1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 88. kiện cá mặn (2)

      Editor: Linh

      Thấy Chung ma ma vẻ mặt kỳ quái, Phùng Liên Dung hỏi: "Sao vậy?"

      Lúc này Chung ma ma chỉ có thể thành trả lời: "Cá muối mất rồi, có điều nương nương đừng nóng vội, bọn Hoàng Ích Tam đều tìm chung quanh rồi."

      Phùng Liên Dung hả tiếng, vội la lên: "Cá muối còn có người trộm hả?"

      "Đương nhiên, cá đó rất thơm mà." Chung ma ma trái lương tâm , "Có điều nhiều như vậy, người khác trộm cũng ăn hết, khẳng định là có thể tìm thấy."

      "Có phải là do mèo ăn ?" Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ , "Trước kia khi còn ở nhà, treo bên ngoài cũng sợ bị mèo ăn, cho nên đều treo lên rất cao."

      "Bọn họ treo rất cao mà, mèo con làm sao với tới được, hơn nữa, trong cung cũng có mèo, dù là có, sợ quấy nhiễu đến nhóm nương nương cũng bị bắt ."

      Phùng Liên dung cắn môi, tính khí nàng vẫn luôn rất tốt, nhưng cũng nhịn được tức giận: "Đó là bà ngoại ta tự tay làm, rốt cuộc là ai trộm, vốn hôm nay còn muốn mời......" Sắc mặt nàng biến đổi, "Buổi tối Hoàng thượng đến phải làm sao bây giờ?"

      Chung ma ma nghĩ, Hoàng thượng ăn thôi, dù thế nào cũng trách tội lên người Phùng Liên Dung, chỉ là mấy người bên ngoài thảm. Đồ treo trong cung còn bị mất, ái phát , đây là chuyện làm tốt chừng bị ăn hèo!

      Chung ma ma : "Cứ tìm tiếp ."

      Phùng Liên Dung rất nghiêm túc: "Bảo bọn họ phải tìm cho kỹ vào."

      Chủ tử lại lên tiếng, mấy người Hoàng Ích Tam vì an nguy của bản thân, tại càng thêm nghĩ cách, vắt hết óc, hận mũi mình thể biến thành mũi chó, như vậy vừa ngửi là có thể phát , thậm chí còn nhờ Cẩm y vệ quen biết nhìn chung quanh xem có manh mối gì .

      Động tĩnh bên này của bọn họ được tính là , rất nhanh liền truyền tới Khôn Ninh cung.

      Phương Yên hỏi Tri Xuân: " là vì mấy con cá muối ầm ĩ đến gà bay chó sủa?"

      Tri Xuân : "Hồi nương nương, đúng vậy, đều đoán xem có phải mèo ở đâu chạy đến, có mấy người bắt mèo, còn có người ngày bình thường kết thù, rằng hình như thấy ai đó ăn cá muối này rồi, có hương vị đó, cũng có Cẩm y vệ nhìn giúp, là người trộm , mèo con có bản lĩnh đó."

      Phương Yên giận dữ, vỗ bàn : "Cũng chỉ là mấy con cá mặn mà đáng giá phí nhiều công sức như vậy? Phùng Quý phi này coi mình là cái gì, muốn toàn bộ người trong cung vì việc như vậy mà quay xung quanh nàng!"

      Nàng phài người mời thái giám Đề đốc của Ti lễ giám đến.

      Lý ma ma cũng khuyên.

      Những hoàng môn đó đúng là có chút khó hiểu, phải cho bọn họ chịu chút giáo huấn mới được.

      Kết quả đến buổi trưa, nội cung giám, thần cung giám, đô tri giám, chung cổ tư, tửu thố diện cục, phòng ăn, cao cao thấp thấp chừng ba mươi người đều bị trách phạt, chỉ bị phạt quỳ, nặng chút đều bị đánh hèo.

      Mấy người Hoàng Ích Tam do là người của Diên Kỳ cung, tìm đồ bị mất là bổn phận của bọn họ, bị liên lụy, nhưngx người khác muốn sáp tay vào, gần như ai may mắn thoát khỏi.

      Đại Lý lau mồ hôi trán, với Hoàng Ích Tam: "Lần này chúng ta hại chết người rồi! người đồng hương của ta cũng bị đánh, vốn ta chỉ muốn để xem phụ cận phòng ăn có mèo , làm ổ ở đâu, aiz, đây phải là bị ta liên lụy rồi."

      Hoàng Ích Tam cười lạnh : "Đây cũng phải chuyện người quản được, chỉ là vì giết gà dọa khỉ thôi."

      Đại Lý nghĩ lại liền hiểu ý , thở dài.

      "Nhưng tìm thấy cá muối phải làm sao bây giờ?"

      Hoàng Ích Tam cũng tuyệt vọng, cắn răng cái : "Còn có thể làm sao, chỉ có thể trông cậy vào người đánh hèo tay chân chút, đến mức đánh chúng ta thành tàn phế.

      Mấy người hoàng môn nghe được, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Đây thua gì sét đánh giữa trời quang, vốn bọn họ ở Diên Kỳ cung thoải mái biết bao nhiêu lần, đâu người khác cũng đều mặt cười chào đón, chủ tử lại dễ hầu hạ, lần này chỉ vì mấy con cá muối, gặp phải họa to ngập đầu.

      Khi mấy người trở lại Diên Kỳ cung, chân cũng mềm nhũn.

      Trong Càn Thanh cung, Triệu Hữu Đường nghe Nghiêm Chính chuyện này.

      Nghiêm Chính : "Ồn ào rất lớn, nhiều giám cục đều bị kinh động đến."

      "Bọn họ tra ra được?"

      Nghiêm Chính nghĩ, đều bị hủy thi diệt tích, có thể tra ra được nữa? lại là cao thủ đệ nhất, nhịn được trộm liếc xéo Triệu Hữu Đường.

      theo Triệu Hữu Đường cũng có hơn mười năm, hiểu mười phần, nhưng cũng hiểu được đại khái tâm tư , nhưng lần này, hiểu.

      Đường đường là Hoàng đế, muốn trộm cá muối, lại phải là vì ăn.

      Ánh mắt này của cho thấy ràng là thích, thích ngươi đừng ăn, còn cho Phùng quý phi ăn, tổn hại người lợi mình, đây là vì sao chứ?

      Dù sao Nghiêm Chính có đập vỡ đầu cũng hiểu.

      Lúc này Triệu Hữu Đường lại hỏi: "Là Trương Bản phụ trách?"

      "Vâng." Nghiêm Chính trả lời.

      Khóe miệng Triệu Hữu Đường hơi kéo.

      Vì mấy con cá mặn, trong cung cũng có thể gây ra hồi trò hay, đại khái là do Phùng Liên Dung hề biết gì hết, với tính tình đó của nàng, bên ngoài đấu thế nào, người bên dưới nghĩ thế nào nàng cũng phát .

      Người như vậy, có đôi khi ngẫm lại, làm sao có thể sinh tồn ở trong cung? Nếu , cũng biết bị người bắt nạt thế nào?

      đứng dậy Diên Kỳ cung.

      Phùng Liên Dung sốt ruột, nhóm hoàng môn đều tìm thấy cá muối, nếu Triệu Hữu Đường đến đây, nàng lấy cái gì cho ăn đây. Hôm qua còn cam đoan ăn ngon, bây giờ ngay cả bóng con cá cũng thấy!

      Phải báo cáo kết quả công tác thế nào đây?

      Nàng ở trong phòng tới lui, Ngân Quế từ bên ngoài vào Hoàng thượng đến.

      Phùng Liên Dung trái tim nhảy dựng.

      Triệu Hữu Đường tiến vào thấy nàng vẻ mặt muốn cười mà cười nổi.

      ngược lại cảm thấy vui vẻ, trước gì, chỉ kêu hai đứa qua, mỗi tay ôm đứa, hỏi xem hôm nay học cái gì, Triệu Thừa Diễn : " học, hôm nay mẫu phi dạy, chỉ để con tự viết chữ."

      Cả ngày nay Phùng Liên Dung đều suy nghĩ chuyện cá muối, còn đâu ra tâm trạng làm việc khác.

      Triệu Hữu Đường ngẩng đầu nhìn nàng.

      Phùng Liên Dung cho tay lên miệng cắn cắn: "Là để con ôn cũ biết mới."

      Viết hai chữ còn có thể ôn cũ biết mới, đây là lấy cớ, cười : "Sang năm mời giảng quan giảng bài cho Tiểu Dương, tuổi này có thể nghe được rồi."

      Phùng Liên Dung sửng sốt: "Sớm vậy?"

      "Sớm cái gì, Trẫm bằng này cũng nghe lớp rồi."

      Phùng Liên Dung à tiếng, lại cười: "Vậy vừa vặn cùng Tứ điện hạ cùng nhau nghe giảng được."

      "Hữu Ngô học hơn, con nghe sao hiểu, đến lúc đó để con và Thừa Dục học, nếu A Lý có thể nghe hiểu, cũng cùng ."

      Phùng Liên Dung cũng có chút luyến tiếc, vậy sang năm hai con cùng , chỗ này của nàng liền vắng vẻ.

      Nàng biết Triệu Hữu Đường trước kia nghe giảng bài, sớm tinh mơ ra ngoài, chạng vạng mới về.

      Triệu Hữu Đường thấy nàng như vậy, vốn muốn đợi Triệu Thừa Diễn đến bảy tuổi phải chuyển ra ngoài, lúc này lại nuốt trở lại, vẫn là chờ đến sang năm rồi lại với nàng.

      xong chuyện của con, mắt thấy sắc trời còn sớm sắp đến giờ ăn cơm, Phùng Liên Dung thấy Triệu Hữu Đường có ý muốn , chỉ đành kiên trì : "Hoàng thượng, ăn được cá muối."

      Giọng điệu buồn bã bất đắc dĩ, giống như mất cái gì đó rất quan trọng.

      Triệu Hữu Đường khóe miệng hơi mím: "Vậy phải là nàng nuốt lời à? dám mời Trẫm ăn."

      Phùng Liên Dung nhận lỗi: "Là thiếp thân vô dụng, coi kỹ cá muối, sớm biết vậy thiếp thân treo ngay trong nhà, tối qua còn nghĩ có thể làm được mấy món...."

      Nghiêm Chính ở đằng sau nghe, đưa mắt nhìn về phía đầu sỏ gây nên.

      Đầu sỏ gây nên rất lạnh nhạt, hôm qua tức giận xuống mới sai người lấy cá muối của Phùng Liên Dung, cho nàng được ăn, cũng mất hứng, cho nên giọng điệu thản nhiên : "Chỉ là cá muối, thôi."

      Cái đó hương vị cũng khó ngửi, muốn ăn chút nào, nhìn giống như bị mốc, lúc ấy sao lại bị hấp dẫn đến, cẩn thận nhìn kỹ?

      Kiểm tra xem người làm việc như thế nào?

      Nhưng Phùng Liên Dung vẫn còn khổ sở: "Thiếp thân được ăn thôi, chỉ là Hoàng thượng được nếm thử, thiếp thân nghĩ bình thường Hoàng thượng cũng được ăn đến cái này. Cá muối này thể so với người bình thường làm, bà ngoại làm rất tuyệt đấy, hương vị dễ ngửi, nhưng ăn vào miệng hề kém đồ ăn trong cung, nhưng bây giờ mất rồi."

      Triệu Hữu Đường giật mình, hỏi: "Là do Trẫm được ăn nàng mới buồn như vậy?"

      "Vâng ạ, thiếp thân ở nhà ăn hoài, có sao đâu." Nàng tuy là vì lung lạc , nhưng cũng là tình muốn cho nếm thử món nàng thích.

      Đó là bà ngoại làm được, ý nghĩa bất đồng.

      Triệu Hữu Đường im lặng.

      Nghiêm Chính thầm nghĩ, đây là nâng tảng đá đập chân mình, bây giờ cho dù có lấy được ra, cái muối này cũng thể ăn.

      Qua lát, Triệu Hữu Đường : "Trẫm sai người đến nhà bà ngoại nàng lấy ít."

      Phùng Liên Dung kinh hỉ: " ạ?"

      "Cũng phải chuyện to tát gì.:

      Phùng Liên Dung cuối cùng cao hứng: "Vậy thiếp thân vẫn có thể mời Hoàng thượng ăn rồi."

      "Đấy được xem như là nàng mời?" Triệu Hữu Đường nhíu mày, "Cá là Trẫm phái người lấy, thế nào cũng là Trẫm mời nàng ăn chứ, nàng ra sức gì chứ?"

      Phùng Liên Dung: .....

      Đó là bà ngoại của thiếp mà! Nàng có ra sức chứ!

      Nhưng có đôi khi ở trước mặt nàng chẳng lý gì cả.

      Phùng Liên Dung khuất phục: "Là Hoàng thượng mời."

      Triệu Hữu Đường còn uy hiếp nàng: "Đến lúc đó nếu ăn ngon, Trẫm thích, nàng cũng chờ bị phạt ."

      Phùng Liên Dung: .....

      Vậy ngài có thể ăn mà, ai ép ngài đâu.

      Nhưng nàng dám .

      Triệu Hữu Đường xong lại thoải mái, đứng dậy ra ngoài, tập trung tất cả hoàng môn hộ vệ vào trong sân.

      Tất cả mọi người sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, biết khẳng định là chuyện cá muối bị lộ, mông mình lại sắp gặp hạn rồi.

      Quả nhiên Triệu Hữu Đường do dự, lập tức lệnh cho Nghiêm Chính xử từng người , mỗi người đánh mười hèo, hèo này tính nặng, nhưng cũng đủ để cảnh tỉnh bọn họ.

      tuy là phái cao thủ, nhưng có thể lấy được cá muối, cũng phải chuyện tốt!

      Có thể thấy được trong viện này phòng bị cũng nghiêm mật.

      Có điều Phùng Liên Dung đối ai đều là thái độ ôn nhu, bọn họ biết lợi hại là bình thường, người thích bắt nạt kẻ yếu, hơn nữa trong bọn họ khẳng định có người ỷ vào sủng ái của Phùng Liên Dung, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tâm tư.

      Cho nên trước mắt hai đứa còn , sau này lớn hơn chút nữa trong cung này nhất định sinh ra ít chuyện.

      Nhưng chuyện tương lai ai cũng có thể quan tâm, chỉ riêng cần nhóm hoàng môn cung nhân này quan tâm đến!

      Triệu Hữu Đường nghe tiếng gậy rơi xuống, mặt hơi trầm, khi trở về thản nhiên : "Trương Bản này tuổi cũng còn , sáng mai ngươi thay nhận chức Đề đốc."

      Nghiêm Chính vui mừng quá đỗi, phịch tiếng quỳ gối xuống đất.
      Last edited: 9/3/16
      Snow, lehanh, thuyt13 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 89. Nữ nhi.

      Editor: Linh

      Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư Cửa thành bị cháy, tai họa lây cả cá.

      ra Trương Bản làm sai chuyện gì, cũng chỉ là nghe lệnh của Phương Yên phạt những người đó mà thôi, kết quả lại bị mất chức, Nghiêm Chính lên thay.

      đến Nghiêm Chính, được xem là hoàng môn thân tín nhất của Hoàng đế, hơn nữa từ sau khi Triệu Hữu Đường đăng cơ, phẩm cấp của vẫn luôn được thăng, giờ làm Đề đốc tuy coi là cái gì, nhưng vấn đề là thời cơ đúng.

      Cho nên Phương Yên cũng giận muốn chết.

      Nàng đánh những người đó là vì muốn đè khí thế của Phùng Liên Dung xuống, cũng để đám cung nhân hoàng môn đó hiểu , hướng về phía Phùng Liên Dung có chỗ tốt gì, kết quả bản thân mình bị mất mặt.

      Lý ma ma thấy nàng đập vỡ hai cái bình hoa, lập tức : “Hoàng thượng cũng đánh người bên Quý phi nương nương.”

      “Còn phải là vì cá muối sao?” Phương Yên cả giận , “Bằng đánh bọn họ chắc?”

      Lý ma ma : “Vậy cũng cần phải ai cũng đánh, cũng là bởi vì bọn họ làm lớn chuyện này lên, bản thân tự tìm là được, liên lụy nhiều như vậy, Hoàng thượng vậy xem như là trừng phạt rồi.”

      Phương Yên cắn cắn môi: “Nhưng Phùng Quý phi còn phải là lông tóc vô thương à?”

      Lý ma ma thở dài, ôn nhu : "Nương nương, hôm nay xảy ra chuyện này, có thể thấy được Hoàng thượng cũng thích nương nương lập uy như thế, cũng là lỗi của nô ti khuyên nương nương. a Diên Kỳ cung đó, cung nhân hoàng môn càng ra thể thống gì mới tốt, phải sao? Nương nương cần gì phải quan, nếu là vì chỉnh đốn, cần dính dáng gì đến Phùng quý phi."

      Lời này Phương Yên nghe hiểu.

      Trong cung này nô tì làm việc tốt, nàng có thể quản nhưng thể là bởi vì Phùng quý phi nàng mới quảm, cái này tỏ vẻ tâm tư nàng quá nặng.

      Phương Yên cười lạnh, nàng mới làm sai chút ít Triệu Hữu Đường bới móc, đối Phùng Liên Dung kia từng như thế? Nàng ta biết những gì, trừ biết hầu hạ người, sinh hai đứa con trai, nàng ta có chỗ nào đáng giá để người khác khen ngợi?

      Nàng càng nghĩ càng thấy tức.

      Lý ma ma chỉ lại phải khuyên nàng.

      Lại Triệu Hữu Đường phái người đến nhà bà ngoại của Phùng Liên Dung lấy chút cá muối ề, cũng là mấy con cuối cùng. thời tiết ấm, tốt để lâu, đến muộn kém chút có.

      Lần này Phùng Liên Dung được cá muối, dám treo bên ngoài, cá mặn biến mất kỳ lạ để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng trong nàng, chỉ dám treo trong phòng, hai bên cửa sổ mở ra cũng coi như thông gió, nàng đầu tiên là cầm hai con đến cho ngự trù làm.

      Ngự trù 18 ban võ nghệ tinh thông, biết, chỉ là khi nhìn thấ bộ dáng của cá muối cũng có chút ăn tiêu, chờ xử lý qua rồi mới dám xuống tay.

      Buổi tối con cho vào rán, con cho vào làm món cá muối hấp nạm bò. Triệu Hữu Đường đúng hẹn đến nơi, Phùng Liên Dung như hiến vật quý muốn gắp cho ăn.

      Nhưng Triệu Hữu Đường vẫn nhớ bộ dáng của cá muối, vẫn có chút ghét bỏ : "Chút nữa ăn."

      Phùng Liên Dung bĩu môi, tự mình ăn trước, ăn miếng, mặt cười tươi như hoa, nàng đối cái ăn quá kén chọn, rồi hỏi Triệu Thừa Diễn: "Món này ăn ngon ?"

      Triệu Thừa Diễn liên tục gật đầu: "Ngon ạ, trước đây chưa từng được ăn."

      Triệu Hữu Đường lại nhìn Triệu Thừa Mô.

      Triệu Thừa Mô cũng gật đầu.

      Nếu con trai ngon, Triệu Hữu Đường liền xuống tay.

      Cá muối này, hương vị có chút kỳ quái, cho dù là ngự trù làm cũng vẫn còn lại chút mùi, nhưng thấy mùi tanh, thịt vào trong miệng có loại....

      tỉ mỉ nhấm nháp, bỗng nở nụ cười.

      Đây có lẽ là hương vị của gia đình bình thường, mộc mạc, thậm chí là khô ráp, lại làm người ta cảm thấy an tâm.

      giương mắt nhìn Phùng Liên Dung.

      Nàng ăn, nhìn , trong mắt có tia sáng thích thú, hỏi: "Hoàng thượng, ăn ngon ?"

      cười : "Tạm được."

      Tạm được chắc là xem như tệ, Phùng Liên Dung cũng đủ thỏa mãn.

      Dù sao là Hoàng đế mà, có mĩ vị nào mà chưa nếm qua, ăn chính là cá muối trong nhà nàng, có thể ăn hết chuyện rất khó.

      Nàng nghĩ, con mắt đột nhiên có chút ướt át.

      Giả sử phải Hoàng thượng tốt biết bao? Nếu chính là tướng công của nàng, là con rể của Phùng gia bọn họ, ở trong căn nhà đơn sơ, dưới ánh nến mờ mờ, cùng , cùng đứa , ăn thức ăn đơn giản.

      là tốt biết bao?

      Đây mới là cuộc sống nàng mong đợi.

      Nhưng rất nhanh nàng bị suy nghĩ của chính mình dọa phát hoảng.

      nghĩ cái gì vậy?

      Đời này nàng cuối cùng vẫn vào cung, sủng ái, sinh con cho , có gì tốt hơn cái này, Phùng Liên Dung thở phù hơi, cầm đũa lên.

      Đến tháng 3, Hà Dịch vào Kinh, Triệu Hữu Đường triệu kiến nhiều lần, dần dần lập ra mấy điều lệ. Đầu tiên là trưng thu thuế lương từ dân chúng, cần lại trực tiếp thu lương thực, mà là đổi thành số bạc tương đương, như vậy liền giải quyết được vấn đề kho lương Kinh thành nhiều quá thành họa. Hai là thanh tra đất đai, ba là cắt giảm người thừa, bốn là vấn đề tôn thất Hoàng thất.

      Vì để cho mấy vấn đề này được lưu thông, sớm về muộn.

      Ngày hôm đó vừa mới lâm triều trở về, Đường Quý Lương vẻ mặt tươi cười báo cho biết: "Hoàng thượng, Quý phi nương nương có thai."

      Triệu Hữu Đường lập tức cười rộ lên.

      đúng là chịu thua kém, lại mang thai đứa!

      Hai rời chân đến Diên Kỳ cung.

      Phùng Liên Dung vừa được Chung ma ma đỡ đến ghế quý phi, nhìn thấy liền đứng lên.

      "Ngồi ."

      Phùng Liên Dung nghe lời, nhìn ngồi xuống ghế, thuận thế liền tựa người vào trong lòng , cười hì hì hỏi: "Hoàng thượng, ngài đoán con là nam hay nữ?"

      Mấy đáp án trước đều là biết, nàng biết, lần này ngược lại.

      Có điều Triệu Hữu Đường hề cảm thấy khó: "Là nữ nhi."

      vừa nghĩ liền đoán được, Phùng Liên Dug cảm thấy chơi vui: "Hoàng thượng làm sao mà biết được?"

      "Nhìn mặt nàng là biết, nếu ủ rũ khẳng định là nam."

      Nàng chính là dấu được chuyện gì.

      Phùng Liên Dung cười : "Vậy cũng đúng, vốn Kim thái y chịu , ta nếu lát nữa ta hỏi Hoàng thượng cũng vậy thôi, Kim thái y có thể là nữ nhi. Cái gì mà có thể chứ, chín phần là đúng rồi."

      Nàng đặc biệt cao hứng, lần trước muốn nữ nhi, cuối cùng cũng được như nguyện.

      Triệu Hữu Đường : "Vậy nàng càng phải dưỡng thai tốt, dạo này Trẫm bận, rảnh quan tâm nàng, nàng nghĩ muốn cái gì sai người đến với Nghiêm Chính."

      tại Nghiêm Chính là Đề đốc thái giám, bên dưới đều là quản.

      Phùng Liên Dung : "Hoàng thượng cũng đừng để bị mệt."

      Triệu Hữu Đường gật gật đầu, lại dặn dò thêm mấy câu liền .

      Hoàng thái hậu và Phương Yên cũng phái người đến xem.

      Trong khoảng thời gian này Phùng Liên Dung chuyên tâm dưỡng thai. ra ba tháng đầu cho dù Triệu Hữu Đường có đến nàng cũng hầu hạ được, cho nên ngày rảnh rỗi nàng cũng cảm thấy quạnh quẽ.

      May còn có hai đứa , Triệu Thừa Diễn biết nàng sinh muội muội cho , hưng phấn cực kỳ ngày nào cũng hỏi ít nhất mấy lần.

      Sau này nghe đến mừng năm mới mới có muội muội, càng trông chờ.

      Về phần Triệu Thừa Mô còn , lúc này chậm rãi lớn lên.

      Ngày hôm đó Triệu Hữu Đường nghe tin Trưởng công chúa Vĩnh Gia đến, cũng đến Cảnh Nhân cung, Hoàng thái hậu thấy nữ nhi hết sức cao hứng, khó được gọi nhạc nhân đến thổi khúc, nương nhi hai người trò chuyện vui vẻ.

      Triệu Hữu Đường đến, Hoàng thái hậu mới cho nhạc nhân lui.

      "Hoàng tỷ, sang năm để Ngạn Chân Ngạn Văn tham gia khoa cử ." đưa ra đề nghị.

      Hai người đều sợ ngây người.

      Vĩnh Gia tự nhiên rất là kích động: "Hoàng thượng ?"

      "Trẫm còn có thể lấy chuyện nà ra đùa?" Triệu Hữu Đường : "Trúng, là bọn có năng lực, tương lai Trẫm đương nhiên phân công bọn họ làm quan, tốt hơn là ở nhà có việc gì."

      Vĩnh Gia cười : "Hoàng thượng minh! Thiếp thân đốc xúc bọn họ."

      Triệu Hữu Đường gật gật đầu.

      Đợi Vĩnh Gia rồi, Hoàng thái hậu khó hiểu: "Là chỉ Vĩnh Gia, hay Trưởng công chúa khác cũng vậy....."

      "Như nhau." Triệu Hữu Đường : "Vốn có tài nên vùi lấp, hoặc nhiều hoặc ít làm mấy chuyện chính đáng."

      Ở nhà nhàn rỗi đám đá chó đá gà, thành ăn chơi trác táng, lấy bổng lộc , người đời sau rồi cũng suy bại.

      Hoàng thái hậu nhíu nhíu mày, có lẽ đây là chuyện tốt? Bà tạm thời có miệt mà theo đuổi, chỉ nó: "Hoàng thượng đến đây, ai gia chỗ này cũng có chuyện, liên quan đến chung thân đại của Vĩnh Phúc."

      Trưởng công chúa Vĩnh Phúc do Huệ phi sinh năm nay 15, tính cách thành nhát gan, tuy rằng cũng là nữ nhi của Tiên đế, nhưng luôn làm người khác cảm giác được nàng tồn tại.

      Cuối cùng vẫn là nữ nhi của bà, Hoàng thái hậu còn có thể mặc kệ?

      Huệ phi đó qua đây khóc mấy lần, bà thở dài: "Ai gia cũng biết đặt nàng vào nhà ai."

      So với Thái hoàng thái hậu, bà là trốn tránh quá sâu, biết chút gì về văn võ bá quan trong triều, cho nên mới muốn hỏi ý kiến của Triệu Hữu Đường.

      Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ, Vĩnh Phúc này cũng là muội muội , ra trừ làm người khác thích, khác cũng có gì, chỉ hơi chút trầm ngâm rồi lên tiếng: "Chuyện này Trẫm xem làm."

      Hoàng thái hậu thấy như là có chủ ý, đương nhiên lập tức giao cho .

      Triệu Hữu Đường từ Cảnh Nhân cung ra, mấy bước mới nghĩ ra thời gian rồi chưa đến Diên Kỳ cung, tính tính thời gian, chắc cũng được tháng?

      cười cười, nàng vẫn bảo người ta viết thư đến.

      Điều này làm có chút vui, nhưng có lẽ, đây được xem như là ưu điểm?

      Nàng là sợ quấy rầy đến , để chuyên tâm vào xử lý đại triều chính, mặt khác, có lẽ cũng là sợ mình hầu hạ được, mong đừng qua.

      Triệu Hữu Đường lắc đầu.

      xuyên qua vườn, trực tiếp đến Diên Kỳ cung.

      Kết quả đường lại gặp Tô Cầm.

      Nàng mặc bộ váy áo màu hồng mân côi, tóc búi thành tùng vãn kế, mang theo chút hồn nhiên của nương, lại có chút lười nhác.

      Nàng vốn thềm đá, qua đình ló đầu ra xem hoa mẫu đơn, nhìn thấy Triệu Hữu Đường, vội àng hành lễ: "Thiếp thân gặp qua Hoàng thượng."

      Triệu Hữu Đường lâu rồi mới lại nhìn thấy nàng, nhưng trí nhớ về nàng khắc sâu, đơn giản là vì nàng Phùng Liên Dung thương tâm nhiều lần.

      cũng từng vì vậy mà nghĩ tới nhiều chuyện.

      giờ lại nhìn thấy nàng, còn do dự.

      Nhìn thấy Tô Cầm hành lễ, thoáng vuốt cằm, sau đó qua bên người nàng, có lưu lại.

      Tô Cầm giật mình, trong lòng xẹt qua chút thất lạc, nàng cho rằng ít nhất câu, nhưng có, chẳng lẽ đúng như lời Trần Tố Hoa , quý nhân như các nàng nhất định là phải đơn đến già?

      Nhưng độc cũng đáng sợ, sợ là phải như vậy mấy chục năm.

      Tô Cầm sững sờ, chân bước hẫng, người đứng vững, lập tức từ thềm đá lăn xuống dưới.
      Last edited by a moderator: 23/3/16
      Snow, lehanh, thuyt17 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 90. Kết quả.

      Editor: Linh

      Hai cung nhân sợ hãi kêu lên, vội qua đỡ nàng.

      Triệu Hữu Đường nghe thấy, quay lại nhìn, Tô Cầm nằm cách chân nửa trượng, mặt nàng tái nhợt giống như đám mây trời.

      bỗng nghĩ đến Trung thu lần trước, nàng cũng loạng choạng ngã về phía trước.

      Còn có lần đó, nàng lạnh đến ca người đều run.

      Sao mỗi lần ở trước mặt nàng đều luôn chật vật như vậy?

      Mày của nhíu lại chặt hơn, phất tay áo rời .

      Nghiêm Chính nghĩ, Tô quý nhân sợ là xong rồi, có điều quý nhân xong rồi làm sao chỉ có mình nàng? cũng quá nhiều, Hoàng thượng thích ai, thích ai liên quan gì đến , chủ tử của vĩnh viễn chỉ có , đó chính là Hoàng thượng.

      cũng theo.

      Đến Diên Kỳ cung, Triệu Hữu Đường từ xa nghe thấy tiếng cười, bên trong còn mang theo chút giọng trầm thấp của nam nhân, thanh này phải của hai đứa con trai .

      Triệu Hữu Đường sắc mặt trầm xuống.

      Kết quả bước vào thấy đúng là phải con , mà là Triệu Hữu Ngô.

      Mấy người lên hành lễ, Triệu Hữu Đường : "Vừa làm gì vậy?"

      Phùng Liên Dung cười : " chơi thăng quan đồ, Tứ điện hạ mang đến, lúc rảnh có thể chơi, trẻ con cũng có thể biết chút chuyện về quan viên."

      Đây là loại trò chơi kiểu bàn cờ, khi chơi lấy con quay bốn phía có khắc chữ quay, quay đến chữ nào, cứ theo thứ tự của chữ đó, cuối cùng quan của ai đến chỗ cao nhất thắng.

      Triệu Hữu Đường nhìn về phía Triệu Hữu Ngô: "Đây là Trẫm dạy đệ và Hữu Trinh."

      Triệu Hữu Ngô cười gật đầu: "Vâng, Tiểu Dương học rất nhanh, biết chơi rồi."

      Triệu Hữu Đường nhíu mày, cũng có chút hưng trí, bảo bọn ngồi xuống.

      Phùng Liên Dung cười đặt con quay vào trong tay : "Hoàng thượng quay trước."

      Bốn người bắt đầu chơi, Triệu Thừa Mô ngồi ghế dựa xem. giống đứa khác nhìn thấy động nhịn được bắt lấy, chưa bao giờ làm vậy, cho nên so với Triệu Thừa Diễn khi đó, còn dễ nuôi hơn.

      Nghiêm Chính là Đề đốc thái giám đương nhiệm, thể so trước kia từ sáng đến tối lúc nào cũng đợi bên cạnh Triệu Hữu Đường, chỉ lát sau có người đến cầu kiến.

      Việc của 12 giám 4 cục, có số chuyện đều cần làm chủ.

      ra ngoài sân, phân phó người nọ.

      Thấy giờ phong cảnh, Hoàng Ích Tam vẫn có chút phục, dù sao khi đó và Nghiêm Chính đều ở bên cạnh Hoàng thượng, tín nhiệm cũng ngang nhau, ai ngờ vận khí tốt, bị đưa đến chỗ Phùng Quý phi, giờ vẫn chỉ là tiểu hoàng môn.

      tuy hiểu ý của Hoàng thượng, nhưng bồi tiền đồ của chính mình vào, có ai có thể thấy tiếc thay ?

      Hoàng Ích Tam thăm dò nhìn vào trong, tại kỳ vọng duy nhất cũng chỉ có hai vị Hoàng tử này, dù sao Phùng quý phi người chủ nhân này, ôm hi vọng gì.

      Nhớ năm đó mấy người thái giám hầu hạ bên cạnh Hồ quý phi người nào mà quản việc trong 12 lĩnh. Tuy có Thái hoàng thái hậu nhìn, làm được thái giám, giám thừa, thiếu thừa vẫn có. Nhưng Phùng Quý phi cần gì phải thổi gió bên gối?

      Hoàng Ích Tam thở dài, theo chủ tử như vậy, an tâm an tâm, nhưng tương lai liếc mắt cái nhìn thấy đầu.

      nghĩ đến đó, bên ngoài lại có người đến, Hoàng Ích Tam qua thấy chính là Trần Quý nhân.

      Trần Tố Hoa vẻ mặt lo lắng: "Mong được thông báo, thiếp thân có việc gấp cầu kiến Quý phi nương nương?"

      Hoàng Ích Tam nhíu mày: "Chuyện gì?"

      "Chuyện lớn cầu nương nương cứu mạng!"


      Hoàng Ích Tam khó hiểu: "Cứu mạng tìm thái y tìm nương nương của chúng ta làm gì?" Tâm trạng tốt, khoát tay chặn lại : " , nương nương bận."

      Có câu là trước cửa Tể tướng thất phẩm quan*, cũng chỉ là tên hoàng môn lại có thể vô lễ với nàng như thế, Trần Tố tức giận muốn điên nhưng vẫn nhịn được, nàng cầu : "Tô quý nhân bị ngã đụng đầu, chừng còn mạng, nương nương tấm lòng nhân hậu, thiếp thân mới đến đây cầu."

      (*) Trước cửa tể tướng thất phẩm quan: Ý người trong cửa nhà tể tướng có địa vị ngang với quan thất phẩm.

      "Tô quý nhân?" Lông mày Hoàng Ích Tam dựng ngược lên, là Tô Cầm kia sao? thầm cười lạnh, chết rồi mới tốt, giả bộ biết, "Tô quý nhân, Ngô quý nhân cái gì, Hoàng thượng ở đây, thể quấy rầy, ngươi mau về ."

      Trần Tố Hoa nóng nảy, hét lớn: "Nương nương, cầu ngài cứu mạng Tô quý nhân!"

      Tiếng rất lớn, Hoàng Ích Tam trong lòng lộp bộp, bắt đầu do dự, chỉ vì ý của Hoàng thượng, vạn nhất Hoàng thượng có chút gì đó với Tô Cầm, nàng ta chết phải làm sao bây giờ? Giả sử bị Hoàng thượng biết Trần quý nhân từng đến cầu cứu, lại báo cho biết.

      Hoàng Ích Tam trán đổ mồ hôi vì vừa rồi sơ ý, quả nhiên làm việc thể dựa vào vui buồn của bản thân, dậm chân: "Ngươi chờ!"

      bước nhanh vào cho Kim Quế.

      Kim Quế cũng lộ ra vẻ mặt chán ghét, nhưng cũng thể , đành phải bẩm báo: "Nương nương, Trần quý nhân cầu kiến, Tô Quý nhân ngã rất nặng."

      Phùng Liên Dung tay dừng lại, con quay trong tay nàng rơi xuống mặt bàn, phát ra tiếng thịch thịch.

      Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Hữu Đường.

      Triệu Hữu Đường mặt trầm xuống : "Kêu nàng về ."

      Phùng Liên Dung nghe thế mắt bỗng trừng to, nàng hoàn toàn nghĩ tới như vậy.

      phải là Tô Cầm bị thương sao?

      Theo lẽ thường, ....

      Làm sao có thể?

      Nàng có chút hỗn loạn.

      Thấy trong mắt nàng tràn đầy nghi hoặc, Triệu Hữu Đường càng thêm xác định, xem ra nàng cho rằng thích Tô Cầm. Bằng vì sao lại có vẻ mặt như vậy? Vì sao lần trước lần lượt đau lòng?

      So với coi trọng dành cho nàng, chút hảo cảm đó có được tính là gì?

      Triệu Hữu Đường cau mày : "Ngẩn người cái gì, chuyển lời ."

      Phùng Liên Dung nhìn , khẽ : "Hoàng thượng, mặc kệ ạ?"

      "Quản cái gì, cũng phải có đại phụ." Triệu Hữu Đường thản nhiên , "Hơn nữa, còn cách nào khác, trong cung này cũng phải chỉ có mình nàng có thể cầu."

      Phùng Liên Dung thấy như thế tâm trạng lập tức có chút phức tạp, cũng được là cao hứng, đồng tình hay là áy náy, có lẽ nó hòa trộn vào nhau, phân ra.

      Nàng động tay, con quay liền bắt đầu xoay.

      Trước khi nó chưa ngừng xoay, ai cũng biết bản thân sắp phải đối mặt với chữ nào.

      Hoàng Ích Tam chuyển ý tứ của Triệu Hữu Đường cho Trần Tố Hoa nghe.

      Trần Tố Hoa chấn động, nàng ta lại tiếp tục cầu xin mà là xoay người rời .

      Như vậy xem ra Tô Cầm đối Hoàng thượng còn sức hấp dẫn, khóe miệng nàng ta hơi nhếch, lộ ra đường cong khinh miệt. Nàng thanh cao kiêu ngạo như vậy, hóa ra cũng lọt được vào mắt .

      Trần Tố Hoa đoạn, bước chân hơi dừng lại, nhưng xem tình tỷ muội hồi, nàng ta vẫn nên lại giúp nàng lần.

      Nàng ta Khôn Ninh cung.

      Nghe Tô Cầm bị thương, Phương Yên ngược lại hào phóng, lập tức sai người mời thái y qua xem.

      Trần Tố Hoa lau khóe mắt : "Nương nương trạch tâm nhân hậu, thiếp thân vốn nghĩ nương nương cả ngày bận rộn, tiện quấy rầy nên mới cầu Quý phi nương nương. Ai ngờ nàng lại là người ý chí sắt đá, ngay cả mặt thiếp thân cũng gặp, quả nhiên là giống rắn rết coi thường mạng người khác! Vẫn là nương nương có khí độ, quan tâm mọi người, đúng là mẫu nghi thiên hạ, đâu giống Quý phi nương nương vậy."

      Lời này Phương Yên nghe hưởng thụ, cười cười : "Ngươi cũng đừng lại buồn, thái y qua xem, chắc hẳn có thể cứu Tố quý nhân."

      Trần Tố Hoa gật đầu, lại khen Phương Yên mấy câu rồi mới rời khỏi Khôn Ninh cung.

      Tô Cầm bị thương rất nặng, dưỡng tháng mới có chuyển biến tốt Trần Tố Hoa qua thăm nàng : "Nếu phải nương nương cứu ngươi ngươi bị Phùng Quý phi hại chét rồi. Lần trước nàng chỉ giả vờ tốt bụng thôi, nào có phải lòng, chuyện lần này liên quan đến mạng ngươi, nàng ta còn chẳng có phản ứng gì chứ đừng là cứu người."

      Tô Cầm chuyện.

      Nàng rất gầy, trong lòng cũng hiểu tâm tư Hoàng thượng, ví dụ như có ý đó, lúc nàng bị ngã thờ ơ.

      Đáng tiếc cả thân thể và trái tim mình lại đều bị thương.

      Vốn nàng biết đế vương vô tình, khi vào cung chưa từng nghĩ đến thích , có lẽ là ngày dài tịch, có lẽ là vì ánh mắt , có lẽ chút ấm áp kia, có lẽ là vì lời của Trần Tố Hoa khiến nàng dần có chút chờ đợi.

      Nhưng mà, tại tất cả đều còn.

      Trần Tố Hoa vẫn còn , Tô Cầm đột nhiên mở miệng: "Sau này ngươi đừng tiếp tục đến đây nữa."

      Trần Tố Hoa sửng sốt.

      Tô Cầm : "Ngươi ."

      Giọng điệu quyết tuyệt.

      Trần Tố Hoa nhíu nhíu mày, thầm nghĩ ngươi bây giờ cũng chỉ là đồ bỏ lại còn dám đuổi nàng ta ? Cũng được, nàng ta cũng lười lại phí tâm tư, Tô Cầm ngươi dù có thế nào cũng có khả năng giữ lấy chút nhoi!

      Nàng ta xùy tiếng, quay đầu ra ngoài.

      Tô Cầm dựa vào đầu giường, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, bỗng che mặt khóc lên, nếu vẫn là nàng của lúc trước, nàng tình nguyện cứ như vậy độc suốt đời.

      Nhưng mà, nàng phải là nàng khi đó nữa rồi.

      Nhưng mà, nàng cũng có hi vọng gì nữa.

      Ngày, vĩnh viễn trôi qua như vậy.

      Hai cung nhân tùy thân thấy đều thở dài.

      Đến tháng sáu, Triệu Hữu Đường chỉ hôn Trưởng công chúa Vĩnh Phúc cho Nhị công tử Vương gia. Nhị công tử Vương gia gia thế coi là hiển hách, nhưng thân gia trong sạch, là Lễ bộ Viên ngoại lang đương nhiệm, tính cách giản dị, làm người hiền lành.

      Hoàng thái hậu nghe cũng có dị nghị gì, tính cách như của Trưởng công chúa Vĩnh Phúc, gả người thành còn gì tốt hơn. Cho nên Trưởng công chúa Vĩnh Phúc cứ vậy thuận lợi gả ra ngoài, về phần bản thân nàng có nguyện ý hay , ra ai biết, dù sao khi hỏi nàng gật đầu.

      Khi xuất giá, đồ cưới cũng rất phong phú, hề kém Trưởng công chúa An Khánh.

      Chỉ là nàng người này quá an tĩnh, thiếu hay thiếu nàng, trong cung hề có thay đổi gì.

      Ngày hôm đó, Triệu Hữu Đường thu được nhiều tấu chương, tâm trạng quá thoải mái, đều là tấu chương buộc tội Hà Dịch. Lại , giao quyền to cho Hà Dịch để chấp hành mấy quyết nghị đó, nhận đến lực cản là chuyện bình thường. Cứ nhìn mấy quan viên buộc tội này biết, trừ huân quý ra, cũng thiếu quan viên bình thường.

      Có thể thấy được vẫn có nhiều người ủng hộ biến hóa phương diện tiền bạc, hoặc là, có lẽ Hà Dịch làm sai chỗ nào đó, lập tức sửa lại mà để lại sửa sau.

      Đến gần năm mới, Triệu Hữu Trinh rốt cuộc từ Tuy Dương trở lại, Triệu Hữu Đường tiếp kiến , cười : "Vốn còn muốn để đệ ở đó thêm mấy năm, có điều mẫu hậu lại nhớ kỹ chung thân đại của đệ."

      Triệu Hữu Trinh mặt khẽ biến hồng, ngược lại biết như thế nào.

      Triệu Hữu Đường nhìn cái, thiếu niên năm đó trưởng thành, tuấn khôi ngô, giữa trán rút ngây ngô, nhìn , lại nghĩ đến Tiên đế.

      Chính giống, nhưng hai đệ đệ có mấy phần tương tự.

      giơ tay vỗ vai Triệu Hữu Trinh, " qua thăm mẫu hậu ."

      Hai người hướng Cảnh Nhân cung, Triệu Hữu Ngô nghe ca ca trở về cũng nhanh chóng chạy đến hai huynh đệ gặp mặt, ôm lấy nhau, Hoàng thái hậu cười : "Quả đúng là tình cảm tốt."

      Triệu Hữu Ngô mặt đỏ lên, nới ca ca ra.

      Triệu Hữu Đường nhắc đến chuyện nếu muốn thành thân thể lại ở trong cung.

      Hoàng thái hậu : "Đó là đương nhiên." Bà xong lại nhìn Triệu Hữu Đường cái, ra vẫn hiểu lắm ý . Phiên vương phải phiên, ở lại Kinh thành, đến cùng biết aà tốt hay xấu?

      Bản triều có loại lệ thường này, có điều tiền triều ngược lại có.

      lại, vẫn là Hoàng đế tự mình quyết định.

      Hoàng thái hậu : " bằng ngụ ở phố Phúc Lương ."

      đường Phúc Lương có phủ đệ trống, ban đầu là Minh vương tiền triều ở, sau này lập nước mới, khai quốc Hoàng đế ban cho Hoa quốc công, sau đó Hoa quốc công liên quan đến chuyện mưu phản bị tịch gia, phủ đệ này vẫn luôn để trống, cũng được mấy chục năm rồi.

      "Vậy để ta phái người sửa lại." Triệu Hữu Đường suy nghĩ chút, "Hữu Trinh đệ tạm thời ở lại trong cung ."

      Triệu Hữu Trinh lại : "Sau này thần đệ còn muốn về Tuy Dương, phủ đệ này đâu có dùng?"

      Hoàng thái hậu nở nụ cười: "Sau này ngươi thành thân rồi, còn mang theo thê nhi bôn ba chung quanh hả? Lại , ngươi Tuy Dương trị thủy, chẳng lẽ có lúc muốn nghỉ ngơi à?"

      Triệu Hữu Trinh nghĩ lại thấy cũng đúng, gật đầu tạ ơn.

      thập phần thuận theo, hề có tí tí ý niệm nào khác.

      Triệu Hữu Đường nhìn , cười cười : "Trẫm và mẫu hậu chọn cho đệ hiền thê, đệ yên tâm ."

      Triệu Hữu Trinh mặt lại đỏ bừng.

      Chỉ chớp mắt đến lúc Phùng Liên Dung sắp sinh, chỉ là thời điểm quá khéo, trước tết mấy ngày. Chung ma ma sáng sớm kêu cung nhân đốt than lửa, mặc kệ là noãn các hay là phòng khác đều ấm áp dễ chịu.

      Phùng Liên Dung đây là lần thứ ba, nếu áp lực ra cũng lớn, dù sao khi sinh Triệu Thừa Mô rất thông thuận, giống như gà sinh trứng vừa nghĩ sinh ra, ngay cả bà đỡ cũng nhanh.

      Lần này nàng cũng hi vọng được giống vậy.

      Triệu Hữu Đường biết được nàng sắp sinh, sớm cũng đến xem nàng, : "Đây chính là nữ nhi đấy, tiểu công chúa của Trẫm toàn bộ trông cậy vào nàng, nàng thể để Trẫm thất vọng được."

      Phùng Liên Dung nghe xong liền cảm thấy áp lực, vẻ mặt đau khổ : "Hoàng thượng, ngài đừng dọa ta."

      Triệu Hữu Đường vội sửa miệng: "Vậy nàng tùy tiện , muốn sinh thế nào sinh....."

      Lần này chỉ Phùng Liên Dung, ngay cả Chung ma ma cũng nhịn được phì tiếng bật cười. Lời này , sinh đứa còn có thể tùy tiện, hay tùy tiện.

      Nhưng Triệu Hữu Đường rất lạnh nhạt, nắm tay Phùng Liên Dung : "Lát nữa Trẫm đợi ở đây, nàng đừng căng thẳng."

      Lúc này Phùng Liên Dung rất an tâm, có lo cho mình, tốt hơn bất cứ cái gì."

      Nàng dùng chút thời gian cuối cùng, rúc đầu vào trong lòng : "Đau bụng quá, đợi tí nữa là sinh rồi, Hoàng thượng ôm thiếp thân ."

      Triệu Hữu Đường cười rộ lên, lúc này rồi mà vẫn muốn làm nũng, : "Trẫm ôm nàng, nàng cũng phải đồng ý với Trẫm, nhất định phải tốt."

      Phùng Liên Dung ừ tiếng, híp mắt, giống con mèo .

      giơ tay ra ôm lấy nàng, thấy nàng sắp sinh tóc cũng chưa chải, lại vuốt tóc cho nàng.
      Last edited by a moderator: 23/3/16
      Snow, lehanh, thuyt10 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 91: Công chúa.

      Editor: Linh

      Lát sau Phùng Liên Dung càng đau nhiều hơn, bà đỡ vội chỉ huy mấy người Chung ma ma đỡ nàng sang phòng kế bên.

      Triệu Hữu Đường ngồi ở bên ngoài chờ.

      chỉ , còn có hai đứa con trai, Triệu Thừa Diễn thỉnh thoảng còn quay sang hỏi : "Phụ thân, muội muội khi nào mới ra ạ?"

      "Vì sao mẫu phi lại bị nhốt, còn chưa được thả ra?"

      "Muội muội lớn lên trông như thế nào ạ?"

      Mới đầu Triệu Hữu Đường còn trả lời, càng về sau đầu liền đau, hóa ra lúc có Phùng Liên Dung, con lớn nhất nhiều như vậy!

      Xem ra bình thường đều làm phiền mẫu phi.

      "Mấy chuyện này phụ thân cũng biết." Triệu Hữu Đường qua loa có lệ, "Chờ lát nữa mẫu phi ra rồi con hỏi mẫu phi ."

      Triệu Thừa Diễn khó hiểu: "Phụ thân phải là rất lợi hại à?"

      Triệu Hữu Đường: ... ....

      quay đầu nhìn tiểu nhi tử.

      Triệu Thừa Mô từ lúc được Du thị đặt lên ghế dựa liền chưa từng động, cũng làm ồn, đặc biệt ngoan.

      Triệu Hữu Đường linh cơ vừa động : "Tiểu Dương, đến đây, con ngồi xuống thi với A Lý xem, xem ai có thể ít nhất, ai thắng phụ thân mang người đó xem ngựa."

      "Xem ngựa?" Triệu Thừa Diễn mắt sáng lên, "Có thể cưỡi ạ?"

      từng nhìn thấy bản vẽ ngựa trong sách, nhưng chưa từng được nhìn thấy.

      Triệu Hữu Đường gật đầu.

      Triệu Thừa Diễn lập tức : "Vậy con chuyện nữa."

      Triệu Hữu Đường thở phào hơi, lỗ tai cuối cùng cũng được thanh tịnh, cần lại phải trả lời mấy vấn đề kỳ quái!

      Sau đó Triệu Thừa Diễn liền lên tiếng.

      Triệu Hữu Đường khi đứng lên lại, lại ngồi xuống, qua hơn canh giờ Phùng Liên Dung mới sinh, bà đỡ cười ra: "Chúc mừng Hoàng thượng, là tiểu công chúa, nương nương cũng rất khỏe."

      Triệu Hữu Đường vội vàng vào xem.

      Triệu Thừa Diễn nghe thế vui mừng nhảy xuống khỏi ghế, cũng ôm Triệu Thừa Mô xuống dưới, tay trong tay xem muội muội.

      Phùng Liên Dung cười : "Lần này cũng rất thuận lợi, hình như còn nhanh hơn sinh A Lý chút, Hoàng thượng, mau đến xem nữ nhi của chúng ta."

      Chung ma ma thấy nàng muốn động, vội : "Sinh dễ là chuyện, nương nương vẫn nên chú ý, nằm ."

      "Đúng đấy, nằm yên!" Triệu Hữu Đường ôm lấy nữ nhi từ trong tay Chung ma ma, cúi mắt vừa thấy liền sững sờ, giật mình, "Bộ dạng giống."

      "Cái gì?" Phùng Liên Dung sốt ruột, "Sao lại giống?"

      Triệu Hữu Đường ôm qua, hỏi: "Nàng xem có đúng ?"

      Tuy rằng cũng làn da hồng hồng, nho , nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó giống với hai đứa con trước, thấy như đặc biệt đáng , Phùng Liên Dung cười hì hì: "Khẳng định giống ta."

      Triệu Hữu Đường ghét bỏ : "Nàng bộ dạng có bao nhiêu tốt? Giống ta còn kém lắm."

      Phùng Liên Dung ngẩn ra, bởi vì chữ 'ta', Trẫm.

      Nàng giống như rất lâu rồi chưa nghe thấy chữ đó.

      Tuy rằng lúc trước khi Trẫm cảm thấy rất uy nghiêm, làm người tâm động, nhưng lần này ta, lại như là trở lại thời điểm khi vẫn là Thái tử.

      Nàng mỉm cười, vùi đầu vào trong ngực .

      Triệu Hữu Đường còn chưa phát , chỉ cho là nàng mệt mỏi, với hai con trai: "Mẫu phi muốn ngủ lát, hai đứa cùng Chung ma ma đến chỗ kia xem muội muội ." xong liền đưa con cho Chung ma ma ôm.

      Chung ma ma dẫn bọn sang phòng kế, thuận tiện gọi Du thị đến.

      "Nàng nghỉ chút , dù dễ thế nào cũng vẫn bị mệt." Triệu Hữu Đường định .

      Kết quả Phùng Liên Dung lại ôm chặt tha.

      Triệu Hữu Đường bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống lát.

      ngồi, bỗng nghĩ đến lần đầu tiên nàng sinh con, cũng đưa cánh tay cho nàng ôm ngủ như thế này, hóa ra thoáng cái bảy năm rồi.

      Nhưng lại giống như quá nhanh.

      cúi đầu nhìn Phùng Liên Dung, nàng do sinh đứa , mặt tròn tròn, nhưng lần này nàng sợ bộ dáng này bị thấy. ràng năm đó còn cảm thấy bộ dáng mình khi ngủ xấu, sợ thấy ghét bỏ, vùi mặt vào.

      Bây giờ.....

      giọng cười, có phải hay do quen thuộc nên quên sợ rồi.

      đưa tay chạm vào mặt nàng, xấu bụng : "Nàng phát mặt nàng thành bánh nướng rồi à?"

      "A!" Phùng Liên Dung giật mình, nhanh chóng giấu mặt mình , "Ai .... Mới phải bánh nướng," ngừng chút, lại bất đắc dĩ phun ra mấy chữ, "Qua thời gian nữa là tốt rồi."

      Triệu Hữu Đường cười lên ha ha.

      Vừa chọc, cũng vẫn là bộ dáng của trước kia.

      Phùng Liên Dung thấy cười, tức giận, vốn sắp ngủ, làm sao có thể có người xấu như vậy, nàng đánh bạo nhéo cái.

      Triệu Hữu Đường cánh tay ăn đau, biết là nàng làm nhưng tức giận, xoa xoa đầu nàng : "Được rồi, được rồi, ngủ , ồn đến nàng nữa."

      Phùng Liên Dung trút giận xong lại ngủ tiếp.

      Ngày hôm sau Triệu Hữu Đường ban thưởng Công chúa phong hào Sùng Ninh, danh Huy Nghiên, lại ban cho Phùng Liên Dung ngàn lượng hoàng kim, vải vóc hai trăm, châu báu ngọc thạch 20 hộp.

      Chỗ Hoàng thái hậu và Hoàng hậu cũng ban đồ.

      Chung ma ma đem mỗi dạng đưa cho Phùng Liên Dung xem, Phùng Liên Dung nhìn cũng thấy mệt mỏi, nàng tại thiếu cái gì hết, mỗi lần sinh con đều có thưởng, trong khố tràn đầy. Nàng lại ra cung, căn bản cũng hao phí, muốn cầm cầu cung nhân hoàng môn, nhưng nàng thân là Quý phi, muốn làm việc gì, người đều gấp gáp chạy đến, chỗ nào còn cần nàng cầu.

      Phùng Liên Dung khoát tay: "Cất hết ."

      Chung ma ma ứng tiếng.

      Phùng Liên Dung lại muốn gặp nữ nhi.

      Du thị ôm đến cho nàng, cười : "Tiểu công chúa ăn rất tốt, cũng thích khóc."

      Phùng Liên Dung càng nhìn càng thích.

      Triệu Thừa Diễn trước có đệ đệ, lại có muội muội, dạo này cũng chỉ chuyển động chung quanh muội muội.

      Năm sau, Triệu Hữu Đường với Phương Yên chuyện giảng quan, : "Tháng sau Lý đại nhân giảng bài cho Thừa Diễn ở Xuân Huy các, Trẫm thấy Thừa Dục cũng có thể nghe."

      Phương Yên vẫn chưa biết, sửng sốt lát mới : "Hoàng thượng là để Thừa Dục và Thừa Diễn cùng nhau nghe giảng? Như vậy sao được, Thừa Dục là Thái tử, sao có thể cùng Thừa Diễn, thể tách ra nghe giảng sao?"

      Triệu Hữu Đường nhếch miệng, nghĩ đến Phương Yên phản đối.

      thả nhiên : "Vì sao được, năm đó Trẫm cũng cùng Hữu Trinh, Hữu Ngô nghe cùng quan giảng bài đấy thôi."

      "Chuyện này sao có thể giống nhau?" Phương Yên căn cứ vào đạo lý và bảo vệ quyền lợi của mình : "Khi đó là vì có Hồ quý phi, nếu phải bà ta, Hoàng thượng cần gì phải như thế? Tam điện hạ Tứ điện hạ vốn cũng thể cùng Hoàng thượng học như vậy!"

      Triệu Hữu Đường đối phần ngôn luận này của nàng rất vui: " tại con còn , chỉ là để học hiểu, có gì khác nhau? Chuyện sau này, sau này hãy ."

      Phương Yên thấy vẻ mặt tốt, cắn cắn môi : "Cũng được, Hoàng thượng còn , vậy đợi thêm !"

      Trong lời của nàng còn dấu ý tứ.

      tại cùng Hoàng thượng tranh luận, sau này qua mấy năm nữa, Hoàng thượng ngài chớ đừng lại sửa.

      Triệu Hữu Đường sắc mặt trầm xuống.

      Lý ma ma gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, trong khoảng thời gian này hai người coi như hòa hảo, vẫn luôn có lại ra mâu thuẫn, ai ngờ vừa qua năm, vì chuyện đứa nghe giảng bài lại bắt đầu ầm ĩ.

      Bà hận thể lên kéo tay áo Phương Yên.

      Đợi rồi, Lý ma ma liền mở miệng : "Nương nương à, ngài sao có thể ngay cả chuyện này cũng nhịn nổi vậy?"

      Phương Yên : "Bản cung đâu làm gì sai đâu, ma ma, việc này liên quan đến Thừa Dục, bản cung tuyệt thoái nhượng, muốn lý lẽ vẫn còn có mẫu hậu làm chủ mà."

      Lý ma ma thở dài: "Cho dù có như vậy nhưng nương nương cũng nên hòa khí chút."

      Phương Yên hừ lạnh tiếng, lên tiếng.

      "Mẫu hậu." Ngoài cửa truyền đến giọng ngọt ngào ngây thơ, Triệu Thừa Dục chẳng biết đứng đó từ bao giờ, nhìn Phương Yên, hình như vẫn chưa hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì.

      Phương Yên cau mày : "Sao Thái tử lại ở đây?"

      Tri Xuân vội : "Điện hạ vốn muốn đến thỉnh an, sau đó.... Nô tì muốn mang Điện hạ lui ra ngoài nhưng Điện hạ đến cửa lại chịu, thế nào cũng đòi quay lại...."

      Cho nên, vừa rồi màn kia Triệu Thừa Dục cũng thấy, chỉ tránh ở đằng sau Tri Xuân, Triệu Hữu Đường ra cũng phát .

      Phương Yên miễn cưỡng cười cười, nghĩ trẻ con biết cái gì, vẫy tay : "THừa Dục, vừa rồi phụ thân qua đây tháng sau kêu con nghe giảng đấy, có giảng quan đến."

      "Nghe giảng bài?" Triệu Thừa Dục hỏi, "Nghe giảng vui ?"

      "Vui, giảng quan giảng rất hay, đến lúc đó Thừa Dục nhất định phải nghe lời giảng quan, thể phân tâm, nghe tốt mẫu hậu nhất định thưởng quà to."

      Triệu Thừa Dục cái hiểu cái gật đầu.

      Phương Yên xoa xoa đầu , nghĩ đứa của nàng nhất định thua hai đứa con của Phùng Liên Dung, sau này Xuân Huy các, tự nhiên phân ra thắng bại!
      Last edited by a moderator: 23/3/16
      Snow, lehanh, thuyt13 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 92. Nghe giảng bài.

      Editor: Linh.

      Do hai đứa mấy ngày nữa Xuân Huy các, bên cạnh cũng phải có hoàng môn hầu hạ, mỗi người bốn, vậy có tám, cho nên Triệu Hữu Đường lại lệnh Nghiêm Chính điều mười hoàng môn đến.

      Ngày hôm đó Chung ma ma liền cùng nàng chuyện chọn mấy người kia.

      Các nàng chuyện bên trong, bên ngoài đa số hoàng môn đều rất để ý.

      Dù sao lần này theo đó chính là ngày nào cũng ở bên cạnh hai vị Hoàng tử, có chút dã tâm, tự nhiên cảm thấy tốt hơn là ở bên cạnh Quý phi.

      Nhưng xem thái độ Hoàng thượng đối hai vị phiên ương, tương lai phiên vương có khả năng đến đất phiên, mà ở lại Kinh thành làm việc. Vậy ra ngoài, hoàng môn theo hầu hạ từ như bọn họ cũng có thể theo. Có điều tương lai là phúc hay họa vẫn chưa thể , nhưng đời này cược lần ai cũng biết tương lai thế nào.

      Chung ma ma ra sớm có tính toán: "Nô tì thấy cứ để Hoàng Ích Tam, Đại Lý, Phương Tôn, Hứa nghị theo, lại chọn thêm bốn người mới, có người lâu năm như bọn họ dẫn chắc hẳn cũng thỏa đáng. Sân chúng ta bình thường cũng có chuyện gì, để Tiểu Lý lại quản mấy người kia là được.

      Hoàng Ích Tam và Đại Lý đều là người có kinh nghiệm, nhất là Hoàng Ích Tam, còn từng hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, ở bên cạnh Hoàng tử tương đối làm người yên tâm. Tuy rằng tiểu tử này có chút an phận, có điều theo Chung ma ma quan sát vẫn biết đúng mực, về phần Đại Lý, rất là hiểu lòng người.

      Phùng Liên Dugn ý kiến, cười cười : "Tiểu Dương cũng rất thích bọn họ."

      Chuyện này liền định vậy.

      Hôm đó Triệu Hữu Đường qua, Triệu Thừa Diễn vừa nhìn thấy con mắt liền phát sáng, nhào qua bắt lấy ống tay áo : "Phụ thân, qua năm rồi ngày vẫn chưa mang con xem ngựa con."

      Vì xem ngựa, lần trước phải nhịn chuyện.

      Triệu Hữu Đường xoa xoa đầu : "Được, chờ phụ thân rảnh mang con ."

      Phùng Liên Dung lộ ra vẻ mặt hâm mộ: "Muốn đâu xem vậy?"

      "Đến bãi săn." Triệu Hữu Đường cười , "Chờ thời tiết tốt hơn chút, vừa vặn cùng Tam đệ săn thú, cũng rất lâu rồi chưa ." ngừng chút, nhìn Phùng Liên Dung cái, "còn nữa, cảnh sắc ở đó cũng đẹp, đến tháng ba, khắp mặt cỏ đều là hoa."

      Phùng Liên Dung nghe lòng nhộn nhạo, ánh mắt tỏa sáng.

      Triệu Hữu Đường biết nàng cũng muốn , nhưng vẫn chủ động , lại : "Đến lúc đó phụ thân dẫn bọn con cưỡi ngựa, bên kia còn có rất nhiều sông nữa, chỉ dùng tay quơ cũng bắt được cá."

      Triệu Thừa Diễn và Triệu Thừa Mô đều rất hưng phấn, Triệu Thừa Diễn : "Phụ thân nhanh rảnh !"

      Phùng Liên Dung ở bên cạnh cắn môi.

      Đợi đến lúc hai đứa ra bên ngoài chơi, nàng mới thấp giọng : "Hoàng thượng....."

      "Sao?"

      "Hoàng thượng." Nàng kéo kéo tay áo , "Thiếp thân cũng muốn ."

      Triệu Hữu Đường biết ngay là nàng nhịn được, thản nhiên : "Nàng thế nào, nàng còn phải ở cữ mà."

      "Qua tháng nữa là được rồi." Phùng Liên Dung vội , "Thiếp thân sinh mấy đứa rồi, cần lâu như đứa thứ nhất." Lại nhìn Chung ma ma, "Có phải ma ma?"

      Chung ma ma khóe miệng giật giật: "Vâng, chú ý chút cũng sao."

      Đây là đứa thứ ba, ở cữ hai tháng đúng là đủ rồi.

      Triệu Hữu Đường : "Trẫm nghĩ ."

      Phùng Liên Dung nóng nảy: " sao đâu mà, Hoàng thượng, thiếp thân rất muốn , thiếp thân vào cung rồi vẫn chưa ra khỏi cửa đâu, ngày nào cũng vậy rất buồn." Hấp dẫn bên ngoài đối nàng quá lớn, được cưỡi ngựa còn được bắt cá, thú vị biết bao!

      Thấy nàng sắp khóc, Triệu Hữu Đường mới : "Vậy Trẫm mang nàng , Trẫm được gì?"

      Chuyện này cũng phải được gì....

      Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ, còn có thể thế nào, chính mình lên.

      Nàng tiến lên ôm rồi hôn lên miệng .

      Chung ma ma và cung nhân lập tức thức thời lui xuống.

      Lúc này cũng lo lắng cái gì ở cữ hay ở cữ, từ lúc Phùng Liên Dung có con, thời điểm Hoàng thượng ngủ lại như thường, mặc kệ hai người hoan ái thế nào, dù sao Phùng Liên Dung xảy ra chuyện gì là được.

      Có điều lần này cũng tàn nhẫn, Phùng Liên Dung giúp hai lần mới thỏa mãn, lấy quan hệ thân mật tại của hai người, Phùng Liên Dung đương nhiên thể nhìn ra chưa từng sủng hạnh người khác, ngay cả chỗ Phương Yên cũng .

      Nếu ra, nàng đương nhiên là cao hứng, có điều cao hứng này tập trung lại lại thành áp lực, quay đầu nhìn lại vẫn thấy giống như là mơ.

      Phùng Liên Dung hơi hơi thở dài, tựa đầu vào ngực : "Thiếp thân xin lỗi Hoàng thượng."

      Triệu Hữu Đường khó hiểu: "Sao đột nhiên lại vậy?"

      Nàng im lặng lát: "Tự nhiên nghĩ vậy thôi, ra, Hoàng thượng....." Nàng dừng chút, "Mấy quý nhân đó, Hoàng thượng coi trọng ai à?"

      Nàng có chút giãy dụa, tuy thanh nhàng, nhưng đối nàng mà , từng chữ đều rất nặng.

      Nhưng là, sau này chừng nàng lại có thai, chẳng lẽ cứ để nghẹn mãi như vậy?

      Triệu Hữu Đường nghe xong ngược lại cảm thấy buồn cười, cúi mắt nhìn vào mặt nàng: "ý nàng là muốn Trẫm sủng hạnh mấy Quý nhân đó?"

      Phùng Liên Dung trái lại muốn trả lời.

      Ý nàng là vậy, nhưng nghĩ lại vạn cái ko đồng ý, nhưng nếu đồng ý nàng lại luôn cảm thấy như vậy là đúng. Giống như chuyện của Tô Cầm, nàng có tư cách ngăn cản, cho nên cho đến bây giờ nàng cũng ra miệng.

      "Thôi ." Triệu Hữu Đường đưa tay vỗ vỗ nàng, "Trẫm biết nàng cũng chịu, cần gì vì tỏ ra hào phóng mà để mình mất hứng?"

      Phùng Liên Dung ngẩn người: "Thiếp thân, thiếp thân , mất hứng."

      " ?" Triệu Hữu Đường ngồi dậy, "Vậy bây giờ Trẫm xem mấy quý nhân đó, xem người nào thích hợp."

      Phùng Liên Dung gấp gáp kéo lại.

      Triệu Hữu Đường xoay qua, cúi người nhìn nàng: "Rốt cục có cao hứng ?"

      đây là đột nhiên biến thành ép hỏi rồi.

      Nếu là tướng công của nàng từ lúc Tô Cầm xuất nàng có lẽ còn có gan hỏi, hi vọng gặp nàng ấy, nhưng, cố tình lại là Hoàng thượng.

      Nàng có thể sao?

      Nàng gắt gao mím môi, con mắt cũng muốn nhắm lại.

      Nàng muốn trả lời, lại hối hận vì sao vừa rồi nhắc đến cái này làm chi, nàng giả vờ như biết phải là được rồi sao?

      Triệu Hữu Đường giơ tay lật mí mắt nàng lên: "Nhìn Trẫm, mau!"

      Phùng Liên Dung dành phải : " có mất hứng."

      Thấy nàng vẫn còn dối lòng, Triệu Hữu Đường có chút tức giận, cười lạnh tiếng : "TỐt, nàng mất hứng, vậy Trẫm sủng hạnh Quý nhân đây, sủng hạnh Tô Quý nhân."

      Nghe đến đằng sau, Phùng Liên Dung mạnh mẽ ngồi dậy ôm lấy cánh tay cho .

      "Sao vậy, nàng còn muốn đưa Trẫm ?" Triệu Hữu Đường nhíu mày.

      Phùng Liên Dung bị làm cho còn cách nào khác, nước mắt tí tách rơi xuống. Nàng tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng nàng làm sao có thể ra khoi miệng, để sủng hạn người khác?

      Nàng sợ những lời đó.

      Triệu Hữu Đường thấy nàng khóc, trong lòng lại mềm nhũn, đành phải dỗ nàng: "Thôi, Trẫm bức nàng, đừng khóc. Trẫm , cho dù cũng phải lỗi do nàng."

      Phùng Liên Dung gật gật đầu.

      Thấy nàng chỉ mới lát nước mắt giàn dụa khắp mặt, Triệu Hữu Đường lấy tay áo lót lau cho nàng: " lớn như vậy rồi động tí là khóc, nếu bị con nhìn thấy, còn ra cái gì!"

      "Dây cũng là do Hoàng thượng bắt nạt." Nàng khóc thút thít , "Nếu ta cũng khóc."

      "Là nàng linh tinh trước," Triệu Hữu Đường , "Gan , có gan đừng lôi ra, lại dám thừa nhận!"

      Phùng Liên Dung cúi đầu, hạ quyết tâm lần sau nữa, cho nghẹn.

      Hai người nằm lát mới đứng lên, tắm rửa xong, Triệu Hữu Đường dặn dò: "Tiểu Dương và A Ly Xuân Huy các, nàng xem giờ chút đừng để bị muộn, lúc đó có chuyện gì cũng đừng phái người qua xem, để con chuyên tâm nghe giảng."

      Phùng Liên Dung vẫn chưa bỏ được: " ra như vậy nghe làm gì chứ, lại cần phải thi."

      Triệu Hữu Đường nhìn nàng cái: "Vậy nàng muốn con mấy tuổi mới học, có phải tốt nhất là học, làm tên ăn chơi trác táng, cả ngày sống phóng túng?"

      "Vậy cũng phải." Phùng Liên Dung vội , "Sao có thể ăn ngồi rồi chứ."

      đến đây Triệu Hữu Đường lại ngồi xuống, cũng kêu nàng ngồi: "Nàng là mẫu thân của con, nàng từng nghĩ đến sau này con làm gì chưa?"

      Phùng Liên Dung cười : "Thiếp thân thấy giống Tam điện hạ là được rồi, Tam điện hạ phải là thích trị thủy sao, thiếp thân thấy Tuy Dương rất vui. Sau này Tiểu Dương và A Lý cũng giống vậy, tìm việc mình thích làm là được.

      Quả nhiên là người có chí hướng lớn lao gì, đối nhi tử cũng có kỳ vọng, nhưng đây cũng tương đối phù hợp với tình cách của nàng, nếu là người có dã tâm, cũng mệt mỏi.

      Triệu Hữu Đường : " tại chính là thừa dịp còn phải học, đánh tốt trụ cột rồi, sau này học cái gì cũng nhanh, nàng kệ chuyện này . Về phần có thích cái gì hay vẫn chưa nhìn ra, mấy cái đó chờ lớn lên lại ."

      Phùng Liên Dung ừ tiếng, hài lòng : "HOàng thượng cái gì làm cái đó."

      Triệu Hữu Đường : "Vậy nghe Trẫm."

      Phùng Liên Dung thầm nghĩ, nghe nghe, thích quả như vậy nàng đỡ mệt, dù sao học ấn uyên bác, hai đứa cho quản, chẳng lẽ còn có thể học cái xấu?

      Nàng liền cười : "Vậy giao hết cho Hoàng thượng."

      Triệu Hữu Đường gật gật đầu, lại bảo Phương thị ôm Triệu Huy Nghiên đến.

      Triệu Huy Nghiên mới hơn tháng, nho , Phùng Liên Dung : "Nàng cũng giống Tiểu Dương, thích khóc, dù đói bungj cũng chỉ khóc hai tiếng là thôi."

      "Vậy cũng là bé ngoan." Triệu Hữu Đường đưa tay xoa xoa mặt nàng, " biết lớn lên là như thế nào." nhìn Phùng Liên Dung, mỉm cười.

      Nữ nhi có lẽ giống nàng tốt hơn.

      Hai người vây quanh Triệu Huy Nghiên lát Triệu Hữu Đường mới .

      Ngày mùng tháng hai, rốt cục đến ngày Triệu Thừa Diễn và Triệu Thừa Mô nghe giảng bài, sớm tinh mơ dậy, mắt hai người đều nhập nhèm, Phùng Liên Dung khỏi đau lòng, lại tự tay mặc quần áo cho con, ăn cơm xong mới kêu Hoàng môn dẫn đến Xuân Huy các.

      Bên kia Phương Yên cũng vậy, còn tự mình đưa qua.

      Hai phe gặp nhau, hai huynh đệ qua chào mẫu hậu, Phương Yên nhìn cái, ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, hai đứa con bộ dáng cũng tốt, còn tuổi nhìn ra tuấn tú sau này.

      Có điều đứa của nàng cũng kém, Phương Yên bảo bọn ngồi thành hàng, răn dạy : "Đợi lát nữa đều phải nghiêm túc nghe bài, đừng làm mất thể diện Hoàng thất."

      Ba đứa đều ứng.

      Chờ Lý đại nhân đến đây nàng mới .

      Ba huynh đệ ngồi thành hàng.

      Lý đại nhân là người có nhiều kinh nghiệm, mở đầu rất thú vị, Triệu Thừa Diễn và Triệu Thừa Dục nghe ngon lành, Lý đại nhân cũng rất có cảm giác thành tựu. Kết quả giảng đến nửa, ngẩng đầu nhìn phản ứng của ba đứa , chỉ thấy đầu Triệu Thừa Mô lắc lư, sau đó bịch tiếng, cúi gục xuống bàn.
      Last edited by a moderator: 25/3/16
      Snow, lehanh, thuyt13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :