1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh sủng phi thượng vị ký - Mạch Thượng Phù Tô (33/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 25

      Thái hậu rời , chúng phi tần cũng còn câu nệ như vừa rồi, Hiền phi lại càng coi ai ra gì, cùng Tiêu Dục cười yếu ớt thầm.

      Ngày gần đây Phó mỹ nhân hơi được ân sủng, tự tiến cử với Tiêu Dục xin hiến khúc trợ hứng, được Tiêu Dục ân chuẩn vẻ mặt, Phó mỹ nhân vui sướng cùng hưng phấn, khóe mắt toát ra kiêu ngạo, dáng người uyển chuyển ngồi xuống trước cầm.

      Tiếng đàn uyển chuyển êm tai, chỉ là xen lẫn hương rượu cùng mùi son phấn huân hương, dẫu thanh dễ nghe lại mất vài phần thuần túy, dưới đài mọi người đạm cười , Phùng tiệp dư cười với Đế hậu phía : “Nếu luận cầm kĩ có Cố muội muội như châu ngọc ở phía trước, người bên ngoài sợ là rất khó vượt qua, nô tì hâm mộ tài đánh đàn của Cố muội muội.”

      Lời vừa ra, Phó mỹ nhân đài đánh đàn nháy mắt rũ xuống mắt, nhưng Cố Vân Yên vẫn là bắt giữ đến trong mắt nàng chợt lóe vẻ lo lắng. Hoàng hậu che miệng cười “Ngươi ngày thường thích lười biếng , nay cũng biết hâm mộ người khác.”

      Hai má Phùng tiệp dư ửng đỏ, làm như cực ngượng ngùng : “Nương nương cũng đừng giễu cợt nô tì , nô tì chính là cái tục nhân, sao có thể so với Cố muội muội cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh.”

      Quý chiêu nghi tươi cười “Cố muội muội đa tài đa nghệ, đừng Phùng tỷ tỷ, nô tỳ nhưng cũng rất hâm mộ a.”

      đến tài nghệ, nô tì mới giật mình nhớ tới, Cố muội muội luôn luôn giao hảo cùng Nghiên tần muội muội, Nghiên tần muội muội kỹ thuật nhảy tuyệt mỹ, nghĩ đến Cố muội muội nhất định cũng là thua kém , biết nô tì có thể có cơ hội mở mang tầm mắt .” Phùng tiệp dư có chút tiếc nuối .

      Cố Vân Yên vừa định mở miệng chuyện, liền nghe được phía trênHoàng hậu hơi cảm thấy hứng thú : “ ngờ Cố sung viện cũng có tài múa, nghĩ đến hẳn là kém, nô tì cũng tưởng được xem Cố sung viện hiến vũ, biết Cố sung viện thấy thế nào?” Hoàng hậu cười Tiêu Dục bên cạnh, tiếp theo lại xoay người hỏi Cố Vân Yên.

      Tiêu Dục cười mà , nhưng trong mắt cũng toát ra vài phần chờ mong.
      Hoàng hậu mở miệng, mà Hoàng thượng cũng phản đối, Cố Vân Yên chỉ là cái sung viện nho , sao có đường sống cự tuyệt? Nàng nếu là mở miệng từ chối, chính là tát thẳng mặt Hoàng hậu trước mặt mọi người. Phùng tiệp dư đúng là từng bước ép sát, đầu tiên là khiến Phó mỹ nhân bất mãn với nàng, tiếp theo lại châm ngòi quan hệ nàng cùng Nghiên tần.

      Cố Vân Yên đứng dậy tao nhã cúi đầu “ Hoàng hậu nương nương coi trọng, tần thiếp tự nhiên xin được hiến vũ trợ hứng, mong Hoàng thượng Hoàng hậu chờ tần thiếp thay quần áo lát.”

      Mặt mày Tiêu Dục nhu hòa, phất ống tay áo chuẩn .

      Cố Vân Yên thay quần áo tố sắc nhàng, nhu quần lụa mỏng, chậm rãi lên. Nghệ linh tấu nhạc đệm, tiếng đàn thản nhiên vang lên, nhẵn nhụi thư giãn, tay áo Cố Vân Yên khẽ bay, liên bước hơi đổi, dưới đài mọi người dừng lại cười, ngừng động tác trong tay , hết sức chăm chú nhìn Cố Vân Yên. Chỉ riêng Đức phi phía dưới Hoàng hậu, nhìn như cũng giống mọi người thưởng thức kỹ thuật nhảy của Cố Vân Yên, nhưng ra là ngừng quan sát biến hóa của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu.

      Tiếng đàn tiết tấu từ từ toàn nhanh lên, như tùy hình ảo ảnh, khinh úc còn dương. Dáng người Cố Vân Yên linh động, tay áo ngừng vung, vân tay áo trung nhộn nhạo, phiêu nhiên chuyển toàn như khinh tuyết mạn vũ, tay áo tuyết trắng theo gió tung bay, tiếng đàn lượn lờ, đột nhiên mà trầm, Cố Vân Yên thả người nhảy, váy bay lên theo gió, phiên nếu kinh hồng, uyển nếu du long, đón gió mà vũ, giống như cửu thiên tiên nữ, phảng phất ngay sau đó liền muốn thuận gió mà , tiếng đàn cuối dư nhiễu, như có như . Mọi người trong điện si mê hoảng thần, hề chớp mắt nhìn chằm chằm sân khấu.

      Sau lúc lâu, mới nghe được Tiêu Dục thở dài : “Duy sầu tróc bất trụ, phi khứ trục kinh hồng.” Trong giọng trầm thấp bao hàm kinh hỉ, lưu luyến cùng tán thưởng.

      Tiếng vừa dứt, mọi người hoàn hồn, sắc mặt Phùng tiệp dư phức tạp, giây lát mỉm cười với Hoàng hậu: “Nương nương xem nô tì đúng ? Cố muội muội tài nghệ hơn người, khúc vũ động trời đất, so với điệu múa của Nghiên tần muội muội ngày đó có vẻ còn tốt hơn.” xong dấu vết đánh giá thần sắc Nghiên tần.

      Chỉ thấy mặt Nghiên tần tươi cười thay đổi, mắt đoan trang uống rượu trái cây trong tay, đối với lời Phùng tiệp dư như nghe thấy.

      Hoàng hậu đạm cười : “Cố sung viện nhất vũ kinh diễm toàn trường, quả làm cho bản cung mở rộng tầm mắt.”

      Hiền phi híp lại mắt :“Cố sung viện chỉ so với Nghiên tần cao hơn bậc, liền ngay cả đại Chiêu đệ nhất nghệ linh so với Cố sung viện sợ là cũng muốn kém cỏi ba phần.” xong tà tà liếc mắt nhìn Cố Vân Yên cái, đôi mắt hàm ý giễu cợt.

      Cố Vân Yên cười lạnh, Hiền phi là đem nàng làm thành vũ cơ, ám chỉ nàng bất quá là dung sắc dụ người, b rẻ tiếng cười mua vui cho người khác sao?

      Hiền phi tự cho là thông minh, muốn mượn cơ hội này hung hăng quét mặt mũi của nàng lần, lại biết chính mình vừa lên tiếng, lần này đông phong liền nhất định mượn được. Chỉ vì nàng quên, lời này chỉ có nhục nhã nàng, đồng thời cũng nhục nhã hai vị tôn quý nhất Đại Chiêu -- Đế hậu. Nàng là nữ nhân của Hoàng thượng, mà Hoàng hậu cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, theo lý nàng có thể gọi Hoàng hậu tiếng tỷ tỷ, đem nàng so sánh với vũ cơ, mặt Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đồng dạng ánh sáng, có thể nghĩ biểu tình lúc này của Đế hậu tự nhiên rất tốt, cho nên Cố Vân Yên thức thời lời nào.

      Hiền phi thấy Cố Vân Yên bị nàng trào phúng cũng dám hé răng, mặt lộ ra vẻ đắc ý, chuẩn bị lại mở miệng, chợt nghe Hoàng hậu tựa tiếu phi tiếu :“Hiền phi đừng ham chuyện, thời tiết nóng nực, vẫn là uống chút rượu nhuận hạ yết hầu tốt hơn.”

      Lời vừa ra, phi tần còn lại đều thu tươi cười, dám lại nhiều lời.

      Hiền phi ngoái đầu nhìn lại, nhìn đến Hoàng hậu, ngược lại đối Hoàng thượng thuận theo : “Hoàng thượng ~”

      Đáng tiếc Tiêu Dục chờ nàng xong, phân phó Lưu tổng quản :“Lưu Đức Phúc soạn chỉ, sung viện Cố thị, đất thiêng nảy sinh hiền tài, được lòng trẫm, ban phong hào ‘Dục’ ”

      Lưu tổng quản cung kính đáp vâng.

      Cố Vân Yên nhanh nhẹn hành lễ tạ ơn “Tần thiếp tạ Hoàng thượng ân điển, Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

      Hoàng thượng hạ ý chỉ này, giống như đánh Hiền phi bạt tai, sắc mặt Hiền phi liền cứng đờ, sau lúc lâu, khóe môi mới gượng kéo ra tia ý cười miễn cưỡng, hành lễ với Hoàng thượng “Nô tì thân mình khoẻ, mong Hoàng thượng ân chuẩn, nô tì xin được cáo lui trước.”

      Tiêu Dục thản nhiên .”

      Hiền phi tùy cung nữ bên người nâng rời .

      Đợi đến yến hội xong, hôm nay là mười lăm, ngoài mọi người dự kiến, Đế hậu cùng rời .
      PhongVy thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 26

      Lâm triều sau, Lại bộ Thị lang Kỉ Thành liền theo Tiêu Dục Ngự thư phòng.
      Trong Ngự thư phòng Kỉ Thành cung kính hồi bẩm : “Khởi bẩm Hoàng thượng, chuyện mật tấu, vi thần kiểm tra, đều là .”

      Đợi hồi lâu, vẫn thấy người phía có phản ứng gì, Kỉ Thành nhanh liếc mắt cái đánh giá Tiêu Dục ngồi ngay ngắn trước ngự án, khuôn mặt bình tĩnh, liền ngay cả hô hấp cũng như thường ngày bằng phẳng, chỉ là hai mắt chút gợn sóng kia lại quá mức thâm trầm, làm cho người ta thể nhìn thấu chân chính ý tưởng nội tâm đế vương, quả nhiên là thánh tâm khó dò nha!

      “Trừ chuyện đó ra, vi thần còn tra được hai án khác.” Kỉ Thành lại tiếp.

      ” Tiêu Dục lạnh lùng .

      “Dạ, Sùng Văn 24 năm, Uy Viễn tướng quân đem quân lương triều đình phân cho các tướng sĩ qua mùa đông tham ô nửa, bạc trắng 280 vạn lượng. Vĩnh Dật 2 năm, gã phó tướng thuộc hạ Uy Viễn tướng quân , ngoài ý muốn biết được chuyện tướng quân tham ô, viết tấu thư gửi triều đình, tấu chương đường bị Thượng thư Binh Bộ chặn lại, cũng nhanh chóng mật báo cho Uy Viễn tướng quân, hai ngày sau, nhà 28 người của vị phó tướng chịu khổ diệt môn, người sống.”

      Giọng Kỉ Thành càng ngày càng thấp, cũng nhanh hơn mọi khi mấy phần, xong dám đứng thẳng người lại , chỉ vì lúc thượng tấu việc này, cảm nhận được ánh mắt đế vương đột nhiên phát lạnh.

      Khóe miệng Tiêu Dục lạnh lẽo cười “Này Viễn đại tướng quân cùng Thượng thư binh bộ của trẫm đúng là thủ đoạn cao minh...... Có lẽ bọn họ muốn quên Đại Chiêu này họ gì !”

      Kỉ Thành lưng phát lạnh, trán lại khống chế được chảy ra mồ hôi.

      Sau lúc lâu, Tiêu Dục nhìn chằm chằm Kỉ Thành “Việc này nghiêm cẩn giữ bí mật, trẫm đều có chủ trương. Lui ra !”

      Kỉ Thành quỳ xuống hành lễ “Dạ, vi thần cáo lui.”

      Chạng vạng, Cố Vân Yên vừa dùng xong bữa tối, nhóm cung nhân dọn dẹp bát đũa, Lưu tổng quản mang theo vài tiểu thái giám lại đây truyền khẩu dụ. Mặt Lưu tổng quản hàm ý cười : “Nô tài phụng khẩu dụ Hoàng thượng, tuyên tiểu chủ Trích Nguyệt lâu bạn giá, xin tiểu chủ chuẩn bị, lát nô tài hộ tống ngài đến Trích Nguyệt lâu.”

      Cố Vân Yên vui vẻ, ôn nhu : “Kia làm phiền công công chờ lát, Thường Phúc pha trà mời Lưu tổng quản!” Phân phó Thường Phúc chiêu đãi Lưu Đức Phúc sau, Cố Vân Yên liền trở vào nội thất, tắm rửa ăn diện. Hai khắc sau, Cố Vân Yên ngồi kiệu Tiêu Dục phái tới tiếp nàng Trích Nguyệt lâu.

      ngang Ngự Hoa viên, tình cờ gặp đám người Quý chiêu nghi, Phùng tiệp dư cùng Mạnh quý nhân ở trong vườn ngắm trăng, ấn quy củ trong cung, Cố Vân Yên hạ kiệu hành lễ vấn an Quý chiêu nghi cùng Phùng tiệp dư. Mấy người hoàn lễ sau, sắc mặt Quý chiêu nghi ôn hòa, nhìn Cố Vân Yên “Muội muội vội vàng như vậy, nhưng là Hoàng thượng truyền đòi?”

      Cố Vân Yên quỳ gối trả lời: “Hồi nương nương, là Hoàng thượng truyền đòi.”

      Cố Vân Yên vừa dứt tiếng, bên Phùng tiệp dư hừ tiếng, lập tức xuy thanh “Thời trẻ qua mau, hôm nay cùng nhau ngắm trăng, lúc này sang năm liền thay đổi người khác.”

      Cố Vân Yên cười khẽ “Tiệp dư nương nương phải, cho nên bọn tỷ muội càng phải quý trọng trước mắt.”

      Phùng tiệp dư liếc mắt Cố Vân Yên cái, xoay người Mạnh Nguyệt “Mạnh quý nhân cùng Dục sung viện là tỷ muội cùng vào cung, sao lại kịp Dục sung viện biết thảo Hoàng thượng niềm vui?”

      mặt Mạnh Nguyệt lộ ra xấu hổ, trong chốc lát mới đỏ mặt “Là tần thiếp ngu dốt, được như Dục sung viện là người có phúc khí .”

      Phùng tiệp dư xem thường “Trong cung này ngày rất dài, có phúc khí hay nay khó .”

      Quý chiêu nghi nhìn thoáng qua Lưu Đức Phúc, cười giảng hòa “Xem chúng ta, trò chuyện liền quên canh giờ, nghĩ đến Hoàng thượng vẫn chờ đấy, muội muội mau , để Hoàng thượng đợi lâu nhưng chỉ có chúng ta phải .”

      Cố Vân Yên cười hành lễ cáo lui.

      Mạnh Nguyệt nhìn bóng dáng cỗ kiệu xa, trong mắt thoáng vẻ lo lắng, xen lẫn cam lòng cùng khuất nhục.

      Bên ngoài truyền đến tiếng Lưu Đức Phúc bình thản “Bẩm Dục tiểu chủ, đến Trích Nguyệt lâu.”

      Thị Họa vén màn kiệu, nâng Cố Vân Yên xuống kiệu, vừa định đỡ Cố Vân Yên lên liền bị Lưu Đức Phúc ngăn lại “Hoàng thượng báo, chỉ để tiểu chủ ngài mình lên.”

      Cố Vân Yên mỉm cười gật đầu, ánh mắt ý bảo Thị Họa ở dưới chờ , lập tức nâng bước tiến lên.

      lên Trích Nguyệt lâu, liền thấy được Tiêu Dục thân thường phục màu tím, yên lặng mà đứng dưới ánh trăng mông lung. Cố Vân Yên chầm chậm tiến lên hành lễ “Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

      Tiêu Dục xoay người nâng dậy Cố Vân Yên, giọng :“Lưu Đức Phúc làm việc càng ngày càng chậm chạp, lúc này mới đưa nàng tới.”

      Cố Vân Yên ôn nhu thỉnh tội “Việc này trách Lưu tổng quản, là tần thiếp ở đường gặp chiêu nghi nương nương, nhàn thoại nên trì hoãn canh giờ, thỉnh Hoàng thượng trách phạt.”

      Tiêu Dục đánh giá Cố Vân Yên trước mặt, quần áo màu trắng ngà vân văn cùng ngực váy dài, mặt chút son phấn, đầu chỉ cài ngọc trâm, có trang sức dư thừa nào khác, giống dĩ vãng kiều mỵ, thêm vài phần thanh thuần, ứng với kia câu ‘Nước trong xuất phù dung, thiên nhiên hoa văn trang sức’, làm cho người ta cảm giác thanh lệ thoát tục. người tản ra hương hoa mai như có như . Toàn thân cao thấp đều hợp ý Tiêu Dục, mặt mày Tiêu Dục nhu hòa hơn, giọng cũng dịu lại “Nếu như thế, ái phi liền tự phạt ba chén .”

      xong nắm tay kéo Cố Vân Yên đến trước bàn, bàn bày trái cây cùng với điểm tâm tản ra mùi hương, chỗ khác trưng bày bầu rượu ngọc lưu ly sắc cùng chén dạ quang, cái chén ở dưới ánh trăng chiếu rọi xuống có vẻ trong suốt, tản ra ánh sáng ôn nhuận, hai người ngồi xuống song song, Cố Vân Yên đảo ly rượu tặng ánh trăng ( ý là rót rượu rồi đổ xuống đất ấy ), lập tức, trong khí tràn đầy đầy mùi vị rượu nho ngọt hương.

      Cố Vân Yên bưng lên ly rượu thản nhiên cười, dịu dàng với Tiêu Dục: “Chén thứ nhất, tần thiếp cầu chúc Hoàng thượng long thể an khang.” Sau đó nâng tay áo uống hơi cạn sạch, rượu theo yết hầu tiến vào trong bụng, hương thơm ngào ngạt.

      Tiếp theo lại đổ đầy rượu vào chén “Chén thứ hai, tần thiếp nguyện Hoàng thượng được đền bù mong muốn.”

      ly cuối cùng, Cố Vân Yên thoáng tạm dừng, qua sau lúc giống như hạ quyết tâm vậy, thẹn thùng : “Chén thứ ba, tần thiếp nguyện có thể mãi làm bạn bên cạnh Hoàng thượng.” xong nhanh uống xong rượu nho trong tay, buông xuống hai mắt, dám lại nhìn Tiêu Dục cái.

      Tiêu Dục nhìn tiểu nữ nhân đỏ bừng mặt trước mặt, lại cười : “ Tâm ý ái phi trẫm biết.”

      Lời này ý tứ hàm xúc , Cố Vân Yên biết Tiêu Dục là hai nguyện vọng đầu, vẫn là cái sau cùng. Nhưng Cố Vân Yên thông minh có mở miệng hỏi, chỉ vì nàng biết phàm là Tiêu Dục muốn , lần hai.
      PhongVy thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 27

      Cố Vân Yên chậm rãi ôn nhu nâng mắt, đôi mắt phượng nhộn nhạo thâm tình nhìn Tiêu Dục, trong mắt hàm chứa vô tận nhu tình mật ý, hồi lâu, tựa hồ mới phản ứng lại hành vi của mình có điểm hợp cấp bậc lễ nghĩa, muốn hành lễ thỉnh tội, bị Tiêu Dục giành trước ôm vào trong ngực, nửa thân mình tiến sát trong ngực của , hai má kề sát trong ngực , nàng thấy được biểu tình lúc này của , chỉ có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn hữu lực.

      Sau lúc lâu, đầu truyền đến giọng trầm thấp “Dân gian có câu tục ngữ, mười lăm ánh trăng mười sáu viên, đêm nay nhìn thấy cảnh này, quả nhiên.” Cố Vân Yên ngẩng đầu, nhìn ánh trăng cao, trăng sáng soi tỏa khắp nơi.

      Trăng tròn trong như gương, nguyệt di hoa ảnh, xa xa nhìn lại, phảng phất như phủ thêm tầng lụa mỏng, ánh trăng như nước, ba quang liễm diễm, mông lung mà tốt đẹp. Ánh trăng rơi xuống, Trích Nguyệt lâu giống như giường tầng ngân sa, tựa như tiên cảnh, khiến cho tâm tình người ngắm trăng trở nên trong sáng mà nhu hòa.

      Cố Vân Yên kìm lòng đậu cười : “Nhân ngày tốt cảnh đẹp này, tần thiếp mời Hoàng thượng uống ly .” Tiêu Dục đạm cười : “Trẫm tựa như ái phi mong muốn.”

      Hai người bên ngắm trăng bên thưởng thức rượu ngon trong chén, rất khoái hoạt. Rượu tới uống chưa đủ độ say, Tiêu Dục nhìn người đối diện cười yếu ớt thản nhiên, đôi mắt giai nhân mông lung, vì có chút chếch choáng say, mặt trắng nõn chậm rãi đỏ bừng, quyến rũ động lòng người.

      Đôi môi đỏ mọng phấn nộn mềm mại dính chút rượu nho, trong bóng đêm mông lung lại càng kiều diễm ướt át, có vẻ phá lệ mê người. “Dưới ánh trăng xem mỹ nhân, càng xem càng mê người”

      Tiêu Dục bước tiến đến gần, Cố Vân Yên kinh hô: “Hoàng......” Lời còn chưa dứt, liền bị Tiêu Dục trằn trọc hôn lên môi, Cố Vân Yên cảm thấy kinh hãi, đầu óc trống rỗng, nàng thậm chí có loại cảm giác như nằm mơ, chỉ vì phi tần hậu cung đều biết Tiêu Dục hôn môi bất cứ nữ nhân nào, mặc dù là ở lúc hoan ái, cũng cho phép nữ nhân đụng vào môi . Nhận thấy được nàng thất thần, nam nhân bất mãn khẽ cắn môi của nàng, môi truyền tới cảm giác đau đớn, nháy mắt kéo ý thức Cố Vân Yên trở lại.

      Tiêu Dục quả có thói quen hôn nữ nhân, nhưng vừa rồi nhìn đôi môi nàng mê người, trong nháy mắt hoảng thần, chờ tỉnh táo lại, mới ý thức được mình làm cái gì, chỉ là tư vị môi của nàng là ngọt lành mà tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến khiến càng khát vọng, cầu càng nhiều.

      Hai người gắn bó như môi với răng, mỉm cười nỉ non : “Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc sử kim tôn đối nguyệt.” ( Dịch thơ: Đời người đắc ý hãy cứ vui – Chớ để bình vàng suông ánh nguyệt ) Lời còn chưa dứt, bàn tay to xé bỏ quần áo của nàng, liền lộ ra da thịt tuyết trắng. Cố Vân Yên kinh hách vội vàng chống đẩy, ửng đỏ mặt ngập ngừng “Hoàng thượng được a, đây là ở bên ngoài......”

      Tiêu Dục tay ôm nàng, đẩy nàng lui về sau, tay chế trụ hai tay nàng, môi dán lỗ tai nàng ngừng thở ra hơi thở ấm áp, giọng có chút trầm đục: “Ái phi đừng sợ, lúc này chúng ta ở cao, có người thấy được.”

      Nhận thấy được ánh mắt nóng cháy dừng ở người mình, biết tránh được, Cố Vân Yên liền buông tha cho kháng cự vô vị, thẹn thùng nhắm lại hai mắt.
      Tiêu Dục hôn đường xuống phía dưới, giọng : “Trẫm thích nhất người ngươi thỉnh thoảng tản ra hương hoa mai như có như , cao thượng lại mất phong tình......”

      Cố Vân Yên cảm thấy còn gì để , quả nhiên, nam nhân khi giường đều biết lời ngon ngọt kích tình, mặc dù lạnh lùng tôn quý như Hoàng thượng, cũng ngoại lệ.

      Tiêu Dục hổ là cao thủ phong hoa tuyết nguyệt, rất nhanh, Cố Vân Yên liền trầm luân, mảnh mai vô lực dựa vào . Váy dài rơi xuống đất, đảo mắt mỹ nhân như ngọc. Cả tầng lâu mảnh xuân sắc, liền ngay cả ánh trăng đều xấu hổ trốn đến sau mây,,,,,,

      Chờ hết thảy khi kết thúc, Cố Vân Yên tựa vào trước người Tiêu Dục thở dốc thôi, nghỉ tạm chốc lát, người mới chậm rãi khôi phục khí lực. Nhìn đến ngổn ngang trái cây và điểm tâm dưới đất, cùng với bên quần áo hỗn độn chịu nổi, nhớ tới hai người vừa mới ở bàn...... Cố Vân Yên chỉ cảm thấy mặt càng ngày càng nóng. Tiêu Dục cúi đầu, nhìn nàng đỏ bừng mặt trêu : “ lát cung nhân lên thu thập, trẫm liền với bọn họ, ái phi tửu lực quá kém, cho nên cẩn thận đem đồ bàn đều rớt hết xuống dưới.”

      Cố Vân Yên kiều kiều liếc mắt cái, tiện đà đứng dậy thu thập mình, xử lý bản thân xong lại hầu hạ Tiêu Dục chỉnh trang, đợi đến hai người thỏa đáng, mới dắt tay xuống lầu, gọi cung nhân lên thu dọn tàn cục.

      Trở lại Tĩnh Di hiên là giờ hợi, cung nhân chuẩn bị tốt nước ấm, Cố Vân Yên hầu hạ Tiêu Dục tắm rửa, hai người lại thể tránh khỏi náo loạn hồi. Xong việc Cố Vân Yên tinh bì lực tẫn, hai chân như nhũn ra, chỉ có thể tùy Tiêu Dục ôm vào nội thất, vừa dính xuống giường, liền nặng nề ngủ.

      Giờ mẹo, Tiêu Dục liền tự giác tỉnh lại, đứng dậy sau trực tiếp gọi Lưu Đức Phúc tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu thay quần áo. Lưu Đức Phúc bước chân nhàng chậm chạp khom người vào, nhìn lướt qua Cố Vân Yên ngủ say phía sau rèm, thầm nghĩ: Chủ tử ở trong cung phi tần qua đêm, vị nào phải sớm đứng lên hầu hạ chủ tử rửa mặt chải đầu? Liền ngay cả mẫu nghi thiên hạ Hoàng hậu hay Hiền phi ương bướng ngạo mạn đều ngoại lệ, duy độc vị này, mười lần có tám lần còn ngủ, tái cẩn thận quan sát thần sắc chủ tử, chỉ có chút hờn giận, mà mỗi lần từ Tĩnh Di hiên ra, vẻ mặt luôn ôn hòa, cả người thoải mái thượng triều.

      đúng là ý vị sâu xa, xem ra cần cân nhắc chút phân lượng Dục sung viện, hạ quyết tâm sau, Lưu Đức Phúc liền cong thắt lưng cùng Tiêu Dục vào triều .

      Tối hôm qua Tiêu Dục đem nàng ép buộc đến ngoan tuyệt, cho nên so với ngày thường ngủ trầm chút, tỉnh lại đúng giờ, chờ Thị Họa vừa lo lắng vừa nôn nóng gọi được nàng tỉnh dậy, là cuối giờ mẹo. Thị Thư, Thị Họa chân chạm đất, người phụ trách hầu hạ mặc quần áo, người phụ trách hầu hạ rửa mặt chải đầu, lại người phụ trách thượng trang miêu mi, vất vả xử lý thỏa đáng xong, Cố Vân Yên liền vội vội vàng vàng mang theo đám người Thị Họa Phượng Nghi cung.

      Đến Phượng Nghi cung, vừa vào trong điện, liền nhận thấy được khí hôm nay hơi khác ngày xưa, càng muốn trầm trọng hơn ít. Nhìn chung quanh trong điện, còn chỗ ngồi. Xem ra nàng vẫn là đến muộn, Cố Vân Yên lập tức căng thẳng, trong đầu suy nghĩ bay lộn, thầm nghĩ lát nên như thế nào ứng đối, linh quang chợt lóe, liền có kế sách.
      PhongVy thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 28

      Cố Vân Yên cung kính tiến lên quỳ xuống hành lễ “Tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Hoàng hậu thân phượng phục ngồi ngay ngắn phượng tòa, mặt còn nữa ý cười ôn hòa ngày xưa, thêm vài phần túc mục nghiêm cẩn, thấy được Cố Vân Yên quỳ xuống hành lễ, cũng mở miệng ngay, chính là ưu nhã nhấp nước trà.

      Ngược lại là Hiền phi, vuốt móng tay thon dài bóng loáng của mình, giọng the thé : “Dục sung viện là có mặt mũi lớn, có thể để cho Hoàng hậu nương nương cùng bản cung chờ lâu đến vậy. Bất quá là vừa được sủng ái mấy ngày, liền ngay cả cung quy cũng quên hết sao?”

      Phần lớn phi tần ngồi là bộ chờ xem kịch vui, nghĩ đến hôm qua Hoàng thượng chỉ tuyên nàng người bạn giá ngắm trăng, là rước lấy mọi người đố kỵ cùng bất mãn , liền ngay cả trong lòng Hoàng hậu sợ là cũng vui sướng , bằng tại cũng nhân cơ hội này liền ra oai phủ đầu.

      Trong lòng Cố Vân Yên biết lúc này thể thiếu muốn bị Hiền phi gài bẫy phen, nhưng hai tội danh bất kính trung cung cùng coi rẻ cung quy này, vô luận như thế nào nàng cũng thể để Hiền phi đổ lên người mình , này cũng phải là tùy tùy tiện tiện trách phạt chút liền xong, phi tần phạm vào hai tội danh này, hàng vị phân, nặng nhập lãnh cung.

      Cố Vân Yên vờ như kinh sợ : “Hiền phi nương nương sao có thể lời này? Tần thiếp từ lúc vào cung tới nay luôn luôn cẩn thủ cung quy, lấy việc đều lấy Hoàng hậu nương nương làm đầu, cũng từng có cử chỉ bất kính. Chỉ là buổi tối hôm qua bồi Hoàng thượng đến Trích Nguyệt lâu ngắm trăng, vô ý bị trúng gió, sáng sớm hôm nay vừa thức liền đau đầu, cho nên thỉnh an chậm chút, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt! đến tật xấu đau đầu này đúng là đáng ghét, lần trước Hiền phi nương nương thỉnh an đến chậm chẳng phải cũng vì bị đau đầu nên chậm trễ sao?”

      Cố Vân Yên lời này rất có thâm ý, chỉ có ám chỉ Hiền phi, ngươi phải ta thỉnh an đến chậm chính là bất kính trung cung cùng coi rẻ cung quy sao? Vậy được, tội danh này ngươi ta cùng nhau chịu trách nhiệm, ai cũng đừng nghĩ có thể toàn thân sạch . Đồng thời cũng nhắc nhở Hoàng hậu, lần trước Hiền phi viện cớ đau đầu nên thỉnh an muộn, ngài nhưng là hiền lành rộng lượng so đo, kia hôm nay đến phiên ta , ngài cũng nên quá mức trách móc nặng nề, nếu khó tránh khỏi làm người khác cảm thấy Hoàng hậu xử bất công.

      Lời này vừa ra, Hiền phi hơi sững sờ, theo sau ngượng ngùng : “Tật xấu đau đầu này thực làm cho người ta bớt lo.” xong cúi đầu nhìn chiếc nhẫn tay trái, dấu vết liếc mắt Vân Yên cái.

      Tiếp theo liền nghe Hoàng hậu buông trà, thản nhiên :“Cũng là phạm vào đau đầu, cũng là thôi, chính là Dục sung viện thỉnh an đến chậm, là có vi phạm cung quy, vậy liền phạt Dục sung viện sao chép cung quy mười lần , cũng xem như cảnh cáo hậu cung phi tần”. Tiếp theo ánh mắt đảo qua mọi người phía dưới.
      Tiếng vừa dứt, phi tần trong điện đều quỳ xuống, cùng kêu lên : “Nô tì/ tần thiếp cẩn tuân Hoàng hậu nương nương dạy bảo, ngày sau nhất định cẩn thủ cung quy, an thủ bổn phận.”

      Lúc này, Hoàng hậu hoãn lại vẻ mặt, mỉm cười ý bảo mọi người đứng dậy. Cố Vân Yên chậm rãi thở hắt ra, may mắn chính mình tùy cơ ứng biến, cuối cùng là tránh khỏi kiếp. bao lâu, Hoàng hậu liền lấy cớ mệt mỏi, để mọi người tan.

      Tĩnh Di hiên

      Thị Họa lại cười :“Hôm nay may chủ tử tỉnh táo, mới có thể né qua kiếp này...... Lúc ấy xem tình hình kia, nô tỳ thực lo lắng.”

      Cố Vân Yên ngồi xuống, bưng lên ly trà bàn, cười “Người bên ngoài đều muốn nhìn kết cục bi thảm của chủ tử nhà ngươi, ta sao có thể để các nàng như nguyện.” xong thổi nước trà, tiện đà môi khẽ mở, còn có đụng tới nước trà, bị Thị Họa nhanh đánh vỡ ,“Cách cách” Ly trà rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ văng khắp nơi.

      Cố Vân Yên kinh ngạc nhìn Thị Họa, trong mắt tràn đầy kinh nghi. Tay Thị Họa bị nước trà nóng văng làm đỏ mảnh, nhưng lúc này nàng rảnh chú ý đến mình.

      Thị Họa vội vàng giải thích với Cố Vân Yên: “Chủ tử, ngài xem, trong nước trà này có thứ sạch .” Thị Họa chỉ vào nước trà mặt đất, Cố Vân Yên nghe vậy cũng nhìn chăm chú nước trà kia, nhìn kỹ, có thể nhìn ra màu sắc so với nước trà bình thường muốn đậm hơn chút.

      Cố Vân Yên nhất thời trầm mặt, tùy tiện “Ngươi cẩn thận nhìn cái nước trà này bị hạ cái gì.”

      Thị Họa gật đầu, nhặt lên miếng sứ còn dính nước trà, nghe nghe hương vị, thoáng chốc, sắc mặt ngưng trọng. Ngoái đầu nhìn lại trầm giọng : “Chủ tử, trong nước trà này bị người hạ tuyệt dục tán.”

      Nghe vậy, Cố Vân Yên ngẩn ra, sau lúc lâu, giọng căm hận : “ tra cho ta, hôm nay có những ai từng vào trong điện, gọi hết bọn họ vào đây.”

      Tốt lắm, mình vừa sơ ý chút, liền thiếu chút nữa trúng kế. Tuyệt dục tán?

      Nếu là khi nãy nàng uống chén nước trà kia, chỉ sợ đời này liền cùng con nối dòng vô duyên , phi tần có mỹ mạo, nhưng có con nối dòng cùng gia tộc cường đại chống đỡ có thể vinh sủng được bao lâu? là giỏi tính toán! là độc tâm ! Cố Vân Yên căm hận nghĩ.

      khắc sau, Thị Họa trở về, theo phía sau trừ bỏ Thị Thư còn có vài cung nhân Tĩnh Di hiên. Vẻ mặt Thị Thư mờ mịt nhìn Thị Họa, biết xảy ra chuyện gì, Thị Họa nhìn thoáng qua Cố Vân Yên sau lén lút hướng Thị Thư lắc lắc đầu.

      Cố Vân Yên ngồi ngay ngắn ghế , với mọi người quỳ dưới: “Hôm nay các ngươi khi nào tiến đại điện? Có chuyện gì tiến vào? Có ai làm nhân chứng? Từ Thường Quý bắt đầu báo lên.”

      Thường Quý khom người : “Nô tài sau khi chủ tử rời cung, liền cùng Thường Thọ tiến vào quét tước trong điện.” Giọng bình tĩnh mà kính cẩn. Thường Thọ bên cạnh gật đầu tỏ vẻ lời Thường Quý giả.

      Xuân Thiền lần đầu gặp phải loại tình huống này, mặt có vẻ lo lắng, sợ mình làm sai chuyện gì đó. Thấp thỏm : “Hôm nay là nô tỳ cùng Thị Kì tỷ tỷ trực ở trong điện, sau Thị Thư tỷ tỷ cần người hỗ trợ bôi thuốc, nô tỳ liền đến tiểu phòng giúp tỷ tỷ thay thuốc.” Vết thương của Thị Thư vẫn chưa khỏi hẳn, tuy rằng ảnh hưởng hoạt động bình thường, nhưng mỗi mười ngày vẫn cần thay thuốc lần.

      Thị Kì tiếp: “Xuân Thiền rồi, nô tỳ nhìn canh giờ nghĩ chủ tử thỉnh an cũng sắp trở lại, tựa như thường ngày, phao trà ngon chuẩn bị cho chủ tử, sau lại......” Mặt Thị Kì ửng đỏ, tiếp tục tiếp.

      Thị Họa mở miệng hỏi “Sau lại như thế nào?”

      “Sau nô tỳ biết sao...... Bụng thoải mái, liền muốn nhà xí, trùng hợp thấy Xuân Hoa qua, liền nhờ nàng ấy tạm trực trong điện.” Thị Kì ngập ngừng .

      Cố Vân Yên phân phó Thị Họa : “Gọi Xuân Hoa vào đây.” Thị Họa lên tiếng trả lời liền .

      Rất nhanh, Xuân Hoa liền bị dẫn theo tiến vào. Xuân Hoa tiến lên quỳ xuống, nghi vấn : “ biết chủ tử gọi nô tỳ lại đây có chuyện gì phân phó?

      Cố Vân Yên nhìn thẳng Xuân Hoa : “Nga...... Ngươi biết vì chuyện gì? Vậy ngươi có biết có người ở trong nước trà của ta hạ thuốc?”

      mặt Xuân Hoa lên bối rối, lập tức cúi đầu cố gắng trấn định “Nô tỳ biết, cầu chủ tử chỉ điểm.”

      “Hừ, nghĩ liều chết nhận xong? Kia bản cung liền cho ngươi hoàn toàn chết tâm.” xong liếc mắt nhìn Thị Thư cái.

      Thị Thư tiến lên, đem đồ nàng vừa tìm thấy trong phòng Xuân Hoa ra, hung hăng vung, Xuân Hoa thấy ngân phiếu cùng gói thuốc, lập tức vẻ mặt kinh hoảng sắc mặt tái nhợt, thấy thể dối được nữa, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ “Chủ tử tha mạng, chủ tử tha mạng......”


      Cố Vân Yên cung kính tiến lên quỳ xuống hành lễ “Tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Hoàng hậu thân phượng phục ngồi ngay ngắn phượng tòa, mặt còn nữa ý cười ôn hòa ngày xưa, thêm vài phần túc mục nghiêm cẩn, thấy được Cố Vân Yên quỳ xuống hành lễ, cũng mở miệng ngay, chính là ưu nhã nhấp nước trà.

      Ngược lại là Hiền phi, vuốt móng tay thon dài bóng loáng của mình, giọng the thé : “Dục sung viện là có mặt mũi lớn, có thể để cho Hoàng hậu nương nương cùng bản cung chờ lâu đến vậy. Bất quá là vừa được sủng ái mấy ngày, liền ngay cả cung quy cũng quên hết sao?”

      Phần lớn phi tần ngồi là bộ chờ xem kịch vui, nghĩ đến hôm qua Hoàng thượng chỉ tuyên nàng người bạn giá ngắm trăng, là rước lấy mọi người đố kỵ cùng bất mãn , liền ngay cả trong lòng Hoàng hậu sợ là cũng vui sướng , bằng tại cũng nhân cơ hội này liền ra oai phủ đầu.

      Trong lòng Cố Vân Yên biết lúc này thể thiếu muốn bị Hiền phi gài bẫy phen, nhưng hai tội danh bất kính trung cung cùng coi rẻ cung quy này, vô luận như thế nào nàng cũng thể để Hiền phi đổ lên người mình , này cũng phải là tùy tùy tiện tiện trách phạt chút liền xong, phi tần phạm vào hai tội danh này, hàng vị phân, nặng nhập lãnh cung.

      Cố Vân Yên vờ như kinh sợ : “Hiền phi nương nương sao có thể lời này? Tần thiếp từ lúc vào cung tới nay luôn luôn cẩn thủ cung quy, lấy việc đều lấy Hoàng hậu nương nương làm đầu, cũng từng có cử chỉ bất kính. Chỉ là buổi tối hôm qua bồi Hoàng thượng đến Trích Nguyệt lâu ngắm trăng, vô ý bị trúng gió, sáng sớm hôm nay vừa thức liền đau đầu, cho nên thỉnh an chậm chút, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt! đến tật xấu đau đầu này đúng là đáng ghét, lần trước Hiền phi nương nương thỉnh an đến chậm chẳng phải cũng vì bị đau đầu nên chậm trễ sao?”

      Cố Vân Yên lời này rất có thâm ý, chỉ có ám chỉ Hiền phi, ngươi phải ta thỉnh an đến chậm chính là bất kính trung cung cùng coi rẻ cung quy sao? Vậy được, tội danh này ngươi ta cùng nhau chịu trách nhiệm, ai cũng đừng nghĩ có thể toàn thân sạch . Đồng thời cũng nhắc nhở Hoàng hậu, lần trước Hiền phi viện cớ đau đầu nên thỉnh an muộn, ngài nhưng là hiền lành rộng lượng so đo, kia hôm nay đến phiên ta , ngài cũng nên quá mức trách móc nặng nề, nếu khó tránh khỏi làm người khác cảm thấy Hoàng hậu xử bất công.

      Lời này vừa ra, Hiền phi hơi sững sờ, theo sau ngượng ngùng : “Tật xấu đau đầu này thực làm cho người ta bớt lo.” xong cúi đầu nhìn chiếc nhẫn tay trái, dấu vết liếc mắt Vân Yên cái.

      Tiếp theo liền nghe Hoàng hậu buông trà, thản nhiên :“Cũng là phạm vào đau đầu, cũng là thôi, chính là Dục sung viện thỉnh an đến chậm, là có vi phạm cung quy, vậy liền phạt Dục sung viện sao chép cung quy mười lần , cũng xem như cảnh cáo hậu cung phi tần”. Tiếp theo ánh mắt đảo qua mọi người phía dưới.
      Tiếng vừa dứt, phi tần trong điện đều quỳ xuống, cùng kêu lên : “Nô tì/ tần thiếp cẩn tuân Hoàng hậu nương nương dạy bảo, ngày sau nhất định cẩn thủ cung quy, an thủ bổn phận.”

      Lúc này, Hoàng hậu hoãn lại vẻ mặt, mỉm cười ý bảo mọi người đứng dậy. Cố Vân Yên chậm rãi thở hắt ra, may mắn chính mình tùy cơ ứng biến, cuối cùng là tránh khỏi kiếp. bao lâu, Hoàng hậu liền lấy cớ mệt mỏi, để mọi người tan.

      Tĩnh Di hiên

      Thị Họa lại cười :“Hôm nay may chủ tử tỉnh táo, mới có thể né qua kiếp này...... Lúc ấy xem tình hình kia, nô tỳ thực lo lắng.”

      Cố Vân Yên ngồi xuống, bưng lên ly trà bàn, cười “Người bên ngoài đều muốn nhìn kết cục bi thảm của chủ tử nhà ngươi, ta sao có thể để các nàng như nguyện.” xong thổi nước trà, tiện đà môi khẽ mở, còn có đụng tới nước trà, bị Thị Họa nhanh đánh vỡ ,“Cách cách” Ly trà rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ văng khắp nơi.

      Cố Vân Yên kinh ngạc nhìn Thị Họa, trong mắt tràn đầy kinh nghi. Tay Thị Họa bị nước trà nóng văng làm đỏ mảnh, nhưng lúc này nàng rảnh chú ý đến mình.

      Thị Họa vội vàng giải thích với Cố Vân Yên: “Chủ tử, ngài xem, trong nước trà này có thứ sạch .” Thị Họa chỉ vào nước trà mặt đất, Cố Vân Yên nghe vậy cũng nhìn chăm chú nước trà kia, nhìn kỹ, có thể nhìn ra màu sắc so với nước trà bình thường muốn đậm hơn chút.

      Cố Vân Yên nhất thời trầm mặt, tùy tiện “Ngươi cẩn thận nhìn cái nước trà này bị hạ cái gì.”

      Thị Họa gật đầu, nhặt lên miếng sứ còn dính nước trà, nghe nghe hương vị, thoáng chốc, sắc mặt ngưng trọng. Ngoái đầu nhìn lại trầm giọng : “Chủ tử, trong nước trà này bị người hạ tuyệt dục tán.”

      Nghe vậy, Cố Vân Yên ngẩn ra, sau lúc lâu, giọng căm hận : “ tra cho ta, hôm nay có những ai từng vào trong điện, gọi hết bọn họ vào đây.”

      Tốt lắm, mình vừa sơ ý chút, liền thiếu chút nữa trúng kế. Tuyệt dục tán?

      Nếu là khi nãy nàng uống chén nước trà kia, chỉ sợ đời này liền cùng con nối dòng vô duyên , phi tần có mỹ mạo, nhưng có con nối dòng cùng gia tộc cường đại chống đỡ có thể vinh sủng được bao lâu? là giỏi tính toán! là độc tâm ! Cố Vân Yên căm hận nghĩ.

      khắc sau, Thị Họa trở về, theo phía sau trừ bỏ Thị Thư còn có vài cung nhân Tĩnh Di hiên. Vẻ mặt Thị Thư mờ mịt nhìn Thị Họa, biết xảy ra chuyện gì, Thị Họa nhìn thoáng qua Cố Vân Yên sau lén lút hướng Thị Thư lắc lắc đầu.

      Cố Vân Yên ngồi ngay ngắn ghế , với mọi người quỳ dưới: “Hôm nay các ngươi khi nào tiến đại điện? Có chuyện gì tiến vào? Có ai làm nhân chứng? Từ Thường Quý bắt đầu báo lên.”

      Thường Quý khom người : “Nô tài sau khi chủ tử rời cung, liền cùng Thường Thọ tiến vào quét tước trong điện.” Giọng bình tĩnh mà kính cẩn. Thường Thọ bên cạnh gật đầu tỏ vẻ lời Thường Quý giả.

      Xuân Thiền lần đầu gặp phải loại tình huống này, mặt có vẻ lo lắng, sợ mình làm sai chuyện gì đó. Thấp thỏm : “Hôm nay là nô tỳ cùng Thị Kì tỷ tỷ trực ở trong điện, sau Thị Thư tỷ tỷ cần người hỗ trợ bôi thuốc, nô tỳ liền đến tiểu phòng giúp tỷ tỷ thay thuốc.” Vết thương của Thị Thư vẫn chưa khỏi hẳn, tuy rằng ảnh hưởng hoạt động bình thường, nhưng mỗi mười ngày vẫn cần thay thuốc lần.

      Thị Kì tiếp: “Xuân Thiền rồi, nô tỳ nhìn canh giờ nghĩ chủ tử thỉnh an cũng sắp trở lại, tựa như thường ngày, phao trà ngon chuẩn bị cho chủ tử, sau lại......” Mặt Thị Kì ửng đỏ, tiếp tục tiếp.

      Thị Họa mở miệng hỏi “Sau lại như thế nào?”

      “Sau nô tỳ biết sao...... Bụng thoải mái, liền muốn nhà xí, trùng hợp thấy Xuân Hoa qua, liền nhờ nàng ấy tạm trực trong điện.” Thị Kì ngập ngừng .

      Cố Vân Yên phân phó Thị Họa : “Gọi Xuân Hoa vào đây.” Thị Họa lên tiếng trả lời liền .

      Rất nhanh, Xuân Hoa liền bị dẫn theo tiến vào. Xuân Hoa tiến lên quỳ xuống, nghi vấn : “ biết chủ tử gọi nô tỳ lại đây có chuyện gì phân phó?

      Cố Vân Yên nhìn thẳng Xuân Hoa : “Nga...... Ngươi biết vì chuyện gì? Vậy ngươi có biết có người ở trong nước trà của ta hạ thuốc?”

      mặt Xuân Hoa lên bối rối, lập tức cúi đầu cố gắng trấn định “Nô tỳ biết, cầu chủ tử chỉ điểm.”

      “Hừ, nghĩ liều chết nhận xong? Kia bản cung liền cho ngươi hoàn toàn chết tâm.” xong liếc mắt nhìn Thị Thư cái.

      Thị Thư tiến lên, đem đồ nàng vừa tìm thấy trong phòng Xuân Hoa ra, hung hăng vung, Xuân Hoa thấy ngân phiếu cùng gói thuốc, lập tức vẻ mặt kinh hoảng sắc mặt tái nhợt, thấy thể dối được nữa, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ “Chủ tử tha mạng, chủ tử tha mạng......”

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 29

      Cố Vân Yên trầm giọng : “, là ai sai sử ngươi kê đơn ở trong trà của ta?”

      Trong mắt Xuân Hoa lên do dự, rối rắm hồi, mới hạ quyết tâm, bất cứ giá nào : “Chủ tử, ngài nếu là đáp ứng miễn tội chết cho nô tỳ, nô tỳ liền .”

      Cố Vân Yên mâu quang sắc bén nhìn chằm chằm Xuân Hoa “Ngươi cho là ngươi , ta liền biết ? Như thế nào, còn vọng tưởng Phùng tiệp dư cứu ngươi sao, nàng nếu biết ngươi chỉ có hoàn thành việc còn bại lộ thân phận, chỉ sợ là diệt khẩu còn kịp đâu.”

      Xuân Hoa mở to hai mắt, thể tin được chủ tử cư nhiên sớm biết sau lưng nàng là Phùng tiệp dư.

      Cố Vân Yên xoay người phân phó Thường Phúc “Trước đem nàng trói lại, lát đưa đến Thận hình tư, về phần tội danh...... Liền nàng trộm vòng ngọc của ta.”

      Xuân Hoa sợ hãi, đồng tử ngừng co rút lại, khi bị đưa vào Thận hình tư, kết cục sống bằng chết. Thường Phúc cùng Thường Quý đem nàng trói lại, Xuân Hoa giãy dụa khóc hô: “Chủ tử tha mạng, cầu chủ tử tha mạng, nô tỳ nhất thời bị mỡ heo làm mờ mắt...... No tỳ về sau dám nữa , chủ tử tha chết, no tỳ dám nữa !”

      Cố Vân Yên nhìn Xuân Hoa cầu xin tha thứ, giọng với Thị Họa: “Đem cung nhân Tĩnh Di hiên tập hợp đến trước điện .”

      đến ly trà, trong điện liền đông nghìn nghịt cung nữ thái giám quỳ xuống hành lễ. Cố Vân Yên đoan trang nhìn mọi người trong điện, mắt lộ ra hàn quang, lâu sau, mới lạnh lùng : “ ngờ các ngươi đem lời của ta để ở trong lòng, hôm nay là Xuân Hoa, sáng mai là ai? tai ta cho các người thêm cơ hội, bằng , Xuân Hoa chính là tấm gương, Thận hình tư là quy túc của các ngươi.” tới đây lại lạnh lùng quét mọi người liếc mắt cái.

      Mọi người phía dưới cúi đầu càng thấp, vừa nghĩ khổ hình ở thận hình tư, sắc mặt người người đại biến, Xuân Nguyệt, Xuân Lan, Xuân Mai nhịn được thân mình phát run.

      Thần sắc của mọi người đểu rơi vào trong mắt Cố Vân Yên, giọng điệu dịu chút “Niệm ở tình nghĩa chủ tớ mấy tháng này, hôm nay liền cho các ngươi cơ hội lần thay đổi triệt để, chỉ cần các ngươi ràng người phía sau mình là ai, cũng cam đoan về sau dù chết vẫn nguyện trung thành với ta, ta liền bỏ qua chuyện cũ, ngày sau cùng vinh nhục. Nếu là vẫn trung với nguyên lai chủ tử của các ngươi, cũng co gì, chỉ là đến lúc đó đừng trách ta nhớ tình bạn cũ, nghĩ đến Xuân Hoa mình ở thận hình tư cũng là tịch mịch.”

      Xuân Nguyệt nhìn biểu tình Cố Vân Yên tự tiếu phi tiếu, tâm phát lạnh ý, vội vàng quỳ bước ra khỏi hàng, sắc mặt tái nhợt : “Chủ tử, nô tỳ có chuyện hồi bẩm, nô tỳ nguyên là người Vương tiệp dư an bài, nàng sai nô tỳ nhìn chằm chằm chủ tử mỗi ngày, có đặc thù tình huống, tùy thời hồi báo. Nô tỳ nay thẳng thắn với chủ tử, ngày sau liền chỉ trung với người chủ tử, cầu chủ tử tha thứ nô tỳ hồi.”

      Vương tiệp dư con sủng, theo nàng sao có thể bằng theo nguyên bản là chủ tử của y, quan trọng là còn được ân sủng. Xuân Nguyệt đánh tính toán gì, Cố Vân Yên thoáng liền hiểu , nhưng tổng tốt hơn là chọn giấu giếm phải sao?

      Cố Vân Yên nháy mắt với Thị Họa, Thị Họa hiểu ý xuất ra mười lượng bạc, tán thưởng : “Ngươi là kẻ thông minh, về sau hảo hảo làm việc vì chủ tử, thiếu ưu việt của ngươi.”

      Xuân Nguyệt vui sướng tiếp nhận bạc thưởng, dập đầu : “Tạ chủ tử thưởng, ngày sau nô tỳ nhất định tận trung với chủ tử, theo làm tùy tùng, chối từ.”

      Cố Vân Yên lại nhìn những người khác : “Các ngươi sao, có cái gì muốn ?”

      Những người còn lại liếc mắt nhìn nhau, mặt tuy có buông lỏng, nhưng vẫn là ra thẳng thắn, chỉ cuối đầu thấp hơn.

      Cố Vân Yên thở dài: “Ta cho các ngươi cơ hội , các ngươi nếu quý trọng, cũng đành......” xong hướng về phía Thị Thư hơi hơi gật đầu.

      Thị Thư bình tĩnh : “Mười tám tháng năm, Thường Khánh sau lưng mọi người lén gặp Tiểu Mộc Tử Cảnh Dương cung, hai mươi hai tháng sáu, hai người lại gặp, tháng 7......”

      Thường Khánh cảm thấy kinh hãi, lập tức đánh gãy lời Thị Thư, dập đầu nhận tội : “Chủ tử thứ tội, nô tài là bị bức , nô tài cũng là có cách nào khác, nô tài biết sai rồi, cầu chủ tử lại cho nô tài lần cơ hội, nô tài thề sống chết trung với chủ tử.”

      Những người còn lại nháy mắt hiểu được, nhất cử nhất động của các nàng chủ tử sớm biết, trong lòng kinh hoảng thôi, liên tục dập đầu “Nô tỳ xin , nô tỳ,,,,,,” Xuân Lan, Xuân Mai nhất nhất khai ra người phía sau lưng mình, vi biểu trung tâm, tiếc thề thề, cầu đạt được Cố Vân Yên tha thứ.

      Cố Vân Yên lạnh lùng : “Các ngươi nếu hối lỗi sửa sai, ta cũng phải người hà khắc, ngày sau như thế nào, chờ xem biểu của các ngươi. Sau này các ngươi vẫn bảo trì liên hệ cùng những kẻ kia, đem ít tin tức quan trọng báo cho bọn họ, các nàng nếu là có phân phó gì khác, các ngươi chỉ cần ngoài miệng đồng ý, trở về bẩm báo cho ta, cụ thể như thế nào, ta sắp xếp. khi bị ta phát , có ai dám can đảm lừa gạt, dễ dãi như tại nữa. Đều nghe hiểu được ý của ta ?”

      Mọi người hoảng sợ, đều nhanh dập đầu : “Tạ chủ tử tha thứ, nô tài/ nô tỳ cẩn tuân chủ tử dạy bảo, nhất định phụ chủ tử kì vọng.”

      Cố Vân Yên lại : “Ngày sau các ngươi có thể dò xét lẫn nhau, khi phát ai vẫn có lòng gây rối Tĩnh Di hiên, lập tức đăng báo. Ta hết lời cần , các ngươi tự giải quyết cho tốt.”

      Mọi người lại dập đầu, đều la hét tuyệt tái phạm, lòng tận trung.

      nghĩ trở thành Xuân Hoa thứ hai, cũng chỉ có thể trung tâm bán mạng vì chủ tử, bọn họ đương nhiên ngốc tự tìm đường chết, vì thế, hạ quyết định, ngày sau thành thành làm cung nhân Tĩnh Di hiên, tận tâm với chủ tử.

      Cố Vân Yên thả mềm giọng “Đều đứng lên !"

      Thấy thế, mọi người nhàng thở ra, cùng kêu lên : “Tạ chủ tử!”

      Thị Họa xuất ra hà bao, thưởng bạc xuống dưới, ai cũng có phần. Được thưởng sau, mọi người hoàn toàn yên lòng.

      Trong phòng chỉ còn Thị Thư Thị Họa hầu hạ, Thị Thư cam lòng : “Chủ tử, vì sao đem Xuân Hoa giao cho Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương xử trí, để Xuân Hoa cung khai ra Phùng tiệp dư sai sử nàng kê đơn mưu hại chủ tử? Liền như vậy cho êm chuyện, tiện nghi Phùng tiệp dư, nô tỳ cam lòng.”

      Cố Vân Yên thở dài hơi “Ta biết ngươi cam lòng, ta cũng sao có thể cam tâm chứ, chính là nay chỉ có thể như thế. Đầu tiên, trừ bỏ lời khai mình Xuân Hoa, chúng ta có chứng cớ khác chứng minh là Phùng tiệp dư sai sử Xuân Hoa kê đơn . Thứ hai, nay ta nổi bật chính thịnh, cùng Hiền phi chu toàn là mạo hiểm, nếu lúc này lại cùng Phùng tiệp dư chính diện giao phong, mà sau lưng Phùng tiệp dư chính là Hoàng hậu nương nương, như vậy, ta lâm vào thế cục bốn bề thọ địch, như thế, đối địa vị của ta ở trong cung trăm hại mà lợi. Càng , vô cùng có khả năng bị Phùng tiệp dư cắn ngược lại cái, ta sai sử cung nhân, xấu hãm hại nàng ta, đến lúc đó, bị chụp cái mũ tính kế phi tần địa vị cao, chủ tử nhà ngươi sợ là càng khó xoay người.”

      Thị Thư sửng sốt, mặt có vẻ thẹn : “Chủ tử phải, là nô tỳ suy nghĩ chu toàn, thỉnh chủ tử trách phạt.”

      Cố Vân Yên trấn an : “ có gì, ngươi chính là lòng vì ta nên nuốt trôi khẩu khí này thôi, ngày sau nhiều cùng Thị Họa học chút là được.”

      “Dạ, nô tỳ ghi nhớ chủ tử dạy.” Thị Thư quỳ gối hành lễ .

      Nhìn Thị Họa kiêu ngạo, vẻ mặt bình tĩnh, Cố Vân Yên vừa lòng gật gật đầu. Về phần Phùng tiệp dư, ngày sau cùng nàng ta thanh toán món nợ này.
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :