1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 124. Tĩnh vương phủ.

      Editor: Linh


      Phùng Liên Dung ngây ngẩn cả người, cho rằng mình nghe nhầm, hỏi lại: "Hoàng thượng vừa mới để thiếp thân Tĩnh Vương phủ?"

      Triệu Hữu Đường ừ tiếng: "Ừ, nàng sinh ba đứa, có kinh nghiệm, thứ hai chính là nàng và Kim thị cũng quen biết."

      "Nhưng, đó là phải xuất cung đấy." Phùng Liê Dung ở trong cung bao nhiêu năm, tổng cộng ra cung mới chỉ hai lần, cũng đều là Triệu Hữu Đường mang ra. Nhưng là Tĩnh Vương phủ chiếu cố Kim thị, vậy khẳng định liền chỉ có mình nàng .

      "Nàng phải là rất muốn xuất cung sao, Trẫm cho nàng cơ hội tốt sao?" Triệu Hữu Đường biết mấy ngày nay Phùng Liên Dung áp lực rất lớn, cho nàng ra ngoài thuận tiện giải sầu. Ngoài ra cũng coi trọng Triệu Hữu Trinh, Kim thị, cũng muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, "Mang theo bà đỡ, Kim thái y cùng Chung ma ma cùng."

      Phùng Liên Dung tin tưởng đây là , mặt mày hớn hở: "Vậy ba đứa cũng à?"

      "Bọn họ cái gì." Triệu Hữu Đường cho, "Nàng , đứa ở trong cung có thể có chuyện gì."

      Cũng phải chơi, bên kia Kim thị sinh con, ba đứa ở bên cạnh phải thêm phiền.

      Phùng Liên Dung nghĩ thấy cũng phải, cười gật đầu, bên sai Chung ma ma bắt đầu thu thập.

      Triệu Hữu Đường khóe miệng giật giật, là khẩn cấp, đây phải là vẫn còn vài ngày sao?

      "Đến rồi ở Tĩnh Vương phủ đợi, nàng đừng nghĩ còn được ra ngoài chơi." biết tiểu tâm tư của Phùng Liên Dung, nàng thích gì khác, chỉ thích hướng tới dân gian, mỗi lần ra ngoài đều vui vẻ như con nít, sợ mình nàng ra phố, ở bên cạnh lo lắng.

      Phùng Liên Dung lời đáp ứng: "Thiếp thân phải chiếu cố Phượng nương, nào có ở ."

      Triệu Hữu Đường thế này mới nữa, còn đề ra việc này với Thái hậu.

      Hoàng thái hậu cũng phản đối.

      Từ lúc Phương Yên bị phế, bà càng thêm muốn quản .

      Qua mấy ngày, Phùng Liên Dung phải Tĩnh Vương phủ, lúc gần dặn dò ba đứa , chủ yếu là hai đứa con trai, Triệu Huy Nghiên vẫn còn chưa biết gì.

      Triệu Thừa Diễn cười híp mắt : "Chờ Tam tẩu sinh con rồi, mẫu phi phải mang về cho con xem nha."

      Phùng Liên Dung buồn cười: "Em bé sinh ra rồi dù sao cũng phải mấy tháng mới có thể bế ra ngoài, con nhịn thêm chút ."

      "Dạ." Triệu Thừa Diễn gật đầu, "Mẫu phi yên tâm, con trông coi đệ đệ muội muội, còn có nhị đệ."

      Do Phương Yên bị phế, Triệu Thừa Dục bị đả kích nặng, gần nhất đều ủ rũ, Triệu Thừa Diễn nhắc qua mấy lần. Phùng Liên Dung bảo làm đại ca tốt, đừng bắt nạt Triệu Thừa Dục, nhiều chơi cùng , đời này, đứa có mẫu thân ở bên luôn đáng thương.

      Thấy nhi tử hiểu chuyện, Phùng Liên Dung rất vui vẻ, sau đó lại Càn Thanh cung.

      "Thiếp thân phải rồi, Hoàng thượng nhớ phải chú ý thân thể đó, cơm ăn đúng giờ, buổi tối cũng nên ngủ sớm." Phùng Liên Dung lo lắng nhất ngược lại là Triệu Hữu Đường, mặc dù là người lớn, có thể chăm sóc tốt bản thân, nhưng thực tế, bị vụ quấn thân cũng là .

      Xưa nay làm minh quân đều phải trả giá rất lớn, cũng phải nhàn rỗi là có thể thành.

      Triệu Hữu Đường cười cười: "Trẫm biết, nàng sớm về sớm."

      Năm tháng in dấu vết lên mặt , người trung niên, ánh mắt càng thêm thâm trầm nội liễm, chỉ là nụ cười đó, phảng phất vẫn là vị Thái tử trước kia, ôn hòa tuấn nhã. Phùng Liên Dung cúi người, vươn tay ôm lấy bả vai , in nụ hôn lên môi .

      Tay lập tức buông bút son xuống, kéo nàng ngồi lên đùi hôn trả.

      Hai người quá lát mới tách ra, Phùng Liên Dung lưu luyến rời cáo từ.

      Nhìn bóng lưng nàng, Triệu Hữu Đường bỗng cảm thấy có chút hối hận.

      Kim thị lẻ loi mình, nàng phải ở lâu thêm mấy ngày, cộng thêm trước mấy ngàu, đó là rất lâu...

      Đây là lần đầu tiên, ở trong cung, nàng ở.

      Mà lúc này hối hận cũng muộn, Phùng Liên Dung ngồi xe ngựa Tĩnh Vương phủ.

      Có điều lần này điệu thấp làm việc, trừ Triệu Hữu Đường cùng Hoàng thái hậu, Diên Kỳ cung, còn có những người theo mới biết được.

      Tĩnh Vương phủ cũng xa, lần này là do Hạ Bá Ngọc chính mình hộ tống, cũng phá lệ cẩn thận, xuống xe ngựa đầu tiên là dò xét phen mới mời Phùng Liên Dung xuống. Vào phủ lại cho hộ vệ dò xét khắp nơi, cần phải bảo toàn an nguy của Phùng Liên Dung.

      Kim thị lúc này ngồi trong phòng, nghe Phùng quý phi đến, lập tức phát hoảng.

      Phùng Liên Dung tiến vào cười : "Ngươi đừng sợ, là do Hoàng thượng lo lắng nên cho ta đến đây."

      Kim thị cảm kích : "Đa tạ Hoàng thượng, Quý phi nương nương."

      Trong khoảng thời gian này nàng qua tốt lắm, chủ yếu là Triệu Hữu Trinh vẫn trở về, mà nàng lại là lần đầu tiên sinh con, sợ thuận lợi, hợp mới mấy ngày gặp ác mộng, lúc này thấy Phùng Liên Dung dẫn theo bà đỡ, thái y đến đây, lòng mới định lại.

      Phùng Liên Dung : "Tam điện hạ ra về rồi, chỉ là gặp phải hồng thủy, dù là thuyền lớn cũng được, luẩn quẩn đường xa thế này mới chậm."

      "Thiếp thân cũng biết." Kim thị rơi nước mắt, "Chỉ là nhịn được lo lắng, suy nghĩ lung tung."

      Phùng Liên Dung vỗ vỗ tay nàng: "Như vậy đối với con tốt, ngươi bây giờ chỉ cần nghĩ đến sinh con, chuyện có lớn bằng trời cũng phải hoãn lại sau hãy , đợi đến Tam điện hạ trở về, nhìn thấy đứa phải cao hứng sao? Chỉ là đoàn tụ muộn hơn chút mà thôi."

      "Đúng vậy, ngàn vạn lần đừng căng thẳng." Chung ma ma cũng , "Đây là tối kỵ, Vương phi ngài thả lỏng chút."

      Bà đỡ cũng như vậy.

      Mọi người đều rất quan tâm nàng.

      Kim thị trong lòng ấm áp, gật đầu : "Thiếp thân biết, tận lực nghĩ những chuyện đó."

      Phùng Liên Dung cười : "Lát nữa ăn cơm trưa ngươi cũng ăn nhiều chút."

      Kim thị lại được.

      Chung ma ma liền phân phó.

      Phụ nhân có thai nên ăn gì bà ràng nhất.

      Kim thị ở đây vẫn luôn là mình, tuy rằng trong cung thường phái người qua xem nhưng vẫn đơn, hôm nay Phùng Liên Dung đến, cười với nàng, khắp nơi an bày thỏa đáng, nàng tâm tình cũng khoái trá, bữa cơm này ăn nhiều hơn chút so với ngày thường.

      Nha hoàn phục vụ cười với Phùng Liên Dung: "Vương phi khó được ăn như vậy."

      Phùng Liên Dung : "Chờ sau này Tam điện hạ trở lại, đều như thế."

      Kim thị nghe, hai má đỏ lên.

      Phùng Liên Dung lại cho nàng uống thêm chút canh: "Canh này là khi ta có thai thường hay uống, hương vị đặc biệt tươi ngon, thời tiết này nấm cũng tốt, mới hái từ dưới chân núi xuống, trong veo như nước, ta cảm thấy ngon hơn mấy trân hào hải vị kia nhiều."

      Nàng mặt mày hớn hở, thanh êm dịu, nghe cũng gọi người có cảm giác thèm ăn.

      Kim thị uống ngụm, cũng tán thưởng, liên tục uống hơn nửa bát.

      Nàng ngẩng đầu nhìn Phùng Liên Dung, cảm thấy nàng thân thiết, hề bưng giá, chuyện, giống như là bạn tốt khuê phòng, nàng đối Phùng Liên Dung nhiều hơn phần thích.

      May mắn là người như vậy, bằng qua đây chiếu khán, chỉ sợ nàng càng thêm căng thẳng.

      Hai người chuyện phiếm lát, Kim thị mệt nhọc liền nghỉ ngơi.

      Chung ma ma phái người thu thập xong mổ phòng khách.

      Tĩnh Vương phủ này rất rộng, trừ chính điện bên ngoài ra, hai bên còn các đại viện, bên trong cùng còn có vườn, lúc này cũng nở đầy hoa, chỉ là khi nào Triệu Hữu Trinh vẫn chưa con cháu đầy sảnh đường, tất nhiên là có vẻ vắng lạnh chút.

      Phùng Liên Dung nhìn xem chung quanh, khi đến cửa lớn, Hạ Bá Ngọc cũng biết từ đâu ra, khom người : "Hoàng thượng phân phó qua, nương nương được tự mình xuất môn."

      Phùng Liên Dung nhíu nhíu mày, nàng như có điều suy nghĩ hai mắt nhìn ra bên ngoài, có điều Hạ Bá Ngọc như vậy, nàng ngược lại hỏi: "Nếu ta nhất định phải xuất môn sao?"

      Hạ Bá Ngọc cũng do dự: "Vậy hạ quan chỉ có thể ngăn trở nương nương, mời nương nương hồi cung."

      Thánh chỉ nơi tay, quả nhiên là thiên hạ vô địch, Phùng Liên dung đành phải trở về.

      Chung ma ma nhìn sắc mặt nàng, an ủi: "Bên ngoài cũng chỉ là đường phố, có gì đẹp đâu mà nhìn, đường phố chỉ dành cho người bộ, còn hai bên. Vừa rồi nô tì nhìn, cũng có sạp gì, nơi này phần nhiều là nhà giàu sang, lúc nào nhiệt nhất cũng chỉ có khách nhân đến thăm nhà nhiều."

      Phùng Liên Dung : "Ta cũng nghĩ ra."

      Chỉ là Triệu Hữu Đường rất đáng ghét, lúc trước dặn dò qua , còn truyền thủ dụ cho Hạ Bá Ngọc, căn bản là muốn cho nàng xuất môn.

      Nàng hừ tiếng: "Quỷ hẹp hòi."

      Chung ma ma vội : "Nương nương."

      Phùng Liên Dung do được sủng ái, có mấy lời cũng chỉ có nàng dám .

      Phùng Liên Dung bĩu môi: " ."

      Dù có ở tại Tĩnh Vương phủ này cũng tốt hơn ở trong cung, nàng tuy rằng thích Triệu Hữu Đường, nhưng do quan hệ với kiếp trước, chỉ riêng thích hoàng cung kia, nơi đó luôn dễ khiến người đè nén, nào có thoải mái bằng bên ngoài. Chính là, nàng tại có nhiều vướng bận, Triệu Hữu Đường, đứa , mình nàng cách được.

      Ba ngày sau Kim thị liền sinh, bà đỡ, bà vú đều vào, Chung ma ma ở phòng kế bên chờ.

      "Cũng biết có sao ." Phùng Liên Dung lúc này cũng rất căng thẳng, tuy rằng nàng sinh ba đứa, nhưng là chờ người khác sinh vẫn là lần đầu tiên.

      "Chắc là tốt, vừa rồi Vương phi tương đối bình tĩnh, chỉ cần nàng dùng nhiều sức, đừng hốt hoảng là được."

      Phùng Liên Dung gật đầu: "Hi vọng nàng bình an."

      Có điều sinh con cũng phải trong thời gian ngắn, lại là thai đầu, hai người chờ lâu Kim thị cũng chưa sinh xong, Phùng Liên Dung cũng ngồi yên, lát đông, lát tây, bất thình lình nàng dừng chân lại hỏi Chung ma ma: "Lúc ta sinh con, Hoàng thượng có phải cũng như vậy ?"

      Chung ma ma cười: "Đúng vậy, đứng ngồi yên, đáng tiếc nương nương nhìn thấy.

      Phùng Liên Dung trong lòng nghĩ thầm, ngọt ngào.

      Hoàng cung kia nàng có thích thế nào, nhưng là vì ở đó, nàng ở thế nào cũng đều cam tâm.

      Nàng tới lui, vừa muốn ngồi xuống Hạ Bá Ngọc dẫn Triệu Hữu Ngô đến.

      "Tứ điện hạ?" Nàng kinh hỉ, "Ngươi tới đúng dịp, lát nữa là có thể nhìn thấy điệt nhi nữ rồi."

      Triệu Hữu Ngô cười : " phải Kim thái y là chất nữ à?"

      "Cũng chưa chắc." Phùng Liên Dung thán tiếng, "Đáng tiếc Tam điện hạ vẫn chưa về."

      Triệu Hữu Ngô nhìn nàng cái, thấy nàng chỉ mặc váy áo bình thường, do ở trong cung, chỉ tùy ý chải đầu, mi mục như họa, ôn nhu có tình, cùng trong kí ức của xem ra cũng có bao nhiêu thay đổi, cười : "Chắc là sắp rồi."

      Hai người cùng ngồi xuống.

      Phùng Liên Dung cùng cũng rất quen thuộc, hỏi: "Ngươi ở Tông nhân phủ, hàng ngày có bận ? Tiểu Dương và A Lý lâu rồi gặp ngươi."

      Triệu Hữu Ngô : "Do là mới làm nên có chút bận, dạo này rảnh, ngày khác xem bọn họ." nhìn Phùng Liên Dung : "Hoàng thượng chuẩn nương nương ở đây mấy ngày?"

      "Cái này , có điều ta nghĩ dù sao cũng phải ở lại hai ngày, chờ Phượng nương thích ứng mới được."

      Triệu Hữu Ngô gật đật đầu: "Ta cũng ở mấy ngày, ít cũng phải đợi ca ca trở lại mới được."

      Hai người , bên ngoài lại có người gõ cửa, lần này Hạ Bá Ngọc dẫn người vào, mà là bẩm báo trước: "Tứ điện hạ, nương nương, An Khánh Trưởng công chúa đến đây."

      An Khánh Trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột của Triệu Hữu Ngô, chỉ là người được Triệu Hữu Đường tín nhiệm, bị cấm chỉ vào trong cung, dù là ngày lễ tết cũng được vào, nhưng giữa bọn họ có liên hệ máu mủ, bất kể như thế nào, nàng cũng là tỷ tỷ của mình.

      Triệu Hữu Ngô nhất thời cũng có chút do dự.

      Nghe Triệu Hữu Trinh chuyển đến Tĩnh Vương phủ ở, An Khánh Trưởng công chúa còn từng gặp mấy lần, Kim thị cũng nhận biết nàng, nàng lần này tới chắc là vì Kim thị muốn sinh, cũng là có ý tốt.

      "Mời nàng vào ." Triệu Hữu Ngô nghĩ nghĩ, thủy chung vẫn là ngăn cách phần thân tình này.

      Chính là An Khánh Trưởng công chúa vừa vào cửa, nghĩ tới Phùng Liên Dung thế nhưng cũng ở đây.
      Last edited: 3/10/16
      lehanh, thuyt, Guilia9 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 125. Hôn phối.

      Editor: Linh


      Nàng ngẩn người, cẩn thận nhìn lại mới phát là nàng, bước lên phía trước hành lễ.

      "Phượng nương cũng là có phúc khí, vậy mà nhọc nương nương qua xem." An Khánh cười híp mắt, từ xuống dưới đánh giá Phùng Liên Dung, ngạc nhiên nàng cũng chẳng có bao nhiêu biến hóa, ra các nàng có nhiều năm gặp, có chút xa lạ.

      Nhất là Phùng Liên Dung.

      Ấn tượng của nàng về An Khánh công chúa vẫn dừng lại ở ngoài điện Phù Ngọc ngày ấy, khi nàng tìm mèo, dung mạo nghiên lệ, quý khí bức người; chính là dáng vẻ của kiều kiều công chúa trong cung, mà bây giờ An Khánh lại thay đổi rất nhiều, tuy là màu da vẫn trắng nõn, nhưng thần sắc tiều tụy, sớm còn hăng hái năm đó.

      Có lẽ ở Tạ gia sống cũng được như ý?

      Nhưng năm đó Hoàng thái hậu thay nàng chọn Tạ gia Tam công tử, nghe cũng ôn nhu thể thiếp, theo thường lệ, cũng nên như Vĩnh Gia công chúa chứ.

      Phùng Liên Dung đứng dậy cười cười : "Cũng là Hoàng thượng quan tâm, cố ý bảo ta.

      An Khánh nghe đến tên Triệu Hữu Đường, trong lòng cũng mất hứng, miễn cưỡng cười.

      Lúc ấy Triệu Hữu Đường cho nàng vào cung, đường đường công chúa lại gặp loại đãi ngộ này, nàng ở Tạ gia đều ngẩng đầu lên được, sau lưng ai mà chê cười nàng? là công chúa, nhưng thể diện nên có đều có. Mấy năm đầu tướng công đối nàng coi như tệ, nhưng sau này liền dần phai nhạt, trước sau nạp hai phòng tiếp thiếp, nàng nhìn được hai câu, liền nàng lòng dạ hẹp hòi, Tạ phu nhân cũng để ý, chỉ mặc nàng chịu ủy khuất.

      An Khánh biết đây đều là do Triệu Hữu Đường ban tặng.

      Bằng nàng ta có quyền lực như Vĩnh Gia, sao lại sống đến nông nỗi này?

      Nàng cưỡng chế tức giận, hỏi: "Phượng nương vào bao lâu? Trước ta còn sợ đến chậm đấy."

      "Sắp được ba canh giờ rồi." Triệu Hữu Ngô cũng bắt đầu có kiên nhẫn.

      đứng dưới mái hiên, khoanh tay lại lại.

      An Khánh giọng hỏi: "Tứ đệ, ngươi cũng lớn, khi nào đến Tạ gia ngồi chút? Ngươi còn chưa gặp qua điệt nhi chất nữ đâu."

      Triệu Hữu Ngô ngẩng đầu nhìn nàng cái.

      Lúc còn tấm bé, cùng An Khánh cảm tình rất tốt, khi đó mẫu phi phụ hoàng sủng ái, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chỉ có riêng là có được Thái tử vị. Đáng tiếc năm đó tuổi còn , biết tâm tư của mẫu phi, sau này mẫu phi phụ hoàng trước sau qua đời, trong lòng bi phẫn, nhưng vẫn lờ mờ hiểu, ca ca cũng với .

      Vẫn là mấy năm nay, mới dần hiểu chân tướng.

      Nhưng đến cùng cách lâu như vậy, ngược lại trở nên giống như là chuyện của người khác.

      thầm than tiếng.

      Mắt thấy tỷ tỷ từng tinh thần phấn chấn biến thành phụ nhân hôm nay, gật gật đầu: "Chờ có rảnh ta đến Tạ gia bái kiến."

      đoán được An Khánh trôi qua tốt.

      Từ lúc mẫu phi qua đời, gia tộc Hồ thị cũng tan thành mây khói, cùng ca ca hàng năm ở trong cung, An Khánh còn có gì có thể dựa vào? Cho nên vừa rồi lúc nàng hỏi, nhưng lại có chút dè dặt cẩn trọng, sợ Triệu Hữu Ngô từ chối.

      Nghe được đồng ý, An Khánh vui sướng cười rộ lên, như là gặp được ánh rạng đông.

      Tuy rằng nàng chán ghét Triệu Hữu Đường, nhưng hai đệ đệ của nàng lại được Triệu Hữu Đường trọng dụng cùng tín nhiệm, cho dù quyền lực trong tay lớn, nhưng văn võ bá quan trong triều đều cho mấy phần mặt mũi, nếu bọn họ đến Tạ gia chuyến, như vậy bao nhiêu cũng có thể giảm bớt tình cảnh của nàng bây giờ.

      Ai kêu thế gian này, con người đều xu lợi như vậy đâu!

      Phùng Liên Dung ở bên nghe, tất nhiên là ngắt lời.

      Lúc này, bỗng nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh, ánh mắt của ba người tất cả đều nhìn vào trong.

      Chung ma ma cười ra, kêu lên: "Là thiên kim, mẹ con bình an!"

      Phùng Liên Dung bước lên dẫn đầu vào.

      Bà đỡ lau sạch cho đứa bé lấy vải bông bọc lại.

      Kim thị đầu đầy mồ hôi, như là mới được vớt từ trong nước ra.

      "Mau lau cho nàng." Phùng Liên Dung phân phó, bên qua chuyện với Kim thị, "Nếu mệt ngủ lát, lát dậy dùng cơm, có điều tốt nhất vẫn là ăn ít."

      Kim thị lại nhìn ra ngoài: "Tướng công vẫn chưa về sao?"

      Phùng Liên Dung an ủi: "Thấy bảo cũng sắp rồi."

      Kim thị thở dài, nhưng nghĩ tới nữ nhi lại cười rộ lên: "Vừa rồi bà đỡ , nữ nhi mập mạp, nặng ba cân đấy."

      "Có thể thấy được là đứa khỏe mạnh." Phùng Liên Dung cười , "Ta sinh ba đứa kia cũng khác con ngươi là mấy, thời bộ dạng đều rất tốt, cho nên ngươi cũng cần lo lắng." Lại bảo bà đỡ ôm đứa đến, "Con vừa sinh ra, tất cả đều giống nhau."

      Nàng là sợ Kim thị lần đầu nhìn thấy đứa , khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.

      Kim thị nghe xong bình thường trở lại, hóa ra trẻ con mới sinh ra đều là như vậy, phải con của nàng xấu xí.

      Hai người chuyện, An Khánh ở bên cạnh nhịn được hơi nhíu mày.

      đến nàng còn gặp qua Kim thị mấy lần đâu, Phùng Liên Dung khẳng định gặp Kim thị nhiều bằng nàng, nhưng hai người này chuyện dáng vẻ thân thiết, ngược lại đặt nàng qua bên, nàng tiến lên : "Phượng nương, ta mang cho ngươi chút sâm núi đến, ngươi đúng là cần bồi bổ thân thể."

      Kim thị vội vàng cám ơn, trong lời rất khách khí: "Làm phiền tỷ tỷ chuyến, ta lại thể chiêu đãi cẩn thận."

      "Muốn chiêu đãi cái gì, ngươi nên nằm, mặt sau ở cữ phải cẩn thận." An Khánh dặn dò, "Cũng nên đứng dậy, bằng lưu lại mầm bệnh phiền toái."

      Kim thị gật gật đầu.

      Phòng bếp bưng cháo thanh đạm đến, Kim thị uống mấy ngụm liền muốn nghỉ ngơi.

      Mấy người đều lui ra ngoài.

      Triệu Hữu Ngô là nam nhân, vừa rồi cũng đến gần, chỉ chờ ở cửa, nhìn thấy điệt nữ mắt, cũng rất là thỏa mãn.

      An Khánh theo sau liền cáo từ.

      Phùng Liên Dung do Kim thị sinh con, trước đó cũng ăn nhiều cơm, chỉ lo lắng có thuận lợi hay , nữ nhân sinh con luôn có nguy hiểm, trước mắt xem như thuận lợi vượt qua, nàng liền cảm thấy đói bụng, cùng Triệu Hữu Ngô hai người ăn bữa thoải mái.

      Triệu Hữu Ngô cười cười: "Nương nương ăn có quen ? So với ngự trù trong cung, đó là kém xa."

      'Trong cung ăn nhiều, về quê ăn cơm cũng làm người ta giật mình, sao lại cảm thấy kém, vừa vặn thay đổi khẩu vị." Phùng Liên Dung xong ngẩng đầu nhìn Triệu Hữu Ngô cái, thấy phong thần tuấn lãng, nam tử phong lưu phóng khoáng, lập tức cười , "Tương lai ngươi chuyển tới Trữ vương phủ, ta nhất định với Hoàng thượng tiếng, đưa ngươi ngự trù."

      Triệu Hữu Ngô cười ha ha: "Vậy ta cám ơn nương nương trước."

      ở phương diện ăn uống tinh tế hơn Triệu Hữu Trinh, cũng kén chọn chút, nhưng chính mình cũng cảm giác có cái gì, ngược lại sảng khoái thừa nhận.

      Phùng Liên Dung ăn xong, người cũng mệt mỏi, quay về phòng khách nghỉ ngơi.

      Triệu Hữu Ngô là đệ đệ ruột của Triệu Hữu Trinh, Tĩnh vương phủ này Triệu Hữu Trinh sớm chuẩn bị cho sương phòng chuyên dụng, cho nên cần thu thập, tự nghỉ ngơi.

      Ngày hôm sau Phùng Liên Dung ngủ dậy lại nhìn Kim thị, Kim thị tuy lúc sinh con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng là thai đầu nên vẫn có chút khó khăn, dùng hết tất cả khí lực, người nhìn ra rất có tinh thần, Kim thái y cũng hao tổn nhiều, phải điều dưỡng tốt.

      Phùng Liên Dung bảo nàng nghỉ ngơi nhiều, lại xem bà vú, bà vú này sớm tìm tốt, nhìn cũng có gì ổn thỏa, có điều do Triệu Hữu Trinh vẫn chưa trở về nên nàng tính ở lại mấy hôm nữa.

      Chuyến này quả cũng mất khoảng thời gian.

      Nàng ở Diên Kỳ cung, ngược lại Triệu Hữu Đường ngày ngày đến, hôm đó mang theo Triệu Thừa Dục đến cùng dùng cơm.

      Lại , Triệu Thừa Dục từ khi sinh ra hình như chưa từng đến Diên Kỳ cung, do Phương Yên dạy, cùng ca ca đệ đệ cũng thân, cho nên liền có cơ hội, vẫn là Triệu Hữu Đường giáo dục qua mới cùng hai người kia thân ít.

      Lúc này khỏi tò mò đánh giá xung quanh cung điện này.

      Triệu Thừa Diễn kéo xem giàn nho: "Qua tháng nữa nho chín, đến lúc đó ngươi qua đây nhá, ta mời ngươi ăn."

      Triệu Thừa Dục ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên liền thấy dây nho xanh biếc treo nhiều trùm nho nho, nho này màu tím nhạt, mặc dù nhìn thấy rất nhiều hoa, nhưng nho là lần đầu tiên nhìn thấy, khỏi vui vẻ : "Được." Lại hỏi, "Ăn có ngon ?"

      "Ăn ngon, ngọt, có chút chua, mẫu phi còn lấy nho ủ rượu nữa, đến lúc đó ta cũng mời ngươi uống."

      Triệu Thừa Dục ừ tiếng.

      Triệu Thừa Diễn : "Nếu ngươi đến đây rồi, vậy chúng ta chơi thăng quan đồ , bình thường đều chỉ có ta với đệ đệ, quá ít."

      Triệu Thừa Dục nhìn qua Triệu Hữu Đường.

      Triệu Hữu Đường thấy bọn chung đụng sai, mỉm cười, vỗ vỗ bả vai : " chơi , đừng câu nệ, cùng ca ca với đệ đệ mình có gì phải khách khí, bình thường con cũng có thể đến tìm bọn họ chơi, lại xem muội muội."

      Từ muội muội đối Triệu Thừa Dục càng thêm xa lạ.

      Do Triệu Huy Nghiên còn , rất ít ra ngoài, bình thường cũng có cơ hội gặp.

      Triệu Thừa Diễn lại kéo nhìn Triệu Huy Nghiên.

      Triệu Huy Nghiên cũng tuổi rưỡi, đôi mắt to khuôn mặt nhắn hồng hào, nhếch miệng cười, có thể khiến lòng người ta mềm nhũn.

      Triệu Thừa Dục xem cũng thích, đưa tay sờ sờ bàn tay nhắn của Triệu Huy Nghiên, thầm nghĩ, đáng tiếc muội muội là của bọn , mẫu hậu của vẫn ở Trường An cung, phụ hoàng mặc dù là trừng phạt, nhưng biết, mẫu hậu thể trở lại.

      sao còn có thể sinh tiểu muội muội.

      tuổi còn , trong mắt lộ ra thương cảm.

      Mấy đứa chơi thăng quan đồ, Triệu Hữu Đường dạo chung quanh, Diên Kỳ cung này vẫn là Diên Kỳ cung, trừ thiếu Phùng Liên Dung có bất kỳ thay đổi nào, cũng biết sao, chính là cảm thấy vắng vẻ. Trước đây mỗi lầ đến, tâm tình luôn là thoải mái, tại nàng ở, mặc cho ai cũng thể làm cao hứng, cho dù là bọn .

      ngồi trong thư phòng của Phùng Liên Dung, cầm giấy tuyên thành nàng dùng luyện chữ lên xem.

      thể phủ nhận nàng tiến bộ rất lớn, kém những học sinh kia, mỗi nét chữ đều lộ ra nhu tình, như là cảnh xuân tháng ba ở mặt , tràn đầy ám áp.

      Cũng biết, nàng lúc này làm gì?

      Triệu Hữu Đường hôm nay ăn cơm thấy ngon, tính tính, nàng đều bảy ngày.

      Cũng biết đường trở về?

      Kim Phượng kia phải sinh con rồi sao?

      nhai nhai, đột nhiên dừng đũa lại.

      Bốn đứa giật mình.

      "Phụ thân sao vậy ạ?" Triệu Thừa Diễn nháy mắt hỏi, "Có phải là nhớ mẫu phi ạ?"

      Bên cạnh cung nhân phục vụ đều hé miệng cười.

      Triệu Hữu Đường xấu hổ, trách mắng: "Ăn ngủ , ăn nhiều cơm vào."

      Triệu Thừa Diễn nhìn ra tức giận, nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.

      Triệu Thừa Mô tự nhiên cũng dám , chỉ giơ đũa gắp cái tôm viên cho Triệu Huy Nghiên ăn.

      Triệu Thừa Dục cũng cúi đầu lên tiếng.

      Bọn họ trong nội tâm đều sợ hãi Triệu Hữu Đường, mặc dù biết đó là phụ thân mình, nhưng theo tuổi càng tăng, cũng biết phụ thân của bọn giống người khác, còn có cái tên gọi Hoàng đế, trong thiên hạ này, nắm trong tay quyền sinh sát, mười phần dễ dàng.

      Đương nhiên, giờ cái ý niệm này ở trong đầu bọn họ vẫn còn mơ hồ, đến tương lai mới ngày càng ràng.

      Đợi bốn đứa ăn xong Triệu Hữu Đường liền ra khỏi Diên Kỳ cung, đường phân phó Nghiêm Chính chuẩn bị xe ngựa.

      Nghiêm Chính cần đoán cũng biết là muốn đâu.

      Phùng Liên Dung lúc này vừa mới rửa mặt xong, cởi áo khoác ngoài, thả tóc, Chung ma ma cũng ra ngoài, nàng muốn đóng cửa sổ ngủ, bất ngờ có bàn tay thon dài đột nhiên vươn ra, chặn song cửa sổ. Phùng Liên Dung sợ đến mức hoa dung thất sắc, a kêu lên tiếng.

      Kêu xong mới thấy người đứng bên ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng, chỉ thấy tuấn mỹ như ngọc, đôi con ngươi lưu quang dật thải, cả người tràn đầy quý khí.

      "Hoàng thượng?" Phùng Liên Dung kinh ngạc, giật mình : "Sao hoàng thượng lại đến đây?"

      Bên ngoài Chung ma ma gõ cửa, vội hỏi: "Nương nương, sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

      Phùng Liên Dung định trả lời thấy Triệu Hữu Đường đặt ngón trỏ lên môi lắc lắc đầu.

      Nàng chỉ phải sửa lời : " có gì, là ta nhìn nhầm, tưởng là có chuột, ma ma nghỉ ngơi ."

      Khóe miệng Triệu Hữu Đường giật giật: Con chuột?

      Nếu là gặp nguy hiểm, nàng đương nhiên như thế, chứ đừng bên ngoài còn nhiều hộ vệ như vậy, Chung ma ma dặn dò mấy câu liền .

      Phùng Liên Dung thở phào hơi: "Vừa rồi Hoàng thượng làm ta sợ muốn chết, sao lại từ cửa vào chứ?"

      Triệu Hữu Đường nghĩ chính là muốn dọa nàng sao.

      "Bọn họ cũng biết Trẫm đến." vươn tay ra véo lấy má nàng, "Sao nàng còn chưa hồi cung?"

      Trong giọng che giấu được chất vấn.

      Phùng Liên Dung mặt bị véo đau, trong lòng lại vui vẻ, cười : "Hoàng thượng nhớ ta?"

      "Ai nhớ nàng!" Triệu Hữu Đường nhíu mày : "Nơi này là Tĩnh vương phủ, nàng cũng chỉ là khách nhân, cứ mãi quấy rầy người ta làm gì? Ta thấy nàng có phải là tính vụng trộm chuồn ra ngoài chơi, cho nên mới ở lâu như vậy phải ?"

      Phùng Liên Dung gì, cho nàng là trẻ con ham chơi à!

      "Ta còn phải là lo lắng Phượng nương, thứ hai là Tam điện hạ còn chưa trở về, có điều hai ngày nữa cũng tính hồi cung." Nàng chế nhạo : "Ai ngờ Hoàng thượng chờ kịp đến xem thần thiếp trước."

      Nàng hơi ngước đầu, ánh trăng dừng mặt nàng, như là tầng ánh sáng mông muội, khóe miệng hơi vểnh, lộ ra nụ cười còn ngọt hơn trái cây ngày hè, Triệu Hữu Đường kéo mặt nàng lại gần hơn chút, cách cửa sổ hung hăng hôn xuống.

      Tư vị đó như là ngày hè nóng bức được ăn dưa hấu mùa đông, cả người thoải mái.

      hồi lâu sau mới buông nàng ra.

      Phùng Liên Dung xoa môi : "Hoàng thượng vẫn nên , lát nữa bị người phát cũng tốt.

      Nơi này chung quanh là hộ vệ, thường đến tuần tra.

      Ai biết Triệu Hữu Đường nghiêng mình về phía trước, thế nhưng từ ngoài cửa sổ nhảy vào.

      Phùng Liên Dung tự chủ được lui về phía sau, vẻ mặt kia như là nhìn thấy người xấu xông loạn vào nhà.

      Triệu Hữu Đường mặt tối sầm: "Nàng sợ cái gì, sợ Trẫm ăn nàng à?"

      "Chẳng lẽ phải sao?" Phùng Liên Dung nghĩ, đêm khuya còn tiến vào, ý đồ cũng quá ràng.

      Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ: "Đúng ."

      quay lại, hai tay đóng cửa sổ lại.

      Trong phòng lúc này ngọn nến sớm tắt, có chút tối, Triệu Hữu Đường tiến lên vài bước, mạnh mẽ ôm lấy Phùng Liên Dung.

      Nàng chỉ mặc áo lót, lớp áo mỏng manh, nhiệt độ cơ thể từ tay truyền đến, khiến thân thể nàng cũng ngày càng nóng.

      ôm nàng ngồi lên giường, tay an phận chạy khắp nơi.

      Phùng Liên Dung bị sờ sắc mặt đỏ bừng, hạ giọng : "Hoàng thượng muốn à... Nhưng đây là ở Tĩnh vương phủ đấy, vạn nhất lát nữa Chung ma ma vào đây sao? Cho dù phải, vậy vạn nhất bọn họ nghe được thanh sao."

      Triệu Hữu Đường cắn lỗ tai nàng : "Vậy nàng nhịn chút, đừng lên tiếng."

      Phùng Liên Dung chỉ cảm thấy mắc cỡ chết được: "Hoàng thượng, bằng sáng mai ta hồi cung."

      " cần." Triệu Hữu Đường rất hưng phấn, ở trong cung hai người bọn họ hoan ái biết bao nhiêu lần, còn ở nơi khác chưa từng có, loại cảm giác này cực kỳ kích thích, mạnh mẽ đè lên người nàng, "Ở đây tồi, nàng nhớ kỹ, đừng lên tiếng, bằng trách được ta."

      Vậy chỉ có thể khổ Phùng Liên Dung, làm loại chuyện này, kìm lòng đậu phải phát ra chút thanh , bình thường cũng sợ người khác nghe, nhưng đây là Tĩnh vương phủ, tự nhiên được, nàng cũng muốn bị người khác nghe thấy, đến lúc đó ra, gặp người thế nào chứ.

      Nhưng cố tình Triệu Hữu Đường chơi ác, lần lại lần, Phùng Liên Dung chỉ kém nhét áo vào miệng.

      Chỉ nghe đầu giường phát ra tiếng kẽo kẹt, kích thích hai người như trong sóng biển dâng trào.

      hồi lâu sau Triệu Hữu Đường mới dừng lại.

      Phùng Liên Dung đùi, giữa đùi đều là mồ hôi, phục ở đầu giường nửa sống nửa chết, hóa ra nín ra tiếng còn mệt hơn tưởng tượng.

      Triệu Hữu Đường nằm thẳng xuống, đưa tay kéo nàng vào trong ngực.

      Thời tiết này vẫn có chút nóng, người hai người cũng thoải mái, Phùng Liên Dung uốn éo oán giận : "Giờ tốt rồi, muốn tắm cũng được."

      Triệu Hữu Đường : "Hay là ta tránh chút, nàng tắm cái."

      "Thôi." Dù là nhìn thấy người, nhưng hương vị tràn ngập trong khí này cũng giấu được người khác, Phùng Liên Dung phồng má, hầm hừ chọc chọc , "Nhịn ngày thôi cũng được, đây nhưng là nhà người khác đấy."

      Rất lễ phép.

      Triệu Hữu Đường buồn cười: " tính sao, Trẫm muốn ở nhà ai mà được?"

      Lời này sai, thế nhưng ở ngoài sáng sao? Phùng Liên Dung liếc cái.

      Triệu Hữu Đường vươn tay véo nàng cái: "Nàng cũng biết nhớ Trẫm, nhiều ngày như vậy rồi cũng biết trở lại? Trẫm đến tìm nàng, nàng còn mất hứng?"

      Phùng Liên Dung nghe xong lại có chút muốn cười, lại còn nhớ thương chuyện này đâu, còn nhớ nàng.

      Hai người , bên ngoài Chung ma ma bỗng nhiên gõ cửa, khẽ: "Nương nương..."

      Thân mình hai người đều cứng đờ.

      Triệu Hữu Đường nghĩ, Chung ma ma làm gì vậy, hơn nửa đêm đột nhiên qua, nhưng mặc gì, thế nào mới tốt đây? Tuy rằng vừa rồi làm tận hứng, nhưng bị người ta biết, cũng nguyện ý, lập tức rón rén nhặt quần áo.

      Phùng Liên Dung cũng bị kinh động, có điều nghĩ lại, Chung ma ma lớn tuổi, thường xuyên tiểu đêm, có lẽ là nghe được bọn họ chuyện?

      Nàng nắm lấy tay Triệu Hữu Đường, ý bảo đừng nhúc nhích, hai người nín thở ngưng thần, Chung ma ma nghe lát lại có thanh , chỉ cho là Phùng Liên Dung mớ, lập tức lại .

      Hai người nhàng thở ra.

      Triệu Hữu Đường tức giận : "Chung ma ma đúng là nhiều chuyện, cũng nên cáo lão hồi hương rồi."

      "Bà ấy là quan tâm thiếp thân." Phùng Liên Dung , "Vẫn là Hoàng thượng tốt, tự dưng biến thành lén lén lút lút."

      Triệu Hữu Đường nghiêng đầu, xấu xa cười: "Vừa rồi nàng cũng phải rất thoải mái sao? Nếu sáng mai Trẫm lại đến?"

      Phùng Liên Dung sợ tới mức vội vàng ngày mai hồi cung.

      Triệu Hữu Đường ôm thân thể mềm mại của nàng bỏ được, nhưng ngày mai còn phải lên triều sớm, chuyện thêm lát liền nhảy cửa sổ ra ngoài.

      Chuyện này Hạ Bá Ngọc cũng biết, sớm liền thông báo hộ vệ phụ cận, cho nên bọn họ bị quấy nhiễu, cũng chỉ có Phùng Liên Dung ngốc cho rằng hộ vệ biết, ra là chỉ gạt người của Tĩnh vương phủ thôi.

      Ngày hôm sau Phùng Liên Dung dám lần nữa ở, từ biệt Kim thị liền vội vàng hồi cung.

      May mắn mấy ngày sau Triệu Hữu Trinh cũng trở lại, thấy thê tử thuận lợi sinh nữ nhi, lòng tràn đầy vui mừng, rất nhanh liền vào cung giáp mặt cám ơn với Triệu Hữu Đường.

      Thời gian trôi qua cực nhanh, nháy mắt liền đến mùa thu, công bộ thượng thư Hạ đại nhân cầm bức Thọ sơn hoàng lăng đồ cho Triệu Hữu Đường xem.

      Xưa nay Hoàng đế đăng cơ mấy năm liền sớm định ra chuyện hoàng lăng để sau này băng hà đến mức luống cuống tay chân. Hơn nữa hoàng lăng cũng nhất định phải trải qua hoàng đế tự mình xét duyệt, Triệu Hữu Đường xem mấy ngày, đại khái cũng đồng ý, chỉ sửa đổi số chỗ.

      Hạ đại nhân lấy đến bản vẽ, nhìn đến chỗ đặt quan tài Hoàng hậu bốn phía phải khắc hoa, thầm nghĩ chủ ý này ngược lại mới mẻ, có điều hoa này nhìn lạ mắt, xưa nay chưa từng thấy qua, sau này phác họa ra đến hỏi hoa tượng mới biết hoa này là hoa dại sinh trưởng Hồ Mộc Cáp.

      Quả nhiên là kỳ quái.

      Hạ đại nhân lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng tự nhiên cũng dám có bất kỳ nghi vấn nào, nhanh chóng sai người kiến tạo hoàng lăng.

      Hôm đó là nữ nhi Du nhi của Phượng nương tròn tuổi, Phùng Liên Dung sai người tặng hai bộ quần áo thượng phục cục tỉ mỉ làm, đôi chuông vàng, đôi ngọc bội, Triệu Hữu Đường qua nàng liền với , Triệu Hữu Đường cười : "Nàng nghĩ chu đáo, đúng là nên như vậy, chờ nàng lớn hơn chút bảo bọn thường mang vào cung, làm bạn với Huy Nghiên."

      Phùng Liên Dung : "Được, thiếp thân cũng nghĩ như vậy, còn có việc nữa, về Hữu Ngô, Hoàng thượng cũng nên tuyển thê cho rồi. Lần trước ở Tĩnh vương phủ, thiếp thân thấy cũng nên thành thân rồi.

      Triệu Hữu Ngô năm nay hai mươi.

      Triệu Hữu Đường a tiếng: "Trẫm bận chính vụ ngược lại quên mất, chỉ là biết..." cười rộ lên. "Thôi, cũng giống Hữu Trinh , hỏi xem thích người như thế nào, Trẫm cảm thấy biện pháp này ổn thỏa nhất, Hữu Trinh cùng thê tử nhưng là phu thê hòa hợp."

      "Đợi đến Tứ điện hạ thành thân, Hoàng thượng còn phải nhớ kỹ cho ngự trù." Nàng kể lại chuyện hôm đó.

      Triệu Hữu Đường cười ha ha: "Đồ tham ăn này."

      Quá mấy ngày liền gọi Triệu Hữu Ngô tới: "Vẫn là Dung Dung nghĩ tới, Trẫm cũng cảm thấy ngươi là nên thành thân, ngại với Trẫm ngươi muốn cưới thê tử thế nào chứ. nương nhà vị quan nào, nếu như ngươi có mến, Trẫm cũng có thể thỏa mãn ngươi."

      Hai người đệ đệ này của làm việc đều rất có chứng mực, cũng có thể đảm đương mặt, cho nên Triệu Hữu Đường càng ngày càng thích bọn họ, keo kiệt ban ân này."

      Triệu Hữu Ngô cười: "Thần đệ giống như cũng có gì thích."

      "A?" Triệu Hữu Đường cười , "Có thể thấy được ánh mắt của ngươi rất cao."

      Triệu Hữu Ngô : " ra cũng phải, chỉ cần tính tình ôn nhu chút, cười rộ lên ngọt ngào là được, đương nhiên, bộ dáng cũng phải xinh đẹp, nhưng kinh đô nữ tử có số rất ngạo khí, hoặc là quá mức câu thúc, hoặc giả có tục khí phố phường, trái phải có gì hợp mắt."

      thân là Trữ vương, thân phận cao quý, diện mạo tuấn mỹ, ra sớm có biết bao người muốn đoạt gả nữ nhi cho , tính tình của lại giản dị giống Triệu Hữu Trinh, cho nên gặp ít nữ nhân.

      Triệu Hữu Đường thầm nghĩ, cao cũng cao, nhắc đến tài hoa, tính tình ôn nhu, xinh đẹp, cười rộ lên ngọt, ngạo khí... nghĩ, sắc mặt bỗng trầm xuống, nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hữu Ngô cái.

      Tiểu tử này vẫn luôn ở trong cung, thời niên thiếu cũng thường đến Diên Kỳ cung, phải là coi trọng Phùng Liên Dung đấy chứ? Bằng tìm thê còn muốn tìm người tương tự như vậy?
      Last edited: 7/10/16
      lehanh, thuyt, thienbinh238811 others thích bài này.

    3. Minhang

      Minhang Well-Known Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      928
      Ui!!!! Sau bao ngày chờ đợi >.< giá mà có thêm vài chương nữa cho bõ nhỉ keke

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Tiểu Ngô này thích Dung Dung đc thời gian rồi

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 126: Mẫu nghi thiên hạ (1)

      Editor: Linh


      Triệu Hữu Đường mặt, Triệu Hữu Ngô tự nhiên nhìn ra, suy nghĩ chút : " ra Hoàng thượng cũng cần lo lắng cho thần đệ, nhân duyên thể cưỡng cầu, thần đệ cũng gấp gáp thành thân, cũng phải nữ nhi gia."

      "Ngươi cũng đúng, nhưng tuổi này của ngươi ở lại trong cung cũng thích hợp, Trẫm thấy ngươi lựa ngày rồi dọn ra ngoài ." Triệu Hữu Đường tuy rằng hoài nghi nữ tử thích giống Phùng Liên Dung, nhưng lại tốt trực tiếp ra.

      Triệu Hữu Ngô ngược lại ngẩn ra.

      Do dựa theo tình huống của Triệu Hữu Trinh, cũng phải thành thân xong mới chuyển tới vương phủ, ai nghĩ tới Triệu Hữu Đường lại để ra cung trước.

      Triệu Hữu Đường nhìn sắc mặt , thản nhiên : " đường Phượng Minh đại trạch, liền ban cho ngươi làm Trữ vương phủ."

      Triệu Hữu Ngô quỳ xuống tạ ơn.

      Chuyện này qua bao lâu Trữ vương phủ liền dọn dẹp tu sửa xong, Triệu Hữu Ngô đành phải dọn nhà, cố ý lại chào điệt nhi chất nữ, Phùng Liên Dung. Phùng Liên Dung đối chuyện này hề biết gì, kinh ngạc hỏi: "Ngươi muốn dời ?"

      Nàng cúi đầu nhìn hai đứa con trai, bọn họ khẳng định luyến tiếc.

      Ở trong cung, trừ Triệu Hữu Đường bọn họ cùng Triệu Hữu Ngô chung đụng là tốt nhất. Do tuổi Triệu Hữu Ngô cùng bọn họ kém nhau phải rất lớn, chỉ là thúc thúc, cũng là bằng hữu.

      Có mấy lời, bọn họ muốn cùng Triệu Hữu Ngô riêng .

      Quả nhiên Triệu Thừa Diễn mắt đỏ hồng kéo tay áo Triệu Hữu Ngô: "Tứ thúc thể à? Ta cầu phụ hoàng."

      Triệu Hữu Ngô xoa xoa đầu : "Ta chính là ra ngoài ở mà thôi, ngươi cùng A Lý nhớ ta cũng có thể đến Trữ vương phủ."

      Triệu Thừa Diễn trong lòng buồn bã.

      Phùng Liên Dung cũng thán tiếng: "Vốn tưởng rằng phải chờ đến lúc ngươi thành thân mới chuyển ra, Hoàng thượng cũng là, biết gấp cái gì, có điều..." Nàng ngừng chút, lại cao hứng trở lại, "Ở bên ngoài cũng là chuyện tốt, ngươi có thể cùng ca ca tẩu tử thân cận hơn, cũng có nhiều quy củ như trong này, ngươi trôi qua càng thêm thoải mái hơn chút."

      Nàng đối Triệu Hữu Ngô là có chút hiểu biết, so với Triệu Hữu Trinh, làm việc linh hoạt, tính tình cũng có chút kiềm chế được, trong cung nặng nề thích hợp . càng giống thiếu gia phong lưu tiêu sái, ban ngày phóng ngựa ngắm hoa, ban đêm du thuyền nghe hát, hưởng hết nhân gian phú quý.

      "Lát nữa nhớ mang Lưu ngự trù theo, giờ ta truyền lời." Nàng còn nhớ việc này.

      Triệu Hữu Ngô mỉm cười: "Đa tạ nương nương."

      dù có rồi, cũng vẫn nhớ những năm tháng từng ở Diên Kỳ cung, khi đó cha nương qua đời, ca ca lại xa tha hương, chỉ có ở chỗ này mới được đến mấy phần ấm áp, cảm giác rời nhà, đây là Phùng Liên Dung, còn có hai đứa cháu mang lại cho .

      cũng từ tận đáy lòng thích Phùng Liên Dung, tuy rằng nàng lớn hơn chín tuổi, nhưng là từ đứa bé lớn lên thành nam nhi, nàng ngược lại vẫn là Phùng Liên Dung năm đó đào lỗ tai cho , nếu có thể, nhất định cũng phải tìm nữ tử như nàng.

      Nghĩ như vậy, lông mày nhướng lên cái, đột nhiên bật cười.

      Hay là Hoàng thượng đột nhiên bảo dọn ra ngoài là vì chuyện này nhỉ? bất tri bất giác tiết lộ ý nghĩ của chính mình, làm Triệu Hữu Đường phát .

      Thấy bật cười, Triệu Thừa Mô : “Tứ thúc, ngươi ở bên ngoài phải chiếu cố bản thân tốt, đừng uống rượu nhiều, say mê...”

      chưa xong Triệu Hữu Ngô bịt chặt miệng lại.

      Triệu Thừa Diễn cười hì hì.

      Phùng Liên Dung vẻ mặt nghi hoặc.

      Triệu Hữu Ngô mặt hơi đỏ lên, thấy Triệu Thừa Mô cầu xin tha thứ mới buông ra.

      Triệu Thừa Ngô lại ôm Triệu Huy Nghiên cái, tiểu nương hơn ba tuổi, da thịt như tuyết, đôi mắt như nước, hiển nhiên là Phùng Liên Dung phiên bản , có điều so với mẫu thân nàng, tương lai xinh đẹp hơn chút.

      Triệu Huy Nghiên thanh mềm dẻo: “Tứ thúc phải à?”

      “Đúng vậy, sau này tiểu thỏ qua chơi, Tứ thúc dẫn ngươi ra đường chơi.”

      “Được.” Triệu Huy Nghiên vỗ tay, “Nghe mẫu phi đường có rất nhiều cái chơi, cái gì cũng có bán, nhưng là cần tiền mua, ta có tiền đâu.” Nàng đối mấy việc này cũng ràng lắm, nhưng được rất nghiêm trang.

      Triệu Hữu Ngô nở nụ cười, lấy ra thỏi vàng cho nàng: “Đây là tiền, ngươi giữ chặt, sau này đến Trữ vương phủ Tứ thúc mang ngươi ra ngoài dùng cái này mua đồ.”

      Triệu Huy Nghiên liền được.

      Qua lát, cùng mọi người cáo từ.

      Hai huynh đệ Triệu Thừa Diễn trái phải kéo , tiễn xa mới quay lại.

      Phùng Liên Dung an ủi: “Trữ vương phủ lại xa, các con muốn gặp , với Hoàng thượng tiếng là được.”

      Nhưng hai đứa tâm trạng vẫn sa sút.

      Triệu Hữu Đường qua dùng cơm tối, Phùng Liên Dung với : “Vốn phải chờ năm sau thành hôn rồi chuyển ra ngoài à, thê tử chưa có cho dọn ra ngoài, đại nam nhân, người xử lý nội vụ sao mà được?”

      Triệu Hữu Đường nhìn nàng, thấy nàng vẻ mặt tình cảm ân cần, hừ lạnh : “Vậy cũng cần nàng quan tâm, cũng phải có nha hoàn bà tử.”

      “Nha hoàn bà tử sao thay được thê tử chứ, thiếp thân thấy Hoàng thượng vẫn nên sớm chọn cho nương thích hợp .” xong nàng lại hiểu kỳ, “ biết Tứ điện hạ thích dạng gì nhỉ, chứ phải cũng thích giống Tam điện hạ đấy chứ?”

      Vấn đề này, Triệu Hữu Đường muốn đáp.

      Phùng Liên Dung thấy chuyện, vẻ mặt còn rất kỳ quái, kinh ngạc : “Hay là còn đặc biệt hơn?”

      Đúng là rất đặc biệt, Triệu Hữu Đường gật gật đầu: “Cho nên Trẫm cũng biết chọn thế nào, để tự nghĩ biện pháp .”

      Thiên hạ chỉ có Phùng Liên Dung, nhưng là gan lớn, còn muốn người tương tự!

      Phùng Liên Dung hỏi thêm, chỉ thầm nghĩ, hai huynh đệ này thích người còn cổ quái hơn người, là nhìn ra.

      Sau khi bắt đầu mùa đông, do hậu vị trống hơn năm, trong triều đại thần đoán lòng vua, lục tục có người dâng tấu chương, đề nghị lập tân hậu, về phần người được chọn, trừ Phùng Liên Dung còn ai khác. Đương nhiên, cũng có người nhìn hậu cung trống , hi vọng Hoàng đế lại tuyển tú.

      Triệu Hữu Đường sớm có ý tưởng, cùng Hoàng thái hậu thương lượng.

      Hoàng thái hậu : “Liền lập Phùng quý phi , ai gia thấy nàng mấy năm nay quản hậu cung cũng sai lầm, trong cung cao thấp câu oán hận.”

      Lời này là lòng, Do Phùng Liên Dung tốt bụng, thích nhất chính là cung nhân hoàng môn cậy thế bắt nạt, cho nên có oan khuất đều khiếu nại lên, đều có thể có được đối đãi công bằng, do vậy người ác càng ngày càng ít, trong cung có hòa hợp êm thấm mà xưa kia có.

      Triệu Hữu Đường khá là đắc ý, giống như người được khen là mình vậy.

      Tuy rằng Phùng Liên Dung có đôi khi phạm ngốc, hạ được quyết tâm, nhưng ưu điểm của nàng cũng thể xóa bỏ, cười cười : “Vậy Trẫm ra lệnh cho Lễ bộ tạo sách phong Hậu.”

      Hoàng thái hậu : “Ai gia cuối cùng chỉ mong nàng có thể đối đãi tốt Thừa Dục.”

      Đây là bà cuối cùng, cũng là lo lắng duy nhất.

      Dù sao Triệu Thừa Dục phải con ruột của Phùng Liên Dung, lại là Thái tử, quan hệ xấu hổ như vậy, chẳng phải dễ mà xử lý được.

      Triệu Hữu Đường cũng biết, nhưng lại phản bác được.

      Tuy rằng biết Phùng Liên Dung nhất định đối xử tử tế với Triệu Thừa Dục, nhưng quan hệ giữa người với người có đôi khi chẳng phải ngươi hi vọng phát triển tốt hơn liền nhất định có thể phát triển tốt. Cũng như lúc trước và Phương Yên, ai từng nghĩ tới biến thành kết quả như hôm nay.

      cũng có suy nghĩ như Hoàng thái hậu, nếu như mong muốn, đến cuối cùng thể tránh né, vẫn phải làm ra quyết định.

      Lúc tin tức được truyền đến Diên Kỳ cung, tất cả mọi người đều vui mừng.

      Chỉ riêng Phùng Liên Dung người lo sợ bất an.

      Mấy năm nay nàng quản hậu cung, hậu vị vẫn luôn trống , Triệu Hữu Đường cũng tấn phong phi tần nào, cũng tuyển tú, thời gian lâu dài ai cũng có thể đoán được ý nghĩ của , là muốn lập nàng làm Hoàng hậu, nàng phải biết.

      Nhưng khi ngày này đến, nàng vẫn có chút sợ hãi.

      Dù sao cũng là Hoàng hậu, là vị trí nàng dù có phóng to gan cũng tuyệt dám mảy may nghĩ đến.

      Nhưng kiếp này, ngược lại giống như đến quá dễ dàng, giống như nằm mơ vậy.

      Vốn làm Quý phi cũng vượt qua dự liệu của nàng, Hoàng hậu, là nghĩ cũng dám nghĩ, nàng cũng sợ mình làm tốt.

      Nàng vẫn luôn cảm giác mình có năng lực lớn như vậy.

      Chung ma ma : “Sợ cái gì chứ, nương nương, ra khác Quý phi là mấy, nương nương cũng chỉ chuyển sang chỗ khác, khác, còn phải cũng như tại thôi sao? Muốn đến tốt hơn, đó là mấy đứa đều gọi nương nương là mẫu hậu mẹ ruột, đây phải là nương nương muốn sao?”

      Lúc ấy đứa sinh ra đều là kêu nương, chỉ là thân phận nàng ở đó, càng về sau đều phải sửa miệng thành mẫu phi. Chung ma ma sao có thể biết Phùng Liên Dung đối cái này vẫn có chút để ý, dù sao kia là con ruột của chính mình.

      Làm mẫu thân, ai mà thích đứa kêu nương?

      Cho nên Phùng Liên Dung nghe được cái này vẫn là cao hứng, cười : “Vậy cũng được.”

      Ngày hôm đó Triệu Hữu Đường truyền quan viên Bộ lễ đến phân phó, phong hậu là chuyện lớn, chỉ chuẩn bị thôi ít nhất cũng phải mấy tháng. Do đây là chuyện định, đợi đến khi muốn phong hậu cũng phải chờ đến mùa xuân sang năm.

      Đợi chúng quan viên hết, Triệu Hữu Đường hỏi Nghiêm Chính: “Ngươi khố phòng tìm hết ngọc thạch đến đây.”

      Nghiêm Chính ngẩn ra, nghe hiểu: “Hoàng thượng, ngọc thạch gì cơ?”

      “Chính là mấy khối lớn còn chưa mài.” suy nghĩ chốc lát, “Thượng phẩm ngọc dương chi, bạch ngọc, hoàng ngọc, đều chuyển đến.”

      Nghiêm Chính khóe miệng giật giật, vậy phải bao nhiêu chứ, cũng biết muốn làm gì, vội ngay.

      Qua lát, tìm bốn người hoàng môn lục tục mang ngọc thạch lên.

      Do quá nhiều, thể thả hết ở bàn, tất cả đều chất đống dưới mặt đất.

      Triệu Hữu Đường đứng lên, quanh vòng, sau đó ngồi xổm xuống, cầm cái này xem, cái kia xem, cuối cùng chọn khối ngọc đẹp thuần vàng, ngọc này nhìn qua tựa như thịt quả màu vàng, tầm thường, đây là khối ngọc hoàng điền hiếm thấy.

      Chính nhìn thấy rất hài lòng, tán dương: “Cái này làm con dấu sai.”

      Nghiêm Chính miệng há hốc.

      Ầm ĩ nửa ngày, hóa ra là làm phượng ấn cho Phùng Liên Dung.

      Hoàng hậu tương lai này, mặt mũi là lớn!
      Last edited: 2/11/16
      lehanh, thuyt, linhdiep1710 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :