1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 115. Chính miệng ra.

      Editor: Linh


      Nàng như vậy, Triệu Hữu Đường càng muốn xem, tay dài duỗi ra liền cầm tờ giấy vào trong tay.

      Phùng Liên Dung muốn giật lấy, tay liền giơ lên cao.

      Phùng Liên Dung thấp hơn cái đầu, dù là kiễng chân cũng thể đụng tới, nàng gấp đến độ mặt đỏ bừng, cầu xin : "Hoàng thượng, ngài đừng xem tờ này."

      Triệu Hữu Đường nhướng mi : "Nàng giật được Trẫm xem."

      Phùng Liên Dung lập tức nhảy lên lấy lại.

      Tóc của nàng theo động tác của nàng chậm rãi tung ra, Triệu Hữu Đường đắc ý dao động tờ giấy, Phùng Liên Dung mắt thấy cong cách nào, lại bắt đầu túm lấy long bào của Triệu Hữu Đường, hận thể biến thành cái thân cây, chính mình leo lên.

      Nhưng Triệu Hữu Đường khí lực lớn như vậy, nàng gắng lắm cũng có cách nào, chỉ lát sau liền mệt đến thở hổn hển.

      cúi mắt nhìn nàng, thấy môi nàng khẽ nhếch, khuôn mặt ửng hồng, tóc xõa ra nằm rải rác vai, ánh mắt nhìn theo tay , gấp gáp như con mèo tham ăn. đột nhiên nghĩ đến quả trứng kia, phải là nàng còn viết bậy gì nữa đấy chứ?

      Nếu tại sao lại muốn lấy lại?

      lập tức trầm mặt : "Nàng thành khai báo, có phải là chê trách Trẫm ?"

      Nếu đúng là như vậy, cũng muốn xem!

      Xem rồi tức giận lại cùng nàng trở mặt.

      Loại cảm giác này làm rất thoải mái, mấy năm nay và nàng chưa từng ồn ào cãi nhau, qua lần này mới biết cũng muốn như thế, bằng cũng chủ động đến đây.

      Phùng Liên Dung vội : " có."

      Nàng dù có tán thành với Triệu Hữu Đường thế nào, mặc kệ là ngoài mặt, hay là trong lòng nàng đều dám trách cứ Triệu Hữu Đường.

      Triệu Hữu Đường khí hiểu, vậy vì sao cho xem?

      vội mở tờ giấy ra, chỉ thấy bên có hai hàng chữ: "Thiếp thân thích Hoàng thượng, trước đây muốn vào cung cũng là bởi vì biết chuyện tương lai, thế gian này người thiếp thân nhất chính là Hoàng thượng! Thiếp thân ngài, nhất là ngài, cho dù là kiếp sau cũng ngài, lại sinh con cho ngài.

      Triệu Hữu Đường cầm tờ giấy, nhất thời thể động đậy.

      Tuy rằng Phùng Liên Dung thích , phải biết, nhưng là cho đến bây giờ nàng chưa từng ra miệng, hôm nay viết đây, hiển nhiên là biểu điên khùng, lại bị xúc động đến, khóe miệng hơi cong, nụ cười liền tràn ra.

      Phùng Liên Dung lại xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

      Những lời này là suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng khỏi quá mức trực tiếp nên nàng dám cho Triệu Hữu Đường xem, cho nên mấy năm nay, chẳng sợ nàng rất thích nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng qua thích này kia, chứ đừng đến .

      Triệu Hữu Đường chậm rãi gấp tờ giấy lại, nhét vào trong tay áo: "Khó trách cho Trẫm xem, mấy lời kiểu này viết có ý tứ gì."

      Phùng Liên Dung ngập ngừng : "Thiếp thân dám viết nữa rồi."

      "Đúng là cần viết, là được rồi." đừng trước mặt nàng, bâng quơ , " Trẫm đến đây, nàng lần ."

      Phùng Liên Dung bỗng chốc phản ứng kịp: "Cái gì?"

      " mấy lời nàng viết với Trẫm, Trẫm lại suy nghĩ xem có nên tha thứ cho nàng ." nhịn cười.

      Phùng Liên Dung mặt lại có chút trắng bệch: ", ra?"

      "Ừ, Trẫm chờ đấy."

      Phùng Liên Dung lập tức cảm thấy cổ họng có chút khô, lại bắt đầu mặt đỏ tai hồng, cả trái tim đều nhảy loạn, nữ nhi gia chú ý dè dặt, nàng tuy rằng quá dè dặt, nhưng giáp mặt thích Triệu Hữu Đường, nàng chưa làm qua. Bây giờ nàng mới phát , có đôi khi chưa chắc dễ hơn làm.

      Nàng hô hấp trở nên hơi trầm, độ ấm trong thư phòng hình như cũng trở nên nóng hơn chút.

      Rốt cục, nàng cố lấy dũng khí : "Thiếp thân, thiếp thân thích Hoàng thượng, nhất Hoàng thượng."

      Nhưng thanh lại thấp đến chỉ đủ cho ruồi muỗi nghe.

      Triệu Hữu Đường hơi cúi đầu: "Trẫm nghe ."

      Phùng Liên Dung cắn cắn môi: "Thiếp thân nhất Hoàng thượng."

      "Vẫn đủ to."

      Phùng Liên Dung nóng nảy: "Thiếp thân thiếp thân thích Hoàng thượng, nhất Hoàng thượng..."

      Còn chưa xong, tay Triệu Hữu Đường nâng bên má nàng lên, mạnh hôn xuống.

      Môi nàng mềm mại, lưỡi sinh hương, luôn vừa hôn liền ngừng được, thường thường làm môi nàng sưng đỏ lên.

      Lần này hai người lại bởi tranh chấp trước đó, chiến tranh lạnh mấy ngày, mấy ngày gặp, có câu là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa hợp, càng thể vãn hồi. hôn lát liền nhịn được, lột quần áo nàng ra, theo đó liền ở bàn sách làm hồi.

      Phùng Liên Dung vừa tỉnh táo lại liền muốn che mặt.

      Vốn bàn sách loạn thất bát tao, tại càng thêm lộn xộn, chỉ giấy bay loạn, ngay cả ông đựng bút cũng bị vỡ cái, bút lông đủ loại lăn đất, nghiên mực cũng bị lật ngược, có chút mực bắn lên quần áo nàng.

      Triệu Hữu Đường thấy nàng vội vã mặc áo lót, lại thấy mấy dấu đen mặt nàng, nhịn được cười : "Cũng biết viết thư thế nào, nhìn mặt nàng kìa."

      Phùng Liên Dung hỏi: "Sao vậy?"

      "Còn làm sao, xấu thể nhìn." dùng lòng ngón tay xoa xoa, thấy chẳng những được, do ngón tay có mồ hô, ngược lại càng thêm đen, cười lên ha ha, "Được rồi, vẫn phải dùng nước rửa," bên kêu người chuẩn bị nước.

      Bên ngoài ra sớm biết bên trong xảy ra chuyện gì, bọn họ bây giờ đối chuyện này vô cùng quen thuộc, cơ bản hai người làm việc bao lâu đều truyền ra ngoài cửa, trước sớm chuẩn bị sẵn, vừa ra lệnh liền pha nước lạnh, nước ấm vừa đủ liền bê lên.

      Hai người tắm xong, thay quần áo rồi mới về chính điện.

      Phùng Liên Dung thấy Triệu Hữu Đường tức giận, tự nhiên cũng cao hứng, hai người lên chính .

      Triệu Hữu Đường : "Nên làm cái gì còn phải làm sao nữa, thể bởi vì về tình có thể tha thứ liền trách phạt."

      "Thiếp thân chưa trách phạt, chỉ là cảm thấy quy củ trong cung, có phải hơi..." Nàng đắn đo , "Những cung nhân bị tuyển chọn vào cung đến ba mươi tuổi mới được ra, tuổi đó thân thể cha nương nhà ai kém chút đều qua đời, ngay cả mặt cũng thấy."

      Cung nhân thể so phi tần, phi tần ít nhất còn có hi vọng gặp được người nhà, ít nhất có thể gửi thư. Cung nhân phần nhiều là chết ở trong cung cũng ra được, chờ chết, đa số cũng là tùy tiện tìm chỗ chôn.

      "Chỉ riêng chuyện này, mấy tú nương đó trộm đồ là phạm vào sai, nhưng người đâu phải cỏ cây sao có thể vô tình? Để tay lên ngực tự hỏi, dù là các nàng tình hình thực tế của gia đình, quản có thể thả các nàng sao? Có thể cho các nàng tiền sao? Thiếp thân thấy là thể, ở trong cung, quy củ là chết, nhưng người cũng sống nổi. Các nàng làm như vậy cũng là do có biện pháp, đến cùng, sai đúng là sai, nhưng ít ra có hại đến người khác mà." Nàng nhìn thoáng qua , "Hoàng thượng, có thể xử lý ?"

      Triệu Hữu Đường lại rất cố chấp: "Xử lý tất nhiên là được, ăn mười roi ."

      Phùng Liên Dung trong lòng chợt lạnh.

      Mười roi, nửa cái mạng chừng cũng còn.

      Nàng trầm lặng xuống.

      Triệu Hữu Đường nhìn nàng, hơi hơi thở dài, ở trong cung này, thiện tâm là giải quyết được vấn dề. Nhưng là người nếu trái tim vẫn luôn mềm được, người này hơn phân nửa là được tình người, vậy cũng còn cái gì đâu, cũng chỉ là lợi ích thôi.

      sủng ái nàng, đương nhiên cũng thích nàng thiện lương, nếu ngày nào đó nàng thay đổi, giống với người kia, chỉ biết tính kế thiệt hơn, lại có khác gì với người khác đâu?

      Ánh mắt nhu hòa xuống, đưa tay xoa xoa đầu nàng: "Nếu các nàng vượt qua được, Trẫm liền chuẩn cho các nàng trở về."

      Phùng Liên Dung con mắt sáng lên, đây cũng là ban ân!

      Chỉ hi vọng các nàng có vận khí đó.

      Người khi có hi vọng, cũng trở nên càng thêm kiên cường hơn.

      Nàng trầm ngâm nửa khắc lại : "Hoàng thượng, ra chỉ các nàng, nhiều ngày thiếp thân ều suy nghĩ, có phải cũng nên để các cung nhân khác được trở về trước thời hạn hay . Trước đó thiếp thân , ba mươi tuổi có chút muộn, nếu như có thể trở về khi 25 tuổi, các nàng có lẽ còn có thể xuất giá sinh con."

      Mà nữ nhân 30 tuổi, chính là xuất giá sinh con chỉ sợ cũng dễ, còn nữa, lớn tuổi sinh con càng nguy hiểm hơn.

      Những nữ nhân đó có con, già rồi có năng lực dựa vào ai đâu? Đời này nhất định vẫn là kết cục thê thảm.

      Triệu Hữu Đường cười cười: "Nàng đây là được tấc lại muốn tiến thêm bước."

      "Thiếp thân chỉ mong Hoàng thượng có thể suy nghĩ hai, cung nhân cũng là ra từ gia đình bình thường, nếu ra, đều là thiên hạ dân chúng." Phùng Liên Dung quên vuốt mông ngựa, "Hoàng thượng là minh quân thiên cổ khó gặp, lòng vì dân, chút việc này đối Hoàng thượng mà cũng chỉ là cái nhấc tay."

      Nhúm đường này đút đúng chỗ, Triệu Hữu Đường nhướng mày đáp: " nghĩ đến cái đầu của nàng nghĩ đến còn rất nhiều, chuyện này Trẫm đều có định luận."

      Phùng Liên Dung thấy có lập tức cự tuyệt, đương nhiên là thỏa mãn, cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay : "Hoàng thượng tốt, phụ thân thường nước có minh quân mới có thể cường thịnh, Hoàng thượng chính là vị minh quân đó đấy."

      Triệu Hữu Đường ừm tiếng: "Xem ra sách đọc vô ích."

      Hai người thêm lát Triệu Hữu Đường trở về Càn Thanh cung.

      Thượng phục cục nhận được lệnh, lập tức liền thi hành đánh phạt ba người tú nương, Phùng Liên Dung rất chú ý việc này, phái Hoàng Ích Tam qua nhìn. Hoàng Ích Tam trở lại với nàng: "Nhìn qua là bị đánh rất thê thảm, ra chỉ là hư nhược, nằm dưỡng tháng là tốt."

      Phùng Liên Dung hỏi: "Vậy tại đưa xuất cung rồi hả?"

      "Đúng, đưa ra ngoài rồi."

      Phùng Liên Dung lúc này mới thở phào hơi.

      Qua mấy ngày, Triệu Hữu Đường bớt chút thời gian Cảnh Nhân cung chuyến.

      cùng Thái hậu chuyện cho cung nữ xuất cung trước thời hạn.

      Hoàng thái hậu cũng kinh ngạc, chính bà mặc kệ chuyện này, nhưng thuộc hạ nô tì ít. Lần trước chuyện của thượng phục cục là Phùng Liên Dung quản, còn cùng Hoàng thượng xảy ra mâu thuẫn, mấy tiếng gió kiểu này là dễ bị truyền nhất, xem ra lần này cũng là vì chuyện này.

      Hoàng thái hậu gật đầu : "Những cung nhân đó đúng là rất đáng thương, chỉ là Hoàng thượng sao lại nghĩ đến chuyện này?"

      Phải biết việc của hậu cung hơn phân nửa đều là Hoàng thái hậu, Hoàng hậu quản, Hoàng thượng bình thường có thời gian rảnh, nên cũng có nhiều tinh lực quản, chỉ đại bên ngoài thôi đủ làm bận.

      Triệu Hữu Đường cũng giấu giếm: "Là Phùng Quý phi nhắc tới, Trẫm cảm thấy chủ ý này sai, huống chi, trong cung tại cũng có bao nhiêu chủ tử, cần quá nhiều cung nhân, vậy sao thể các nàng về đoàn tụ cùng gia đình? chỉ giảm bớt tiêu phí trong cung, với Trẫm mà đây cũng là việc công đức."

      Hoàng thái hậu cười cười: "Phùng Quý phi đúng là tốt bụng, nếu Hoàng thượng cảm thấy có thể làm, ai gia tự nhiên có dị nghị gì, có điều chuyện này có phải nên thông báo với Hoàng hậu tiếng ?"

      Triệu Hữu Đường ừ tiếng.

      Hoàng thái hậu lên tiếng, đột nhiên nghĩ tới chuyện, lại : "Vừa rồi Hoàng thượng có mấy chủ tử, ai gia mới nhớ tới đẫ lâu rồi trong cung chưa có thêm người mới, khó trách trong cung quạnh quẽ, có phải hay nên..."

      Bà dừng chút, nhìn về phía Triệu Hữu Đường.

      Trong đầu Triệu Hữu Đường lập tức ra chuyện trước đây, vì mấy quý nhân đó, cùng Phùng Liên Dung đều chịu ảnh hưởng, mấy chuyện này khiến cực kì phiền lòng, khoát tay : " cần, cũng đỡ làm mẫu hậu quan tâm."

      Hoàng thái hậu ngẩn ra.

      Vậy có phải sau này cũng tuyển tú nữa? Nhưng nghĩ lại, tuyển thêm có lẽ cũng là chuyện tốt, nay mấy quý nhân đều chưa bị sủng hạnh kia, chỉ sợ phải đơn trong cung, lại tuyển thêm mấy người, cuối cùng vẫn vậy, thế, cần gì vẽ vời thêm chuyện?

      Hoàng thái hậu liền thêm gì, bà có quyết đoán của Hoàng thái hậu năm đó, cũng có dã tâm đó, là chuyện tốt, vậy dứt khoát đừng làm.

      Chỉ là nhìn bóng lưng Triệu Hữu Đường, giữa lông mày bà vẫn lên lo lắng.

      Từ sau khi Phùng Quý phi quản việc, quả cũng là tận lực, hôm nay đề nghị này cũng có chỗ nào tốt, chỉ là thái độ này của Triệu Hữu Đường sao có thể làm bà nghĩ nhiều. đây là để Phùng Liên Dung vào trong lòng, mới có thể coi trọng đề nghị của nàng như vậy.

      tại duy nhất có thể an ủi chính là, Phùng Quý phi vẫn chưa làm ra hành động gì khác thường.

      Bà thở dài, đứng dậy trở về nội điện.

      Phương Yên nghe Triệu Hữu Đường đến đây, tự nhiên là kinh ngạc, dù sao rất lâu rồi đến. Tri Xuân vội đắp chăn cho nàng, nàng nghiêng người nằm xuống.

      Triệu Hữu Đường tiến vào, nàng ta liền ở giường vấn an.

      "Nghe Thừa Dục nàng đỡ hơn rồi?"

      Phương Yên : "Hồi Hoàng thượng, đúng vậy, nhưng vẫn còn phải dưỡng thêm thời gian."

      Triệu Hữu Đường đến xem nàng ta, trong lòng nàng ta cũng có vui mừng gì, nàng ta phải người ngu, lần trước Triệu Hữu Đường ra lời đó, hiển nhiên tình cảm phu thê còn sót lại chút gì. đối nàng ta có mảy may chút tình nghĩa, cho nên Phương Yên cũng ôm lại ôm hi vọng.

      Triệu Hữu Đường : "Có thể dưỡng tốt là được, hôm nay Trẫm đến là chuyện cung nhân."

      ý đó ra.

      Phương Yên trong lòng cười lạnh, cần đoán, khẳng định là Phùng Liên Dung , nàng ở trước mặt luôn là dáng vẻ giả thiện lương, cái gì mà suy nghĩ cho cung nhân, ra chỉ là vì lấy lòng ? Như thế, tự nhiên cảm thấy Phùng Liên Dung là người tốt rồi!

      Phương Yên thản nhiên : "Hoàng thượng quyết định, thiếp thân cũng có gì phản đối, như vậy cũng tốt."

      Nàng ta thêm lời dư thừa.

      Triệu Hữu Đường đứng dậy rời .

      Đến tháng chín liền ban bố xuống, Cảnh quốc bắt đầu từ năm nay về sau lăm năm tuyển chọn cung nhân lần, đến năm hai mươi lăm tuổi nếu phạm phải tội gì, hoặc chưa đầy 25 tuổi, bị bệnh đều có thể xuất cung, mặt khác, ở trong cung tròn 10 năm, thưởng bạc 30 lượng, tròn 5 năm, 20 lượng.

      chỉ có như thế, còn cắt giảm số lượng cung nhân, từ vạn cung nhân giảm đến còn bốn nghìn, hoàng môn cũng vậy.

      Đây được xem là biến đổi trong cung, sử quan nhất nhất ghi lại, ca tụng Triệu Hữu Đường tiết kiệm nhân thiện.

      Trong triều cũng có người phản đối, ngược lại do Triệu Hữu Đường hành động, trong nhà quan viên cũng có chút chỉnh đốn.

      Dù sao Hoàng thượng đều cắt giảm nô tì, các đại thần còn dùng nhiều như vậy, đây phải là muốn chết sao?

      Nhiều gia đình phú quý cũng ào ào phân phán gia nô.

      Triệu Hữu Đường tâm tình khoái trá, có lần nhìn thấy sử quan, cười : "Đây là vô tâm trồng liễu, vôn là do hùng Quý phi săn sóc cung nhân, Trẫm nghe lời nàng thấy có lý, nghĩ tới lại có cảnh tượng như thế. Có thể thấy được Trẫm là vua nước, thường xuyên cần làm gương."

      Sử quan nghe lời ấy, dụng tâm ghi nhớ.

      Giờ khắc này, Phùng Liên Dung biết nàng cẩn thận được ghi vào sách sử.

      Đương nhiên là được ghi đầy đủ họ tên, chỉ ghi ba chữ 'Phùng Quý phi'.

      Lúc này nàng làm mũ cho Triệu Huy Nghiên.

      Vừa vào thu tiết trời dần mát, trẻ dễ bị cảm lạnh, đội mũ ấm hơn chút. Chung ma ma ở bên cạnh xem, mắt thấy nàng lấy kéo vải bông cắt hai mảnh dài liền thấy khó hiểu.

      Nào có mũ gì dài như vậy?

      "Đây là tai con thỏ." Phùng Liên Dung cười hì hì , "Ta làm mũ con thỏ cho nàng, lỗ tai của thỏ đương nhiên phải dài hơn chút rồi."

      Chung ma ma khóe miệng giật giật, nhưng lỗ tai này khỏi dài quá , kéo đến tận mặt đất.

      " đâu." Phùng Liên Dung nhìn ra suy nghĩ trong lòng bà, "Chỉ đến thắt lưng thôi, đến lúc đó khẳng định rất đẹp."

      "Nương nương vậy vậy như vậy ." Chung ma ma còn có việc cần thương lượng với nàng, " nay cung nhân 25 tuổi đều có thể ra ngoài, vậy Bảo Lan Châu Lan Kim Quế Ngân Quế đều đến tuổi này, nương nương xem xử trí thế nào? Nếu đều hết tốt lắm."

      Bốn người này nhưng đều là người có kinh nghiệm.

      Phùng Liên Dung trong lòng biết , chuyện này nàng kéo mấy ngày, đối bốn người này cũng luyến tiếc, dù sao theo mình gần mười năm, mai này ly biệt, vĩnh viễn gặp lại.

      Mũi nàng có chút cay cay, than : "Các nàng muốn , ma ma đến đây, ngươi cho các nàng vào ."

      Chung ma ma liền kêu.

      Bốn cung nhân đại khái cũng biết là cái gì, quỳ hàng.

      Phùng Liên Dung ổn định tâm tình rồi mới : "Ta biết các ngươi đều có người nhà, thời Hoàng thượng khai ân, các ngươi có thể sớm trở về..." Nàng ngừng chút, "Ta cũng có bao nhiêu lời, mấy năm nay các ngươi đều hết sức bổn phận, chủ tớ hồi, ta biết điểm tốt của các ngươi, nhưng thiên hạ có bữa tiệc nào tàn, các ngươi cũng nên trở về tìm lang quân như ý gả cho, tương lai lại sinh mấy đứa , đều tốt hơn ở trong này sống uổng."

      Bốn người nghe xong đều khóc lên.

      Bảo Lan : "Nương nương, nô tì muốn , nô tì muốn ở lại đây, vui vẻ hơn ở nhà nhiều."

      Nhà người ta là bất đắc dĩ mới đưa nữ nhi , nàng đây là bị bán vào, chỉ vì giảm bớt chút gánh nặng trong nhà.

      Kim Quế cũng khóc : "Nô tì , nương nương đối tốt với nhóm nô tì, nô tì ăn ngon ở tốt, đâu cũng bị khinh bỉ."

      Phùng Liên Dung nghe xong ánh mắt cũng đỏ,

      Chung ma ma khiển trách: "Chuyện tốt, đều khóc cái gì, còn làm nương nương chảy nước mắt. Các ngươi ai nguyện ý , muốn ở lại làm bạn với lão nô, cũng dứt khoát chút, nương nương còn rất nhiều chuyện phải làm đấy."

      Bốn người thế này mới lau nước mắt, sau này vừa , Bảo Lan và Châu Lan , Kim Quế Ngân Quế nguyện ý về nhà.

      Chung ma ma lại đến hỏi các cung nhân khác, về phần hoàng môn ai nguyện ý .

      Vốn là người vô căn, dù có trở về cũng cưới được thê tử, còn bằng ở trong cung tự tại chút, ra ngoài thiếu bị người khinh bỉ.

      Chung ma ma liền báo lên Phùng Liên Dung.

      Trong các cung khác cũng như vậy, qua mấy ngày liền thả ra ngoài hơn hai nghìn cung nhân.

      Trần Tố Hoa đứng ở trong sân nghe được thanh bên ngoài ha ha cười rộ lên, nghĩ tới làm Quý nhân cũng có ngày bằng cung nhân. Cung nhân còn có thể có tự do, Quý nhân có cái gì? Cũng chỉ là ăn no ở ấm.

      đúng, vào ngày đông còn cho dùng nhiều than!

      Ngày ngày mình trông phòng, có gì tịch mịch hơn thế nữa.

      Nàng ta bỗng có chút hối hận, sớm biết vậy gả cho hỗn đản kia lại như thế nào? chịu nổi nữa có lẽ cũng có thể hòa ly, nhưng tại, Hoàng thượng căn bản nhìn nàng ta cái, còn có ý tứ gì?

      Đáng giận nhất chính là Phương Yên kia, ngu xuẩn như thế, thời Phùng Liên Dung quản việc, nàng ta cũng biết động chút tay chân, chỉ chờ nàng phạm sai lầm vậy làm sao có thể thanhf

      Khó trách có thể để Phùng Liên Dung sống đến tại!

      Nếu như thủ đoạn cao hơn chút, cũng chỉ là Quý phi, được coi là cái gì?

      Hoàng hậu thủy chung đều cao hơn nàng đầu.

      Trần Tố Hoa tay giấu trong tay áo, liên tiếp thở dài.

      Xem ra, vẫn là nàng ta phải ra tay, cuộc sống như vậy nàng ta qua nổi nữa, so với cứ vậy chết già, còn bằng liều trận!

      Hôm đó Phùng Liên Dung làm mũ, Châu Lan cười , "Hoàng thượng đến."

      Triệu Hữu Đường đến bên trong, nàng đứng lên thi lễ.

      Triệu Hữu Đường ánh mắt hạ xuống, mắt đầu tiên liền nhìn thấy hai cái tai thỏ từ bàn rủ xuống dưới, trắng trắng, hỏi: "Nàng làm cái gì vậy?"

      "Mũ nha." Phùng Liên Dung rất đắc ý đưa cho xem, "Xem này, sắp xong rồi, mắt thỏ đẹp ? Thiếp thân chọn rất lâu, cuối cùng dùng kê huyết thạch làm."

      Triệu Hữu Đường nhìn nhìn, khinh thường : "Cái này của nàng cái gì mà kê huyết thạch chứ, tỉ lệ kém, trong hồng còn lộ đen, nào có chỗ nào giống mắt thỏ, mắt thỏ con ngươi phải đỏ rực." Quya đầu phân phó Nghiêm Chính, "Lát nữa thìm kê huyết thạch thượng phẩm mài thành mắt thỏ."

      Nghiêm Chính lên tiếng trả lời.

      Phùng Liên Dung : "Nào cần đồ tốt như vậy, nàng lớn là dùng đến nữa."

      "Cái này tính cái gì, Tiểu thỏ là công chúa của Trẫm, cũng là công chúa duy nhất trong cung, đương nhiên là phải dùng đồ tốt nhất." Triệu Hữu Đường xong liền muốn gặp nữ nhi.

      Phương Thị nhanh chóng ôm đến.

      Triệu Huy Nghiên vừa mới tỉnh lại, mắt to còn nhập nhèm, vừa nhìn thấy Triệu Hữu Đường liền cao hứng vươn tay ra, "Phụ, phụ thân."

      ràng, vừa thấy chính là đứa thông minh.

      Triệu Hữu Đường cười rồi ôm qua.

      Phùng Liên Dung bĩu môi, thầm nghĩ, nàng còn đứng bên cạnh đây, tiểu nha đầu thế nhưng thèm nhìn nàng! Nha đầu kia càng lớn càng giống phụ hoàng, nhưng là, nàng mới là người ngày ngày chăm sóc nàng mà, sao lại như vậy chứ!

      Nàng hầm hừ : "Ta làm mũ thỏ cho con đội nữa."

      Triệu Hữu Đường phì cười: "Còn ghen với Trẫm nữa?"

      "Ai ghen?" Phùng Liên Dung , "Ta còn có hai nhi tử mà."

      "Nhi tử? Nhi tử lại thế nào cũng đáng bằng tiểu thỏ, tiểu thỏ thích nhất là Trẫm, đúng nào?" Triệu Hữu Đường đắc ý bóp bóp má phúng phính của Triệu Huy Nghiên.

      Triệu Huy Nghiên hơi cười, mắt to chớp chớp.

      Phùng Liên Dung : "Còn kêu mẫu phi à?"

      Triệu Huy Nghiên giống như nghe thấy, chỉ ở trong lòng Triệu Hữu Đường cười.

      Phùng Liên Dung tức giận, lấy mũ đội lên đầu mình, xoay người kéo hai cái tai bước .

      Mũ này , căn bản đội được, chỉ treo ở bên búi tóc, hai lỗ tai sau vung vẩy, nhìn thế nào cũng thấy cổ quái.

      Triệu Hữu Đường ở phía sau cười lăn lộn, với nữ nhi: "Mau gọi mẫu phi, mẫu phi giận rồi kìa."

      Triệu Huy Nghiên cười khanh khách, ngọt ngào kêu tiếng mẫu phi.

      Phùng Liên Dung có thể này mới quay đầu lại, đội mũ lên đầu nữ nhi.

      Triệu Hữu Đường đến chính : "Hữu Trinh thê tử Kim thị hồi Kinh, đại khái sáng mai vào cung bái kiến mẫu hậu, nàng mời thái y qua xem ."

      "Sao lại muốn gặp thái y?" Phùng Liên Dung ân cần hỏi, "Chẳng lẽ thân thể thoải mái mới hồi Kinh?"

      "Nghe là có tin mừng, trở về dưỡng thai, Trẫm thấy trong thư Hữu Trinh rất lo lắng." Hai người thường xuyên thư từ qua lại.

      Phùng Liên Dung tự nhiên đồng ý, nhất thời lại thêm cao hứng, nàng đối Kim thị rất hiếu kỳ, chỉ là Kimm thị gả cho Triệu Hữu Trinh liền lập tức theo Tuy Dương, nàng vẫn luôn có cơ hội nhìn thấy, nghĩ tới rốt cục có cơ hội gặp mặt.
      Last edited: 7/9/16
      lehanh, thuyt, Dion11 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 116. Lời đồn

      Editor: Linh


      Có điều Chu thái y tuổi tác cao, thể lực bằng lúc trước, khoảng thời gian trước có ý về hưu, Phùng Liên Dung cũng muốn làm phiền ông, ngày hôm sau nghe Kim thị vào cung, liền dẫn theo Kim thái y đến Cảnh Nhân cung.

      Kim thị vừa bái kiến Hoàng thái hậu xong nàng đến.

      Hoàng thái hậu dò hỏi: "Sao lại đến đây lúc này?"

      Phùng Liên Dung cười : "Hồi thái hậu nương nương, là Hoàng thượng phân phó, Vương phi có thai, kêu thiếp thân mời Thái y đến xem."

      Hoàng thái hậu rất là cao hứng, nhìn Kim thị : "Đây chính là chuyện cực tốt, sao vừa rồi thấy với ai gia? Hay là xấu hổ?"

      Bà tuy rằng trêu ghẹo, nhưng đến cùng giọng điệu thân.

      Dù sao Triệu Hữu Đường là bà nuôi lớn, hai người còn chưa đến vô cùng thân thiết chứ đừng đến thê tử của Triệu Hữu Trinh. Kim thị tự nhiên cũng biết, chỉ là theo lễ, từ Tuy Dương trở về bái kiến mẫu hậu danh nghĩa, nàng hé miệng cười cười.

      Phùng Liên Dung nghiêng đầu nhìn nàng cái, hơi hơi kinh ngạc.

      Vốn tưởng rằng là nữ nhân đầy đặn, nghĩ tới dáng người cũng rất yểu điệu, trừ làn da hơi đen chút, ngũ quan rất là thanh tú, lại là nữ nhi nhà quan, khí chất cũng đoan trang hào phóng.

      Kim thị nhận được ánh mắt nàng, gửi qua nụ cười thân thiện.

      Hoàng thượng đối xử tốt với Triệu Hữu Trinh, như vậy Quý phi mà Hoàng thượng sủng ái nhất, nàng có lý do gì cầu tốt.

      Hai người đối mặt, nụ cười càng thêm rộng.

      Phùng Liên Dung mời Kim thái y tiến lên bắt mạch cho Kim thị.

      Hoàng thái hậu hỏi công việc lớn trong cung: " giờ mình ngươi quản, chỉ sợ cũng mệt mỏi nhỉ?"

      Phùng Liên Dung : "Hồi Thái hậu nương nương, quả là như thế, chỉ mong Hoàng hậu có thể sớm ngày khỏe lại, thiếp thân phải người có thể lo liệu việc này."

      "Có điều chuyện cung nhân lần trước ngươi làm rất tốt," Hoàng hậu lời có thâm ý, "Hi vọng phần thiện tâm nhân từ này, ngươi có thể luôn luôn giữ vững."

      Phùng Liên Dung gật đầu vâng.

      Chỉ lát sau Kim thái y xem xong, tất cả đều tốt, chỉ cần an tâm dưỡng thai là được, liền cười : "Tĩnh Vương phi thân thể rất tốt, giống các đại gia khuê tú khác, có thể thấy được ngày thường thường xuyên lại, tương lai sinh con nhất định phải vấn đề."

      Kim thị hướng Hoàng thái hậu : "Đến Tuy Dương rồi thiếp thân mới thường ra ngoài, lại , gầy hơn rất nhiều rồi."

      Hoàng thái hậu cười : "Vậy cũng đúng, có điều đẹp hơn trước."

      Phùng Liên Dung giờ mới hiểu được vì sao Kim thị phải đầy đặn, hóa ra là Tuy Dương rồi biến gầy, nàng nghe xong rất hâm mộ, xem ra Kim thị xuất giá rồi lại cổng trước bước cổng trước ra cổng sau như xưa. Triệu Hữu Trinh người hiền hòa như vậy, khẳng định là thường mang thê tử ra ngoài chơi, chừng hai người còn ngồi thuyền tuần tra Trường Giang và Hoàng Hà nữa!

      có ý tứ!

      Hoàng thái hậu : "Hữu Trinh cũng là, ngươi có tin vui còn biết trở về cùng ngươi, lần tới ta bảo Hoàng thượng thúc giục, cũng phải mình biết trị thủy."

      Kim thị vội : "Cám ơn Thái hậu nương nương, ra tướng công là muốn bồi thiếp hồi cung, là chính thiếp thân cảm thấy cần thiết. Tướng công chàng thích ở Tuy Dương vậy để chàng ở đó , với lại cách thiếp thân sinh con còn lâu mà."

      Hoàng thái hậu thấy nàng vậy cũng biết nàng là người hiểu lý lẽ, liền lại nhắc lại.

      Phùng Liên Dung lại hỏi Kim thị, Tĩnh Vương phủ thiếu cái gì, Kim thị lại khách khí từ chối, sau vẫn là Hoàng thái hậu tự mình đọc ít gia cụ, vải vóc, Kim thị mới miễn cưỡng nhận.

      Phùng Liên Dung nhất nhất ghi nhớ.

      Hai người ngồi thêm lát liền cáo từ.

      đường gặp được Triệu Hữu Ngô, ra cố ý đến xem Kim thị, trong miệng lại : " ngờ lại khéo vậy."

      Phùng Liên Dung buồn cười.

      Kim thị hành lễ : "Bái kiến Tứ điện hạ."

      "Ca ca ta huynh ấy khỏe ?" Triệu Hữu Ngô hỏi, "Sao cùng tẩu tử trở về?"

      Tướng công bề bộn nhiều việc, chỉ tuần tra đường đêm còn quả đồng ruộng hai bên bờ nữa, là thiếp thân bảo chàng cần trở về sớm, bằng tâm tâm niệm niệm mấy cá này, ở nhà cũng yên." Kim thị cười , "Có điều tướng công luôn nhắc đến Tứ điện hạ."

      "Cái gì điện hạ điện hạ, bảo ta Tứ đệ là được." Triệu Hữu Ngô cười hì hì, "Nghe ta sắp có cháu trái rồi?"

      Kim thị mặt đỏ lên.

      Triệu Hữu Ngô lại nhìn Phùng Liên Dung: "Phùng Quý phi, hôm nay ta gọi phòng ăn chuẩn bị thỏ nướng, có thể để Tiểu Dương và A Lý qua ăn cơm với ta ?"

      trước đây còn , thường xuyên qua Diên Kỳ cung, giờ lớn, ngày thường phong thần tuấn lãng, vì ngăn ngừa lời ra tiếng vào cũng tốt qua, nhưng lại rất thích hai đứa cháu trai, cho nên thường xuyên xin bọn họ qua Cảnh Kỳ điện chơi.

      Phùng Liên Dung cười tủm tỉm: "Đương nhiên được."

      Hai đứa con trai của nàng cũng thích Tứ thúc này.

      Phùng Liên Dung xong rồi hướng về phía Kim thị : "Ngươi có thai, cái gì cũng cần chú ý, có chuyện gì để nô tì làm, nhất là ba tháng đầu vô cùng quan trọng, ta mời Kim thái y cách đoạn thời gian đến xem lần."

      Nàng chuyện ôn nhu, thái độ vô cùng thân thiện, Kim thị mặc dù mới cùng nàng gặp mặt lần đầu cũng rất thích nàng, nghe vậy cười : "Sợ làm phiền nương nương."

      "Nào có gì, ta rất thích trẻ con, sau này ngươi sinh rồi, ba đứa con ta cũng có bạn chơi cùng."

      Nàng nghĩ thầm, con của Triệu Hữu Trinh, nếu là bé trai, tương lai khẳng định cũng muốn vào cung đọc sách, vậy trong cung náo nhiệt hơn. Nếu là con , cũng có thể làm tỷ muội với tiểu thỏ, nay trong cung chỉ có mình nàng là nữ, chính nàng cũng biết khi nào mới có thể lại sinh, dù có sinh cũng biết là nam hay nữ.

      Trở lại Diên Kỳ cung nàng liền gọi Trương Duyên đến, còn có quản của thượng phục cục, phân phó bọn họ đưa những gì cần mua thêm đến Tĩnh Vương phủ.

      Hai người xác nhận.

      Trương Duyên lại hồi bẩm những vật cần bổ sung trong Diên Kỳ cung,

      Lần trước nơi này của nàng vẫn chưa được bổ sung đầy đủ, có điều cũng chỉ còn lại mấy gia cụ khắc hoa phức tạp, cần mất nhiều công phu, Phùng Liên Dung : "Cũng gấp, làm từ từ cũng được, bảo bọn họ cần vội."

      Trương Duyên lên tiếng ứng, cùng quản rời .

      Buổi tối, Triệu Hữu Đường qua, thấy hai đứa con trai ở, cười : "Đến chỗ Hữu Ngô rồi hả?"

      "Đúng vậy, bảo là muốn nướng thịt thỏ ăn."

      "Tiểu tử này, ăn còn rất đa dạng, nhất định là gọi người đặt bếp trong sân nướng."

      Phùng Liên Dung hé miệng cười: "Đúng vậy, vậy mới có ý tứ, chừng còn để Tiểu Dương tự mình nướng nữa đấy." Nàng nghĩ nghĩ lại lo lắng, "Ui, có bị bỏng tay nữa? Lửa bùng lên được đâu. A Lý lại còn ."

      "Đừng lo lắng vớ vẩn, Hữu Ngô lại , Trẫm thấy làm việc vẫn đủ mạch lạc, nếu có nguy hiểm cũng gọi bọn ." Triệu Hữu Đường an ủi, "Đừng bên cạnh còn có hoàng môn nữa."

      Phùng Liên Dung nghĩ thấy cũng đúng, Triệu Hữu Ngô là thiếu niên, nhưng hoàng môn đều có kinh nghiệm, Hoàng Ích Tam cũng ở đó, nghĩ đến cũng có việc gì, nàng lại thở ra hơi, tò mò hỏi: " đến Tứ điện hạ, Hoàng thượng tính để làm gì? Tam điện hạ trị thủy càng ngày càng tốt, nghe Vương phi còn biết quản cả đồng ruộng."

      Triệu Hữu Đường vui mừng: "Đúng vậy, Tam đệ ngày càng có khả năng, tại cho dù Tào đại nhân lui Trẫm cũng lo lắng. Về phần Hữu Ngô, chờ thêm hai năm cho Tông nhân phủ , ban đầu cũng là phiên vương quản, Trẫm thấy vẫn là trở về chỗ ban đầu."

      Tông nhân phủ từ lúc bắt đầu khai quốc cũng có, chính là quản lý mấy việc của hoàng gia tôn thất, giờ là Lễ bộ đón lấy, có chút ý tứ là chức quan nhàn tản, Phùng Liên Dung nghĩ, có lẽ cảm thấy Triệu Hữu Ngô tuổi còn , muốn để rèn luyện, thứ hai, Triệu Hữu Ngô cũng biểu ra có gì đặc biệt thích.

      Có điều loại chuyện như này nàng chưa bao giờ suy nghĩ nhiều, quay đầu sai người dọn cơm.

      Tới gần giờ thần hai đứa mới trở về, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, nhìn qua vô cùng hưng phấn.

      Vừa hỏi, quả nhiên là ngồi bên đống lửa nướng thịt ăn.

      Triệu Thừa Diễn cười : "Tứ thúc còn nướng gà ăn mày nữa, có điều phải đặt lửa nướng, mà là bọc bùn rồi vùi dưới đống lửa nướng, rất thơm!"

      "Còn nướng khoai ăn, ngọt như mật đường vậy." Triệu Thừa Mô cũng , kéo tay Phùng Liên Dung, "Lần tới chúng ta cũng nướng, mẫu phi, được ạ?"

      Phùng Liên Dung xoa đầu bọn họ: "Được, gọi phụ thân các con cùng nhau nướng."

      Hai đứa thỏa mãn, cao hứng phấn chấn ngủ.

      Thoáng chớp mắt sắp đến cuối năm.

      Ngày hôm đó là Triệu Huy Nghiên tròn tuổi, chọn đồ vật đoán tương lai, Phùng Liên Dung sớm trang điểm tốt cho nàng, bên trong mặc chiếc áo màu hồng lựu thêu năm con dơi, bên ngoài lại khoác chiếc áo choàng làm bằng da chồn, đầu đội mũ con thỏ, hiển nhiên chính là tiểu thỏ.

      Hai đứa con trai cũng có lớp, cùng theo đến Cảnh Nhân cung.

      Trong Cảnh Nhân cung, Triệu Thừa Dục ở, hai huynh đệ bái kiến Hoàng thái hậu, lại cùng Triệu Thừa Dục hành lễ, Hoàng thái hậu ôm Triệu Huy Nghiên, mặt mày đều là vui vẻ, cười : "Ui, tiểu công chúa xinh đẹp, Vĩnh Gia hồi cũng như này đấy, đứa này tương lai nhất định là mỹ nhân."

      đến Trưởng công chúa Vĩnh Gia, cũng đúng là đại mỹ nhân, chỉ là phải kiểu ôn nhu, có vẻ có vài phần khí.

      Hoàng thái hậu cũng khen Phùng Liên Dung vài câu: "Ba đứa đều nuôi sai, ngươi cũng vất vả."

      Phùng Liên Dung khiêm tốn đáp lại mấy câu.

      Hoàng thái hậu sai người khênh bàn lên, bên thả mấy đồ vật, có điều do Triệu Huy Nghiên là con , trừ bỏ mấy cái bình thường, còn bỏ thêm nhiều cái khác, ví dụ như cây kéo, thước đo, hoa văn, chỉ thêu, đây đều là nữ công, còn có gương đồng, các loại đồ trang sức.

      Lúc này Triệu Hữu Đường cũng đến rồi.

      Phùng Liên Dung nhìn nữ nhi bị đặt lên bàn, khỏi có chút căng thẳng, ai bảo hai đứa con lần trước biểu kỳ quái như vậy đâu, đứa ăn hoa, đứa , bắt cũng bắt, nàng chỉ mong Triệu Huy Nghiên có thể bình thường chút.

      Triệu Hữu Đường ở bên tai nàng : "Chỉ là vui chút thôi, sợ cái gì."

      Phùng Liên Dung lắc đầu, vui cũng phải vui bình thường chút chứ!

      Vừa rồi Hoàng thái hậu còn khen nàng đâu, lát sau con nàng cũng dính vào, làm sao bây giờ?

      Mặt nàng vẫn căng thẳng, ánh mắt chớp, biến thành chuyện này là chuyện vô cùng lớn, Triệu Hữu Đường buồn cười, nhưng lại đùa nàng, cũng nhìn chằm chằm vào Triệu Huy Nghiên.

      Triệu Huy Nghiên ngồi bàn, đầu tiên là nhìn khắp chung quanh, chỉ thấy tay trái nàng đầu tiên là cầm gương đồng, cười khanh khách.

      Phùng Liên Dung thở ra hơi: Nữ nhi gia đều thích ăn mặc, tệ tệ.

      Triệu Huy Nghiên chơi lát, tay phải liền thò về phía bàn tính, bàn tính này có chút to, vừa cầm lên hạt châu va vào nhau phát ra thanh , nàng rất cao hứng, cười càng thêm vui vẻ. Tay trái ném gương đồng , dứt khoát hai tay đều bắt lấy bàn tính.

      Phùng Liên Dung biết gì, có điều vừa rồi bắt gương hẳn là cũng tính ?

      Hoàng thái hậu cười rộ lên: "Bàn tính tốt, ai gia hồi cũng là bắt bàn tính, đừng , khi đó tiên sinh dạy đến số học, đúng là học rất nhanh."

      Triệu Hữu Đường : "Vậy tiểu thỏ là giống mẫu hậu."

      Mẫu tử hai người đều cười.

      Phùng Liên Dung tiến lên ôm lấy Triệu Huy Nghiên, Hoàng thái hậu : "Đưa ta ôm ."

      Nàng liền đưa Triệu Huy Nghiên lại cho Hoàng thái hậu.

      Hoàng thái hậu thấy mắt nàng vừa to vừa tròn, càng thích, dứt khoát giữ nàng ở lại thêm lát, Phùng Liên Dung hề vui, dù sao nữ nhi có Hoàng tổ mẫu ưu ái, đó là chuyện tốt, tức thời liền dẫn hai đứa con trai về trước.

      Triệu Thừa Diễn : "Muội muội bắt bàn tính, tương lai có phải làm phòng thu chi tiên sinh ?"

      Phùng Liên Dung cười hì hì: "Cái gì mà phòng thu chi tiên sinh, muội muội con lại như thế nào cũng là công chúa, sao lại tính sổ sách chứ?" Nàng chọc chọc đầu , "Con lúc ấy còn bắt hoa ăn đấy, chẳng lẽ lớn lên trồng hoa hay sao? Cũng chỉ là đùa thôi."

      Triệu Thừa Diễn : "Hóa ra là vậy, vậy đệ đệ sao?"

      " bắt gì hết, ngủ gật." Nàng nhìn Triệu Thừa Mô.

      Triệu Thừa Mô có chút kinh ngạc, hóa ra mình bắt gì.

      Triệu Thừa Diễn cười ha ha.

      Phùng Liên Dung nhìn con trai lớn sang sảng, trong lòng đột nhiên có chua xót, ăn xong cái tết này là đến sang năm, phải chuyển ra, nhưng chính nàng vẫn chưa với , tại cũng kéo được, nàng nắm tay Triệu Thừa Diễn : "Tiểu Dương, con thường đến chỗ Tứ thúc, Tứ thúc mình tòa cung điện có phải rất tốt , rộng rãi."

      Triệu Thừa Diễn ra quá , nhưng cũng gật gật đầu.

      "Về sau Tiểu Dương cũng giống vậy, được hay ?"

      Triệu Thừa Diễn ngạc nhiên : "Vậy mẫu phi và đệ đệ muội muội ở đâu?"

      "Tự nhiên là vẫn là Diên Kỳ cung, mình Tiểu Dương chuyển ra thôi."

      Triệu Thừa Diễn nghe vậy nóng nảy: " được, con chuyển đâu, tuy rằng rộng rãi như lại quạnh quẽ, con muốn ở chung với mẫu phi, đệ đệ muội muội."

      Phùng Liên Dung thở dài: "Nhưng con lớn, phải như vậy, con xem Tam thúc, Tứ thúc sớm ở tại Cảnh Kỳ điện, ở chung với Hoàng tổ mẫu kìa. tại Tam thúc còn chuyển ra cung, bởi vì lớn rồi phải cưới thê, tốt lại ở chung với mẫu phi."

      "Cưới thế?" Triệu Thừa Diễn nhíu mày, "Tam thúc Tứ thúc đều rất lớn, cao hơn con nhiều, con con mà." kéo tay áo Phùng Liên Dung, "Con muốn chuyển ra ngoài, mẫu phi! muốn chuyển."

      nắm chặt lấy tay áo Phùng Liên Dung, giọng tràn đầy cầu xin.

      Phùng Liên Dung lại được nữa.

      Có điều nàng mềm lòng, Triệu Hữu Đường lại khác, nghe Triệu Thừa Diễn chịu chuyển, đến diên Kỳ cung mở đầu liền mắng trận, làm Triệu Thừa Diễn sợ đến mức mặt trắng bệch, chữ cũng dám . Đến năm sau, ngoan ngoãn chuyển đến Nguyên Hòa điện, cùng lúc đó, Triệu Thừa Dục cũng dọn đến Đông cung.

      Mặc dù chuyện này thuận lời, nhưng Phùng Liên Dung và Triệu Thừa Diễn ngày ngày ở chung chỗ, nào có thể nhớ, cách mấy ngày lại Nguyên Hòa điện lần, Triệu Thừa Diễn cũng vậy, năm ba ngày lại về Diên Kỳ cung ăn cơm. Triệu Hữu Đường nghe , lại nhớ đến dáng vẻ đáng thương của Phùng Liên Dung, chỉ phải mở mắt nhắm mắt cho qua, dù sao đứa rất nhanh lớn lên, cản cũng cản được, lâu rồi nàng từ từ quen.

      Vẫn là cho nàng ít thời gian thôi.

      Sau đầu xuân, Triệu Huy Nghiên càng thêm hoạt bát, Phùng Liên Dung thường dẫn nàng chơi, tiểu nương mới biết , nghiêng ngả lảo đảo rất khoan khoái, nàng đặc biệt thích dưới giàn nho, vòng quanh giá trúc, nhưng học như vậy rất tốt, có cái đỡ.

      Phùng Liên Dung thường ngồi ở bên cạnh, Kim Lan Bạch Lan hai cung nhân trái phải che chở, hai người cung nhân này là mới thăng lên để thay thế Kim Quý Ngân Quế, cũng coi như cơ trí.

      Ngày hôm đó Phùng Liên Dung như cũ ngồi dưới giàn nho, mắt thấy sắc trời có chút tối, vừa mới chuẩn bị mang Triệu Huy Nghiên trở về thấy bọn Tiểu Lý vẻ mặt sợ hãi đến. Phùng Liên Dung khó hiểu, loại vẻ mặt này rất lâu rồi nàng chưa thấy qua mặt bọn họ.

      Trong lòng nàng khỏi nổi lên lo lắng, nhíu mày.

      Tiểu Lý khẽ: "Nương nương, biết sao lại như vậy, trong cung đột nhiên nổi lên lời đồn, Đại hoàng tử mới là Thái tử, còn là ý của ông trời."

      Phùng Liên Dung đầu phát ra tiếng ầm, cả kinh : "Ngươi cái gì?"

      Đây phải chuyện lớn bình thường đâu!

      Nàng vội vào trước, kêu Tiểu Lý theo, vào đến trong điện, để Phương thị ôm Triệu Huy Nghiên , có thể này mới gọi Chung ma ma đến.

      Chung ma ma cũng rất giật mình.

      Trong cung hay thay đổi, từ xưa đến nay Hoàng tử nhiều, thị phi cũng nhiều, mà lúc này mấy vị Hoàng tử còn , vốn cần lo lắng, sao lại đột nhên nổi lên loại tin đồn nhảm này? Phải biết, bị bên ngoài nghe thấy, tổn hại đối Phùng Liên Dung là rất lớn.

      "Rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy?" Chung ma ma chất vấn, "Thế nào cũng thể vô duyên vô cớ phát ra loại chuyện này?"

      Tiểu Lý : "Nô tài cũng là ngày hôm nay ra ngoài mới nghe được, vẫn là có hoàng môn biết vụng trộm cho nô tài, để nương nương làm chuẩn bị, nhưng rốt cục là từ nơi nào truyền ra vẫn chưa biết, nô tài sai người hỏi."

      Phùng Liên Dung trong lòng bất an.

      Qua lát, tên tiểu hoàng môn tiến lên : "Hóa ra buổi chiều hôm nay Đại hoàng tử chơi, ở đường nhặt được cái rễ cây hình rồng, sợ là hôm trước mưa bị bật ra, Đại hoàng tử liền lấy chơi, bị người nhìn thấy."

      Chung ma ma kinh hãi: "Hình rồng?"

      Thái tử này mặc dù là Thái tử, nhưng chân long tiên tử chính là Hoàng thượng, bà nghĩ thế nào cũng thấy lo lắng, lập tức sai Tiểu Lý gọi Hoàng Ích Tam đến.

      Hoàng Ích Tam rất nhanh liền đến.

      Phùng Liên Dung hỏi: "Tiểu Dương nhặt được rễ cây đó?"
      Hoàng Ích Tam cúi đầu trả lời: "Vâng, cùng trách nô tài mắt sắc, Đại hoàng tử phát trước tiến lên nhặt, nô tài cản cũng kịp, sau đó mới phát là..." Hoàng Ích Tam quỳ xuống, "Là nô tài sơ sẩy, vốn tưởng rằng có chuyện gì, ai nghĩ tới lại truyền ra!"

      Chung ma ma mắng: "Hồ đồ, cái đó là có thể nhặt à?"

      Nhưng lại nghĩ lại, Triệu Thừa Diễn dù sao cũng chỉ là đứa , tò mò, đúng là ngăn được.

      Chỉ là việc này từ đầu đến cuối đều lộ ra quỷ dị.

      Phùng Liên Dung thận trọng, lại chậm chạp : "Xem ra ta phải Càn Thanh cung chuyến."
      Last edited: 7/9/16
      lehanh, thuyt, Phong Vũ Yên9 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 117. mưu.

      Editor: Linh


      Chung ma ma vốn hay xuất môn, nhưng tình thế nghiêm trọng, bà cũng vội vã theo ra ngoài.

      đường, Phùng Liên Dung giọng hỏi Chung ma ma: "Ma ma cảm thấy nhặt được cái rễ cây đó có khả năng là ngoài ý muốn ?"

      Chung ma ma : "Nô tì cảm thấy có khả năng, bình thường rễ cây ở đâu cũng có, nhưng hình rồng, nô tì lớn tuổi như vậy chưa từng thấy, hơn nữa, loại chuyện này..." Bà dừng chút, thanh bẫng, " sách sử có lẽ cũng có, nhưng đa số là bịa đặt, đều là lý do chính đáng đấy."

      Là chính đáng, đương nhiên là vì những Hoàng đế đó leo lên lên địa địa vị hợp lẽ thường, như thế, vì danh chính ngôn thuận, luôn bịa ra số chuyện, chứng minh mình làm Hoàng đế dựa theo ý ông trời. thời việc này cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.

      Chỉ là, chủ tử nhà mình tuyệt đối có khả năng làm như vậy.

      Phùng Liên Dung nghe xong, mày càng thêm cau chặt lại.

      Nàng vào cung nhiều năm, đây là lần đầu tiên cảm giác được vô cùng lo lắng, cùng với phẫn nộ ra được.

      Tự hỏi nàng mấy năm nay yên lặng giữ bổn phận, chưa từng nghĩ đến muốn con mình tranh đoạt thái tử vị, cái ý niệm đó ngay cả tí cũng chưa từng có, ai ngờ lại cũng có ngày như vậy đến! Rốt cục đây là có chuyện gì?

      Là ai hãm hại nàng, hay là trong đó cất giấu mưu gì?

      Phùng Liên Dung khỏi tăng nhanh bước chân.

      Tới Càn Thanh cung, mấy tên hoàng môn nhìn thấy nàng đến, Đường Quý Lượng vội bẩm báo, sau đó mời nàng rời bước đến thư phòng.

      Lúc này Triệu Hữu Đường cầm rễ cây đó xem.

      Nhắc đến rễ cây, bộ dạng còn rất kỳ quái, nhìn qua đúng là hình rồng, rồng trời, cái rễ cây này dáng vẻ cũng giống như rồng vờn trong mây, có điều, dù là giống như đúc, vẫn nhìn ra cái rễ cây này là bị người tỉ mỉ động tay qua.

      Ví dụ như chỗ dư thừa toàn bộ bị bẻ hết, bên còn có lớp bột vàng mờ, sợ là dưới ánh nắng sáng long lanh mới khiến người phát .

      nhìn Phùng Liên Dung đến, ngẩng đầu liền nhìn thấy nàng mặt đầy ủy khuất.

      mỉm cười: "Qua đây."

      Phùng Liên Dung tới : "Hoàng thượng, cái rễ cây đó..."

      Triệu Hữu Đường cầm lấy rễ cây đưa cho nàng xem.

      Phùng Liên Dung kinh ngạc : "Hóa ra Hoàng thượng đều biết!"

      "Chuyện lớn như vậy, Trẫm làm sao biết? Nàng xem , có ý kiến gì ."

      Phùng Liên Dung cầm rễ cây lên trái xem phải nhìn, hận thể dán ánh mắt mình lên đó, nàng tin có cái rễ cây nào giống rồng như vậy, quả là như điêu khắc ra! Nàng tin, cái rễ cây này nhất định là có chỗ nào đúng, nhìn lát nàng liền hô lên: "Ở đây có đoạn bị cắt mất, Hoàng thượng xem."

      Triệu Hữu Đường ừ tiếng: " chỉ như vậy, còn có chút bột vàng rơi xuống."

      Nữ nhân các nàng trang điểm có đôi khi cài mấy hoa cài đầu, khó tránh khỏi cần đến ít, Phùng Liên Dung nghe vậy, quả nhiên cũng phát , nàng lập tức bụng đầy nghi hoặc: " có nhiều chỗ hở như vậy, làm người vừa nhìn liền biết là cố ý ra, vậy đắc dụng sao được?"

      Thấy nàng nghiêng đầu, dáng vẻ vừa tức giận lại vừa hiểu, Triệu Hữu Đường : "Giờ nàng lại ngốc, nếu là làm sao có thể đối phó người?"

      Phùng Liên Dung ngẩn ra.

      Nhưng nàng rất nhanh liền hiểu.

      Đó là nếu như vậy, cái này vừa ra có thể khiến người miên man bất định, cảm thấy Triệu Thừa Diễn mới là Thái tử. Nhưng là cái này lại vững chắc, điều tra là biết có người ý ý bày, chỉ là muốn cho Triệu Thừa Diễn có cơ hội.

      Sau này Triệu Thừa Diễn làm thái tử, trừ nàng ra, còn ai có thể có mong chờ như vậy?

      Đây là con dao có thể giết nàng!

      Phùng Liên Dung mặt hơi trắng bệch, độc kế như thế rốt cục là xuất từ tay người nào?

      đến trong cung này, hận nàng cũng chỉ có Phương Yên, phải nàng là ai chứ?

      Nhưng là, Phương Yên phải làm đến mức này sao?

      Nàng nhìn về phía Triệu Hữu Đường, cắn môi : "Hoàng thượng, Hoàng thượng có tin thiếp thân ?"

      " tin còn với nàng chuyện này?" Triệu Hữu Đường , "Sớm ném cái đồ chơi này lên mặt nàng rồi!"

      Phùng Liên Dung khóe miệng giật giật, đúng là hung tàn.

      Lúc này sắc mặt Triệu Hữu Đường cũng tốt lắm, từ lúc biết được tin tức này liền chưa từng hoài nghi qua nàng. Nàng là người như thế nào hiểu quá , dù là có chút xíu dã tâm cũng chỉ đến loại trình độ muốn ra ngoài chơi.

      Về phần tranh giành Thái tử vị gì đó, nàng căn bản muốn, nhưng bây giờ lại có người dám mưu hại nàng như vậy.

      Bị tra ra, nhất định chém người này thành ngàn mảnh.

      "Nàng về ," khoát tay, "Chuyện này nàng mặc kệ , chỉ cần bảo người của Kỳ Diên cung đừng chạy loạn là được, Trẫm điều tra ràng."

      Phùng Liên Dung ừ tiếng, "Vậy Tiểu Dương sao?"

      " đương nhiên là vẫn nghe giảng bài như cũ, như vậy biết cái gì?"

      Phùng Liên Dung than thở: "Sợ còn nhặt được cái gì nữa."

      Triệu Hữu Đường xùy tiếng : " với Hoàng Ích Tam, nếu lại để Thừa Diễn nhặt loạn cái gì nữa, Trẫm chặt tay !"

      Phùng Liên Dung thầm nghĩ may mà Hoàng Ích Tam có ở đây, bằng khẳng định sợ run.

      Nàng cũng sợ quấy rầy liền cáo lui.

      Chung ma ma vẫn luôn ở bên ngoài chờ, mắt thấy nàng ra vội hỏi: "Thế nào rồi, Hoàng thượng có tin nương nương ?"

      "Ừ, Hoàng thượng cũng là có người hại ta."

      Chung ma ma thở phào nhõm, ở trong cung này, nhiều nguy hiểm hơn nữa cũng chống lại được câu của Hoàng thượng. Chỉ cần có tín nhiệm của Hoàng thượng, Phùng Liên Dung liền có chuyện gì, cho nên, cái gì cũng có thể mất , chỉ có thể mất sủng ái của Hoàng thượng.

      May mà, chủ tử nhà mình vẫn có được cái đó.

      Chung ma ma nở nụ cười, an ủi: "Hoàng thượng tin nương nương nương nương có gì phải sợ, nên làm cái gì làm cái đó thôi."

      Phùng Liên Dung gật gật đầu, nàng cũng cảm thấy vậy, thể bởi vì bị người hại liền ăn ngon ngủ yên, đó phải là trúng ý người khác sao?

      Nhưng người này rốt cục là ai, nàng vẫn hiểu.

      Nàng luôn cảm thấy Phương Yên gian trá ác độc như vậy.

      Dù sao mấy năm nay nàng ở trong cung vẫn luôn an an ổn ổn, Phương Yên cũng chỉ bày ra tự cao tự đại, lần nghiêm trọng nhất cũng chỉ là bắt nàng quỳ xuống, nhưng lần đó còn bị Triệu Hữu Đường nhìn thấy, nếu Phương Yên có tâm cơ như vậy, sao có thể chờ đến bây giờ mới đối phó nàng?

      Lại , con trai Phương Yên là Thái tử, Cảnh quốc lại có quy củ như vậy, ai có thể dễ dàng lay động Thái tử vị của Triệu Thừa Dục? Nàng cũng chưa từng làm chuyện gì khác người, dù là cùng nhau giải quyết lục cung vốn cũng là Phương Yên lệnh cho nàng, ra cũng chẳng có lý do gì để nàng hãm hại nàng như vậy!

      Phùng Liên Dung nghĩ mãi ra.

      Lại Phương Yên biết được chuyện này cũng giả bộ bệnh nữa, dù sao uy hiếp đến địa vị của con trai nàng ta, nàng ta sao có thể ngồi yên?

      Nàng ta hỏi Tri Xuân: "Hoàng thượng xử trí thế nào, ngươi nghe ngóng cho ta!"

      Tri Xuân ra hỏi thăm qua, chính là vừa rồi dám , khẽ : "Hoàng thượng phái cẩm y vệ tra xét, có điều chỗ Quý phi nương nương có động tĩnh gì, thấy có người tra khảo. Hoàng thượng lệnh người giữ nghiêm tin tức này cho tiết lộ ra ngoài, nếu truyề ra ngoài cung, người nào liền cắt đầu lưỡi người đó."

      Phương Yên tức giận ném vỡ cốc trà trong tay, chưa hết giận lại ném ấm trà.

      Chả trách thế nhân mê hoặc lòng người đều là hồ ly tinh, thời Phùng Liên Dung này phải là ?

      Hoàng thượng bị nàng mê hoặc!

      Trong cung này còn có thể có ai hi vọng Triệu Thừa Diễn lên làm Thái tử? Trừ bỏ nàng, còn có thể là ai? Kết quả lại bài trừ nàng ra ngoài, giỏi cho Phùng Liên Dung, nàng ta gọi nàng quản lý lục cung, nàng liền dọc theo cây thang bò lên, chưa thỏa mãn cái này, còn muốn cho con mình lên làm Thái tử nữa!

      Nằm mơ, muốn cướp địa vị của con trai nàng ta, chờ nàng ta chết mới được.

      Phương Yên ra ngoài, lớn tiếng lệnh cho cấm vệ quân quanh mình: "Các ngươi bắt Phùng Quý phi đến đây!"

      Làm Hoàng hậu, nàng ta tự nhiên có đội hộ vệ của riêng mình.

      Các cấm quân vừa nghe sắc mặt đều có chút biến hóa, Phùng Liên Dung tại tuy rằng vẫn là Quý phi nhưng thứ nhất là quản lục cung, thứ hai, Hoàng thượng chuyển sủng, thấy thế nào đều kém Hoàng hậu được sủng ái. Nếu bọn họ bắt người, có thể bị Hoàng thượng đánh .

      Đây là vấn đề.

      Thấy bọn họ do do dự dự, con tức của Phương Yên càng cao, muốn giận giữ mắng mỏ chợt nghe bên ngoài có tiếng của Trần Tố Hoa, là có việc gấp bẩm báo.

      Trong khoảng thời gian này Trần Tố Hoa thường đến, Phương Yên lúc rảnh rỗi còn có người chuyện cùng, vả lại Trần Tố Hoa cực có ánh mắt, Phương Yên cái gì nàng ta cũng đều có thể ứng phó, cũng hiểu Phương Yên, cho nên càng thêm thành khách quen của nơi này.

      Phương Yên nghe vậy tạm thời dừng lại, kêu Trần Tố Hoa tiến vào.

      Hai người vào phòng trong.

      Trần Tố Hoa trước khi đến liền biết theo tì khí của Phương Yên nhất định là muốn làm ầm hồi, cho nên tới ngăn cản nàng, nàng ta ôn nhu : "Thiếp thân biết nương nương tức giận, nhưng trong lúc mấu chốt này, tuyệt đối thể bắt Quý phi nương nương, hỏng việc đó."

      Phương Yên cười lạnh tiếng: "Vì sao thể, bản cung vẫn là Hoàng hậu!"

      Trần Tố Hoa đánh bạo : "Nương nương chẳng lẽ nhớ việc trước đây? Nương nương thời có chứng cớ làm khó Quý phi nương nương, để Hoàng thượng biết, Hoàng thượng nghĩ như thế nào? chỉ cho rằng nương nương là mượn đề tài chuyện của mình, cố ý chỉnh Quý phi nương nương."

      Phương Yên cắn răng, nàng ta sớm biết Triệu Hữu Đường bất công, bằng lúc trước cũng đến mức bắt Phùng Liên Dung quỳ xuống, khiến ra câu phế hậu.

      Tay nàng ta vỗ mạnh lên bàn: "Buồn cười, bản cung lại hết cách với nàng ta?"

      "Sao lại còn cách nào khác, chỉ là mọi phải chứng cứ." Trần Tố Hoa hơi nghiêng người về phía trước, "Thiếp thân cũng cảm thấy việc này nhất định là Quý phi nương nương làm, dù sao Đại hoàng tử là trưởng tử mà, khó tránh khỏi có chút ý kiến, lại ỷ vào Hoàng thượng sủng ái, xương lại càng thêm cứng. Nhưng nương nương tại đừng so đo với nàng, nương nương, thể đánh trận mà có nắm chắc phần thắng!"

      Phương Yên nghe được giật mình.

      Trần Tố Hoa rất có lý, thời với tình cảnh của nàng ta đúng là nên cẩn thận chút, nàng ta thở dài hơi, xem như phát được ra chút lửa giận, mới hỏi: "Theo ý kiến của ngươi nên làm thế nào?"

      "Tự nhiên là tìm chứng cứ." Trần Tố Hoa cười cười, " ra lúc ấy thiếp thân cũng ở đó, còn có mấy vị quý nhân ở trong vườn cùng nhau ngắm hoa, ngày ấy có rất nhiều người cùng nhau ngang qua, hình như có Bạch Lan của Diên Kỳ cung, còn có bao nhiêu hoàng môn thiếp thân cũng nhớ lắm."

      Phương Yên đương nhiên hiểu ý của nàng ta, đánh rắn đánh giập đầu, muốn chứng cứ, vậy nàng ta lấy ra chứng cứ là được!

      Đợi Trần Tố Hoa rồi nàng ta liền phân phó xuống.

      Ngày hôm sau Hoàng Ích Tam và mấy tên hoàng môn hầu hạ Triệu Thừa Diễn Xuân Huy các đọc sách, đường Hoàng Ích Tam dám lơi lỏng, chuyện hôm qua làm sợ , may mắn Hoàng thượng có hạ lệnh đánh , bằng là xong đời.

      Cho nên thể để chuyện này lại tái phạm, hoàng môn khác cũng như vậy.

      Thấy mấy người trầm ổn phía trước, Triệu Thừa Dục nghĩ đến chuyện hôm qua nghe được, hỏi Hoa Khi: "Nghe hoàng huynh nhặt được cái gì?"

      Hoa Khi dám tỉ mỉ, qua loa : "Hình như là vậy."

      "Hình như? Ta ràng nghe thấy Khương Thập Bằng chặt được cái đó, cái đó cho thấy Hoàng huynh mới là Thái tử." vừa vừa quay đầu nhìn chằm chằm Khương Thập Bằng.

      Khương Thập Bằng cũng là hoàng môn tùy thân của , sợ đến mức sau lưng chảy mồ hô lạnh, vội : "Đó là người khác bậy, nô tì cũng là nghe được bọn họ nhất thời phạm hồ hồ mới cùng người khác nhắc tới, Điện hạ mới là Thái tử, Đại hoàng tử nhặt được cái gì chăng nữa cũng thể là Thái tử!"

      Hoa Khi liếc xéo Khương Thập Bằng cái, thầm nghĩ đáng đời.

      Lời này sao có thể ở Đông cung, nhưng vẫn giúp: "Đúng vậy Điện hạ, những người đó bậy bị bắt lại, Điện hạ đừng để ý."

      Triệu Thừa Dục nhíu nhíu mày.

      tuy rằng còn nhưng cũng hiểu thân phận của mình, là Thái tử, giống với Triệu Thừa Diễn, Triệu Thừa Mô, nên cũng chỉ có có thể ở lại Đông cung, nhưng là tại sao lại có chuyện như vậy, chẳng lẽ mình ngày biến thành phải Thái tử?

      nghĩ ra quan hệ trong đó.

      quay đầu, tiếp tục nghiêm nghị về phía trước.

      Tới buổi trưa, Bạch Lan vẫn chưa về, do giờ là tháng tư, thời điểm trăm hoa đua nở, trong Diên Kỳ cung đế cắm hoa, bình hoa, có hôm nào là đổi hoa mới, Bạch Lan như mọi hôm mang theo hai cung nhân hái, kết quả lại thấy tăm hơi.

      Chung ma ma cũng khó hiểu, hỏi Kim Lan: "Rốt cục nàng làm cái gì, hay là còn làm cái khác nữa?"

      Kim Lan lắc đầu: "Còn gì nữa đâu, chỉ hái hoa thôi."

      Chung ma ma mày nhíu lại sau đó kêu hoàng môn qua vườn nhìn xem, lúc này có người ở ngoài cửa ngó đầu vào thăm dò, Tiểu Lý qua thấy là cung nhân Thu Hoa ở cung của Tôn Tú liền hỏi chuyện gì, Thu Hoa : "Là nương nương của chúng ta phái nô tì tới nhắn cho Quý phi nương nương biết, cung nhân của các ngươi bị Hoàng hậu nương nương phái cấm vệ quân bắt ."

      Tiểu Lý biến sắc, lời cảm tạ sau đó chạy nhanh vào bên trong.

      Chung ma ma ở cửa, Tiểu Lý chạy lên : "Vừa rồi Thu Hoa Tôn tiệp dư thấy Hoàng hậu nương nương bắt ba người bọn Bạch Lan rồi."

      ra lời này Phùng Liên Dung cũng nghe thấy.

      Sắc mặt của mọi người trong phòng đều rất tốt.

      Phùng Liên Dung hơi ổn định lại tinh thần hỏi: "Dù sao vô duyên vô cớ bắt các nàng, có phải ..." Nàng dừng chút, kêu Kim Lan qua, "Hôm qua Bạch Lan làm cái gì?"

      Kim Lan : "Vẫn giống thường ngày, hôm qua vào vườn hái hoa."

      Vườn!

      Trái tim Phùng Liên Dung lập tức nhảy dựng lên, Triệu Thừa Diễn phải cũng ở trong vườn nhặt được rễ cây sao.

      như vậy...

      Nàng đến bên cạnh ghế dự, tay bám chặt thành ghế chậm rãi ngồi xuống.

      như vậy, Phương Yên là muốn cạy miệng Bạch Lan?

      Nhưng nàng cứu thế nào?

      Phương Yên thủy chung đều là Hoàng hậu, mà Bạch Lan chỉ là nô tì, lại vừa vặn từng xuất trong vườn, nàng nên làm như thế nào đây?

      Nàng lòng rối như tơ vò, tay sít sao nắm chặt.
      Last edited: 7/9/16
      lehanh, thuyt, Phong Vũ Yên10 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 117. mưu.

      Editor: Linh


      Chung ma ma vốn hay xuất môn, nhưng tình thế nghiêm trọng, bà cũng vội vã theo ra ngoài.

      đường, Phùng Liên Dung giọng hỏi Chung ma ma: "Ma ma cảm thấy nhặt được cái rễ cây đó có khả năng là ngoài ý muốn ?"

      Chung ma ma : "Nô tì cảm thấy có khả năng, bình thường rễ cây ở đâu cũng có, nhưng hình rồng, nô tì lớn tuổi như vậy chưa từng thấy, hơn nữa, loại chuyện này..." Bà dừng chút, thanh bẫng, " sách sử có lẽ cũng có, nhưng đa số là bịa đặt, đều là lý do chính đáng đấy."

      Là chính đáng, đương nhiên là vì những Hoàng đế đó leo lên lên địa địa vị hợp lẽ thường, như thế, vì danh chính ngôn thuận, luôn bịa ra số chuyện, chứng minh mình làm Hoàng đế dựa theo ý ông trời. thời việc này cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.

      Chỉ là, chủ tử nhà mình tuyệt đối có khả năng làm như vậy.

      Phùng Liên Dung nghe xong, mày càng thêm cau chặt lại.

      Nàng vào cung nhiều năm, đây là lần đầu tiên cảm giác được vô cùng lo lắng, cùng với phẫn nộ ra được.

      Tự hỏi nàng mấy năm nay yên lặng giữ bổn phận, chưa từng nghĩ đến muốn con mình tranh đoạt thái tử vị, cái ý niệm đó ngay cả tí cũng chưa từng có, ai ngờ lại cũng có ngày như vậy đến! Rốt cục đây là có chuyện gì?

      Là ai hãm hại nàng, hay là trong đó cất giấu mưu gì?

      Phùng Liên Dung khỏi tăng nhanh bước chân.

      Tới Càn Thanh cung, mấy tên hoàng môn nhìn thấy nàng đến, Đường Quý Lượng vội bẩm báo, sau đó mời nàng rời bước đến thư phòng.

      Lúc này Triệu Hữu Đường cầm rễ cây đó xem.

      Nhắc đến rễ cây, bộ dạng còn rất kỳ quái, nhìn qua đúng là hình rồng, rồng trời, cái rễ cây này dáng vẻ cũng giống như rồng vờn trong mây, có điều, dù là giống như đúc, vẫn nhìn ra cái rễ cây này là bị người tỉ mỉ động tay qua.

      Ví dụ như chỗ dư thừa toàn bộ bị bẻ hết, bên còn có lớp bột vàng mờ, sợ là dưới ánh nắng sáng long lanh mới khiến người phát .

      nhìn Phùng Liên Dung đến, ngẩng đầu liền nhìn thấy nàng mặt đầy ủy khuất.

      mỉm cười: "Qua đây."

      Phùng Liên Dung tới : "Hoàng thượng, cái rễ cây đó..."

      Triệu Hữu Đường cầm lấy rễ cây đưa cho nàng xem.

      Phùng Liên Dung kinh ngạc : "Hóa ra Hoàng thượng đều biết!"

      "Chuyện lớn như vậy, Trẫm làm sao biết? Nàng xem , có ý kiến gì ."

      Phùng Liên Dung cầm rễ cây lên trái xem phải nhìn, hận thể dán ánh mắt mình lên đó, nàng tin có cái rễ cây nào giống rồng như vậy, quả là như điêu khắc ra! Nàng tin, cái rễ cây này nhất định là có chỗ nào đúng, nhìn lát nàng liền hô lên: "Ở đây có đoạn bị cắt mất, Hoàng thượng xem."

      Triệu Hữu Đường ừ tiếng: " chỉ như vậy, còn có chút bột vàng rơi xuống."

      Nữ nhân các nàng trang điểm có đôi khi cài mấy hoa cài đầu, khó tránh khỏi cần đến ít, Phùng Liên Dung nghe vậy, quả nhiên cũng phát , nàng lập tức bụng đầy nghi hoặc: " có nhiều chỗ hở như vậy, làm người vừa nhìn liền biết là cố ý ra, vậy đắc dụng sao được?"

      Thấy nàng nghiêng đầu, dáng vẻ vừa tức giận lại vừa hiểu, Triệu Hữu Đường : "Giờ nàng lại ngốc, nếu là làm sao có thể đối phó người?"

      Phùng Liên Dung ngẩn ra.

      Nhưng nàng rất nhanh liền hiểu.

      Đó là nếu như vậy, cái này vừa ra có thể khiến người miên man bất định, cảm thấy Triệu Thừa Diễn mới là Thái tử. Nhưng là cái này lại vững chắc, điều tra là biết có người ý ý bày, chỉ là muốn cho Triệu Thừa Diễn có cơ hội.

      Sau này Triệu Thừa Diễn làm thái tử, trừ nàng ra, còn ai có thể có mong chờ như vậy?

      Đây là con dao có thể giết nàng!

      Phùng Liên Dung mặt hơi trắng bệch, độc kế như thế rốt cục là xuất từ tay người nào?

      đến trong cung này, hận nàng cũng chỉ có Phương Yên, phải nàng là ai chứ?

      Nhưng là, Phương Yên phải làm đến mức này sao?

      Nàng nhìn về phía Triệu Hữu Đường, cắn môi : "Hoàng thượng, Hoàng thượng có tin thiếp thân ?"

      " tin còn với nàng chuyện này?" Triệu Hữu Đường , "Sớm ném cái đồ chơi này lên mặt nàng rồi!"

      Phùng Liên Dung khóe miệng giật giật, đúng là hung tàn.

      Lúc này sắc mặt Triệu Hữu Đường cũng tốt lắm, từ lúc biết được tin tức này liền chưa từng hoài nghi qua nàng. Nàng là người như thế nào hiểu quá , dù là có chút xíu dã tâm cũng chỉ đến loại trình độ muốn ra ngoài chơi.

      Về phần tranh giành Thái tử vị gì đó, nàng căn bản muốn, nhưng bây giờ lại có người dám mưu hại nàng như vậy.

      Bị tra ra, nhất định chém người này thành ngàn mảnh.

      "Nàng về ," khoát tay, "Chuyện này nàng mặc kệ , chỉ cần bảo người của Kỳ Diên cung đừng chạy loạn là được, Trẫm điều tra ràng."

      Phùng Liên Dung ừ tiếng, "Vậy Tiểu Dương sao?"

      " đương nhiên là vẫn nghe giảng bài như cũ, như vậy biết cái gì?"

      Phùng Liên Dung than thở: "Sợ còn nhặt được cái gì nữa."

      Triệu Hữu Đường xùy tiếng : " với Hoàng Ích Tam, nếu lại để Thừa Diễn nhặt loạn cái gì nữa, Trẫm chặt tay !"

      Phùng Liên Dung thầm nghĩ may mà Hoàng Ích Tam có ở đây, bằng khẳng định sợ run.

      Nàng cũng sợ quấy rầy liền cáo lui.

      Chung ma ma vẫn luôn ở bên ngoài chờ, mắt thấy nàng ra vội hỏi: "Thế nào rồi, Hoàng thượng có tin nương nương ?"

      "Ừ, Hoàng thượng cũng là có người hại ta."

      Chung ma ma thở phào nhõm, ở trong cung này, nhiều nguy hiểm hơn nữa cũng chống lại được câu của Hoàng thượng. Chỉ cần có tín nhiệm của Hoàng thượng, Phùng Liên Dung liền có chuyện gì, cho nên, cái gì cũng có thể mất , chỉ có thể mất sủng ái của Hoàng thượng.

      May mà, chủ tử nhà mình vẫn có được cái đó.

      Chung ma ma nở nụ cười, an ủi: "Hoàng thượng tin nương nương nương nương có gì phải sợ, nên làm cái gì làm cái đó thôi."

      Phùng Liên Dung gật gật đầu, nàng cũng cảm thấy vậy, thể bởi vì bị người hại liền ăn ngon ngủ yên, đó phải là trúng ý người khác sao?

      Nhưng người này rốt cục là ai, nàng vẫn hiểu.

      Nàng luôn cảm thấy Phương Yên gian trá ác độc như vậy.

      Dù sao mấy năm nay nàng ở trong cung vẫn luôn an an ổn ổn, Phương Yên cũng chỉ bày ra tự cao tự đại, lần nghiêm trọng nhất cũng chỉ là bắt nàng quỳ xuống, nhưng lần đó còn bị Triệu Hữu Đường nhìn thấy, nếu Phương Yên có tâm cơ như vậy, sao có thể chờ đến bây giờ mới đối phó nàng?

      Lại , con trai Phương Yên là Thái tử, Cảnh quốc lại có quy củ như vậy, ai có thể dễ dàng lay động Thái tử vị của Triệu Thừa Dục? Nàng cũng chưa từng làm chuyện gì khác người, dù là cùng nhau giải quyết lục cung vốn cũng là Phương Yên lệnh cho nàng, ra cũng chẳng có lý do gì để nàng hãm hại nàng như vậy!

      Phùng Liên Dung nghĩ mãi ra.

      Lại Phương Yên biết được chuyện này cũng giả bộ bệnh nữa, dù sao uy hiếp đến địa vị của con trai nàng ta, nàng ta sao có thể ngồi yên?

      Nàng ta hỏi Tri Xuân: "Hoàng thượng xử trí thế nào, ngươi nghe ngóng cho ta!"

      Tri Xuân ra hỏi thăm qua, chính là vừa rồi dám , khẽ : "Hoàng thượng phái cẩm y vệ tra xét, có điều chỗ Quý phi nương nương có động tĩnh gì, thấy có người tra khảo. Hoàng thượng lệnh người giữ nghiêm tin tức này cho tiết lộ ra ngoài, nếu truyề ra ngoài cung, người nào liền cắt đầu lưỡi người đó."

      Phương Yên tức giận ném vỡ cốc trà trong tay, chưa hết giận lại ném ấm trà.

      Chả trách thế nhân mê hoặc lòng người đều là hồ ly tinh, thời Phùng Liên Dung này phải là ?

      Hoàng thượng bị nàng mê hoặc!

      Trong cung này còn có thể có ai hi vọng Triệu Thừa Diễn lên làm Thái tử? Trừ bỏ nàng, còn có thể là ai? Kết quả lại bài trừ nàng ra ngoài, giỏi cho Phùng Liên Dung, nàng ta gọi nàng quản lý lục cung, nàng liền dọc theo cây thang bò lên, chưa thỏa mãn cái này, còn muốn cho con mình lên làm Thái tử nữa!

      Nằm mơ, muốn cướp địa vị của con trai nàng ta, chờ nàng ta chết mới được.

      Phương Yên ra ngoài, lớn tiếng lệnh cho cấm vệ quân quanh mình: "Các ngươi bắt Phùng Quý phi đến đây!"

      Làm Hoàng hậu, nàng ta tự nhiên có đội hộ vệ của riêng mình.

      Các cấm quân vừa nghe sắc mặt đều có chút biến hóa, Phùng Liên Dung tại tuy rằng vẫn là Quý phi nhưng thứ nhất là quản lục cung, thứ hai, Hoàng thượng chuyển sủng, thấy thế nào đều kém Hoàng hậu được sủng ái. Nếu bọn họ bắt người, có thể bị Hoàng thượng đánh .

      Đây là vấn đề.

      Thấy bọn họ do do dự dự, con tức của Phương Yên càng cao, muốn giận giữ mắng mỏ chợt nghe bên ngoài có tiếng của Trần Tố Hoa, là có việc gấp bẩm báo.

      Trong khoảng thời gian này Trần Tố Hoa thường đến, Phương Yên lúc rảnh rỗi còn có người chuyện cùng, vả lại Trần Tố Hoa cực có ánh mắt, Phương Yên cái gì nàng ta cũng đều có thể ứng phó, cũng hiểu Phương Yên, cho nên càng thêm thành khách quen của nơi này.

      Phương Yên nghe vậy tạm thời dừng lại, kêu Trần Tố Hoa tiến vào.

      Hai người vào phòng trong.

      Trần Tố Hoa trước khi đến liền biết theo tì khí của Phương Yên nhất định là muốn làm ầm hồi, cho nên tới ngăn cản nàng, nàng ta ôn nhu : "Thiếp thân biết nương nương tức giận, nhưng trong lúc mấu chốt này, tuyệt đối thể bắt Quý phi nương nương, hỏng việc đó."

      Phương Yên cười lạnh tiếng: "Vì sao thể, bản cung vẫn là Hoàng hậu!"

      Trần Tố Hoa đánh bạo : "Nương nương chẳng lẽ nhớ việc trước đây? Nương nương thời có chứng cớ làm khó Quý phi nương nương, để Hoàng thượng biết, Hoàng thượng nghĩ như thế nào? chỉ cho rằng nương nương là mượn đề tài chuyện của mình, cố ý chỉnh Quý phi nương nương."

      Phương Yên cắn răng, nàng ta sớm biết Triệu Hữu Đường bất công, bằng lúc trước cũng đến mức bắt Phùng Liên Dung quỳ xuống, khiến ra câu phế hậu.

      Tay nàng ta vỗ mạnh lên bàn: "Buồn cười, bản cung lại hết cách với nàng ta?"

      "Sao lại còn cách nào khác, chỉ là mọi phải chứng cứ." Trần Tố Hoa hơi nghiêng người về phía trước, "Thiếp thân cũng cảm thấy việc này nhất định là Quý phi nương nương làm, dù sao Đại hoàng tử là trưởng tử mà, khó tránh khỏi có chút ý kiến, lại ỷ vào Hoàng thượng sủng ái, xương lại càng thêm cứng. Nhưng nương nương tại đừng so đo với nàng, nương nương, thể đánh trận mà có nắm chắc phần thắng!"

      Phương Yên nghe được giật mình.

      Trần Tố Hoa rất có lý, thời với tình cảnh của nàng ta đúng là nên cẩn thận chút, nàng ta thở dài hơi, xem như phát được ra chút lửa giận, mới hỏi: "Theo ý kiến của ngươi nên làm thế nào?"

      "Tự nhiên là tìm chứng cứ." Trần Tố Hoa cười cười, " ra lúc ấy thiếp thân cũng ở đó, còn có mấy vị quý nhân ở trong vườn cùng nhau ngắm hoa, ngày ấy có rất nhiều người cùng nhau ngang qua, hình như có Bạch Lan của Diên Kỳ cung, còn có bao nhiêu hoàng môn thiếp thân cũng nhớ lắm."

      Phương Yên đương nhiên hiểu ý của nàng ta, đánh rắn đánh giập đầu, muốn chứng cứ, vậy nàng ta lấy ra chứng cứ là được!

      Đợi Trần Tố Hoa rồi nàng ta liền phân phó xuống.

      Ngày hôm sau Hoàng Ích Tam và mấy tên hoàng môn hầu hạ Triệu Thừa Diễn Xuân Huy các đọc sách, đường Hoàng Ích Tam dám lơi lỏng, chuyện hôm qua làm sợ , may mắn Hoàng thượng có hạ lệnh đánh , bằng là xong đời.

      Cho nên thể để chuyện này lại tái phạm, hoàng môn khác cũng như vậy.

      Thấy mấy người trầm ổn phía trước, Triệu Thừa Dục nghĩ đến chuyện hôm qua nghe được, hỏi Hoa Khi: "Nghe hoàng huynh nhặt được cái gì?"

      Hoa Khi dám tỉ mỉ, qua loa : "Hình như là vậy."

      "Hình như? Ta ràng nghe thấy Khương Thập Bằng chặt được cái đó, cái đó cho thấy Hoàng huynh mới là Thái tử." vừa vừa quay đầu nhìn chằm chằm Khương Thập Bằng.

      Khương Thập Bằng cũng là hoàng môn tùy thân của , sợ đến mức sau lưng chảy mồ hô lạnh, vội : "Đó là người khác bậy, nô tì cũng là nghe được bọn họ nhất thời phạm hồ hồ mới cùng người khác nhắc tới, Điện hạ mới là Thái tử, Đại hoàng tử nhặt được cái gì chăng nữa cũng thể là Thái tử!"

      Hoa Khi liếc xéo Khương Thập Bằng cái, thầm nghĩ đáng đời.

      Lời này sao có thể ở Đông cung, nhưng vẫn giúp: "Đúng vậy Điện hạ, những người đó bậy bị bắt lại, Điện hạ đừng để ý."

      Triệu Thừa Dục nhíu nhíu mày.

      tuy rằng còn nhưng cũng hiểu thân phận của mình, là Thái tử, giống với Triệu Thừa Diễn, Triệu Thừa Mô, nên cũng chỉ có có thể ở lại Đông cung, nhưng là tại sao lại có chuyện như vậy, chẳng lẽ mình ngày biến thành phải Thái tử?

      nghĩ ra quan hệ trong đó.

      quay đầu, tiếp tục nghiêm nghị về phía trước.

      Tới buổi trưa, Bạch Lan vẫn chưa về, do giờ là tháng tư, thời điểm trăm hoa đua nở, trong Diên Kỳ cung đế cắm hoa, bình hoa, có hôm nào là đổi hoa mới, Bạch Lan như mọi hôm mang theo hai cung nhân hái, kết quả lại thấy tăm hơi.

      Chung ma ma cũng khó hiểu, hỏi Kim Lan: "Rốt cục nàng làm cái gì, hay là còn làm cái khác nữa?"

      Kim Lan lắc đầu: "Còn gì nữa đâu, chỉ hái hoa thôi."

      Chung ma ma mày nhíu lại sau đó kêu hoàng môn qua vườn nhìn xem, lúc này có người ở ngoài cửa ngó đầu vào thăm dò, Tiểu Lý qua thấy là cung nhân Thu Hoa ở cung của Tôn Tú liền hỏi chuyện gì, Thu Hoa : "Là nương nương của chúng ta phái nô tì tới nhắn cho Quý phi nương nương biết, cung nhân của các ngươi bị Hoàng hậu nương nương phái cấm vệ quân bắt ."

      Tiểu Lý biến sắc, lời cảm tạ sau đó chạy nhanh vào bên trong.

      Chung ma ma ở cửa, Tiểu Lý chạy lên : "Vừa rồi Thu Hoa Tôn tiệp dư thấy Hoàng hậu nương nương bắt ba người bọn Bạch Lan rồi."

      ra lời này Phùng Liên Dung cũng nghe thấy.

      Sắc mặt của mọi người trong phòng đều rất tốt.

      Phùng Liên Dung hơi ổn định lại tinh thần hỏi: "Dù sao vô duyên vô cớ bắt các nàng, có phải ..." Nàng dừng chút, kêu Kim Lan qua, "Hôm qua Bạch Lan làm cái gì?"

      Kim Lan : "Vẫn giống thường ngày, hôm qua vào vườn hái hoa."

      Vườn!

      Trái tim Phùng Liên Dung lập tức nhảy dựng lên, Triệu Thừa Diễn phải cũng ở trong vườn nhặt được rễ cây sao.

      như vậy...

      Nàng đến bên cạnh ghế dự, tay bám chặt thành ghế chậm rãi ngồi xuống.

      như vậy, Phương Yên là muốn cạy miệng Bạch Lan?

      Nhưng nàng cứu thế nào?

      Phương Yên thủy chung đều là Hoàng hậu, mà Bạch Lan chỉ là nô tì, lại vừa vặn từng xuất trong vườn, nàng nên làm như thế nào đây?

      Nàng lòng rối như tơ vò, tay sít sao nắm chặt.
      thuyt, Phong Vũ Yên, Dion4 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 118. Giằng co.

      Editor: Linh


      Chung ma ma vội vàng xung phong nhận việc : "Nương nương rước đừng gấp, nô tì xem."

      Bà dẫn theo Kim Lan ra ngoài.

      Chung ma ma muốn xác nhận lại cho nên đầu tiên là đến chỗ Tôn Tú, Tôn Tú nghe Chung ma ma đến liền nhanh chóng mởi vào, ân cần hỏi han: "Nương nương của các ngươi thế nào rồi? Bảo nàng phải bình tĩnh, Bạch Lan dù sao cũng là nô tì, chớ đừng xúc động."

      Chung ma ma thở dài: "Đúng là vậy đó, có điều nương nương thiện tâm, lúc này lo lắng Bạch Lan kia." Bà ngừng chút: "Nương nương ngài là tận mắt nhìn thấy Bạch Lan bị bắt?"

      Tôn Tú : "Đúng vậy, ta thấy hôm nay thời tiết tốt nên muốn ra ngoài vườn dạo, vừa vặn gặp được mấy người Bạch Lan hái được giỏ hoa, còn thỉnh an với ta, sau đó ta vào trong chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, sai người nhìn nhìn thấy các nàng bị cấm vệ quân bắt, hoa kia rơi tan tác dưới đất. Ngay từ đầu cũng biết chuyện gì, ta cảm thấy khó hiểu cho người theo liền phát là bắt đến Khôn Ninh cung."

      Chung ma ma thầm nghĩ, vậy rồi!

      "Đa tạ nương nương báo cho biết, lão nô cũng phải đây." Bà cảm tạ Tôn Tú rồi cáo từ rời .

      Tôn Tú nhìn bóng lưng bà, mặt lộ ra lo lắng.

      Tiểu Chung ma ma lại vui sướng khi người gặp họa.

      Bà cùng Chung ma ma nhóm lão cung nhân, năm đó cũng cùng nhau hầu hạ Thái tử quý nhân, kết quả đến cuối cùng trời vực. Phùng Quý nhân trở thành Phùng Quý phi, gần với Hoàng hậu, mà Tôn Tú vẫn chỉ là tiệp dư, còn là tiệp dư cho tới bây giờ chưa từng bị sủng hạnh.

      Muốn trong lòng có bất bình , đúng là rất bất bình!

      Cho nên Tiểu Chung ma ma nhìn thấy Diên Kỳ cung xảy ra chuyện, trong lòng thầm cao hứng.

      Tôn Tú liếc bà cái, hơi tức giận : "Ma ma như vậy tốt đâu, nếu Quý phi nương nương có chuyện gì, chúng ta lại có ưu việt gì?"

      Tiểu Chung ma ma thu liễm thần sắc.

      Tôn Tú lại : "Quý phi nương nương so với Hoàng hậu nương nương người tốt hơn nhiều, cùng ta cũng coi như có chút giao tình, nếu Quý phi nương nương ngã, Hoàng hậu nương nương lại chưởng quản hậu cung, ta vẫn là tiệp dư, từng này tuổi, Hoàng thượng chẳng lẽ còn cất nhắc ta bằng?"

      Nàng có mĩ mạo, cũng có bao nhiêu tài ba, lùi bước , cho dù có, trong những quý nhân kia cũng có người mạnh hơn nàng, nhưng vẫn như thường được sủng hạnh.

      Cho nên mấy năm nay Tôn Tú sớm vứt bỏ ý niệm đó, với nàng mà , ở trong cung an an ổn ổn lo ăn lo mặc, ngẫu nhiên còn có thể giúp đỡ người nhà, coi như thỏa mãn, nàng cũng có tâm tư gì khác, lòng làm tiệp dư.

      Mà giữa Hoàng hậu và Phùng Liên Dung, nàng hiển nhiên là hướng về người sau.

      Tiểu Chung ma ma trừ thở dài ra còn có thể như thế nào.

      Đây cũng là số mạng thôi!

      Lại Chung ma ma và Kim Lan ra ngoài chuyến trở về, muốn bẩm báo Phùng Liên Dung, vừa đến cửa Diên Kỳ cung, mới cùng Tiểu Lý mấy câu đột nhiên bị cấm vệ quân đến bắt . Tiểu Lý sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm, hoảng loạn chạy vào kêu lên: "Nương nương, xong, Chung ma ma và Kim Lan, bị, bị bắt."

      Phùng Liên Dung lập tức đứng lên.

      "Làm sao có thể?" Nàng hỏi, "Làm sao ngươi biết bị bắt?"

      Tiểu Lý : "Bắt ngay ngoài cửa, cũng biết sao lại vậy, cấm quân qua bắt các nàng rồi, hình như Bạch Lan gì đó, muốn bắt Chung ma ma đến hỏi." hỏi: "Nương nương, thế nhưng cần phái cấm vệ quân đến đây? Đều ở bên ngoài đợi lệnh kìa."

      Phùng Liên Dung mở to hai mắt nhìn.

      Phương Yên thế nhưng phái người đến Diên Kỳ cung bắt người?

      Bạch Lan rốt cục cái gì? Cái rễ cây kia căn bản hề liên quan đến nàng, Bạch Lan có thể cái gì? Nhưng nàng tiểu nương, lá gan lại lớn, cười rộ lên rụt rụt rè rè, tự nhiên là bị dọa sợ. Nhưng người đều bắt, nàng phái cấm vệ quân đến, chẳng lẽ còn cùng cấm vệ quan của Phương Yên đánh nhau, như vậy xảy ra đại loạn, khẳng định được.

      Bảo Lan nghe Chung ma ma bị bắt, trong lòng cũng sợ hãi, hỏi: "Nương nương có muốn hỏi Hoàng thượng chút ?"

      Tiểu Lý : "Vừa rồi Chung ma ma thuận đường qua, Nghiêm công công Hoàng thượng gặp đại thần, Chung ma ma cũng dám gì."

      Phùng Liên Dung thầm nghĩ, dù là gặp đại thần, cũng nhất định là bận phê duyệt tấu chương, nàng nào có thể qua quấy rầy? Triệu Hữu Đường từ trước đến nay lại coi mạng của cung nhân thành rơm rạ, lại , cho dù biết, có thể thay cung nhân xuất đầu? Rất có khả năng.

      Nàng cắn răng cái, : "Bảo Lan Châu Lan, các ngươi đổi quần áo cho ta."

      Nàng vốn mặc quần áo bình thường, cũng thích hợp ra ngoài, cần phải Khôn Ninh cung, lại là vì chuyện này, nàng cảm thấy thể qua loa.

      Phương Yên muốn tra khảo Chung ma ma, chợt nghe Phùng Liên Dung đến đây.

      Nàng ta phất tay áo, : "Bản cung quan tâm."

      Nàng ta muốn cho Phùng Liên Dung bị sập cửa vào mặt.

      Nhưng lần này Phùng Liên Dung , với hoàng môn kia: "Nương nương điều tra việc rễ cây, ta biết hai cho nên mới đến cầu kiến, tại nương nương gặp, chẳng lẽ là điều tra việc này? Vậy sao lại bắt người của Diên Kỳ cung ta, nhưng là có hiểu lầm gì đó?"

      Hoàng môn vừa nghe, nguyên thoại báo cho Phương Yên biết.

      Phương Yên cười lạnh: "Nàng tự đưa đến cửa, cũng thế, cho nàng tiến vào."

      Phùng Liên Dung ngẩng đầu vào.

      Phương Yên xa xa chỉ thấy nàng dáng vẻ thong dong, đợi đến khi tiến vào trong điện thấy nàng nhưng lại mặc bộ thường phục màu xanh nước biển, thêu ám văn ánh kim, lúc bước ngừng lấp lánh, nàng khó được mặc phục sức trang trọng như thế, nhưng lại cũng cảm thấy đột ngột.

      Phương Yên khẽ híp mắt, lạnh lùng : "Bạch Lan khai, có thể thấy được cùng ngươi thoát được liên quan."

      Phùng Liên Dung sớm đoán được như thế, cho nên vẻ mặt cũng kinh ngạc, thời khắc nàng làm ra quyết định muốn cùng Phương Yên gặp mặt liền biết mình quyết thể dùng thái độ khẩn cầu. Xin Phương Yên thả người, đó là có tật giật mình, cho nên nàng tại lấy Quý phi tư thái, cho dù thể cùng Phương Yên cùng ngồi ăn, ít nhất còn có thể biện giải.

      Nàng hơi hơi nâng cằm lên : "Nương nương Bạch Lan khai, vậy có thể cho phép thiếp thân gặp nàng lần ?"

      Phương Yên : "Lời khai tại đây, ngươi tự xem !"

      Tri Xuân lập tức đưa lời khai qua.

      Phùng Liên Dung cầm lấy vừa xem thấy bên viết Bạch Lan thừa nhận chuyện bỏ rễ cây vào trong vườn, lại là bị người sai sử, người sai sử là ai bên viết, nhưng dấu ngón tay đỏ tươi vô cùng ràng in phía .

      nghĩ tới thời gian ngắn như vậy Bạch Lan khuất phục, có thể thấy được phải hứng chịu nổi sợ hãi ghê gớm.

      Phùng Liên Dung dò hỏi: "Vậy vì sao nương nương lại bắt Chung ma ma?"

      "Bạch Lan khai ra bà ta, tất cả đều nghe lời Chung ma ma." Phương Yên nhìn chằm chằm nàng , "Ngươi còn có gì để ?"

      Phùng Liên Dung : "Ngày ấy Bạch Lan là hái hoa cho thiếp thân, thiếp thân biết nàng có thể khai ra những lời này, thời thiếp thân chỉ mong gặp nàng lần, dù sao cho dù là đag ở trong nha môn cũng phải cần nhân chứng vật chứng đầy đủ. Xin hỏi nương nương, Bạch Lan ở đâu?"

      Nàng nhanh chậm, mặt có thần sắc e sợ.

      Bảo Lan Châu Lan ở phía sau thầm khen ngợi, phải biết dĩ vàng Phùng Liên Dung chưa bao giờ to gan như vậy.

      Phương Yên biến sắc: "Bạch Lan ở đâu dính dáng gì tới ngươi? Lời của bản cung còn có thể là giả hay sao?"

      Phùng Liên Dung hít sâu hơi: "Nương nương, thiếp thân đồng ý, cũng vô pháp thừa nhận lời khai này của Bạch Lan!"

      Phương Yên tròng mắt hơi híp: "Ấn dấu tay, thiên chân vạn xác! thời tuy là ngươi quản , nhưng bản cung vẫn là Hoàng hậu, Bạch Lan kia cũng là người trong cung của ngươi, lại xưng có tội, thời chỉ thẩm Chung ma ma, tất cả tự được phơi bày!"

      Phùng Liên Dung thấy nàng ta khư khư cố chấp, thế nào cũng phải chụp tội danh lên đầu nàng, nàng cũng tức giận, cười lạnh : "Nương nương chịu để thiếp thân gặp Bạch Lan chứng thực giả, lại bắt Chung ma ma, chỉ sợ tiếp tục thẩm tra nhất định phải đến phiên thiếp thân thôi? Chỉ là Chung ma ma lớn tuổi, chịu nổi, thiếp thân tại đây, nương nương ngại trực tiếp hỏi thiếp thân!"

      Phương Yên giận dữ: "Ngươi cho là bản cung dám?"

      "Nương nương đứng đầu cung, làm sao dám?" Phùng Liên Dung , "Thiếp thân đến đây, đó là vì để nương nương giải nỗi nghi hoặc, nương nương, xin hỏi."

      Phương Yên tay nắm chặt, nàng ta vốn muốn bắt Chung ma ma để hỏi ra chân tướng, ai nghĩ tới Phùng Liên Dung ăn gan hùm mật báo cũng dám tự mình đến cửa, khắp nơi nhằm vào, nàng ta thiếu chút nữa thẩm vấn Phùng Liên Dung.

      Nhưng lời đến khóe miệng cuối cùng vẫn là nuốt trở vào.

      Trần Tố Hoa sai, nàng ta bây giờ có chứng cứ, cùng Phùng Liê Dung chống lại chiếm được tiên cơ. Dù sao Phùng Liên Dung là quý phi, nàng ta còn có thể bắt nàng tra hỏi sao? Đến lúc đó Triệu Hữu Đường biết, nhất định bỏ qua cho nàng ta.

      Nhưng những nô tì này khác!

      Phương Yên khẽ mỉm cười : "Chung ma ma lớn tuổi bản cung cũng làm gì bà ta, chỉ cần bà ta đàng hoàng tử tế vì sao phải sai phiến Bạch Lan đặt rễ cây, bản cung tự nhiên xử lý , Phùng quý phi, ngươi vẫn là trở về ."

      Nhưng Phùng Liên Dung nào trở về, vốn đến đây là vì Chung ma ma.

      Mấy năm nay Chung ma ma đều hầu ở bên người nàng, nàng coi bà như người nhà, năm nay tuổi lại cao, vốn nên an hưởng tuổi già, như thế nào lại bị tai bay vạ gió bực này?

      Giả sử nàng bỏ mặc quan tâm, sau đó Phương Yên nặng tay, biết Chung ma ma phải chịu bao nhiêu đau khổ, lại có ai làm chủ cho bà?

      Phùng Liên Dung quả quyết : "Chung ma ma có phạm sai lầm, dù là nương nương cũng thể chỉ bằng lời của mình Bạch Lan liền lung tung định tội bà! Huống chi, Bạch Lan là giả còn chưa được chứng thực đâu, xin nương nương thả Chung ma ma!"

      Phương Yên cười lạnh : "Bản cung thả sao? Trong cung Khôn Ninh, ngươi dám làm càn?"

      Phùng Liên Dung đó ánh mắt nàng : "Làm càn, thiếp thân dám, chỉ là Chung ma ma là người của thiếp thân, nương nương muốn thẩm vấn, chi bằng cho thiếp thân lý do thiết thực. Lý do giờ thiếp thân phục."

      Hai người nhìn nhau, trong vô hình khí cũng bắt đầu trở nên ngưng trọng, nhất thời giương cung bạt kiếm.

      Lúc này chợt nghe bên ngoài có tiếng cung nhân nhắc nhở Phương Yên: "Nương nương, thái hậu nương nương đến đây.

      Phương Yên lập tức thu liễm thần sắc.

      Phùng Liên Dung cũng hơi hơi cúi đầu.

      Do chuyện cái rễ cây thực tại , hoàng thái hậu tự nhiên là biết, cho nên dù bà nhúng tay vào cũng thể ngồi yên mặc kệ, vẫn phái người nhìn chằm chằm. Chỉ nghe Phương Yên mới bắt người, trong lúc bà còn do dự nghe Phùng Liên Dung đăng môn Khôn Ninh cung, Hoàng thái hậu rốt cục ngồi yên.

      Hai người kia tuy rằng ở trong cung được hòa thuận, nhưng đến cùng cũng có gây ra khúc chiết gì, nay chống lại, nhất định xảy ra sai lầm.

      Hoàng thái hậu cảm thấy mình cần ngăn cản, cho nên khắc ngừng đến cung Khôn Ninh.

      Hai người tiến lên hành lễ.

      Hoàng thái hậu ngồi cao : "Lời đồn nay Hoàng thượng phái cẩm y vệ điều tra, loại chuyện này chắc chắn điều tra qua loa, A Yên ngươi đừng quan tâm." Bà nhàng bâng quơ, "Bắt ai thả ra hết ."

      Phương Yên biến sắc, nghĩ tới Hoàng thái hậu dĩ nhiên là đến giúp Phùng Liên Dung.

      Nàng ta cắn răng : "Thiếp thân tra được ít manh mối rồi."

      Hoàng thái hậu cau mày, cảm thấy đau đầu vì hồ đồ ngu xuẩn của Phương Yên.

      ràng là đến giúp nàng giải khốn cục, đỡ phải đến lúc xuống đài được, bởi vì Hoàng thái hậu tin tưởng chuyện này phải xuất từ tay Phùng Liên Dung. Dù sao mấy năm nay Phùng Liên Dung biểu chút dã tâm cũng có, dạy dỗ con cái cũng thân thiết, sao có thể đột nhiên có biến hóa lớn như vậy.

      Bà cảm thấy nhất định là có người từ giữa làm khó dễ.

      Bởi vì Hoàng thái hậu cũng hiểu cách làm người của Phương Yên, nàng còn có ác độc như vậy.

      Kế sách như này nếu như là nàng làm, chỉ sợ cugx đến bước này.

      "Ai gia bảo ngươi thả ngươi thả , ngày ấy trong vườn có bao nhiêu người đấy, hay là ngươi muốn điều tra hết tất cả?" Hoàng thái hậu , "Ngươi giờ thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, vẫn nên dưỡng thêm ," bên liền phân phó Tri Xuân, "Ngươi thả người."

      Tri Xuân dám theo.

      Mắt thấy nàng rồi, Phương Yên lại nhụt chí.

      Nàng ta đến cùng vẫn giáp mặt chống đối Hoàng thái hậu, chỉ cảm thấy mặt có ánh sáng, đối Phùng Liên Dung lại hận thêm tầng, nghĩ nàng hẳn là lúc quản lấy lòng hoàng thái hậu, thời hoàng thái hậu thế nhưng cũng đứng ở phía bên nàng!

      ràng chuyện lần này nhất định là Phùng Liên Dung làm, bằng còn ai vào đây chứ?

      Vì sao thế nhân đều bị nàng lừa gạt?

      Hoàng thái hậu lại nhìn về phía Phùng Liên Dung: "Phùng quý phi, ngươi cũng đừng quên mất thân phận của ngươi."

      Phùng Liên Dung khom người : "Thiếp thân biết, hôm nay là thiếp thân sai, mạo phạm Hoàng hậu nương nương."

      Phương Yên ngầm xì tiếng khinh miệt.

      Phùng Liên Dung cáo lui.

      Lúc này mấy người Chung ma ma và Bạch Lan bị mang ra ngoài, nhìn thấy Phùng Liên Dung liền đỏ mắt: "Là bọn nô tỳ liên lụy nương nương."

      Phùng Liên Dung nhìn Bạch Lan, thấy nàng sắc mặt trắng bệch, đầu tóc rối bù, đến bây giờ vẫn còn run, có thể thấy được là bị rất nhiều kinh sợ, lập tức : "Trở về ."

      Vừa ra khỏi Khôn Ninh cung Chung ma ma liền : "Lấy kim châm Bạch Lan, đáng thương, đều sợ đến choáng váng, cái gì cũng nhận."

      Phùng Liên Dung nhíu mày.

      "Hoàng hậu nương nương từ thủ đoạn."

      thấy Triệu Hữu Đường đến.

      Mọi người hành lễ.

      Triệu Hữu Dường vừa thấy cách ăn mặc của Phùng Liên Dung hôm nay liền hết sức kinh ngạc, nàng ra nàng thành thục hơn mấy phần, ung dung hào phóng, giống Quý phi nương nương. tiến lên mấy bước nắm lấy tay nàng lại phát tay nàng ướt nhẹp, mang theo ý lạnh.

      Con ngươi trầm xuống, "nàng ấy làm gì nàng mà khiến nàng sợ đến vậy?"

      Phùng Liên Dung : " làm gì, nhưng thiếp thân làm việc nên làm với nương nương." Nàng chậm rãi thở ra hơi, "Thiếp thân cứu mấy người Chung ma ma và Bạch Lan.

      Triệu Hữu Đường biết nên nàng cái gì mới tốt, vì cung nhân cứng rắn xuất đầu, cần gì đâu!

      "Nàng nàng..."

      Thấy muốn trách cứ, Phùng Liên Dung lòng tràn đầy ủy khuất còn chưa phát ra đâu.

      "Chung ma ma lớn tuổi, thiếp thân sợ bà xảy ra ít chuyện, còn có Bạch Lan, vốn là hái hoa cho thiếp thân, đột nhiên bị bắt , thiếp thân làm sao có thể phục?"

      Phương Yên áp chế nàng mấy năm nay nàng chưa từng phản kháng, chỉ là dù như vậy Phương Yên vẫn buông tha nàng, hoài nghi nàng, vừa có chuyện liền lấy nàng ra trút giận, oan uổng nàng.

      Dựa vào cái gì chứ?

      Cũng bởi vì Triệu Hữu Đường sủng ái nàng, nàng phải gánh hết tất cả các thứ này sao?

      Giờ khắc này, bất mãn chất chứa lâu trong lòng Phùng Liên Dung đột nhiên bạo phát ra.

      "Thiếp thân phục!"
      Last edited: 7/9/16
      lehanh, thuyt, Phong Vũ Yên8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :