1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh sủng phi thượng vị ký - Mạch Thượng Phù Tô (33/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 30

      Vào tháng 9 trời dần dần lạnh . Đại Chiêu cùng Mạc Bắc khai chiến hơn tháng, lần đầu truyền đến tiệp báo, Vĩnh Dật đế nghe thấy tâm mừng rỡ. Cũng giống như kiếp trước, hai ngày sau, Tiêu Dục liền hạ chỉ lấy lý do Hoàng hậu nương nương xử lý hậu cung mệt nhọc quá độ, liền giao cho Hiền phi quyền cùng nhau giải quyết lục cung.

      Phượng Nghi cung

      Gió thu phơ phất, Hoàng hậu ngồi trong điện, thần sắc đơn, ánh mắt trông về phía xa, ánh mắt xa xưa mà tản mạn, hồi lâu, Trương ma ma khom người vào, thấy được như thế, khỏi tiếng ai thán, Hoàng hậu vắng lặng mở miệng “Ma ma, 7 năm , bản cung mệt mỏi quá......”

      Trương ma ma vừa nghe Hoàng hậu , hai mắt đục ngầu nổi lên lệ quang, đau lòng “Lão nô biết ngài khổ, nhiều năm như vậy đều sống qua được, tại nương nương sao tự làm khổ mình? Ngài chỉ cần nhớ kỹ ngài là mẫu nghi thiên hạ, là nữ nhân tôn quý nhất Đại Chiêu hoàng triều, ai cũng thể ngồi ngài , như vậy, còn có cái gì là ngài qua được ?” Ngữ khí tôn kính lại đủ thân thiết.

      Trương ma ma là lão nhân Lưu phủ, cũng là vú nuôi từ của Lưu hoàng hậu, cho nên lúc cùng Hoàng hậu chuyện tất nhiên là thiếu phân cố kỵ so với người bên ngoài, hơn phần tri kỷ.

      Đồng tử Hoàng hậu hơi đổi, ánh mắt hơn tia mệt mỏi cùng khinh trào, trước mặt người khác nàng từ trước đến nay đoan trang khéo léo, mất nửa phần dáng vẻ, chỉ có ở trước mặt vú nuôi của mình mới có thể lộ ra mặt này, đau khổ của nàng trừ bỏ Trương ma ma lại có ai biết? Liền ngay cả người kia cùng nàng làm 7 năm vợ chồng cũng từng biết mảy may, năm ấy nàng 18 tuổi gả cho làm Tam Hoàng tử phi, đến nay có 7 năm, mấy năm nay vì hết lòng hết sức quản lý hậu cung, nhưng hôm nay...... , chung quy là lạnh bạc !

      Trương ma ma mấp máy môi, nàng mặc dù khuyên bảo Hoàng hậu như vậy, nhưng là trong lòng cũng cam lòng . Nghĩ đến năm đó Hoàng hậu vừa gả nhập vương phủ được 1 năm, Hiền phi lấy thân phận trắc phi cũng vào vương phủ. Sau đó phụ thân cùng cậu của ả ta tương trợ Hoàng thượng lên long vị, có công phò tá, từ đó, nàng ta cũng nhận hết ân sủng. Hoàng thượng vừa lên ngai vàng liền sắc phong nàng ta thành chính nhị phẩm Hiền phi, nhiều năm qua, chuyên sủng hậu cung, nàng ta ỷ vào Hoàng thượng sủng ái cùng thế lực gia tộc cường ngạnh, làm việc ương bướng ngạo mạn, nhiều lần nhìn cung quy, đem Hoàng hậu để vào mắt, liền mấy ngày mới lần thỉnh an, mỗi lần cũng có nhiều sơ sẩy cùng khiêu khích.

      Hoàng hậu chậm rãi nhìn về phía Trương ma ma, ánh mắt khỏi nhu hòa xuống, chẳng qua trong nhu hòa lại xen lẫn chút cam lòng cùng tàn khốc “Nàng phải tự cho là ở trong lòng Hoàng thượng giống với người khác sao? Hừ ~ Bản cung nhưng ra muốn nhìn ngày sau nàng ta biết được chân tướng, còn có thể giống như nay vậy tự cho là đúng, chỉ sợ khi đó lòng nàng ta tràn đầy đều là bi thương cùng tuyệt vọng ......”

      Duyên Hi cung

      Đại cung nữ Cẩm Yên bên người Đức phi vẻ mặt ưu sầu : “Chủ tử, nay Hiền phi nương nương được quyền cùng nhau giải quyết lục cung, ngày sau lại càng đem Duyên Hi cung chúng ta để vào mắt !”

      Đức phi cho là đúng, thanh bình tĩnh, thản nhiên : “Bản cung biết, đều là đại cung nữ bên người tứ phi, trong ngày thường Hồng Ngọc trong cung Hiền phi thiếu chèn ép ngươi, bất quá, này đó đều chính là tạm thời , nhẫn nhẫn vượt qua, lấy việc, nghĩ đến lâu dài chút, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có người cười cuối cùng mới là người thắng.” xong khóe môi gợi lên chút đạm cười, nụ cười kia hàm nghĩa ý vị sâu xa.

      Cẩm Yên cúi đầu, tiến lên vuốt ve bả vai Đức phi, cung kính : “Chủ tử được có lý, chân chính thắng lợi là người cười cuối cùng. Phía trước là nô tỳ kiến thức hạn hẹp, tại nô tỳ hiểu được , kia, nô tỳ liền bồi chủ tử cùng nhau chờ ngày đó đến !”

      Đôi mắt Đức phi khẽ nhướng, nhưng cười .

      Cảnh Dương cung

      Mà lúc này đường làm quan rộng mở Hiền phi ở Cảnh Dương cung, nhận phi tần vị phân thấp nịnh bợ chúc mừng, mà đáng giá nhắc tới là trong này cũng bao hàm Vương tiệp dư thất sủng lâu cùng với Phó mỹ nhân gần đây được chút ân sủng.

      Hôm nay Vương tiệp dư mặc cung trang màu tươi sáng, khiến nàng so với ngày xưa nhìn có chút trẻ hơn, vẻ mặt tươi cười khen tặng “Nương nương là người cực có phúc khí , có thể cùng giải quyết chuyện lục cung cũng chỉ có ngài mới được phần độc nhất này. Nô tì vừa nghe tin vui này, liền vội vàng lại đây mong dính chút khí vui mừng.”

      Phó mỹ nhân nũng nịu cười : “Vương tỷ tỷ lời này giống với trong lòng tần thiếp , tỷ muội hậu cung tuy nhiều, người được sủng ái cũng thiếu, nhưng nếu là đến mấy năm nay vạn tuế gia ân sủng ngừng chỉ có nương nương người!”

      Hiền phi khẽ cười tiếng “Tỷ muội trong cung chỉ bản cung được phân chuyện tốt, lại biết hậu cung này vụ phiền phức trần tạp, thực làm người ta phiền muộn, chính là thánh chỉ của Hoàng thượng hạ, bản cung tuy là vui, nhưng cũng thể cố gắng hết sức, vì Hoàng hậu nương nương phân ưu.” mặt lộ vẻ kiêu căng tự đắc.

      Phi tần phía dưới phải vụng về , tự nhiên hiểu được lời Hiền phi là được tiện nghi còn khoe mã, muốn làm cao giá, nhưng người dám ra, chỉ mặt cười phụ họa. Vương tiệp dư lại vuốt mông ngựa đón ý hùa “Sau này trong cung có nương nương chủ , nô tì gặp chuyện liền xin phiền người, mong nương nương chớ ghét bỏ nô tì ngu dốt mới tốt.”

      Trương phu nhân cười : “Nếu là Tiệp dư nương nương linh động như vậy vẫn là người ngu dốt, kia giống tần thiếp chất phác như vậy, chẳng phải là dám gần bên cạnh nương nương?” Lời này của Trương phu nhân khiến mọi người bật cười.

      Qua hơn nửa canh giờ, mắt thấy Hiền phi muốn nghỉ trưa , mọi người mới nhất tề cáo lui tan .

      Sau giờ ngọ thời tiết vô cùng tốt, ngày mùa thu ánh nắng ngập tràn, hậu viện Tĩnh Di hiên tơ liễu theo gió tung bay, Cố Vân Yên mình ngồi ở bàn đu dây, qua lại chậm rãi nhộn nhạo, gió từng trận đánh úp lại, ôn nhu mơn trớn hai má mềm mại của Cố Vân Yên, lại thổi bay vài sợi tóc đen phía sau lưng.

      Cố Vân Yên kìm lòng đậu cúi đầu nhìn chăm chú bụng bằng phẳng của mình, kiếp trước mình là ở nửa tháng sau chẩn ra có mang 1 tháng, Tiêu Dục dưới gối con nối dòng nhiều lắm, vừa truyền ra tin vui, Thái hậu mừng rỡ, lập tức dặn Hoàng hậu ấn lệ thường trong cung tấn chức vị của mình, số lần Tiêu Dục đến trong cung mình cũng so với ngày thường nhiều hơn chút, chính là ngày vui ngắn chẳng tày gang, thai nhi vừa hơn hai tháng, mình vô ý trượt chân sảy thai, đẻ non sau vẫn trách cứ bản thân thể bảo hộ tốt đứa đầu tiên của nàng cùng Tiêu Dục, lòng cứ tích tụ, cho nên làm mất sủng ái của Tiêu Dục, thẳng đến năm sau lại lần nữa có thai, mới ra từ trong bóng tối lần đẻ non này.

      Mười tháng mang thai sinh hạ được hoàng nhi, nhớ tới đứa bé vừa sinh ra liền thể yếu nhiều bệnh, cuối cùng vì bệnh mà mất sớm, tim Cố Vân Yên phảng phất như bị đao cắt, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế lan tràn khắp tứ chi, hốc mắt dần dần phiếm hồng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, giọt giọt dừng ở làn váy trắng như tuyết, rất nhanh liền cùng làn váy thêu hoa lan hòa hợp nhất thể. Cố Vân Yên chậm rãi nâng tay, lau khô nước mắt mặt, hít sâu hơi, dần dần bình phục cảm xúc kích động, xác định người nhìn ra dấu vết gì khác lạ, mới đứng dậy trở về nội thất.

      Gọi Thị Họa xem mạch cho mình, Cố Vân Yên lẳng lặng chờ đợi, Thị Họa chuyên chú bắt mạch cho nàng. Qua ly trà, Thị Họa từ từ thu hồi tay, do do dự dự.
      PhongVy thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 31

      Cố Vân Yên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thị Họa, tự nhiên liền phát khuôn mặt luôn bình tĩnh của Thị Họa nổi lên vẻ do dự, làm như châm chước nên mở miệng như thế nào cho ổn thỏa.

      Cố Vân Yên ôn nhu : “Có chuyện thẳng sao.”

      Thị Họa cung kính trả lời: “Dạ! Chủ tử, mạch tượng của ngài lưu loát, khéo đưa đẩy như ấn bi, giống như trượt mạch, nhưng thời gian còn thấp, nô tỳ cũng dám chắc đây là hỉ mạch, nếu là 5 ngày sau nguyệt chủ tử còn tới, nô tỳ lại xem mạch cho ngài, đến lúc đó nô tỳ mới có thể cho chủ tử câu trả lời chuẩn xác thuyết phục.” Thị Họa nhất thanh nhị sở với Cố Vân Yên.

      Trong con ngươi của Cố Vân Yên tràn đầy chờ mong, đối với năng lực của Thị Họa trong lòng nàng rất , mấy năm nay, Thị Họa cố gắng nghiên cứu y thuật, tuy học được mười phần y thuật Lý Thần y, nhưng bảy phần tuyệt đối đạt được. Thị Họa nếu là có thể, vậy chứng minh cơ bản nàng có. Vừa nghĩ tới lúc này trong bụng mình khả năng tiểu sinh mệnh, cái cùng mình huyết mạch tương liên, tình thân cốt nhục, lòng của nàng ngừng rung động, khiến nàng có cảm giác như có thể cảm nhận được tồn tại.

      Cố Vân Yên mỉm cười gật đầu “Được, mấy ngày nay ẩm thực ngươi lưu tâm chút.”

      Thị Họa trầm ổn : “Dạ, nô tỳ phá lệ thận trọng, thỉnh chủ tử yên tâm.”

      5 ngày sau, nguyệt Cố Vân Yên vẫn như cũ chưa tới, lại gọi Thị Họa thay nàng bắt mạch, Thị Họa tiến lên cẩn thận thỉnh mạch, qua nửa ly trà, sắc mặt Thị Họa cực vui mừng, dùng sức gật đầu với Cố Vân Yên: “Chúc mừng chủ tử, chúc mừng chủ tử, chủ tử hoài thượng long tự , tuy rằng thai tượng còn thấp, vừa đúng 1 tháng, nhưng nô tỳ nắm chắc chủ tử là hỉ mạch thể nghi ngờ.”

      là hỉ mạch? Ta hoài thượng ?” Cố Vân Yên nao nao, tiện đà mờ mịt lặp lại, sợ chính mình nghe lầm.

      Thị Họa sung sướng : “Dạ, chủ tử quả có thai , rất nhanh Tĩnh Di hiên chúng ta có thêm tiểu chủ tử!”

      Cố Vân Yên cúi đầu nhìn về phía bụng mình, hai mắt càng ngày càng nhòa, tuy phía trước có chuẩn bị trong lòng, nhưng vẫn thể ngăn cản vui sướng cùng hưng phấn khi được chứng thực chắc chắn, rốt cuộc Cố Vân Yên cần che giấu mừng như điên trong lòng, tươi cười xán lạn như hoa nở rộ ở mặt, nâng tay vuốt ve bụng bằng phẳng của mình, ánh mắt nên lời ôn nhu cùng chờ mong.

      Sau lúc lâu, Cố Vân Yên thu hồi biểu tình vui sướng mặt, phân phó Thị Họa: “Tiếp qua ba ngày liền đến mười ngày thỉnh mạch bình an lần, ta cũng hy vọng lúc này truyền ra tin tức ta có thai, ngươi có thể có biện pháp khiến ngự y chẩn đoán ra hỉ mạch của ta, đồng thời đối thai nhi vô hại?”

      Thị Họa cung kính đáp “Việc này khó, lúc trước nô tỳ từng xem qua phương thuốc, vừa lúc có công hiệu này, chỉ cần phân lượng nắm giữ tốt cũng làm bị thương thai nhi trong bụng.”

      Cố Vân Yên vui vẻ : “Như thế rất tốt! tại trong cung nhiều ánh mắt như vậy gắt gao nhìn chằm chằm chủ tử nhà ngươi, nếu là tại Tĩnh Di hiên truyền ra tin vui, chỉ sợ ma quỷ quái ra tác loạn .”

      lát nô tỳ liền viết phương thuốc ra, đêm nay lại nghiên cứu chút tỉ lệ dược liệu, sáng mai nấu thuốc, chủ tử uống ba lượt, tới ba ngày sau, hỉ mạch bị dược lực của thuốc che giấu, ngay cả ngự y cũng thể chẩn ra mạch tượng của chủ tử, chủ tử có thể an tâm dưỡng thai” Thị Họa ôn nhu .

      Cố Vân Yên cười khen: “Ngươi xưa nay làm việc thoả đáng, tất nhiên ta rất an tâm!”

      “Tạ chủ tử khen, nô tỳ quyết phụ chủ tử kỳ vọng.” Thị Họa quỳ gối khom người.

      Sắc trời tối, Cố Vân Yên vừa tắm rửa ra, đầu tóc ướt còn chưa kịp lau, Tĩnh Di hiên liền nghênh đón ngự giá Tiêu Dục, Cố Vân Yên bất đắc dĩ chỉ có thể xõa tóc tiếp giá, quỳ xuống thỉnh tội : “Tần thiếp trang dung chỉnh, xin Hoàng thượng thứ tội.”

      Tiêu Dục tay nâng dậy Cố Vân Yên, khuôn mặt nhu hòa “Ái phi mau đứng dậy, nàng cứ làm việc của nàng, cần để ý trẫm.” xong ngồi xuống tháp mỹ nhân, ưu nhã thưởng thức trà sen Thị Thư vừa dân lên, thần thái dương dương tự đắc.

      Cố Vân Yên dư quang nhìn lướt qua, thấy được Tiêu Dục cũng có gì vui, liền xoay người lại, để Thị Họa tiếp tục lau tóc cho nàng, động tác của Thị Họa trầm ổn thuần thục, cũng vì Tiêu Dục ở đây mà tay chân bối rối. Rất nhanh, Thị Họa liền lau khô tóc cho Cố Vân Yên xong, lại sơ cái búi tóc đơn giản.

      Tiêu Dục đứng dậy tiến lại chỗ Cố Vân Yên, mỉm cười kéo nàng vào ngực, ôn hòa : “Hôm nay Cố ái khanh dâng quyển tấu chương về ứng phó lũ lụt Hoàng Hà, trẫm vừa mới phê duyệt , bên trong nhắc tới phương án rất là độc đáo thực dụng, phụ thân của ái phi là vị quan phụ mẫu lòng vì dân, cũng là thần tử tốt vì trẫm phân ưu, trẫm thực vui mừng.”

      Từ lúc vào cung, Cố Vân Yên vẫn thông qua Cố Trì, bảo trì thư từ qua lại cùng phụ thân. Trước đó vài ngày Hoàng Hà bị lũ tai, cư dân hai bờ sông khổ nổi, có quan văn đem tình hình thực tế tấu lên triều đình, khiến cho Tiêu Dục càng thêm coi trọng chuyện này, Tiêu Dục phân phó văn võ bá quan nghĩ ra phương án ứng đối với lũ lụt này.

      Vì thế Cố Vân Yên liền đem ít phương pháp khắc phục lũ lụt mình xem ở du ký cùng vài bộ sách chuyển cáo phụ thân, để phụ thân sửa sang lại, lần nữa tạo ra phương án càng đầy đủ hoàn hảo.

      Cố Vân Yên nghe vậy cười : “Phụ thân nhận lộc của quân, tất nhiên phải vì quân phân ưu, chỉ là việc thuộc bổn phận, đảm đương nổi Hoàng thượng khen như vậy.”

      Khóe môi Tiêu Dục càng cong, đối với Cố Vân Yên trả lời tương đối vừa lòng. Lại cười : “Cố ái khanh đương nhiên là tốt , giáo dưỡng tử nữ cũng tốt , tài đức vẹn toàn, văn võ song toàn. Ái phi dịu dàng động lòng người, rất được lòng trẫm.” Tay Tiêu Dục hơi hơi dùng lực, ôm Cố Vân Yên càng chặt hơn chút.

      Mặt Cố Vân Yên cười hơi hơi phiếm hồng, cúi đầu, thuận theo Tiêu Dục, giọng : “Hoàng thượng lại dỗ tần thiếp vui vẻ.”

      Tiêu Dục nâng tay chậm rãi xoa búi tóc Cố Vân Yên, nhàng rút ra trâm cài tóc, nháy mắt, tóc dài như thác nước vậy chảy xuống, hơi thở của cũng càng ngày càng gấp, chạm vào vành tai như ngọc của nàng mới thầm : “Ái phi của trẫm tất nhiên là giống người bên ngoài.”

      Nhận thấy được giọng Tiêu Dục có chút trầm đục, Cố Vân Yên cảm thấy yên, ba tháng đầu thai kì thể sinh hoạt vợ chồng. tại Tiêu Dục biến hóa, nàng nhưng rất ràng . Cố Vân Yên thầm nghĩ như thế nào dời lực chú ý của Tiêu Dục, vừa tránh cùng phòng vừa khiến mất vui!

      “Tỷ muội trong cung đều là ái phi của Hoàng thượng, tần thiếp bất quá là đóa trong vạn bụi hoa thôi, có gì bất đồng?” bộ tiểu nữ nhi gia tùy tính hờn dỗi, môi khẽ bĩu, bộ dáng xinh đẹp đáng , khiến Tiêu Dục quên mất chuyện định làm.

      Tiêu Dục nhịn được cười : “Từ trước đến nay chỉ biết ái phi dịu dàng hiền lành, hôm nay mới biết phải, nguyên lai là cái tiểu bình dấm chua!”

      Mặt Cố Vân Yên thoáng chút hồng, rất nhanh lại đô miệng cãi lại: “Tần thiếp chính là ăn ngay thôi, Hoàng thượng sao lại chụp mũ tần thiếp là bình dấm chua !”

      Ngữ khí Tiêu Dục còn ý vui đùa như khi nãy nữa, mặt mày nhu hòa : “Ái phi của trẫm quả đông, nhưng Yên nhi của trẫm chỉ có mình nàng!”
      PhongVy thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 32

      Cố Vân Yên nâng mắt nhìn Tiêu Dục, phát cũng nhìn chăm chú vào mình, hai người bốn mắt tương đối, nhìn hai mắt Tiêu Dục thâm thúy, trong nháy mắt nàng mê ly hoảng thần.

      Rất nhanh Cố Vân Yên hoàn hồn, nét mặt tươi cười như hoa “Tần thiếp nguyện ý làm Yên nhi độc nhất vô nhị của Hoàng thượng, mà phảilà trong chúng ái phi. Hoàng thượng gọi khuê danh tần thiếp, tần thiếp rất vui, về sau Hoàng thượng liền gọi tần thiếp là Yên nhi được ?”

      Tiêu Dục nhìn vẻ mặt Cố Vân Yên chấp nhất lại nghiêm túc, nhàng cười “Ân, ngày sau lúc ta ngươi chỗ, trẫm liền gọi nàng là Yên nhi.”

      Cố Vân Yên nhạy bén bắt được trong lời Tiêu Dục vừa mới tự xưng “ ta “, này thuyết minh cái gì? Thuyết minh lúc này nàng ở trong lòng cũng có hai phần đặc biệt ! Cho dù trong phần đặc biệt này pha vài thức khác, nhưng so với phi tần khác , có chút ít còn hơn , phải sao?

      Cố Vân Yên vừa lòng gật đầu “Hoàng thượng tốt, tần thiếp thực vui vẻ!”

      Tiêu Dục cười trêu ghẹo : “Kia Yên nhi định hồi báo trẫm như thế nào đâu? Lấy thân báo đáp thế nào nhỉ?”

      Bên tai Cố Vân Yên phiếm hồng, cực ngượng ngùng : “Tối qua tần thiếp bị lạnh, tại bụng hơi hơi có chút thoải mái......” cuối dần dần thấp xuống, xong thẹn thùng quay đầu .

      Tiêu Dục trấn an vỗ vỗ sau lưng của nàng “Thân mình khoẻ, liền sớm nghỉ ngơi !” xong ôm Cố Vân Yên hướng giường mà .

      Tiêu Dục phải người trọng dục vọng, lúc qua đêm ở cung của phi tần khác, cũng phải mỗi lần đều cùng các nàng cá nước thân mật, chính là mỗi lần cùng Cố Vân Yên đều cho cảm giác cả tâm và thân sung sướng, cho nên mới chưa từng có. Hôm nay nàng thoải mái, cũng phải được, cũng liền cung điện khác, đỡ cung nhân tùy thị phải bôn ba đêm khuya, liền trực tiếp ở lại Tĩnh Di hiên.

      Cố Vân Yên hầu hạ Tiêu Dục cởi áo ngoài, hai người mặc tẩm y ôm nhau mà ngủ. Cố Vân Yên rúc thân mình vào trong lòng Tiêu Dục, tẩm y Tiêu Dục thoáng rời rạc, ngực lộ ra mảnh da thịt ấm áp, hơi thở ấm áp phất qua hai má của nàng, làm cho người ta cảm thấy trận an tâm, rất nhanh, Cố Vân Yên liền an ổn ngủ.

      Ba ngày sau, Phùng Thái y ở trong điện Tĩnh Di hiên, thỉnh mạch bình an cho Cố Vân Yên. Cố Vân Yên ra từ trong nội thất, Phùng Thái y tiến lên hành lễ sau, liền thay Cố Vân Yên đáp mạch, cẩn thận quan sát chút sắc mặt Cố Vân Yên, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc, sau lúc lâu, vuốt chòm râu bạc : “Mạch tượng Dục chủ tử di động sáp mà nhanh, tam mạch nãi bị. Ngũ đản nhiệt, mạch tất hồng sổ; Sáp vi chúc hư, nhưng xem sắc mặt ngài lại có gì khác thường, biết Dục chủ tử có chỗ nào khoẻ?”

      Cố Vân Yên giọng : “Hôm kia ban đêm hơi hơi lạnh, cái khác đều sao.”

      Phùng Thái y rũ xuống mắt, còn nghi ngờ từ từ : “Kia vi thần khai cho ngài cái phương thuốc phong hàn, lát liền để dược đồng đưa thuốc lại đây, mấy ngày nay Dục chủ tử chú ý tĩnh dưỡng, ít ngày nữa liền có thể tốt!”

      Cố Vân Yên nhất thời nhàng thở ra, quả nhiên Thị Họa làm cho nàng thất vọng, thuận lợi giúp nàng né qua cửa. Lại qua vài ngày , chỉ cần có thể bình yên vượt qua mấy ngày này liền tốt, nếu nàng nhớ lầm, rất nhanh Hoa Thanh cung truyền ra tin tức, đến lúc đó dời lực chú ý mọi người trong cung. Có người truyền ra tin vui sớm hơn so với nàng, như vậy đợi đến tin tức nàng có thai ra, mọi người toàn lực đối phó nàng. Dù sao, trừ bỏ nàng còn có người khác. Hai người cùng nhau gánh vác so với người gánh vác dĩ nhiên muốn thoải mái hơn chút, như vậy nàng cũng bị động ứng phó.

      Cố Vân Yên nhàng gật đầu “Làm phiền đại nhân, thay ta đưa tiễn đại nhân.” Lại phân phó Thị Họa . Thị Họa cười dạ, xuất ra hồng bao đưa cho Phùng Thái y, Phùng Thái y đầu tiên là giả ý chối từ phen, tiếp theo mới tạ ơn tiếp nhận.

      Cố Vân Yên lại bảo Thị Thư: “Ngươi Phượng Nghi cung chuyến, đem chuyện ta bị cảm lạnh khoẻ bẩm báo Hoàng hậu nương nương.” Thị Thư lên tiếng trả lời liền .

      Hai khắc sau, Thị Thư trở về. Trả lời Cố Vân Yên: “Chủ tử, nô tỳ đem bệnh tình ngài đăng báo Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương dặn ngài an tâm dưỡng bệnh. Lo lắng chủ tử ngài nay nên thị tẩm, Hoàng hậu nương nương liền phân phó kính phòng trước đem thẻ đầu bài của ngài tháo xuống, đợi đến ngài thân mình tốt hơn, lại treo lên.”

      Cố Vân Yên ôn nhu : “Như thế rất tốt, ta cũng liền an tâm .”

      Bởi vì Hoàng hậu thông cảm thân thể Cố Vân Yên ôm bệnh , cho nên miễn nàng phải thỉnh an. Mấy ngày kế tiếp Cố Vân Yên liền chuyên tâm ở Tĩnh Di hiên tĩnh dưỡng, trong lúc đó, trừ bỏ Nghiên tần, còn có vài vị phi tần vị phân thấp lần lượt lại đây bái phỏng ân cần thăm hỏi. Cố Vân Yên lấy lý do thân thể khoẻ, nhất nhất tiếp kiến ai, chỉ để đám người Thường Phúc cùng Thị Thư Thị Họa chuyển đạt lòng biết ơn. Dù sao nàng tại là người “có bệnh”, cũng thích hợp thường xuyên tiếp khách.

      Lại qua mấy ngày, Cố Vân Yên tựa vào tháp mỹ nhân lẳng lặng nghiên cứu sách đánh cờ, Thường Phúc khom người vào, Cố Vân Yên nâng mắt dò hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”

      Thường Phúc cung kính đáp lời “Bẩm chủ tử, Hoa Thanh cung truyền ra tin vui, Đỗ sung nghi có thai !”

      Cố Vân Yên cười yếu ớt : “Trong cung lâu có tin vui, nay Đỗ sung nghi hoài thượng long thai, có thể thấy được là người có phúc. Ngươi lát xuống cùng Thị Họa chọn danh mục quà tặng, kiểm tra kỹ lưỡng sau liền để Thị Thư đưa chúc mừng Đỗ sung nghi có thai, chỉ chú ý đừng đưa vải vóc cùng đồ ăn.”

      Thường Phúc hiểu , vải vóc cùng đồ ăn dễ dàng bị người gian lận, bình thường hạ lễ đều tránh hai loại này, gật đầu sau lại cong thắt lưng lui ra ngoài.

      Lúc Thị Thư mang theo hạ lễ Tĩnh Di hiên tới Hoa Thanh cung, thánh chỉ sắc phong của Tiêu Dục cùng ban thưởng sớm đưa vào Hoa Thanh cung. Ý chỉ đại khái chính là Đỗ sung nghi mang long mạch có công, tấn chức thành chính tứ phẩm tần, theo sát mà đến đó là Thái hậu cùng Hoàng hậu ban thưởng cùng khích lệ, lễ vật cứ thế tuôn vào Hoa Thanh cung.

      Trong lúc nhất thời, Đỗ tần nổi bật đại thịnh, liền ngay cả Hiền phi thịnh sủng nhiều năm lúc này cũng bị hoàng tự trong bụng nàng cưỡng chế đầu, vô luận Hiền phi cảm thấy vui như thế nào, lúc này, cũng thể để ý cái nhìn của Hoàng thượng cùng Thái hậu, nên danh mục quà tặng so với Phượng Nghi cung chỉ kém hai phân, mặt vui vẻ chúc mừng Đỗ tần.

      Dùng bữa tối xong, Cố Vân Yên phân phó Thị Họa : “Sáng mai, ngươi lại nấu phương thuốc kia cho ta, tiếp qua hai ngày lại đến hẹn mười ngày thỉnh mạch bình an lần.”

      Thị Họa nghi hoặc, khó hiểu : “Chủ tử, tại Đỗ tần có thai, ngài sao còn muốn đem chuyện long mạch giấu diếm?”

      tại Đỗ tần vừa có thai, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, người khác chừng suy nghĩ làm cách nào có thể trừ bỏ thai nhi trong bụng nàng ấy, nếu là ta lập tức lại truyền ra tin tức, chỉ sợ người muốn cho ta lạc thai chỉ có hơn chớ kém, cho nên giấu được liền giấu , thời gian càng dài, thai nhi càng ổn!”

      Thị Họa nghe xong cúi đầu trầm tư, khuôn mặt khỏi trầm trọng, tiện đà nghiêm mặt : “Nô tỳ hiểu được , kia sáng mai nô tỳ liền nấu thuốc, chuyện chủ tử có thai vô cùng quan trọng, vô luận như thế nào, nô tỳ chắc chắn cố gắng bảo hộ tốt chủ tử cùng tiểu chủ tử!”

      Thấy được Thị Họa như thế, trong lòng Cố Vân Yên bỗng dâng lên lo lắng bất an.

      ( Lời editor: Cố tỷ quá lo lắng nên thành dư thừa. Chính vì cứ giấu diếm chuyện mang thai khiến thiếu chút nữa chị bị hại sảy thai )
      PhongVy thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 33

      Chuẩn bị bắt đầu vào đông , thời tiết càng ngày càng lạnh, Cố Vân Yên cũng khôi phục lệ thường thỉnh an Hoàng hậu. Hôm nay vừa vào cửa Phượng Nghi cung liền nghe thấy trong điện trận cười xôn xao, Cố Vân Yên dẫn Thị Thư Thị Họa vẻ mặt tươi cười vào, hành lễ xong ngồi xuống. Vẻ mặt Hoàng hậu đầy ý cười “Dục sung viện tới vừa lúc, bọn tỷ muội vừa nhắc tới ngươi, ngươi tới rồi.”

      Bởi vì Cố Vân Yên có thai, làm việc gì cũng thận trọng, liền dẫn theo cả Thị Thư lẫn Thị Họa , nay Tĩnh Di hiên hoàn toàn rửa sạch bụi bặm, cung nhân bên dưới sớm an phận thành , dám lại có dị tâm, cần Thị Thư thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm, lưu lại Thị Kì Thị Cầm là được.

      Cố Vân Yên nghi hoặc cười hỏi “Nga, bọn tỷ muội chuyện gì vậy, chuẩn là vị tỷ tỷ ấy lại lấy tần thiếp vui đùa .” Cố Vân Yên thầm nhìn lướt qua mọi người trong điện, phía Hoàng hậu cùng Hiền Đức nhị phi đoan trang ngồi ghế, mặt mọi người hàm chứa ý cười, nhưng ra nhìn ra cái gì dị thường.

      Phó mỹ nhân cười duyên “Dục sung viện nhưng là oan uổng bọn tỷ muội , vừa mới Hiền phi nương nương cùng Quý chiêu nghi nương nương là khen ngài a, tần thiếp đều có thể làm chứng.”

      Cố Vân Yên nghe tiếng nhìn lại, lúc này Phó mỹ nhân vẫn là quần áo thủy nộn sắc lưu sa duệ váy dài, so với mọi người đều mặc thêm tầng áo dày chống lạnh, càng ra vẻ thân thể xinh đẹp suy nhược, ở giữa chúng mỹ nhân xem như có loại màu sắc riêng.

      Cố Vân Yên che miệng cười : “Như vậy có thể thấy được là tần thiếp oan uổng bọn tỷ muội , tần thiếp xin chịu tội bọn tỷ muội vậy, bọn tỷ muội trong bụng tể tướng có thể chống thuyền ( ý chỉ người rộng lượng, khoan dung, thích so đo với người khác ), liền tha tần thiếp lần này .” Kia giọng điệu chuyện cùng bộ dáng thoáng chốc dẫn tới mọi người trong điện buồn cười.

      Mạnh Nguyệt đầu tiên là nhìn thoáng qua Hiền phi tiếp theo đối Cố Vân Yên : “Vừa mới Hiền phi nương nương từ lần trước Trung thu gia yến nhìn thấy tỷ tỷ múa điệu Kinh Hồng vũ, là hoài niệm, tiện đà nhớ tới chúng tỷ muội lâu chưa từng tụ ở chỗ. Nay nhân Đỗ tỷ tỷ có mang long mạch, đây chính là thiên đại việc vui, vì vậy, Hiền phi nương nương cùng chiêu nghi nương nương đề nghị hạ đầu tháng năm tổ chức hội ngắm hoa, chúc mừng Đỗ tỷ tỷ có thai.” Trong cung phi tần lấy vị phân cao thấp quyết định danh xưng tỷ muội, lúc này vị phân Mạnh Nguyệt thấp hơn Cố Vân Yên, cho nên tôn xưng Cố Vân Yên tiếng tỷ tỷ.

      Lúc này Cố Vân Yên nhìn Đỗ tần cười yếu ớt xấu hổ, cúi đầu khẽ vuốt bụng nàng lúc này vẫn chưa hiển hoài, mặt mày cỗ kiêu căng, cũng đúng, nay hậu cung mọi người chỉ mình nàng mang long thai, vinh sủng này tất nhiên là người bên ngoài thể so với.

      Hoàng hậu lại cười : “Đỗ tần là người có phúc khí , trong số tú nữ vào cung lần này là người đầu tiên mang thai, tất nhiên là đáng giá ăn mừng.” Hoàng hậu lời này là biến thành đồng ý Hiền phi đề nghị hội ngắm hoa .

      Mọi người phía dưới cười rộ phụ họa, chợt lại nghe Hoàng hậu : “Các ngươi cũng đừng buông lỏng, dụng tâm hầu hạ tốt Hoàng thượng, tranh thủ sớm ngày vì hoàng gia khai chi tán diệp, kéo dài con nối dòng, nếu là ai có thể hoài thượng long mạch, bản cung cùng Hoàng thượng chắc chắn trọng thưởng.”

      Hoàng hậu xong đoan trang nhìn vẻ mặt phi tần phía dưới, chỉ thấy thần sắc mọi người khác nhau, có người dùng sức vặn khăn tay, có người khẽ cắn môi đỏ mọng, mặt hề cam tâm, có người trong mắt lên hào quang, cũng có người diện dung bình tĩnh, lắm để ý. Bất quá cái chớp mắt, mặt mọi người lại khôi phục tươi cười vừa đúng, đều quỳ xuống đáp.

      Ra Phượng Nghi cung, gió lạnh thổi tới, vù vù thổi qua hai má, Cố Vân Yên nhịn được run run chút, Thị Họa vội vàng choàng áo khoác cho Cố Vân Yên, Thị Thư nâng Cố Vân Yên chuẩn bị ra ngoài, chợt nghe phía sau tiếng kêu to, phảng phất lúc này gió lạnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà lại hàm bức người hàn ý. Cố Vân Yên chậm rãi xoay người, dáng người Phó mỹ nhân suy nhược tức xuất ở trước mắt.

      “Tần thiếp suy nghĩ lời Hoàng hậu nương nương vừa mới , tiện đà nghĩ đến Đỗ tần cùng chúng ta đều là cùng vào cung , tần thiếp ít được gặp thiên nhan cũng thôi, chỉ là, Dục sung viện so với Đỗ tần càng được Hoàng thượng thương, thừa ân mưa móc càng sâu, ngược lại chậm chạp thấy sung viện truyền ra tin vui?” Khóe miệng Phó mỹ nhân tia cười lạnh, thanh lại vô cùng mềm mại.

      Cố Vân Yên hai hàng lông mày hơi hơi nhíu, còn chưa kịp đáp lời, Phó mỹ nhân liền sóng mắt lưu chuyển hừ mạch “Bất quá long mạch thôi, người phúc trạch thâm hậu mới có thể hoài thượng, sung viện rảnh rỗi bằng nhiều dâng hương cho Phật tổ, cũng tốt tích phúc nhiều chút.”

      Thị Thư căm phẫn, vừa định tiến lên thay Cố Vân Yên đáp trả, liền bị Cố Vân Yên cho ánh mắt ngăn lại . Chỉ vì Cố Vân Yên nhìn thấy Hiền phi đến phía sau Phó mỹ nhân, Cố Vân Yên cười , chậm rãi : “Phó mỹ nhân đúng là nhiệt tâm, đối với ngươi vừa đề nghị nhiều dâng hương Phật tổ chút, ta cũng cảm thấy biện pháp này có thể làm, nhưng Phó mỹ nhân biết là ngươi càng nên hẳn là đem biện pháp này báo cho Hiền phi nương nương biết sao?”

      Hiền phi nghi hoặc nhìn Phó mỹ nhân, lập tức cao giọng lạnh nhạt : “Dục sung viện sao ra lời này?”

      Cố Vân Yên giọng điệu thành khẩn : “Vừa mới Phó mỹ nhân tần thiếp so với Đỗ tần càng được Hoàng thượng sủng ái, lại đến nay chưa hoài thượng long mạch, đề nghị tần thiếp nhiều dâng hương cho Phật tổ, tích góp từng tí phúc trạch, tần thiếp nghĩ Phó mỹ nhân chớ phải là muốn nhờ tần thiếp chuyển cáo đến nương nương, dù sao đến sủng ái, hậu cung này chỉ có nương nương nhiều năm qua thịnh sủng suy, dài bạn quân sườn, Phó mỹ nhân nhưng là ý này?”

      Phó mỹ nhân vừa thấy bóng dáng Hiền phi liền tái mặt, lúc này lại liên tục xua tay, trù trừ biết biện giải như thế nào. Hiền phi biến sắc, tiện đà vung tay áo giọng căm hận : “Bản cung vô tử là vì bản cung phúc trạch đủ thâm hậu? Vậy ai là người có phúc? Các ngươi sao?” Ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, từ mặt Cố Vân Yên thổi qua ngược lại quét về phía Phó mỹ nhân.

      Vẻ mặt Phó mỹ nhân thất kinh, run run quỳ xuống “Tần thiếp tuyệt ý này, cầu nương nương tha thứ!”

      Hiền phi vẫn thịnh nộ, hừ lạnh tiếng, liền mang theo cung nhân phía sau nghênh ngang mà , Cố Vân Yên nhìn bóng dáng Hiền phi tức giận, khóe môi khẽ nhếch cũng xoay người rời , còn lại lúc này dĩ nhiên là Phó mỹ nhân hoa dung thất sắc vẫn quỳ.

      Ngày kế, tin tức Phó mỹ nhân chọc giận Hiền phi liền truyền khắp trong cung, mọi người liền đều tránh cùng Phó mỹ nhân thân cận quá, ngay cả vài vị phi tần luôn luôn cùng nàng giao hảo nay cũng tránh nàng như rắn rết, nhìn thấy nàng liền rời chỗ khác, sợ Hiền phi bất mãn đến bản thân. Dù sao ví dụ cửa thành cháy, vạ lây cá trong chậu chỗ nào cũng có. Trong cung lại càng là chỗ phủng cao thải thấp, huống chi, ai ngốc vội vàng đắc tội Hiền phi có quyền cùng nhau giải quyết lục cung, lúc này chính thịnh như mặt trời ban trưa?

      Nghe thấy tin tức này, Cố Vân Yên chính là cười , cũng để ở trong lòng.
      PhongVy thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :