Chương 19. Mẫu tử.
Editor: Linh
Chung ma ma khó hiểu, muốn chọn quý nhân thế nào cũng phải có tiếng gió chứ, sao trước đó bọn bà chút cũng biết, đột nhiên tới rồi?
Chẳng lẽ phải trải qua tay Hoàng thái hậu, Hoàng hậu?
Phùng Liên Dung cũng đặt sách trong tay xuống.
Ở trong ấn tượng của nàng, cũng có chuyện như vậy. Trước khi Triệu Hữu Đường làm hoàng đếm thẳng đến khi đăng cơ, vẫn luôn chỉ có ba quý nhân, làm sao có thể nhiều ra đến hai người đây?
Tất cả mọi người đoán đông đoán tây, Tiểu Chung ma ma đến đây, cùng Chung ma ma chụm đầu : “Ngươi biết từ đâu đến đúng ?”
Chung ma ma vội nghiêng người hỏi: “Ngươi có biết?”
Tiểu Chung ma ma cười hắc hắc hai tiếng: “Cũng là mới nghe được.”
“Mau , còn treo lòng hiếu kỳ của người ta!” Chung ma ma cũng nhẫn nại, “Nếu , ta vào, dù sao nhiều hơn mấy người cũng là bình thường, chỉ là sớm muộn thôi.”
Tiểu Chung ma ma giữ chặt bà, nhíu nhíu mày : “Đừng giả vờ cái gì cũng quan tâm, chẳng lẽ ngươi lo lắng? Ta nghe hai quý nhân này đều như hoa như ngọc, bộ dáng kém Phùng quý nhân của các ngươi đâu, người ta vốn là người hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng.”
“Cái gì?” Chung ma ma mở to hai mắt nhìn, hạ giọng , “Ban đầu ở ngay trong cung?”
“Đúng vậy đấy, trong cung này mấy người đó còn thiếu à? được sủng hạnh mấy chục năm, hai người này...” Tiểu Chung ma ma ý vị thâm trường, “Nghe là Hoàng thượng mở miệng, thấy bên cạnh Thái tử ít người, hi vọng sớm khai chi tán diệp.”
Chung ma ma hiểu , trở về liền cho Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung thầm nghĩ, hóa ra là như vậy.
Lúc hai người chuyện, hai quý nhân đó đến điện Phù Ngọc.
Hai người đầu tiên là đến chào hỏi Phùng Liên Dung.
Hai quý nhân người tên là Cao Lê Hoa, người tên là Trương Dao.
Chung ma ma vừa thấy, quả nhiên bộ dáng sai, Cao Lê Hoa cao gầy xinh đẹp, Trường Nam vừa nhìn là biết đến từ Giang Nam, dịu dàng đoan trang, khí chất thư hương mười phần, giống như là đọc qua ít sách.
Phùng Liên Dung cùng các nàng chuyện phiếm mấy câu, thái độ cực kỳ bình thản, hai người này liền cáo từ rời .
Chung ma ma : “Đúng là cần cùng các nàng thân cận.”
Hai người này cho dù là quý nhân, có lẽ ngày cũng tốt đến chỗ nào.
thực tế, quả như vậy.
Phùng Liên Dung nhân hai người kia, áp lực người cũng lập tức giảm xuống.
Lực chú ý của Thái tử phi đều bị dời rồi.
Mấy ngày nay đều cho hai quý nhân này xem sắc mặt, nghĩ đuổi các nàng thế nào.
Phùng Liên Dung đều cảm thấy đáng thương.
Vốn là mỹ nhân, mặc kệ hầu hạ Hoàng thượng hay , ngày luôn yên bình, giờ hay rồi, đưa đến nơi này, xuất từ tay người nọ, Thái tử phi có thể coi các nàng là kẻ địch sao? Về sau hễ là làm sai chút chuyện, chính là tai họa ngập đầu.
Có điều nàng cũng chỉ có thể đồng tình chút, lòng bồ tát tự thân cũng khó bảo toàn.
Đợi đến hai người này thành, có lẽ Thái tử phi lại nghĩ đến nàng.
Lại Hoàng đế vẫn nhớ chuyện xuất giá của An Khánh công chúa, tìm cơ hội để nàng nhìn thấy Dương Thái Phục.
Kết quả chuyện tốt thành chuyện xấu, vừa thấy người An Khánh công chúa liền xù lông, so với Vĩnh Gia công chúa, nàng ta có phách lối như nàng, có lẽ là được nuông chiều từ bé nên vẫn rất bốc đồng. Dương Thái Phục này, bộ dạng tạm được, An Khánh công chúa nhìn vào mắt, lập tức với Hoàng đế là chịu.
Hoàng đế bên tai mềm, từ có bao nhiêu chủ kiến, nữ nhi chịu thôi, dù sao trong triều văn võ bá quan còn nhiều, nhi tử nhà ai mà được?
Ông ta ngẫm lại, có lẽ vẫn là nhi tử của Trường Hưng hầu tốt hơn.
Hoàng đế liền với Hồ quý phi: “Vẫn là ban đầu trẫm nghĩ tốt hơn, tôn nhi của Dương đại nhân thích hợp.”
Hồ quý phi trong lòng lộp bộp: “ phải là Hoàng thượng đồng ý để An Khánh gả cho Dương Thái Phục sao, sao bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý?”
“ phải là An Khánh muốn à?”
Hồ quý phi : “Con bé còn mà, nào biết mấy chuyện này, gả cho tướng công liền chỉ nhìn bộ dạng thôi hả? Hoàng thượng đừng phiền lòng, thiếp thân khuyên nhủ con bé, nàng vẫn còn , lệnh của cha mẹ lời mối mai, Hoàng thượng cần gì coi trọng suy nghĩ của con bé?”
Hoàng đế nhíu nhíu mày, ông ta nghĩ đến năm Vĩnh Gia công chúa xuất giá, Hoàng hậu hoàn toàn có sở cầu gì, chỉ với ông ta, Vĩnh Gia nhất định phải gả cho người mà mình hài lòng, lúc đó ông ta cũng đồng ý.
Bây giờ, Hồ quý phi lại giống vậy.
Ông ta liếc mắt nhìn kỹ Hồ quý phi: “Trẫm cho rằng nàng rất thương An Khánh.”
Hồ quý phi nở nụ cười: “Thiếp thân làm sao có thể thương đây, chỉ là An Khánh vẫn là tiểu nương, nào đâu biết cái gì là tốt, cái gì là tốt.”
“An Khánh nhìn thấy Dương Thái Phục, thích, ít nhất con bé cũng thích.” Hoàng đế nghĩ rằng, thành thân, thế nào cũng phải thích cái gì đó, chẳng lẽ chính mình chút cũng biết?”
Hồ quý phi vẫn cứ kiên trì : “Dương Thái Phục thiếu niên đầy hứa hẹn, An Khánh gả cho mới phải gả sai người.”
Hoàng đế nghe xong cũng có chút thoải mái.
Thiếu niên đầy hứa hẹn là chuyện tốt, nhưng An Khánh thích cũng phải gả, đây phải là làm khó ép buộc người khác sao? Bọn họ cũng cần cùng nhà khác kết thân để giữ gìn lợi ích của mình, An Khánh là công chúa, giống người thường, cần gì phải như thế?
Ông ta lại gì nữa.
Hồ quý phi coi như ông đồng ý, lập tức liền khuyên An Khánh công chúa.
Nhưng An Khánh công chúa nghe lời bà ta, chết sống đồng ý, Hồ quý phi khuyên can mãi vẫn thành công, bà ta tức giận, đen mặt bức bách An Khánh công chúa. Cái này chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, An Khánh công chúa tính tình cương liệt, cầm cây kéo muốn cắt tóc.
Cảnh Hoa với Hoàng thái hậu: “Là , huyên náo ầm ĩ lắm.”
Hoàng thái hậu chậm rãi uống hết nửa bát tổ yến, đứng lên : “ nhìn cái.”
Bên ngoài chuẩn bị tốt phượng liễn, bà ngồi lên về phía An Khánh công chúa ở.
Nghe được Hoàng thái hậu đến đây, Hồ quý phi hỏi hoảng hốt, ra ngoài nghênh đón : “Làm phiền Thái hậu nương nương tự mình tới đây, An Khánh chỉ giở tính trẻ con thôi.”
“Phát cáu cái gì mà đòi cắt tóc vậy?” Hoàng thái hậu bước ra khỏi phượng liễn, thản nhiên , “Hay là ngươi làm gì khiến con bé mất hứng rồi?”
Hồ quý phi thu lại vẻ mặt: “Thiếp thân chỉ là đến xem An Khánh.”
Hoàng thái hậu nhíu mày: “À, vậy ngươi có thể rồi, ta vào xem.”
Hồ quý phi cũng có chút sốt ruột, nhưng Hoàng thái hậu vậy bà ta cũng dám lỗ mãng, chỉ đành cam lòng rời .
Lúc này An Khánh công chúa cũng lại náo, chính là hai con mắt khóc sưng lên, có điều nàng ta vẫn cùng Hồ quý phi lòng, bậy về bà ta. Hoàng thái hậu cũng sốt ruột, chỉ ngồi trấn an, chỉ lát thời gian, Hoàng đế cũng tới, hỏi nguyên do.
Hoàng tháu hậu : “Còn có thể làm sao, tất nhiên là Hồ quý phi muốn nàng xuất giá, Hoàng thượng thấy đau, ta đến muộn chút nữa thôi An Khánh cũng phải làm ni rồi.”
Mặt Hoàng đế trầm xuống.
Hồ quý phi khuyên, hóa ra chính là dùng thủ đoạn như vậy!
Nàng sao có thể đối đãi với nữ nhi mình như vậy đây?
“Cũng khó hiểu, An Khánh chịu thôi, vì sao thế nào cũng phải bắt nàng gả cho Dương Thái Phục? Nữ nhi gia thôi, có người thương là được, Dương gia này dù quyền thế lợi hại thế nào, lại như thế nào? Hồ quý phi cũng là, Hoàng thượng, có phải hay nên tấn phong Hầu gia? Ta thấy Hồ đại nhân làm Hầu gia còn chưa đủ đâu.”
Nếu là bình thường người khác xấu Hồ quý phi, hoàng đế nhất định mất hứng, nhưng bây giờ ta vui Hồ quý phi, Hoàng thái hậu như vậy chính là thêm dầu vào lửa, vừa khéo khiến Hoàng đế giận càng thêm giận.
Ông ta coi như hiểu Hồ quý phi, cái gì mà thương nữ nhi, đây phải là nhờ nữ nhi mượn sức thông gia có quyền thế sao?
Hoàng đế cắn răng : “Chuyện này của An Khánh liền giao cho mẫu hậu, mẫu hậu thấy tốt, An Khánh cũng nguyện ý là được.”
Hoàng thái hậu : “Ta bó tuổi, còn quản gì mấy chuyện này, ngươi để Hoàng hậu làm , lần trước Vĩnh Gia gả phải rất tốt à. Phu thê ân ân ái ái, thành thân chuyện này, người tốt là được, cái khác, hoàng thượng ngài còn thiếu tiền sao?
Hoàng đế ừ tiếng: “là nên để hoàng hậu đến làm, chuyện này vốn cũng để quý phi như nàng nhúng tay!”
Thấy vẻ mặt tràn đầy tức giận, Hoàng thái hậu trong lòng thầm than.
đăng cơ bao lâu, chính là bà giúp đỡ xử lý chính , lại có đám đại thần có khả năng, nếu , bản thân thể nào lớn lên. Lại tiếp Hoàng thái hậu cũng có chút hối hận, nhưng việc đến nước này, cũng chỉ biết để vậy thôi.
Ít nhất nhi tử này còn nghe lời bà, chỉ cần chuyện của Thái tử lại ép buộc là được.
Hoàng thái hậu đồng ý chuyện với Hoàng hậu.
Hoàng hậu quá nguyện ý, trong lòng nghĩ An Khánh gả cho ai quản bà đánh rắm đâu!
Bà chỉ quan tâm nữ nhi của mình, Vĩnh Gia gả tốt, có nhi tử tuy phải con ruột, nhưng cũng làm bà phải bận tâm. Hoàng hậu cơ bản chờ dưỡng lão, nhưng cuối cùng vẫn là chịu được Hoàng thái hậu cứng mềm đều dùng, chỉ phải đành đồng ý nhận làm.
Hồ quý phi đương nhiên lại mất hứng, hôn của nữ nhi bà ta thế nhưng để Hoàng hậu xử lý, cái này còn có thể có mối nhân duyên nào tốt?
Bà ta liền tìm Hoàng thượng.
Hoàng thượng gặp, lần hai cho bà ta ăn canh bế môn.
Lần này nghiêm trọng hơn chút, cho dù bà ta đánh đàn, bên kia cũng để ý.
Hồ quý phi rốt cục yên tĩnh lại.
Trai cò tranh nhau, Huệ phi đắc lợi.
Gần nhất Hoàng thượng luôn đến chỗ bà ta, Huệ phi khó được cơ hội này, tự nhiên là mọi cách ôn tồn. So với Hồ quý phi, Huệ phi trẻ tuổi hơn nhiều, có nhiều chỗ Hồ quý phi so được, Hoàng đế thưởng Huệ phi ít này nọ.
Hồ quý phi biết được, tức càng thêm tức, lần này tức thành bệnh.
Hoàng hậu có tiếng cũng có miếng bắt đầu tìm Phò mã cho An Khánh.
Qua hồi, Phùng Liên Dung bệnh cũng tốt hơn, lại thị tẩm quá mấy lần, từ sau chuyện gặp mưa qua , Thái tử thu liễm hơn phía trước rất nhiều, có điều thời gian mỗi lần gặp nàng đều rất dài, nàng vẫn luôn ở đến rất muộn mới về điện Phù Ngọc.
Dạo này thời tiết càng ngày càng nóng, Phùng Liên Dung tinh thần cũng quá tốt, nhiều ngày nay ăn ít hơn bình thường.
Thấy nàng nằm ở sạp mỹ nhân ủ rũ, Chung ma ma thể để bụng.
Chủ tử nhà mình bình thường cũng thế này, chẳng sợ nóng hay lạnh đều rất có thể ăn, bà nghĩ nghĩ, vội bảo Đại Lý mời Kim đại phu.
Phùng Liên Dung ở bên trong nghe thấy, hỏi: “Sao lại mời Kim đại phu vậy?”
Chung ma ma : “Thấy chủ tử thoải mái, vẫn nên nhìn cái.”
Bà làm ma ma bên người chủ tử, chủ tử có chút gió thổi cỏ lay, bọn bà thể lơi lỏng, tháng này, quỳ thủ của chủ tử chậm lại mấy ngày. Bình thường đều rất chuẩn, nhiều nhất chênh lệch hai ngày, Chung ma ma há có thể nghĩ nhiều sao, đây chính là đại đấy.
Bây giờ là nên xác nhận rồi.
Bà thành kính vái vái trời xanh.
*Chắc mọi người cùng đoán ra nữ chính bị sao rồi nhỉ. Hí hí.
Last edited by a moderator: 18/5/15