1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5. Chơi cờ.

      Editor: Linh

      Hoàng Thái hậu ở tại Thọ Khang cung phía Tây Bắc nội cung, ngày thường thắp hương bái phật, lộ mặt nhiều, bình thường trong điện cũng rất vắng vẻ, nhưng hôm nay giống vậy, trong điện khắp nơi đều là người.

      Hoàng thượng, Hoàng hậu, phi tần của Hoàng thượng, người Đông cung, hoàng tử, công chúa, đều vây quanh bên người bà.

      Hoàng Thái hậu mặt đầy tươi cười.

      Bà lớn lên có gương mặt rất bình thường, cho dù là khi còn trẻ, nhìn ngũ quan, cũng được coi là mỹ nhân. Nhưng bà vẫn luôn rất được tiên đế sủng ái, sinh ba người con trai, Trưởng tử thuận lợi làm Hoàng đế, hai người con khác cũng giống vậy rất được tiên đế thích, lần lượt được phong Vương ở phủ phồn hoa giàu mỡ.

      Đến lượt Thái tử chúc tết, Hoàng Thái hậu cười càng thêm hiền hòa, vẫy tay : “Đến, mau ngồi bên cạnh ai gia, nhìn xem, đều gầy. Dù là học, mùa đông cũng nên nghỉ ngơi chút, nhớ lại phụ hoàng ngươi tầm tuổi này, lúc ấy còn chơi xấu ai gia, thời tiết như vậy nên nghỉ ngơi hai tháng đâu.”

      Giọng điệu này, y như hoàng thượng vẫn là đứa trẻ.

      Tất cả mọi người cười theo, ai cũng dám chen vào, Hoàng thượng sắc mặt có chút vui, nhưng cũng phát tác.

      Thái tử ngồi vào phía bên cạnh Hoàng Thái hậu, cười : “Phụ hàng thông minh hơn tôn nhi, có thể dùng phần bản lĩnh. Có câu là người chậm cần bắt đầu sớm, tôn nhi tự nhiên thể buông lỏng.”

      “Thái tử quả khắc cũng buông lỏng đâu.” Hồ quý phi nghe vậy, đối Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử : “Các ngươi cần phải học theo Thái tử ca ca đó.”

      Hồ quý phi là phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất trong cung, thân phận gần với Hoàng hậu, nhưng người lại đẹp hơn Hoàng hậu nhiều, dù sinh hai trai , phong thái vẫn khác năm xưa.

      Lông mày Hoàng Thái hậu hơi nhướn lên, cũng chuyện.

      Tứ hoàng tử cũng chạy vội tới bên người Hoàng thượng, vui vẻ : “Phụ hoàng, con học thuộc Luận ngữ, con đọc cho phụ hoàng nghe nhé. Khắc (kiềm chế), phạt (khoe khoang), oán (oán hận), dục (ham muốn), dục bất hành yên, khả dĩ vi nhân hĩ?”. Tử : khả dĩ vi nan hĩ, nhân tắc ngô bất tri dã.*

      (*) Nguyên văn đoạn này là: Nguyên Hiến hỏi về chữ sỉ (hổ thẹn). Khổng Tử : nước có đạo làm quan hưởng lộc; nước vô đạo cũng làm quan hưởng lộc – ấy là hổ thẹn. [Đây là mình tải eb luận ngữ về đọc, thấy cũng hay lắm, ai muốn có thể tải về xem].

      chỉ có tám tuổi, mồm miệng lại lanh lợi.

      Hoàng thượng rất vui vẻ, ôm ngồi ở đùi, giọng điệu thân thiết hỏi: “Có hiểu ý là gì ?”

      Tứ hoàng tử giòn giã : “Nguyên Hiến hỏi: nếu hiếu thắng, phô trương, oán hận, tham lam xem là người nhân ?” Khổng tử : có thể coi là người làm được việc khó. Ta chưa biết người ấy có thể coi là người nhân .” nghiêng đầu hỏi, “Phụ hoàng, đây xem như người nhân sao?”

      Hoàng thượng cười : “Chờ ngươi trưởng thành, tinh tế suy xét hồi, là có thể hiểu .” Vừa vừa lấy trán mình cọ vào trán Tứ hoàng tử.

      Hoàng thái hậu thấy thế, sắc mặt khẽ biến thành trầm.

      Nhưng Hoàng thượng dường như chìm trong thiên luân chi nhạc (vui vẻ bên con cháu), chút đều chú ý tới.

      Hồ quý phi cười đến phá lệ ngọt ngào.

      Phùng Liên Dung nhịn được ngoảnh mặt về phía Thái tử nhìn cái.

      yên lặng ngồi, khóe miệng cũng mang theo ý cười, giống như nhìn thấy màn như vậy, là chuyện vô cùng vui vẻ. Nhưng là, đời này đều được Hoàng thượng đối đãi từ ái như đối Tứ hoàng tử.

      Phùng Liên Dung nhớ tới đủ mọi chuyện trong kiếp trước, trong lòng nhịn được có chút đau lòng thay .

      Thái tử phi tâm tình cũng tốt, ngón tay ở trong tay áo hơi nắm chặt, nhìn về phía Hoàng hậu.

      Hoàng hậu sắc mặt lạnh nhạt, giận vui, hướng mấy người Phùng Liên Dung vẫy vẫy tay : “Các ngươi qua đây, để Thái hậu nương nương gặp lần.

      Ba người các nàng là Hoàng hậu nương nương tự mình chọn, lúc đó thân thể Hoàng thái hậu được khỏe, cũng tham dự, bây giờ qua hai tháng rồi.

      Ba người vội vàng tiến lên.

      Hoàng thái hậu gật đầu : “Được, được, đều là người trăm dặm mới tìm được , ở trong cung quen chưa?” Ánh mắt bà dừng mặt Phùng Liên Dung.

      Nàng mặc áo choàng đỏ thẫm, ngọt ngào kết hợp với váy vải bông, tóc bới hình con ốc, trang điểm điểm nhàng hoạt bát, trong ba người, là dễ thấy nhất,

      Phùng Liên Dung : “Hồi Thái hậu nương nương, thiếp thân từ lớn lên ở kinh thành, có ở quen, hơn nữa ở đây có Noãn các, còn có than, còn ấm hơn cả trong nhà thiếp.”

      Nàng cực kỳ trôi chảy, có gì sợ hãi, mặt còn mang theo nụ cười, ra núm đồng tiền, ngọt ngào.

      Hoàng thái hậu cảm thấy nàng làm người khác thích, cũng cười cười, lại nhìn mặt hai người khác, tùy theo : “Các ngươi vào cung, cái khác cần, chỉ cần nhớ thân phận của bản thân, cẩn thận hầu hạ Thái tử, Thái tử phi, biết ?”

      Ba người đều vâng.

      Hoàng thái hậu liền thưởng cho các nàng mỗi người cái hộp.

      Bái kiến Hoàng thái hậu xong, cũng còn chuyện của các nàng, giống phi tần của Hoàng thượng, còn có thể ở lại cùng nhau hưởng dụng đồ ăn sáng mùng đầu năm, ba người các nàng theo đường cũ trở về.

      Nguyễn Nhược Lâm nhịn được liền phát giận: “Sáng tinh mơ, ngay cả cơm cũng cho ăn.”

      Kỷ ma ma bị dọa, đè giọng : “Tiểu tổ tông, ngươi có chuyện cũng trở về rồi ! Lại , sao lại được ăn cơm, lát nữa tự nhiên có.”

      Nguyễn Nhược Lâm hừ tiếng: “Ta đây đều sắp chết đói.” Lại hỏi các nàng, “Các ngươi có đói bụng ?”

      Tôn Tú để ý nàng.

      Phùng Liên Dung : “Nguyễn quý nhân, ngươi nên sửa , đừng tự hại mình.”

      Nguyễn Nhược Lâm cười lạnh: “Sửa thế nào, hâm nóng lại chân giò ăn qua, phải ? Loại chuyện này ta làm được!” Nàng ta vung tay áo, đạp đạp đạp về phía trước.

      Cũng chỉ là xem phần cùng là quý nhân, muốn nhắc nhở nàng ta phen, sao lại đến chuyện chân giò rồi. Phùng Liên Dung xấu hổ liếc mắt nhìn Chung ma ma cái.

      Chung ma ma cười tủm tỉm, giọng : “Nguyễn quý nhân là ghen tị với chủ tử thôi, đừng chân gì, dù là bông cải nàng ta cũng được ăn.”

      Phùng Liên Dung: ………………

      Trở lại trong phòng, nàng cởi áo choàng, ngồi uống nước.

      Bảo Lan lấy hộp Hoàng Thái hậu thưởng mở ra cho nàng xem, liền thấy bên trong có hai đĩnh vàng khắc bốn chữ cát tường như ý, còn có hai chiếc trâm cài khảm hạt châu to, nhìn thân phận của các nàng, thưởng tính ít.

      Trong ấn tượng, đời trước cũng thưởng những thứ này, Phùng Liên Dung bảo nàng cất vàng , lại bảo Châu Lan cài trâm lên đầu nàng thử xem.

      “Đẹp mắt.” Châu Lan tán thưởng, “Thái hậu nương nương cho đúng là giống với.”

      Chung ma ma bổ sung kiến thức cho nhóm các nàng: “Đồ vật của Thái hậu nương nương, là đặc biệt từ xưởng làm ra. Thợ thủ công bên trong, tùy tiện xách người ra, thở thủ công có tiếng cả kinh thành này đều so ra kém.” Bà nhìn nhìn trâm cài, “A, tay nghề này xem như kém, sợ là thợ thủ công mới vào làm.”

      Bao Lan, Châu Lan đều ca ngợi: “Ma ma biết nhiều!”

      “Cũng xem ta bao nhiêu tuổi, tưởng ta sống uổng chắc?” Chung ma ma , “Các ngươi về sau tự nhiên cũng biết, bày bát cho chủ tử, chuẩn bị đồ ăn sáng.”

      Hai người vội vàng làm.

      Mùng đầu năm qua, hôm nay tiết trời cũng bắt đầu có chút ấm, ít nhất là ít có tuyết rơi. Phùng Liên Dung mỗi lần thức dậy cũng còn khó chịu như trước.

      Ngày hôm đó buổi tối, Thái tử phái tiểu hoàng môn tới đón nàng.

      Chung ma ma cố ý dặn dò bên tai Phùng Liên Dung vài câu, vui rạo rực tiễn nàng .

      Lúc này, Thái tử ăn cơm.

      Sau khi Phùng Liên Dung vào Noãn các, mặt liền bắt đầu đỏ lên.

      Thái tử cười : “Nóng hả, cởi áo choàng ra.”

      Mặt Phùng Liên Dung càng đỏ hơn.

      Nhưng nàng cũng thể cởi, dù Thái tử bảo nàng lõa thể, nàng cũng chỉ có thể nghe lời cởi ra.

      Nàng tự mình thoát áo tháo dây, vất vả mới cởi được áo choàng ra, bên trong cũng chỉ mặc áo hai lớp màu xanh. Noãn các của Thái tử so với các nàng nóng hơn, chỉ mặc áo váy mùa xuân cũng đủ.

      Thái tử liếc mắt nhìn nàng cái, : “Vẫn là mùa xuân tốt, mùa đông mặc dầy, khó coi.”

      Như vậy tốt, dáng vẻ thướt tha mềm mại.

      Phùng Liên Dung cũng nhìn Thái tử: “Điện hạ cũng mặc ít, đẹp.”

      Thái tử liền cười rộ lên: “Ta đây là tuấn, cái gì mà đẹp hả, đẹp là hình dung nương.” hất cằm ý bảo, “Qua đây ngồi.”

      Phùng Liên Dung qua ngồi xuống ghế đối diện .

      “Bây giờ còn rất sớm.” Thái tử tùy ý hỏi, “Bình thường khi nào nàng ngủ?”

      “Nếu là mùa đông, giờ Dậu, mùa xuân sai biệt lắm là giờ Tuất, mùa hạ quá nóng, thiếp thân liền ngủ tương đối muộn, có lẽ phải tới giờ Hợi mới ngủ.” Phùng Liên Dung nhìn về phía án thư của , phía bày nhiều này nọ, giấy và bút lông, sách, ngay cả cờ vua cũng có.

      Thái tử : “Cùng ta cũng khác lắm.” Lại thấy nàng nhìn bàn cờ, liền hỏi: “Biết chơi cái này sao?”

      Phùng Liên Dung vui vẻ gật đầu: “biết, có điều chơi tốt lắm.”

      Thái tử cười: “Vậy chúng ta thử xem.”

      gọi Phùng Liên Dung qua đó ngồi.

      Lúc này Phùng Liên Dung mới thấy bàn cờ, hóa ra giống cái nàng dùng, mà là được làm từ bạch ngọc, nước cờ lại tráng vàng, quả là rất tráng lệ.

      Sao trước kia nàng chưa thấy qua?

      Phùng Liên Dung đặt con xuống, thanh giòn tan dễ nghe, khỏi tò mò nhìn con cờ trong tay : “Hóa ra đây cũng làm từ ngọc, nhưng sao lại ấm vậy nhỉ.”

      “Ấm, tự nhiên là làm từ noãn ngọc, bằng thời tiết như này, cầm phải bị lạnh rồi sao?”

      Phùng Liên Dung thích buông tay sờ soạng: “Thiếp thân dùng được làm từ gỗ cây thu*, cũng lạnh, làm rơi cũng hỏng, có điều bàn cờ này của Điện hạ rất dễ nhìn, chính là quý chút.”

      (*) Cây thu: gỗ dùng đóng bàn cờ đẹp, nên cuộc cờ cũng gọi là thu bình.

      Nàng xong liền thả con ‘pháo’ xuống, hai con mắt nhìn chằm chằm quân cờ bên Thái tử, giống như tiểu sư tử chờ săn bắn.

      là tiểu sư tử, tất nhiên là bởi vì đáng sợ, ngược lại làm người buồn cười.

      Kia là toàn bộ tâm tư đều để lên đầu, vốn Thái tử còn nghĩ lên bàn cờ lại hai câu, nhưng là cũng có tâm tư , cùng nàng nghiêm túc đánh cờ.

      Kết quả Phùng Liên Dung ở phương diện này chính là cái gối thêu hoa, xem khí thế rất đầy, lại thua liền ba bàn.

      Thái tử thắng được cực kỳ khó chịu, trình độ của đối thủ quá kém rồi!

      Bàn cuối cùng, Thái tử cũng cẩn thận hạ xuống, chỉ nhìn chằm chằm xem nàng.

      Chỉ thấy Phùng Liên Dung toàn thân tâm đều nhập vào, khi hưng phấn, khi hối hận, khi vui vẻ, khi tức giận, ngũ quan giống như nhảy múa.

      Thái tử nhịn được liền cười rộ lên, đáp quân cờ xuống: “Thôi, ván này xem như nàng thắng.”

      Nhìn ra được, nàng là muốn thắng , phải cố ý, chính là có năng lực bắt.

      Phùng Liên Dung nhíu mi: “Sao có thể tính là thắng đây, Điện hạ lợi hại, thiếp thân tự biết địch lại, có điều cũng thể thua làm thắng.”

      “A? Nghe qua rất có chí khí đấy.” Thái tử cười.

      Phùng Liên Dung nắm tay : “Dù sao ngày thiếp thân trở lên lợi hại!”

      Thái tử : “Ta chờ, lần tới nàng thắng ta.” Lại đẩy bàn cờ: “Cũng còn sớm.”

      Phùng Liên Dung kịp phản ứng bị Thái tử kéo đến trong ngực.

      Nàng thấp hơn cái đầu, đầu vừa vặn để ở cằm .

      Trái tim Phùng Liên Dung nhảy thình thịch, ngay cả lỗ tai đều đỏ.

      cúi đầu, ngửi thấy mùi thơm ngát tóc nàng, mùi hương này có thể làm người ta thấy mùa xuân lá xanh vừa mọc đầu cành, rất kỳ lạ.

      “Đây là mùi gì?” Hằn rò mò.

      Phùng Liên Dung : “Là cây kim ngân hoa.”

      “Cây kim ngân hoa? Cây đó phải dùng làm thuốc sao?”

      “Đúng vậy, có điều thiếp thân rất thích, ở ngoài cung liền thường dùng cây này, lúc này cũng mang theo ít vào cung.” Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử, mang theo chút kỳ vọng hỏi: “Điện hạ thích ?”

      Thái tử gì, cúi đầu đặt đáp án lên đôi môi nàng.
      Last edited: 20/3/15
      Ngọc Yochan, tart_trung, BiBi BuBu13 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6. Sách dạy đánh cờ.

      Editor: Linh

      Phùng Liên Dung hưởng thụ nụ hôn của .

      Chỉ cảm thấy toàn thân lan tràn ra tư vị lên lời.

      Trước kia nàng là như vậy thương , ở trong cung vài năm, cầu xa vời gì khác, chỉ cầu có thể nhìn nàng nhiều hơn cái. Nhưng là, nàng giống như người xứng có được, ông trời cũng khắt khe nàng, gọi nàng sớm chết .

      Đời này, lại như thế nào đây?

      Phùng Liên Dung biết đời này của mình có phải cũng chỉ sống được từng đấy năm hay , nàng vươn tay ôm eo Thái tử, càng thêm dán chặt mình vào .

      Chính là giờ khắc này, sa vào thôi.

      Lần nữa nằm xuống nàng tinh bì lực tẫn, chỉ cảm thấy vừa rồi bản thân như con rắn, muốn trói chặt con mồi bắt được lại. Nhưng lại bị người đánh tới bảy tấc (có câu đánh rắn phải đánh bảy tấc), khiến nàng chút lực đánh trả cũng có, nàng hơi hơi cuộn tròn thân mình, nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

      Thái tử sai người hầu hạ tắm rửa.

      Phùng Liên Dung nghe thấy, vội vàng đứng dậy mặc quần áo.

      Thái tử nhìn nàng cái: “Nàng cũng tắm , đỡ phải trở về lại tắm, ở đây ấm, tương đối thoải mái.”

      Phùng Liên Dung có chút giật mình: “Ở đây, ở nơi này?”

      “Ừ, cung nhân cũng có thể hầu hạ nàng.”

      Cùng Thái tử tắm chung chỗ, Phùng Liên Dung phải muốn, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến có quần áo để thay: “Điện hạ, thiếp thân có quần áo để thay, bảo bọn họ lấy hình như cũng rất phiền toái.”

      Thái tử nghĩ, cũng miễn cưỡng.

      Thấy nàng mặc xong, nhớ tới kiện: “Lần tới ăn hết cũng cần phải hâm lại.”

      Phùng Liên Dung cảm thấy mặt bị thiêu cháy: “ phải thiếp thân, là Chung ma ma muốn hâm.”

      Vẻ mặt của nàng có chút xấu hổ và giận dữ.

      Thái tử nở nụ cười: “À, vậy bản thân nàng nghĩ như vậy?”

      có.” Phùng Liên Dung lắc đầu, “Mấy món đó ăn lần ngon, hâm nóng lại, hương vị kém rất nhiều. Điện hạ ban cho thiếp thân, vốn cũng muốn thiếp thân ăn vui vẻ mà.”

      Thái tử ừ tiếng: “Đúng vậy, lần tới đừng nghe ma ma của nàng.” Mắt thấy tóc nàng lộn xộn, vươn tay vuốt giúp nàng, lại cầm lấy nhánh đưa lên chóp mũi ngửi, “Hương vị này tốt, sau này đều dùng mùi này.”

      Phùng Liên Dung nghĩ tới thích, nhưng là, đời trước nàng cũng dùng qua, cũng thấy nhắc đến.

      Nàng cười vui vẻ : “Được.” Nhưng rất nhanh lại hỏi, “Có điều thiếp thân luôn dùng nó, có phải Điện hạ ngửi nhiều lại ngấy hay ? Dù là bản thân thiếp thích cây kim ngân hoa, cũng thường dùng đâu.”

      Đây là lời , còn trở thành vấn đề khó cho Thái tử.

      Thái tử nghiêm túc suy nghĩ, : “Vậy dùng cây kim ngân hoa mấy ngày, lại dùng khác, thay đổi.”

      Phùng Liên Dung lại được, vô cùng vui vẻ tiêu sái rời .

      Thái tử nhìn bóng lưng nàng, thấy nàng chút chần chừ, bước nhanh ra ngoài.

      Đến khi Phùng Liên Dung trở lại Phù Ngọc điện, Chung ma ma cười đến mặt đều nở hoa.

      Lần này càng lâu hơn lần trước!

      Chung ma ma vui thay nàng, hỏi: “Ở chỗ Điện hạ làm những gì?”

      “Chơi cờ.”

      Chung ma ma lại hỏi: “Chơi mấy bàn, chủ tử thắng hay thua?”

      Phùng Liên Dung nghĩ, còn hỏi thắng hay thua nữa, cũng quá coi trọng nàng. Nàng muốn thắng cũng thắng được, nàng tức giận : “Thua, thua bốn bàn!”

      “Đúng, đúng, nên thua, chủ tử muốn thắng Điện hạ làm gì nha.” Chung ma ma vẫn là kiểu cũ.

      Phùng Liên Dung để ý bà.

      Nàng cảm thấy chơi cờ nên có thắng thua mới vui, Thái tử luôn thắng có thú vị, nàng luôn thua cũng có thú vị giống vậy.

      Đáng tiếc, nàng vẫn thắng được.

      Bảo Lan và Châu Lan tiến lên hầu hạ nàng tắm rửa.

      Thùng gỗ này đổ nước ấm vào từ trước, lúc này có chút mát, Châu Lan bảo người lại thêm ít, lần này vừa vặn.

      Chung ma ma ở bên cạnh dặn dò nàng: “Tư thế nô cấp cho chủ tử có dùng chưa? Cũng là khó có khi được hầu hạ Thái tử lần, đừng để lãng phí cơ hội, biết ? Nếu có thể mang thai đứa mới là đại hỷ , Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương đều ngóng trông.”

      Mặt Phùng Liên Dung có chút đỏ lên.

      Trước khi nàng ra ngoài Chung ma ma liền chuyện này, bảo nàng sau khi xong việc, tận lực lót mông cao lên chút.

      Nhưng là, chuyện này cũng quá xấu hổ, sao nàng biết xấu hổ mà làm chuyện này trước mặt Thái tử đây? Lại , nàng bị ép buộc còn chút khí lực, sớm quên hết, được .

      Chung ma ma thấy nàng bộ dáng này, nhân tiện : “ cần xấu hổ, Điện hạ còn có thể chủ tử sao? Vốn tuyển ba quý nhân đến, phải là vì chuyện này sao?”

      Từ hai năm trước Thái tử thành thân với Thái tử phi, trước đây Thái tử phi cũng từng mang thai đứa , ai ngờ bị động thai, đứa còn. Sau này cũng có thai lại, ngay cả Thái y đều được, lúc này Hoàng thái hậu mới bảo Hoàng hậu tuyển cho Thái tử vài quý nhân, đơn giản cũng là vì con nối dòng.

      Cho nên các nàng thị tẩm, cũng vẫn tránh thai.

      Phùng Liên Dung chỉ phải gật đầu.

      Nhưng trong lòng nàng hiểu , đứa đầu tiên của Thái tử phải nàng sinh.

      Ngày hôm sau, Thái tử lại tặng đồ.

      Lần này phải ăn, mà là sáu cuốn sách dạy đánh cờ.

      Chung ma ma cười : “Điện hạ còn mỗi lần thứ khác đâu.”

      có nhảy nhót như lần trước Thái tử đưa chân giò, có lẽ là có lần thứ nhất, lần thứ hai vui vẻ nhiều hơn chút.

      Nhưng Phùng Liên Dung vô cùng vui vẻ.

      Còn vui hơn khi nhận được chân giò.

      “Đây là bản mai hoa đấy, ma ma, địa phương tầm thường có đâu, khi ta còn ở nhà cũng cùng ca ca chơi cờ. Ca ca lợi hại hơn ta chút, ca ca dạy ta xem sách dạy đánh cờ, sau này lại nhắc đến bản mai hoa, đây là của cao nhân viết, lục tục xuất ra ít, nhưng cả cuốn chưa có người thấy qua, có người muốn dùng ngàn vàng đổi cũng có đâu!”

      Nàng cầm bản mai hoa hận thể đặt tới miệng hôn.

      Chung ma ma thấy nàng vui vẻ, cũng cười cười: “Vậy là hoàn thành mong muốn của chủ tử rồi.”

      Phùng Liên Dung gật đầu, lại hỏi Chung ma ma: “Điện hạ đưa ta đồ tốt như vậy, phải là ta...”

      Nàng lên đưa lại cho cái gì mới tốt đây?

      Chung ma ma nở nụ cười: “Ôi, chủ tử ngốc, Điện hạ cái gì mà có, ngài lại có cái gì? Đơn giản là lần tới nhìn thấy Điện hạ, hầu hạ tốt là được.”

      Phùng Liên Dung : “Ta mỗi lần đều hầu hạ rất tốt mà.”

      “Vậy duy trì là được, đừng làm Điện hạ ngấy.” Chung ma ma nhắc nhở, “Nô muốn
      Dạy đều dạy, chỉ xem chủ tử có thể phát huy hay , có đôi khi cũng đừng quá xấu hổ. Chủ tử vào cung đó là hầu hạ Điện hạ cả đời, lại có cái gì, có câu dễ nghe, chờ hoa tan ít bướm, cũng còn hứng thú đúng .”


      Đây đều là lời .


      Nhưng Phùng Liên Dung nghe, mũi lền bắt đầu lên men.


      Còn chưa hoa tàn ít bướm, nàng biết bản thân có thể sống đến khi đó hay .


      Quản nhiều như vậy làm chi.


      Có sách dạy đánh cờ liền xem.


      Nàng ngồi xuống hứng trí bừng bừng lật xem, lại bảo Bảo Lan mang bàn cờ đến, xếp ván cờ xong, tự nàng chiếu sách dạy đánh cờ, chơi cả buổi.


      Chỗ Thái tử phi cũng biết rồi.


      Lý ma ma : “Nhìn qua Điện hạ còn rất sửng Phùng quý nhân.”


      “Dù sao cũng tốt hơn sủng Nguyễn quý nhân đúng ?” Thái tử phi chau mày, “Chớ luận sủng người nào, Điện hạ nên có đứa trẻ rồi.” Nàng ta xem trọng nhất chuyện này, cái khác sao cả.


      Thái tử phi từ biết bản thân phải gả cho Thái tử, cũng sớm chấp nhận vận mệnh phu đa thê.


      Dù là phụ thân nàng ta, trong nhà còn có ba thị thiếp đấy, đừng Thái tử, sau này có ngày muốn quần lâm thiên hạ (làm vua), chẳng lẽ có tam cung lục viện hay sao?


      Lý ma ma biết Thái tử phi rộng lượng, nhưng khó tránh khỏi đau lòng thay nàng: “Nương nương, vẫn nên uống thuốc thôi, luôn có chuyển biến.”


      Trong mắt Thái tử phi xẹt qua tia ảm đạm.


      Nàng ta hơi hơi nhắm chặt mắt, đứng lên : “ xem Hoàng tổ mẫu thôi.”


      Trong Thọ Khang cung, Hoàn hậu ở, tự tay tách quả hạch đào (quả óc chó) cho Hoàng Thái hậu.


      Hai bà tức (mẹ chồng nàng dâu) này là quan hệ biểu di mẫu và biểu ngoại sinh nữ, bình thường lại rất thân cận, trước kia Hoàng hậu thường đến, sau này tuổi lớn hơn chút, đó là ba ngày hai bữa đến lần.


      Thái tử phi vẫn an hai người.


      Hoàng Thái hậu kêu nàng ngồi bên cạnh, cười tủm tỉm : “Hạch đào này là Tây An phủ tiến cống, vỏ mỏng cực kì, ngươi xem mẫu hậu ngươi kẹp cái liền vớ, ngươi nếm thử xem.”


      Hoàng Thái hậu đưa cho Thái tử phi ruột hạch đào.


      Thái tử phi ăn, cười : “ thơm, ngon hơn Kinh Thành bán.”


      “Nếu lam sao có thể tiến cống đây?” Hoàng thái hậu dặn dò, “Mỗi ngày ăn bốn năm quả là được, ăn hơn cũng tiêu hoá” lại nhìn Hoàng hậu, “Ngươi cũng đừng lại kẹp, tự mình ăn .”


      Hoàng hậu thản nhiên , “Dù sao cũng có việc gì.”


      có việc, ngươi liên chỉ kẹp hạch đào hả? Ngày nào cũng rảnh rỗi, ta cũng có nhiều hạch đào như vậy cho ngươi kẹp!” Hoàng Thái hậu hiểu nổi lên tức giận.


      Hoàng hậu buôn hạch đào xuống, xoa xoa tay.


      Bà vẫn thong thả ung dung.


      Hôm nay Thái tử phi đến có việc, cũng trì hoãn : “Hoàng tổ mẫu, cháu dâu nghe Hoàng thượng sợ Tam đệ, Tứ đệ theo kịp, mời riêng Đại học sĩ nào đó đến dạy bọn họ. Cháu dâu thấy tốt lắm, Điện hạ và bọn họ là huynh đệ ruột, cùng nhau đọc sách còn có thể bồi dưỡng tình cảm, tốtt sao lại tách ra học.”


      Chuyện này có phải từ chuyện năm trước, Hồ quý phi ngày nào cũng thổi gió bên tai, Tứ hoàng tử tuổi còn , theo Thái tử cùng đọc sách học được cái gì, dù sao đều là muốn chiếu cố Thái tử trước, cho nên Hoàng thượng liền có quyết định.


      Hoàng Thái hậu ừ tiếng: “Là có chuyện này, có đều ngươi đừng vội quan tâm, còn chưa quyết định mà.”


      Thái tử phi trong lòng vẫn còn sốt ruột, nàng ta sợ hai người này ăn mảnh, vạn nhất Hoàng thượng phái Đại thần càng giỏi hơn đến dạy bọn , biết dạy cái gì.


      Nhưng Hoàng Thái hậu như vậy, Thái thử phi cũng còn cách nào khác, lát sau liền cáo từ.


      Hoàng Thái hậu nhìn Hoàng hậu, bà vẫn là mặt biểu cảm.


      “Thái tử phi còn khẩn trương hơn ngươi đó, ngươi vẫn là mẫu thân của đấy.” Giọng điệu của Hoàng Thái hậu có chút oán niệm. “Ngay cả cũng câu.”


      Hoàng hạu thản nhiên : “Còn dâu cũng phải mẫu thân ruột của .”


      “Vậy cũng là người nuôi lớn, phải, chẳng lẽ liền có tình cảm?” Hoàng Thái hậu lời thấm thía, : “Ta biết Hoàng thượng làm tổn thương trái tim ngươi, nhưng là Hoàng thượng, người nào có mới nới cũ, ngươi liền bày ra bộ dáng này? Về sau đừng lại đến đây, hậu cung còn có nhiều chuyện cần ngươi đến quản.”


      phải còn cso Hồ quý phi sao, con dâu rỗi hơi làm gì.” Hoàng hậu , “Con dâu chỉ dưỡng thân thể, cần chết sớm là được rồi.”


      Hoàng thái hậu chán nản.


      Hoàng hậu lại , “Mẫu hạu cần con dâu đến, cũng sao, về sau còn ai kẹp hạch đào cho ngài.”


      “Người bên cạnh ta đều chết hết rồi à?” Hoàng thái hậu giận.


      kẹp tốt như con dâu, người xem xem, ruột đều hoàn chỉnh.”


      Hoàng thái hậu nhìn, quả thế.


      Bà thở dài: “Thôi, ngươi muốn tới tới.”


      Hoàng thái hậu cũng oán bản thân, nắm đó có lẽ nên miễn cưỡng nàng làm con dâu, lại bảo vệ được nàng, nương tốt phí hoài thành như vậy.


      Hoàng hậu xoay người, lại ngồi xuống.
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      Ngọc Yochan, tart_trung, BiBi BuBu15 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7. Quan giảng bài.

      Editor: Linh

      Mắt thấy trời dần ấm lên, Phùng Liên Dung liền bảo Châu Lan bảo Đại Lý chiết ít hoa mai về.

      Nơi này tuy là hoàng cung, nhưng vừa vào đông cũng vẫn có vẻ u, thế nào cũng phải đến mùa xuân, toàn bộ cung điện mới sáng sủa, nhu hòa lên.

      Lại cắm chút hoa, là làm người thích.

      Châu Lan rất nhanh liền cầm nhiều hoa mai trở về, có màu hồng, màu vàng, còn có ít lá xanh, cười tủm tỉm : “Nô tì nghỉ chỉ có hoa thôi đẹp lắm, nên bảo Đại Lý ngắt cả lá xanh.”

      Hầu hạ Phùng Liên Dung trừ Chung ma ma, bốn cung nữ ra, còn có tiểu hoàng môn, Lý Thiện Bình, Lý Thạch, Phương Tôn, Tào Thọ. Hai người cùng họ Lý, liền được gọi là Đại Lý và Tiểu Lý.

      “Đúng là đẹp lắm, may mắn ngươi nghĩ đến bảo ngắt cả lá xanh.” Phùng Liên Dung khen , “ thông minh, cà rốt dấm đường này thưởng cho ngươi, ăn .”

      Bây giờ cũng có hoa quả gì, cà rốt dùng muối ướp lát, lại hong khô, khi ăn trộn thêm chút dấm đường và rượu liền ăn được, chua chua ngọt ngọt, ngon vô cùng.

      Phùng Liên Dung lấy món này làm đồ ăn vặt.

      Châu Lan cảm tạ, bưng cà rốt , gọi Bảo Châu, Kim Quế, Ngân Quế cùng ăn.

      Phùng Liên Dung ở đằng kia ngắm hoa chơi.

      Cắm cành hồng, cắm cành vàng, lại thêm chút lá xanh, cũng rất đẹp mắt.

      Chơi đến buổi tối, Tiểu Chung ma ma đến đây.

      Phùng Liên Dung vừa ăn cơm tối xong, tản bộ trong viện tiêu thực.

      Chung ma ma khó hiểu, hỏi: “Sao hầu hạ chủ tử các ngươi, chạy đến đây làm gì?”

      Tiểu Chung ma ma cười đến rất đắc ý: “Vừa rồi hoàng cửa đến đón Tôn quý nhân của chúng ta, các ngươi nghe thấy động tĩnh sao?”

      Hóa ra là đến khoe khoang.

      Chung ma ma bĩu môi: “Tôn quý nhân sợ hãi kêu thảm thiết hay sao? Nếu vì sao lại muốn chúng ta nghe thấy? Ta còn làm cái gì, Phùng quý nhân của chúng ta đều hai lần rồi.”

      Tiểu Chung ma ma hừ tiếng: “Sau này Tôn quý nhân cũng giống vậy.”

      Chung ma ma lại tiếp, có điều trong lòng xem thường Tiểu Chung ma ma.

      Phùng quý nhân của bọn họ được gọi thị tẩm, còn được Thái tử ban thưởng chân giò và sách dạy đánh cờ đấy, bà cũng xung quanh rêu rao, Tôn quý nhân mới chỉ là lần đầu tiên, có cái gì hay để ?

      Chung ma ma đỡ cánh tay Phùng Liên Dung: “Chử tử, chúng ta vào nhà thôi.”

      Bà mặc kệ Tiểu Chung ma ma.

      Tiểu Chung ma ma lấy được cái bẽ mặt.

      Phùng Liên Dung gì, cũng có gì vui về việc Tôn Tú được triệu thị tẩm. Lại , hai người đời trước cũng coi như đồng bệnh tương liên, cũng thế nào, sau này cũng phải xem số phận của từng người.

      Phùng Liên Dung cùng Chung ma ma vào nhà.

      Kết quả quá bao lâu, Ngân Quế tiến vào giọng : “Tôn quý nhân trở lại, vừa rồi Tào Thở ở cửa nhìn thấy ràng, Tôn quý nhân vừa tiến đến liền khóc.”

      Chung ma ma nhìn sắc trời: “Vẫn còn sớm mà, sao trở về rồi?”

      Lần trước Phùng Liên Dung lần đầu tiên, ít nhất chậm hơn lần này canh giờ.

      Chung ma ma nghĩ tới ngôn hành vừa rồi của Tiểu Chung ma ma khóe miệng hơi nhếch lên, thản nhiên : “Lần này ma ma cũng muốn khóc, aiz, mọi việc đừng nóng vội rồi mà, đều có chuyện xấu.”

      Giọng điệu này thiếu được có chút vui sướng khi người gặp họa.

      Phùng Liên Dung liếc xéo bà cái.

      Chung ma ma lại thở dài: “Xem ra Tôn quý nhân sợ là xui xẻo rồi, cũng biết vì sao.”

      Phùng Liên Dung muốn xem Tôn Tú, nhưng nghĩ lại, hình như là được tốt cho lắm, nếu nàng muốn , lúc này nhất định phải thời cơ tốt.

      Nàng kéo tay áo ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Phùng Liên Dung thỉnh an Thái tử phi, tiện đường liền xem Tôn Tú có hay .

      Kết quả Tôn Tú còn chưa ăn cơm, hai con mắt có chút sưng, như là hôm qua khóc trận.

      Phùng Liên Dung môi mấp máy, muốn hỏi hôm qua đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng đến bên miệng lại nuốt trở lại, nàng biết bản thân quá hiểu an ủi người.

      Vạn nhất Tôn Tú ủy khuất, nàng nên khuyên nàng ấy như thế nào đây?

      Phùng Liên Dung cũng chỉ cười cười, ôn nhu : “Ngươi chậm rãi ăn, ta chờ ngươi.”

      Nàng ngồi xuống ghế.

      Tôn Túy tùy tiện ăn mấy miếng: “ thôi, ăn nữa muộn.”

      Phùng Liên Dung liền cùng nàng .

      Tôn Tú thấy nàng vẫn hỏi câu, ngược lại nén được, thương tâm : “Ta khẳng định bị người chê cười, sau này cũng còn mặt mũi gặp người.”

      Phùng Liên Dung lắp bắp kinh hãi: “Sao vậy? Ta...” Nàng ngừng chút, “ta chỉ nghe ngươi khóc, cái khác biết, xảy ra chuyện gì khiến người chê cười?”

      Tôn Tú nghiêm mặt : “Điện hạ chưa chạm vào ta bảo ta trở về, chuyện này có thể bị truyền ra sao?”

      Phùng Liên Dung mắt trợn

      Quý nhân như các nàng thị tẩm đều có cung nhân ở bên cạnh ghi lại, để tương lai có thai được phong hào, nhưng nàng thế nào cũng nghĩ tới Tôn Tú lần đầu tiên thị tẩm như vậy.

      “Vậy Điện hạ gọi ngươi đến đó làm gì?”

      Tôn Tú : “Chơi cờ.”

      Phùng Liên Dung nghĩ chuyện này phải rất tốt sao, xem ra Thái tử thích chơi cờ, liền khó hiểu hỏi: “Tiếp theo như thế nào?”

      Tôn Tú nhịn được muốn khóc: “Vốn tốt, cũng biết sao lại như vậy, Điện hạ bảo ta trở về, giống như phải rất vui vẻ, ta cũng biết mình làm tốt ở đâu.”

      Phùng Liên Dung cũng hiểu.

      Hai người vừa vừa đến nội điện Đông cung.

      Thái tử phi chưa gì, Tôn Tú lại cảm thấy tất cả cung nhân trong điện khẳng định đều cười nàng, đầu liền vẫn luôn cúi thấp xuống, ra ngoài còn bị Nguyễn quý nhân giễu cợt mấy câu.

      Tâm trạng Tôn Tú lại càng kém hơn.

      Phùng Liên Dung
      cũng lại gì, nàng như bây giờ, là nên được yên lặng chút.

      Bên trong Thọ Khang cung, Hoàng Thái Hậu ngồi cùng Thái tử.

      “Phụ hoàng ngươi cũng là muốn ngươi chuyên tâm học tập, Hữa Trinh, Hữu Ngô hơn ngươi rất nhiều, nhất là Hữu Ngô, Vương đại nhân, Chương đại nhân giảng bài, đều nghe hiểu lắm.

      Thái tử nghĩ nghĩ : “ bằng liền Lý đại nhân , Lý đại nhân giảng bài đến nay tôn nhi vẫn cảm thấy rành rành trước mắt. Ông ấy bác học đa tài, từng chữ như châu ngọc, Mạnh Tử, vẫn là Thượng Thư, đều có thể giảng tục dễ hiểu. Khoảng thời gian trước Lý đại nhân bị bệnh xin nghỉ, bây giờ thân thể khỏe lại rồi.”

      Hoàng Thái hậu cười thầm.

      Chọn ngưi, bà và Thái tử đều nghĩ giống nhau.

      Hồ quý phi muốn những đại thần khác dạy con trai nàng, vì dạy , Lý đại nhân này ở trong triều cũng là trọng thần, năm đó khi làm giảng quan, có ai tôn sùng? Chỉ là tính tình tốt lắm.

      Hoàng thái hậu rất nhanh liền chuyện này với Hoàng thượng.

      Hoàng thượng cũng biết bản lĩnh của Lý đại nhân, đương nhiên đồng ý.

      Kết quả khi ông chuyện này với Hồ quý phi, Hồ quý phi nóng nảy, đôi mắt ngập nước đỏ lên.

      Thấy bà ta muốn khóc, Hoàng thượng khó hiểu : “Sao vậy, Lý đại nhân này có chỗ nào tốt?:

      “Cũng phải tốt.” Hồ quý phi nhăn mày , “Thiếp thân nghe Lý đại nhân rất nghiêm khắc, ngay cả khi dạy Thái tử đều hận thể động đến thước đâu.”

      “Nghiêm sư xuất cao đồ.” Hoàng Thượng vỗ vỗ tay bà ta, cười : “ phải nàng sợ hai đứa nên thân sao?”

      Ông là quá mức sủng ái Hồ quý phi, cầu này, vốn có chút quá đáng.

      Nhưng Hồ quý phi vẫn vừa lòng, điềm đạm đáng hỏi: “Hoàng thượng, có thể đổi người khác ,thiếp thân thấy thị giảng học sĩ Kim đại nhân cũng tệ.”

      Hoàng thượng nhíu mày: “Mẫu hậu đều với Lý đại nhân, sáng mai đến.”

      Mặt Hồ quý phi lập tức bịt kín tầng u ám.

      Hoàng thượng vẫn cười : “Mẫu hậu cũng là quan tâm Hữu Trinh, Hữu Ngô, bằng sao có thể tự mình hỏi đến. Lý đại nhân trước kia từng dạy Hữu Đường, ngay cả tiên đế cũng đều rất tán thưởng ông ta, nếu phải thân thể tốt lắm, đến làm giảng quan đâu.”

      Trong lòng Hồ quý phi cũng biết thể lại thuyết phục Hoàng thượng, ai bảo Hoàng thái hậy ở trước mặt Hoàng thượng luôn là bộ dạng từ mẫu. Tu rằng vì Thái tử, mẫu tử hai người ngẫu nhiên có chút cương, nhưng tình cảm vẫn đặt ở nơi đó.

      Hơn nữa, Hồ quý phi cũng hiểu Hoàng thái hậu lợi hại.

      Nhớ ngày đó, văn võ bá quan liề mạng dâng tấu chương bức bách Hoàng thượng lập Thái tử, sau lưng chỗ nào có Thái hậy trợ giúp?

      Đáng tiếc Hoàng thượng thế nhưng hoàn toàn biết gì cả?

      Hồ quý phi híp híp mắt, dựa vào trong lòng ông : “Thiếp thân biết Hoàng thượng đau Hữu Trinh, Hữu Ngô, bọn họ nhất định chăm chỉ theo Lý đại nhân học.”

      Dù sao Lý đại nhân cũng có bản , chỉ cần cùng chỗ với Thái tử là được, đợi thời gian, hai người bọn họ nhất định vượt qua học vấn của Thái tử.

      Hồ quý phi chính là hi vọng nhi tử của mình thua Thái tử, nếu Hoàng thái hậu làm chủ, bà ta cũng đến mức gắng phải thuyết phục Hoàng thượng thay đổi chủ ý, chút đúng mực đấy bà ta vẫn có.

      Đến tháng ba, trong cung tất cả mọi người thay áo mỏng.

      Thái tử phi xem sách, Tri Xuân cười : “Vừa rồi Nghiêm Chính lại đây lát nữa Thái tử qua đây dùng bữa.”

      Thái tử phi vội buông sách.

      Lý ma ma ở bên cạnh dặn dò, Thái tử thích ăn món này, Thái tử thích ăn món kia, Thái tử phi tỉ mỉ chọn, kêu phòng bếp chuẩn bị mười hai món. Bình thường chỉ có mình nàng ta, sáu món ăn cũng đủ.

      Nàng ta xem như là người tiết kiệm, Hoàng thái hậu vì vậy mà nhiề lần khen nàng ta.

      sai biệt lắm giờ dậu Thái tử đến đây.

      Lý ma ma cười : “Nương nương vẫn chờ Thái tử, cũng có tâm tư làm việc khác.”

      Thái tử nhìn Thái tử phi, lại nhìn bàn đầy đồ ăn, cười : “Cũng phải ít tới, cần gì long trọng như vậy, ngồi , vậy nàng cũng đói bụng.”

      Thái tử phi ngồi phía bên phải : “Cũng đói bụng lắm, chính là lo lắng Thái tử mỗi lần đều đến muộn như thế, bị thương dạ dày.”

      “Đều có điểm tâm ăn, sợ cái gì.” Thái tử và Thái tử phi chuyện nhà, đột nhiên nghĩ đến kết quả mà Khâm Thiên Giám đo được, cùng Thái tử phi : “Nghe mấy ngày nữa có nhật thực đấy.”

      Thải tử phi liền giật mình, mặt mũi trắng bệch: “Thiên khuyển ăn mặt trời? Vậy làm sao tốt được? Điện hạ, ngà đó, nhớ được ngàn vạn lần đừng ra ngoài.”

      Thấy nàng kinh sợ đến như vậy, Thái tử vốn có lời muốn lại nuốt trở lại, sửa lời : “Vậy hôm đó nàng cũng trốn kỹ chút.”

      Thái tử phi liên tục gật đầu.

      Thái tử lại lên tiếng, cúi đầu ăn cơm.
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      Ngọc Yochan, tart_trung, BiBi BuBu15 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8. Nhật thực.

      Editor: Linh

      Ngày hôm đó, tin tức sắp có nhật thực lâu sau cũng truyền đến Phù Ngọc điện.

      Chung ma ma sáng sớm thức dậy, ở ngay đằng kia hai tay tạo thành chữ thập bái ông trời, Phùng Liên Dung thấy bà thần bí lẩm bẩm, tự nhiên cảm thấy khó hiểu.

      “Ma ma cầu cái gì vậy?” Nàng hỏi Châu Lan.

      Châu Lan cũng là bộ dáng kinh hồn chưa định: “Chủ tử, nghe sáng mai có nhật thực đấy!”

      Cũng trách nhóm các nàng kinh hoảng thành như vậy, là tiếng tăm của nhật thực tốt. Từ xưa đến nay, chỉ cần nhắc tới nhật thực, nhất định liên quan đến hai chữ vận rủi, ngay cả Hoàng thượng cũng phải tránh nhật thực, bây giờ tất cả đều làm theo.

      Cho nên mọi người trong điện rất sợ hãi.

      Chỉ có Phùng Liên Dung vẫn thong dong, nàng nghĩ nghĩ, a tiếng, hóa ra là ngày này à.

      Nàng nhớ được đời trước cũng có nhật thực, khi đó nàng cũng sợ hãi, sợ bản thân nhìn thấy nhật thực rồi về sau cả đời đều may mắn. Ngày đó trong cung tất cả đều ngừng vấn an, nàng liền tránh ở trong phòng.

      Bây giờ nhớ lại, có nhìn thấy nhật thực hay , cùng gặp may và gặp rủi xu quan hệ cũng có.

      Nàng nhìn, còn phải cũng giống vậy à?

      Phùng Liên Dung uống canh kim ngọc, hỏi Chung ma ma: “Ma ma, xem nhật thực thế nào? Nghe chỉ dùng mắt nhìn, ánh mắt bị mù, phải hay ?”

      Chung ma ma sắc mặt trắng bệch hỏi: “Chủ tử hỏi cái này để làm gì, chẳng lẽ chủ tử lại muốn xem cái này?”

      nhiều năm mới có lần, vì sao xem?”

      Miệng Chung ma ma há to đến mức có thể nuốt được quả trứng gà, bà tiến lên mấy bước, vươn tay đặt lên trán Phùng Liên Dung: “Ôi, cũng nóng, sao chủ tử lại mê sảng nhỉ!”

      Phùng Liên Dung : “Ta muốn xem, ma ma cho ta hỏi chút thôi, thế nào mới có thể bị thương đến mắt?”

      Chung ma ma chết cũng , đủ loại hù dọa Phùng Liên Dung.

      Nhưng Phùng Liên Dung là người chết lần, có thể sợ cái gì đây, bây giờ nàng liền đánh cược lần, chừng nhìn rồi chết sớm như vậy, ai biết được.

      Nhưng mà Chung ma ma vẫn phối hợp, bốn cung nữ cũng là người gan .

      Phùng Liên Dung uống cạn canh, quệt quệt mồm ra ngoài, mắt thấy Đại Lý ở bên ngoài dựa đầu vào cửa ngẩn người, liền gọi : “Đại Lý, ngươi qua đây.”

      Đại Lý nghe thấy thanh ôn nhuyễn này, mừng đến chưa hồi được hồn.

      ở chỗ này hầu, đều là nghe mấy người Chung ma ma, Bảo Lan phân phó, bình thường Phùng Liên Dung cũng gì với , lúc này thế nhưng tự mình ra ngoài gọi .

      Đại Lý như làn khói chạy tới, kính cẩn : “Chủ tử, có gì phân phó nô tài?”

      Phùng Liên Dung hỏi: “Ngươi có biết làm thế nào để xem nhật thực ?”

      Đại Lý trước kia là nam nhi, tiền thế, cũng từng trộn lẫn khắp nơi, xem nhật thực thế nào, nghe người ta qua, lập tức trả lời: “Hồi chủ tử, chuyện này rất dễ, dùng bồn dầu là được, đến lúc đó thiên cẩu ra, chủ tử cần ngẩng đầu, chỉ nhìn dầu, nghe cũng thấy được ràng.”

      Phùng Liên Dung rất vui vẻ: “Ngươi ?”

      “Nô tài cũng dám lừa chủ tử.”

      “Vậy sáng mai ngươi lấy giúp ta bồn dầu lớn đến đây.” Phùng Liên Dung bảo Bảo Lan đưa bạc cho , “Thừa lại cho ngươi.”

      Đại Lý cảm tạ nhất định làm thỏa đáng.

      Chung ma ma ở trong phòng hô to gọi , khuyên Phùng Liên Dung nên xem.

      Phùng Liên Dung để ý bà.

      Kết quả bữa trưa Chung ma ma còn kháng nghị, ăn cơm.

      Phùng Liên Dung vẫn để ý.

      Chung ma ma người xấu, nhưng mấy năm của đời trước đều là Chung ma ma dặn dò nàng phải như vậy, phải như vậy, mãi cho đến khi nàng qua đời. Phùng Liên Dung nghĩ rằng, đời này nàng cần Chung ma ma quản, nhưng là Chung ma ma nhất quyết đồng ý, vậy coi như lần này cho Chung ma ma cái giác ngộ.

      Nàng là có thể mặc kệ Chung ma ma sống chết, cho dù Chung ma ma ăn cơm, nàng cũng thể khuất phục.

      Tuy rằng nô tì này có ý muốn tốt cho chủ tử.

      Phùng Liên Dung than tiếng, tiếp tục xem sách dạy đánh cờ.

      Chung ma ma tức giận đến đau đầu, thấy nàng hạ quyết tâm, cuối cùng còn cách nào khác, cơm chiều còn phải vẫn ăn vào bụng như thường.

      Sau đó Tôn Tú nghe nàng muốn xem nhật thực, cũng tới khuyên, nhưng Phùng Liên Dung vẫn thay đổi chủ ý, Tôn Tú dám xem, cũng quản xong.

      Đến ngày hôm sau, Đại Lý đến phòng bếp Đông cung mua dầu, Tôn Du quản lý phòng bếp liền hỏi sao lại cần nhiều dầu như vậy, tuy rằng trong cung dầu cũng coi là đắt, nhưng đây cũng quá nhiều.

      Đại Lý liền Phùng quý nhân muốn xem nhật thực, lời này làm Tôn Du giật mình.

      Đại Lý lấy bạc ra: “Ngài từng này dầu bao nhiêu bạc, tưng đây đủ chưa?”

      Tôn Du cười : “Muốn bạc cái gì, Lý tiểu đệ, ngươi cầm dầu này , dù sao cũng nhiều, chỉ cần nhớ ở trước mặt Phùng quý nhân giúp ta tốt hai câu, ngươi xem được ?”

      Phòng ăn bọn họ bình thường có ai để trèo cao, Tô Du từng hâm nóng chân giò cho Phùng quý nhân, cũng biết Thái tử chỉ ban thưởng cho mình Phùng quý nhân, đây cũng là khác biệt.

      bỏ chút dầu được coi là cái gì.

      Đại Lý suy nghĩ chút liền đáp ứng, bưng dầu trở về.

      Kết quả chưa được bao lâu, Hoàng Ích Tam lại đây muốn dầu.

      Tôn Du lúc này quá khó hiểu, hỏi: “ phải là Điện hạ cũng muốn xem nhật thực đấy chứ?”

      Hoàng Ích Tam là tùy thị bên người Thái tử, ngược lại lại kinh ngạc: “Ngươi làm sao mà biết được?”

      “Vừa rồi tiểu hoàng môn bên người Phùng quý nhân cũng đến muốn dầu, là Phùng quý nhân muốn xem nhật thực.” Tôn du cười , “Phùng quý nhân lá gan vẫn rất lớn.”

      Hoàng Ích Tam gật gật đầu: “Vậy ở đây còn đủ dầu hay ?”

      “Sao lại đủ, cho dù đủ, ăn dầu phộng cũng phải lấy cho Điện hạ.” Tôn Du vội vàng kêu gã sai vặt bưng dầu tới, đưa cho Hoàng Ích Tam bồn lớn.

      Hoàng Ích Tam bưng dầu .

      Lúc này Thái tử ở bên trong viện của chính điện chờ.

      Hoàng Ích Tam đặt dầu xuống, lát sau lại nghĩ, Thái tử hưng trí bừng bừng muốn xem nhật thực, Phùng quý nhân cũng muốn xem nhật thực, có phải nên cùng Thái tử tiếng hay ?

      Theo ý , Thái tử đối Phùng Liên Dung rất tốt, thị tẩm hai lần, liền thưởng hai lần.

      nghĩ nghĩ, : “Điện hạ, Phùng quý nhân cũng muốn xem nhật thực, vừa rồi nô tài lấy dầu, Tôn quản Phùng quý nhân phái người đến lấy chậu dầu rồi.”

      Chuyện này tự nhiên nằm ngoài dự kiến của Thái tử.

      ra vốn muốn mời Thái tử phi cùng nhau xem, kết quả Thái tử phi sợ tới mức hoa dung thất sắc, cũng làm rất mất hứng, nghĩ tới Phùng Liên Dung lại có bực dũng khí này.

      cười : “ngươi đón nàng đến đây.”

      Hoàng Ích Tam lập tức .

      Trong Phù Ngọc điện, Đại Lý chuyển vị trí cho chậu dầu.

      Phùng Liên Dung bảo đặt ở phía Tây viện, bên kia ít thứ che chắn, nhìn càng ràng hơn.

      Đại Lý còn nhớ Tôn Du, : “Chủ tử, dầu này là Tôn quản đưa, vốn nô tài muốn bỏ tiền ra mua, Tôn quản chủ tử muốn liền tính đầu .”

      Phùng Liên Dung gật gật đầu, ý bảo biết.

      Nàng nghĩ chút, hình như sau này Tôn Du thăng chức làm quản lý cơm ngục? Dù sao người này suy nghĩ tương đối nhanh nhẹn, bằng cũng thể thăng nhanh như vậy.

      Dù sao quản lý cơm ngục phía thái giám chưởng ấn, còn có tả hữu thiếu giám, giám thừa, điển bộ. Phía dưới còn có phụng ngự, tùy tùng, còn có mấy chục người đấy. Người người đều muốn tranh vị trí phía , có khi còn ai cũng chiếm được, chắc ngày kia còn từ thập nhị giám chuyển cái lại làm thượng cấp.

      Chung ma ma thấy bồn dầu nàng đều đặt xong, lại ở bên trong than ngắn thở dài.

      Bảo Lan đánh bạo tiến lên khuyên nhủ: “Chủ tử, vẫn là nên xem, xem ma ma lo lắng.”

      Phùng Liên Dung : “Các ngươi xem cũng được, đừng cản ta.”

      Giọng điệu rất là kiên quyết, Bảo Lan chỉ phải lại lui xuống.

      Lúc này, Hoàng Ích Ba dẫn hai tiểu hoàng môn đến đây.

      Chung ma ma nghe thấy, lập tức cả người đều có tinh thần, bạch bạch chạy tới, cười tủm tỉm : “Điện hạ có chuyện gì phân phó?”

      Hoàng Ích Ba : “Điện hạ gọi quý nhân qua.”

      Canh giờ đúng a!

      Chung ma ma tuy rằng cũng có chờ mong, cũng nghĩ đến gọi quý nhân qua, bà lại có chút kinh hoàng.

      Dù sao trong cung cũng kiêng kị ban ngày tuyên dâm. Vậy sao Thái tử vẫn bảo chủ tử qua đây? Thanh quý như giống như người làm loại chuyện này, hơn nữa, chính là đối thanh danh của chủ tử bà cũng tốt, nghiêm trọng chút còn bị cái tội danh ‘quyễn rũ chủ tử’!

      nghĩ loạn thất bát nháo, Phùng Liên Dung hỏi Hoàng Ích Ba: “Điện hạ sao lại muốn gặp ta lúc này?”

      Hoàng Ích Ba nhìn chậu dầu, cười : “Điện hạ mời quý nhân cùng người xem nhật thực.”

      Chung ma ma kém chút đặt chân ngồi xuống.

      Đây là đâu với đâu đây!

      Có điều chỉ lát sau bà liền trở lại bình thường, nhật thực phải thứ tốt, nhưng Điện hạ là tốt mà, Thái tử muốn xem, còn gọi chủ tử của bà cùng nhau xem, đó là vô cùng vinh hạnh đó! Nhưng bà lại nghĩ tới chuyện, vội hỏi: “Chỉ gọi quý nhân của chúng ta thôi à? Nương nương có đó ?”

      “Chỉ Phùng quý nhân.”

      Lần này Chung ma ma càng vui vẻ hơn, vội vàng kéo Phùng Liên Dung vào trong thay quần áo.

      Nhật thực lại như thế nào, cũng phải cái gì may mắn, nó khiến nhiều người sợ hãi như vậy. Phùng Liên Dung nghĩ rằng có khả năng xem nhật thực còn phải thay quần áo, cho nên nàng lập tức cự tuyệt Chung ma ma, chỉ mặc bộ quần áo đơn giản này theo Hoàng Ích Ba đến chính điện.

      Thái tử nhìn thấy nàng liền cười rộ lên: “Nàng muốn xem nhật thực à?”

      “Đúng vậy, Điện hạ, bên chỗ thiếp thân dầu cũng đặt xong rồi.” Phùng Liên Dung nhìn qua chậu dầu của Thái tử, chậu dầu này cùng của nàng giống nhau, của nàng là chậu đồng, Thái tử chính là chậu vàng, sáng đến mù mắt người.

      “Đến, qua đây.” Thái tử bảo nàng cùng ngồi, hỏi Hoàng Ích Tam còn bao lâu.

      Hoàng Ích Tam nhìn bóng mặt trời bên ngoài thư phòng, trả lời: “Nếu Khâm Thiên Giám tính sai, đại khái còn khắc nữa.”

      Đó là sắp bắt đầu.

      Phùng Liên Dung ngẩng đầu lên.

      Lúc này trời có mây, phải ngày nắng gắt, đám mây bay bay, lúc nào cũng ngăn cản ánh mặt trời, thấy có bao nhiêu ánh mặt trời, cũng chói mắt.

      Nàng nhìn, trước mắt đột nhiên đen ngòm.

      Thái tử đặt tay mắt nàng: “Nhìn lung tung gì vậy, lát nữa mặt trời lên, làm bị thương ánh mắt.”

      Phùng Liên Dung bị động tác thân mật này khiến cả người đều tê rần.

      Mấy ngày nay, việc thị tẩm, ban thưởng, giống như cưỡi ngựa lướt qua trước mắt. Trước kia Thái tử chưa từng đối nàng như vậy, nàng nghĩ thầm, chính mình phải muốn đổi vận đấy chứ?

      Nàng cười hì hì, đặt tay lên mu bàn tay Thái tử: “Vậy Điện hạ liên tục bịt lại, mắt thiếp thân bị thương.”

      Thái tử phì cười : “ cái gì đâu, liên tục bịt lại nàng còn xem nhật thực thế nào?” nhấn đầu nàng cái, “Đầu thấp, nhìn chậu dầu, đừng ngẩng lên.”

      thả tay ra.

      Phùng Liên Dung trước mắt lại sáng bừng.

      Có điều Thái tử liền thuận thế cầm tay nàng, tại đây dưới ngày nổi gió, phá lệ ấm.
      Last edited: 25/3/15
      Ngọc Yochan, tart_trung, BiBi BuBu14 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9. Chậu vàng lớn.

      Editor: Linh

      Phùng Liên Dung vụng trộm cười, quay đầu nháy cũng nháy mắt nhìn chằm chằm chậu dầu.

      Thái tử thấy nàng chút cũng sợ hãi, ngược lại rất là khó hiểu: “Người khác đều xem nhật thực gặp chuyện may, vì sao nàng sợ?”

      là đại nam nhân, mà nàng là tiểu nương.

      Phùng Liên Dung : “Vốn cũng sợ, sau đó nghĩ lại, mỗi ngày thiếp thân ngủ dậy, ăn cơm, thỉnh an, nhàn rỗi, ngủ, ngày nào mà giống như vậy. Dù là người mỗi ngày đều nhìn thấy những người đó, xem nhật thực có năng lực thay đổi cái gì. Bây giờ thiếp thấy, có lẽ nhật thực cùng gió, và mưa trời giống nhau, có gì khác đâu.”

      Nó có thể thay đổi cái gì?

      Có thể thay đổi vận mệnh của nàng chỉ có Thái tử.

      Vào khắc này, nàng chưa bao giờ nhận thức ràng đến như vậy.

      Thái tử thấy mặt nàng trở lên nghiêm túc, nhướn nhướn mày: “ nghĩ tới nàng nhìn thấu triệt như vậy. ra nhật thực ngày hôm nay chỉ là tượng thiên văn mà thôi, bằng Khâm Thiên Giám sao có thể đoán trước được? Nàng nghĩ xem, thiên hạ này, khi nào thiên tai có thể chính xác tính ra?”

      Chuyện này Phùng Liên Dung càng hiểu , dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, Điện hạ như vậy, là đúng, có điều...” Nàng lại có nghi vấn: “Vậy vì sao đại hạn Khâm Thiên Giám lại tính ra được khi nào đổ mưa, có đôi khi còn phải muốn Hoàng thượng cầu mưa?”

      “Chuyện này à.” Thái tử nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Đổ mưa chính là chuyện thường tình, đủ để khiến cho toàn bộ tinh tượng* thay đổi. Nhật thực giống vậy, khi nó muốn xuất , nhất định là xảy ra dị tượng.”

      (*) Tinh tượng: Từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán tương lai.

      Phùng Liên Dung bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là như vậy, vậy giống như cá dưới mặt nước, cá nhích tới nhích lui, chúng ta vốn cũng nhìn thấy, nhưng là cá lớn nhảy, nước thoáng cái rào rào, muốn người phát cũng khó.”

      Thái tử nở nụ cười: “Ừ, nàng cũng sai, có điều nhật thực thành quy luật, cũng dễ phán đoán hơn chút.” cũng tỉ mỉ, bàn tay nắm chặt, phát giác mu bàn tay nàng có chút mát, liền kêu Hoàng Ích Tam lấy áo choàng.

      Rất nhanh Hoàng Ích Tam mang đến.

      Thái tử khoác lên người mình, rồi khoác nửa lên người nàng.

      Phùng Liên Dung rất tự giác nghiêng mình qua, nửa ỷ vào trong lòng Thái tử.

      Thái tử cúi đầu xem nàng, thấy nàng khóe miệng chứa nụ cười, bộ dáng chim nép vào người.

      cũng cười cười.

      Lúc này gió lại lớn hơn chút.

      Trời bắt đầu trở nên đen, mây bốn phía tản ra, lúc này ánh mặt trời chiếu xuống phải rất sáng, cũng phải màu vàng như ngày thường, mà là phiếm trắng. Phùng Liên Dung trở nên có chút khẩn trương, nhìn chằm chằm bồn dầu dám nháy mắt.

      Đột nhiên, có bóng đen hình tròn về phía mặt trời che lại.

      Nàng nhịn được thở tiếng.

      “Điện hạ, , là thiên cẩu này.” Nàng đối những chuyện này hoàn toàn biết gì cả, sao lại kinh ngạc.

      Thái tử : “Đây là...”

      muốn cho Phùng Liên Dung đây là ánh trăng, nhưng lại nghĩ vạn nhất nàng tiếp tục hỏi, lại giải thích, chuyện này liên quan đến rất nhiều học vấn, cũng chỉ từ chỗ Khâm Thiên Giám biết được chút da lông, nào có thể ràng, liền lại , chỉ ừ tiếng.

      Mắt thấy thiên cẩu chậm rãi ăn mặt trời như tằm ăn lên.

      Phùng Liên Dung cả người buộc chặt.

      Mặt trời a, sắp còn!

      Nàng có năng lực lý giải vì sao tất cả mọi người đều sợ hãi có nhật thực rồi.

      Bởi vì có mặt trời, người liền khó có thể sống sót, cũng thể trồng, ăn cái gì đây?

      Thiên cẩu, mau !

      Hai tay nàng tạo thành nắm tay.

      Thái tử nhịn được cười : “ có chuyện gì, lập tức .”

      “A.” Phùng Liên Dung thở ra hơi, ngượng ngùng cười cười, “Tuy biết, nhưng là vẫn rất khẩn trương.”

      , chút ánh sáng cuối cùng của mặt trời cũng biến mất.

      Trong trời đất mảnh tối đen.

      Bốn phía giống như cực yên tĩnh, yên tĩnh giống như tất cả đều chết.

      Phùng Liên Dung cử động cũng dám.

      May mắn Thái tử còn ôm nàng, nàng mới cả kinh kêu lên.

      Qua lát, bóng đen kia lui về, mặt trời lại lộ ra, ánh sáng bao phủ khắp nơi.

      Phùng Liên Dung thở ra ngụm thở dài, cuối cùng cũng tốt!

      Tuy rằng chỉ lát ngắn ngủi, nàng lại có thể cảm nhận được lực lượng kinh tâm động phách.

      Thái tử cầm lấy tay nàng : “Nàng ra mồ hôi rồi.”

      Phùng Liên Dung cảm thấy tay ướt sủng, mặt đỏ lên: “Vừa rồi tối đen, dọa người.”

      Thái tử lấy từ trong tay áo ra cái khăn, mở lòng bàn tay nàng ra, chậm rãi lau cho nàng.

      Phùng Liên Dung hoàn toàn ngây dại.

      Nàng cảm thấy Thái tử làm chuyện này, so với trời xuất nhật thực còn thần kì hơn.

      Trái tim nàng nhảy loạn thất bát nháo.

      Thái tử lau xong, với Hoàng Ích Ba: “Dọn chậu dầu .”

      Hoàng Ích Ba lui .

      Vừa rồi Phùng Liên Dung được Thái tử làm như vậy, có chút ngốc, lúc này muốn gì đó, chợt nghe thấy có người kêu lấy nước.

      Trong lòng nàng nhảy lên, mới bỗng nhiên nhớ tới.

      Đời trước, hình như cũng nghe nơi này của Thái tử bị cháy, cháy , quan trọng lắm. Chỉ là khi nó nàng còn chưa được thị tẩm, lại bị nhật thực dọa trốn ngày, ngược lại có chút ấn tượng gì về trận hỏa hoạn này.

      Bây giờ qua sáu năm, nàng cũng phải nương ngây thơ của ngày xưa kia, trận hỏa này cùng với nhật thực, nhất định là có ý nghĩa hề giống vậy.

      Ý nghĩa này...

      Nàng quay đầu liếc nhìn Thái tử.

      Nghiêm Chính lại bẩm báo: “ cháy, còn việc gì.”

      Thái tử gật đầu, đứng lên với Phùng Liên Dung: “Nàng về trước .”

      Phùng Liên Dung dám .

      Chính là đến cửa đại điện, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Thái tử.

      Thái tử nhìn nàng.

      Thường ngày hai lần đó nàng đều rất nhanh, hôm nay lại chậm dị thường, đón ánh mặt trời, thấy đôi mắt nàng chứa đựng lo lắng.

      Nhưng ràng, nàng cũng nghe thấy lửa diệt.

      Thái tử khẽ cười.

      Mặt giãn ra, có tí ti lo lắng nào, giống như bầu trời.

      Phùng Liên Dung cả người thả lỏng.

      Nàng biết Thái tử là dạng người gì, khó khăn, trở ngại này, đều thể ngăn bước chân , chính là chân mệnh thiên tử tương lai, những mánh khóe này được coi là gì?

      Phùng Liên Dung cười cái, quay đầu, bước chân nhàng bước .

      Thái tử lúc này mới hỏi Nghiêm Chính: “Sao lại thế này?”

      Nghiêm Chính trả lời: “Do hôm nay có nhật thực, quần áo thay ra chưa kịp lấy giặt, liền bị đốt, cũng biết ai làm, người người lại trốn , tìm thấy để hỏi. Hai hoàng môn trông coi trong phòng bếp, vừa rồi ở trong phòng, hỏi đến, hoàn toàn biết gì cả.

      Thái tử hỏi: “Vậy vừa rồi là ai kêu lấy nước?”

      “Là tiểu hoàng môn tên Thường Lâm.”

      Thái tử nhíu mày: “Cẩn thận hỏi xem phát thế nào?”

      Nghiêm Chính : “Dạ, nô tài cũng nhốt lại.”

      Thái tử muốn đến thư phòng.

      Kết quả mới hai bước, lại quay đầu với Hoàng Ích Tam: “Đưa chậu vàng cho Phùng quý nhân.”

      Hoàng Ích Tam bưng chậu lập tức sững sờ, vừa mới rót dầu trong chậu vào trong thùng.

      Nghiêm Chính cũng nhịn được nhìn Thái tử cái, nghĩ rằng, đưa cái gì đưa, lại đưa chậu vàng.

      Thái tử bị hai người nhìn, cau mày : “Nên làm gì làm .”

      Hai người vội vàng dạ tiếng, vội vàng bước .

      Thái tử lấy khăn xoa xoa lòng bàn tay mình.

      cũng là lần đầu tiên xem nhật thực, tuy rằng sớm biết nó là cái dạng gì từ sách lịch sử ghi lại, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy. Khiến người kinh hãi như vậy, đến khi toàn bộ màu tối đen, cũng tránh khỏi khẩn trương. Chẳng qua khi cảm nhận được Phùng Liên Dung khẩn trương, lại tốt hơn chút, nghĩ đến nàng quay đầu lúc gần , lại cười.

      Quý nhân này của cũng phải ngu ngốc, còn biết lo lắng chuyện khác.

      bỏ khăn vào tay áo, liền vào điện.

      Lại Phùng Liên Dung đường thẳng về Phù Ngọc điện.

      Chung ma ma đợi nhật thực qua, liền vẫn luôn chờ ở cửa, nhìn thấy nàng liền ôi tiếng: “ trở lại rồi, trái tim của lão nô đều treo cao, sợ xảy ra chuyện gì, có chuyện gì chứ? Điện hạ cùng chủ tử vẫn tốt chứ?”

      Phùng Liên Dung : “Lúc xem sao, chính là sau đó chỗ ở của Điện hạ bị cháy.”

      “Cái gì?” Chung ma ma kinh hãi, “Bị cháy?”

      “Cháy , diệt xong.” Phùng Liên Dung vào nhà, ách xì cái.

      Nàng xem nhật thực thấy mệt mỏi.

      Chung ma ma lại niệm: “Sao lại cháy vào lúc này chứ, chuyện này cũng phải điềm lành. Nô rồi, được xem nhật thực, chử tử cứ muốn , giờ tốt lắm, aiz nha, vậy phải làm sao bây giờ đây!”

      Phùng Liên Dung bĩu môi: “Vừa rồi Điện hạ gọi ta , ma ma nôn nóng sốt ruột, còn hỏi ta muốn mặc gì, bây giờ lại vuốt đuôi gì chứ.”

      Chung ma ma khóe môi giật giật, bà phát chủ tử này ngày càng khó đối phó.

      Phùng Liên Dung cũng lo lắng Thái tử.

      Chuyện cháy này đời trước cũng có, căn bản có liên quan gì đến chuyện nàng xem nhật thực, nàng với Ngân Quế: “ phòng bếp lấy chút đồ ăn, ta đói bụng.”

      Ngân Quế liền hỏi: “Chủ tử muốn ăn gì?”

      Phùng Liên Dung nghĩ chỉ sợ chuyện nhật thực hôm nay cũng có ảnh hưởng rất lớn tới phòng bếp, phỏng chừng vội vàng, nàng liền tùy tiện mấy món, món rau xào trứng, món canh đậu hũ, món mì, món gà xé phay liền xong.

      Ngân Quế vừa mới , Hoàng Ích Tam mang chậu vàng tới.

      Chung ma ma trợn to mắt.

      Hai lần trước dễ , cái là ăn, cái là xem, chậu vàng này, dùng thế nào đây!

      Phùng Liên Dung cũng đau đầu.

      Sao Thái tử nhất thời cao hứng là đưa mấy thứ này? Trước kia nàng từng nghe qua chưa, Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ, phát chính mình cũng nhớ ra.

      “Nếu lấy ra rửa mặt?” Phùng Liên Dung hỏi.

      Chung ma ma : “To như vậy, rửa thế nào?”

      Châu Lan cười : “Chậu to như vậy, ngâm chân tốt, tốt hơn cái chậu đồng ban đầu.”

      bậy, Thái tử thưởng, có thể lấy ra ngâm chân?” Chung ma ma răn dạy, “Đây là bất kính với Thái tử đấy, bừa cái gì, đừng hại chủ tử.”

      Châu Lan dám tiếp nữa.

      Phùng Liên Dung nghĩ chậu vàng này to như vậy, để đó cũng tốt, chiếm chỗ, đặt ở chỗ dùng, tâm ý của Thái tử, cũng tốt.

      Lúc này Bảo Lan : “Nếu trồng hoa thủy tiên , bên trong lót chút đá cuội, cũng rất tốt.”

      Tất cả mọi người gì.

      Cuối cùng vẫn là Phùng Liên Dung đánh nhịp: rửa chân.

      Rửa chân chậu vàng.

      Nàng đánh giá tiếp, chậu này đoán chừng chính là cho nàng rửa chân, bằng Thái tử choáng váng à, đưa cái chậu lớn như vậy cho nàng, có điều nàng vẫn hiểu ý của Thái tử cho lắm.

      yên lành đưa cái chậu rửa chân cho nàng làm gì?

      Có điều, cảm giác này rất tốt, chậu đồng đổi chậu vàng, thoáng cái trở lên cao quý.
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      Ngọc Yochan, tart_trung, BiBi BuBu12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :