1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 62. Thành thân.

      Editor: Linh

      Vừa nhắm mắt chút liền đến giờ Dậu, hai người ngủ dậy ăn cơm tối, ăn xong Triệu Hữu Đường cũng lập tức ngay mà là sang thư phòng, xem bảng chữ mẫu nàng vẽ, ngồi xuống viết bức tranh chữ.

      Phùng Liên Dung nhìn qua, nhưng lại biết xuất xứ từ đâu.

      "Hình như là thiếp?" Nàng hỏi.

      Triệu Hữu Đường cười : "Là thiếp trung thu của Dư Minh Viễn triều trước." nghiêng đầu nhìn nàng, "Đến đây, nàng nhìn theo rồi viết ."

      phải kiêu ngạo, mà chữ này quả kém danh gia đời.

      Phùng Liên Dung ngồi xuống, cầm lấy bút lông Hồ Châu vừa mới dùng.

      Bút này xuất từ Hồ Châu, chính là đồ tốt, nàng là Quý phi, tất cả các đồ vật sử dụng nay, đương nhiên đều là chọn cái tốt nhất.

      Nàng nín thở tập trung tinh thần, chậm rãi vẽ nét.

      Triệu Hữu Đường đứng bên cạnh quan khán, thấy nàng viết có chỗ đúng, hơi hơi xoay người, cầm tay nàng : "Ở chỗ này đừng có dừng lại, cần phải viết liền mạch."

      Kết quả Phùng Liên Dung vốn rất chuyên chú, bị cầm như vậy, nét chữ đó càng viết càng sai.

      Triệu Hữu Đường nhìn nàng, nhìn đến mức mặt nàng cũng bắt đầu đỏ.

      giả vờ như biết, tay càng thêm chặt, cùng nàng viết chữ đằng sau.

      Gương mặt tuấn mỹ của gần trong gang tấc, ngón tay thon dài có lực, nghiêm túc dạy nàng. Nhưng Phùng Liên Dung cách nào tập trung tinh thần, trái tim nhảy nhót, cả người đều nghiêng lên người .

      Mắt thấy chữ này xấu đến thể nhìn, Triệu Hữu Đường đứng thẳng người, trách cứ : "Trẫm tự mình dạy nàng mà nàng còn viết thành như vậy!"

      Phùng Liên Dung biết là chính mình sai, xấu hổ : "Là thiếp thân đúng."

      Triệu Hữu Đường cụp mắt nhìn nàng: "Ngồi cũng xong, đứng lên."

      Phùng Liên Dung vội đứng lên.

      Ai ngờ Triệu Hữu Đường lại ngồi xuống, còn ôm nàng ngồi lên đùi mình, nhịn cười : "Viết ."

      Hai cung nhân bên cạnh thấy vậy, vội thức thời lui ra ngoài cửa.

      Phùng Liên Dung mặt đỏ bừng, lúc này rất muốn ném bút , vặn vẹo thân mình sẵng giọng: "Nào có ai viết chữ như vậy, thiếp thân viết được."

      Triệu Hữu Đường cong môi, xoay mặt nàng về phía mình: "Vì sao viết được?"

      Phùng Liên Dung cũng phải quá ngốc, dạy chữ bình thường há có thể biến thành như vậy, ràng là đùa nàng. Nàng cũng trả lời, đến gần liền hôn lên môi , hai cánh tay cũng dùng sức ôm cổ .

      Triệu Hữu Đường vốn cũng có tâm tư này, tự nhiên là ai đến cũng cự tuyệt. Hai người triền miên lát, thấy nàng xoay qua xoay lại, dứt khoát tay nắm lấy eo nàng, tay tách hai đùi nàng ra, để nàng mặt đối mặt ngồi đùi mình.

      Tư thế này cũng quá xấu hổ rồi.

      Phùng Liên Dung mặt đỏ tựa như ráng chiều, cái đầu hoàn hoàn chôn trong ngực .

      Triệu Hữu Đường vốn hưng trí lên câu nệ tiểu tiết, nghĩ đến lần trước ở bàn, lần này ở ghế, trái lại càng thêm hưng phấn, lập tức cởi quần áo nàng bắt đầu kích thích.

      Bên ngoài gió lạnh thổi, bên trong lại khí thế ngất trời, ước chừng quá nửa canh giờ sau mới có thanh .

      Triệu Hữu Đường dựa vào lưng ghế thở dốc, bên nhàng vỗ vỗ lưng Phùng Liên Dung.

      Nàng khóc đây, vừa rồi cần, càng thêm ngừng, nàng lại ngượng ngùng kêu lên, cứ nghẹn như vậy, muốn cắn cái lại dám cắn.

      "Được rồi, là Trẫm chú ý, đừng khóc nào." Triệu Hữu Đường nghỉ tạm lát mới có thể chuyện, bế nàng đứng lên, lại kêu nàng dạng chân.

      Phùng Liên Dung hừ tiếng, nhăn mày: "Mỏi quá, cử động được."

      "Mỏi chân?" Tay bóp chân nàng mấy cái.

      Kết quả càng thêm mỏi, Phùng Liên Dung co người thành cuộn, a a a kêu thảm thiết.

      Triệu Hữu Đường ha ha cười rộ lên, giống như tìm được đồ chơi thú vị, lại vuốt ve chân nnagf.

      Phùng Liên Dung kêu kịp thở.

      Người bên ngoài cũng biết bên trong làm gì, chỉ nghe thanh , mấy cung nhân cũng mặt đỏ tai hồng, người khác cũng tránh khỏi có chút tò mò.

      Nghiêm Chính thầm nghĩ Hoàng thượng lần này làm xả giận đây, có nên dặn dò phòng bếp ngày mai làm chút dược thiện để bồi bổ đây?

      Triệu Hữu Đường xoa bóp lát, vỗ đầu Phùng Liên Dung: "Còn kêu cái gì, sớm còn mỏi rồi đúng ? Mỏi chân phải xoa bóp mới tốt, nếu thử xuống đất lại xem."

      Vừa rồi nỡ để nàng xuống dưới, đành phải bóp chân cho nàng.

      Thế này Phùng Liên Dung mới phát tốt hơn rồi, có điều hiểu ra là vừa rồi bóp chân cho mình, cũng luyến tiếc xuống, chỉ chỉ đùi phải: "Bên này vẫn còn hơi mỏi."

      Triệu Hữu Đường khóe miệng giật giật: "Nàng có biết cái gì gọi là tội khi quân ?"

      phát ra nàng có đôi khi được tấc lại muốn tiến thước.

      Phùng Liên Dung nghe xong sợ hãi, rụt vai lại, nhìn về phía chớp mắt hai lần.

      Nhìn khuôn mặt nhắn vô tội này, cuối cùng vẫn bóp cho nàng, vừa hỏi: "Trẫm bóp cho nàng thoải mái vậy cơ à?"

      Nàng gật gật đầu, lòng ý : " có gì thoải mái hơn cái này."

      "A?" cười quỷ dị, "Trẫm thấy vừa rồi nàng còn thoải mái hơn."

      Phùng Liên Dung mặt lại đỏ.

      Lát sau, Triệu Hữu Đường liền mệnh cung nhân chuẩn bị nước ấm, hai người tắm rửa.

      Ở nơi này của nàng tiêu ma thời gian dài, mặc kệ như thế nào tâm tình của cũng thư sướng hơn lúc ban đầu. Chính là Phùng Liên Dung nghĩ đến chuyện, hỏi: "Hoàng thượng, ca ca của thiếp thân thành thân chưa?"

      Do cũng tự mình tham dự nên tương đối chú ý: "Nghe hai nhà định rồi, chắc là lâu nữa thành thân. nhà nữ chính là Ngô gia."

      Phùng Liên Dung tự nhiên cao hứng, có câu là thành gia lập nghiệp, ca ca sớm ngày cưới thê tử, an định rồi luôn là chuyện tốt. Nàng lắc lắc tay áo Triệu Hữu Đường: "Thiếp thân có thể đưa phần quà ?"

      "Nàng muốn đưa cái gì?"

      Phùng Liên Dung : "Muốn đưa đôi vòng tay vàng cho đại tẩu," nàng dừng lát, "Có điều trang sức ngự tứ thể đưa, bằng chỗ này của thiếp thân cũng có số thứ tốt."

      Triệu Hữu Đường suy nghĩ hồi, hình như chưa từng thấy nàng đeo đồ trang sức chói mắt bao giờ, : "nàng có cái gì, cho Trẫm xem nào."

      Bảo Lan vội vàng lấy đến.

      Phùng Liên Dung vui rạo rực đưa xem, trang sức của nàng cũng là rực rỡ muôn màu, châu trâm, hoa thịnh, trâm cài, vòng ngọc đều có.

      Nhưng Triệu Hữu Đường thấy qua rất nhiều đồ tốt, theo ý , chỗ đồ này được coi là gì, cũng chỉ có nàng xem là bảo bối, : "Nàng muốn đưa vòng tay cũng sao, trẫm sai người đánh rồi đưa ."

      Phùng Liên Dung mừng rỡ, vội vàng tạ ơn.

      Triệu Hữu Đường : "Lấy bạc ra."

      Phùng Liên Dung giật mình, hóa ra còn muốn lấy tiền nàng nữa!

      "Nàng cho là Trẫm thay nàng làm công?" Lần trước đưa tòa nhà, phải nàng có công nhận lộc hay sao, lần này cũng vậy."

      Phùng Liên Dung nghĩ đây là vật mà, đột nhiên lại keo kiệt với nàng, nàng kêu Bảo Lan lấy hai nén bạc to đến.

      Triệu Hữu Đường để Nghiêm Chính cầm làm.

      Đến tháng chín, vòng vàng đánh xong, Nghiêm Chính liền đưa đến Phùng gia. Lúc này đúng là thời điểm Phùng Mạnh An mới cưới thê được mấy ngày, nghe Phùng Liên Dung đưa đến, cả nhà đương nhiên cao hứng. Đường Dung giữ Nghiêm Chính lại uống chung trà, thuận tiện nắm chặt cơ hội hỏi thăm tin tức về Phùng Liên Dung.

      Nghiêm Chính nghĩ Hoàng thượng vẫn luôn sủng hạn Phùng Liên Dung, cần phải , dù sao cũng chưa chán, cười : "Quý phi nương nương rất được Thánh Tâm, phu nhân cần quá lo lắng. Đại hoàng tử cũng rất khỏe mạnh, biết biết rồi."

      Đường Dung cao hứng.

      Sau khi tiễn bước Nghiêm Chính, Đường Dung : "cuối cùng cũng được yên tâm, hi vọng Dung Dung luôn luôn tốt." Sau đó mở hộp đựng vòng tay ra, chậc chậc hai tiếng , "Tốt hơn biết ở cửa hàng bao nhiêu lần."

      Tài nghệ của thợ khéo trong cung cần phải , đều là tỉ mỉ gia công tạo hình, đôi vòng tay vàng này nặng , phân lượng vừa khéo, khắc văn hoa khai tịnh đếm ánh vàng xán lạn, bà cười : "Con dâu khẳng định thích, Mạnh An con cũng qua xem ."

      Phùng Mạnh An nhìn cái, tiếc nuối : "Đáng tiếc là thể giáp mặt cám ơn muội muội."

      "Sau này rồi có cơ hội." Đường Dung , " phải là cũng có Quý phi được về thăm người thân hay sao?"

      "Đó là hiếm thấy, Dung Dung của chúng ta..." Phùng Lâm cũng chưa từng có chờ mong này, "Thôi, bình thường chúng ta có thể lấy được chút tin tức về con bé cũng nên thỏa mãn."

      Đường Dung nghĩ nghĩ, thở dài : " nay ta chỉ nghĩ đến con dâu cũng rất cao hứng, thấy chính là nương tốt, biết khi nào chúng ta có thể ôm cháu trai."

      Phùng Mạnh An đỏ mặt, vội dời đề tài: "Phụ thân, con thấy Kinh xét lần này triệt ít quan viên Giang Tây, xem ra Hoàng thượng cũng nhìn ra manh mối."

      Phùng Lâm : "Đúng là nên như vậy, bằng sớm muộn gì cũng có đảng phái Giang Tây xuất ." Ông dừng chút, "Võ tướng cũng có thay đổi, vài vị Tổng binh bị mất chức rồi."

      đến đây, hai phụ tử đều im lặng.

      Phùng Mạnh An bỗng nhiên cười : "Phụ thân, con cảm thấy ngài có lẽ là sắp thăng chức rồi."

      Phùng Lâm trừng mắt: "Tiểu tử con là dám ."

      Phùng Mạnh An cười: "Phụ thân cần gì phải khiêm tốn, cũng phải là do muội muội. Phụ thân xưa nay luôn cẩn trọng, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, thời Kinh xét, phụ thân như vậy đúng là mẫu, sớm nên thăng quan rồi."

      Đường Dung cũng : "Đúng vậy, tướng công chàng thăng quan, ông trời bất công!"

      Quả nhiên như Phùng Mạnh An sở liệu, ngay sau khi thành thân đến nửa tháng, Phùng Lâm được điều nhiệm đến Đô Sát viện, thăng Tứ phẩm tả thiêm Đô ngự sử.

      Đồng thời, cũng có nhiều quan viên sinh ra thay đổi, trong đó Vũ An hầu được phong làm Tống quốc công, Sùng tín bá được phong làm Thanh Bình hầu, thừa kế tàn, người trước là đệ đệ ruột của Thái hoàng thái hậu, người sau là phụ thân của Hoàng thái hậu.

      Thái hoàng thái hậu biết được tin này, cũng biết là nên cao hứng hay nên tức giận.

      Lần trước Triệu Hữu Đường làm tổn thương lòng bà, trừ tâm phúc của bà trong cung, giờ lại đại phong Trần gia, là xin lỗi Hoàng tổ mẫu này.

      Thái hoàng thái hậu thở dài.

      già , giờ Cảnh quốc là thiên hạ của Triệu Hữu Đường, bà còn quản được cái gì? Chỉ cần có thể luôn đối xử tử tế với Trần gia, có lẽ bà nên cảm thấy được an ủi.

      Thái hoàng thái hậu hơi hơi nhắm mắt lại, nhưng còn hai đứa con trai của bà sao?

      Cũng biết đối đãi thế nào?

      Triệu Hữu Đường vừa mới triệu kiến vài vị trọng thần, lúc này tạm nghỉ, gọi Nghiêm Chính tới: " lấy trang sức lần trước các nước tiến cống đến đây."

      Trước đây luôn rảnh, bây giờ lại nghĩ đến.

      Nghiêm Chính sai người lấy.

      Tất cả trang sức đó đều đặt trong rương gỗ lim, Nghiêm Chính và Đường Quý Lượng cẩn thận nhặt ra, Triệu Hữu Đường xem cau mày : "tìm cái tốt hơn, cái cũng đừng lấy."

      Hai người đành phải tìm tiếp.

      Qua hồi lâu mới tìm ra được mười hai cái.

      Triệu Hữu Đường ngồi, liếc thấy bên trong cây trâm hoa đào.
      Last edited: 24/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63. Lại có thai.

      Editor: Linh

      Trâm cài này chói mắt, rực rỡ lấp lánh như những trâm cài khác, mà chỉ có khối Hoàng ngọc điêu khắc thành. Bên có chín bông hoa đào, sáu bông nở rộ, ba bông là nụ, vô cùng tinh tế, ngay cả nhụy hoa đều vô cùng ràng.

      khỏi nhớ tới cành hoa đào mình tự tay cài lên cho Phùng Liên Dung.

      Rất giống nhau.

      ý bảo Nghiêm Chính thu lại, lại xem cái khác, trước sau chọn cây trâm bạch ngọc hưởng địch, cây trâm ngọc bích hoa mai song hỉ, chọn xong rồi, nhìn, đột nhiên lại nhíu mày.

      Vốn cảm thấy Phùng Liên Dung có món trang sức nào đặc biệt chói mắt, muốn chọn cho nàng hai cái, sao bất tri bất giác nhìn trúng tất cả lại là trâm ngọc.

      Triệu Hữu Đường nghĩ: xem ra nàng hợp với cái này.

      Có điều khỏi quá mức , lại chọn cây trâm hồng mã não.

      Mấy cây trâm này tuy hình thức hơi đơn giản, nhưng thắng ở chỗ là ngọc cực phẩm, chạm trổ siêu phàm cho nên cũng rất quý giá, gọi Nghiêm Chính phái người đưa đến cung Diên Kỳ.

      Thừa lại tám món, nghĩ rồi đưa toàn bộ cho Phương Yên.

      Tri Xuân bê những trang sức đó lại, cười : "Nương nương, Hoàng thượng đưa trang sức đến, nghe đều là các nơi khác tiến cống."

      Lý ma ma bảo nàng để xem.

      Phương Yên ôm Triệu Thừa Dục, mặt cũng lộ ra tươi cười.

      Kinh xét trôi qua, người nhà Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu đều được phong thưởng, chỉ có phụ thân nàng ta vẫn là Tả thị Lang Bộ binh, hề nhúc nhích, nàng ta có chút mất hứng.

      Lý ma ma biết suy nghĩ của nàng, có điều Thị lang Bộ binh lại thăng lên có lẽ chính là Thượng thư Bộ binh. Thượng thư Bộ binh nắm quyền, có chiến gì đều phải điều binh từ chỗ , người bình thường khó có thể đảm đương, chỉ sợ Hoàng thượng cũng muốn hòa hoãn thời gian lại .

      "Nương nương, những món trang sức này rất đẹp, có cái còn tốt hơn đồ trong cung làm đấy." Lý ma ma cười đến trước mặt Phương Yên, "Đẹp đẽ quý giá như vậy cũng chỉ có nương nương mới có thể mang, xem ra Hoàng thượng vẫn nhớ thương nương nương."

      Phương Yên thế này mới cúi đầu xem, thấy đúng là hàng cao cấp, mỉm cười : "Thu lại ."

      Lý ma ma liền gọi Tri Xuân cất kỹ.

      Phùng Liên Dung bên này nhận được trâm ngọc cũng nhìn nhìn xem xem, sờ rồi lại sờ.

      Bình thường đồ của nàng đều là ấn lệ thưởng, ví dụ như sinh con, tấn phong Quý phi, hoặc là hàng năm ngày lễ tết đều có mấy món. Lại , cho đến bây giờ Triệu Hữu Đường cũng chưa từng tự mình thưởng đồ trang sức cho nàng.

      Đây là lần đầu.

      Thấy Phùng Liên Dung cao hứng thành như vậy, Chung ma ma lại thấy khó hiểu: "Sao toàn là ngọc."

      "Ngọc đẹp mà." Phùng Liên Dung cười hì hì, dù sao chỉ cần là Hoàng thượng đưa nàng đều thích, cho dù đeo hợp, chỉ để nhìn thôi nàng cũng cao hứng.

      Miễn bàn mấy trâm ngọc này đều rất tinh xảo, chút thua kém trâm cài làm bằng vàng.

      Chung ma ma cũng thôi, dù sao bà cũng chỉ là thuận miệng , làm ma ma bên người Phùng Liên Dung, chỉ cần thời khắc chú ý ý tưởng của Hoàng thượng là được.

      tại hiển nhiên, trái tim Hoàng thượng vẫn còn ở đây, vậy là tốt rồi.

      Bà cất trâm ngọc , liếc mắt nhìn Phùng Liên Dung, cười tủm tỉm, lát sau ra ngoài tìm Hoàng Ích Tam: " mời Kim đại phu đến đây."

      Hoàng Ích Tam vội hỏi: "Nương nương thoải mái?"

      " phải." Chung ma ma cẩn thận , "Chỉ là để Kim đại phu xem thôi."

      Hoàng Ích Tam là ai, thấy bà che dấu được ý cười, trong lòng động đậy, lập tức cười rộ lên, vội vàng mời Kim đại phu.

      Phùng Liên Dung đút quýt cho Triệu Thừa Diễn nhìn thấy Chung ma ma dẫn Kim đại phu tiến vào.

      "Nương nương, mau cho Kim đại phu bắt mạch."

      Phùng Liên Dung giật mình, rất nhanh liền hiểu ý tứ của Chung ma ma, kinh nguyệt của nàng chậm mấy ngày, lần trước có thai Triệu Thừa Diễn cũng vậy, lần này Chung ma ma cảm thấy có lẽ nàng lại có thai rồi.

      Nàng ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Thừa Diễn.

      Để tay lên ngực tự hỏi, nàng quá muốn có thai vào lúc này, dù sao Triệu Thừa Diễn vẫn còn , nàng do dự đưa tay ra.

      Kim đại phu bắt mạch cho nàng, cười : "Chúc mừng nương nương, lại có hỉ rồi!"

      Trong nhà ngoài nhà nghe thấy, tất cả đều là tiếng cười.

      Chỉ có Phùng Liên dung cao hứng như thế.

      Chung ma ma cười : "Hai lần có thai đều là ngươi xem ra, Kim đại phu, ngài cũng là người có phúc khí."

      Kim đại phu cười : "Cũng phải đa tạ nương nương quan tâm."

      Phùng Liên Dung ngẩng đầu nhìn Kim đại phu, mỉm cười.

      Nàng hiểu ý tứ của Kim đại phu.

      Ban đầu Kim đại phu chỉ có thể xem bệnh cho phi tần cấp thấp, nhưng là sau khi Phùng Liên Dung lên làm quý phi cũng ghét bỏ , vẫn cứ gọi đến xem.

      "Kim đại phu y thuật cũng có tiến bộ rồi." Nàng , "Tiếp qua hai năm, nhất định mình đảm đương bề."

      Kim đại phu cười : "Nương nương quá khen."

      ra Chung ma ma cũng biết vì sao Phùng Liên dung lại thích Kim đại phu xem bệnh, theo thân phận tại của nàng có thể gọi Thái y khác đến xem.

      biết Phùng Liên Dung còn nhớ nhân tình kiếp trước, hơn nữa Phùng Liên Dung cảm thấy Kim đại phu sau này nhất ddnhj đại phu y thuật tinh xảo, thua Chu thái y.

      Chung ma ma tiễn Kim đại phu ra ngoài, lại tự mình báo tin cho Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu, Hoàng thượng biết.

      Nghe Phùng Liên Dung lại có thai, trong lòng Phương Yên đương nhiên thoải mái. Dù sao chính mình mới chỉ sinh đứa, cố tình Quý phi sinh cái đủ, lại thêm cái, tốc độ này cũng nhanh kinh người, con lớn nhất còn chưa đầy hai tuổi đâu.

      Nhưng Hoàng đế nhiều con cho đến bây giờ đều có ai hài lòng, huống chi tại Hoàng thượng tổng cộng cũng chỉ có hai đứa con trai. Phương Yên kêu Lý ma ma trong khố tìm chút vật liệu may mặc, châu ngọc, chân trâu đưa qua.

      Bên kia Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu cũng thưởng, Thái hoàng thái hậu : "Phùng quý phi này rất có thể sinh đấy, lại có thai rồi."

      Hoàng thái hậu cười : "Đúng vậy, nghĩ đến Hoàng thượng nhất định con cháu đầy sảnh đường."

      Thái hoàng thái hậu lại có băn khoăn khác: " giờ A Yên lòng nuôi con, Phùng quý phi lại có thai, Tiệp dư được Thánh tâm, ta thấy việc tuyển tú nữ vẫn nên tiến hành trước thời gian ."

      Loại thân phận như Hoàng đế, phu thê là có khả năng. Bây giờ lại là tình huống này, Triệu Hữu Đường cũng nên để những người khác hầu hạ, cái gọi là ân huệ cùng hưởng.

      Hoàng thái hậu phản đối, bà cũng thể phản đối.

      Thái hoàng thái hậu : "Vậy ngươi bớt chút thời gian chuyện này với Hoàng thượng, lập tức ban bố xuống, đến lúc đó ai gia cũng nhìn xem có ai thích hợp ."

      Hoàng thái hậu đồng ý.

      Triệu Hữu Đường nghe Phùng Liên Dung lại có thai, ở cung Càn Thanh phê duyệt tấu chương xong liền lập tức đến cung Diên Kỳ.

      Phùng Liên Dung nằm nghiêng giường La hán suy nghĩ.

      Nghe Hoàng thượng đến đây, nàng chậm rì rì đứng lên nghênh đón.

      từng sinh con nàng sớm biết cái gì nên làm cái gì nên làm, động tác phải chậm chút, thể động đến thai khí.

      Triệu Hữu Đường cười tiến vào, tay đặt lên vai nàng bám chặt, hài lòng : "Nàng cũng chịu thua kém đâu!"

      vẫn đều luôn cảm thấy khó hiểu, vì sao luôn sủng hạnh Phùng Liên Dung, Phùng Liên Dung lại mãi vẫn chưa có thai, bây giờ xem ra, nàng quả nhiên là có thể sinh.

      Trong lòng Phùng Liên Dung lại nghĩ, nàng sao có thể chịu thua kém, dùng quá nhiều sức mới đúng chứ.

      Thấy vẻ mặt nàng vui, Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày, nâng cằm nàng lên, cẩn thận xem : "Sao vậy, có thai con của Trẫm còn vui?"

      Phùng Liên Dung thở dài: "Tiểu Dương còn mà, thiếp thân lại có thai, ai đến chăm sóc con?"

      Hóa ra là lo lắng chuyện này.

      Triệu Hữu Đường kéo nàng ngồi xuống: "Trong cung nàng chẳng lẽ thiếu người? Bên cạnh lúc nào cũng có cung nhân hoàng môn theo, còn sợ gặp chuyện may?"

      "Cũng phải là gặp chuyện may, chỉ là trẻ con, có cha nương ở bên cạnh mới tốt."

      " như nàng phải mười năm sau mới được có thai chắc." Triệu Hữu Đường ôm mặt nàng, "Đừng quan tâm mù quáng, chỉ mười tháng mà thôi, ở cữ cũng hai ba tháng, con có thể lớn bao nhiêu."

      Phùng Liên Dung sờ sờ bụng: "Nhưng là sau khi bụng to, thiếp thân thể dẫn con chơi, thiếp thân cũng nổi, dễ buồn ngủ, bây giờ con học , học thân người mà."

      Triệu Hữu Đường suy nghĩ lát: "Vậy Trẫm bớt chút thời gian nhiều xem con, được chưa? Nàng nuôi thai cho tốt ."

      Phùng Liên Dung lắc đầu: "Hoàng thượng bận mà, như vậy cũng tốt."

      Triệu Hữu Đường tức giận cốc lên trán nàng: "Cứ quyết định vậy !"

      Phùng Liên Dung dám tiếp.

      Triệu Hữu Đường lại gọi tất cả mọi người trong cung Diên Kỳ đến, trầm giọng : "Chủ tử các ngươi và Đại hoàng tử mà có chút thương tổn, các ngươi cẩn thận cái đầu đấy!"

      Mọi người sợ tới mức rụt đầu lại, vội vàng cam đoan.

      Triệu Hữu Đường lại dặn dò Phùng Liên Dung vài câu.

      Phùng Liên Dung đột nhiên hỏi: "Hoàng thượng, đứa này là nam hay nữ vậy?"

      Lần trước nàng biết, nhưng Triệu Hữu Đường lại lộ ra là nam, sau này quả nhiên là con trai.

      Triệu Hữu Đường cười hỏi: "Nàng hi vọng là nam hay là nữ?"

      "Nữ!" Phùng Liên Dung chút do dự trả lời, nam nữ tốt, nhi nữ song toàn. Nàng nghĩ đến con , tương lai cùng nàng ngủ, cùng nàng mặc quần áo đẹp, đeo trang sức đẹp đẽ.

      Triệu Hữu Đường thản nhiên : "Hoàng gia nhiều tử mới tốt."

      Phùng Liên Dung thất vọng: "Chẳng lẽ lại là nhi tử?"

      "Cũng nhất định." Triệu Hữu Đường an ủi nàng, "Thái y nhiều khi còn xem nhầm, nàng dưỡng thai cho tốt, chừng có thể sinh ra nữ nhi."

      Phùng Liên Dung giật mình, còn có thể như vậy? Nàng dùng sức gật đầu: "Thiếp thân nhất định nuôi thai tốt!"

      Triệu Hữu Đường phì cười, đặt tay lên môi ho khan : "Sáng mai cần thỉnh an, trời cũng lạnh, đừng để bị lạnh."

      "Hoàng thượng cũng phải vậy đấy." Nàng nắm chặt tay , cọ cọ lên mặt mình, có chút buồn.

      Nàng có thai lại thể thị tẩm.

      Triệu Hữu Đường tùy nàng cọ, hồi lâu nàng mới buông tay ra.

      Hoàng thái hậu rất nhanh cùng Triệu Hữu Đường thương lượng chuyện mở rộng hậu cung. ra Triệu Hữu Đường căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện này, nghe là ý của Thái hoàng thái hậu, thản nhiên : "Mấy chuyện này vội."

      Hoàng thái hậu nghĩ nhi tử này của bà khẳng định phải người sa vào nữ sắc, có điều Hoàng đế các đời đều thể tránh chuyện này, bà suy nghĩ lát rồi : "Chỉ sợ mẫu hậu tự mình chọn cho Hoàng thượng."

      Triệu Hữu Đường cau mày, làm Thái hoàng thái hậu chọn vài phi tần cho cháu trai quả đúng là chuyện bình thường, bà có lòng nàng, ngăn cản được.

      Nhưng Tiên đế qua đời, hiếu kỳ của vốn rút ngắn lại, năm trước tuyển tú cũng thích hợp, cũng hẳn là từ đến hạ lệnh.

      Nhưng vẫn đồng ý.

      Hoàng thái hậu liền trở về bẩm báo Thái hoàng thái hậu.

      Thái hoàng thái hậu ngẫm lại cũng đúng, chỉ đành chờ đến sang năm mới tiến hành tuyển tú.

      Đến đầu tháng hai, từ Bộ Hộ tiến hành Cảnh quốc bắt đầu tuyển tú.
      Last edited by a moderator: 28/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 64. Gặp mặt

      Editor: Linh

      Về tuyển tú cũng có thời gian chính xác, có số vị vua ba năm tuyển lần, có số là năm năm, đương nhiên cũng có số thích mỹ sắc, năm tuyển lần cũng phải có.

      Chỉ khổ dân chúng, nhiều nhà vì muốn nữ nhi vào cung mà vội vàng xuất giá.

      Có điều Cảnh quốc lớn như vậy, sợ nương nhà lành, trong khoảng thời gian ngắn tìm được hơn nghìn người, chỉ có điều hơn nghìn giai lệ cần phải vượt quan trảm tướng mới có thể trở thành phi tần.

      Trước đó lâu Triệu Thừa Dục mới qua lễ chọn đồ vật đoán tương lai, mạnh hơn Triệu Thừa Diễn chút ít, tay cầm sách tay cầm đồ ăn. Phương Yên tuy hài lòng cho lắm, có điều tốt xấu gì có giống nhau là được, cũng coi như qua.

      Ngày hôm đó Phương Yên hỏi chuyện tuyển tú, nàng ta đối chuyện này cũng bài xích, dù sao hậu cung trống , Phùng quý phi độc sủng phải chuyện tốt gì, bổ sung thêm người mới, đối Hoàng hậu như nàng ta chính là có lợi có hại.

      Lý ma ma : " qua hai cửa, chỉ còn lại 300 người."

      Phương Yên nhíu mày: "Vậy Trần Tố Hoa còn ở ?"

      "Đương nhiên là còn." Lý ma ma gật đàu.

      Phương Yên cười nhạo tiếng.

      Trần Tố Hoa họ Trần, muốn có quan hệ với Thái hoàng thái hậu, đó là vô cùng xa, có điều dù sao cũng là nhánh của Trần gia. Phương Yên nghĩ, đoạn thời gian trước hồi mới tuyển tú Phương gia bọn họ cũng lén truyền tin đến, hỏi có phải cũng nên chọn người cùng thế hệ với nàng ta vào .

      Nhưng nàng ta là xuất sắc nhất, mấy người khác dưa vẹo táo bứt, tiến vào có thể chèn ép được Phùng Liên Dung ? Chỉ sợ còn khiến nàng ta phải quan tâm thêm.

      Phương Yên lập tức từ chối luôn.

      Lý ma ma : "Trần Tố Hoa đó, nô tì sai người hỏi thăm qua rồi, xem như cũng có gì nổi bật. Nhưng là trong đó có người, lớn lên xinh đẹp, khí chất thanh nhã, còn có tay viết chữ đẹp."

      Phương Yên có chút hứng thú: "Tên là gì?"

      "Tô Cầm." Lý ma ma , "Là từ Dương Châu tới."

      Phương Yên gật gật đầu, nhưng cũng quá để trong lòng, dù sao sau này người mới vào cung rất nhiều, nàng ta chỉ chú ý người, còn phải xem phản ứng của Triệu Hữu Đường nữa.

      "Lát nữa kêu ngự trù nấu bát cháo thịt tôm, thịt tôm cho nhiều chút, Thừa Dục thích ăn. Còn có làm thêm cái bánh trứng gà hồ lô, làm mềm chút."

      Chuyện lớn thế nào cũng lớn bằng con trai, nàng ta rất nhanh liền nghĩ đến người Triệu Thừa Dục.

      Lý ma ma ứng tiếng, phân phó cung nhân.

      Tin tức tuyển tú cung Diên Kỳ cũng sớm biết được, đến tháng năm, trải qua nhiều ma ma lựa chọn khắt khe, lại có Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu tự mình thị sát mới xác định được giai nhân tương lai sắp thành phi tần.

      Nhưng tuy rằng là Thái hoàng thái tự mình chủ trì tuyển tú, nhất là vì con nối dòng, hai cũng là vì trong cung nên có trật tự, nhưng cũng hi vọng Triệu Hữu Đường giống mỗ hôn quân nào đó, ngày nào đó tham luyến nữ sắc, cho nên đến cuối cùng cũng chỉ chọn ba mươi người, còn lại đều sung làm cung nhân.

      Lúc này đứa thứ hai của Phùng Liên Dung cũng có hơn tám tháng, bụng cũng rất to.

      Dạo gần đây nàng ràng có chút tâm , chỉ là tâm này thể với bất kỳ ai.

      Lúc này Triệu Thừa Diễn tiến vào, trong tay xách chiếc lồng làm bằng cỏ, kề sát bên người Phùng Liên Dung, cười hì hì : "Mẫu phi, xem dế này!"

      Nghe được hai chữ mẫu phi, Phùng Liên Dung có chút xót xa, có điều lại rất cao hứng, đứa này đặc biệt ngoan, bảo gọi mẫu phi, sửa lại rất nhanh.

      "Dế này ở đâu mà có vậy?" Nàng lấy lại tinh thần, cười kéo lại vạt áo cho Triệu Thừa Diễn.

      "Đại Hoàng đưa." cho Phùng Liên Dung xem.

      Phùng Liên Dung nghe vậy nhịn được cười lên: " tên Hoàng Ích Tam, phải Đại Hoàng."

      Đại Hoàng này nghe thế nào cũng giống tên chó vậy.

      Triệu Thừa Diễn gãi gãi đầu, có điểm hiểu.

      Có lẽ luôn hai người Đại Lý Tiểu Lý, tên Hoàng Ích Tam với có chút khó nhớ, liền tự mình gọi thành Đại Hoàng.

      Phùng Liên Dung với : "Vậy con có biết dế biết làm những gì ?"

      "Xem." Triệu Thừa Diễn hơi lắc lồng cỏ, "Biết nhảy."

      Quả nhiên con dế này ở bên trong nhảy.

      Ánh mắt cũng đảo đảo lại theo.

      Phùng Liên Dung cười : "Dế này đấy, buổi tối kêu khúc khúc khúc, còn có, nếu có người bắt chúng nó, chúng nó giơ hai càng ra đánh người đó."

      Triệu Thừa Diễn nghe cái hiểu cái , nhưng nghiêng đầu, rất chuyên chú.

      "Lúc đánh nhau đều bị thương, rất đau."

      "A." Triệu Thừa Diễn biết đau, "Nó đau?"

      "Đúng vậy, hơn nữa bị nhốt cũng thoải mái. Nếu nhốt Tiểu Dương lại, để Tiểu Dương chạy nhảy khắp nơi, Tiểu Dương cũng vui đúng ?" Phùng Liên Dung hỏi.

      Triệu Thừa Diễn suy nghĩ chốc lát, gật gật đầu.

      "Cho nên chúng ta thả nó , được nào?" Phùng Liên Dung xoa xoa đầu , "Đến buổi tối mẫu phi cùng con ra ngoài, chúng ta im lặng là có thể nghe thấy chúng nó trốn trong bui cỏ kêu đấy."

      Triệu Thừa Diễn có chút tha, lắm ý của Phùng Liên Dung, có điều dế đau, hình như cũng tốt.

      : "Vậy thả."

      Phùng Liên Dung rất cao hứng, hai người ra ngoài.

      Kết quả ra đến cửa gặp Triệu Hữu Đường.

      "Phụ thân." Triệu Thừa Diễn cười gọi rồi nhào lên, "Phụ thân, bế!"

      Triệu Hữu Đường từng rút thời gian qua đây, cho nên tháng thế nào cũng đến ba bốn lần. ngồi xổm xuống, ôm Triệu Thừa Diễn lên, cười : "Tiểu Dương lại nặng thêm rồi." Lại nhìn Phùng Liên Dung, " cùng mẫu phi làm gì?"

      Triệu Thừa Diễn giơ lồng cỏ lên cho xem, "Thả dế, mẫu phi đau."

      Triệu Hữu Đường nhíu mày, liếc Phùng Liên Dung cái, : "Chỉ nhốt đau, phải đấu dế mới đau, nếu Tiể Dương thích cứ cầm , có điều nhớ thể để nó bị đói."

      Điều này hiển nhiên giống với lời Phùng Liên Dung , Triệu Thừa Diễn có chút hồ đồ, nhìn nhìn nương mình.

      Phùng Liên Dung vui cho lắm, vốn sắp thả , sao lại muốn nhi tử nuôi, nhưng nàng nào dám trái ý , chỉ phải : "Nghe phụ thân con ."

      Triệu Hữu Đường đặt Triệu Thừa Diễn xuống, cười : "Cầm chơi ."

      Triệu Thừa Diễn dạ tiếng, xách theo lồng cỏ tìm Hoàng Ích Tam.

      Phùng Liên Dung lúc này mới nhìn Triệu Hữu Đường.

      "Nghe nàng thường làm ác mộng?" hỏi.

      Phùng Liên Dung lắc đầu, miễn cưỡng cười : "Chỉ là chút giấc mơ ly kỳ cổ quái, có thai là vậy đó, Hoàng thượng cần lo lắng, thiếp thân có việc gì."

      Triệu Hữu Đường cúi mắt xem nàng, còn có việc gì, ngay cả khuôn mặt cũng tròn như hồi có thai đứa đầu. đặt tay lên vai nàng, ôn nhu : "Rốt cuộc sợ cái gì? Chu thái y đứa rất tốt."

      Phùng Liên Dung nghe hỏi như vậy, con mắt bỗng chốc đỏ lên, nhưng là nàng thể ra.

      bản thân lo lắng chuyện ở đời trước xảy ra, lo thích người kia, lại đối tốt với mình như bây giờ nữa hay sao?

      Nhưng ràng, nàng ngay cả chính mình có ở trong cung cũng xác định được.

      Nàng có dũng khí nhìn thẳng vào vấn đề này.

      Triệu Hữu Đường ít khi thấy nàng như thế, im lặng lát: "Trẫm và nàng dạo vườn lát , khó được hôm nay rảnh rỗi."

      Phùng Liên Dung lại lộ ra ý cười: "Thiếp thân muốn hồ cá cơ, nghe mới nuôi mấy đôi uyên ương, còn có cò trắng."

      "Được." Triệu Hữu Đường đều tùy nàng, phân phó cung nhân lấy chút thức ăn cho cá đến.

      Triệu Thừa Diễn nghe vậy, cũng muốn theo.

      Lúc này Triệu Hữu Đường chỉ muốn cùng Phùng Liên Dung hai người, cũng để nàng thanh tĩnh lát liền gọi Hoàng Ích Tam dẫn Triệu Thừa Diễn chỗ khác xem cá.

      Sợ nàng đường bị ngã, phân phó trái phải đều phải nhìn kỹ.

      hồi lâu hai người mới đến hồ cá.

      Phùng Liên Dung kinh hỉ : " là uyên ương kìa, bộ dáng là đẹp quá!"

      Nàng đứng trước lan can màu đỏ thắm, ánh mắt chuyển nhìn chằm chằm vào uyên ương nhàn nhã bơi lội trong nước.

      Triệu Hữu Đường khóe miệng hơi cong.

      Vừa rồi thấy nàng còn vui, lúc này tốt rồi, đưa thức ăn cá cho nàng: "Cho ăn ."

      Phùng Liên Dung liền rải vào trong nước.

      Trong nước lập tức cuộn trào, rất nhiều cá nổi lên tranh ăn.

      Bình thường Triệu Hữu Đường hay ra ngoài dạo, lúc này cũng có chút thả lỏng, cùng nàng cùng nhau xem cá xem chim, lại giảng cho nàng nghe: "Uyên ương này cũng chỉ có lúc này mới có thể xem, chờ lạnh thêm chút nhốt lại, nếu bị lạnh chết."

      Phùng Liên Dung giật mình: "Thấy chúng nó mặc rất dày mà!"

      Triệu Hữu Đường nở nụ cười: "Mùa đông nàng còn phải mặc thêm quần áo mà, chúng nó thêm thế nào."

      "Nhưng mà." Phùng Liên Dung xem, bỗng giơ tay đếm, "Có tám con kìa, phải là bốn cặp, may mà là số chẵn, bằng con mình rất đáng thương."

      Triệu Hữu Đường thầm nghĩ, lòng của nàng mềm, vừa rồi chỉ là con dế còn bảo con trai thả .

      trượt tay xuống, nắm lấy tay nàng: "Vốn chính là có đôi có cặp thả cùng nhau, nào có con riêng, nuôi loài chim này chính là để lấy may mắn."

      " là như vậy, nhưng uyên ương lại thông minh như người, nó chỉ chấp nhận con bạn làm bạn với mình từ ban đầu, cũng là khó có được." Phùng Liên Dung : "Người còn làm được vậy đâu."

      Nàng bất tri bất giác, xong mới đột nhiên cảm thấy xót xa vô cùng.

      Triệu Hữu Đường nghe vậy, trong lòng hơi động, thể nghiêng đầu nhìn nàng.

      Nàng nhìn , mặt giống như có ưu thương, giống như có nhẫn nại, lại có mấy phần mờ mịt.

      nhất thời ngược lại biết gì.

      Phùng Liên Dung nâng tay chỉ về phía trước : "Hoàng thượng, con cò trắng kia bay lên, có phải quay lại nữa ?"

      " đau, chim này sớm bị người thuần dưỡng, bằng nuôi sao được, sớm bay hết rồi."

      Phùng Liên Dung thở ra: "May mắn, bằng lần sau được xem nữa."

      Nàng cầm lấy tay lắc lắc.

      Triệu Hữu Đường cúi mắt xem nàng, thấy nàng khôi phục bình thường, cười tủm tỉm, còn chút tăm tích của dáng vẻ buồn bã vừa rồi, giống như vừa rồi nhìn nhầm.

      Hai người lại xem thêm lát mới trở về.

      Phùng Liên Dung nghiêng đầu cười : "Hoàng thượng cần tự mình đưa thiếp thân về đâu, nhiều người vậy mà."

      "Trẫm đưa nàng về tốt à, thôi." Xem nàng hôm nay đủ loại phản ứng, biết vì sao Triệu Hữu Đường rất lo lắng về nàng, có loại cảm giác bất an lên lời.

      Đoàn người dọc theo đường hai bên hoa cỏ tươi tốt trở về.

      đến nửa đường, nghênh diện Phương Yên đến.

      Phương Yên tiến lên hành lễ với Triệu Hữu Đường, lại nhìn nhìn Phùng Liên Dung, "Quý phi cần đa lễ, bản cung cũng là thấy hôm nay thời tiết tốt nên gọi hai vị quý nhân cùng ngắm hoa." Dứt lời quay đầu lại : "Tô quý nhân, Trần quý nhân, hai ngươi đến ra mắt Hoàng thượng."

      Phùng Liên Dung trong lòng chấn động, nhìn về phía trước.

      Chỉ thấy Tô quý nhân đạp bước sen lên, cả người thanh lịch, khí chất cao hoa, thêm sung mạo cũng xuất sắc, giống như ánh trăng trời, làm người ta nhịn được nhìn về phía nàng ấy.

      Tay Phùng Liên Dung tự chủ được nắm chặt lại, hơi hơi nghiêng đầu quan sát Triệu Hữu Đường.

      Sắc mặt vẫn trầm tĩnh, nhưng con mắt có chút biến hóa, giống ánh mắt khi nhìn Phương Yên, Tôn Tú, nàng.

      Tay Phùng Liên Dung bỗng chốc lạnh như băng.

      #Tác giả có lời muốn : Mọi người yên tâm, ta vẫn là mẹ ruột.
      Last edited: 3/12/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 65. luôn cùng nàng.

      Editor: Linh

      Kiếp trước Tô Cầm vào cung vào tháng chín năm đầu tiên Triệu Hữu Đường lên làm vua, đến năm liền có thai. Tháng 10 năm Thiên Kỷ đầu tiên sinh ra nhi tử, được phong làm Ninh Phi.

      Năm Thiên Kỷ thứ hai lại có thai, sau khi sinh ra hậu, loáng thoáng nghe thấy được phong làm Quý phi, chỉ là khi đó Phùng Liên Dung mắc bệnh nặng, bao lâu sau qua đời.

      Sau này như thế nào, nàng đương nhiên là biết.

      Chỉ là chuyện trong ba năm đó, hễ là nàng gặp qua, nghe qua, nàng đều thể quên.

      Khi đó, trong cung ai hâm mộ Tô Cầm, Phương Yên cũng hận nàng thấu xương, chỉ vì có Triệu Hữu Đường che chở nên thể nề hà. Tô Cầm lại luôn có dáng vẻ tranh đời, Phương Yên cũng bắt được nhược điểm.

      Phùng Liên Dung nghĩ, năm đó chắc là Triệu Hữu Đường lòng thích nàng ấy nhỉ?

      Vận mệnh có nơi có thể trốn, đăng cơ trước thời gian nửa năm, vẫn như cũ gặp được Tô Cầm.

      Phùng Liên Dung cảm thấy cơn choáng váng ập đến, thân mình bắt đầu hơi lung lay.

      Bảo Lan thấy, vội vàng tiến lên đỡ nàng.

      Nghe được động tĩnh, Triệu Hữu Đường nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Phùng Liên Dung sắc mặt trắng như tuyết, lại cầm lấy tay nàng, cũng lạnh lẽo, phân phó trái phải: "Đỡ nàng về cung, lại mời Chu thái y đến!"

      Mắt thấy Triệu Hữu Đường cũng theo, Phương Yên rất là giật mình. Hóa ra Phùng Liên Dung ghen tị như vậy, hoàn toàn vượt qua dự liệu của nàng ta. Cũng mới chỉ gặp hai quý nhân mà nàng giả bộ bệnh làm trong mắt Hoàng thượng chỉ có mình nàng, ra thể thống gì!

      Trách được người mới vào cung nửa tháng mà Hoàng thượng vẫn chưa hỏi lấy câu. nàng ta, dù là Thái hoàng thái hậu cũng có chút bất mãn, cho nên hôm nay vừa vặn biết được ở trong vườn, nàng ta mới lại tìm tòi.

      Ai nghĩ đến, Triệu Hữu Đường còn chưa nhìn hai quý nhân bước .

      Nàng ta trầm giọng : "Các ngươi về trước ."

      Tô Cầm và Trần Tố Hoa ứng tiếng.

      Phương Yên xoay người rồi bước về hướng đến cung Thọ Khang.

      Đợi người hết rồi, Trần Tố Hoa mới nhàng thở ra hơi, với Tô Cầm: "Thấy , người vừa rồi chính là Quý phi đấy. Nghe nàng từ quý nhân thoáng cái được tấn phong thành Quý phi, được sủng ái nhất."

      Tô Cầm nhớ lại chút : "Quý phi nương nương bộ dạng rất xinh đẹp, được sủng ái cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên." Nàng xong liền về.

      Trần Tố Hoa giữ chặt nàng : "Gấp cái gì, vốn cũng tới rồi, vừa vặn ngắm hoa, vườn này đẹp, lớn hơn vườn nhà ta biết bao nhiêu lần.

      Tô Cầm nhìn chung quanh lần, lâm viên hoàng thất quả nhiên là giống với.

      Hai người ngắm cảnh lát, Trần Tố Hoa khẽ: "Ngươi có thấy được , Hoàng thượng tuấn? Ta sớm nghe , nhưng là nghe danh bằng gặp mặt."

      Tô Cầm cũng phản đối, khi nàng hành lễ cũng nhìn lướt qua Triệu Hữu Đường cái, quả đúng là tuấn mỹ như chi lan ngọc thụ. Nghĩ đến nháy mắt khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, lòng nàng hơi hơi nhộn nhạo, nhưng lại lắc lắc đầu.

      Hai người vừa vừa chậm rãi về.

      Phùng Liên Dung vừa về đến cung Diên Kỳ được Lý ma ma đỡ lên giường.

      Triệu Hữu Đường thấy sắc mặt nàng lúc này lại trắng nữa mà bắt đầu đỏ lên, cảm thấy nóng, lại sờ sờ trán mình cảm thấy có nóng như vậy, lập tức giận dữ : "Chu thái y làm gì sao giờ còn chưa đến! Lại xem xem!"

      Hoàng Ích Tam co cẳng chạy.

      Lúc này Phùng Liên Dung hình như thanh tỉnh chút, khẽ : "Hoàng thượng, thiếp sao."

      Triệu Hữu Đường ngồi xuống đầu giường nàng: "Đừng chuyện, cái gì mà sao, nàng nhất định là bị bệnh. Trán như vậy, phải là vừa rồi bị cảm lạnh đấy chứ? Sớm biết như vậy Trẫm nên mang nàng ra ngoài!"

      "Chuyện liên quan đến Hoàng thượng." Nàng vươn tay ra khỏi chăn, "Là thiếp thân, thiếp thân tốt."

      Cũng bởi vì Tô Cầm, nàng lòng đầy rối loạn, vốn mấy ngày trước đây nghỉ ngơi tốt, giờ thoải mái, sao có thể trách được .

      Triệu Hữu Đường thán tiếng, cầm lấy tay nàng.

      Tay nàng cũng rất nóng.

      Chu thái y rất nhanh liền đến, vừa vừa thở hổn hển, trán đều là mồ hôi.

      Nghe Phùng Liên Dung bị bệnh, khi đó trong lòng ông cảm thấy tốt. Bởi vì Phùng Liên Dung còn có thai, sinh bệnh vào lúc này rất nguy hiểm, rất nhiều loại thuốc thể sử dụng.

      Chỉ mong bệnh nghiêm trọng.

      Triệu Hữu Đường đứng lên, bảo ông nhanh đến xem.

      Chu thái y ngồi xuống, cẩn thận bắt mạch, lại thăm dò nhìn mặt Phùng Liên Dung, kêu nàng lè đầu lưỡi ra, im lặng lát mới : "Thần trước mở đơn thuốc cho nương nương thử xem."

      "Thử xem?" Triệu Hữu Đường quát, "Cái gì gọi là thử xem?"

      "Hoàng thượng bớt giận!" Chu thái y vội , "Do nương nương có thai, rất nhiều vị thuốc thể dùng, may mắn có trở ngại, chỉ vì cấp hỏa nhập tâm, thêm mệt nhọc mới có chút thoải mái."

      Sắc mặt Triệu Hữu Đường hơi dịu xuống.

      Chu thái y viết đơn thuốc, lại nhắc nhở vài câu rồi cáo từ rời trước.

      Triệu Hữu Đường lại ngồi xuống, lúc này Triệu Thừa Diễn cũng trở về, thấy Phùng Liên Dung nằm giường, giật mình : "mẫu phi ngủ?"

      "Mẫu phi mệt mỏi, con đừng quấy rầy mẫu phi nghỉ tạm, chờ mẫu phi tỉnh rồi lại đến." Triệu Hữu Đường gọi người đến dẫn Triệu Thừa Diễn , chính vẫn ngồi trông Phùng Liên Dung.

      Vừa rồi Chu thái y cái gì mà cấp hỏa công tâm, nàng rốt cuộc bị sao vậy?

      Mày của gắt gao nhíu lại.

      Phùng Liên Dung uống thuốc xong thấy Triệu Hữu Đường vẫn chưa , nàng mơ mơ màng màng : "Thiếp thân sao đâu, Hoàng thượng cần ở đây trông coi đâu, Hoàng thượng còn bận mà."

      Triệu Hữu Đường : "Còn nhiều, mau ngủ !"

      Phùng Liên Dung quả cũng buồn ngủ, nghe ra tức giận, vội nhắm mắt lại.

      Triệu Hữu Đường xem nàng, lại khe khẽ thở dài.

      Qua lát sau mới về cung Càn Thanh.

      Thái Hoàng thái hậu nghe Phương Yên xong, gọi Chu thái y đến: " bị bệnh à?"

      Ngụ ý có phải giả vờ hay .

      Chu thái y tự nhiên giấu giếm: "Đúng là bị bệnh, thần viết đơn thuốc."

      Thái hàng thái hậu lập tức sốt ruột: "Còn có thai đấy, sao khỏe mạnh lại bị bệnh." Bà phân phó Chu thái y, "Ngươi nhất định phải trông coi nàng tốt, ngàn vạn thể xảy ra chuyện gì."

      Phương Yên ở bên cạnh nghe rồi khó hiểu, nghĩ đến bị bệnh , nhưng khỏi quá khéo đấy chứ, bị bệnh ngay lúc này.

      Lại Triệu Hữu Đường dùng cơm tối xong, lại phái người qua xem.

      Kết quả Nghiêm Chính nghe được người đến bẩm báo, mặt biến sắc, tiến lên mấy bước : "Hoàng thượng, Quý phi nương nương bệnh giống như nặng hơn, Chu thái y ...."

      "Cái gì?" Triệu Hữu Đường lập tức ném ngự bút trong tay xuống, sải bước to nhanh chóng ra ngoài.

      Nghiêm Chính vội vàng đuổi theo.

      Lúc này trời tối đen.

      Cho dù có đèn lồng chiếu sáng đằng trước nhưng cũng chiếu sáng được quá nhiều.

      ba chân bốn cẳng, rất nhanh đến cung Diên Kỳ.

      Triệu Thừa Diễn còn chưa biết nhiều chuyện, Chung ma ma sợ bị kinh đến, sớm bảo bà vú dỗ cho ngủ, cửa cũng đóng chặt, để nghe được thanh gì.

      "Sao lại thế này?" Triệu Hữu Đường vừa vào liền chất vấn.

      trức tiếp đến trước giường Phùng Liên Dung, nương theo ánh nến chỉ thấy mặt nàng đỏ hơn lúc trước, mày cũng gắt gao dính vào nhau, thoạt nhìn rất thống khổ.

      Chu thái y thấy dáng vẻ mưa gió sắp đến của Triệu Hữu Đường quỳ xuống trước, "Thần nhất định chữa khỏi cho nương nương, Hoàng thượng cần quá sốt ruột."

      "Có thể trị khỏi, sao lại bị như vậy?" Triệu Hữu Đường , "Giờ nàng còn mang thai, giống bình thường, có thể tiếp tục như vậy hay sao? Chu thái y," giọng đột nhiên lạnh như băng tuyết, "Ngươi tốt nhất có thể giữ được đầu của mình!"

      Mọi người trong phòng nghe thấy, đều sợ tới mức cả người đều run.

      Xem ra nếu Phùng Liên Dung có chuyện gì, bọn họ cũng tốt đến đâu.

      Chu thái y cũng sốt ruột, vội vàng mời mấy vị thái y khác đến. Sau khi mấy người xem qua Phùng Liên Dung xong liền sang phòng khác thương lượng xem nên mở những vị thuốc nào.

      Triệu Hữu Đường lại ngồi xuống bên cạnh Phùng Liên Dung, chỉ cảm thấy trong lòng loạn thành nùi, khiến cả người đều cảm thấy khó chịu.

      Ở trong ấn tượng của , Phùng Liên Dung trước đây cũng chỉ từng bị bệnh lần, ai ngờ đến, căn bệnh thứ hai đến nhanh như vậy, thời cơ nguy hiểm như vậy, chưa chuẩn bị được gì hết.

      vốn cho rằng nàng vĩnh viễn đều khỏe mạnh cường tráng, ngốc ngốc bồi ở bên người , lại sinh cho mấy đứa con.

      Nhưng mà hôm nay mới phát , thế luôn thay đổi.

      vươn tay sờ sờ mặt nàng, phát đều là mồ hôi, Bảo Lan thấy thế vội vàng lấy khăn lau, Triệu Hữu Đường lấy lại : "Ngươi xuống."

      Bảo Lan lùi đến phía sau.

      lau mồ hôi cho Phùng Liên Dung.

      Phùng Liên Dung trong mơ hồ nhìn thấy đầu giường giống như có khoảng màu vàng, khỏi vươn tay ra khỏi chăn hỏi: "Hoàng thượng?"

      cầm lấy, cảm thấy trong lòng bàn tay nàng cũng ẩm, xem ra đổ rất nhiều mồ hôi, nhàng tách tay nàng ra, vừa lau vừa ôn nhu : "Thái y mở thuốc cho nàng, lát nữa uống rồi khỏi."

      Phùng Liên Dung nghe được giọng , biết phải mơ, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, nàng cảm thấy rất khó chịu, loại cảm giác này làm nàng nhớ tới khắc lúc sắp chết ở kiếp trước, nàng khóc : "Hoàng thượng, chừng thiếp thân sắp chết...."

      Tay Triệu Hữu Đường tự giác được run lên.

      Như là băng hàn thấu xương từ lòng bàn chân truyền đến, khiến nhất thời mở miệng được.

      Chết cái gì, nàng bậy bạ gì vậy?

      mạnh mẽ hất tay nàng ra, quát to: "nàng chết thử xem, xem Trẫm thu thập nàng thế nào?"

      Mọi người trong phòng bị giật mình.

      Phùng Liên Dung cũng bị dọa sững người, dám lên tiếng.

      Triệu Hữu Đường hít sâu mấy hơi mới tỉnh táo lại, khi nhìn đến Phùng Liên Dung lại cảm thấy vô cùng tức giận, yên lành chết cái gì, bệnh này của nàng cách cái chết còn rất xa!

      Vài vị thái y rất nhanh mở xong đơn thuốc, Chu thái y lại cắm lên đầu Phùng Liên Dung mấy cái châm.

      "Lần này lại trị hết, đừng trách Trẫm!" Triệu Hữu Đường đem lửa giận phát lên người thái y.

      Chung ma ma thấy cũng kinh hãi.

      Phùng Liên Dung lại uống bát thuốc, thấy nàng muốn ngủ, Triệu Hữu Đường trầm giọng : "Nàng uống, ngày hôm sau phải khỏe lại, có nghe thấy ?"

      Sau khi Phùng Liên Dung được Chu thái y châm cứu, thanh thỉnh hơn nhiều, gật đầu : "Thiếp thân cũng muốn nhanh chóng khỏe lên."

      Triệu Hữu Đường xoa xoa đầu nàng: "Ngủ ."

      Phùng Liên Dung nghiêng người nhìn : "Hoàng thượng, còn cùng thiếp thân ?"

      Triệu Hữu Đường ừ tiếng: "Trẫm cùng nàng."

      Phùng Liên Dung con mắt cay cay, bây giờ vẫn còn thích mình, cho nên nàng bị bệnh mới sốt ruột như vậy, nàng nhịn xuống nước mắt hỏi: ", luôn luôn cùng thiếp thân sao?"

      "Sao còn hỏi mấy cái này, Trẫm cùng nàng, tự nhiên là cùng nàng."

      Phùng Liên Dung dẩu môi: "Phải hỏi rồi mới có thể an tâm ngủ."

      Triệu Hữu Đường còn cách nào khác: "Trẫm luôn luôn cùng nàng."

      Trong mắt tràn đầy thân thiết, mang theo chút sủng nịch, trái tim Phùng Liên Dung bỗng như được nhét đầy đường, thành lọ mật, nàng cảm thấy mỹ mãn ngủ.

      Triệu Hữu Đường cùng nàng cả đêm, thẳng đến sáng hôm sau phát trán nàng còn nóng mới lâm triều.
      Last edited by a moderator: 14/1/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 66.1 Nhị tử. (Con trai thứ hai.)

      Editor: Linh

      Phùng Liên Dung ngủ giấc này đến buổi trưa mới tỉnh, Chung ma ma vội mời Chu thái y đến xem. Chu thái y cũng cả đêm chợp mắt, sợ trung gian xảy ra biến cố gì, chỉ nghỉ tạm ở sương phòng phía Tây.

      Chu thái y bắt mạch xong, tảng đá to trong lòng rơi xuống, khẽ cười : "Nương nương tốt rồi."

      Chung ma ma thở ra hơi, tình huống hôm qua kém chút là hù chết bà, dù sao chủ tử cũng có thai, thực xảy ra chuyện gì làm sao.

      "Vậy còn phải chú ý gì nữa ?" Bà hỏi.

      Chu thái y : "Chỉ cần ăn chút đồ ăn là được, bệnh này đến nhanh cũng nhanh."

      Phùng Liên Dung thấy Chu thái y đầu tóc hoa râm lại bị nàng ép buộc cả đêm được ngủ, băn khoăn : "Lần này cám ơn Chu thái y ngài, ngài cũng mệt mỏi rồi, mau trở về nghỉ ngơi ."

      Chu thái y thấy nàng vẻ mặt quan tâm, thầm nghĩ Phùng quý phi đúng là hiền lành, hề có cái giá, vẫn giống như hồi còn là quý nhân, ông vuốt cằm : "Đây là việc thuộc bổn phận của thần."

      Chung ma ma tự mình tiễn ông ra ngoài.

      Chu thái y cũng thẳng về nhà, còn phải tới cung Thọ Khang chuyến báo cáo tình huống.

      Thái hoàng thái hậu nghe mẫu tử bình an, cũng nhàng thở ra, thầm nghĩ Triệu Hữu Đường vì Phùng Liên Dung, vậy mà cả đêm trông giữ ở cung Diên Kỳ, lại khó tránh khỏi có chút bất mãn.

      Muốn phu thê tình thâm, Phùng Liên Dung là chính thất cũng thôi, chính là đoạn giai thoại. Nhưng cố tình lại là phi tần, vậy tốt lắm.

      Bà xoa bóp mi tâm, kêu Chu thái y xuống.

      Triệu Hữu Đường kết thúc lâm triều liền về cung Càn Thanh ngủ bù giấc, đến buổi chiều ngủ dậy mới có chút tinh thần, phê duyệt xong tấu chương đến Xuân Huy các.

      Triệu Hữu Trinh và Triệu Hữu Ngô còn nghe giảng, nhìn thấy định đứng lên hành lễ Triệu Hữu Đường khoát tay, ý kêu giảng quan Lý đại nhân tiếp tục giảng bài, vén long bào ngồi xuống bên cạnh hai huynh đệ.

      Lý đại nhân trời sinh cũng là người có gan, vẫn giống như trước, muốn cái đó.

      Triệu Hữu Đường nghe thỉnh thoảng gật đầu.

      Tuổi còn trẻ, những cái muốn học còn rất nhiều cho nên sua khi lên làm Hoàng đế rồi vẫn muốn mở kinh chiếu, trừ những ngày nóng ra, mỗi tháng đều có ba lần, mệnh giảng quan vào cung giảng đọc. Đảm nhiệm giảng quan của Hoàng đế đều là trọng thần hoặc Đại học sĩ, như Thượng thư sáu Bộ, Học sĩ viện Hàn Lâm.

      Nghe đến chạng vạng, Lý đại nhân dọn sách rời khỏi.

      Triệu Hữu Đường : "Nếu còn muốn học gì khác cũng có thể với Trẫm."

      Triệu Hữu Trinh cười : "Lý đại nhân thông thiên văn, dưới hiểu địa lý, có gì là lão nhân gia ngài ấy biết, dù có bảo đệ hỏi mấy vấn đề khác đệ cũng hỏi ra."

      Triệu Hữu Đường cảm khái: "Lý đại nhân quả đúng có đại tài."

      tỉ mỉ nhìn Triệu Hữu Trinh, thiếu niên tuổi lớn, mới thời gian ngắn gặp thôi mà lại cao hơn, cũng tuấn hơn.

      Triệu Hữu Trinh và Triệu Hữu ngô đều là con ruột của Hồ quý phi, diện mạo có năm phần giống nhau, mặt khác lại có chút giống Tiên đếm thực được xưng là mỹ nam tử. Nhưng so với đệ đệ, Triệu Hữu Trinh lại nhiều hơn phần khí.

      "Lần trước Hoàng tổ mẫu còn nhắc tới, qua hai năm nữa đệ cũng nên thành gia." Triệu Hữu Đường cười cười, "Có điều Trẫm thấy nam nhi vội cưới thê, ngược lại nên nghĩ đến tương lai." ngừng chút, "Tam đệ, đệ đúng là nên lo lắng chút, nếu có việc gì muốn làm sớm ngày với Trẫm, hoặc là, muốn sớm đến đất phong cũng được."

      Triệu Hữu Trinh ngẩn ra.

      tuy rằng trời sinh thà nhưng phải người ngốc, vội khom người : "Thần đệ hiểu ."

      Triệu Hữu Đường gật gật đầu, sau đó lại đến cung Diên Kỳ.

      Ở cửa đại điện chạm mặt Đại Lý Tiểu Lý, hai người khênh cái biển trúc, bên thả đầy những bông hoa trắng tinh, hương vị phiêu trong trung, mùi hương thơm ngát.

      "Đây là cái gì?" hỏi.

      Đại Lý vội : "Hồi Hoàng thượng, đây là hoa hòe, nương nương kêu nhóm nô tài mang đến phòng ăn làm hoa hòe chưng."

      Triệu Hữu Đường nghĩ đến, đúng vậy, tháng năm rồi, cây hoa hòe này năm trước trồng năm nay rốt cục nở hoa, xem ra bệnh của nàng đúng là khỏi rồi, vừa dậy liền muốn ăn.

      Khóe miệng cong cong, khoát tay ý bảo hai người mau .

      Phùng Liên Dung nhìn thấy , con ngươi lập tức đỏ lên, tay vươn ra muốn ôm.

      Triệu Hữu Đường khóe miệng giật giật, nàng coi mình là Tiểu Dương chắc!

      Có điều vẫn qua, cách cái bụng ôm lấy nàng hỏi: "Còn chỗ nào thoải mái ?"

      ""Khỏe hẳn rồi ạ." Nàng tựa đầu lên bả vai , "Hôm qua mệt đến Hoàng thượng, nên kêu Hoàng thượng ở lại với thiếp thân." Lúc ấy nàng tùy hứng, cái này, nhưng hôm nay nghĩ đến ngủ ngon còn muốn lâm triều, trái tim liền đau.

      Triệu Hữu Đường : "Nàng cũng biết mình sai rồi hả? Còn cái gì mà chết với chết nữa! Cũng chỉ là bệnh , làm..."

      Hôm qua cũng bị nàng dọa sợ, nhìn bộ dáng nàng khi đó thực cho rằng xảy ra chuyện gì, nào dám , cũng bị nàng ép buộc."

      "Là lỗi của thiếp, Hoàng thượng đừng tức giận nhé." Nàng lắc lắc cánh tay , "Thiếp thân kêu ngự trù làm hoa hòe chưng, lát nữa mời Hoàng thượng ăn, Hoàng thượng thích ăn ngọt hay là mặn?"

      Triệu Hữu Đường : "Hai loại đều thử xem." Lại duỗi tay sờ bụng nàng, "Lần này bụng cũng to bằng lần trước."

      "Có lẽ là được mập như Tiểu Dương, có điều sao, thiếp thân hỏi Chu thái y rồi."

      Hai người chuyện được lát, bên kia liền bưng hoa hòe chưng lên, Vương ngự trù nghĩ là dính ăn, vậy bản thân phát huy chút, làm bốn món ăn.

      Phùng Liên Dung thích ăn ngọt, gắp cái cho Triệu Hữu Đường, gắp cái cho Triệu Thừa Diễn, chính mình cũng gắp cái.

      Ba người ăn miệng đầy hương hoa hòe.

      Triệu Thừa Diễn cũng thích ăn, cao hứng cười khanh khách.

      " thể cho con ăn nhiều, quá ngọt hỏng răng đấy." Phùng Liên Dung lại cho ăn nữa, lại hỏi Triệu Hữu Đường, "Hoàng thượng cảm thấy loại nào ăn ngon hơn."

      Triệu Hữu Đường cúi mắt nhìn bánh hoa hòe thơm ngào ngạt: "Vẫn là ngọt ngon hơn."

      "Thiếp thân cũng cảm thấy ngọt ăn ngon hơn." Nàng cười, "Mặc dù tay nghề Vương ngự trù rất tốt, nhưng hình như vẫn thiếu vị gì đó."

      Triệu Hữu Đường nghĩ vốn thích ăn ngọt, có điều thấy nàng ăn ngon như vậy, nên cũng cảm thấy ngọt ăn ngon hơn. xoa xoa đầu nàng: "Nàng cũng đừng ăn nhiều ngọt, răng người lớn cũng bị sâu."

      Phùng Liên Dung cười hì hì: " đâu, răng thiếp thân rất khỏe, lúc còn ở nhà nương , buổi sáng buổi tối đều phải tẩy sạch, vậy răng bị hỏng."

      Cho nên nàng cũng rất chú ý răng của Triệu Thừa Diễn, rất sớm bắt đầu tẩy cho .

      Nàng há miệng, lộ ra loạt răng trắng sáng.

      Triệu Hữu Đường : "Trẫm nhìn lắm, lại gần chút nữa."

      Phùng Liên Dung tiến gần hơn.

      Triệu Hữu Đường nâng cằm nàng lên, nhìn : "Đúng là rất trắng." xong, cúi đầu xuống, đặt lên môi nàng nụ hôn.

      Phùng Liên Dung trong lòng ngọt ngào.

      Buổi tối Triệu Hữu Đường cũng về, nghe con dế Triệu Thừa Diễn nuôi chết, gọi Hoàng Ích Tam, Đại Lý Tiểu Lý đến, dạo trong vườn vòng, bắt được mười mấy con dế, dỗ Triệu Thừa Diễn vui vẻ thôi. Lấy lổng cỏ ra thả vào, cả ngày xách theo như bảo bối.

      Bất tri bất giác Phùng Liên Dung sinh, lần này thoải mái hơn lần trước nhiều, qau bao lâu đứa liền thuận lợi ra. Có điều lại là con trai, làm nàng có chút tiếc nuối.

      Triệu Hữu Đường ban danh Triệu Thừa Mô.

      Phùng Liên Dung lại bắt đầu ngày tháng ở cữ.

      Lúc này là tháng bảy, vừa vặn Triệu Thừa Diễn cai sữa, Triệu Thừa Mô nối tiếp, Phùng Liên Dung thấy Du thị cũng vất vả, lén thưởng nàng 60 lượng bạc.

      Du thị càng thêm tận tâm tận lực.

      Sau khi có đệ đệ, Triệu Thừa Diễn lại có hứng thú với dế nữa, cả ngày xem đệ đệ, đối vật chưa biết chuyện, ngẫu nhiên khóc này đặc biệt tò mò.

      Đệ đệ rốt cuộc là gì vậy?

      "Đệ chính là cùng phụ thân với con." Phùng Liên Dung giải thích cho , "Về sau cũng gọi ta là mẫu phi."

      Triệu Thừa Diễn nháy mắt: "Vì sao những người khác gọi mẫu phi là mẫu phi, phải gọi nương nương?"

      Phùng Liên Dung hỏi lại: "Vậy vì sao con gọi Đại Hoàng là Đại Hoàng, mà gọi là mẫu phi?"

      Triệu Thừa Diễn kinh ngạc: "Vậy con cũng có thể gọi Đại Hoàng là mẫu phi à?"

      Phùng Liên Dung phì tiếng, nghĩ đến con như vậy, vội vàng lắc đầu : " được, đương nhiên được, bởi vì con và đệ đệ là từ trong bụng mẫu phi sinh ra, phải từ trong bụng Đại Hoàng."

      "Vậy Đại Hoàng từ đâu sinh ra?"

      "Từ trong bụng mẫu thân Đại Hoàng đó."

      "Hóa ra Đại Hoàng cũng có mẫu phi à!" Triệu Thừa Diễn , "Vậy Đại Hoàng có đệ đệ, có phụ thân ?"

      Phùng Liên Dung phát , trẻ con có thể là quá kinh khủng!

      Triệu Thừa Diễn vẫn còn kéo tay áo Phùng Liên Dung hỏi: "Bụng mẫu phi còn có thể to , còn có đệ đệ ?"

      Phùng Liên Dung nhắm mắt lại nằm xuống : "Mẫu phi mệt rồi, lát nữa lại hỏi, mẫu phi muốn nghỉ lát."

      Chung ma ma ở bên cạnh xem cười ngừng.
      Last edited by a moderator: 14/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :