1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 93. Hôn .

      Editor: Linh.

      Lý đại nhân đen mặt.

      Triệu Thừa Diễn vội vàng lay đệ đệ mình.

      Triệu Thừa Dục cười ha ha: "Hóa ra là con sâu ngủ!"

      Triệu Thừa Mô bị ca ca mình đánh thức, cụp mắt xuống tiếp tục nghe, kết quả buổi sáng lung lay mấy lần, làm hại Triệu Thừa Diễn luôn phân tâm để quản .

      Lý đại nhân mất hứng, cùng Hoàng Ích Tam : "Để Tam Hoàng tử ngủ đủ lại đến!"

      Hoàng Ích Tam biết Lý đại nhân là người khó tính, lại từng dạy Hoàng thượng, lập tức cũng dám cãi lại, để Phương Tôn nhanh chóng đón về Diên Kỳ cung.

      Phùng Liên Dung ngủ bù, nghe Triệu Thừa Mô trở về, vội vàng ngồi dậy, "Sao lại thế này?"

      Kim Quế : "Vừa rồi Phương Tôn , ở Xuân Huy các cứ ngủ gà ngủ gật, chọc giận Lý đại nhân."

      "Cái gì?" Phùng Liên Dung vẫy vẫy tay kêu Triệu Thừa Mô lại gần, "Mệt nhọc?"

      Triệu Thừa Mô gật gật đầu.

      Phùng Liên Dung đau lòng, cau mày : "Lý đại nhân này cũng là, trẻ con bị mệt phải là rất bình thường sao, còn đuổi người chứ! A Lý, mình nữa, con ở đây muốn ngủ ngủ, tinh thần tốt rồi mẫu phi dạy con." Nàng bảo bọn Kim Quế cởi quần áo giày cho Triệu Thừa Mô, ôm lên giường, cười hì hì , "Chăn mẫu phi rất ấm, thoải mái đúng ?"

      Triệu THừa Mô dạ tiếng, chui vào trong chăn liền ngủ.

      Phùng Liên Dung vươn tay xoa xoa đầu con.

      Đứa này vẫn luôn rất ngoan, làm nàng lo lắng, tại ngẫm lại, thời gian nàng dùng lên người nhiều bằng Triệu Thừa Diễn, bởi vì rất trầm lặng, quá làm nàng chú ý.

      Có điều đứa này cũng có thể ngủ, Triệu Thừa Diễn hồi tinh lực dư thừa, thả ra liền chạy khắp nơi, để ngồi yên nhúc nhích gần như là có khả năng.

      Nhưng đứa này giống vậy, là đứa ngy cả ngồi cũng có thể ngủ.

      Phùng Liên Dung thán tiếng, trìu mến cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhắn của .

      Chuyện này rất nhanh bị Triệu Hữu Đường biết được, thiếu được nghĩ đến ngày Triệu Thừa Mô chọn đồ vật đoán tương lai, khi đó cũng ngủ, ngẫm lại ngày thường hình như cũng thích động, lập tức liền mời Chu thái y đến xem cho Triệu Thừa Mô.

      sợ nhi tử này thân thể quá yếu.

      Kết quả Chu thái y xem xong phát có chỗ nào đúng, có lẽ là do tuổi còn , vì thế, Triệu Hữu Đường chỉ phải lùi thời gian Triệu Thừa Mô nghe giảng lại năm.

      Phùng Liên Dung ngược lại cao hứng, con lớn nhất nghe giảng, tại có tiểu nhi tử ở cùng, nàng ở cữ cũng rảnh rỗi, nữ nhi còn có khả năng trao đổi liền cùng Triệu Thừa Mô cùng nhau, đọc thi thư cho nghe, cùng chơi thăng quan đồ, hưởng hồ lô, cửu liên hoàn.

      Mắt thấy phủ đệ đường Phúc Lương sắp sửa xong, Triệu Hữu Đường bắt đầu tìm thê tử cho Triệu Hữu Trinh, đau đầu, có có mấy người nhưng lại định ra được.

      Chủ yếu cảm thấy mình là đại ca của Triệu Hữu Trinh, cứ như vậy định ra, vạn nhất chọn phai người tốt, đến lúc đó phu thê bất hòa phải làm sao?

      Cứ vậy kéo dài hai ngày, gọi Triệu Hữu Trinh đến.

      "Đừng câu thúc, ngồi ." Triệu Hữu Đường , "Vốn năm nay cho ngươi thành thân, mẫu hậu cũng ngóng trông, Trẫm xem mấy nhà...." ho khan tiếng, "Nhưng biết đệ thích thế nào."

      Triệu Hữu Trinh mặt hơi đỏ lê: "Toàn bộ dựa vào Hoàng thượng làm chủ."

      Đây phải là làm chủ được à, Triệu Hữu Đường : "Bảo đệ đừng câu thúc, đệ thử xem có ý tưởng gì về thê tử tương lai ?"

      Triệu Hữu Trinh ngẩn người: "Ý tưởng? Cái này, thần đệ nghĩ tới."

      ở Tuy Dương mấy năm học trị thủy mà, cũng có khả năng nhìn thấy tiểu thư khuê các, phương diện này là trống rỗng.

      Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày, Tam đệ này đủ chậm chạp.

      : "Bây giờ nghĩ cũng khó, ví dụ như dung mạo phải xinh đẹp chút, phải biết cầm kỳ thư họa, còn có tính tình, ôn nhu, hoặc là người thông minh chút...."

      ngẫm ngẫm lại nghĩ đến người Phùng Liên Dung.

      Hình như mấy cái đó nàng đều đáp cạnh.

      Triệu Hữu Đường mới phát muốn tìm ưu điểm của Phùng Liên Dung hóa ra đơn giản, , hai, có!

      thể cười lên, lần tới với nàng các ưu điểm của tiểu thư khuê các xem nàng còn mặt dày được .

      Triệu Hữu Đường nghe như vậy, liền : "Vậy theo Hoàng thượng ."

      "Trẫm đó là thập toàn thập mỹ, đệ ít nhất cũng phải có mấy cái đặc biệt để ý chứ." Triệu Hữu Đường thầm nghĩ, thiên hạ nào có chuyện tốt bực đó, có tất, đó là tiên nữ, nghiêm túc , "Đệ về cẩn thận suy nghĩ ."

      Triệu Hữu Trinh gật gật đầu.

      "Hai ngày sau cho Trẫm câu trả lời thuyết phục."

      Triệu Hữu Trinh liền cáo lui.

      Lúc này Đường Quý Lễ dẫn hai tiểu hoàng môn tiến vào, nâng đống tấu chương đặt lên bàn, Triệu Hữu Đường sớm có thói quen, vươn tay lấy xuống xem.

      Nhưng tình huống hôm nay giống ngày thường, xem mấy cái liền tức giận.

      Khi lâm triều còn có mấy vị đại thần nhắc đến việc đệ tử tôn thất được thi, ám chỉ làm việc theo tổ ấn, có lỗi với tiên hoàng tiên đế. Bây giờ lại dâng tấu chương, khuyên thu hồi mệnh lệnh ban ra, là vì suy nghĩ cho tương lai Cảnh quốc.

      Triệu Hữu Đường hợp tấu chương lại, kết quả lật liền hơn mười cái, tất cả đều là ý kiến phản đối.

      ném bốp tấu chương xuống đất.

      Tuy rằng mới đăng cơ 5 năm, cũng được lĩnh giáo đầy đủ bản của mấy vị đại thần đó, khó trách năm đó tiên đế lập Thái tử cũng phải xem ánh mắt bọn họ, là quyền hạn của bọn họ to lắm rồi.

      thời tính bổ nhiệm đệ tử tôn thất làm quan, tương lai thế nhất định trở thành cỗ thế lực mới chống lại bọn họ, vậy nên nóng nảy? ra chỉ ít tôn thất nào có thể lay động được toàn bộ Cảnh quốc? Đúng như vậy tiền triều cũng thể cường thịnh trăm năm.

      hơi hơi thở ra, lại xem mấy tấu chương khác.

      Lần này lại là buộc tội Hà Dịch, đến người này, có khả năng quyết đoán cao, đúng là lương tài, chỉ tiếc theo quan sát, khuyết điểm cũng nhiều hơn, vừa quá mức tự đại, nghe ý kiến người khác, thứ hai là nóng vội.

      Có phải hay phải bỏ Hà Dịch xuống.

      Cần phải tìm ai thay thế đây?

      Dương đại nhân tuổi cao, Vương đại nhân tuổi tráng niên, nhưng trong kinh thể thiếu ông, Lý đại nhân phải giảng bài, tính khí lại táo bạo, Phùng đại nhân....

      Phùng Liên Dung vị phụ thân này lại quá mức chính trực, tuy rằng có lòng đề bạt, nhưng cũng thích hợp xử lý chuyện này.

      buông bút, nhu nhu trán.

      Hai ngày sau, Triệu Hữu Trinh đến trả lời, Triệu Hữu Đường nghe , thấy mặt đỏ bừng, cũng bị kinh hách đến, chần chờ lát mới cam đoan: "Đệ yên tâm, Trẫm cho đệ thê tử tốt."

      Quay đầu liền nhịn được, khi đến Diên Kỳ cung chuyện với Phùng Liên Dung : "Nàng đoán Tam đệ muốn cưới thê tử thế nào?"

      Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ : "Tam điện hạ tính cách tốt, cũng muốn tìm người có tính cách tốt đúng ? Còn có, người đẹp hả?"

      Triệu Hữu Đường lắc đầu: "Sai rồi, sai rồi."

      "Vậy phải biết tri thư đạt lí?"

      " đúng."

      "Giúp phu dạy con?" Phùng Liên Dung lại đoán.

      Kết quả đều đúng.

      Triệu Hữu Đường thần thần bí bí : " thích làn da hơi đen chút, cảm thấy như vậy đẹp, còn muốn đầy đặn chút, tốt nhất là hơi béo."

      Đũa trong tay Phùng Liên Dung rơi xuống, Tam điện hạ vậy mà....

      Cái này cũng quá đặc biệt ?

      Triệu Hữu Đường cũng cười: Trẫm cũng nghĩ đến."

      "Nhưng Hoàng thượng chọn cho thế nào đây, Hoàng thượng sao mà biết nương nhà ai lớn lên như vậy." Phùng Liên Dung cũng thay khó xử.

      " có gì, Trẫm muốn biết, có gì thể biết đến."

      Phùng Liên Dung há to mồm: "Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn phái người từng nhà xem?"

      "Vẫn xem xét." Triệu Hữu Đường vô cùng tùy ý, "Chuyện nhà ai mà Trẫm biết?" xong ngừng chút, nhìn Phùng Liên Dung, "Ca ca nàng hôm qua về mua lòng dê quán ven đường, hình như mua nhiều lần, nhà nàng thích ăn cái này?"

      Đũa trong tay Phùng Liên Dung lại rơi xuống, nhìn Triệu Hữu Đường như nhìn thấy quỷ, cảm thấy khủng bố.

      "Đúng vậy ?" Triệu Hữu Đường truy vấn.

      Phùng Liên Dung : "Dạ, đúng vậy."

      Triệu Hữu Đường cười, vươn tay vỗ vỗ đầu nàng: "Sợ cái gì, làm việc trái với lương tâm sợ quỷ gõ cửa."

      Phùng Liên Dung run run : "Hoàng thượng đúng."

      Trong lòng vẫn suy nghĩ, lần sau cha nương đến, nàng cho bọn họ ngàn vạn đừng xấu sau lưng bọn họ.

      Thấy nàng vẻ mặt hoảng sợ, Triệu Hữu Đường thầm buồn cười.

      Chỉ là bịa mà thôi, nào có thể chuyện nhà nào cũng biết, chuyện lòng dê là do nghe lần, chuyện khác chỉ là đoán.

      Xem lá gan nàng này.

      Triệu Hữu Đường cười ăn cơm.

      Qua thời gian liền tìm cho Triệu Hữu Trinh thê tử theo ý , chính là đen, đầy đặn, là đại nữ nhi của Thông chính tư Tả tham chính Kim đại nhân. Kim đại nhân này vốn đe, nữ nhi lại giống ông, về phần dung mạo cũng kém, ngũ quan vẫn rất thanh tú, Triệu Hữu Đường cũng nghĩ tìm người xấu cho , tuy rằng cầu kỳ quái như vậy.

      và Hoàng thái hậu nương nương thương lượng hồi, hôn kỳ định vào ngày mùng sáu tháng tư, cũng để Kim gia có thời gian chuẩn bị.

      Việc của Triệu Hữu Trinh được định ra, rất nhanh liền đến tháng ba.

      Ngày hôm đó Vĩnh gia Trưởng công chúa đột nhiên vào cung, vẻ mặt giận đùng đùng, Triệu Hữu Đường hỏi, hóa ra hai nhi tử của Vĩnh gia công chúa tham gia khoa thi, chỉ là tú tài, giám khảo cư nhiên chịu, vi phạm lệ cũ đệ tử tôn thất bị cấm vào trường thi. Vĩnh Gia bị tức , khám giải khác khuyên bảo, giám khảo kia nghe, lấy thân chặn cửa.

      Vĩnh Gia thế mới vào cung.

      Triệu Hữu Đường nghe xong cũng nhíu mày: "Quan viên đó tên gì?"

      "Gọi Lưu Thạch Thanh."

      Mày càng nhíu chặt hơn.

      Chỉ vì Lưu Thạch Thanh này tác phong làm người giống y tên, cứng như đá.

      Nhưng tôn thất đệ tử có thể tham gia khoa cử là pháp lệnh chính ban bố, tuy rằng trong triều bây giờ vẫn còn quan viên đồng ý, thỉnh thoảng nhảy ra phản đối, nhưng công nhiên theo vẫn là người đầu tiên!

      Vĩnh Gia : "Hoàng thượng, Lưu Thạch Thanh này là kỳ quái, mệnh lệnh của Hoàng thượng mà cũng dám cãi lại, nếu để các quan viên khác làm theo còn ra thể thống gì?"

      Nàng thân là Trưởng công chúa cũng là lần đầu tiên chịu tức giận này!

      Triệu Hữu Đường lập tức hạ lệnh bắt Lưu Thạch Thanh lại.

      Kết quả vừa đến bắt người nghe Lưu Thạch Thanh thắt cổ tự sát, còn lưu loát viết bài sớ, chỉ trích Triệu Hữu Đường dung túng tôn thất hành hung.

      Triệu Hữu Đường thế mới biết hóa ra nhi tử Lưu Thạch Thanh bị giết!

      Lưu Thạch Thanh này chỉ có nhi tử, và Vĩnh Gia Trưởng công chúa tranh chấp xong, đến khi nhóm học trò thi xong, về nhà mới phát nhi tử vẫn chưa về, lập tức mời người giúp tìm khắp nơi, kết quả ở sông đào phát thi thể của nhi tử. Lưu Thạch Thanh cảm thấy nhất định là Vĩnh Gia Trưởng công chúa phái người giết nhi tử .

      tự nhận đấu lại hoàng thân quốc thích, dưới cơn giận dữ lấy chết minh oan!
      Last edited by a moderator: 12/5/16
      Snow, lehanh, thuyt14 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 94: Tần Quý nhân.

      Việc này ồn ào rất lớn, toàn bộ Kinh thành đều huyên náo, thậm chí kinh động đến Hoàng thái hậu, dù sao liên quan đến nữ nhi mình, êm đẹp bị chụp tội danh hành hung giết người lên đầu sao có thể được?

      Hoàng thái hậu nhanh chóng đến Càn Thanh cung.

      "Hoàng thượng, Vĩnh Gia tuyệt giết người!"

      Hoàng thái hậu vẫn luôn bình tĩnh lần này có thể tự mình đến đây, có thể thấy được việc này chấn động đến bà thế nào.

      Triệu Hữu Đường : "Trẫm cũng biết Hoàng tỷ , nhưng việc này phải ."

      "Hoàng thượng tính xử lý thế nào?"

      "Chỉ có thể tạm thời bắt giữ Hoàng tỷ."

      "Cái gì!" Hoàng thái hậu thân mình lung lay, "Vậy làm sao được? Nàng giết người, sao có thể bắt nàng được?"

      Triệu Hữu Đường biết bà thương Vĩnh Gia, khẽ thở dài cái : "Lưu Thạch mặc dù là người cứng nhắc biết biến báo, nhưng cương trực công chính, thanh liêm, ở trong dân chúng, quan viên đều có ảnh hưởng. Lần này lấy phương thức này minh oan, chiếm được mọi người đồng tình, nếu Trẫm bắt Hoàng tỷ, thể bình giận." dừng chốc lát, "Có điều xin mẫu hậu yên tâm, việc này Trẫm nhất định tra ra manh mối, trả lại trong sạch cho Hoàng tỷ!"

      Hoàng thái hậu trong lòng biết sai, nhưng cuối cùng vẫn khổ sở, nhịn được rơi lệ.

      Triệu Hữu Đường lại trấn an vài câu, tự mình đưa bà về Cảnh Nhân cung, xong rồi mới triệu Hình bộ Tả thị lang Hoàng đại nhân, Đại lý tự khanh Hồng Đại nhân đến.

      Hai người đường cũng biết xảy ra chuyện gì, chính là để bọn tra việc này.

      Cho nên khi đến Càn Thanh cung, Triệu Hữu Đường hỏi hai người đều phái người tra xét cẩn thận, ngay cả cửa thành cũng phong tỏa, phòng ngừa hung thủ ra khỏi thành.
      Last edited by a moderator: 12/5/16
      Snow, lehanh, thuyt13 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Triệu Hữu Đường ngón tay gõ xuống mặt bàn hai cái, trầm ngâm chốc lát : "Việc đứa rơi xuống nước đến rất đúng dịp, tuyệt đối phải là ngoài ý muốn, các ngươi cảm thấy thế nào?"

      Hoàng đại nhân vội : "Nhất định là vu oan giá họa!"

      "Người là ngày thường có mỗi hận cũ với Trưởng công chúa." Hồng đại nhân cũng .

      ra Triệu Hữu Đường cũng nghĩ vậy, rất hiểu Vĩnh Gia, tuy kiêu ngạo ương ngạnh nhưng cũng đến nỗi giết người. Vả lại đối phương vẫn là đứa trẻ, nhưng, người dưới tay nàng chưa chắc.

      "Người trong phủ Trưởng công chúa cũng được bỏ qua." chậm rãi câu.

      biết , người nha môn chưa chắc có lá gan thăm dò.

      Vì việc này cũng đủ phiền lòng, ở trong phòng lại mấy vòng rồi mới lại ngồi xuống xem tấu chương.

      Ngày hôm đó, Phùng Liên Dung nắm tay Triệu Thừa Mô đứng trong sân xem nho, nho này trồng năm cuối cùng cũng trưởng thành, lan kín giàn, lá xanh mượt sinh trưởng dây may, rủ xuống nhìn thích vô cùng.

      "Đây là dây nho, đợi đến tháng tám có thể dài ra chùm nho." Nàng cho Triệu Thừa Mô nghe.

      Triệu Thừa Mô gật đầu: "Nho ăn ngon."

      "Đúng vậy, chua chua ngọt ngọt, đến lúc đó mẫu phi còn có thể lấy ra ngâm rượu."

      "Rượu?" Mày Triệu Thừa Mô nhăn lại, "Rượu uống ngon."

      "Phụ thân con uống là rượu vàng nguyên chất, đương nhiên ngon. Mẫu phi ngâm chính là rượu nho, ngọt ngọt, con uống biết, biện pháp đó là nương của mẫu phi dạy."

      Triệu Thừa Mô cười: "Vâng."

      Hai người , bên ngoài lại loáng thoáng truyền đến tiếng đàn, Phùng Liên Dung hơi hơi nghiêng đầu nghe, chỉ cảm thấy tiếng đàn thanh việt êm tai, vô cùng dễ nghe, nàng đối cái này cũng tinh thông, nhưng cũng biết đây nhất định là người tài ba.

      Phùng Liên Dung khỏi tò mò, với Chung ma ma: "Ai ở bên ngoài đánh đàn vậy?"

      Chung ma ma sắc mặt trầm xuống: "Nô tì xem."

      phải tò mò, mà là tức giận.

      Phụ cận Diên Kỳ cung có cung điện nào gần đến mức đánh đàn cũng có thể truyền đến như vậy, ràng là có người cố ý, Chung ma ma lập tức gọi thêm Kim Quý Ngân Quế và bốn hoàng môn ra ngoài.

      Kết quả phát trong rừng đào ngay tại cung điện bên trái cách đó xa có quý nhân ngồi đó, mặc bộ váy áo màu xanh, dưới nèn màu hồng của hoa đào vô cùng dễ thấy.

      Chung ma ma nhíu mày, đây rốt cục là người phương nào.

      Kim Quế lên báo cho biết: "Là Tần Quý nhân."

      Chung ma ma lớn tuổi, hay theo Phùng Liên Dung ra ngoài, Kim Quế lại thường , nàng có chút ấn tượng về Tần Quý nhân, cũng bởi vì có lần Trung thu Tần Quý nhân đánh đàn xếp thứ nhất, Thái hoàng thái hậu máy người đều thưởng, đúng là đàn rất khá.

      Tần Quý nhân cũng dự đoán được có người đến, bàn tay trắng nõn dừng lại, tư thái tao nhã đứng lên.

      Chung ma ma tiến lên phía trước : "Hóa ra là Tần Quý nhân, biết vì sao ngài lại đánh đàn ở đây?"

      Tần Quý nhân thấy chính là mấy nô tì, cười cười : "Ta thích hoa đào, biết ở đây có rừng đào cho nên tới, hưng trí lên liền ngồi xuống đàn khúc."

      Chung ma ma thấy nàng đường đường chính chính, khỏi xem thường.

      Do Hoàng thượng tại độc sủng Phùng Liên Dung, Quý nhân này cũng được sủng hạnh, sợ là sốt ruột, đám có việc gì liền tiếp cận nơi này.

      Đánh đàn này phong nhã đúng là phong nhã, nhưng mục đích còn phải chỉ có ?

      Chung ma ma cười lạnh: "Ngài đánh đàn quấy nhiễu thanh tịnh của nương nương, vẫn mong Tần Quý nhân đổi vị trí."

      Tần Quý nhân sắc mặt cũng có chút khó coi, thản nhiên : " cũng phải buổi tối, sao có thể quấy nhiễu nương nương?"

      "Sao lại nhiễu, phải buổi tối cần nghỉ ngơi chắc?" Chung ma ma , "Nương nương vẫn ở cữ, thỉnh thoảng phải nghỉ tạm lát, ngươi thân là quý nhân ngay cả đạo lý này cũng hiểu à? Vẫn mong nhanh chóng rời !"

      Thấy chủ tử nhà mình bị nô tì như vậy, cung nhân Hương Nguyệt của Tần Quý nhân nhịn được, cắn răng : "Nơi này cũng phải của mình Quý phi nương nương! Chủ tử của ta đánh đàn ở đây sao? Cái gì mà nhiễu thanh tịnh chứ, cầm nghệ của chủ tử chúng ta dù là Hoàng thái hậu nương nương, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đều khen ngợi!"

      Ý là Quý phi nương nương biết thưởng thức.

      Chung ma ma giận nở nụ cười, với Tần Quý nhân: "Quý nhân dạy được nô tì, cũng đừng trách chúng ta."

      Bà hướng Kim Quế liếc mắt ra hiệu.

      Kim Quế chà chà tay, tiến lên hai bước đến trước mặt Hương Nguyệt, cái tát tai vang lên.

      Nàng đánh rất nặng, má Hương Nguyệt lộ nốt lăm ngón tay, bị đánh cho choáng váng, bụm mặt khóc lên.

      Tần Quý nhân tức đến run người, nhưng cố tình dám cãi lại, chỉ vì Chung ma ma khí thế quá mạnh, bà nô tì còn như thế, đừng là Phùng Quý phi.

      Tần Quý nhân cắn răng muốn , chỉ là vừa nhấc chân thấy Triệu Hữu Đường đến đây, nàng ta dừng lại, lập tức khóc nức nở, khóc muốn bao nhiêu bi thiết có bấy nhiêu.

      Hoàng thượng đến, tất cả mọi người lên chào.

      Triệu Hữu Đường thấy Tần Quý nhân như thế, cau mày : "Xảy ra chuyện gì?"

      Chung ma ma vừa muốn trả lời, Tần Quý nhân giành trước, quỳ mặt đất : "Hồi Hoàng thượng, là thiếp thân vô lễ trước, do thích hoa đào nên đến đây ngắm, nghĩ quấy nhiễu đến Quý phi nương nương. Ma ma cũng giáo huấn đúng, nơi này thiếp thân vốn nên đến, dù là ngang qua cũng nên, mong Hoàng thượng thứ tội."

      Giỏi cho ác nhân cáo trạng trước!

      Chung ma ma mới phát Tần quý nhân này cũng rất lợi hại đấy!
      Cũng phải, bây giờ tranh, sau này lớn tuổi càng tranh được, cũng xác thực là dùng hết sức mình để được Hoàng thượng ưu ái!

      Triệu Hữu Đường nghe xong nhìn về phía Chung ma ma.

      Chung ma ma có Phùng Liên Dung ở đằng sau cũng sợ Tần Quý nhân này, nhanh chậm : "Hồi Hoàng thượng, Tần Quý nhân chỉ ngang qua đây mà còn ngồi đây đánh đàn, nô tì đến đây xem cũng bởi là vì nghe thấy tiếng đàn truyền đến Diên Kỳ cung, nô tì nghĩ điều này ít nhiều ảnh hưởng đến nương nương nên mới bảo Tần Quý nhân rời ."

      Tần Quý nhân khóc càng thêm bi thương: "Nếu chỉ bảo thiếp thân , thiếp thân cũng do dự, tại sao còn muốn đánh Hương Nguyệt?"

      Hương Nguyệt này nghe xong, cũng khóc.

      Chung ma ma tự nhiên phải giải thích: "Hương Nguyệt này là ám phúng nương nương chúng ta nghe hiểu tiếng đàn của Quý nhân, Hoàng thượng, mong Hoàng thượng phân xử, nàng cái nô tì dám Quý phi nương nương như thế, chẳng lẽ nên đánh sao? Lại đánh đàn, sao là hôm nay đến, sao hôm qua, hôm trước đến."

      Những lời đằng sau ngoan độc, châm kiến huyết.

      Tần Quý nhân ở đây đánh đàn chính là muốn gặp được Hoàng thượng thôi.

      Tần Quý nhân nghĩ đến Chung ma ma chuyện sắc bén trực tiếp như vậy, trái tim lập tức nhảy lên thình thịch.

      Triệu Hữu Đường tức giận, phân phó xuống, trực tiếp kéo Tần Quý nhân đến chỗ ở phía Tây hoa viên giam lại, phía Tây tương đương với lãnh cung, mảnh hoang vu.

      Tần Quý nhân tuyệt đối nghĩ đến là kết quả này, sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.

      Hai cung nhân phía sau khóc thành nùi.

      Chung ma ma cũng rất là giật mình.

      ra Tần Quý nhân vận khí cũng tốt, nếu là bình thường nhất định phải kết cục này, là tâm trạng lúc này của Triệu Hữu Đường tốt, vấn đề cải cách tài chính, đệ tử tôn thất, lại thêm chuyện của Vĩnh Gia Trưởng công chúa, chuyện nào cũng thể giải quyết xong ngay, thế mới đến Diên Kỳ cung.

      Tần Quý nhân đụng đầu vào ngay đầu đao.

      Triệu Hữu Đường phân phó xong liền trước.

      Chung ma ma lúc này cũng dám nhiều, sợ mình sai chỗ nào cũng đưa đến tai họa bất ngờ, chỉ theo ở phía sau, dám phát gia bất cứ thanh gì.

      Mọi người đến Diên Kỳ cung, Phùng Liên Dung vốn muốn hỏi Chung ma ma sao lại lâu vậy, lại nghĩ rằng Triệu Hữu Đường đến đây.

      Nàng nắm tay Triệu Thừa Mô qua.

      Triệu Hữu Đường đến đây cũng xem giàn nho: "Lớn rất nhanh, năm nay Trẫm có rượu nho để uống rồi."

      Phùng Liên Dung cười : "Vừa mới cùng A Lý chuyện này đấy."

      Triệu Hữu Đường ừ tiếng, gì thêm, khoanh tay đứng im trong sân.

      Phùng Liên Dung thấy thế liền kêu Chung ma ma dắt Triệu Thừa Mô vào trong điện.

      Chuyện của Vĩnh Gia Trưởng công chúa nàng cũng biết, lúc này vốn xem tấu chương, đến đây khẳng định là vì tâm trạng tốt, bằng sớm kéo nàng thân mật thắm thiết rồi.

      Nàng nghĩ nghĩ, sai người nâng cái bàn đến, bên bày bộ trà cụ, trái phải để nệm gấm.

      Triệu Hữu Đường nhìn, hỏi: "Làm gì vậy?"

      "Uống trà." Phùng Liên Dung cười , "Thiếp thân thấy cứ ngồi bên ngoài như vậy vừa uống trà vừa phơi nắng rất thoải mái."

      Triệu Hữu Đường ngồi xuống.

      Phùng Liên Dung cũng ngồi xuống, giơ tay lên châm trà cho , rót xong rồi, chính mình cũng cầm lên chậm rãi nhấm nháp.

      Triệu Hữu Đường uống ngụm: "Là trà Vân Vụ."

      "Đúng rồi, Hoàng thượng lợi hại, thiếp thân đến bây giờ vẫn chưa phân biệt được đâu."

      "Cái này vốn uống nhiều mới có thể nhận ra, nàng bình thường chỉ thích ăn ngọt, sao phân biệt được." Triệu Hữu Đường lại uống thêm mấy ngụm, quay đầu nhìn hoa Liên Dung bên cạnh, "Đúng là mọc tốt, thời gian nữa chuyển ít đến Càn Thanh cung ."

      Phùng Liên Dung trong lòng ngọt ngào: "Được."

      Hai người lại im lặng, Phùng Liên Dung uống trà, nhìn , ngược lại thích ý.

      Triệu Hữu Đường cầm cốc trà trong tay, cả người được ánh mặt trời sưởi ấm, tâm trạng chậm rãi tốt lên, qua lát : "Vừa rồi Tần Quý nhân đánh đàn nàng cũng biết?"
      Last edited by a moderator: 12/5/16
      Snow, lehanh, thuyt12 others thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      trùng
      Last edited by a moderator: 12/5/16

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 95. Xử lí.

      Editor: Linh

      Phùng Liên Dung kinh ngạc: "Hóa ra là nàng, thiếp thân chỉ bảo Chung ma ma xem, cũng biết sao lại lâu như vậy, Hoàng thượng đến, thiếp thân còn chưa kịp hỏi nữa."

      Triệu Hữu Đường cũng biết nhất định phải do nàng phân phó.

      Chuyện như đánh người này, dù là lệnh nàng đánh nô tì chỉ sợ nàng cũng do dự nửa ngày. Người như vậy có Chung ma ma ở bên cạnh cũng coi như chuyện tốt, nếu bên cạnh toàn người mềm, cũng tốt.

      Triệu Hữu Đường thản nhiên : " bị Trẫm giam đến phía Tây rồi."

      Phía Tây là nơi thế nào Phùng Liên Dung đương nhiên biết, ở trong ấn tượng của nàng, đời trước cũng chưa từng giam bất luận người nào đến nơi đó, nhưng Tiên đế có mấy người. Tần Quý nhân này phạm vào lỗi gì mà lại bị trừng phạt nặng như thế?

      Mắt nàng hơi trợn to, trắng đen ràng, giống như cốc trà trong tay, trong suốt thấy đáy.

      Triệu Hữu Đường thầm nghĩ, nhiều năm như vậy nàng vẫn luôn thay đổi, trực tiếp lên địa vị Quý phi, tâm tình vẫn như hồi còn là Quý nhân, hề cao cao tại thượng.

      Cũng biết nên cao hứng hay là nên lo lắng.

      "Cũng phải là có nơi đánh đàn, đến đây là sai rồi." đặt cốc trà xuống.

      Chỉ vì cái này mà biếm Tần Quý nhân vào lãnh cung.

      Phùng Liên Dung chớp chớp mắt, ác đấy.

      Thấy nàng vẻ mặt này, Triệu Hữu Đường hừ lạnh tiếng: "Trẫm còn phải là vì nàng? Chỉ bông vải như nàng, mấy ngày, bên ngoài loạt người ngồi đánh đàn, cho nàng nghe đủ!"

      Phùng Liên Dung phì cười, đúng là khoa trương, nhưng nàng thành tâm thực lòng : "Đa tạ Hoàng thượng thay thiếp thân suy nghĩ."

      "Chỉ biết miệng." Triệu Hữu Đường giơ tay chỉ chỉ lỗ tai.

      Phùng Liên Dung lại cười, bảo Kim Quế lấy muôi lấy lỗ tai.

      "Ở đây ạ?" Nàng hỏi rồi chuyển nệm gấm qua.

      Triệu Hữu Đường ừ tiếng, nghiêng người nằm xuống, đầu đặt lên đùi Phùng Liên Dung, cũng quan tâm nệm gấm bên dưới đủ to, hai cái chân dài có chỗ đặt, long bào quét hết xuống đất.

      Phùng Liên Dung gì.

      lúc này khác hai đứa con trai nàng là mấy.

      Nàng đưa tay sờ sờ mặt , ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt , gần như có loại cảm giác trong suốt, giờ khắc này, nàng xem như có thể nhìn thấy tất cả mỏi mệt của .

      có lẽ là mệt mỏi.

      Hoàng đế dễ làm.

      Phùng Liên Dung đau lòng thở dài, lấy lỗ tai cho .

      Kết quả chưa được bao lâu ngủ, dưới ánh mặt trời ấm áp, đùi nàng.

      Mọi người xa xa nhìn thấy đều ngầm líu lưỡi.

      Loại cảnh tượng này ai có thể dễ dàng nhìn thấy?

      Phùng Liên Dung cũng dám động sợ đánh thức , tuy rằng dáng ngồi như vậy hơi mệt, nhưng ngủ như vậy, nàng ngồi xem, cho dù là cả đời, chính mình ngồi thành tảng đá nàng cũng cam tâm tình nguyện.

      Lâu sau Triệu Hữu Đường tỉnh, nàng cảm giác mình biến thành đá, động cũng động được.

      Triệu Hữu Đường đứng lên, chạm vào nàng nàng liền kêu 'a a a', cả người đều đau nhức vô cùng.

      Chung ma ma vội : "Ngồi lâu quá."

      Triệu Hữu Đường môi dưới giật giật.

      Nàng quả nhiên là dại cái gì cũng làm được, ngủ đến tối nàng làm sao giờ?

      Phùng cúi người ôm Phùng Liên Dung về trong phòng.

      Chân chua xót vậy tự nhiên là phải xoa bóp nhiều, mọi người chỉ nghe thấy bên trong truyền ra từng đợt tiếng kêu thảm thiết, Triệu Thừa Mô cũng bị dọa sợ liên tục hỏi có phải mẫu phi bị bệnh hay .

      Chung ma ma nhanh chóng dỗ ra bên ngoài.

      Chung ma ma có kinh nghiệm, Phùng Liên Dung ra tháng, hai người đùa như vậy còn cần sao, nhất định là phải lâu nữa mới ra.

      Lại chuyện của Tần Quý nhân truyền đến Khôn Ninh cung.

      Lý ma ma : "Cũng là do bản thân Tần Quý nhân này sai, đánh đàn sao cứ phải qua bên kia, đó chính là sát vách Diên Kỳ cung, cũng khó trách Hoàng thượng tức giận.

      Phương Yên cười lạnh: "Quả đúng là đồ ngu! Có điều Hoàng thượng cũng quá dung túng Phùng Quý phi, dù có tồn tâm tư sao? Cũng là phi tần của , cần gì làm quả phụ người khác."

      Lý ma ma im lặng.

      Phương Yên lại khoát tay: "Bản cung cũng lười cứu nàng."

      Lý ma ma nhanh chóng : "Nương nương đương nhiên cần quan tâm nàng, giờ việc của Vĩnh Gia công chúa, Hoàng thượng tức giận, nương nương thể vì quý nhân mà tranh luận với Hoàng thượng."

      Phương Yên thở dài, muốn nàng và Vĩnh Gia cũng coi như tốt, vị Đại tỷ này thường xuyên thay nàng chuyện, nàng suy nghĩ chút : "Vĩnh Gia trong lao, cũng biết thế nào rồi."

      "Tự nhiên là để nàng bị khổ, Hoàng thượng cũng vì bình ổn phẫn nộ của dân chúng, người nào biết Trưởng công chúa nhất định giết người." Lý ma ma , "Chỉ là sợ hai đứa nhớ mẫu thân."

      Phương Yên : "Vậy cũng đúng,'" nàng dừng chút, " bằng ta đến chỗ mẫu hậu chuyến, hỏi mẫu hậu xem có cần đón bọn họ vào trong cung ?"

      Lý ma ma cũng đồng ý.

      Phương Yên đến Cảnh Nhân cung, trấn an Hoàng thái hậu mấy câu rồi mục đích đến.

      Hoàng thái hậu lo lắng Vĩnh Gia, tự nhiên cũng lo hai đứa cháu, nghe tra án đều tra vào trong phủ công chúa, lập tức đồng ý, Phương Yên liền phái người đón Chu Ngạn Chân và Chu NGạn Văn vào trong cung.

      Triệu Hữu Đường biết việc cũng phản đối.

      tại tra được chút manh mối, nghe bẩm báo xong, hồi lâu gì, qua lát mới : "Hình bộ, Đại lý tự, Đô sát viện, Thuận thiên phủ, nhằm vào toàn bộ đệ tử tôn thất trong Kinh, lục ra tất cả các án chìm trong mấy năm vừa rồi ra!"

      Hóa ra mấy năm nay đệ tử tôn thất ỷ vào thân phận làm biết bao nhiêu chuyện xấu, dù phải chính mình làm nô bộc bên dưới cũng thành . Nhóm quan viên cũng nguyện ý bao che, cho nên làm ra rất nhiều án oan, cũng chồng chất ít oán khí, trong đó đương nhiên tàng rất nhiều hung thủ có cừu oán với đệ tử tôn thất.

      Lần này chính là đại trận thế, từ phủ Vĩnh Gia công chúa mở rộng đến phủ đệ hoàng thân quốc thích các triều đại.

      Triệu Hữu Đường sợ xảy ra chuyện may nên phái thêm cấm quân Cẩm y vệ, ban ngày ban đêm tuần tra.

      Án kiện lần này liên quan đến biết bao nhiêu người, nhất thời dân tâm trong Kinh hoảng sợ. Dương đại nhân, Vương đại nhân vội vàng vào triều yết kiến.

      "Cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ xảy ra đại loạn, mong Hoàng thượng cân nhắc lại?"

      Triệu Hữu Đường nhíu mày: "Trẫm muốn trọng dụng đệ tử tôn thất các ngươi chịu, Trẫm muốn thanh toán đệ tử tôn thất các ngươi cũng chịu? Rốt cuộc là vì sao?"

      Hai vị đại nhân hai mặt nhìn nhau.

      Triệu Hữu Đường : "Trẫm biết đệ tử tôn thất thể tham gia chính , cả ngày có việc làm, lại do thân phận đặc thù, nguy hại dân chúng, xưng bá phương cũng tránh được. Lần này xử lí xong, Trẫm tu sửa pháp lệnh liên quan đến tôn thất, nghiêm lệnh bọn họ chấp hành, tương lai vài triều làm quan cũng giống các ngươi!"

      Dương đại nhân kinh hãi: "Hóa ra Hoàng thượng sớm có chủ ý!"

      Triệu Hữu Đường thản nhiên : "Cho nên các ngươi đừng tiếp tục nữa, việc này xử lí xong càng sớm càng tốt, việc nổi liền tuyệt đối có khả năng kết thúc qua loa."

      Dương đại nhân và Vương đại nhân chỉ phải lui ra.

      Đến tháng tư, đệ tử tôn thất bị định tội có trăm người, trong đó tội lớn có 27 người, lúc này bị xử trảm, rất nhiều án oan có thể giải tội, dân chúng hoan hô vạn tuế.

      Vĩnh Gia Trưởng công chúa cũng được thả ra, chỉ vì người giết người đằng sau màn chỉ muốn đáp án, chính là người bị hại án oan, chỉ tiếc nhiều lần kiện lên được nha môn nhận mới nghĩ đến hạ sách này, thắng được mọi người chú mục.

      tại Triệu Hữu Đường làm thất vọng, lên nha môn tự thú, lấy chết tạ tội.

      Vì thế, nha môn lại có đám quan viên bị tước mũ quan.

      Đến hôm nay việc này mới tính có cái kết.

      Triệu Hữu Đường ngựa dừng vó, lại để Hình bộ định ra pháp lệnh mới dành cho tôn thất, chiêu cáo thiên hạ, chỉ Kinh thành mà toàn bộ đệ tử tôn thất Cảnh quốc đều tuân theo pháp lệnh mới này.

      Tệ nạn đệ tử tôn thất nguy hại thiên hạ cuối cùng có thể sáng tỏ.

      Sau khi xong chuyện này, Triệu Hữu Đường cuối cùng cũng có thể thoải mái nghỉ ngơi.

      Ngày hôm đó triệu hai người đệ đệ đến, muốn bãi săn săn thú, Triệu Hữu Trinh và Triệu Hữu Ngô tự nhiên cao hứng, Triệu Hữu Ngô cười : "Đúng là lâu rồi chưa , biết tiễn pháp còn chuẩn ?"

      "Thử lần biết." Triệu Hữu Đường cười, vỗ vỗ bả vai , "Cây cung đó Trẫm còn giữ, đệ cần ?"

      Năm đó do Hồ quý phi, Triệu Hữu Trinh dám nhận cung tiễn của , tại giống với, sớm nghĩ thông, cười : "Đa tạ Hoàng thượng."

      Triệu Hữu Đường liền kêu Đường Quý Lễ lấy cung tiễn, lại bảo bọn họ chuẩn bị đồ.

      Hai người rồi, Triệu Hữu Đường đầu tiên là đến Khôn Ninh cung.

      "Trẫm muốn bãi săn, mang Thừa Dục xem ngựa." với Phương Yên.

      Phương Yên sửng sốt: " bãi săn? Vậy phải là nơi săn thú à, Thừa Dục có thể sao? còn mà."

      "Đương nhiên là gặp được hổ báo, nàng yên tâm." Triệu Hữu Đường , "Tiểu Dương và A Lý cũng ."

      Phương Yên bĩu môi, quả nhiên là đến đau cũng các được nhóm kia. Nàng thầm nghĩ, nếu hai đứa kia cũng , vậy bên nàng cũng thể kéo xuống, lập tức lại dặn này dặn kia mới bằng lòng cho Triệu Thừa Dục .

      Triệu Hữu Đường liền mang theo Triệu Thừa Dục .

      Triệu Thừa Dục rất hưng phấn, đường hỏi cái này cái kia.

      Triệu Hữu Đường giao cho Đường Quý Lễ, lại đến Diên Kỳ cung.

      sớm đồng ý với hai đứa con này, lúc này tự nhiên là phải đón tụi nó.

      Hai đứa biết sắp bãi săn liền hào hứng, Triệu Hữu Đường nhìn Phùng Liên Dung cái, "Nàng vui, ngẩn người gì vậy?"

      Phùng Liê Dung mở to hai mắt: " dẫn thiếp thân ?"

      "Trẫm còn có thể gạt nàng?" Triệu Hữu Đường nhìn ra đằng sau, tiểu hoàng môn lập tức dâng bộ quần áo lên, "Cầm thay , cũng biết vừa , mới sai người mua."

      Phùng Liên Dung khó hiểu, sao còn đưa quần áo cho nàng.

      Nàng nhận lấy vào thay thấy hóa ra là quần áo cưỡi ngựa, áo lót màu trắng, bên ngoài màu đỏ, thêu đồ án hạc bay, bên dưới còn đôi giày da hươu, nhìn thập phần tinh xảo, chắc là mua ở cửa hàng thêu nhà ai trong Kinh.

      "Chung ma ma, ngươi đẹp ?" Nàng hỏi.

      Chung ma ma cười : "Hoàng thượng đưa cái gì mà tốt, nương nương còn hỏi nô tì, lần này cao hứng lắm đúng ?"

      Phùng Liên Dung cười hì hì, đương nhiên là cao hứng muốn chết.

      Nàng nhanh chóng thay.

      Chung ma ma lại bảo Châu Lan đến buộc tóc cho nàng, đến bãi săn thể làm búi tóc phức tạp, chỉ sơ cái loa đơn, bên cài cây trâm bạch ngọc là được.

      lỗ tai đeo cho nàng đôi trân châu trắng, đường sáng lên, tôn lên vành tai xinh xắn của nàng.

      Trang điêm như vậy xong Phùng Liên Dung từ bên trong ra.

      Triệu Hữu Đường vừa thấy, ánh mắt tỏa sáng.

      Hóa ra nàng mặc bộ quần áo này lại xảy ra biến hóa lớn như thế, biến hóa này làm cảm thấy mới mẻ, như là loại lạc thú chưa từng có qua.

      Xem ra sau này phải bảo nàng mặc thêm mấy kiểu khác.

      Phùng Liên Dung thấy nhìn mình chằm chằm, mỉm cười : "Hoàng thượng, đẹp ?"
      Last edited by a moderator: 12/5/16
      lehanh, thuyt, Phong Vũ Yên12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :