1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      lúc gây cấn nàng ơi....

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 96: Cưỡi ngựa.

      Editor: Linh

      Triệu Hữu Đường lấy lại tinh thần, lông mày nhíu lại: "Có thể đẹp đến thế nào, nàng chỉ được vậy thôi."

      Phùng Liên Dung tức đến nghiến răng, tiến lên cầm tay hai đứa dắt , vừa vừa hỏi: "Tiểu Dương, A Lý, mẫu phi mặc vậy có xinh đẹp ?"

      Triệu Thừa Diễn mạnh gật đầu: "Xinh đẹp!"

      Triệu Thừa Mô cũng gật đầu.

      Vẫn là nhi tử của mình tốt nhất, Phùng Liên Dung thỏa mãn, trái phải hôn lên mặt hai đứa .

      Triệu Hữu Đường khóe miệng dưới giật giật.

      Nàng có nhi tử, tính khí quả nhiên tăng lên, còn dám để ý !

      lên mấy bước, ôm Triệu Thừa Mô lên, thuận thế nắm lấy bàn tay kia của Phùng Liên Dung, Phùng Liên Dung từ chối hai lần, lại tha.

      Phùng Liên Dung nghĩ còn chê nàng xấu, xấu còn cố cầm lấy, nàng lại cười.

      Hoàng đế đến bãi săn, ở trong cung mà xem như là chuyện lớn, hộ vệ là ắt thể thiếu, ngự y ngự trù cũng mang theo. Có điều lần này khác với tuần, Triệu Hữu Đường tính điệu thấp làm việc, cho nên cũng ngồi long liễn, chỉ kêu Nghiêm Chính chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa bình thường, mấy người liền ngồi lên .

      Phùng Liên Dung và Triệu Hữu Đường ngồi chung chiếc, ba đứa ngồi chiếc khác, hai huynh đệ Triệu Hữu Trinh và Triệu Hữu Ngô cùng ngồi chiếc.

      Ra đến cửa cung, Phùng Liên Dung có chút an phận, vốn trước khi vào cung ra ngoài dạo đối nàng mà là việc rất . Do nhà nghèo nên nàng giống mấy tiểu thư khuê khác ra cửa trước bước cửa sau. thực tế nàng thường cùng nương ra ngoài chợ, Phùng Mạnh An có rảnh cũng nguyện ý mang nàng ra ngoài.

      Nhưng mà, mấy năm nay, nàng vậy mà lần cũng chưa ra khỏi hoàng cung!

      Phùng Liên Dung lén vén góc mành lên nhìn ra bên ngoài.

      Bên ngoài người đến người , mặc dù chỉ là mấy người qua đường nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết, tiếng thét rao hàng bay vào trong tai, dễ nghe hơn cả nhạc.

      Nàng thậm chí hít hít mũi hai lần, ngửi hương vị trong khí.

      Nơi có có hương bánh, mùi bụi đất, khói dầu, nhiều hương vị hỗn tạp vào nhau, đó là thứ mà trước kia nàng quá quen thuộc, thường xuyên ngửi thấy.

      Thấy nàng tư thế hận thể nhảy ra ngoài, Triệu Hữu Đường chậm rì rì : "Nếu nàng xuống nhìn xem?"

      " ?" PHùng Liên Dung kinh hỉ quay đầu.

      Chờ đến khi nhìn thấy vẻ mặt nàng mới biết đó là có khả năng, lại đùa nàng, lập tức tụt hứng buông mành xuống, thở dài.

      Triệu Hữu Đường hỏi: "Nàng muốn ra ngoài như vậy à?"

      "Đương nhiên!" Phùng Liên Dung : "Nơi thiếp thân lớn lên sao có thể nhớ, nhớ mới là đúng."

      Lời này ngược lại khiến Triệu Hữu Đường biết phản bác thế nào.

      lớn lên ở dân gian tự nhiên là thể hiểu được, nhưng biết những mới mẻ ở bên ngoài, nơi này đương nhiên khác với trong cung.

      vươn tay ôm Phùng Liên Dung vào lòng, cười : "Sau này nếu có cơ hội, Trẫm cũng có thể thỏa mãn nàng."

      Phùng Liên Dung buồn bã : "Hoàng thượng lại dỗ người."

      "Ai dỗ nàng, chỉ là đường, có gì khó." nâng cằm nàng lên, thấy môi nàng hồng nhuận đầy đặn, như là trái cây chín mọng ngày xuân, nhịn được liền cúi đầu hôn xuống.

      Phùng Liên Dung ôm lấy cổ , mặc cho hái trái thơm ngọt này, hai người càng hôn càng triền miên.

      Kết quả xe ngựa đột nhiên xóc nảy, răng hai người kém chút va vào nhau, Triệu Hữu Đường nhanh chóng ngẩng đầu lên, thở phào hơi: "Hóa ra xe ngựa được làm như vậy."

      Phùng Liên Dung cũng nghĩ lại mà sợ: "May mà sứt."

      Bằng sưng lên, lát ra ngoài gặp người thế nào?

      Triệu Hữu Đường hơi chút thất vọng, cú đầu nhìn nhìn bộ ngực ngày càng to của nàng, nghĩ, vẫn là để lúc khác vậy.

      Xe ngựa được đến cửa thành, Nghiêm Chính lấy ra kim bài đưa thủ vệ xem, thủ vệ cả kinh lập tức muốn quỳ xuống, Nghiêm Chính bảo cần để lộ, mở cửa thành là được.

      Xe ngựa rất nhanh liền ra ngoài thành.

      Bãi săn nằm ở phía Đông cách Kinh thành trăm dặm, gần núi gần sông, cho dù săn thú đây cũng là nơi có phong cảnh tuyệt đẹp. Tiếc là được quy hoạch vào vật của đế vương, người bình thường được phép vào.

      Bãi săn bình thường có chừng trăm người thủ vệ, ở đây có ba tòa đại trạch, mọi người nghe Hoàng thượng và Thái tử Hoàng tử, Phiên vương muốn đến, sớm xuất ra nghênh đón, ngựa, cung tiễn đều chuẩn bị tốt.

      Nghe thấy thanh bên ngoài, Phùng Liên Dung vội vàng kéo quần áo, đường ngồi yên, chỗ này sờ chỗ kia bóp, biến hai người đều dục hỏa đốt người. Như thế rất tốt, lại làm được, cũng biết là hại ai nữa.

      Triệu Hữu Đường thấy ngọc trâm đầu nàng cũng bị nghiêng, đưa tay cắm lại cho nàng, thế này mới cùng nàng xuống.

      đất quỳ đầy người.

      "Đều đứng lên , nên làm gì làm cái đó." Triệu Hữu Đường phân phó.

      Những người đó nhanh chóng lên tiếng trả lời rồi rút lui.

      Phùng Liên Dung nhìn chung quanh, chỉ thấy phía trước là thảo nguyên mênh mông màu xanh mờ, bên còn còn có đàn trâu bò nhàn nhã gặm cỏ, sườn tây là dải núi, sườn đông là cánh rừng, nàng cười : "Hóa ra bãi săn đẹp như vậy!"

      Ba đứa cũng mở to mắt nhìn.

      Triệu Hữu Trinh : "Lần trước thần đến đây là mùa đông, cỏ cây đều héo rũ, quả đúng là được đẹp như mùa xuân."

      Triệu Hữu Đường cười : "Mùa hè mùa đông lại là cảnh trí khác." Vừa vừa sai người dắt ngựa đế, có cả ngựa con, ngựa con là dùng để cho đứa xem.

      Triệu Thừa Diễn ba đứa đều vây lên.

      Ngựa được Hoàng thất sử dụng tự nhiên là tốt nhất Cảnh quốc, con nào con nấy đều tinh thần phấn chấn, mười phần cường tráng. Phùng Liên Dung cười : "Con ngựa này tuấn, xem rồi lỡ cưỡi."

      Triệu Hữu Đường cười rộ lên, chọn cho nàng con: "Con này cho nàng."

      Phùng Liên Dung cả kinh sắc mặt trắng bệch: "Cao như vậy!"

      Cho dù nàng muốn leo lên, chỉ sợ cũng khó.

      Triệu Hữu Đường để ý, chỉ cho ba đứa xem ngựa con: "Con ngựa này tính cách dịu ngoan, mấy đứa đến sờ xem." vỗ vỗ cổ ngựa, con ngựa hơi lắc lắc.

      Triệu Thừa Diễn hoạt bát nhất, lập tức đưa tay lên sờ soạng hai lần, cao hứng cười : "Chơi vui quá, con ngựa con này con có thể mang về nuôi ạ?"

      "Muốn nuôi cũng khó, chờ con lớn hơn chút nữa ." Triệu Hữu Đường lại nhìn hai đứa con khác, hỏi: "Thừa Dục, A Lý sợ?"

      Triệu Thừa Dục : "Con muốn nhìn xem có phải đá người ?"

      Triệu Hữu Đường : "Con sờ từ phía sau đá, ngựa cũng có tính cách, nếu chọc giận nó, tự nhiên cũng phát giận."

      Triệu Thừa Dục à tiếng, giơ tay vỗ vỗ lưng ngựa.

      "A Lý sờ ?" Triệu Hữu Đường nhìn tiểu nhi tử.

      Triệu Thừa Mô lại : "Phụ thân, con ngựa đói bụng ạ, cứ mãi ăn đất."

      Chỗ này là đất trống, có cỏ, con ngựa con này thỉnh thoảng cúi xuống dũi dũi đất, đuôi cũng lắc qua lắc lại, nhìn giống như là kiên nhẫn.

      Triệu Hữu Đường cười : "Con ngựa đói phải ăn cỏ, lát nữa dắt nó qua chỗ kia có cỏ cho nó ăn."

      Triệu Thừa Mô gật gật đầu, thế này mới sờ ngựa.

      Triệu Hữu Trinh và Triệu Hữu Ngô đều tự chọn được ngựa, Triệu Hữu Ngô lần đầu tiên đến, Triệu Hữu Trinh dạy cách săn thú, hai huynh đệ mãi chưa hết.

      Triệu Thừa Diễn thấy hai người cưỡi ngựa, hâm mộ : "Phụ thân, con có thể cưỡi ngựa ạ?"

      "Có thể, đến, mấy đứa mỗi đứa cưỡi con." Triệu Hữu Đường phân phó xuống, hộ vệ kia lập tức chọn thêm hai con ngựa con dịu ngoan, sáu người phụ trách vị Hoàng tử, sợ ngã sấp xuống.

      Ba đứa cưỡi lưng ngựa, miễn bàn nhiều hưng phấn, cao hứng ngừng cười khanh khách.

      Phùng Liên Dung : "Chưa bao giờ thấy bọn họ cao hứng như vậy."

      Triệu Hữu Đường liếc mắt nhìn hai huynh đệ đó, thấy Triệu Hữu Trinh còn bận dạy đệ đệ, liền dắt con ngựa vừa chọn cho Phùng Liên Dung đến: "Nàng cưỡi lên ."

      Con ngựa này cả người tuyết trắng, thần tuấn vô song, lông bờm cổ rất dài, chảy xuôi xuống, hề kém tóc nàng chút nào, nhìn rất đẹp.

      Nhưng Phùng Liên Dung dám cưỡi nó.

      Triệu Hữu Đường thấy nàng do dự dám, cũng biết là nàng nhát gan liền tự mình lên trước, lại cúi người ôm nàng lên ngựa.

      kéo dây cương, con ngựa lập tức chạy lên phía trước.

      Phùng Liên Dung sợ đến mức thét chói tai, mới đầu ngay cả ánh mắt cũng dám mở.

      Cuối cùng chạy được lát nàng mới định tâm lại, mở mắt ra nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy mới mẻ, con ngựa chạy, cảnh sắc hai bên đều nhanh chóng lui về phía sau, trái tim người cũng theo con ngựa muốn bay lên trời.

      " thích quá!" Nàng rốt cục nở nụ cười, "Hóa ra cưỡi ngựa là loại cảm giác này."

      Triệu Hữu Đường ngược lại có chút kinh ngạc, nghĩ tới nàng thích ứng nhanh vậy, tưởng rằng nàng còn sợ hồi nữa.

      "Đến, nắm chặt lấy dây thừng." nhẫn nại , "Kéo chặt chút là nó chạy nhanh, nếu muốn chậm hơi thả lỏng ra, kéo về bên này là về phía bên trái."

      giảng giải phen, Phùng Liên Dung : " để thiếp thân cưỡi?"

      "Có gì thể, có Trẫm ở đây."

      Phùng Liên Dung liền cầm dây cương, kết quả mới cầm lát liền kêu đau tay.

      Triệu Hữu Đường vội dừng ngựa lại, nhìn nhìn lòng bàn tay nàng thấy có dấu hồng in ràng, bàn tay nàng quá non, chịu nổi lực đạo này, dây thừng lại cọ xát thêm tí nữa bị rách da.

      Triệu Hữu Đường ảo não: "Ta quên đưa cho nàng đeo cái này!"

      lấy ra miếng giống như thuộc da bọc tay nàng lại, như vậy là có thể che phần tay.

      Phùng Liên Dung thử, quả nhiên hữu dụng. Do nàng bế con nhiều nên khí lực , kéo dây cương hoàn toàn thành vấn đề, lập tức liền cao hứng lên, kéo dây cương, con ngựa đường chạy băng băng.

      Nàng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui, hoặc là tiếng kinh hô, nhưng có sợ hãi bởi vì có ở phía sau.

      Triệu Hữu Đường buồn cười, giơ tay ôm lấy eo nàng, cằm đặt lên vai nàng: "Được rồi, Trẫm có thể nghỉ ngơi, nàng thích chạy đâu chạy."

      Phùng Liên Dung đắc ý: "Hoàng thượng thấy thiếp thân cưỡi được ?"

      "Được."

      Nàng : "Vậy chúng ta phía Đông xem?"

      "Được."

      " phía Tây sao?"

      "Cũng tùy nàng."

      Trời đất mênh mông, Phùng Liên Dung nhìn phía trước, chỉ thấy xa xa trời và đất gắn liền với nhau, nàng mỉm cười hỏi: " chân trời góc biển sao?"

      Triệu Hữu Đường nghe nàng hỏi như vậy, nghiêng đầu hôn lên vành tai nàng, nhõ: "Chân trời góc biển, Trẫm cũng theo nàng ."

      Cả trái tim Phùng Liên Dung đều tê dại, thầm nghĩ, đây nếu là tốt quá.

      Thấy nàng đột nhiên sững sờ động, Triệu Hữu Đường : " phải là muốn chân trời góc biển sao, còn ?"

      vung roi trong tay lên, con ngựa chạy nhanh như tên rời cung.

      Phùng Liên Dung vội vàng giữ chặt dây cương, khống chế tốt phương hướng.

      Triệu Hữu Trinh đứng tại chỗ nhìn lại, chỉ thấy hai người đó sắp biến thành chấm đen, cười : "Đệ đệ, chúng ta đuổi theo Hoàng thượng !"

      Hai người đeo cung tiễn lên, xoay mình lên ngựa, dẫn theo đội hộ vệ liền cùng chạy ra ngoài.
      thuyt, Phong Vũ Yên, Dion3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 97: Quỳ xuống cho bản cung.

      Editor: Linh

      Phùng Liên Dung thúc ngựa thẳng về phía cánh rừng, qua thảo nguyên rộng rãi, bây giờ nàng muốn vào trong rừng xem.

      Triệu Hữu Đường thấy nàng dừng lại, chính mình xuống ngựa trước rồi ôm nàng xuống.

      Đội hộ vệ theo đằng sau vốn dám lơi lỏng, lúc này cũng nhịn được hơi hơi cúi đầu.

      Triệu Hữu Đường : "Trong rừng khó , nàng sợ mệt?"

      Phùng Liên Dung giơ chân lên: "Có cái này rồi."

      Triệu Hữu Đường cười nhìn nàng.

      Mặt mày nàng tràn đầy khoan khoái, bộ quần áo cưỡi ngựa mặc người nàng nhiều thêm mấy phần khí, khí này làm nàng nhìn sáng sủa hơn.

      Triệu Hữu Đường giơ tay vén lại tóc mai cho nàng: "Rối rồi này, nhìn nàng giống dã nha đầu!"

      Phùng Liên Dung cũng kiễng chân chỉnh lại búi tóc cho , học giọng điệu của : "Lệch rồi này, nhìn chàng giống dã tiểu tử!"

      Triệu Hữu Đường cười lên ha ha.

      Mắt thấy hai người muốn vào, đội họ vệ nhanh chóng chạy lên mở đường trước, vạn nhất bên trong có mãnh thú, bọn họ đảm đương nổi.

      Hai người ở chính giữa, Phùng Liên Dung lần đầu tiên vào rừng, cảm thấy bên trong có chút trầm, ngẫu nhiên nghe được tiếng thú kêu liền túm chặt lấy Triệu Hữu Đường. Đồng thời lại tò mò đánh giá nhìn chung quanh, nhìn thấy con sóc cây cũng phải kinh hỉ chọc hai cái, chia sẻ với .

      được lát, hai huynh đệ Triệu Hữu Trinh chạy đến.

      Triệu Hữu Đường : "Sắc trời cũng còn sớm, săn trước, nàng cảm thấy đủ lần sau lại đến."

      Phùng Liên Dung liên tiếp được, ánh mắt cong cong như lưỡi liềm.

      Nụ cười này ngọt ngào, Triệu Hữu Ngô nhìn nàng, khóe miệng hơi vểnh lên, giọng với Triệu Hữu Trinh: "Ca ca, nương tử huynh cưới có đẹp như Quý phi nương nương ?"

      Triệu Hữu Trinh giật mình, vội che miệng lại: "Đệ bừa cái gì đấy."

      Triệu Hữu Ngô khó hiểu, chỉ tò mò nên hỏi chút xíu, thường đến chỗ Phùng Liên Dung, chỉ cảm thấy nàng đẹp, người cũng tốt, còn ngoáy lỗ tai cho nữa.

      Đến Diên Kỳ cung luôn làm cảm thấy cao hứng, còn có hai đứa cháu trai cũng đáng .

      Triệu Hữu Trinh : " có việc gì đừng bàn về Quý phi, về phần tẩu tử đệ, qua hai ngày nữa là gặp rồi."

      Triệu Hữu Ngô nghĩ lại thấy cũng đúng.

      Đoàn người lại ra.

      Bây giờ là muốn săn thú.

      Săn bắn này cũng phải chỉ cưỡi ngựa , gặp được con mồi phải truy đuổi, nhắm, bắn chết, chỉ ba huynh đệ Triệu Hữu Đường, ngay cả đầu lĩnh thủ vệ cũng phải tham dự, cảnh tượng có thể là kịch liệt vô cùng.

      Triệu Hữu Đường sợ Phùng Liên Dung chịu được, tự nhiên nghĩ mang nàng .

      Kết quả Phùng Liên Dung chịu: "Thiếp thân ngồi ở đằng sau, tuyệt quấy rối Hoàng thượng, đến đây thiếp đương nhiên muốn xem phong tư của Hoàng thượng."

      Nàng chưa thấy săn bắn bao giờ, nàng nhìn thấy vĩnh viễn đều là ở trong cung, làm Hoàng đế Triệu Hữu Đường.

      Nàng muốn xem làm thợ săn như thế nào.

      Triệu Hữu Đường đồng ý, xoay mình lên ngựa, nàng ngồi phía sau , phụ trách coi túi tên.

      Triệu Hữu Đường lại dặn dò thị vệ ở lại chiếu cố ba đứa , xong rồi mới vung tay lên ra lệnh cho bọn họ xuất phát.

      Lần này tốc độ của con ngựa khác với vừa rồi, chạy nhanh như gió, Phùng Liên Dung nghiêng đầu thấy tất cả mọi người cưỡi ngựa đều chạy như bay về phía trước.

      Xa xa muông thú nhận đến kinh hách, chạy trốn như ong vỡ tổ.

      Triệu Hữu Đường hét: "tên!"

      Phùng Liên Dung nhanh chóng đưa tên cho .

      lắp tên vào cung, tạm dừng chút, chỉ nghe tiếng vút xé gió, mũi tên bay ra ngoài, xa xa lập tức truyền đến trận gầm rống.

      Phùng Liên Dung thăm dò nhìn qua thấy đất nằm con dã lộc, sợ nó giãy dụa đào tẩu, Triệu Hữu Đường chút do dự bắn thêm mũi tên.

      Lúc này lãnh khốc quyết đoán, thợ săn vô tình.

      Phùng Liên Dung đột nhiên cảm thấy con mồi đáng thương.

      "Thế nào?" Triệu Hữu Đường muốn nàng khích lệ.

      Phùng Liên Dung vội : "Hoàng thượng là lợi hại, trăm phát trăm trúng!"

      Triệu Hữu Đường cười sang sảng, hai chân kẹp bụng ngựa lại đuổi theo con khác.

      Qua nửa canh giờ được rất nhiều thu hoạch, Triệu Hữu Đường thấy sai biệt lắm, đúng là mùa xuân, thời điểm thú săn giao phối, săn bắn quá nhiều cũng tốt liền lập tức dừng tay, sai người đưa con mồi lên xe.

      Triệu Hữu Trinh hôm nay cũng bắn được ít, Triệu Hữu Đường khích lệ : "Tiễn pháp của đệ bị lùi, tốt lắm!"

      Triệu Hữu Trinh cười : "Lúc đầu cũng có chút gượng, nhưng lạp hai mũi tên cảm giác quen thuộc liền quay lại."

      Triệu Hữu Ngô tức giận: "Chỉ có thần đệ săn được gì."

      Triệu Hữu Đường cười : "Đệ cần phải luyện tập thêm, đến bắn tên Hữu Trinh cũng kém Trẫm bao nhiêu."

      Khi chuyện ba đứa thấy bọn trở về cũng vây lên.

      Bọn họ còn tuổi, nếu muốn học cưỡi ngựa là có khả năng, cho nên Triệu Hữu Đường cũng trông cậy vào bọn , chỉ là dẫn bọn chơi mà thôi.

      Nhìn sắc trời là buổi chiều, về đến trong cung là chạng vạng, mọi người liền lên xe về cung.

      Ba đứa đều mệt mỏi, vừa lên xe liền ghé vào nhau ngủ.

      Triệu Hữu Đường cũng cảm thấy mệt, có thể là hai tháng trước căng thẳng quá, lúc này đột nhiên buông lỏng, lại cưỡi ngựa bắn tên, như là thân thể thể thích ứng ngay được.

      ngồi phải rất thẳng, đôi mắt hơi hơi khép hờ.

      Phùng Liên Dung nhìn ra, : "Để thiếp thân mát xa cho Hoàng thượng nhé."

      Triệu Hữu Đường cười , : "Nàng mệt à? Đừng cố quá, đợi lát nữa ấn ra thân mồ hôi, có gió, chừng lát nữa lại bị cảm lạnh."

      " sao, thiếp thân có chừng mực." Phùng Liên Dung cam đoan.

      Triệu Hữu Đường lại cười: "Vậy được, đầu vai, chân chỗ này nữa."

      Phùng Liên Dung liền ấn cho .

      Triệu Hữu Đường nhắm mắt lại.

      Phùng Liên Dung toàn tâm toàn ý, lúc đầu cũng chú ý, mãi sau mới phát như là ngủ, nàng dừng lại đánh giá mặt .

      Khuôn mặt này nhìn hoài chán, tuy mấy năm trôi qua nhưng vẫn tuấn mỹ như xưa.

      Nàng nhìn lát, con mắt hơi nheo lại, hình như hôm nay ngủ được yên lòng lắm?

      Mày sao lại cau chặt thế này?

      Nàng nhìn lại gần, cẩn thận xem xét, phát gò má cũng có chút hồng.

      Phùng Liên Dung bối rối, vội vàng đặt tay lên trán , chạm vào rồi mới phát trán nóng rần, lập tức kêu dừng xe.

      Kêu xong rồi nhìn lại thấy vẫn có phản ứng gì, nàng khẩn trương, động tĩnh lớn như vậy mà cũng nghe thấy vậy khẳng định là bị bệnh, nàng ló đầu kêu thái y.

      Thái y ngồi ở xe phía sau, Nghiêm Chính vừa nghe vội phái người báo cho biết, Thái y sợ tới mức kém chút đường lăn lại.

      Lần này tự nhiên mang theo thái y lớn tuổi như Chu thái y, chỉ có Kim thái y và Giang thái y.

      Phùng Liên Dung quen thuộc với Kim thái y, để vào chẩn đoán trước.

      Hai huynh đệ Triệu Hữu Trinh cũng lo lắng đứng ở bên cạnh.

      Kim thái y trán đổ mồ hôi, trong ấn tượng của , Hoàng đế chưa từng bị bệnh, lần này ở dường lại bị bệnh. Chính mình vận khí cũng tốt, nếu xảy ra sai lầm gì, vậy đầu cả nhà cũng khó mà giữ được!

      vừa nghĩ vừa nhanh chóng lấy lại tinh thần, nín thở ngưng thần bắt mạch cho Triệu Hữu Đường.

      Qua mợt lát mới chậm rãi thở ra hơi, với Phùng Liên Dung: "Hồi Quý phi nương nương, Hoàng thượng đây là bị phong nhiệt*...."

      , bên trong Triệu Hữu Đường mở to mắt: "Sao vậy, nữa à?"

      Phùng Liên Dung vội hỏi: "Hoàng thượng có thấy chỗ nào thoải mái ? Kim thái y Hoàng thượng bị phong nhiệt."

      Triệu Hữu Đường khoát tay: "Bệnh mà thôi, tiếp , bây giờ cũng thể sắc thuốc, trì hoãn thời gian cái gì!"

      Phùng Liên Dung : "Nhưng là...." Nàng ngừng giây lát, "Kim thái y, liệu có thuốc gì cho Hoàng thượng tạm dùng trước ?"

      "Như vậy có." Kim thái y vội lấy ra cái bình nhọc, "Có thanh nóng giải độc, Hoàng thượng có thể dùng tạm viên."

      Nghiêm Chính lấy nước cho Triệu Hữu Đường uống vào.

      Tạm dừng như vậy, đoàn xe lại tiến về phía trước.

      Phùng Liên Dung thấy hình như cũng chưa đỡ hơn bao nhiêu, nghĩ nghĩ, kêu Nghiêm Chính lấy nước đến, nàng làm ẩm chiếc khăn tay đắp lên trán .

      Do Hoàng thượng bị bệnh, tốc độ cũng nhanh hơn, người liên quan tất cả đều bị dạt vào ven đường, xe ngựa đường chạy như điên, bao lâu liền vào Kinh.

      Vừa vào hoàng cung Kim thái y liền ngự dược phòng sắc thuốc.

      Tin tức Hoàng thượng bị bệnh rất nhanh liền truyền đến trong tay Phương Yên.

      Trước đó Phương Yên cũng rất tức giân, nàng ta cũng biết hóa ra Phùng Liên Dung cũng theo Triệu Hữu Đường đến bãi săn, lúc biết đến bọn họ sớm rồi.

      Nhưng Triệu Hữu Đường hề thông báo với nàng ta, thậm chí cũng mời nàng ta !

      đây là đặt chính thất như nàng ta ở chỗ nào?

      Phùng Liên Dung là cái gì, dựa vào cái có thể cùng ra ngoài? Nàng ta thân là Hoàng hậu, lại thể?

      Lý ma ma thấy nàng bị chọc điên, cũng biết nên an ủi thế nào, trong cung ai nấy đều thấy được chỉ có mình Phùng Liên Dung được tâm Hoàng thượng, mà Hoàng hậu, Quý nhân gì đều thể.

      Nhưng đó là như thế, có năng lực thế nào?

      Năm đó Tiên đế sủng ái Hồ Quý phi, ngay cả Thái hoàng thái hậu cũng hết cách, đừng Hoàng thái hậu tại!

      Bà chỉ có thể lấy Triệu Thừa Dục ra khuyên Phương Yên, để Phương Yên xem phần Triệu Thừa Dục là Thái tử mà nhịn.

      Dù sao Triệu Hữu Đường là Hoàng đế, chọc giận , có lợi cho ai?

      Làm chính thất vốn dễ, nhất là Hoàng hậu, nhà bình thường có lẽ có thể có tiểu thiếp, nhưng Hoàng đế sao, nhất định phải có phi tần.

      sủng Phùng Liên Dung cũng có thể sủng người khác.

      Phương Yên bị bà , cuối cùng nén tức giận xuống.

      Mà lúc này Triệu Hữu Đường cố tình đường bị bệnh.

      Phương Yên vội vàng đến Càn Thanh cung.

      Phùng Liên Dung và ba đứa ở, nhìn thấy nàng ta đến vội vàng hành lễ, sau đó lui sang bên.

      Phương Yên thấy quần áo nàng mặc, tức giận đến sắp hộc máu.

      Quả đúng là chơi vui quá rồi, còn mặc trang phục cưỡi ngựa, nàng ta cắn chặt răng mới nhịn được tức giận xuống, ngồi ở đầu giường : "Hoàng thượng cần phải dưỡng bệnh cho tốt, tuy rằng phải bệnh gì nghiêm trọng, nhưng Long thể của Hoàng thượng quan trọng hơn bất cứ cái gì."

      Triệu Hữu Đường : "Đa tạ Hoàng thượng quan tâm."

      câu dư thừa cũng có, hai người từ từ ly tâm, trừ bỏ mấy mời khách sáo còn gì khác.

      Phương Yên liền cáo từ, lại nhìn Phùng Liên Dung cái: "Ngươi cũng đừng quấy rầy Hoàng thượng nữa."

      Phùng Liên Dung tự nhiên cũng tốt ở lại, theo phía sau nàng ta ra ngoài.

      Đợi đến ra ngoài Càn Thanh cung, Phương Yên mới bộc phát.

      Phùng Liên Dung bị nàng ta nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy trong lòng nhảy dựng.

      Giọng Phương Yên tựa như hàn băng: "Bản cung cho tới nên đều tha cho ngươi làm càn, bây giờ xem ra là sai càng thêm sai, ngươi có nhận ra chút sai lầm nào ? Hôm nay còn hại Hoàng thượng bị bệnh, bản cung thể trừng phạt ngươi." Nàng ta hơi hơi ngâng đầu lên, phun ra câu, "Ngươi quỳ xuống cho bổn cung!"

      Lúc này các nàng đường to, người đến người , luôn có người ngang qua, Phùng Liên Dung trong lòng giật mình, tuy rằng nàng quỳ trước Phương Yên là thiên kinh địa nghĩa.

      Nhưng thực tế, biết bao nhiêu năm nàng chưa từng quỳ lại trước mặt nàng.








      Last edited: 12/5/16
      lehanh, thuyt, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 98: Quyết liệt

      Editor: Linh

      khí phảng phất như dần ngưng kết lại, ràng là ngày xuân mà ngay cả tiếng chim hót chung quanh cũng biến mất vô tung.

      Kim Quế thấy vậy, muốn chủ tử chịu nhục, giành trước quỳ xuống, kết quả bị Phùng Liên Dung kéo ống tay áo lại, nàng kinh ngạc nhìn lại.

      Phùng Liên Dung vẻ mặt bình tĩnh, giọng phân phó: "Ngươi mang Tiểu Dương và A Lý về ."

      Khí thế của Phương Yên hôm nay, nàng biết tránh khỏi, dù là cung nhân hoàng môn của mình cầu tình cũng được, khi như vậy cần gì phải vẽ vởi thêm chuyện?

      Có điều, nàng cũng muốn quỳ ở trước mặt hai đứa .

      Phương Yên nghe xong cười lạnh : "Vì sao phải mang bọn họ ? Ngươi phạm sai nên để hai đứa nhìn, học được giáo huấn, vạn lần thể học ngươi."

      Lời này vừa ra, Phùng Liên Dung thể chấp nhận : "Nương nương, thiếp thân chỉ có cầu này, Tiểu Dương và A Lý còn , có thể biết cái gì?"

      " hiểu sao phải ?" Phương Yên nhíu mày, "Ngươi tuy dưỡng dục hai đứa , nhưng theo lý bọn họ kêu bản cung là mẫu hậu, ngươi lại là cái gì?" Nàng ta vẻ mặt nghiêm túc, "Ngươi thân là Quý phi, mình cùng Hoàng thượng xuất hành , còn để Hoàng thượng bị nhiễm bệnh, bản cung trừng phạt ngươi, ngươi ngược lại phục?"

      Phùng Liên Dung nén giận : "Nương nương dạy bảo, thiếp thân ohucj."

      "Vậy ngươi còn quỳ xuống!" Phương Yên quát, "Hay là muốn bản cung động thủ?"

      Thấy tình thế như vậy, Hoàng Ích Tam thầm nghĩ, cho đến nay Hoàng hậu tuy rằng có bất mãn về Phùng Quý phi, nhưng bên ngoài vẫn hòa khí, ít nhất chưa bao giờ răn dạy kiểu này. Nhưng lần này, Hoàng hậu tự mình đánh vỡ cân bằng này, mặt hồ vốn yên tĩnh nổi lên gợn sóng.

      Đây là cơ hội tốt.

      hướng Đại Lý liếc mắt ra hiệu, Đại Lý hiểu ý nháy mắt lại, lập tức tạo ra hỗn loạn.

      Mọi người thấy Đại Lý đột nhiên lao về phía trước, tư thế này là hận thể bổ nhào lên người Phương Yên, người bên cạnh Phương Yên bị kinh hách, cho rằng muốn làm cái gì, tất cả đều vây lại ngăn Đại Lý.

      Tri Xuân khiển trách: "Nô tài lớn mật, ngươi muốn làm gì hả?"

      Nào ngờ Đại Lý lại ngã xuống đất, khóc to: "Xin nương nương bỏ qua cho Quý phi nương nương! Quý phi nương nương vô tội, bãi săn là Hoàng thượng hạ lệnh, chẳng lẽ nương nương của chúng ta có thể sao? Đây phải là có biện pháp sao, Hoàng thượng sinh bệnh cũng là do mấy ngày liền mệt nhọc...."

      đại nam nhân khóc đến nước mắt nước mũi giàn dụa, ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, Hoàng Ích Tam liền nhân cơ hội từ phía sau lén chạy .

      chạy như bay, khi đến cửa Càn Thanh cung thở hổn hển, mặt đầy mồ hôi, xoay người với thủ vệ: "Chạy nhanh gọi Nghiêm công công đến đây."

      Nghiêm Chính ở ngay sau cửa định ra ngoài, thấy Hoàng Ích Tam bộ dạng này, cau mày : "hấp ta hấp tấp, xảy ra chuyện gì?"

      Hoàng Ích Tam tiến lên, ghé vào bên tai mấy câu.

      Nghiêm Chính ngẩn ra, lập tức : "Hoàng thượng nghỉ ngơi mà!"

      Ở trong lòng Nghiêm Chính ai cũng quan trọng bằng Hoàng thượng, hai nữ nhân này, mặc kệ các nàng muốn nháo thế nào nháo, dù sao Hoàng thượng dưỡng bệnh quan trọng hơn.

      Hoàng Ích Tam sốt ruột, lại đến gần, cắn răng : "Nếu Quý phi nương nương xảy ra chuyện gì huynh có gánh được ? Lúc ta đến đây Hoàng hậu nương nương bắt Quý phi nương nương quỳ xuống, còn muốn đánh nàng nữa, mấy cái tát tai đó rơi xuống, cũng phải lập tức có thể tiêu sưng. Đến lúc đó Hoàng thượng biết chuyện, hừ hừ, ta đến cho huynh biết, huynh nghĩ sẵn nên giải thích thế nào !"

      Nghiêm Chính thế này mới coi trọng hơn.

      , cũng phải kẻ ngốc, nào có nhìn ra Triệu Hữu Đường sủng ái Phùng Liên Dung, lần này bãi săn còn mang theo, cũng phải đãi ngội bình thường.

      Nghiêm Chính phất tay áo: "Ngươi chờ!"

      Triệu Hữu Đường đúng là nghỉ ngơi, Ngự thiện phòng vừa mới bắt đầu sắc thuốc, còn phải đợi lát nữa, mê mê trầm trầm muốn ngủ, chợt nghe Nghiêm Chính ở bên tai, do do dự dự : "Hoàng thượng....."

      Triệu Hữu Đường hơi hơi mở mắt.

      Nghiêm Chính thấy dáng vẻ này của , muốn nhưng lại sợ biết được việc hôm nay, bản thân có trái cây ngon ăn, đành phải : "Vừa Hoàng Ích Tam đến đây Hoàng hậu nương nương ở đường phạt Quý phi nương nương quỳ, nghe còn muốn trừng phạt khác nữa."

      Triệu Hữu Đường nghe xong lập tức từ giường ngồi dậy.

      Nghiêm Chính thấy muốn ra ngoài, nghĩ đến lời thái y , vội hỏi: "Thái y dặn thể ra gió, Hoàng thượng ngài... Hay là Hoàng thượng hạ lệnh, nô tài thông báo?"

      " cần, lấy quần áo đến đây."

      Tiếng như xen lẫn hàn băng, Nghiêm Chính lén nhìn vẻ mặt , vừa thấy liền sợ đến mức dám nhiều nữa, chạy nhanh lấy quần áo đến.

      " giày cho Trẫm!" Triệu Hữu Đường vừa mặc quần áo vừa phân phó.

      Nghiêm Chính cúi đầu xỏ giày cho .

      Triệu Hữu Đường tóc cũng chải, đứng lên bước .

      Hoàng Ích Tam còn chờ ở cửa, nhìn thấy Triệu Hữu Đường đến, thấy tóc tai hỗn loạn, mặt lại có chút đỏ ửng cũng bị dọa đến, dám gf, chỉ đằng trước dẫn đường.

      ra khoảng cách cũng xa.

      Triệu Hữu Đường vốn chóng mặt, bị gió thổi tới, chỉ cảm thấy đầu càng đau hơn, thấy Hoàng Ích Tam dẫn còn chưa đến nơi, khỏi lên tiếng mắng: "Đồ vô dụng, ở đó mà biết che chở chủ tử!"

      Hoàng Ích Tam nghĩ Hoàng hậu hạ lệnh ai dám nghe, nhưng lại thể phản bác, chỉ cúi đầu : "Hoàng thượng mắng phải, là nô tài vô dụng."

      Khi chuyện, mấy người đến nơi.

      Triệu Hữu Đường từ xa nhìn lại chỉ thấy Phùng Liên Dung quỳ mặt đất, nàng vẫn mặc trang phục cưỡi ngựa, bóng dáng nho cuộn thành đoàn, như là bông hoa rơi xuống mặt đất, bị gió thổi qua còn.

      Ở bên cạnh nàng còn có hai đứa .

      Lửa trong lòng bùng lên, mấy bước tiến lên, quát to: "Phương Yên, nàng làm gì vậy!"

      Phương Yên giật mình, quay đầu mới thấy Triệu Hữu Đường đến.

      tuy mặc Long bào màu vàng sáng nhưng tóc chưa chải, rơi bả vai, từ trong ánh mặt trời ra, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, nhất thời nhìn là vẻ mặt gì.

      Phương Yên cố trấn tĩnh đáp: "Phùng Quý phi chăm sóc tốt cho Hoàng thượng, thiếp thân cũng chỉ răn dạy hai câu."

      Triệu Hữu Đường trầm giọng : "Trẫm sinh bệnh, nàng muốn răn dạy cũng phải răn dạy thái y, răn dạy người bên cạnh Trẫm, việc này có liên quan gì đến nàng ấy?"

      xong liền đến trước mặt Phùng Liên Dung, xách nàng lên như xách gà con.

      Phùng Liên Dung nhìn thấy , nước mắt lập tức nhịn được tức tốc rơi xuống. Nàng vốn cũng muốn quỳ, còn là quỳ trước mặt hai đứa , cố tình phân vị ở đó, nàng có năng lực làm gì?

      Bây giờ đến đây, nàng giống như đứa lạc đường rốt cục tìm được nhà, bao nhiêu ủy khuất đều trào ra.

      Hai đứa cũng kéo tay áo Triệu Hữu Đường, bọn họ tuy còn nhưng cũng vẫn hiểu chuyện gì xảy ra, cũng biết mẫu phi mình bị bắt nạt.

      Nhìn cả nhà này gắt gao kề nhau, Phương Yên cắn môi đều ra máu, nàng ta gắng lắm mới : "Trách nhiệm của Phùng Quý phi là hầu hạ tốt Hoàng thượng, hôm nay Hoàng thượng nhiễm bệnh, chẳng lẽ nàng sai? Thiếp thân thân là Hoàng hậu, răn dạy vài câu thế nào? Đây cũng là bổn phận của thiếp thân!"

      Nàng ta là Hoàng hậu, Hoàng hậu quản lý hậu cung phi tần, nàng ta sai ở đâu?

      Chỉ vì Phùng Liên Dung là người sủng ái nên nàng ta thể làm gì hay sao?

      Triệu Hữu Đường cười lạnh : "Muốn gán tội sợ gì lí do? Như Trẫm bị bệnh muốn trách tội người khác trong cung này tất cả mọi người đều tránh thoát," ngừng chút, nhìn về phía Phương Yê, "Hoàng hậu cũng vậy!"

      Phương Yên biến sắc: "Hoàng thượng!"

      "Trẫm nàng sai, nàng phục à?" Triệu Hữu Đường khoanh tay , "Lần này Trẫm bãi săn, nàng chưa từng dặn dò ngự y thị vệ, hai chưa từng bảo Trẫm chú ý thân thể, thân là Hoàng hậu, chẳng lẽ phải thất trách? Trẫm bảo nàng quỳ xuống nàng có dám ?"

      câu cuối cùng như tiếng chuông đồng, chấn động Phương Yên trong lòng đau xót, kém chút phun ra búng máu.

      Nàng ta cả kinh kêu lên: "Hoàng thượng, ngài muốn thiếp thân....."

      Nàng ta dám tin.

      Mọi người cũng đều hai mặt nhìn nhau, Triệu Thừa Dục đột nhiên oa tiếng khóc lên.

      Triệu Hữu Đường nhìn Phương Yên vẻ mặt thê lương, cuối cùng vẫn muốn nàng quỳ xuống.

      Dù sao nàng vẫn là Hoàng hậu đứng đầu lục cung, thân phận này cũng là chính mình tự tay cho.

      "Chuyện hôm nay dừng ở đây." khẽ thở dài, nhìn về phía Phương Yên, "Khổng Tử gặp người hiền suy nghĩ sao cho bằng được họ, gặp người tốt tự suy xét lại bản thân mình. Trẫm thấy Hoàng hậu cũng nên dùng ngày để tự suy xét lại bản thân, xem mình có đảm đương nổi !"

      Phương Yên gì chỉ cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt chảy xuống, rơi xuống lòng đất, biến mất thấy.

      Triệu Hữu Đường kêu Hoàng Ích Tam mang hai đứa về, chính mình dắt tay Phùng Liên Dung về Diên Kỳ cung.

      Phương Yên lúc này mới ngẩng đầu lên, trong mắt lửa giận bừng bừng, nếu ánh mắt này có thể thành , nàng ta muốn đốt Phùng Liên Dung thành tro!

      Phùng Liên Dung, sau này phải ngươi chết chính là ta mất mạng!

      Nàng ta chậm rãi đứng lên, về phía Khôn Ninh cung.

      Lý ma ma lúc này mới tới, thấy vậy nhầm dậm chân, chỉ hận chính mình đến chậm.

      Tương lai hẳn là bước rời mới tốt!

      Phùng Liên Dung theo Triệu Hữu Đường vào trong điện, trong lòng tràn đầy lo sợ bất an. Chuyện hôm nay nhất định truyền khắp trong cung, mặc dù nàng cao hứng vì che chở mình như thế, nhưng cũng sợ kết quả này.

      Phương Yên bây giờ nhất định là hận chết nàng rồi!

      Ngày sau gặp nhau, muốn duy trì hòa bình cũng dễ dàng.

      Phùng Liên Dung hơi hơi thở dài.

      Triệu Hữu Đường lúc này đầu càng choáng váng, ngồi cũng ngồi vừng, Phùng Liên Dung vội vởi áo cởi giày cho , lại đắp thêm chăn.

      "Là thiếp thân làm hại Hoàng thượng phải ra ngoài, nếu bệnh nặng thên, thiếp thân biết phải chuộc tội thế nào." Nàng nghẹn ngào, nắm lấy tay , "Hoàng thượng mau khỏe lại nhé."

      Triệu Hữu Đường tay hơi động: "Trẫm sao, ngược lại nàng đó, tương lai gặp được loại chuyện thế này, phải lỗi của mình cần nghe theo bất luận kẻ nào phân phó."

      Phùng Liên Dung khẽ : "Vậy sao được, bất luận thế nào cũng phải làm tròn quy củ, thiếp thân biết thân phận của mình."

      Cho nên mấy năm nay mặc dù Triệu Hữu Đường sủng nàng thế nào nàng cũng chưa từng sinh lòng kiêu ngạo ương ngạnh, nàng biết bản thân nên như thế.

      tại khi như thế nàng cũng là lòng ý.

      Nhưng Triệu Hữu Đường nghe xong trong lòng lại quá dễ chịu, trước đây chưa từng thấy Phùng Liên Dung bị ủy khuất, nhưng hôm nay lại để gặp được.

      nhớ lại cảnh tượng lúc nàng quỳ, chỉ cảm thấy trong lòng đau.

      Giờ khắc này, bỗng nhớ đến phụ hoàng .
      Last edited: 12/5/16
      lehanh, thuyt, Phong Vũ Yên15 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 99. Cầu tình.

      Editor: Linh

      từ đáy lòng phát ra tiếng thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      Phùng Liên Dung thấy mày cau lại, như tòa núi dựng đứng liền dám lại động, chỉ ngồi ở bên cạnh.

      lát sau Ngự thiện phòng đưa thuốc đến, nàng giọng gọi dậy, nhìn uống hết, lại nhàng giúp lau chút nước thuốc dính khóe miệng.

      Triệu Hữu Đường nhíu mày : "Đắng quá, cũng biết dùng cái gì!"

      Phùng Liên Dung cười nhón miếng đường từ trong khay lên bỏ vào trong miệng : "Thân thể Hoàng thượng vẫn luôn rất tốt, tự nhiên là có thói quen uống thuốc."

      Triệu Hữu Đường cười cười: " cũng đúng."

      Phùng Liên Dung thấy ăn xong, lại đưa nước cho : "Miệng có vị ngọt cũng thoải mái, Hoàng thượng uống nước xong nên ngủ, thiếp thân cũng nên cáo từ."

      Triệu Hữu Đường cầm lấy tay nàng: "Nàng trở về cũng nên nghỉ ngơi, hôm nay cưỡi ngựa mệt đúng ?"

      chỉ cái này, nàng còn bị Phương Yên răn dạy, chưa chắc ít mệt hơn , lại còn túc trực ở bên cạnh chăm sóc , mặt thậm chí còn chút che giấu.

      Phùng Liên Dung cười : "Cưỡi ngựa mệt, thiếp thân cảm thấy rất thích chỉ tiếc chưa hết cánh rừng, còn có Hoàng thượng bắt cá cũng chưa được."

      "Chuyện này có gì khó, đợi Trẫm khỏe rồi dẫn nàng ." ánh mắt ôn nhu, "Qua đây."

      Phùng Liên Dung tiến tới gần.

      "Có sợ Trẫm lây bệnh sang cho nàng ?" hỏi.

      " sợ, hi vọng có thể bị bệnh thay Hoàng thượng." Nàng nghiêng đầu nhìn , chút do dự hôn lên bờ môi ,

      Động tác này ngược lại dọa sợ Triệu Hữu Đường, vội lui về phía sau : "Làm cần, Trẫm chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi chứ muốn vậy, nàng mau !"

      Phùng Liên Dung phì cười: "Vậy thiếp thân đây, Hoàng thượng nhanh khỏi bệnh nhé."

      Triệu Hữu Đường ừ tiếng.

      Phùng Liên Dung đỡ nằm xuống, xong liền .

      Vừa mới ra khỏi cửa cung thấy Chung ma ma chờ ở bên ngoài.

      Xem ra kiện vừa rồi bị bà biết, Phùng Liên Dung khoát tay, ý bảo bà đừng chuyện, trước ra khỏi Càn Thanh cung . Mãi cho đến khi về đến Diên Kỳ cung, Chung ma ma mới : "Sớm biết vậy, lão nô nghe nương nương trở về nên qua đón, khiến nương nương chịu tội này!"

      Phùng Liên Dung mấp máy môi, cuối cùng lại biết nên gì.

      Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ muốn tranh thủ tình cảm với ai, dù là giờ Triệu Hữu Đường thích, cũng chỉ xem như là ông trời chiếu cố, nhưng cố tình Phương Yên chịu buông tha cho nàng.

      Thậm chí trước mặt hai đứa , muốn nàng quỳ xuống.

      Để tay lên ngực tự hỏi, nàng tức giận, cũng khổ sở.

      Cho nên khi Triệu Hữu Đường đến nàng mới có thể nhịn được khóc lên.

      Nhưng, kết quả lại như thế nào?

      Nàng thở dài: "Dù là ma ma đến, cũng giúp được gì."

      Chung ma ma tức đến dậm chân: " như vậy, nhưng có lão nô ở đó, thế nào cũng tốt hơn, Kim Quý Ngân Quế hai nha đầu đó biết cái gì! May mắn Đại Hoàng và Đại Lý cơ trí, bằng biết Hoàng hậu muốn thế nào đâu!" Bà dừng chút, "Có điều qua chuyện hôm nay cũng nhìn ra, Hoàng thượng vẫn nghiêng về phía nương nương."

      Phùng Liên Dung nghĩ, đó là càng thêm tốt, nàng càng khiến Phương Yên ghét, sau này thỉnh an, cũng biết phải chịu nàng ta làm khó thế nào.

      Phùng Liên Dung đau đầu, hỏi Chung ma ma: "Tiểu Dương và A Lý thế nào?"

      Chung ma ma : "Đại Hoàng tử sau khi trở về tiếng, như là biết nương nương bị bắt nạt. Tam Hoàng tử đỡ hơn, kéo Đại Hoàng tử chơi xúc cúc."

      Phùng Liên Dung đến sân, quả nhiên thấy hai đứa chơi.

      Nhìn thấy nàng, hai đứa liền quấn lấy.

      "Mẫu phi đến chỗ phụ thân ạ?" Triệu Thừa Diễn hỏi, "Phụ thân hết bệnh rồi sao?"

      "Nào có nhanh như vậy, phải mấy ngày nữa." Phùng Liên Dung cười , "Hai đứa chơi , mẫu phi muốn tắm rửa, còn phải thay quần áo."

      Nàng quay đầu lại nhìn Triệu Thừa Mô.

      Triệu Thừa Mô cũng nhìn nàng, hai con ngươi đen nháy hơi động, "Mẫu phi, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm."

      "Được." Phùng Liên Dung đưa tay xoa xoa đầu .

      Kim Quế Ngân Quế lập tức chuẩn bị nước ấm.

      Trong Cảnh Nhân cung, Hoàng thái hậu ngồi được lúc, lúc biết được chuyện này bà hết sức kinh ngạc. nghĩ tới Phương Yên đầu đuôi phạt Phùng Liên Dung, hai là nghĩ tới sau đó Triệu Hữu Đường đích thân ra mặt.

      tại bà đợi được lát, vốn tưởng rằng Phương Yê đến, nhưng nàng ta lại đến.

      Hoàng thái hậu có chút ngồi yên.

      Tuy bà muốn quản việc, nhưng khi Thái hoàng thái hậu còn sống, lúc nào là dặn dò bà, muốn bà phải quản tốt nội cung, trước mắt xảy ra chuyện, Hoàng thái hậu khởi giá Khôn Ninh cung.

      Lý ma ma nghe bà đến, vui mừng : "Nương nương, nương nương, Thái hậu nương nương đến đây!"

      Ở trong cung này, Hoàng đế lớn nhất, nhưng Hoàng thái hậu thủy chung đều là Hoàng đế mẫu thân. Mặc kệ như thế nào vẫn có chút phân lượng, giờ tự mình đến đây, đây cũng là cái mặt mũi.

      Phương Yên khóc đến con mắt sưng đỏ, qua chào.

      Hoàng thái hậu thở dài.

      Năm đó bà làm Hoàng hậu, cũng phải có cảm thụ này, chỉ là bà khác với Phương Yên, bà là tức giận Hoàng đế giữ lời, hận tâm địa gian giảo.

      Đến sau này, bà chết tâm, bà cũng nhìn thấu người này đáng để mình thích.

      Nhi tức trước mắt này nên ra khỏi như thế nào?

      Hoàng thái hậu day day mi tâm, làm bà bà, vẫn phải có trách nhiệm này, bà kéo tay Phương Yên, kêu nàng ta ngồi ở bên cạnh.

      Phương Yên nức nở : "Là lỗi của con dâu, khiến mẫu hậu lo lắng."

      Hoàng thái hậu : "Đúng là ngươi đúng, vốn ai gia muốn , nhưng ngươi thân là Hoàng hậu, trước mặt mọi người lộng quyền bắt Phùng Quý phi quỳ xuống, là có chút ra thể thống gì. Dù có cảm thấy nàng ấy sai, ngươi cũng nên có lí có cứ đúng ?"

      Phương Yên ngược lại nghĩ tới bà vừa đến liền chỉ trích mình, càng thêm cảm thấy khổ sở.

      "Cho nên đây là ngươi đúng." Hoàng thái hậu thản nhiên , "Về phần Hoàng thượng, ngài ấy đương nhiên cũng có chỗ đúng, ai gia cũng chỉ người. Lần này các ngươi vì Phùng Quý phi mà ầm ĩ, ngươi nên biết ngươi sai ở đâu."

      Phương Yên cắn môi: "Nhưng con dâu là Hoàng hậu, chẳng lẽ phạt Quý phi cũng được?"

      "Đương nhiên là được, chuyện gì cũng phải quy củ." Hoàng thái hậu , "Ai gia cũng chưa từng tự nhiên phạt Hồ Quý phi, ngươi cho rằng Tiên đế cho phép sao? Cuối cùng còn phải lại cùng ai gia ầm ĩ?"

      Đây là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Phương Yên giật mình. Hồ Quý phi đối Hoàng thái hậu mà , đây chính là sỉ nhục lớn, tuy rằng cuối cùng bà là người thắng.

      Hoàng thái hậu : "Ai gia chính là ví dụ, ngươi suy nghĩ cẩn thận , nay cũng có Hoàng tổ mẫu đến giúp ngươi. Ai gia như thế nào ngươi cũng ràng, cũng chỉ có thể đề điểm ngươi hai câu thôi."

      Phương Yên cả kinh.

      Ý của Hoàng thái hậu rất ràng, bà có năng lực gì, giống Thái hoàng thái hậu có thể khống chế được Tiên đế năm đó, bà đối Triệu Hữu Đường là thúc thủ vô sách.

      Lý ma ma nghe xong cũng hít hơi lạnh.

      Phương Yên cắn răng cái : "Lời của mẫu hậu, con dâu ghi nhớ trong lòng!"

      "Ngươi cũng phải nhớ được bổn phận của mình, Hoàng hậu nên có cái dáng của Hoàng hậu." Hoàng thái hậu cuối cùng , "Hôm nay ai gia những lời này, có lẽ là lần cuối cùng, A Yên, ngươi thể lại làm Hoàng thượng thất vọng nữa."

      Cảm tình của đôi phu thê này, Hoàng thái hậu cũng nhìn ở trong mắt, đến nông nỗi như hôm nay, con dâu ngu dốt này chiếm ít quan hệ.

      Chính là thân ở trong núi, con dâu này chưa hẳn hiểu , năm đó chẳng phải bà cũng như vậy?

      Có điều vận khí của bà tốn hơn Phương Yên, bà có người dì Thái hậu cường thế, cho nên bà mới có thể tùy tâm sở dục, muốn quản mặc kệ, có dì làm thay cho bà.

      Nhi tử của mình còn thuận lợi lên làm Hoàng đế, nhưng Phương Yên có cái gì?

      Hoàng thái hậu thở dài, bà cũng chỉ có thể giúp người con dâu này đến bước này, lát nữa lại đến chuyện với Hoàng thượng. Làm bà bà, tốt xấu gì cũng nên vì con dâu ít lời hay, chẳng lẽ có thể mặc kệ?

      Bà chỉ hi vọng Phương Yên có thể hiểu tình cảnh của mình.

      Phương Yên thấy bà rồi, lâu vẫn chưa gì.

      Hoàng thái hậu lại xem Triệu Hữu Đường.

      Triệu Hữu Đường ngủ, nhưng an ổn, cũng biết có phải do bị bệnh , giấc ngủ này ngủ như tỉnh, tỉnh lại nhu ngủ, nhìn thấy cảnh trong mơ phải , giả phải giả.

      Hoàng thái hậu tiến vào ngồi lát, bỗng thấy đột nhiên mở to mắt, hít sâu mấy hơi, vẻ mặt trầm đáng sợ.

      "Hoàng thượng..." Bà vội hỏi, "Có phải nằm mơ thấy ác mộng ?" Vừa vừa kêu người mang nước lại.

      Nghiêm Chính nhanh chóng phân phó mang nước.

      Triệu Hữu Đường còn chưa biết bà ở đây, lắp bắp kinh hãi, qua lát mới lấy lại tinh thần: "Đúng là nằm mơ." xong liền muốn đứng dậy chào Hoàng thái hậu.

      "Hoàng thượng cứ nằm ." Hoàng thái hậu đưa nước cho , "Ai gia là tới thăm Hoàng thượng, cũng phải vì muốn quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi, dậy rồi nhỡ cảm lạnh nữa sao."

      Triệu Hữu Đường uống hơi mấy ngụm nước mới cảm thấy cổ họng thoải mái hơn chút, cười : " đỡ hơn rồi, mẫu hậu cần tự mình tới."

      " đến lại yên tâm." Hoàng thái hậu sắc mặt nhu hòa, "Hoàng thượng mấy năm nay chưa từng bị bệnh, có thể thấy được tự gò ép mình quá. Thân là Hoàng đế, tuy rằng triều đình đại quan trọng, nhưng vẫn phải chiếu cố đến thân thể chính mình, dù sao thân thể có tốt người mới có tinh thần."

      "Mẫu hậu đúng, sau này Trẫm nóng lòng nhất thời nữa."

      Hai người chuyện phiếm lát, Hoàng thái hậu mới đến Phương Yên, "Vừa rồi ai gia cũng đến Khôn Ninh cung, A Yên đứa này thẳng tính, hôm nay đúng là làm sai, nên phạt Phùng Quý phi, dù sao cũng là Hoàng thượng mang , có điều là do nàng lo lắng Hoàng thượng bị bệnh thôi."

      Triệu Hữu Đường nghe vậy liền biết là bà cầu tình cho Phương Yên.

      Triệu Hữu Đường im lặng, nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, Phùng Liên Dung quỳ mặt đất, dưới gối tất cả đều là đá vụn, máu chảy uốn lượn, đỏ tươi đập vào mắt, cố tình chính mình lại thể qua.

      chỉ có thể đứng nhìn từ xa, ngay cả thanh cũng phát ra được, cứ như vậy bừng tỉnh.

      Hoàng thái hậu thấy chuyện: "Hoàng thượng..."

      Triệu Hữu Đường lúc này mới : "TRẫm biết, mẫu hậu cần nhiều lời, tính tình A Yên, Trẫm sớm hiểu ."

      "Nhất dạ phu thê bách nhật ân, Hoàng thượng hãy tha thứ cho A Yên lần này ."

      Triệu Hữu Đường gật gật đầu, từ chối cho ý kiến: "Làm phiền mẫu hậu rồi."

      Hoàng thái hậu cau mày, càng là vì lo lắng cho tương lai của Phương Yên, có đồng ý tha thứ, có thể thấy được để ý chuyện này thế nào.

      Nhưng bà cũng tốt nhiều lời.

      Nhi tử này hồi nghe lời bà thế nào, khi làm Hoàng đế, có thể , còn là người kia nữa rồi.

      Già rồi theo con, ở trong cung cũng là đạo lý.

      Hoàng thái hậu cáo từ ra về.
      Last edited: 12/5/16
      lehanh, thuyt, Phong Vũ Yên13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :