1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Link k doc duoc nag oi

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 80. Bắt nạt người.



      Editor: Linh



      Nàng đứng thẳng động, Triệu Hữu Đường trái lại lại tự cởi áo, đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần nhìn qua , mặt càng thêm đỏ.



      Thấy nàng dáng vẻ ngượng ngùng, khóe miệng nhíu nhíu, bước vào bồn tắm : “Hầu hạ Trẫm tắm.”



      Trái tim Phùng Liên Dung đạp nước nhảy lên, qua lát mới : “, muốn thiếp thân đến?”



      “Vua đùa.” nhướng mày.



      Phùng Liên Dung nhìn xuống, liền nhìn thấy cơ ngực .



      phải dạng văn nhược thư sinh, do thích săn bắn nên từ kéo cung tên, tập cưỡi ngựa, cho nên cơ thể rất rắn chắc, nhưng cũng phải quá cứng. Phùng Liên Dung nghĩ đến cảm giác khi ôm , e lệ trong lòng lập tức biến mất còn, cười qua.



      Cơ thể Triệu Hữu Đường rất nhanh ướt, cũng biết vì sao, tuy nàng cầm khăn tay nhưng lại giống như có thể cảm giác được ngón tay nàng chạy khắp cơ thể mình.



      Loại cảm giác này phải rất dễ chịu, làm cả người đều nóng lên.



      Lúc này lại nghe nàng : “Hoàng thượng nhất định là rất mệt, để thiếp thân xoa bóp cho ngài nhé?”



      Triệu Hữu Đường tò mò hỏi: “Nàng biết?”



      “Cùng Chung ma ma học chút ít.” Phùng Liên Dung nghĩ học lâu rồi mà vẫn chưa phát huy tác dụng, lần này vừa vặn thử xem, nàng vén tay áo lên, đặt tay lên bả vai .



      Lực đạo của nàng hơi yếu, Triệu Hữu Đường nhắm mắt hưởng thụ, nhưng nơi ấn rất chuẩn, rất thoải mái, cười rộ lên: “ đúng là biết.”



      “Hoàng thượng cảm thấy thoải mái?” Nàng cao hứng.



      “Cũng tệ, chỉ là sức nàng hơi yếu chút.”



      Phùng Liên Dung vừa nghe, vội dùng thêm sức.



      Triệu Hữu Đường ngược lại rất thoải mái, hồi lâu cũng chưa chuyện.



      Qua lát mới mở to mắt, thấy Phùng Liên Dung vẫn ra sức ấn, hỏi: “ mệt à?”



      mệt.” Nàng im lặng thở ra hơi.



      Triệu Hữu Đường nhìn lại, khóe miệng co rút.



      Như vậy còn mệt?



      Xem cả đầu đầy mồ hôi kìa!



      là ngu ngốc!” Triệu Hữu Đường trách mắng, “Trẫm dừng nàng dừng luôn hả? Trẫm cũng muốn tay nàng bị gãy.”



      Phùng Liên Dung lúng túng : “Thấy Hoàng thượng thoải mái ngủ luôn.” Khi chuyện, giọt mồ hôi từ trán nàng rơi xuống, tách tiếng dừng bả vai Triệu Hữu Đường.



      ôm nàng ném, Phùng Liên Dung bùm tiếng ngã vào trong thùng tắm, ướt sũng như gà.



      Triệu Hữu Đường cười haha.



      Phùng Liên Dung cả kinh kêu lên: “Ta, ta vẫn mặc quần áo mà.”



      “Vậy cởi là được.” nhìn nàng.



      Phùng Liên Dung ngay cả lỗ tai cũng nóng lên.



      Sao lại vậy chứ, ban ngày ban mặt lại muốn xem nàng cởi áo.



      Phùng Liên Dung ngượng ngùng, cả người co thành cục, ngồi xổm xuống, tính cởi áo trong nước, kết quả ngay sau đó nàng giật bắn dậy giống như ngồi phải con nhím.



      “Chàng chàng chàng…..” Nàng gò má đỏ sẫm nhìn Triệu Hữu Đường.



      vừa ở trong nước làm chuyện xấu.



      Triệu Hữu Đường cười, cười đến càn rỡ, ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể nàng, “Ừ, đứng cởi cũng được.”



      Phùng Liên Dung triệt để gì.



      Kết quả tự nhiên là ngoan ngoãn cởi.



      Triệu Hữu Đường nhìn, ánh mắt càng lúc càng sáng ngời, nụ cười cũng càng lúc càng tà ác, cuối cùng vẫn là Phùng Liên Dung gặp nạn. Khi cung nhân vào dọn dẹp, chỉ thấy nền đầy nước, nước trong thùng bắn ra nửa.



      Lúc này Phùng Liên Dung bị tắm sạch khóa lại trong áo bào của Triệu Hữu Đường, đợi ở phòng trong.



      Diên Kỳ cung lấy quần áo của Quý phi đến đây.” Triệu Hữu Đường phân phó Nghiêm Chính, vừa rồi dùng sức quá độ, cũng mệt mỏi, lười biếng nằm nghiêng sạp. Phùng Liên Dung ngồi bên cạnh , cúi đầu.



      Đợi Nghiêm Chính rồi, nâng mặt nàng lên nhìn, : “Qua hai ngày là hết.”



      Phùng Liên Dung tức giận : “Hai ngày mới hết được đâu, sáng mai là xanh xanh tím tím rồi!”



      Vừa rồi Triệu Hữu Đường ở trong thùng chơi chưa hết hứng, còn ra ngoài thùng, cẩn thận bập miệng nàng vào cạnh thùng, môi lập tức sưng lên.



      Triệu Hữu Đường khụ tiếng : “Hay là gọi Chu thái y đến xem chút?”



      Phùng Liên dung khẽ hừ, bị như này, ít nhất bảy tám ngày mới tiêu sưng. ra nàng cũng phải vì chuyện này mà tức giận, mà là giận hung tàn. Vốn nàng chỉ đến xem rồi về, kết quả biến thành như vậy, truyền đến bên ngoài biết thành cái dạng gì.



      Hơn nữa từ nay trở còn phải thỉnh an Phương Yên.



      Thấy nàng vui, Triệu Hữu Đường biết lần này là mình hơi quá đáng, dỗ nàng : “Sợ cái gì, dù là cả mặt nàng bị sưng lên, Trẫm cũng ghét bỏ.”



      Phùng Liên Dung liếc xéo : “Gạt người.”



      Nếu bị sưng, ghét bỏ mình mới lạ.



      Triệu Hữu Đường : “Nếu nàng thử làm mặt bị sưng lên xem? Xem là biết Trẫm có gạt nàng hay .”



      Phùng Liên Dung sợ lập tức : “ cần.”



      “Vậy nàng tin Trẫm chưa?”



      Phùng Liên Dung vội : “Tin.”



      tin cũng được.



      Nàng phát càng ngày càng thích bắt nạt nàng.



      Cũng biết sao lại có tật xấu này? Phùng Liên Dung nhìn nhìn , ràng trước khi làm Hoàng đế, thoạt nhìn lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng bây giờ chẳng giống chút nào.



      Có điều, hình như ở bên ngoài vẫn rất dọa người?



      Lúc này Nghiêm Chính mang quần áo đến, Phùng Liên Dung mặc vào rồi trở về.



      Triệu Hữu Đường gọi Chu thái y cho nàng.



      Chu thái y qua xem, thầm nghĩ, chỉ chút vết thương ấy mà cũng là nghiêm trọng? ràng chỉ cần bôi thuốc mỡ thôi! Chu thái y gì, để lại lọ thuốc rồi .



      Nghe thuốc này dùng cho người bị gãy chân cũng có công hiệu, hoàn toàn là đại tài tiểu dụng.



      Phùng Liên Dung lập tức bôi ngay.



      Chung ma ma nhìn nàng, Hoàng thượng cũng quá nóng vội , sao có thể làm người khác bị phá tướng đây! Có điều bà cũng hỏi, sợ Phùng Liên Dung thẹn thùng.



      Triệu Hữu Đường ngủ lát, khi dậy tinh thần sảng khoái Thọ Khang cung dùng cơm.



      Phương Yên lén nhìn mấy lần, trong lòng tức giận đến ngứa ngáy.



      Phùng Liên Dung hiểu quy củ xem có thể thuận thế giữ nàng lại, ban ngày ban mặt tuyên dâm hả? Có điều nàng tức về tức, cuối cùng vẫn gì.



      Dù sao mới thân chinh trở về, có lẽ về phương diện đó có chút đói khát, vừa vặn Phùng Liên Dung đụng phải, suy ra, cũng là Phùng Liên Dung đúng.



      Phương Yên cố nghẹn .



      Ngược lại Thái hoàng thái hậu có chuyện muốn với Triệu Hữu Đường, đặc biệt giữ lại.



      “Lệ Phương và ba đứa ai gia gặp rồi, ai gia muốn hỏi Hoàng thượng, rốt cục muốn an trí bọn họ thế nào? Thục Nhi là nữ nhi, ngược lại có gì, Thiệu Đình, Thiệu Nhan tuổi cũng , dù sao cũng phải học đúng ? Chẳng lẽ cứ ở mãi trong viện đó?”



      Như thế tương đương với giam cấm.



      Tuy Hoài vương tạo phản là tội lớn, nhưng cốt nhục của y, Thái hoàng thái hậu vẫn đành lòng đối bọn họ như thế, hơn nữa nàng dâu đó bà cũng thích.



      Triệu Hữu Đường im lặng lát: “Vậy theo ý Hoàng tổ mẫu ?”



      “Luân Nhi táng ở Hoa Tân, bằng để bọn họ trở về .” Thái hoàng thái hậu , “Thiệu Đình là con trai trưởng, vốn phong thành Quận vương cũng là phải, có điều ai gia biết ngươi khó xử, sao.”



      Triệu Hữu Đường vì chuyện Hoài vương nên đối Thái hoàng thái hậu có chút áy náy, lập tức liền : “Vậy nghe tổ mẫu, tuy phong Quận vương, bổng lộc, vẫn như thường cho .”



      Thái hoàng thái hậu khá vui mừng, gật gật đầu, bà chậm rãi nằm xuống, với Triệu Hữu Đường: “Ai gia nhiều ngày mơ thấy Hoàng tổ phụ ngươi, ngẫm lại ai gia tuổi này cũng sai biệt lắm.”



      Mắt Triệu Hữu Đường đỏ lên: “Tổ mẫu ngài ngàn vạn đừng như vậy, ngài thân thể nhất định cực khỏe mạnh.”



      Thái hoàng thái hậu khoát tay: “Ai gia cũng còn gì để lo lắng, dù là gặp Hoàng tổ phụ ngươi, ai gia cũng sợ.” Bà cười cười với , “Hữu Đường, tuy rằng ngươi cũng làm ai gia bị tổn thương, nhưng ngươi tương lai nhất định là Hoàng đế tốt, ai gia cũng sợ Cảnh quốc bị làm sao.”



      Triệu Hữu Đường biết nên gì mới phải, nhàng nắm lấy tay Thái hoàng thái hậu.



      Qua hồi lâu mới rời .



      Thái hoàng thái hậu lại nhắm mắt nghỉ tạm.



      Cảnh Hoa : “Trần quý nhân cầu kiến.”



      Thái hoàng thái hậu giật mình, sau lát thở dài : “Còn có gì để , ngươi cầm hộp trân châu bàn đưa cho nàng .”



      Cảnh Hoa lấy, cầm đưa cho Trần Tố Hoa.



      Trần Tố Hoa biến sắc: “Thái hoàng thái hậu muốn gặp thiếp thân?”



      ngủ, Thái hoàng thái hậu nương nương thân thể tốt lắm.”



      Trần Tố Hoa nhận trân châu, thầm cười lạnh mấy tiếng, cũng nhiều lời câu xoay người liền .



      Nàng trở lại trong phòng, mở hộp ra xem, thấy trân châu bên trong đều là hàng tốt, màu sắc khác nhau, nhưng là cho rồi có tác dụng gì?



      Trần Tố Hoa hung hăng đập hộp xuống đất.



      Hai cung nhân vội chạy lại đỡ trân châu mới bị rơi xuống.



      “Chủ tử cần gì phải như thế, trân châu này cũng coi như đáng giá, có thể thấy được Thái hoàng thái hậu nương nương vẫn coi trọng chủ tử.”



      Trần Tố Hoa buồn cười, coi trọng đâu sao lại thấy?



      Lại , nàng cũng hay ho, vốn cho là vào cung, dựa vào Thái hoàng thái hậu, làm Quý phi, tương lai làm phi tử nhất định cũng là chắc, dù thế nào cũng tốt hơn gả cho vô lại họ Lâm. Sau này tỷ tỷ bị bệnh nặng nàng mới có cơ hội này, ai ngờ vào trong cung lại thuận lợi như thế!



      Thái hoàng thái hậu từ sau khi Hoài vương qua đời, vậy mà có tâm tư quản lý, căn bản cũng mặc kệ nàng luôn.



      Đừng phi tử, tại muốn được sủng cũng khó!



      Trần Tố Hoa ở đây đợi hơn năm, cuối cùng hiểu , cái gì cũng phải dựa vào chính mình, nếu dựa được, nàng hãy chờ giống phi tần của Tiên đế, chết già trong cung .



      Nàng lại thoáng tính lại, từ trong hòm chọn ra chút trân châu tốt, với cung nhân Kim Mai: “Đưa đến cho Tô quý nhân.”



      Kim Mai kinh ngạc, nàng vốn rất khó hiểu: “Vì sao chủ tử phải đối Tô quý nhân tốt như vậy?”



      Trần Tố Hoa cười cười: “Cùng phận lận đận, giúp đỡ lẫn nhau có gì là tốt? Ngươi mau .”



      Kim Mai chỉ ứng tiếng, cầm trân châu .



      Trần Tố Hoa nhìn ra ngoài cửa, khóe miệng hơi mím.



      Ngày đó ở hoa viên, nàng và Tô Cầm theo Phương Yên bái kiến Triệu Hữu Đường, nàng thấy rất ràng, đối Tô cầm còn có chút hứng thú, về phần người khác, theo nàng quan sát, bao gồm cả bản thân, ở trong mắt Triệu Hữu Đường, đều giống như cỏ ven đường.



      Như thế, dùng Tô Cầm có thể dùng ai?



      nay, chỉ có thể đánh vỡ cục diện Phùng Liên Dung độc sủng, nàng mới có khả năng trong tương lai chiếm được chút nhoi! Bằng , cái gì cũng .



      Trần Tố Hoa nghĩ đến đây liền cười lên.



      Nàng thậm chí có chút nóng lòng muốn thử, trò hay sắp lên sàn rồi!
      Minhang, lehanh, Phong Vũ Yên12 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 81. Cua yến.
      Editor: Linh

      Triệu Hữu Đường vừa bãi triều liền đến Diên Kỳ cung thăm hai con trai.

      Kết quả lại thấy Phùng Liên Dung đầu tiên, môi nàng quả nhiên xanh tím, giống như ăn dâu xong mà lau sạch, nhìn thấy muốn cười, nhưng do là tay mình tạo thành, đành nhịn xuống, sờ sờ đầu nàng : “Cũng xấu mà, qua hai ngày là tốt rồi.”


      Phùng Liên Dung lập tức chạy đến trước gương soi, nhìn thế nào cũng thấy xấu, hừ : “Hoàng thượng còn phải cũng ghét bỏ, bằng ….”



      Nàng cúi đầu sờ sờ hai con cá vàng treo bên hông.



      Triệu Hữu Đường nhíu mày: “Bằng ?”



      nghĩ nghĩ, cúi đầu hôn lên môi nàng: “Sáng sớm cáu kỉnh với Trẫm!”



      Phùng Liên Dung lại vui trở lại, vì hiểu ý của nàng.



      “Vừa rồi đường đến đây ta nghĩ đến chuyện, lần trước A Lý chọn đồ vật đoán tương lai, bắt được cái gì vậy?” tính tính thời gian, vừa đúng lỡ mất con thứ ba chọn đồ vật đoán tương lai, vừa đến cửa lại nghĩ ra chuyện này.



      Phùng Liên Dung biết như thế nào, đưa tay lên miệng cắn cắn.



      “Sao vậy?” Thấy nàng như vậy, Triệu Hữu Đường đoán, “Hay là cũng bắt son?”



      phải.” Phùng Liên Dung đầu cúi càng thấp, tiếng như muỗi kêu, “Cái gì cũng bắt, ngủ.”



      “Ngủ?” Triệu Hữu Đường ngây người lát, bỗng nhiên cười lên ha ha, lệnh Du thị qua, ôm lấy Triệu Thừa Mô từ trong tay Du thị, bóp bóp khuôn mặt , “Con rất có ý tứ đấy, vậy mà lại ngủ, nghĩ gì vậy?”



      càng càng cảm thấy chơi vui, cười thêm mấy tiếng, chỉ tiếc mình ở đó.



      Phùng Liên Dung nhìn , cảm thấy khó hiểu, sao bắt gì lại vui vẻ vậy nhỉ!



      Lúc này Triệu Thừa Diễn cũng nhào lên, liên tục gọi phụ thân.



      Triệu Hữu Đường cũng bế lên, mỗi tay bế đứa.



      “Tiểu Dương lại lớn hơn rồi này.” Triệu Hữu Đường cười , “Có nhớ phụ thân ?”



      “Nhớ, ngày nào cũng nhớ phụ thân!” Triệu Thừa Diễn dướn mặt lên, cọ cọ vào mặt Triệu Hữu Đường, “Phụ thân còn …. Đánh giặc nữa ạ?”



      Triệu Hữu Đường nhìn Phùng Liên Dung: “Nàng ?”



      “Dạ, thiếp thân cũng nghĩ đến con vẫn còn nhớ.”



      “Phụ thân , sau này đều bồi Tiểu Dương.”



      Triệu Thừa Diễn vui vẻ cười khanh khách, lại kéo ống tay áo , cho Triệu Hữu Đường xem hưởng hồ lô Triệu Hữu Ngô đưa.



      Triệu Hữu Đường còn thổi thổi.



      Đùa với hai đứa thêm lát, mới lại chuyện cùng Phùng Liên Dung.



      Phùng Liên Dung : “Hai chậu hoa đó bây giờ vẫn còn sống đấy, người trồng hoa cần tưới nước, chỉ cho chúng nó phơi nắng, hình như rất có tác dụng, hôm kia mới mọc thêm hai cái lá xanh.”



      Triệu Hữu Đường gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”



      “Hoàng thượng tìm được ở đâu vậy, hoa này màu sắc kì lạ, người trồng hoa cũng biết là hoa gì.” Nàng tò mò.



      Muốn lấy được kiểu gì, đương nhiên là tự tay lấy, khi trở lại doanh trướng, cả hai tay đầy là đất, bây giờ Triệu Hữu Đường ngẫm lại lại cảm thấy buồn cười, có lẽ lúc ấy say.



      “Hoa này mọc ở núi Hồ Mộc Cáp, có lần Trẫm lên núi quan sát địa hình phát , cũng biết tên là gì.” dừng chút, nhìn Phùng Liên Dung, “Gọi luôn là Liên Dung .”



      “Liên Dung? Tên của thiếp?” Phùng Liên Dung tiến sát lại gần, “ gọi như vậy à?”



      “Gọi là vậy , thời gian nữa chăm sóc tốt rồi, trồng mảng lớn trong vườn.” cười cười, chắc là rất đẹp.



      Phùng Liên Dung choáng váng, ôm lấy cánh tay : “ biết vì sao có chút thở nổi.”



      Bị vui mừng lấp kín đầu rồi.



      cười, ôm nàng vào lòng.



      Phùng Liên Dung im lặng lát, hỏi: “Hồ Mộc Cáp như thế nào vậy? Khi Hoàng thượng đánh Ngõa Lặc ở đâu?”



      “Đợi hai tháng.” Triệu Hữu Đường giọng điệu có chút xa xôi, “Hồ Mộc Cáp rất lớn, có sa mặc, có thảo nguyên, cũng có hồ nước rất lớn, nhưng gió rất to.” Tay vuốt tóc nàng, “Ở nơi đó, cảm thấy rất trống trải, cũng làm nàng quên rất nhiều chuyện.”



      Ngày đó ban đêm, cứ vậy nằm yên mặt đất, thấy trời đầy sao, biết thế nào lại nghĩ đến nhật thực, người ở giữa đất trời, có vẻ đặc biệt bé.



      Phùng Liên Dung im lặng nghe, xong rồi thán tiếng: “ muốn cùng Hoàng thượng đến đó.”



      “Đánh giặc cũng sợ?” hỏi.



      sợ.” Nàng vòng tay qua eo , “Chỉ cần Hoàng thượng ở bên cạnh là được.”



      Nếu phải đánh trận, gặp nguy hiểm, nàng chết chung với cũng sao.



      Tuy nàng ra nhưng Triệu Hữu Đường giống như có thể cảm giác được suy nghĩ của nàng, nhất thời cũng biết cái gì, chỉ biết ôm nàng chặt thêm chút nữa.



      Ngày hôm sau Phùng Liên Dung đến Khôn Ninh cung thỉnh an, dưới mũi mang khăn che mặt, khi vào, dẫn tới đám quý nhân ào ào suy đoán.



      Phương Yên nhìn thấy, cũng có chút khó hiểu, hỏi: “Sao lại thế này? Có chỗ nào thoải mái à?”



      Nàng cũng nghe ngày ấy Chu thái y đến chỗ Phùng Liên Dung, nhưng chỉ nghe là chuyện , nghĩ đến hôm nay mặt đeo khăn.



      Phùng Liên Dung có chút xấu hổ, giọng : “Ngã bị thương.”



      Phương Yên vừa nghe, mấp máy miệng.



      Nàng muốn nghĩ nữa, sợ bản thân lại tức giận, liền lại tiếp chuyện này, chỉ : “Dạo gần đây Thái hoàng thái hậu rất có tinh thần, mấy ngày nữa bày cua yến trong hoa viên, đến hôm đó các ngươi phải đến đúng giờ đấy.” Lại gọi mấy quý nhân trợ hứng.



      Phùng Liên Dung nghĩ năm ngoái tiết trung thu, khi đó nàng có thai Triệu Thừa Mô, nghĩ tới năm trôi qua, nghĩ chợt nghe Phương Yên hỏi: “ biết Phùng quý phi có gì có thể trợ hứng? Quý phi xuất thân từ nhà quan, nghĩ chắc cầm kỳ thư họa, ít nhiều cũng hiểu chút ít chứ nhỉ?”



      Tầm mắt mọi người lại tập trung đến người nàng.



      Phùng Liên Dung biết Phương Yên là muốn giễu cợt nàng, lại , nàng quả đúng là có gì có thể lấy được ra tay. Từ nhà nghèo, phụ thân chính trực, chỉ lấy chút bổng lộc, chỉ đủ cho cả nhà ăn uống, ca ca còn phải học, nào có nhiều tiền mời người dạy nàng những cái đó. Với cả ngày thường nàng cũng dám quấy rầy ca ca đọc sách, chỉ học được mấy chữ.



      Nhưng Phùng Liên Dung cũng cảm thấy xấu hổ, nhanh chậm : “Phụ thân thiếp thân cửa nhà nghèo, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, mẫu thân cũng xuất thân từ nhà bần hàn, cho nên hồi bé thiếp thân có cơ hội được học những cái đó, mong Hoàng hậu nương nương lượng giải.



      Tất cả mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc.



      Phương Yên vốn muốn mượn chuyện này để châm chọc, nhưng Phùng Liên Dung ra những lời này, kiêu ngạo siểm nịnh, nàng ngược lại biết nên gì, chẳng lẽ còn cười nhạo quan viên nhà nghèo?



      Nhưng càng nghèo, thanh liêm, càng thuyết minh quan viên này tham lam.



      Phương Yên chỉ phải cười cười: “Việc này cần xin lỗi, Quý phi nên lấy phụ thân mình làm vinh dự.”



      đến đây liền lại tiếp.



      Hôm nay cũng dừng lại ở đây, mọi người ào ào đứng dậy cáo từ.



      Cua yến đúng là Thái hoàng thái hậu nhất thời hưng trí, dạo này thân thể bà có chuyển biến tốt đẹp, nghĩ bản thân tuổi này cũng còn mấy năm nữa, đến gần Trung thu, tính ăn mừng bữa, còn gọi người của cục ca vũ trong cung sắp xếp hí khúc Thường nga bôn nguyệt.



      Ngự thiện phòng cũng bận rộn phen, trừ phải xử lý cua, rau dưa và trái cây khác cũng thể thiếu, do cua tính hàn, còn phòng bị chút rượu vàng.



      Trần Tố Hoa từ sớm đến Lưu Phương các của Tô Cầm, Bạch Tô chải đầu cho Tô Cầm, hôm nay nàng mặc chiếc áo kép ngọc lan màu xanh, bên dưới mặc chiếc váy dài thuần gấm trắng, tai đeo trân châu, thanh lệ khả nhân.



      “Ta phát ngươi mặc như vậy là đẹp nhất.” Trần Tố Hoa che miệng cười, “Bằng khỏi có chút tục.”



      Cũng khó trách nàng có thể khiến Hoàng thượng lau mắt nhìn, ít nhất mặc như vậy liền giống với các nàng.



      Trần Tố Hoa thấy mình như nhặt được bảo, lên tự mình vẽ mày cho Tô Cầm: “Sớm nghe Dương Châu ra mỹ nhân, quả thế, lông mày ngươi ra cũng cần vẽ.” Lại hơi dặm thêm chút phấn cho nàng.



      Tô Cầm : “Cần tỉ mỉ như vậy làm gì.”



      “Đương nhiên là phải tỉ mỉ rồi.” Trần Tố Hoa cười hì hì, “Chính là khó thấy được Hoàng thượng đấy.”



      “Hoàng thượng đến?” Tô Cầm thấy lạ.



      Trần Tố Hoa cười : “Thái hoàng thái hậu nương nương làm, Hoàng thượng sao có thể đến? Ngươi đấy, đúng là ngây thơ.”



      Trái tim Tô Cầm nhảy dựng.



      “Lần trước ta với ngươi, ngươi có từng nghĩ qua chưa?” Trần Tố Hoa khẽ , “Nếu ngươi muốn sau này được thoải mái sung sướng đừng lại giống như trước, phải ta dọa ngươi, chúng ta cả đời này đều phải sống trong cung đấy, nếu được Hoàng thượng thích, làm thế nào chịu đến chết? Hơn nữa, nam nhân như Hoàng thượng, dù phải thân phận này, ai gả cho, cũng là có ít phúc phận, ngươi xem đúng ?”



      Tô Cầm nghĩ đến Triệu Hữu Đường đưa áo lông áo của cho mình, nghĩ quả đúng là rất tốt bụng.



      Tuy rằng nhóm quý nhân giận chỉ sủng Phùng quý phi, nhưng đây mới là điểm tốt nhất ở , thân là Hoàng thượng, chung tình như thế cúng là thế gian ít có.



      Tô Cầm gật gật đầu, lại khẽ thở dài cái.



      Trần Tố Hoa cài lên giữa tóc nàng cây trâm ngọc.



      Hai người dắt tay về phía hoa viên.



      Thái hoàng thái hậu cũng muốn ra, Hoàng thái hậu tự tay phủ thêm áo khoác cho bà, : “Dù sao cũng là buổi tối, có chút gió, mẫu hậu muốn ?”



      , sao lại , cả rồi.” Thái hoàng thái hậu cười cười, “Khi ta còn trẻ, Trung thu năm nào mà gọi mọi người ra ngoài ngắm trăng, vui vẻ? Dạo này cũng thường hay nhớ lại trước đây.” Bà xong rồi quay qua nhìn Hoàng thái hậu, “Chính là ngươi đấy, ngươi mới có mấy tuổi chứ, cũng học bà già ta cả ngày ra ngoài, sau này chân cẳng linh hoạt, có muốn cũng nổi.”



      Hoàng thái hậu cười : “Con dâu ngu ngốc, trước nay chỉ thích yên tĩnh.”



      Thái hoàng thái hậu vỗ vỗ tay bà, “Cũng đừng quá mức, Yên Nhi còn trẻ, ra vụ trong cung giao hết cho nàng ai gia vẫn có chút lo lắng, ngươi sau này quan tâm nhiều chút. Mấy đứa cháu của ngươi, cũng phải ngươi nhìn lớn lên mới tốt, ai gia có tâm nhưng vô lực rồi.”



      Hoàng thái hậu nghe khỏi xót xa, thường lui tới trong cung đều dựa vào bà, bây giờ giống vậy, bà gật gật đầu: “Con dâu biết.”



      Đợi đến khi các bà đến hoa viên, tất cả mọi người đến, ngay cả Triệu Hữu Đường cũng chờ, thấy Thái hoàng thái hậu qua, tự mình đến nghênh đón.



      Thái hoàng thái hậu nhìn chung quanh vòng, chỉ thấy yến hội bày, khối đất trống trong vườn đầy là người, ba đứa cháu ở, đều biết gọi Hoàng tổ mẫu.



      Bà ngồi xuống, trong lúc hoảng hốt giống như nhìn thấy trước kia.



      Quay đầu cả đời, bà luôn được nhiều hơn là mất , nhưng đa số thời điểm đều nhớ ra, nhưng bất kể thế nào, bà làm trượng phu thất vọng, cũng đối rất tốt với chính mình, về phần ba đứa con trai, bà cũng tận lực, thẹn với lương tâm.



      Thái hoàng thái hậu khẽ cười, phân phó mọi người ngồi xuống, nhạc nhân bắt đầu diễn.



      Lúc này Phùng Liên Dung bồi bên trái Triệu Hữu Đường, Phương Yên ngồi bên phải , số phi tần, quý nhân khác ngồi thành hai hàng, đều tự có bàn của chính mình.



      Mọi người vừa xem hí khúc, vừa ăn cua.



      Phùng Liên Dung thấy Triệu Thừa Diễn ăn nhiều, Châu Lan cũng cho ăn nữa, lấy khăn ra lau miệng cho : “Cái này thể ăn nhiều, ăn nhiều đau bụng đấy.”



      “A.” Triệu Thừa Diễn kinh ngạc, “Nhưng bây giờ bụng vẫn rất tốt.”



      “Đợi lát nữa tốt, con ăn như vậy là đủ rồi, đừng tham ăn.” Phùng Liên Dung dặn dò.



      Triệu Thừa Diễn nghe lời, mặc dù vẫn muốn ăn, nhưng mẫu phi là nhịn xuống.



      Về phần Triệu Thừa Mô, Phùng Liên Dung chỉ cho ăn hai miếng , đứa này cũng làm ầm ĩ, giống Triệu Thừa Diễn từ tự lập, cẩn thận chọc đến người. Bây giờ ngồi trong lòng nàng, nhìn nhạc nhân, con mắt chớp chớp.



      Phùng Liên Dung cho hai đứa ăn xong chính mình mới bắt đầu ăn, ăn mấy miếng ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hữu Đường.



      xem hí khúc, có chút yên lòng, có lẽ là nghĩ chuyện triều chính.



      Cứ như vậy, nàng ăn mấy miếng lại ngẩng đầu lên nhìn , vừa đúng bị Triệu Hữu Đường bắt được, mắt hai người đối diện nhau, mặt Phùng Liên Dung bỗng có chút hồng, giống như người mình trộm thích bắt được mình nhìn .



      Nàng lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.



      Triệu Hữu Đường buồn cười, ràng sinh hai con, có điều cũng vui vẻ, hướng nàng mỉm cười.



      Tim Phùng Liên Dung đập nhanh mấy lần, sau đó cười rộ lên, cầm càng cua lên vẫy , ý bảo cũng ăn, đừng ngẩn người nữa.



      Triệu Hữu Đường theo bản năng ừ tiếng.



      Phương Yên nghiêng đầu nhìn , biết vì sao lại phát ra thanh, chỉ cười : “Khúc Thường Nga bôn nguyệt này tệ, nghe mới xếp ba ngày.”



      Triệu Hữu Đường gật gật đầu: “Hẳn là dụng tâm.”



      gọi cung nhân bóc cua cho ăn.



      Thái hoàng thái hậu chú ý thân thể, chỉ ăn con, Hoàng thái hậu tự tay bóc cua cho bà, đợi đến khi hí khúc diễn xong rồi, Hoàng thái hậu : “Nghe Yên Nhi có mấy vị quý nhân biết đánh đàn thổi sáo…”



      Thái hoàng thái hậu sao có thể biết ý của Phương Yên, trong lòng cũng lo lắng về việc Triệu Hữu Đường sủng ái Phùng Liên Dung, nhưng bây giờ bà cũng muốn cùng cháu trai này có xung đột gì vui. Dù sao Thái tử cũng lập, chuyện sau này, bà quản được gì nữa?



      khó nghe, cũng chỉ là chuyện hai năm nữa, trong lòng bà đều biết.



      Có điều Phương Yên muốn mượn cơ hội này bà cũng phản đối, chỉ cười : “Vậy để các nàng thử xem, đứng đầu tiên có thưởng.”



      Tin tức truyền xuống, nhóm quý nhân có chút hưng phấn, đám lục tục lên đánh đàn.



      Thái hoàng thái hậu nghe, cảm thấy tất cả đều đàn tệ lắm, chọn người trong đó khen thưởng.



      Phương Yên cười hỏi Triệu Hữu Đường: “Hoàng thượng cảm thấy vị quý nhân nào đàn tốt?”



      Triệu Hữu Đường ra cũng chú ý lắm, theo ý của Thái hoàng thái hậu: “Liền vị Tần quý nhân mà Tổ mẫu .”



      Tần quý nhân nghe được nhắc đến mình, mừng khôn tả xiết.



      Nhưng Phương Yên ở ngay bên cạnh, nào nhìn ra Triệu Hữu Đường chỉ có lệ, lập tức cũng tránh khỏi tức giận, đây là lần thứ hai rồi, rốt cuộc muốn như thế nào?



      Những quý nhân này hợp mắt như vậy?



      Phương Yên hơi mấp máy môi, quay đầu liếc Phùng Liên Dung cái.



      Nàng vẫn ngồi đó, hôm nay trang phục lộng lẫy, nhìn qua tâm trạng sai, khéo cười duyên dáng, nàng bí mật cười lạnh tiếng, với Triệu Hữu Đường: “Thiếp thân cũng biết Hoàng thượng thích Phùng quý phi, chỉ là thích này có năng lực bao lâu? Hoàng thượng càng sủng ái Quý phi, tương lai Hoàng thượng lại sủng người khác, Quý phi chẳng phải càng thêm thương tâm?”



      Triệu Hữu Đường ngẩn ra.



      Phương Yên ngồi thẳng người: “Thiếp thân là Hoàng hậu, cần cùng nàng so đo, chỉ là thấy Hoàng thượng như thế, chỉ cảm thấy bất công thay các vị quý nhân, ngay cả Phùng quý nhân thiếp cũng tương đối lo lắng, dù sao Hoàng thượng à, ngài là Hoàng thượng đấy.”



      Muốn đời thế đôi người, phải nằm mơ à?



      Năm đó khi nàng còn chưa gả vào trong cung hiểu , bây giờ Phùng Liên Dung lại dựa vào cái gì?



      Phương Yên lại : “Vẫn mong Hoàng thượng cân nhắc.”



      Bình thường Triệu Hữu Đường nghe lời nàng vào tai này ra tai kia, thổi qua bay mất cũng sao, nhưng hôm nay, lời này lại khiến lòng có chút xúc động.



      “Trẫm hiểu khổ tâm của nàng.” chậm rãi .



      Phương Yên mỉm cười.



      Lúc này Thái hoàng thái hậu cũng mệt mỏi, đứng dậy rời tiệc, Triệu Hữu Đường muốn tiễn, Thái hoàng thái hậu khoát tay cho, chỉ để Hoàng thái hậu cùng nhau rời .



      Phương Yên cũng về Khôn Ninh cung.



      Tô Cầm vốn cũng muốn rời , Trần Tố Hoa kéo nàng lại, ở bên tai nàng : “Ngươi chớ , rồi, sau này còn có hi vọng gì nữa?”



      Tô Cầm trong lòng nghĩ, dù ở lại đây cũng làm được gì?



      Trần Tố Hoa lại : “Hoàng thượng chuyện với Quý phi nương nương đấy, chúng ta lại cám ơn Quý phi nương nương.”



      “Cái gì?” Tô Cầm sửng sốt.



      đợi nàng phản ứng kịp, Trần Tố Hoa kéo nàng .



      Triệu Hữu Đường cùng Phùng Liên Dung chuyện bánh trung thu, hỏi nàng còn muốn ăn bánh trung thu hoa quế , nếu muốn ăn kêu ngự trù làm nhiều thêm mấy cái.



      Phùng Liên Dung đương nhiên muốn ăn.



      Hai người , Trần Tố Hoa và Tô Cầm đến, Phùng Liên Dung nhìn thấy các nàng, thân mình khỏi hơi cứng đờ, Triệu Hữu Đường vốn vẻ mặt ôn cũng thu liễm lại.



      Trần Tố Hoa hành lễ cười : “Thiếp thân và Cầm muội muội từng được Quý phi nương nương giúp đỡ, cứ vậy rời khỏi thất lễ, cho nên muốn đến cáo từ tiếng.”



      Phùng Liên Dung : “Chỉ là việc thôi, cần đa lễ.”



      Tô Cầm cũng gì, nàng có chút băn khoăn bất an.



      Trần Tố Hoa xong liền muốn cáo lui.



      Nhưng khi đứng thẳng dậy, chân giống như bị trẹo, cả người mất thăng bằng, Tô Cầm giật mình vội đưa tay ra đỡ, Trần Tố Hoa nhân cơ hội liền dùng sức đẩy nàng.



      Góc độ đó vô cùng chuẩn, Tô Cầm chú ý, lảo đảo tiến về phía trước mấy bước.



      Triệu Hữu Đường vốn đứng ngay đằng trước, mắt thấy nàng ngã qua, vô ý thức đưa tay ra đỡ nàng.



      Tay dừng vai nàng, nàng dựa vào lực đạo này mới bị ngã xuống, nhưng thân thể mềm nhũn, toàn bộ dựa vào chống đỡ mới bị trượt xuống, nàng giương mắt, vừa đúng chống lại ánh mắt Triệu Hữu Đường.



      Mặt nàng vọt đỏ lên, nhưng lại có chút kinh hoảng, giọng : “Hoàng thượng, thiếp thân thất lễ.”



      Dưới bóng đêm, khuôn mặt trẻ tuổi thanh lệ vô song, đôi con ngươi trong suốt như nước, Triệu Hữu Đường chợt phát bàn tay có chút nóng, vội vàng buông tay.



      Ngay sau đó, giống như nhớ đến gì đó, nhìn lại về phía Phùng Liên Dung.



      Phùng Liên Dung rất yên tĩnh, con ngươi cũng bình lặng, buồn vui, như là nhìn thấy chuyện này.



      Trần Tố Hoa quỳ xuống xin lỗi, sắc mặt cả kinh trắng bệch.



      Lúc này Triệu Hữu Đường có tâm tư trách phạt nàng, kêu nàng lui ra.



      Trần Tố Hoa ngầm cười, vội kéo Tô Cầm rời .



      Tô Cầm có chút hồn xiêu phách lạc, vừa rồi tay Triệu Hữu Đường chạm vào nàng, nàng cả người nóng lên, cảm giác chút khí lực nào, cũng biết đây là vì sao.



      Đợi hai người đó xa, Triệu Hữu Đường mới : “Trẫm đưa nàng về.”



      Phùng Liên Dung gật gật đầu.



      Hai người im lặng về phía trước, Triệu Thừa Diễn giống như cảm giác được gì, quay đầu nhìn về phía hai người dám lên tiếng. Hoàng Ích Tam bế tiểu chủ tử, lúc này suy nghĩ, hóa ra vừa rồi người đó chính là Tô quý nhân.



      lặng lẽ ôm lấy Triệu Thừa Diễn, cách xa hai người.



      Phùng Liên Dung trong lòng tuy có chút vui, nhưng nàng biết bản thân là vì Triệu Hữu Đường mới có thể như thế, nàng cũng nghĩ giận , lập tức cười : “Vừa rồi đến bánh trung thu, thiếp thân nghĩ đến loại, cho thịt hun khói vào ăn cũng ngon lắm.”



      Triệu Hữu Đường nghiêng đầu nhìn nàng.



      Nụ cười của nàng có chút miễn cưỡng.



      Nhưng nàng lại giống lần trước để ý đến .



      Loại cảm giác này vô cùng quỷ dị.



      Quỷ dị đến mức dù thông minh tuyệt đỉnh cũng hiểu.



      Để tay lên ngực tự hỏi, khi lần đầu tiên nhìn thấy Tô quý nhân liền có hảo cảm, giống như năm đó khi nhìn thấy Phùng Liên Dung. Mà năm đó có thể chút do dự sủng hạnh Phùng Liên Dung, vậy hôm nay Tô quý nhân sao?



      chỉ đỡ nàng chút thôi, sao lại phải xem sắc mặt của Phùng Liên Dung?



      Triệu Hữu Đường đột nhiên tức giận.



      xoay người rời .



      Phùng Liên Dung giật mình, ở phía sau gọi : “Hoàng thượng….”



      Triệu Hữu Đường để ý đến nàng, càng nhanh hơn.



      Chỉ trong chớp mắt liền dung nhập vào đêm tối, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng.



      Phùng Liên Dung im lặng quay đầu, thầm nghĩ lại, phát mình hình như cũng làm sai chuyện gì, cho dù lúc đó nàng nhìn thấy đỡ Tô Cầm, có chút mất hứng, nhưng nàng cũng tận lực biểu ra ngoài.



      Dù sao là Hoàng đế, nàng có thể cầu làm gì?



      Hơn nữa, nàng cũng chủ động chuyện, còn giới thiệu bánh trung thu cho nữa.



      Sao lại tức giận chứ?



      Chẳng lẽ còn có chỗ nào sơ hở à?



      Phùng Liên Dung hiểu ra sao trở về.



      Lại Triệu Hữu Đường sải bước đến thư phòng Càn Thanh cung, trong lòng vẫn rất buồn bực, cổ quái lên lời, mắt thấy Nghiêm Chính rụt cổ trốn ở đằng sau, ngoắc ngoắc ngón tay, gọi tiến lên.



      Trán Nghiêm Chính bắt đầu đổ mồ hôi.



      Vừa rồi ràng Hoàng thượng giận Phùng quý phi mà, bản thân lại sắp gặp nạn rồi!



      Triệu Hữu Đường bảo đóng cửa lại, thế này mới hỏi: “Ngươi Trẫm có thể triệu Tô quý nhân thị tẩm ?”



      Nghiêm Chính choáng váng, đây là vấn đề gì vậy?



      “Nô tài, lỗ tai bị điếc chứ ạ?” Nghiêm Chính sợ tới mức quỳ xuống đất, bằng chính là Hoàng thượng choáng váng, muốn ai thị tẩm, liên quan gì đến nô tài như chứ!



      Triệu Hữu Đường giận dữ: “Điếc cái gì, hỏi ngươi đấy!”



      Nghiêm Chính đành phải : “Hoàng thượng muốn, muốn triệu ạ!”



      “Đơn giản vậy thôi?”



      “Vâng, Hoàng thượng là Hoàng thượng, nữ nhân khắp thiên hạ, chỉ cần coi trọng, muốn ai mà được?” Nghiêm Chính khó hiểu, Hoàng thượng nhất định là giận đến hồ đồ rồi.



      Triệu Hữu Đường thở dài, thân mình hơi ngửa về sau, ngẩng đầu liền nhìn thấy chữ được dán xà ngang của Phùng Liên Dung.



      Nàng đúng là chỗ nào ở…..



      #Bắt đầu ngược. Hiu hiu.
      Minhang, lehanh, Phong Vũ Yên12 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 82. Con dấu.
      Editor: Linh

      Vấn đề này làm phiền Triệu Hữu Đường thời gian, ngày hôm đó sau khi lâm triều về, Nghiêm Chính lại : “Hoàng thượng, nghe thê tử Phùng Mạnh An sinh rồi, là nhi tử.”

      vốn dám như vậy, nhưng Triệu Hữu Đường mấy ngày nay tâm trạng tốt, ràng là muốn xem Phùng quý phi lại , vừa vặn có chuyện vui, cho bậc thang xuống.


      Triệu Hữu Đường nghe xong, liếc xéo cái.



      muốn xem Phùng Liên Dung, còn cần lấy cớ?



      Chỉ hai đứa con trai, muốn xem !



      hừ tiếng, trái tim Nghiêm Chính run lên, vốn tưởng rằng , kết quả liền thấy phương hướng đúng là đến Diên Kỳ cung.



      ra Phùng Liên Dung cũng do dự, nếu là bình thường, sợ là đến đây hai ba lần rồi, nhưng lần này lần cũng có. Nàng nghĩ có nên viết phong thư Kim Quế mặt đầy tươi cười vào : “Hoàng thượng đến.”



      Nàng vội vàng đứng lên, sửa soạn phen, thấy có gì tốt mới ra ngoài.



      Triệu Thừa Diễn bổ nhào vào trong lòng Triệu Hữu Đường, trái câu phụ thân, phải câu phụ thân, Triệu Hữu Đường cười : “Lại cao hơn rồi, là mấy ngày thấy thay đổi.”



      xong nhìn về phía Phùng Liên Dung.



      Phùng Liên Dung đến gần như vậy, nàng chỉ đứng ở mép cửa, khóe miệng hơi cong, chỉ chờ đến khi chút do dự bước qua, nàng mới tiến lên hành lễ.



      Triệu Hữu Đường nhìn nàng chằm chằm, qua lát mới hỏi: “Sao phái người đến?”



      Phùng Liên Dung ngẩn ra: “Đến làm gì ạ?”



      “Nàng muốn gặp Trẫm?” chất vấn.



      Phùng Liên Dung ủy khuất: “ phải là Hoàng thượng muốn gặp thiếp thân sao? Ngày đó….”



      “Ngày đó?”



      “Ngày đó Hoàng thượng tức giận rồi, thiếp thân cũng biết sai ở đâu.” Phùng Liên Dung cúi đầu chọc chọc ngón tay, “Suy nghĩ mấy ngày cũng nghĩ ra được.”



      Triệu Hữu Đường rũ mắt: “Nàng đương nhiên là biết.”



      “Hoàng thượng cho thiếp thân biết?” Phùng Liên Dung vội hỏi.



      Triệu Hữu Đường trả lời, sang chuyện khác: “Đại tẩu nàng sinh con trai.”



      ạ?” Phùng Liên Dung lập tức cao hứng lại, kéo tay áo hỏi, “Nặng mấy cân, bây giờ tốt ? Đại tẩu sinh con, thân thể như thế nào?”



      “Sao Trẫm biết chứ.”



      Phùng Liên Dung ủ rũ, nếu nàng ở nhà tốt rồi, lại , Đại tẩu mặt mũi ra sao vẫn chưa thấy, nhưng nghĩ lại lại thấy vui mừng, tại phụ thân, nương khẳng định cao hứng hỏng rồi.



      Đây là Phùng gia Trưởng tử đấy, sau này trong nhà chậm rãi náo nhiệt lên.



      Triệu Hữu Đường thấy nàng cười ngây ngô, ngồi xuống : “Khóa vàng của nàng đâu, Trẫm sai người đưa đến Phùng gia hộ nàng.”



      Phùng Liên Dung vội kêu Bảo Lan lấy.



      Triệu Hữu Đường để Nghiêm Chính nhận.



      Phùng Liên Dung cam lòng, đánh bạo : “Hoàng thượng, có thể để thiếp thân viết phong thư về nhà , lại, lại để bọn họ hồi lại.” Nàng kéo kéo tay áo, “Chỉ lần này thôi.”



      Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ: “Viết .”



      Phùng Liên Dung lập tức bảo Châu Lan mài mực, nàng vén tay áo lên viết thư, Triệu Hữu Đường đứng ở bên cạnh xem.



      Nàng vừa viết thư vừa cười, lúm đồng tiền má bên trai lúc lúc , giống như đây là chuyện gì vô cùng vui sướng.



      Triệu Hữu Đường nghĩ, có lẽ Triệu Hữu Đường thích nhất nàng như vậy, như là vô ưu vô lự, cái gì cũng quan tâm.



      Nhưng là, thực tế phải như vậy, nàng đau lòng nàng đều giấu .



      Mấy ngày nay nghĩ đến rất nhiều chuyện.



      Lần đó nàng đột nhiên bị bệnh, buổi tối Trung thu năm trước vẻ mặt khi nhìn thấy , tức giận khi biết giấu chuyện áo lông cáo, cùng lần trước nàng nhẫn, rốt cuộc hiểu tâm tư của nàng.



      Nhưng nàng câu cũng đề cập đến.



      Nàng đề đến, nhưng lại để ý, cứ như vậy mỗi ngày trôi qua giống như bị nàng trói lại, cho nên khi chỉ đỡ Tô quý nhân cái, cũng sợ nàng đau lòng, nên trước hết nghĩ đến phản ứng của nàng.



      tức giận là cái này.



      Giận mình, lại giận Phùng Liên Dung vì chuyện này mà khổ sở.



      Nhưng là lại xem như cam tâm tình nguyện, bằng ai có thể ngăn cản ?



      nghĩ đến đây thấy Phùng Liên Dung thu bút lại, cười : “Viết xong rồi, Bảo Lan, lấy con dấu của ta ra đây.”



      Nghe được con dấu, Triệu Hữu Đường tò mò hỏi: “Nàng còn có cả con dấu?”



      “Dạ, ca ca khắc cho ta.” Phùng Liên Dung đắc ý nhìn , “Chính là khi thiếp thân vừa sinh Tiểu Dương xong, theo thư cùng nhau gửi đến.” Nàng chỉ chỉ mặt bên, “Xem, bên có cá lớn cá , cá lớn là ca ca, bình thường cũng nỡ bỏ ra dùng.”



      Triệu Hữu Đường nhìn, khắc được, nhưng ngọc chất quá kém, hỏi: “nhưng con dấu xưa nay chỉ dùng cho tranh chữ, nàng dùng cái này làm gì?”



      cúi đầu nhìn giấy viết thư.



      Kết quả nhìn thấy giấy viết thư chỉ có chữ nàng viết, bên dưới góc tờ giấy còn vẽ bức tranh, con dê và con cá chép, còn có con cá , ba con chơi đùa rất vui vẻ, cả đám đều hình thù kỳ quái, phụt cười, cười xong lại trầm mặt xuống, chỉ vào góc bên : “Nàng biết là thiếu gì à?”



      “Cái gì?” Phùng Liên Dung hiểu ra sao.



      Thấy nàng hoàn toàn nghĩ ra, tức giận: “Chỉ ba người các nàng? Trẫm đâu?”



      Phùng Liên Dung giật mình, con dấu trong tay cũng rơi xuống bàn.



      “Hoàng thượng, hoàng thượng cũng muốn vẽ vào?” Nàng chớp mắt, nàng vốn cũng chỉ nhất thời nghĩ ra, đùa người nhà, như vẽ thế nào đây.



      Triệu Hữu Đường : “Thêm vào .”



      Phùng Liên Dung khó xử: “Thiếp thân sợ vẽ tốt.” Nhưng vừa nhìn sắc mặt Triệu Hữu Đường, nàng cũng dám vẽ, chỉ đành kì kèo mè nheo cầm bút lên, cẩn thận vẽ quả trứng.



      Triệu Hữu Đường khóe miệng giật giật.



      Nàng nghĩ, quả trứng thôi cũng quá khó hiểu, lại vẽ thêm tay chân cho nó, bên hông còn đeo huyền thanh bảo kiếm, lại khoác thêm cái áo choàng, lập tức liền tăng thêm mấy phần oai hùng.



      Triệu Hữu Đường khóe miệng cong lên, cầm lấy giấy viết thư gật đầu : “Cứ như vậy , đến con dấu của nàng.”



      Phùng Liên Dung đặt con dấu lên mực đỏ, cộp nhát ấn xuống dưới giấy, Triệu Hữu Đường cười cười: “Đúng là khắc tệ, rất đẹp.”



      Phùng Liên Dung ấn xong rồi, khóe mắt nhìn đến bàn tay cầm lá thư của , lòng nghịch ngợm nổi dậy, cộp cái con dấu đặt lên mu bàn tay .



      Tên nàng lập tức đỏ au xuất mu bàn tay , Triệu Hữu Đường giật mình, bên tai chợt nghe giọng vui vẻ của nàng: “Tranh này ấn con dấu chính là của ta, Hoàng thượng cũng là của ta.”



      Triệu Hữu Đường ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng cười đến cực kỳ xán lạn, lập tức chỉ cảm thấy bốn phía đều an tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.



      Giờ khắc này, nàng chói mắt hơn bất kỳ thứ gì đời.



      Thấy nhìn mình như vậy, Phùng Liên Dung có chút khó hiểu, tưởng tức giận, vội : “Thiếp thân lau ngay.”



      Triệu Hữu Đường phất tay áo : “ cần.”



      đứng lên với Nghiêm Chính: “Ngươi thu .” xong liền bước .



      Trở lại Càn Thanh cung, ngồi hồi lâu mới bắt đầu phê duyệt tấu chương.



      Con dấu đó vẫn chưa lau, Nghiêm Chính đứng ở bên cạnh, phát mỗi lần phê duyệt tấu chương đều bị lỗi, xóa và sửa mấy lần, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.



      Triệu Hữu Đường phê lát, cuối cùng an tĩnh lại, những chuyện suy nghĩ mấy ngày nay càng lúc càng ràng.



      ra cho dù sủng hạnh Tô Cầm lại thế nào, trong lòng vĩnh viễn cũng bỏ được nàng, chính mình để ý nàng như vậy, cần gì phải làm nàng buồn?



      Nàng buồn, cũng chịu nổi, hai bên đều bị tổn thương.



      đột nhiên đứng lên, Nghiêm Chính vội vàng bắt kịp, kết quả thấy cầm ngọc tỷ bàn lên.



      Triệu Hữu Đường lại đến Diên Kỳ cung.



      Lúc này Phùng Liên Dung phơi nắng, nhìn thấy lại đến nữa, trong lòng nàng cũng tràn đầy hó hiểu, đứng lên : “Hoàng thượng…..”



      Triệu Hữu Đường bắt lấy tay nàng kéo nàng vào trong phòng, vừa vừa : “Lấy mực đỏ ra đây.”



      Chung ma ma biết muốn làm gì, nhưng thấy tư thế này có điểm bình thường, nàng vội vã kêu kêu Châu Lan lấy, chính mình theo sát .



      Châu Lan đặt mực đỏ lên bàn.



      Triệu Hữu Đường với Phùng Liên Dung: “Đưa tay ra đây.”



      Phùng Liên Dung do do dự dự, sau đó nhìn thấy cầm ngọc tỷ màu vàng đặt lên mực đỏ, cộp cái ấn lên tay nàng.



      Ngọc tỷ rất to, mu bàn tay nàng chỉ in được nửa cái.



      “Bàn tay còn lại.” Triệu Hữu Đường .



      Phùng Liên Dung lại duỗi tay ra.



      cũng ấn ngọc tỷ lên tay nàng, mỗi tay nửa, cùng nhau chính là cái hoàn chỉnh



      “Khắp thiên hạ này, có thể để Trẫm in ngọc tỷ lên tay, chỉ có nàng thôi.”



      Thiên hạ mỹ nhân nhiều vô kể, nhưng Phùng Liên Dung lại chỉ có người.



      Phùng Liên Dung bị dọa choáng váng.



      nghiêm túc như vậy, phải trả thù vừa rồi nàng in con dấu lên tay đấy chứ, đừng cho nàng rửa luôn?



      #Lời của tác giả: Viết đến đây tác giả thở phào nhõm, ra vì sao phải có tình tiết này, nếu như đổi thành văn trạch đấu trước kia viết, căn bản cũng có, nhưng chính bởi vì nam chính là thân phận Hoàng đế. Ta thường nghĩ rằng, người nam nhân cùng nhiều thê thiếp cùng đối , thế nào cũng có chút giống, cho nên mới có Tô Cầm. có Tô Cầm, có lẽ cũng có người khác.



      Nhưng bất kể như thế nào, ta vẫn kiên định cho rằng đây là văn ngọt sủng. Là bởi vì cho nên mới đặt bút viết xuống nữ chủ, tác giả hi vọng tình cảm nàng đạt được càng thêm chân , chân thành, cũng hi vọng bản thân có thể đắp nặn tốt. Mấy ngày nay rất xin lỗi vì làm mọi người buồn bực, nhưng ra tác giả cũng bị dằn vặt, xem, hôm nay sớm như vậy viết xong chương!
      Minhang, lehanh, Phong Vũ Yên12 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 83. Đáp tạ.

      Editor: Linh

      Triệu Hữu Đường cúi đầu liền nhìn thấy nàng vẻ mặt hinh hoảng.

      nhíu mày hỏi: " thích?"

      Phùng Liên Dung thầm nghĩ, tuy rằng là ngọc tỷ, nhưng cái này ở tay tốt và xấu, thích kiểu gì!

      Nhưng nàng dám , ai kêu nàng vừa rồi cũng ấn cho cái.

      "Thích thích, nhìn cũng rất...." Nàng chụm hai tay vào nhau rồi nhìn, gật gật đầu, "Rất uy phong."

      Khen vô cùng miễn cưỡng, Triệu Hữu Đường tức giận đến muốn xoắn tai nàng, cảm thấy bị nàng đóng dấu rất thú vị, sao đến chỗ nàng, giống như bị ghét bỏ rồi.

      đưa ngọc tỷ cho Nghiêm Chính thu lại, bên : " thích giữ lại ."

      "Giữ lại?" Phùng Liên Dung vội hỏi, "Giữ kiểu gì, , được rửa?"

      Quả nhiên dự cảm của mình là đúng!

      " phải thích à, đương nhiên là phải giữ lại, ngày ngày lấy ra nhìn mới tốt." Triệu Hữu Đường xoa xoa đầu nàng, "Người khác muốn còn được đâu."

      Chung ma ma ở bên cạnh nghĩ, nô tì khẳng định muốn.

      Phùng Liên Dung cũng muốn, nàng cảm giác chính mình nâng đá đập chân mình, vừa rồi tốt lành đóng con dấu lên tay làm gì cơ chứ!

      Nàng khẽ : "Nhưng mỗi ngày đều phải rửa tay mà."

      "Vậy cần rửa sạch."

      "Bẩn sao?"

      "Nàng lại phải làm gì, bẩn cái gì?"

      Phùng Liên Dung chán nản.

      Triệu Hữu Đường thấy nàng dáng vẻ phiền não liền muốn cười, ai kêu nàng ngốc biết tâm ý của , có điều, cũng cần nàng phải biết.

      Nàng cứ như vậy là được.

      Phùng Liên Dung cũng có biện pháp, thánh chỉ ra, đừng tay, dù là ở mặt nàng cũng phải chịu.

      Lúc này Đường Quý Lượng Phùng gia trở về, chạy đến độ đầu đầy mồ hôi, do hôm nay phải ngày nghỉ, phong thư đưa đến Phùng gia, còn phải đến nha môn tìm Phùng Lâm và Phùng Mạnh An, hai người đều xem qua, Phùng Mạnh An phụ trách viết hồi .

      Cho nên chuyến này mất ít thời gian.

      Triệu Hữu Đường thưởng cho , đưa thư cho Phùng Liên Dung xem.

      Phùng Liên Dung vừa đọc thư vừa chuyện với Triệu Hữu Đường: "Hóa ra đứa sinh ra cũng được mười ngày, tại nặng bốn cân, là mập, còn mập hơn cả Tiểu Dương và A Lý. Đại tẩu thân mình cũng rất tốt, còn ở cữ, nhà ở giờ cũng rất lớn." Nàng cười hì hì, "Ca ca cám ơn ta, bây giờ còn tũng quẫn, trong nhà mới mua hai người làm, nương cũng phải vất vả như trước, bảo thiếp cần lo lắng."

      Nàng lật đến trang thư tiếp theo, chỉ liếc mắt cái liền cười ha ha.

      Triệu Hữu Đường đến gần xem, khóe mắt lập tức giật giật.

      Quả nhiên là người nhà, Phùng Mạnh An vậy mà cũng vẽ tranh lại.

      bức tranh có chữ Nguyên to, còn có con thỏ , xa xa là đôi chim, cẩn thận nhìn kỹ, hình như là uyên ương.

      Triệu Hữu Đường còn gì để , huynh muội hai người này chuyện với nhau giống người thường.

      Phùng Liên Dung cười : "Hóa ra cháu ngoại trai này của ta nhũ danh gọi A Nguyên."

      Nàng lật đến trang thứ ba, lúc này phải giấy viết thư, mà là giấy tuyên thành, bên vẽ người, tuy rằng chỉ là mấy nét bút qua loa, lại làm người khác hiểu rất .

      "Đây là Đại tẩu." Phùng Liên Dung cao hứng , "Ta ở trong thư hỏi, ca ca liền vẽ cho ta biết, xem ra Đại tẩu là mỹ nhân, ca ca có vẻ rất thương nàng.

      Nàng xem xong, gấp thư lại cất , vẻ mặt mỹ mãn, còn chủ động tiến lên cầm tay Triệu Hữu Đường: "Cám ơn Hoàng thượng, thiếp thân rốt cuộc yên tâm rồi."

      Triệu Hữu Đường : "Nàng chỉ biết suông thôi."

      "Vậy Hoàng thượng muốn thiếp thân đáp tạ thế nào?" Nàng rất chân thành hỏi.

      Ngón tay Triệu Hữu Đường vuốt vuốt lòng bàn tay nàng, như là tự hỏi, lát sau kêu tất cả cung nhân lui ra, : "Ngoáy lỗ tai cho Trẫm."

      "Hả?" Phùng Liên Dung ngẩn ra, "Nhưng lần trước Hoàng thượng cần mà."

      Nàng muốn ngoáy cho .

      "Bây giờ Trẫm muốn, được à?" Triệu Hữu Đường trừng nàng, " nhiều vậy làm gì, lát nữa là tối rồi."

      Phùng Liên Dung nhìn ra ngoài, quả nhiên trời mảnh ráng hồng, mặt trời chỉ như quả trứng muối.

      "A, vậy thiếp thân bảo người lấy." Nàng định gọi Bảo Lan lấy muôi lấy ráy tai.

      Triệu Hữu Đường giữ chặt nàng: "Tự mình lấy, đừng kêu các nàng vào."

      Phùng Liên Dung sững sờ.

      Nàng nhìn chằm chằm Triệu Hữu Đường, bỗng nhiên phì tiếng bật cười.

      "Cười cái gì?" Triệu Hữu Đường trách mắng, "Còn nhanh lên!"

      Phùng Liên Dung lén cười mấy tiếng rồi mới tìm muôi lấy ráy tai, tìm được lấy ra cái ghế con gọi ngồi: "Hoàng thượng rất cao, thiếp thân nhìn thấy."

      Triệu Hữu Đường ngồi xuống ghế con.

      "Đầu nghiêng sang trái chút." Nàng ngồi ở ghế cao hơn đằng sau.

      Triệu Hữu Đường nghe lời nghiêng đầu sang trái.

      "Nghiêng thêm chút nữa." Phùng Liên Dung lại .

      Triệu Hữu Đường vẫn nghe theo.

      Phùng Liên Dung thấy nghe lời như vậy, ho khan tiếng : "Thiếp thân thấy hướng ánh sáng đúng lắm, nghiêng sang bên phải ."

      Triệu Hữu Đường vụt đứng dậy, sắc mặt u như trời mưa, bắt lấy cổ tay nàng: "Đừng bức trẫm xử lý nàng! Ngay tại chỗ này, nàng tin ?"

      Phùng Liên Dung sợ đến mức hoa dung thất sắc, vội : " dám nữa."

      Triệu Hữu Đường hừ tiếng lại ngồi xuống.

      Lúc này Phùng Liên Dung thành lấy cho , cẩn thận kéo lỗ tai nhìn vào bên trong, : "Hình như cũng nhiều."

      "Nàng quản nhiều hay làm gì, lấy ."

      Phùng Liên Dung a tiếng, chậm rãi bỏ muôi vào.

      Loại cảm giác này vô cùng xa lạ, Triệu Hữu Đường có chút quen, hơi hơi động, Phùng Liên Dung vội hỏi: "Đau à?"

      "." lại ngồi thẳng .

      Phùng Liên Dung : "Hoàng thượng phải sợ, thiếp thân rất , như là lấy cho Tiểu Dương."

      Triệu Hữu Đường : "Trẫm lại sợ cái này?" Trong lòng lại rất cao hứng, từng thấy nàng lấy ráy tai cho nhi tử, muốn bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu.

      Phùng Liên Dung lấy cho lát sau dần thích ứng, cảm thấy càng ngày càng thoải mái, khó trách bản thân luôn quên được ngày đó nàng lấy ráy tai.

      Nhìn vẻ mặt của Triệu Hữu Đường và Triệu Hữu Ngô, là biết phải chuyện xấu gì.

      Phùng Liên Dung lấy xong tai trái, lại lấy sang tai phải.

      Do nàng lấy cực kỳ cẩn thận, thời gian tiêu phí cũng ngắn.

      Triệu Hữu Đường kém chút ngủ luôn.

      Buổi tối ở lại ăn cơm, nếu phải tấu chương hôm nay vẫn chưa xử lý xong, nhất định .

      Phùng Liên Dung theo ra cửa, giơ tay cho nhìn: "Hoàng..... Thượng, thể rửa ạ?"

      Triệu Hữu Đường rất kiên quyết: "Giữ lại."

      nghẹn cười khỏi Diên Kỳ cung.

      Phùng Liên Dung ủ rũ quay lại, càng nhìn tay càng thấy đau đầu, nếu rửa, chừng mực đỏ tay làm bẩn chăn mất.

      "Ma ma, ngươi lau cho ta ." Nàng nghĩ nghĩ, giơ tay ra trước mặt Chung ma ma.

      Chung ma ma thầm nghĩ bà còn chưa muốn chết.

      "Nương nương cứ giữ lại , đây chính là Hoàng thượng tự tay đóng lên, vinh hạnh to lớn cỡ nào chứ, thể lau đâu." Chung ma ma an ủi, "Cố gắng mấy ngày nữa, tự nó biến mất."

      Phùng Liên Dung nhíu mày: "Nhiều như vậy, làm sao có thể biến mất chứ? Ma ma lau là tốt nhất, chẳng lẽ Hoàng thượng còn có thể trách hỏi ma ma à, đến lúc đó ta là ma ma cẩn thận lau mất."

      Chung ma ma ho khan: "Nương nương, nô tì còn có việc bận." Nhấc chân bước .

      Phùng Liên Dung nhìn quanh, Bảo Lan Châu Lan cũng biết chạy ra ngoài từ lúc nào.

      Chỉ có Triệu Thừa Diễn còn ở, khó hiểu nhìn tay Phùng Liên Dung. Vừa rồi mẫu phi cứ giơ tay ra, hồng hồng tay kia là cái gì vậy.

      "Mẫu phi sao vậy ạ?" hỏi, "Tay đau ạ?"

      " phải." Phùng Liên Dung thở dài, "Cái này là phụ thân con đóng lên, cho mẫu phi lau ."

      Triệu Thừa Diễn a tiếng, tay bé cầm lấy tay nàng nhìn nhìn: "Vì sao phụ thân cho lau vậy?"

      "Phụ thân con...." Phùng Liên Dung nghĩ, đó là bởi vì trứng thối muốn bắt nạt nàng, nhưng trước mặt nhi tử, sao có thể bậy về phụ thân chứ, nàng cười cười , "Là đùa với mẫu phi, xem mẫu phi tự mình lau, cái này biến mất kiểu gì?"

      Triệu Thừa Diễn tò mò giơ tay xoa lên, chỉ thấy mực đỏ dính sang tay mình, nghĩ nghĩ nghiêng đầu : "Vậy Tiểu Dương lau cho mẫu phi, mẫu phi phải tự mình lau."

      Đúng rồi!

      Phùng Liên Dung con mắt phát sáng: "Tiểu Dương thông minh!"

      Nhi tử lau, còn có thể trách con trai hay sao? Phùng Liên Dung lập tức cảm thấy mình được cứu giúp, cần ngủ giấc còn phải sợ mực đỏ dính vào chăn.

      Triệu Thừa Diễn được nàng khích lệ, giơ tay lau.

      Phùng Liên Dung : "Đừng để bẩn tay."

      Triệu Thừa Diễn ngẫm lại, đến hỏi Ngân Quế, Ngân Quế bưng đến chậu nước ấm, còn có bồ kết, chính nàng cũng dám rửa, chỉ đứng ở bên cạnh.

      Triệu Thừa Diễn đặt tay Phùng Liên Dung vào trong nước ấm, có dáng có vẻ rửa cho nàng.

      Phùng Liên Dung cười hì hì xem, lại hỏi: "Tiểu Dương à, nếu phụ thân giận Tiểu Dương lau tay cho mẫu phi, Tiểu Dương có sợ ?"

      Triệu Thừa Diễn khó hiểu: "Vì sao phụ thân lại tức giận?"

      nháy đôi mắt to, khuôn mặt phấn nộn, làm người nhìn cái là mềm lòng.

      Phùng Liên Dung nghĩ, thôi, Triệu Hữu Đường khẳng định lỡ mắng con.

      Triệu Thừa Diễn rửa tay cho Phùng Liên Dung xong, còn như tiểu đại nhân lau tay cho nàng.

      Phùng Liên Dung cao hứng, cúi người ôm lên, hôn cái cái lên mặt : "Tiểu Dương tốt, tốt hơn bọn họ mấy lần, tốt hơn cả Chung ma ma nữa."

      Triệu Thừa Diễn đương nhiên biết nàng gì, chỉ nghe hiểu tốt, cười hì hì.

      còn nguy cơ, mấy cung nhân và Chung ma ma lại thoải mái vào.

      Phùng Liên Dung liếc mắt nhìn các nàng: "Lương tháng này đều giao hết ra đây, các ngươi còn bằng đứa đâu."

      Mấy người thành giao ra.

      Chung ma ma tự phạt mình mười lượng: "Nô tì xin lỗi chủ tử."

      Nhưng cho bà thêm mười lá gan bà cũng dám lau con dấu ngọc tỷ của Hoàng thượng đâu!

      Phùng Liên Dung biết các nàng khó xử, phạt xong rồi lại lấy ra .

      Qua mấy ngày, Triệu Hữu Đường hỏi việc này, Nghiêm Chính hồi bẩm: "Nghe buổi tối Đại hoàng tử rửa tay cho Quý phi nương nương, dùng bồ kết rửa."

      Triệu Hữu Đường cười rộ lên.

      Nàng có can đảm nhưng giảo hoạt có thừa đấy!

      Bắt đầu vào đông, Trưởng công chúa An Khánh tiến cung vấn an Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu lớn tuổi, thời tiết lạnh càng thêm lộ mặt, nghe nàng đến, miễn cưỡng gặp mặt.

      Trưởng công chúa An Khánh rất là lễ phép, hỏi han ân cần, còn mang theo mấy củ nhân sâm đến.

      Gặp đánh khuôn mặt tươi cười, Thái hoàng thái hậu thái độ cũng ôn hòa.

      Trưởng công chúa An Khánh chuyện lát liền nhắc đến Triệu Hữu Ngô.

      " thời Tam đệ cũng ở Kinh thành, cháu muốn mời Tứ đệ đến phủ ở thời gian, dù sao cháu cũng thể thường xuyên tiến cung."

      Hóa ra là vì chuyện này, Thái hoàng thái hậu cười cười: "Các ngươi cùng mẫu thân, cảm tình so người khác sâu hơn, có điều chuyện này ai gia làm chủ được."

      An Khánh sửng sốt.

      Thái hoàng thái hậu : "Ngươi đến chỗ Hoàng thượng chuyến ."

      An Khánh bị từ chối, nhưng cũng còn cách nào khác, chỉ đành phải đến cung Càn Thanh.

      Triệu Hữu Đường nghe nàng cầu kiến, tuyên nàng tiến vào.

      Muốn hai huynh muội bọn họ, có cảm tình gì. Triệu Hữu Trinh, Triệu Hữu Ngô đỡ hơn chút, dù sao cũng từng cùng nhau học, nhưng Triệu Hữu Đường và An Khánh, đúng là có chút xa cách.

      Bình thường hai người cũng chuyện.

      An Khánh hành lễ xong, : "Hoàng thượng, thiếp thân muốn đón Tứ đệ đến phủ ở mấy ngày."

      Triệu Hữu Đường nhìn nàng, ừ tiếng : "Ngươi gả đến Tạ gia cũng ba bốn năm, nhưng đây là lần đầu muốn đón người về, Tam đệ cũng ở đây, bằng chờ Tam đệ trở về, Trẫm mệnh bọn họ cùng , thế nào?"

      An Khánh bị nghẹn ra câu, cắn răng : "Đó là thấy Tứ đệ ở đây quạnh quẽ, thiếp thân mới....."

      " ra ngoài , Trẫm vừa rồi." đợi nàng xong, Triệu Hữu Đường cắt đứt.

      An Khánh dù thế nào cũng dám nhiều lời, chỉ phải cắn môi rời .

      Triệu Hữu Đường hơi hơi nhíu mày.

      Hai người đệ đệ của , xem như hiểu biết, nhưng muội muội này nhất định, phân phó xuống: "Sau này Trưởng công chúa An Khánh được tùy ý vào cung."

      Vừa mới dứt lời, Tiểu hoàng môn ngoài cửa hớt hải chạy vào : "Hoàng thượng, Thái hoàng thái hậu nương nương hôn mê."
      Phong Vũ Yên, Dion, stella24129 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :