1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 111. Du ngoạn (2).

      Editor: Linh


      Xe ngựa đến ngã tư đường mới dừng lại, hai người xuống, Phùng Liên Dung hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tay. Nàng cách ngã tư kinh đô này rất lâu rất lâu, lâu đến mức chính mình tưởng rằng có cơ hội nhìn thấy nữa.

      Triệu Hữu Đường ở bên tai nàng hỏi: "Đứng ngốc ở đấy làm gì vậy?"

      Phùng Liên Dung cười : "Như nằm mơ vậy."

      Triệu Hữu Đường giơ tay nhéo lỗ tai nàng: "Còn giống nằm mơ ?"

      Phùng Liên Dung đau a lên tiếng, vội lấy tay xoa xoa: "Đau quá ! Đúng là phải mơ, nhưng chỗ này thay đổi nhiều quá, vốn chỗ này có cửa hàng giữ độc quyền về bánh bao hấp."

      "Xa cách nhiều năm, tự nhiên là khác, có lẽ là chuyển đến nơi khác rồi."

      Hai người thế này mới bước về phía trước.

      Ngày hội trung thu, rất nhiều người nhà dùng xong cơm tối đều ra ngoài chơi, nhà nhà trước cửa đều treo đèn màu, mặc dù náo nhiệt huy hoàng như tết nguyên tiêu, nhưng cũng chiếu lên đường phảng phất ban ngày.

      Do nhiều người, các cửa hàng đều đóng cửa, tùy thời chờ làm ăn đến cửa, ven đường tiểu thương bán đồ ăn vặt rao hàng hét to chấn trời.

      Mùi bay đến chóp mũi, Phùng Liên Dung liền tham, kéo tay áo Triệu Hữu Đường : "Tướng công, chúng ta mua chút hoa quả khô ăn ?"

      Nàng con mắt sáng ngời, mang theo chờ mong.

      Triệu Hữu Đường : "Cái đó ăn ngon ?"

      "Ngon lắm, nhất là hạt dẻ nướng." Nàng chỉ chỉ vào người trong đó cho xem, "Lưu đại thúc đó bán hơn hai mươi năm, cả nhà chúng ta đều cảm thấy thúc ấy làm là ngon nhất."

      Triệu Hữu Đường khó hiểu: "Ăn ngon phải kiếm được rất nhiều tiền chứ, sao lại ngay cả cái quầy cũng có?"

      Phùng Liên Dung ngẩn ra, chỉ là ăn hạt dẻ thôi mà, sao lại hỏi đến loại vấn đề này vậy!

      Nàng suy nghĩ chút : "Mở cửa hàng phải trả tiền thuê rất cao, thuế cũng cao nữa. Lưu đại thúc chỉ bán hạt dẻ, làm ăn lại lớn, tự nhiên cần thiết mở cửa hàng, như vậy có thể tiết kiệm chút. ra làm ruộng đáng thương, làm buôn bán cũng vậy, nhất là kinh doanh đàng hoàng."

      Triệu Hữu Đường cau mày, thầm nghĩ thương nhân đều là gian xảo, trả giá ít, lợi nhuận lại to, rất khác với nông nhân. Cho nên xưa nay đối thương nhân có nhiều chèn ép, đất đai mới là căn bản để đất nước yên ổn, tự nhiên là khác biệt.

      Có điều lời này với Phùng Liên Dung, đưa tay ra sau ngoắc ngoắc, Nghiêm Chính vẫn thầm theo sau lập tức lên đưa tiền cho .

      "Hạt dẻ nướng bán thế nào?" Triệu Hữu Đường mua hạt dẻ.

      Phùng Liên Dung nghe được, nhịn được phì cười.

      Nhiều năm như vậy, nàng nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy mua đồ, thấy thế nào cũng buồn cười.

      Lưu đại thúc ngẩng đầu lên nhìn , cười tủm tỉm : "Công tử muốn mua bao nhiêu? cân sáu đồng tiền."

      Triệu Hữu Đường quay đầu nhìn Phùng Liên Dung: "Nàng ?"

      "Nửa cân là đủ rồi, còn cái khác nữa mà."

      Triệu Hữu Đường liền mua nửa cân.

      Hạt dẻ dùng giấy dầu đựng, cầm trong tay nóng hầm hập, cười mở ra đưa cho nàng: "Mèo tham, ăn ."

      Dưới trời đêm, cười ôn nhu, giống nhân gia trượng phu bình thường con đường này.

      Mũi Phùng Liên Dung đột nhiên có chút cay cay, cúi đầu cầm hạt dẻ bóc ăn, cái thứ nhất cho bản thân mà là cho : "Chàng nếm thử là biết ta dối."

      Thịt hạt dẻ vào miệng, thịt bở lại mang theo chút ngọt, con mắt Triệu Hữu Đường nheo lại: "Đúng là tệ."

      Phùng Liên Dung thấy thích, liên tục bóc mấy cái cho ăn.

      Ăn hạt dẻ, Triệu Hữu Đường ngược lại lên hứng thú, đường từ trong tay những người kia mua rất nhiều đồ ăn, có hạt điều, lê khô, có sư tử đường, táo vòng, chỉ thiếu mua nước canh, mặt sau Nghiêm Chính và mấy người hộ vệ hai tay đều tràn đầy.

      Hai người ăn ít, đường đến phố Tây, nhìn thấy nơi có đoán đố đèn.

      Triệu Hữu Đường nhất thời quật khởi, kéo nàng chơi.

      Chỗ kia vây quanh rất nhiều người, có dân chúng bình thường, cũng có công tử, học trò, Triệu Hữu Đường vốn cũng muốn đoán mấy cái, kết quả đến nhìn liền cảm thấy mất hứng thú.

      mới phát chỗ này rất nhiều nam nhân, Phùng Liên Dung sai biệt lắm là nhành độc tú, có số người ánh mắt thành , thường thường liếc về phía Phùng Liên Dung xem.

      Nàng tuy là xuất từ Kinh thành, nhưng khí chất dịu dàng văn tĩnh, hơi có chút ý nhị của nữ tử Giang Nam, mặt lại xinh xắn, hấp dẫn người cũng là bình thường.

      Chỉ là chính nàng vẫn chưa biết, đứng ở trước cái hoa đăng, lúc nhíu mày, lúc nghiêng dđầu, ắt hết óc, lại biết dáng vẻ này sớm dừng ở trong mắt rất nhiều người.

      Triệu Hữu Đường cực kì tức giận.

      Cư nhiên còn có người dám nhìn Quý phi của , muốn chết! Nếu là ở trong cung sớm kéo ra ngoài đánh rồi!

      sắc mặt trầm kéo Phùng Liên Dung ra.

      Phùng Liên Dung còn vừa ý: "Kém chút nữa là đoán được rồi! Trước đây ca ca ra ngoài, ca ca đều luôn đoán được rất nhiều cái, hôm nay vốn cũng tưởng đoán cái.

      Triệu Hữu Đường nhíu mày, tay hơi nắm lại: "Nàng trước kia cũng ra ngoài như vậy?"

      "Đúng, sao vậy?" Phùng Liên Dung khó hiểu.

      Còn làm sao, bị người khác nhìn cũng biết.

      Triệu Hữu Đường gọi Nghiêm Chính đến: "Ngươi tức tốc mua cái nón che mặt về đây cho ta."

      Kẻ trí giả cũng có khi sai mà, sao lại lộ cái mặt nàng ra ngoài như vậy?

      Nghiêm Chính nghẹn họng trân trối: "Lúc này làm gì có mũ che mặt mà mua?"

      "Mua được ngươi cần hồi cung đâu."

      Nghiêm Chính lại dám thêm câu, co cẳng chạy.

      Phùng Liên Dung lại hé miệng cười rộ lên, giờ mới biết vì sao Triệu Hữu Đường tức giận: "Trước kia khi cùng ca ca ra ngoài, tự nhiên là còn mà, dù là tại cũng là phụ nhân, đâu phải nương gia."

      Triệu Hữu Đường vẫn vui, bất kể nàng có phải phụ nhân hay , dù sao thể để người khác xem!

      Nghiêm Chính lát sau quay lại, chạy đến hụt hơi.

      Triệu Hữu Đường từ trong tay đoạt lấy mũ che mặt, khẽ đội lên đầu Phùng Liên Dung.

      Giờ tốt rồi, cái gì cũng nhìn thấy.

      hài lòng, thế này mới lại mang nàng dạo, bất tri bất giác liền đến hồ Ngọc.

      Hồ Ngọc nằm ở phía Tây kinh thành, là hồ nước lớn nhất kinh đô, rất được dân chúng thích, vào ngày hội Trung thu cũng là vị trí náo nhiệt nhất.

      Trong đám người nhốn nha nhốn nháo, hai người dắt tay trong đó, vui mừng nên lời.

      Triệu Hữu Đường cũng là lần đầu tiên đến đây, thân ở trong cung quanh năm ra, muốn có hướng ngoại hay , tự nhiên là có, ngày ngày đều có vô số việc làm xong, rất ít có rảnh rỗi.

      Hôm nay đến đây, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, nhìn ra thế tục cuộc sống cũng phải có chỗ tốt.

      Phùng Liên Dung ở bên cạnh giọng : "Ta trước kia cũng thường tới, có điều sau này mẫu thân cho, tính tính cũng có mười năm rồi."

      , bên tai vang lên tiếng sáo, Triệu Hữu Đường đưa mắt nhìn, hóa ra là du thuyền ở xa xa.

      Phùng Liên Dung thấy nhìn, giải thích : "Đây đều là gia đình phú quý mới ngồi được, dân chúng bình thường cũng có nhiều tiền như vậy, nghe bọn họ mới đào kép ở ca hát khiêu vũ, còn có người ở đầu thuyền nấu ăn nữa."

      "Vậy là nàng chưa từng ngồi hả?"

      Phùng Liên Dung : "Đương nhiên là rồi."

      Chưa từng nghĩ đến, vì nhà bọn họ rất nghèo, nào có ý niệm như vậy.

      Triệu Hữu Đường cười : "Vậy chúng ta lên ngồi lát."

      Phùng Liên Dung còn sững sờ bị kéo .

      Du thuyền trước đây chỉ có thể hi vọng thể ngồi lúc này lại ngay trước mắt nàng, người thuyền cung kính mới bọn họ lên, bên hỏi: "Thiếu gia phu nhân muốn xem ca múa?"

      Triệu Hữu Đường vốn muốn, nhưng lại thấy nhiều ng chướng mắt liền muốn, chỉ thêm câu, "Kêu đầu bếp đến chuẩn bị ít thức ăn."

      Nghiêm Chính và chúng hộ vệ nghe thấy, khóe miệng đều giật giật.

      Vừa rồi hai người kia phải ăn rất nhiều rồi sao, thế nhưng còn muốn? Chưa đến còn là ăn cơm tối mới .

      Triệu Hữu Đường nhìn đồ trong tay bọn họ: "Mấy cái đó các ngươi ăn , ăn vứt."

      Dù sao cũng thể mang về cung.

      Sau khi đám người lên, du thuyền liền chậm rãi khởi động.

      Nghiêm Chính rảnh rỗi có việc làm, cùng hộ vệ đứng cuối thuyền, có gánh nặng ăn đồ ăn vặt. Dù sao làm cái gì cũng tốt, chỉ là cần quấy rầy hai người ở đằng trước là được rồi.

      Triệu Hữu Đường và Phùng Liên Dung sóng vai đứng ở đầu thuyền, gió thổi qua, thỉnh thoảng lay động quần áo của bọn họ.

      Đứng ở hồ nhìn ánh trắng, ánh trăng giống như có vẻ to hơn, trời đất bao la, ánh trăng to, chỉ có chiếc du thuyền này của bọn họ ở trong nước phá lệ bé.

      Triệu Hữu Đường khỏi nhớ đến đêm nằm sa mạc Hồ Mộc Cáp nhìn bầu trời.

      Đó là cảm giác này.

      từ phía sau ôm lấy Phùng Liên Dung, giọng hỏi: "Hôm nay vui vẻ ?"

      "Vui." Phùng Liên Dung cười , " có hôm nào vui hơn hôm nay, còn có thể ra ngoài chơi nữa."

      Thanh nàng đặc biệt khoan khoái, như là con chim bay bầu trời.

      Hôm nay, nàng trải qua buổi tối bình thường, tuy rằng buổi tối, dân chúng bình thường nào phải như thế, nhưng đối nàng mà lại cực khó được, có lẽ đây là lần cuối cùng của đời này cũng chừng.

      Do đó cực kỳ trân quý.

      Nàng quay đầu tựa lên vai Triệu Hữu Đường, giọng : "Cám ơn Hoàng thượng."

      Câu này bao hàm chân tình, cảm kích ban cho.

      Triệu Hữu Đường cười cười: "Cám ơn cái gì, vốn chính là ta đồng ý nàng, có điều lần này rất thú vị, khó trách Vũ Hiến đế tiền triều thích cải trang tuần như vậy, mọi chuyện phải có lý do."

      "Hoàng thượng cũng muốn học ông ấy à?" Phùng Liên Dung nháy nháy mắt.

      Triệu Hữu Đường đáp, khóe miệng ý cười nhợt nhạt, kéo nàng ngồi xuống hỏi: "Nàng còn muốn ăn cái gì, kêu đầu bếp làm ở ngay đuôi thuyền, ta cũng là lần đầu tiên ngắm trăng như vậy."

      "Bảo làm cá rán , cá ở hồ Ngọc tệ đâu."

      Triệu Hữu Đường phân phó xuống.

      Chỉ chốc lát sau, đuôi thuyền có mùi bay ra.

      Hai người vẫn ngồi ở đầu thuyền, Phùng Liên Dung ỷ người trong lòng , ngẩng đầu nhìn ánh trắng, phía sau là lồng ngục rộng lớn của , bên tai xa xa là tiếng sáo trúc, trong lòng mảnh yên bình.

      có chờ đợi về tương lai, có hoài niệm về trước kia, chỉ mong giờ khắc này có thể biến thành vĩnh hằng.
      Last edited: 10/7/16
      thuyt, Phong Vũ Yên, Dion14 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 112. Chống đối.

      Editor: Linh


      sai biệt lắm đến giờ hợi hai người mới trở về, đến Càn Thanh cung trước tắm rửa, lại triền miên hồi mới ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau Phùng Liên Dung về Diên Kỳ cung.

      Chung mâm nhìn khí sắc mặt nàng cũng biết hôm qua rất cao hứng, cười : "Đại hoàng tử, Tam hoàng tử vừa mới nhấc đến ngài xong, nhìn thấy nương nương trở về bọn họ mới chịu ăn cơm đấy."

      Vừa xong Triệu Thừa Diễn liền chạy ra, kêu lên: "Mẫu phi, hôm qua ngài đến chỗ phụ thân ạ? Sao mang bọn con theo?"

      Phùng Liên Dung tự nhiên tốt giải thích, chỉ nắm tay vào, bên : "Lần sau nhất định mang bọn con , mau ăn cơm đừng để bị muộn."

      "Con ăn xong rồi, chỉ còn A Lý chậm rì rì."

      Phùng Liên Dung vừa nhìn, quả nhiên bát con của Triệu Thừa Mô vẫn còn nguyên.

      Con trai thấy nàng, mỉm cười: "Mẫu phi về rồi."

      Phùng Liên Dung cầm thìa đút cho : "Là mẫu phi tốt, khiến các con nhớ thương."

      Do nàng rất lâu rồi Càn Thanh cung thị tẩm, bọn đều thói quen sáng nào cũng thấy nàng, nàng cùng bọn ăn cơm, sửa sang lại quần áo cho chúng, lại dặn dò phải mang theo cái gì, việc này tuy rằng , nhưng làm lại khiến người quen.

      Triệu Thừa Mô thấy nàng đưa thìa qua, đầu ló ra, vững vàng ăn miếng.

      Bên cạnh Triệu Thừa Diễn lại hối hận, sớm biết vậy ăn chậm chút, như vậy cũng có thể được mẫu phi đút cho rồi.

      Phùng Liên Dung đút xong, hỏi chuyện ngày hôm qua.

      Triệu Thừa Diễn đáp: "Mẫu phi mới vừa lát bọn con trở về, có điều Nhị đệ ngủ ở chỗ Hoàng tổ mẫu. Nghe mẫu hậu thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, sợ lây qua cho Nhị đệ nên Hoàng tổ mẫu cần chúng ta thường xuyên thỉnh an."

      Phùng Liên Dung gật gật đầu, xem ra Phương Yên ngay cả yến hội trung thu cũng .

      Nàng hơi hơi nhíu mày, cứ tiếp tục như vậy nàng vẫn phải quản việc.

      Nàng đứng lên, dặn dò hai đứa phải chăm chú nghe giảng bài.

      Hai đứa ứng tiếng, cười bước .

      Phùng Liên Dung ăn sáng xong nghỉ ngơi lát rồi mới dậy cùng Chung ma ma chuyện của Thượng phục cục.

      Vụ án này vẫn tra mãi ra, Chung ma ma : "Chỉ giam giữ có lợi ích gì, chịu lời , hay là bỏ đói mấy ngày, theo lão nô thấy các nàng sớm muộn gì cũng đầu hàng, trừ phi ngay cả mạng cũng cần."

      "Có phải là có tình gì ?" Phùng Liên Dung hỏi: "Bằng trộm vải của Thượng phục cục làm cái gì, chẳng lẽ các nàng còn thiếu quần áo hay sao?"

      Dù có là cung nhân thế nào, ăn mặc thế nào cũng tốt hơn nhân gia bình thường chút ít.

      Chung ma ma cười lạnh : "Những người này lòng tham đáy, ai biết được."

      Phùng Liên Dung cũng nghĩ ra được, nàng đứng dậy ra ngoài: "Tính thời gian là nên xem rượu nho rồi."

      Chung ma ma vội kêu Tiểu Lý và bốn hoàng môn khác đuổi kịp.

      Lúc trước rượu nho bỏ đường đặt trong vại sứ, vẫn luôn đặt trong hầm ở thố diện cục, trung gian nàng qua xem hai lần, lần này qua, mấy hoàng môn vội vàng quỳ xuống hành lễ, Phùng Liên Dung bảo bọn họ đứng lên, dẫn nàng xuống hầm.

      đám người vào, hoàng môn trước mở nắp vại ra, dòng mùi rượu bay ra, Phùng Liên Dung lấy muôi múc rượu, chỉ thấy màu hồng thấu, nhìn qua hết sức mơ người, nàng cúi đầu uống hớp , mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, giọng : "Ma ma, hình như thành công rồi."

      Chung ma ma cũng thường thức, mặt mày hớn hở: " sai, có chút giống rượu trái cây trong cung làm, có điều vị nho nùng hơn."

      "Đúng vậy, chính là hương vị này."

      "Vậy là được rồi hả?" Chung ma ma hỏi.

      Phùng Liên Dung : "Được rồi, có điều phải đổ rượu ra, thể để trộn lẫn vào với vỏ nho."

      Chung ma ma liền chỉ huy mấy hoàng môn, nâng vại lên đổ vào mấy vò rượu , lần nữa đậy kín.

      Phùng Liên Dung nhìn sáu vò rượu mặt đất, nghĩ nghĩ : "Đưa vò đến chỗ Thái hậu nương nương, vò cho Hoàng hậu nương nương, lại thêm vò chuyển đến chỗ ta."

      Ba tên hoàng môn phân nhau làm việc.

      Hoàng thái hậu rất sảng khoái nhận lấy, Phương Yên nghe Phùng Liên Dung tặng rượu nho cho mình, cười lạnh : "Ngược lại rảnh đấy, còn có thời gian làm cái này, cứ để đó ." bên hỏi Tri Xuân, "Trong cung an bày thỏa đáng ?"

      " xảy ra chuyện gì, vẫn chiếu theo ban đầu nương nương làm."

      Phương Yên nghe xong, bĩu môi lại nằm xuống, đường dài mới biết sức ngựa, tin Phùng Liên Dung có năng lực gì.

      thời là rập khuôn nàng ta, sau này sao?

      Để nàng nếm thử lại hơi, dù sao nàng ta rảnh rỗi nghỉ ngơi cũng có gì tốt. Phùng Liên Dung khi đó bận, xem nàng còn có bao nhiêu thời gian cùng Triệu Hữu Đường, sớm muộn gì cũng giống nàng ta.

      Phương Yên cầm sách ở đầu giường lên xem, lại : "Đợi lát nữa mời Chu thái y đến, dạo này càng ngày càng thấy mệt mỏi."

      Tri Xuân thở dài: "Nương nương nằm nhiều càng thêm mệt mỏi thôi."

      Tiếp tục như vậy, nhất định bệnh cũng thành có bệnh, mất nhiều hơn được.

      Phương Yên xoa bóp mi tâm: "Cũng phải, ngươi đỡ ta đứng lên chút."

      Hai người dạo ngay trong sân.

      Phùng Liên Dung mang theo vò rượu trở về, tâm tình sung sướng, đổ chút ra cho tất cả mọi người trong Diên Kỳ cung thưởng thức, chia sẻ thành tựu của nàng, tự nhiên là người người đều khen ngon, nàng với Kim Quế: "Kêu phòng ăn buổi tối chuẩn bị chút đồ nhắm."

      Kim Quế chạy .

      Nàng ngồi xuống cũng uống chén , cúi đầu xem sổ sách.

      Vừa xem lại sắp đến chiều, nghĩ đến mùa đông muốn thu mua vật liệu may mặc, sai người gọi quản thượng phục cục đến.

      "Vẫn là dựa theo hạn ngạch ban đầu, có điều có vật liệu may mặc mới được cống nạp, như là da hồ thượng hạng, da chồn, vân gấm, chọn cái tốt nhất cho Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, thừa lại ấn vị phần phân cho Tiệp dư, Quý nhân."

      Quản cười : "Vậy Quý phi nương nương ngài cần à?"

      Phùng Liên Dung quần áo còn nhiều, hàng năm đều thêm mới, muốn hay đều sao cả, có điều cần tỏ bản thân thanh cao, nàng : "Cũng lấy như vậy ." Lại hỏi chuyện, "Năm rồi nghe chưa từng có trộm vật liệu may mặc, cả ba tú nương ngươi cũng là người thành , ta nghĩ thầm hẳn là có tình, phải là vì tiền tài."

      Nếu chỉ vì tiền tài, dụ dỗ đe dọa chừng , những người này tâm chính, tự nhiên cũng đủ kiên cường.

      Nhưng ba người kia phải, miệng ngậm vô cùng chặt.

      Quản : "Nô tì cũng biết, khuyên mấy ngày các nàng cũng chịu ."

      "Trước đây các nàng có từng phát sinh chuyện gì ?" Phùng Liên Dung mấy ngày trước bận đến xoay quanh, vất vả qua trung thu thế này mới tốt hơn chút, vừa rồi khi xem sổ sách nghĩ hồi, "Nhất định là có chuyện gì, ngươi tỉ mỉ hỏi lại cung nhân ở chung với các nàng xem. Đúng rồi, có thể ra chỗ phát sinh bản cung có thưởng, sai cũng sao, ngươi cứ như vậy."

      Quản kinh ngạc, nhưng vẫn đồng ý.

      Tới buổi chiều muộn, nàng tới hồi bẩm, còn dẫn theo hai cung nhân, lúc này mới tính tra .

      Hóa ra còn có quan hệ với hoàng môn, có hoàng môn thường xuyên ra khỏi thành mua đồ, nhận thức cung nhân trong đó, là nhà nàng xảy ra chuyện, phụ thân bị bệnh nặng, trong nhà bán tất cả những đồ đáng giá, mẫu thân ra ngoài ăn xin.

      Đáng tiếc cung nhân này vốn lại thể ra cung, chỉ phải lục tục đưa tích tụ mấy năm nay nhờ hoàng môn mang ra ngoài, sau còn, thậm chí trộm vật liệu may mặc kêu hoàng môn bán lấy tiền, hai cung nhân khác cũng biết chuyện, đồng tình nàng. Nhưng trong nhà cũng là con , sợ cha nương trôi qua thê thảm liền kết bè trộm vật liệu may mặc bán lấy tiền đưa về nhà.

      Chuyện chỉ đơn giản như vậy.

      Chỉ là các nàng ra sợ liên lụy đến hoàng môn kia nên , hơn nữa ra vậy tiền này phải trả về, cha nương sống thế nào? Ba người chỉ phải chết cũng buông miệng, còn làm chứng cho đối phương.

      Phùng Liên Dung nghe xong thở dài.

      Quản : "Xin nương nương định đoạt."

      Nhưng Phùng Liên Dung do dự lát vẫn chưa thể làm ra quyết định.

      Buổi tối Triệu Hữu Đường đến đây, Phùng Liên Dung như hiến vật quý đưa rượu nho cho uống.

      Rượu này vào miệng ngọt ngào, mùi rượu đạm nùng, nhưng ra làm kinh ngạc, cười nois: "Ủ tệ, dễ uống hơn rượu ngâm nhiều."

      Phùng Liên Dung phì cười: "Rượu ngâm là để bổ thân thể, làm sao có thể so với cái này? Rượu này uống chơi là tốt nhất, nếu vào mùa hè bỏ đá vào khẳng định cũng ngon, nương ta vậy đó, đáng tiếc giờ thời tiết lạnh rồi."

      "Ssang năm còn nóng? Nàng cũng đừng quên, đến lúc đó bỏ đá vào rồi mang đến cho Trẫm." Triệu Hữu Đường uống hơi cạn sạch, thấy hai đứa dáng vẻ muốn thử, cười : "Chuẩn cho hai đứa cũng uống chút, có điều ngày thường đừng chạm, còn uống rượu tốt."

      Hai đứa liều mạng gật đầu.

      Phùng Liên Dung bón cho bọn mỗi đứa ngụm , lát sau Triệu Huy Nghiên đến, cũng đút nàng ngụm.

      Tiểu nương uống hết, híp mắt lại, lắc lắc đầu.

      Triệu Hữu Đường cười lên: "Có thể thấy được nàng thích uống."

      "Đáng ghét, ghét bỏ rượu của ta kìa." Phùng Liên Dung nắm lấy má nàng.

      Triệu Huy Nghiên lại cười khanh khách.

      Ăn xong bữa tối, Phùng Liên Dung dỗ ba đứa ngủ, nàng mới cùng Triệu Hữu Đường chuyện này.

      Triệu Hữu Đường giận tái mặt : "Có gì để , dám trộm đồ, tự nhiên phải chặt tay rồi."

      Phùng Liên Dung giật mình: "Như vậy sao được? Chuyện này về tình có thể tha thứ, nếu phải trong nhà gặp chuyện may, các nàng vẫn luôn quy củ."

      Lòng dạ đàn bà!

      Triệu Hữu Đường cười lạnh : "Vậy vì gia đình là có thể làm chuyện xấu hả? Các nàng vào trong cung chính là cung nhân, nàng nuông chiều như vậy, lần tới tiếp tục phạm tội, đương nhiên phải phạt răn đe. Nàng chớ mềm lòng lung tung, mấy cung nhân hoàng đó có mấy ai tốt, giết cũng chả coi là gì!"

      đối nô tì cung nhân luôn rất tàn khốc, có đôi khi cũng hỏi xanh đỏ trắng đen, Phùng Liên Dung đối cái này luôn luôn đồng ý.

      Lúc này nghe vậy cũng có chút tức giận, nhịn được căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình : "Cung nhân hoàng môn vì sao phải đồ tốt, Chung ma ma, Bảo Lan Châu Lan bên người thiếp thân, người nào mà tốt? Hơn nữa, những cung nhân đó vốn cũng muốn vào cung, các nàng ở nhà chừng đều là tiểu nương cha nương thương , vào cung rồi ra được , dù là gặp người nhà mặt cũng khó. Hoàng thượng, ngài làm sao mà hiểu loại thống khổ này? Nếu như có nguyên nhân khác, ai nguyện ý vào cung chứ?"

      Nàng vừa ra lời này, trong phòng mảnh yên tĩnh.

      Chung ma ma sợ hãi sắc mặt trắng bệch.

      Bảo Lan Châu Lan tuy rằng cảm động nương nương thay các nàng chuyện, nhưng muốn nàng chống đối Hoàng thượng mà!

      Mấy người cả kinh lưng đều ra mồ hôi lạnh.

      Phùng Liên Dung xong, lúc này cũng cảm thấy sợ hãi, nhịn được lui ề sau mấy bước, trong lòng bàn tay cũng ướt sũng, nhưng nàng cúi đầu, nàng cảm thấy bản thân sai, tuy rằng Triệu Hữu Đường cao cao tại thượng, nhưng cũng thể đạo lý.

      Triệu Hữu Đường im lặng nhìn Phùng Liên Dung, ánh mắt nàng sáng ngời lóng lánh quang hoa, giống hệt ánh trăng bên ngoài, chảy xuôi ôn nhu, cũng dập dờn bất khuất.

      Nàng cùng ngày thường giống.

      Khóe miệng hơi mím, thanh trầm thấp : "Vậy nàng năm đó, có phải cũng rất nguyện ào cung ?"
      Last edited: 10/7/16
      lehanh, Phong Vũ Yên, Dion13 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113. Va chạm.

      Editor: Linh


      muốn!

      Câu trả lời đầu tiên xuất trong đầu Phùng Liên Dung chính là câu này.

      Năm đó khi biết nàng bị điểm danh vào cung, phụ thân mẫu thân ca ca ai đau buồn, nhưng bọn họ đều tận lực khắc chế, nhưng như vậy lại càng khiến người khổ sở, giống như thế giới sắp sụp, lại ai có thể ngăn cản.

      Nàng đêm nào cũng lăn lộn khó ngủ, nước mắt chảy xuống thấm gối ướt đẫm.

      Ai cũng đều biết vào cung rồi muốn cùng người nhà gặp mặt lần là khó khăn cỡ nào, lần xa nhau này khác vĩnh biệt là mấy.

      Nhưng tình thân bao năm nay sao có thể vứt bỏ?

      Nàng sớm có thói quen ngày ngày cùng người nhà ở chung, mặc kệ là nghèo khổ hay gian nan, bọn họ đều cùng nhau đối mặt, cho dù là nàng có gả ra ngoài, phụ thân mẫu thân chắc chắc tuyển chọn cho nàng giai tế tốt. Cuộc sống tương lai của nàng cần vinh hoa phú quý, chỉ cần tương thân tương ái như phụ thân mẫu thân là đủ.

      Kết quả, ý niệm như vậy vô tình bị đánh nát!

      Nhớ lại năm đó, cho dù là vạn lần hỏi nàng có muốn vào cung , nàng đều muốn.

      Trong ánh mắt nàng tràn đầy là ý phủ định, ngay cả che giấu cũng kịp.

      Sắc mặt Triệu Hữu Đường cũng càng ngày càng lạnh.

      Chung ma ma vội vã : "Nương nương..."

      Hồi Phùng Liên Dung mới vào cung, Chung ma ma liền chăm sóc nàng, sao có thể nhìn ra bi thương khi phải rời nhà của nàng, lại tiếp, bị tuyển vào cung, trừ khi có dã tâm, hoặc ở trong nhà quá bất hạnh, chứ có mấy ai cam tâm tình nguyện? Cho nên bà muốn nhắc nhở Phùng Liên Dung, vào thời khắc này giống bình thường, tuy rằng phải tội khi quân, nhưng Hoàng đế cũng là nam nhân, dỗ dành chút lại như thế nào?

      cần quá ràng.

      Triệu Hữu Đường quát: "Đều lui ra ngoài!"

      Chung ma ma giật mình, cùng các cung nhân lui ra sau.

      "Cút ra bên ngoài!" Giọng Triệu Hữu Đường lạnh như băng.

      đám người lại lui về phía sau, lui đến ngoài phòng.

      Tiếng quát rất to, Phùng Liên Dung tim nhảy dựng lên, vừa muốn mở miệng, Triệu Hữu Đường : "Nàng chớ gạt Trẫm."

      Phùng Liên Dung ngẩn ra, chợt trả lời: "Thiếp thân lừa Hoàng thượng, lúc trước đúng là nguyện ý."

      Triệu Hữu Đường tuy rằng muốn nàng dối, nhưng nàng thẳng thắn muốn tiến cung, trong lòng cũng vô cùng thoải mái. Năm đó là Thái tử, là Thái tử của Cảnh quốc, đến thân phận, dù là cái khác, lại có chỗ nào trội hơn nam tử trong Kinh đô?

      Nàng có cái gì mà nguyện ý?

      cười lạnh tiếng: "Nàng cũng phải tuyệt thế giai nhân gì!"

      Phùng Liên Dung nghe ra ý trào phúng trong lời của , nhăn mi : "Chuyện này có liên quan gì đến giai nhân hay ? Thiếp thân muốn là vì phải rời khỏi nhà, giống xuất giá bình thường, bình thường còn có thể về nhà thăm phụ mẫu, ngược lại biết Hoàng thượng là có ý gì!"

      "Trẫm có ý gì, chính nàng ràng! Nàng có thể vao cung, đó là thiên đại phúc phận." Đừng còn biết đủ!

      Phùng Liên Dung tức đến bật cười.

      Đời này nàng vận khí tốt hơn chút ít, kiếp trước nàng trải qua cuộc sống thế nào? Ngày ngày nơm nớp lo sợ , đến cuối cùng còn thê thảm như vậy, tuổi còn trẻ tươi sống bệnh chết. Nếu phải năm ấy Hoàng thái hậu tùy tiện viết đạo ý chỉ, nàng có thể như thế hay sao?

      Nhưng tại Triệu Hữu Đường lại nó thành thiên đại phúc phận.

      Đúng vậy, câu của là có thể điên đảo vận mệnh chúng sinh, bọn họ cao cao tại thượng, mà người khác ti tiện như con kiến.

      Phùng Liên Dung nắm tay hơi xiết chặt: "Cho nên thiếp thân mới Hoàng thượng biết loại thống khổ đó, nếu Hoàng thượng đổi lại là thiếp thân, có song thân từ ái, lại do câu của người khác mà thể rời khỏi bọn họ, thậm chí ngay cả gặp cũng được gặp lần, Hoàng thượng có cam tâm tình nguyện nghe theo ? Hoàng thượng nhưng là người tham mộ hư vinh bực đó, chỉ vì hôn phu có được thân phận tôn quý, do tương lai có thể được thăng chức nhanh liền nguyện ý bỏ qua song thân? Chỉ vì người mình biết, biết tốt hay xấu liền nguyện ý rời khỏi gia tộc mình từ lớn lên?" Giọng nàng bỗng chốc cao vút, "Hoàng thượng, ngài nguyện ý sao?"

      Mi tâm ngày thường luôn ôn nhu lúc này lại chút kiên nghị, như là đao kiếm lộ ra sắc bén vốn có.

      Triệu Hữu Đường nhất thời thốt lên lời.

      Nàng từng câu chữ đều có lẽ, câu có thể phản bác.

      Ai ở trong lập trường của nàng, chỉ sợ đều nguyện ý.

      Nhưng là, vừa rồi lại vì câu muốn kia của nàng giận đến váng đầu.

      Triệu Hữu Đường bỗng nhiên cũng rất phiền lòng, mạnh vỗ bàn đứng lên : "Nàng suy nghĩ kĩ cho Trẫm, thế nhưng giám chuyện với Trẫm như vậy!"

      thậm chí còn đá đổ ghế.

      Phùng Liên Dung bị tiếng vỗ bàn dọa đến, nhưng nàng vẫn còn trong cơn kích động, thu lại được. Nàng lại muốn dỗ Triệu Hữu Đường, vừa quýnh lên con mắt liền đồng, mắt đẫm lệ, hận thể lập tức khóc lên.

      Triệu Hữu Đường thấy nàng như vậy, quát: "Khóc cái gì, vừa rồi lúc mắng Trẫm phải rất đúng lí hợp tình sao?"

      " có mắng, mắng Hoàng thượng." Nàng chỉ ăn ngay , sao lại trở thành mắng rồi? Lại , cho nàng mười lá gán nàng cũng dám mắng.

      Triệu Hữu Đường hừ lạnh tiếng, phất tay áo bước .

      Mấy người Chung ma ma thấy nổi giận đùng đùng ra, quỳ xuống, thấy thấy bóng dáng các nàng mới chạy vội vào.

      Phùng Liên Dung mình ngơ ngác ngồi đó.

      Chung ma ma cảm thán : "Nương nương đây là tội gì, Hoàng thượng hỏi, nương nương cứ dối như này...."

      " được dối."

      Chung ma ma khóe miệng giật giật, thầm nghĩ vậy phải thế nào mới phải!

      Muốn , Hoàng thượng cũng là ăn no rửng mỡ, Phùng Quý phi năm đó có nguyện ý tiến cung hay , có quan hệ gì. Dù sao cuộc đời này đều ở trong cung, cũng biết hai người này chuyện của thượng phục cục sao lại chuyển đến chuyện này.

      Chung ma ma đau đầu.

      "Nếu sáng mai nương nương nhận sai."

      Hai người này cãi nhau to như vậy đây là lần đầu, nếu là phu thê bình thường sao, nhưng trượng phu này lại là Hoàng đế, người tôn quý nhất thiên hạ. Chủ tử nhà mình lại chỉ là Quý phi, làm sao có thể được? Chung ma ma cảm thấy Phùng Liên Dung cần phải xin lỗi.

      Phùng Liên Dung lại ngẩng đầu giọng hỏi: "Ma ma, ra ta cũng sai đúng , cung nhân hoàng môn nào có xấu như vậy, chuyện lần này các nàng mặc dù có sai, nhưng cũng có nguyên nhân."

      Chung ma ma đối chuyện này tất nhiên là cảm động, lại biết thân phận của mình: "Nương nương, chúng ta làm nô tì, tốt hay tốt, xấu hay xấu lại có gì để ? Cũng chỉ là dựa vào câu của chủ tử, mạng của chúng nô tì tốt gặp được nương nương, người khác khó , nhưng đây cũng là số mệnh thôi."

      "Đúng vậy, là số mệnh, nhưng số mệnh cũng thay đổi, chỉ cần có cơ hội giống vậy." Nàng cũng là như vậy, chỉ là, số mệnh này vẫn dựa theo những người đó, giống Hoàng thái hậu năm đó, giống Triệu Hữu Đường, đời này có sủng ái của , số mệnh của nàng có lẽ thay đổi.

      Phùng Liên Dung nghĩ vậy, ý tưởng trong nội tâm cũng càng ngày càng ràng, hóa ra quyền lực càng lớn có lẽ người giống chúa tể càng nhiều, nhưng trong những người này cũng có người xấu người tốt, làm sao có thể dựa vào tâm tình của bản thân liền định ra sống chết của bọn họ?

      Nàng quay đầu nhìn Bảo Lan Châu Lan, vào độ tuổi như hoa, nhưng là lại thể lập gia đình, trong cung này còn rất nhiều người như vậy, các nàng cũng giống nàng ngày trước, vô pháp cải lệnh, chỉ có thể vô điều kiện nghe theo.

      Những người này, đâu có gì sai đâu?

      Ví dụ như cung nhân gọi Tú Liên đó, là con trong nhà, đột nhiên bị triệu vào cung, qua chính là mười mấy năm, trong nhà phụ thân mẫu thân bệnh nặng tiêu hết tiền tài, mẫu thân còn phải ra ngoài ăn xin sống qua ngày, trong lòng nàng cần phải có bao nhiêu khó chịu? Dù có phạm sai, cũng làm người đáng thương, nàng vốn muốn cùng Triệu Hữu Đường chuyện này.

      Phùng Liên Dung khẽ thở dài cái, nhưng lại làm hỏng rồi.

      Có khẽ, ngày mai nhận sai?

      Cũng biết tức giận nữa.

      Nàng ở đây suy nghĩ, Triệu Hữu Đường cũng vậy.

      Trở lại Càn Thanh cung liền ngồi rầu rĩ, sợ tới mức mấy hoàng môn ngay cả thở cũng dám thở, Nghiêm Chính đây là lần đầu thấy từ Diên Kỳ cung trở về còn nghiêm mặt, phải biết trước đây đến đó đều là để thay đổi tâm trạng, lần này ngược lại rồi.

      Cũng biết chuyện này qua , Phùng Quý phi có phải là xong rồi ?

      Làm Hoàng môn, có đôi khi phải nghĩ trước nhiều chút, ví dụ như thế này, vậy sau này chuyện của Phùng Quý phi liền cần thêm nhiều nữa.

      Nhưng Phùng Quý phi xong rồi, vị Quý nhân nào có thể được Hoàng thượng ưu ái đây?

      Nghiêm Chính miên man suy nghĩ, Triệu Hữu Đường bỗng gọi vào.

      "Bái kiến Hoàng thượng." Nghiêm Chính quỳ xuống.

      Triệu Hữu Đường cũng bảo đứng lên, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Năm đó vì sao ngươi vào cung?"

      Nghiêm Chính ngốc rồi.

      hầu hạ Triệu Hữu Đường hơn hai mươi năm, chưa từng hỏi qua vấn đề này, cũng vẫn chưa từng quan tâm đến vấn đề này.

      Sao lại như vậy nhỉ?

      "Đừng nghĩ lừa gạt Trẫm, trừ khi ngươi cần đầu, ." Triệu Hữu Đường .

      Nghiêm Chính trong lòng lộp bộp tiếng, vội : " ra chính là nghèo, lúc đó trong nhà nô tài do tổ phụ thích cờ bạc, gánh nợ, do chết , đành phải từ phụ thân đến trả, dựa vào chút đất cằn trong nhà ngay cả cơm cũng có để ăn, quần áo cũng mặc đủ ấm. Sau này nô tài lớn hơn chút liền vào thành kiếm tiền, có ngày nghe trong cung chiêu hoàng môn, có thể đổi chút bạc, nô tài nghĩ đệ đệ muội muội còn như vậy phải thường xuyên chịu đói bụng, đáng thương liền tự quyết, sau này được mười lượng bạc, bọn họ cuối cùng có thể có bữa cơm no."

      Triệu Hữu Đường biết hoàng môn là thế nào, chỉ là nghĩ tới Nghiêm Chính vì mười lượng bạc mà chôn vùi cả đời.

      Nhưng là chuyện này ban đầu căn bản nghĩ hỏi, Nghiêm Chính là ai, người trong nhà ở đâu mực muốn biết, giờ mới biết Nghiêm Chính có bao ngốc, có bao nhiêu săn sóc người nhà.

      Khó trách mấy năm nay bản thân luôn dùng , có thể thấy được làm người quả sai.

      Triệu Hữu Đường khoát tay bảo lui ra.

      tuy rằng do những lời đó của Phùng Liên Dung mà tò mò hỏi Nghiêm Chính, nhưng tại trong lòng vẫn rất mẫu thuẫn.

      Mấy năm nay Phùng Liên Dung ở trước mặt ngoan ngoãn phục tùng thế nào nhớ rất , nhưng hôm nay nàng lại dám chống đối , chỉ chống đối, còn đến khiến vô pháp phản bác, đây là hành động có tính đảo điên, làm có chút thể nhận.

      Nhưng về phương diện khác, lại có chút cảm giác mới mẻ, hóa ra nàng còn có mặt như vậy!

      Hóa ra nàng cũng phải mặt nịnh hót mình.

      Đêm này, hai người đều ngủ ngon.

      Lúc Phùng Liên Dung ngủ dậy, dưới mắt có quầng thâm, giống như bị người dùng chì vẽ đậm, Chung ma ma nhìn cái liền biết nàng đây là hối hận.

      Cũng là đáng đời!

      Chung ma ma tức, gặp được loại chuyện như này sớm cần phải kêu Hoàng thượng lượng giải, hoặc mấy cung nhân đó sống hay chết có liên quan gì đến nàng chứ, còn cầu tình, thậm chí vì chuyện này mà băn khoăn? Chung ma ma cảm thấy đáng giá, cho nên cũng có an ủi Phùng Liên Dung.

      Phùng Liên Dung đeo hai vành mắt thâm quầng ăn cơm sáng cùng nhi tử.

      Triệu Thừa Diễn nhìn lại nhìn, hỏi: "Mẫu phi vui ạ?"

      " có, chỉ là tối qua làm ác mộng ngủ ngon." Phùng Liên Dung cười cười.

      "À, vậy lát nữa mẫu phi phải ngủ ngon." Triệu Thừa Diễn thân thiết , "Chờ hài nhi học về lại bồi mẫu phi."

      Phùng Liên Dung xoa xoa đầu : " ngoan, mẫu phi nghỉ ngơi."

      Triệu Thừa Mô chỉ nghe, chuyện.

      Hai đứa rồi, Phùng Liên Dung liền cân nhắc có phải nên viết phong thư.

      Nàng và Triệu Hữu Đường chưa từng cãi nhau như vậy, hôm qua cũng là lần đầu tiên hung dữ dạy dỗ nàng, nghĩ nghĩ, nàng cảm thấy Triệu Hữu Đường là tức giận, dù sao là Hoàng đế mà, thói quen người khác nghe theo , nàng lại luôn phát giận.

      Nàng kêu Bảo Lan mài mực, Bảo Lan vén tay áo lên mài mực.

      Phùng Liên Dung nhấc bút lên hơi chấm chấm, đến giữa trung lại dừng lại.

      Nên viết cái gì đây?

      chính mình nên vậy, làm mất hứng? chình mình miệng đắn đo? chính mình năm đó tuy muốn vào cung, nhưng là, giờ cũng chưa từng hối hận?

      cái gì đây?

      Hôm qua thế nào cũng phải chọc , hôm nay lại ba ba viết thư qua cầu .

      làm phiền chán chứ?

      Bình sinh lần đầu tiên nàng thấy bút trong tay nặng.
      Last edited: 7/9/16
      lehanh, thuyt, Phong Vũ Yên12 others thích bài này.

    4. Halong-ngoc

      Halong-ngoc Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      57
      2 bạn này dễ thương =D=D<3<3

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 114. Bức thư.

      Editor: Linh


      Cuối cùng nàng chữ cũng chưa viết, kêu Châu Lan rửa bút.

      Chung ma ma vội la lên: "Sao lại viết nữa vậy?"

      "Hoàng thượng khẳng định vẫn còn nóng giận, viết gửi qua, chừng cũng xem, đợi hai ngày nữa ." Phùng Liên Dung thầm nghĩ, kêu nàng tự kiểm điểm, tự kiểm điểm sao có thể cần thời gian? Nhận sai cũng phải có thái độ nhận sai chứ.

      Chung ma ma còn cách nào khác, chỉ : "Dù thế nào cũng thể quá lâu, Hoàng thượng có thể có bao nhiêu nhẫn nại?"

      Phùng Liên Dung ừ tiếng.

      Triệu Hữu Đường vẫn lâm triều, phê duyệt tấu chương, triệu kiến đại thần như trước. Hôm đó đột nhiên thu được cái tấu chương đến từ Ninh Huyện, vừa khéo lại là buộc tội Phùng Mạnh An, ký tên còn là Hà Dịch. Dù sao Phùng Mạnh An là phái làm phó thủ cho Hà Dịch, thời gian này nguyên nhân do động đất nên vẫn chỉ an trí nạn dân, giờ mới bắt đầu thanh toán đất đai thời gian, sao hai người nảy sinh sung đột rồi?

      cẩn thận nhìn kỹ hai lần, mày hơi nhíu lại, Hà Dịch Phùng Mạnh An làm việc chuyên chú, thường thường rảnh rỗi dạo lung tung, chưa từng giúp được việc gì, hi vọng mình cách chức .

      Triệu Hữu Đường nhớ lại dáng vẻ hùng tâm vạn trượng của Phùng Mạnh An ngày đó, trầm ngâm nửa khắc, viết hồi phê, báo cho Hà Dịch quan sát thêm thời gian, chớ đừng quá gấp. Dù sao Phùng Mạnh An tuổi còn trẻ, hi vọng chỉ giáo nhiều hơn, xem như làm người hòa giải hồi.

      Viết xong, nhìn về phía Nghiêm Chính cái.

      Nghiêm Chính bị nhìn da đầu run lên.

      Triệu Hữu Đường bỗng ném bút trong tay .

      Nghiêm Chính tim nhảy dựng, đại khái cũng đoán được, cần phải , khẳng định là nghĩ vì sao Phùng Quý phi có phản ứng gì.

      Trán ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ phái người nhắc nhở Phùng Quý phi, lại thấy chính mình mệnh khỏe, chỉ muốn toàn tâm toàn ý hầu hạ Hoàng thượng, vì sao mấy việc nam nam nữ nữ này còn phải phiền , nào biết được mấy cái này!

      Nghiêm Chính đầu cúi càng thấp hơn.

      Ai ngờ Triệu Hữu Đường lại đột nhiên đứng lên ra ngoài, Nghiêm Chính vội vàng đuổi theo, chỉ thấy về phía Xuân Huy các.

      Trong Xuân Huy các, ba đứa cùng Chu Ngạn Văn nghe giảng, đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, thấy ba đứa ngồi cùng nhau, Chu Ngạn Văn ngồi ở phía sau, đều hết sức chăm chú, khẽ gật đầu. Xem ra Triệu Thừa Dục vẫn nghe hiểu lời mình , còn để ý đến ca ca đệ đệ.

      đứng lát, Lý đại nhân liền kêu nghỉ giải lao, lại hướng ra phía ngoài thi lễ, bái kiến Hoagf thượng.

      Bên trong bốn người lục tục ra.

      Triệu Hữu Đường hỏi chút vấn đề Lý đại nhân về nội dung vừa giảng, thấy ba đứa đều đáp được, lại hỏi Chu Ngạn Văn: " vậy mấy cái này ngươi đều học qua rồi."

      "Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy." Chu Ngạn Văn tuổi còn lịch có lễ, "Khi còn bé ở trong nhà, chỉ tiên sinh, còn có phụ thân, ca ca đều dạy, chỉ là Lý đại nhân dạy lại có đạo lý khác, cho nên cũng cảm thấy buồn chán."

      Triệu Hữu Đường cười gật đầu, với ba đứa : "Các con nghe thấy chưa? đời này học vấn chính là như vậy, cho dù trong lòng hiểu nhưng cũng vẫn phải thường xuyên cân nhắc, nếu như có cách hiểu bất đồng, cũng phải cho nhau biết, tốt học theo biểu ca."

      Ba đứa vâng.

      Dứt lời lại nhìn về phía Triệu Thừa Dục : "Con ở bên chỗ tổ mẫu nhiều ngày nay, có từng gặp mẫu hậu chưa?"

      Triệu Thừa Dục : "Hôm qua mới gặp qua, mẫu hậu đỡ hơn chút, nhưng vẫn còn uống thuốc."

      bây giờ còn , ràng chuyện giữa cha nương, nhưng cũng phải cái gì cũng biết, loại cảm giác này quanh quẩn trong lòng, bảo phải nhanh lớn lên. Ít nhất, tại biết, ở trước mặt phụ thân là phải cẩn thận, thể làm phụ thân tức giận.

      Triệu Hữu Đường ừ tiếng, lại đến hỏi hai đứa khác: "Mẫu phi các con sao?"

      Triệu Thừa Diễn nghĩ nghĩ : "Mẫu phi hình như ngủ ngon."

      "Ngủ ngon?" Triệu Hữu Đường nhíu mày, cái này phải là đáng đời?

      Có điều ngủ ngon, sao biết quay lại đây nhận sai?

      Triệu Thừa Mô chớp chớp mắt, hai đến chuyện hai ngày nay nghe được, : "Mẫu phi sáng hôm nay chỉ ăn nửa bát cháo, ngay cả bánh bao nhân tôn mà người thích nhất cũng ăn. Hài nhi còn nghe Kim Quế hôm qua mẫu phi nhốt mình trong thư phòng, ai cũng cho tiến vào."

      Triệu Hữu Đường thấy khó hiểu, nhốt mình trong thư phòng làm gì? Viết thư? Nhưng cũng mấy ngày, viết thư gì mà cần lâu vậy?

      phân phó ba đứa cùng Chu Ngạn Văn cẩn thận nghe giảng rồi .

      Kết quả đường gặp được Trưởng công chúa Vĩnh Gia.

      Xem ra, nàng là từ Khôn Ninh cung tới.

      "Hoàng thương, là muốn xem Hoàng hậu nương nương à?" Nàng cưới tiến lên hành lễ.

      Triệu Hữu Đường: "Nàng bị ốm, Trẫm tiện quấy rầy."

      Vĩnh Gia thầm nghĩ, quả nhiên hai người này quả nhiên ầm ĩ to, khó trách vừa rồi nàng hỏi Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu dáng vẻ giữ kín như bưng, nhưng cứ tiếp tục như vậy sao được? Nàng khuyên giải : "A Yên muội muội là thê tử của Hoàng thượng, Hoàng thượng thăm chỉ càng làm nàng thêm vui vẻ, nào có quấy rầy gì chứ. Vừa rồi muội muội còn nhắc đến Hoàng thượng đấy, lo Hoàng thượng bận rộn, mệt thân mình."

      Nhưng Triệu Hữu Đường vẫn bất vi sở động.

      Bệnh của Phương Yên trong lòng rất ràng, chỉ là vì câu kia của , thời lui bước làm vạn toàn thôi. Chỉ là cũng nghĩ vạch trần nàng, phu thê nhiều năm còn lưu đường sống, nhưng Phương Yên muốn dứt khoát thay đổi, cũng trách được .

      Vĩnh Gia thấy thế đành phải tiếp nữa, lại đến Phùng Liên Dung: "Hôm nay đến mới biết thế nhưng là Phùng Quý phi cùng nhau xử lý lục ucng, chỉ là nàng nhiều năm mặc kệ việc này, có thể làm được ? Thiếp thân thấy còn bằng kêu mẫu hậu đến quản."

      Nàng vẫn luôn nhìn quen Triệu Hữu Đường sủng ái Phùng Liên Dung, giờ Phùng Liên Dung thế nhưng còn có thể quản lý lục cung, đây là muốn lật đổ Hoàng hậu hay sao?

      Triệu Hữu Đường khóe miệng hơi mím: "Vì sao được? là Quý phi, Hoàng hậu bị bệnh thể quản việc tự nhiên là nàng, Trung thu năm nay chính là Phùng Quý phi làm, cũng xảy ra sai lầm gì. Hơn nữa, mẫu hậu xưa nay thích thanh tịnh, sao có thể làm phiền người?"

      tuy rằng giận Phùng Liên Dung, nhưng người khác muốn nàng, vậy được.

      Vĩnh Gia mỗi lần nhắc đến chuyện này đều đạt được mong muốn.

      Do là hôm nay Hoàng thái hậu báo cho cần vì Phùng Liên Dung mà cùng Hoàng thượng có gì hợp, cho nên lời vọt tới bên miệng nàng vẫn nuốt xuống, tóm lại là Hoàng đế, nàng có năng lực làm gì? Mấy năm nay nàng lĩnh giáo quân uy của , năm đó Phụ hoàng như thế, nàng vì lấy lòng ông, cũng phải chưa từng như vậy.

      Nàng cười cười: "Hoàng thượng rất đúng, là thiếp thân nghĩ nhiều." Nàng ngừng chút, "Thiếp thân hôm nay đến đây ra còn có việc. Hoàng Hiến vương Tam nhi tử năm nay hai lăm, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thích giúp người khác, nếu là năm trước, sợ là nên phong Quận vương rồi đúng ?"

      Bản triều từ khi khai quốc đến nay, con của phiên vương các đời trừ trưởng tử dòng chính kế thừa phong tước Thân vương của phụ thân, nhi tử khác đều phong Quận vương. Nhưng Triệu Hữu Đường lại làm vậy, mấy năm nay chỉ phong trưởng tử dòng chính, Vĩnh Gia có chút khó hiểu, thứ hai lại được người nhờ vả, nàng thân là tỷ tỷ của Hoàng đế mới dám đến hỏi hai.

      Triệu Hữu Đường lại rất mẫn cảm, hỏi: "Là Triệu Dược cầu?"

      Vĩnh Gia cân nhắc rồi : " tự nhiên là có chút lo lắng, có lần cùng Ngạn Chân mấy câu."

      Triệu Hữu Đường ừ tiếng: "Việc này vội, có khả năng còn sợ nuôi nổi mình sao? Với lại phải Trẫm chuẩn cho bọn họ vào triều làm quan rồi à?"

      Vĩnh Gia thầm nghĩ, xưa nay tôn thất đều là kim chi ngọc diệp, sớm chỉ chờ được phát bổng lộc, sao có thể làm bọn họ quen? Làm quan này cũng chẳng phải dễ làm, nào có thoải mái bằng ở nhà, có điều, chính nàng lại hi vọng nhi tử có tiền đồ.

      Nhưng đời mỗi người ý giống nhau.

      Nàng cũng có chút lo lắng: "Thiếp thân sợ bọn họ cam lòng."

      Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ, sau lát : "Trẫm suy nghĩ."

      Vĩnh Gia liền lại nhắc lại, chỉ ngẩng đầu cười : "Hoàng thượng đối Nhị thúc tốt quá, mấy nhi tử của Hoàng thượng đều phong thưởng."

      Triệu Hữu Đường : "Túc vương lui địch có công khác với các phiên vương khác, đời này làm gì có chuyện bánh bột ngô từ trời rơi xuống? đến Hoàng Hiến vương, khi còn đời việc tốt cũng làm, chỉ mải ăn uống vui đùa, con trai của , Trẫm còn chưa thanh toán đâu!"

      tại, thứ tử của còn muốn được phong tước, dễ hơn làm?

      Sắc mặt Vĩnh gia hơi biến, có chút nghĩ mà sợ.

      May mắn mình cầu xin nhiều!

      Hai người thêm lát Vĩnh Gia liền cáo lui.

      Triệu Hữu Đường Diên Kỳ cung.

      rất nhanh, hơn nữa còn vào gian trong mà trực tiếp thư phòng.

      Chung ma ma giật mình, lúc này muốn báo cáo với chủ tử cũng còn kịp.

      Lại Phùng Liên Dung còn viết thư, thư này hôm qua nàng viết cả buổi trưa mà vẫn cảm thấy hài lòng, hôm nay viết lại, nào biết cửa từ bên ngoài bị đẩy ra, ngược nắng, nàng nhìn thấy bóng dáng cao lớn chậm rãi tới, che khuất tất cả ánh sáng bên ngoài.

      Tuy rằng chưa phát ra bất cứ thanh gì, nhưng khí thế vẫn khiếp người.

      Bút trong tay Phùng Liên Dung 'cạch' cái rơi xuống bàn, ánh mắt trợn to.

      Triệu Hữu Đường thấy nàng dáng vẻ kinh hoàng, phì cái cười lên.

      Chỉ vì gương mặt trắng nõn của nàng có mấy vệt đen, nhìn vô cùng buồn cười.

      Phùng Liên Dung bị cười, nhưng lại biết vì sao, đứng lên : "Hoàng thượng..."

      Lời còn chưa dứt, thanh nghẹn ngào.

      Nàng nghĩ tới Triệu Hữu Đường đến trước, vốn nàng tính viết lá thư nhận sai, nhưng biết vì sao viết thế nào cũng cảm thấy được, hoặc là cảm thấy chữ xấu, hoặc là cảm thấy ý biểu đạt được, bàn có mấy tờ bị bỏ.

      Nhưng nàng lại sốt ruột, sợ chậm thêm hai ngày Triệu Hữu Đường càng tức giận.

      Nhưng là, vậy mà lại đến.

      Trong thanh nàng có kinh hỉ, có ủy khuất, có cẩn thận, có sợ hãi, hai chữ ngắn gọn hoàn toàn bị nàng đọc thành trăm chuyển ngàn hồi.

      Lòng Triệu Hữu Đường ra mềm nhũn, nhưng vẫn phụng phịu để ý nàng, ánh mắt lại lướt đến bàn, chỉ thấy đó giấy tuyên thành để loạn thất bát tao, trái tờ, phải tờ, có có bị vo thành cục, khiến người nhìn nóng ruột.

      Đây là cái gì vậy!

      qua, cầm lấy tờ lên xem.

      Chỉ thấy bên viết: Hoàng thượng, thiếp thân biết sai rồi, ngày ấy thiếp thân nên chống đối Hoàng thượng.

      Lại cầm lên tờ, chỉ thấy viết: "Thiếp thân nhất định là váng đầu, mong Hoàng thượng tha thứ thiếp thân. Ngài bụng tể tướng có thể chống thuyền, thiếp thân chỉ là tiểu nữ tử, hiểu chuyện nên vọng ngôn, cũng chỉ vì đáng thương các nàng, phải chất vấn quyết định của Hoàng thượng...

      Lại cầm tờ: Hôm qua thiếp thân làm mơ ác mộng, sáng nay nhìn thấy bánh bao nhân tôm ăn vào, Hoàng thượng ác quá , cũng đến xem thiếp thân...

      Lại từ: đáng ghét, vì sao viết mãi được, ràng là muốn xin lỗi mà! Sau đó giấy vẽ quả trứng, vỏ trứng còn vỡ.

      Triệu Hữu Đường mặt tối sầm.

      Phùng Liên Dung ở bên cạnh gấp gần chết, mắt thấy muốn cầm tờ giấy tuyên thành bị naàng o tròn, nàng a tiếng nhào lên: " cho xem!"
      Last edited: 7/9/16
      lehanh, thuyt, Phong Vũ Yên10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :