Chương 10. Tự thương tổn nghìn.
Editor: Linh
Hễ là trong Phù Ngọc điện có chút chuyện, nội điện Đông cung nhất định biết đến.
Giờ khắc này, trong lòng Lý ma ma cực kì thoải mái.
Phùng quý nhân này ban đầu cũng nhìn ra, tiểu nương nhìn đơn thuần như vậy, nghĩ tới tâm cơ sâu như thế. Vậy mà lại thừa dịp đại gia trốn nhật thực, tìm cơ hội bồi Thái tử, Thái tử còn thưởng chậu vàng cho nàng.
Trong cung, có thể sử dụng chậu vàng cũng phải người bình thường.
Phùng quý nhân có tư cách gì?
Lý ma ma khó tránh khỏi muốn nhắc nhở Thái tử phi.
Thái tử phi nghe xong, tự nhiên cũng có chút ý tưởng.
Dù gì nàng ta cũng là Thái tử phi, Thái tử xem nhật thực thế nhưng lại cùng nàng ta tiếng, khỏi để nàng ta vào mắt. Hơn nữa, nhật thực này đó có gì đẹp mắt, phải là cái gì may mắn, chỉ biết đưa tới vận rủi, phải sao, bên kia bị cháy kìa.
Thái tử phi đứng dậy muốn đến chỗ Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu nằm nghiêng sạp, cung nhân bóp chân cho bà.
Nàng có tuổi, kiến thức rộng rãi, cũng sợ nhật thực. Vừa rồi ngay ở trong phòng nhìn bên ngoài tối đem, nhớ đến lần đầu tiên bà nghe được hai từ nhật thực này. Lúc ấy mới sáu tuổi, phủ Vũ An hầu bọn họ cũng rối thành nùi, chỉ có mình Vũ An hầu sợ.
Bà được mẫu thân ôm trốn vào trong phòng.
Ngày đó, cũng là như vậy, sáng rồi tối, tối rồi lại sáng.
Phụ thân bà xem nhật thực, nhưng cả đời này phụ thân đều vinh quang, cũng chính bởi vì như thế, năm đó bà mới có thể làm Hoàng hậu.
Thái tử phi đến ngắt bà nhớ lại.
Hoàng thái hậu cười hỏi: “Sao lại đến đây vào lúc này?”
Thái tử phi có chút sốt ruột: “Tổ mẫu, chỗ Điện hạ bị cháy kìa.”
“À, là vì chuyện này.” Hoàng thái hậu cười cười, “chuyện thôi mà.”
Loại chuyện này thế nhưng thành việc .
Thái tử phi ngẩn ra.
Hoàng thái hậu : “ phải lửa được dập rồi sao, đừng nóng vội mà rối loạn.”
“Nhưng là.” Thái tử phi nghiêm mặt, “Tổ mẫu, còn phải cháu dâu sợ có người mượn chuyện này gian lận sao.”
Hoàng thái hậu liếc nàng ta.
Cháu dâu này phải ngốc, chính là tuổi còn , đủ ổn trọng, hễ là có chút gió thổi cỏ lay, ngồi yên được, vậy sau này làm Hoàng hậu, còn phải mệt chết à? Suốt ngày trong cung, chuyện như vậy còn thiếu sao?
“ đến đây liền theo giúp ta ăn bữa cơm, có nhật thực làm khẩu vị ta cũng phải rất tốt, ngươi cũng chưa ăn phải ?” Hoàng thái hậu cố tình để ý tới.
Thái tử phi lòng như lửa đốt, nhưng cũng còn cách nào khác, chỉ phải cùng ăn chút.
Ra khỏi Thọ Khang cung, Thái tử liền đụng phải Thái tử ở đối diện tới.
Thái tử cũng bởi vì nhật thực qua , vội tới vấn an Hoàng thái hậu.
“Điện hạ.” Thái tử phi thi lễ.
Thái tử cười cười : “Sao nàng lại mình đến đây trước?”
Thái tử phi nghĩ còn phải vì chuyện bị cháy sao, chuyện nghiêm trọng như vậy, người hai người vẫn còn ung dung, nàng hỏi: “Điện hạ, ai phóng hỏa, tra ra được chưa?”
Lý ma ma đứng tại chỗ lo lắng suông.
Vừa thấy mặt, thăm hỏi chuyện này làm chi!
Nụ cười Thái tử nhạt hơn chút: “Chốc lát chưa tra ra được.”
“Sao lại chưa tra ra, nghiêm hình tra hỏi cũng được.” Thái tử phi nhắc nhở, “Điện hạ, cháy này khéo như vậy, chẳng lẽ Điện hạ biết vì sao?”
Thái tử hơi hơi nhíu mày: “A Yên, an tâm chút chớ nóng vội.”
Thái tử phi nghĩ, sao nàng ta có thể nóng nảy.
Thái tử vị này của gian khổ thế nào mới có được, vốn từ lúc sáu năm trước Hoàng thượng lên lập làm Thái tử, nhưng lại vẫn trì hoãn. Người sáng suốt đều biết, Hoàng thượng muốn lập Tam hoàng tử làm Thái tử, nếu phải quần thần cực lực phản đối, chỉ sợ sớm xong việc.
Bây giờ tuy là Thái tử, nhưng đường còn dài, ai biết lại có khúc chiết hay , chừng chỉ là chuyện cũng có thể thay đổi mọi chuyện.
Thái tử phi thở dài, biểu cảm lo lắng mặt rất sâu.
Thái tử nữa, xoay người về phía trước.
Lý ma ma vội hỏi: “Nương nương, ngài đây là làm gì đâu, Điện hạ cũng phải trẻ con, còn phải phải làm như thế nào sao?”
Thái tử phi : “Nếu biết, nên xem nhật thực!”
Trong lúc mấu chốt này, nên cụp đuôi làm người, an toàn chờ sau khi Hoàng thượng băng hà, thuận lợi lên đế vị.
Lý ma ma biết nàng ta vẫn còn tức giận, vẫn trách Thái tử với nàng ta muốn xem nhật thực, bằng Thái tử phi nhất định muốn ngăn cản.
Lý ma ma khuyên nhủ: “Đợi lát nữa nương nương vẫn nên cẩn thận cùng Điện hạ chuyện. Điện hạ là người có hùng tâm tráng trí, nhất định buông tha, bằng cũng chăm chỉ như thế.”
Về mặt học tập Thái tử tiêu rất nhiều thời gian, Thái tử phi cũng biết, nàng ta cắn cắn môi: “ còn bằng nhiều bồi Hoàng thượng.”
Nàng ta bước nhanh rồi.
Lý ma ma đau đầu.
Thái tử nhìn thấy Hoàng thái hậu, nhưng hai người lại nhắc đến câu nào về chuyện bị cháy, Hoàng thái hậu chỉ hỏi: “Ngươi xem nhật thực, gọi Phùng quý nhân hả? Phùng quý nhân này là…”
Thái tử nhân tiện : “Là người đầu năm mới Hoàng tổ mẫu hỏi chuyện nàng.”
“À, là nàng à.” Hoàng thái hậu nhớ, “Cười rất ngọt, bộ dạng cũng tốt, có điều hai quý nhân khác cũng tệ, sao ta lại nghe ngươi chỉ thưởng cho nàng? Còn có người thậm chí còn chưa thị tẩm?”
Thái tử cười cái: “Người người đều thưởng, đến lúc đó Hoàng tổ mẫu trợ cấp cho Tôn nhi đúng ?”
Hoàng thái hậu liền cười rộ lên, lại nghiêm mặt : “Nhà bình thường đều chú ý nhiều con nhiều phúc, chứ đừng trong cung chúng ta, phụ hoàng ngươi, rất ít nhi tử.”
Thái tử biết Hoàng thái hậu là nhắc nhở , cần độc sủng người.
Thái tử gật gật đầu, cũng có tiếp.
Đến ngày hôm sau, trong cung liền truyền quanh chuyện ngày xảy ra nhật thực. Hạ lửa, đốt quần áo Thái tử, ý tứ trong đó cũng , ý Thái tử đức chính, ông trời cũng thích.
Tiếng gió cùng nhau, trong triều còn có người châm ngòi thổi gió, dâng tấu chương muốn Hoàng thượng lần nữa suy xét chọn người làm Thái tử.
Nhưng vị Thái tử này cũng chỉ mới sắc lập được hai năm, còn là đa số văn võ bá quan dồn sức giúp. Bây giờ tấu chương này cũng dám muốn Hoàng thượng thay đổi chủ ý, có thể nghĩ, mấy vị quan viên này tự nhiên liền thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Chỉ mới vài ngày, bị buộc tội ngập đầu.
Nhưng mà, Hoàng thượng vẫn liên tục có động tĩnh gì.
Ngày hôm đó, Vĩnh gia công chúa tiến cung.
Nàng là nữ nhi đầu tiên của Hoàng thượng, cũng là Hoàng hậu sinh ra, cá tính kiêu ngạo ương ngạnh, vừa tới liền vào Càn Thanh cung nơi Hoàng thượng phê duyệt tấu chương hằng ngày.
Hoàng thượng cực kì sủng ái nữ nhi này, chỉ bởi vì nàng là trưởng nữ, còn là vì tính cách của Vĩnh Gia công chúa và ông ta rất hợp nhau.
Hoàng thượng thích nghe khúc, Vĩnh Gia công chúa cũng thích, Hoàng thượng thích ngắm cá, Vĩnh Gia công chúa cũng thích, Hoàng thượng thích ăn đậu hũ thối, những người khác tránh kịp, Vĩnh gia công chúa cũng thích.
Gần như là Hoàng thượng thích, Vĩnh Gia công chúa liền có thích.
Nữ nhi như vậy, mặc dù tính tình có chút cường hãn, Hoàng thượng vẫn nguyện ý bao dung.
“Phụ hoàng.” Vĩnh Gia công chúa vừa tới liền nhào vào trong lòng Hoàng thượng.
Nàng tuy rằng lập gia đình, nhưng tính tình vẫn đổi, trong cung, có công chúa nào dám làm càn như nàng. Hoàng thượng lại chút cũng tức giận, cười vỗ vỗ tay nàng : “Uyển Uyển tới vừa vặn, con xem, bức tranh này có phái bút tích thực hay ?”
Ông ta đặt bức tranh xuống bàn rồi mở ra.
Vĩnh Gia công chúa liếc nhìn từ xuống dưới, ánh mắt nheo lại, cẩn thận quan sát lát rồi mới : “Giả, Lý Hiền vẽ tranh thích dùng bút cùn, tranh này phải. Phụ hoàng, người nào sưu tầm cho người, có thể đánh mấy bản rồi.”
Hoàng thượng ha ha cười rộ lên: “Ánh mắt thực sắc, uổng công từ ta dạy con giám định và thưởng thức.”
Vĩnh Gia công chúa : “Vẫn là phụ hoàng lợi hại nhất, danh sư xuất cao đồ.”
Hoàng thượng càng thêm vui vẻ, lại lấy ra thêm mấy bức tranh thơ khác.
Hai người lại nhìn hồi lâu.
Vĩnh Gia công chúa ánh mắt cũng có chút mỏi, nhu nhu : “Phụ hoàng, người xem cái này làm gì đâu, mấy người Trầm đại nhân vô lý như vậy, người lại tước quan của bọn họ.”
Hoàng thượng sắc mặt khẽ biến thành trầm.
“Nữ nhi thấy là bọn họ chuyên tìm phiền toái cho phụ hoàng, đây là chuyện đùa hay sao? Phụ hoàng người cũng phải mất thời gian mới hạ quyết tâm lập Thái tử, ai cho bọn họ lá gan lớn vậy, làm chút chuyện này còn dám dâng tấu chương.”
ra tâm tình Hoàng thượng vốn kém, vừa rồi mới hơi chút tốt lên, nghe như thế, lại tốt rồi.
Vĩnh Gia công chúa biết nên dừng lại, cười hì hì : “Phụ hoàng, nữ nhi quấy rầy ngài, nữ nhi xem Hoàng tổ mẫu và mẫu hậu.”
Hoàng thượng khoát tay.
Vĩnh Gia công chúa bước .
Kết quả vừa đến cửa đại điện liền gặp Hồ quý phi.
Vĩnh Gia công chúa cười ha ha: “Mẫu phi, ngài đây là vội vàng tới đưa cơm cho phụ hoàng à?”
Ánh mắt nàng nhìn cung nữ, trong tay cung nữ này xách hộp đựng thức ăn, cần phải , đây nhất định là nước canh mà Hồ quý phi dày công hầm.
Phụ hoàng nàng chỉ thích món canh này.
Hồ quý phi cũng dự đoán được gặp phải nàng, cười : “Ngươi mới đến? Phò mã của ngươi đâu?”
“Ta tự mình tới.” Vĩnh Gia công chúa nhíu mày, “Mẫu phi, đừng để món canh bị lạnh, vẫn là mau vào .” Nàng kêu tiểu hoàng môn thông báo cho Hoàng thượng.
Kết quả tiểu hoàng môn ra, cúi đầu giọng : “Hoàng thương bận, bảo nương nương về trước.”
Nụ cười của Hồ quý phi liền cứng mặt.
Vĩnh Gia công chúa đắc ý nở nụ cười: “Ôi, mẫu phi, xem ra ngài tới khéo a. Vừa rồi phụ hoàng cùng ta nhìn tranh thơ hơn nửa ngày, quả cũng mệt mỏi.”
Hồ quý phi tức đến ngón tay đều run.
Vĩnh Gia công chúa này vĩnh viễn đều là khắc tinh của bà ta!
“Mẫu phi vẫn là đợi lát nữa lại tới thôi.” Vĩnh Gia công chúa giọng điệu chế nhạo, “Có điều đáng tiếc đồ ăn này, hâm lại lần, hương vị ngon rồi.”
Hồ quý phi lời, quay đầu bước .
Vĩnh Gia công chúa hừ ca đến chỗ Hoàng hậu.
“Mẫu hậu.” Nàng đứng ở cửa, giọng kêu.
Hoàng hậu cười vẫy tay: “Đứng ngốc ở đó làm gì, còn tiến vào.”
Vĩnh Gia công chúa liền nhào vào trong lòng bà, hai tay ôm thắt lưng bà buông, làm nũng : “Mẫu hậu cũng nhớ nữ nhi, nữ nhi tự mình đến, mẫu hậu liền cũng gọi nữ nhi đến.”
Hoàng hậu cười : “Con xuất giá, tự nhiên là đợi ở nhà chồng, sao còn có thể thường xuyên vào cung đây? Hôm nay đến là vì chuyện gì?”
Nhắc tới chuyện này, Vĩnh gia công chúa liền cao hứng: “Còn phải là vì Hữu Đường, ta chỉ biết, nhất định là Hồ quý phi làm chuyện tốt, chỉ tiếc, chiêu này của bà ta là giết địch 100, tự thương tổn 1000.”
Chương 11. An Khánh công chúa
Editor: Linh
Hoàng hậu nghe như thế, phản ứng lớn.
Vĩnh Gia công chúa liền chuyện vừa rồi cho Hoàng hậu nghe.
“Phụ hoàng cũng gặp bà ta, lúc này nhất định là tức giận.” Nàng cười hì hì, “Hồ quý phi cho rằng mình là ai, dù phụ hoàng sủng bà ta thế nào, bà ta cũng chỉ là phi tử, nhi tử bà ta lại thế nào cũng đảm đương nổi Thái tử.”
Hoàng hậu thấy nàng mặt mày hớn hở, miễn cưỡng cười cười.
Bà đối Hoàng thượng chết tâm, Hồ quý phi được sủng ái hay , bà muốn biết.
Vĩnh Gia công chúa thấy bà như thế, khỏi đau lòng.
Nàng trăm phương nghìn kế làm phụ hoàng thích, cuối cùng là vì ai?
Nhưng là mẫu thân nàng, lại chút ý chí chiến đấu cũng có!
May mắn Hoàng Thái hậu như Hoàng hậu, thưởng cho nàng, đưa nàng hộp ngọc trai, nàng mới còn khóc nhè.
“Là Chư Kỵ dâng lễ tới, từ ngươi thích cái này, lấy làm đồ trang sức .”
Vĩnh Gia công chúa mở hộp, chỉ thấy hạt châu bên trong hạt nào cũng đều rất tròn, có hạt to bằng đầu ngón tay cái, có hạt kém đầu ngón út là bao, màu trắng, màu vàng nhạt, màu hồng đều có, nàng thích, cười : “Cám ơn tổ mẫu.”
Hoàng thái hậu ôn nhu : “Ngươi cũng đừng trách mẫu hậu ngươi, mẫu hậu ngươi vì ngươi, có thể tính là tận tâm.”
Vĩnh Gia công chúa dạ tiếng.
Chính là sau khi nàng thành thân, mẫu hậu lại càng chưa gượng dậy nổi.
Nàng nhìn nổi.
Nàng muốn Hồ quý phi đời này đều đạt được!
Vĩnh gia công chúa đột nhiên cười tủm tỉm : “Hoàng tổ mẫu, có phải Nhị hoàng muội nên xuất giá rồi ?”
Hoàng thái hậu liếc xéo cháu mình cái: “Năm nay mười sáu, ngươi như vậy, là nên xuất giá. Có điều Hồ quý phi xem nàng như bảo bối, bình thường cũng hay đến chỗ ta, ngươi xem, nào có hiểu chuyện như ngươi.”
Vĩnh Gia công chúa cười : “Hoàng tổ mẫu, Nhị hoàng muội biết hiếu kính ngài, nhưng ngài thể cùng nàng so đo nha, hôn này của nàng vẫn cần ngài quan tâm đến.”
“Ta cân nhắc, có điều còn phải xem ý tứ của phụ hoàng ngươi.” Hoàng thái hậu biết Vĩnh Gia công chúa là tiểu quỷ, từ lúc nàng được sinh ra, liền cùng Hồ quý phi đấu chết ngừng, chính là cuối cùng cũng thể phân ra thắng bại.
Muốn hỏi Hoàng thượng càng sủng người nào hơn, có lẽ chính cũng ràng.
Vĩnh Gia công chúa vô cùng vui vẻ muốn xem Thái tử hoàng đệ của nàng.
Lúc này Phùng Liên Dung xem sách dạy đánh cờ.
Bảo Lan bày nước cờ cho nàng, làm đối thủ của nàng, nhưng thua hai ván rồi.
Thấy nàng cười tủm tỉm, dạo này Chung ma ma có chút vừa lòng nàng tùy hứng, liền : “Bảo Lan biết chơi cờ gì đâu, chủ tử muốn lợi hại, phải nô , thế nào cũng cần phải hơn hai ba năm mới được.” [đây là nữ chủ nhớ tình nghĩ kiếp trước của Chung ma ma nên mới nhịn bà ta, mỗi lần edit đến bà Chung ma ma này mình lại muốn đạp bà ta quá. Nô tài gì mà lại muốn nắm chủ tử trong tay, muốn chủ tử làm theo lời mình, làm theo ko vừa lòng, còn kháy này nọ. Thấy bực]
Phùng Liên Dung khóe miệng giật giật.
Chung ma ma thù dai .
Sao nàng biết chính mình đánh cờ tốt, phải chỉ giả vờ bản thân là cao thủ, vui vẻ chút thôi sao, nàng ngày nào cũng nhàn rỗi như vậy, chính mình thoải mái vui vẻ dễ dàng sao?
Chung ma ma còn muốn mát.
Phùng Liên Dung nhất thời tức giận, quăng đổ bàn cờ.
Chung ma ma lại có chút hối hận, bồi cười : “Nô đùa thôi, chủ tử, chủ tử người ngày ngày xem sách dạy đánh cờ, sao lại có tiến bộ chứ? Lần tới lại cùng Điện hạ chơi cờ, Điện hạ khẳng định khen chủ tử, đến đến, tiếp tục chơi .”
Phùng Liên Dung nhìn nhin bà, đây là đánh chửi người xong lại cho quả táo?
Chung ma ma coi nàng là đứa à.
Phùng Liên Dung : “Bảo Lan ngươi lui xuống , Chung ma ma ngươi tới bày nước cờ.”
Chung ma ma lập tức sững sờ, bà tốt xấu gì cũng là ma ma, đúng .
“Lão nô, chuyện này...”
“Đến bày.” Phùng Liên Dung nghiêm khuôn mặt nhắn.
Chung ma ma chỉ phải ngồi vào.
Chính là tay còn chưa động đến quân cờ, người của Thái tử phi đến truyền lời, gọi nàng cùng ngắm hoa.
Phùng Liên Dung giật mình.
Từ khi nàng sống lại đến nay, buối sáng Thái tử phi đều gặp các nàng, các canh giờ khác chưa bao giờ, chuyện này có chút quỷ dị a.
Chung ma ma cũng khó hiểu, hỏi: “Các vị quý nhân khác cũng gọi?”
Người tới vâng.
Chung ma ma thở hơi, đối Phùng Liên Dung : “May mắn phải chỉ gọi mình chủ tử, nô lo lắng lắm, đều cây to đón gió lớn, chủ tử liên tục được Điện hạ thưởng ba lần, trong lòng nương nương nhất định là hài lòng. Chủ tử có thấy vậy ?”
Trong lòng Phùng Liên Dung nghĩ chuyện này còn phải hỏi sao.
Thích mới gọi mới là lạ đấy.
Chẳng qua, làm chính thất của Thái tử, lại có biện pháp gì? Giống như nàng, nàng cũng cam tâm làm thiếp thất của người khác, ai biết lại bị chọn trúng, cho dù chết sống lại lần, vẫn là thiếp thất, nàng đầy bụng oan cũng có chỗ .
Phùng Liên Dung thở dài.
Nàng lười biếng đứng lên: “Lấy cho ta bộ quần áo.”
Bảo Lan lấy.
Chung ma ma nghĩ nghĩ, quá yên tâm, cũng qua giúp nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn cái áo màu xanh nhạt thêu hoa, cái váy xanh nhạt đơn giản, giày cũng dễ làm người khác chú ý, màu vàng thêu hoa văn hình lá trúc.
Phùng Liên Dung nhìn, bộ này so với bộ nàng mặc còn đơn giản hơn.
Tốt xấu gì cũng là ngắm hoa, sao lại biến bản thân mình giống như người có tội, có tật giật mình vậy? Nàng cũng cảm thấy bản thân mình phạm vào tội lớn gì.
“Ma ma, ta đây là cung nhân hay là quý nhân hả? Đừng để qua đó nương nương cũng nhận ra ta.”
Chung ma ma nghe được liền nở nụ cười: “Cũng đúng, cũng đúng, là nô quá cẩn thận rồi.”
Bà đổi cho Phùng Liên Dung cái váy dài màu điều xòe ra.
Phùng Liên Dung mặc vào, Châu Lan bới cho nàng búi tóc hình linh hư, trái phải mỗi bên cắm cây trâm liền xong rồi.
Mấy người ra ngoài.
Vừa khéo Tiểu Chung ma ma và Tôn quý nhân cũng ra.
Bà ta thấy Chung ma ma liền lôi kéo làm quen.
Hai người qua lại, thành càng ngày càng .
Tiểu Chung ma ma : “Lần trước là ta tự tìm, thế nào cũng phải cái gì đó, này vận mệnh của chủ tử đều bị hỏng. Đại tỷ ơi, chúng ta tốt xấu gì cũng cùng tổ tông, ngươi chút, Phùng quý nhân của các ngươi làm sao để được Thái tử điện hạ thích vậy?”
Chung ma ma để ý tới bà ta.
Cho dù bà biết cũng cho Tiểu Chung ma ma, chẳng lẽ để Tôn quý nhân giành mất nổi bật của quý nhân nhà mình?
Lại , bà cũng quả biết.
Giống như chuyện xem nhật thực, nếu phải Phùng Liên Dung muốn xem, cũng thể được Thái tử gọi cùng nhau xem.
Tuy rằng Chung ma ma muốn thừa nhận, nhưng cũng thấy bản thân mình còn tác dụng gì, chủ tử này của bà ngày càng giống Nguyễn quý nhân cách vách, căn bản cũng nghe lời bà.
Thấy Chung ma ma ngậm chặt miệng, Tiểu Chung ma ma cầu xin : “Chủ tử của ta đến bây giờ còn chưa thị tẩm đâu, ngươi phương pháp .”
“Phương pháp?” Chung ma ma cười cười.
“Đúng vậy.” Tiểu Chung ma ma mắt đầy chờ mong, chủ tử của bà ta được thị tẩm, ma ma như bà ta cũng có tiền đồ gì.
Ai ngờ Chung ma ma : “Ngày ngày cầu Bồ Tát, thành tâm chút!”
Tiểu Chung ma ma tức giận đến thiếu chút ngã ngửa, nghiến răng nghiến lợi : “Tuổi trẻ qua mau, đại tỷ, ngươi cũng đừng quá đắc ý, về sau cũng biết như thế nào đâu.”
Chung ma ma : “Ta chưa từng đắc ý, cho dù trong lòng đắc ý, cũng từng trước mặt ngươi khoe khoang bao giờ chưa? Aiz, người a, phải biết chừng mực đúng .”
Tiểu Chung ma ma bị bà châm biếm, mặt đều đỏ.
Chung ma ma cũng lại để ý đến bà ta.
Phùng Liên Dung và Tôn Tú cạnh nhau.
Tôn Tú hỏi nàng: “Chậu vàng Điện hạ đưa ngươi dùng có quen ?”
Sáng sớm nghe Thái tử thưởng cái chậu vàng, Tôn Tú sớm đến chiêm ngưỡng qua, đương nhiên, trong lòng tràn đầy chua xót.
Sớm biết vậy, ngày đó nàng cũng xem nhật thực, này , Phùng quý nhân xem nhật thực, cũng có gì tốt.
Phùng Liên Dung : “Rất sáng.”
Nàng cũng còn ý tưởng nào khác.
Tôn Tú ở trong lòng chậc chậc hai tiếng.
Xem ra Phùng quý nhân cũng có dáng vẻ của sủng phi, vật Thái tử đưa, chỉ đánh giá câu như vậy, mang ơn, nhiều lời hay. Cũng cung lên (ý bảo vệ hay để bày 1 chỗ chiêm ngưỡng tỏ vẻ quý trọng, vinh quang khi đc Điện hạ thưởng), còn lấy ra rửa chân, biết nàng có phải vĩnh viễn được sủng ái hay , nàng nghĩ đến chính mình, lại ưu thương.
Lần trước vất vả Thái tử mới gặp nàng, lại bị chính mình làm hỏng, lần tới cũng biết là khi nào.
đám người mới ra khỏi Phù Ngọc điện, chưa được mấy bước, cũng biết từ đâu nhảy ra con mèo, tốc độ quá nhanh, trắng xanh xẹt qua, dọa kinh mấy cung nhân nhịn được đều phát ra tiếng kinh hô.
Con mèo này cũng bị dọa, kêu meo meo.
Đằng sau còn có thiếu nữ bước nhanh chạy tới, ngồi xổm xuống, dịu dàng gọi con mèo này, sau lưng nàng còn có hai cung nhân theo.
Mèo con nhìn thấy chủ nhân, xoay người lại chạy về, nhàng nhảy vào trong ngực nàng, dùng đầu lưỡi liếm láp mu bàn tay nàng.
Thiếu nữ này toàn thân quý khí bức người, đúng là Khánh An công chúa, Nhị nữ nhi của Hoàng thượng, bộ dạng nàng và Hồ quý phi mười phần tương tự, mặt mày như vẽ.
Nàng ngoảnh mặt về phía mấy người liếc mắt cái, nhận ra là hai quý nhân của Thái tử, ánh mắt lập tức có chút tốt.
“Vừa rồi là người nào đạp phải mèo của ta?” Nàng ta lạnh lùng hỏi. [Bên xưng nàng vì chưa biết nàng ta tốt hay xấu, xuống dưới này bắt đầu thay đổi cách gọi.]
Giọng như hoàng oanh thanh thúy động lòng người.
Chung ma ma dẫn đầu : “Bẩm Nhị công chúa, ai đạp phải con mèo này, chính nó từ phía trước nhảy tới, ngược lại chúng ta đều bị dọa hoảng.”
Đây là ăn ngay , nếu đạp vào nó, con mèo này phải kêu thảm thiết đúng .
An Khánh công chúa nhìn về phía bà, nhíu mày khiển trách: “Ngươi là ai, ai hỏi ngươi đâu? Gọi chủ tử ngươi đến trả lời.”
Chung ma ma tức giận đến ngực đều đau, nhưng An Khánh công chúa này cũng được Hoàng thượng thích, bà nào dám phản bác.
Chủ tử của bà chính là Phùng Liên Dung rồi.
Phùng Liên Dung khẽ nhíu mày.
Đời trước tuy nàng được vinh sủng, nhưng cũng thấy qua ít chuyện. An Khánh công chúa này, khi nàng còn sống chưa từng cùng nàng ta xuất lần nào, đời này sao lại gặp phải nàng ta đây? Con mèo này chính là mệnh căn của An Khánh công chúa, nàng ta xuất giá cũng mang theo , còn có bốn nô tì chuyên chăm nuôi, kém với chủ tử.
Nàng tiến lên : “Vừa rồi Chung ma ma cũng , Nhị công chúa, thiếp thân quả cũng nhìn thấy ai đạp con mèo.”
An Khánh công chúa đánh giá nàng, thấy nàng tuy có gương mặt trắng trong mộc mạc, nhưng lông mày, ánh mắt, cái mũi có cái nào đẹp, cũng là mỹ nhân, liền hỏi: “Ngươi là vị quý nhân nào?”
“Thiếp thân họ Phùng.”
“Phùng quý nhân.” An Khánh công chúa nhíu mày, lại nhìn nhìn Tôn quý nhân bên cạnh, liền biết Phùng Liên Dung nhất định là người cùng Thái tử xem nhật thực.
tại trong cung đều biết đến chuyện này, Thái tử xem nhật thực, lửa trời rơi xuống, vốn nên bị phế đúng ? Kết quả biết vì sao mẫu thân lại bị liên lụy, phụ hoàng muốn thấy bà.
An Khánh công chúa trong lòng tức giận, khinh thường nhìn nàng : “Ta thấy chính là ngươi đạp đúng ? Ngươi qua đây, chải lông cho Tuyết Đoàn, chừng ta còn có thể bỏ qua cho ngươi.”
Last edited by a moderator: 17/4/15