1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 37. Đại khai sát giới.

      Editor: Linh

      Phùng Liên Dung nằm nhìn lát, Chung ma ma qua : “Vừa rồi phòng bếp phái người đến, Điện hạ săn được nhiều món ăn dân dã, có thỏ, hươu bào, thịt sói, hỏi chủ tử muốn ăn cái gì?”

      “Đánh được nhiều vậy á!” Phùng Liên Dung chảy nước miếng.

      “Heo rừng,” Phùng Liên Dung đầu tiên liền , “Làm món canh giò heo hầm.”

      Gần đây khẩu vị của nàng lớn, thích loại canh thịt đậm này, chút nào cảm thấy béo ngậy.

      Chung ma ma lắc đầu, “Món này cần mấy canh giờ lận, sáng mai lại ăn, nếu chủ tử muốn ăn bây giờ, làm món đơn giản chút.”

      Phùng Liên Dung hơi chút thất vọng, nghĩ nghĩ : “Vậy hươu bào .”

      “Hươu bào nặng vị, ngâm ngày mới được.

      Phùng Liên Dung liếc Chung ma ma cái, đây phải là đùa nàng à, tổng cộng chỉ có bốn dạng, hai dạng thể ăn, nàng thở phì phì : “Vậy tùy tiện .”

      Chung ma ma cười rộ lên: “Hay là nô tì cho chủ tử chủ ý, làm bát hà cung.”

      “Bát hà cung?” Phùng Liên Dung ngạc nhiên, “Là cái gì vậy?”

      “Đó là món mà người ở cố hương chúng ta thường ăn, bát hà cung này ấy, chính là thịt thỏ thái miếng mỏng, dùng rượu tương tiêu ướp lát, lúc ăn dùng phong lô ăn, đợi phong lô chuẩn bị xong, canh bên trong nóng lên liền bỏ thịt thỏ vào...”

      Chung ma ma còn chưa xong, Phùng Liên Dung thúc giục: “Vậy nhanh lên, nhanh lên, lát nữa muộn rồi, đói lắm.”

      Chung ma ma liền biết nàng muốn ăn, chạy nhanh bảo hoàng môn với Ngự thiện phòng.

      Lúc này Vương ngự trù xử lý qua mấy món ăn dân dã, chỉ chờ bên kia muốn ăn gì, kết quả đến đây là món bát hà cung, Vương ngự trù nghĩ chủ ý này tốt!

      Bát hà cung là món ăn vui vẻ, cũng được coi là món ăn nổi tiếng, nghe sư phụ tiền triều rất thịnh món này. Lúc đó thỏ hoang phải mất giá cao mới mua được, có thể thấy được có bao nhiêu người ăn.

      Có điều món ăn này, thịt thỏ là quan trọng nhất, nhúng vào canh lại càng tốn tâm tư, suy nghĩ lát mới bắt đầu động thủ.

      Phùng Liên Dung ngàn trông vạn ngóng, rốt cuộc thấy được phong lô, ngửi cái, vị canh nồng đậm, nhưng nhìn vào bên trong nước canh trong suốt, cũng biết thả cái gì.

      Lát sau thịt thỏ thái mỏng cũng được bưng lên, Phùng Liên Dung gắp lên nhìn, mỏng đến độ trong suốt, có thể từ bên này nhìn Châu Lan ở đối diện.

      Vương ngự trù tay nghề quả nhiên tốt, chỉ bằng kỹ thuật thái thịt này cũng đủ đứng vững ở Ngự thiện phòng.

      Nàng suy nghĩ, Kim Quý Ngân Quế lại theo thứ tự tiến vào, mang lên bàn đầy đồ nhúng, dù sao Phùng Liên Dung cũng biết đó là những gì. Bọn Ngân Quế cũng dám giới thiệu cái gì, chủ tử ăn qua mỗi loại, thích cái nào ăn cái đó, về sau trong lòng Vương ngự trù cũng có cái để.

      Đây là lần đầu tiên Phùng Liên Dung dùng phong lô, do khẩu vị của Hoàng thái hậu, Hoàng thượng nên bình thường Ngự thiện phòng bọn họ cũng làm.

      Kim Quế lại bưng nhiều rau tiến vào, có bạch tùng, cọng tỏi non, rau hẹ.

      Phùng Liên Dung nhìn hoa cả mắt, đợi đến nước canh lăn tăn, Bảo Lan gắp miếng thịt bỏ vào, chỉ qua lát, màu thịt thỏ liền đẹp như màu mây chiều, nước canh vừa vặn làm bầu trời.

      “Khó trách gọi là bát hà cung.” Phùng Liên Dung chọn cái nhúng, kêu Bảo Lan nhúng cho nàng.

      Mười hai loại nhúng giống nhau, bữa cơm này quả đúng là ăn hết mĩ vị trong thiên hạ.

      Mắt thấy cũng ăn hết, nàng kêu Chung ma ma và bốn cung nữ nếm thử.

      Mùi bay ra, Đại Lý và mấy hoàng môn đứng ngoài cửa liên tục nuốt nước miếng, mùa đông lạnh, bọn họ cũng có mệnh tốt như vậy. Kết quả thèm phải chết, Kim Quế bê cái chậu to ra: “Chủ tử thưởng, cũng sắp mừng năm mới, đại gia đều ăn chút.”

      Đại Lý cười hì hì cảm tạ, cùng ba người khác cầm đũa chia sẻ.

      Phùng Liên Dung ăn uống no đủ, giấc ngủ đến hừng đông.

      Mắt thấy sáng mai chính là mùng , nếu là bình thường nàng cũng phải chúc Tết, nhưng bây giờ nàng có thai, Hoàng thái hậu săn sóc, cũng cần nàng .

      Cho nên sáng dậy ăn xong bữa cơm tất niên, nàng chỉ cần chờ bên phát thưởng. Quý nhân như các nàng, hàng năm qua năm mới cũng đều có tiền thưởng, còn có vải dệt, trang sức, đều là quy cách thống nhất. Quả nhiên lập tức có tiểu hoàng môn lại truyền chỉ thưởng đồ.

      Phùng Liên Dung tạ ơn.

      Bảo Lan nhanh chóng lấy hộp bên trong ra, nàng biết thói quen của Phùng Liên Dung, mỗi lần được thưởng gì đó đều phải đếm lần sau đó mới cẩn thận cất kỹ.

      Năm nay được nhiều hơn năm trước, nàng càng được nhiều hơn chút, thoi vàng nén bạc đổi ra cũng được 120 lượng, tính ra năm này miệng Phùng Liên Dung phồng to, là phồng to bội phần đâu.

      Nhưng lần này nàng có thu hồi toàn bộ, chỉ để vàng vào, lại lấy ra chút bạc, chia thành chín phần, cho Chung ma ma, bốn cung nhân, bốn hoàng môn mỗi người phần. Chung ma ma nhiều hơn ít, có 40 lượng, người khác, mỗi người 12 lượng.

      Cộng lại là số bạc lớn.

      Chung ma ma vội khuyên nhủ: “Chủ tử cần gì như vậy, hầu hạ chủ tử là việc thuộc bổn phận của chúng ta, nào có thể thưởng nhiều như vậy.”

      nhiều lắm, năm nay ta được mấy trăm lượng bạc, phải ma ma sau này sinh con ra còn được rất nhiều sao, này đó tính cái gì? Đều cầm , bằng ta tức giận.”

      Phùng Liên Dung vẫn nhớ chuyện của đời trước, những người này theo bên người nàng rất khổ, ưu việt gì cũng có, ra ngoài còn bị người bắt nạt, giờ nàng tốt hơn chút, tự nhiên đối các nàng cũng phải tốt hơn nhiều.

      Suy bụng ta ra bụng người, trước kia nàng nghèo túng như vậy nhưng các nàng cũng chưa từng ghét bỏ nàng, vẫn đều mực chăm sóc tốt cho nàng.

      Chung ma ma thấy vậy cũng chỉ có thể nhận, cung nhân và hoàng môn đều lời cảm tạ.

      Phùng Liên Dung lại cho hai ma ma khác mỗi người hồng bao, xem như đáp tạ mấy tháng này chăm sóc.

      Hai ma ma tự nhiên là vui vẻ ra mặt.

      Các nàng thường cách đoạn thời gian đều bẩm báo với Hoàng thái hậu, 15 ngày lại lần.

      Hoàng thái hậu nghe xong gật đầu: “Tất cả có chuyện gì là tốt rồi.” Lại ngừng chút, “Phùng quý nhân như thế nào?”

      Bà phái hai người này cũng phải chỉ vì đứa bé trong bụng Phùng Liên Dung, cũng là muốn xem xem nàng là người như thế nào. Tuy rằng Thái tử thuyết phục bà tạm thời động đứa bé này, nhưng nếu Phùng Liên Dung tốt, đứa bé này đương nhiên là thể để nàng nuôi.

      Hai ma ma vội : “Phùng quý nhân rất tốt, có cái giá, cũng có tâm nhãn gì.”

      Hoàng thái hậu nghĩ, năm đó Hồ quý phi cũng biểu có tâm nhãn gì, kết quả đứa sinh ra liền tranh cái này tranh cái kia.

      Có đôi khi, người thay đổi rất nhanh.

      Bà khoát tay: “Tiếp tục nhìn .”

      Hai ma ma vội vàng ứng tiếng.

      Gần nhất Hồ quý phi như bị giam cầm, bởi vì Thái tử giám quốc, mắt thấy hai đứa con trai là trông cậy được vào, bà ta lòng sinh sợ hãi. Nhớ ngày đó bà ta đối nghịch với Hoàng thái hậu, Hoàng hậu thế nào, sau này khi Thái tử đăng cơ, bà ta còn có đường sống sao?

      Ngày hôm đó Hồ quý phi liền cầu kiến Hoàng thượng.

      Vốn Hoàng thái hậu hạ lệnh có bất cứ phi tần nào cầu kiến, nhưng Hồ quý phi dù sao cũng giống vậy, ngay cả Hoàng Ứng Túc cũng muốn giúp bà ta, thông báo với Hoàng thượng.

      Mà lần trước Thái tử bị thương, Hoàng thượng hiểu trái tim mình vẫn luôn hứng về Hồ quý phi, hai người lại lần nữa hòa hảo.

      Nhưng mà, Hồ quý phi vừa nhìn thấy ông ta liền khóc: “Hoàng thượng bị bệnh là khiến thiếp thân lo lắng, hôm qua còn mơ thấy Hoàng thượng bị bệnh nghiêm trọng, sau khi thiếp thân bừng tỉnh liền vẫn luôn có ngủ, trời sáng lập tức đến gặp Hoàng thượng.”

      Hoàng thượng cười rộ lên: “Nàng đây là suy nghĩ nhiều, trẫm phải rất tốt sao.”

      “Nhưng vì sao lâu như vậy vẫn chưa khỏi hẳn?” Hồ quý phi , “Toàn bộ quốc gia vẫn cần Hoàng thượng đó, thiếp thân cũng tin đám ngự y đó đều trị hết cho Hoàng thượng.”

      Hoàng thượng thở dài, ông ta phải cũng nóng ruột sao, bằng cũng kêu ngự dược phòng lại chế dược đan, ông ta muốn cả ngày tĩnh dưỡng, ngay cả nữ sắc cũng thể gần. [Móa, sao chết sớm luôn cho lành, cứ edit đến đoạn ông HT vs HQP là ta muốn ói > <]

      đám lang băm!” Hoàng đế tức giận.

      Hồ quý phi ghé vào đầu gối ông ta, nhăn mày : “Nhưng nếu lang băm cũng phải tất cả đều là, bọn họ trị được bao nhiêu bệnh đó! Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, còn có phi tần, thậm chí là vương công quý tộc ngoài cung, bọn họ biết cứu được bao nhiêu người, vì sao bệnh của Hoàng thượng, bọn họ lại hết đường xoay sở, cũng mấy tháng rồi!”

      Hoàng đế cũng phải người ngu, nghe như thế, giật mình.

      Hồ quý phi tùy mặt gửi lời, còn thêm: “Có điều Hoàng thượng ngài cũng đừng sốt ruột, may mắn có Điện hạ, trong trong ngoài ngoài đều xử lý thỏa đáng, ngay cả mừng năm mới cũng trì hoãn, thường mời nhiều đại thần thương nghị đại . Còn có chỗ ngự dược phòng đó, Điện hạ cũng rất quan tâm, thường phái người nhìn. Hoàng thượng, dạo này có phải thân thể ngài tốt hơn chút rồi ?”

      Lời này vừa ra, Hoàng đế liền trấn định được.

      Ông ta hỏi Hoàng Ứng Túc: “ ? Thái tử từng mời đại thần vào cung?”

      Hoàng Ứng Túc : ‘Đúng là có mời.”

      Vương đại nhân tuy rằng là giảng quan, nhưng cũng là trọng thần mà, đây tính là lừa gạt!

      Hoàng đế sắc mặt lập tức thay đổi, lại hỏi: “Ngự dược phòng, Thái tử cũng từng thị sát qua?”

      Hoàng Ứng Túc : “Hoàng thượng, giờ Cẩm y vệ, Cấm quân, người nào phải là nghe mệnh lệnh của Điện hạ. Đừng là ngự dược phòng, thiên hạ điều binh khiển tướng đều ở trong tay Điện hạ, lần trước Điện hạ còn phải người Cáp Sa kìa.”

      Hoàng đế giận dữ, hất hết cuộn tranh án thư xuống dưới đất.

      “Khó trách ta ăn ngủ đều yên, buồn cười, đều ngóng trông ta chết đây!” Ông ta khí huyết bốc lên, cả khuôn mặt đều biến thành màu gan heo.

      Hoàng thái hậu lúc này chợp mắt, chợt nghe Cảnh Hoa giọng điệu sốt ruột bên tai : “Thái hậu nương nương, tốt, Hoàng thượng ra Càn thanh cung, ngự dược phòng rồi.”

      “Chuyện gì?” Hoàng thái hậu ngồi dậy, đầu còn choáng váng.

      Cảnh Hoa tiếp: “ giết ba vị sư phụ chế dược, hai vị ngự y, còn muốn giết Chu thái y nữa.”

      Hoàng thái hậu sắc mặt trắng xanh đứng lên, ngay cả quần áo đều chưa mặc chỉnh tề vội vã về phía ngự dược phòng.
      ly sắc, BiBi BuBu, Minhang10 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 38. bức tranh.

      Editor: Linh

      Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Trần Việt đợi ở ven đường, Hoàng thái hậu nhìn thấy liền hỏi: “Hoàng thượng phải là vẫn luôn dưỡng bệnh sao, làm sao có thể đột nhiên Ngự dược phòng?”

      Trần Việt cung kính trả lời: “Buổi sáng Hồ quý phi tới.”

      Hoàng thái hậu lập tức cười lạnh.

      ra là thế.

      Xem ra lại rót canh mê cho nhi tử của bà rồi!

      đường đến thẳng Ngự dược phòng.

      Nhóm Sư phó chế dược và thái y ở Thái y viện quỳ mặt đất, cầm đầu chính là Chu thái y, Hoàng đế lúc này muốn giết đây, muốn gọi người kéo ra ngoài, chợt nghe Hoàng thái hậu đến đây.

      Mọi người nhàng thở ra, người có chút nhát gan cả người đầy mồ hôi.

      Hoàng đế tâm tình rất tốt, đối Hoàng thái hậu : “Mẫu hậu đến đây làm gì?”

      “Hoàng thượng đây là định giết hết tất cả mọi người?” Hoàng thái hậu ngồi xuống, thở hổn hển mấy hơi mới : “Ta từng tuổi này, cũng biết khi nào lại được, cho nên lúc nào cũng thể rời khỏi ngự y. giờ Hoàng thượng muốn giết hết tất cả bọn họ, đây phải là muốn mạng ai gia à!”

      Hoàng đế cũng dám vác lưng tội danh giết mẫu, vội hỏi: “Trẫm có ý này, chỉ là đám lang băm này dám lừa gạt trẫm, thử hỏi trẫm làm sao có thể tiếp tục dung túng được?”

      “Thế nào gọi là lừa gạt Hoàng thượng, bọn họ cẩn trọng xem bệnh cho Hoàng thượng, cho ai gia, khi nào từng phạm sai lầm!” Hoàng thái hậu chậm rãi , “Mượn Chu thái y , khi Hoàng thượng ba mươi hai tuổi, từng bị đau ruột, là Chu thái y ngày ngày châm cứu cho Hoàng thượng, đầy đủ hai tháng mới chữa khỏi. Vào năm Hoàng thượng bốn mươi tám, lại bị bệnh hồng ban, lại là Chu thái y lật bao nhiêu sách thuốc mới chữa khỏi cho Hoàng thượng, vào năm Hoàng thượng năm mươi tuổi...”

      Việc này rành rành trước mắt, Hoàng đế nhíu mày, khoát tay chặn lại : “Chu thái y đứng lên .”

      Chu thái y cũng dậy, dập đầu lạy ba lạy : “Hạ thần tuổi tác cao, chết luyến tiếc, hạ thần thỉnh cầu Hoàng thượng bỏ qua cho các thái y khác, hạ thần nguyện ý mạng đổi mạng!”

      Hoàng đế căm tức, còn có người sợ chết này!

      Hoàng thái hậu liếc ông ta cái, tiếp tục : “Năm Hoàng thượng ba mươi tám tuổi bị trật eo, là Lưu thái y dùng bản lĩnh xoa bóp khỏi cho Hoàng thượng, bốn mươi tuổi ta nghiêm trọng, lại là Ngô thái y cẩn thận chữa khỏi. Hoàng thượng ngài từ khi sinh ra đến giờ, lần nào thoải mái mà xem Thái y? Tuy rằng là chức trách của bọn , nhưng Hoàng thượng, ngài thể lạm sát người vô tội như vậy a, phải khiến lòng bao người rét lạnh đây!”

      Hoàng đế cắn răng : “Vậy vì sao lần này lại xem tốt?”

      “Hoàng thượng bệnh này vốn cần trường kỳ điều dưỡng, sao có thể lập tức liền khỏi? Bệnh thế gian đều dễ dàng chữa khỏi như vậy, còn có người qua đời sao? Huống chi, bệnh này của Hoàng thượng tính là nghiêm trọng, còn xin cân nhắc!” Hoàng thái hậu giọng điệu nhu hòa xuống, “Nếu Hoàng thượng cảm thấy chậm trễ triều chính, như vậy bên lâm triều, bên điều dưỡng, chính là thể quá mức mệt nhọc, dù sao Cảnh quốc chúng ta cũng thể thiếu Hoàng thượng.”

      Hoàng thái hậu vô cùng hiểu tâm tư của Hoàng đế.

      nào có muốn giết người, chỉ là muốn lập uy, làm tất cả mọi người biết vẫn là Hoàng đế, chẳng qua ngự y hay ho, trở thành con gà để giết gà dọa khỉ mà thôi.

      Bây giờ bà mời Hoàng đế lại chấp chính, tự nhiên là phải trấn an được Hoàng đế trước.

      Sắc mặt Hoàng đế quả nhiên dịu xuống chút.

      Hoàng thái hậu lại : ‘Hữu Đường suy cho cùng vẫn còn trẻ, vẫn là muốn Hoàng thượng dạy , chính cũng với ta, có số việc khó giải quyết, biết xử lý thế nào, cho nên có chút việc là ta giúp đưa ra chủ ý, lại bảo thỉnh giáo đại thần trong triều, Hoàng thượng dưỡng bệnh, cần mọi chuyện đều quấy rầy.”

      Đây là giúp Thái tử chuyện, Hoàng thái hậu cảm thấy giải thích chút vào lúc này là chuyện cần phải làm.

      Tuy rằng bà biết Hồ quỳ phi châm ngòi với Hoàng thượng thế nào, nhưng là dựa vào kinh nghiệm mấy năm nay, bà vẫn nắm đúng cửa ngõ.

      Hoàng đế gật gật đầu: “Trong khoảng thời gian này cũng là vất vả , đúng là nên cùng đại thần học nhiều mấy năm.”

      Hoàng thái hậu biết cơn tức của Hoàng thượng qua, người cũng buông lỏng ra, cảm giác mệt mỏi thổi qua, kém chút khiến bà té xỉu.

      Chung quy là già !

      Cũng biết mình còn sống được mấy năm nữa, nhưng là, nhi tử này làm sao bây giờ, Hoàng thái hậu rất lo lắng Hoàng đế, sợ sau khi bà chết rối thành nùi.

      Hoàng thái hậu tự chống đỡ tỉnh lại, : “Hoàng thượng nghỉ tạm lát , ta đây cũng mệt mỏi rồi.”

      Hoàng đế liền trước.

      đám người lúc này mới ào ào cảm tạ ơn cứu mạng của Hoàng thái hậu.

      Hoàng thái hậu nhìn Chu thái y, cười : “Ngươi đây giọt mồ hôi cũng rơi, quả nhiên là rất can đảm!”

      Chu thái y thở dài: “Hạ thần sớm biết đây là công việc liên quan đến dây thắt lưng, thẹn với lương tâm cũng chẳng sao, chỉ tiếc hạ thần thể khuyên được Hoàng thượng.”

      là tiếc mấy mạng người chết oan uổng này.

      Hoàng thái hậu cũng thở dài, phân phó người dưới an táng tốt, trợ cấp người nhà.

      Buổi chiều, Thái tử cầu kiến.

      Hoàng thái hậu : “Hoàng thượng sáng mai bắt đầu muốn lâm triều.”

      Thái tử vẻ mặt bình tĩnh: “Tôn nhi biết, gặp qua phụ hoàng, cũng giao đãi xong tất cả mọi việc.”

      Sáng sớm nay biết chuyện này liền đến Càn Thanh cung trước, trừ thăm Hoàng đế ra, cũng cho thấy thái độ của bản thân, đối với chuyện Hoàng thượng lần nữa tự mình chấp chính, vô cùng cao hứng.

      Hoàng thượng tự nhiên cũng thế nào, dù sao tất cả lại về đến tay ông ta.

      Hoàng thái hậu dựa người vào ghế, : “mấy năm nay đều ủy khuất ngươi, có điều Hữu Đường, người chỉ có từng trải qua gì đó mới có thể trưởng thành, tương lai ngươi hiểu .”

      “Tôn nhi có chuyện gì.” Thái tử , “Chỉ sợ thân thể phụ hoàng thừa nhận được.”

      Hoàng thái hậu than : “Biết sao được, ai gia khuyên rồi, là chính Hoàng thượng nghe.”

      Giờ khắc này, bà sắc mặt lạnh như băng.

      Thái tử nhìn Hoàng thái hậu, trái tim nhảy liên tục.

      lại nghĩ đến việc hôm nay, trở về dặn dò Dư Thạch, lại tăng thêm người thần nhìn chằm chằm Hồ quý phi và tâm phúc của bà ta, còn có hoàng môn cung nhân liên quan đến bên người Hoàng thượng, thậm chí là thị vệ thiếp thân của Hoàng thượng.

      biết, tranh giành sống chết rất nhanh bắt đầu!

      Tới tháng, Phùng Liên Dung làm xong áo lót cho Thái tử, quần áo cho con, lúc này lấy ra cẩn thận kiểm tra, nhìn xem còn có chỗ nào thêu chưa tốt .

      Chung ma ma cười : “Rất tốt, nhìn cái hoa này xem tinh xảo cỡ nào, chủ tử lên tay nghề rồi.”

      Phùng Liên Dung liếc xéo bà cái: “Ma ma chỉ dỗ ta, ta cũng dám bày chung với quần áo của Thượng phục cục.”

      “Sao có thể đánh đồng được, các nàng là nô tì, chủ tử là chủ tử a, chủ tử như vậy là rất tệ rồi.”

      “Đúng vậy đó, đúng vậy đó, màu sắc phối cũng cũng rất đẹp.” Mấy cung nhân đều .

      Phùng Liên Dung cười hì hì, tuy rằng biết nửa là nịnh hót, nhưng cũng vẫn cao hứng.

      Dù sao đó là tự nàng làm.

      Nàng vươn tay sờ bụng, nghĩ đến con mặc vào có bộ dáng như thế nào, chỉ là lại có chút lo lắng, hỏi hai vị ma ma khác: “Thái hậu nương nương mời bà đỡ chưa?”

      “Mời, sớm mời rồi, chủ tử vừa có động tĩnh gì là lập tức tới ngay.” ma ma trong đó , “Bà đỡ này rất lợi hại, ở Kinh thành vô cùng có danh tiếng, vương công quý tộc đều kêu nàng đỡ đẻ, thế này mới có thể được chọn vào trong cung.”

      phải là rất có kinh nghiệm, Phùng Liên Dung thoáng an tâm.

      Ngay tại lúc này, Ngân Quế cười : “Chủ tử, Điện hạ tới rồi.”

      Phùng Liên Dung cũng biết giờ Thái tử giám quốc, lúc đó cũng từng buồn thay , nhưng nàng biết tương lai của , tin tưởng rất nhanh phấn chấn lại, cũng lo lắng nữa.

      Nàng cười tủm tỉm đứng tại chỗ đón Thái tử.

      Thái tử tiến vào, nhìn đến mặt nàng, tâm tình lập tức tốt.

      Mặt giống như quả cầu, nhéo thích!

      tiến lên nhéo mặt nàng: “Trắng quá, giống như bánh bao vậy, bên trong là nhân gì vậy?”

      Vừa tới bị trêu ghẹo, còn hỏi là nhân bánh gì, Phùng Liên Dung tức giận đến ánh mắt trợn to: ‘Nhân củ cải, bên trong có rất nhiều củ cải đấy.”

      Thái tử thích ăn bánh bao nhân củ cải, nàng biết.

      Ai ngờ Thái tử nở nụ cười ha ha: “A, chưa ăn qua loại này, để ta cắn miếng.”

      liền cắn xuống.

      Trái tim của Phùng Liên Dung run lên, sợ bị cắn đau.

      Kết quả Thái tử cắn lên mặt nàng cái rồi chuyển xuống miệng.

      Thái tử ở phương diện này tác phong hào phóng, thường xuyên cứ như vậy ở trước mặt mọi người, cho nên mấy ma ma, cung nhân nhìn thấy Thái tử đến đều rất tự giác tránh .

      Phùng Liên Dung bị hôn tiếp xúc được với khí, khi bị buông ra, mặt đều nghẹn đỏ.

      Nàng há to miệng thở hổn hển mấy hơi mới trở lại được bình thường, rất hiếu kỳ vì sao lúc hôn cần nghỉ lấy hơi.

      “Điện hạ, áo lót làm xong rồi.” Nàng vui rạo rực lấy đến.

      Thái tử lấy ra khoa tay múa chân người hồi, chỉ thấy áo cắt rất vừa người, có điều hoa thêu giống như có chút phải rất tinh xảo, có điều nàng phải tú nương, cũng coi như là có thể.

      “Còn được.” gật gật đầu.

      Phùng Liên Dung vẻ mặt suy sụp.

      Còn được chính là được, nàng sao có thể nghe hiểu, nếu nhất định là rất tốt!

      Thái tử thấy nàng bĩu môi, cười : “Ta trở về mặc lên, tiểu quý nhân của ta làm, khẳng định thoải mái.”

      Phùng Liên Dung lại cao hứng, cho xem áo trẻ con.

      Hai người cười cười, Thái tử bỗng nhiên nghĩ đến chuyện, đến phòng ngủ của nàng liền thấy vẫn còn dán chữ Phúc, lập tức nhăn mày lại: “Lần trước phải bảo nàng tháo xuống rồi sao, giờ cũng được tháng, sớm qua năm mới, để ở chỗ này thích hợp.”

      “Rất tốt mà, có thể để đến mừng năm mới sang năm đấy.” Phùng Liên Dung thấy sao cả.

      Thái tử tuy rằng cao hứng, nhưng mỗi lần nhìn thấy chữ Phúc dán ở đây, cảm thấy kỳ quái, rất hòa hợp.

      “Thôi, ta vẽ tranh cho nàng.”

      Phùng Liên Dung mừng rỡ: “ ? Vẽ tranh?”

      “Còn lừa nàng chắc, bây giờ liền vẽ.

      Thái tử liền làm, lập tức kêu Nghiêm Chính lấy giấy mà bút mực trong thư phòng qua đây.

      Phùng Liên Dung nghĩ chỗ này của nàng cũng có giấy và mực, thế nhưng cần, còn phải dùng của chính mình. Có điều dùng khẳng định là tốt nhất, đồ của nàng thể so được.

      Nghiêm Chính lấy đến, liền mài mực.

      Thái tử suy nghĩ lát mới cầm bút vẽ tranh.

      Phùng Liên Dung ở bên cạnh, ngay cả hít thở cũng hơn chút, sợ quấy rầy đến .

      Qua lát Thái tử mới vẽ xong.

      Phùng Liên Dung nhìn liền thấy, trong tranh là mỹ nhân ngủ trong bụi hoa, người nằm nghiêng, mặt như bạch ngọc, mặt mày như họa, ngủ thơm ngon, giống như làm giấc mơ đẹp.

      Dù là bông hoa bên cạnh cũng chỉ là lá xanh làm nền cho nàng mà thôi.

      Phùng Liên Dung nhìn chuyển mắt, đột nhiên kêu lên: “Điện hạ, đây phải là ta sao?”

      Trách được nhìn quen mắt như vậy, có điều nàng lại cười hì hì : “Điện hạ vẽ thiếp thân đẹp quá rồi.”

      Nàng nào có đẹp như vậy đâu.

      Thái tử liếc nàng cái, nhíu mày : “Ai ta vẽ nàng, nàng ngủ dậy giống như con heo , người này chỗ nào giống nàng, chưa gặp qua người nào tự tâng bốc mình như nàng.”

      Phùng Liên Dung tức đến giơ chân, nhịn được vươn tay đánh , khẽ: “Chán ghét, đáng ghét!”

      Nàng dám lớn tiếng mắng , tuy rằng rất muốn.

      Có người nào thích bị người khác thành heo chứ?

      Thái tử phân phó Nghiêm Chính: “Tháo chữ Phúc xuống, dán cái này lên.”

      Nghiêm Chính lập tức .

      Trong phòng thay đổi bức tranh, lập tức làm rạng rỡ ít, tốt hơn rất nhiều so với chữ Phúc ban đầu.

      Phùng Liên Dung nhìn cũng thích: “Quả nhiên vẫn là tranh đẹp hơn, Điện hạ vẽ rất đẹp.” Nàng vươn tay ôm lấy cánh tay , nghi hoặc , “Có điều phải thiếp thân à?”

      Nhìn như giống lại như giống.

      Thái tử ừ tiếng: “ phải, nàng suy nghĩ nhiều.”

      Phùng Liên Dung nổi giận.

      Thái tử thầm nghĩ, tối hôm đó nhìn đến chính là như vậy, có điều bây giờ béo thành như vậy, nàng còn cảm thấy là nàng à?

      biết xấu hổ.

      cười ôm nàng qua.

      Phùng Liên Dung thầm nghĩ, phải nàng phải, dù sao đều là tranh Thái tử vẽ, quản nhiều như vậy làm chi!

      viết chữ Phúc cho nàng, lại vẽ tranh, nàng đủ thỏa mãn rồi.

      Hai người ôm nhau hồi lâu mới buông ra.
      ly sắc, BiBi BuBu, Mai Trinh10 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 39. Làm nương

      Editor: Linh

      Căn cứ Chu thái y , Phùng Liên Dung đại khái còn khoảng nửa tháng nữa là sinh, cho nên mọi người trong Tường Vân các đều hết sức cẩn thận, chút dám lơi lỏng. Do thời tiết bắt đầu ấm, nàng lại ở mình cung điện, Phùng Liên Dung thường xuyên ở trong sân tản bộ, chỉ là bụng nặng trịch, được bao lâu phải về phòng nghỉ ngơi.

      Do vậy vị ma ma cũng bề bộn nhiều việc, qua lại bôn ba giữa Giáng Vân các và Thọ Khang cung. Mấy ngày nay còn liên tục có đồ đưa tới, lát là giường, lát là cung nhân chăm sóc đứa lục tục đến đây trước thời gian, còn có bà đỡ.

      Hoàng thái hậu , ở Thọ Khang cung vẫn có chút xa, sợ kịp cho nên kêu bà đỡ cũng ở tại Giáng Vân các.

      Lời này ngược lại khiến Phùng Liên Dung có chút sợ hãi.

      đến mức chút khoảng cách như vậy, bản thân gặp chuyện may đấy chứ?

      Chung ma ma an ủi: “Chỉ là vậy thôi, bình thường nhóm chủ tử sinh con, phần lớn là vô .”

      Trong cung này, hoặc là sinh ra, hoặc là sinh ra rồi nuôi sống.

      ra vào lúc sinh vì khó sinh mà chết nhiều lắm, dù sao so với ngoài cung, ngự y trong cung phải chỉ để nhìn, lợi hại hơn đại phu bên ngoài rất nhiều. Còn có bà đỡ cũng vậy, hơn nữa, các chủ tử mỗi ngày đều được hầu hạ cẩn thận, sinh con cũng thuận lợi hơn.

      “Chủ tử cần quá sợ hãi, ngài mà sợ tiểu chủ tử trong bụng cũng cảm nhận thấy, như vậy tốt đúng ?” Chung ma ma đổi cách thức khuyên.

      Phùng Liên Dung lập tức liền khôi phục bình thường, gật gật đầu: “Ma ma đúng, đứa trong bụng ra tốt lắm, có việc gì, ta giờ cũng có khí lức mà.”

      phải vậy sao, chủ tử yên tâm bớt lo lắng .”

      Hai người , Tri Xuân dẫn người đến đây.

      Chung ma ma thấy cách ăn mặc của người này giống cung nhân liền biết là bà vú.

      Tri Xuân : “Nương nương ngàn chọn vạn tuyển ra, thái hậu nương nương cũng gặp qua, quý nhân ngài nhìn cái xem có vừa ý .”

      Phùng Liên Dung vừa hỏi, biết là cho đứa bú sữa, trong lòng liền rất thích.

      Tuy rằng nàng cũng biết trong cung đều như vậy, đứa đều có bà vú, có ngược lại có khả năng, nhưng nàng cũng phải rất nguyện ý con mình đưa cho người khác cho ăn lớn lên. Nàng và ca ca phải đều là uống sữa mẫu thân lớn lên sao, sao trong cung lại phiền toái như vậy.

      thể cần à?” Nàng vẫn tồn chút hi vọng, hỏi Chung ma ma.

      Chung ma ma lắc đầu, trảm đinh tiệt thiết : “ được, phải có bà vú.”

      “Nhưng ta cũng có sữa mà.” Phùng Liên Dung , “Ta cho ăn được sao?”

      Chung ma ma khóe miệng giật giật, giọng bên tai Phùng Liên Dung : “Cho ăn rồi đẹp nữa, chủ tử, phải nô tì ngài, chủ tử đời này chính là hầu hạ tốt Điện hạ, ngài đừng quên, trẻ con cả ngày muốn uống sữa, chủ tử còn có thể nhanh chóng qua? Cho dù chủ tử ít cho ăn, nhưng Tiểu chủ tử nhận thức sữa rồi uống của người khác, vậy cũng được.”

      Phùng Liên Dung thở dài, quả nhiên vẫn có biện pháp.

      “Vậy ta uống sữa của nàng, được ?” Nàng bỗng nhiên lại hỏi.

      Trong phòng tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi.

      Đều là con uống sữa, chủ tử uống cái gì a!

      Phùng Liên Dung cũng có chút ngượng ngùng, mặt đỏ tai hồng : “Ta, ta chỉ nhìn thôi, uống được .”

      Chung ma ma gì, nhìn bà vú này.

      Tri Xuân che miệng, có chút muốn cười.

      Bà vú Du thị rất lạnh nhạt, khom người : “Vậy nô tì liền cho chủ tử nếm thử.”

      Châu Lan vội mang cho nàng cái bát.

      Du thị cầm sang phòng khác, chỉ chốc lát sau, bưng non nửa bát dịch sữa tới.

      Dịch sữa màu trắng đậm, ngửi chút mùi cũng có, dù Phùng Liên Dung biết, cũng nhìn ra được đây là sữa tốt.”

      Có điều nàng vẫn muốn uống ngụm mới yên tâm, Phùng Liên Dung chần chờ lát rồi đưa bát lên miệng, nhợt nhạt thưởng thức ngụm.

      Hương vị rất tốt, ngọt đạm đạm, nhưng nồng đậm như sữa dê.

      Nàng cầm chén đưa Chung ma ma: “Ma ma cũng nếm thử.”

      Khóe miệng Chung ma ma lại giật giật, cố mà uống ngụm, đại tán: “Tốt lắm, sữa này tệ.” Bà hỏi bà vú, “Ngươi có mấy đứa rồi?”

      “Hai đứa.” Du thị được khen, cũng khá cao hứng, có điều giữa trán lại có đau buồn, dù sao con của chính mình còn chưa lớn, giờ vào cung cũng chỉ vì kiếm chút bạc.

      Chung ma ma gật gật đầu, đối Phùng Liên Dung : “Liền nàng .”

      Phùng Liên Dung lại nhìn Du thị, Du thị lớn lên mày rậm mắt to, người có hơi thở lanh lẹ, nàng cười : “Được, vậy ngươi, nhớ về sau mang đứa cho tốt.”

      Du thị đáp: “Dạ, chủ tử.”

      Tri Xuân cáo lui, trở về bẩm báo Thái tử phi.

      Thái tử phi nghe được Phùng Liên Dung còn uống sữa, thầm nghĩ đây là sợ bản thân hại đứa của nàng? Cẩn thận như vậy, có điều giờ nàng ta cũng có tâm tư so đo với Phùng Liên Dung.

      Nàng ta lo lắng cho tương lai của Thái tử.

      Vốn Thái tử giám quốc rất tốt, ai biết được Hoàng thượng đột nhiên quan tâm thân thể của chính mình, lại muốn lần nữa chấp chính, đây phải là sợ Thái tử đoạt quyền sao?

      Có lẽ lâu sau đó, chừng Hoàng thượng còn muốn phế Thái tử, đây phải là có khả năng.

      Thái tử phi rất sốt ruột, thậm chí còn viết thư về nhà mẹ đẻ, hi vọng phụ thân nàng ta cũng có chút chuẩn bị.

      Cứ như vậy qua hơn nửa tháng, Phùng Liên Dung ngủ dậy, vừa mới ăn cái bánh màn thầu bát bảo, bụng bắt đầu đau, Chung ma ma thấy thế, vội vàng kêu bà đỡ đến.

      Bà đỡ hỏi: “Mới đau.”

      Phùng Liên Dung gật gật đầu.

      Bà đỡ : “Chờ chút.”

      Phùng Liên Dung ôm bụng, thể tin được, nàng đau mà, còn kêu nàng đợi chút, lát nữa đứa sinh ra sao đây!

      Chung ma ma cũng là người có kinh nghiệm, an ủi: “Đừng sợ chủ tử, đây mới là bắt đầu thôi, ngài lúc này đau tính là gì, lát nữa đau hơn mới là muốn sinh.”

      Bà đỡ : “Đúng vậy, đừng hoảng hốt, đau giống nhau, chủ tử lại kêu.” Bà đứng lên, phân phó mấy cung nhân, hoàng môn trắc điện chuẩn bị đồ sinh đứa .

      chút hoang mang, rất có phong phạm đại tướng.

      Nhưng Phùng Liên Dung thầm muốn khóc, tuy rằng phải rất đau, nàng cũng sợ a, lúc này nàng rất muốn mẫu thân ở bên người, rất nhớ phụ thân, ca ca.”

      Thấy nàng ánh mắt hồng hồng, Chung ma ma vỗ tay nàng : “Chủ tử, có chuyện gì, đừng sợ, khẳng định thuận lợi. phải bình thường Tiểu chủ tử ở trong bụng động sao, đây là muốn ra ngoài, ngài rất nhanh làm nương rồi, chủ tử.”

      Phùng Liên Dung nghe bà an ủi, bỗng nhiên thấy Chung ma ma rất giống ngoại tổ mẫu của nàng, cẩn thận nhìn lại, là có chút giống. Ngoại tổ mẫu chính là như vậy, mặt tròn tròn, chung quanh khóe mắt đều là nếp nhăn, ánh mắt lại đặc biệt hiền lành, nàng nghĩ, lại cảm thấy an tâm hơn chút.

      Tuy rằng có người nhà ở, nhưng là Chung ma ma, mọi người bên cạnh đều đối nàng rất tốt, lát nữa nàng sinh, Thái tử khẳng định cũng biết, nàng thể khiến bọn họ thất vọng được.

      Phùng Liên Dung lại có dũng khí.

      Đợi đến hơn hai canh giờ sau, Phùng Liên Dung mới đau hơn, Chung ma ma vội gọi người đỡ đến trắc điện.

      Chỗ Hoàng thái hậu cũng nhận được tin tức.

      “Lát nữa ngươi có Tôn nhi rồi.” Hoàng thái hậu hướng Hoàng hậu cười cười.

      Hoàng hậu khom người: “Cũng chúc mừng mẫu hậu trở thành bà cố.”

      Hoàng thái hậu nở nụ cười, đồng thời có chút cảm khái: “Ngược lại chưa bao giờ nghĩ tới ta có thể sống đến từng tuổi này, bốn đời đồng đường, coi như khó có được!” Bà phân phó xuống, “Đợi lát nữa Phùng quý nhân sinh, mấy thứ này đều cầm thưởng .”

      Hoàng hậu lười biếng đứng lên: “Vậy ta cũng phải nhìn lót đáy hòm của ta đây.”

      “Cũng thể quá nặng đâu, đừng làm Yên Nhi thương tâm.”

      Hoàng hậu đáp lại tiếng.

      Thái tử phi mới là chính thê, cho nên Phùng quý nhân, tự nhiên thưởng to, nhưng vì Thái tử khai chi tán diệp coi như có công lao, nên vẫn là có.

      Đông cung trong chính điện, Thái tử ngồi yên, nhiều lần muốn xem, đều nhịn xuống, do là nam nhân, gia đình bình thường cũng thích hợp, đừng còn là Thái tử.

      “Sao đến bây giờ vẫn còn chưa sinh ra nữa? Trời sắp tối rồi,” hỏi Nghiêm Chính, “Ngươi lại xem xem.”

      Nghiêm Chính vừa , Thái tử phi đến đây.

      “Điện hạ, đừng sốt ruột, đây phải là bình thường liền sinh ra ngay được, thiếp thân nghe , có người nhanh ba bốn canh giờ, có người cả ngày cũng nhất định.”

      Thái tử nghe xong trong lòng lộp bộp tiếng, sinh đứa phải rất đau sao, đau ngày còn có thể được?

      Nhìn sắc mặt này của , Thái tử phi tự nhiên quá cao hứng, nhưng lúc này nàng ta cũng có khả năng ghen cái gì, dù sao Phùng quý nhân là sinh đứa đâu, đây là chuyện lớn mà!

      Làm tốt, là muốn tai nạn chết người.

      Nàng ta lời tốt đẹp: “Nghe Chu thái y , Phùng quý nhân thân thể rất khỏe mạnh, bà đỡ này lại là người có bản lĩnh, nghe chưa bao giờ từng thất thủ.”

      Thái tử ừ tiếng, ngồi xuống.

      Thái tử phi nhìn đến tờ giấy Tuyên thành án thư của , liền vươn tay cầm lên xem, chr thấy viết mấy cái tên, nàng ta cười : “Điện hạ tự đặt tên cho con?”

      chỉ có nam hài, còn có nữ hài.

      Có điều tình huống bình thường, con của Hoàng tử đều có Hoàng đế ban thưởng tên.

      Thái tử phi thầm thở dài trong lòng, Thái tử được Hoàng đế thích, đứa này cũng nhất định vậy, trách được chính muốn lấy trước.

      Thái tử cười : “Đúng vậy, chỉ là còn chưa định ra.”

      Thái tử phi chỉ vào cái tên trong đó : “Thiếp thân thấy tên này tệ.”

      Thái tử từ chối cho ý kiến: “Sau này hãy .”

      Thái tử phi hơi vui, đặt giấy tuyên thành lại chỗ cũ.

      Nghiêm Chính rất nhanh liền trở lại, lần này là vẻ mặt tươi cười, từ xa kêu: “Điện hạ, chúc mừng Điện hạ, Phùng quý nhân bình an sinh hạ đứa , là nam hài!”

      Thái tử mừng rỡ, nhấc chân liền về phía Giáng Vân các, Thái tử phi chỉ trì hoãn lát, ra, bóng lưng cũng thấy.

      Chung ma ma khen Phùng Liên Dung: “Chủ tử, ngài lợi hại, sinh nhanh như vậy, ngay cả bà đỡ cũng , vốn tưởng chủ tử sống an nhàn sung sướng, phải phí chút thời gian, ai ngờ thuận lợi như vậy.” Còn ôm đứa cho nàng xem, “Vừa rồi uống chút nước ấm, nín khóc, chủ tử nhìn xem, ngủ này.”

      Phùng Liên Dung khó hiểu: “ uống sữa à?”

      “Vừa sinh ra, cần uống vội.”

      Phùng Liên Dung a tiếng, thăm dò nhìn đứa .

      Chỉ thấy làn da con hồng hồng, nhăn nhăn, ngũ quan nhìn qua giống Thái tử, cũng giống nàng, cũng biết vì sao, nhìn rồi liền muốn hôn, nàng kêu chung ma ma bế lại gần hơn chút, nghiêng đầu hôn lên mặt con.

      “Hoàn hảo, tóc đen này.” Cuối cùng bộ dáng này sai.

      , Thái tử sải bước vào.

      Chung ma ma lập tức liền đưa đứa cho xem.

      Thái tử kinh ngạc nhìn chằm chằm đứa của chính mình, sao mặt hồng vậy nhỉ, hỏi: “Như vậy có chuyện gì sao? Mời thái y đến xem.”

      Chung ma ma cười giải thích: “Điện hạ, vừa sinh ra đều là như vậy, chờ thêm đoạn thời gian nữa, ngũ quan mới ràng, chậm rãi nhìn ra lớn lên là bộ dáng gì.”

      Thái tử cười rộ lên: “Vậy ngươi ôm cẩn thận.”

      xem Phùng Liên Dung.

      Nàng nằm ở giường, vẻ mặt mệt mỏi, có điều khi nhìn thấy lại là cười hì hì, bộ dáng giống như chút bị chịu khổ.

      Thái tử khó hiểu: “ đau sao?”

      “Đau chứ, kém chút ta đều đau đến ngất , giống như có người lấy dao cắt ta, từng miếng, giống như có miếng thịt từ người rơi xuống.”

      Thái tử nghe được trái tim run lên, vội vàng nắm tay nàng : “Vất vả nàng, A Dung.”

      Phùng Liên Dung lại cười: “Cũng có gì, sinh đứa đều phải đau, may mắn con sao, chỉ là...” Nàng có chút áy náy, “Con bộ dáng giống Điện hạ.”

      Quả nhiên giống với suy nghĩ vừa rồi của , Thái tử cười : “Vừa rồi ma ma , đoạn thời gian nữa lớn lên rồi khác thôi, chỉ là giờ có chút khó coi.”

      Phùng Liên Dung nhàng thở ra, nàng rất sợ đứa giống Thái tử, nam hài, giống cha tốt hơn.

      Thái tử vươn tay vén lại tóc rối cho nàng, hỏi: “Ăn gì chưa?”

      “Chưa ăn đâu.” Phùng Liên Dung sờ sờ bụng, “A, giờ mới thấy đói bụng, vừa rồi đau đến độ biết đói, chỉ muốn ngủ thôi.”

      Thái tử cách nào tưởng tượng nàng sinh đứa ra thế nào, vốn cho là đến nàng nhất định khóc to, ai biết lại là bộ dáng để tâm, giờ mới phát , Phùng Liên Dung có kiên cường mà chưa từng biết.

      “Mau lấy thức ăn lên, còn thất thần!” trách mắng.

      Chung ma ma vội tiến lên: “Điện hạ, gọi rồi, do biết khi nào chủ tử mới sinh, cho nên cũng bưng đến trước thời gian, chắc là cũng sắp tới rồi.”

      Thái tử thế này mới thôi.

      Phùng Liên Dung cũng muốn chuyện, chuyển đầu lại gần chút, tựa vào cánh tay Thái tử.

      Thái tử vuốt tóc nàng, chợt phát tóc có chút ẩm, mới đầu cho rằng nàng gội qua, giờ mới nghĩ đến, xác nhận là đau chảy mồ hôi, tóc cũng bị làm ẩm.

      Đó là chảy bao nhiêu mồ hôi, bao nhiêu đau đây.

      Thái tử khe khẽ thở dài, hận thể gắt gao ôm nàng vào trong ngực.

      Nhưng là giờ nàng dễ động.

      Lúc này Thái tử phi đến đây, liếc mắt liền nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút tức giận.

      Phùng Liên Dung nhìn thấy nàng, dám làm càn, nhấc đầu về.

      Thái tử vẫn ngồi, vị trí cánh tay hề động, vẫn nhúc nhích.

      Thái tử phi hít sâu hơi mới : “Con thiếp thân xem qua rồi, quả đúng là khỏe mạnh. Phùng quý nhân, ngươi dưỡng thân thể cho tốt, gần nhất cũng cần lại, muốn ăn cái gì, cứ việc phái người tiếng.”

      Phùng Liên Dung vội tạ ơn Thái tử phi.

      Thái tử phi cũng chỉ là tới cho có, biểu đạt quan tâm, ra nào có muốn chuyện với Phùng Liên Dung, nàng ta nhìn Thái tử: “Điện hạ cũng chớ quầy rầy Phùng quý nhân nghỉ ngơi.”

      Thái tử ừ tiếng, tuy rằng miễn cưỡng, nhưng vẫn phải cùng Thái tử phi chuyến đến chỗ Hoàng thái hậu, Hoàng hậu, Hoàng thượng chuyến mới được.

      đứng lên, nhìn Phùng Liên Dung cái: “Nàng ăn xong rồi ngủ lát .”

      Phùng Liên Dung gật gật đầu.

      lại thêm câu: “Lát nữa ta lại đến.”

      Thái tử phi nghe, lén cắn răng.

      Thái tử thế này mới cùng Thái tử phi rời .
      ly sắc, BiBi BuBu, Minhang8 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 40. Đặt tên.

      Editor: Linh

      Bảo Lan bưng chén cháo hạt sen hầm nhừ lại.

      Châu Lan đỡ Phùng Liên Dung ngồi dậy, lấy cái gối đặt sau lưng nàng.

      “Thơm quá nè.” Bảo Lan xúc thìa, thổi thổi ngươi, đưa đến bên miệng Phùng Liên Dung , “Thái y và bà đỡ đều mới sinh đứa xong thể ăn đồ quá béo ngậy, cho nên phòng ăn chỉ nấu cái này.”

      Phùng Liên Dung gật gật đầu, “Giờ khẩu vị của ta cũng rất tốt, ăn xong là ngủ, mấy người các ngươi cũng nghỉ ngơi , vừa rồi cũng bị sợ hãi rồi đúng ?”

      Bảo Lan và Châu Lan đều cười rộ lên: “Chủ tử sinh đứa , đúng là có chút kinh hoảng, nhưng mà càng nhiều hơn là vui mừng, may mắn chủ tử và tiểu hoàng tôn đều bình an.”

      “Đúng vậy đấy, tiểu hoàng tôn rất ngoan, vừa uống hết nước liền ngủ, bà vú ôm rất nặng, được bảy cân (3,5 kg).” Châu Lan cười hì hì.

      “Ta cũng thấy rất mập.” Phùng Liên Dung vui vẻ, “Bên kia mọi người nhìn hả?”

      “Nhìn, ma ma phân phó qua, kêu bốn cung nhân thay phiên, giờ có hai người ngủ trước, chủ tử yên tâm, dù là buổi tối các nàng cũng phải trông, lại , còn có bà vú mà, chúng ta rảnh rỗi cũng qua xem, chủ tử cứ yên tâm ở cữ .”

      Chung ma ma cũng qua : “Đúng vậy đó, ở cữ thể có sơ suất nào, bằng sau này phải chịu khổ, chủ tử muốn gặp con, cứ tiếng là được.”

      Phùng Liên Dung đồng ý, Châu Lan lấy gối đầu ra cho nàng, Chung ma ma thấy nàng muốn ngủ, vội hỏi: “Chờ chút, lát nữa đồ ban thưởng đến đây.”

      Quả nhiên bao lâu, đồ mà Hoàng thái hậu, Hoàng hậu, Hoàng thượng ban thưởng lục tục đến đây, có điều giờ nàng tình huống đặc thù, hoàng môn đến phong thưởng chỉ đứng ngoài cửa đọc thánh chỉ là được, nàng chỉ cần cảm tạ, cần phải xuống giường.

      Chung ma ma chờ hoàng môn rồi, cười : “Đồ nhiều, vàng bạc châu ngọc, lăng la tơ lụa đều có, chủ tử trước ngủ, lát nữa ngủ dậy nô tì báo kĩ càng cho.”

      Phùng Liên Dung cũng có khí lực, chịu được, vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ.

      Lại Hoàng đế được hoàng tôn, cũng coi như cao hứng, nhìn thấy Thái tử đến, cười : “Ngươi giờ cũng làm hoàng tôn rồi, làm việc cũng cần trầm ổn hơn chút.”

      Thái tử trả lời vâng.

      Hoàng đế phân phó xuống: “Mau ôm đứa đến đây cho trẫm nhìn cái, xem là bộ dáng gì nào.”

      Hoàng thái hậu vội ngăn cản: “Hoàng thượng, đứa mới sinh ra thể bị cảm lạnh, thể ôm ra khỏi phòng, vẫn là chờ thêm mấy ngày nữa lại , ta cũng rất muốn nhìn đây.”

      Hoàng đế nghe vậy gật gật đầu, lại nhiều lời.

      Hoàng thái hậu ngước mắt nhìn ông ta, thấy ông ta có chút mệt mỏi, phía dưới con mắt xanh xao, gương mặt cũng có chút phù thũng, thân thiết dò hỏi: “Hoàng thượng gần nhất thân thể khỏe ? Nghe lâm triều nhiều lần phải tạm dừng?”

      Hoàng đế nghe vậy ngồi thẳng dậy, : “Trẫm sao, so với mấy ngày trước, tình thân tốt hơn rất nhiều. Về phần lâm triều, trẫm cảm thấy cần thiết ngày ngày đều giống nhau, quan viên có chuyện gì, mấy ngày hồi bẩm lần, còn tiết kiệm được thời gian, làm nhiều hơn mấy việc .”

      đúng là ngụy biện, mệt cho nhi tử này của bà được ra khỏi miệng.

      Hoàng thái hậu cầm lấy cốc trà, khẽ cười cười: “Vậy xem ra nhóm thái y khai thuốc có hiệu quả, Hoàng thượng chớ cảm thấy đỡ rồi liền quên dùng.”

      ra thân thể của chính mình, chính mình ràng nhất, sắc mặt Hoàng đế có chút xấu hổ.

      Ông ta ra nào có tốt hơn, mà là càng kém, hôm qua ở Trường Xuân cung nghỉ ngơi đêm, buổi sáng hận thể nằm lì giường, đầu váng mắt hoa, nhưng mà ông ta cũng tốt nằm dưỡng bệnh, lại bảo Thái tử giám quốc. (chết rồi còn lỡ. :v làm vua có cái méo gì hay, còn bằng làm dân chúng bình thường tự do thoải mái.)

      Hoàng đế giờ đâm lao phải theo lao, đành phải giảm bớt số lần lâm triều, lúc phê duyệt tấu chương cũng là lực bất tòng tâm, thường thường đều là Hoàng Ứng Túc đọc, nằm nghe rồi làm quyết định.

      Từ Thọ Khang cung ra, Thái tử vẫn luôn gì.

      Thái tử phi cùng đoạn đường, hỏi: “Điện hạ nay có tính toán gì ? Chẳng lẽ cứ ngồi nhìn như vậy thôi sao?”

      Nàng ta phát Thái tử có hành động gì, ngày ngày vẫn chỉ ra vào Xuân Huy các, lại còn có lòng thảnh thơi cùng Phùng quý nhân trước hoa dưới trăng, vẽ tranh làm thơ. (Đó, làm Thái tử phi mà cứ đòi quan tâm vào chuyện triều chính, bảo ai cho được. -_-)

      Thái tử thản nhiên : “Vào thời điểm như này thể hành động thiếu suy nghĩ.”

      Nhưng Thái tử phi rất nóng vội, nàng ta sợ Hoàng đế lại ra hôn chiêu, ví như phế Thái tử, nếu Hoàng đế làm như vậy, bọn họ cũng chỉ có ngồi chờ chết.

      Thái tử nhìn nàng ta, trấn an : “Nàng đừng lo lắng, người sốt ruột chưa hẳn là chúng ta.”

      Thái tử phi giật mình.

      Lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là Hồ quý phi?

      Thái tử cũng , nhìn qua tuy rằng bình tĩnh, như là sao có thể bình tĩnh như nước, chỉ là biết vội vàng xao động cũng thể giải quyết vấn đề.

      Có đôi khi, cũng chỉ có thể chờ.

      Chờ thời cơ thích hợp nhất đến.

      Thái tử dừng lại: “Nàng nghỉ tạm lát , dạo này có nhiều việc khiến nàng phải lo lắng rồi, ta Giáng Vân các chuyến.”

      Thái tử phi nhíu nhíu mày, nhưng đối thái độ quang minh chính đại này của Thái tử nàng ta cũng tốt gì, chỉ phải : “vậy thiếp thân về trước, có điều Phùng quý nhân trong tháng, Điện hạ chớ quên.” Nàng ta xong, lòng vừa chuyển, lại nâng cằm : “ giờ Phùng quý nhân sinh con, nhưng mấy quý nhân khác vẫn chưa có thị tẩm qua Điện hạ, Điện hạ, ngài đối các nàng, cũng phải công bằng chút.”

      Thái tử khẽ nhíu chân mày, nàng cũng học được đôi với hành, biết quang minh chính đại nhắc nhở rồi.

      “Ta nhớ kỹ lời A Yên rồi.” mỉm cười.

      Dưới trời đêm, đôi mắt ấy còn sáng chói hơn sao trời.

      Thái tử phi nhìn , mặt đột nhiên đỏ.

      Ở trong lòng nàng ta, vĩnh viễn đều là nam tử tuấn nhất đời, bằng lúc trước nàng ta cũng nhất định phải gả cho như vậy. Mấy năm nay, bọn họ hòa hợp, nàng ta cũng luôn đoán ra tâm tư của .

      giờ, cố tình lại nhiều hơn Phùng quý nhân.

      Con ngươi Thái tử phi xẹt qua lãnh ý, nàng ta cúi đầu : “Điện hạ nhớ được là tốt rồi, thiếp thân cáo từ.”

      Nàng ta về chính điện.

      Thái tử thoáng tạm dừng, qua lát mới về phía Giáng Vân các.

      Lúc này Phùng Liên Dung ngủ.

      Thái tử đương nhiên để người khác đánh thức nàng, chỉ ngồi ở bên giường.

      Trong phòng vô cùng yên tĩnh, cung nhân xung quanh đều lui ra rất xa, ngay cả Nghiêm Chính và Đường Quý Lượng cũng đều ở cửa chờ.

      Thái tử cứ ngồi như vậy hồi lâu, ai cũng biết nghĩ cái gì, chỉ thấy đột nhiên đứng lên.

      Đây là muốn về.

      Nghiêm Chính hai người vội vàng đứng thẳng thân mình.

      Kết quả Thái tử mới hai bước, Phùng Liên Dung mở mắt ra, câu đầu tiên là: “Điện hạ, ngài phải rồi.” Trong giọng khó nén thất vọng.

      Thái tử nở nụ cười, xoay người hỏi: “Sao nàng dậy rồi, khéo.”

      “Mới khéo đâu, cũng bởi vì Điện hạ lát sau quay lại xem thiếp thân nên thiếp thân ngủ sâu, dù ngủ cũng vẫn luôn mơ thấy Điện hạ, thấy Điện hạ ngồi ở bên cạnh, nhìn...” Phùng Liên Dung xong vội vàng kéo thân thể ngồi dậy. Mặt nàng rất béo, nàng muốn nhìn thấy bộ dáng nàng khi ngủ, rất xấu.

      Thái tử vội vã đỡ lấy sau lưng nàng, cau mày : “Nàng đột nhiên lộn xộn cái gì, sợ bị kéo đến à?”

      Phùng Liên Dung úi tiếng, quả nhiên phía dưới đau, nàng che bụng, lại thêm tiếng kêu sợ hãi: “Ma ma, sau bụng của ta vẫn to như vậy nha!”

      Lúc trước nàng mệt nghĩ nhiều, ai biết được tỉnh lại, bụng to, nhưng là, nàng sinh đứa ra rồi mà.

      Nàng cả kinh, Chung ma ma thể qua, : “Chủ tử, bụng ngài phải mấy tháng nữa mới xuống được, nào có nhanh như vậy.”

      Phùng Liên Dung nghe xong miễn bàn có bao nhiêu uể oải.

      Mặt to , bụng còn to hơn, nàng vẻ mặt đáng thương nhìn Thái tử/

      Thái tử phụt cười.

      Chung ma ma đỡ Phùng Liên Dung ngồi ổn, lại lui về.

      Thái tử ngồi ở đầu giường, xoa xoa mặt nàng : “To cũng sao, ta trừ nhéo tiểu bao tử, còn có thể nhéo bánh bao nữa.”

      Phùng Liên Dung nghe được đều muốn khóc.

      Đây gọi là an ủi cái gì nha!

      Thấy nàng tâm tình u ám, Thái tử biết nàng đau lòng cái gì.

      “Ta ghét bỏ nàng, sợ cái gì.”

      Phùng Liên Dung lại vui vẻ, tuy rằng biết là hay giả, nhưng Thái tử nguyện ý dỗ nàng, nàng vẫn phải nhanh chóng gầy xuống, thể béo như vậy.

      “Điện hạ nhìn qua con chưa?”

      “Vẫn luôn ngủ, sợ tỉnh, vẫn là mấy ngày nữa lại , giờ cũng còn , để ngủ nhiều, nàng cũng đừng luôn quất quít muốn gặp.” Thái tử thầm nghĩ, đứa , nhìn qua yếu ớt.

      mặt toát lên quan tâm của phụ thân, đó là ôn nhu khác với ngày thường đối nàng.

      Có lẽ huyết thống chính là khó hiểu như vậy.

      Phùng Liên Dung dịch lại gần hơn chút, cầm cánh tay lắc lắc: “Điện hạ, tên của con ngài nghĩ được chưa?”

      “Nghĩ ra mấy cái.” Thái tử cụp mắt nhìn nàng, “Có điều ta chọn tới chọn lui, cảm thấy Thừa Diễn vẫn tốt hơn.”

      “Thừa Diễn?” Phùng Liên Dung con ngươi lóe sáng, “Triệu Thùa Diễn? là dễ nghe1”

      Tên này nàng chưa từng nghe qua, trước kia đứa của Thái tử ai là tên này.

      Thái tử cười cười.

      mặt nàng chút do dự, chợt vui sướng, có thể thấy được là thích tên này.

      “Vậy sau này gọi Thừa Diễn.” cúi đầu, hôn xuống thái dương nàng, “Giờ ta đến rồi, nàng có thể ngủ ngon chưa?”

      Phùng Liên Dung gật gật đầu, tay lại túm lấy cánh tay buông.

      Thái tử buồn cười, nàng đây là luyến tiếc .

      “Ta lại ngồi đây lát, nhìn nàng ngủ.” cố ý trêu nàng.

      Vẻ mặt Phùng Liên Dung lập tức trở lên rối rắm.

      Nàng muốn nhìn thấy mặt nàng khi ngủ, nhưng là nàng lại rất muốn ở lại.

      Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ, cắn răng chậm rãi nghiêng qua, mặt cũng nghiêng, nửa mặt dán lên cánh tay Thái tử, giờ cả cái mặt cũng chỉ lộ ra chút.

      Thái tử thấy thế cũng biết gì.

      Giỏi , còn nghĩ ra kế sách lưỡng toàn.

      Nhưng vừa rồi sớm nhìn no rồi, được hay .

      giọng bật cười.

      Phùng Liên Dung làm như nghe thấy, ôm cánh tay , chỉ thấy rất an tâm, giống như có người nhà ở bên cạnh.

      Thái tử ngồi nhúc nhích, hôm nay nàng sinh con, hề tố khổ với , ngay cả khóc cũng có, vậy cánh tay này liền cho nàng tựa hồi cũng được.

      Cũng biết qua bao lâu, tay Phùng Liên Dung mới buông xuống.

      nhàng lấy tay ra, tay đụng tới mặt nàng, đột nhiên dừng lại.

      Khóe mắt nàng có vệt nước.

      cúi đầu nhìn lại, hóa ra nàng ở trong giấc mơ cũng an bình.

      khỏi nghĩ đến lần đầu tiên Phùng Liên Dung khóc.

      Xem ra, là nhớ nhà....
      ly sắc, BiBi BuBu, Minhang9 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 41. Vĩnh Gia khiêu khích.

      Editor: Linh

      Sau khi trở về Thái tử liền phân phó Nghiêm Chính, sáng mai lấy 200 lượng bạc, 20 thất vải đưa đến Phùng gia, xem như thưởng cho sau khi Phùng Liên Dung sinh đứa xong.

      Vốn dựa theo thường lệ, phi tần sinh con là chỉ thưởng cho phi tần, ngay cả tin tức cũng thể với nhà mẹ đẻ phi tần, hoàng thất chính là như vậy.

      Cho nên Thái tử dặn dò: “ cần gióng trống khua chiêng.”

      Nghiêm Chính tự nhiên hiểu .

      Thái tử suy nghĩ lát, lại bổ sung câu: “Vẫn là đợi đến ngày nghỉ lại , nếu Phùng đại nhân ở nhà, cho phép ông ấy viết phong thư.”

      Tuy rằng trước đó từng đồng ý Phùng Liên Dung để nàng nhìn thấy người nhà, nhưng mà, giờ phải lúc.

      ngỗ nghịch Hoàng thái hậu lần, giờ dù cầu cho nàng nhân tình này, đối Phùng Liên Dung cũng phải chuyện tốt, chỉ có thể lùi mà cầu tiếp theo.

      Nghiêm Chính đáp tiếng.

      Qua hai ngày, tự mình ra cung, Phùng gia.

      Đường Dung ra mở cửa, chỉ thấy bên ngoài đứng tiểu hoàng môn trắng trẻo nõn nà, trong lòng khó tránh khỏi giật mình.

      Nghiêm Chính cười : “Phùng phu nhân, tiểu nhân là phụng mệnh Điện hạ.”

      Đường Dung vừa thấy, vội vã mời vào, bên gọi Phùng Lâm và Phùng Mạnh An hai người ra.

      phía sau Nghiêm Chính còn có hai cấm quân, khiêng cái rương.

      Phùng Lâm, Phùng Mạnh An cùng chào.

      Nghiêm Chính : “Phùng quý nhân thuận lợi sinh Hoàng tôn, đây là tâm ý của Điện hạ.”

      thưởng cho, mà là tâm ý.

      Phùng Lâm là người thông minh, đương nhiên lập tức hiểu ý tứ trong đó.

      Có lúc thưởng cho là liên quan đến quy chế, nhưng tâm ý nhất định, mấy thứ này là Điện hạ đặc biệt đưa đến cho bọn họ.

      Phùng Lâm vội cảm tạ.

      Nghiêm Chính cười : “Phùng đại nhân nếu có rảnh, ngại viết phong thư nhà, tiểu nhân có thể mang về.”

      Phùng Lâm mừng rỡ, liên tục : “Có rảnh, có rảnh.”

      Phùng Mạnh An vội thư phòng mài mực cho phụ thân.

      Đường Dung mời Nghiêm Chính ngồi xuống, bưng nước trà đến cho , do mới qua năm mới chưa được bao lâu, trong nhà còn có chút điểm tâm, bà cũng bưng ra.

      Nghiêm Chính nhìn chung quanh, chỉ thấy Phùng gia rất đơn sơ, nhà chính trừ cái bàn cần thiết ra, bài trí gì cũng có, nhớ lần đó tùy Thái tử Đông Sơn, phủ đệ Tri phủ Đông Sơn, cho dù thu thập qua nhưng vẫn lộng lẫy hơn ở đây nhiều.

      Mà bản thân Phùng Lâm cũng là quan ngũ phẩm, chỉ thấp hơn Tri phủ phẩm mà thôi.

      Xem ra là thanh quan.

      Nghiêm Chính khỏi đối Phùng Lâm hơn mấy phần kính trọng.

      Đường Dung ngồi yên, đối Nghiêm Chính : “công công mời ngồi đây chờ chút.”

      Nghiêm Chính gật đầu, nghĩ rằng, chắc Phùng phu nhân cũng có lời muốn với nữ nhi.

      Đường Dung bước nhanh rời khỏi.

      Lúc này, Phùng Lâm viết được trang giấy, Đương Dung tiến vào, vội vã : “Tướng công, Dung Dung ở cữ, ta có mấy lời muốn dặn dò, chàng đều ghi vào hộ ta. Ở cữ cũng thể chỉ , còn phải rèn luyện cho mau gầy xuống, bằng béo mãi, nàng ở trong cung cũng dễ dàng, thể chỉ sinh đứa , người liền hỏng.”

      Phùng Lâm : “Được, được, nàng .”

      Đường Dung đống lớn.

      Cứ như vậy liền ba trang giấy, Phùng Lâm nhìn Phùng Mạnh An: “Con sao?”

      Phùng Mạnh An : “Nhi tử có gì để .”

      Phùng Lâm dựng râu trợn mắt: “Khó được khi có thể viết cho Dung Dung bức thư, vậy mà ngươi lại có gì để ?”

      Phùng Mạnh An cười, lấy ra con dấu: “Đưa cái này cho muội muội là được, những gì ta muốn , đều ở mặt .”

      Phùng Lâm liền thôi.

      Ba người cầm thư và con dấu đưa cho Nghiêm Chính, Phùng Lâm lại cảm tạ phen.

      Nghiêm Chính cáo từ rời .

      Đường Dung con ngươi hồng hồng: “Hôm nay cuối cùng ta cũng an tâm rồi, xem ra Điện hạ đối Dung Dung nhà chúng ta rất tốt, bằng cũng đưa những thứ này đến, còn bảo chúng ta viết thư nữa.”

      Phùng Lâm ừ tiếng.

      Có điều ông thể giống phụ nhân, làm phụ thân của Phùng Liên Dung, ông tất nhiên hi vọng Thái tử có thể thuận buồn xuôi gió lên đế vị. Chỉ là gần đây tính thế có chút phức tạp, Hoàng thượng ôm bệnh tự mình chấp chính, xác nhận là tín nhiệm Thái tử, Thái tử có thể coi như là ở thế hạ phong.

      May mắn chính là, Hoàng thượng cũng được lòng người, gần nhất lại thường lên triều, càng khiến bách quan bất mãn.

      Mà Kinh thành các nơi lại có chút dị động, chỉ Bộ binh, thậm chí bao gồm cả binh mã năm quân, chỉ huy sứ binh mã tư chính là phụ thân của Hồ quý phi – Hạc Khánh hầu giữ chức.

      biết, chuyện cuối cùng biến thành cái dạng gì.

      Phùng Lâm suy nghĩ ngổn ngang.

      Nghiêm Chính cầm thư hồi và con dấu, chọn thời gian đến Giáng Vân các.

      Do có người của Hoàng thái hậu ở, chỉ tự mình chuyện với Chung ma ma: “Đây là trong nhà Phùng quý nhân gửi tới, Điện hạ cũng đưa thưởng cho, ma ma chú ý chút, lại đưa Phùng quý nhân.”

      Chung ma ma nghe được vạn phần cao hứng, vội vàng đáp ứng.

      Bà muốn tìm cơ hội cũng khó, hai cái ma ma này, và bốn cung nhân khác, giờ cơ bản đều nhìn Hoàng tôn, quá chú ý chủ tử, bà rất nhanh liền đưa đồ cho Phùng quý nhân.

      Phùng Liên Dung lúc đó cũng dám tin tưởng, mở thư ra, chỉ thấy chữ viết đại khai đại hợp, mạnh mẽ phóng khoáng, đúng là nét bút của phụ thân.

      Nước mắt nàng bỗng chốc rơi xuống, chờ xem xong, nước mắt thành dòng.

      Lại nhìn con dấu.

      Đó là ca ca tự tay khắc cho nàng, do ca ca trừ đọc sách, cũng thích vẽ tranh, mỗi lần vẽ xong liền lấy con dấu ra, đóng tên của chính mình. Khi nàng còn , luôn quấn quít ca ca muốn, ca ca nàng còn , sau này lớn lên nhất định khắc cho nàng cái.

      Sau này, vẫn luôn có, ngờ ca ca vẫn luôn nhớ kỹ.

      con dấu, ba chữ Phùng Liên Dung được khắc vô cùng tinh tế, bốn mặt bên, từng mặt bên đều khắc hai cái đuôi cá, nước mắt nàng lại nhịn được trào ra.

      con dấu của ca ca cũng có hai cái đuôi cá, lúc nàng hỏi, ca ca to chính là ca ca, chính là Phùng Liên Dung, ca ca vĩnh viễn che chở muội muội là nàng.

      Thấy Phùng Liên Dung khóc đến thở được, Chung ma ma vội : “Chớ khóc, chủ tử, ngài ở cữ, khóc lâu hỏng mắt, giờ chủ tử xem thư, xác nhận người trong nhà đều rất tốt. Đừng khóc nữa, bằng phải là Điện hạ hảo tâm làm chuyện xấu sao?”

      Phùng Liên Dung thút tha thút thít dừng lại.

      Ở trong thư mẫu thân cũng thể khóc, mắt nàng thể hỏng.

      Nàng cũng muốn làm bản thân gầy xuống, hầu hạ Thái tử tốt.

      Phùng Liên Dung cẩn thận gấp lại thư, cùng con dấu giao cho Bảo Lan, đặt ở trong khòm khóa vào.

      Chung ma ma lấy khăn nóng cho nàng lau mặt.

      Có điều trong cữ, ngược lại thể ăn ít, cũng thể vội di chuyển, suy nghĩ muốn gầy của Phùng Liên Dung chỉ có thể đợi hết cữ.

      Qua mấy ngày, tiểu hoàng tôn chui ra từ trong bụng mẹ cũng thích ứng tốt, dạo này ngủ còn nhiều như mấy hôm đầu, Phùng Liên Dung có thể nhìn thấy bé nhiều hơn.

      có chuyện gì chuyện với bé.

      Có điều Triệu Thừa Diễn quá , hoàn toàn có cách nào chuyện với nàng, nhưng chỉ nhìn bé thôi, nàng cũng đủ vui vẻ.

      Ngày hôm đó Ngân Quế tiến vào : “Chủ tử, công chúa Vĩnh Gia đến đây.

      Phùng Liên Dung liền giật mình.

      Sao nàng ấy lại đến đây?

      Công chúa Vĩnh Gia này tác phong kiêu ngạo, từ sau khi Thái tử đăng cơ, càng là nhân vật nổi tiếng trong Kinh thành, cũng rất được Tân đế tín nhiệm, năm đó nghe phủ công chúa Vĩnh gia ngựa xe như nước, đông như trẩy hội.

      Nhưng là, những chuyện đó đều có quan hệ với nàng.

      Nhưng hôm nay công chúa Vĩnh Gia đến đây, Phùng Liên Dung có chút khẩn trương.

      Công chúa Vĩnh Gia sải bước tiến vào, thần thái phấn khởi.

      Nàng trời sinh là người đắc ý, tuy rằng mẫu thân được sủng ái, nhưng là Hoàng hậu địa vị vững chắc, nàng lại đồng thời được Hoàng thượng, Hoàng thái hậu thích, hôn nhân cũng vô cùng trôi chảy, lại có hai con trai, ai hâm mộ.

      Phùng Liên Dung gật đầu : “Thiếp thân gặp qua công chúa.”

      Nàng còn ở cữ, tiện xuống giường.

      Công chúa Vĩnh Gia đối chuyện này cũng gì, chỉ nhìn đứa trong lòng Phùng Liên Dung, phân phó : “Bế Hoàng tôn qua đây cho ta nhìn cái.”

      Tay Phùng Liên Dung căng cứng, có điều rất nhanh liền buông lỏng.

      Công chúa Vĩnh Gia là của Triệu Thừa Diễn, muốn nhìn cũng là chuyện bình thường.

      Chung ma ma ôm Triệu Thừa Diễn qua.

      Công chúa Vĩnh Gia cúi đầu nhìn, khóe miệng nhếch lên, chậc chậc hai tiếng : “Ôi, tiểu tử tuấn tú, về sau khẳng định giống cha ngươi.”

      Giọng nàng phá lệ ôn nhu, Phùng Liên Dung cũng cười cười.

      Công chúa Vĩnh Gia lại duỗi tay ra, ôm lấy Triệu Thừa Diễn từ tay Chung ma ma, vừa đung đưa , vừa giọng chuyện với Triệu Thừa Diễn.

      Nhìn ra được, nàng thích đứa này.

      Phùng Liên Dung cũng càng thả lỏng hơn, thân mình hơi nghiêng lại gần.

      Công chúa Vĩnh Gia nhìn lát, ánh mắt hướng về phía nàng.

      Phùng Liên Dung ở cữ, tự nhiên là trang điểm, người lại mới sinh đứa , béo thêm vòng, tóc lại vãn, có gì tốt xem.

      Có điều ngũ quan vẫn còn ở đó, công chúa Vĩnh Gia nghĩ, dù là như vậy cũng thể là xấu, xem ra quả là mỹ nhân.

      Khó trách Thái tử đệ đệ sủng nàng.

      Nàng nhìn Phùng Liên Dung : “Ta ôm đứa đến cho Hoàng tổ mẫu, Hoàng thượng, mẫu hậu nhìn xem.”

      Đây cũng là nên, Phùng Liên Dung cười : “Đứa là nên gặp tằng tổ mẫu, Hoàng tổ phụ và Hoàng tổ mẫu.”

      Công chúa Vĩnh Gia hơi buồn cười, lại cúi đầu nhìn Triệu Thừa Diễn: “Đâu chỉ là gặp, ta thấy điệt nhi này vốn cũng nên ở chỗ này.”

      Phùng Liên Dung ngẩn ra.

      được ở đây?

      Nàng đột nhiên mở to hai mắt.

      Công chúa Vĩnh Gia thấy nàng bộ dáng giật mình, nghĩ đến Hồ quý phi, trước đây Hồ quý phi sinh đứa , Hoàng tổ mẫu vốn muốn nuôi, kết quả bà ta chết cũng chịu, phụ hoàng sủng bà ta, thành toàn bà ta.

      Kết quả Hồ quý phi dã tâm càng ngày càng lớn, còn muốn trong hai đứa con của mình làm Hoàng đế.

      Công chúa Vĩnh Gia gần như là dùng vẻ mặt thường thức nhìn khắc kinh hoảng này của Phùng Liên Dung.

      Phùng Liên Dung tự nhiên là nghĩ đến gì đó.

      Nàng là thiếp thất, sinh đứa , Thái tử phi nếu muốn nuôi, có gì đáng trách, bởi vì Thái tử phi có đứa .

      Đây là bi ai của thiếp thất.

      Phùng Liên Dung nuốt xuống phần chua sót này, : “Thiếp thân vốn cũng ngốc, có kinh nghiệm gì, quả cũng có chút nuôi dạy tốt, biết công chúa ngài có đề nghị gì?”

      Trấn tĩnh của nàng làm công chúa Vĩnh Gia phải nhìn với cặp mặt khác.

      Nhưng nàng luôn luôn kiêu ngạo, nhíu mày : “A, ta ngược lại chưa nghĩ đến làm thế nào mới tốt, giờ ta ôm chất tử , thương lượng với Hoàng tổ mẫu.”

      Nàng xong, xoay người rời .

      Phùng Liên Dung nhìn bóng lưng nàng, trong lòng đương nhiên khó chịu, nhưng nàng nhịn xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :