1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương - Tra Tiểu Cửu (68.1/138)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.2:

      Dịch: ~Mel~

      Mặc dù sắc mặt bà thoạt nhìn có vẻ tốt, nhưng vẫn dùng vẻ cao cao tại thượng để nhìn Đường Phong Ngôn. Người đàn ông này với giúp đỡ của nhà họ Tôn mới miễn cưỡng đứng lên được, bà sớm biết rằng ông ta là người vô tình máu lạnh, chỉ trách mình lúc trẻ có mắt như mù, lại thương người đàn ông như vậy.

      Chỉ là sao, bà sớm biết rằng ông ta là người như thế, nên sớm để lại bằng chứng, khiến ông ta thể vào khuôn khổ.

      “Đường Phong Ngôn, ông đừng quá đắc ý.” Tôn Mặc Vân chống hai tay lên chiếc bàn lớn của Đường Phong Ngôn, lạnh lùng nhìn ông ta từ cao xuống, nhàn nhạt :

      “Năm đó xảy ra chuyện gì, ông nghĩ tôi hủy chứng cứ sao? Tôi sớm biết ông là tên trở mặt vô tình, cho nên tất cả chứng cớ đều bị tôi giữ lại.... Ông xem... Nếu mấy thứ này lọt vào tay Đường Bội, với tính cách của nó, trước tiên nó chỉnh chết Đường gia, hay là chỉnh chết nhà họ Tôn đây?”

      “Bà cái gì?” Đường Phong Ngôn ngẩng đầu nhìn Tôn Mặc Vân, lạnh lùng : “Những chứng cứ ấy, bà vẫn còn giữ?”

      Ông đột nhiên đưa tay, bóp chặt cổ Tôn Mặc Vân, lạnh lùng : “Năm đó, phải chúng ta thương lượng rồi sao? Tôi với bà ấy ly hôn, bà hủy những thứ đó, hơn nữa còn hủy trước mặt tôi?”

      “Đường Phong Ngôn...” Tôn Mặc Vân khinh thường nhìn Đường Phong Ngôn, tay cổ bà khiến bà hơi khó thở, đây là chồng bà, là người bà chung chăn gối hơn mười năm, người bà trăm phương ngàn kế cướp cho bằng được...

      chút dịu dàng trong ánh mắt bà cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn, bà lạnh lùng nhìn Đường Phong Ngôn, sau lúc lâu cười khanh khách : “Con nhà họ Tôn nuôi lớn, sao có thể bị tình làm u mê? Ông nghĩ rằng tôi giống người vợ trước yếu đuối có năng lực của ông sao?’

      “Bốp.” thanh vang lên, Tôn Mặc Vân bị Đường Phong Ngôn hất mặt đất.

      Đường Phong Ngôn quả thực cảm thấy kinh sợ khó hiểu, ông quả coi thường người đàn bà này, cho rằng năm đó bà ta bị ông mê hoặc đến mất hết lý trí.

      Vì thế, bây giờ, bị bà ta cắn lại cái!

      Ông hơi nheo mắt lại, nhìn Tôn Mặc Vân từ từ bò từ mặt đất lên, hơi sửa sang lại quần áo.

      Sắc mặt bà ta tuy vẫn u như cũ, nhưng cười nghạo nghễ với Đường Phong Ngôn : “Ông xã tốt của tôi, con rể tốt của nhà họ Tôn, tôi chờ tin tốt lành từ ông.”

      Bà dừng lại chút rồi : “Phỉ Phỉ cũng muốn ăn bữa cơm tối với ba nó đấy. Là cá chết lưới rách, hay mọi người cùng nhau sống sót, Đường Phong Ngôn, ông hãy suy nghĩ cho .”

      Bà ta đột nhiên cười, bắt chước giọng điệu của Đường Phong Ngôn với ông ta: “Đừng tôi vô tình, tôi cũng cho ông 24 giờ để suy nghĩ, 24h sau nếu nhà họ Tôn vẫn như vậy, chứng cứ chuyển đến tay Đường Bội.”

      xong, bà vuốt tóc, ưỡn ngực, ngẩng đầu ra khỏi văn phòng Đường Phong Ngôn.

      Tiếng giày cao gót càng ngày càng xa dần, sắc mặt Đường Phong Ngôn cũng trở nên.

      Nếu giúp đỡ nhà họ Tôn, đối đầu với nhà họ Sở!

      Đây là chuyện, tại Đường Phong Ngôn ông làm được.



      Mặc dù Đường Bội có
      [​IMG]
      nhoxbina, Chris, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.3:

      Dịch: ~Mel~

      Khi ở nhà, Sở Dực Thành ăn mặc thoải mái hơn nhiều.

      tại là tháng năm, mặc chiếc áo T-shirt dài tay màu đen, quần dài màu xanh đậm, đùi lộ ra vừa dài vừa thẳng.

      Ngày đó trong buổi họp báo phim của studio, hình tượng tinh xã hội mang giày Tây biến mất, ta vẫn đeo chiếc mắt kính gọng đen, đẩy ly nước ép trái cây đến trước mặt Đường Bội, tùy ý ngồi vào đối diện , quan tâm hỏi:

      “Vết thương cánh tay ổn chưa?”

      Đường Bội vừa cười vừa xắn tay áo lên, phía được băng bó sạch , nhưng ít băng gạc hơn, thoạt nhìn quá mức dữ tợn.

      “Cũng may chỉ xước da, nếu như tổn thương đến gân cốt, muốn dưỡng khỏi phải cần thời gian rất lâu.”

      Trong mắt Sở Dực Thành chợt lóe lên tia áy náy, rất nhanh :

      “Người hiền có trời phù hộ, chú nghe tình hình hôm đó vô cùng nguy hiểm, may mà cháu sao, bằng có lẽ Quân Hàn phát điên.”

      ta cười cười : “Có lẽ cháu chưa nhìn thấy, biệt hiệu ‘ám dạ đế vương’ của nó ngoa đâu, cho dù nó chỉ đứng ở đó làm gì cả cũng khiến cho người xung quanh dám thở mạnh.”

      Đường Bội hé miệng cười: “Chú , chú cũng biết biệt hiệu của ấy.”

      “Chính nó cũng biết, nhưng ai dám gọi trước mặt nó thôi.” Sở Dực Thành nhanh chậm .

      Giọng điệu ta hết sức bình thường, giống như gọi Đường Bội đến chỉ là trưởng bối quan tâm đến hậu bối mà thôi: “Chú bị nhà họ Sở gạch tên, cả đời được bước vào biệt thự chính của nhà họ Sở ở thành phố S, nếu chú đến thăm cháu. Phiền cháu bị thương lại còn tự mình đến đây.”

      “Bị nhà họ Sở...gạch tên?” Đường Bội hơi kinh ngạc.

      Sở Quân Hàn khi nhắc đến Sở Dực Thành luôn gọi là ‘chú

      Lần đầu tiên gặp mặt, trước mặt mọi người Sở Quân Hàn cũng gọi ta là chú .

      Khi ấy, phần đông giới thượng lưu thành phố S cũng có mặt, Sở Dực Thành phóng túng, ngang ngạnh, quả coi mọi người ra gì. Đường Bội còn tưởng rằng do ta độc lập quen rồi, hơn nữa người có khí chất phản nghịch của người làm nghệ thuật, mới có thể rời khỏi nhà họ Sở đến đây sống mình.

      nghĩ tới, ta lại bị nhà họ Sở gạch tên.

      Sở Dực Thành cười ôn hòa với Đường Bội, : “Chuyện đó nhiều năm rồi, có lẽ Quân Hàn kể cho cháu nghe những chuyện này. Nếu như muốn biết, chờ thời gian thích hợp, chú cho cháu biết.”

      ta xong, đưa kịch bản trong tay cho Đường Bội: “Kịch bản này chú sửa lại mấy chỗ, chờ cháu đóng xong phim của Tần Hạo Diễm, có thể gia nhập đoàn phim rồi.”

      “Ừ.” Đường Bội gật đầu, nhận lấy kịch bản.

      ra, kịch bản sửa lại cũng nhiều, Đường Bội liếc mắt nhìn, có thể hiểu được vài chỗ sửa đổi.

      Ánh mắt dừng lại kịch bản lát, những chuyện này có thể trong điện thoại, Sở Dực Thành phải là loai người như thế, biết bị thương, còn đặc biệt gọi đến đây chuyến.

      ta tuyệt đối có lời gì đó muốn với .

      “Chú nhớ, chứ từng với cháu, cảnh diễn quan trọng nhất chính là khi nữ chính lột xác về mặt tính cách.” Sở Dực Thành từ từ thả lỏng bản thân, tựa người ghế sofa, chậm rãi :

      “Còn nhớ ?”

      Đường Bội buông kịch bản xuống, ngẩng đầu đối diện với Sở Dực Thành.

      Trong ánh mắt đối phương, có ánh sáng khó lường, sâu thấy đáy.

      Từ mức độ nào đó mà , Sở Dực Thành rất giống với Sở Quân Hàn, bao giờ để người khác nắm được suy nghĩ thực của mình, cũng dùng bề ngoài để lừa gạt rất nhiều người, khiến họ xem cường đại của hai người.

      “Đối với nữ chính Bạch An mà , khoảng thời gian thay đổi cuộc đời chính là ba năm ấy, có lẽ là ba năm đau khổ nhất trong đời . Nhưng chỉ có đau khổ như vậy, ấy mới có thể phá kén thành
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.4:

      Dịch: ~Mel~

      Sở Dực Thành ước chừng cũng biết cầu của mình quá mức khó khăn, nếu phải bản lĩnh Đường Bội rất cao, có lẽ bị thương nghiêm trọng thậm chí là mất mạng.

      ta tìm Sở Quân Hàn, nhưng Sở Quân Hàn gì, chỉ đem video tai nạn ngày hôm đó đưa cho Sở Dực Thành.

      Trong trường hợp khiến lòng người chấn động ấy, nếu phải Đường Bội có thể tự cứu, nếu như cứ như vậy ngã nhào xuống chân dốc, cuối cùng biến thành hình dạng gì.

      Mình quả làm khó người khác.

      Đổi chỗ lại, nếu có người đối phó với Thích Bạch Phong như thế, chỉ sợ mình cũng vận dụng tất cả thế lực mà mình có thể, liều mạng với người đó.

      Nhưng...

      đời này...

      Chỉ có Thích Bạch Phong mà thôi!

      Sở Dực Thành than
      [​IMG]
      Thảo17, Chris, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67.1: Ghen

      Dịch: ~Mel~

      Đường Bội nhàng tháo dây an toàn người, rất bình tĩnh : “Xem ra là nhắm vào chúng ta rồi.”

      Lục Tử Mặc hề động đậy, yên tĩnh nhìn hai chiếc xe phía trước, khóe mắt đảo qua kính chiếu hậu, có lẽ đoán được đường thoát hiểm và tận dụng thời gian, nên khẽ với Đường Bội: “ lát nữa, trước, bọn họ cứ để tôi đối phó.”

      “Là địch hay là là bạn, vẫn chưa ràng, hà tất phải kích động như vậy?” Đường Bội nhàng gõ ngón tay thon dài cửa kính xe, mặt lộ ra nụ cười tự tin, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Lục Tử Mặc hỏi: “ có súng ?”

      biết rất mạnh, cũng biết rất độc lập.

      Ngày đó, trong buổi đấu giá ở biệt thự nhà họ Sở, cũng có mặt.

      Hàng loạt động tác kinh tài tuyệt diễm của Đường Bội thu hút toàn bộ chú ý của Sở Quân Hàn, áp chế những người có mặt, cũng khiến Lục Tử Mặc nhớ kỹ xuất sắc này.

      Nhưng mà...

      theo bản năng nhìn thoáng qua Đường Bội, trong mắt , màn biểu diễn lúc trước gần như chỉ mang ý nghĩa tính chất, ngay cả khi Đường Bội khỏe lại, cũng nên dùng súng.

      Đường Bội vừa vặn chờ đợi trả lời, thấy nhìn qua, mỉm cười với , có chút kinh ngạc.

      “Chưa? Vậy phải nên...”

      Lục Tử Mặc chần chờ trong giây lát, biết tầm quan trọng của Đường Bội đối với Sở Quân Hàn, biết thế lực hắc đạo đụng đến bảo bối mà Sở thiếu thương dẫn đến hậu quả gì.

      Nhưng sau lát, vẫn đưa tay rút cây súng màu đen khéo léo từ trong âu phục ra.

      thuận thế cầm lấy.

      Ngón tay thon dài mơn trớn thân súng, lên còi vài cái, khiến Lục Tử Mặc liếc cái nhìn ra, tuyệt đối là người trong nghề.

      Đường Bội dường như có cảm giác với ánh mắt tìm tòi của Lục Tử Mặc, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

      Chỗ bọn họ tại, là đường ngoại ô thông đến biệt thự nhà họ Sở.

      Khác với thành phố phồn hoa, người ở đây ít lui tới, xe cũng vắng.

      đường bằng phẳng rộng rãi trống trải, cũng khó trách đối phương dám cản trở xe bọn họ giữa ban ngày ban mặt.

      Sau khi bốn chiếc xe dừng lại, rất lâu sau cũng có động tĩnh gì.

      Đường Bội chớp mắt, đột nhiên đẩy cửa xe ra.

      Hôm nay gặp Sở Dực Thành, mặc áo khoác âu phục tương đối thoải mái, khiến trông rất gọn gàng, nhanh nhẹn.

      Lúc này chút sợ hãi đứng ở bên cạnh cửa xe, nhưng để ngăn chặn bốn chiếc xe , phải khâm phục dũng khí của này.

      Lục Tử Mặc vội vã theo Đường Bội xuống xe.

      tiến lên bước đứng ở bên cạnh Đường Bội, hạ giọng với : “Đừng kích động, nơi này cũng xa nhà họ Sở”

      “Đối với cùng loại người, chỉ khi mạnh hơn bọn họ, mới khiến họ tâm phục khẩu phục, đến gây phiền toái cho nữa.” Nụ cười mặt giảm, nhìn bốn chiếc xe hơi có rèm trước sau, cười xinh đẹp :

      “Tôi nghĩ, người tại ngăn chúng ta, chính là loại người này.”

      ôm hai tay trước ngực, nâng chiếc cằm ngạo nghễ, : “Tôi xuống xe rồi, còn thân sao?”

      Giữa bốn chiếc xe vẫn im lặng, xuyên qua cửa kính sổ xe, Đường Bội có thể nhìn thấy mấy tên vệ sĩ ngồi ở phía sau tay lái, gần như cho rằng mấy chiếc xe này chỉ dừng ở đường, phải nhắm vào mà đến.

      Đúng lúc này, phía xa xa đột nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô.

      Đường Bội nhướng mắt nhìn, nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ hoa sen, rít gào mà đến.

      Hai chiếc xe cản ở trước mặt bọn họ, giống như có ăn ý, vội vàng khởi động xe sang hai bên, nhường đường cho chiếc xe thể thao đó.

      Lục Tử Mặc hơi lo lắng bước lên trước bước, chắn Đường Bội ở sau lưng mình.

      Đường Bội cười an ủi ta, quá để ý chiếc xe thể thao đến trước mặt mình.

      Trong nháy mắt, chiếc xe chỉ còn cách họ mấy thước, khi sắp gần cán lên Đường Bội, chiếc xe ấy đột nhiên xoay đuôi xe, vững vàng dừng ở trước hai chiếc xe hơi màu đen.

      Cửa bốn chiếc xe bỗng được mở ra cùng lúc.

      Bao gồm cả người lái xe, có khoảng 16 người đàn ông mặc âu phục màu đen.

      Bề ngoài của bọn họ đều rất bình thường, nhưng vóc người lại nổi bật, hết sức cao gầy.

      Cửa chiếc xe màu đỏ được đẩy ra.

      Đường Bội hơi nheo mắt lại.

      đôi chân thon dài trắng noãn lộ ra, sau đó là chiếc váy ngắn màu xanh, khéo léo ôm lấy vòng eo xinh xắn kết hợp với chiếc áo khoác comple vừa người, áo sơ mi trắng gọn gàng để mở hai nút áo, lộ ra cái cổ trắng noãn với xương quai xanh như như .

      Ở giữa xương quai xanh là sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh.

      Cùng kiểu dáng với đôi khuyên tai bạch kim đeo lỗ tai ta.

      Nhưng những thứ ấy cũng bì với dung mạo của ấy.

      Chiếc cằm khéo léo đường cong hoàn mỹ, sóng mũi cao mà thẳng, dưới đầu mũi , là đôi môi hình trái tim xinh xắn.

      Lông mi dài dài khiến trông ngọt ngào hồn nhiên như búp bê, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra ánh sáng bình tĩnh lý trí, cả người toát lên vẻ cao quý như nữ vương.

      ta tao nhã đứng ở bên cạnh xe, 16 tên vệ sĩ đồng loạt gọi “Đại tiểu thư” chậm rãi tới trước mặt Đường Bội.

      Dáng người Đường Bội cao gầy, người phụ nữ trước mặt thấp hơn nửa cái đầu.

      Nhưng giày cao gót dưới chân ta cũng cao, phù hợp với lái xe. ta trông lớn hơn Đường Bội vài tuổi.

      Khi đến gần, Đường Bội nhìn thấy mặc dù mặt ta trang điểm hết sức tinh tế, nhưng trong mắt lại lộ ánh sáng tang thương.

      phải ‘kiểu u buồn’ của những học đòi mà là dấu vết ấy trải qua năm tháng.

      Hơn nữa, người ấy lại dung hợp vẻ ngọt ngào và cao quý khiến Đường Bội có thể mơ hồ đoán ra ấy là ai.

      Người phụ nữ xa lạ, đến trước mặt Đường Bội, cũng liếc nhìn những người cao to bên cạnh.

      Lúc này, ta đứng ở trước mặt Đường Bội, cần ngửa đầu lên mới thấy dáng dấp của . Nhưng cho dù nhìn lên, ánh mắt và nét mặt ta giống như nhìn xuống chúng sinh.

      Là cao thể chạm như vậy.

      đánh giá Đường Bội từ xuống dưới hồi lâu, Đường Bội vẫn ôm hai tay ở trước ngực, khóe môi vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt tùy ta đánh giá.

      Mãi đến khi Lục Tử Mặc hơi thiếu kiên nhẫn, về phía trước đứng ở bên cạnh Đường Bội.

      ta mới dời mắt khỏi người Đường Bội nhìn sang Lục Tử Mặc, hơi châm biếm : “Độ bình tĩnh của Lục tiên sinh dường như kém xa Đường tiểu thư, thảo nào Sở thiếu luôn luôn vừa mắt với bất kì nào, lại có thể vừa mắt với .”

      ta vừa vừa nhìn Đường Bội, cười xinh đẹp, cười đến cong cong đôi mắt to, thậm chí chủ động vươn tay ra với Đường Bội, tự giới thiệu :

      “Rất vui vì hôm nay được gặp Đường tiểu thư, tôi là Thích Bạch Phong.”

      Quả nhiên là Thích Bạch Phong.

      Đường Bội cũng đưa tay nắm lấy tay ta.

      người phụ nữ tràn ngập mâu thuẫn nhưng lại lộ ra vẻ hoàn mỹ, người mang theo loại độc ‘mê hoặc’ khó trách Sở Dực Thành lại si mê nhiều năm, thậm chí tiếc cắt đứt với người nhà.

      “Tôi nghĩ tôi cần thu hồi lời mới vừa rồi.” Đường Bội khẽ cười : “Chúng ta là địch phải bạn, đối với việc Thích mới làm mấy hôm trước với tôi, giữa chúng ta nên xuất khí thân mật như thế này.”

      Khi ba chữ Thích Bạch Phong xuất , Lục Tử Mặc cũng trở nên đề phòng.


      “Đường tiểu thư là người thông minh, ở trước mặt người thông minh tôi cũng cần thiết phải dối.” Thích Bạch Phong cúi đầu cười, thu hồi tay mình, lại thản nhiên :

      sai, lúc quay phim, người bắn tên hại Đường tiểu thư là người của tôi. Nhưng hôm nay, tôi tới đây là vì muốn gặp Đường tiểu thư.”

      “Thích tiểu thư là chủ nhân tại của nhà họ Thích, công việc bận rộn, lại đặc biệt vì muốn gặp tôi mà đến, tôi dám nhận.” Đường Bội cười :

      “Có lẽ còn có lời muốn với tôi.”

      Trong mắt Thích Bạch Phong lóe lên ánh sáng, cười haha : “Đường tiểu thư quả nhiên là người thông minh, chuyện với người thông minh, quả thực rất thoải mái.”

      Nụ cười mặt ta tắt, nhàn nhạt : “Tôi tự mình tới đây, còn muốn mời Đường tiểu thư đến nhà tôi chơi vài ngày, để tôi có thể thực cương vị chủ nhà, tiếp đãi tốt, bù lại sai lầm trước đây của mình.”

      “Chơi vài ngày hay là giam lỏng vài ngày?” Đường Bội cười nhíu mày, lại : “Thích tiểu thư, ngại cho biết, có lẽ cũng biết tôi vừa mới gặp Sở Dực Thành tiên sinh, bây giờ đường gặp ta về lại bị mang , biết Sở thiếu nghĩ sao về Sở tiên sinh?”

      Nụ cười mặt Thích Bạch Phong rốt cuộc cũng biến mất.
      nhoxbina, Chris, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      2.

      Từ khi nhà họ Sở bắt đầu đối phó nhà họ Tôn, nhân tiện bắt đầu chèn ép nhà họ Thích, ta liền điều tra về Đường Bội.

      Chỉ biết ấy là con riêng của Đường Phong Ngôn, lúc này nhân khí rất nổi, lọt vào mắt của khán giả, xem ra muốn gây xui xẻo cho nhà họ Đường báo thù cho bản thân mình.

      Cũng biết gần đây Đường Bội rất nổi bật, là người mới nhưng ấy nhận được vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh sắp tới của Sở Dực Thành.

      ta xem qua tiết mục Đường Bội đua ngựa, cũng xem qua phim Đường Bội và Hạ Tử Diệu tuyên truyền, biết cưỡi ngựa rất tốt, thoạt nhìn rất tiêu sái, dũng cảm, cũng rất oai hùng…

      Nhưng, trong mắt Thích Bạch Phong, Đường Bội chỉ là diễn viên nữ.

      Ở trong mắt ta, bất kể là nữ diễn viên có nổi tiếng bao nhiêu, cho dù là Thịnh Lan vừa gặt hái được giải thưởng ảnh hậu, bất quá cũng chỉ có vậy.

      Phụ nữ trong làng giải trí, ai có vài phần bản lĩnh mê hoặc đàn ông?

      Nhưng, ngoại trừ điều
      [​IMG]
      nhoxbina, Chris, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :