1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương - Tra Tiểu Cửu (68.1/138)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64.3:

      Tiếp tục im lặng trước mặt công chúng vài ngày, Đường Bội nhìn chủ đề ‘Đường Phỉ Phỉ mau cút ra khỏi làng giải trí’ diễn ra ngày càng ác liệt, trong lòng cảm thấy thoải mái, vui vẻ theo đoàn người Tần Hạo Diễm đến Tây Bắc để quay ngoại cảnh.

      ra, ngay từ đầu cướp vai của Đường Phỉ Phỉ, chỉ muốn khiến ta khó chịu thôi.

      Nhưng sau này, từ từ cảm thấy, chỉ cần vẫn còn tồn tại ở trong làng giải trí ngày, bọn người nhà họ Đường và nhà họ Tôn như nghẹn ở cổ họng, muốn nuốt được, muốn nhổ cũng xong.

      Tiếp đó, lại phát , quay phim là chuyện thú vị, đến nỗi nào.

      Khi làm thế thân cho Đường Phỉ Phỉ, thường chỉ cần lặp lại những cảnh đánh võ, hoặc những cảnh nguy hiểm trước ống kính, có cơ hội để bộc lộ diễn xuất.

      Vả lại, làng giải trí là nơi khiến người ta nổi tiếng chỉ sau đêm.

      tin, càng nổi tiếng ở trong làng giải trí, cuộc sống của Đường Phỉ Phỉ càng khó khăn. Nghĩ đến bây giờ, mỗi lần nhìn thấy tin tức hay xuất TV, bọn họ nhất định tức đến nghiến răng nghiến lợi.

      Mặc dù gió ở Tây Bắc rất lạnh, nhưng Đường Bội vẫn nhịn được cười cười.

      Hạ Tử Diệu vừa vặn đứng ở bên cạnh , thấy thế nhịn được hỏi: “ thích nơi này?”

      “Vùng đất rộng lớn, khiến người ta cảm thấy vui vẻ, quả nơi tồi.”

      Đường Bội dõi mắt trông về phía xa, phía xa xa là đất vàng và thảo nguyên nối liền ngớt.

      Tần Hạo Diễm chọn nơi này, vì hợp ý bầu khí mà nó mang lại.

      “Kịch bản mới sửa, xem qua chưa?” Hạ Tử Diệu hỏi.










      Giao tiếp giữa bọn họ bây giờ dường như thân thiện hơn trước, nhưng vẫn còn tồn tại cảm giác khách sáo, thích cảm giác như vậy.

      Tựa như tại, ảnh đế Hạ khiến nhiều người say mê, nhưng lại cảm thấy lúng túng vì tìm được đề tài chuyện.

      “Ừ.”

      Kịch bản mới nhất, sau khi Tần Hạo Diễm và biên kịch bàn bạc, quả nhiên tôn trọng ý kiến của Đường Bội, sửa lại phân cảnh thứ hai rất nhiều.

      Tiêu công chúa phải là vô trách nhiệm, nửa đêm bỏ gặp tình lang của mình.

      Sau khi gặp nhau ở chiến trường, hai người từng thưởng thức lẫn nhau, cũng quý lẫn nhau, nhưng làm thế nào cũng đến với nhau được, gặp nhau lần nữa lại trong tình cảnh như vậy.

      Bọn họ giống như lần gặp đầu tiên, vẫn đứng ở hai đầu chiến tuyến đối lập.

      Khi đó Tiêu công chúa là người con có chồng.

      Chồng của nàng dốc hết toàn lực điều động lương thảo cũng như binh lực cả nước, cung cấp cho thê tử khiến nàng phải lo nghĩ trước sau

      Ánh mắt nàng nhìn Lạc Tu Vân còn tia thưởng thức và say đắm như ngày xưa, mà tràn ngập mâu thuẫn, đau đớn và dằn vặt.

      Sau đó nàng sai người đem đến vò rượu.

      Rượu đến chén cạn, cứ thế, trước mặt hàng trăm tướng sĩ, bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt, từ đây chỉ là kẻ thù.

      Khi Hạ Tử Diệu nhận được kịch bản, trong lòng khỏi kinh ngạc.

      biết nội dung kịch bản trước, cũng biết vì sao Tần Hạo Diễm lại lựa chọn kịch bản sửa chữa này.

      thậm chí cảm nhận được, đây là ám hiệu của Đường Bội về mối quan hệ của bọn họ.

      Hạ Tử Diệu nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng trắng nõn như ngọc của , khe khẽ thở dài.

      Đường Bội cũng hỏi vì sao thở dài, giữa gió lớn Tây Bắc, tiếng thở của rất , rất nhanh tan vào trong gió.

      Im lặng lâu, Đường Bội lại cười , thấp giọng : “Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp ảnh đế Hạ, nhớ giúp đỡ của ấy, cũng nhớ hài hước của ấy.”

      quay đầu nhìn về phía Hạ Tử Diệu, chủ động đưa tay mình ra: “Hy vọng bây giờ, vẫn hợp tác vui vẻ.”

      Hạ Tử Diệu kinh ngạc nhìn Đường Bội lát, sau đó nhàng nắm lấy tay .

      vẫn là ảnh đế Hạ phong độ, bao giờ thất lễ ở trước mặt phụ nữ, khiến các xuống đài được hoặc cảm thấy khó xử.

      “Người phụ nữ Lạc Tu Vân duy nhất khi còn sống, chỉ có mình Tiêu công chúa.” Hạ Tử Diệu buông tay Đường Bội ra, bằng giọng nhàn nhạt: “Chỉ tiếc, đời này ngoại trừ tình , còn có rất nhiều thứ. Cho nên, dù minh thần
      [​IMG]
      nhoxbina, Phong Vũ Yên, linhdiep173 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65.1:

      Đường Bội phản ứng cực nhanh.

      Người vừa mới ngã vào sườn dốc, tay trái giơ lên cao quá mức, khom xuống, bảo vệ mặt mình.

      Sườn đồi rất dốc, ban nãy mới ngã xuống với tốc độ cực nhanh, vì thế dám dùng tay phải để ngăn cản mình khỏi rơi xuống, chỉ có thể tiện tay bắt lấy những cọng cỏ mọc
      sườn dốc.

      Chỉ tốn ít thời gian, Tần Hạo Diễm và Hạ Tử Diệu chạy tới bên cạnh sườn dốc.

      “Đường Bội!”

      Hạ Tử Diệu lo lắng nhìn xuống, nhìn thấy Đường Bội cũng mặc chiến giáp, lăn vài vòng ở dưới sườn dốc.

      Thời điểm quay phim, tóc vốn buộc ở sau ót, mái tóc dài như mây lúc này bị dính đầy bụi bặm, thoạt nhìn rất ghê người.

      “Đường Bội!”

      Hạ Tử Diệu có phần nóng nảy cởi mũ giáp của mình quăng sang bên, nhún người muốn nhảy xuống dưới.

      “Đừng kích động!” Tần Hạo Diễm lại khẽ vươn tay kéo cánh tay Hạ Tử Diệu lại.

      Sắc mặt sớm xanh mét, bàn tay đặt bên người sớm nắm chặt thành quyền.

      “Làm gì?” Hạ Tử Diệu vung tay, muốn thoát khỏi giam cầm của ta.

      “Cậu bình tĩnh chút !” Nắm tay càng nắm càng chặt, gân xanh, nhưng vẫn với Hạ Tử Diệu: “Lúc này cậu nhảy xuống dưới những giúp được ấy, ngược lại càng khiến ấy thêm nguy hiểm.”

      Hạ Tử Diệu thở dốc hơi mạnh, thể thừa nhận, lời của Tần Hạo Diễm rất chính xác.

      Sườn đồi rất dốc, nếu như khống chế cơ thể mình tốt, rất có thể giống như Đường Bội, lăn từ xuống dưới. Như vậy, Đường Bội ở phía dưới, nếu bị đụng trúng, vết thương càng nghiêm trọng hơn.

      “Chẳng lẽ chúng ta đứng ở đây trơ mắt nhìn sao?!” Hạ Tử Diệu nhíu mày chặt, chỉ có thể đứng đỉnh sườn dốc với Tần Hạo Diễm nhìn Đường Bội càng lăn càng xa.

      “Dây thừng!” Tần Hạo Diễm đột nhiên quay đầu hét lớn tiếng: “Chuẩn bị dây thừng!”

      Những nhân viên hậu trường phát tình huống bình thường cũng lục đục chạy tới.

      người thư ký trường quay nhanh chóng chạy , lát sau mang về sợi dây thừng đủ dài và đủ chắc.

      Đúng lúc này, Đường Bội mượn lực ngăn cản bản thân có xu hướng lăn xuống, tay phải khẽ chống mặt đất.

      cúi đầu thở dốc hơi, cánh tay nóng bừng đau rát nhưng cũng may làm tổn thương đến gân cốt, ít nhất hai tay vẫn còn sức.

      cẩn thân cử động hai chân mặt đất, cúi thấp thân thể, hạ trọng tâm xuống thấp chút, sau đó chậm rãi nắm lấy cây cỏ sườn dốc và từ từ đứng lên.

      người vẫn mặc chiến giáp lúc quay phim.
      Mặc dù là chiến giáp do tổ phim đặc biệt chế tạo riêng biệt cho Tiêu công chúa, nhàng hơn rất nhiều so với Hạ Tử Diệu, nhưng dù sao cũng gọn bằng quần áo thông thường.

      Khi quay phim cảm thấy, lúc này khi ngã lăn sườn dốc, mới cảm giác được nặng nề của nó.

      Lúc đứng lên, chiến giáp người phát ra những tiếng ‘leng keng’ mặt Hạ Tử Diệu càng thêm lo lắng, trái tim đập loạn, suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.

      “Đường Bội!” Hạ Tử Diệu lớn tiếng gọi, khi Đường Bội ngẩng đầu lên nhìn về phía , cầm dây thừng trong tay ném xuống với : “Nắm chặt dây thừng, chúng tôi kéo lên!”

      Đường Bội nhoẻn miệng cười với , đưa tay nắm lấy dây thừng chút do dự.

      Vừa rồi lăn xuống sườn dốc, người bám đầy bụi bặm, ngay cả mặt cũng có.

      Nhưng lúc này đứng ở sườn dốc, hai tròng mắt vẫn sáng ngời, từ trong nhìn thấy lo lắng hay sợ hãi.

      Khi nụ cười đột nhiên nở rộ, Hạ Tử Diệu nhìn hồi cảm thấy hoa mắt, cơ hồ đứng vững. Trái tim nhảy giống như nổi trống, chiếm lấy tất cả suy nghĩ của .

      “Tôi sao.” nâng cao giọng, nhàn nhạt , sau đó lấy thừng quấn ngang hông của mình.

      Tiếp đó, cúi thân thể xuống, cố làm giảm trọng lượng của mình, nhìn quanh, rồi vững vàng giẫm xuống, khi tìm được chỗ dừng chân tốt, mượn sức của bọn người Hạ Tử Diệu, chậm rãi tới sườn dốc.

      Phản ứng của cực nhanh, nhưng sườn lại rất dốc, từ chỗ đứng, đến đỉnh cũng mất thời gian 10 phút.

      Sau lát, Hạ Tử Diệu dùng tay thăm dò, cơ bản để cho có cơ hội từ chối, hai tay nắm lấy hai vai của , dùng sức kéo lên mặt đất bằng.

      Hai chân Đường Bội còn chưa chạm lên đất bằng phẳng, cơ thể rơi vào vòng ôm rộng lớn.




      Chương 65.2:

      Trán ~Mel~

      “Đường Bội…” Thanh trầm thấp của Hạ Tử Diệu vang lên bên tai : “ làm tôi sợ muốn chết!”

      thân hai người họ vẫn còn mặc quần áo lúc quay phim, những tấm hộ tâm bằng đồng áo giáp trước ngực đụng vào nhau, khiến họ thể cảm nhận ấm áp của đối phương.

      Hạ Tử Diệu hơi nghiêng đầu, cằm đặt lên gáy , da thịt chạm vào nhau, cuối cùng cũng mang lại cho chút cảm giác chân thực.

      ôm Đường Bội chặt hơn, trái tim trong lồng ngực liều mạng nhảy nhót, những dừng lại, ngược lại càng nhanh hơn khiến thân thể càng trở nên nóng hơn

      Mãi đến khi thân thể của người trong lòng hơi nhúc nhích cái, hai tay Đường Bội đặt ở trước ngực , từ từ nhưng vô cùng kiên định đẩy ra.

      “Tôi sao.” như cười an ủi Hạ Tử Diệu rồi thử hoạt động lại gân cốt.

      Trong lòng Hạ Tử Diệu cảm thấy mất mát nhưng phần nhiều là lo lắng.

      đánh giá Đường Bội từ xuống dưới, lúc này mới lo lắng hỏi: “ sao?”

      Đường Bội lắc đầu lại mỉm cười lần nữa với .

      Vừa rồi nếu đổi lại là người khác, lúc này chỉ sợ ngã nhào xuống phía dưới, cho dù tính mạng sao nhưng thân thể cũng tổn thương nghiêm trọng.

      Nhưng…

      Đường Bội hơi nheo ánh mắt, quay đầu nhìn Tần Hạo Diễm.

      Sắc mặt Tần Hạo Diễm sớm trở nên xanh mét.

      Tuy rằng ta giống Hạ Tử Diệu cảm xúc vui buồn đều lộ ra bên ngoài, nhưng lo lắng trong lòng tuyệt đối thua Hạ Tử Diệu.

      Tay bên người nắm chặt càng thêm căng thẳng, dường như phải dung sức lực toàn thân để khống chế mới ôm vào lòng như Hạ Tử Diệu, cảm nhận ràng vẫn sống sờ sờ ở trước mặt mình.

      Tay Tần Hạo Diễm nhàng run rẩy, nhưng giọng vẫn gắng gượng duy trì bình tĩnh: “Tôi cho câu trả lời thỏa đáng.”

      Mũi tên vừa rồi bắn về phía Đường Bội, tuyệt đối phải có người vô tình bắn lệch.

      Khi quay cảnh chiến tranh thời cổ đại, đương nhiên thể thiếu binh khí dung nhiều nhất thời ấy là cung tên. Nhưng diễn viên quần chúng mà tổ kịch mời đến, có bao nhiêu người có thể bắn tên?

      Trường cung , nếu như có trải qua huấn luyện, người thường căn bản đừng nghĩ kéo được, cho dù kéo được, nếu như dung phương pháp thích hợp mũi tên cũng thể bắn xa.

      Mũi tên ban nãy, khi rời khỏi cung, vang lên tiếng gió, hơn nữa sao lại khéo, vừa vặn bắn trúng vào con ngựa bên cạnh Đường Bội.

      nhìn Đường Bội, trong mắt có ánh sáng lạnh di chuyển, có lẽ suy nghĩ cẩn thận, trong đó có nguyên nhân nên mới lộ ra nét mặt như thế.

      “Tôi điều tra ràng.” Tần Hạo Diễm lạnh lùng lặp lại từng chữ.

      Cho dù Đường Bội tìm ra, cũng bỏ qua cho người đó, Bất kể là ai, ở trong tổ phim của , cho phép, tồn tại những mưu tính toán như thế.

      Nhất
      [​IMG]
      nhoxbina, inbeibe, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65.3

      Dịch: ~Mel~

      Sở Quân Hàn họp, người nhận điện thoại là Văn Tư Miểu

      thở phì phò kể lại mọi chuyện, còn chưa dứt câu, người chuyện đầu dây bên kia thay đổi.

      ấy làm sao?” Giọng điệu của Sở Quân Hàn từ trước đến nay luôn trầm tĩnh, nhưng lại khiến Lục Tử Mặc cảm thấy đông lạnh đến thấu xương.

      “Tôi muốn xem.” thào trả lời.

      Điện thoại lập tức bị cắt đứt.

      Trước khi cắt đứt, mờ hồ nghe boss : “ thành phố X”

      Lục Tử Mặc kinh hãi nhìn những vết thương cánh tay Đường Bội, tiến lên từng bước, cầm lấy tay Đường Bội rồi lấy chai nước mà Ann mang tới.

      Nước suối lạnh giá từ cánh tay chảy xuống, trước khi đưa đến bệnh viện phải làm sạch miệng vết thương, cách rửa sạch miệng vết thương đơn giản, hiệu quả là kỹ năng mà mỗi người tiếp nhận huấn luyện nơi hoang dã đều học được.

      Sắc mặt Đường Bội thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm cánh tay mình, sau lúc lâu mới thở dài yếu ớt : “Chỉ là muốn để ấy lo lắng.”

      Giọng lớn nhưng Lục Tử Mặc có thể nghe được ràng.

      đặt bình nước rỗng qua bên, những bụi bẩn tay cơ bản được rửa sạch.

      Lục Tử Mặc lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Đường Bội, thản nhiên : “Tôi nhận được tin tức, trước tiên phải báo lại cho Sở thiếu.”

      Người con trước mắt lúc nào cũng cười tự tin, ánh mắt luôn kiên định, hiếm khi có chút xấu hổ cười cười, lẩm bẩm, biết chuyện mình hay là cho ta nghe: “Cũng phải chuyện gì lớn? Hà tất phải làm lớn chuyện?”

      Hiếm khi mặt Đường Bội lộ ra nét bất an, có lẽ lại phát bị thương cũng nặng, nên khóe môi Lục Tử Mặc mới cong lên nụ cười cực nhạt, chậm rãi bổ sung:
      “Lúc này có thể Sở thiếu máy bay tư nhân rồi.’’

      Khi Sở Quân Hàn cúi đầu xuống đọc tài liệu của mình Văn Tư Miểu ngồi vào chỗ đối diện .

      Bên trong máy bay tư nhân được bố trí hết sức thoải mái, có sofa rộng thùng thình, ở giữa có bàn trà, và cái tủ đựng rượu vang ngon.

      “Cuộc hẹn với tập đoàn Liên thị được quyết định từ nửa tháng trước, sáng mai đại thiếu gia của nhà họ Liên cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Liên thị giờ đến thành phố S, dự án hợp tác với Liên thị, hết sức có lợi với kế hoạch khai thác thị trường Châu Á của chúng ta.” Trong lòng Văn Tư Miểu có chút yên.

      Nếu đổi lại là việc khác, ta nhất định ra vào lúc này.

      Nhưng Liên thị là trong những đối tác làm ăn quan trọng của Sở thị.

      Mấy ngày trước, Boss đột nhiên đưa ra quyết định chấm dứt hợp tác với ‘Tiếu Diện Hổ’ ở thị trường Châu Âu, như vậy Liên thị chính là đối tác thích hợp nhất với bọn họ trong dự án khai phá sắp tới.

      Hai nhà Sở- Liên hợp tác những có thể từng bước mở rộng thị trường làm ăn của nhà họ Sở, lại có thể hạn chế thế lực hắc đạo của ‘Tiếu Diện Hổ’ nổi tiếng ở thị trường Châu Âu.

      công đôi việc là mục đích ban đầu của Sở Quân Hàn khi đưa ra quyết định này.
      “Hẹn ngày khác.” Sở Quân Hàn lật qua trang tài liệu, lạnh lùng .
      “Được” Văn Tư Miểu chưa từng nghi ngờ quyết định của sếp mình, cho nên đánh dấu stick mới lịch hẹn.

      ấy thế nào?” Sở Quân Hàn lật trang tiếp theo, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Văn Tư Miểu.

      “Đường tiểu thư rời khỏi công ty đưa đến bệnh viện rồi, vết thương cánh tay cũng được xử lý xong. Miệng vết thương cũng nghiêm trọng, lúc này Đường tiểu thư phản ứng hết sức nhạy bén, vì thế khiến vết thương của mình trở nên nghiêm trọng.”

      “Lúc ấy Lục Tử Mặc ở đâu?” Trong giọng hờn giận.

      nhíu mày hỏi: “ ta phải nên theo sát Đường Bội mọi lúc mọi nơi sao?”

      “Lúc ấy, Lục Tử Mặc mua đồ dùm Đường tiểu thư.” Văn Tư Miểu trả lời.

      “Mua đồ? Mua đồ thể sai người khác sao? Tiền lương tôi trả
      [​IMG]
      nhoxbina, Phong Vũ Yên, Chris2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65.4:

      Dịch: ~Mel~

      Đường Phong Ngôn đề phòng nhà họ Tôn từ lâu, sắp xếp cơ sở ngầm ở Tôn gia, Đường Phong Ngôn cũng hề giấu giếm mà cho bọn họ biết kế hoạch.

      Nhưng ông ta cũng với Lạc.

      Ông ta dối thời gian nhà họ Tôn ra tay, khiến cho Đường Bội và Lạc đều nghĩ nhà họ Tôn ra tay hại khi diễn những cảnh quay cuối cùng.

      Cho nên ông ta vẫn luôn đề phòng, tất cả cuối cùng chỉ mà màn kịch.

      Vì thế mới có thể sơ suất như thế, suýt nữa khiến nhà họ Tôn được lợi.

      Đường Phong Ngôn có lẽ biết mối quan hệ giữa Đường Bội với Sở Quân Hàn, muốn mượn tay Sở Quân Hàn để đối phó nhà họ Tôn, triệt để loại trừ tai họa ngầm.

      Đường Bội cũng đoán được như thế, muốn tương kế tựu kế, muốn mượn chuyện này để đẩy nhà họ Tôn vào con đường cùng, để bọn họ biết Đường Phong Ngôn tuyệt tình và trở mặt như thế nào, khiến chó cắn chó, nhà họ Tôn mới ra nhược điểm họ nắm được của Đường Phong Ngôn.

      “Chuyện chính là như vậy, em vốn có thể nắm chắc rằng mình bị thương, chỉ là phải vạch trần mưu của nhà họ Tôn tại trận khiến cho bọn họ mất hết danh dự.” Đường Bội nhìn vào ánh mắt Sở Quân Hàn, chân thành :

      “Mặc dù chỉ xảy ra sơ suất , nhưng cũng may em sao.”

      xong, nhìn Sở Quân Hàn vẫn trừng mắt nhìn mình, cười : “Bản lĩnh của em cũng tồi, chẳng lẽ quên rồi sao?”

      lại nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cười đến vẻ mặt sáng lạn, và lấy lòng, mập mờ : “Ngay cả Sở thiếu cũng phải đối thủ của em, em cũng có thể ngang nhiên lại trong nhà họ Sở, bọn họ làm sao có thể khiến em bị thương. xem, bây giờ phải em rất khỏe sao?”

      “Khỏe sao?” Sở Quân Hàn giận quá hóa cười, nhanh chóng chộp lấy cánh tay quấn lớp lớp băng của . vốn là quyết tâm muốn đau lần rồi nhớ kỹ bài học này.

      Nhưng khi ngón tay chạm vào cánh tay Đường Bội, nhìn thấy những tránh né, ngược lại bộ dạng rất hùng hồn liều chết.

      Tuy rằng biết dáng vẻ lúc này hoàn toàn chỉ là giả vờ.

      Nhưng Sở Quân Hàn lại mềm lòng.
      Tay nhàng chạm vào băng gạc cánh tay Đường Bội, lướt qua cánh tay , sau đó chạm vào tóc .

      Hơi bất đắc dĩ khẽ thở dài, Sở Quân Hàn vuốt tóc Đường Bội, trầm giọng : “Còn đau ?”

      “Hoàn toàn đau.” Ánh mắt Đường Bội sáng lên.

      Sở Quân Hàn cúi người, nhàng hôn miếng băng gạc, đau lòng thôi, nhìn thấy nụ cười mặt Đường Bội, giống như chịu thua, thở dài: “Em...”

      muốn bắt em lại, đánh em trận.” Dừng lại chút rồi Sở Quân Hàn : “Lại muốn nhốt em lại, để em chỗ nào cả, mỗi ngày chỉ nhìn , ở trong lòng là được rồi...”

      Trong lòng có nỗi đau sâu hơn, nhưng ra trước mặt Đường Bội.

      thích cảm giác mình bị gạt ra ngoài cuộc sống của , cho dù là kế hoạch trả thù, cũng muốn tham gia vào, dù cho chỉ là quân cờ bị lợi dụng, vẫn vui vẻ chịu đựng.

      Nhưng biết, Đường Bội cố gắng, cố gắng đưa vào thế giới của .

      Chuyện này thể gấp được, chỉ có thể từ từ.

      Nếu như ép nóng nảy, biết người trước mặt này làm ra chuyện gì nữa.

      Ngón tay Sở Quân Hàn, thương tiếc lướt qua hai má Đường Bội, sau đó cúi đầu nhìn ánh mắt , từng chữ ràng: “Nhà họ Tôn dám đụng đến người của , khiến họ trả cái giá lớn.”

      đứng thẳng lên, sau đó ra phòng ngoài.

      Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách.

      Ban nãy Đường Bội và Sở Quân Hàn chuyện cũng kiểm soát thanh, cho nên phần lớn cuộc đối thoại bọn họ nghe hết.

      Lúc này thấy Sở Quân Hàn ra,
      [​IMG]
      nhoxbina, linhdiep17, lunalovegood2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66:

      Dịch: ~Mel~

      “Tôi có 100 cách khiến biến mất trước mắt Đường Bội, tính toán với chỉ vì muốn ấy đau lòng.” Sở Quân Hàn xong, tay khẽ nhúc nhích, đặt súng sát vào huyệt thái dương của Lạc hơn.

      mặt Lạc lại lộ ra nụ cười dửng dưng, quan tâm.


      giơ tay chậm rãi tháo khuy áo cổ tay xuống, dường như từ đầu đến cuối hề để tâm đến lời Sở Quân Hàn uy hiếp

      Phía cúc áo màu vàng được ta cầm trong tay lộ ra ánh sáng dị.

      Đường Bội thấy thế, ánh mắt nhịn được khẽ nheo lại, cánh tay quấn băng khẽ giơ lên.

      Sở Quân Hàn lại hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Đường Bội cái, im lặng thở dài.

      thu hồi súng lục của mình, nhàn nhạt : “Hôm nay, ở xa tới là khách, tôi cũng muốn so đo với trước mặt ấy.”

      xoay người đến bên cạnh Đường Bội, bộc lộ cách thoải mái dưới ánh mắt Lạc.

      Thân thể Sở Quân Hàn cao lớn, thẳng tắp.

      biết là quá tự tin hay là chưa từng để Lạc vào trong mắt...Tóm lại biểu thản nhiên quá mức, dường như người lúc này chỉ súng vào đầu Lạc phải là thiếu gia nhà họ Sở .

      Đường Bội nhìn Sở Quân Hàn, lại nhìn Lạc, đột nhiên nhịn được cười lên tiếng.

      Lạc nhìn Sở Quân Hàn vừa mắt, thiếu gia nhà họ Sở sao nhìn ta thuận mắt được, chỉ là hai người bọn họ đều lựa chọn nhượng bộ trước mặt mình.

      Bọn họ xem như là thân sĩ, nhưng lại bày ra vẻ mặt thân sĩ trước mặt khiến nhịn được cười lên tiếng.

      Nét mặt Lạc cương cứng giây lát, rốt cuộc khi nhìn thấy nụ cười ấy mới chậm rãi giãn ra.

      ta từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn màu đen, xoay người nhàng đặt ở trước mặt Đường Bội: “Đây là chiếc nhẫn người người bắn tên mang theo.”

      Muốn kéo cung tên phải đòi hỏi người có lực cánh tay tệ, muốn kéo cung tên hơn nữa còn bắn rất chuẩn đòi hỏi phải trải qua quá trình luyện tập lâu dài.

      Đường Bội đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn màu đen, nhìn thấy lớp bạc phía ít chỗ bị bào mòn, cũng nhìn ra được người này trải qua luyện tập bắn tên nhiều năm, là vật tùy thân mà ta thường đeo người.

      “Từ đâu có?” Đường Bội hỏi.

      Lạc nhíu mày : “Tôi lái xe đuổi theo khoảng 200km, mới đuổi tới chỗ và người khác gặp mặt nhau. Có lẽ cho rằng thoát khỏi truy đuổi của tôi.”

      Đường Bội nghe vậy nhịn được cười cười, đời này có người Lạc muốn tìm mà tìm được.

      với người tới đón gặp mặt lần. Sau đó rất nhanh liền chia tay. Tôi nghĩ dù sao cũng phải cần lấy thứ gì đó để chứng minh, cho nên chờ sau khi bọn họ rời , tôi mới nhặt được món này.”

      ta cúi người đến gần chút, chỉ vào hoa
      [​IMG]
      nhoxbina, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :