1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 102. Động đất.

      Editor: Linh

      Nàng phì cười.

      Triệu Hữu Đường mặt tối sầm, "Nàng còn cười?"

      Phùng Liên Dung đầu tiên là kêu Phương thị ôm Triệu Huy Nghiên thay quần áo, sau : " ra đây là chuyện bình thường, thiếp thân nuôi ba đứa , biết bị tiểu bao lần rồi đâu."

      "Ha?" Triệu Hữu Đường , "Vậy chính là Trẫm bế con ít rồi?"

      "Đúng vậy, Hoàng thượng." Phùng Liên Dung chớp mắt, "Đúng là ít, cho nên Trùng Nương cũng là vì thích Hoàng thượng, bằng người khác ôm chưa chắc là nước tiểu đâu."

      Triệu Hữu Đường cười rộ lên: "Hóa ra là vậy, là Trùng Nương thích Trẫm."

      "Còn phải vậy sao." Phùng Liên Dung bên bảo hoàng môn lấy bộ quần áo đến, bên hỏi Triệu Hữu Đường, "Hoàng thượng thay ngay ở đây ?"

      Triệu Hữu Đường gật gật đầu.

      Thời tiết này cũng cần nước ấm, đợi đến khi lấy quần áo đến, tùy tiện tắm qua chút liền thay vào.

      Lúc ra, Phùng Liên Dung bảo người cắt dưa hấu, thịt dưa đỏ mọng, cắt thành từng miếng , lúc ăn nước dưa mới rơi ra tay.

      Triệu Hữu Đường thấy dưa hấu thịt đỏ tươi, vừa nhìn liền thấy bớt nóng, sau đó ăn rất nhiều.

      Triệu Thừa Mô lúc này cũng tỉnh, vừa nhu mắt liền nhìn thấy phụ thân, Phùng Liên Dung đút mấy miếng dưa hấu, kết quả miếng cuối cùng cẩn thận bẹt cái dính lên mặt Triệu Thừa Mô.

      Triệu Hữu Đường cười ha ha: "Sao vậy, đút dưa hấu cũng biết nữa hả?"

      "Mới phải đâu." Phùng Liên Dung nhíu mày, "Hình như vừa rồi hơi rung chuyển chút, tay thiếp thân mới bị run."

      Triệu Hữu Đường tin: "Còn kiếm cớ." đoạt lấy thìa, "Để Trẫm đút." xong liền múc dưa hấu.

      Lúc này mặt đất ngược lại chấn động, dưa hấu từ trong thìa trượt xuống, rơi xuống mặt đất, Triệu Hữu Đường cả kinh, vội vàng đứng lên.

      Phùng Liên Dung cười : "Xem , thiếp thân mới dối, có điều làm sao có thể chấn...."

      Thấy nàng còn mơ mơ màng màng, Triệu Hữu Đường lập tức phát lệnh, quát to mấy người bắt đầu hoảng loạn: "Nhanh chóng chạy ra ngoài, động đất, người cũng được ở lại!" Lại nghĩ đến Triệu Huy Nghiên, lập tức kêu Nghiêm Chính ôm ra.

      tay kéo Phùng Liên Dung, tay ôm Triệu Thừa Mô, sải bước ra chính điện.

      Trong ấn tượng của Phùng Liên Dung, đây là lần đầu tiên gặp được động đất, đầu cũng có chút choáng váng, chỉ cảm thấy khó hiểu sao có thể dao động, người đứng cũng đứng vững, trong lòng cũng kìm đậu dâng lên cảm giác sợ hãi.

      Như là sắp xảy ra đại nạn gì đó.

      Nàng cầm chặt lấy tay Triệu Hữu Đường.

      Cũng may mà có , trái tim nàng cuối cùng cũng ổn định lại chút, đường theo ra ngoài sân rộng.

      Lúc này, mặt đất rung mạnh hơn, tựa như sóng biển, người chỉ là chiếc thuyền lung lay mặt biển, Phùng Liên Dung sợ tới mức dùng hai tay ôm chặt lấy eo Triệu Hữu Đường, giống như là cây cỏ cứu mạng của nàng.

      Triệu Hữu Đường ôm nàng, an ủi: "Đừng sợ, qua ngay thôi." vội vã nhìn phía trước, nhìn thấy Nghiêm Chính bế Triệu Huy Nghiên đến, có thế này mới thở hơi, nhưng trong lòng cũng khỏi lo lắng, trận động đất này đến quá nhanh, chỉ sợ tại ngoài thành cũng mảnh hỗn loạn.

      Lúc này Phùng Liên Dung lại đột nhiên kêu lên: "Hoàng thượng, Tiểu Dương, Tiểu Dương, vẫn còn ở Xuân Huy các!"

      Nàng vừa mới nghe được phía trước trong Diên Kỳ cung ngừng phát ra tiếng loảng xoảng, có thể thấy được là có ít đồ vật rơi xuống. Trong Xuân Huy các cũng trống trải, vạn nhất có cái gì rơi xuống người bọn trẻ phải thế nào?

      Trái tim Triệu Hữu Đường nhảy dựng.

      Nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, "Có Lý đại nhân ở đó hẳn là có việc gì!"

      Lý đại nhân từng tuổi này, khẳng định gặp qua động đất, tự nhiên biết phải che chở cho đứa như nào, mà cũng tinh tường địa chấn chỉ là việc giây lát.

      Nhưng Phùng Liên Dung vẫn sợ hãi, cả trái tim đều ổn, nhưng cố tình tại đất rung núi chuyển, bước cũng nổi!

      Triệu Hữu Đường biết nàng lo lắng, chỉ càng thêm dùng sức ôm chặt nàng.

      Cánh tay còn lại của vẫn ôm Triệu Thừa Mô, lúc này nghiêng đầu nhìn con, thấy gương mặt nho của con vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, hơi có chút kinh ngạc, giọng hỏi: "A Lý, con sợ à?"

      Triệu Thừa Mô lắc đầu, chỉ tò mò đây là cái gì, vì sao tất cả mọi người đều chạy ra.

      Vì sao còn có người sợ tới mức khóc lên.

      Trong đôi mắt đen như lưu ly của tràn đầy nghi hoặc, chỉ riêng có sợ hãi.

      Khóe miệng Triệu Hữu Đường hơi mím, đứa này xem ra đúng bình thường.

      Lúc này trong Khôn Ninh cung cũng rối thành nùi. Phương Yên vừa mới ngủ trưa dậy, còn chưa kịp uống miếng nước xảy ra động đất.

      Phương Yên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, động đất, hồi nàng ta nghe người nhà qua, nếu có động đất chết rất nhiều người, đó là thiên tai!

      Chân nàng ta lập tức mềm nhũn, hô Tri Xuân đỡ nàng ta ra ngoài.

      Trong điện ngoài điện, chúng cung nhân hoàng môn đều tự chạy trối chết.

      Lý ma ma lớn tuổi, cẩn thận ngã xuống, Phương Yên thấy lại bảo Tri Họa đỡ, nàng ta và Tri Xuân ra cửa trước.

      Ai ngờ vừa bước ra ngoài chợt nghe Tri Họa thét lên tiếng kinh hãi, kêu 'ma ma', nhưng Phương Yên cũng dám ở lại, cũng dám quay đầu lại.

      Nàng ta thẳng tắp xuyên qua sân.

      Loại thời điểm này, phải đứng ở nơi có gì hết mới an toàn, nàng ta nhớ được điều này.

      Chỉ là lúc này mặt đất rung lợi hại, muốn đứng cũng khó, nàng ta và Tri Xuân hai người bị rung ngã lên ngã xuống, chính trong giờ khắc này, nàng ta nghĩ đến nhi tử.

      Bên phía nàng ta rung lợi hại như vậy, bên kia nhất định cũng giống vậy!

      Nhưng Triệu Thừa Dục như vậy, làm sao biết chạy trốn thế nào?

      Phương Yên lòng nóng như lửa đốt, cắn răng đứng lên.

      Tri Xuân kêu lên: "Nương nương, ngài cẩn thận chút!"

      Phương Yên mắng: "Ngươi còn đứng lên, nhanh đỡ ta đến Xuân Huy các!"

      Tri Xuân lại đứng lên được.

      Phương Yên nhìn chung quanh thấy chúng cung nhân hoàng môn đều sợ tới mức ngồi bệt xuống, nàng ta quát: "Các ngươi nhanh chóng theo ta Xuân Huy các, bằng phàm là Thái tử có chuyện gì, bản cung muốn tru di cửu tộc các ngươi!"

      Những người đó vừa nghe, sợ tới mức cả người phát run, nhưng là đúng lúc này động đất đột nhiên dừng lại, đột nhiên như vậy, giống như vừa rồi tất cả đều chưa có gì xảy ra.

      Phương Yên thấy vậy lập tức chạy ra ngoài, cung nhân hoàng môn tùy thân cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo.

      Mà lúc này, trong Diên Kỳ cung cũng ậy, Triệu Hữu Đường dẫn đầu về hướng Xuân Huy các, Phùng Liên Dung vội : "Hoàng thượng, thiếp thân cũng ."

      Triệu Hữu Đường gật gật đầu.

      Chung ma ma phân phó cung nhân hoàng môn chạy nhanh thu thập Diên Kỳ cung, về phần Triệu THừa Mô và Triệu Huy Nghiên, bà tạm thời ôm bọn họ về đó, ai biết có còn động đất nữa hay .

      Lại Khôn Ninh cung cách Xuân Huy các gần, Phương Yên nhanh nhất, chỉ trong chốc lát chạy đến trước Xuân Huy các, đường gọi: "Thừa Dục, Thừa Dục! Con ở đâu!"

      Hoa nghênh diện chạy tới, hành lễ : "Nương nương, Điện hạ có chuyện gì, sớm chạy ra ngoài, nô tài vốn muốn đến bẩm báo với nương nương, nghĩ tới nương nương nhanh như vậy."

      Phương Yên thở ra, chỉ cảm thấy cả người vô lực, ngã ngồi mặt đất.

      Vừa rồi nàng rất sợ Thừa Dục xảy ra chuyện gì, dùng hết khí lực toàn thân, lúc này chút sức cũng có.

      Tri Xuân vội đỡ lấy nàng, Phương Yên dừng chút mới hỏi: "Đại hoàng tử đâu?"

      Hoa : "Cũng chạy ra, Lý đại nhân phát ra đầu tiên, lập tức lệnh cho nhóm nô tài, có điều động đất này đến quá nhanh, vẫn để Thái tử và Đại hoàng tử bị chấn kinh."

      Phương Yên lại sốt ruột: "Bị dọa đến rồi?" Vừa nghĩ đến còn chưa nhìn thấy Triệu Thừa Dục, lập tức : "Thừa Dục đâu rồi, sao ngươi dẫn qua đây?"

      Hoa lập tức ngay.

      Lúc này Triệu Hữu Đường và Phùng Liên Dung cũng đến nơi, Phương Yên thấy hai người này lại cùng nhau, trong lòng tự nhiên căm tức, cắn cắn môi mới lên hành lễ, Phùng Liên Dung cũng bái kiến nàng ta.

      "Bọn thế nào rồi?" Triệu Hữu Đường hỏi.

      Phương Yên : "May mà có Lý đại nhân, bị sao cả."

      "Khôn Ninh cung, còn tốt ?" Triệu Hữu Đường lại hỏi.

      Phương Yên biến sắc, lúc đó nàng ta vội vã chạy trốn, có nghe thấy tiếng kêu của Tri Họa, nhưng động đất quá mạnh, nàng ta cũng chưa kịp quay đầu lại xem.

      "Tri Xuân, ngươi mau quay lại xem ."

      Tri Xuân ứng tiếng, bước nhanh rời .

      Lúc này mấy tên hoàng môn dẫn Triệu Thừa Diễn và Triệu Thừa Dục qua, mặt hai đứa đều trắng bệch, có thể thấy được là sợ tới mức , nhìn thấy mẫu thân đều nhào vào trong ngực mẫu thân mình khóc lên.

      Phùng Liên Dung vỗ vỗ sau lưng Triệu Hữu Đường: "Đừng sợ, phải phụ thân và mẫu phi đều đến đây rồi sao?"

      Triệu Thừa Diễn khóc : "Mẫu phi, rất đáng sợ, con kém chút nữa bị cái ghế đổ lên người, còn có chỗ này...." giơ cánh tay lên cho Phùng Liên Dung xem, bên khối xanh tím.

      Triệu Hữu Đường lập tức hung hăng trừng Hoàng Ích Tam cái.

      Hoàng Ích Tam sợ run lên.

      Nhưng lúc đó tẫn lực vẫn nhanh được, Triệu Thừa Diễn lúc ra bị đụng vào góc bàn, lập tức quỳ xuống xin tha.

      Triệu Thừa Diễn nhìn thấy, lại : " liên quan đến Đại Hoàng, là Đại Hoàng ôm con chạy ra."

      Triệu Hữu Đường liền : "Đứng lên , lần sau cẩn thận chút."

      Hoàng Ích Tam dạ.

      "Lý đại nhân đâu?" Triệu Hữu Đường giờ mới nhớ tới trọng thần triều đình.

      Hoàng Ích Tam thấp giọng : "Đại Lý mang Lý đại nhân xem thái y rồi."

      Lý đại nhân tuy tính cách tốt, nhưng lớn tuổi, gặp động đất, thân thể cũng ăn tiêu.

      Triệu Hữu Đường gật gật đầu, xem ra nên để Lý đại nhân nghỉ ngơi mấy ngày.

      May mắn hai đứa có chuyện gì, cuối cùng cũng yên tâm.

      Hai vị mẫu thân đều tự dẫn con mình trở về.

      Kết quả Phương Yên vừa đến Khôn Ninh cung, Tri Xuân sắc mặt trắng bệch tới, vừa vừa khóc: "Nương nương, Lý ma ma, Lý ma ma chết rồi!"

      "Cái gì!" Phương Yên kinh hãi, "Chết như thế nào?"

      Tri Xuân : "Tri Họa bị bình hoa rơi vào đầu, nhưng là lúc ấy cũng có cách nào khác đỡ Lý ma ma dậy, Tri Họa chỉ có thể tự mình trốn, sau này vào thấy, Lý ma ma ..."

      Phương Yên trái tim nhảy dựng, từ lúc nàng ta vào cung, Lý ma ma vẫn luôn hầu hạ nàng ta, có chục năm, bình thường phàm là nàng ta làm sai cái gì, Lý ma ma luôn nhắc nhở nàng ta, nhưng bây giờ Lý ma ma cách nàng ta mà !

      Phương Yên sải bước vào trong.

      Bên trong mảnh tiếng khóc.

      Lý ma ma nằm mặt đất nhúc nhích, Tri Họa nhìn thấy nàng ta vào, vừa dập đầu vừa khóc : "Nương nương, là lỗi của nô tì, lúc ấy nô tì nên mình chạy , chỉ cần nô tì quay đầu kéo Lý ma ma ra, có lẽ Lý ma ma phải chết."

      Phương Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày mới : "Lý ma ma quả là ngươi hại chết, ngươi tự mình nhận 20 hèo !"

      20 hèo, nam nhân cũng có chút chịu nổi, đừng nương da thịt mềm, đó là phải chết, Tri Họa sợ tới mức mềm nhũn ngã mặt đất.
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      Minhang, lehanh, thuyt14 others thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 103

      Editor: Linh

      Phương Yên chỉ gọi người kéo ra ngoài.

      Tri Xuân vội vàng quỳ xuống xin tha thứ, nàng cùng Tri Họa cùng nhau hầu hạ Phương Yên nhiều năm, cảm tình ít, nhưng Phương Yên cũng để ý, chỉ nắm tay Triệu Thừa Dục vào trắc điện, thấy nằm ngủ mới đứng dậy Cảnh Nhân cung, Triệu Hữu Đường trực tiếp .

      Lúc này cùng Hoàng thái hậu chuyện.

      Hoàng thái hậu tính tình bình tĩnh, gặp được chuyện lớn bực này cũng có kích động, cho nên Cảnh Nhân cung xảy ra chuyện gì, bà thở dài : "Trong Kinh đô chúng ta khó xảy ra động đất, lần này chỉ sợ là từ nơi khác lan đến."

      Triệu Hữu Đường gật đầu: "Trẫm cũng cho là như vậy, còn nhớ năm Trẫm bảy tuổi cũng có lần như vậy, lần đó là Huyện Nhân Hoa bị động đất mạnh, cả Huyện đều bị hủy hoại trong chốc lát."

      Lần động đất của mười mấy năm trước kinh động toàn bộ Cảnh quốc, Hoàng thái hậu cũng có ấn tượng rất sâu, vội nghiêm mặt : "Hoàng thượng mau xử lý , đừng trì hoãn thời gian."

      Triệu Hữu Đường nhìn thấy Hoàng thái hậu có việc gì cũng liền .

      mới , Phương Yên lại đây thỉnh an.

      Hoàng thái hậu : "Vừa rồi nghe Hoàng thượng Thừa Dục nhận đến kinh hách, bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?"

      "Cũng chưa biết nữa, vừa rồi nhìn thấy con dâu liền khóc, khi ngủ cũng ngơ ngác, hỏi thái y có việc gì, thiếp thân liền để nghỉ tạm lát." Nàng ta xong con mắt liền đỏ, thở dài , "Mẫu hậu, Lý ma ma chết, đều là Tri Họa chiếu cố tốt, con dâu phạt nàng."

      Hoàng thái hậu giật mình: "Lý ma ma chết rồi?"

      Nhớ năm đó Lý ma ma cũng từng hầu hạ qua bà, người rất thông minh, thỉnh thoảng còn khuyên giải bà, chỉ là khi đó bà quyết tâm muốn cùng Tiên đế hòa hảo, cuối cùng có nghe lời Lý ma ma . Ai ngờ lần động đất này, người liền còn.

      Hoàng thái hậu trong lòng cũng khó qua: "Đưa nàng về Lý gia an táng, Lý gia bên đó cũng phải trợ cấp."

      Phương Yên đương nhiên đồng ý.

      Hoàng thái hậu lại dặn dò: "Lần động đất này chỉ sợ các cung điện đều có đồ bị hỏng, đến lúc đó ngươi bảo bọn họ báo lên, nên bổ sung bổ sung, cái khác dùng đến bổ sung cũng được. Lần này dân chúng nhất định là tổn thất thảm trọng, chúng ta cũng nên tiết kiệm chút."

      Phương Yên vuốt cằm: "Mẫu hậu nhân từ, con dâu tất nhiên làm theo."

      Khi trở về nàng ta lại gặp được Trần Tố Hoa, hình như là muốn Khôn Ninh cung, nhìn thấy Phương Yên, mặt lộ ra thần sắc vui sướng, cười : "Thiếp thân bái kiến nương nương."

      Phương Yên tâm tình cũng tốt, thản nhiên : "Ngươi đến đây làm gì?"

      Trần Tố Hoa : "Thiếp thân lo lắng nương nương an nguy, chạy đến xem, nương nương có việc gì, thiếp thân cũng an tâm."

      Nàng ta cáo từ rời .

      Phương Yên thầm nghĩ, cũng biết tình hay giả ý đây, có điều nhiều quý nhân như vậy chỉ có nàng ta lập tức qua tìm hiểu cũng tốn tâm tư, nàng ta nghĩ đến Lý ma ma, lại thở dài. Lập tức vào Khôn Ninh cung sai người mang Lý ma ma về Lý gia, nghĩ đến Hoàng thái hậu dặn dò lại tặng sáu trăm lượng bạc, xem như an ủi người Lý gia.

      Triệu Hữu Đường đến Càn Thanh cung, ngồi lát, Nghiêm Chính : "Hoàng thượng, bốn vị Thượng thư đại nhân đều vào cung, chỉ có Dương đại nhân chưa đến, là thân thể khỏe."

      Dương đại nhân đều tám mươi tuổi, đúng là làm khó ông, bây giờ vẫn còn vì Cảnh quốc ra lực. Triệu Hữu Đường phái Nghiêm Chính dẫn thái y qua xem, lập tức triệu kiến bốn vị Thượng thư."

      tại rốt cục động đất lan đến từ đâu còn chưa điều tra ra, chỉ là Kinh đô đô bị ảnh hưởng rất nhiều, ít phòng ốc bị sập, đó là Kinh thành, nhà dân kiến tạo chắc cũng bị hỏng ít, dân chúng tử thương vô số. Triệu Hữu Đường lệnh Hộ bộ lập tức trích khoản bạc hỗ trợ thiên tai, ở trong thành mở cửa hàng cháo, lại lệnh Công bộ hiệp trợ dọn dẹp thành. Về phần Hình bộ Binh bộ phụ trách vấn đề an toàn, những ai nhân dịp này cháy nhà hôi của xử trọng hình. Sau lại triệu kiến binh mã Tư tuần tra chung quanh ngoài thành.

      Đến buổi tối mới biết là từ Khánh Huyện phía Tây Kinh đô lan đến, Khánh Huyện gặp phải động đất càng thêm vô cùng thê thảm. Triệu Hữu Đường lại cả đêm triệu kiến bốn vị quan viên, mệnh bọn họ đến Khánh Huyện trước, còn phái hai vạn binh qua đó.

      Thời điểm như này rất dễ xảy ra sai lầm, càng là dân chúng lầm than, càng xuất bệnh dịch đạo tặc, phòng bị trước những thứ chưa xảy ra.

      ngày này tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, Diên Kỳ cung mảnh hỗn độn, đến tối mới miễn cưỡng quét dọn xong, Phùng Liên Dung vừa bôi thuốc mỡ lên cánh tay Triệu Thừa Diễn xong bên phía Phương Yên phái tiểu hoàng môn đến. là các cung báo tổn hại, ngày sau mới dễ bổ sung.

      Chung ma ma rất có kinh nghiệm, sớm điểm toán xong, bà ở bên cạnh , bên kia Bảo Lan liền viết xuống.

      Chỉ lát sau kín hết mặt giấy tuyên thành.

      Phùng Liên Dung nhìn, thầm đau lòng, lần động đất này biết phá hủy bao nhiêu đồ, chỉ riêng bình hoa, đế cắm hoa cũng mấy cái, tất cả đều là ngọc giá trị xa xỉ, khiến người ta nhìn mà kinh.

      Nàng ngồi xuống, nghĩ đến trong nhà, trong cung mà còn như vậy, bên ngoài phòng ở khẳng định được kiến tạo vững chắc như trong cung, cũng biết có phải bị sập toàn bộ , người có bị thương tổn gì ?

      Nhưng vào thời điểm này, nàng nào có thể làm Triệu Hữu Đường phân tâm.

      " biết bên ngoài như thế nào nữa." Phùng Liên Dung nhịn được khẽ thở dài.

      Chung ma ma : "Khẳng định là chết ít người, năm đó Hoa Huyện bị động đất mạnh, khi đó nương nương còn chắc biết, chết hơn ngàn người, cả Huyện cũng mới hơn ba ngàn người, nhiều nhà bị sập nát."

      Phùng Liên Dung nghe vậy chỉ cảm thấy thế vô thường, thiên tai đến là đến, quả nhiên làm người thể ứng phó.

      Triệu Thừa Diễn cũng kinh hãi: "Vậy chúng ta lần này xem như tốt rồi."

      "Đúng đó Đại hoàng tử, chúng ta chỉ rơi vỡ mấy cái, dân chúng khả năng ngay cả mạng sống cũng còn."

      Triệu Thừa Diễn a tiếng, nhìn Phùng Liên Dung hỏi: "Mẫu phi, vậy có bao nhiêu đáng thương a, chúng ta có thể giúp bọn họ sao?"

      Phùng Liên Dung ngẫm lại: "Đưa chút bạc được ? Trước đây phàm là có nạn dân, nhiều người đều thi cháo, có điều chúng ta thể ra ngoài, làm được cái này." Nàng ngừng chút, "Chờ phụ hoàng con đến đây mẫu phi thử hỏi xem."

      Triệu Thừa Diễn gật gật đầu.

      Phùng Liên Dung phân phó Du thị Phương thị dẫn ba đứa ngủ.

      Chung ma ma cầm lấy tờ danh sách những đồ bị tổn hại, muốn để Đại Lý đưa đến Khôn Ninh cung.

      Phùng Liên Dung gọi bà lại: "Nếu có gì khác đừng báo, chỉ sợ trong cung cũng căng thẳng."

      "Vậy được." Chung ma ma , "Nếu báo, lần tới thẩm tra cho là chính nương nương làm hỏng, vậy phải làm sao? Tất cả đều tính đầu Diên Kỳ cung, cho nên tất cả phải báo."

      Triệu Hữu Đường đến.

      Mọi người nhanh chóng hành lễ.

      Phùng Liên Dung nghĩ đến vào lúc này, ân cần hỏi han: "Hoàng thượng hôm nay mệt mỏi, sao sớm nghỉ ngơi?"

      " phải là nàng cũng chưa nghỉ ngơi sao?"

      Phùng Liên Dung cười cười: "Vốn là muốn , có điều bận điểm toán."

      "Hửm?" Triệu Hữu Đường lấy tờ danh sách qua xem, nhíu nhíu mày, "Cây ngọc cũng hỏng rồi à?"

      Lúc đó vì nàng bày trí Diên Kỳ cung, bồn cảnh cây ngọc là cái nghĩ đến đầu tiên, kết quả hôm nay cũng may mắn thoát khỏi.

      Phùng Liên Dung cũng tiếc hận: "Đúng vậy, cây ngọc đẹp biết bao, vào mùa đông có hoa gì, chỉ nhìn nó thôi cũng thấy thỏa mãn. Bây giờ còn, thiếp thân cũng đau lòng, ngọc tan nát dưới đất, quét ra đầy ba cái gầu hốt rác."

      Triệu Hữu Đường thở dài: "Thôi, lần sau Trẫm lại đưa nàng chậu."

      Phùng Liên Dung vội : " cần đâu, ai biết sau này có còn động đất nữa hay , thiếp thân thấy trong phòng ít đồ tốt hơn. Vừa rồi với Chung ma ma, báo thiếu chút, ra rất nhiều cái đều dùng đến, cũng lãng phí."

      Triệu Hữu Đường đồng ý: "Nàng có lòng như vậy đương nhiên tốt, có điều nàng là Quý phi, trong cung nàng có thể đơn sơ hay sao? Vẫn bổ sung lại như trước, Trẫm đến nỗi ngay cả chút đồ ấy cũng cấp nổi."

      vừa vừa đến trước giường la hán.

      Phùng Liên Dung theo phía sau : "Thiếp thân là sợ ngoài kia động đất mạnh, quốc khố ăn tiêu."

      "Còn chưa đến trình độ đó." Triệu Hữu Đường ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

      Phùng Liên Dung qua ngồi xuống.

      nắm lấy tay nàng : "Lần này đúng là có chút nghiêm trọng, nhưng Cảnh quốc có năm nào mà có hạn hán thiên tai đâu, lần này động đất cũng giống vậy. Như vậy chịu nổi, Cảnh quốc cũng sớm còn đúng ? Nàng đừng lo lắng mấy chuyện này."

      Xảy ra chuyện này, rất là tự tin, cũng có vì thế mà phiền não.

      Phùng Liên Dung tâm định xuống, cười cái : "Vừa rồi Tiểu Dương còn hỏi thiếp thân, chúng ta có thể giúp dân chúng , thiếp thân đến lúc đó hỏi hoàng thượng, thiếp thân chỗ này có chút bạc."

      "Được rồi." Triệu Hữu Đường cắt đứt nàng, "Trẫm sớm phát bạc trợ giúp thiên tai, chỗ bạc đó của nàng có thể làm được gì, vẫn là giữ lại tự mình dùng ."

      "Vậy Tiểu Dương hỏi làm sao bây giờ?"

      Triệu Hữu Đường trầm ngâm nửa khắc : "Là muốn giúp, nàng xem có nguyện ý cho hay ."

      Phùng Liên Dung a tiếng, thầm nghĩ Triệu Thừa Diễn quả đúng là có rất nhiều tiền, đều là mấy năm nay lễ tết các trưởng bối thưởng. Nếu nàng , khẳng định lấy ra, có điều Triệu Hữu Đường hỏi như vậy, khẳng định là muốn xem tâm tính của Triệu Thừa Diễn rồi.

      ra có cái gì phải đoán, nhi tử này của nàng là đứa rất tâm nhãn, dù có là giúp Chung ma ma cũng nguyện ý.

      Hai người chuyện lát rồi tắm lên giường nghỉ tạm.

      Triệu Hữu Đường thường xuyên ở lại chỗ này, Phùng Liên Dung sớm thói quen.

      Chỉ là hôm nay nàng lại ngủ được, lại dám ầm ĩ đến , cho nên thể lật qua lật lại, chỉ cảm thấy khó chịu. Đến khi nàng muốn nghiêng người lần thứ hai, Triệu Hữu Đường đột nhiên hỏ: "Sao vậy, còn chưa ngủ à?"

      Phùng Liên Dung liền giật mình, vừa rồi im hơi lặng tiếng, nàng tưởng ngủ rồi."

      "Cũng có gì, thiếp ngủ ngay đây." Nàng vội trả lời.

      Triệu Hữu Đường xoay người qua, ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu cắn vành tai nàng hỏi: "Hay là hôm nay Trẫm chạm vào nàng, nàng ngủ được?"

      Phùng Liên Dung đỏ mặt: "Mới phải đâu!"

      Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, có tâm tình cùng phòng cũng là bình thường, lại , khẳng định cũng mệt mỏi rồi.

      Triệu Hữu Đường nhíu mày: "Vậy vì sao? Chẳng lẽ là thoải mái? Hay là, nàng gạt Trẫm cái gì?"

      Gạt cũng lấy ra, đó là tội khi quân đấy!

      Phùng Liên Dung chỉ phải buồn giọng : "Là vì người nhà thiếp, cũng biết bọn họ có khỏe ."

      Triệu Hữu Đường ngẩn ra.

      Hôm nay đúng là xem việc này, nhưng là, chuyện này nàng cũng phải che đậy, vỗ đầu nàng, mắng: "Nàng biết nhắc Trẫm à? Chỉ mình buồn, biến thành ngủ ngon, nàng ngốc hay hả?"

      " phải là sợ làm phiền Hoàng thượng sao." Nàng giọng , "Hoàng thượng đủ bề bộn rồi."

      "Đây là hai việc khác nhau!" Triệu Hữu Đường , "Nàng đó, lần sau có gì cứ , mới là làm phiền Trẫm!"

      Còn phải lo lắng nàng có chuyện gì.

      "Sáng mai Trẫm phái người hỏi." kéo đầu nàng vào trong ngực mình, "Mau ngủ ."

      Ai ngờ lúc này Kim Quế ở bên ngoài truyền lời : "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương phái người đến , Thái tử điện hạ bệnh rồi!"
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      Minhang, lehanh, thuyt11 others thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 104: Bồi đọc.

      Editor: Linh.

      Muộn như vậy, có thể thấy được bệnh cũng .

      Phùng Liên Dung nhanh chóng đứng lên, giúp Triệu Hữu Đường mặc quần áo.

      Triệu Hữu Đường xuống giường : "Nàng ngủ trước , Trẫm xem."

      mặc áo khoác vào, sải bước bước .

      Trong Khôn Ninh cung, Phương Yên khác.

      Triệu Hữu Đường vào hỏi: "Sao lại thế này?"

      Phương Yên nức nở : "Vốn tốt, biết sao lại làm ác mộng, gọi tỉnh, thiếp thân sờ trán thấy nóng rát, người cũng nóng ." Sắc mặt nàng ta trắng bệch, đứa này là mạng của nàng ta.

      có người khác đều có thể , chỉ riêng đứa này là được.

      Sắc mặt Triệu Hữu Đường cũng trầm xuống, vỗ vỗ bờ vai nàng ta, trấn an : "Nàng đừng sốt ruột, trán nóng, nhất định là bị cảm nóng, Trẫm lần trước cũng vậy, Thái y nhất định trị khỏi."

      Phương Yên lúc này sắp trụ được, cả người ngã vào trong lòng Triệu Hữu Đường, lau nước mắt : "Thiếp thân chỉ có đứa con này, Hoàng thượng, nếu xảy ra chuyện gì, thiếp thân cũng sống nổi. Hoàng thượng, ngài nhất định phải để Thái y cứu sống !"

      Triệu Hữu Đường thấy nàng ta như thế, cũng đẩy ra, đứng yên để nàng ta dựa vào.

      Qua lát, Chu thái y ra mới để Phương Yên đứng thẳng.

      "Rốt cục là bị sao?" Triệu Hữu Đường hỏi.

      Chu thái y đầu tiên là quỳ xuống rồi mới : "Là cảm nóng, chỉ là lần này đến quá nhanh, cũng mạnh cho nên Thái tử vẫn còn mơ màng."

      "Có thể trị khỏi sao?"

      Chu thái y : "Hẳn là có thể trị khỏi."

      "Cái gì gọi là hẳn là!" Triệu Hữu Đường tức giận : "Chỉ là bệnh , ngươi còn do dự?"

      Chu thái y vội : "Hạ thần nhất định có thể trị khỏi."

      Chủ tử muốn nghe những lời này, vậy , dù sao trị khỏi, đầu cũng còn.

      Chu thái y sớm có giác ngộ, thái y như bọn họ xem trong phần đông đại phu rất là vẻ vang, ra thời thời khắc khắc đều phải lo lắng đề phòng, động tí là còn mạng. Ông từng tuổi này, coi như vận khí tốt, còn có gì phải sợ.

      Chu thái y kê đơn thuốc gọi người Ngự thiện phòng sắc thuốc.

      Triệu Hữu Đường vào xem Triệu Thừa Dục, trở lại chính điện hỏi Phương Yên: "Lúc dẫn về phải là còn rất tốt sao? Cũng kêu thái y xem qua, sao đột nhiên lại sinh bệnh?"

      Phương Yên mắt đỏ hồng : "Thiếp thân cũng biết, hỏi cung nhân hầu hạ, đánh rồi cũng biết, thiếp thân nghĩ nhất định là bị dọa, trẻ nhát gan, có lẽ do vậy nên dễ bị bệnh."

      Triệu Hữu Đường lại gọi Chu thái y đến hỏi.

      Chu thái y : "Đúng là có khả năng này, dù sao Thái tử điện hạ cũng vẫn còn ."

      Triệu Hữu Đường lại bảo ông lui ra.

      Phương Yên áy náy : "Là thiếp thân chiếu cố tốt Thừa Dục, sớm biết vậy, thiếp thân nên bước rời."

      "Đúng là lỗi của nàng!" Triệu Hữu Đường lạnh mặt , "Thừa Diễn và Thừa Dục cùng nhau học ở Xuân Huy các, cũng nhận đến kinh hách, vì sao sinh bệnh? Đó là bình thường nàng quá nuông chiều, nuôi thân thể cũng tốt, nàng tự kiểm điểm ."

      Phương Yên vốn thương tâm, lại nghe nhắc tới Thừa Diễn, hơi kém chút lên nổi, đưa tay lên đỡ ngực.

      Triệu Hữu Đường thấy nàng ta như thế, sắc mặt dịu xuống : "Có điều nàng cũng là có kinh nghiệm, có ai ngay từ đầu biết làm nương, nàng cũng đừng sốt ruột, Chu thái y cũng trị khỏi."

      Phương Yên im lặng.

      ra Triệu Thừa Dục cũng phải bị bệnh nặng gì, chính là vì tuổi còn , sau này bệnh phát nặng, cũng thể kéo, bằng đầu nóng hỏng (cũng giống như trẻ con sốt 40 độ biến ngốc ấy). Điều này cũng khiến Chu thái y cảm thấy khó có thể giải quyết, có điều ông nhiều kinh nghiệm, cả đời biết trị qua bao nhiêu chứng bệnh, lần này cũng thuận lợi.

      Chỉ là hơi mất chút thời gian.

      Triệu Hữu Đường cũng , ngồi đó đợi, thỉnh thoảng xem Triệu Thừa Dục.

      Khi nhìn nhi tử, sắc mặt cực kỳ ôn hòa, cũng nguyện ý dành thời gian cho , Phương Yên chăm chú nhìn , trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.

      Cũng biết có bao lâu, có ở lại Khôn Ninh cung. Có đôi khi nàng ta còn cảm thấy chính mình còn là thê tử của , mà chỉ là Hoàng hậu mà thôi. Nàng ta mỗi ngày đều lẻ bóng mình, trừ nhóm nô tì ra, ai đối nàng ta hỏi han ân cần?

      Hôm nay sau động đất, cũng nghỉ ở Diên Kỳ cung.

      Có lẽ, ở trong lòng , Phùng Liên Dung mới là thê tử của ?

      Phương Yên cũng biết có phải là đau lòng đến cùng cực hay , lúc này thế nhưng cảm thấy tức giận, chỉ là bi thương nên lời. Vừa rồi cũng biết nếu người bị bệnh là nàng ta, lại cho biết, có đến hay ?

      Nàng ta thở dài, may mắn mình còn có nhi tử.

      Lúc này Chu thái y qua báo tin vui: "Điện hạ hạ sốt rồi."

      Phương Yên vội vàng đưa tay lên sờ, quả nhiên trán Triệu Thừa Dục nóng như vừa nãy, nàng ta cuối cùng yên lòng.

      Triệu Hữu Đường : "Chu thái y ngươi cũng mệt nhọc rồi, nghỉ ngơi ."

      Lại thưởng cho Chu thái y.

      Chu thái y tạ ơn sau đó cáo từ rời khỏi.

      Triệu Thừa Dục tuy đỡ hơn, nhưng do người bị bệnh nên đặc biệt suy yếu, rất nhanh lại ngủ.

      Phương Yên cúi đầu hôn lên gương mặt nhắn của con, vạn phần trìu mến.

      Triệu Hữu Đường nhìn nàng, chỉ thấy dưới ánh nến, gương mặt nàng vẫn rất trẻ, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo mấy phần ôn nhu. Nhớ năm đó khi nàng gả cho , cũng làm thích như vậy. cũng từng cho rằng bản thân có lẽ chậm rãi thích nàng, hai người là đôi phu thê cử án tề mi.

      Nhưng kết quả như ý.

      Vào khắc này, cũng có chút ảm đạm.

      Phương Yên đắp lại chăn cho Triệu Thừa Dục, quay đầu nhìn Triệu Hữu Đường : "Hoàng thượng cũng nên nghỉ ngơi, sáng mai sợ là có rất nhiều chuyện phải xử lí."

      Triệu Hữu Đường gật gật đầu.

      Phương Yên thấy muốn , do dự lát mới : " trời rất tối, Hoàng thượng hay là nghỉ ở đây , đỡ phải trở về đường gặp gió."

      Bước chân Triệu Hữu Đường hơi dừng lại.

      Phương Yên giữa lông mày chút vui vẻ, cho rằng ở lại.

      Nhưng qua lát vẫn : " cần, nàng nghỉ sớm ."

      về phía trước.

      Ban đêm gió lạnh thổi vào, như là nước lạnh dội xuống người Phương Yên.

      Triệu Hữu Đường đến ngoài điện, mới dừng chân.

      ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trời, hơi thở dài.

      số việc qua chính là qua, mặc dù muốn giữ lại, nhưng hình như cũng làm được nữa.

      Nghiêm Chính ở phía sau hỏi: "Hoàng thượng muốn về đâu ạ."

      " Càn Thanh cung ." muộn thế này, cũng muốn đánh thức Phùng Liên Dung, nhưng vẫn phái Đường Quý Lượng đến Diên Kỳ cung xem. Dù sao nàng biết chuyện này, nếu ngủ thôi, nếu chưa ngủ cũng báo cho tiếng.

      Đường Quý Lượng rồi quay lại.

      Triệu Hữu Đường ở thư phòng uống trà nóng.

      "Hồi Hoàng thượng, Quý phi nương nương vẫn chưa ngủ, với nô tài, Hoàng thượng nên nghỉ ngơi sớm, đừng nghĩ rằng muộn rồi liền phê tấu chương lát, lát sau vừa vặn vào triều." ngừng chút, hơi có ý cười, "Nương nương khẳng định gục xuống bàn ngủ."

      Triệu Hữu Đường cười rộ lên, nàng là càng ngày càng hiểu .

      "Thôi, ngủ ." đứng dậy và phòng trong.

      Đúng như Phùng Liên Dung dự đoán, thấy giống như sai, kết quả vừa đặt đầu lên gối liền ngủ, thẳng đến trời sáng mới tỉnh lại, bỏ lỡ luôn cả thời gian lâm triều.

      Triệu Hữu Đường tỉnh dậy khỏi mắng Nghiêm Chính chút.

      Nghiêm Chính cũng cam chịu.

      Làm nô tài, còn có thể suy nghĩ cho chủ tử sao, đừng tưởng rằng bản thân còn trẻ là có thê xằng bậy, thân là Hoàng đế, thân thể là quan trọng nhất. Nghiêm Chính cảm thấy chủ từ nhà mình phải sống càng ngày càng tốt, cho nên buổi sáng đánh thức .

      Nhưng Triệu Hữu Đường tuy lâm triều, vẫn gọi mấy vị đại thần vào Càn Thanh cung thương nghị đại .

      Bận vậy cũng quên chuyện của Phùng Liên Dung, phái người qua Phùng gia xem.

      Phùng Liên Dung biết nhà mình có việc gì, cuối cùng cũng yên tâm.

      Nhớ tới Triệu Hữu Đường , gọi Triệu Thừa Diễn đến.

      Triệu Thừa Diễn quả nhiên chút nỡ, trực tiếp lấy hòm ra, dùng để cứu người. Phùng Liên Dung tương đối đắc ý, phái Hoàng Ích Tam xem tình huống mang đến đưa cho Triệu Hữu Đường.

      Hoàng Ích Tam ở bên ngoài chờ, Nghiêm Chính được, mới cầm vào.

      Triệu Hữu Đường vừa thấy liền cười.

      Đứa con lớn này của đúng là có tấm lòng tốt, gia sản cũng cần, cũng được, vậy liền thành toàn , lấy trợ cấp cho dân chạy nạn.

      Phương Yên xem danh sách các vật bị hỏng của các cung đưa đến, do Tri Họa chết, bên dưới Tri Thu liền làm đại cung nữa. Ngày thường bên cạnh nàng ta cần nhiều người lắm, trừ Lý ma ma và hai đại cung nữ khác, những người khác đều ở bên ngoài chờ.

      Tri Thu đưa danh sách của Phùng Liên Dung qua: "Nương nương, đây là của Diên Kỳ cung."

      Nàng biết chủ tử mình luôn rất chú ý Phùng Quý phi.

      Phùng Liên Dung nhìn lướt qua, chỉ thấy cả giấy đều vật, đương nhiên là có chút tức giận.

      Ai bảo Phùng Liên Dung được sủng ái như vậy, trong Diên Kỳ cung tất cả đều là đồ tốt, nhưng cố tình thân phận nàng là Quý phi, chỉ thấp hơn nàng ta đầu, tốt nhiều.

      "Giống như nơi khác, có đều đưa qua, cái khác tạm thời nhớ kỹ." Phương Yên giọng điệu nhàn nhạt.

      Tri Thu ứng tiếng.

      nhiều ngày, do Lý đại nhân nghỉ ngơi, Triệu Thừa Dục lại mới khỏi hẳn nên Xuân Huy các mở cửa học. Triệu Thừa Diễn tự nhiên là cũng , chỉ ở nhà chơi với Triệu Thừa Mô.

      Phùng Liên Dung rảnh rỗi việc làm làm áo lót cho Triệu Hữu Đường.

      Đại Lý ở ngoài : "Đồ bổ sung ở bên ngoài."

      Chung ma ma : "Vậy còn mau mang vào."

      Đại Lý nhanh chóng bước .

      Chung ma ma nghĩ, trong cung này những đồ gì bị hỏng phải nhớ, nhận được cái gì cũng phải nhớ, bằng ở giữa rơi hỏng cái gì cũng phải tự mình bỏ tiền ra. Bà dẫn theo Châu Lan ra sân, thấy cái gì liền nhớ.

      Qua lát, đồ đưa xong.

      Chung ma ma giật mình: "Chỉ có ít như vậy?"

      Cung này đồ bị hỏng rất nhiều mà, chỉ chút này sao bù được phần mười.

      Tiểu hoàng môn khuâ vác cười : " liên quan đến chúng nô tài, chúng ta tài chỉ biết mang qua đây, đây đều là Hoàng hậu nương nương phân phó." Bọn họ cũng dám đắc tội với người, nhất là Diên Kỳ cung, cho nên thái độ rất tốt, "Nếu có thiếu cái gì, ma ma ngài lại báo lên, nguyên nhân ra."

      Chung ma ma nhăn mày : "Vì sao còn phải báo lại lần nữa? Lần trước viết danh sách ràng rồi!"

      Tiểu hoàng môn chớp mắt, giọng : "Ma ma, nô tài liền cho ngài nghe vậy, nghe là Hoàng thái hậu , trong cung thể quá mức xa xỉ, cho nên các cung điện chỉ được bổ sung ít, thể bổ sung toàn bộ."

      Chung ma ma khóe miệng giật giật, do nhắc đến Hoàng thái hậu, bà cũng dám lắm miệng, quay đầu liền trở về.

      Phương Yên lôi Hoàng thái hậu ra làm cớ thế nào chủ tử nhà mình cũng sợ, còn có Hoàng thượng mà, chờ hết bận, xem nàng ta có dám bổ sung đầy đủ .

      Hôm đó Vĩnh Gia Trưởng công chúa mang hai đứa vào cung vấn an Hoàng thái hậu. Hoàng thái hậu cười : "Ta rất tốt, có thể có cái gì, ngươi đây là lo lắng linh tinh." Bà nhìn hai đứa cháu ngoại, "Đều là tiểu tú tài rồi, năm sau xem có đứa nhảo khảo được cử nhân ."

      Vĩnh Gia khá là kiêu ngạo: "Sợ là khó."

      "Ngươi đó, khiêm tốn chút nào hết."

      Nương con hai người chuyện Phương Yên đến.

      Phương Yên làm con dâu xem như hiếu thuận, nên thỉnh an chưa bao giờ kéo xuống, nhìn thấy Vĩnh Gia cũng rất cao hứng: "Hoàng tỷ đến rồi." Lại nhìn hai đứa , "Bộ dạng tốt, càng nhìn càng thấy giống Hoàng tỷ."

      Vĩnh Gia cười : "Sao dẫn Thừa Dục đến."

      "Ở Xuân Huy các học, mới nghỉ mấy ngày lại nghe giảng bài rồi." Phương Yên kể khổ, " bị mệt."

      Vĩnh Gia : "Lý đại nhân giảng bài rất tốt mà, hai đứa con của ta muốn nghe còn được, ngươi lại sợ Thừa Dục mệt. chính là Thái tử, học nhiều sao được."

      "Đúng vậy." Hoàng thái hậu : "Nên nghiêm khắc vẫn phải nghiêm khắc chút, ngươi đừng sợ mấy cái này, năm đó Hoàng thượng còn phải cũng như vậy, có lúc nào được nhàn hạ, bằng cũng có ngày hôm nay!"

      Hoàng thái hậu tương đối nghiêm túc.

      Phương Yên liền dám .

      Vĩnh Gia lại hỏi: " Lý đại nhân còn dạy Thừa Diễn mà?"

      Phương Yên trả lời: "Vâng, chờ sang năm Thừa Dục cũng muốn nghe, ta sớm cảm thấy thích hợp, Thái tử về Thái tử, Hoàng tử về Hoàng tử, sao có thể dạy giống nhau."

      Vĩnh Gia gật gật đầu: "Đúng là lí này, có điều bọn họ còn , như vậy cũng sao." Nàng nghĩ nghĩ, chớp mắt nhìn về phía Hoàng thái hậu, "Nếu Lý đại nhân chỉ dạy riêng Thừa Dục, có phải cũng có thể để Ngạn Chân, Ngạn Văn tới cùng nghe ?"

      Hoàng thái hậu giật mình.

      Phương Yên cũng giật mình. Nàng ta biết Vĩnh Gia là hướng về nàng ta, nàng dạy nhi tử nhất định cũng kém, hai đứa chọi , nhưng sang năm Triệu Thừa Mô cũng nghe giảng bài, Phùng Liên Dung còn có hai đứa , cũng biết có phải bắt nạt con trai của nàng ta .

      Nàng ta vội : "Được, để Ngạn Chân và Ngạn Văn bồi đọc được đó, vốn là người nhà." Nàng ta nhìn về phía Hoàng thái hậu, "Mẫu hậu, con dâu cảm thấy sai!"
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      Minhang, lehanh, thuyt13 others thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 105. Nho.

      Editor: Linh


      Hoàng thái hậu : "Ngạn Chân đều mấy tuổi, còn có thể làm bồi đọc? Lý đại nhân tuy giảng bài tốt, nhưng tại Thừa Dục còn , đều là mấy cái dễ hểu, lớn như vậy, ai gia sợ ngồi cũng ngồi yên."

      Vĩnh Gia cười cười: "Điều này cũng đúng, vậy để Ngạn Văn đến nghe . Nhà chúng ta tuy mời Tây Tịch, nhưng nào có thể sánh được với Lý đại nhân. Ngạn Văn trụ cột khẳng định chưa vững, nghe lại từ đầu cũng sao."

      "Vẫn phải hỏi qua Hoàng thượng ." Hoàng thái hậu dám làm chủ.

      Vĩnh Gia : "Vậy còn dễ làm, nữ nhi ngay đây."

      Nàng mang hai đứa cùng Phương Yên cáo lui, ra Cảnh Nhân cung.

      Vĩnh Gia quay đầu nhìn Phương Yên, thấy sắc mặt nàng có chút tiều tụy, liền vẫy tay bảo cung nhân lùi lại, có thế mới hỏi: "Nhưng là do Phùng Quý phi? Hoàng thượng vẫn chưa nghĩ sủng nàng à?"

      Phương Yên thở dài.

      tẩu hai người tuy rằng thể xưng là thân cận, nhưng bình thường qua lại chưa từng có hiềm khích, cho nên khi Vĩnh Gia hỏi, Phương Yên con mắt đỏ lên : "Hoàng tỷ, ta sớm thói quen, Hoàng thượng thích nàng, ta cũng có cách nào."

      Vĩnh Gia nhíu nhíu mày: "Ngươi thân là Hoàng hậu, muốn bắt chuôi cái phi tần cũng phải việc khó."

      Phương Yên nghe vậy giương mắt: "Sao lại khó? Nhớ năm đó..." Nàng ta đến đây đột nhiên dừng lại, nhắc đến Hồ Quý phi, nhất định làm Vĩnh Gia tức giận.

      Nhưng Vĩnh Gia cũng nghe ra, hầm hừ : "Đó là phụ hoàng hồ đồ."

      Phương Yên giọng đáp: " nay Hoàng thượng còn phải học theo."

      So với Hồ Quý phi khi ấy, ngày nghiêm trọng, ngay cả Quý nhân cũng chạm, ai biết về sau thế nào.

      Ngày đó có ở lại, Phương Yên liền triệt để hết hi vọng, tùy theo mà đến là sợ hãi nhiều hơn.

      Nàng ta dựa ào lên Hoàng thái hậu, cũng dựa vào lên nhà nương gia, mấy năm nay, Hoàng thượng đều thay nương gia nàng ta suy nghĩ, phụ thân ngay cả tước vị cũng có, có thể thấy được tình cảnh của nàng ta. Nàng ta tại trừ Triệu Thừa Dục, còn có cái gì? Đó là người duy nhất nàng ta có thể dựa vào.

      Vĩnh Gia ngược lại biết cái gì.

      Đến Càn Thanh cung, Vĩnh Gia và hai đứa cầu kiến.

      Triệu Hữu Đường cười : "Qua nhìn mẫu hậu rồi hả?"

      "Đúng vậy, Hoàng thượng, lần trước động đất làm thiếp thân bị dọa, may mắn nghe trong cung có chuyện gì. Trong nhà thiếp thân lại sập hai tòa đình, cả mái ngói cũng rơi xuống, tan nát dưới đất, cho nên đến hôm nay mới rảnh."

      Triệu Hữu Đường : "Trong cung cũng vậy, đổ vỡ rất nhiều đồ, có điều người bị thương là tốt rồi."

      Vĩnh Gia gật gật đầu, đến việc của Ngạn Văn.

      "Thiếp thân muốn cho Ngạn Văn cùng Thừa Dục Thừa Diễn cùng nhau nghe giảng bài, tuy thi được tú tài, nhưng thiếp thân cảm thấy Tây Tịch trong nhà đủ tỉ mỉ, mong Hoàng thượng ân chuẩn."

      Tỷ tỷ mình tự mình mở miệng cầu, Triệu Hữu Đường có cự tuyệt, cũng rất thích hai đứa cháu ngoại: "Ngạn Văn tuổi như vậy được giám khảo khen, có Lý đại nhân dạy, tương lai nhất định có thể thành đại tài."

      Vĩnh Gia cao hứng vô cùng, đẩy đẩy tiểu nhi tử.

      Chu Ngạn Văn vội tạ ơn.

      Vĩnh Gia : "Ngạn Văn nhất định phụ Hoàng thượng kỳ vọng, vậy hom nay thiếp thân liền dẫn đến Xuân Huy các xem thử thế nào."

      Triệu Hữu Đường chấp thuận.

      Vĩnh Gia lại : "Vừa rồi thiếp thân còn gặp được cả A Yên, nàng nhưng là thường hiếu kính mẫu hậu."

      Triệu Hữu Đường ừ tiếng, Phương Yên đối đãi trưởng bối quả có chỗ nào để soi mói.

      "Chỉ là người nhìn gầy rất nhiều, làm thiếp thân khỏi nghĩ đến khi nàng mới gả qua, lúc ấy Hoàng thượng và nàng còn rất tốt phải sao?" Vĩnh Gia thán tiếng, " ra phu thê nào có lúc gập ghềnh, thiếp thân cùng phu quân cũng vậy, có điều ít nhiều có phu quân độ lượng, thường bao dung thiếp thân, Hoàng thượng cũng biết tính cách của thiếp thân rồi đấy. Nam nhi gia, luôn phải săn sóc thê tử nhiều hơn mới tốt."

      Triệu Hữu Đường nghe nàng mấy lời này, thản nhiên : "Sao hôm nay cảm khái nhiều vậy? Hay là Hoàng hậu gì mới ngươi rồi?"

      " gì, chỉ là thiếp thân nhớ tới chuyện năm đó, lắm miệng mà thôi." Vĩnh Gia tuy rằng rất muốn nhắc đến Hồ Quý phi, nhưng nhìn mặt Triệu Hữu Đường, cuối cùng vẫn là dám lấy cùng Tiên đế so, chỉ phải từ chỗ khác khuyên.

      Triệu Hữu Đường rũ mắt: "Chuyện quá khứ có gì để , Trẫm còn có tấu chương cần phê, ngươi ra ngoài ."

      Ba người Vĩnh Gia chỉ phải ra ngoài.

      Chu Ngạn Chân : "Nương, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương tốt à?"

      thiếu niên mười năm tuổi, đương nhiên nghe hiểu đối thoại của hai người bọn họ.

      Vĩnh Gia : "Cũng xem là vậy, vì vậy nương cũng tốt khuyên." Nàng dặn dò, "Ngươi cũng thể ra ngoài ."

      Chu Ngạn Chân cười : "Cái này làm sao , nhưng là đệ đệ sau này cùng Điện hạ, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử cùng nhau đọc sách, chuyện nghe được mới nhiều, nhưng chưa chắc kín miệng."

      Chu Ngạn Văn vội : "Ai , ta cũng ."

      Vĩnh Gia sờ sờ đầu : "Ngươi chỉ tập trung nghe giảng là được, còn có, đừng cùng Đại hoàng tử, Tam hoàng tử nhiều."

      Chu Ngạn Văn khó hiểu: "Bởi vì bọn họ phải Thái tử?"

      "Đúng vậy, ngươi đến là bồi Thái tử nghe giảng bài, làm tốt bổn phận là được, cần mù quáng tham gia cái gì. Ngươi tuổi còn , rất nhiều chuyện đều ràng." Chính nàng có thể , nhưng đứa , chưa hẳn biết đúng sai.

      Chu Ngạn Văn dạ tiếng.

      Sau đó Vĩnh Gia liền dắt bọn đến Xuân Huy các.

      Lý đại nhâ dạy lát ngồi nghỉ, nhìn thấy Vĩnh Gia Trưởng công chúa đến, đứng dậy qua gặp.

      Vĩnh Gia : "Hoàng thượng chấp thuận Ngạn Văn đến đây cùng nhau nghe giảng." Lại bảo Chu Ngạn Văn bái kiến Lý đại nhân.

      Lý đại nhân nhìn Chu Ngạn Văn, người bộ dạng mi thanh mục tú, ngôn hành cử chỉ cũng khiêm tốn hữu lễ, đúng là có chút thích, bảo ngồi vào đằng sau.

      Hai đứa nhìn thấy có người mới đến, đều dò đầu ra xem.

      Triệu Thừa Dục : "Là Ngạn Văn biểu ca!"

      "Gặp qua Điện hạ." Chu Ngạn Văn vội chào, lại đối Triệu Thừa Diễn hành lễ, "Gặp qua Đại hoàng tử."

      Triệu Thừa Diễn đối Chu Ngạn Văn ấn tượng sâu, dù sao vẫn luôn ở Diên Kỳ cung, dù Vĩnh Gia có mang đứa đến, cũng chỉ cùng Triệu Thừa Dục gặp mặt. Hai người này quan thuộc, lại rất xa lạ, thậm chí còn có chút nhớ được, chỉ theo Triệu Thừa Dục cũng kêu biểu ca.

      Nghe xong khóa trở về, liền cùng Phùng Liên Dung chuyện này.

      "Hôm nay có biểu ca đến, sau này cùng nghe giảng."

      Phùng Liên Dung nghĩ đây nhất định là đứa của Vĩnh Gia Trưởng công chúa. Những người khác, có khả năng có loại đãi ngộ đó.

      "Là Ngạn Văn biểu ca đúng ?" Nàng hỏi, "Người có được , có gì với con ?"

      Triệu Thừa Diễn lắc đầu, có chút đơn: " chuyện với con, nhưng Nhị đệ và quen biết, hai người gì đó, cười mãi." còn nhưng thở dài, "Trừ nghe giảng ra, lúc nghỉ ngơi con đều biết làm cái gì, Nhị đệ cũng để ý đến con."

      là lần đầu nhiên nhắc tới việc này.

      Phùng Liên Dung giật mình.

      nghĩ tới đứa này cũng có phiền não, có điều Triệu Thừa Dục để ý cũng là bình thường. Hoàng hậu dạy dỗ nhi tử có khả năng thích nhi tử của nàng, nàng nghĩ nghĩ : "Con có thể chuyện với bọn Đại Hoàng."

      "Đại Hoàng được vào, chỉ được ở bên ngoài."

      "Vậy có muốn mang chút đồ chơi ?"

      "Lý đại nhân cho."

      Lúc này, Triệu Thừa Mô nghe, bỗng nhiên : "Nương, con cũng nghe giảng bài."

      "Con phải buồn ngủ à?"

      " buồn ngủ nữa." lắc đầu.

      Triệu Thừa Diễn rất cao hứng: "A Lý, đệ tốt rồi, chúng ta có thể cùng nhau chơi đấy! Lý đại nhân đệ nghe hiểu ta cũng có thể dạy đệ." bên liền kéo ống tay áo Phùng Liên Dung, "Nương, để A Lý cùng , phải đệ ấy buồn ngủ rồi sao."

      "Con buồn ngủ?" Phùng Liên Dung bỏ được, hai đứa rồi, nàng lại chỉ còn mình.

      Triệu Thừa Mô thành : "Chỉ hơi mệt thôi, ngủ lát là tốt rồi."

      Phùng Liên Dung gì, thầm nghĩ được lại chọc giận Lý đại nhân. Con ngủ như ậy, Lý đại nhân cảm thấy chính mình giảng bài tốt, tổn thương tự tôn biết bao!

      Nàng kiên định : " cho ."

      Triệu Thừa Diễn lại mất hứng, quấn quít lấy Phùng Liên Dung.

      Phùng Liên Dung đau đầu, buổi tối nhìn thấy Triệu Hữu Đường liền nhào tới, vẻ mặt 'mau cứu ta'.

      "Sao vậy?" Triệu Hữu Đường buồn cười.

      "Tiểu Dương muốn A Lý nghe giảng bài, A Lý buồn ngủ nhưng lại muốn , thiếp thân cho, bọn nó cũng chịu.

      Dù nàng cứng rắn mấy lời độc ác, hai đứa cũng sợ nàng.

      Ai bảo ngày thường nàng quá ôn nhu.

      Triệu Hữu Đường liền gọi hai đứa đến, mỗi người ngồi cái ghế con.

      "A Lý, là tự con muốn hay là ca ca bảo con ?" hỏi.

      Triệu Thừa Mô : "Là tự con muốn ."

      "Vì sao, phải buồn ngủ à?"

      "Ca ca ai để ý đến huynh ấy."

      Triệu Hữu Đường nghe lời này, chân mày cau lại, hóa ra đứa này là vì bồi Triệu Thừa Diễn.

      "Thừa Dục để ý con?" hỏi.

      ra Triệu Thừa Diễn còn , chỉ đem cảm thụ của mình ra, cũng biết cái gì là xấu người khác, nhưng trong tiềm thức lại biết vậy hình như tốt, cho nên đột nhiên do dự, qua lát mới : "Cũng phải, chỉ là có đôi khi để ý, con hỏi huynh ấy, huynh ấy trả lời con."

      Triệu Hữu Đường trầm ngâm nửa khắc, lại nhìn về phía Triệu Thừa Mô: "Con nghe giảng sớm cũng sao, nhưng người phải xem sức mà làm, nếu buồn ngủ, lại ."

      Triệu Thừa Mô vội : " ngủ gật nữa."

      Triệu Hữu Đường nheo mắt lại: "Vậy sáng mai thử, buồn ngủ sang năm lại ."

      Triệu Thừa Mô gật gật đầu.

      Triệu Thừa Diễn lại cao hứng, kéo tay đệ đệ mình chơi.

      Đến buổi tối, từ sớm Triệu Thừa Mô lên giường ngủ.

      Chung ma ma cho hai người: "Còn sớm hơn lúc trước, cũng cần thúc giục rửa mặt rửa chân."

      Phùng Liên Dung đau lòng: "Xem ra là sợ ngày mai ngủ gật."

      Triệu Hữu Đường có chút ngoài ý muốn, vốn cho rằng Triệu Thừa Mô biết giữ lời, ngủ gật cũng là thuận miệng , dù sao còn mà, ai biết còn hiểu được phải ngủ sớm chút, cười cười : "Để , nếu sáng mai ngủ gật để nghe tiếp."

      Đến ngày hôm sau, Triệu Thừa Mô tỉnh dậy, cùng Triệu Thừa Diễn Xuân Huy các.

      Triệu Thừa Diễn cũng sợ buồn ngủ, nhìn chằm chằm.

      ra Lý đại nhân cũng vậy.

      Kết quả Triệu Thừa Mô cứ thế chịu đựng ngủ, Triệu Thừa Diễn rất cao hứng, lúc nghỉ ngơi cùng giảng tri thức trước đó Lý đại nhân dạy.

      Triệu Thừa Dục ngồi ở phía trước, quay đầu lại nhìn, thấy hai người cười cười , hơi hừ tiếng lại quay đầu.

      Ngày đó mẫu thân để Phùng Quý phi quỳ xuống, hai huynh đệ này đều khóc, còn có chút khổ sở. Nhưng là phụ thân đến, lớn tiếng trách cứ mẫu thân, quên mẫu thân rơi nước mắt. Tuy còn , nhưng có chút hiểu , cùng hai người này khác nhau.

      Mẫu thân của bọn họ giống nhau.

      Thân phận của bọn họ cũng giống, là Thái tử, mà bọn họ là Hoàng tử.

      yên lặng ngồi, yên lặng cầm bút viết chữ.

      Chu Ngạn Văn có mẫu thân dặn dò, cũng nhiều.

      Cả ngày Triệu Thừa Mô vẫn luôn ngủ gật, Triệu Thừa Diễn trở về, từ đường kêu: "Mẫu phi, mẫu phi, A Lý ngủ gật đâu!"

      Phùng Liên Dung ở bên trong nghe thấy, cười ra : "A Lý là lợi hại, hôm qua cha con , nếu ngủ gật cứ để con nghe giảng."

      Triệu Thừa Diễn hoan hô tiếng: "A Lý, sau này chúng ta có thể ngày ngày cùng rồi!"

      Triệu Thừa Mô gật gật đầu, mỉm cười.

      Phùng Liên Dung nhìn hai huynh đệ, thầm nghĩ tính cách hai người này là khác quá xa.

      Cũng biết nữ nhi tương lai có tính cách thế nào.

      Qua mấy ngày, Triệu Hữu Đường phái người tu sửa Đông cung, nơi đó nhiều năm có người ở, có chút cũ.

      Phương Yên nghe , lắp bắp kinh hãi, nghĩ rằng Triệu Hữu Đường làm cái gì vậy, kết quả nàng ta còn chưa kịp hỏi, Triệu Hữu Đường tự mình đến, cùng nàng ta : "Thừa Dục cũng còn , sang năm liền dọn qua Đông cung ở lại, người bên cạnh , Trẫm tự nhiên chọn lựa, nàng đừng nhúng tay."

      Phương Yên hít ngụm khí lạnh: "Vì sao? thể lại đợi thêm mấy năm à? Thừa Dục như vậy sao có thể tự chiếu cố mình, thiếp thân lo lắng!"

      "Tự nhiên có nô tì chiếu cố, lại có cái gì? Trẫm năm đó cũng từ sớm chuyển ra." Triệu Hữu Đường : "Lại , cũng phải để nàng gặp con, nam nhi gia, sớm chuyển ra ngoài cho thỏa đáng, đỡ phải tương lai có thói quen ỷ lại, có thể có tiền đồ gì?"

      Phương Yên đỏ mắt, cầu : 'Hoàng thượng, nếu lại chờ năm, được ?"

      Triệu Hữu Đường chau mày: " phải nàng cũng cho là con nên sớm chuyển ra ngoài sao? Sao đến lượt Thừa Dục nàng lại chịu? Ý Trẫm quyết, cần nhiều lời nữa."

      Phương Yên nghẹn lời.

      Lúc ấy quả là nàng ta cùng Hoàng thái hậu muốn Triệu Thừa Diễn chuyển ra. Hôm nay Triệu Hữu Đường lấy chuyện này ra chặn nàng ta, đây là vì xả giận cho Phùng Liên Dung hay sao? Phương Yên tức giận đến ngực đau, nhưng câu phản bác cũng có.

      Chuyện này Triệu Hữu Đường đoán ra là xuất từ miệng nàng, dù sao Hoàng thái hậu mặc kệ mọi chuyện, vô duyên vô cớ lại dẫn ra chuyện này. Mà Phương Yên thường quan đó, liền thuận lý thành chương.

      Chỉ là phải vì lòng riêng.

      ra dù Phương Yên nhắc tới, nam hài cũng phải chuyển ra ở riêng.

      Triệu Hữu Đường béo cho biết chuyện này xong liền xoay người đến Xuân Huy các.

      Bốn đứa nghe giảng, cũng chú ý đến ở cửa đứng người. Triệu Hữu Đường đứng lát, Lý đại nhân cũng , kêu bốn đứa nghỉ ngơi. nhìn nhìn, quả nhiên Triệu Thừa Dục chỉ cúi đầu đọc sách viết chữ, người ngồi ở phía trước.

      Triệu Hữu Đường lập tức bảo Hoa Khi gọi Triệu Thừa Dục ra.

      Triệu Thừa Dục nhìn thấy phụ thân, lộ ra nụ cười, nhào lên : "Phụ thân!" Lại hỏi, "Sao phụ thân lại đến đây vậy? Mẫu phi phụ thân bề bộn nhiều việc."

      "Ngẫu nhiên cũng có lúc rảnh rỗi." Triệu Hữu Đường về phía trước vài bước, Triệu Thừa Dục theo kịp.

      "Thừa Dục, sao con cùng Thừa Diễn, Thừa Mô chuyện?" hỏi, "Các con là huynh đệ, bình thường nên hữu ái hỗ trợ."

      Triệu Thừa Dục sửng sốt.

      nghĩ tới Triệu Hữu Đường lại đột nhiên hỏi chuyện này.

      "Con..." ấp úng, "Con biết cùng bọn họ chuyện thế nào, con cùng bọn họ ở chung."

      " ở chung phải huynh đệ hay sao?" Triệu Hữu Đường , "Sang năm con phải qua Đông cung ở, Thừa Diễn cũng phải chuyển ra. Tương lai có mẫu thân bên cạnh, huynh đệ liền rất quan trọng, có chuyện gì cũng có thể cùng nhau thương lượng."

      Triệu Thừa Dục dạ tiếng, ngẩng đầu nhìn Triệu Hữu Đường, cẩn thận : "Con cùng Đại ca, Tam đệ chuyện, phụ thân đừng tức giận."

      Triệu Hữu Đường cười cười: "Phụ thân có tức giận, chỉ cho con biết chút đạo lý thôi."

      Triệu Thừa Dục gật gật đầu: "Con biết, con nghe lời phụ thân."

      Triệu Hữu Đường lại cao thấp đánh giá lần: "Con phải gầy chút, nhớ được tham ăn."

      Triệu Thừa Dục lại gật đầu: " con mang theo thức ăn bên người nữa."

      "Tốt, nghe giảng bài ."

      Triệu Thừa Dục hành lễ cáo lui.

      Lại trận động đất này làm trì hoãn rất nhiều việc, dù là Ninh Huyện cũng bị lan đến, cho nên Phùng Mạnh An vừa , chưa làm được gì lại phải xử lý việc này trước. Những việc vốn phải làm đều gác lại, Kinh đô, bao gồm phụ cận Kinh đô, Khánh Huyện, phụ cận Khánh Huyện đều bị vây trong trạng thái trùng kiến.

      May mắn quốc khố coi như tràn đầy, cũng có thể chống đỡ qua cửa ải khó khăn này.

      Chỉ chớp mắt đến tháng tám.

      Hôm đó Phùng Liên Dung thức dậy, thấy nho giàn đều chín, từng chuỗi từng chuỗi, tím đen tím đen, miễn bàn rất đẹp mắt, giống như dùng ngọc khắc thành. Nàng ngắm lát liền kêu Kim Quế lấy ckeos đến, lại bảo Ngân Quý xách cái giỏ.

      "Là phải làm rượu nho rồi." Chung ma ma ràng, chủ tử bà đợi rất lâu, thường xuyên quan xem phải là vì vậy sao.

      Phùng Liên Dung quẹo trái quẹo phải, cắt nhiều nho xuống.

      "Mấy chùm này đều là tốt nhất, các ngươi mang rửa, hôm nay trời cũng đẹp, nhanh phơi khô."

      Đây là nàng tự mình chăm sóc lớn lên, Kim Quế Ngân Quế cũng dám mượn tay người khác rửa sạch, chỉ phái cung nhân khác lấy nước, các nàng tự mình rửa từng chuỗi .

      Chung ma ma cười : "Rượu nho muốn ủ dễ, nương nương phải cố gắng, có điều là cho Hoàng thượng uống, nương nương cũng ngại mệt."

      Phùng Liên Dung cười rộ lên, sẵng giọng: " như là chỉ để Hoàng thượng uống vậy, ma ma cũng có lộc ăn."

      "Tất nhiên." Chung ma ma theo lời Phùng Liên Dung phân phó, kêu Tiểu Lý thố diện Cục mang cái vại to về, còn có đường. Vại thường dùng để muối dưa, thố diện Cục có rất nhiều, tại dùng để làm rượu nho quá thích hợp.

      Đợi đến chạng vạng, hai đứa trở về, thấy trong viện phơi nho, ồn ào muốn ăn.

      Phùng Liên Dung cười : "Chờ chút nữa phụ thân đến, chúng ta lại hái nho tươi."

      Triệu Thừa Diễn khó hiểu, nhưng vẫn chờ.

      Kết quả Triệu Hữu Đường cũng làm bọn họ thất vọng, quả nhiên đến ngay.

      Cũng giống như bọn họ, thấy trong viện có nho, ý nghĩ đầu tiên chính là muốn nếm thử.

      Phùng Liên Dung ngăn lại : "Này đều phơi nửa ngày, muốn ăn phải ăn nho tươi."

      "Đúng vậy phụ thân, mau dẫn con hái." Triệu Thừa Diễn sốt ruột chờ, bụng cũng cảm thấy đói.

      Triệu Hữu Đường mỗi tay dắt đứa, đến khi đến trước giàn nho, con mắt sáng lên, cao hứng : "Hóa ra kết nhiều như vậy, nhìn xem, cũng sắp thành vườn trái cây rồi! Màu sắc cũng tốt, này kém nho dùng để cúng tí nào."

      Nghiêm Chính thầm nghĩ, lúc đó Phùng Quý phi muốn trồng nho, hoa tượng sao có thể chuẩn bị tốt. Mầm mống chính là giống nho dùng để cúng, đương nhiên kém."

      Nhưng đương nhiên ra, Hoàng thượng cao hứng, quét cái gì.

      Phùng Liên Dung đưa cây kéo cho : "Hoàng thượng, ngài cắt ."

      Triệu Hữu Đường nhận lấy, cười : "Nàng cắt chán rồi hả?"

      Mấy rổ nho, nàng hôm nay cắt cũng phải mấy chục chuỗi.

      "Mới phải chán, là có ý tứ." Phùng Liên Dung ánh mắt sáng long lanh, nghĩ rằng Triệu Hữu Đường ngày ngày lâm triều xem tấu chương, rất buồn tẻ, cái gì vui chơi đều có, bảo hái nho rất mới mẻ, nhất định thích.

      Triệu Hữu Đường gật gật đầu: "Vậy Trẫm thử xem."

      cũng cắt ngay, chỉ tìm tìm, còn chậm rãi : "Trẫm muốn cắt, khẳng định là chuỗi đẹp nhất."

      Phùng Liên Dung hé miệng cười, đều lớn lên như nhau, nào có tốt nhất chứ.

      Lúc đầu nàng cũng muốn tìm tốt nhất, nhưng nhìn hoài hoa mắt luôn.

      Hai đứa lại rất hưng phấn, Triệu Thừa Diễn lát lại : "Phụ thân, chuỗi này tốt!" Lát lại , "Chuỗi này cũng tốt, to quá ."

      Triệu Hữu Đường ở dưới giàn nho chui tới chui lui, quả nhiên như Phùng Liên Dung sở liệu, là hoa mắt!

      ho khan tiếng, cầm chùm nho: "Trẫm thấy chuỗi này tốt nhất, vừa to lại sai."

      Phùng Liên Dung tới gần, nhìn cái: "Ừ, đúng là tốt."

      Triệu Hữu Đường đắc ý cười cười, cắt xuống.

      "Hoàng thượng, mau nếm thử." Phùng Liên Dung , "Nho này phải ngọt hoàn toàn, có chút chua, càng thêm ngon miệng."

      Triệu Hữu Đường ăn, chỉ nhìn.

      Phùng Liên Dung nào có hiểu ý , còn phải bóc cho ăn!

      Đồ lười!

      Nàng câu, cầm quả nho lên lột vỏ, bỏ thịt vào trong miệng .

      Triệu Hữu Đường cười rộ lên: "Ăn ngon, khẳng định ngon hơn nho nàng hái."

      Phùng Liên Dung bĩu môi: " tin, thiếp thân hái cũng ăn ngon."

      Nàng hôm nay mặc chiếc váy ở nhà, màu hồng mân côi thêu hoa sen, tóc lược hình đan loa, thắt chiếc khăn vải màu xanh nhạt, có chút giống nương nông gia. Nhưng đời nương nông gia tốt như vậy cũng nhiều.

      Triệu Hữu Đường nhìn nàng, khóe miệng cong lên: " tin, nàng nếm thử xem."

      Phùng Liên Dung đưa tay ra hái nho của , vừa lột vỏ muốn cho vào trong miệng.

      Triệu Hữu Đường lại trước bước, đoạt lấy, tiếp theo cúi đầu dán miệng lên miệng nàng.

      Phùng Liên Dung giật mình, cả người cứng đờ.

      chậm rãi đưa nho đến trong miệng nàng.

      Phùng Liên Dung chỉ nghe thấy trái tim đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      đứng thẳng, cúi mắt nhìn nàng: "Trẫm sai, ngon hơn nho của nàng đúng ?"
      Last edited by a moderator: 2/7/16
      Minhang, lehanh, thuyt12 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 106. Bùng nổ.
      Editor: Linh

      Hai đứa đều ngẩng đầu lên nhìn nàng.

      Phùng Liên Dung mặt đỏ bừng, thấp giọng sẵng giọng: "Hoàng thượng, Tiểu Dương A Lý còn ở đây mà."

      "Vậy sao." Triệu Hữu Đường chế nhạo, "Rốt cuộc ngon hay ngon? ngon, Trẫm lại đút cho nàng quả khác."

      "Ăn ngon!" Phùng Liên Dung vội trả lời, sợ lại đút nữa.

      Triệu Hữu Đường cười rộ lên.

      Hai đứa cũng cười ngây ngô, bọn họ vẫn vừa rồi có ý gì, nhưng phụ thân mẫu phi như vậy làm bọn rất vui vẻ, cảm thấy đây là việc tốt.

      Bởi vì mẫu phi có khi cũng hôn lên mặt bọn , đó là thích bọn họ nên vậy.

      Triệu Hữu Đường lại cắt thêm hai chuỗi nho, cho hai đứa con mỗi đứa chuỗi: "Cầm gọi người rửa sạch rồi ăn."

      Hai đứa cao hứng cầm .

      Cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Triệu Hữu Đường hỏi: "Nàng phơi nho là muốn làm rượu nho hả?"

      đứng dưới giàn nho, mặc long bào màu vàng sáng, sáng đến chói mắt.

      Phùng Liên Dung đột nhiên lại có chút căng thẳng.

      ra đều bao nhiêu năm trôi qua, khi đối mặt , nàng thập phần tự nhiên, nhưng tại trái tim đập nhanh còn chưa bình ổn lại, cũng biết có liên quan đến vừa rồi đút nho cho nàng hay .

      "Hồi Hoàng thượng, đúng là làm rượu nho." Nàng hơi hơi gật đầu.

      Triệu Hữu Đường thấy nàng lại câu nệ, tiến lên phía trước hai bước, kéo gần lại cự ly của hai người, nhìn chằm chằm nàng hỏi: " nghĩ muỗn ăn nho à?"

      Phùng Liên Dung mặt càng đỏ hơn, phủ nhận : " có, nho gì chứ."

      Triệu Hữu Đường nhíu mày: "Vậy sao nàng nhìn Trẫm?"

      Phùng Liên Dung hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nho dưới giàn nho chỗ tối chỗ sáng có vẻ đặc biệt nhu hòa. Ngũ quan của nàng đều là nhu, lông mày giống như chồi mùa xuân, ánh mắt giống hồ nước, môi giống hoa, dù có lộ răng ra, cũng trắng như gạo nếp.

      Người như vậy, nhìn thôi làm mềm lòng, trong mềm còn mang theo chút ngọt.

      tiến lên ôm nàng vào trong ngực rồi hôn xuống.

      Giống như lần thân chinh Hoa Tân về, bọn họ lần đầu tiên ở bên ngoài thân mật như vậy, Phùng Liên Dung mới nhớ tới, khó trách trái tim nàng đập nhanh vậy.

      Đó là loại rung động lâu.

      Triệu Hữu Đường thấy nàng thở nổi mới buông nàng ra.

      Phùng Liên Dung mặt đỏ hồng.

      Triệu Hữu Đường giơ tay sửa lại khăn đầu cho nàng, : "Bộ quần áo này của nàng tốt, mặc ào người gọn gàng, ngồi xổm xuống là có thể cấy mạ được rồi."

      Phùng Liên Dung phì cười, giơ tay đấm đấm ngực : "Hoàng thượng chỉ biết giễu cợt thiếp thân."

      "Thế nào là giễu cợt, Trẫm lời trong lòng mà, lần tới nàng mặc cho Trẫm xem, Trẫm mà cao hứng, chừng mang nàng ra đồng lượn vòng."

      Phùng Liên Dung hừ hừ : " tin đâu, lần trước còn dẫn thiếp thân ra đường chơi mà còn chưa dẫn."

      Nàng nhớ rất chuyện này đấy, lòng tràn đầy kỳ vọng.

      "Trẫm qua?"

      "Đương nhiên, chính là xe ngựa lần bãi săn ấy."

      Triệu Hữu Đường nghĩ tới, cười : "Được, mang nàng ra đường trước, lần này tuyệt đối quên."

      Nghiêm Chính nghe được, trong lòng liên tục bồn chồn.

      Hoàng đế mang sủng phi ra đường dạo, đây là chuyện lịch đại hoàng đế đều có.

      Đương nhiên, có khả năng có người lén , bị sử quan chép lại, nhưng ra ngoài như vậy, được ? Nghiêm Chính đau đầu, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, như vậy, còn phải hay ho là bọn nô tài .

      Hai người trở về chính điện.

      rửa tay Phương thị bế Triệu Huy Nghiên qua.

      Tiểu nương vui vẻ, cười khanh khách, hai cánh tay trắng như ngó sen vung vung, miễn bàn có bao nhiêu khoan khoái.

      Phùng Liên Dung lau tay, gãi gãi chóp mũi nàng hỏi: "Vui vẻ gì vậy, hay là nhìn thấy phụ thân rồi?"

      Triệu Huy Nghiên mắt to chớp chớp: "Cha, cha."

      Thanh thanh thúy.

      Triệu Hữu Đường bế nàng qua, hôn lên mặt nàng: "Tiểu thỏ ngoan, thông minh! Nhanh lớn lên phụ thân mang con hái nho."

      bên xòe lòng bàn tay ra hỏi Triệu Thừa Diễn muốn nho.

      Triệu Thừa Diễn cho quả.

      "Bóc ra."

      Triệu Thừa Diễn nghe mệnh lệnh của phụ thân, lột vỏ lại đưa cho .

      cầm lấy liền đút cho Triệu Huy Nghiên.

      "Từng chút thôi." Phùng Liên Dung sợ nàng bị nghẹn, khỏi nhắc nhở.

      Triệu Hữu Đường là nam nhân, quả thận trọng như vậy, nhưng vẫn nghe theo nàng, gọi người lấy cái đĩa đến, dùng đũa tách thành hai nửa rồi mới đút cho nàng ăn.

      Triệu Huy Nghiên ăn nho, cái miệng nhắn cố động nửa ngày, người xem đều cười, nhưng là sạch , chút nước chảy ra.

      Triệu Hữu Đường đút nàng ăn hai quả, tiểu nương cảm thấy mỹ mãn, cười hì hì tựa đầu vào vai , ánh mắt chậm rãi díp lại.

      Thấy nàng buồn ngủ, Phùng Liên Dung bảo Phương thị ôm về, lại sai người thu nho phơi được lại.

      Triệu Hữu Đường nhìn quanh vòng, thấy trừ cây ngọc lần trước bổ sung ra, vẫn là bộ dáng trước, khỏi hỏi: "Sao nơi này vẫn là trống rỗng?"

      Cách động đất lần trước rất lâu, tuy rằng đồ quý trọng cần lần nữa chế tạo hoặc thu mua, nhưng đây cũng quá khó hiểu.

      Chung ma ma vừa nghe, khóe môi mím mím, bà chỉ chờ Hoàng thượng hỏi thôi, chủ nhân của bọn họ thích so đo, nhưng Hoàng thượng vậy.

      Phùng Liên Dung : "Cũng có gì, dù sao cần dùng đều có."

      Lần đó bị đổ vỡ rất nhiều thứ, nàng nhìn cũng đau lòng, ra trong phòng bày cái gì quan trọng hơn cái gì, thường đến tốt hơn bất cứ cái gì, cho nên nàng cần mấy cái đó, nên cũng bảo bọn Chung ma ma đòi. Lúc trước lại truyền là ý của Hoàng thái hậu, nàng lại càng chịu mở miệng.

      Triệu Hữu Đường nhướng mày liền phát tác, trực tiếp mắng Nghiêm Chính: "Ngươi làm Đề đốc kiểu gì vậy, chút chuyện này cũng làm xong? Còn mau nội cung kiểm tra lại xem! Lại kéo dài nữa, kéo ra ngoài chém cho Trẫm!"

      Nghiêm Chính tình oan uổng.

      liên quan đến chuyện này, việc bổ sung lại đồ bị hỏng đều là Phương Yên làm chủ, Hoàng thái hậu lại lên tiếng, có thể làm gì chứ!

      nhanh chóng lui ra ngoài.

      Người trong nội cung thấy Nghiêm Chính, đám đến hành lễ, Trương Duyên quản lý nội cung giam cười : "Ai ui, Nghiêm công công sao có rảnh đến chỗ này vậy? Mau ngồi ."

      sai người châm trà.

      Nghiêm Chính gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Ngươi còn rảnh rỗi nữa? Hoàng thượng bên kia nổi trận lôi đình, bảo các ngươi nhanh chóng đem đồ còn thiếu qua chỗ Quý phi nương nương, bằng đầu của các ngươi cũng giữ được!"

      Trương Duyên mặt trắng xanh: "Thiếu cái gì? Chúng ta nơi này biết mà! Nghiêm công công, ngài mau tỉ mỉ , đầu của chúng ta đều đặt tay ngài."

      Nghiêm Chính sửng sốt: "Các ngươi có tờ danh sách các đồ bị hỏng cần bổ sung?"

      "Cái gì vậy, nên bổ chúng ta đều bổ rồi mà."

      Nghiêm Chính vừa nghe, đồng tình nhìn qua Trương Duyên: "Xem ra đầu của các ngươi là nằm trong tay Hoàng hậu nương nương rồi."

      Trương Duyên hướng chắp tay rồi lập tức chạy Khôn Ninh cung.

      Phương Yên xem sách, chỉ thấy Tri Xuân tiến vào : "Nương nương, nội cung giam thiếu giam Trương công công cầu kiến, là muốn tờ danh sách các đồ bị hỏng trong Diên Kỳ cung."

      Phương Yên mày nhăn lại: "Cái gì? muốn cái đó làm gì?"

      Tri Xuân cúi đầu : "Hình như là Hoàng thượng muốn bọn họ bổ sung đồ trong Diên Kỳ cung, bọn họ biết bổ cái gì."

      "Buồn cười!" Phương Yên cười lạnh : "Lần trước là mẫu hậu phải làm đơn giản, Phùng Quý phi này ngay cả Hoàng thái hậu cũng để vào mắt rồi! Ngươi với , có gì hết, Phùng Quý phi muốn cái gì, nàng tự mình viết lại tờ nữa."

      Tri Xuân do dự lát : "Nương nương, hay là lấy ra..."

      Tuy rằng là ý của Hoàng thái hậu, nhưng quả cũng bổ thiếu, dù sao cũng là Quý phi, thể so ới các Quý nhân khác. nay Hoàng thượng lên tiếng, nương nương phải làm ra vẻ chút, nếu nháo cương.

      Nhưng Phương Yên nào chịu nghe, trong cung nàng ta cũng bổ sung tất cả, Phùng Liên Dung tính cái gì? Còn muốn bổ tất cả, là được tấc lại muốn tiến thước. Nàng ta lạnh giọng : "Chỉ bảo nàng ta lần nữa điểm tính lại lần nữa có sao ? Bản cung rảnh để ý đến việc này!"

      Tri Xuân chỉ phải rời khỏi.

      Trương Duyên nghe có, bị dọa ra thân mồ hôi lạnh, nhưng cũng dám lại quấy rầy Hoàng hậu. Nô tài như bọn họ, chính là thịt cá da thớt. chỉ phải trở về, mỗi bước chân đều phải run hai lần.

      Giờ còn cách, chẳng lẽ phải cầu Phùng Quý phi? Phùng Quý phi người rất hòa thuận, hẳn là nguyện ý lần nữa viết ra.

      Nhưng vấn đề là, Hoàng thượng ở nơi đó, đến đó, phải là lập tức bị gậy roi hầu hạ chứ?

      Trương Duyên sợ tới mức hồn đều bay , đến Diên Kỳ cung, đầu tiên là cẩn thận ngó đầu vào bên trong thăm dò.

      Tiểu Lý cho Đại Lý, Đại Lý lại cho Hoàng Ích Tam, Hoàng Ích Tam tới, cười cái : "Trương công công ngài bận sửa soạn lại, còn có thời gian rảnh đến đây?"

      Trương Duyên vội kêu: "Chỉnh thế nào, có danh sách, biết nơi này thiếu cái gì."

      Hoàng Ích Tam trong lòng có tính toán: "Lời này ngài cho Hoàng thượng hả."

      "Liệu Hoàng thượng có đánh chết ta ?"

      "Ngươi hay đều bị đánh thôi, có điều xảy ra chuyện này ngươi ràng nhất, có lẽ Hoàng thượng cũng lượng giải hai. Chúng ta cũng chỉ là nô tài, khi nào có thể làm chủ cho chủ tử đâu? Bên có, chính là có."

      Trương Duyên vừa nghe, đúng là lí này, dù sao đều phải chết, trước khi chết phải minh oan cho bản thân .

      theo Hoàng Ích Tam vào trong, quỳ ở bên ngoài.

      Hoàng Ích Tam bẩm báo : "Hoàng thượng, nội cung thiếu giam Trương Duyên đến rồi."

      Triệu Hữu Đường sửng sốt, cơn tức trong lòng lại vọt lên, lúc này làm việc lại còn dám qua đây. đứng vụt dậy, hỏi gì, quả nhiên lập tức sai người lấy gậy đánh.

      Phùng Liên Dung vội khuyên nhủ: "Hoàng thượng, cũng phải việc lớn gì, sao có thể vừa tới liền đánh người đâu. Cũng là thiếp thân sai, gì lại muốn này nọ, bọn họ nào biết thiếu cái gì."

      Triệu Hữu Đường : " phải viết ra rồi sao?"

      Phùng Liên Dung gật gật đầu: "Đúng là viết rồi..."

      "Viết rồi là được." Triệu Hữu Đường lại bảo người đánh.

      Trương Duyên câu cũng chưa được , trước bị ăn gậy, quỳ rạp mặt đất liên tục rên hừ hừ.

      Triệu Hữu Đường thế này mới hỏi.

      Trương Duyên kể khổ: "Hồi Hoàng thượng, nội cung giam bổ là Hoàng hậu nương nương phân phó bổ sung cái gì, chúng ta bổ cái đó, liên quan gì đến bọn nô tài. Vừa rồi nô tài biết cũng lập tức Khôn Ninh cung cầu, nhưng Hoàng hậu nương nương đưa, kêu nô tài đến đây đẩ Phùng Quý phi nương nương điểm tính lại lần nữa, cầu Hoàng thượng ta mạng a! Nô tài oan uổng!"

      nằm sấp ngừng dập đầu.

      Phùng Liên Dung thấy cũng đáng thương, vội : "Mâm, ngài điểm tính lại lần nữa ."

      " cần!" Triệu Hữu Đường lạnh giọng : "Nàng viết rồi, cần viết lại!"

      sải bước liền bước ra ngoài.

      Phùng Liên Dung lòng lộp bộp tiếng, xem tư thái này, hẳn là muốn tìm Phương Yên, vậy phải thế nào mới tốt? Nàng vặn tay, mày nhăn lại.

      Hoàng Ích Tam nhìn bóng lưng Triệu Hữu Đường, cười cười, hai người này càng ầm ĩ càng tốt.

      Nghĩ vị trí của Phương Yên sớm muộn gì cũng là của chủ tử !

      Khôn Ninh cung, Phương Yên nổi nóng, chỉ là bày trí trong cung, Triệu Hữu Đường cũng muốn can thiệp, là nam nhân, quản việc nội cung làm gì?

      Sao còn cần Hoàng hậu như nàng ta làm gì?

      nghĩ, Triệu Hữu Đường tiến vào.

      Triệu Hữu Đường thẳng: "Danh sách Phùng Quý phi viết, bên nàng có đúng , nhanh chóng đưa đến nội cung giam, cần mua thêm đều mua, đừng có kéo dài."

      Phương Yên thấy bộ dáng đòi nợ, cắn cắn môi : "Khi ấy mẫu hậu , do động đất, dân chúng quá khốn khổ, trong cung chúng ta cũng nên đơn giản chút, thiếp thân tự nhiên nghe theo. Sao vậy, Phùng Quý phi cảm thấy trong cung nàng thiếu cái gì à? Nhưng Quý nhân nào mà chẳng giống nhau."

      Triệu Hữu Đường nở nụ cười: "Nàng coi nàng ấy là Quý nhân đối đãi?"

      năm đó vụt cái liền phong Phùng Liên Dung làm Quý phi, cũng là nghĩ để nàng chịu ủy khuất. giờ tốt, Quý phi nhưng lại cùng Quý nhân kém hai.

      Phương Yên vội : "Thiếp thân có ý đó, chỉ là quản là Quý nhân, hay là Quý phi, mẫu hậu ...."

      "Nàng đứng lôi mẫu hậu ra, Cảnh Nhân cung phải là Trẫm qua, bên nào mà bổ sung!" Triệu Hữu Đường nhìn chung quanh, nhíu mày đáp, "Nàng nơi này cũng to kém, sao chỗ Phùng Quý phi lại ít nhiều như vậy?"

      Phương Yên nghe xong lời này cũng căm tức, lạnh lùng : 'Hoàng thượng, Phùng Quý phi sao có thể cùng mẫu hậu, cùng bản cung so sánh? Nàng lại thế nào cũng chỉ là phi tần, Hoàng thượng xin ngài cẩn thận!"

      Nàng ta lúc này khí thế ngược lại dâng cao.

      Nhưng nghe vào trong tai Triệu Hữu Đường lại hết sức chói tai.

      Đó là loại khinh thường, khinh thường cùng Phùng Liên Dung đánh đồng.

      Đúng rồi, Phùng Liên Dung là phi tần, nàng ta là Hoàng hậu ai bằng!

      Trong nháy mắt này Triệu Hữu Đường thiếu lại nghĩ đến cảnh tượng Phùng Liên Dung quỳ xuống. Lúc đó cảnh giới nàng, kêu nàng suy nghĩ cho kĩ, thời chỉ là bổ sung đồ bị hỏng, nàng cũng muốn chèn ép Phùng Liên Dung, tốt biểu quyền lợi trong tay mình.

      Buồn cười, Phùng Liên Dung cũng là người ngu ngốc.

      Nàng chút cũng cần mấy cái này, sao có thể nghĩ tới muốn tranh giành với Phương Yên đâu?

      Triệu Hữu Đường nhìn Phương Yên, trong con ngươi như mang theo băng tuyết, gằn từng chữ : "Trẫm biết nàng lại có suy nghĩ này, Hoàng hậu nương nương, tốt, thân phận cao quý biết bao! Nhưng đây là Trẫm đưa cho nàng, nàng còn lấy nó kêu Trẫm cẩn thận!"

      câu cuối cùng như sấm trong mây, chấn động Phương Yên lùi lại hai bước.

      Ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào, đứng mặt đất trắng, nhìn qua vô cùng đáng sợ. Phương Yên mở to hai mắt, nghe thấy : "Trẫm cho nàng Hoàng hậu vị, muốn lấy cũng dễ dàng!"

      Lời này rót vào tai, cả người Phương Yên đều ngây ngốc.

      Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, như là vạn vật đều chết.
      Minhang, lehanh, thuyt17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :