1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70.1 Trẫm đưa nàng về.

      Editor: Linh

      Hôm nay Đông chí, trong cung Diên Kỳ lại ấm áp như mùa xuân, Phùng Liên Dung trong lòng ôm Triệu Thừa Mô, nhàng đung đưa. Tiểu gia hỏa có hơn bốn tháng, giống Triệu Thừa Diễn thích cười, nhưng cũng thích khóc, thích hoạt động, chỉ thích xem.

      Cái đầu của xoay tới xoay lui, đông nhìn, tây xem, Phùng Liên Dung có thể cảm giác được tò mò.

      Thấy mẫu phi mãi ôm Triệu Thừa Mô, Triệu Thừa Diễn có chút vui, giơ tay đong đưa cánh tay nàng: “Mẫu phi, con cũng muốn được ôm!”

      Phùng Liên Dung , “Mẫu phi ôm đệ đệ rồi, sao ôm con được bây giờ?”

      Triệu Thừa Diễn : “Con ôm đệ đệ, mẫu phi lại ôm con.”

      Phùng Liên Dung: .....

      lát sau nàng : “Vậy con mang cái ghế con kia đến đây.”

      Triệu Thừa Diễn khó hiểu: “Làm gì ạ?”

      “Con chuyển được nó đến đây mới có thể ôm được đệ đệ, như vậy mẫu phi mới có thể ôm được con chứ.” Phùng Liên Dung cười giảo hoạt.

      Triệu Thừa Diễn cao hứng, lập tức kích động chuyển ghế con, kết quả cẳng chân cẳng tay , nào có thể chuyển động được ghế con làm từ gỗ tốt, rất nặng.

      Chung ma ma ở bên cạnh nhịn được: “Đại hoàng tử, ghế con này ngài chuyển được đâu, nghỉ ngơi chút ,”

      được, ta muốn ôm đệ đệ!”

      “Tí nữa lại chuyển là được.”

      “Muốn ôm đệ đệ.”

      Thẳng đến khi Triệu Hữu Đường đến đây vẫn còn ở tại chỗ đó muốn chuyển ghế con, đầu đầy là mồ hôi.

      “Sao lại thế này?” Triệu Hữu Đường hỏi, bình thường nhi tử này nhìn thấy sớm nhào đến, hôm nay vậy mà lại dùng bàn tay mập ngừng di chuyển chiếc ghế.

      Phùng Liên Dung cười : “Tiểu Dương muốn ôm đệ đệ, sau đó để thiếp thân ôm , nên thiếp thân bảo con thử chuyển cái ghế đó xem.”

      Triệu Hữu Đường hỏi: “ bao lâu rồi?”

      “Rất lâu, chắc khoảng khắc phải?” Phùng Liên Dung , “Đứa này còn rất bướng bỉnh.”

      Triệu Hữu Đường ngồi xổm xuống, tay nhấc được chiếc ghế lên.

      Triệu Thừa Diễn kinh ngạc : “Phụ thân khỏe quá!”

      Triệu Hữu Đường dưới ánh mắt sùng bái của con xoay chiếc ghế trong trung hai lần, lại tiếp đến trong tay, hành động này chỉ thắng được Triệu Thừa Diễn vui vẻ, ngay cả Phùng Liên Dung cũng kinh ngạc : “Hoàng thượng lợi hại quá !”

      Còn giống như muốn xem xoay thêm mấy cái nữa vậy.

      Khóe miệng Triệu Hữu Đường giật giật, xem ra khi dỗ hài tử cũng phải tính thêm nàng phần.

      “Hoàng thượng ăn cơm chiều chưa?” Nàng đưa Triệu Thừa Mô cho bà vú bế.

      Triệu Thừa Diễn thấy trong tay nàng trống , chạy đến muốn nàng ôm.

      Triệu Hữu Đường thấy dáng vẻ này, thuận tay bế lên: “Phụ thân bế cho, mẫu phi mệt rồi, con có chuyện gì đừng muốn mẫu phi ôm.”

      “Vì sao?” Triệu Thừa Diễn , “Mẫu phi ôm đệ đệ mà.”

      “Đó là bởi vì đệ đệ còn , con lớn rồi, trước kia con cũng từng bé như đệ đệ bây giờ vậy.”

      Triệu Thừa Diễn suy nghĩ giây lát, nhìn Triệu Hữu Đường: “Con lớn hơn nữa sao?”

      “Đương nhiên, lớn như phụ thân vậy.” Triệu Hữu Đường cười xoa xoa đầu , “Về sau phải ăn nhiều cơm, qua thời gian nữa là con có thể chuyển cái ghế con này rồi.”

      Triệu Thừa Diễn cười hì hì: “Dạ được.”

      Phùng Liên Dung cũng tiến đến gần , cười : “Hoàng thượng hôm nay tế trời, sao lại đến đây vậy?”

      Đông chí Hoàng đế đều phải tế trời, đây là thường lệ.

      “Là vì nhũ danh cho Thừa Mô.” Triệu Hữu Đường rất đắc ý, “Vốn là chưa tìm được nhũ danh thích hợp, A Miêu A Cẩu xuôi tai, Trẫm tế trời trở lại, đột nhiên liền nghĩ đến chữ.”

      “Chữ gì?” Phùng Liên Dung cũng hưng phấn.

      “Lý.” Triệu Hữu Đường cười , “Hãy gọi con là A Lý , dễ nuôi lại mất may mắn.”

      “Được, là dễ nghe, A Lý, A Lý.” Phùng Liên Dung đọc mấy lần, “Có điều có phải hơi giống tên con ? A Lý,” nàng thở dài, “Nếu có nữ nhi tốt rồi.”

      Triệu Hữu Đường bóp mặt nàng: “Sớm bảo nàng phải dưỡng thai cho tốt, tự nàng dưỡng tốt, sinh ra con trai.”

      Lúc này Phùng Liên Dung mới biết mình trúng kế của : “Hoàng thượng chỉ biết gạt người!”

      Triệu Hữu Đường cười ha ha.

      Hai người chuyện lát, Phùng Liên Dung lấy chữ mình vừa mới viết xong ra cho xem: “Thiếp thân lại có tiến bộ rồi đúng ? Đến khi nào Tiểu Dương muốn học, thiếp thân có thể dạy con được nhỉ?”

      Triệu Hữu Đường cụp mắt cẩn thận nhìn xem: “Đúng là tiến bộ ít, chữ này luyện thêm chút nữa là có thể viết câu đối xuân rồi.”

      Phùng Liên Dung kinh hỉ : ‘ ?”

      “Đương nhiên chỉ có thể dán trước cửa cung mình.”

      Phùng Liên Dung thường bị trêu đùa, tức đến nghiến răng, bĩu môi : “Dù sao thế nào cũng vào được mắt Hoàng thượng, lần tới thiếp thân cũng viết thư nữa, tránh làm bẩn mắt Hoàng thượng.” Vừa vừa thu chữ lại, thở dài: “Vốn muốn viết bài thơ, giờ cũng cần nữa.”

      Triệu Hữu Đường lập tức sửa miệng: “Trẫm xem lại, cảm thấy rất sai.”

      “Có thể viết câu đối xuân?” Nàng hỏi.

      “Được, được.” Triệu Hữu Đường .

      “Vậy Hoàng thượng cầm dán .” Phùng Liên Dung ngừng cười.

      Hôm nay Triệu Hữu Đường được biết đến cái gì gọi là cho ba phần màu sắc liền mở xưởng nhuộm, có điều vì nàng lần đầu tiên viết thơ, nhịn. Kêu Nghiêm Chính thu chữ lại: “Lát nữa dán vào thư phòng cho Trẫm.”

      Tìm góc kín đáo, tuyệt đối thể để người nhìn thấy!

      Nghiêm Chính khóe miệng giật giật.

      Lúc này Phùng Liên Dung cũng nhịn được, phì cái cười rộ lên.

      Triệu Hữu Đường : “Nhớ phải viết thơ đấy, bằng xem Trẫm phạt nàng thế nào!”

      Phùng Liên Dung tự nhiên là đồng ý.

      Lúc này Phương Yên phái Tri Xuân đến , hôm nay là Đông chí cả nhà đoàn tụ, mời Phùng Liên Dung đến cung Khôn Ninh cùng nhau ăn sủi cảo.

      Phương Yên đương nhiên cũng biết Hoàng thượng ở đây, vốn là muốn cho hai người bọn họ nghe.

      Phùng Liên Dung nhíu nhíu mày.

      Triệu Hữu Đường thấy thế : “Nếu nàng muốn thôi.”

      Nàng , giúp nàng với Hoàng hậu?

      Hoàng hậu nghĩ sao?

      Phùng Liên Dung suy nghĩ chốc lát rồi chạy nhanh thay quần áo.

      Triệu Hữu Đường đứng ở cửa chờ nàng.

      Chờ nàng chuẩn bị xong, hai người đồng hành cung Khôn Ninh.
      Last edited: 14/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70.2: Trẫm đưa nàng về.

      Editor: Linh.

      Bên ngoài rất lạnh, mặc dù trong tay cầm lô giữ ấm nhưng Phùng Liên Dung vẫn nhịn được co lại, mặt bị gió lạnh thổi qua, chỉ trong chốc lát cũng có chút biến tím.

      Triệu Hữu Đường kéo nàng lại gần hơn, tay chạm vào tay nàng, chỉ cảm thấy lạnh vô cùng: “Lô giữ ấm tay này hết than rồi à?”

      “Có mà, lò sưởi tay là ấm đâu.” Nàng cho sờ, “Chỉ là che nóng, tay Hoàng thượng nóng đấy.”

      “Vậy nàng cầm tay Trẫm.” cười.

      Phùng Liên Dung cũng khách khí, tay bé lăn qua lộn lại trong tay .

      Triệu Hữu Đường bị nàng làm buồn, trách mắng: “Yên chút nào, lộn xộn cái gì.”

      Phùng Liên Dung lại động, nghĩ, hóa ra Hoàng thượng sợ ngứa à, trước kia lại biết, biết cù bàn chân , có thấy buồn ?

      Nàng vừa nghĩ muốn cù Triệu Hữu Đường, vừa cười hì hì.

      Triệu Hữu Đường gì, đường nhìn nàng mấy lần, cảm thấy nàng có ý xấu gì đó.

      Hai người sắp đến cung Khôn Ninh, Phùng Liên Dung thấy bên kia cũng có đoàn người tới.

      Bước chân của nàng bỗng chốc chậm lại.

      “Ngẩn người cái gì vậy, còn ?” Triệu Hữu Đường còn nàng.

      Nhưng có chút uy nghiêm của Hoàng đế ngày thường nào, ngược lại có chút thoải mái.

      Đoàn người này ra là bốn vị quý nhân, các nàng nghe thấy tiếng đều nhìn về phía Phùng Liên Dung, mới phát nàng vậy mà cùng Triệu Hữu Đường nắm tay. Dáng người nàng cũng coi như cao gầy, nhưng khi đứng bên cạnh , lại có vẻ xinh xắn linh lung.

      Hôm nay lạnh, Phùng Liên Dung khoác chiếc áo lông cáo màu trắng, bọc kín lấy người, chỉ có khuôn mặt lộ ra bên ngoài, mặt mày cong cong, như là hoa ngày hè, tươi mát ngọt ngào, khiến người vừa nhìn là quên được.

      Hóa ra Phùng quý phi lớn lên là cái dạng này, Chu quý nhân, Quý quý nhân chưa gặp qua nàng trong lòng nghĩ vậy, khó trách nghe được sủng ái, tướng mạo này quả đúng là tầm thường.

      Hai vị quý nhân khác gặp qua nàng, đúng là Tô Cầm và Trần Tố Hoa.

      Lúc này Phùng Liên Dung mới nhìn thấy Tô Cầm, thân mình lập tức cứng đờ, tay nàng nằm trong lòng bàn tay Triệu Hữu Đường bỗng xiết chặt lại, cứng như đá.

      Triệu Hữu Đường ngẩn ra, nhìn về phía Phùng Liên Dung.

      Nàng đứng thẳng tắp, môi mím chặt lại, hô hấp cũng có chút nặng.

      Bốn vị quý nhân lên thỉnh an.

      Triệu Hữu Đường kêu các nàng cần đa lễ.

      đoàn người vào cung Khôn Ninh.

      Triệu Hữu Đường cũng nghĩ đến Phương Yên mời cả quý nhân, lúc này cũng có chút bực bội, bực bội này cũng biết là từ đâu mà đến.

      Dù sao Phùng Liên Dung cũng là phi tần của , Phương Yên mời nàng, lúc đó lại có loại cảm xúc này.

      Tiến vào trong điện, Phùng Liên Dung liền rút tay ra.

      Tay nàng ở trong lòng bàn tay , lại cảm thấy có chút hư , liếc nàng cái rồi mới ngồi vào ghế .

      Phương Yên cười : “Nhiều người náo nhiệt, trước đây khi các ngươi chưa vào cung, lúc này chắc là ăn sủi cảo với người nhà, bản cung hiểu nỗi nhớ nhà của các ngươi, có điều vào trong cung đừng nghĩ nhiều nữa. Hoàng thượng chăm sóc, Tết đến đều có thể cùng người nhà thư từ qua lại, hôm nay, hãy thả lỏng ra, vui vẻ vui vẻ.”

      Năm người đều dạ.

      Lúc này Phùng Liên dung cởi áo khoác, mặc chiếc áo dệt đinh hương màu cánh sen, chiếc váy lưu vân, tóc đen chải thành búi tóc trăng rằm, chỉ cắm chiếc trâm cài hồng mã não, yên tĩnh ngồi đó, như bức tranh.

      Trần Tố Hoa lén nhìn nàng mấy lần.

      Phương Yên phân phó cung nhân phòng ăn bưng sủi cảo lên cho mọi người.

      Phòng ăn làm sủi cảo đương nhiên là mĩ vị, nhưng tất cả mọi người đều có tâm tư, chỉ cúi đầu ăn, lục tục liền ăn xong rồi.

      khí trong đại điện hoàn hợp chút nào, quý nhân dám , Triệu Hữu Đường cũng biết phải gì với Phương Yên.

      Phương Yên lau miệng, liếc mắt nhìn qua Triệu Hữu Đường cái, cười với mấy vị quý nhân: “các ngươi cũng đừng câu nệ, lại , Tô quý nhân, ngươi và Hoàng thượng cũng tính là xa lạ, lần trước phải là Hoàng thượng đưa áo lông cáo cho ngươi mặc rồi còn gì, Hoàng thượng quả đúng là người thương hương tiếc ngọc.”

      Lời này vừa ra, sắc mặt ba người trong phòng đều có chút biến hóa.

      người là Triệu Hữu Đường, người là Phùng Liên Dung, còn có người là Tô Cầm.

      Tô Cầm vội : “Ngày đó áo khoác của thiếp thân rơi vào trong ao, Hoàng thượng thấy thiếp bị lạnh quá nên mới tốt bụng cho thiếp thân mượn áo, thiếp thân rất cảm kích.”

      Phương Yên cười : “Xem ngươi sợ hãi này, Hoàng thượng đưa ngươi cái áo có sao chứ.”

      Triệu Hữu Đường nghe đến đó, chỉ cảm thấy cơn tức trong lòng tăng lên, vốn đây là , nhưng ra ở đây, biết vì sao lại thập phần tức giận, hận thể chặn miệng Phương Yên lại!

      nhịn được nhìn thoáng qua Phùng Liên Dung.

      Nàng nhìn , vốn rất an tĩnh, lúc này lại càng an tĩnh hơn, giống như thân thể nàng phải ở đây.

      Sau đó, nhìn thấy nàng chớp mắt cái, như là đỡ bị mỏi, môi cũng hơi hơi mở, nhàng thở ra hơi.

      Thân thể nàng thả lỏng, khóe miệng hơi nhếch lên, như là có loại đau thương từ bên trong trào ra.

      Triệu Hữu Đường nhìn nàng, bỗng cảm thấy có chút thở nổi.

      Cảm giác này khiến vô cùng tốt.

      Cũng chỉ là khoác áo lông lên cho quý nhân, chuyện này được coi là gì?

      Vì sao bản thân thể để nàng biết?

      Mà ngày đó khi nàng hỏi , ràng là tận lực đánh trống lảng.

      Hôm nay Phương Yên ở trước mặt mọi người nhắc đến chuyện này, càng thêm tức giận.

      Triệu Hữu Đường đột nhiên đứng lên: “Hôm nay dừng lại ở đây thôi.”

      Phương Yên giật mình, nghĩ đến Triệu Hữu Đường tức giận đầu tiên, nàng ta còn tưởng rằng Phùng Liên Dung hai câu, kết quả nàng lại là người an tĩnh nhất.

      Mọi người thấy Hoàng thượng như vậy, tự nhiên là đứng dậy cáo từ.

      Phương Yên thấy các nàng rồi, cười với Triệu Hữu Đường: “Tô quý nhân đúng là càng nhìn càng gọi người thương tiếc, có điều Phùng quý phi hôm nay sao vậy, phải là thân thể khỏe đấy chứ?”

      Triệu Hữu Đường thản nhiên : “Hoàng hậu ngủ ngon.”

      đứng lên bước .

      Phùng Liên Dung vẫn chưa xa, rất nhanh đuổi đến nơi.

      “A Dung.” gọi nàng.

      Phùng Liên Dung bước chân dừng lại, quay đầu lại : “Hoàng thượng có chuyện gì ạ?”

      Tuy rằng nàng kiệt lực che dấu, nhưng trong giọng hoàn toàn có vui sướng khi nhìn thấy .

      Hóa ra ngày ấy áo lông của đưa cho Tô Cầm.

      Nhưng là khi nàng hỏi, lại .

      Triệu Hữu Đường tiến lên mấy bước, nắm lấy tay nàng : “Trẫm đưa nàng về.”

      cần.” Phùng Liên Dung cười cái: “Khuya rồi, rất lạnh, Hoàng thượng đừng để bị lạnh, thiếp thân tự mình trở về là được.” Nàng tránh khỏi tay .

      buông ra, giọng điệu vô cùng ôn nhu: “Trẫm đưa nàng về.”

      Nước mắt Phùng Liên Dung bỗng nhiên rơi xuống.”
      Last edited: 14/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 71. Thói quen.

      Editor: Linh

      Triệu Hữu Đường ôm nàng vào trong ngực.

      Nàng khóc chết lặng, mặt dán lên ngực , hề nhúc nhích.

      Triệu Hữu Đường muốn gì đó, nhưng lại biết như thế nào, chỉ càng tăng thêm sức ôm chặt nàng.

      Qua hồi lâu Phùng Liên Dung mới ngẩng đầu, khẽ : “Lại đứng ở đây thêm lát nữa Hoàng thượng bị lạnh.”

      “Trẫm sao, nàng muốn đứng bao lâu Trẫm cùng nàng bấy lâu.” Lúc này chỉ muốn cùng nàng.

      Phùng Liên Dung thở dài cái: “Nhưng thiếp thân muốn trở về.”

      “Được, vậy trở về.”

      Triệu Hữu Đường sai người xách đèn lồng trước dẫn đường.

      Dọc theo đường hai người đều chuyện.

      Cho dù vẫn luôn nắm tay nhau.

      Bầu khí kiểu này khiến Triệu Hữu Đường rất thích, có thói quen đùa giỡn với nàng, thói quen xem nàng vờ ngớ ngẩn, thói quen nàng muốn xa rời mình, chỉ riêng có thói quen nàng im lặng.

      Nhưng lúc này, nàng bên cạnh , vẻ mặt nhàn nhạt, giống như ánh trắng bốn phía, vô cùng quạnh quẽ.

      Đây phải nàng của ngày thường.

      Triệu Hữu Đường nhiều lần nhìn nàng, nhưng có lần nào nàng nhìn lại .

      Triệu Hữu Đường đột nhiên có chút tức giận.

      tuy ra chuyện này, nhưng cũng chẳng phải chuyện to tát gì, vậy mà nàng lại tỏ loại thái độ này, đừng còn tự mình đưa nàng về cung Diên Kỳ!

      “A Dung?” Hắt siết chặt tay, hỏi: “Nàng vẫn còn giận Trẫm à?”

      Phùng Liên Dung thầm nghĩ, nàng tức giận hay làm được gì, dù sao là Hoàng đế, muốn thế nào thế đó, nàng muốn ngăn cản cũng được.

      Nàng cố cười cái, trả lời: “ có.”

      “Vậy sao nàng để ý đến Trẫm?”

      Phùng Liên Dung giương mắt: “ phải thiếp thân chuyện với Hoàng thượng hay sao?”

      Triệu Hữu Đường cắn răng, đó là trước có được hay !

      Phùng Liên Dung nhìn ra giống như vui: “Nếu Hoàng thượng cứ đưa đến đây thôi, dù sao cũng sắp đến rồi.”

      Triệu Hữu Đường trầm mặt xuống: “Trẫm đưa nàng, tự nhiên đưa đến tận nơi.”

      Giọng điệu đó khác gió lạnh bên ngoài là bao.

      Phùng Liên Dung ngược lại có chút sợ.

      Dù sao cũng là Hoàng đế, đừng mượn áo lông cáo, dù có muốn Tô Cầm thị tẩm nàng cũng có thể làm gì, còn phải dùng mặt cười chào đón? Nhưng lúc này nàng rất tức giận, rất đau lòng.

      Nàng lắc đầu, như vậy được, nàng vẫn phải hòa hảo với , nhưng kết quả bất luận nàng lên tinh thần thế nào, trong lòng vẫn có cảm giác vui vẻ.

      Phùng Liên Dung lại hoảng.

      ra nàng vốn có tư cách tức giận phải sao? Nàng hẳn là nên sớm nghĩ thoáng ra!

      Nhưng vì sao....

      Ngay lúc nàng suy nghĩ, bọn họ đến cung Diên Kỳ.

      Phùng Liên Dung bước vào trong điện ấm áp, lập tức cả người đều thoải mái, tự chủ được lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

      Triệu Hữu Đường nhìn ở trong mắt, lại thêm vui.

      Vừa rồi quả nhiên là nàng cấp sắc mặt cho xem!

      Bảo Lan tiến lên cởi áo khoác xuống cho Phùng Liên Dung.

      Phùng Liên Dung quay đầu với Triệu Hữu Đường: “Cám ơn Hoàng thượng đưa thiếp thân về.”

      Đây là lệnh đuổi khách?

      Triệu Hữu Đường nhíu mày : ‘Nàng đây là kêu Trẫm ?”

      “Rất muộn rồi.” Phùng Liên Dung giật mình, “Càng muộn càng lạnh đấy.”

      Triệu Hữu Đường cười lạnh: “Ai Trẫm muốn hả?” thoắt cái túm lấy cánh tay nàng, kéo nàng vào bên trong. “Hôm nay Trẫm nghỉ ngơi ở đây.”

      rất dùng sức, Phùng Liên Dung kêu lên tiếng: “Hoàng thượng, đau quá.”

      Triệu Hữu Đường ngoái đầu lại xem nàng, mày nàng cau lại, dáng vẻ quá vui, điều này khiến lửa giận của càng thêm vượng, hơi cong người, tay trái vừa vòng xuống, bế ngang Phùng Liên Dung dậy.

      Phùng Liên Dung vô thức gắt gao ôm lấy cổ .

      Chung ma ma thấy thế, vội vàng kêu cung nhân ôm hai đứa ngủ.

      Xem ra, tạm thời được yên tĩnh.

      Quả nhiên Triệu Hữu Đường đến trước giường liền ném Phùng Liên Dung xuống, quan tâm hung hăng chà đạp nàng hồi, hung tàn hơn dĩ vãng rất nhiều.

      Phùng Liên Dung khóc, ghé vào ngực thút tha thút thít.

      Triệu Hữu Đường : “Khóc cái gì, lát nữa còn làm nàng.”

      Phùng Liên Dung sợ đến mức lập tức ngừng khóc.

      cúi mắt thấy nàng cắn môi, vẻ mặt đáng thương nhìn , lại cười lên, xoa xoa đầu nàng : “Trẫm cũng mệt rồi, làm được nổi hai lần.”

      Phùng Liên Dung thầm nghĩ xứng đáng, ai bảo vừa rồi dùng sức như vậy, nàng khẽ hừ tiếng, thân thể lại tham luyến ấm áp của , cả người đều rúc vào trong lòng , ôm chặt.

      Con tức của Triệu Hữu Đường lúc này mới triệt để tiêu mất.

      Theo ý , Phùng Liên Dung nên như thế này, nếu , cả người đều thoải mái.

      Hai người cũng tắm, ngủ giấc đến hừng đông.

      Triệu Hữu Đường sáng sớm phải lâm triều, Phùng Liên Dung mệt đến hoảng, ngủ thẳng đến buổi trưa mới đứng lên. May mắn Phương Yên vì nuôi dạy Triệu Thừa Dục, cần các nàng ngày nào cũng thỉnh an.

      Có điều lần này Phương Yên cũng rất tức giận.

      ràng Phùng Liên Dung ghen tỵ như vậy, thấy Triệu Hữu Đường đưa áo lông cáo cho các phi tần khác liền vui, kết quả vậy mà Triệu Hữu Đường vẫn nghỉ ở cung Diên Kỳ.

      Cũng chẳng biết nghĩ như thế nào?

      Xem ra Phùng Liên Dung này kém Hồ quý phi tí nào, cũng biết cho ăn canh mê gì!

      Phương Yên nghĩ lại lại cảm thấy Tô Cầm này cũng vô dụng, sinh khuôn mặt, lại gặp Hoàng thượng mấy lần, vậy mà biết dùng thủ đoạn.

      Cũng là đứa ngu xuẩn!

      Lý ma ma thấy tâm tình nàng tốt, khuyên nhủ: “Nương nương vẫn nên lòng nuôi dưỡng Nhị hoàng tử , chuyện khác tính gì, Hồ quý phi đó dù có được sủng, xem kết cục biết, cũng chỉ có vậy thôi.”

      Tiên đế sủng Hồ quý phi cả đời, đến cuối cùng, Hồ quý phi còn phải bị ly rượu độc ban chết!

      Phương Yên lại nghe: “Ma ma, chuyện khác ta đều nghe ngươi, nhưng Tiên đế có thể so với Hoàng thượng sao? Lúc trước Tiên đế biết Hồ quý phi sắp gặp chuyện may, ông ấy muốn ngăn cũng ngăn được, nhưng Hoàng thượng khác. Nhìn mấy tên hộ vệ bên người nàng , ngươi cho rằng bản cung biết tất cả đều là Hoàng thượng phái qua à, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện gì, còn có hoàng môn, cũng là Hoàng thượng.”

      Lý ma ma nhíu nhíu mày nghĩ điều này cũng đúng.

      Phương Yên cười lạnh : “Có điều nàng tốt nhất là mãi như thế, đừng để bản cung nắm được sai lầm gì!” xong liền kêu Tri Xuân bế Triệu Thừa Dục đến.

      Triệu Thừa Dục cũng sắp hai tuổi, bộ dáng trắng trẻo mập mạp, béo hơn Triệu Thừa Diễn ít, đầu cũng coi như thông minh, chỉ là chưa được mấy.

      Phương Yên tiếp lấy, cười tủm tỉm : “Thừa Dục, hôm nay muốn ăn gì nào.”

      “Thịt thịt!” Triệu Thừa Dục vung tay mập, “cá, cá.”

      Phương Yên nghe xong, vội sai người phòng ăn tiếng.

      Lý ma ma : “Nên để Nhị hoàng tử nhiều hơn chút.”

      Phương Yên lắc đầu: “ vội, vẫn còn mà, bị ngã làm sao? Lần trước thiếu chút nữa đụng đến đầu.”

      ra trẻ con tập đứa nào mà bị ngã, Triệu Thừa Dục đương nhiên cũng vậy, có điều lần đó bị ngã Phương Yên đau lòng cả ngày, phạt roi cả đám cung nhân.

      “Đợi khi nào trời ấm lại , khi ấy cũng lớn hơn rồi.” Phương Yên xoa xoa đầu Triệu Thừa Dục.

      Triệu Thừa Dục cười khanh khách.

      Lại Triệu Hữu Đường phái người phủ Hoa Tân, mời cả nhà Hoài vương vào Kinh.

      Chuyện này giả, có điều trừ chuyện này ra còn lệnh cho mười vạn đại quân của thành trì phụ cận đợi mệnh, chỉ cần vừa có dị động gì, lập tức tiến công phủ Hoa Tân.

      Đương nhiên, Thái hoàng thái hậu biết chuyện này, bà vẫn mong được cùng Hoài vương gặp mặt.

      Trong phủ Hoa Tân, Hoài vương nghe Trương đại nhân Bộ lễ đến đây, vội vàng ra chào đón.

      “Tham kiến Điện hạ.” Trương đại nhân cười : “Phủ Hoa Tân quả nhiên khí phái, bên đường phồn hoa kém gì Kinh thành.”

      “Đâu có đâu có.” Hoài vương mời ngồi xuống, “Trương đại nhân đường xa đến đây là có chuyện gì vậy?”

      Trương đại nhân ngồi, khẽ vuốt chòm râu cười : “Tự nhiên là phụng thánh chỉ đến.” duỗi tay ra, người hầu lập tức dâng thánh chỉ lên.

      Lòng Hoài vương lộp bộp tiếng, quỳ xuống tiếp chỉ.

      Ngoài dự kiến của y, đạo thánh chỉ này lại chỉ mời cả nhà vào Kinh, thời gian thư thả là ba ngày, để thu thập đồ đạc.

      Hoài vương kinh ngạc : “Ý Hoàng thượng là muốn từ nay về sau cả nhà ta thường cư Kinh thành? Vậy phủ Hoa Tân này....”

      Nơi mà y dồn hết tâm huyết, chẳng lẽ chắp tay nhường người ta?

      Trương đại nhân cực kì cẩn thận: “Ý của Hoàng thượng hạ quan dám phỏng đoán. Điện hạ, mong ngài nhanh chóng an bài công việc trong phủ, tùy theo hạ quan cùng nhau về Kinh.”

      Lúc này Hoài vương cũng lấy lại được bình tĩnh, cười cười : “Bổn vương , có điều cần thêm thời gian, dù sao bổn vương cũng ở đây mười mấy năm, nhiều bằng hữu, cũng phải cáo từ từng người .”

      Trương đại nhân tỏ vẻ lý giải.

      Hoài vương sai người đưa nghỉ ngơi.

      Đợi Trương đại nhân rồi, sắc mặt y mới trầm xuống.

      nghĩ tới Triệu Hữu Đường ác như vậy, dù thế nào, Túc vương tốt xấu gì cũng có đất phong, cho dù có binh quyền, dầu gì cũng là phiên vương.

      Nhưng Triệu Luân y có cái gì?

      Y vốn cũng chỉ có phủ Hoa Tân!

      quay về phòng, Hoài vương phi đợi ở trong nhà, thấy thế chào đón hỏi: “Sao tự dưng Bộ lễ lại đến đây? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

      Hoài vương thở dài: “Hoàng thượng muốn cả nhà chúng ta hồi Kinh.”

      “Hồi Kinh?” Hoài vương phi khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ là muốn đại niên đoàn tụ?”

      Hoài vương vừa nghe, cười trào phúng: “Đoàn tụ? Ha ha, hoàng thượng là muốn chúng ta vĩnh viễn sống ở Kinh thành, phủ Hoa Tân tương lai phải của bổn vương nữa rồi!”

      Hoài vương phi kinh hãi, lui lại mấy bước, ngồi xuống ghế : “Làm sao có thể? Vì sao Hoàng thượng lại làm vậy?”

      từ lâu có lòng muốn tước phiên, giờ Túc vương thần phục, tự nhiên đến bổn vương.” Hoài vương cười lạnh đứng lên, “Nhưng là, bổn vương giống Nhị ca!” Y xong liền xoay người ra ngoài.

      Hoài vương phi vội la lên: “Tướng công, chàng muốn đâu?”

      Nhưng đến khi bà đuổi theo ra đến ngoài, Hoài vương sớm còn bóng dáng.

      Y đến quân doanh.

      Trong quân doanh đều là tâm phúc bằng hữu của y, trong đó có người nghe ý của Triệu Hữu Đường, lập tức đứng dậy: “ thể về, thánh tâm khó dò, Điện hạ lần này, chẳng khác gì chui đầu vào lưới!”

      “Đúng vậy, chúng ta ở đây có tinh binh tráng mã, bằng tạo phản!”

      Hoài vương giật mình: “ muốn phản?”

      “Điện hạ đến đây, chẳng lẽ phải có ý này? Phủ Hoa Tân sắp ở trong tay Điện hạ, chẳng lẽ Điện hạ vẫn muốn nhịn? Lần này, là phúc hay họa khó dò!”

      Là phúc hay họa....

      Hoài vương lại nghĩ đến cảm giác của mình khi Trương đại nhân đọc thánh chỉ.

      Lần này y trở lại Kinh thành, nhất định là chết!

      Có điều mạng còn, nhưng cũng chỉ là con heo bị nhốt vào lồng nuôi mà thôi!

      Triệu Luân y muốn sống như vậy sao?

      Hoài vương đáp mạnh ly trà xuống nền đất, quát to: “Bổn vương cũng muốn như thế, nhưng đến nước này, cũng đừng trách bổn vương!”
      Last edited: 14/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72. Hoài vương.

      Editor: Linh

      Nhưng tạo phản phải chuyện đơn giản chỉ cần hai câu là được, may mà Hoài vương cũng phải người chỉ biết suông, y trù tính mấy năm uổng công, vừa tạo phản, vạn quân hưởng ứng.

      Phủ Hoa Tân sáu vạn quân chờ đợi y sai phái.

      Hoài vương người đầu tiên y muốn giết là Trương đại nhân và người theo hầu của , như vậy tin tức bị lộ ra ngoài.

      Ai ngờ khi y phái người đến, Trương đại nhân biến mất!

      Hoài vương phi thế mới biết là phu quân mình muốn tạo phản, hai người làm phu thê nhiều năm, bà há có thể biết ý tưởng của phu quân mình, nhưng khỏi lo lắng : “Tướng công, có phải nên suy nghĩ lại chút hay ?”

      Nếu như thất bại, cả nhà bọn họ rơi đầu!

      Hoài vương thở dài : “ còn đường quay lại nữa rồi, có điều thắng ở cái chúng ta sớm chuẩn bị, có thể thử trận.”

      Hoài vương phi cắn môi: “Thiếp thân gả cho ngài đương nhiên cùng ngài đồng sinh cộng tử, nếu tướng công làm quyết định, thiếp thân thề sống chết theo ngài.”

      Hoài vương có chút vui mừng, dặn dò mấy câu rồi lại đến doanh trướng.

      “Việc cấp bách, theo ý bổn vương, lập tức cướp lấy thành Đồng!”

      Thành Đồng nằm ở phía Tây phủ Hoa Tân, thành này chỉ vật tư dồi dào mà còn là trọng địa quân , nếu như đoạt được thành này, cho dù Triệu Hữu Đường nghe tin tiến tới, y cũng có thể ngăn được.

      Các tướng lĩnh cũng đều đồng ý.

      Chỉ là, ngay lúc bọn họ chờ xuất phát quân đội Triệu Hữu Đường bày sẵn cũng đường đến phủ Hoa Tân. Đương nhiên, bọn họ đến nhanh như thế, tất nhiên là công lao của Trương đại nhân.

      Trương đại nhân chỉ là người của Bộ Lễ phái đến, mà còn là Triệu Hữu Đường tự mình sai khiến. vốn chỉ huy cấm quân, là người đương nhiệm tạm thời của Bộ Lễ, chỉ vì tra xét ý đồ của Hoài vương.

      Cho nên khi được dẫn nghỉ ngơi, ra nghỉ ngơi mà là bắt lấy thời cơ chuồn êm, theo đuôi Hoài vương, nhìn thấy y trực tiếp quân doanh, lập tức phát tin .

      Cho nên đại quân mới đến nhanh như vậy.

      Hai quân đối chọi, lập tức khai chiến.

      Nhưng, bên là tùy thời hành động, bên là vừa khéo bị bắt, người sau khó tránh khỏi hoảng loạn. Dù sao ngay từ đầu còn tưởng nắm chắc được thắng lợi trong tay, tùy thời có thể chiến lĩnh Thành Đồng.

      Ai ngờ đến nửa đường bị đánh bắt ngờ, chỉ trong chốc lát liên tiếp bại lui.

      Hoài vương thấy thế, chỉ có thể hạ lệnh toàn quân lui lại.

      Khi tin tức truyền đến Kinh thành qua mấy ngày, Thái hoàng thái hậu nghe chuyện, khi đó kém chút ngã xuống, chuyện này đối bà mà khác gì sét đánh giữa trời quang.

      Ngày đó khi Túc vương chuyện này, bà hề tin chút nào.

      Kết quả nhi tử bà thương nhất, tin tưởng nhất, vậy mà lại tạo phản!

      Bà lập tức phái người mời Triệu Hữu Đường đến cung Thọ Khang.

      Khi Triệu Hữu Đường đến nơi, Thái hoàng thái hậu chống được nữa, lúc này nửa nằm giường, sắc mặt tái nhợt, bà vừa mới gọi Chu thái y đến xem, ăn đan dược hộ tâm. (bảo vệ trái tim – tương đương thuốc chống đột quỵ.)

      “Hoàng thượng, việc này nhất định có trá.” Thái hoàng thái hậu , “Tam thúc ngươi tuyệt tạo phản! Lệnh cho người đến đó điều tra, trong đó nhất định có tình.”

      Triệu Hữu Đường ngồi xuống, ấm giọng : “Có người tận mắt nhìn thấy, phải giả, có điều chỉ cần Tam thúc nguyện ý quy hàng, Trẫm có thể bỏ qua chuyện cũ.”

      Thái hoàng thái hậu vẫn tin: “ chừng là có người kìm kẹp , buộc tạo phản!”

      Triệu Hữu Đường nhìn bà, khẽ thở dài: “Tổ mẫu, Trẫm biết ngài thương tâm thất vọng, nhưng lần này Tam thúc khởi binh. Vốn ngài ấy muốn xâm chiếm Thành Đồng, còn đưa ra khẩu hiệu thanh quân, bên người Trẫm có nghịch thần tặc tử, muốn hãm hại Tam thúc, mới bảo ngài ấy hồi Kinh.”

      Thái hậu ngây ngẩn cả người: “Vì sao? muốn hồi Kinh à?”

      Triệu Hữu Đường im lặng.

      Giả sử là , ở phương làm vương, dã tâm bừng bừng, chỉ sợ muốn hồi Kinh cũng muốn. Dù là Túc vương cũng chịu, chứ đừng năm đó Hoài vương còn từng phái người ám sát .

      Y khó tránh khỏi cảm thấy lần này y hồi Kinh, Triệu Hữu Đường lấy mạng y.

      Thái hoàng thái hậu thấy đáp lại, vội la lên: “Ngươi mau , Luân Nhi, muốn hồi Kinh?”

      “Cũng phải là muốn.” Triệu Hữu Đường chọn từ, : “Có lẽ là Tam thúc luyến tiếc phủ Hoa Tân, chỉ là nếu ngài ấy chịu với Trẫm, Trẫm cũng miễn cưỡng.”

      vốn tưởng cho Hoài vương cơ hội lần này, chỉ cần Hoài vương hồi Kinh chuyến như Túc vương, làm khó y, kết quả Hoài vương lại lựa chọn con đường này.

      Thái hoàng thái hậu suy sụp nằm xuống.

      lại, vốn là Triệu Luân rất đa nghi, cuối cùng lại tự mình hại mình!

      Người nhà, có gì mà thể thẳng với nhau đây?

      Triệu Hữu Đường thấy bà như thế, cũng đành lòng, vội : “Nếu có thể, Trẫm cũng muốn làm bị thương Tam thúc. Tổ mẫu ngài, ngài đừng quá đau lòng.”

      Thái hoàng thái hậu khoát tay: “Ngươi ra .”

      Triệu Hữu Đường đứng lên, chậm rãi ra ngoài.

      đứng ngoài cửa lát, chợt nghe bên trong có tiếng khóc truyền ra.

      Tiếng khóc này rất xa lạ, cả đời này cũng chưa từng nghe thấy.

      Ấn tượng Thái hoàng thái hậu cho vẫn luôn rất kiên cường, bà nâng đỡ tiên đế đăng cơ, thu thập cục diện rối rắm cho tiên đế, cũng nâng đỡ lên Đế vị.

      chưa bao giờ từng thấy bà khóc như vậy.

      Triệu Hữu Đường đứng thêm lát rồi mới rời .

      lại phái người phủ Hoa Tân, chạy suốt đêm, đến báo cho Hoài vương biết, chỉ cần y nguyện ý quy hàng, có thể giữ lại cho y mạng.

      Mà lúc này, Hoài vương bị buộc đến Thành Lâm.

      Đây là thành trì nhất của phủ Hoa Tân, chỉ lớn bằng 1/5 thành Đồng.

      Bên ngoài có đại quân vây quanh, bọn họ kéo dài hơi tàn, mỗi khi lui bước là có trăm ngàn binh sĩ chết trận, tình trạng như thế, càng ngày càng có nhiều binh sĩ phản bội.

      Từ sáu vạn đại quân lúc đầu, lúc này chỉ còn lại 6000 quân.

      Hoài vương cả người đầy máu, ở trong trận chiến này y tự mình ra trận, chém xuống ít đầu người, nhưng giờ khắc này, còn khí lực.

      Trận chiến này cũng sắp kết thúc.

      Hoài vương phi che mặt nỉ non, bên cạnh bà là ba đứa , hai đứa mới chỉ là thiếu niên, Triệu Thục càng , sợ đến mức trốn trong lòng Hoài vương phi, khóc cũng dám ra tiếng.

      Hoài vương liếc bà cái, với thi tùng: “Ngươi hộ tống phu nhân và đứa đến quy hàng .”

      Hoài vương phi cả kinh: “Vậy tướng công sao? Tướng công chàng ?”

      “Bổn vương liên lụy nàng, lúc này nàng tội gì còn theo bổn vương?” Hoài vương thở dài, cười khổ : “Nàng , đừng nhớ bổn vương.”

      “Điện hạ!” Hoài vương phi sao bỏ được, cảm tình hai mươi mấy năm, keo sơn gắn bó, cũng là cử án tề mi, bà cầu xin , “Thiếp thân muốn rời khỏi ngài, để con quy hàng là được, thiếp thân cùng ngài, bất kể như thế nào, thiếp thân cũng cùng ngài.”

      Ba đứa nghe vậy càng khóc to hơn.

      Hoài vương giơ tay vỗ lên bả vai bà: “Nương tử, nàng nghe bổn vương lần cuối cùng , nàng biết hơn bổn vương, đứa thể có mẫu thân, bổn vương sống hay chết quan trọng, nhưng nàng và đứa phải sống sót!”

      Hoài vương phi bổ nhào vào người ông khóc lên.

      Lúc này, có người ở ngoài thành hét lớn: “Phản tặc Triệu Luân nghe, Hoàng thượng hạ chỉ, nếu Triệu Luân quy hàng, giữ lại tính mạng, hoặc có binh lính quy hàng, cũng giống vậy!”

      Hoài vương phi nghe xong, nín khóc mỉm cười: “Tướng công, tướng công, chàng phải chết, Hoàng thượng , chỉ cần quy hàng có việc gì.”

      có việc gì?” Hoài vương cười ha ha, bi thương nên lời.

      có việc gì là có việc gì, nhưng cả đời này của y như phạm nhận, lúc nào cũng bị giám thị, sống còn có ý nghĩa gì? Nếu phải vì cái này, y cần gì phải tạo phản!

      Hoài vương mạnh đứng dậy, lệnh cho thị tùng: “Áp phu nhân và đứa quy hàng!”

      Thị tùng lập tức nhận lệnh.

      Hoài vương phi choáng váng, hét to: “Tướng công, muốn chúng ta cùng , tướng công....”

      Hoài vương xoay người nhìn bà.

      Ba đứa cũng hô phụ thân.

      Hoài vương rốt cuộc nhịn được nước mắt rơi xuống.

      Hoài vương phi và đứa cách càng ngày càng xa, lâu sau, cuối cùng còn bất kỳ thanh gì, Hoài vương chậm rãi xoay người lại, đằng trước còn bóng dáng ba người họ.

      “Cứ như vậy .” Hoài vương thào tự , “Cuối cùng cũng có ngày này, chỉ là thiên tung kỳ tài như bổn vương lại thể ngồi lên Đế vị, ông trời có mắt!”

      Y nhặt trường kiếm đất lên, mạnh mẽ xông ra ngoài.

      mũi tên biết từ đâu bay đến, vút bắn vào ngực y, Hoài vương chậm rãi ngã xuống đất, xem như cũng cảm thấy bao nhiêu đau.

      Y bình tĩnh nhìn trung, cao xa như vậy, tựa như ngôi vị Hoàng đế, y vô pháp với tới.

      Đúng rồi, đây chỉ là giấc mộng.

      Nhân sinh của y chính là giấc mộng.

      Có lẽ từ lúc bắt đầu, y nên làm giấc mộng này.

      Y chậm rãi nhắm mắt lại, nhìn thấy bản thân năm đó vụng trộm chạy đến điện Kim Loan, vuốt ve long ỷ, y ngồi lên , lập tức có vô hạn thoải mái.

      có gì cao hứng hơn thời khắc đó.

      Chỉ là vận mệnh trêu người.

      Vì sao y lại là ấu tử đây?

      Dần dần y có suy nghĩ, quy về yên ả.

      Hoài vương phi và ba đứa khóc đến ruột gan đứt đoạn.

      Triệu Hữu Đường biết tin Hoài vương chết, lập tức chỉ còn lại bi thương, chưa từng cảm thấy cao hứng chút nào, ngồi ghế hồi lâu cũng chuyện.

      “Đợi qua thời gian nữa rồi hãy để Thái hoàng thái hậu biết.”

      Mấy ngày trước Thái hoàng thái hậu biết Hoài vương tạo phản, tối đó liền ngã bệnh, dù có thái y dốc toàn lực trị liệu, nhưng cũng vẫn tốt lên được bao nhiêu.

      Bà cả ngày đều hôn trầm, cơm cũng ăn được rất ít, chỉ như vậy, bà còn gì, luôn chỉ nhìn về phương xuất thần.

      Có thể thấy được đả kích của chuyện này với bà.

      Như thế khiến Triệu Hữu Đường có chút giật mình, dù sao khi Tiên đế tạ thế cũng thấy bà có phản ứng lớn như vậy, ý nghĩa của Triệu Luân đối bà đến cùng là giống.

      Như vậy, giả sử lại để bà biết Hoài vương chết, bà càng thêm chịu được.

      Triệu Hữu Đường nghĩ, vẫn là đợi đến sang năm rồi hãng , chỉ Hoài vương trốn.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 73. Chỗ tốt.

      Editor: Linh

      Nghe Thái hoàng thái hậu bị bệnh, ngày hôm đó Vĩnh Gia Trưởng công chúa và trượng phu Chu Thiếu Quân, hai con trai vào cung thăm, Thái hoàng thái hậu nhìn thấy nàng, ngược lại hơi có chút tinh thần, còn bảo nàng cần lo lắng. Vĩnh Gia ghé vào đầu giường khóc hồi, xin Thái hoàng thái hậu bảo trọng thân thể.

      Hai đứa con trai của nàng cũng nhu thuận, trái phái quỳ gối bên giường, cũng xin Thái hoàng thái hậu nghỉ ngơi nhiều hơn.

      Thái hoàng thái hậu vươn tay xoa đầu bọn họ.

      được lát đến thời gian Thái hoàng thái hậu uống thuốc, cả nhà Vĩnh Gia liền xin lui ra.

      Hoàng thái hậu ngồi ở chính điện, Chu Thiếu Quân lên hành lễ rồi để thê tử lại chuyện với nhạc mẫu, mình trước.

      Hoàng thái hậu trấn an nữ nhi: “Mấy hôm nay tốt hơn chút ít rồi.”

      Vĩnh Gia thở dài, dùng giọng cực : “Nghe Tam thúc chết rồi?”

      “Đúng vậy, chỉ gạt tổ mẫu con thôi.”

      “Nữ nhi từng nghe mẫu thân tổ mẫu thương nhất là Tam thúc, tự nhiên thể thừa nhận được đả kích này.” Vĩnh Gia thở dài, “Tam thúc cũng là nghĩ thông, tốt đẹp sao lại tạo phản đây.”

      Người cũng còn ở, mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, Hoàng thái hậu tiếp tục đề tài này, chỉ : “Chỉ có thể đợi tổ mẫu con tốt hơn chút nữa rồi lại .” Lại hỏi Vĩnh Gia, “Con và trượng phu tốt ?”

      Vĩnh Gia khá là đắc ý: “Tướng công rất săn sóc, luôn là như thế.”

      Hoàng thái hậu : “Con cũng đừng bắt nạt nó, đời này người tình khó được.”

      Vĩnh Gia : “Sao mẫu hậu lại nữ nhi như thế, nữ nhi há có thể bắt nạt chàng.”

      “Ta còn biết tính con hay sao.” Hoàng thái hậu vỗ vỗ tay nàng, “Hôm nay gặp Ngạn Chân, Ngạn Văn rất là hiểu lễ nghĩa, Ngạn Văn cũng mời thầy dạy rồi hả?”

      “Vâng ạ, Ngạn Văn còn thông minh hơn Ngạn Chân nữa, nữ nhi nghĩ nếu nó mà thi, nhất định là Trạng nguyên.”

      Hoàng thái hậu buồn cười: “Nó mới có tám tuổi, con biết nằm mơ đấy, dù có thi, cũng chỉ là tú tài.”

      Có điều bọn họ có hoàng thất che chở, đợi đến khi trưởng thành được ban cho chức quan, cả đời phú quý, lo ăn mặc. Chỉ là quan đó chính là hư danh, có thực quyền gì.

      Hơn nữa, cũng mai ít nhiều nhân tài.

      Lúc này, tiểu hoàng môn trực bên cung Càn Thanh lại đây: “Hoàng thượng mời công chúa qua gặp.”

      Vĩnh Gia nghe vậy cười : “Vừa khéo cũng muốn gặp Hoàng thượng.”

      Nàng để hai đứa con trai ở lại cùng Hoàng thái hậu, mình đến cung Càn Thanh.

      Triệu Hữu Đường tiếp kiến nàng ở thư phòng.

      Vĩnh Gia vào, thấy ngồi phê duyệt tấu chương, giờ khắc này, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, liên đới trong phòng cũng có chút trầm trọng.

      Từ khi làm Hoàng đế, so với ban đầu khác nhau rất lớn, năm đó khi vẫn là Thái tử, cũng chưa từng thấy vẻ mặt này.

      Vĩnh Gia khỏi thu liễm chút, tiến lên vấn an.

      Triệu Hữu Đường buông bút, khóe miệng hơi cong cong: “Tỷ tỷ đến đây chuyến, hoàng tổ mẫu vui vẻ chút.”

      Vĩnh Gia gật gật đầu: “Tổ mẫu uống thuốc, chắc ngủ.”

      Triệu Hữu Đường ừ tiếng, ngón tay gõ gõ xuống thư án, : “Trẫm muốn gặp tỷ tỷ là vì có người dâng tấu chương buộc tội, tỷ tỷ xa hoa phóng túng, mắt có pháp luật....”

      “Cái gì?” Vĩnh Gia trợn to hai mắt, “Quả là bậy! Là ai buộc tội ta?”

      Triệu Hữu Đường ánh mắt trầm tĩnh dừng ở mặt nàng.

      Vĩnh Gia bị nhìn có chút sợ sệt, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên cười lạnh : “Hoàng thượng, phải là Tào Huyền Hà buộc tội thiếp thân đấy chứ!”

      “Vì sao đoán là ?” Triệu Hữu Đường nhíu mày.

      Vĩnh Gia tức giận : “Có ngày ở đường cùng xa ngựa của đụng vào nhau, thiếp thân cũng chỉ răn dạy mấy câu, mấy tên ngôn quan đó đúng là cả ngày ăn cơm no, khắp nơi bới móc! Thiếp thân xa hoa phóng túng khi nào? Loại tội danh này cũng dám đặt lên đầu người!”

      Triệu Hữu Đường cười cười : “Tỷ tỷ bớt giận, Trẫm cũng tin tỷ tỷ là người tuân theo luật pháp, chỉ hỏi chút mà thôi.”

      Vĩnh Gia là người thông minh, nếu Triệu Hữu Đường hoàn toàn tin tưởng nàng hỏi chuyện này, lần này là nhắc nhở, nàng có chút vui, nhưng Hoàng đế chuyện chỉ có thể nghe theo.

      Vĩnh Gia cũng cười : “Hoàng thượng tin thiếp thân là được.” Nàng tiến thêm mấy bước, “Nghe Hoàng thượng cần cù, bình thường cũng nên chú ý nghỉ ngơi nhiều, bớt chút thời gian xem Hoàng hậu nương nương và bọn .”

      “Trẫm .” cầm lấy ngự bút.

      Vĩnh Gia nhìn chung quanh, cảm khái : “Trước đây khi phụ hoàng còn sống, nơi này ta cũng thường đến, mượn ít sách, giờ nghĩ lại, khoảng thời gian đến đây rồi.”

      Triệu Hữu Đường tay dừng lại, nhớ tới chuyện: “Ngạn Chân, Ngạn Văn cũng lớn, nếu bọn họ có sách gì muốn xem, tỷ tỷ cứ .”

      Vĩnh Gia cười rộ lên: “Vậy ta tìm xem có sách nào thích hợp ?”

      Triệu Hữu Đường cho phép.

      Vĩnh Gia chung quanh thư phòng, Triệu Hữu Đường tiếp tục phê duyệt tấu chương, kết quả lát sau chợt nghe Vĩnh Gia kinh ngạc hỏi: “Chữ ai đây?”

      Triệu Hữu Đường ngẩng đầu nhìn, thầm nghĩ hỏng rồi.

      Lần trước kêu Nghiêm Chính dán chữ Phùng Liên Dung ở chỗ kín đáo, vốn giấu tốt, do thư phòng giá sách nhiều, dán vào mặt bên giá sách, có đôi khi phê duyệt tấu chương mệt nhọc ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, như thế rất tốt, lại bị Vĩnh Gia phát .

      Thư phòng này cũng phải có tranh chữ, nhưng cái khác đều là danh gia viết, chữ của Phùng Liên Dung so với bất kỳ ai trong đó đều vô cùng thê thảm, khó trách Vĩnh Gia khó hiểu.

      Triệu Hữu Đường khụ tiếng, gọi Nghiêm Chính đến: “Đây là có chuyện gì?”

      Nghiêm Chính thầm nghĩ, chính ngài biết chuyện gì mà!

      Nhưng mặt làm sao dám như vậy, lập tức quỳ xuống : “Là lỗi của nô tài....”

      Đằng sau nhất thời chưa nghĩ ra được nên thế nào.

      Đột nhiên bảo nghĩ ra, sao nghĩ được chứ!

      Nhưng trong phòng hai người đều nhìn , muốn lý do.

      Nghiêm Chính trán đầy mồ hôi, giơ tay lau lau, miễn cưỡng : “Hôm qua nô tài cẩn thận uống say, giống như nằm mơ treo tranh chữ trong thư phòng, cũng biết lấy cái này ra từ chỗ nào, liền dán lên. Sau khi nô tài tỉnh rượu, liền, liền, quên mất, bây giờ mới nhớ ra.”

      Vĩnh Gia trách cứ : “Này cũng quá kỳ quái, thư phòng là nơi ngươi muốn vào là vào à?”

      Nghiêm Chính dập đầu: “Là nô tài to gan lớn mạt, xin Hoàng thượng trị tội.”

      “Lần đầu tiên phạm sai coi như thôi.” Triệu Hữu Đường tỏ vẻ khoan dung, bảo Nghiêm Chính lấy xuống.

      Nghiêm Chính cẩn thận lấy xuống, đứng sang bên.

      Vĩnh Gia mượn mấy quyển sách rồi cáo từ.

      Lúc này Triệu Hữu Đường mới : “Lại dán lại , tìm chỗ nào kín hơn ấy.” Lại thêm câu, “Có điều Trẫm phải nhìn thấy.”

      Nghiêm Chính kém chút quỳ xuống.

      Trong thư phòng có chỗ như vậy sao?

      có, cũng phải làm cho có.

      Nghiêm Chính ra ngoài cùng ba hoàng môn khác thương lượng, lát sau lại nâng cây thang cao tiến vào, đem chữ của Phùng Liên Dung dán vào bên của xà ngang.

      Triệu Hữu Đường: ....

      Qua lát cười : “Tốt, thưởng!”

      Thư phòng Hoàng đế, người bình thường đến dám ngẩng đầu, nhưng người có quan hệ tốt với Hoàng đế như Vĩnh Gia, có thể dạo chung quanh, nhưng ngửa đầu chắc là , chỉ có Hoàng đế mới có thể nhìn thấy.

      Chỉ là chữ chút, có điều ý tưởng này rất hay, Triệu Hữu Đường cũng rất ngờ, cho nên thưởng .

      Nghiêm Chính vui rạo rực nhận lấy tiền thưởng ra ngoài, chia cho ba người khác.

      Đến gần năm mới Phùng Liên Dung cùng người nhà thư từ qua lại, biết được Đại tẩu mình có thai, sang năm sinh tự nhiên rất là vui mừng, lại lấy tiền đưa Triệu Hữu Đường, nhờ giúp đánh cái khóa vàng, đến lúc đó gửi cho người nhà.

      Triệu Hữu Đường cũng gì, lần trước giúp nàng lần, nàng liền coi là đương nhiên, hề cảm thấy có chỗ nào đúng. Lần này còn giao đãi rất ràng, khóa vàng làm kiểu gì, bên phải khắc văn hồ lô, nặng chút.

      Có điều xem là ở việc vui, cự tuyệt, còn gọi người đánh thêm đôi cá chép vàng, nghĩ, lại thêm đôi cá , dê con.

      Thợ kim hoàn làm rất nhanh, đưa đến vào thời khắc giao thừa.

      Phùng Liên Dung khó hiểu, sao lại hơn mấy kiểu.

      Nghiêm Chính cười : “Cá chép là cho Tam hoàng tử, dê con tự nhiên là Đại hoàng tử, về phần cá , nô tài cũng biết.”

      Tất cả đều là nhũ danh, Phùng Liên Dung bừng tỉnh đại ngộ: “Cá là của ta!”

      Nàng cao hứng nhảy lên, lập tức gọi người lấy dây đỏ đến xỏ vào đeo bên hông.

      Có điều Triệu Hữu Đường tặng đồ cho nàng, nàng có phải cũng nên tặng lại nhỉ?

      Nghĩ, nàng phì cười, làm Sửu Đản cho ?

      Nhưng rất nhanh nàng lại lắc đầu.

      Triệu Hữu Đường nhận được, khẳng định đánh nàng!

      Phùng Liên Dung thở dài, vẫn là thôi.

      Do Thái hoàng thái hậu còn ốm, giao thừa năm nay cũng làm to, chỉ là mùng đầu năm vì sợ quấy rầy bà nên phải tất cả mọi người đều . Phùng Liên Dung tính chỉ dẫn theo Triệu Thừa Diễn chúc Tết, Triệu Thừa Mô còn , sợ khóc tốt, hơn nữa, trời cũng lạnh.

      Chung ma ma mặc quần áo mới cho Triệu Thừa Diễn, thấy Triệu Thừa Diễn luôn nghiêng đầu, hỏi: “Đại hoàng tử, sao vậy?”

      Phùng Liên Dung nghe thấy vội vàng qua.

      Triệu Thừa Diễn : “Lỗ tai ngứa.”

      Phùng Liên Dung dắt đến chỗ sáng hơn, hơi hơi kéo lỗ tai nhìn, chỉ thấy bên trong đầy dáy, nàng cười : “Khó trách ngứa, con nhịn chút, chờ chúc Tết về rồi mẫu phi làm sạch cho.”

      Triệu Thừa Diễn gật gật đầu.

      Nàng khoác thêm áo lông cáo, bế Triệu Thừa Diễn ngồi lên xe liễn đến cung Thọ Khang.

      Lúc này, Triệu Hữu Đường, Phương Yên, Triệu Hữu Trinh, Triệu Hữu Ngô, Phúc Dương trưởng công chúa đều ở.

      Thái hoàng thái hậu có nhiều sức, chuyện với bọn họ mấy câu liền vào nghỉ tạm, có điều đều cho tiền mừng tuổi, Triệu Thừa Diễn được xuyến trân châu to.

      Bọn họ vẫn ở chính điện dùng bữa sáng.

      Phương Yên thích Triệu Hữu Trinh và Triệu Hữu Ngô, thấy bọn họ đến xem Triệu Thừa Dục, vẻ mặt nhàn nhạt, Triệu Hữu Trinh cũng có mắt, vội vàng dẫn đệ đệ xem Triệu Thừa Diễn.

      Phùng Liên Dung ôn hòa hơn, bảo Triệu Thừa Diễn gọi bọn Tam thúc, Tứ thúc.

      Triệu Thừa Diễn rất ngoan, kêu giòn tan, ngọt ngào.

      Triệu Hữu Trinh gì, Triệu Hữu Ngô mới có mười tuổi, nghe được có người gọi mình thúc thúc, hết sức hưng phấn, muốn ôm Triệu Thừa Diễn chơi.

      Triệu Thừa Diễn cũng cho ôm, lập tức gọi tiếng Tứ thúc.

      Triệu Hữu Ngô đưa cả ngọc bội người mình cho .

      Phùng Liên Dung nghĩ, ngọt đúng là tốt.

      Có điều nàng nhanh chóng bảo Triệu Thừa Diễn trả ngọc bội lại cho Triệu Hữu Ngô: “Tiểu Dương còn cần dùng đến cái này, thiếp thân nhìn qua thấy rất quý trọng, Tứ điện hạ vẫn nên giữ lại đeo .”

      Triệu Hữu Ngô cười : “Tiểu Dương lớn rồi đeo là được mà, Tiểu Dương, lại gọi ta Tứ thúc.”

      Triệu Thừa Diễn gọi: “Tứ thúc! Tứ thúc!”

      Triệu Hữu Ngô cười ha ha, lại nhét ngọc bội vào trong tay Triệu Thừa Diễn.

      Phùng Liên Dung còn cách nào khác, chỉ phải nhận lấy.

      Triệu Hữu Đường xem mà giật mình.









      Chương 74. Ngoáy lỗ tai.

      Editor: Linh

      Phương Yên do liên quan đến Hồ quý phi nên cực kỳ thích hai người này, cho nên Triệu Hữu Đường thấy nàng ta biểu như vậy cũng chẳng có gì ngoài ý muốn, mà Phùng Liên Dung nhận ngọc bội, lại bất đắc dĩ nhận ngọc bội, lại biết vì sao.

      Chẳng lẽ nàng cũng như thế?

      Phương Yên thấy Triệu Hữu Đường chuyện, giọng với Triệu Thừa Dục: “Mau gọi phụ thân.”

      “Phụ thân.” Triệu Thừa Dục cũng rất nghe lời, giơ hai cánh tay bé ra.

      Triệu Hữu Đường nghe thấy con thứ hai gọi, tự nhiên cũng cao hứng, ôm Triệu Thừa Dục lên, giơ lên trung, đùa Triệu Thừa Dục cười khanh khách.

      Phương Yên xem tuy rất sợ làm con ngã xuống, nhưng cuối cùng vẫn gì.

      Triệu Hữu Đường đùa lát, rồi trả nhi tử lại cho Phương Yên: “Ôm rất nặng, con ăn rất tốt?”

      “Đúng vậy, cho nên lớn cũng nhanh.” Phương Yên cười.

      Triệu Hữu Đường ừ tiếng: “Để con tập nhiều hơn , trẻ con nên sợ ngã.”

      Phương Yên giật mình mới : “Thiếp thân biết.”

      Mọi người chuyện phiếm lát mới rời khỏi cung Thọ Khang.

      Triệu Hữu Ngô vẫn còn nắm tay Triệu Thừa Diễn, hai thúc cháu biết gì, luôn nghe được tiếng cười khanh khách của Triệu Thừa Diễn.

      Triệu Hữu Đường vốn cùng Phương Yên tuốt ở đằng trước, đột nhiên : “Trẫm có chuyện muốn Tam đệ, thể đến cung Khôn Ninh được.”

      Phương Yên thầm nghĩ biết có ý gì, ràng cũng xảy ra chuyện Hoài vương, có thể thấy được phiên vương chưa chết tâm muốn tạo phản, lại còn vẫn giữ hai người này ở lại trong cung!

      Là muốn biểu tốt bụng hay là thế nào?

      Phương Yên đối chuyện này có chút bất mãn, nhịn : “Dạ, Hoàng thượng, vậy thần thiếp xin được cáo lui trước.”

      Nàng ôm Triệu Thừa Dục .

      Triệu Hữu Đường chờ Triệu Hữu Trinh lên, hỏi: “Nghe Lý đại nhân đệ rất có hứng thú với thủy lợi?”

      “Hồi Hoàng thượng, đúng vậy.” Triệu Hữu Trinh : “Năm trước nghe Lý đại nhân đến thủy tai, có chút cảm khái. đến Cảnh quốc hàng năm có hơn ngàn người táng thân biển nước, trăm ngàn mẫu ruộng bị ngập, cho nên thần đệ muốn ra phần lực cho trị thủy, tuy biết sớm chiều thể hoàn thành, nhưng nguyện thử lần.”

      Triệu Hữu Đường : “Được, có chí hướng, có điều đệ là chỉ nghe Lý đại nhân ?”

      Triệu Hữu Trinh cười : “Hoàng thượng thánh minh, ra thần đệ có lén xem qua <Sông thư>, thấy rất kỳ diệu. Năm đó đập nước Tiên Vĩ dẫn nước phù sa tưới ruộng tốt, tạo phúc cho dân chúng phương, trải qua mười năm mới kiến thành, gọi người xem cảm thán, thần đệ tuy có tài, lại có lòng hướng tới.”

      “Nếu như vậy, chờ đầu xuân sang năm Trẫm cho đệ Tuy Ninh, theo Phan đại nhân học tập, Phan đại nhân tinh thông việc này, chắc chắn đệ có thu hoạch.”

      Triệu Hữu Trinh vui sướng vạn phần, nhanh chóng đồng ý.

      Nhưng qua lát lại lo lắng nhìn về phía Triệu Hữu Ngô, rồi, đệ đệ làm sao bây giờ?

      “Trẫm chiếu cố tốt .” Triệu Hữu Đường .

      Triệu Hữu Trinh lại tạ ơn.

      Lúc này Triệu Hữu Ngô kéo Triệu Thừa Diễn qua, : “Hoàng thượng, thần đệ có thể xem A Lý ạ?”

      Triệu Thừa Mô mới năm tháng, hay ra ngoài, hai huynh đệ đều chưa gặp qua.

      Triệu Hữu Đường : “Có gì mà thể, bây giờ luôn .”

      Đoàn người liền về hướng cung Diên Kỳ.

      Triệu Hữu Đường thấy ba thúc cháu ở chung chỗ, thêm vài bước đến bên cạnh Phùng Liên Dung.

      Phùng Liên Dung cười : “Vừa rồi thấy Hoàng thượng và Tam điện hạ rất tốt đấy.”

      Từ chỗ nàng nhìn qua, hai người này giống huynh đệ ruột, người quan tâm đệ đệ, người tôn kính ca ca, nàng cũng vui mừng thay bọn họ.

      Triệu Hữu Đường nghĩ tới nàng chủ động đến chuyện này, lập tức : “Trẫm còn tường rằng nàng thích bọn họ, vừa rồi Tứ đệ tặng ngọc bội cho Tiểu Dương, phải là nàng nhận à?”

      phải thích.” Phùng Liên Dung vội , “Người khác tặng đồ đương nhiên là vui rồi, là thiếp thân thấy bọn họ rất đáng thương, nào có thể nhận ngọc bội đó, thấy rất quý giá....”

      “Đáng thương?” Triệu Hữu Đường lông mi khẽ chớp, “Nàng sợ Trẫm thiếu áo cơm của bọn họ?”

      phải, Hoàng thượng nhân từ, tự nhiên là , chỉ là đứa có nương giống vậy.” xong, nàng nghĩ đến Hoàng thái hậu, trái tim nhảy lên, lại có chút hoảng hốt, “, thiếp thân phải ý đó, dù sao bọn họ cũng là Hồ quý phi tự tay nuôi lớn.”

      Nàng sinh đứa rồi mới biết làm mẫu thân trả giá.

      Hồ quý phi tuy làm chuyện xấu, nhưng nàng là lòng thương ba đứa , trẻ con vô tội, bọn họ sai, nhưng Hồ quý phi và Tiên đế chết, vẫn là đả kích lớn với bọn họ.

      Cho nên Phùng Liên Dung nhìn thấy bọn họ, trong lòng thiếu được đồng tình, nghĩ đứa cha nương, điều kiện khẳng định cũng eo hẹp.

      Triệu Hữu Đường hiểu ý nàng, mỉm cười : “Bọn họ thiếu gì hết, nàng như vậy ngược lại tốt, nàng nên nhớ ai cũng thích người khác thương hại mình.”

      Phùng Liên Dung chớp mắt hai lần, à tiếng: “Vậy lần sau thiếp thân chú ý.”

      Triệu Hữu Đường xoa xoa đầu nàng, tiện nắm luôn lấy tay nàng.

      Phùng Liên Dung bị cầm, nhịn được lại nghịch ngợm, chớp mắt : “Hôm nay thiếp thân vốn muốn luộc hai quả trứng ngỗng cho Hoàng thượng.”

      “Vì sao?” Triệu Hữu Đường khó hiểu.

      “Thiếp thân cảm thấy trong trứng gà, trừng vịt, trứng ngỗng hình như trứng ngỗng là đáng nhất.” Nàng , “Cho nên thích hợp nhất, tốt nhất là nấu xong rồi đập vỏ.”

      Triệu Hữu Đường nghiêm túc nghe, bởi vì biết nàng muốn gì.

      Phùng Liên Dung : “Như vậy danh xứng với thực chính là Sửu Đản.”

      Triệu Hữu Đường: .....

      Muốn chết à!

      Ý nghĩ tiếp theo của Triệu Hữu Đường chính là ba chữ này.

      Sau đó Phùng Liên Dung lập tức gặp nạn.

      Tay bị làm đau, kém chút khóc ra.

      “Còn dám nữa hả?” Triệu Hữu Đường hung tợn : “Lần sau cho phép lại nhắc đến cái này!”

      Lúc này Phùng Liên Dung đương nhiên thành , vội : “Thiếp thân dám nữa.”

      Có thế Triệu Hữu Đường mới buông tay ra.

      Phùng Liên Dung vội vàng xoa xoa tay, cảm giác như xương mình cũng sắp bị gãy, thầm nghĩ tốt lành tự dưng lại chọc làm chi chứ, có điều lại cảm thấy chọc rất vui.

      Nàng cũng biết từ khi nào mình lại có loại ham thích này,

      Thấy nàng như vậy, lại có chút đau lòng, hỏi: “Rất đau?”

      “Rất đau.” Nàng đáng thương duỗi tay ra cho xem, “Xoa xoa.”

      Triệu Hữu Đường nhìn chằm chằm nàng nửa ngày mới phát da mặt nàng càng ngày càng dày, chính mình làm chuyện xấu lại giả bộ mình vô tội, khiến người thương tiếc nàng.

      hừ tiếng, cầm lấy xoa xoa hai cái, lại bỏ ra, mắng: “Xứng đáng!”

      , chợt nghe đằng trước có người vấn an.

      Hóa ra là mấy vị quý nhân đến cung Khôn Ninh chúc Tết Hoàng hậu. tại Thái hoàng thái hậu bệnh nặng, Hoàng thái hậu lại quản, tất cả đều giao cho Phương Yên, cho nên các nàng cũng chỉ thỉnh an Phương Yên.

      Giờ đường gặp được Triệu Hữu Đường, Phùng Liên Dung hai người, các nàng tự nhiên phải qua hành lễ.

      Ở phía Tây cung Diên Kỳ có mấy quý nhân, hơn phân nửa là ở sau cung Càn Thanh, nên lúc này chỉ có tám quý nhân.

      Tô Cầm cũng ở trong đó, ánh mắt Triệu Hữu Đường vừa dừng người nàng liền dời , thản nhiên : “Miễn lễ.”

      xong liền rời , ngay cả nửa khắc cũng ở lại.

      Phùng Liên Dung do chuyện về Tô Cầm thương tâm ba lần, giờ lại nhìn thấy, hình như nàng cũng còn kinh tâm như lần đầu tiên, chỉ chủ động bỏ tay mình vào trong tay Triệu Hữu Đường.

      Triệu Hữu Đường giật mình, sau đó liền nắm lấy.

      Ngày ấy Phùng Liên Dung thương tâm vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

      Nếu có thể, cũng muốn nàng khổ sở.

      Chỉ là tương lai sao?

      Bản thân có năng lực làm được?

      thở dài, nắm lấy tay nàng.

      Mấy người rất nhanh liền đến cung Diên Kỳ.

      Chung ma ma vừa thấy, ơ tiếng, chỉ Hoàng thượng đến, Tam điện hạ, Tứ điện hạ cũng đến, bà vội vàng phân phó cung nhân nghênh đón, lại bảo phòng ăn chuẩn bị chút hoa quả mang lên.

      Phùng Liên Dung cười : “Tứ điện hạ muốn xem A Lý, ma ma mau ôm đến.”

      Chung ma ma ứng tiếng, lại sai người gọi Du thị.

      Du thị ôm Triệu Thừa Mô cho Triệu Hữu Ngô xem.

      Triệu Hữu Ngô kinh ngạc : “Con ngươi đen quá, còn đen hơn cả Tiểu Dương nữa.”

      ra con mắt Triệu Thừa Diễn có điểm giống Phùng Liên Dung, đặc biệt dịu ngoan, cũng quá đen, có chút nâu, mà Triệu Hữu Ngô giống Hồ quý phi, con ngươi màu trà.

      Chung ma ma cười : “Trẻ con đều rất đen, có điều hình như Tam hoàng tử càng thêm đen hơn chút.”

      Phùng Liên Dung ngẩng đầu nhìn Triệu Hữu Đường: “Giống hoàng thượng đấy!”

      Nàng thích nhất là mắt , khi yên tĩnh giống như đêm đen sâu thẳm, nhưng vừa chuyển động chính là quang hoa lưu chuyển, chói mắt hơn bất kỳ thứ gì, nhìn cái có thể tự mình sa vào.

      Triệu Hữu Đường cười cười: “Đúng là nên giống Trẫm.”

      cũng cảm thấy con lớn nhất khá giống Phùng Liên Dung.

      , Triệu Thừa Diễn kéo góc áo Phùng Liên Dung, chỉa chỉa lỗ tai : “Mẫu phi, lại ngứa rồi.”

      Phùng Liên Dung vội kêu Hoàng Ích Tam chuẩn bị vài thứ.

      Hoàng Ích Tam lập tức lấy ra.

      Phùng Liên Dung chuyển ghế ra cửa, ôm Triệu Thừa Diễn đặt lên đùi, hơi hơi kéo lỗ tai nhìn nhìn, sau đó ôn nhu : “Khi mẫu phi ngoáy con đừng động đậy nhé, nếu bị đau, thái y cho con uống thuốc đắng đấy.”

      Triệu Thừa Diễn dạ.

      Phùng Liên Dung đầu tiên là lấy cây tăm, đầu nhọn của cây tăm bị mất, nàng lấy chút bông quấn lên đầu tăm, lại chấm ít dầu vừng lên đó.

      Triệu Hữu Đường khó hiểu: “Làm gì vậy?”

      “Ngoáy lỗ tai.”

      “Ngoáy lỗ tai cần muôi lấy ráy tai à?” Triệu Hữu Đường tò mò hỏi, sau đó đến gần kéo lỗ tai Triệu Thừa Diễn ra nhìn, “Ừ, đúng là hơi nhiều.”

      Phùng Liên Dung giải thích: “Con còn mà, thể dùng muôi lấy ráy, có lần nương thiếp biết nên lấy cho thiếp, suýt bị điếc, sau này tìm đại phu, đại phu dạy cách này.”

      Triệu Hữu Đường cảm thấy ngạc nhiên.

      Triệu Hữu Trinh, Triệu Hữu Ngô cũng đến gần xem.

      Phùng Liên Dung chuẩn bị xong liền nhàng đưa bông ngoáy tay vào trong lỗ tai Triệu Thừa Diễn.

      Nàng động tác mềm , tựa như chạm vào khối đậu hũ.

      Triệu Hữu Đường đột nhiên cảm thấy lỗ tai mình cũng hơi ngứa.

      Ánh mắt dừng lên mặt Phùng Liên Dung, dưới ánh mắt trời chiếu vào, lông tơ da nàng đều rất ràng, như là trong suốt. Khóe miệng còn mang theo ý cười, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, như là có thể làm tan băng.

      Triệu Hữu Đường nghĩ, sao nàng chưa từng ngoáy tai cho nhỉ!

      Triệu Hữu Ngô xem, ánh mắt có chút hồng.

      Khi còn bé mẫu phi cũng thường làm vậy cho , rất thoải mái, nhưng mẫu phi mất, Triệu Hữu Ngô bỗng : “Lỗ tai ta cũng ngứa.”

      Phùng Liên Dung cười rộ lên: “Vậy tí nữa ta lấy cho đệ.”

      Nàng đổi sang bên khác cho Triệu Thừa Diễn, muốn làm bên tai trái cho mới nhớ tới, nhìn Triệu Hữu Đường: “Hoàng thượng, có muốn thiếp thân cũng ngoáy cho ngài ?”

      Mặt Triệu Hữu Đường nóng lên, trách mắng: “Trẫm là trẻ con à, mà cần nàng ngoáy tai cho!”

      Phùng Liên Dung bĩu môi: “ cần thôi, hung cái gì chứ.”

      Nàng làm xong cho Triệu Thừa Diễn liền lấy ráy tai cho Triệu Hữu Ngô, do tuổi lớn nên nàng lấy muôi lấy ráy tai lấy cho .

      Triệu Hữu Đường có lòng muốn ngăn cản, có điều thấy Triệu Hữu Ngô đúng là đáng thương, phỏng chừng là nhớ đến Hồ quý phi, lập tức cũng gì, dù sao cũng chưa lớn lắm.

      Nhưng trong lòng lại vui, giống như có gì đó đúng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :