1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 75. Thái tử.

      Editor: Linh

      Thiên Kỷ tháng hai năm hai.

      Triệu Hữu Đường hạ chỉ tước binh quyền của Ngụy vương, Tấn vương,

      Do trước có Túc vương giao binh quyền, sau có Hoài vương mưu phản bị giết nên Ngụy vương và Tấn vương đều phản kháng, đến đây, trong tay các phiên vương mất trọng binh.

      Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng rơi xuống.

      Ngày hôm đó Thái hoàng thái hậu mời đến cung Thọ Khang.

      Triệu Hữu Đường ngồi ở đầu giường, hỏi thăm bệnh tình.

      Thái hoàng thái hậu thở dài hơi, : “Luân nhi của ta chết rồi đúng ?”

      Triệu Hữu Đường ngẩn ra.

      “Hoàng thượng cần lại giấu ta.” Thái hoàng thái hậu giọng điệu bi thương, “Chuyện này trôi qua bao lâu, có thể chạy trốn đến đâu, nhất định là chết! Lệ Phương và ba đứa giờ ở đâu?”

      biết, Triệu Hữu Đường liền thẳng: “ ở trong thành, nếu tổ mẫu muốn gặp, Trẫm lập tức lệnh bọn họ đến.”

      Thái hoàng thái hậu chuyện, im lặng hồi lâu mới : “Luân nhi chôn ở đâu?”

      núi Ngọc Lương phủ Hoa Tân, Trẫm sai người sửa chữa lăng mộ.”

      Thái hoàng thái hậu gật gật đầu, nhìn về phía hai người cung nhân bên người.

      Cung nhân lập tức đỡ bà ngồi dậy, lấy cái gối mềm đặt ra sau lưng bà rồi thối lui ra xa.

      “Hoàng thượng, hôm nay ai gia muốn gặp ngài là có chuyện muốn .” Thái hoàng thái hậu có chút mệt mỏi, giống như chuyện lát là phải nghỉ ngơi hồi, “Ai gia tự biết mình cũng sống được mấy ngày....”

      “Tổ mẫu!” Triệu Hữu Đường vội cắt đứt.

      Thái hoàng thái hậu khoát tay: “Hoàng thượng xin nghe ai gia xong, Thái tử là nền móng quốc gia, ai gia biết ngài cũng thích A Yên, nhưng Thừa Dục là con trưởng, bất luận như thế nào cũng nhất định là Thái tử. Hơn nữa, sớm trước đây Hoàng thượng đồng ý ai gia, là đầu xuân, ai gia cầu gì khác, việc này xong xuôi, ai gia cũng có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông.”

      Triệu Hữu Đường biết bà cũng là vì chuyện này: “Trẫm đồng ý tổ mẫu, đương nhiên nuốt lời.”

      Thái hoàng thái hậu vui mừng: “Thừa dịp ai gia còn sức, cũng muốn dính chút chuyện vui, Hoàng thượng,” bà ngừng lát, “ phải ai gia bức ngài, chỉ có lập Thái tử rồi, Cảnh quốc mới an ổn, cao thấp mới có thể đồng lòng, giữa huynh đệ cũng có cái trật tự.”

      Triệu Hữu Đường nghe, giọng hỏi: “Trẫm biết Tổ mẫu khổ tâm, lòng giữ gìn tổ huấn, chỉ là nếu Tổ mẫu có lựa chọn.... Năm đó cất nhắc Tam thúc?”

      Thái hoàng thái hậu kinh hãi, môi khẽ nhếch.

      Đó là đại nghịch bất đạo!

      “Tiên đế năm đó cũng là Thái tử, làm sao có thể đổi?” Thái hoàng thái hậu trách mắng, “Ai gia chưa bao giờ nghĩ vậy!”

      Mặc dù trong lòng bà biết con lớn nhất chẳng phải lương tài trị quốc, so với Triệu Luân là kém quá xa, nhưng vẫn sửa đổi quyết định.

      Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày, tuy rằng đối chuyện lập Thái tử có gì do dự, nhưng đối tương lai lại rất có nghi ngờ.

      Nhưng giờ biết, Thái hoàng thái hậu cũng thể cho đáp án.

      Thái hoàng thái hậu cũng có cảnh giác, “Sao Hoàng thượng lại hỏi chuyện này?”

      “Trẫm chỉ tiếc cho Tam thúc thôi.” Triệu Hữu Đường đứng lên, “Vẫn mong Hoàng tổ mẫu dưỡng bệnh mau khỏe, chuyện lập Thái tử Trẫm hạ chỉ.”

      Đến ngày mười hai tháng hai, Triệu Hữu Đường lập Triệu Thừa Dục làm Hoàng thái tử, đại xá thiên hạ.

      Trong cung cũng là khung cảnh náo nhiệt, giăng đèn kết hoa.

      Thái hoàng thái hậu lên tinh thần bày yến hội ở cung Thọ Khang, cả nhà dùng cơm xong, Phương Yên do nhi tử được lập làm Thái tử, lúc này tự nhiên là mặt đầy vui mừng, dù là nhìn thấy Triệu Hữu Trinh, Triệu Hữu Ngô thái độ cũng tốt hơn nhiều.

      Nàng ta nghĩ rốt cuộc cũng đạt thành, nhi tử của mình trở thành Thái tử, chính là đế vương tương lai!

      Về sau nàng ta dạy Triệu Thừa Dục tốt, để trở thành Thái tử đủ tư cách.

      Lúc này Triệu Hữu Đường với Thái hoàng thái hậu chuyện muốn phái Triệu Hữu Trinh Tuy Dương theo Tào đại nhân học thủy lợi. Thái hoàng thái hậu giật mình, hỏi: “Vẫn chưa đất phong?”

      “Mới mười mấy tuổi, chờ đến thành thân rồi lại .” Triệu Hữu Đường cười .

      Phương Yên nghe thấy, như vậy dù sao cũng tốt hơn ở trong cung, giúp: “Đúng đấy, là thích, học cũng có gì xấu.”

      Thái hoàng thái hậu nhìn về phía Triệu Hữu Trinh: “Chính ngươi muốn ?”

      “Dạ, tổ mẫu.” Triệu Hữu Trinh , “Tương lai tôn nhi muốn ra chút sức cho công việc này, tạo phúc cho dân chúng.”

      Thái hoàng thái hậu tuy có hơi thấy khó hiểu, vì trước đây chưa có chuyện như vậy, có điều cũng ngăn cản, “Nếu như vậy , mọi việc cẩn thận chút, ra ngoài thể giống trong cung, khắp nơi đều có người chiếu cố.”

      Triệu Hữu Trinh mừng rỡ, tự nhiên đồng ý.

      Sau khi ra khỏi cung Tho Khang, Triệu Hữu Trinh dặn dò Triệu Hữu Ngô: “Ta rồi đệ cũng đừng sợ hãi, có việc gì với Hoàng thượng, giờ cũng còn ai dám bắt nạt đệ, đệ dù sao cũng là Ninh vương, bọn họ dám xằng bậy, đệ cứ đánh họ!”

      Triệu Hữu Ngô gật gật đầu: “Ta biết, vậy ca ca rồi khi nào mới về?”

      “Ta cũng biết, có lẽ là hai ba năm.”

      Triệu Hữu Ngô nhớ đến chuyện, cười : “Ca ca còn muốn thành thân mà, khẳng định sớm trở về.”

      Triệu Hữu Ngô đỏ mặt: “ Đệ biết cái gì! Chăm chỉ nghe giảng, ta trở về kiểm tra.” giơ tay xoa xoa đầu đệ đệ, “Có gì muốn với ta có thể viết thư, ta để hết tiền bạc lại cho đệ, đệ đừng tiêu loạn, biết ?”

      “Ca ca cầm theo ít ?” Triệu Hữu Ngô .

      “Ta có ít là đủ rồi.”

      Triệu Hữu Ngô : “Ca ca cũng đừng lo cho ta, ta lớn rồi.”

      Hai huynh đệ vừa vừa chuyện.

      Triệu Hữu Đường từ cung Khôn Ninh ra, lại đến cung Diên Kỳ.

      Hôm nay là ngày lập Thái tử, tự nhiên là khắp chốn vui mừng, hoàng môn cung nhân trong cung Diên Kỳ cũng được phát bạc, còn đếm.

      Có điều Chung ma ma nhận lấy tiền rồi vẫn mấy cao hứng.

      Cũng chẳng phải lập Đại hoàng tử, chuyện bà cần lo lắng còn nhiều lắm.

      Triệu Hữu Đường vừa vào trong điện thấy quả xúc cúc (như quả bóng ở đại) từ bên trong lăn ra, tiến lên liền thấy Triệu Thừa Diễn vui vẻ đuổi theo.

      Phùng Liên Dung ở đằng sau, kêu: “Chạy chậm thôi, cẩn thận ngã đấy!”

      Triệu Hữu Đường cười rộ lên, lấy chân khẽ ngăn, xúc cúc liền dừng lại, cúi người xuống nhặt: “ hơn xúc cúc bình thường, làm khi nào vậy?”

      “Mấy ngày trước.” Phùng Liên Dung nhìn thấy khá là vui vẻ, cười : “Có lần Hoàng Ích Tam cầm xúc cúc đến, Tiểu Dương rất thích, kết quả quá to, con ôm được nên thiếp thân kêu bọn họ làm cái , Tiểu Dương vui lắm, chỉ chơi mỗi cái này cũng đủ.”

      Triệu Hữu Đường ném xúc cúc về phía trước, quả nhiên thấy Triệu Thừa Diễn cười khanh khách đuổi theo.

      nhìn nhìn lại cảm thấy có chút đúng lắm.

      Như vậy có chút giống chó con....

      Có điều, trẻ con và chó con chắc cũng khác nhau lắm nhỉ?

      “Nàng ăn cơm chưa?” ngồi xuống ghế đá trong sân hỏi.

      Phùng Liên Dung vội gọi người lấy cái đệm đến: “ lạnh.” Thấy ngồi lên đệm rồi nàng mới trả lời, “Ăn lâu rồi, hôm nay thời tiết tốt, mới dẫn Tiểu Dương ra ngoài chơi.”

      Triệu Hữu Đường gật gật đầu, liếc nhìn nàng cái: “Nàng cũng ngồi .”

      Phùng Liên Dung liền ngồi xuống.

      Hai người cũng nhau xem Triệu Thừa Diễn, thỉnh thoảng chút việc nhà.

      Qua lát, Triệu Hữu Đường : “Nàng còn gì khác muốn với Trẫm à?”

      Phùng Liên Dung khó hiều: “Vừa rồi hết rồi mà.”

      Triệu Hữu Đường nhìn nàng cái, lại mở miệng.

      Mấy ngày sau Triệu Hữu Trinh liền Tuy Dương, mà lúc này, ngoại di phía Bắc phủ Hoa Tân thừa dịp lần trước hai quân hỗ chiễn, Hoa Tân còn chưa ổn định, quy mô tiến công, vậy mà lại cùng nhau đoạt thành Bình.

      Triệu Hữu Đường giận dữ, phái đại quân đánh lui ngoại di.

      Ai ngờ, do trước đó ngoại di chuẩn bị đầy đủ, chỉ bảo vệ thành Bình, còn đẩy mạnh chiến địa lên phía trước trăm dặm, trực tiếp uy hiếp đến thành Đồng giữ vị trí trọng yếu.

      Vì thế, triều đình khó tránh khỏi có chút nghị luận, thậm chí có lời đồn tản ra, ám chỉ Triệu Hữu Đường tước phiên quá độ, để ngoại di lấy được thời cơ, xâm chiếm thành trì Cảnh quốc.

      đến ngoại di phủ Hoa Tân tên là Ngõa Lặc, vốn là tộc người du mục, tộc này trời sinh dũng mãnh, chuyên thích cướp đoạt, có điều sau khi nhà nước mới được thành lập, trong mười năm bộ tộc Ngõa Lặc gần như bị giết tuyệt. Chỉ là gió xuân thổi tới mầm non lại chồi lên, sau kinh nghiệm hai triều, tộc Ngõa Lặc lại lần nữa lớn mạnh, thậm chí xác nhập mấy tộc phụ cận, thường xuyên quấy rầy biên cảnh.

      Lần này xâm phậm quy mô lớn, nhất định là trước đó có dự mưu.

      Triệu Hữu Đường trải qua cân nhắc, quyết định ngự giá thân chinh.

      Thái hoàng thái hậu nghe chuyện, phát hoảng : “ bằng mời Túc vương .”

      , để ngừa vạn nhất, Túc vương nhất định phải trấn thủ phủ Củng Xương.” Triệu Hữu Đường , “Lần này cũng là Trẫm sơ sẩy, nên từ Trẫm đến sửa.”

      Thái hoàng thái hậu biết là đến chuyện tước phiên, khẽ thở dài cái, chuyện vậy rồi cũng chẳng được gì. Tước cũng tước, chỉ là bây giờ bà lo lắng cho tôn tử: “Hoàng thượng sợ ra chuyện gì ngoài ý muốn?”

      “Trẫm chú ý.” Triệu Hữu Đường trầm giọng , “Nhưng nếu lần này đánh lùi được Ngõa Lặc, ngoại di nơi khác có lẽ theo phong trào mà xâm phạm.” trấn an Thái hoàng thái hậu, “Dù có thế nào cũng chỉ là man tộc, Trẫm có thiên quân vạn mã, đủ gây sợ.”

      sớm phiền chết mấy ngoại di này, lần này nhất định phải khiến Ngõa Lặc thần phục, để bọn họ vĩnh viễn dám bước vào Hoa Tân bước!

      Thái hoàng thái hậu thấy tâm ý quyết, cũng thêm gì nữa.

      Thái hoàng thái hậu cũng khuyên được, Hoàng thái hậu cũng liền nhắc lại, Phương Yên tuy bất mãn nhưng cũng nhiều lời, chỉ dặn Triệu Hữu Đường nhất định phải cẩn thận: “Hoàng thượng, Cảnh quốc thể thiếu Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định phải bình an trở về.”

      “Trẫm biết, trong cung liền giao cho nàng.” nắm lấy bả vai Phương Yên, “Triều đình đại có Dương đại nhân, Lý đại nhân trông coi, nàng chớ vì chuyện này mà lo lắng.”

      Phương Yên nhìn , con mắt đỏ lên.

      Ngày hôm sau Triệu Hữu Đường liền điều binh khiển tướng, chuẩn bị phủ Hoa Tân.

      Biết được Hoàng thượng tự mình thân chinh, quân đội sĩ khí dâng cao.

      Có điều văn võ bá quan phản ứng giống nhau, cũng có rất nhiều người phản đối, dù sao đánh giặc phải trò đùa, nào có thể , vạn nhất ra chuyện gì làm sao mới được?

      Nhưng bọn tranh luận cứ tranh luận, Hoàng thượng hạ quyết định, thể vãn hồi.

      Tin tức truyền đến cung Diên Kỳ, Phùng Liên Dung cũng lắp bắp kinh hãi, có điều nàng tính thời gian, hình như cũng khác nhau lắm, năm đó Triệu Hữu Đường cũng thân chinh Ngõa Lặc.

      Chỉ là, hôm nay giống ngày xưa, khi đó nàng được sủng, bình thường đừng ở chung, dù là gặp lần cũng khó. Nhưng tại, tình cảm của bọn họ rất tốt, cho nên nàng cũng có chút thể nhận.

      Nhưng mặt khác, nàng lại tin tưởng , đưa ra quyết định này, tự nhiên là có nắm chắc. Hơn nữa, dù sao cũng là Hoàng đế, người bảo vệ ít, hẳn là gặp gì may.

      Nhưng dù nghĩ như vậy, buổi tối nàng vẫn ngủ ngon, lăn qua lộn lại đến hừng đông mới mơ mơ màng màng ngủ gật.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76. Ngự giá thân chinh.

      Editor: Linh

      Triệu Hữu Đường chuẩn bị xong tất cả, ngày mai xuất chinh.

      Trước khi , lại đến cung Cảnh Nhân của Hoàng thái hậu chuyến.

      Phùng Liên Dung bên này khó tránh khỏi nóng ruột, với Chung ma ma: “Ta có phải cũng nên xem thế nào ?”

      Chung ma ma : “Nên từ lâu rồi, nương nương, ngài chính là Quý phi, phải quý nhân, ngài muốn gặp Hoàng thượng có gì mà được? cần phải đây còn là chuyện lớn.”

      Phùng Liên Dung nghe xong liền sửa soạn, lấy chiếc váy mỏng màu xanh nhạt hoa văn mặc vào liền ra ngoài, kết quả vừa ra khỏi cửa điện đụng phải Triệu Hữu Đường.

      mặc áo giáp, lưng đeo trường kiếm, khí bừng bừng.

      đâu vậy?” thấy Phùng Liên Dung ra, theo bản năng hỏi câu.

      Phùng Liên Dung : “Thiếp muốn gặp Hoàng thượng.” Nàng chưa bao giờ nhìn thấy mặc như vậy, nhất thời hơi có chút sợ, đôi mắt sững sờ nhìn .

      Triệu Hữu Đường bật cười: “Trẫm dễ nhìn vậy à?”

      “Rất đẹp!” Phùng Liên Dung cười rộ lên, rất tự nhiên bước qua, dán mình vào trong lòng , “Hoàng thượng chuẩn bị Hoa Tân rồi ạ? Đến đây là muốn cáo biệt với thiếp thân?”

      “Ừ.” khẽ vuốt tóc nàng, “Trẫm ở trong cung, nàng mọi chuyện nên cẩn thận chút, hai đứa cũng phải khỏe mạnh.”

      “Thiếp thân biết.” Nàng siết chặt tay, ôm chặt lấy eo , dùng đầu cọ cọ hai lần, giọng , “ ra vốn cũng cần .”

      đợi Triệu Hữu Đường chuyện, nàng : “Nhưng bây giờ cũng được.”

      Triệu Hữu Đường cười, nâng cằm nàng lên, “Nàng sợ Trẫm rồi về.”

      “Cũng hẳn là như vậy, chỉ là nhìn thấy Hoàng thượng, quen lắm.” Phùng Liên Dung hít hơi sâu, “Hoàng thượng nhất định khải hoàn trở về!”

      nhìn nàng, thấy nàng tuy cười nhưng con ngươi lại dần nổi lên hơi nước, biết nàng muốn khóc.

      thở dài, chôn đầu nàng lại về trong lòng mình, ôn nhu : “Cũng lâu lắm đâu.”

      Phùng Liên Dung ở trong lòng bắt đầu khóc thút thít.

      lát sau, nàng mò vào trong tay áo, lấy ra vật : “Cho Hoàng thượng.”

      Triệu Hữu Đường nhận lấy xem, là tờ giấy, bên viết bài thơ, chữ viết xinh đẹp: “Nghe Quân muốn ly biệt, có còn nhớ hương hoa mai tóc. Đêm lạnh khó vào giấc ngủ, mối tương tư khi nào cùng.”

      Đây là thơ nàng từng hứa hẹn viết cho .

      Triệu Hữu Đường xem lại xem, lúc đầu còn có chút muốn cười, cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy dễ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng làm thơ.

      Phùng Liên Dung hơi xấu hổ : “Vốn còn muốn cân nhắc thêm thời gian nữa, nhưng Hoàng thượng đột nhiên thân chinh, nên thiếp thân muốn sớm đưa cho Hoàng thượng.”

      “Rất tốt.” Triệu Hữu Đường , nhất là câu thứ hai làm nhớ đến ngày ấy tự tay cài hoa mai lên tóc nàng, “Trẫm tùy thân mang theo.” gấp lại cẩn thận, nhét vào tay áo.

      Phùng Liên Dung biết phải .

      Nàng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn mặt , như là muốn ghi sâu vào trong tim.

      Triệu Hữu Đường cúi đầu, hôn lên môi nàng.

      Tay cũng thêm siết chặt, dùng sức ôm nàng vào trong lòng.

      hồi lâu mới buông nàng ra.

      Chung ma ma và Du thị bế hai đứa , lúc này mớ lên.

      Triệu Hữu Đường nhìn con, sau đó quay người rời .

      Phùng Liên Dung nhìn bóng lưng , đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

      Triệu Hữu Đường đến trước cung Càn Thanh, với Nghiêm Chính: “Ngươi ở lại, chỗ Hạ Bá Ngọc Trẫm phân phó rồi, nếu có chuyện gì nhanh chóng báo cho Hoàng thái hậu biết.”

      Nghiêm Chính vội gật đầu.

      “Chỗ Quý phi đó, nếu tháng sau Trẫm vẫn chưa về ngươi viết thư báo cho Trẫm biết.” ngừng lại, “Hoặc là mời Quý phi tự viết.”

      Nghiêm Chính nghĩ, đương nhiên là phải mời Phùng quý phi viết.

      lại gật đầu.

      Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ, thấy còn quên gì nữa,
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77. Cảm tạ.

      Editor: Linh

      Nghiêm Chính mắt thấy qua tháng, hôm đó liền chạy đến Diên Kỳ cung bảo Phùng Liên Dung viết thư.

      Nghe là Triệu Hữu Đường phân phó, Phùng Liên Dung đương nhiên chút kéo dài bảo Châu Lan mài mực cho mình.

      Có điều viết cái gì bây giờ nhỉ?

      Nàng nghiêng đầu, gõ gõ cán bút xuống bàn, lát sau liền cầm bút lên bắt đầu viết thư. Nghiêm Chính ở bên cạnh xem, chưa bao lâu sau nàng viết được năm từ giấy.

      Qua lát nữa, lại thêm năm tờ, thế này mới giao cho Nghiêm Chính.

      Nghiêm Chính nghĩ, toàn là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, biết Hoàng thượng có kiên nhẫn để đọc hết nữa! Nhưng vừa nghĩ lại, có lẽ viết ít Hoàng thượng vui, bằng cũng chỉ tên bắt nàng viết.

      cất , cười : “Nô tài sai người đưa đến Hoa Tân đây.”

      Phùng Liên Dung gọi lại: “Vẫn chưa đoạt lại được thành trì à?”

      “Bây giờ vẫn chưa, có điều nghe Ngõa Lặc có dấu hiệu rút lui.” Nghiêm Chính xong thở dài, “Chỉ là chết rất nhiều người, Ngõa Lặc này đúng là dã man.”

      Ngõa Lặc chiếm thành trì, lại còn hung tàn, vậy dân chúng trong thành....

      Phùng Liên Dung dám nghĩ tiếp, cũng thở dài.

      Nghiêm Chính cáo từ về.

      Triệu Thừa Diễn qua túm lấy góc áo nàng hỏi: “Sao phụ thân vẫn chưa về ạ? Phụ thân làm gì vậy?”

      “Phụ thân đánh giặc.” Phùng Liên Dung xoa xoa đầu .

      “Đánh giặc là cái gì?” Triệu Thừa Diễn hỏi.

      đứa thích đặt câu hỏi, điểm này theo từng ngày lớn lên càng thêm ràng.

      “Đánh giặc hả.” Phùng Liên Dung cúi đầu nhìn xúc cúc trong tay . “Tiểu Dương rất thích cái này đúng ? Nếu như có người muốn lấy bao giờ trả lại cho con, Tiểu Dương có đồng ý ?”

      Triệu Thừa Diễn chớp mắt: “Ai muốn lấy ạ?”

      “Ví dụ như mẫu phi.”

      Triệu Thừa Diễn vừa nghe, lập tức đưa xúc cúc cho nàng: “Cho mẫu phi này.”

      Phùng Liên Dung cười rộ lên, đứa này uổng công nuôi, hiếu thuận biết bao.

      Nàng đổi sang người khác: “Vậy nếu Chung ma ma muốn sao?”

      “Vậy đưa cho ma ma.”

      “Vậy Đại Hoàng sao?”

      “Cũng cho ạ.”

      Phùng Liên Dung biết nên gì, đứa này cũng quá nhiệt tình hào phóng, ai muốn cũng cho, nàng đau đầu. Đành phải : “Vậy có người muốn cướp mẫu phi sao? Mẫu phi bị cướp rồi, lại gặp được Tiểu Dương nữa.”

      “A!” Triệu Thừa Diễn giật mình, “Vậy được.”

      “Vậy có phải Tiểu Dương cho đúng ?” Phùng Liên Dung , “Có người muốn cướp, Tiểu Dương cho, Tiểu Dương đánh nhau với , vậy đó chính là đánh giặc.”

      Trong đó giữa quốc gia này với quốc gia khác nàng cũng biết giải thích thế nào, đành như vậy trước .

      Triệu Thừa Diễn nghe cái hỏi cái , nhưng cũng hỏi thêm.

      Có điều Phùng Liên Dung có chút để ý đến chuyện quá mức hào phóng, hỏi: “Xúc cúc này là mẫu phi tặng cho con, sao con có thể tùy tiện tặng cho người khác vậy?”

      Triệu Thừa Diễn cười : “Bọn họ đều đối xử với Tiểu Dương rất tốt.

      Hóa ra là như vậy.”

      “Vậy Tiểu Dương muốn cho, Tiểu Dương có cho ?”

      Triệu Thừa Diễn lắc đầu.

      Phùng Liên Dung nhàng thở ra, nàng cũng muốn Triệu Thừa Diễn làm kẻ phá của, tuy rằng là Hoàng tử, tương lai tự nhiên là phú quý vô cùng, nhưng cũng thể tiêu tiền bậy bạ.

      Có điều đứa này đúng là tốt bụng, như vậy biết Chung ma ma, Đại Hoàng đối tốt với , cũng muốn đối tốt với bọn họ.

      Chung ma ma nghe chuyện đương nhiên vui vẻ, ai cũng hi vọng chủ tử của mình tốt bụng.

      Như vậy người dưới cũng thoải mái hơn chút.

      Lại Kim thái y cải tử hồi sinh, vết thương đùi Tô Cầm bớt sưng, Trần Tố Hoa nghe chuyện, chiều hôm đó liền kéo nàng đến Diên Kỳ cung cầu kiến.

      Phùng Liên Dung vừa mới ngủ lại dậy, Chung ma ma qua : “ là đến để cám ơn nương nương, nô tì là nương nương ngủ các nàng ấy cũng chịu .”

      Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ : “Vậy cho các nàng vào .”

      Kim Quế ra ngoài đón các nàng.

      Hai người vào chính điện, quỳ xuống thỉnh an.

      Phùng Liên Dung kêu các nàng đứng lên.

      Trần Tố Hoa : “Lần trước đa tạ nương nương cứu giúp.” Vừa vừa giơ tay kéo kéo Tô Cầm.

      Tô Cầm cũng khẽ : “Thiếp thân cũng cám ơn ân tình của nương nương, may mà có nương nương chân thiếp mới có thể khỏi hẳn.”

      Hai người xong mới đứng lên.

      Phùng Liên Dung cười : “ có gì đâu, chủ yếu là Kim thái y y thuật cao minh, ta cũng chỉ nhấc tay chi lao mà thôi.” bên sai người bưng nước trà tới, “Ngồi , đừng câu thúc.”

      Trần Tố Hoa và Tô Cầm ngồi xuống, nghe nàng giọng điệu ôn hòa, thế này mới ngẩng đầu lên.

      Phùng Liên Dung chỉ mặc chiếc áo hai lớn màu xanh lá mạ, bên dưới mặc chiếc váy tát hoa, tóc bới kiểu tùng vãn kế, có vẻ có mấy phần biếng nhác, do vừa mới rời giường, má còn mang theo chút ửng hồng.

      Tô Cầm trong lòng nghĩ, nhìn qua giống với người sinh hai đứa con, vô cùng trẻ tuổi.

      Phùng Liên Dung cũng liếc mắt lén đánh giá nàng.

      Trần Tố Hoa uống ngụm trà, khen : “Trà này uống ngon , nếu nô tì đoán sai đây nhất định là trà Minh Tiền.”

      Trà Minh Tiền là trà hái vào trước thanh minh, ngọn trà non mềm, hương vị đặc biệt thanh u, được coi như trà cực phẩm. Trước kia Phùng Liên Dung biết, nhưng bây giờ làm Quý phi, đa số đều là dùng đồ tốt, nàng cũng dần có thói quen, lập tức cười : “Ngươi đoán sai, quả đúng là trà Minh Tiền.”

      Trần Tố Hoa lại khen bộ đồ trà của nàng tốt.

      Do nàng nhiều, Phùng Liên Dung khỏi chú ý nàng mấy phần.

      So với Tô Cầm, Trần Tố Hoa đẹp như nàng, nhưng ngũ quan thanh tú, mặt trắng nõn, ánh mắt hẹp dài, tay cũng kém, mười còn đầy đặn, so sánh với các quý nhân khác kém tí nào, cũng được xem là giai nhân.

      Hai người ngồi thêm lát liền cáo từ.

      Chung ma ma lòng cảnh giác vô cùng lớn, vừa rồi đứng yên chỗ nhìn chằm chằm các nàng chớp mắt, sợ các nàng đến có ý đồ, chủ tử nhà mình đề phòng, kết quả lo lắng suông.

      Hai người này coi như biết chừng mực, chỉ đến để cảm tạ, cũng đến các chuyện khác.

      Sau khi ra ngoài, Trần Tố Hoa với Tô Cầm: “Quý phi nương nương chung quy phải người bình thường, vừa rồi ngươi có thấy , ăn mặc dùng, ta thấy cũng chẳng kém Hoàng hậu nương nương là bao, có chút đồ, thậm chí còn tốt hơn.” Nàng chậc chậc hai tiếng, “Chỉ cái bình phong đó thôi, chính là đồ hiếm thấy, còn có chậu cây ngọc, giá trị ngàn vàng.”

      Tô Cầm chỉ gật đầu.

      Trần Tố Hoa túm lấy cánh tay nàng: “Ta như vậy là tiếc thay cho ngươi.”

      “Tiếc cái gì?” Tô Cầm giọng điệu nhàn nhạt, “Nàng là quý phi nương nương, ta chỉ là quý nhân.”

      Trần Tố Hoa cười rộ lên: “Nhớ ngày xưa Quý phi nương nương cũng chỉ là quý nhân thôi, nghe đồn nàng là từ quý nhân được phong lên thẳng Quý phi, lí do cũng vô cùng đơn giản, nàng là sinh cho Hoàng thượng nhi tử đầu tiên.

      Tô Cầm nghe, biết vì sao lại hơi thở dài.

      Hai người đến điện Xuân Cẩm, Trần Tố Hoa cũng theo vào, Tô Cầm cởi áo bên ngoài ra, ngồi nghiêng sạp mĩ nhân, kêu Tư Tô đến phòng ăn lấy chút canh nấm tuyết.

      “Ta cũng thấy đói bụng.” Trần Tố Hoa thỉnh cầu , “Ta cũng ở đây ăn bát.”

      Tô Cầm cười : “Vốn cũng chuẩn bị cho ngươi, nhiều ngày nay ngươi chăm sóc ta, ta cũng có gì tốt để cảm tạ.”

      “Ngươi chỉ cần nhớ là được.” Trần Tố Hoa nhìn nàng chằm chằm, “Ta biết ngươi phải vật trong ao.”

      Tô Cầm giật mình.

      Trần Tố Hoa cười khẽ: “Ngươi ta là tỷ muội, ta chỉ ăn ngay , nếu phải vì vậy ta cũng nhất định cầu quý phi nương nương, chỉ bởi vì thưởng thức ngươi, mới nguyện ý cùng ngươi kết giao.”

      Nàng thẳng thắn như vậy, Tô Cầm ngược lại biết nên gì.

      Lát sau Tử Tô trở lại, trong tay trống trơn.

      Tô Cầm hỏi: “Sao vậy, phòng ăn có?”

      Tử Tô cắn môi : “Nào có có, người ta quý nhân khác cầm rồi, ràng hôm qua với bọn họ, để lại ít cho chủ tử, nhưng ai nghe.”

      Tô Cầm khỏi nắm chặt tay.

      Trần Tố Hoa cũng tức giận : “Đúng là loại mắt chó nhìn người thấp!”

      “Thôi, lần sau đến lấy sớm là được.” Tô Cầm tuy cũng tức giận, nhưng cũng chẳng thể làm gì, người phòng ăn muốn cho nàng ăn cái gì, nàng cũng chẳng quản được.

      Trần Tố Hoa : “Ở trong cung này chính là vậy đấy, ngươi yếu đuối, bọn họ đều cưỡi lên đầu ngươi. Chuyện lần trước cũng vậy, nếu phải có Kim thái y xem cho ngươi, chân của ngươi biết bị như thế nào đâu. Dù có tàn cũng biết phải tìm ai lí? Đáng thương ngươi ở nhà cũng rất được thương đúng ? Ở trong này bị người bắt nạt, đến ta cũng nhìn được.”

      Tô Cầm vốn tốt, bị nàng vậy càng thêm tủi thân, lập tức khóc lên.

      Trần Tố Hoa thấy nàng như vậy, lại an ủi mấy câu.

      “Ta biết ngươi thanh tâm quả dục, nhưng ở đây, ngươi tranh Hoàng thượng sủng ái chính là kết quả này, thậm chí còn bằng ta. Ta vốn là như này, Hoàng thượng để vào mắt, các nàng tự nhiên cũng làm sao, nhưng ngươi sao, ngươi giống ta.” Nàng giơ tay vỗ vỗ bả vai Tô Cầm, “Hôm nay ta những lời này, tự ngươi suy nghĩ cẩn thận , ta cũng là vì tốt cho ngươi thôi, muốn ngày nào đó muốn cứu ngươi cũng cứu được.”

      Trần Tố Hoa xong, thở dài.

      Thấy nàng rồi, Tử Tô : “Chủ tử, nô tì thấy Trần quý nhân sai, chủ tử ngài như vậy, vốn nên được vạn thiên sủng ái, sao có thể bị vắng vẻ như thế? Nô tì nhìn cũng đau lòng.” Nàng lấy khăn ấm ra cho Tô Cầm lau mặt.

      Tô Cầm lau lau, cũng chuyện.

      Lại Phùng Liên Dung sau khi Tô Cầm và Trần Tố Hoa về rồi vẫn luôn ngồi nghĩ lại khi còn làm quý nhân, nhưng nghĩ mãi cũng có ai tên là Trần Tố Hoa. Có điều năm đó có Chiêu Nghi cũng sinh cho Triệu Hữu Đường nhi tử, Chiêu Nghi đó cũng họ Trần.

      Nhưng người này, Phùng Liên Dung gặp qua, phải Trần Tố Hoa.

      Chung ma ma thấy nàng có tâm , qua hỏi: “Nương nương nghĩ gì vậy, nô tì thấy nương nương ngồi yên động, nương nương có muốn ăn chút canh tổ yến ?”

      “Được.” Phùng Liên Dung , “Cũng đói bụng.”

      “Phòng ăn vẫn luôn giữ ấm.” Bà phân phó Đại Lý ở bên ngoài. “ bưng đến cho nương nương.”

      Đại Lý lập tức ngay.

      Phùng Liên Dung ăn bát canh tổ yến, trong bụng ấm áp, vẫy tay gọi Triệu Thừa Diễn đến, cầm tay ra ngoài sân dạo.

      Hai nương con lát, Phùng Liên Dung đột nhiên kêu lên: “Chẳng lẽ là nàng?”

      Năm đó Trần Chiêu nghi sinh hạ nam dài, do thân thể quá suy yếu Thái y sợ nàng chịu được bao lâu, Triệu Hữu Đường đặc chuẩn người nhà nàng đến thăm, khi ấy muội muội nàng cũng đến.

      Vẫn là Chung ma ma cho nàng biết, muội muội nàng đến thăm tỷ tỷ, còn đụng vào Hoàng thượng.

      Bây giờ nàng nhớ ra rồi, Trần Chiêu Nghi tên Trần Lệ Hoa, vậy Trần Tố Hoa này xác nhận là muội muội của nàng rồi!

      Hoa ra kiếp này lại là Trần Tố Hoa thay tỷ tỷ nàng vào cung, cũng biết vì sao Trần Lệ Hoa lại vào cung nhỉ?

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 78. Tặng hoa.
      Editor: Linh


      Tiếp qua tháng, Ngõa Lặc bại trận, rốt cuộc lui ra khỏi Hoa Tân.


      Lúc này, nổi lên ý kiến khác nhau, có người cho rằng thừa thắng truy kích, có người cho rằng thấy tốt hãy thu, nhưng Triệu Hữu Đường thân chinh lần này phải chỉ vì lấy lại thành Bình, mà muốn triệt để đánh bại Ngõa Lặc.

      Triệu Hữu Đường suy tư chốc lát làm ra quyết định,



      “Toàn quân truy kích, đuổi đến Hồ Mộc Cáp quê quán của Ngõa Lặc!”



      “Lấy được đầu của Tháp Mộc, tiền thưởng ngàn lượng!”



      Các tướng sĩ cao giọng hô ứng.



      Triệu Hữu Đường lại cùng bốn vị tướng sĩ thương nghị hồi, chia quân đội ra thành hai đội, đội trang bị nhàng ra trận, toàn lực truy kích, đội nhận lương thảo, có thể chậm.



      Chỉnh đốn xong lập tức khởi hành, dẫn đầu đại quân vượt qua sông lớn, xuyên qua hoang mạc, gắt gao cắn chặt lấy Tháp Mộc đào vong.



      Có điều người cũng phải nghỉ ngơi, bốn vị tướng quân khuyên nhủ: “Hoàng thượng nghỉ tạm lát ạ, bằng hai quân đối chiến, các tướng sĩ có khí lực.”



      Triệu Hữu Đường suy nghĩ chút liền hạ lạnh cắm trại, lại phái mật thám chú ý chặt chẽ hướng của Tháp Mộc.



      Chỉ chốc lát sau doanh trướng dựng xong, liên tục truy kích mấy ngày liền các tướng sĩ quả cũng mệt mỏi, để lại binh lính canh gác, còn lại đều nghỉ tạm.



      Triệu Hữu Đường cũng vào doanh trướng.



      Cũng biết vì sao lại thể ngủ được.



      Có lẽ là lần đầu tiên tự mình dẫn quân ra trận, nhiệt huyết bừng bừng, có lẽ cảm thấy phải triệt để tiêu diệt Ngõa Lặc, có lẽ là vẫn còn có chút lo lắng, tương lai chưa .



      nằm ngửa lát, nghĩ đến gì đó, với Đường Quý Lượng tiếng, Đường Quý Lượng lập tức cầm vật qua.



      Đó là thư Phùng Liên Dung viết cho , vẫn luôn chưa có thời gian xem.



      Đường Quý Lượng lại thắp nến cho .



      Triệu Hữu Đường nửa nằm nghiêng, xem kĩ từng tờ từng tờ , thỉnh thoảng còn cười.



      Nàng viết toàn chuyện vụn vặt, nhưng khi đọc kĩ lại cảm thấy giống như ở bên cạnh nàng, đối việc hôm trước, hôm qua, hôm nay nàng làm cái gì, như lòng bàn tay.



      Đó là phong cách của nàng.



      Hình như từ khi nàng biết ghét bỏ nàng viết ít, những lần sau đó lần nào nàng cũng viết như vậy.



      xem xong, cẩn thận gấp thư lại đưa cho Đường Quý Lượng cất kĩ.



      nghĩ thầm, nên viết thư hồi lại cho nàng thế nào đây?



      Lại tiếp qua tháng, lúc này cũng là tháng bảy, Triệu Hữu Đường vẫn chưa trở về, nghe truy kích Ngõa Lặc. Tuy đuổi theo mấy lần, nhưng Tháp Mộc – Đại hãn của Ngõa Lặc vận khí vô cùng tốt, lần nào cũng trốn thoát được, nghe truy lần thứ 3 rồi.



      Chuyện này của trước kia Phùng Liên Dung phải rất ràng, lần này nghe Nghiêm Chính , nàng cũng vô cùng ghét, thấy Chung ma ma lại cầu Bồ Tát, nàng : “Nhất định phải bắt được Tháp Mộc, bắt được , Hoàng thượng tự nhiên trở lại.”



      Chung ma ma vừa nghĩ, đúng vậy.



      Cho nên sáng hôm nào bà cũng bắt đầu nhắc đến Tháp Mộc.



      Hôm đó Phương Yên phái Tri Xuân đến truyền lời: “Sáng mai Tam hoàng tử tuổi, chọn đồ vật đoán tương lai, mong sáng mai nương nương bế Tam hoàng tử đến, làm tại Thọ Khang cung.



      Phùng Liên Dung thở dài, lần trước Triệu Thừa Diễn chọn đồ vật đoán tương lai Triệu Hữu Đường cũng có mặt, lần này lại .



      Nàng ôm Triệu Thừa Mô lên, lắc lắc : “A Lý, con phải chọn đồ vật đoán tương lai rồi.”



      Triệu Thừa Mô liếc nàng cái, mắt đen như khối hắc bảo thạch, có thể chiếu ra khuôn mặt nàng, cười cũng động, chỉ tìm tòi nghiên cứu nhìn Phùng Liên Dung.



      “Đứa này.” Phùng Liên Dung giơ tay xoa xoa đầu , với Chung ma ma: “Cũng biết là thông minh hay là ngốc nữa, bây giờ cười cũng chẳng khóc.”



      Chung ma ma cười : “Bây giờ vẫn còn như vậy sao nhìn ra được chứ, có điều Tam hoàng tử biết gọi người, thế nào cũng thể là ngốc.”



      “Vậy à.” Phùng Liên Dung giơ tay bóp bóp khuôn mặt nhắn của Triệu Thừa Mô.



      Triệu Thừa Mô chỉ nghiêng đầu chứ cho.



      Ngày hôm sau, nàng mặc cho Triệu Thừa Mô chiếc áo kép hoa văn hình mây màu đỏ thắm, rồi bế con đến Thọ Khang cung.



      Thời gian này Thái hoàng thái hậu càng ngày càng ít lộ mặt, từ sau khi Triệu Thừa Dục lên làm Thái tử, lại do cái chết của Hoài vương, bà giống như càng thêm lười, cái gì cũng quản.



      Lần này vẫn là Hoàng thái hậu , trẻ con chọn đồ vật đoán tương lai náo náo nhiệt nhiệt, bà mới miễn cưỡng ra mặt.



      Có điều nhìn thấy Triệu Thừa Mô, bà vẫn cao hứng.



      biết gì rồi?” Bà hỏi.



      biết nhiều nhiều rồi ạ.” Phùng Liên Dung cười , “A Lý, mau gọi Tổ mẫu.”



      Triệu Thừa Mô có lập tức lên tiếng, mà là qua lát sau mới : “Tổ mẫu.”



      Trong ba đứa , đây là đứa biết sớm nhất.



      Thái hoàng thái hậu cười : “Là đứa thông minh đấy, lấy hai vật mà mình thích .”



      Phùng Liên Dung liền đặt lên bàn.



      Mọi người tránh khỏi đều đặt ánh mắt lên người , kết quả Triệu Thừa Diễn bắt gì hết, chỉ ngồi bàn, động.



      Phương Yên xem thấy vậy khóe môi hơi cong lên, ngoài miệng lại : “ phải là đói bụng đấy chứ, muốn ăn gì đó?”



      Phùng Liên dung nhíu mày: “Hồi nương nương, ăn no rồi mới đến đây.”



      “Vậy đúng là khó hiểu.” Phương Yên cười : “Hay là thích gì hết.”



      Thái hoàng thái hậu cũng khó hiểu, với Hoàng thái hậu: “Sao động vậy nhỉ? Ai gia bó tuổi, gặp qua rất nhiều đứa , khi muốn chọn đồ vật đoán tương lai, đứa nào mà thích bắt đủ thứ?”



      “Đúng vậy ạ.” Hoàng thái hậu cũng .



      Mọi người đợi thêm lát nữa, Thái hoàng thái hậu càng xem càng cảm thấy thích hợp, kêu cung nhân đến gần xem, Phùng Liên Dung cũng vội theo, kết quả hai người ngồi xổm xuống, cung nhân này nhịn được phụt cười: “Hồi, hồi Thái hoàng thái hậu nương nương, Tam hoàng tử ngủ.”



      “Cái gì?” Thái hoàng thái hậu vừa nghe, cười ha ha, “Ôi, đứa vậy, vậy mà cũng ngủ được? Phùng quý phi, ngươi phải là cho ngủ đủ bế đến đây đấy chứ?”



      Lúc này Phùng Liên Dung miễn bàn có bao nhiêu u buồn, bây giờ ngay cả nàng cũng nghi ngờ có phải đúng như lời Thái hoàng thái hậu , vốn còn muốn ngủ, nhưng nàng lại bế .



      “Thiếp thân, thiếp thân cũng biết nữa.” Nàng thấp giọng .



      Thái hoàng thái hậu thấy nàng mơ hồ, cũng chán ghét, dù sao làm phi tử, càng khôn khéo mới càng khiến người đề phòng. Bà nghe cung nhân , Phùng Liên Dung có đôi khi cũng hơi ngốc, lập tức để ý cười : “Quên , ra có bắt đồ vật đoán tương lai hay cũng sao, muốn ngủ ngươi mau ôm về , để ngủ giấc.”



      Phương Yên ở bên cạnh cũng nhịn được muốn cười.



      Hai đứa của Phùng Liên Dung hay , đứa thích ăn hoa đào, thích cầm son, đứa cái gì cũng bắt, quả đúng là dạy tốt!



      Phùng Liên Dung ứng tiếng, ôm Triệu Thừa Mô cáo lui.



      đường, nàng hỏi Chung ma ma: “Buổi sáng, ràng là nó tự tỉnh mà đúng ?”



      Chung ma ma cũng bị Triệu Thừa Mô làm cho hồ đồ, nghĩ nghĩ : “Hình như phải?”



      Hai người mắt to trừng mắt .



      Chung ma ma: “ về hỏi bà vú.”



      Hai người trở lại Diên Kỳ cung, Chung ma ma lập tức gọi Du thị đến.



      Du thị : “Tỉnh ạ, phải là còn ăn sữa sao?” Lại trấn an hai người, : “Có điều Tam hoàng tử thích ngủ hơn Đại hoàng tử, Đại hoàng tử khi ngủ thường hay xoay lung tung, nhưng Tam hoàng tử chỉ lật người hai lần liền động, có đôi khi ngủ thẳng mạch luôn.”



      Phùng Liên Dung nghĩ lại, đúng là có chuyện như vậy.



      “Vậy cũng thể chọn đồ vật đoán tương lai mà!” Phùng Liên Dung hận hận giơ tay chọc chọc đầu Triệu Thừa Mô, “Sắp tới cha con về, con bảo ta phải giao đãi thế nào?”



      Hỏi mà , cái gì cũng chưa bắt.



      là…..Đọc tiếp →
      https://dihuongvien.wordpress.com/2016/01/17/chuong-78-sung-phi/

      Chương 79: Khải hoàn.

      Editor: Linh



      Kết quả người trồng hoa trong cung cũng biết, vừa ra là ở Hồ Mộc Cáp, người trồng hoa liên tục lắc đầu.



      Phùng Liên Dung sốt ruột: “ nuôi được à?”



      “Khó nuôi.” Người trồng hoa khó xử, “Hồi nương nương, chỉ có thể ráng thử lần, mấy ngày này vạn lần đừng tưới nước, mặt trời lên mang ra phơi, mặt trời lặn mang vào, xem trước thế nào .”



      Phùng Liên Dung liên tục gật đầu, lập tức gọi Đại Lý mang hoa ra ngoài phơi.



      Hôm nay thời tiết rất tốt, ấm áp như cuối hè khiến người dễ dàng mệt rã rời, chỉ là sắp đến chạng vạng nên chỉ phơi được lát.



      Đại Lý đặt chậu hoa xuống, ngẩng đầu thấy Tiểu Lý dẫn người vào, tập trung nhìn kỹ, người đến mặc trường bào màu xanh, đầu đội mũ ngọc, môi hồng răng trắng. Chỉ là vóc người cao lắm, tuổi còn , bằng nhất định người phong lưu.



      tiến lên hành lễ : “Nô tài tham kiến Tứ điện hạ.”



      Triệu Hữu Đường xua tay bảo đứng lên, trực tiếp vào.



      Triệu Thừa Diễn nhìn thấy , từ rất xa gọi Tứ thúc.



      Phùng Liên Dung cũng ở trong viện, nàng nghĩ Triệu Hữu Ngô đến, lập tức có chút giật mình, dắt tay Triệu Thừa Diễn qua hành lễ.



      Triệu Hữu Ngô vẫn còn tính cách của trẻ con, khoát tay, xoay người liền lấy đến vật từ trong tay thị tùng Viên Tam.



      Vật này có dáng hình hồ lô, dài tầm nửa cánh tay, màu lục, Phùng Liên Dung cũng chưa thấy qua, tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?”



      “Hưởng hồ lô.” Triệu Hữu Ngô cười tủm tỉm , “Tặng cho cháu trai chơi.”



      Triệu Thừa Diễn tò mò qua, giơ tay sờ sờ.



      Triệu Hữu Ngô làm mẫu cho xem, đặt bên miệng thổi, chỉ nghe cái bình đó đột nhiên phát ra tiếng “huýt huýt”, tiếp theo dùng ít sức , cái bình đó lại phát ra tiếng ‘phù phù.”



      Triệu Thừa Diễn hưng phấn mở to hai mắt nhìn, nhảy lên : “Ta cũng muốn.”



      Triệu Hữu Ngô thấy thích, chính mình cũng rất cao hứng, kêu Viên Tam lấy miếng lụa mỏng đặt lên miệng bình: “Ngươi phải dùng cái này, ngươi còn biết khống chế lực đạo, bị cái này làm bị thương đến miệng.” Lại vẫy tay: “, qua đây.”



      Triệu Thừa Diễn qua, áp miệng lên miếng lụa mỏng thổi, chỉ nghe cái bình này ngừng phát ra tiếng ‘phù phù.”



      cao hứng cười khanh khách ngừng.



      Phùng Liên Dung : “Đa tạ Tứ điện hạ tặng Tiểu Dương đồ chơi tốt như vậy, có điều cái này mua ở đâu vậy, thiếp thân cũng chưa từng thấy qua.”



      “Là hồi ta chơi.” Triệu Hữu Ngô xong, con ngươi chìm xuống, năm đó Hoàng thượng và Hồ quý phi đều rất thương , khi còn bé biết có bao nhiêu đồ chơi, cái này chỉ là trong số đó.



      Phùng Liên Dung thấy sắc mặt , nghĩ chắc là nhớ lại trước đây, liền lại nữa, cười : “Nhìn như là làm từ lưu ly, màu sắc rất đẹp.”



      “Đúng là lưu ly.” Triệu Hữu Ngô : “Ngoài cung có xưởng lưu ly, cái gì cũng có thể làm, hưởng hồ lo này có lẽ cũng từ chỗ đó ra.”



      Phùng Liên Dung gật gật đầu, lại xoa xoa đầu Triệu Thừa Diễn: “Tứ thúc con khó được đến đây chuyến, con thể chỉ chơi mình, phải cám ơn Tứ thúc trước .”



      Triệu Thừa Diễn ngẩng đầu, bỗng vui vẻ chạy , lát sau lại quay về, đưa cái xúc cúc trong tay cho Triệu Hữu Ngô.



      Triệu Hữu Ngô cười ha ha: “Tặng ta? Đây là đáp lễ?”



      Triệu Thừa Diễn gật đầu.



      Thu được đồ mà đứa như vậy tặng, còn là cháu mình, Triệu Hữu Ngô cảm thấy rất có ý tứ, lập tức để Viên Tam thu.



      Phùng Liên Dung cũng rất hài lòng, đứa nhà mình là lễ phép, chỉ là đưa cái xúc cúc này cho Triệu Hữu Ngô cũng dùng được, lớn như vậy, nào còn chơi cái này.



      Còn có, lần trước còn tặng khối ngọc bội nữa.



      Nhưng Phùng Liên Dung nghĩ tới nghĩ lui cũng chưa biết nên tặng lại cái gì cho .



      Nàng trừ phân lệ nên có ra cũng chỉ còn lại vật Triệu Hữu Đường đưa nàng, đó đều dành cho nữ nhân dùng, mà nàng hồi báo hoặc là ngâm rượu, hoặc là làm nữ công, còn là hầu hạ tốt, làm vui vẻ. Muốn đưa Triệu Hữu Ngô ít đồ mình tự làm, thứ nhất là nàng có bản lĩnh, thứ hai là thích hợp.



      “Tiểu Dương, hưởng hồ lô này để chơi sau, con chơi với Tứ thúc .” Nếu Triệu Hữu Ngô thích Triệu Thừa Diễn, vậy để hai đứa chơi với nhau.



      đúng ra phải là Triệu Hữu Ngô mang Triệu Thừa Diễn chơi.



      Hai người lớn , biết chuyện gì, ở trong sân đông chút, tây chút, Triệu Thừa Diễn chơi mệt, Triệu Hữu Ngô lại dẫn về chính điện.



      Phùng Liên Dung bỗ nhiên nghĩ đến: “Tứ điện hạ hôm nay nghe giảng à?”



      “Hôm nay khó được ngày nghỉ.” Triệu Hữu Ngô cười trả lời.



      “Trách được.” Phùng Liên Dung lại hỏi, “Tam điện hạ Tuy Ninh, viết thư về lần nào chưa?”



      “Viết, tháng trước mới nhận được.” Triệu Hữu Ngô tròng mắt lóe sáng, “Ca ca ở đó rất vui vẻ, thường xuyên cùng Tào đại nhân ra ngoài tuần tra, chính huynh ấy cũng mấy thị trấn, xem xét sông ngòi chung quanh, học được rất nhiều thứ. Còn phong cảnh Tuy Ninh đẹp, cá rất ngon.”



      Phùng Liên Dung nghe chuyện cười rộ lên: “Vậy Tam điện hạ Tuy Ninh là đúng rồi.”



      Triệu Hữu Ngô gật gật đầu: “Sau này ta cũng .”



      Phùng Liên Dung khó hiểu: “Tam điện hạ là vì thíc thủy lợi mới , hay là Tứ điện hạ cũng muốn học?”



      “Cái này….” Triệu Hữu Ngô đau đầu, vẫn chưa biết mình thích gì.



      “Từ từ đến, chung quy có ngày phát mình muốn học gì?” Phùng Liên Dung ăn hạch đào, vừa vừa đưa cho Triệu Hữu Ngô mấy quả, “Muốn ăn ?”



      Triệu Hữu Ngô nhìn, bóc ra rồi, liền cầm.



      Hai người ngồi ăn hạch đào thấy trời tối, Chung ma ma qua hỏi cơm tối, Phùng Liên Dung tùy tiện gọi mấy món, gọi nửa mới nhớ Triệu Hữu Ngô vẫn chưa .



      Nàng nghĩ cũng thể đuổi người về.



      “Tứ điện hạ, bằng hôm nay ở lại đây ăn cơm?” Nàng thử hỏi.



      Kết quả Triệu Hữu Ngô gật đầu: “Được.”



      Phùng Liên Dung có chút sững sờ, có điều cũng thế nào, chỉ hỏi muốn ăn gì, Triệu Hữu Ngô cũng gọi hai món.



      Triệu Thừa Diễn thấy cùng ăn cơm rất cao hứng, hai người ngồi chung chỗ, cười cười. Phùng Liên Dung xem, tuy cảm thấy khó hiểu, có điều lại giống như có chút vui mừng.



      Qua mười ngày, Triệu Hữu Đường rốt cục hồi Kinh, vừa về đến Kinh thành liền thăng quan cho bốn vị Tướng quân cùng lần này, binh sĩ khác cũng được thưởng.



      Dù sao cuối cùng vẫn là giành được thắng lợi, thế này nhóm quan viên vẫn luôn lo lắng mới thở phào hơi.



      Xong việc này Triệu Hữu Đường mới hồi cung.



      Phương Yên, Hoàng thái hậu lúc này đều ở Thọ Khang cung của Thái hoàng thái hậu, đặc biệt chờ .
      Đọc tiếp → https://dihuongvien.wordpress.com/2016/01/20/chuong-79-sung-phi/
      lehanh, Phong Vũ Yên, Dion6 others thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Nàng ơi,link ko đọc đc

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :