạo Diễm nghiêm túc : "Giải diễn viên mới xuất sắc nhất cũng là khởi đầu tốt."

      Đường Bội nhịn được cười ra tiếng: "Hai người như vậy, là muốn tôi bay lên tận trời à?"

      Cảnh diễn nội tâm khó khăn nhất xong, mấy phân cảnh còn lại Đường Bội diễn thoải mái hơn nhiều.

      Tần Hạo Diễm cho diễn viên của mình tự do thể , cứ căn cứ theo tình cảnh tại mà diễn.

      Cảnh Tiêu công chúa trúng tên bỏ mạng, bị Hạ Tử Diệu sửa lại.

      Chiến thần Lạc Tu Vân ở chiến trường vẫn là Tu La.

      Dường như '' có chút tình cảm nào, trừ lần trước khi ly biệt ‘’ vào thư phòng gặp Tiêu công chúa, những lúc còn lại, ‘’ đều tĩnh táo lý trí.

      Mũi tên xé gió lao , Tiêu công chúa chỉ huy quân lính rút lui nên thể nào tránh được.

      Mũi tên đó, là do chiến thần bắn ra.

      thể tránh, tên bắn ra, phát nào hụt.

      Trong nháy mắt, mũi tên đâm vào nơi yếu nhất của áo giáp người Tiêu công chúa.

      Người ngồi lưng ngựa dường như dám tin, 'nàng' trợn to hai mắt, dám tin xoay đầu nhìn Lạc Tu Vân.

      Nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của chiến thần lập tức hạ mí mắt xuống.

      'Nàng' vẫn ngồi lưng ngựa, đôi mắt luôn sáng ngời dần ảm đạm xuống.

      Chiến trường, chém giết dần cách xa 'nàng', cả thế giới, giống như chỉ còn lại mình 'nàng'.

      Đám binh sĩ Tần quốc rơi vào cảnh khổ chiến, vẫn chưa phát ra, Tiêu công chúa mà họ kính nhất, bị mũi tên bắn trúng.

      mũi tên của Lạc Tu Vân bắn ra có người chết, lúc này hô hấp của Tiêu công chúa nặng dần.....

      ‘Nàng’ nhắm mắt, tất cả hình ảnh trước kia xuất trước mặt.

      Cuối cùng, như ngừng lại ở lần đầu tiên gặp gỡ, bạch mã chiến giáp, Lạc Tu Vân khí thế hiên ngang.....

      Có lẽ '' biết, cái nhìn kia, đối với Tiêu công chúa mà , chình là toàn bộ tình của cuộc đời này.

      Bóng dáng đơn bạc lưng chiến mã cuối cùng cũng thể giữ vững, 'nàng' ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng....

      Vốn dĩ cảnh này tới đây kết thúc, tiếp theo, chiến thần Lạc Tu Vân lãnh khốc vô tình nhân cơ hội xua binh chinh phạt, chiếm lấy toàn bộ Tần quốc.

      Nhưng hành động của Hạ Tử Diệu làm mọi người kinh ngạc.

      Động tác của Hạ Tử Diệu còn nhanh hơn Đường Bội ngã xuống.

      Lạc Tu Vân cưỡi chiến mã phi như gió đến cạnh Tiêu công chúa, ôm 'nàng' vào ngực ngay khi 'nàng' ngã xuống.

      Chiến giáp của hai người đụng vào nhau, phát ra tiếng lách cách.

      "Ta...." Tiêu công chúa từ từ giơ tay lên, nhưng thể nào chạm vào mặt Lạc Tu Vân: "Ta....."

      Khóe miệng của 'nàng' có máu tràn ra, cánh tay mạnh mẽ có chút thô bạo lau khóe môi 'nàng'.

      '' từng hôn.

      Cũng từng cười với 'nàng'.

      '' ôm Tiêu công chúa còn sót lại hơi thở cuối cùng, đột nhiên '' cúi xuống hôn lên trán 'nàng'.

      Cuối cùng tướng sĩ Tân quốc cũng phát bất thường, họ chấn kinh buông lỏng vũ khí trong tay xuống, tiếng binh khí va chạm chiến trường rốt cuộc cũng ngừng lại.

      Bất luận là tướng sĩ Sở quốc hay Tần quốc đều quay đầu kinh ngạc nhìn về phía chủ soái của họ.

      Môi của Lạc Tu Vân nhàng in lên trán Tiêu công chúa, '' rũ mi xuống che kín thần sắc trong mắt, trong đôi mắt ấy, là bi thương, đau đớn thể nào hóa giải.

      Người trong ngực dần dần mềm xuống.

      Lúc này mặt trời ngã về Tây, ráng chiều như máu nhiễm đỏ bầu trời, kéo dài bóng của hai người, để bóng của bọn họ triền miên mặt đất.

      Chiến trường yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi qua kéo theo ngọn cờ nhuốm máu.

      Đây là kết cục vô cùng bi thương.

      vị nữ tướng qua đời.

      Mặc dù 'nàng' ngăn cản được bước tiến thâu tóm thiên hạ của Sở quốc, nhưng lại làm cho cuộc đời của chiến thần Tu La Lạc Tu Vân thay đổi.

      Những thế hệ sau nếu nhắc tới Lạc Tu Vân nhớ tới cuộc chiến này, nụ hôn mang theo máu tươi và giết chóc.

      Tất cả sử gia đều cho rằng, sau khi Sở quốc thống nhất thiên hạ, Lạc Tu Vân buồn bã từ quan quy , nguyên nhân chính, là bởi vì Tiêu công chúa năm đó chết trong ngực ''.

      Đến đây, Đường Bội quay xong tất cả phân cảnh của mình trong 'Chiến Ca'.

      diễn viên mới, nhưng Tần Hạo Diễm lại đích thân tổ chức bữa tiệc ăn mừng cho , chúc mừng thuận lợi hoàn thành bộ phim đầu tiên.

      Sau khi bữa tiệc ăn mừng kết thúc, Đường Bội trở lại phòng gọi điện thoại cho Sở Quân Việt.

      Vừa rồi quá ồn, làm cho được gì.

      "Ngày mai về?" Giọng của Sở Quân Việt truyền qua điện thoại di động, mặc dù có hơi nhạt, nhưng Đường Bội có thể tưởng tượng được biểu cảm của lúc này.

      "Ừ, nhưng em suy nghĩ lại ." Đường Bội cố ý : "Hay là mấy hôm nữa em hẳn về nhỉ? Nhỡ đâu đạo diễn Tần tìm ra chỗ nào vừa ý, cần quay lại sao."

      "Bội Bội." Sở Quân Việt biết cố ý trêu đùa mình, nhưng vẫn nhịn được cao giọng, : "Ngày mai phải về ngay."

      Lần này, phải câu nghi vấn, mà là câu cầu khiến.

      Đường Bội cười khẽ, động tác sắp xếp quần áo trong tay hề chậm lại.

      "Tuân lệnh, Sở thiếu."

      cười tủm tỉm cúp điện thoại, đặt nó sang bên, tiếp tục xếp quần áo.

      Màn hình vừa mới tắt, lúc này lại sáng lên.

      Đường Bội quay đầu nhìn điện thoại, nụ cười mặt giảm, đưa tay cầm lấy điện thoại.

      "Lạc...." cười : "Hiếm khi gọi điện thoại cho em."

      "Bội Bội...." Giọng trong điện thoại hơi , nghe có tiếng gió rất lớn, còn có tiếng cơ giới nổ ầm ầm: " đặt vé máy bay cho em rồi, sáng mai từ thành phố X bay đến Thụy Sĩ."

      Đường Bội nhíu mày: "Cho em lý do."

      " tìm được cậu ấy..." Giọng của Lạc hơi thay đổi: "Bây giờ máy bay, chuẩn bị tới đó."

      Ngón tay Đường Bội đột nhiên cứng lại, dám tin trợn to mắt, giọng có chút run rẩy: " ... Ai?"

      "Đường Tử Thái." Lạc lên máy bay, tiếng cánh quạt quay hơn lúc nãy, giọng của ta cũng ràng hơn: " tìm được em trai của em rồi, Bội Bội, cậu ấy chết, cậu ấy còn sống, ở Thụy Sĩ."

      --- ---- Hết chương 70 --- -----

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71: Bỏ lỡ cầu hôn

      Edit + Beta: Mặc Doanh

      Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với *******************. Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp xin phép, phi chính chủ!

      " gì...." Tay Đường Bội hơi run rẩy.

      Mặc dù sớm đoán được, em trai có thể còn sống. Nhưng khi nghe thấy lời khẳng định của Lạc lại cảm thấy chân .

      Tay xếp quần áo lúc này siết chặc cái áo trong tay.

      "Bội Bội...." Lạc bình tĩnh : "Tử Thái, em trai của em, còn sống."

      câu như chém đinh chặt sắt, làm Đường Bội thể đứng vững, ngồi phịch xuống giường.

      "Tốt quá...." lẩm bẩm: " tốt quá..."

      Đây là trong những tin tốt nhất mà nghe được từ khi sống lại!

      Đường Bội hít sâu hơi, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo: "Lạc, bây giờ Tử Thái ở Thụy Sĩ?"

      "Đúng!" Giọng của Lạc có hỏi chần chờ: "Tử Thái.... Cậu ấy..... Bây giờ......."

      "Bây giờ nó thế nào?" Đường Bội lại hỏi, giọng bất giác khẩn trương lên: "Có phải nó sống được tốt hay ?"

      "Em đừng lo." Trước giờ khi đến chuyện Đường Bội quan tâm Lạc chưa bao giờ vòng vo, cũng cố ý cắt ngang: "Bên cạnh cậu ấy có đội ngũ bác sĩ giỏi nhất thế giới, có vấn đề gì. Nhưng mà....."

      "Lạc." Đường Bội dần dần bình tĩnh lại, kích động khi vừa nghe tin tức về Tử Thái biến mất, giờ lại biết được cậu sống tốt, giọng của cũng hơi buông lỏng: " bao giờ ấp a ấp úng như vậy."

      "Bội Bội, trước đây em từng xâm nhập hệ thống an toàn của Liên gia." Lạc đột nhiên chuyển sang chuyện khác: " nhìn thấy em điều tra về Liên Tu Cận."

      Đường Bội nheo mắt lại, đoán được đại khái nguyên nhân Lạc chuyện như vậy rồi.

      "Tử Thái ở Liên gia?" bình tĩnh hỏi.

      Lạc khẽ thở dài, ta nên sớm biết, Đường Bội thông minh như vậy, sao có thể đoán ra chứ.

      "Rất có thể." Lạc : "Bây giờ vẫn chưa thể chắc chắn. Tóm lại, ngày mai gặp rồi tiếp."

      "Được." Đường Bội lập tức đáp ứng.

      cúp điện thoại, đặt tay lên trán.

      ra từ lúc biết Tử Thái chưa chết, biết cậu và Liên tam thiếu có quan hệ, có dự cảm, có lẽ lúc ấy ngay cả Đường gia, Lạc và đều bị gạt, mang Tử Thái , chính là Liên gia.

      câu , làm tâm trạng của hơi phức tạp.

      Kinh ngạc chốc lát, Đường Bội lên tinh thần lần nữa-----.

      Bất luận thế nào, em trai còn sống, đây là tin tức vô cùng tốt!

      tiếp tục xếp quần áo.

      Lúc này là nữa đêm, khi bửa tiệc kết thúc thời gian cũng trễ lắm rồi.

      Đường Bội chần chờ chút, vẫn cất điện thoại, giờ này chắc Sở Quân Việt ngủ rồi, ngày mai lại gọi cho biết cũng muộn.

      Đêm nay Đường Bội ngủ yên ổn, giấc mơ đầy màu sắc vây lấy .

      mơ thấy tuổi thơ lâu xuất , mơ thấy em trai gầy yếu, sắc mặt tái nhợt.

      Cũng mơ thấy mẹ tiều tụy già nua.

      Trong mơ có người đàn ông cao lớn đứng trong dãy sáng ngược chiều, từ cao nhìn xuống ba mẹ con bọn họ gian khổ sống qua từng ngày.

      Trong dãy sáng, Đường Bội nhìn mặt mũi của người đó, nhưng nhận ra đôi mắt kia, lạnh lùng đạm bạc, tựa như núi tuyết quanh năm, mang theo giễu cợt và khinh thường nhìn xuống bọn họ.

      thích đôi mắt này!

      Lúc thức dậy, trời sáng.

      Khi Lục Tử Mặc tới gõ cửa, Đường Bội ăn sáng rồi.

      Tâm trạng Lục Tử Mặc tệ, đại đa số thời gian, ta đều mang theo dáng vẻ tinh nghiêm túc cấm dục. Lúc này lại thắt cà vạt, tóc rũ xuống trán, làm cho ta trông trẻ thêm mấy phần.

      "Gấp như vậy?" Lục Tử Mặc làm việc cùng Đường Bội lâu, cũng hiểu tính .

      Người thân cận đùa giỡn, bao giờ tức giận.

      Nào ngờ Đường Bội quơ quơ di động trong tay, : "Tôi gọi cho Sở thiếu được, có thể liên lạc với ấy ?"

      Lục Tử Mặc cúi đầu nhìn điện thoại di động, tin nhắn Văn Tư Miểu gửi tối qua vẫn còn đó.

      Lục Tử Mặc lắc đầu, : "Hôm nay sợ rằng thể liên lạc với Sở thiếu được."

      Đường Bội nhíu mày, hỏi: "Có ý gì?"

      mặt chữ." Lục Tử Mặc vẫn cười ung dung: "Thiếu phu nhân về rồi biết!"

      Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Tử Mặc mới phát có chỗ đúng.

      Biểu cảm của Đường Bội ung dung như ta tưởng tượng, nhíu chặt chân mày, cúi đầu bấm điện thoại lần nữa.

      Giọng nữ tổng đài lạnh băng truyền tới: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

      Đường Bội để điện thoại di dộng xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc.

      Vẻ mặt của quá nghiêm túc, làm Lục Tử Mặc cũng trở nên thấp thỏm, hỏi: "Thế nào?"

      "Có phải Sở thiếu xảy ra chuyện gì ?" Đường Bội hỏi.

      Nhưng rất nhanh, lắc đầu gạt bỏ: ", nếu ấy xay ra chuyện biểu cảm của nên như vậy."

      nhìn Lục Tử Mặc, cau mày : "Hôm nay tôi thể về thành phố S, tôi phải Thụy Sĩ."

      Lạc nhắn tin mã vé cho , Đường Bội xong, cúi người nhấc vali dưới chân lên, : "Đưa tôi tới sân bay."

      " Đường." Rốt cuộc Lục Tử Mặc cũng ý thức được điểm đúng: "Sở thiếu chờ về."

      "Tôi biết." Đường Bội chần chờ chút, phải tin Lục Tử Mặc, nhưng liên quan đến chuyện của Tử Thái, sau khi bị Đường Phong Ngôn lừa dối, yên tâm.

      nhìn Lục Tử Mặc, lần nữa: "Tôi phải Thụy Sĩ, sau đó về thành phố S, bảo Sở thiếu cần lo lắng cho tôi."

      nhấc vali lên, với Lục Tử Mặc: "Đưa tôi tới sân bay."

      " Đường." Lục Tử Mặc có chút nóng nảy.

      "Thế nào?" Đường Bội tại sao.

      Có lẽ Sở Quân Việt về trễ mà vui, nhưng tin, vì vậy mà nóng giận với .

      Lục Tử Mặc biết nên giải thích thế nào mới đúng.

      Văn Tư Miểu gửi tin nhắn Sở thiếu tạo bất ngờ cho Đường Bội, cho nên trước đó cho phép tiết lộ.

      Thậm chí Sở Quân Việt còn đẩy hai ngày làm việc xuống để chuẩn bị, tắt điện thoại di động, chuyên tâm chuẩn bị.

      Thậm chí việc nghe điện thoại cũng là do sắp xếp.

      Sở đại thiếu minh thần vũ, lần đầu tiên trong đời làm chuyện này, ra cũng ngay thơ vụng về như tất cả những người đàn ông khác.

      Từ ba ngày trước bắt đầu bố trí biệt thự, vốn là biệt thự kiểu Châu Âu hoa lệ rộng rãi đầy phong tình, bị dày vò thành biệt thự màu hồng đầy hơi thở tình nhân lãng mạn.

      Sáng sớm hôm nay, nhốt mình trong thư phòng, trong tay cầm cái hộp , võ hộp bị mồ hôi làm ướt.

      Nhưng biểu cảm mặt Sở Quân Việt rất nghiêm túc, nghiêm túc giống như học sinh tiểu học ưu tú cần cù, học thuộc những lời thoại.

      Thư mời được phát từ tuần trước, hy vọng những người này làm chứng cho thời khắc thần thánh đó của .

      Sở Quân Việt cúi đầu xuống, nhàng mở cái hộp trong tay ra.

      Chiếc nhẫn kim cương hình trái tim màu hồng tỏa sáng dưới ánh đèn rực rỡ, chắc chắn bất kỳ người phụ nữ nào cũng thích.

      Mặc dù nhẫn sớm được chuẩn bị, nhưng Sở Quân Việt vẫn thấy thấp thỏm.

      thể xác định, liệu Đường Bội có thích màu hồng ?

      Hay thích màu xanh da trời trong vắt lạnh lùng?

      Hay trong suốt?

      Sở Quân Việt nhíu mày, có chút sốt ruột tới lui trong thư phòng.

      So với , Lục Tử Mặc còn rầu hơn.

      ta thể phá bỏ bất ngờ của Sở Quân Việt, cũng dám chuyện kia ra.

      Nhưng nếu ra, ta lại biết phải ngăn cản Đường Bội thế nào.

      Lục Tử Mặc cuống cuồng, dịch chuyển, ngăn cản lối của Đường Bội, trước ánh mắt khó hiểu của , ta nhanh trí : " Đường, ngày mai là sinh nhật của Sở thiếu, quên rồi sao?"

      Đường Bội tỉnh ngộ, khó trách Lục Tử Mặc lại khác thường.

      vỗ trán, ra luôn để chuyện này trong lòng, nếu cũng thương lượng với Tần Hạo Diễm, nhất định phải kết thúc tất cả phân cảnh trong ngày hôm qua, mục đích là muốn về trong hôm nay.

      Nhưng cuộc gọi của Lạc đêm qua, đột nhiên chiếm cứ tất cả suy nghĩ của , làm quên mất chuyện này.

      "Tôi cố gắng trở về trong tối mai." Đường Bội do dự chút, với Lục Tử Mặc.

      "Nhưng mà..." Lục Tử Mặc giãy giụa lợi hại hơn.

      Hàng năm, tới sinh nhật Sở Quân Việt, Sở gia tổ chức tiệc.

      Sở thiếu phải người thích náo nhiệt, nhận được thư mời, chỉ có người thân thích với Sở gia.

      Nhưng năm nay, Sở Quân Việt làm sinh nhật trước ngày.

      chuẩn bị trong ngày Đường Bội trở về, ở trước mặt mọi người, cầu hôn .

      Sau đó, hy vọng có thể cùng , đơn độc qua sinh nhật.

      Lục Tử Mặc biết nên sao cho phải, ta nhìn Đường Bội chằm chằm, đột nhiên cúi đầu lấy điện thoại ra bấm số Văn Tư Miểu.

      "Tôi, Lục Tử Mặc đây." Điện thoại vừa được bắt máy, ta lập tức vội vàng : "Hôm nay Đường phải Thụy Sĩ."
      ---====----====---====----===
      thienbinh2388, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      71 (Tiếp theo)


      Lúc này Văn Tư Miểu bận đến mức chân chạm đất, mặc dù hàng năm tới sinh nhật Sở Quân Việt đều tổ chức tiệc, nhưng khiến quá phiền lòng.

      Nhưng năm nay khác với những năm trước.

      "Cái gì?!" Nghe được lời Lục Tử Mặc , động tác tay Văn Tư Miểu dừng lại.

      nhìn sảnh tiệc theo bản năng, bắt đầu từ hôm qua, có người đến, mặc dù mọi người đều là vì sinh nhật của Boss mà tới, nhưng......

      "Tại sao ấy lại hôm nay?" Văn Tư Miểu bất giác lên giọng: "Đùa gì thế?! Cho dù cậu có trói, cũng phải đưa ấy về!"

      "Cậu dám ?" Lục Tử Mặc .

      "Ặc...." Văn Tư Miểu cạn lời.

      theo Sở Quân Việt lâu, đối với Boss nhà mình mặc dù dám là hiểu , nhưng cũng hơn người khác mấy phần.

      " chân tướng cho Đường." Do dự mấy giây, Văn Tư Miểu quyết định: "Ừ, rồi kêu Đường phối hợp với chúng ta, làm bộ như biết chuyện gì."

      Đây là cách tốt nhất mà Văn Tư Miểu có thể nghĩ ra.

      Mặc dù tiếp xúc nhiều với Đường Bội, nhưng tin, được Boss coi trọng, chắc chắn rất thông minh.

      cũng tin, lấy tính cách của Đường Bội, tuyệt đối làm khó mình và Lục Tử Mặc.

      Lục Tử Mặc cúp điện thoại.

      ta hít sâu hơi, nhìn Đường Bội, : " Đường, hôm nay Sở thiếu định cầu hôn . Cho nên, chuyện Thụy Sĩ, có thể dời xuống ? ngày thôi?!"

      Từ khi ta gọi điện thoại, Đường Bội im lặng đứng chờ, khi nghe những lời này, sợ ngây người.

      Cầu hôn?

      Cầu hôn!

      Sở Quân Việt cầu hôn ?

      chớp mắt cái, đầu óc trống rỗng nhìn Lục Tử Mặc.

      Lục Tử Mặc dám nhìn thẳng vào , cúi người nhấc vali bị ta ném dưới chân Đường Bội lên, nhanh chóng : "Hôm nay Sở thiếu muốn cho bất ngờ, cho nên.... Cho nên.... có thể tạm thời dời lại chuyện kia hay ?"

      Thái độ có chút lúng túng.

      Lục Tử Mặc đứng thẳng lên ngẩng đầu nhìn Đường Bội, nhưng phát Đường Bội khôi phục ung dung.

      Tin tức bất ngờ này làm thất thần trong chốc lát, nhưng lại nhanh chóng lấy lại lý trí.

      Mặc dù... Hơi bất ngờ.

      Nhưng Đường Bội thể nào gạt mình, giờ phút này, cảm giác ngọt ngào dưới đáy lòng lặng lẽ dâng lên, tràn ra toàn thân, lâng lâng, thể nào che dấu.

      Chân mày và khóe mắt cũng mang theo nụ cười.

      Sau đó mím môi, cười chúm chím với Lục Tử Mặc, gật đầu cái.

      Lục Tử Mặc ngẩn ngơ.

      Đường Bội tự tin, kiên cường, cười kiêu ngạo ung dung.... Lúc này hai má lại ửng đỏ, mang theo thẹn thùng của thiếu nữ, làm người ta chói mắt.

      "Được." Đường Bội cho là Lục Tử Mặc nhìn ra ý của mình, nhìn sang chỗ khác, hiếm khi xấu hổ gật đầu, : "Tôi làm cái gì biết."

      Xe thể thao màu đen lao nhanh đến sân bay, Đường Bội đưa tay nâng má, cảm thấy phong cảnh vô cùng đẹp, ngay cả vùng đất Tây Bắc mênh mông, bụi đất tung bay, cũng trở nên xinh đẹp dễ gần.

      Gọi điện thoại cho Lạc, mặc dù cảm thấy hơi áy náy, nhưng mà.... Khóe môi Đường Bội cong hơn, nụ cười ngọt ngào như hòa tan tất cả, thỉnh thoảng, thỉnh thoảng hãy cho ích kỷ lần ....

      Có lẽ đến ngày mai, Tử Thái gặp được cả chị rễ.

      "Bội Bội..." Giọng của Lạc mang theo mệt mỏi mơ hồ, làm Đường Bội càng áy náy hơn: " lên máy bay à?"

      "Lạc, hôm nay em tới được." Đường Bội thấp giọng , tiếng gọi có chút thân mật, Lục Tử Mặc chuyên tâm lái xe, cũng nhịn được mà nhìn cái.

      "Sao vậy? Giọng của Lạc trở nên lo lắng: " xảy ra chuyện gì sao?"

      " có, em rất khỏe." Đường Bội giải thích: "Em đồng ý với Sở Quân Việt về gặp ấy, ngày mai....."

      "Bội Bội!" vẫn chưa xong, Lạc luôn tỉnh táo và lịch với , lần đầu tiên nóng nảy cắt lời : "Em muốn gặp em trai em?"

      " phải!" Giọng của Đường Bội càng thêm kiên định: "Em rất muốn gặp Tử Thái, cũng vô cùng muốn gặp nó ngay. Nhưng mà...." chần chờ chút, tiếp: "Em phải về thành phố S trước, có lẽ cần chờ đến mai, em tới Thụy Sĩ."

      sắp tới sân bay, từ thành phố X đến thành phố S chỉ mất hai tiếng rưỡi.

      Sau khi kết thúc mọi chuyện, cần đến ngày mai, tối nay bay đến Thụy Sĩ.

      Sở gia tuyệt đối thiếu máy bay tư nhân.

      "Ha ha ha ha ha...." Lạc nghe vậy, đột nhiên thấp giọng cười: "Công chúa của , em ..."

      Lạc hết câu.

      Đường Bội có thể tưởng tượng, lúc này Lạc nhìn bầu trời, đôi mắt màu xanh lam còn tinh khiết hơn bầu trời.

      "Bội Bội." Khi Lạc lên tiếng lần nữa giọng lạnh xuống: "Ngày hôm qua vì muốn em lo lắng, nên cho em biết. thực tế, phải tìm được Tử Thái, mà là người Liên gia tự động tìm . Hôm nay, Đường Tử Thái phẩu thuật. Em cũng biết, phẩu thuật tim có bao nhiêu nguy hiểm. Cho nên trước khi phẩu thuật, nguyện vọng duy nhất của cậu ấy, là được gặp chị của mình."

      Giọng của Lạc truyền tới: "Công chúa của , vì người đàn ông, mà em nỡ để cho đứa em trai em thương, nằm bàn mổ lạnh băng chờ em sao?"

      Lạc cười khẽ, đợi Đường Bội trả lời cúp điện thoại.

      Tay Đường Bội cứng ở trung.

      Từ ngày đâu biết nhau, Lạc chưa từng lừa .

      Nhưng trong nháy mắt này, lại có suy nghĩ hoang đường: 'Đây là vì Lạc muốn lừa mình Thụy Sĩ, cho nên nối dối mình!'

      biết mình nghĩ vậy là công bằng với Lạc, nhưng thể nào ngăn cản suy nghĩ này.

      Lục Tử Mặc lo lắng nhìn sắc mặt Đường Bội bổng trở nên tái nhợt, nhưng ta kịp gì, Đường Bội bấm số điện thoại khác.

      "Xin chào, tôi là Liên Thiên Duệ." Điện thoại nhanh chóng được nhấc máy, giọng của Liên Thiên Duệ truyền ra: "Xin hỏi ai đầu dây?"

      "Tôi là Đường Bội." Đường Bội thản nhiên .

      Liên Thiên Duệ im lặng trong giây lát, rồi : "Đường Bội, Tử Thái muốn gặp , tôi xin lỗi, Liên gia nên giấu cậu ấy , đến lúc cần mới cho biết."

      Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở *******************, mọi web khác đều là ăn cắp xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với *******************. Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp xin phép, phi chính chủ!

      dùng chút, giải thích nguyên nhân tại sao lại làm vậy, chỉ : "Nếu có thể đến gặp Tử Thái, tôi tin cậu ấy rất vui, tỷ lệ thành công cũng cao hơn."

      Đường Bội nhắm mắt, ngọn lửa từ từ dâng lên trong lòng.

      chỉ là phẫn nộ đối với Liên gia, chỉ là lửa giận đối với chuyện Liên tam thiếu làm với mẹ , còn có..... áy náy với Sở Quân Việt.

      biết vì chuyện hôm nay, Sở Quân Việt chuẩn bị bao lâu.

      Nhưng biết, nếu xuất , Sở Quân Việt trách , nhưng nhất định rất thất vọng.

      Nhưng điện thoại của vẫn thể nào gọi được.

      "Tôi phải Thụy Sĩ." đến sân bay, Đường Bội nhanh chóng cầm vali và hộ chiếu, xoay người với Lục Tử Mặc: "Còn về nguyên nhân, chờ tôi trở lại, tôi giải thích với Sở thiếu."

      " Đường...." Lục Tử Mặc nhíu mày.

      Trước giờ có ai, có thể làm cho gia chủ Sở gia chờ đợi.

      Chưa từng có.

      Cho dù bây giờ Đường Bội là độc nhất vô nhị trong lòng Sở Quân Việt, nhưng ta thể chắc chắn, nếu Đường Bội bỏ qua Sở Quân Việt như vậy, đợi khi trở lại, có còn nắm giữ vị trí đó trong lòng Boss .

      "Có thể cho tôi biết nguyên nhân ?" Lục Tử Mặc hỏi.

      ta tin tưởng, vừa rồi ngọt ngào mặt Đường Bội, phải giả, cảm thấy vui vẻ vì chuyện sắp xảy ra.

      "Mời lời thể hết." Đường Bội : "Sau khi về, hãy với Sở thiếu, tôi là vì Tử Thái, xin ấy đừng tức giận."

      Sân bay bắt đầu thông báo giờ bay, mời hành khách lên máy bay, Đường Bội chần chờ nữa, cúi người nhấc vali lên, xoay người làm thủ tục.

      Mặc dù Lục Tử Mặc biết mình nên ngăn lại, ta dám chắc, Boss có thể vì vậy mà tức giận hay .

      Vì Tử Thái?

      Tử Thái là ai?

      người đàn ông sao?

      Mắt Lục Tử Mặc đột nhiên trợn to, chẳng lẽ là..... Đường Tử Thái?

      ta khiếp sợ nhìn bóng lưng Đường Bội, như vậy, Lạc trong miệng Đường Bội vừa rồi là ai?

      Khi Đường Bội lên máy bay, lúc máy bay vững vàng cất cánh, Lục Tử Mặc thân mình trở lại thành phố S.

      Văn Tư Miểu thấy ta, lập tức trợn to hai mắt: "Đường Bội đâu?"

      " Thụy Sĩ rồi." Lục Tử Mặc tức giận .

      Nhìn Lục Tử Mặc nhíu chặt chân mày, Văn Tư Miểu nóng nảy: "Cậu cho ấy biết chuyện Sở thiếu làm sao?"

      " rồi." Lục Tử Mặc nhìn Văn Tư Miểu: "Nhưng ấy vẫn ."

      Trong lúc nhất thời Văn Tư Miểu còn gì để , chỉ có thể kinh ngạc nhìn Lục Tử Mặc.

      Văn Tư Miểu theo Sở Quân Việt, nên biết nhiều chuyện hơn Lục Tử Mặc. nhìn thấy ân ái giữa Boss và Đường Bội, biết chỉ cần nụ cười của kia cũng có thể làm 'ám dạ đế vương' tức giận yên lòng, cũng biết đối với Boss, quan trọng cở nào.

      "Lý do...." hổ là trợ lý đặc biệt của Sở Quân Việt, sau khi khiếp sợ, Văn Tư Miểu nhanh chóng bình tĩnh lại: " ấy làm vậy vì nguyên nhân gì?"
      Christhienbinh2388 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      71 (Tiếp theo)
      Mắt xuyên qua lớp kính, vô cùng sắc bén: "Lý do này, nhất định có thể thuyết phục Sở thiếu."

      Cơn giận của 'ám dạ đế vương' ai dám tùy tiện khiêu khích.

      Văn Tư Miểu lo lắng chỉ riêng Đường Bội, thấy Sở Quân Việt coi trọng chuyện này đến mức nào, nhất định phải bảo đảm, chuyện này ảnh hưởng đến Sở gia và tập đoàn Sở thị.

      Lục Tử Mặc còn chưa kịp trả lời, giọng còn lạnh và dễ nghe hơn của Văn Tư Miểu đột nhiên vang lên.

      "Đường Bội đâu?"

      Sở Quân Việt buồn bực tới lui trong thư phòng bốn tiếng, đoán được thời gian Đường Bội về, nên ra ngoài.

      Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc cứng đờ.

      Sở Quân Việt lạnh lùng nhìn Lục Tử Mặc, cau mày : "Cậu về mình?"

      để Lục Tử Mặc theo Đường Bội, mới xảy ra chuyện Đường Bội bị thương, bây giờ Lục Tử Mặc còn dám riêng, bỏ lại mình Đường Bội?!

      Mắt càng lạnh hơn.

      Lục Tử Mặc bị khí thế của trấn trụ, ngửa đầu nhìn Sở Quân Việt, vội vàng : " Đường Thụy Sĩ rồi."

      Sở Quân Việt gì, nhưng chân mày càng nhíu chặt hơn.

      "Lý do?" Tối hôm qua trong điện thoại, ràng Đường Bội đồng ý về trong hôm nay, Sở Quân Việt tin, người giữ lời.

      " ấy bảo tôi chuyển lời với , ấy vì Đường Tử Thái." Lục Tử Mặc lại .

      xong, Lục Tử Mặc cầu nguyện, mong Boss đừng tức giận, ta có dũng khí đứng trước mặt Boss giận dữ.

      Quả nhiên, chân mày Sở Quân Việt lập tức giãn ra.

      "Đường Tử Thái?" cau mày: " ấy tìm được cậu ta rồi?"

      Cho dù là , bây giờ cũng chỉ có thể chắc chắn Đường Tử Thái còn sống, nhưng thể nào tìm được tung tích của đối phương.

      ngờ Đường Bội lại đột nhiên tìm được em trai mình.

      Mặc dù thể kìm nén thất vọng trong lòng, nhưng Sở Quân Việt tức giận và lo lắng như lúc nãy nữa.

      Nên giọng điệu cũng ôn hòa hơn lúc nãy rất nhiều: " ấy biết khi nào? Làm sao biết?"

      Mới vừa yên lòng, chân mày Sở Quân Việt lại nhíu lại.

      Nếu như biết từ ngày hôm qua, Đường Bội hứa với mình, còn đồng ý hôm nay về.

      Như vậy, chỉ có khả năng là biết từ sau khi cúp điện thoại hoặc sáng hôm nay.

      Trong đầu có câu trả lời.

      Quả nhiên Lục Tử Mặc : " Đường biết lúc nào tôi biết, nhưng sáng nay, tôi nghe ấy chuyện điện thoại với người tên là 'Lạc'..."

      Đây là lần đầu, Lục Tử Mặc nhìn thấy trong mắt Boss nhà mình đều là u.

      Cũng là lần đầu tiên, cảm nhận trực tiếp lửa giận của 'ám dạ đế vương', ta cảm thấy khí xung quanh như bị đóng băng, làm cho giọng của ta cũng hạ thấp xuống, cuối cùng biến mất trong khí.

      " Thụy Sĩ." Sở Quân Việt : "Bây giờ, lập tức."

      "Sở thiếu?!" Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc kinh ngạc đồng thanh kêu thành tiếng.

      Khách khứa nhận được thiệp mời đều đến thành phố S.

      Có thể nhận được thiệp mời, đối với Sở gia mà , đều là đối tác quan trọng, còn có ít bạn bè thân thích của Sở gia.

      Chẳng lẽ Sở thiếu muốn bỏ mặc bọn họ, vì người phụ nữ mà bay đến Thụy Sĩ?!

      Sở Quân Việt nhắm mắt lại.

      Đường Bội về, tất nhiên rất thất vọng, nhưng đến mức tức giận.

      biết, đối với Đường Bội, Đường Tử Thái quan trọng đến mức nào.

      Làm người bao dung, chuyện giành vợ với em trai, Sở Quân Việt quyết cho phép xảy ra người mình, để tránh làm Đường Bội khó xử.

      Nhưng khi nghe được cái tên 'Lạc' từ trong miệng Lục Tử Mặc, nghĩ đến cái người đứng dựa ở cửa phòng bệnh kia, người đàn ông tuấn vô cùng thân quen với Đường Bội, khống chế được trái tim của mình nữa.

      "Buổi tiệc diễn ra trước thời hạn..." Khi Sở Quân Việt mở miệng lần nữa tỉnh táo hơn: "Vừa kết thúc, lập tức Thụy Sĩ."

      Toàn bộ Sở gia, từ xuống dưới đều bận như con quay.

      Tất cả khách khứa có mặt ở đây đều rất tò mò, cảm xúc của Sở thiếu, tại sao hôm nay lại biểu ra mặt?

      Nhưng đều mọi người càng tò mò hơn là, hiếm khi thấy biệt thự Sở gia được bố trí ấm áp và lãng mạn như vậy, nhưng bên cạnh Sở thiếu, tại sao vẫn thấy bóng dáng của phụ nữ?

      Buổi tiệc được kết thúc trong khí vội vả và ngột ngạt.

      Lúc đợi Văn Tư Miểu sắp xếp máy bay tư nhân, Sở Quân Việt đưa tay kéo cái nơ tây trang cổ.

      Vì chuyện hôm nay, nên ăn mặc vô cùng chỉnh tề, mặc lễ phục chính thống đuôi én màu đen, đeo nơ, tóc cũng được chải tỉ mỉ, nhìn vừa tuấn vừa nghiêm túc.

      móc chiếc nhẫn kim cương giá trị liên thành từ trong túi ra, tiện tay ném vào ngăn kéo bên trái bàn làm việc.

      ngồi ghế dựa rộng lớn, biết mình nên giận cá chém thớt, nhưng có làm sao cũng kiềm chế được lo lắng trong lòng.

      "Boss." Văn Tư Miểu gõ cửa phòng, thấp giọng : "Có thể rồi."

      Sở Quân Việt đứng lên.

      Lúc sắp tới cửa, đột nhiên vòng trở về, lấy chiếc nhẫn ra, bỏ lại vào túi.

      Sau đó, trước ánh mắt dám nhìn thẳng của Văn Tư Miểu, sãi bước ra ngoài.

      Lúc này, Đường Bội xuống sân bay Thụy Sĩ.

      Mở điện thoại lên, Lạc lập tức gọi tới.

      Đường Bội vừa ra ngoài, vừa nghe điện thoại của Lạc.

      "Em đến rồi." Bay mười tiếng, làm giọng của Đường Bội hơi khàn.

      "Công chúa của , hoan nghênh em đến Thụy Sĩ." Giọng của Lạc truyền qua điện thoại.

      nhìn về phía trước, thấy Lạc mặc áo khoác dài mỏng đứng đó mỉm cười nhìn .

      Cho dù đứng giữa vô số người Châu Âu cao lớn, Lạc cũng thấp hơn họ.

      Đôi mắt màu xanh lam mang theo ý cười nhìn Đường Bội, cất điện thoại, sãi bước tới cạnh .

      "Mệt ?" Lạc vuốt tóc Đường Bội, thấp giọng : "Xe ở bên ngoài, chúng ta thôi."

      xong, Lạc thuận thế nhận lấy vali trong tay Đường Bội, dẫn ra ngoài.

      Ở đây, là địa bàn của Lạc.

      Đường Bội gì, chỉ nhìn ra ngoài, khi bọn họ lên xe chạy khỏi sân bay, có mấy chiếc xe màu đen quá bắt mắt, yên lặng chạy theo sau.

      Lạc chú ý tới ánh mắt Đường Bội, mỉm cười với : " thích bọn họ theo?"

      Đường Bội lắc đầu.

      Ngồi máy bay thời gian dài, cho dù là , cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.

      Đưa tay chống đầu tựa lên cửa sổ, thấp giọng : "Bây giờ đến chỗ Tử Thái luôn?"

      "Đúng vậy." Lạc dừng chút, lại khẽ cười : "Vốn dĩ Liên gia muốn liên kết với Sở gia để nuốt trọn , nhưng gần đây, bọn họ lại giống như do dự."

      Lạc quay đầu nhìn Đường Bội cái, trong đôi mắt thâm thúy như biển xanh có chút hài hước: "Em , đây là vì cái gì?"

      Đường Bội đột nhiên cả kinh, khẽ cau mày nhìn Lạc.

      Lạc lại chuyên chú lái xe, tựa như câu vừa rồi phải do ta .

      Đường Bội híp mắt---- -----.

      Lạc ..... Nhắc nhở mình?

      Liên gia đối với mình, ra có ý tốt?

      khẽ cong môi, Liên gia như thế nào, muốn bình luận.

      Nhưng Liên tam thiếu..... muốn thân thiết gì với ông ta.

      Xe trực tiếp lái vào bãi đậu xe của bệnh viện ở Zurich.

      Bệnh viện này quá lớn, nhưng theo lời Lạc , ở đây chỉ có dụng cụ chữa bệnh tân tiến nhất thế giới, vì căn bệnh của Tử Thái, mà Liên gia gần như tìm tất cả các bác sĩ giỏi nhất thế giới về đây.


      vừa xuống xe, người đầu tiên nhìn thấy phải Tử Thái, mà là Liên Thiên Duệ.

      Từ lần gặp mặt lần trước, Đường Bội chưa từng gặp lại Liên Thiên Duệ.

      Thân là tổng giám đốc tập đoàn Liên thị, tất nhiên rất bận rộn.

      Đường Bội cũng hơi kinh ngạc, ngờ lại tự xuống bãi đậu xe chờ bọn họ.

      Lạc thờ ơ bên cạnh Đường Bội, cười như cười nhìn Liên Thiên Duệ cái, khẽ với Đường Bội: "Liên Thiên Duệ."

      "Em biết." Đường Bội cũng nhìn Liên Thiên Duệ, thấp giọng trả lời Lạc.

      Liên Thiên Duệ mặc tây trang màu đen, giống như lần đầu tiên gặp mặt, nút áo sơ mi vẫn vậy, cà ra vát màu xanh đen, vẫn nghiêm túc như vậy.

      Đường Bội gật đầu với cái, chủ động đưa tay ra: "Liên tổng."

      cười chào hỏi.

      Liên Thiên Duệ chăm chú nhìn lúc, rồi nắm lấy tay .

      Những vết chai tay Đường Bội nhàng lau qua bàn tay , làm cho Liên Thiên Duệ tự chủ được mà híp mắt.

      "Tử Thái đâu?" Đường Bội có ý hàn huyên với , vừa mở miệng thẳng vào vấn đề.

      Liên Thiên Duệ gì, xoay người dẫn bọn họ tới phòng bệnh.

      Đúng như lời Lạc , bệnh viện này lớn, nhưng trang thiết bị lại rất tiên tiến, nhìn là biết, người bình thường thể vào đây.

      đường , Đường Bội gần như gặp được ai.

      Thỉnh thoảng có hai bác sĩ mặc áo blue trắng ngang qua, bọn họ khách sáo chào hỏi Liên Thiên Duệ, dù nhìn thấy Đường Bội và Lạc, cũng tò mò quan sát.

      bệnh viện như vậy, thể nghi ngờ là họ rất chú trọng chuyện trị liệu cho khách hàng.

      Tầng cao nhất của bệnh viện, chỉ có phòng bệnh.

      Liên Thiên Duệ dẫn bọn họ đến đây, gõ lên cửa ba cái.

      "Mời vào." Giọng nam dịu dàng ràng vang lên.

      Nghe được giọng này, hốc mắt Đường Bội nóng lên---- ----.

      bao lâu được nghe giọng dịu dàng ấm áp của em trai?

      Hình như phát biến hóa của Đường Bội, Liên Thiên Duệ chủ động nhường đường, để Đường Bội đứng trước cánh cửa phòng bệnh.

      nhìn Lạc rồi khẽ với Đường Bội: "Chúng tôi vào."

      Cảnh chị em gặp lại nhau rất cảm động, mặc dù rất muốn xem, nhưng Liên Thiên Duệ vẫn khắc chế suy nghĩ của mình.

      vặn chốt cửa thay Đường Bội, né người qua bên để qua.

      "Là hả?" lâu mà thấy ai vào, giọng của Tử Thái lại vang lên lần nữa.

      Đường Bội hít thở sâu, đưa tay đặt lên cửa phòng bệnh.

      Từ sau khi mẹ chết, và em trai sống nương tựa vào nhau. Tử Thái là người thân duy nhất của thế giới này, mặc dù cậu thể nhược nhiều bệnh, nhưng cậu lại rất hiểu lòng người, cậu là động lực và an ủi để kiên cường sống tiếp.

      Nhưng sau khi biết được chân tướng từ miệng Tôn Mặc Vân, Đường Bội có chút biết phải đối mặt với Tử Thái như thế nào.

      có mặt của , làm mẹ thể gả cho Đường Phong Ngôn.

      Ba của , là người làm cho Tử Thái mất tuổi thơ khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác từ khi mới sinh ra.

      .....

      nên đối mặt với Tử Thái như thế nào đây?!

      Tay Đường Bội run rẩy.

      ràng cửa khóa, nhưng nặng tựa ngàn cân, làm có dũng khí đẩy ra.

      Đến khi bàn tay nhàng nắm lấy tay .

      Liên Thiên Duệ gì, cũng nhìn Đường Bội, chỉ giúp đẩy cửa phòng bệnh ra, rồi lập tức thu tay lại.

      "Cám ơn." Đường Bội thấp giọng .

      nhìn biểu cảm mặt Liên Thiên Duệ, mà hít sâu lần nữa, bước vào phòng bệnh.

      Phòng bệnh rộng lớn sáng sủa, giường bệnh trắng nõn rộng rãi, Đường Tử Thái ngồi dựa vào đầu giường.

      Giống như trong trí nhớ của Đường Bội, chàng trai trước giờ có sức khỏe bình thường như các bạn cùng lứa, thể chạy nhảy vui chơi dưới trời xanh mây trắng, mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Cậu luôn cố gắng hết sức, vô cùng hiểu chuyện, luôn muốn dành cho Đường Bội an ủi lớn nhất.

      Dù thế giới của cậu, vĩnh viễn chỉ có mảnh trời qua khuôn cửa sổ.

      Nghe thấy tiếng bước chân, Đường Tử Thái quay đầu nhìn về phía cửa.

      Nụ cười mặt Đường Bội lập tức cứng lại.

      Nhưng rất nhanh, nụ cười tươi rói như đóa hoa nở rộ xuất mặt cậu.

      "Chị." Đường Tử Thái đột nhiên vén chăn lên, bước xuống giường.

      Thân thể cậu so với Đường Bội nhìn thấy lần trước cường tráng hơn, sắc mặt cũng hồng nhuận, có thể thấy cậu được chăm sóc rất tốt.

      "Chị." Gần như là vừa kêu to vừa nhào tới, cậu thanh niên gầy gò cao hơn Đường Bội chút đột nhiên đưa tay ra, ôm chặt lấy Đường Bội.

      "Tử Thái...." Đường Bội đưa tay ôm lấy cậu, em trai chưa bao giờ thay đổi, vẫn dịu dàng và ấm áp như thế, trong chớp mắt, mặt đầy nước mắt.

      "Tử Thái...." nhịn được lẩm bẩm kêu, đưa tay ôm chặt sống lưng cao ngất của em trai.

      "Chị, em rất vui!" Chiếc cằm thon gầy của Đường Tử Thái chống lên vai Đường Bội, cảm nhận được bên cổ dần ấm lên, Đường Tử Thái nghẹn ngào : "Em rất nhớ chị!"

      "Chị cũng vậy." Hai tay Đường Bội càng thêm dùng sức: "Chị còn tưởng rằng.... Còn tưởng rằng được gặp lại em nữa. Là chị tốt, tin Đường Phong Ngôn, giao em cho ông ta.... Chị xin lỗi em, Tử Thái.... Chị có lỗi với em...."

      "Chị hề có lỗi với em." Đường Tử Thái dừng chút.

      Cậu muốn gì đó, bổng nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra lần nữa.

      Cánh tay ôm Đường Bội của Đường Tử Thái đột nhiên cứng đờ.

      Đứng trước cửa phòng bệnh, là người đàn ông trung niên cao lớn đứng ngược sáng.

      Đường Tử Thái thấy biểu cảm mặt ông ta, nhưng có thể cảm nhận được, đôi mắt kia lạnh lẽo nhìn Đường Bội, lạnh như băng, chút tình cảm nào.

      Hai cánh tay cậu đột nhiên căng thẳng, càng ôm Đường Bội chặt hơn.

      Nét mặt vốn ôn hòa, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.

      chút thối lui, cùng người nọ nhìn nhau!

      --- --- Hết chương 71 --- ----
      Thảo17, thienbinh2388Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 72.1: Liên tam thiếu

      Phát giác Đường Tử Thái đột nhiên cương cứng, Đường Bội nhíu đôi mày thanh tú, tay vỗ lưng cậu, hỏi: "Tử Thái?"

      Đường Tử Thái có động tác, vẫn lạnh như băng nhìn người kia, nhưng biểu cảm mặt dần trở nên dịu dàng.

      " sao." Cậu giọng : "Chỉ vì quá nhớ chị, nên có hơi khẩn trương."

      Khi chuyện với Đường Bội cậu rất dịu dàng, tươi cười.

      Nhưng khi nhìn người kia, lại lạnh như băng, xa cách ngàn dặm.

      Đường Bội nào có dễ gạt như vậy, dù nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng khí trong phòng thay đổi, em trai đột nhiên lạ thường, làm từ từ bình tĩnh lại.

      lại vỗ lưng Đường Tử Thái, muốn rời khỏi ngực cậu.

      Cánh tay ở hông đột nhiên căng thẳng, Đường Tử Thái lại càng ôm chặt hơn.

      " sao đâu." Đường Bội dịu dàng trấn an : "Chị đâu hết, chị bảo vệ em."

      "Ha ha...." Đường Tử Thái vẫn chưa đáp lại người đàn ông đứng ở cửa đột nhiên cười to.

      Tiếng cười vô cùng dễ nghe, mang theo ưu nhã của đàn ông thành thục, khiêu khích lòng người.

      Nhưng nụ cười kia chứa đầy khinh thường, chút che giấu, ràng cho mọi người ở đây biết, ông ta cười nhạo Đường Bội, biết tự lượng sức mình.

      "Người này....." Người đàn ông trung niên từ từ vào phòng bệnh.

      Ông ta mặc âu phục màu xám tro cắt may vừa người, tóc hơi bạc được cắt tỉa chỉnh tề.

      Nếu như nhìn kỹ, có thể thấy ở khóe mắt ông ta có nếp nhăn, nhưng điều đó cũng ảnh hưởng tới sức quyến rũ của ông ta.

      Sống mũi thẳng tắp, lông mày rậm như Liên Thiên Duệ, nhưng lại làm cho ông ta càng thêm tuấn, người mang theo cảm giác tang thương nhàn nhạt.

      Trong đôi mắt như băng tuyết ngàn năm, đầy đếm xỉa và chế giễu, nhưng chỉ cần cái chớp mắt, cũng khiến phụ nữ như thiêu thân cam tâm tình nguyện lao đầu vào lửa.

      Người đàn ông trung niên cực kỳ tuấn này, có thứ mà đàn ông trẻ tuổi có, thứ thời gian ban tặng, cơ trí và ưu nhã.

      Ông ta tùy ý đứng đó, cho dù là Liên Thiên Duệ - người đàn ông vô cùng xuất sắc, tổng giám đốc tập đoàn Liên thị, cũng bị yếu thế dưới hào quang của người này.

      Chỉ có Lạc.

      Lạc chút để ý theo người đàn ông trung niên vào phòng bệnh, thong thả tới bên cạnh Đường Bội.

      Nụ cười hài hước từ từ lan ra khóe môi, biểu cảm trào phúng, chút đếm xỉa khí thế của người đàn ông trước mặt, thờ ơ : "Lâu rồi Liên tam thiếu quan tâm chuyện của tập đoàn, xem ra còn quen thuộc với chuyện vận hành của Liên thị rồi."

      Lạc khẽ hất càm về phía Liên Thiên Duệ, cười : "Tam thiếu cứ hỏi Liên tổng thử, bây giờ Bội Bội đối với Liên thị, có ý nghĩa như thế nào?!"

      Người đàn ông trung niên tràn đầy sức quyến rũ, ánh mắt đầy khinh thường, chính là nhân vật truyền kỳ của Liên thị - Liên tam thiếu.

      Khi nghe được tiếng cười của ông ta, trong lòng Đường Bội lập tức xẹt qua vô số ý niệm.

      nhớ lại lời của Đường Phong Ngôn và Tôn Mặc Vân.

      Nhớ lại tuổi thơ đầy khó khăn, áp lực và giá rét.

      Nhớ tới em trai khôn khéo hiểu chuyện, nhưng thân thể gầy yếu.

      Cuối cùng tất cả hình ảnh đọng lại gò má đầy nước mắt của mẹ, dung nhan sớm già nua tiều tụy, chỉ mới ba mươi tuổi, mà tóc bạc phơ.

      hít sâu cái, chậm, nhưng kiên định đẩy em trai ra, chậm rãi xoay người.

      Liên Tu Cận trước mặt, có chút khác biệt so với hình ảnh trong tạp chí và tin tức mà nhìn thấy.

      người ông ta, ưu nhã ung dung, tràn đầy khí chất quý tộc khiến người ta say mê, cho dù biết người đàn ông này tuyệt đối dừng lại, nhưng dù chỉ có thể ở bên cạnh ông ta giây, có thể được ông ta nhìn chăm chú, chi cần như vậy thôi, cũng có vô số phụ nữ lao đầu vào.

      Bây giờ Liên tam thiếu đứng trước mặt Đường Bội, giống như thanh kiếm dần lộ ra mũi nhọn, lạnh lẽo sắc bén.

      có khí chất ưu nhã, cũng có nụ cười yếu ớt.

      Có chăng là khinh thường.

      Nhưng khi nhìn ông ta, mắt Liên Tu Cận nhanh chóng lóe lên, chút thất vọng dễ phát giác.

      Chút thất vọng kia biến mất cực nhanh, mọi người đều cảm nhận được biến hóa của ông ta.

      Nhưng Đường Bội nhìn thấy.

      vỗ lên cánh tay của em trai đặt hông mình, trấn an tỏ ý sao, sau đó cười chúm chím nhìn Liên Tu Cận.

      "Lần đầu gặp mặt, Liên tam thiếu." Đường Bội cong môi, cười khẽ nhìn Liên Tu Cận, tự giới thiệu mình: "Tôi là Đường Bội."

      Nhưng nụ cười kia, chỉ dừng lại ở bên ngoài, hề chạm đến đáy mắt.

      quý ông có giáo dục tốt, mặc dù vô cùng bất mãn và khinh thường Đường Bội, nhưng Liên Tu Cận vẫn đưa cánh tay ra.

      Đường Bội cúi đầu nhìn cái tay kia mấy giây, nhưng nắm.

      khí trong phòng bệnh có chút lúng túng,

      Liên Tu Cận giống như cảm thấy gì có gì ổn, giống như cảm nhận được lễ phép của Đường Bội đối với mình.

      Ông ta vẫn kia nhẫn đưa cánh tay ra.

      Kiên nhẫn như vậy, động tác đầy bao dung, nhưng biểu cảm mặt càng lúc càng khinh thường.

      Cho dù Lạc vậy, nhưng ánh mắt khi nhìn Đường Bội của Liên Tu Cận, vẫn dò xét, từ cao nhìn xuống, giống như nhìn cái gì đó dơ bẩn, mang theo nhẫn và kiên nhẫn hờ hững.

      Đường Bội đột nhiên cười khẽ.

      Đôi mắt dời khỏi cánh tay kia, dời lên ống tay áo âu phục đắc tiền, chuyển đến chiếc áo sơ mi có giá trị , cà vạt, cuối cùng là mặt Liên Tu Cận.

      "Rất thất vọng đúng , Liên tam thiếu." Đôi mắt Đường Bội lạnh như băng, nhưng lại cười tươi: "Mặc dù phải là chuyện làm người ta vui vẻ gì, nhưng dáng dấp của tôi giống Đường Phong Ngôn nhiều hơn."

      và Đường Phỉ Phỉ có năm phần tương tự, vì hai người giống Đường Phong Ngôn. Lúc còn trẻ Đường Phong Ngôn thua xa bây giờ, chính là nhờ dáng vẻ tuấn, mới bắt được tim Tôn Mặc Vân.

      Lời vừa ra, ngay cả ánh của Liên Thiên Duệ khi nhìn Đường Bội, cũng trở nên trầm.

      Cánh tay ôm hông Đường Bội của Đường Tử Thái, càng thêm căng thẳng.

      Lạc chậm rãi, giống như lơ đãng, tới giữa Đường Bội và Liên Tu Cận, để đảm bảo nếu như Liên Tu Cận có ra tay làm gì đó bất lợi với Đường Bội, ta có thể ra tay ngay lập tức.

      Nụ cười mặt Liên Tu Cận hoàn toàn biến mất, đôi mắt tối tăm nhìn Đường Bội, trầm giọng : " Đường có ý gì?"

      Đường Bội cười khẽ.

      Cuối cùng cũng đưa tay ra nắm lấy tay Liên Tu Cận, lòng bàn tay được bảo dưỡng cực tốt và lòng bàn tay có vết chai nhàn nhạt chạm vào nhau, khẽ cười : " đôi tay như vậy, bề ngoài như vậy, đúng là làm cho người ta nhìn ra tuổi của tam thiếu. Khó trách qua nhiều năm, Liên gia thay đổi liên tục, nhưng cái tên của tam thiếu vẫn chưa từng thay đổi."

      nhìn thẳng vào mắt Liên Tu Cận, đối mặt với người có danh thiên tài của 20 năm trước, từng làm cho vô số người kinh ngạc, Liên tam thiếu, chút sợ hãi nào.

      Tay Đường Tử Thái đổ mồ hôi.

      Thời gian cậu ở đây tính là ngắn, cho nên biết , người đàn ông trước mắt này có bao nhiêu tình bất định.

      Mấy phút trước, ông ta có thể hiền hòa dịu dàng, ân cần hỏi han bạn.

      Nhưng giây tiếp theo, lại che giấu chút chán ghét với bạn, lạnh lùng phất tay áo bỏ .

      Tử Thái quen với Liên Tu Cận như vậy, nhưng muốn Liên Tu Cận làm bị thương chị của mình.

      "Chị." Cậu trầm ngâm mấy giây, lập tức lên tiếng dời lực chú ý của mọi người: "Ngồi máy bay lâu như vậy có mệt ? Chị có muốn nghỉ ngơi trước ?"

      Lực chú ý của Đường Bội quả nhiên dời về người em trai mình.

      quay đầu ân cần nhìn cậu, để ý ánh mắt của Liên Tu Cận nữa, dịu dàng với em trai: "Chị mệt, ngược lại là em.... Tử Thái...."

      Đường Bội đưa tay bóp tay cậu, rất hài lòng cảm xúc dưới tay.

      So với lần trước, ít nhất, còn chỉ có da bọc xương.

      "Phẩu thuật chuẩn bị tới đâu rồi?" Đường Bội hoàn toàn đếm xỉa đến tồn tại của Liên tam thiếu, chỉ chuyên chú quan tâm Đường Tử Thái.

      Bọn họ xa cách gặp lại, dĩ nhiên Đường Bội có rất nhiều chuyện với với em trai, nhưng cũng biết, bây giờ đối với cậu mà , quan trọng nhất là phẩu thuật.

      "Gặp được chị, vậy hoàn toàn có vấn đề." Đường Tử Thái mỉm cười nhìn Đường Bội.

      Cậu hơi khom người, kéo Đường Bội vào ngực mình. Che dưới đôi cánh của mình, thay chặn lại ánh mắt thiện ý của Liên Tu Cận.

      Đây là người cậu nhất thế giới này, cũng là người thân duy nhất.

      , cậu cố chịu đựng qua cuộc phẩu thuật, cố gắng khỏe lại.

      Nhìn hai chị em coi ai ra gì ôm nhau trước mặt mọi người, khóe môi Lạc cong lên thành nụ cười tà ác yếu ớt.

      Lạc vẫn thờ ơ đứng giữa Đường Bội và Liên Tu Cận, hai tay đút trong túi áo khoác, im lặng nhìn vị Liên tam thiếu nổi tiếng kia.

      Liên Tu Cận có rất nhiều tình nhân, nhiều đến mức ngay cả tòa soạn chuyên theo dõi scandal của doanh nhân cũng lười ghi chép về tình nhân của ông ta.

      Mọi người đều ông ta vô tình vô tâm, là lãng tư trăng hoa nhất.

      Cũng là lãng tử tuấn nhất, quyến rũ nhất.

      Nhưng Lạc cho là vậy.

      Có vài người, thể nhìn bề ngoài.
      Thảo17, thienbinh2388Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :