1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15. Ủ rượu.

      Editor: Linh

      Hoàng thái hậu nghe vậy, lại bắt đầu xoa mi tâm.

      Bệnh đau đầu của bà khẳng định là vì chuyện này!

      Hai người này đều bó tuổi còn cãi nhau, mắt thấy yên tĩnh vài năm, bà cho rằng dịu chút mới bảo Hoàng hậu , kết quả lại ầm ĩ thoải mái.


      Hoàng thái hậu cũng muốn chết tâm, nhưng thủy chung vẫn còn có chút hi vọng.

      Vừa vặn cung nữ Cảnh Hoa đến báo, là Hoài vương và Hoài vương phi đến cửa cung rồi.

      Hoàng thái hậu lập tức phấn chấn trở lại.

      Hoài vương là tiểu nhi tử của bà, đất phong Hoa Tân phủ ngay tại phụ cận kinh thành, hàng năm vào thời gian này đều vào kinh kiến bái. Muốn trong ba nhi tử người bà thương nhất chính là Hoài vương, Hoài vương và Hoàng thượng tình cảm cũng rất tốt, cho nên lúc trước mới phong gần như vậy.

      Cảnh Hoa cười : “ theo còn có hơn mười chiếc xe đó.”

      Hoàng thái hậu lắc đầu: “Lần nào cũng hận thể mang hết đồ trong phủ đến, hoài cũng vô ích rồi.”

      Tuy là trách cứ, nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười.

      Mẫu thân trong thiên hạ, có ai thích nhi tử hiếu thuận đâu?

      Quá lát, phu thê Hoài vương đến, còn có ba đứa .

      Hai nhi tử, người 17, người 14, nữ nhi mới 8 tuổi.

      Hoài vương phi cũng là người có xuất thân từ thư hương thế gia, phụ thân là Hộ bộ Tả thị lang, nàng làm người đoan trang hào phóng, rất có khí chất tiểu thư khuê các, Hoàng thái hậu thập phần thích nàng, hai người này vừa mới vào cửa, Hoàng thái hậu gọi nàng qua trước.

      Hoài vương phi cười : “Mẫu hậu, đường Thục nhi luôn lo lắng, nhìn thấy ngài cuối cùng cũng tốt lắm.”

      “Thục nhi làm sao?” Hoàng thái hậu vội nhìn quận chúa Triệu Thục, vươn tay : “Thục nhi mau tới, để tổ mẫu ôm cái nào.”

      Triệu Thục lập tức bổ nhào vào lòng bà, khóc : “Thục nhi mơ thấy Hoàng tổ mẫu ăn gì đó bị nghẹn, Thục nhi rất nôn nóng, lại có cách nào…”

      Hoàng thái hậu cười rộ lên: “Chỉ là mơ thôi mà, hài tử ngốc, có thể có chuyện gì, nhìn xem, Hoàng tổ mẫu rất khỏe này, cũng phải tiểu hài nhi, còn có thể ăn nghẹn nha?”

      “Là con bé bị nghẹn trước, cũng biết thế nào lại mơ như vậy.” Hoài vương qua , “Thục nhi mau xuống đây, Hoàng tổ mẫu ôm con mệt đấy.”

      Hoàng thái hậu khoát tay: “Thục nhi lắm, làm sao có thể mệt?”

      Bà ôm Triệu Thục ngồi xuống.

      Triệu Thục ngoan ngoãn ỷ trong lòng bà.

      Hoàng vương cười : “Thục nhi đặc biệt thích ngài, ta hỏi vì sao con bé nơi này của Hoàng tổ mẫu đồ ăn rất ngon, lại đối tốt với con bé. Con mèo tham ăn này, giống như Hoa Tân phủ chúng ta có gì hay, dù là đầu bếp cũng so ra kém nơi này.”

      Hoàng thái hậu liền : “Lúc trước Thục nhi ở chỗ này của ta hai năm, lại trở về nên quen, cũng trách được con bé.”

      Năm đó Triệu Thục từng bị bệnh, trị thế nào cũng khỏi, Hoài vương chỉ đành đưa bé vào kinh, gọi Thái y ở đây đến xem, vì chữa bệnh này, Triệu Thục ở trong cung thời gian.

      Hoài vương lại gọi hai đứa con trai lớn tới gặp Hoàng thái hậu.

      Tổ tôn ba đời vui vẻ hòa thuận.

      Thái tử vừa mới từ Huy Xuân đường ra ngoài Nghiêm Chính liền bẩm báo việc này, Hoàng thái hậu cũng gọi và Thái tử phi qua, gặp nhà Hoài vương.

      Thái tử liền về nội điện trước.

      Khoảng thời gian trước, chuyện Thái tử ăn cơm ở chỗ quý nhân, tuy rằng Thái tử phi so đo, nhưng cuối cùng hai người vẫn có chút ngăn cách. Lý ma ma bảo Thái tử phi thừa dịp Hoài vương đến, nhanh chóng cùng Thái tử hòa hảo, hai người tốt rồi, quý nhân đó được coi là gì đâu?

      Thái tử phi cũng nghe khuyên, trang điểm tốt chờ Thái tử.

      Kết quả hai người vừa mới ra cửa, Thái tử phi nhịn được lên tiếng: “Tam hoàng thúc luôn về đây, tốt lắm đâu, lúc trước đất phong đó cũng phong quá gần rồi.”

      Thái tử nhăn mày.

      Lý ma ma ở trong lòng kêu trời.

      Thái tử phi sao lại cứ thích mấy chuyện này đây, trong lòng bản thân Thái tử há có thể ràng, nàng sao thế nào cũng phải nhắc đến.

      Thái tử quả nhiên chuyện.

      Thái tử phi cũng tức giận.

      Phu thê hai người, thân mật khăng khít, có chuyện gì là thể đây, nàng ta cũng là vì nhắc nhở chút, sao lại có nhẫn nại vậy đây! Lý ma ma còn bảo nàng phải tốt, nàng rất tốt, làm được sao? Nàng nhưng là Thái tử phi, phải quý nhân đó, cả ngày muốn cùng phong hoa tuyết nguyệt!

      Sau đó hai người câu cũng chưa .

      Hoài vương ở trong cung thời gian, nhiều ngày nay Phùng Liên Dung muốn ủ rượu.

      Nhưng Chung ma ma biết lại đồng ý: “ tốt ngâm rượu làm gì, chủ tử chính là quý nhân đấy.”

      Phùng Liên Dung cười : “Cho Điện hạ uống, có được hay ?”

      Thái tử thường gặp nàng, đối nàng tốt, nàng cũng nguyện ý vì làm chút gì, nhưng nghĩ Thái tử thực thiếu gì cả, nàng liền muốn ngâm rượu cho uống. Khi còn ở nhà, mẫu thân thường làm cái này, nàng cũng học được chút ít, hơn nữa Thái tử cũng uống rượu, nàng cảm thấy rất sai.

      Chung ma ma lập tức liền : “Được, được, muốn ủ rượu gì?”

      “Ta nhớ mẫu thân thường ủ cho phụ thân và ca ca uống, có thể sáng mắt giải trừ mệt nhọc, thích hợp nhất cho người đọc sách.” Nàng nghĩ nghĩ, ra mấy vị thuốc, “Có nhục thung dung, viễn chí, ngụ vị tử, tục đoạn, quả mâm xôi, hình như còn có thịt cây thù du.”

      Chung ma ma liền gọi Đại Lý tới.

      Kết quả Đại Lý còn chưa chạy tới trước mặt, cũng biết Tiểu Lý từ đâu vọt ra, nôn nóng sốt ruột : “Ma ma, có chuyện gì phân phó a?”

      Chung ma ma buồn cười, hai tiểu tử này còn tranh nhau.

      Có điều lần trước Đại Lý lấy chậu dầu, lần này liền để Tiểu Lý làm chút chuyện.

      “Chủ tử muốn chút dược liệu, lấy được sao?” Chung ma ma hỏi.

      Tiểu Lý vội : “Chuyện này dễ mà, trong cung có hiệu thuốc.”

      Chung ma ma cười nhạo tiếng: “ có ngự y khai đơn thuốc, người ta cho ngươi?”

      Tiểu Lý lập tức ngây người.

      Chung ma ma lắc đầu: “Liều lĩnh, còn biết quy củ của hiệu thuốc nữa, chủ tử muốn dược liệu, cũng phải kê đơn, ngươi mời Hồ đại phu theo, hoặc là Kim đại phu cũng được.

      Lý Lý vội vàng .

      Hai vị đại phu này tuy rằng cũng xuất từ Thái y viện, nhưng cấp độ, phẩm chất là thấp nhất, đủ tư cách xem bệnh cho Hoàng đế, Hoàng thái hậu, Thái tử, Thái tử phi. Cũng chỉ có quý nhân, chiêu nghi sinh bệnh mới có thể gọi bọn họ tới bắt mạch.

      Tiểu Lý rất nhanh liền dẫn Kim đại phu đến.

      Phùng Liên Dung vừa nhìn thấy , trái tim liền nhảy dựng lên.

      Bắt đầu nhớ lại chuyện trước kia, làm trái tim nàng đều phát đau.

      Năm ấy chính là Kim đại phu xem bệnh cho nàng, nhưng là thấy tốt, Kim đại phu là người tốt, dùng hết toàn lực, thậm chí còn giúp nàng mời Ngô thái y đến, nhưng mà vẫn có đường xoay chuyển, nàng vẫn thể nào sống lại.

      Thấy Phùng quý nhân nhìn chằm chằm vào mình, mặt Kim đại phu chậm rãi đỏ lên, Kim đại phu còn trẻ mà.

      Chung ma ma thấy Phùng Liên Dung thất thố, vội vươn tay kéo tay áo nàng.

      Phùng Liên Dung thế này mới lấy lại tinh thần.

      “Kim đại phu, phiền toái ngài xem hộ ta, ta muốn ủ rượu, mấy vị dược liệu này có đúng .” Giọng điệu của nàng hết sức khách khí.

      Kim đại phu có chút thụ sủng nhược kinh, nghe Phùng Liên Dung , gật đầu : “ có gì đúng, có điều thêm chút ngưu tất, chút ba kích thiên tốt hơn.”

      Phùng Liên Dung lại hỏi: “Ta là định ủ rượu cho Điện hạ uống, Kim đại phu, ngài có thể chắc chắn có chỗ nào đúng ?”

      Nghe được là cho Thái tử uống, Kim đại phu trầm ngâm lát mới : “ sai, Điện hạ có thể uống, hơn nữa phần tâm ý này của quý nhân sai.”

      Nhận được cổ vũ, Phùng Liên Dung rất cao hứng.

      Chung ma ma nhét cho Kim đại phu chút bạc.

      Kim đại phu nhận, cười : “Là bổn phận của chúng ta, quý nhân cũng cần đưa bạc.”

      Phùng Liên Dung nghĩ, Kim đại phu người tốt, còn chính trực như vậy.

      Đợi Kim đại phu viết đơn thuốc xong, Phùng ma ma tự mình tiễn .

      Tiểu Lý cầm đơn thuốc lấy thuốc.

      Phùng Liên Dung lại sai Đại Lý đến cục tửu thố lấy vò rượu nguyên chất về, sai hai tiểu hoàn môn khác là Tào Thọ và Phương Tôn mua cái giã thuốc.

      Những việc này cũng phải việc khó.

      Chỉ mất nửa ngày, những thứ đó lần lượt đến tay.

      Chung ma ma tò mò: “Bây giờ làm gì nữa?”

      Phùng Liên Dung vén tay áo lên.

      “Ôi, chủ tử còn tự mình làm à, nhiều người như vậy cần chủ tử tự làm đâu, là được.” Chung ma ma khuyên nhủ.

      Phùng Liên Dung nghe.

      Tự mình ủ rượu mới có thành ý, với lại nàng rảnh rỗi mà.

      Nàng nghĩ muốn tìm chút chuyện để làm.

      Phùng Liên Dung tự mình rửa sạch dược liệu, chờ dược liệu khô, lại ngồi đó giã thuốc.

      Kết quả còn chưa giã thuốc xong, Thái tử đến.

      Phùng Liên Dung cầm cái giã thuốc trong tay, còn chưa kịp buông.

      Nàng khó hiểu, sao thấy người báo, đường đến đây?

      ra là Thái tử thẳng vào đây, ai nhìn thấy cũng bảo đừng lên tiếng, đỡ phải lát nữa Nguyễn quý nhân và Tôn quý nhân đến, ngại phiền.

      làm gì vậy?” Thái tử tiến vào liền thấy nàng ngồi, tay cầm cái giã thuốc, tới gần thấy trong cối giã thuốc đầy dược liệu, đại bộ phận đều nát, vị thuốc nồng đậm, đầy cả căn phòng.

      Phùng Liên Dung ngơ ngác : “Là, là…”

      “Là cái gì?” Mắt Thái tử tràn đầy ý cười, “Là ủ rượu cho ta sao?”

      Phùng Liên Dung hai mắt mở to, cái giã thuốc cạch cái rơi xuống cối.

      Thái tử buồn cười: “Nàng làm cái gì, ta biết đâu?”

      Trong khoảng thời gian này, những người đó đều biết Phùng Liên Dung là sủng của , phàm là nàng có gió thổi cỏ lay gì, bọn họ đều cho Thái tử. Hôm nay vừa mới nghe giảng bài xong, Hoàng Ích Tam Phùng Liên Dung sai người lấy thuốc, lại mua rượu, muốn ngâm rượu cho uống.

      Vậy nên đến đây.

      Phùng Liên Dung có chút tức giận, nàng vốn muốn đợi rượu được ủ tốt rồi mới với , bây giờ khen ngược, rượu còn chưa ủ được, cái gì kinh hỉ đều còn.

      Nàng cầm giã dược yên lặng giã thuốc.

      Thế nhưng lại để ý đến Thái tử.

      Bên cạnh cung nhân đều đổ mồ hôi lạnh.

      Chung ma ma trong lòng , lá gan lớn, còn dám dùng tiểu tính tình với Thái tử.

      Bà kém chút nhịn được muốn chen vào .

      Thái tử lại có gì vui, vươn tay bóp mặt nàng hỏi: “Thế nào, còn giận ta rồi hả?”

      có a, thiếp thân vội thôi.” Phùng Liên Dung cũng dám gì, chỉ là thanh rầu rĩ.

      Thái tử là người thông minh, rất nhanh liền hiểu vì sao nàng như vậy.

      “Được, lần tới nàng ủ rượu được rồi, lấy ra cho ta, ta cho phép người khác cho ta, được ?”

      Phùng Liên Dung lập tức cao hứng: “ ?”

      .”

      “Nhưng là Điện hạ biết đến rồi, cơ mà ta lấy rượu ra Điện hạ cũng biết đó là rượu gì, phải sao?” Phùng Liên Dung giã lát mới phát vừa rồi mừng hụt.

      Thái tử ha ha cười rộ lên.

      Phùng Liên Dung bị trêu đùa, tức giận đến tiếp tục giã thuốc.
      Last edited: 3/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Sủng phi – Cửu Lam.

      Chương 16: Khoảng cách giữa huynh đệ.

      Typer: ngocyenphung.

      Thái tử vẫn đợi đến khi nàng cho dược liệu vào trong vò mới .

      Ủ rượu này, vào mùa xuân hạ đại khái khoảng 5 ngày, thời gian rất ngắn, cho nên rất nhanh có thể uống được.

      Chung ma ma lại có chút lo lắng: “ biết uống vào có bị làm sao ? ”

      Tuy rằng Kim đại phu cũng xác nhận thành vấn đề, nhưng Thái tử là ai, đó là Hoàng đế tương lai, vạn nhất xảy ra chút sai sót, còn có thể được? chỉ bà, ngay cả đầu Phùng quý nhân cũng phải chuyển nhà đấy, Chung ma ma tự nhiên thể khinh thường.

      Phùng Liên Dung lạnh nhạt gật đầu: “ có người thử trước mà. ”

      Chung ma ma nghĩ, quả vậy.

      Có điều bà vẫn có khinh thường, vò rượu này sớm muộn gì đều gọi người xem, sợ người có lòng làm chuyện xấu.

      Phùng Liên Dung đương nhiên ngăn cẳn bà.

      Lại Hồ quý phi nằm ở giường đoạn thời gian, nhưng là Hoàng thượng nghe được, lần nào mà đến thăm bà ta?

      Biện pháp này được.

      Hồ quý phi lập tức liền hết bệnh, bà cũng muốn lại kiên trì uống thuốc đắng.

      “ Nghe nhà Hoài vương còn ở đây? ” Bà ta hỏi.

      Cung nữ Huệ Tâm : “ Hồi nương nương, đúng vậy, có điều nô tì nghe mấy ngày nữa trở về Hoa Tân phủ. ”

      Hồ quý phi cười lạnh đứng lên: “ có việc gì lại ân cần, phải gian tức trộm cắp, có chuyện gì mà hàng năm nhất định phải đến chuyến? Vương gia khác giống Hoài vương vậy, cho rằng và Hoàng thượng tình cảm có bao nhiêu tốt, cho rằng trong cung là nhà mình, thích đến đến? ”

      Bà ta thích Hoài vương chút nào.

      Tuệ Linh cười tiến vào : “ Nương nương, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử đến đây thăm ngài nè. ”

      Hồ quý phi vội kêu cung nhân chuẩn bị chút đồ ăn, dặn dò: “ Bảo phòng bếp làm chút trứng bồ cầu rán, nhũ bánh, còn có mật quýt, bọn họ mới nghe giảng bài xong, nhất định là đói bụng. ”

      Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử tiến vào, hướng Hồ quý phi thi lễ.

      Hồ quý phi vẫy tay gọi bọn họ đến gần, ôm vào trong ngực, nhìn trái nhìn phải.

      Hai đứa con này lớn lên đều giống Hoàng thượng, chỉ là Tam hoàng tử nhìn sơ qua bình thường chút, Tứ hoàng tử lại thông minh lanh lợi, Hồ quý phi thương nhất, bà ta biết, Hoàng thượng cũng vậy.

      “ Mẫu phi hết bệnh chưa? ” Hai vị hoàng tử hỏi.

      Hồ quý phi cười : “ Tốt rồi, thoải mái hơn nhiều. ”

      Phòng bếp rất nhanh bưng đồ ăn lên.

      Hồ quý phi thúc giục bọn họ: “ Thừa dịp còn nóng ăn , nhìn hai đứa các con này, đều gầy, dạo này đọc sách vất vả ? ”

      tính vất vả, chính là ... ” Tứ hoàng tử cúi đầu, có chút ủy khuất.

      Tam hoàng tử : “ Lý đại nhân cầu khắc nghiệt, phàm là viết chữ gì tốt, đều phải phạt viết lại trăm lần, Tứ đệ tuổi còn , cũng có chút ăn tiêu. ”

      Hồ quý phi đau lòng, đỏ mắt : “ Ngô nhi ngoan, khó cho con, nhưng vẫn phải học cho tốt, Hoàng thượng biết Ngô nhi khắc khổ như vậy, nhất định rất cao hứng. Ngô nhi cũng hi vọng phụ hoàng có thể thương Ngô nhi nhiều hơn phải nào? ”

      Tứ hoàng tử dạ tiếng.

      Hồ quý phi ôn nhu xoa xoa đầu , lại hỏi Tam hoàng tử: “ Hôm nay Lý đại nhân dạy những gì? ”

      Tam hoàng tử còn do dự chưa , Tứ hoàng tử cướp lời : “ Dạy chúng con quân thần chi lễ, còn dù là giữa huynh đệ cũng phải giống nhau, Thái tử ca ca đối con, còn có Tam ca mà đó là Quân ... ”

      còn chưa xong, sắc mặt Hồ quý phi vô cùng khó coi.

      Lý đại nhân, dạy học kiểu gì vậy?

      Bà ta vốn hy vọng Lý đại nhân dạy hai đứa con trai này của bà ta giống như dạy Thái tử làm cho bọn họ học thức uyên bác, có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết trị quốc, biết đánh giặc, mà phải là để Lý đại nhân dạy hai đứa con trai bà ta cái gì là quân thần chi lễ, tại Thái tử là Hoàng thượng sao?

      Hồ quý phi giận kiềm chế được.

      Tam hoàng tử : “ Mẫu phi bớt giận, Lý đại nhân phải chỉ dạy mấy cái này, hôm nay vừa vặn đến lễ nghi. ”

      Nhưng Hồ quý phi nào có nghe, bà ta cảm thấy Lý đại nhân này cần phải đổi.

      Nhưng mà, bây giờ Hoàng thượng cũng để ý đến bà ta, làm thế nào để thành đây? Hồ quý phi đau đầu.

      Tam hoàng tử lớn tuổi hơn chút, mười ba tuổi, hiểu tâm tư của mẹ ruột, nhưng mà trời sinh giản dị có ý nghĩ như vậy, cũng hiểu, vì sao mẫu thân thế nào cũng muốn tranh vị trí này? chút cũng biết làm Hoàng đế có cái gì tốt, so sánh với nhau, làm Phiên vương còn tự tại chút.

      Tam hoàng tử : “ Mẫu phi, ngài cũng cần với phụ hoàng, Lý đại nhân dạy rất tốt, tuy rằng Tứ đệ mệt mỏi chút, nhưng chữ viết tốt hơn trước kia, có phải , Tứ đệ? ”

      Tứ hoàng tử gật gật đầu.

      Hồ quý phi nheo mắt lại : “ Cũng thế, chuyện này vội, có điều các con nghe chút liền thôi, Lý đại nhân cũng phải cái gì đều . ” Lại hỏi bọn họ khóa cưỡi ngựa bắn cung, bản triều đối nội mặc dù được cho là yên ổn, nhưng ngoại như hổ rình mồi, Lịch đại Hoàng triều đến đều có kinh nghiệm thân chinh, há có thể hiểu cưỡi ngựa bắn cung.

      Kết quả Tứ hoàng tử cáo trạng: “ Đại ca đưa Tam ca cây cung Ngưu Giác đấy. ”

      Tam hoàng tử kịp ngăn cản, vội cúi đầu xuống.

      Hồ quý phi tức giận: “ Con nhận cung của làm gì? ”

      Tam hoàng tử hé răng.

      “ Con chẳng lẽ còn thiếu cây cung à? Con cũng là Hoàng tử, cái gì mà có? ” Hồ quý phi trách mắng, “ Trả lại cho ta, có nghe ? ”

      Tam hoàng tử phải đồng ý.

      Hai người ra đến cửa điện, Tam hoàng tử đuổi hết người bên cạnh , nhìn Tứ hoàng tử : “ Tứ đệ, sau này đệ đừng cái gì cũng cho mẫu phi. ”

      Tứ hoàng tử khó hiểu: “ Vì sao, bà chính là mẫu phi của chúng ta mà. ”

      Tam hoàng tử thấp giọng : “ Chúng ta đây là vì tốt cho mẫu phi, Tứ đệ, mẫu phi mỗi ngày đều bận rất nhiều việc, chúng ta mọi việc đều cho bà, vậy phải là thêm phiền toái cho bà sao, về sau đệ muốn hỏi gì, hỏi ta cũng được, biết ? ”

      Tứ hoàng tử nhíu nhíu mày: “Đây phải là gạt mẫu phi sao? ”

      Tam hoàng tử tức giận: “ Vậy đệ cứ việc , sau này cũng đừng mong ta mang đệ chơi. ”

      Tứ hoàng tử vội : “ Tam ca, đệ đệ nghe huynh, , Tam ca huynh chớ lại tức giận. ”

      Trong cung đứa ít, Nhị hoàng tử sớm được phong vương ra ngoài, Thái tử dùng nhiều thời gian đọc sách, hai người là huynh đệ cùng mẹ, có chút sống nương tựa lẫn nhau, cảm tình là vô cùng tốt. Tứ hoàng tử cũng thích kề cận Tam hoàng tử, Tam hoàng tử thế này mới lại lộ ra khuôn mặt tươi cười.

      Chờ trở lại cung Cảnh Dương của mình, Tam hoàng tử lấy cây cung đó ra, đồng ý Hồ quý phi rồi, vậy khẳng định phải trả, bằng về sau Hồ quý phi nhất định còn muốn hỏi .

      Tam hoàng tử thở dài, lúc Thái tử đưa cây cung này, rất thích, dùng cũng vừa tay, là đáng tiếc.

      về phía Đông cung.

      Thái tử nhìn thấy , liền cười : “ Vừa khéo, theo giúp ta cùng nhau ăn cơm. ”

      Tam hoàng tử : “ cần, Đại ca, ta ... ”

      Thái tử phát cây cung trong tay .

      khẽ cười cười : “ Tam đệ, đệ là muốn cùng ta bắn cung sao? ”

      phải. ” Tam hoàng tử ngập ngừng. Chuyện này cũng khó ra miệng.

      Trước khi Tứ hoàng tử chưa sinh ra, trước khi chưa lớn lên, , Nhị hoàng tử, Thái tử đều cùng nhau đọc sách. Thái tử thường mang và Nhị hoàng tử chơi, dạy bọn họ rất nhiều này nọ. Cho nên Tam hoàng tử tuy rằng thường bị Hồ quý phi nhắc nhở, nhưng Thái tử vẫn luôn đối rất tốt, có biện pháp thù người Đại ca này.

      Thái tử hiểu , : “ Ta thấy bộ cung này to hơn đệ chút, lần tới ta lại tìm cái khác thích hợp hơn đưa cho đệ. ”

      vươn tay.

      Tam hoàng tử nhàng thở ra, lời này cần tự mình , đỏ mặt đặt cây cung vào tay Thái tử.

      Thái tử nhận cung, đặt lên bàn.

      Tam hoàng tử có lỗi : “ Đại ca, quấy rầy huynh ăn cơm rồi. ”

      sao. ” Thái tử hỏi, “ Đệ cùng ta ăn sao? ”

      cần. ” Tam hoàng tử , “ Ta bên kia cũng dọn cơm xong rồi, khỏi phải lãng phí. ”

      Thái tử cười cười: “ Tốt. ”

      Tam hoàng tử liền cáo từ rời .

      Thái tử quay đầu lại nhìn cây cung.

      Lúc trước thấy Tam hoàng tử thích bắn tên, mới tìm đưa cho , kết quả có người rất hài lòng.

      Thái tử cười lạnh tiếng, giao cây cung cho Nghiêm Chính: “ Thu lại . ”

      Hoàng thượng dùng xong bữa tối, ra ngoài tiêu thực.

      Ông vẫn luôn có thói quen này, nhất là khi trời ấm, gần như là kiên trì.

      Hôm nay khi đến Ngự Hoa viên, lại nghe thấy hồi tiếng đàn thanh u, đánh vỡ hoàng hôn yên tĩnh, ông khỏi nghỉ chân, nghiêng lỗ tai lắng nghe. Tiếng đàn này mới đầu là du dương êm tai, tới cuối cùng, lại như oán như mộ, như khóc như tố, lượn lờ dứt.

      Hoàng thượng khẽ thở dài cái.

      Tiếng đàn này trước đây ông thường nghe, sau này Hồ quý phi tay bị thương, có ba bốn năm khảy đàn, lần này khỏi lại gợi lên cảnh hai người cầm sắt hài hòa khi đó.

      Hoàng thượng vào sâu hơn.

      rất xa, chỉ thấy bóng dáng yểu điệu ngồi trong bụi hoa, mặt bên xinh đẹp động lòng người, đôi bàn tay như bướm bay tán loạn, nhàng dừng cầm.

      Hoàng thượng trong lòng khỏi rung động.

      Ông hồi lâu thấy Hồ quý phi rồi.

      Lúc này dưới lòng bàn chân lại phát ra tiếng lạo xạo, ông cẩn thận dẫm lên khối đá vụn.

      Hồ quý phi quay đầu lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.

      “ Hoàng thượng. ” Bà ta đứng lên, cẩn thận : “ Thiếp thân quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng, thiếp thân ngay đây. ”

      Bà ta sai người cầm cầm.

      Hoàng thượng : “ Ái phi gấp gì chứ. ”

      Mắt Hồ quý phi lập tức liền đỏ, cúi đầu : “ Thiếp thân biết Hoàng thượng muốn nhìn thấy thiếp thân. ”

      Hoàng thượng: “ Vậy ái phi còn ở đây đánh đàn? ”

      ai biết chạng vạng ông ra đây tản bộ.

      Hồ quý phi giọng khóc lên, che mặt : “ Nhưng là thiếp thân lại rất muốn gặp Hoàng thượng, ai bảo Hoàng thượng biết thần thiếp bị bệnh cũng chịu gặp, thiếp thân chịu nổi ... Là thiếp thân lòng tham, nên tới đây, khiến Hoàng thượng phiền chán. ”

      Lời này chữ nào là gỉa.

      Hoàng thượng lập tức mềm lòng.

      Mặc kệ Hồ quý phi giả vờ bệnh hay là đến đây đánh đàn, cũng chỉ vì gặp ông.

      Trong lòng bà tràn đầy là ông a.

      Chẳng sợ gần đây ông đối với bà tốt, bà vẫn toàn tâm toàn ý thích ông.

      Hoàng thượng tiến lên phía trước, ôm Hồ quý phi vào trong lòng, vỗ : “ lớn như vậy, còn tưởng rằng bản thân là tiểu nương à, quần áo mặc ít như vậy, lạnh? ”

      Bà ta ngẩng đầu lên, môi vừa vặn xẹt qua gò má Hoàng thượng.

      Hương xông vào mũi, Hoàng thượng cũng có chút tâm ý viên mãn, ôm lấy Hồ quý phi về.

      Hồ quý phi khóe miệng cong lên, cười còn ngọt hơn cả mật ong.
      Last edited by a moderator: 5/5/15

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Đúng là hồ ly tinh quý phi :yoyo27:

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 17. Uống rượu.

      Editor: Linh

      Đêm đó Hoàng thượng ngủ tại cung Trường Xuân.

      Hoàng thái hậu biết chuyện, đầu lại bắt đầu đau.

      Mới bao lâu, Hồ quý phi dỗ được nhi tử này của bà quay lại.

      Có điều cũng đúng, có Hoàng hậu cọc gỗ làm nền, Hồ quý phi phong tình vạn chủng, cần đoán cũng biết ai thắng. Trong cung này cũng người nào có bộ dáng đẹp hơn Hồ quý phi, buổi sáng Hoàng thái hậu uống bát sữa, mấy cái nhũ bánh liền muốn ăn nữa.

      Hoàng thượng đến thỉnh an bà.

      Hoàng thái hậu nhìn ông cực vừa mắt, lúc này Hoài vương còn ở đây, Hoàng thái hậu khỏi nghĩ rằng, nếu năm đó cho Hoài vương làm Hoàng đế, ở đâu ra có chuyện hư hỏng như vậy?

      Hoài vương làm việc chắc chắn hơn Hoàng đế nhiều.

      Chỉ tiếc, Hoàng thượng là Trưởng tử, bất luận như thế nào đều phải do làm Thái tử, lại tiếp, là có chút ủy khuất Hoài vương, luận đến tài cán, vốn là người thích hợp làm Hoàng đế nhất.

      Hoàng thái hậu : “Tam đệ ngươi sắp phải về rồi.”

      Hoàng thượng nhìn Hoài vương cái: “Sao ở đây thêm mấy ngày nữa? Có ngươi ở đây, nơi này của mẫu hậu cũng náo nhiệt chút.”

      Hoài vương cười : “Trong phủ còn có chút chuyện phải xử lý, cũng thể ở bên ngoài lâu dài, loạn mất.”

      Nhưng Triệu Thục ỷ vào trong lòng Hoàng thái hậu chịu đứng lên, làm nũng : “Hoàng tổ mẫu, Thục nhi muốn đâu, có thể ở đây ạ? Giống như hồi đó, ở thời gian ngắn, mẫu thân đón Thục nhi về, được ạ?”

      Hoài vương sẵng giọng: “ bậy bạ gì đấy, đừng làm phiền Hoàng tổ mẫu con!”

      Hoàng thái hậu ngược lại rất thích Triệu Thục.

      Trong cung này quả thiếu đứa , cũng chỉ có mình Tam công chúa tuổi nhất, nhưng là Tam công chúa tính cách buông, thích chuyện. Mỗi lần về nàng đều ngồi yên chỗ ngẩn người, hỏi nàng cái gì nàng mới trả lời cái đó, giống Triệu Thục, đặc biệt thiên chân khả ái.

      Thấy Hoàng thái hậu do dự, Hoàng thượng : “ bằng để Thục nhi ở đây , khi nào nhớ nhà Trẫm lại phái người đưa con bé trở về.”

      Hoài vương phi vội , “Thục nhi tùy hứng lắm, sợ mệt mẫu hậu.”

      Hoàng thái hậu lúc này cũng hạ quyết định: “Cứ như vậy , hoặc là, các ngươi bỏ được Thục nhi, thôi vậy.”

      “Làm sao có thể, mẫu hậu thích đó là phúc khí của Thục nhi.” Hoài vương phi đương nhiên đồng ý.

      Triệu Thục cũng rất cao hứng, ôm cổ Hoàng thái hậu buông.

      Hoài vương đến gần khuyên nhủ Hoàng thượng: “Hữu Đường tuy còn trẻ nhưng giỏi văn giỏi võ, lòng dạ lại rộng rãi, chỉ cần học hỏi kinh nghiệm, Hoàng thượng nên càng tin tưởng hơn chút.”

      Hoàng thượng nghe xong, gật gật đầu: “Ngươi đều như vậy, Hữu Đường tự nhiên là tốt.”

      Hoàng thái hậu vừa lòng.

      Nếu Hoài vương có thể ở Kinh thành tốt rồi, Hoàng thái hậu nghĩ, cố gắng thường xuyên khuyên nhủ Hoàng thượng, chuyện gì cũng đều có thể thuận lợi hơn chút. Có điều đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua của bà, dù sao đất phong của Hoài vương ở Hoa Tân phủ, phải muốn sửa liền sửa.

      Chốc lát sau cả nhà Hoài vương liền cáo từ rời kinh.

      Lúc này, rượu Phùng Liên Dung ngâm cũng được uống rồi.

      Như là tâm ý tương thông, đêm đó Thái tử triệu nàng đến chính điện.

      Phùng Liên Dung kêu tiểu hoàng môn xách theo vò rượu này liền .

      Thái tử vừa nhìn thấy nàng liền hỏi: “Nàng xách gì vậy?”

      Phùng Liên Dung ngây ngẩn cả người, phải là biết nhất thanh nhị sở rồi sao, sao còn hỏi nữa? Nhưng sau khi hiểu lòng cũng tràn đầy
      [​IMG]
      [​IMG][/IMG]

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17. Uống rượu.

      Editor: Linh

      Đêm đó Hoàng thượng ngủ tại cung Trường Xuân.

      Hoàng thái hậu biết chuyện, đầu lại bắt đầu đau.

      Mới bao lâu, Hồ quý phi dỗ được nhi tử này của bà quay lại.

      Có điều cũng đúng, có Hoàng hậu cọc gỗ làm nền, Hồ quý phi phong tình vạn chủng, cần đoán cũng biết ai thắng. Trong cung này cũng người nào có bộ dáng đẹp hơn Hồ quý phi, buổi sáng Hoàng thái hậu uống bát sữa, mấy cái nhũ bánh liền muốn ăn nữa.

      Hoàng thượng đến thỉnh an bà.

      Hoàng thái hậu nhìn ông cực vừa mắt, lúc này Hoài vương còn ở đây, Hoàng thái hậu khỏi nghĩ rằng, nếu năm đó cho Hoài vương làm Hoàng đế, ở đâu ra có chuyện hư hỏng như vậy?

      Hoài vương làm việc chắc chắn hơn Hoàng đế nhiều.

      Chỉ tiếc, Hoàng thượng là Trưởng tử, bất luận như thế nào đều phải do làm Thái tử, lại tiếp, là có chút ủy khuất Hoài vương, luận đến tài cán, vốn là người thích hợp làm Hoàng đế nhất.

      Hoàng thái hậu : “Tam đệ ngươi sắp phải về rồi.”

      Hoàng thượng nhìn Hoài vương cái: “Sao ở đây thêm mấy ngày nữa? Có ngươi ở đây, nơi này của mẫu hậu cũng náo nhiệt chút.”

      Hoài vương cười : “Trong phủ còn có chút chuyện phải xử lý, cũng thể ở bên ngoài lâu dài, loạn mất.”

      Nhưng Triệu Thục ỷ vào trong lòng Hoàng thái hậu chịu đứng lên, làm nũng : “Hoàng tổ mẫu, Thục nhi muốn đâu, có thể ở đây ạ? Giống như hồi đó, ở thời gian ngắn, mẫu thân đón Thục nhi về, được ạ?”

      Hoài vương sẵng giọng: “ bậy bạ gì đấy, đừng làm phiền Hoàng tổ mẫu con!”

      Hoàng thái hậu ngược lại rất thích Triệu Thục.

      Trong cung này quả thiếu đứa , cũng chỉ có mình Tam công chúa tuổi nhất, nhưng là Tam công chúa tính cách buông, thích chuyện. Mỗi lần về nàng đều ngồi yên chỗ ngẩn người, hỏi nàng cái gì nàng mới trả lời cái đó, giống Triệu Thục, đặc biệt thiên chân khả ái.

      Thấy Hoàng thái hậu do dự, Hoàng thượng : “ bằng để Thục nhi ở đây , khi nào nhớ nhà Trẫm lại phái người đưa con bé trở về.”

      Hoài vương phi vội , “Thục nhi tùy hứng lắm, sợ mệt mẫu hậu.”

      Hoàng thái hậu lúc này cũng hạ quyết định: “Cứ như vậy , hoặc là, các ngươi bỏ được Thục nhi, thôi vậy.”

      “Làm sao có thể, mẫu hậu thích đó là phúc khí của Thục nhi.” Hoài vương phi đương nhiên đồng ý.

      Triệu Thục cũng rất cao hứng, ôm cổ Hoàng thái hậu buông.

      Hoài vương đến gần khuyên nhủ Hoàng thượng: “Hữu Đường tuy còn trẻ nhưng giỏi văn giỏi võ, lòng dạ lại rộng rãi, chỉ cần học hỏi kinh nghiệm, Hoàng thượng nên càng tin tưởng hơn chút.”

      Hoàng thượng nghe xong, gật gật đầu: “Ngươi đều như vậy, Hữu Đường tự nhiên là tốt.”

      Hoàng thái hậu vừa lòng.

      Nếu Hoài vương có thể ở Kinh thành tốt rồi, Hoàng thái hậu nghĩ, cố gắng thường xuyên khuyên nhủ Hoàng thượng, chuyện gì cũng đều có thể thuận lợi hơn chút. Có điều đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua của bà, dù sao đất phong của Hoài vương ở Hoa Tân phủ, phải muốn sửa liền sửa.

      Chốc lát sau cả nhà Hoài vương liền cáo từ rời kinh.

      Lúc này, rượu Phùng Liên Dung ngâm cũng được uống rồi.

      Như là tâm ý tương thông, đêm đó Thái tử triệu nàng đến chính điện.

      Phùng Liên Dung kêu tiểu hoàng môn xách theo vò rượu này liền .

      Thái tử vừa nhìn thấy nàng liền hỏi: “Nàng xách gì vậy?”

      Phùng Liên Dung ngây ngẩn cả người, phải là biết nhất thanh nhị sở rồi sao, sao còn hỏi nữa? Nhưng sau khi hiểu lòng cũng tràn đầy

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :