1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 33. Lại đút lần.

      Editor: Linh

      Thái tử cũng nghĩ tới nàng khóc, tay ôm nàng vào trong ngực : “Khóc cái gì, nhìn thấy ta còn mất hứng?”

      “Cao hứng, chính là cao hứng mới khóc.” Phùng Liên Dung nghẹn ngào, Thái tử bị thương còn chạy tới gặp nàng, nàng há có thể cảm động, quả là cảm động muốn chết.

      Thái tử nâng cằm nàng lên nhìn, quả nhiên là vừa khóc vừa cười, trách mắng: “Cho rằng bản thân là đứa bé à, cái gì cũng nhịn được.”

      Phùng Liên Dung than thở : “Nhìn thấy Điện hạ mới nhịn được!”

      Thái tử lập tức nở nụ cười, xoa xoa đầu nàng : “Bữa tối ăn chưa?”

      “Ăn rồi.” Nàng ngẩng đầu lên , “Vốn lo lắng cho Điện hạ, khẩu vị cũng tốt, kết Vương đầu bếp hầm lòng dê, ăn ngon. Trước đây thần thiếp từng ăn của ca ca mua quầy hàng, khi đó cảm thấy rất ngon, hôm nay vừa ăn, như thịt thần tiên ấy.”

      Thấy nàng bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn, giống như trước mắt đặt đĩa lòng kép dê, Thái tử đột nhiên nuốt nước miếng cái.

      Vừa rồi trong lòng tràn đầy tâm tư, vẫn chưa ăn cơm.

      , kêu Vương ngự trù lại làm thêm bát nữa.” Thái tử phân phó.

      Nghiêm Chính và Hoàng Ích Tam cao hứng hỏng rồi, bọn họ vẫn còn lo lắng đây, mắt thấy Điện hạ rốt cuộc đói bụng, muốn ăn cơm, Hoàng Ích Tam nhanh chóng chạy .

      Phùng Liên Dung lập tức lại lo lắng : “Điện hạ sao muộn như vậy còn chưa dùng cơm chứ? Có phải miệng vết thương đau hay ?”

      Thái tử : “ có chuyện gì, chỉ là nhìn thấy nàng liền cảm thấy đói bụng.”

      Mặt Phùng Liên Dung hơi đỏ lên, nhưng là nàng vẫn chưa ngốc đến nỗi bị câu ngọt của Thái tử lừa . Có phải Thái tử vẫn vì chuyện hôm nay mà phiền lòng, năm đó bị thương ra rất nặng, mũi tên đó kém chút nữa đâm vào trái tim , nằm tròn nửa năm mới tốt.

      Năm ấy Hoài vương giám quốc, Hoàng thái hậu vì Thái tử bị thương mà bệnh dậy nổi, đối Thái tử mà , đều là đả kích cực kì trầm trọng.

      Sau này thương thế của tốt lên, mới lần nữa chậm rãi nắm toàn cục trong tay.

      Lần này, hẳn là phải vất vả như trước kia.

      Phùng Liên Dung cảm thấy mình vẫn giúp được chút ít, khỏi càng thêm cao hứng.

      “Thêm món măng xào nữa được ? Măng mới mọc, non mềm.” Nàng đề nghị.

      Thái tử liền sai Nghiêm Chính .

      Hoàng Ích Tam chân trước vừa mới đến Ngự Thiện phòng, chân sau Nghiêm Chính liền tới.

      Vương ngự trù nghe Thái tử muốn ăn cơm, đầu tiên là trái tim nhảy dựng, dù sao cũng muộn, vạn nhất là đồ ăn phức tạp, nấu chậm chút, cũng biết Thái tử có chờ kịp hay . Thẳng đến khi nghe là lòng dê và măng xào, mới thở ra hơi.

      Hoàng Ích Tam thấy cười hì hì, khó hiểu hỏi: “Ở chỗ này của ngươi có sẵn rồi à?”

      “Là có.” Vương Đại trù , “Ta nấu đồ ăn cho Phùng quý nhân mà, phàm là nàng thích ăn, sao ta có thể biết? Sao có thể thời khắc chuẩn bị? Lòng dê này hôm nay mới nấu, nghe Phùng quý nhân thích ăn, thế nên mới nấu thêm chút. Điện hạ muốn ăn thể tốt hơn, chỉ còn thiếu chút lửa nữa thôi, lát nữa là được rồi.”

      Hoàng Ích Tam bĩu môi: “ giống như là Điện hạ dính phúc của quý nhân vậy.”

      Vương Đại trù cười : “Còn phải Điện hạ thương Phùng quý nhân, bằng ta cũng cần hầu hạ quý nhân, chỉ chuyên tâm làm cơm cho mình Điện hạ là được rồi.”

      Hoàng Ích Tam gật gật đầu: “Vậy cũng phải, ngài làm nhanh chút .”

      và Nghiêm Chính lại quay về.

      Qua lát, lòng dê và măng xào được bê lên.

      Nắp vung vừa mở ra, nóng hôi hổi, liền thấy trắng là nước canh, xanh là hành, lại có lòng dê cắt dài nửa tấc, chỉ nhìn màu sắc đủ mê người, vị canh còn nồng đậm, hương tỏi mười phần, lại thêm chút vị cay, Thái tử càng thêm đói bụng.

      Phùng Liên Dung vội : “Thiếp thân đút ngài.”

      phải là bị thương ở bả vai sao, đương nhiên là thể lộn xộn, ăn cơm biết chừng bị đụng đến.

      Nàng cầm cái chén màu trắng, gắp lòng dê vào, lại đặt trước mặt Thái tử, đút cho ăn, ăn xong lại đút miếng cơm, lại đút miếng măng xào. Thấy muốn uống canh, lại lấy thìa múc, thổi bớt nóng lại đưa đến miệng Thái tử, giọt cũng bị rơi ra.

      Thái tử ăn cảm thấy mỹ mãn, ánh mắt cũng càng ngày càng ôn nhu.

      Mỗi lần Phùng Liên Dung đem thìa, đũa đặt ở bên miệng , liền nở nụ cười, tuấn như công tử tao nhã trong tranh.

      Phùng Liên Dung cảm thấy nàng đút bữa cơm này, dù là tay mỏi nhừ cũng đáng.

      Mắt thấy ăn cơm xong, cung nhân liền bưng bát đĩa xuống.

      Thái tử đến trước thư án, mở ra quyển hoa văn vừa rồi nàng xem, hỏi: “Làm gì vậy?”

      Phùng Liên Dung vừa đến đề tài này liền hưng phấn: “Đây là hoa văn quần áo, thiếp thân dự định làm cho con mấy bộ quần áo, những hoa văn đó dùng để thêu lên .” Nàng lật đến hoa văn năm con dơi, “Thiếp thân định dùng cái này, Điện hạ lại chọn thêm cho thiếp thân cái nữa .”

      “Nàng biết làm quần áo, biết thêu hoa?” Thái tử nhíu mày.

      Phùng Liên Dung : “Đương nhiên, nương gia phải học nữ công, thiếp thân tuy rằng am hiểu, nhưng cũng biết hai.”

      Thái tử lên tiếng.

      Phùng Liên Dung theo mặt bên của nhìn qua, thấy khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

      Hình như là có chút quá cao hứng?

      Phùng Liên Dung nghiêng đầu nghĩ, : “Thiếp thân vốn cũng muốn làm cho Điện hạ mấy bộ áo lót, ở thêu hoa văn gì đó, nhưng Chung ma ma cần làm.

      Chung ma ma đờ người: chủ tử à, có việc gì lôi nô tì ra làm gì!

      Thái tử nhìn về phía Chung ma ma.

      Chung ma ma sợ tới mức cúi đầu xuống, yếu ớt : “Nô tì sợ chủ tử mệt.”

      Thái tử thản nhiên : “Biết làm làm mấy bộ , ta thích màu trắng.”

      Phùng Liên Dung cao hứng hỏng rồi, Thái tử bảo nàng làm áo lót cho kìa, nàng vội vã đưa hoa văn cho xem: “Vậy Điện hạ thích hoa văn nào? Đến lúc đó thiếp thân thêu vạt áo cho ngài, còn cả cổ tay áo nữa!”

      Lúc này nàng sớm quên Chung ma ma nhắc nhở, chuyện bị người khác ghen ghét.

      Thái tử lật tới lật lui, chọn cái hoa văn tứ quân tử, lại chọn cái lan quế tịnh phương, thầm nghĩ hai cái sai biệt lắm, giờ nàng dễ bị mệt.

      Phùng Liên Dung nhớ kỹ, sau đó gấp sách hoa văn lại.

      Thái tử nhìn nàng: “ chọn cho con nữa hả?”

      Phùng Liên Dung thế này mới nhớ lại ước nguyện ban đầu.

      “Chọn chứ!” Nàng vội vã mở ra cho Thái tử xem.

      Thái tử độ cong khóe miệng càng lớn, chọn cho nàng hoa văn hồ lô dưa leo.

      Phùng Liên Dung cười : “Sau này trưởng thành, với nó là Điện hạ chọn cho nó.”

      “Hử?” Thái tử : “Lúc đó, quần áo này còn có thể mặc ?”

      Phùng Liên Dung: ... ....

      Quá lát, nàng : “Thiếp thân làm cho nó từ tuổi đến năm tuổi, lúc ấy nghe hiểu được rồi.”

      Thái tử ha ha cười rộ lên, sờ sờ đầu nàng: “Ba tuổi là đủ, nhi tử của ta nhất định thông minh.”

      “Nhi tử...” Phùng Liên Dung vẻ mặt mơ hồ, thầm nghĩ ngài làm sao mà biết được nhất định là nhi tử chứ? Chu thái y nhất định, biết chừng là nữ nhi đấy.”

      Có điều nàng hi vọng là nhi tử, như vậy càng giống Thái tử!

      Có điều nếu là nữ nhi, nhất định thân thiết hơn nhi tử.

      Nàng đột nhiên cảm thấy rất rối rắm.

      Thái tử thấy vẻ mặt nàng, hỏi: “ nghĩ cái gì?”

      “Thiếp thân cảm thấy nhi tử, nữ nhi đều tốt.” bộ dáng dứt bỏ được.

      Thái tử đưa ra chủ ý cho nàng: “Là nhi tử, lại sinh thêm nữ nhi, là nữ nhi lại sinh thêm nhi tử!”

      Chuyện đơn giản cỡ nào.

      Phùng Liên Dung : “Lương phu nhân cách vách nhà mẹ đẻ thiếp sinh năm nữ nhi kìa, nhi tử đều có!”

      Thái tử phản bác được.

      “Chúng ta nghĩ chuyện này nữa, thuận theo tự nhiên.” đột nhiên cảm thấy đó là nan đề rất lớn, ngày khác có phải nên hỏi Chu thái y xem có diệu phương nào có thể khống chế được sinh nam nữ hay đây.

      Có điều chắc là có, bằng đời này còn có người phát rầu về con nối dòng sao?

      Hai người chuyện thêm lát Phùng Liên Dung liền mệt mỏi, mặc dù có Thái tử ở đây, nàng cũng rất buồn ngủ.

      Thái tử liền bảo nàng ngủ.

      Lúc Phùng Liên Dung sắp ngủ, giống như xác nhận hỏi: “Điện hạ bị thương nặng?”

      Vừa rồi nàng muốn nhìn chút nhưng cứ cho.

      Thái tử lắc đầu: “ nặng, bằng ta có thể ngồi ở đây?”

      Từ giờ Dậu đến giờ Hợi, nhìn như rất lâu, có điều lại cảm thấy vậy. Cùng so sánh với ban ngày hôm nay, thời gian này rất ngắn ngủi trôi qua nhanh, như là trong giây lát biến mất.

      Có thể, cũng bởi vì là nàng.

      nhìn Phùng Liên Dung, nàng nụ cười dịu dàng, đôi mắt luôn hàm chứa ôn nhu, giống như ánh nến trong đêm này vậy, ở bên cạnh nàng rất thoải mái, cần phải suy nghĩ gì.

      Phùng Liên Dung đột nhiên bị nhìn chăm chú như vậy, trái tim nhảy lên thình thịch.

      Ngay sau đó, nàng liền thấy cúi đầu, dừng lại bờ môi của mình.

      Nàng có chút đầu choáng mắt hoa, cả người đều mềm nhũn.

      Thái tử vươn tay giữ chặt eo nàng, nghĩ muốn dán chặt nàng vào người mình.

      Kết quả, dán vào chính là cái bụng to.

      Thái tử ngẩng đầu lên.

      Phùng Liên Dung vuốt bụng, oán trách : “Nhanh như vậy liền bất tiện rồi.”

      Sau này con vui vẻ, còn muốn bất tiện hơn, nàng nhớ được bản thân nhiều lần đánh vỡ phụ thân và mẫu thân thân mật.

      Thái tử nghe được, phì nở nụ cười: “ bừa gì đâu! Con nghe thấy được, tức giận.”

      Phùng Liên Dung bĩu môi, nàng hưởng thụ nụ hôn của Thái tử đó, vì cái bụng này mà đột nhiên có, phải là nàng tức giận mới đúng. Có điều có bất tiện thế nào, nàng cũng đứa này.

      Thái tử : “Chờ sau này sinh ra rồi lại .”

      giờ ngay cả hôn chút cũng phiền toái, đừng cùng phòng, bụng quá to, cũng thể mạo hiểm muốn nàng thị tẩm.

      “Mau ngủ .” Thái tử : “ còn sớm nữa.”

      Phùng Liên Dung tuy rằng luyến tiếc, cũng chỉ phải ngủ.

      Chung ma ma kêu Bảo Lan hầu hạ, bản thân bà ra ngoài, với Thái tử: “Hôm nay cũng biết vì sao, chỗ nương nương chưa phái người đến, Nguyễn quý nhân ngược lại đến đây, Điện hạ bị thương, giọng quá lớn khiến quý nhân nghe thấy, kém chút động thai.”

      Chung ma ma bình thường đắc tội người, nhưng Nguyễn quý nhân lần này quá kỳ cục.

      Nàng ta lớn như vậy, có khả năng biết chấn kinh bị động thai, nàng ta còn cố ý , có tư tưởng xấu, Chung ma ma nghĩ buông tha nàng ta.

      Lúc trước Thái tử phi với phân phó cung nhân được để cho Phùng Liên Dung biết, còn tưởng rằng có chuyện gì, nghĩ tới Nguyễn Nhược Lâm dám như thế!

      phân phó Nghiêm Chính và Hoàng Ích Tam: “Tìm mấy người áp giải nàng ta ra, bịt chặt miệng lại!”

      Lúc này Phùng Liên Dung ngủ, cũng muốn tiếng thét chói tai của Nguyễn Nhược Lâm ảnh hưởng đến nàng.

      Nghiêm Chính và Hoàng Ích Tam đáp lại tiếng, bước nhanh rời .

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 34. Chuyển nhà (1).

      Editor: Linh

      Nguyễn Nhược Lâm vẫn chưa biết chính mình gặp họa đến nơi, cùng Kỷ ma ma chuyện về than, năm nay nàng ta vẫn đủ dùng, Kỷ ma ma tức giận đến muốn chết.

      Năm trước vụng trộm mua cho nàng ta rồi, năm nay còn biết thu liễm!

      Kỷ ma ma : "Chủ tử cũng biết than này khó mua, nô tì rất nhiều lần rồi, sao chủ tử biết dùng tiết kiệm chút? giờ lại càng bằng trước kia."

      Nghuyễn Nhược Lâm nghe xong muốn phát hỏa, có điều nàng ta vừa định mở miệng, chợt nghe Tĩnh Mai hoảng sợ : "Các ngươi, các ngươi sao..."

      Nàng ta quay đầu, ngay cả người trước mắt cũng chưa thấy , lập tức bị người xoay vặn tay, cằm đau nhức, đau đến mức nàng ta nhịn được muốn mở miệng. Sau đó, khối vải nhét vào, nàng ta cuối cùng cũng phát được ra tiếng.

      Nguyễn Nhược Lâm sợ tới mức kém chút ngất .

      Cầm đầu đúng là Hoàng Ích Tam và Nghiêm Chính.

      Trong hai người Nghiêm Chính ít hơn, khi ở cùng nhau, cơ bản đều là Hoàng Ích Tam chuyện.

      "Các ngươi đều im lặng cho ta, nếu phát ra chút thanh , có kết cục giống như chủ tử các ngươi!" Hoàng Ích Tam bộ dáng mi mục thanh tú, ngày thường nhìn rất thân thiết, nhưng nếu hung ác lên ngược lại có mấy phần đáng sợ.

      Kỷ ma ma đương nhiên nhận ra .

      Đối đãi với Nguyễn quý nhân như này khẳng định là ý của Thái tử, Kỷ ma ma sắc mặt trắng bệch, nào dám phát ra thanh. Bà ta nghĩ thầm, chắc là vì chuyện hôm qua, Nguyễn quý nhân đáng chết, quả nhiên vẫn liên lụy đến bọn họ.

      Bây giờ bà ta chỉ muốn bản thân ít bị liên lụy chút, chữ cũng dám .

      Đám người còn lại cũng giống vậy.

      Nguyễn Nhược Lâm mở to hai mắt, thể tin nhìn bọn họ.

      Vậy mà người nào cầu tình cho nàng ta.

      Hoàng Ích Tam lại ra lệnh tiếng, Nguyễn Nhược Lâm liền bị áp ra ngoài.

      Thu Hoa xa xa nhìn thấy, giọng với Xuân Hoa: "Ngươi xem, đó phải là Nguyễn quý nhân sao?"

      Xuân Hoa chăm chú nhìn kỹ, quả đúng là, nàng hoảng sợ : "Sao thấy giống như bị người áp? Miệng còn nhét khối vải nữa!"

      Hai người vội vàng cho Tiểu Chung ma ma.

      Tiểu Chung ma ma quay đầu với Tôn Tú: “Nguyễn quý nhân lần này sợ là còn mạng.”

      Tôn Tú bĩu môi: “Nàng xứng đáng, Phùng tỷ tỷ hoài là con của Điện hạ, nàng ta dám trêu chọc, phải muốn chết là gì, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

      Tiểu Chung ma ma thở dài: “Nhưng cũng trách được nàng, cùng là quý nhân, giờ Phùng quý nhân được sủng ái như vậy, lại có đứa , ai ghen tị? Tất cả ưu việt đều thuộc về nàng, phục cũng là bình thường.”

      Tôn Tú chuyện.

      Tiểu Chung ma ma xem khỏi đau lòng, khi mới vào cung, tiểu chủ tử này của bà hoạt bát cực kỳ, giờ chín chắn hơn chút, quá thích chuyện.

      Qua lát Tôn Tú thở dài : “Ma ma, ta tuy rằng cũng cam, nhưng ta giống Nguyễn quý nhân, chỉ ủy khuất ma ma.”

      Con ngươi Tiểu Chung ma ma lập tức đỏ: “Chủ tử người cũng rất tốt, sao Điện hạ là chướng mắt!”

      Tôn Tú cười cười: “Bằng sao lại gọi là mệnh đây?”

      Đừng nàng, chính là Thái tử phi, Thái tử còn phải cũng thích, Tôn Tú ở đây được thời gian, cũng thấy ràng. Vào cửa cung sâu như biển, trong cung này biết có bao nhiêu phi tần cũng giống nàng, chẳng lẽ mọi người sống?

      Nàng chỉ có thể quên tất cả, quên cái gì gọi là được sủng ái hay được sủng ái, như vậy là có thể sống vui vẻ.

      Nhưng tuy là nghĩ như vậy, trong mắt nàng vẫn ảm đạm.

      Nguyễn Nhược Lâm chuyến này liền có trở về.

      Chuyện lớn như vậy, Thái tử phi đương nhiên biết.

      Lý ma ma : “Đánh hơn mười hèo, lúc đó dù chết giờ cũng sống được. Có điều chuyện này vốn nên là nương nương xử trí, lại muốn Điện hạ tự mình động thủ, nương nương có phải nên cùng Điện hạ tiếng hay ?”

      giải thích vì sao nàng ta có lập tức bắt lấy Nguyễn Nhược Lâm?

      Thái tử phi cười lạnh: “Điện hạ bị thương, ta nào có rảnh quản mấy chuyện này chứ? Chỉ muốn hoãn chút, là chính bản thân ngài ấy sốt ruột, Phùng quý nhân lại bì sao, cần phải chuyện bé xé to vậy à!”

      Lý ma ma biết đây là Thái tử phi lại tức rồi.

      Tướng công mình coi trọng thiếp thất như vậy, ai cũng thoải mái, nhưng thiếp thất này giống vậy a, hoài đứa thứ nhất của Thái tử. Hơn nữa, hậu trạch này dù yên ổn nhưng Thái tử phi cũng phải thời khắc chú ý, giờ chậm bước, Thái tử động thủ, chẳng lẽ đây phải là cái cảnh tỉnh?

      “Nương nương, dù thế nào nữa ngài cũng nên tỏ thái độ! Nương nương ngài đừng quên, chuyện lần trước đó, nương nương vốn muốn dưỡng đứa đó, sau này Thái hậu nương nương lại thay đổi chủ ý, nương nương thái độ trước sau lại nhất trí, Điện hạ nghĩ sao?

      Thái tử phi thế này mới giật mình tỉnh ngộ.

      Nàng ta vội vã về hướng chính điện.

      Chuyện Thái tử bị thương, do Thái tử thoái nhượng nên chỉ xử tử thích khác, thương tích của nặng, lâm triều như thường, nên cũng khiến bao người chú ý.

      Thái tử phi tiến lên, đầu tiên là : “Điện hạ hẳn nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi lại lâm triều.”

      Thái tử cười cười: “ ngại, chỉ động miệng thôi.”

      gọi Thái tử phi ngồi.

      Thái tử phi thẳng : “Nghe Điện hạ trừng phạt Nguyễn quý nhân, ra chuyện này thiếp thân cũng biết đến, chỉ là lúc đó lòng nghĩ đến Điện hạ, mới lập tức xử lý ngay, ngược lại khiến Điện hạ lo lắng.”

      Thái tử nhìn kỹ nàng ta cái, thản nhiên : “Vậy nàng có biết hôm qua Nguyễn quý nhân làm sao mà biết đến chuyện ta bị thương ?”

      Thái tử phi ngẩn ra: “Thiếp thân biết.”

      Lúc đó các nàng cách Đông cung khoảng xa, theo lý thuyết, Nguyễn Nhược Lâm chắc chắn thể biết được nhanh như vậy, nhưng nàng ta lại đến chỗ Phùng quý nhân trước người mà nàng sai báo cho Phùng quý nhân biết.

      Thái tử thấy nàng bộ dáng này, cũng biết là có đặt ở trong lòng.

      rất coi trọng thê tử này, cố gắng theo ý nàng, đây cũng chỉ là chuyện .

      Thái tử thoáng nhíu mày: “Nguyễn quý nhân khai là nha hoàn Hỉ Nhi của nàng ta nghe lén được, nhưng lại biết người là ai, có thấy mặt.”

      Tim Thái tử phi nhảy dựng, nghe qua giống như là có người cố ý tiết lộ cho Nguyễn quý nhân?

      Nhưng người đầu tiên biết tin tức này, chính là nàng ta.

      Thấy sắc mặt nàng ta rất khó coi, Thái tử trấn an : “Ta biết có quan hệ gì với nàng.”

      Tuy như vậy nhưng Thái tử phi vẫn cảm thấy rất chịu nổi, đó là do nàng ta quản lý tốt người bên cạnh, nàng ta vội vã : “Thiếp thân nhất định tra , có điều Nguyễn quý nhân chịu nổi đòn, còn.”

      Thái tử nghe xong, có chút thương hại, : “Vậy nàng an bài hậu , chỗ chính điện Phù Ngọc điện, các cung nhân cũng bỏ hết rồi.

      Thái tử phi tuy cảm thấy Nguyễn quý nhân là tự mình chuốc lấy khổ, nhưng trong lòng vẫn có chút lạnh lẽo.

      Phùng quý nhân, ngược lại lãnh huyết vô tình!

      Có Nguyễn quý nhân làm ví dụ ở trước mắt, sau này ai còn dám đụng vào Phùng quý nhân nữa?

      Thái tử phi lại nảy sinh phẫn hận.

      Nàng ta trở về liền với Lý ma ma: “Rốt cuộc là ai ra, nhất định phải tra ! Cũng là thời điểm nên cảnh tỉnh bọn họ rồi, miệng hãy kín chút!”

      Lý ma ma dám chậm trễ, chuyện liên quan đến Thái tử phi quản gia đó.

      Đông cung chính điện lòng người hoảng sợ,

      Sau này tra ra là hai cung nhân tuổi hiểu chuyện, biết tin tức này vụng trộm nới trong vườn, ngờ bị Hi Nhi ra hái mai vàng nghe được.

      Thái tử phi lập tức bẩm báo với Thái tử, đem hai cung nhân này đánh chết.

      Chuyện này Phùng Liên Dung vẫn luôn biết, thẳng đến khi Hoài vương mang theo Triệu Thục rời khỏi Kinh thành, đêm trước mừng năm mới nàng mới phát rất lâu rồi chưa nhìn thấy Nguyễn Nhược Lâm.

      Bằng nàng ta lòng có quỷ, có chuyện gì cũng đến gõ cửa.

      “Nguyễn quý nhân bị bệnh à?” Nàng nhịn được liền hỏi đến.

      Muốn những người khác cho nàng cũng bởi vì chuyện này là điềm xấu, dù sao chết cũng chết, lại là qua năm mới, nhưng nàng hỏi đến, trả lời cũng tốt.

      Chung ma ma: “Nguyễn quý nhân còn nữa.”

      “Cái gì?” Phùng Liên Dung kinh hãi, tuy rằng sau này Nguyễn Nhược Lâm cũng chết, nhưng có sớm như vậy mà, “ Nàng ấy xảy ra chuyện gì?”

      “Lần trước nàng ta hại chủ tử kém chút động thai, đương nhiên là phải chịu chút đau khổ. Điện hạ sai người đánh, sau này chịu nổi.” Chung ma ma , “Chủ tử quản nàng ta làm gì, là nàng ta gieo gió gặt bão, vốn nàng ta cũng muốn hại mạng của chủ tử và tiểu chủ tử mà!”

      Phùng Liên Dung trong lòng phải tư vị.

      Hóa ra đời này, Nguyễn Nhược Lâm chính là bởi vì nàng mà chết, mà phải là người rất được Thái tử sủng ái kia.

      Nàng cúi đầu nhìn áo lót làm cho Thái tử, hoa bên thêu được nửa, bỗng nhiên có chút khó chịu. Nguyễn Nhược Lâm tuy rằng ngoan độc, nhưng cũng là người đáng thương, giờ nàng chết, có lẽ coi như là được giải thoát.

      Phùng Liên Dung thở dài.

      Chung ma ma lại có phần tâm tư này của nàng, cười lạnh : “Chủ tử còn vì nàng ta thở dài nữa, muốn nô tì , nàng ta ở là tốt nhất, thanh tịnh, phải chủ tử cũng sợ nhìn thấy nàng ta sao?”

      như vậy, nhưng nàng hi vọng Nguyễn Nhược Lâm chết a.

      Phùng Liên Dung liếc mắt nhìn Chung ma ma: “Ma ma, trái tim này biến cứng rồi.”

      “Chủ tử được sủng ái, trái tim nô tì cứng rắn cũng được, bằng ai tới bảo vệ chủ tử đúng ?” Chung ma ma lại cười, “Thôi, chủ tử vẫn nên tốt bụng tốt hơn, Điện hạ cũng thích.”

      Hai người , chỗ Thái tử phi phái Tri Xuân tới.

      Chung ma ma mời nàng tiến vào ngồi.

      Tri Xuân chịu tiến vào, chỉ đứng ngoài cửa : “Nương nương Phùng quý nhân sắp sinh rồi, Thiên điện này khó tránh khỏi có chút , sau này Tiểu chủ tử được sinh ra liền có vẻ chật chội, nương nương qua mấy ngày nữa liền cho quý nhân chuyển đến chính điện.”

      Chuyển đến chính điện vốn là chuyện tốt, chính điện này lớn hơn thiên điện.

      Nhưng chuyển đến nơi ban đầu Nguyễn Nhược Lâm ở...

      Phùng Liên Dung nghe, cả người liền quá thoải mái.

      Nguyễn Nhược Lâm chết a.

      Nàng thích ở nơi Nguyễn Nhược Lâm từng ở, chẳng sợ chật chội, nàng cũng muốn .

      Chung ma ma cũng có suy nghĩ giống vậy, nhưng Thái tử phi , bà nào có thể từ chối, chỉ đành miễn cưỡng cười : “Làm phiền nương nương thay chủ tử chúng ta suy nghĩ.”

      Tri Xuân cười : “ cho các ngươi biết chính là gọi các ngươi sớm thu thập xong, đỡ phải đến lúc đó tay chân luống cuống, lại phái người qua chính điện quét dọn chút. Nếu gia cụ đủ dùng, quý nhân cứ việc phái người đến tiếng, nương nương mua thêm.”

      Chung ma ma tiếng được.

      Tri Xuân bước .

      Chung ma ma trong lòng cũng là đại hỏa, còn phải an ủi Phùng Liên Dung, : “Chính điện lớn hơn nơi này của chúng ta nhiều, ánh mặt trời cũng nhiều hơn.”

      Phùng Liên Dung thở dài, cái gì cũng muốn .

      ra Nguyễn quý nhân cũng phải chết ở chỗ đó, sao.” Chung ma ma lại , “Chủ tử đừng suy nghĩ nhiều.”

      Phùng Liên Dung ừ tiếng: “Dù sao cũng chỉ có thể chuyển qua, ma ma bảo bọn họ thu thập .”

      Nàng cúi đầu tiếp tục thêu hoa.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 35.1 Chuyển nhà (2).

      Editor: Linh

      Tri Xuân trở về, đường vừa vặn gặp được Lý ma ma.

      Lý ma ma thể cùng so với các ma ma trong cung, bà chỉ hầu hạ qua Thái tử phi, còn hầu hạ qua Thái hậu. Có điều khi đó chỉ là cung nhân, còn chưa thăng lên làm ma ma, người tính là lão thâm niên, cho nên Thái tử phi đặc chuẩn bà năm được về nhà lần.

      Lý ma ma nhìn thấy Tri Xuân liền hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

      Nhìn như là từ Phù Ngọc điện ra, nên bà ta tương đối để ý.

      Tri Xuân : “ giúp nương nương truyền lời, nương nương cảm thấy nơi ở của Phùng quý nhân , muốn Phùng quý nhân dọn đến chính điện, ta đây là báo trước tiếng cho biết.”

      Lý ma ma nghe thế ôi tiếng, co cẳng chạy.

      Tri Xuân ở phía sau : “Ma ma ngài cẩn thận chút, cẩn thận ngã!”

      Nhưng Lý ma ma lòng nóng như lửa dốt, chân cẳng cũng đột nhiên nhanh nhẹn hơn bình thường rất nhiều, chỉ lát đến chính điện, đầu đầy mồ hôi, đầu cũng có chút choáng váng.

      Thấy bà thân mình lung lay sắp ngã, Thái tử phi vội kêu Tri Họa qua đỡ.

      “Ma ma đây là có chỗ nào thoải mái? Sao ở nhà nghỉ thêm mấy ngày nữa?” Thái tử phi vẫn là lòng quan tâm Lý ma ma.

      Lý ma ma cảm thấy tốt hơn chút, quay đầu bảo Tri Họa đóng cửa lại, mới : “Nương nương à, ngài hồ đồ rồi!”

      “Ma ma lời này là có ý gì?” Thái tử phi nhíu mày.

      Lý ma ma : “Nương nương sao có thể để Phùng quý nhân chuyển qua chính điện của Phù Ngọc điện đâu, đó là nơi Nguyễn quý nhân ở mà, may mắn.”

      ra là chuyện này, Thái tử phi thản nhiên : “Gì mà may mắn, Nguyễn quý nhân cũng phải chết ở phòng đó, ta chỉ là thấy thiên điện đó chút mà thôi. Nàng cũng phải người xuất ra từ dòng dõi thế gia, có thể mỏng manh như vậy, phòng ở giống nhau, chỉ ở cũng được?”

      “Cũng phải ở được, có điều trong lúc mấu chốt này, nương nương cần gì vô cớ gây ?”

      Chỉ mới có mấy ngày, bà trở về chuyến, Thái tử phi liền nghĩ đến nước cờ hồ đồ này, Lý ma ma cũng đau đầu muốn chết, may mắn bà lo lắng cho Thái tử phi nên trở về trước thời gian.

      Bà tận tình khuyên nhủ, : “Xưa nay nương nương luôn ngóng trông Điện hạ có đứa trẻ, giờ Phùng quý nhân cũng sắp sinh, đó là chuyện rất tốt đúng ? Nương nương à, lời bất kính, sau này ngài là người làm Hoàng hậu mà! Nàng chỉ là quý nhân coi là cái gì? Nương nương cần gì phải phí tâm như vậy? Bình thường gõ gõ là đúng, nhưng đây là đại , ngài thể phạm hồ đồ a!”

      Thái tử phi mất hứng, oán giận : “Ma ma, ngay cả ngài cũng đứng về phía ta?”

      Lý ma ma oan uổng: “nếu nô tì đứng về phía ngài, còn phí những lời này làm chi! Nương nương, nếu ngài tin tưởng nô tì, ngài cứ thử để Phùng quý nhân vào ở chính điện ! Phàm là Phùng quý nhân này xảy ra chuyện gì, nương nương, ngài nghĩ đến hậu quả chưa?”

      Thái tử phi chuyện.

      Lý ma ma lại : “Chuyện này cũng phải cho Điện hạ nữa, nương nương ngài chưa?”

      Thái tử phi lại á khẩu trả lời được.

      Nàng ta quả còn chưa , hơn nữa chính nàng ta cũng biết nếu Thái tử tức giận, nhưng nàng ta cam lòng.

      Tuy rằng thân là Thái tử phi, biết rằng Thái tử chắc chắn nạp thiếp, nhưng nàng ta dự đoán được Thái tử sủng ái Phùng quý nhân như vậy, cái này bảo nàng ta sao có thể nghĩ đến Hoàng thượng, nghĩ đến Hồ quý phi.

      Hồ quý phi kiêu ngạo làm sao, Hoàng hậu cũng hết cách với bà ta, nàng ta muốn có ngày bản thân mình cũng lưu lạc đến bước đó.

      Gương mặt Thái tử phi tự chủ được liền lộ ra sát ý: “Cho dù Điện hạ hận ta, ta cũng phải diệt trừ mầm tai họa này!”

      Lý ma ma phải biết tâm tư nàng ta, nhưng là, vẫn câu đó, thời điểm chưa tới.

      Lý ma ma quyết định cho Thái tử phi cái trọng kích, bà thở ra hơi, sắc mặt nghiêm túc : “Nương nương sợ Điện hạ phế nương nương sao? Nương nương ngài, ngay cả đứa cũng chưa có đâu!”

      Bên cạnh Tri Họa nghe vậy, sợ tới mức mặt còn chút máu.

      Đến cùng vẫn là Lý ma ma, cũng dám như vậy.

      Thái tử phi sắc mặt cũng trắng mấy phần, nàng ta trừng Lý ma ma, : “Ngươi vừa cái gì?”

      Lý ma ma chậm rãi quỳ xuống, : “Nô tì có thể vì nương nương mà vượt qua núi đao biển lửa, cũng nguyện ý giúp nương nương tỉnh táo, tiếc tất cả. Lời này của nô tì là bất kính, nhưng nương nương ngài nhất định phải nghĩ kỹ rồi mới được làm! Nương nương gả cho Điện hạ, cũng phải để diệt trừ tiểu thiếp, nương nương, ngài là Thái tử phi cơ mà, nếu ngài sinh ra nhi tử, vậy chính là Thái tử, là đế vương tương lai, nhà mẹ đẻ nương nương cũng có vô vàn vinh quang! Nương nương, những điều này ngài đừng có quên!”

      Thái tử phi chấn động toàn thân.

      Đây quả là ước nguyện ban đầu của nàng ta, năm đó khi gả qua đây, giống mẫu thân, vì nàng mà khóc đến thương tâm. Chính nàng ta lại thỏa mãn, chỉ bởi vì Thái tử tuấn tài cán, cũng bởi vì thân phận của , Thái tử phi, Hoàng hậu tương lại, vị trí khiến người ta hướng tới cỡ nào!

      Mà sau khi nàng ta gả cho Thái tử, cũng vì bảo trụ địa vị của , thời thời khắc khắc đều thả lỏng.

      giờ, nàng ta ấy vậy mà vì quý nhân mà lãng phí nhiều tinh lực như thế.

      Thái tử phi nhắm mắt lát, thân thể chậm rãi mềm xuống, nàng ta dựa về phía sau.

      Qua lâu, nàng ta mới khe khẽ thở dài: “Ma ma rất đúng, ngài mau đứng lên .”

      Lý ma ma dậy nổi, phía sau lưng bà ta cũng ra mồ hôi, thân là người của Thái tử phi, khi Thái tử phi ngã xuống, đời này bà ta cũng còn hi vọng gì.

      Lý ma ma biết rất chính mình phải làm những gì.

      Chức trách của bà ta chính là giúp Thái tử phi lên hậu vị.

      “Nương nương, vậy ngài nghĩ xong phải làm thế nào rồi à?”

      Lúc này Thái tử phi cảm thấy mệt mỏi, uể oải : “Tạm thời để nàng đắc ý , lần này chuyển đến chính điện.”

      Lý ma ma : “Vậy cũng được.”

      Thái tử phi khó hiểu, lại có chút kiên nhẫn: “ chuyển chính là ngươi, bây giờ muốn chuyển cũng là ngươi.”

      Lý ma ma : “Nương nương đều với bên kia, sao có thể đổi ý? Theo nô tì thấy, dứt khoát để Phùng quý nhân chuyển đến điện khác ở, phải càng thêm rộng rãi à.”

      Thái tử phi thầm nghĩ, mặt mũi to, mình ở cung điện!

      Có điều vừa rồi nàng ta bị Lý ma ma giáp mặt mắng, cũng nghĩ thông chút.

      Mặc dù có Hoàng thái hậu làm chỗ dựa, Thái tử dám phế nàng ta, nhưng sau này đâu? Trong khoảnh khắc đó Thái tử phi nghĩ đến là Nguyễn Nhược Lâm, nàng ta cứ như vậy chết , có thể thấy được Thái tử mà vô tình, có đường sống.

      Để tay lên ngực tự hỏi, tình cảm giữa nàng ta và Thái tử có bao nhiêu sâu?

      Thái tử phi thở dài: “Cũng được, vậy chuyển đến Giáng Vân các , Tri Họa.” Nàng ta phân phó, “Ngươi lại đến Phù Ngọc điện chuyến, hãy chính điện quá thích hợp, vẫn là ở mình càng thêm yên tĩnh, thoải mái chút.”

      Tri Họa lập tức .

      Chung ma ma còn chưa bắt đầu kêu cung nhân thu thập, trong phòng mọi người quá cao hứng, mặc dù Phùng Liên Dung biểu vừa ý ra, nhưng những người khác giống nhau đều muốn chuyển đến chính điện ở.

      Cho nên nhìn thấy Tri Họa đến đây, Chung ma ma hận thể kéo dài mặt, cho rằng lại phải nghe thấy mấy lời bực bội.

      Kết quả Tri Họa ấy vậy mà bảo bọn họ dọn đến Giáng Vân các.

      Chung ma ma kinh ngạc: “Ngươi ? Nhưng là phía trước phải dọn đến chính điện à?”

      Tri Họa cười : “Nương nương cảm thấy chính điện đó cũng đủ lớn, dù sao tiểu chủ tử muốn ở nơi đó lớn lên, vẫn là to hơn chút tốt hơn.”

      Chung ma ma tâm hoa nộ phóng, nghe , tiểu chủ tử sống cùng Phùng quý nhân đấy.

      Xem ra ôm tiểu chủ tử rồi!

      Chung ma ma mặt đầy ý cười: “Nương nương lo lắng quả chu đáo, chúng ta thu thập ngay đây.”

      Đợi đến khi Tri Họa rồi, bà vội vã cho Phùng Liên Dung biết.

      Phùng Liên Dung nhàng thở ra, cuối cùng cũng cần phải sống ở kia nữa!

      Nàng sợ hãi làm ác mộng đó.

      Trong phòng đám người cũng hưng phấn theo, sau này chủ tử mình cần ở chung với các quý nhân khác, đó là hộ độc nhất vô nhị, thế nào cũng tốt hơn bây giờ.

      Có điều sau khi an tĩnh lại Chung ma ma lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ, Thái tử phi đổi tới đổi lui, rốt cuộc là muốn làm gì đây?

      Thân là tâm phúc của Phùng Liên Dung, bà phải thời khắc bảo trì cảnh giác!

      Lại Thái tử phi nghe Lý ma ma xong liền chủ động tìm Thái tử chuyện Phùng Liên Dung chuyển sang nơi khác.

      Thái tử rất vừa lòng, ra trước đây cũng nghĩ đến, chỉ là dạo này Hoàng thượng chia phần tấu chương cho phê duyệt, có thời gian rảnh rỗi, giờ Thái tử phi đến chuyện này, thể tốt hơn.

      cười : “Giáng Vân các tệ.”

      Thái tử phi liền : “Vậy là được rồi, thiếp thân để Phùng quý nhân chuyển vào, còn có bà vú thích hợp, mấy ngày nữa thiếp thân cũng tuyển chọn tốt.”

      Hoàng thất sinh con ra, người nào là bú sữa của mẫu thân mình, đều là bà vú làm thay, ngoài cung cũng có nơi chuyên môn dưỡng bà vú, nhưng bà vú đó trừ bỏ nuôi nấng đứa , cũng thường phải cống hiến dịch sữa, đương kim hoàng thượng cũng thích cái này, cách mấy ngày uống bình. [Má ơi, hiếp me.... _ _”]

      Thái tử gật gật đầu : “Đều từ nàng làm chủ thôi, có điều chọn bà vú xong rồi dẫn đến cho Phùng quý nhân nhìn, chủ tớ hai người tính tình dù sao cũng phải hợp nhau mới được.”

      Thái tử phi nhịn được oán thầm mấy câu, quả nhiên là yên tâm về nàng ta, sợ chọn bà vú tốt.”

      “Thiếp thân biết.” Nàng ta vẫn đồng ý.

      Thái tử cũng tâm mấy câu: “Sắp đến cuối năm, nàng phải chiếu cố khắp nơi, cũng đừng để thân thể mệt mỏi, có thể giao cho bên dưới, cần đều tự mình làm.” Lại đến chuyện quà tết, “Ở chỗ ta có ít trà Tùng La, phụ thân nàng thích, nàng cầm chút tặng.”

      Qua năm mới, người hoàng thất đều tặng lễ cho nhau, phụ thân Thái tử phi chính là nhạc phụ của Thái tử, hàng năm đều gửi quà đến.

      Thái tử phi trong lòng khỏi có chút lo lắng, nàng ta nghiêng đầu liếc nhìn Lý ma ma cái.

      Lý ma ma Thái tử là người hiểu chuyện, tuyệt đối vô duyên vô cớ sủng thiếp diệt thê, chỉ cần nàng ta làm tốt, Thái tử cũng lấy lễ đối đãi.

      Đàng tiếc nàng ta luôn quá nóng vội, Thái tử phi khó được khi tự suy xét lần, thái độ cũng càng thêm ôn hòa.
      ly sắc, BiBi BuBu, Mai Trinh10 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 35.2

      Editor: Linh

      Qua mấy ngày, Phùng Liên Dung liền chuyển nhà.

      Nàng còn rất hưng phấn.

      Ở trong ký ức, hồi nàng cũng từng chuyển nhà lần, ngay từ đầu nhà bọn họ sống trong cái sân rất , ca ca ngay cả cái thư phòng cũng có, huynh muội bọn họ phải ngủ chung đến khi nàng bảy tuổi mới tách ra. Nhưng chỉ là thêm vách tường ở bên trong, vẫn là bên nàng lớn hơn chút, bên ca ca ở rất , cái giường lại thêm hai cái ghế là hết chỗ.

      Sau đó ca ca đều ở trong phòng nàng đọc sách, qua mấy năm, phụ thân thăng chức, nhà bọn họ mới chuyển đến nơi rộng hơn chút.

      Nghĩ đến giờ ở nhà, có lẽ lúc này mẫu thân dán giấy hoa lên cửa sổ, ca ca viết câu đối xuân, phụ thân bình hai câu chữ ca ca viết được, con ngươi Phùng Liên Dung cũng có chút hồng.

      Nếu nàng ở nhà tốt rồi.

      Đáng tiếc có nếu.

      Chung ma ma phân phó bốn tiểu hoàng môn lục tục chuyển đồ vật vào.

      Phùng Liên Dung thở dài, sờ sờ bụng, lấy lại tinh thần, xem cả chính điện, thiên điện của Giáng Vân các, phát cung điện này rất tốt.

      là vừa to vừa rộng này!” Nàng chỉ chỉ thiên điện bên phải, “Sau này con sống ở đó.”

      “Bên phải quả tốt, nhiều ánh mặt trời.” Chung ma ma nhìn bốn cung nhân: “Có điều nô tì thấy giống như đủ dùng, chủ tử ngài xem, tiểu chủ tử sinh ra thể phái hai người ngày đêm trông coi.”

      Mặt bên hai ma ma khác buồn cười, người trong đó : “Chuyện này cần lo lắng, con sinh ra, Thái hậu nương nương chắc chắn phái người đắc lực đến.”

      Chung ma ma khóe miệng giật giật, bà quá thích hai ma ma này, có điều may mắn là rất thức thời, bình thường chuyện, giống như cái bóng vậy.

      Nhưng mặc kệ thế nào bà vẫn luôn có cảm giác như bị giám thị.

      Cảm giác này rất tốt!

      Có điều Thái hậu nương nương là ai, có đôi khi còn có thể áp Hoàng thượng đầu đấy, vẫn là ngoan ngoãn chịu .

      Phùng Liên Dung lại nhìn sân trước điện.

      Trước kia là ba quý nhân ở chung, sân này cũng chia làm ba, lớn chút nào. giờ mình nàng cái liền có vẻ rất rộng mở.

      Mặt sân là gạch màu xám, đối diện chính điện còn có đôi núi giả, bốn phía đều trồng hoa cỏ, có điều mùa này cũng chỉ còn trúc là màu xanh, cái khác đều mảnh vàng úa, chỉ có chờ đến mùa xuân mới đẹp.

      Nàng nhìn chung quanh, nghĩ rằng sau khi sinh con ra, con lớn hơn chút, chơi trong sân, nơi này to, rất thích hợp.

      Phùng Liên Dung cao hứng nở nụ cười.

      Trong phòng mọi người đều bận rộn, trước thu thập xong chính điện, Phùng Liên Dung muốn vào nhà lại nghe thấy ngoài điện có thanh kỳ lạ, Ngân Quế ra ngoài nhìn, cười hì hì trả lời: “Chủ tử, là cái bình phòng. Điện hạ đưa cho chủ tử.”

      Phùng Liên Dung vội qua xem.

      Chỉ thấy bình phong này có mười hai cánh, biết là làm bằng chất liệu gỗ nào, đen bóng, thoạt nhìn cũng rất quý khí, mỗi cánh bình phong là hoa cỏ khác nhau, hoa cỏ phải vẽ mà thành, mà là dùng điểm thúy khảm thành.

      Phùng Liên Dung mắt trợn tròn, cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng nhìn thấy gia cụ đẹp như vậy đâu!

      Đương nhiên, nhà nàng nghèo, cũng chưa từng sang nhà người khác, đời trước lại mấy được sủng ái, thấy được vốn ít.

      Nhóm hoàng môn nâng bình phong mệt phải chết, thứ này quá nặng, nhóm bọn thở hổn hển, chảy bao nhiêu mồ hôi mới nâng được bình phong vào trong chính điện.

      Chung ma ma nhịn nổi cười lên.

      Bà ở trong cung nhiều năm, có chút nhãn lực, bình phong này được làm từ gỗ tử đàn, đây là đồ quý nhất từ trước đến nay mà Thái tử đưa!

      “Đặt ở chỗ này .” Chung ma ma chỉ huy, kêu hoàng môn chuyển bình phong đặt giữa chính đường và phòng trong.

      Vốn hai phòng này có cửa, đều là buông rèm ngăn, giờ có cái bình phong đương nhiên là tốt.

      Chung ma ma phân phó xong, lại bảo Ngân Quế cầm ít bạc thưởng cho mấy hoàng môn, bọn họ đường khênh qua đây cũng đủ mệt. Hoàng môn tạ ơn liền cáo từ rời .

      Phùng Liên Dung vươn tay sờ sờ bình phong, hỏi Chung ma ma: “Cái này trị giá bao nhiêu bạc nhỉ?”

      Chung ma ma buồn cười: “Điện hạ còn có thể thiếu cái này sao, cho chủ tử chủ tử nhận, sau này Điện hạ hỏi đến, ngàn lần đừng có hỏi, có vẻ hẹp hòi.”

      Phùng Liên Dung ừ tiếng, lại cười : “Ta biết rồi, đây là Điện hạ đưa lễ chuyển nhà đây!”

      Đáng tiếc, chỉ nhận được lễ vật, người thấy đến.

      lúc này đương nhiên bề bộn nhiều việc, có điều bận như vậy mà vẫn nhớ chuyện này, nàng cần phải thỏa mãn, nàng cười hì hì bảo Ngân Quế lấy khung thêu ra, tiếp tục làm áo lót cho Thái tử.

      Đến buổi trưa, phòng bếp đưa đồ ăn đến.

      Phùng Liên Dung ăn ngụm, mặt lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

      Châu Lan vội hỏi: “Sao vậy, chủ tử, chỗ nào đúng, cơm này...”

      “Ăn quá ngon!” Phùng Liên Dung chốt câu liền : “Trù nghệ của Vương đầu bếp càng ngày càng tốt, cơm này nấu rất giống bình thường.”

      Nàng lấy cái đĩa chia ít cho mấy nàng cũng nếm thử.

      Chung ma ma và Bảo Lan, Châu Lan đều ăn miếng.

      Bảo Lan gật đầu: “Cơm khác với mọi ngày, thơm ngát, còn giống như có chút ngọt, cũng phải cho đường.”

      Châu Lan cũng như vậy.

      Chung ma ma ăn miếng, phì cười : “Aiz, đám kiến thức, đây là gạo minh thủy hương, gạo này toàn bộ đều là dùng nước suối tưới, đương nhiên là giống bình thường, bình thường chỉ có...”

      “Chỉ có cái gì?” Phùng Liên Dung hỏi.

      Chung ma ma : “Chỉ có Thái hậu nương nương, Hoàng thượng mới được ăn.”

      Phùng Liên Dung lập tức giật mình: “ phải là Vương Đầu bếp cẩn thận đong nhầm đấy chứ? Vậy, vậy mau đưa trả lại .”

      Chung ma ma liền cười: “Chủ tử, cơm này Điện hạ cũng được ăn, chỉ là rất ít, hàng năm chỉ được chút ít như bày đồ cúng, có lẽ Điện hạ giảm bớt cho chủ tử ăn.”

      Phùng Liên Dung cảm động: “ vậy à?”

      , chủ tử mau ăn nhiều chút.”

      Phùng Liên Dung vội vàng cúi đầu ăn cơm, hạt gạo cũng luyến tiếc lãng phí.

      Mặt trời chiều ngả về Tây.

      Trong ngôi nhà ở phố Văn Cảnh, Đường Dung vừa nấu cơm xong, Phùng Lâm trở lại, cười : “Từ xa ngửi thấy mùi, hôm nay rán cá muối hả? Nhạc mẫu tới?”

      “Đúng vậy, bảo bà ở lại dùng bữa bà nhất định ở!” Đường Dung oán giận.

      Mẫu thân bà ướp cá muối là tuyệt nhất, đến mùa đông thường đưa cá muối qua, bản thân lại bỏ được ăn.

      Phùng Lâm cười : “Còn phải là nhạc mẫu sợ phiền đến nàng à, bà thương nhất nữ nhi là nàng rồi.”

      Đường Dung thở dài, gọi nhi tử Phùng Mạnh An ra ăn cơm.

      Phùng Mạnh An ở trong phòng đọc sách, nghe tiếng bước chân vội ra ngoài, kêu tiếng cha nương liền giúp xới cơm, bày đũa.

      Nhìn sắc mặt có chút mệt mỏi, Đường Dung : “ cần phải luôn đọc sách như vậy, hỏng mắt rồi biết làm sao, con nhìn Nhị cữu , mỗi lần nhìn ai mắt đều phải híp lại, bao nhiêu là xấu!”

      Phùng Mạnh An cười rộ lên: “Nương, nhi tử nào có nghe, chỉ là sắp thi Hội rồi, tự nhiên phải dụng công chút.”

      “Đúng vậy đấy, xem rồi nghỉ lát là được, sao, người Phùng gia chúng ta ánh mắt đều tốt.” Phùng Lâm cầm bát lên, “Mau ăn cơm, lát nữa là lạnh.”

      Hôm nay hai món canh, đĩa cá muối hầm củ cải, đĩa là su hào xào, canh là canh rau chân vịt nấu trứng.

      Bọn họ bình thường đều ăn rất đơn giản, may mắn tay nghề của Đường Dung tệ, vẫn có tư vị.

      Đường Dung ăn hai miếng, nhìn nhi tử cái, với Phùng Lâm: “Tướng công, hôm nay Lưu phu nhân tới, dẫn theo hai hộp đồ to, ta có nhận.”

      Lưu đại nhan này là đồng hương với Phùng Lâm, Lưu đại nhân có nữ nhi đợi gả, hai nhà vốn cũng sai, vốn Đường Dung nhìn trúng nương Lưu gia, kết quả khi đó Lưu phu nhân quá đồng ý, giờ lại bắt đầu thân thiện lên.

      Đường Dung tức trong lòng: “Nhất định là biết chuyện của Dung Dung rồi.”

      Phùng Liên Dung sinh đứa , sau này là Hoàng trưởng tử, mắt thấy Thái tử giám quốc, Hoàng thượng thân thể lại tốt, ngày Thái tử đăng cơ còn xa, người Lưu gia cũng bắt đầu tính toán.

      Phùng Lâm buông đũa xuống: “Đúng là nên từ chối, Mạnh An nhà chúng ta cũng phải lấy được nương.” Ông xong, dừng chút, bỗng nhiên thở dài: “Cũng biết Dung Dung ở trong cung thế nào rồi.”

      ra buổi chiều Đường Dung khóc hồi, lúc này con ngươi lại đỏ lên: “Nàng tính tình đó, cũng biết sống thế nào, ở nhà chúng ta đều thương nàng, nhưng trong cung có bao nhiêu khó khăn a! Nàng còn có thai.”

      Đường Dung lại muốn khóc.

      Năm đó Phùng Liên Dung bị tuyển vào cung, mỗi đêm bà đều khóc tỉnh, sợ nữ nhi ở trong cung sống được lâu, trong cung chính là nơi ăn thịt người đó!

      Cố tình nữ nhi này của bà tính tình đơn thuần, lại có tâm nhãn gì.

      Sau này nghe có thai, là ngoài dự kiến của bà.

      Phùng Mạnh An an ủi: “Nương đừng lo lắng, muội muội có thai mấy tháng, vẫn luôn có việc gì, khẳng định có thể bình an sinh con ra.”

      “Đúng vậy đấy, đừng khóc, nương tử.” Phùng Lâm , “Sáng mai nàng miếu cầu cái ký, thêm chút tiền nhang đèn, Dung Dung nhà chúng ta là nương tốt, nhất định có phúc khí.”

      Đường Dung lau mắt: “Cũng chỉ có thể nghĩ vậy, chính là nàng sinh con, ta ở bên cạnh, biết nàng làm sao bây giờ đâu.”

      Phùng Lâm nở nụ cười: “Trong cung còn sợ có người hầu hạ sao, bà đỡ khẳng định còn lợ hại hơn bà đỡ chúng ta mời được, chưa cần đến còn có ngự y nữa! Nương tử, ngoại tôn nữ nhi này của chúng ta cũng là tôn nữ nhi của Hoàng thượng mà!”

      Đường Dung ngẫm lại thấy cũng đúng.

      Phùng Lâm gắp cho bà miếng cá: “Đừng đau lòng, mau ăn, đây là tâm ý của nhạc mẫu đấy.”

      Đường Dung gật gật đầu.

      Ba người đều tự giấu nỗi nhớ với Phùng Liên Dung, cúi đầu dùng cơm.

      Mặc dù biết rất khó gặp lại nữ nhi, muội muội này, bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục sinh hoạt như vậy, hơn nữ trong lòng bọn họ chờ mong ngày bọn họ được đoàn tụ.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 36. Săn bắn.

      Editor: Linh

      Trong Thọ Khang cung, Hoàng Hậu và Hoàng thái hậu ngồi đó lúc lâu.

      Chỉ nghe ‘tách’ tiếng, ánh mắt Hoàng thái hậu đảo qua, Hoàng hậu lại kẹp nát quả hạch đào, ngay cả thịt cũng vỡ nát.

      Hôm nay bà như vậy năm lần, vào ngày bình thường nhất định xảy ra.

      Hoàng thái hậu vốn đợi chính bà tự , nhưng thấy bộ dáng này chắc là , bà thản nhiên : “Trở về , ngươi lại tiếp tục ở đây, đầu ta cũng đau.”

      Hoàng hậu bĩu môi cái, buông cái kẹp đứng lên, vạt áo màu tím sậm thêu Phượng văn dừng ghế, hơi hơi phiêu động, bà do dự, cuối cùng vẫn là lại ngồi xuống.

      Hoàng thái hậu kinh ngạc, nâng mí mắt nhìn bà.

      Hoàng hậu đoan chính ngồi, hai tay đặt đầu gối, nhanh chậm : “Mẫu hậu, chuyện lần trước ngài đừng lại giận Hữu Đường nữa. đến thỉnh an mấy lần ngài đều từ chối ngoài cửa, có bao nhiêu đau lòng đây.”

      Lần đó qua , bà cũng có gặp qua Thái tử, nhưng hôm nay Hoàng hậu vẫn luôn mạnh miệng lại giúp Thái tử cầu tình, cũng coi như lòng già được an ủi.

      Hoàng thái hậu : “Vậy theo ý ngươi, làm đúng ?”

      Hoàng hậu : “ cũng có biện pháp, mẫu hậu ngài cũng phải biết.”

      Cho dù Thái tử muốn truy cứu, Hoàng thượng nhất định xử Hồ quý phi tội chết sao? Bà cảm thấy có khả năng đó, đến lúc đó Hoàng thượng nhất định nghĩ tới biện pháp khác.

      khi như vậy, Thái tử cần gì phải vì Hồ quý phi mà cùng Hoàng thượng qua được.

      Hoàng hậu lại : “Có điều cũng nên chú ý đến mặt mẫu hậu, đây là đúng, còn xin mẫu hậu thứ lỗi.”

      “Chú ý đến ta làm cái gì? Từ ngày được lập làm Thái tử, nên từ thủ đoạn ngồi vững vị trí này.” Hoàng thái hậu cười lạnh, “ làm sai.”

      “Vậy mẫu hậu...” Hoàng hậu rối loạn rồi.

      Bà muốn giúp Thái tử cầu tình phải ngày hai ngày, chính là vẫn luôn mở miệng được, sợ Hoàng thái hậu còn tức giận, hóa ra là nghĩ sai rồi.

      Hoàng thái hậu thấy bà hiểu, khẽ lắc đầu, cảm thán : “Ngươi dù là ở trong cung thêm mấy chục năm nữa cũng bằng mà thôi, có tiến bộ gì!”

      Hoàng hậu lạnh nhạt: “Con dâu chính là cái dạng này.”

      Hoàng thái hậu lại bị tức, nhưng sớm thành thói quen, liếc xéo bà cái : “ giờ phải Hữu Đường được phê duyệt tấu chương rồi sao? Hoàng thượng cho rằng vì Hồ quý phi mà đắc tội ta, ôm lấy ý muốn bồi thường. Ngươi từ biết Hoàng thượng, có chút khuyết điểm, nhưng là người xấu.”

      Hoàng hậu chẳng thèm quan tâm: “ như vậy, Hoàng thương là cảm thấy Hồ quý phi thiếu Hữu Đường nhân tình, giúp đỡ nàng ta trả lại?” Bà đứng lên, “Vậy hôm nay con dâu nhiều lời rồi.”

      Hoàng thái hậu thấy bà như thế, cũng có chút khó hiểu: “Ta vốn cũng nghĩ ngươi đến giúp cầu tình sớm như vậy.”

      Hoàng hậu gì, lát sau liền cáo từ.

      Hoàng thái hậu nhìn bóng lưng bà, nghĩ đến đủ chuyện trước đây, trong lòng lý do khẽ động.

      Bà chợt phát ra con dâu này của mình cũng đơn giản.

      Cũng bởi vì Hoàng hậu luôn đối Thái tử bộ dáng lạnh nhạt bà mới có thể phá lệ thương Thái tử, cảm thấy đáng thương, dần dà, cảm tình đương nhiên loại.

      Nếu lúc trước Hoàng hậu thích nuôi nấng, chỉ sợ chính mình tiêu phí nhiều thời gian và tinh lực lên người Thái tử như vậy.

      Cũng duy trì Thái tử như thế.

      Dù sao bà có ba nhi tử mà.

      Hoàng thái hậu nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi dựa vào gối.

      Thái tử vừa phê duyệt tấu chương xong, nhớ tới lúc lâm triều, sứ giả Cáp Sa hồi bẩm, vua Chân La thập phần kiêu ngạo, cũng nguyện cắt nhường thổ địa, ngược lại còn phái binh tấn công Cáp Sa.

      nhéo mi tâm cái, nghĩ xuất ra tên mấy người, tất cả đều là võ tướng đương triều.

      Có điều chỉ trong chốc lát, lại gạch tên hai người trong đó .

      Nhớ tới lời phụ hoàng , trong triều người có thể dùng cực ít, giờ là thời điểm đề bạt người trẻ tuổi tài tuấn, lại lần nữa viết xuống tên mấy người, lấy bút son đánh vòng tròn to đó.

      Sáng mai liền phái bọn họ Cáp Sa, Chân La cũng chỉ là nước , so với ngoại di chung quanh, chịu nổi kích. Cho bọn họ luyện tập cũng là lựa chọn tệ, cũng dễ từ giữa tuyển ra nhân tài càng thêm ưu tú.

      Thái tử suy nghĩ lát, truyền Hạ Bá Ngọc chỉ huy Cẩm y vệ Đồng Tri lên.

      Hạ Bá Ngọc biết được, lắp bắp kinh hãi: “Điện hạ hi vọng hạ quan Cáp Sa?”

      “Đúng, ngươi đảm nhận chức giám quân, nhớ kỹ tất cả tình hình chiến đấu, biểu của các Tướng quân mà ngươi chứng kiến được, quay đầu bẩm báo ràng.” Thái tử sắc mặt ôn hòa, “Chỉ ủy khuất ngươi thể ở nhà mừng năm mới.”

      Hạ Bá Ngọc lập tức nhận quân lệnh: “Vì Điện hạ tận lực là chức trách của hạ quan, hạ quan nhất định làm nhục mệnh!”

      Thái tử gật đầu, lại hỏi: “Chỗ phụ hoàng có động tĩnh gì ?”

      Hạ Bá Ngọc : “Vẫn nằm giường nghỉ ngơi như bình thường, có điều...” dừng chút, “Buổi sáng hôm nay, ngự thiện phòng tiến dâng viên thuốc, Hoàng thượng dùng xong, hình như thân thể thoải mái hơn ít.”

      “Ngự thiện phòng vẫn luôn tiến thuốc, có gì ổn?” Thái tử hỏi.

      Hạ Bá Ngọc : “Canh giờ đúng, vốn Ngự dược phòng luôn là tiến thuốc vào buổi trưa, hạ quan vì thế điều tra phen, hóa ra Ngự dược phòng mở hai gánh hát, là Hoàng thượng vừa lòng với thuốc của bọn họ, bảo bọn họ lập tức nghiên cứu chế tạo thuốc mới, bằng muốn chém đầu bọn họ.”

      Thái tử thầm nghĩ đây phải là làm càn à!

      Ngự y đều là để xem bệnh, còn có thể hại Hoàng thượng? Cũng phải thuốc tiên, lại , bệnh này của phụ hoàng phải tạo thành trong thời gian ngắn, há có thể thuốc đến bệnh liền khỏi?

      trầm ngâm nửa khắc : “Ngươi với Dư Thạch tiếng, chuyện khác cần phải xen vào, về nhà chuẩn bị cho tốt để Cáp Sa .”

      Hạ Bá Ngọc đáp lời liền .

      Thái tử đứng lên, vòng quanh phòng mấy bước, vừa muốn ra ngoài, Tam hoàng tử đến đây.

      Thái tử ngẩn ra, tùy theo cười : “Tam đệ, ngươi rám đen, có phải thường bắn cung?”

      Tam hoàng tử gật đầu: “Đúng vậy, có điều Đại ca rảnh, bằng cũng muốn mời Đại ca cùng .” làm động tác tay, phía sau Tiểu hoàng môn lập tức liền trình lên hai cái hộp.

      “Ta nhớ Đại ca thích thỏi mực mà đại sư Lý Đình chế, dùng như mây, lỏng như sương, trong như nước, ta thử qua, quả đúng như thế.

      Thái tử cười , “Thỏi mực Lý Đình chế tạo, giờ cũng dễ dàng tìm được.”

      Tam hoàng tử gật đầu: “Đúng là mất phen công phu, còn mong Đại ca vui lòng nhận cho.”

      Thái tử có từ chối.

      Xác nhận là vì chuyện Hồ quý phi, Tam hoàng tử dụng tâm tuyển chọn tạ lễ.

      ra Thái tử rất thích Tam đệ này, đơn thuần mộc mạc, có tâm cơ gì, chính Thái tử lại có huynh đệ cùng mẹ, cho nên lúc hai người còn ở Giáng Xuân các, đối Tam đệ này chiếu cố có thêm.

      Thái tử kêu Nghiêm Chính nhận: “Ta bây giờ có rảnh, muốn bãi săn ngoài thành, ngươi có muốn ?”

      Dạo này lâm triều, lại vùi đầu vào duyệt tấu chương, cũng thấy thân thể rất thoải mái liền muốn ra ngoài cưỡi ngựa săn bắn, thư giãn gân cốt. Bãi săn đó là nơi săn bắn của Hoàng thất, chỉ là Đương kim Hoàng thượng thích, rất nhiều năm từng qua, ngược lại lớn lên lại thích .

      Con ngươi Tam hoàng tử sáng lên, đến cùng vẫn là thiếu niên, đối vật mới vẻ cảm thấy mới mẻ bội phần. Lại , vẫn luôn bắn tên ở võ trường, chưa từng bắn qua vật sống.

      Đó là trò chơi kích thích!

      Nhưng mà, nghĩ đến Hồ quý phi, lại lùi bước.

      “Ta, ta đâu.” Tam hoàng tử sợ Hồ quý phi trách cứ.

      Thái tử để ý: “Vậy lần tới ngươi lại theo ta , ngươi giờ vẫn còn có chút , bãi săn đó vẫn luôn quá an toàn, thường có hổ báo lui tới.”

      Tam hoàng tử nghe, ánh sáng trong mắt càng thêm rọi, cả trái tim đều toát ra vui mừng, mắt thấy Thái tử muốn , gọi : “Đại ca, ta cùng ngươi !”

      Thái tử nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai : “, vừa vặn để ta xem tiễn pháp của ngươi tiến bộ đến đâu rồi.”

      Hai người sóng vai ra ngoài.

      Vì là mùa đông, cỏ cây khô vàng, rất nhiều động vật đều ra ngoài tìm cái ăn, bọn họ thu hoạch rất phong phú, tổng cộng đánh được mười con hươu bào, hai con heo rừng, ba mươi con thỏ, năm con sói.

      Tam hoàng tử còn chưa hết thích ý, chơi đến độ muốn trở về.

      Mắt thấy trời sắp tối, mới lưu luyến theo Thái tử hồi cung.

      Thái tử gọi người mang con vật đến Ngự thiện phòng, buổi tối đưa đến cho Hoàng thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu ít.

      Lúc này Hoàng Ích Tam lấy ra vật, “Điện hạ, Phùng quý nhân lại viết thư cho ngài.”

      Thái tử quét mắt bòng, thấy phong thư này phồng, giống như là nhét mấy tờ giấy, mỉm cười, cầm thư lại, bên liền vào nhà.

      Lần này Phùng Liên Dung viết tròn lăm tờ giấy, tinh tế miêu tả mỗi ngày đứa động thế nào, lại gạo thủy hương ăn ngon, còn phòng ăn làm nhiều điểm tâm cho nàng, rồi cùng làm hàng tế. Cuối cùng bảo chú ý thân thể, đừng để thân thể mệt mỏi, còn dạy dỗ , phải hoạt động nhiều, thể cứ mãi ngồi xem tấu chương. Nàng giờ ngồi lát liền eo mỏi lưng đau, chút liền thoải mái hơn nhiều.

      Thái tử xem xong, kêu hoàng môn mài mực, định muốn viết cái gì, đột nhiên nghĩ đến chủ ý, kêu Hoàng Ích Tam tìm tờ giấy đỏ đến.

      Hoàng Ích Tam lập tức lấy.

      Thái tử lại bảo mài mực rồi mới vén tay áo lên viết chữ ở .

      Nghiêm Chính vừa thấy, nghĩ đến lần trước Phùng Liên Dung thất vọng khi nhìn thấy ba chữ, lần này mới chữ, nhịn được : “Điện hạ, sao ngài viết thêm chút?”

      Thái tử cười: “Vật hiếm có mới là quý.”

      gọi Nghiêm Chính đưa đến Giáng Vân các.

      Thư này là Phùng Liên Dung viết vào giữa trưa, kết quả lại nghe Thái tử săn, nàng còn tưởng rằng đợi được hồi , nghĩ tới buổi tối đưa tới rồi.

      Nàng cao hứng phấn chấn nhìn.

      Kết quả chỉ nhìn thấy chữ, chữ phúc.

      Phùng Liên Dung tức giận.

      Chán ghét, keo kiệt!

      Nàng viết nhiều chữ như vậy, vậy mà chỉ trả lại chữ.

      Cí điều may mắn là xuân bài, nàng lại vui tươi hớn hở kêu Bảo Lan dán vào đối diện đầu giường.

      Chung ma ma khóe miệng giật giật: “Nào có ai dán chữ Phúc vào chỗ đó, thế nào cũng phải dán lên cửa.”

      “Như vậy mỗi đêm ngủ, đứng dậy là có thể nhìn thấy, ta mặc kệ, cứ dán chỗ đó !” Phùng Liên Dung phát cáu.

      Bao Lan chỉ phải dán.

      Nghiêm Chính nghe, cười trở về.

      Phùng Liên Dung thấy Bảo Lan dán được rồi, lập tức liền nằm giường xem, nghĩ rằng chữ Phúc này viết là đẹp mắt, nàng nhìn nhìn, càng cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu.

      Trước kia ở nhà, câu đối xuân, xuân bài đều là ca ca viết, nhà bọn họ chưa bào giờ mua viết sẵn.

      Điện hạ giống như ca ca, viết xuân bài cho nàng.

      Nàng vuốt bụng cười ngây ngô.

      Thái tử nhìn thấy Nghiêm Chính, lập tức hỏi: “Dán rồi hả?”

      “Phùng quý nhân dán ngay lập tức, dán ở...”

      Thái tử : “Dán ở đối diện đầu giường?”

      Nghiêm Chính há hốc miệng: làm sao ngài biết!

      Thái tử nở nụ cười ha ha: “Ngốc, chỉ biết nàng dán chỗ đó.”

      vừa vừa tưởng tượng Phùng Liên Dung ngốc ngếch, vui rạo rực nhìn chữ Phúc viết.

      biết vì sao, tuy rằng bận rảnh gặp nàng nhiều, nhưng nàng vẫn cứ luôn sinh động xuất trong đầu , giống như tận mắt nhìn thấy.

      ngốc!” lại .

      Nghiêm Chính nhìn qua, chỉ thấy Thái tử tuy rằng ngốc, nhưng nụ cười cũng trong sáng mà trước đây chưa từng có.
      ly sắc, BiBi BuBu, Minhang10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :