1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương - Tra Tiểu Cửu (68.1/138)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 61.4:

      “Tâm tình của hình như rất tốt?” Lục Tử Mặc vừa lái xe vừa nhìn Đường Bội ngồi ở ghế lái phụ.

      ràng vậy sao?” Đường Bội hoàn toàn che giấu tâm tình tốt của mình.

      cúi đầu nhìn máy tính trong tay mình, màn hình đưa tin về trận thi đấu đầu tiên của các .

      Dĩ nhiên, trong đó đề cập nhiều nhất đến biểu của Đường Bội.

      mạng có những trang web riêng, đoạn video quay lại phần biểu diễn của được đặt ở những trang mạng lớn.

      Hình ảnh HD trong clip, có thể nhìn thấy Đường Bội giục ngựa chay rất nhanh về phía trước, sau đó dũng cảm ngang ngạnh kéo Sở Quân Hàn lên ngựa.

      Thiếu gia nhà họ Sở mặc dù rất thần bí, tiếp nhận truyền thông phỏng vấn và chụp hình, nhưng nhà họ Sở giàu có nhất nước, từ trước đến nay luôn là đề tài để mọi người buôn lúc rảnh rỗi.

      Huống chi lần biểu diễn đầu tiên của Sở thiếu, còn tuấn mỹ khôi ngô hơn so với dự đoán của nhiều người, hoàn toàn kém với ảnh đế Hạ Tử Diệu nổi tiếng khắp thế giới.

      Đường Bội dám đưa tay kéo Sở thiếu lên ngựa, khiến đại đa số mọi người phải rớt mắt kính và phần lớn trong bọn họ đều thảng thốt kêu lên: “Đẹp trai quá!”

      Hơn nữa, đoạn trailer lúc trước đóng cặp với Hạ Tử Diệu được tung lên mạng, hình ảnh của Đường Bội sớm vào long người.

      Càng làm cho mọi người điên cuồng chính là phút trước vẫn là kiện tướng hùng, tuấn mỹ, mà phút sau lại khoác lên mình chiếc lễ phục dạ hội, dáng người thướt tha đứng ở sân khấu cười quyến rũ động long người.

      Cho nên tuy rằng danh tiếng của nhiều nữ diễn viên được cải thiện, có người được thăng tiến hơn.

      Nhưng ai biết, sau trận đấu đó, người thắng lớn nhất chính là người mới bước vào làng giải trí Đường Bội.

      phải là người vì chút danh tiếng này mà vui như vậy.” Lục Tử Mặc vừa khống chế tay lái cách thuần thục, vừa nhìn lướt qua máy tính trong tay Đường Bội, sau đó bình tĩnh phân tích .

      “Ai ?” Đường Bội cười xinh đẹp: “Trong làng giải trí, có ai muốn nổi tiếng?”

      “….Tôi là người đại diện của .” Lục Tử Mặc có phần nên lời: “Ở trước mặt tôi cần che giấu bản thân mình.”

      “Lục tiên sinh!” Đường Bội rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc: “Cũng bởi vì là người đại diện của tôi, chẳng lẽ biết, những lúc như thế này, nên cảm thấy vui vẻ vì tôi mới đúng?”

      Lời của tuy nghiêm túc nhưng ý cười bướng bỉnh nơi đáy mắt bán đứng suy nghĩ chân thực của .

      Lục Tử Mặc ngẩn ra, khóe môi nhịn được cong lên. Tay đặt vô-lăng run lên, suýt nữa muốn nâng lên vuốt tóc Đường Bội.

      Nhiều lúc Đường Bội đều tỏ ra cao quý, kiêu ngạo khiến người ta cảm thấy chỉ có thể ngưỡng mộ.

      Nhưng thi thoảng, lộ ra vẻ hoạt bát như lúc này khiến lòng người trở nên mềm mại.

      “Khụ…” Lục Tử Mặc có chút mất tự nhiên, hắng giọng tiếng : “ việc chính . Đêm nay phải tham gia chương trình, tôi gửi email cho rồi, xem qua chưa?”

      “Ừ.” Đường Bội tiếp tục lật tin tức trang web giải trí, vừa .

      Đúng như Lục Tử Mặc , dĩ nhiên vui vì vài tin tức này mà điều làm vui chính là tin tức về Đường Phỉ Phỉ.

      Ít nhất tại, nhà họ Đường bày ra mọi cách phản kích vẫn còn nằm trong dự liệu của .

      sớm nghĩ tới, Đường gia ngồi bỏ mặc Đường Phỉ Phỉ, dù sao ta danh nghĩa của là đại tiểu thư nhà họ Đường. Huống chi, sau lưng Đường Phỉ Phỉ, còn có mẹ và nhà họ Tôn chống lưng, cho dù Đường Phong Ngôn quan tâm đến con mình cũng cân nhắc suy nghĩ lực ảnh hưởng đối với Đường thị bây giờ.

      Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương* (rết trăm chân chết vẫn đứng vững, rắn chết rồi vẫn còn nọc độc.)

      Ban đầu, Đường Phong Ngôn mượn sức ảnh hưởng của nhà họ Tôn để phát triển Đường thị lớn mạnh. tại, mặc dù nhà họ Tôn bắt đầu xuống dốc, nhưng thế lực còn sót lại cũng đủ làm cho nhà họ Đường rung chuyển.

      Đường Phong Ngôn là người máu lạnh, ích kỉ, có lẽ ông ta quan tâm con mình chết sống, nhưng lại hết sức xem trọng Đường thị.

      Đường Bội ngày ấy nhắc, nếu như Đường Phỉ Phỉ thua, công bố scandal của ta ra ngoài.

      Đường Phỉ Phỉ sợ tới mức về nhà mấy ngày liền nhưng đều co đầu rút cổ dám ra ngoài, vừa có biến động , trong lòng run sợ, sợ trang web giải trí nào đấy, đầu tiêu đề là tin tức về .

      Đường Phong Ngôn tuy rằng chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhưng cũng đành chịu.

      Đường gia cơ hồ dốc toàn bộ quan hệ để áp chế tai tiếng và dời chú ý của fan, tung ra hàng loạt tin đồn và điểm nghi vấn, nhằm giảm bớt ảnh hưởng tin tức mà Minh Hiên tuyên bố.

      Bộ phận giao tiếp của nhà họ Đường làm việc rất có hiệu quả, nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tin tức scandal của Đường Phỉ Phỉ bị tung càng lúc càng nhiều, bọn họ ngừng tập trung ở các trang web, tụ tập fan lại để dời chú ý của mọi người, cố gắng giải thích giúp Đường Phỉ Phỉ, thậm chí tiếc vu hãm cho nữ minh tinh khác.

      Đường Phỉ Phỉ nhìn những nội dung này mà cười hết sức vui vẻ.

      Sáng sớm nay đoán được Đường gia làm thế, hơn nữa, Đường Phỉ Phỉ bị hủy hoại bởi lời tuyên bố của Minh Hiên.

      Thế nhưng, vẫn còn chuẩn bị phía sau.

      Cái đó, mới là đả kích trí mạng khiến ta thất bại hoàn toàn.

      Đường Bội mỉm cười đóng máy tính lại, rất nhanh đến đài truyền hình, hôm nay phải tham gia buổi ghi hình chuyện trực tuyến.

      Thời điểm Lục Tử Mặc thay chọn hết sức lưu ý, trong mắt , Đường Bội phải người dễ dàng tham gia bất cứ chương trình phô trương nào mà nghệ sĩ bình thường đều có thể tham gia.

      Tuy rằng bây giờ chỉ là người mới trong làng giải trí.

      Người dẫn chương trình là hoa đán đương thời của đài truyền hình –Tô Vũ Thiên. người phụ nữ xinh đẹp, hơn nữa lại rất thú vị, hóm hỉnh.

      Người có thể tham gia chương trình ấy dẫn, phải là ngôi sao lớn là ảnh hậu, ảnh đế, biết có bao nhiêu người đến đây rồi.

      Hôm nay Đường Bội mặc chiếc váy màu đen hết sức khéo léo, lộ ra vẻ tao nhã nhưng mất vẻ quyến rũ.

      lỗ tai đeo hai khuyên tai trân châu dài buông xuống theo vành tai, kết hợp với dây chuyền trân châu, khiến trông càng thêm dịu dàng.

      Chương 61.5:


      Từ lần từ biệt trước, lâu rồi bọn họ chưa từng gặp mặt. Lần đó nhỡ hẹn ở đài truyền hình, khiến Đường Bội suýt nữa rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Nhưng hôm nay gặp lại, gì, chỉ khẽ mỉm cười với Ann : “ lâu gặp.”

      Ann cắn môi dưới, hốc mắt hơi đỏ lên.

      Nhưng ấy cũng im lặng, giúp Đường Bội trang điểm.

      Đồ trang sức trang nhã, tinh xảo rất tương xứng với quần áo hôm nay của Đường Bội, cuối cùng tô chút son nước khiến càng lộ vẻ trí thức, dịu dàng.

      “Bội Bội.” Ann xoay người buông son nước xuống, đưa lưng về phía Đường Bội, im lặng chút mới mở miệng : “Lần trước…”

      Chẳng qua là, khi hai chữ ấy vừa ra khỏi miệng ấy lại tiếp tục im lặng.

      “Chuyện xảy ra lần trước, tôi tin phải muốn hại tôi.” Đường Bội chờ rất lâu nhưng nghe thấy phần sau câu của ấy, cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi cũng tin, coi tôi là bạn. Cho nên nếu như có khó xử chỗ nào, hoặc là…” chần chừ chút lại :

      “Nếu như có cần tôi giúp gì, chỉ cần bằng lòng ra, tôi có thể giúp bất cứ lúc nào.”

      Ann ngẩng đầu lên, ấy vẫn có dũng khí quay mặt lại nhìn Đường Bội, chỉ dám đối mặt với cách gương trang điểm.

      Đường Bội trong gương, mặt duy trì nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt nhìn về phía Ann lại vô cùng chân thành.

      “Ann…” Đường Bội đứng lên, ôm lấy bả vai gầy yếu của từ phía sau, : “Tôi xem như bạn bè.”

      Đường Bội dĩ nhiên phải là người dễ dàng tin người khác, nhưng ngoại trừ lần trước, tất cả những gì Ann thể trước mặt , đều cho biết, đây là tệ, là người đáng kết bạn.

      Hơn nữa, có điều quan trọng hơn, nhưng Đường Bội gì….

      Nếu Ann có gì đó kì quái, tin người nào đó để ấy tiếp tục làm thợ hóa trang cho mình.

      Hôm nay tới tham gia chương trình này, ngoại trừ Đường Bội còn có vị khách quý quan trọng khác: Chính là ảnh đế Hạ Tử Diệu.

      Hai người bọn họ, mặc dù người là ảnh đế được vinh danh nhiều lần, người là diễn viên mới màn ảnh lớn, nhưng gần đây đều có nhiều tin tức liên quan đến bọn họ.

      Đường Bội từ phòng hóa trang ra, liếc mắt cái nhìn thấy Hạ Tử Diệu mặc âu phục màu xám đậm đứng ở hành lang.

      Từ khi quay phim, bọn họ trở nên thân thuộc hơn, nhưng sau cảnh hôn xấu hổ lần trước, hai người vẫn chưa có nhiều thời gian tiếp xúc.

      Cho dù trận đấu lần trước, đến tham dự với tư cách là khách quý, nhưng vẫn chuyện nhiều.

      “Chào .” Nhìn thấy Hạ Tử Diệu cứ nhìn mình chằm chằm, Đường Bội cũng ngại ngùng, mà tiến lên, thoải mái lên tiếng chào hỏi.

      “Đêm nay rất đẹp.” Hạ Tử Diệu đánh giá Đường Bội từ xuống dưới vài lần rồi nhìn vào mắt , mỉm cười giọng :

      “Mấy ngày nay, ràng chúng ta luôn gặp nhau, nhưng vì sao tôi cảm thấy lâu rồi chúng ta gặp?”

      ở trước mặt người khác, mãi mãi duy trì phong độ của quý ông, bao giờ khiến người đối diện cảm thấy khó xử.

      Lúc này, tay bỏ trong túi, âu phục được cắt may khéo léo, thỏa đáng, cravat màu xanh đậm, kẹp cravat màu vàng kim được chế tác tinh xảo, quần áo được là cẩn thận, phẳng phiu, sạch …Lại thêm Hạ Tử Diệu nhận được vẻ bề ngoài trời ban, cho nên hình tượng ảnh đế càng thêm sáng ngời, xuất sắc.

      Hạ biết đùa.” Đường Bội khẽ cười : “Thảo nào có rất nhiều người thích như vậy.”

      “Vậy sao?” Vốn chỉ là câu trò chuyện khách khí, chấm dứt hỏi han, nhưng Hạ Tử Diệu lại muốn buông tha cho dễ dàng như vậy, theo đuổi bỏ hỏi:

      thấy tôi như thế nào?”

      Đường Bội nheo mắt lại, nhưng rất nhanh khôi phục lại nụ cười bình tĩnh, cười : “Mị lực của ảnh đế, có ai có thể cưỡng lại chứ?”

      Hạ Tử Diệu nghe vậy, tiến lên bước, định gì đó.

      Nhưng đúng lúc này, Lục Tử Mặc tới phía sau Đường Bội.

      có phần đề phòng nhìn Hạ Tử Diệu, sau đó với Đường Bội: “Nhân viên công tác bảo hai người chuẩn bị, tôi chờ ở phòng nghỉ, sau khi chấm dứt, gọi điện cho tôi.”

      “Được.” Đường Bội gật đầu, tự đáy lòng cảm ơn xuất đúng lúc của ta, hóa giải cảnh tượng lúng túng vừa rồi.

      Quả nhiên, rất nhanh có nhân viên công tác của đài truyền hình đến mời tới sau cánh gà chờ đợi, cho dù Hạ Tử Diệu còn lời muốn , nhưng vẫn kịp.

      Tô Vũ Thiên là người phụ nữ hồn nhiên nhưng tràn ngập sức hút.

      ấy mặc bộ âu phục màu đen, mái tóc ngắn hơi xoăn khiến trông càng thêm nhanh nhẹn, mặc dù đối mặt với Đường Bội và Hạ Tử Diệu, người là ảnh đế, người kia là người mới, cũng làm người ta cảm thấy mình bên trọng bên khinh.

      Đường Bội biết Tô Vũ Thiên là người chủ trì chương trình, chương trình của ấy toàn tiếp đón những người nổi tiếng, bầu khí hết sức vui vẻ, khiến khách quý cảm thấy vui chút nào.

      Chương trình của ấy có kịch bản gốc, để cho khách quý có chuẩn bị trước khi lên hình, khiến nó trở nên cứng nhắc, gượng gạo.

      Dĩ nhiên, trước đó, ấy hỏi ý kiến của khách mời, đơn giản để biết giới hạn của đối phương.

      Chờ đến 3 người ngồi vào vị trí, ngọn đèn bỗng nhiên sáng trưng, khán giả ngồi ở chỗ của mình, nhân viên công tác cũng vào vị trí công việc của riêng mình, chương trình chính thức bắt đầu.

      “Hôm nay chúng ta rất vinh hạnh được mời đến hai vị khách quý.” Tô Vũ Thiên vào chủ đề chính rất nhanh, nhìn vào màn hình cười :

      người là người mà mọi người hết sức quen thuộc cũng là khách quen lâu năm của chương trình chúng ta, ảnh đế Hạ Tử Diệu, chúng ta hãy hoan nghênh diện của ấy.”

      Vừa , Tô Vũ Thiên vừa vỗ tay.

      Ống kính chuyển về phía Hạ Tử Diệu, rất hào phóng phất phất tay về phía ống kính: “Chào mọi người, hôm nay tôi lại đến nhận khảo vấn của nữ vương Tô rồi.”

      câu đùa, nhưng khiến cả trường quay tràn ngập tiếng vỗ tay và tiếng cười.

      Tô Vũ Thiên được xưng là nữ vương trong showbiz, hơn phân nửa là vì ấy là con của giám đốc đài truyền hình Tinh Tự, xuất thân vô cùng tốt. Còn lại, những khách quý nam đến chương trình của đều phải tâp trung tinh thần cao độ, nếu , chừng bị ấy moi ra tin tức lúc nào cũng biết.

      “Chậc…” Tô Vũ Thiên cũng tức giận, chỉ cười, cảm thán : “Ảnh đế Hạ luôn có tác phong nhanh nhẹn, ở trong ngành cũng nổi tiếng là bậc quý ông. Hôm nay vừa đến vội vàng vạch ranh giới với tôi, là vì nhắc nhở bên cạnh vẫn còn vị bạn xinh đẹp sao? Được, hãy cho tràng pháo tay để hoan nghênh vị khách quý thứ hai của chúng tôi, trailer gần đây của khiến tôi rất ghen tị đó, Đường Bội tiểu thư.”

      “Chào chị Vũ Thiên, chào tất cả mọi người.” Đường Bội tự nhiên chào hỏi Tô Vũ Thiên và khán giả trong trường quay.

      “Nếu ảnh đế đại nhân che chở cho Đường Bội tiểu thư như vậy, tôi đây nhất định phải hỏi đến cùng, bộ phim đầu tiên, chương trình đầu tiên của Đường tiểu thư từ khi tham gia vào nghề đến nay đều hợp tác với ảnh đế Hạ. Như vậy, lúc bắt đầu, có cảm thấy áp lực ?” Tô Vũ Thiên lập tức vào chủ đề chính.

      Chương trình của ấy từ trước đến nay đều nổi bật là tiết tấu nhanh chóng, đề tài nổi tiếng thú vị, Đường Bội từng xem qua chương trình, cũng từng tìm kiếm những chương trình đặc biệt của ấy để xem, ngược lại sớm chuẩn bị tâm lý.

      cười cười : “Áp lực dĩ nhiên phải có, nhưng áp lực lúc quay phim phần lớn đều từ đạo diễn Tần hơn, là diễn viên mới, đạo diễn vẫn còn e ngại vào diễn xuất của chúng tôi hơn.”

      Đường Bội tỏ ra hơi sợ hãi.

      Hung danh của đạo diễn Tần cho dù là người xem ở trường quay hay Tô Vũ Thiên cũng đều nghe qua, thế nên cả trường quay đều nổi lên nụ cười.

      Hạ Tử Diệu biết, diễn viên mới khác có lẽ sợ đạo diễn Tần, nhưng Đường Bội .

      vốn là thông minh và nhạy cảm.

      Từ khi tin tức hai người hợp tác lần đầu tiên trong bộ phim Chiến Ca được đưa tin, thậm chí đến scandal tình ái với người mới sau này, lần đầu tiên Hạ Tự Diệu cam tâm tình nguyện, thậm chí là vui vẻ bị truyền thông lợi dụng.

      Đường Bội trước đây, hình như để ý đến những chuyện này lắm.

      Nhưng mà, biết bắt đầu từ khi nào ấy lại chú ý giữ khoảng cách với , đến nỗi trước mặt công chúng và truyền thông vẫn bất động thanh sắc thanh minh cho mối quan hệ của .

      Từ khi nào, Hạ Tử Diệu cũng lắm.

      Chỉ là, vì sao lại vậy, đoán được lờ mờ.
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      HaYen, nhoxbina, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61.6

      “Tử Diệu? Tử Diệu?” Tô Vũ Thiên liên tục gọi Hạ Tử Diệu hai tiếng, cũng chưa thu hút được chú ý của , cuối cùng chớp chớp đôi mắt hoạt bát, lớn tiếng gọi:

      “Ảnh đế Hạ.”

      Hạ Tử Diệu đột nhiên hoàng hồn.

      Tô Vũ Thiên mỉm cười, nửa đùa nửa thât : “Khụ, khụ, tôi biết rồi, sau này gọi là ảnh đế đại nhân.”

      Cách nửa đùa nửa của Tô Vũ Thiên những hóa giải lúng túng cho Hạ Tử Diệu, mà còn khiến bầu khí của chương trình thêm phần thoải mái, cũng khiến có cái nhìn khác với người con ở trước mặt.

      “Vừa rồi, ảnh đế Hạ nghĩ cái gì mà say sưa quá vậy?” Tô Vũ Thiên hỏi: “Ban nãy, chúng ta đến chuyện lý thú lúc hai người quay phim, chẳng lẽ nghĩ tới những chuyện thú vị lúc đóng chung với Đường Bội sao? người vui bằng mọi người vui, tôi nghĩ mọi người ở đây rất muốn chia sẻ những kỉ niệm khiến ảnh đế đại nhân suy nghĩ đến xuất thần như vậy, có phải ?”

      “Đúng!” Mọi người ở trường đều đồng thời lên tiếng, sau đó vang lên trận vỗ tay sôi nổi.

      Hạ Tử Diệu ho tiếng, cười nhìn Tô Vũ Thiên : “Tôi sai rồi, nên thất thần trước mặt Tô tiểu thư xinh đẹp động lòng người như vậy, nữ vương Tô, hãy tha cho tôi .”

      dừng lại chút lại tiếp tục : “Có điều, nếu như mọi người có hứng thú, tôi cũng làm mọi người thất vọng.”

      Đường Bội cũng nhịn được mỉm cười, cuối cùng cũng hiểu được vì sao ấy được xưng là nữ vương Tô.

      chỉ vì thân phận đại tiểu thư của đài truyền hình Tinh Tự, hơn thế nữa, chắc có lẽ vì ấy có khả năng tùy cơ ứng biến.

      Lúc nãy, Hạ Tử Diệu xuất thần, lại dễ dàng được ấy dẫn dắt thành đề tài tiếp theo, người biết có lẽ còn tưởng quá trình trao đổi giữa hai người quá tốt.

      Thoáng cái có thể kéo gần khoảng cách giữa ảnh đế và người xem, cũng thuận thế dời đề tài câu chuyện về cho Hạ Tử Diệu và Đường Bội.

      Tổ tiết mục hôm nay nếu mời hai người bọn họ đến cùng lúc, đương nhiên cũng có mục đích của bọn họ.

      Hạ Tử Diệu tiếp tục hồi tưởng, rồi lại kể đến những tình tiết thú vị lúc bọn họ quay phim, bằng giọng hài hước của mình khiến cả hội trường cười rất vui vẻ, cuối cùng vừa cười vừa : “Mọi người đừng nghĩ phong thái của ấy khi biểu diễn hề thua đấng tu mi như trong trailer. , khi diễn chung với ấy mới cảm nhận được áp lực .”

      Đường Bội cũng cười : “Ngay cả ảnh đế cũng cảm thấy áp lực khi đóng chung với tôi, xem ra giá trị con người tôi tăng lên rồi.”

      Diễn viên mới sợ nhất khi hợp tác với diễn viên kì cựu bị khí thế của đối phương lấn áp, thể bộc lộ sức hút cũng như kĩ thuật biểu diễn của mình.

      Hạ Tử Diệu vậy chính là muốn giúp Đường Bội.

      thuận thế tiếp nhận dẫn dắt câu chuyện, khiến mọi người cảm thấy phản cảm, giọng vui đùa ngược lại khiến mọi người cảm thấy ấy rộng lượng, khéo léo, chút giả tạo, kiểu cách.

      ra, hôm nay mời hai vị đến đây, phần lớn là xuất phát từ tư tâm của tôi.” Tô Vũ Thiên cũng lập tức : “ mặt chính là muốn được nhìn thấy phong thái chân của Đường tiểu thư. Mặt khác, có vấn đề muốn hỏi Đường.”

      Tô Vũ Thiên xong, cười thần bí lại : “Đảm bảo là vấn đề mà khán giả trường quay cũng như Tử Diệu đều hết sức tò mò.”

      “Ồ?” Hạ Tử Diệu nghe đến đây, hứng thú cười : “ ra hôm nay Vũ Thiên đều vì tôi, tôi cảm thấy cảm động.”

      “Vấn đề gì?” Đường Bội cười hỏi.

      Kỳ , đoán được vài phần.

      Quả nhiên, nghe Tô Vũ Thiên hỏi: “ xem, trước đây hai người từng hợp tác. Trong tiết mục tuyển chọn diễn viên lần này, ấy cũng có tham gia, thời điểm trận thi đấu bắt đầu, lại chọn Tử Diệu mà lại chọn Sở thiếu thoạt nhìn rất lạnh lùng?”

      Tô Vũ Thiên tới đây còn phối hợp rùng mình cái, cười : “Sở thiếu mặc dù rất tuấn nhưng biết ấy tạo cảm giác khiến người khác thể đến gần sao?”

      “Việc này…” Đường Bội cố ý kéo dài thanh .

      chỉ có khán giả ở trường quay nín thở tràn ngập tò mò nhìn Đường Bội, ngay cả nét mặt Hạ Tử Diệu cũng trở nên nghiêm túc.

      Vấn đề này, muốn hỏi từ lâu rồi.

      Từ ngày đó, Đường Bội giục ngựa chạy qua trước mặt chút do dự, duỗi tay về phía Sở Quân Hàn, muốn hỏi.

      Vì sao chọn ?

      Tại sao lại chọn Sở Quân Hàn?

      Tô Vũ Thiên hai mắt sáng lấp lánh nhìn Đường Bội, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt: “ cần phải trả lời cẩn thận, nếu như phải câu trả lời khiến chúng tôi hài lòng, chúng tôi bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Mọi người có đúng ?”

      “Đúng!” Thanh của mọi người đồng loạt vang lên.

      Đường Bội cười, cong cong khóe mắt, : “Chuyện thực ra là như vầy, ngày đó sau khi Mạc Thành tuyên bố quy tắc trận đấu, Minh thiếu mới cho chúng tôi biết mã trường Vân Tiêu là của Sở thiếu, hôm nay các người có ai định chọn ấy ? Khi ấy mọi người đều nhìn về phía bên kia, ảnh đế Hạ cười ấm áp giống như gió xuân, tuấn lại khiến người ta vui vẻ. Sở thiếu tuy cũng tuấn tú bất phàm, nhưng cũng như chị Vũ Thiên , người dán sẵn mác ‘đừng lại gần tôi’ quá ràng rồi.”

      “Ừ, sau đó sao?” Tô Vũ Thiên bị Đường Bội gợi lên hứng thú nên vội vàng hỏi: “Chị Vũ Thiên nghĩ rằng, ấy rất khó gần, mọi người ở ngoài cũng quả quyết lắc đầu khi nghe thấy tên ‘ám dạ đế vương’, sao ai dám trêu chọc ấy chứ?” Đường Bội lại .

      “Vậy tại sao vẫn chọn ấy?” Tô Vũ Thiên hỏi.

      “Người đứng đầu Sở gia nể mặt như vậy, đích thân tới tham gia tiết mục, lại là khách quý. Kết quả ngồi nửa ngày lại bị ghẻ lạnh, bỏ rơi…”

      Đường Bội cười : “Như vậy nể mặt ấy chút nào, Minh thiếu cảm thấy vậy cũng ổn, nên quyết định để mọi người rút thăm, ai ngờ vận khí của tôi lại tốt, phải vuốt râu hùm.”

      “Khụ khụ khụ…” Hạ Tử Diệu nhịn được ho , qua lời của , người đứng đầu nhà họ Sở rơi vào tinh cảnh có ai muốn, phải rút thăm ai mới là người xui xẻo thu phục ‘lão ma đầu’ như ấy.

      Tô Vũ Thiên trừng mắt liếc nhìn Hạ Tử Diệu cái, từ đầu cho cơ hội chuyện mà tiếp tục hỏi Đường Bội: “ Sau đó sao?”

      “Tiếp đó…” Đường Bội vuốt tay, nở nụ cười: “Từ đến lớn tôi tốn 5 đồng tiền để mua xổ số, có lẽ tất cả may mắn dồn hết vào lần này rồi, ai…”

      xong thở dài tiếng, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối khiến người xem cười sằng sặc.

      Nguyên nhân chân chính rốt cuộc là gì, phải là điều mọi người muốn biết.

      Tiết mục giải trí, có thể làm cho mọi người vui vẻ là được.

      Tô Vũ Thiên có chút thưởng thức nhìn Đường Bội, Đường Bội thông minh, bình tĩnh như thế, ngoài sức tưởng tượng của .

      ấy nhất định nổi tiếng! đưa ra kết luận dưới đáy lòng, sau đó cười cười chuyển sang đề tài khác.

      Kế tiếp, khí của chương trình rất vui vẻ.

      Tô Vũ Thiên, Đường Bội, Hạ Tử Diệu, lời dí dỏm khiến mọi người đều bật cười to, ngay cả nhân viên công tác phụ trách ghi hình cũng phải bật cười.

      Buổi ghi hình nửa ngày, rất nhanh kết thúc.

      Bởi vì phải là chương trình trực tiếp, nên tiết mục phải chờ tới chủ nhật mới lên sóng.

      Sau khi tạm biệt Tô Vũ Thiên, Đường Bội cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện cho Lục Tử Mặc, vừa tới phòng nghỉ.

      Hạ Tử Diệu lại lên trước bước, ngăn cản lối của , đưa tay nhàng đặt lên trước màn hình quay số của , rồi : “Cùng nhau ăn khuya chứ?”

      Đường Bội rút tay về, nhìn Hạ Tử Diệu cười cự tuyệt : “Có lẽ được, tôi muốn về nghỉ ngơi sớm chút.”

      “Trở về?” Hạ Tử Diệu hơi nhăn mày, mở miệng muốn gì.

      Nhưng phong cách lịch được tôi luyện mấy năm qua, khiến cuối cùng lựa chọn im lặng, chỉ khẽ gật đầu : “Muốn tôi đưa về ?”

      Đường Bội khoát tay nắm di động : “ dám làm phiền ảnh đế đại giá, người đại diện của tôi đưa tôi về.”

      vừa vừa vòng qua Hạ Tử Diệu, tiếp tục tới phòng nghỉ.

      Hai ánh mắt phía sau vẫn luôn nhìn xa, nhưng Đường Bội lại có ý quay đầu.

      Trong mắt ánh lên tia phiền muộn, ra muốn hỏi rất nhiều.

      Rút thăm gì? đương nhiên biết chỉ vui, Sở Quân Hàn thân là con của nhà họ Sở, nắm trong tay toàn bộ Sở gia, cho dù ta có xấu như ma, chỉ sợ thiêu thân cũng cam tâm tình nguyện lao đầu vào lửa.

      Huống chi, ta còn tuấn mỹ, trẻ tuổi như thế.

      còn muốn hỏi, về, là về đâu? thầm nghe những tin đồn trước đây của cộng với chuyện vẫn luôn ở khách sạn, biết có nhà để về nữa.

      Vậy, về đâu?

      còn muốn hỏi, trong trận thi đấu, lúc giục ngựa đến chọn khách quý, trong ánh mắt trong veo ấy, có bao giờ lưỡng lự giữa bóng hình của với Sở Quân Hàn ?

      Nhưng, tất cả vẫn thể bật khỏi miệng.

      Ai bảo là ảnh đế Hạ chứ?

      Có phần tự giễu cười khổ tiếng, xoay người về phòng nghỉ của mình.

      Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tô Vũ Thiên hai tay vẫn ôm ở trước ngực, ánh mắt sáng ngời nhìn , cười hỏi: “Lần đầu tiên bị phụ nữ cự tuyệt, mùi vị như thế nào?”

      tốt lắm.” Hạ Tử Diệu cười miễn cưỡng.

      …” Tô Vũ Thiên ràng có phần nghiền ngẫm: “ , nếu như lúc tiết mục này lên sóng, câu trêu ghẹo của ấy đối với ám dạ đế vương, có khi nào khiến ta nổi trận lôi đình ?”

      “Có lẽ ..” Hạ Tử Diệu có chút xác định.

      hiểu Sở Quân Hàn, nhưng hiểu Đường Bội. rất thông minh, tuyệt đối để mình rơi vào cảnh nguy hiểm.

      “Cho nên…” Tô Vũ Thiên vỗ bả vai trước của Hạ Tử Diệu, cười : “ chuẩn bị ăn khuya, bằng chúng ta cùng ?”

      Cùng là người thông minh trong giới giải trí, tin Hạ Tử Diệu phải là đồ ngốc.

      Vì thế, đến đây dừng lại là được.

      Đường Bội có thể công khai cười đùa ở trước mặt công chúng như thế, người xem chỉ cảm thấy buồn cười, họ cười cái, rồi nghĩ nhiều.

      Nhưng còn người ở trong showbiz, nhất là người có xuất thân bình thường như và Hạ Tử Diệu đều biết, nếu như phải có quan hệ thân thiết, trong tình hình như vậy, thiếu gia nhà họ Sở, đâu phải người tùy tiện để người khác lấy ra làm trò đùa?

      nhắc nhở cách lặng lẽ, có lẽ Đường Bội phải là người mà ấy nên mơ tưởng nữa.

      Khi tiết mục được lên sóng, quả nhiên bị cắt nhiều lắm.

      Đoạn Đường Bội trêu chọc Sở Quân Hàn, khiến cho khán giả xem xong cũng bật cười.

      Trong này, dĩ nhiên bao gồm người!

      Minh Hiên!

      Đường Bội!

      Hai người hèn hạ!

      Đường Phỉ Phỉ lúc này đứng ở trong phòng ngủ của mình, mái tóc dài từ trước đến giờ luôn được để ý tỉ mỉ, cũng rối loạn xõa ở sau đầu, rối thành từng cục, khuôn mặt tái nhợt son phấn, mặc áo ngủ rộng thùng thình ở nhà…

      Nếu bị người ta nhìn thấy, tuyệt đối có ai tin đây chính là nữ diễn viên thiên sứ danh tiếng lẫy lừng…

      Minh Hiên! Đường Bội!

      TV trước mặt truyền hình tiết mục chuyện do Tô Vũ Thiên chủ trì, trong tiết mục Đường Bội xinh đẹp như hoa, cười hết sức trang nhã lại khéo léo. Hạ Tử Diệu ở bên cạnh giống như chàng kỵ sĩ của , khiến khí thế của càng thêm dệt hoa gấm!
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      HaYen, nhoxbina, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61.7

      Còn dáng vẻ tại của mình sao?!

      Bị hai người hèn hạ đó hại đến sa sút tinh thần lẫn thân thể!

      Đường Phỉ Phỉ gục mặt xuống bàn, vừa viết hai cái tên vừa hung hăng gạch dấu chéo lên hai cái tên đó.

      Khi ta viết dùng sức rất mạnh, ngòi bút cơ hồ muốn rạch nát cả trang giấy.

      “Trốn ở chỗ này trút giận có ích gì?” Giọng lạnh lùng của người đàn ông đột nhiên vang lên phía sau ta.

      Cho dù cần quay đầu lại, Đường Phỉ Phỉ cũng biết đó là ai.

      “Ba, ba từng đồng ý với con, để con xảy ra chuyện gì.” Đường Phỉ Phỉ vừa lạnh mặt tiếp tục viết hai cái tên, vừa bằng giọng lạnh lùng với Đường Phong Ngôn biết từ khi nào đến sau lưng mình.

      “Xem bộ dạng tại của con xem?” Đường Phong Ngôn để ý đến lời chấn vấn của Đường Phỉ Phỉ mà nhìn ta cả người sa sút tinh thần, quần áo chỉnh tề: “Nếu như bị người ta nhìn thấy, con còn muốn tiếp tục lăn lộn trong làng giải trí sao?”

      “Con sớm muốn rồi.” Đường Phỉ Phỉ ném bút mạnh xuống, đứng lên nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Đường Phong Ngôn:

      “Từ khi ba để con hầu hạ gã vừa mập vừa già ấy, con cảm thấy ghê tởm, muốn buồn nôn, muốn giết người rồi, muốn lôi kéo mọi người cùng xuống địa ngục! Đường Phong Ngôn con cho ba biết, nếu như Đường Bội khui ra chuyện đó con khách sáo với ba đâu, con cho mọi người biết, tất cả mọi chuyện đều do ‘người ba tốt’ của lừa gạt con ‘thiên sứ ngây thơ biết gì cả’ của ông ta chứ ta hoàn toàn biết gì hết…”

      “Bốp.” tiếng giòn vang, Đường Phỉ Phỉ dám tin, bụm mặt quay đầu .

      mặt đau đớn nóng bừng, khiến suy nghĩ ta hoàn toàn trống rỗng.

      Chờ ta ngẩng đầu lên, mới phát người đánh ta bạt tai phải là bố mà là….

      “Mẹ…” Đường Phỉ Phỉ mở to hai mắt nhìn, run giọng khẽ , dường như tin, người phụ nữ trung niên dáng người cao quý, mặc bộ đồ comple được cắt may khéo léo vừa người, đứng ở trước mặt mình chính là người vừa đánh bạt tai.

      “Tôi có đứa con chút việc năng lỗ mãng với ba mình.”

      Người phụ nữ trung niên xinh đẹp đó chính là mẹ Đường Phỉ Phỉ, Tôn Mặc Vân.

      Bà tuy rằng hơn 40 tuổi nhưng do chăm sóc thích hợp, vì thế mặt trắng như tuyết nhìn thấy chút nếp nhăn. người mặc quần áo cắt may vừa người, càng tôn lên khí chất ưu nhã của bà. Mái tóc đen nhánh được búi ở sau đầu, vòng cổ kim cương khiến người bà càng thêm cao quý.

      Lúc này bà lẳng lặng nhìn con ruột mình, nhàn nhạt : “Lúc đầu muốn vào làng giải trí là lựa chọn của con, muốn nổi tiếng cũng là con cầu ba con giúp. Nhà họ Đường tốn nhiều tâm huyết để làm con nổi tiếng và con cũng biểu tệ, điều đó khiến mẹ rất hài lòng. Nhưng, chỉ gặp việc , mà con tự rối loạn trận tuyến, còn lớn tiếng với ba mình. Phỉ Phỉ, con khiến mẹ quá thất vọng.”

      Giọt nước mắt ‘to như hạt châu’ lăn dài gò má ta, đáng thương tội nghiệp nhìn mẹ mình, phần lớn thời gian, bà đều che chở cho ta.

      Nhưng điều kiện tiên quyết là ta được làm tổn hại đến Đường gia, nhất là lợi ích của nhà họ Tôn.

      Nghĩ đến đây, Đường Phỉ Phỉ có phần sốt ruột.

      Ngược lại, Đường Phong Ngôn lại hơi nhíu mày, với Tôn Mặc Vân: “Em cần gì phải đánh Phỉ Phỉ?”

      Ông nhìn về phía Đường Phỉ Phỉ sợ tới mức cả người run rẩy, lệ rơi đầy mặt, dùng giọng ôn hòa với ta: “Phỉ Phỉ đừng trách mẹ con, bà ấy chỉ tiếc rèn sắt thành thép. Hôm nay ba mẹ đến với con, sau hai ngày nữa, con có thể tiếp tục làm rồi.”

      sao?” Đường Phỉ Phỉ dám tin mở to hai mắt.

      Thiếu gia nhà họ Minh, là nhà đầu tư kim sản xuất có tiếng trong làng giải trí, chính ta tự mình tuyên bố scandal kinh thiên động địa đó, vậy mà mới vài ngày ngắn ngủi được áp chế rồi?

      tin!

      “Ừ.” Đường Phong Ngôn gật đầu: “Cho nên con đừng tự chà đạp bản thân mình, bất luận như thế nào, cũng bỏ mặc con lo.” Ông dừng lại chút, lại :

      “Con sửa sang lại chút , đừng chọc mẹ con tức giận.”

      Đường Phỉ Phỉ vội vàng gật đầu rồi vội vàng vọt vào trong phòng tắm của mình.

      “Con bé này…” Đường Phong Ngôn nhíu mày: “ thiếu kiên nhẫn.”

      “Từ từ được.” Tô Mặc Vân nhìn hai mắt Đường Phong Ngôn: “Dù sao Phỉ Phỉ cũng còn .”

      “Còn , cũng là con duy nhất của em và . Sau này nhà họ Đường giao lại cho nó, nó trách người làm cha như quá tàn nhẫn, nếu để nó sớm biết được thế giới này tàn nhẫn đến mức nào, về sau, sao nó có thể điều khiển toàn bộ nhà họ Đường?” Đường Phong Ngôn .

      “Em từ từ dạy bảo Phỉ Phỉ, yên tâm , con của chúng ta tuyệt đối kém cỏi đâu.” Tô Mặc Vân lại :

      “Huống hồ, lần này nếu phải con bé Đường Bội làm việc quá tuyệt tình, Phỉ Phỉ từ trước đến giờ vẫn làm rất khá.”

      biết rồi.” Đường Phong Ngôn biết ban nãy vợ ông đánh Đường Phỉ Phỉ bạt tai chỉ là đánh cho ông xem, mục đích của bà chính là Đường Bội:

      với nó.”

      phải là vấn đề suông…” Tô Mặc Vân cười lạnh :

      “Con bé đó trước nay rất bướng bỉnh, kiêu ngạo, chưa hề xem nhà họ Tôn của em ra gì, bây giờ lại …” Bà đến đây, dừng lát:

      cũng nên cẩn thận, khó khăn lắm mới nuôi lớn con chó, đừng bị nó cắn ngược cái.”

      “Thách nó cũng dám!” Đường Phong Ngôn muốn mất thể diện trước mặt Tô Mặc Vân: “ để nó biết, chuyện gì nên làm và chuyện gì nên làm.”

      “Hy vọng là vậy.” Tôn Mặc Vân vừa vừa cười lạnh xoay người rời .

      Mà lúc này, Đường Bội ngồi rảnh rỗi lướt web.

      Ngày đó, sau khi ghi hình tiết mục xong trở về biệt thự của Sở Quân Hàn.

      Nhưng đại thiếu gia nhà họ Sở cực kì bận rộn, tích lũy được nửa ngày rảnh rỗi, cái giá phải trả là công việc chất chồng như núi.

      biết bây giờ bay đến nước nào để giải quyết công việc nữa. Đường Bội mừng rỡ, có thể ra tay để xử lý chuyện Đường Phỉ Phỉ.

      Chỉ là, biết có phải bị ảo giác , mà thấy tất cả những người giúp việc trong nhà họ Sở, hay nhân viên, hay vệ sĩ đều đối với rất khách sáo.

      thư phòng lướt web lát, đợi dặn dò, rất nhanh có người mang trà thơm bốc hương nghi ngút với điểm tâm lên cho .

      Cười cười và cảm ơn xong, Đường Bội cũng vừa đóng lại trang web

      Xem ra, Đường Phong Ngôn hề bỏ mặc Đường Phỉ Phỉ.

      Trải qua mấy ngày xử lý, quan hệ xã hội của Đường gia che đậy scandal Đường Phỉ Phỉ cách khéo léo, thành vật hy sinh mà Minh Hiên cố ý tuyên truyền.

      Dù sao đại tiểu thư nhà họ Đường xuất thân tệ, sao có thể vì trận đấu, mà hạ mình để hầu hạ cho giám khảo.

      Đường Bội mỉm cười, chuyện này hoàn toàn nằm trong dự liệu của .

      Mặc dù lời của Minh Hiên đủ trọng lượng, nhưng trong làng giải trí kì quái này, ai biết được, phía sau phồn hoa rực rỡ, có bao nhiêu mục nát và hư thối.

      Đại đa số mọi người đều bị truyền thông dẫn dắt để tin tưởng vào việc mà họ nhìn thấy mà thôi.
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      HaYen, nhoxbina, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61.8:

      Ngón tay nhàng gõ vài cái lên bàn phím, phía dưới góc phải màn hình lên khung đối thoại.

      “Công chúa của tôi, em cuối cùng cũng nghĩ đến tôi rồi.” màn hình màu đen, dòng chữ màu trắng lên vô cùng bắt mắt.

      Đường Bội cười cười, tiện tay gõ trả lời: “Tôi còn chưa cảm ơn , Lạc. Ngày đó tin tức của rất kịp thời cũng rất hữu ích.”

      Lạc có tiếp tục trả lời vấn đề này, mà hỏi vấn đề khác: “Tôi nhìn thấy công chúa ở tôi ở lưng ngựa, tư thế rất oai hùng, quả nhiên xinh đẹp gì sánh được.”

      “Cám ơn.” Đường Bội lại cười.

      “Nhưng tôi lại ghen tị với người đàn ông ôm em cưỡi lưng ngựa.” Câu tiếp theo của Lạc đến rất nhanh.

      “Tôi xem đó như lời khen ngợi.” Đường Bội bình tĩnh trả lời.

      “Vị trí bên người công chúa, cần phải thuộc về kỵ sĩ trung thành với ấy nhất.” Lạc lại trả lời.

      “Lạc?” Đường Bội hơi nhíu mày, Lạc chưa từng là người nhiều, bọn họ quen biết nhiều năm, mặc dù thi thoảng cũng đùa với đối phương chút, nhưng sâu thẳm trong lòng bọn họ… lại lạnh lùng và lý trí.

      “Dọa công chúa của tôi rồi sao?” Lạc trả lời bằng icon cười: “Tôi quên mất, kỵ sĩ thể làm vậy. ta ở trước mặt công chúa, mãi mãi duy trì trung thành và lễ độ. Cho dù muốn diệt trừ những côn trùng có hại bên cạnh ấy cũng vậy, nên khiến máu tươi dọa công chúa của ta khiếp sợ.”

      “Lạc.” Đường Bội nhíu chặt mày hơn.

      “Haha…Công chúa của tôi thực coi trọng người đàn ông đó”

      “Chuyện đó liên quan đến !” Đường Bội lạnh lùng đáp trả câu, tâm tình tốt gần như đều bị cảm xúc biến hóa của Lạc phá hỏng cả.

      Bên kia im lặng lâu, lâu đến nỗi Đường Bội cảm thấy hôm nay phải là thời điểm thích hợp để bàn việc chính với ta, tin nhắn mới của ta lại xuất .

      “Tôi rất vinh hạnh, mỗi lần em cần, người em nhớ đến đầu tiên luôn luôn là tôi. Tôi rất vui, công chúa của tôi.”

      “…Tôi xem như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.” Đường Bội chậm rãi gõ hàng chữ, sau đó : “Tôi chuẩn bị bắt đầu đối phó với Đường Phỉ Phỉ.”

      “Tôi nghĩ em ra tay rồi.”

      “Phía sau Đường Phỉ Phỉ vẫn còn có nhà họ Đường và nhà họ Tôn liên kết với nhau, cho nên tạm thời vẫn chưa thể nhổ tận gốc nhà họ Đường, động thủ quá sớm, bứt dây động rừng.”

      “Vậy điều gì khiến em thay đổi ý kiến?” Lạc hỏi.

      “Đường Phỉ Phỉ tự tìm đường chết.”

      ta vốn ngu ai bằng.” Lạc chế nhạo chút khách khí.

      “Cho nên tôi cần giúp đỡ của .” Đường Bội lại : “Tôi cần toàn bộ hệ thống internet đều tràn ngập thông tin chỉ trích ta.”

      có vấn đề gì, công chúa của tôi. Chẳng qua là, cứ như vậy tôi sợ người đàn ông bên cạnh em tức giận bởi vì cuộc hẹn của chúng ta cần phải kéo dài đến 20 ngày.”

      “Được.” Đường Bội trả lời chút do dự, rồi kéo khung chat xuống.

      mở xem lướt qua trang web cuối cùng, cầm điện thoại chậm rãi nhập vào ‘Ngày 28 tháng 4, rạng sáng 0 giờ’sau đó gửi nó .

      Lúc này ngoài cửa sổ đen kịt, khoảng cách 0 giờ chỉ còn hai giờ mà thôi.

      Đường Bội chậm rãi khép lại màn hình vi tính, đứng lên rời khỏi thư phòng Sở Quân Hàn, chuẩn bị trở lại phòng ngủ tắm cái thoải mái dễ chịu.

      Trước khi đóng cửa thư phòng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên trong.

      Thư phòng được trang trí theo phong cách của Sở Quân Hàn, đen, trắng, xám tro là ba màu chủ đạo trong phòng.

      giá sách cao lớn, rộng rãi, được bày biện rất nhiều bộ sách khác nhau đến từ các nơi thế giới rất ngay ngắn chỉnh tề.

      Bàn làm việc rộng rãi, phía sau là ghế dựa thoải mái.

      Thứ duy nhất lộ ra vẻ nhu hòa chính là ghế sofa da ở đằng trước, cùng màu với bàn trà, phía bàn đặt bộ trà cụ.

      Nơi này, từng là nơi muốn xâm nhập, nhưng tơi tả mà về, cuối cùng bị truy sát đến có chỗ trốn, thậm chí nhà Họ Đường cũng xem như đồ bỏ mà ném xuống biển.

      Cũng có vô số người muốn nhìn trộm bí mật trong đây, lại bị phòng vệ sâm nghiêm của nhà họ Sở ngăn chặn ở ngoài cửa.

      tại, có thể qua lại tự nhiên, thậm chí ôm hồng trà tinh khiết thơm ngát và ăn điểm tâm, tiêu phí thời gian cả buổi chiều.

      Ngày 28 tháng 4, vừa vặn tròn tháng ngày trọng sinh…Cũng là ngày kiếp trước độc chết trong nước biển lạnh như băng!

      Ánh mắt Đường Bội đột nhiên trở nên kiên định và tràn ngập ý chí chiến đấu, chậm rãi đóng lại cửa thư phòng, tựa như đóng lại toàn bộ quá khứ và nghênh đón khởi đầu mới.

      Chiếm được lời an ủi và hứa hẹn của bố mẹ, Đường Phỉ Phỉ làm thế nào cũng ngờ rằng, cơn ác mộng ta cho rằng qua, nhưng khi mới được vạch trần, mới đúng là ngày đầu tiên ta bước vào địa ngục.

      Đường Bội tính thời gian rất chuẩn, thời điểm ta giành được hy vọng lần nữa, đẩy ta từ mây rớt xuống, cảm giác phập phồng như vậy, có lẽ mới khiến đại tiểu thư nhà họ Đường được nuông chiều từ bé sụp đổ .

      đêm này, cả thành phố S đều ngủ, đèn đuốc sáng trưng trước sau như tận đến khi trời sáng.

      Nhưng, đối mặt với những tia nắng ấm áp đầu tiên mới lên của ngày xuân, Đường Bội lười biếng dựa vào ghế sau trong ô tô, chờ Lục Tử Mặc đưa gặp nhà biên kịch vàng của nhà họ Sở, Sở Dực Thành, thương lượng với ta về nhân vật mới.

      Mà Đường Phỉ Phỉ lại bị tiếng chuông di động dồn dập đánh thức.

      buồn ngủ mờ mịt, nghe điện thoại mấy câu, Đường Phỉ Phỉ đột nhiên từ giường ngồi dậy, chân trần vọt tới máy tính trước mặt, dám tin mở máy tính lên, mở tin tức của ở trang giải trí lớn nhất toàn quốc.

      Tiêu đề to lớn màu đỏ thẫm khiến ánh mắt ta đau đớn. ta dám tin ném điện thoại sang bên rồi run run mở tin tức đó lên.

      Tuy là ảnh chụp trải qua xử lý, nhưng vì góc chụp rất tốt, nên nhìn qua người khác có thể nhận ra đó là Đường Phỉ Phỉ.

      Cho dù trải qua xử lý, nhưng ảnh chụp vẫn lộ liễu như vậy.

      Nữ diễn viên thiên sứ trong cảm nhận của fan, đại tiểu thư nhà họ Đường luôn luôn thanh thuần, đáng , thực ra là lầu xanh, ai cũng có thể lấy làm chồng.

      Tin tức động trời này vừa mới tung ra trở thành tiêu điểm tìm kiếm mạng, cũng xứng đáng trở thành đầu đề cho các trang web giải trí.

      !” Đường Phỉ Phỉ tuyệt vọng ném chuột, hét lên cách cuồng loạn.

      Mà cùng lúc Đường Phong Ngôn nhận được báo cáo, lúc này lạnh lùng buông điện thoại trong tay xuống, Tôn Mặc Vân sáng sớm xông vào văn phòng tổng giám đốc Đường thị của ông, ông lạnh lùng :

      “Tôi xử lý!”
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      Thảo17, HaYen, nhoxbina3 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61.9

      “Xử lý như thế nào?” Tôn Mặc Vân cũng hơi kích động, bà tiện tay cầm mấy quyển tạp chí mà trợ lý mua tới, cùng với báo giải trí hôm nay mới ra lò ném lên bàn công tác rộng rãi làm bằng gỗ lim của Đường Phong Ngôn, lạnh lùng hỏi:

      “Bây giờ tôi muốn biết cách xử lý của ông! Đường Phỉ Phỉ là con của tôi, cũng là cháu của nhà họ Tôn, tôi với người nhà của tôi tuyệt đối cho phép scandal như vậy xảy ra với con bé.”

      Bà hít hơi sâu, trong mắt lóe lên ánh sáng, chút lưu tình:

      “Ông còn muốn che chở cho con của tiện nhân kia tới khi nào?! Tai tiếng như thế, chẳng lẽ ông muốn con bé bị hắc thay nó sao?”

      ràng là việc Đường Phỉ Phỉ làm, nhưng Tôn Mặc Vân mấy câu, đổ mọi tội lỗi lên đầu Đường Bội, mà Đường Phỉ Phỉ lại là người bị hại bị hắc thay người ta.

      “Tôi biết rồi.” Đường Phong Ngôn nhàn nhạt .

      Đường Bội gần đây nghe lời, quả thực ông cần phải để nhận ra sai lầm của mình.

      Dù sao con nhà họ Đường, có đứa nổi tiếng, tài hoa ở trong làng giải trí là đủ rồi.

      Ông cầm lấy điện thoại bị ông để xuống, trước ánh nhìn chăm chăm của Tôn Mặc Vân, chút do dự bấm vào số quản lý phòng quan hệ xã hội:

      “Tiểu Tiền phải ? Đưa tin Đường Bội là con riêng nhà họ Đường, lần này đột nhiên xuất là có ý định trả thù nhà họ Đường….Tung tin ra ngoài .”

      “Tổng giám đốc Đường?”

      Tiền Ý Viễn làm quản lý của phòng quan hệ xã hội nhiều năm, đương nhiên biết quan hệ của Đường Bội với nhà họ Đường. Cả con ruột của mình, và danh tiếng của mình cũng có thể lấy ra hy sinh.

      “Đừng hỏi, chiếu theo lời tôi mà làm.” Đường Phong Ngôn có giải thích mà trực tiếp nhắc lại mệnh lệnh.

      “Vâng.” Tiền Ý Viễn đáp.

      “Bà hài lòng chưa?” Đường Phong Ngôn lạnh lùng liếc nhìn Tôn Mặc Vân cái rồi cúp điện thoại.

      “Đường Phong Ngôn, bộ dáng người cha hiền phẫn nộ của ông lúc này diễn cho ai xem đây?”

      Tôn Mặc Vân cười lạnh : “Ông đừng quên, Phỉ Phỉ mới là con tôi và ông, cũng là tiểu thư duy nhất của nhà họ Đường. Đường Bội con nghiệt chủng ấy, nếu ngoan ngoãn nghe lời thôi. Nếu , hy sinh nó có liên quan gì?”

      xong, nắm lấy bao tay số lượng có hạn bị bà ném ở bên, sửa lại tóc tai, khôi phục lại dáng vẻ ung dung trầm tĩnh của phu nhân cao quý, nhàn nhạt :

      “Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng tôi nghe về scandal của Phỉ Phỉ.”

      xong, Tôn Mặc Vân ngạo nghễ ngẩng cao đầu, giày cao gót gõ mặt đất, phát ra từng tiếng ‘khắc khắc’ xa mạch.

      Đợi bà xa, Đường Phong Ngôn mới ngồi vào ghế da rộng rãi của mình, vẻ mặt lạnh lùng.

      Đường Bội nghe lời, đương nhiên ông bỏ qua.

      chỉ nghe lời, mà Tôn gia và Tôn Mặc Vân càng ngày càng ngang ngược, ông cũng bỏ qua.

      Chờ xem, Đường thị cuối cùng là thiên hạ của ông, để cho người ngoài được nhúng tay vào.

      Khi Lục Tử Mặc dừng xe, ngón tay nhàng đặt tay lái.

      vẫn nhìn Đường Bội mà chuyên chú nhìn về phía trước: “Xế chiều hôm nay, Sở tiên sinh về tới.”

      “Ừ.” Đường Bội gật đầu, vừa mở cửa, xuống xe.

      Khi đóng cửa xe, xoay người nhìn về phía Lục Tử Mặc hề nhúc nhích, cười với : “ phải cảm thấy, tôi nên tự mình đón ấy?”

      “Tôi suy nghĩ đến tiết mục được phát sóng hôm qua.” Lục Tử Mặc quay đầu, nhìn về phía Đường Bội, thản nhiên :

      “Sở tiên sinh rất vội, chắc là xem tiết mục rồi.”

      “Ồ?” Đường Bội nhíu mày cười: “ cảm thấy ấy trách tôi?”

      Lục Tử Mặc có trả lời.

      Giống như Văn Tư Miểu, làm việc ở Sở thị nhiều năm. Nhưng, cho dù như thế, vẫn nắm được suy nghĩ của ông chủ.

      Nhìn vẻ mặt và bộ dạng thoải mái của Đường Bội, có lẽ có phần lo bò trắng răng rồi.

      Dù sao, đối với ông chủ mà , Đường tiểu thư giống.

      “Vậy xem qua tiết mục chưa?” có trả lời, ngược lại chủ động hỏi.

      “Ừ.” Đường Bội gật đầu

      Đường Bội cười, vỗ cửa sổ xe như bày tỏ an ủi, nhưng vẫn do dự với người đại diện của mình: “Yên tâm , Sở thiếu vì vậy mà giận tôi, ấy …”

      tiếp tục hết, chỉ mỉm cười đứng thẳng thân thể, lại : “ cần lo lắng, chỉ cần buổi chiều đến đón tôi qua chỗ ấy là được.”

      Đó là bí mật ngọt ngào chỉ có những người nhau mới có thể biết được.

      Nếu như…

      với Sở Quân Hàn cũng được xem như người !

      Hết chương 61
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :