1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 57.

      Buổi tối, Vương ngự trù dùng hoa mai vàng làm món ăn.

      Trong đó có món tên là bánh tôm mai vàng đặc biệt được hoan nghênh, có điều Triệu Hữu Đường chỉ ăn cái rồi thôi, thịt tôm để đông lạnh, vị giảm.

      Phùng Liên Dung ngược lại để ý lắm, nàng cũng giống Triệu Hữu Đường từ cẩm y ngọc thực, dù là tại ở trong nuôi hai năm cũng soi mói như thế, nàng liên tục ăn mấy cái, món khác ngược lại ăn.

      Triệu Hữu Đường lại đùa Triệu Thừa Diễn gọi mấy tiếng phụ thân rồi .

      Trong năm có ngày như vậy, mặc dù giao thừa ở bên cạnh nàng, Phùng Liên Dung cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

      Chỉ là luôn cảm thấy vắng vẻ, cũng may Tôn Tú đến chơi.

      Tôn Tú làm Tiệp dư, chuyển đến Tuyết Vũ các trong cung Ngưng Hương, đời này cùng đời trước giống nhau, thay đổi.

      Nhìn người từng cùng được sủng tâm tư Phùng Liên Dung vẫn có chút phức tạp. nàng cũng rất đồng tình Tôn Tú, nhưng là muốn nàng kéo Tôn Tú kêu Hoàng thượng sủng hạnh, nàng cũng làm được.

      Cho nên nàng có chút xấu hổ, vẫn chưa bao giờ chủ động tìm Tôn Tú, nhưng Tôn Tú đến nàng vẫn chiêu đãi cẩn thận, kênh kiệu.

      Hai người cười cười qua năm.

      Ngày mùng đầu năm, thân là phi tần còn phải chúc tết.

      Sáng sớm Chung ma ma trang điểm tốt cho hai mẫu tử, ngồi xe liễn Thọ Khang cung.

      Làm Quý phi xe liễn cũng giống trước, quanh xe được nạm vàng chỉ kém Phượng giá cũng Hoàng hậu chút, lúc này trong xe còn có lò than, ấm áp dễ chịu.

      Tới Thọ Khang cung, Phùng Liên Dung xuống, đội mũ cẩn thận cho Triệu Thừa Diễn.

      Nàng quỳ xuống chúc Tết.

      Mấy người Thái hoàng thái hậu đều cho hồng bao.

      "Mau bế Diễn nhi qua cho ta xem." Thái hoàng thái hậu khẩn cấp .

      Hôm nay Triệu Thừa Diễn mặc bộ quần áo đỏ thẫm thêu chữ Phúc, mặt tròn vo, hai con mắt vừa to vừa tròn, là phấn điêu ngọc trác, vô cùng đòi vui.

      Mỗi lần được ai bế đều cười khanh khách.

      "Nhìn này, cười ngừng, đứa này tốt." Thái hoàng thái hậu điểm cái mũi , "Biết gọi tằng tổ mẫu ? Tằng tổ mẫu?"

      Triệu Thừa Diễn chu cái miệng gọi: "Tổ mẫu."

      "Ui, gọi này!" Thái hoàng thái hậu vô cùng cao hứng, "Đứa này thông minh, còn chưa đến tuổi nhỉ?"

      Hoàng thái hậu cũng cười: "Đúng vậy, có điều sao đằng trước lại có chữ tằng vậy?"

      Phùng Liên Dung : "Cái này học được, hai chữ đều gọi."

      "Vậy cũng tệ rồi." Hoàng thái hậu lấy ra chuỗi lục lạc vàng đưa cho Triệu Thừa Diễn, "Đến, tổ mẫu đưa cho ngươi, biết dùng ?"

      Tay béo của Triệu Thừa Diễn rất có lực, lập tức cầm lấy lắc lắc, phát ra tiếng chuông dễ nghe.

      "Gọi tổ mẫu." Hoàng thái hậu đùa .

      "Tổ mẫu." Triệu Thừa Diễn cười khanh khách, "Tổ mẫu."

      Thấy con trai mình được người thích như vậy, Triệu Hữu Đường nhìn qua phía Phùng Liên Dung.

      Nàng nhìn , chỉ nhìn Triệu Thừa Diễn, như là thoáng thả lỏng, hoặc như là lộ ra chút cảnh giác, tay đặt chồng lên nhau, khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền mơ hồ.

      Triệu Hữu Đường tự chủ được cũng mỉm cười.

      Phương Yên vẫn luôn gì, lúc này : "Hoàng tổ mẫu, cho ta xem con với."

      Thái hoàng thái hậu gọi người bế qua.

      Phương Yên bận giữ thai rất lâu nhìn thấy Triệu Thừa Diễn, bây giờ vừa thấy thấy trắng trẻo mập mạp, gương mặt nhắn mang theo ý cười, khóe miệng nàng ta mím mím, vươn tay sờ .

      Phùng Liên Dung có chút khẩn trương.

      Phương Yên ngắm lát, cười hỏi: "Biết gọi mẫu hậu ?"

      Lời này vừa ra, Thái hoàng thái hậu cùng Hoàng thái hậu liếc nhìn nhau.

      Phùng Liên Dung vội : "Biết gọi, thiếp thân dạy con."

      "A?" Phương Yên nhíu mày.

      Lý ma ma liền đùa Triệu Thừa Diễn: "Đại hoàng tử, gọi mẫu hậu nào."

      Triệu Thừa Diễn chớp đôi mắt to, kêu lên: "Mẫu, hậu."

      Tất cả mọi người cười rộ lên.

      Thái hoàng thái hậu mang theo mấy phần vui mừng.

      Nhớ năm đó Hồ quý phi phải bộ dáng như này, còn dạy gọi mẫu hậu, hai đứa con trai lớn rồi mới biết gọi Hoàng hậu là mẫu hậu, bây giờ Phùng quý nhân ngược lại biết quy củ.

      Người bà phái cũng , hề kiêu ngạo chút nào.

      Chỉ là nghe cháu trai này của bà rất sủng nàng, có điều nữ nhân trong cung này, xuất chúng chút thường là như vậy. Trước được sủng hai năm, sau này người mới đến, thế nào cũng nhạt chút cũng là chuyện bình thường.

      Phương Yên nghe được Triệu Thừa Diễn gọi mình là mẫu hậu cũng cười cười, nhưng lại có hứng thú nhìn tiếp, gọi người ôm trả lại cho Phùng Liên Dung, trong lòng chỉ hi vọng đứa con của mình tương lai cũng khỏe mạnh như thế.

      Phùng Liên Dung triệt để nhàng thở ra.

      Thái hoàng thái hậu thiết yến.

      Làm Quý phi cũng được hưởng vinh hạnh này.

      Chỉ là nàng thể ngồi bên cạnh Triệu Hữu Đường, chỉ cùng dùng cơm với mấy vị phu tử Tiên đế để lại, ví dụ như Huệ phi.

      Huệ phi này ban đầu do Tiên đế dùng thuốc vẫn luôn bị Thái hoàng thái hậu quản chế, nhưng Tiên đế vừa chết, bà tốt xấu gì cũng có nữ nhi, tình cảnh coi như tốt hơn chút.

      Dùng cơm xong, Phùng Liên Dung trở về.

      Do Phương Yên cũng sắp sinh, Thái hoàng thái hậu vô cùng coi trọng, sớm để bà đỡ đến cung Khôn Ninh ở. Bà đỡ này chính là người lúc trước đỡ đẻ cho Phùng Liên Dung, mấy ngày nay Chu thái y cũng ở luôn trong cung, tùy thời sai phái.

      Đến giữa tháng , Phương Yên đau bụng, Lý ma ma vội vàng cho Thái hoàng thái hậu, hoàng thái hậu.

      Hoàng thái hậu tự mình đến cung Khôn Ninh.

      Có điều lúc đó Triệu Hữu Đường vẫn lâm triều, nhưng có quấy rầy đến .

      Dù sao đau này cũng biết phải đau bao lâu.

      Cung Khôn Ninh bận rộn, trong Diên Kỳ cung, Chung ma ma cũng có chút đứng ngồi yên, bà rối rắm vì việc Phương Yên sinh nam hay sinh nữa. Nhớ ngày đó bà có bao nhiêu sợ Phương Yên ôm tiểu chủ tử , sau này bị ôm bà liền an tâm, bây giờ chính Phương Yên muốn sinh con, trong lòng bà hi vọng là nữ nhi.

      Như vậy tương lai, con trai của Phùng Liên Dung rất có khả năng là Thái tử.

      Nhưng là như vậy chừng bị Hoàng hậu ôm .

      Chung ma ma sầu.

      Phùng Liên Dung thấy bà bộ dáng này, ngược lại thấy khó hiểu: "Ma ma, ngươi đừng lại lại nữa, Tiểu Dương cũng chuyển mắt theo ngươi, ngươi làm sao vậy?"

      "Hoàng hậu nương nương muốn sinh rồi."

      Phùng Liên Dung cười : "Vậy sao chứ, có bà đỡ, có ngự y mà, có việc gì."

      Chung ma ma thở dài: "Nô tì là nghĩ Hoàng hậu nương nương sinh trai hay ."

      Phùng Liên Dung buồn cười, nhưng chuyện, trong lòng cũng nghĩ hẳn là con trai.

      Nhớ năm đó Phương Yên sinh chính là con trai, lại , đời trước trước khi nàng qua đời Triệu Hữu Đường tổng cộng có bốn con trai, người là Hoàng hậu sinh, hai người khác là vị sủng phi kia sinh, còn có người là Chiêu Nghi sinh, ngược lại có đứa con nào.

      Lúc nàng đag nghĩ, bên kia Phương Yên đau đến chết sống lại.

      Hoàng thái hậu nghe được tiếng kêu, nghĩ thời gian còn sớm sao đau thành như vậy rồi, lại vội mời Chu thái y đến.

      Lúc này Triệu Hữu Đường hạ triệu, nghe Phương Yên sắp sinh, vội chạy tới.

      "Sao rồi?" hỏi Hoàng thái hậu.

      "Như là có chút tốt." Hoàng thái hậu thở dài, "Thân thể nàng vốn tốt, lần này sinh sợ là phải ăn rất nhiều khổ."

      Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày, " mời thái y chưa?"

      " ở bên trong rồi."

      Triệu Hữu Đường gật gật đầu.

      Hai người ngồi xuống.

      Cũng biết trôi qua bao lâu, chỉ nghe có tiếng trẻ con khóc truyền ra, Triệu Hữu Đường lập tức đứng lên.

      Tuy rằng thích Phương Yên, nhưng đó là con ruột của , cũng là con trai Trưởng, vẫn rất chờ mong.

      Bà đỡ ra : "Chúc mừng Hoàng thượng, là Hoàng tử!"

      Hoàng thái hậu sắc mặt hoãn xuống. May mắn là con trai!

      Trong cung chỉ cần có con trai trưởng, Hoàng hậu có con trai liền rối loạn trật tự. Hoàng thái hậu biết Thái hoàng thái hậu vẫn luôn nghĩ như vậy, bây giờ coi như là viên mãn.

      Lý ma ma cao hứng : "Nương nương, nương nương, là con trai."

      Phương Yên vừa nghe lập tức khóc, nghiêng đầu : "Mau ôm vào cho ta xem."

      Lý ma ma ôm qua, chỉ thán tiếng: "Chỉ là có chút gầy, có điều Chu thái y thân thể cũng ngại, sau này từ từ nuôi là được."

      Tảng đá treo trong lòng Phương Yên rơi xuống.

      Nàng ta sinh con trai, đứa con trai này chính là Thái tử, nàng ta cuối cùng cũng có!

      Khúc mắc nhiều ngày bỗng chốc được cởi bỏ, cả người buông lỏng, lập tức hôn mê bất tỉnh.

      Lý ma ma đau lòng khóc lên, bà ta biết Phương Yên vì đứa này mà phải trả giá bao nhiêu tâm huyết, vừa rồi sinh ra cũng là dùng hết khí lực toàn thân.

      Nghe Phương Yên ngất , Chu thái y vội vàng chạy qua.

      Lý ma ma ôm đứa ra cho Triệu Hữu Đường xem: "Đứa tốt, chính là nương nương mệt đến hôn mê."

      Triệu Hữu Đường nhìn con trai, giống đứa Phùng Liên Dung sinh, đều là làn da hồng hồng, nho , chỉ là hình như gầy hơn, thở dài: "Vất vả nàng, ngươi hầu hạ nàng cho tốt."

      nhìn nhi tử, lộ ra nụ cười.

      Nhìn ra được Hoàng thượng cũng thích đứa này, Lý ma ma rất cao hứng.

      Hoàng thái hậu qua cho Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu cũng có chút vui mừng.

      Phương Yên vẫn luôn hôn mê, thẳng đến nửa đêm mới tỉnh lại, nàng ta kêu Lý ma ma ôm đứa đến cho nàng xem, càng xem càng thích, chỉ cảm thấy vì chịu khổ gì cũng đáng giá.
      Last edited: 1/11/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 58. Chọn đồ vật đoán tương lai.

      Editor: Linh

      Hoàng hậu ở cữ, đương nhiên là vẫn cần Phùng Liên Dung thỉnh an, Hoàng thái hậu lại là người lạnh lùng, bình thường cũng cần nàng , nàng rảnh rỗi cũng chỉ bế Triệu Thừa Diễn xem Thái hoàng thái hậu.

      Thái hoàng thái hậu ngược lại rất thích Triệu Thừa Diễn, có lẽ là người lớn tuổi, đặc biệt thích trẻ con, mỗi lần trở về đều có thưởng, Triệu Thừa Diễn hộp tràn đầy đĩnh vàng, ngọc bội cũng có mấy đôi.

      Phùng Liên Dung nghĩ con cháu Hoàng thất tốt, nàng hồi thăm bà ngoại, nhiều lắm cũng chỉ nấu sủi cảo cho nàng, hoặc là đường mua cái kẹo hồ lô, nào có những số tiền này cho nàng.

      "Tiểu Dương à, con còn thành Đại địa chủ rồi!" Nàng bóp bóp mặt Triệu Thừa Diễn.

      Triệu Thừa Diễn lắc lắc đầu: "Nhất, a, cầm...."

      Phùng Liên Dung phì cười, đứa này lại mấy câu người nghe hiểu rồi.

      "Đến, chúng ta dạo ."

      tại Triệu Thừa Diễn chán giường, chỉ thích học mặt đất, nàng ôm , dẫn theo hai cung nhân ra ngoài dạo mấy vòng.

      Lúc trở về lại là ôm về, tiểu tử ngả đầu lên vai nàng ngủ.

      Du thị vội nhận lấy, ôm Triệu Thừa Diễn đến giường ngủ.

      Phùng Liên Dung với Chung ma ma: "Lần trước Chu thái y đứa dần lớn cũng thể chỉ uống sữa, còn phải cho ăn cái khác, như vậy mới nhanh lớn. Ta thấy bữa trưa kêu phòng bếp nấu chén cháo , cho thêm chút thịt vào, có rau dưa gì tươi mới cũng có thể cho thêm, hãy là nấu cho đứa ăn."

      Chung ma ma gật đầu: "Đúng là nên như vậy, vốn uống sữa đến hai tuổi là ngừng, nhà bếp biết làm thế nào." Bà vừa vừa bảo Ngân Quế .

      Phùng Liên Dung ngồi xuống đọc sách, đọc được lát ngẩng đầu với Châu Lan: "Ngươi học xoa bóp với Chung ma ma, hôm nay bắt đầu dạy ta ít."

      Châu Lan kinh ngạc: "Sao nương nương lại muốn học cái này?"

      Phùng Liên Dung tiện giải thích, cười : "Ngươi cứ dạy là được."

      ra mỗi lần nàng được xoa bóp cảm thấy cả người thoải mái, nghĩ đến Triệu Hữu Đường ngày ngày lâm triều, còn phải phê duyệt tấu chương, là vất vả. Nàng cũng làm được cái gì, vừa rồi đột nhiên nghĩ đến có thể học cái này, nàng có thể xoa bóp cho , giúp giảm bớt mệt nhọc.

      Châu Lan đương nhiên nghe theo, vào nhà lấy bức tranh ra, tất cả đều là vẽ huyệt vị thân thể cho người.

      Chung ma ma nghe thấy, nhíu mày : "Sao nương nương lại muốn học cái này, bảo Châu Lan dạy? Đây chính là đồ gia truyền nhà nô tì, nhớ năm đó phụ thân nô tì dựa vào thân y thuật này nổi danh khắp Huyện."

      Phùng Liên Dung cười : "Còn phải sợ ngươi mệt mỏi, hơn nữa ta cũng mới học, học với Châu Lan là được." Nàng cúi đầu nhìn tranh, lập tức cảm thấy choáng váng.

      Cái này khi nào mới nhớ được hết chứ!

      Châu Lan chớp mắt : "Hơn phân nửa đều là xoa bóp bả vai, hoặc là cánh tay, nô tì dạy ở chỗ đó trước."

      "Được, được, ngươi thông minh, học được cái này."

      Phùng Liên Dung học với Châu Lan cả ngày.

      Ngày hôm đó Thái hoàng thái hậu mời Triệu Hữu Đường qua, thương lượng chuyện phong Vương cho Triệu Hữu Trinh và Triệu Hữu Ngô. Dù sao Tiên đế còn, hai đứa này lại là đệ đệ của Triệu Hữu Đường, gọi Hoàng tử thích hợp.

      Triệu Hữu Đường : "Trẫm cũng suy nghĩ qua, phong Tam đệ là Tĩnh vương, Tứ đệ là Ninh vương."

      "Vậy đất phong?" Thái hoàng thái hậu hỏi, "Hữu Trinh qua mấy năm nữa cũng có thể cưới thê, đến lúc đó liền đến đất phong ở."

      "Trẫm thấy chuyện này vội, dù sao bọn đệ đệ còn mà." ngừng chút, "Hoàng tổ mẫu, tuy rằng bọn họ còn phải giữ đạo hiếu, có điều Hữu Trinh và Hữu Ngô đều tuổi lớn, cũng là thời kỳ tốt nhất để đọc sách, chậm trễ sau này muốn bổ sung cũng dễ dàng, Trẫm thấy vậy nên gò bó nữa."

      Thái hoàng thái hậu trầm ngâm nửa khắc: "Vậy tùy theo Hoàng thượng."

      xong giương mắt nhìn Triệu Hữu Đường, trong lòng là hài lòng, chăm sóc hai đệ đệ như vậy, có thể thấy được là người có tình có nghĩa.

      "Thừa Dục sắp đầy tháng, còn mời Hoàng thượng dành ra chút thời gian." Bà nhắc nhở, hi vọng Triệu Hữu Đường coi trọng trưởng tử này.

      Triệu Hữu Đường gật gật đầu: "Ngày ấy Trẫm lâm triều."

      Con trai của Phương Yên được đặt tên là Triệu Thừa Dục, giữa tháng hai chính là đầy tháng, trong cung làm bữa tiệc đầy tháng long trọng, trừ người nhà Hoàng hậu, cả nhà Vĩnh Gia công chúa đều tới.

      Vĩnh Gia công chúa còn xem Triệu Thừa Diễn, muốn bế cùng đến chỗ Hoàng hậu, kết quả vừa rời khỏi Diên Kỳ cung Triệu Thừa Diễn liền khóc to, bên quay đầu tìm Phùng Liên Dung.

      Vĩnh Gia công chúa đến nửa đường, cuối cùng phải quay trở lại, trả Triệu Thừa Diễn lại cho Phùng Liên Dung.

      Lúc ở Khôn Ninh cung nàng nhắc đến chuyện này.

      "Phùng quý phi nuôi Thừa Diễn thành cái dạng gì rồi, cách được nàng, sau này thế nào?" Vĩnh Gia công chúa có chút bất mãn.

      Triệu Hữu Đường trầm mặt xuống.

      Hoàng thái hậu thấy vậy : "Nàng ngày ngày ở cùng con, con đột nhiên bị ngươi ôm khóc cũng là bình thường. Chờ lớn thêm chút nữa là tốt rồi, hồi phải ngươi cũng như vậy sao, khắc cũng cách được."

      Vĩnh Gia công chúa tức giận: "Sao mẫu hậu cứ giúp nàng vậy?"

      Hoàng thái hậu nhìn Triệu Hữu Đường, nghiêm túc : "Uyển Uyển, ngươi cũng làm mẫu thân sao vẫn hiểu đạo lý như vậy?"

      Vĩnh Gia công chúa còn muốn , nhưng trong mắt Hoàng thái hậu có ý cảnh cáo, nàng bất đắc dĩ im miệng.

      Thái hoàng thái hậu nhìn ở trong mắt, hiểu Hoàng thái hậu là suy nghĩ cho Vĩnh Gia, xem vẻ mặt của Triệu Hữu Đường là biết có chút vui.

      "Được rồi, chúng ta xem Thừa Dục ." Bà vào bên trong trước.

      Triệu Thừa Dục được Phương Yên tỉ mỉ bảo dưỡng béo hơn chút, người cũng tinh thần hơn, tiếng khóc cũng vang dội, Phương Yên thường xuyên muốn gặp , cho nên bà vú liền đặt nôi ở bên giường nàng. chỉ có vậy, nàng sợ nhi tử ăn đủ no, chọn hai bà vú đến.

      đám người qua nhìn, Phương Yên nghe được đều là khen nhi tử, đương nhiên vui mừng.

      Ngày ấy qua mấy ngày lại đến sinh nhật tuổi của Triệu Thừa Diễn.

      Bọn họ đều chú ý chọn đồ vật đoán tương lai, "Quan kỳ phát ý sở thủ, dĩ nghiệm tham liêm trí ngu, mệnh tri thí nhi."

      Cho nên buổi sáng ngủ dậy Chung ma ma liền cẩn thận sửa soạn cho Triệu Thừa Diễn, mặc bộ áo vải màu lam hoa văn hình mây, đầu đội mũ sáu cạnh, Phùng Liên Dung dụi dụi mắt : "Sao mặc cái ta làm."

      Chung ma ma khóe miệng giật giật: "Phải Thọ Khang cung đấy."

      Ngụ ý là đừng mất mặt, ở trong cung mình mặc còn được, người khác chê cười, nhưng ra ngoài khó .

      Phùng Liên Dung tức giận hừ tiếng, tính lần tới làm quần áo và mũ thêm chút sức.

      Bảo Lan lấy áo khoác mặc cho nàng, dùng xong bữa sáng liền đến chỗ Thái hoàng thái hậu.

      đến nửa đường lại gặp Triệu Hữu Đường.

      hiển nhiên là vừa mới hạ triều, đầu đội mũ cánh thiện, mặc long bào màu vàng, eo đeo đai ngọc, uy nghi bốn phía khiến người dám nhìn thẳng.

      Phùng Liên Dung vội tiến lên thỉnh an.

      Triệu Hữu Đường nhận lễ của nàng, : "Đến Tiểu Dương chọn đồ vật đoán tương lai?"

      "Vâng, Hoàng thượng." Phùng Liên Dung trộm nhìn , thấy vẫn nghiêm mặt, đôi mắt hề ôn nhu, dọa người nên lời, nàng lại cúi đầu.

      Bộ dáng lúc này của rất giống đời trước.

      Thấy nàng câu nệ, cử xử giống ngày thường, Triệu Hữu Đường mỉm cười: " , Trẫm khắc nghỉ chính là vì cái này đấy."

      Nghe ra trong giọng của có biến hóa, Phùng Liên Dung mới lại dám nhìn .

      Lúc này giống như lại thay đổi thành người khác, ôn nhu nên lời.

      Nàng cười rộ lên, bế con đến gần .

      "Tiểu Dương bắt đầu ăn cơm, hôm qua đói, sờ bụng, cơm cơm."

      "Phải ? Tiểu Dương thông minh." Triệu Hữu Đường hơi nghiêng người, giơ tay xoa xoa khuôn mặt Triệu Thừa Diễn, "Hình như lại lớn thêm rồi?"

      Triệu Thừa Diễn nhìn thấy , vươn bàn tay bé mập mạp ra.

      "Con muốn Hoàng thượng bế đấy, thích ai con vươn tay."

      Triệu Hữu Đường rất cao hứng, chút do dự bế Triệu Thừa Diễn qua.

      Triệu Thừa Diễn cười khanh khách, giơ tay sờ sờ lỗ tai Triệu Hữu Đường, lại sờ sờ mũ đầu .

      Phùng Liên Dung đứng xem lại có chút lo lắng, sợ Triệu Thừa Diễn chọc loạn vào mặt Hoàng thượng.

      Có đôi khi nàng bế , Triệu Thừa Diễn thình lình giơ tay sờ nàng, là tò mò nhưng khống chế được tay mình, có lần chọc rách mặt nàng.

      Nàng càng nghĩ càng sợ hãi, vội vàng bế Triệu Thừa Diễn lại, giải thích : "Có đôi khi con sờ loạn, vẫn chưa biết nhiều, sợ làm đau Hoàng thượng, lần trước làm rách mặt thiếp thân."

      Triệu Hữu Đường lập tức dừng lại, cẩn thận nhìn mặt nàng.

      Mặt bên trái của nàng quả nhiên có vết thương rất , cau mày : "Sau này nàng cũng đừng bế nữa, nhóm cung nhân đó đều nhàn rỗi làm gì? Chờ con lớn thêm chút nữa biết chuyện nàng lại chơi với con." bên gọi Châu Lan.

      Châu Lan sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng ôm Triệu Thừa Diễn qua.

      Phùng Liên Dung thấy cau mặt cũng dám chuyện, theo tiền vào Thọ Khang cung.

      Thái hoàng thái hậu sai người thả đồ xuống bàn dài, bên cái gì cũng có, giấy và bút, tiền, hoa tươi, kinh thư, bàn tính, đồ ăn, đồ chơi , dải lụa, giản sách, trang sức, son.

      Nhìn thấy hai người cùng nhau tiến vào, Thái hoàng thái hậu cười : "Mau để Thừa Diễn lên ."

      Châu Lan liền đặt lên.

      Bàn dài này rất to, lăn lộn cũng sợ ngã.

      Mọi người lập tức theo dõi .

      Lúc này Triệu Hữu Đường đột nhiên ghé vào bên tai Phùng Liên Dung : "Nàng đoán con bắt cái gì."

      Phùng Liên Dung mặt đầy đau khổ: "Chắc là hoa, lần trước ăn mai vàng liền nghiện, thấy hoa là nhét vào miệng."

      Đứa này chọn đồ vật đoán tương lai chắc muốn hỏng!

      Triệu Hữu Đường nhịn cười, cũng cảm thấy như vậy.

      Quả nhiên Triệu Thừa Diễn nhìn thấy mấy cành hoa đào bàn lập tức nhào lên, tay béo bắt lấy cành hoa đào, ào cái nhét vào trong miệng.

      Thái hoàng thái hậu xem khóe miệng lập tức giật giật, đây là chuyện gì đây?

      Cung nhân bên cạnh vội vàng lấy xuống.

      Triệu Thừa Diễn nháy mắt, cười khanh khách, còn cho rằng người ta chơi với , nuốt hoa đào trong miệng xuống, ngồi bàn dài, lại nhìn chung quanh, tay béo vồ cái, bắt lấy hộp son bên phải.

      Phùng Liên Dung muốn ngất.

      Con à, con đây là muốn hủy mình à, tay hoa đào, tay son, sau này là muốn chui vào nơi son phấn sao?

      Triệu Hữu Đường lại cong khóe miệng, nhàng bật cười.

      Thái hoàng thái hậu thán tiếng, lắc đầu: "dọn ."

      Hoàng thái hậu cười : "Trẻ con biết gì đâu, nhìn thấy cái gì đẹp là bắt."

      Thái hoàng thái hậu : "Ai bảo, Tiên đế khi đó bắt chính là dải lụa, còn có kinh thư, có điều cũng thôi." Đến cùng cũng phải con trai trưởng, như vậy cũng được.

      Phùng Liên Dung tiến lên ôm Triệu Thừa Diễn lại.

      Tiểu gia hỏa đương nhiên biết gì.

      đường trở về, tâm trạng Phùng Liên Dung có chút ảm đạm, sau này đứa phải thành người tài giỏi, vậy cũng thể cùng son với hoa loạn thành đoàn đúng ?

      Nàng nghiêng đầu nhìn Triệu Hữu Đường, vậy mà vẻ mặt tự nhiên, chút nào có ý muốn an ủi, đáng ghét!
      Last edited: 1/11/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 59. Khác biệt.

      Editor: Linh

      Phùng Liên Dung giơ tay lát bóp mũi Triệu Thừa Diễn, lát lại véo má , miệng lẩm bẩm, đại ý là bảo sau này ngàn vạn lần đừng lớn lệch (hư hỏng). Bằng đến lúc đó đánh mông .

      Nàng thần bí lẩm bẩm nửa đường, Triệu Hữu Đường đột nhiên dừng lại xem nàng.

      "Con cũng sắp bị nàng véo khóc, có ai làm nương như nàng vậy sao?"

      "Từ mẫu nhiều bại nhi." Phùng Liên Dung hầm hừ , "Sau này nhất định phải nghiêm với ."

      Triệu Hữu Đường cười: "Vẫn còn mất hứng vì chuyện vừa rồi?"

      "Chẳng lẽ Hoàng thượng cao hứng?"

      Triệu Hữu Đường hai tay để sau lưng: "Chỉ là náo nhiệt thôi mà, thể coi là ."

      Nhìn qua hoàn toàn là dáng vẻ quan tâm.

      Tái sinh là phụ thân, chẳng lẽ nên có chút kỳ vọng nào đối nhi tử sao? Cho dù nàng thương Triệu Thừa Diễn như thế, nhưng khi thấy bắt lấy hai cái đó vẫn nhịn được có chút thất vọng đấy.

      Vị phụ thân có phương diện nào là ưu tú như Triệu Hữu Đường, làm sao có thể chút động lòng?

      Phùng Liên Dung chăm chú nhìn , đột nhiên hỏi: "Hoàng thượng chọn đồ vật đoán tương lại bắt cái gì vậy?"

      "Hả?" Triệu Hữu Đường đột nhiên bị nàng hỏi như vậy, đặt tay lên môi ho khan tiếng: "Nàng cần phải biết."

      "Thiếp thân đây phải chỉ là tò mò thôi sao." Nàng nghiêng đầu nhìn , con ngươi lóe qua tia giảo hoạt, "Chắc phải cũng giống Tiểu Dương bắt son đấy chứ?"

      Triệu Hữu Đường ngạo nghễ : "Trẫm cầm giản sách!"

      Phùng Liên Dung bĩu môi: "Vậy bàn tay còn lại sao?"

      Triệu Hữu Đường im lặng lát, trấn định : "Son."

      Phùng Liên Dung cười ha ha, vừa cười vừa với Triệu Thừa Diễn: "Tiểu Dương à, con giống cha con đấy. đúng đúng, chí ít có nửa giống cha con, xem ra bắt son cũng phải chuyện gì quá xấu."

      Triệu Hữu Đường thản nhiên : "Việc còn do người, trẻ con bắt cái gì làm sao có thể quyết định cả đời?"

      Phùng Liên Dung chỉ nhìn cười.

      Triệu Hữu Đường nhíu mày: "Lại nghĩ cái gì vậy?"

      "Thiếp thân nghĩ tại sao khi đó Hoàng thượng lại bắt son, bàn tay còn lại lại cầm giản sách." Chọn đồ vật đoán tương lai có lẽ đúng như lời , đại biểu cái gì. Nhưng Phùng Liên Dung nghĩ có lẽ son này là chứng minh đáy lòng vẫn luôn có mấy phần ôn nhu.

      Nàng chút dè dặt nhìn , như là thèm để ý bên cạnh có những ai, Triệu Hữu Đường mỉm cười, trêu chọc : "Trẫm mỹ nhân cũng giang sơn, như vậy được sao?"

      Phùng Liên Dung mặt đỏ lên: "Thiếp thân và giang sơn đều xem trọng, bỗng chốc cảm thấy bờ vai nặng."

      Triệu Hữu Đường cười rộ lên: "Ai nàng chứ, da mặt dày!"

      PHùng Liên Dung nghĩ bây giờ chỉ nàng được sủng ái, phải nàng ai.

      Hai người , đằng sau có hai tiểu hoàng môn đến, trong đó có người cái gì với Nghiêm Chính, Nghiêm Chính vội vàng tiến lên: "Hoàng thượng, Hạ chỉ huy có việc bẩm báo, chờ ở Càn Thanh cung."

      Phùng Liên Dung nghe thấy, cũng cần Triệu Hữu Đường mở miệng liền cáo từ rời khỏi.

      Triệu Hữu Đường xoay người, về hướng Càn Thanh cung.

      trực tiếp tới thư phòng, ngồi xuống rồi mới liếc nhìn Hạ Bá Ngọc: "Chuyện gì?"

      Hạ Bá Ngọc khom người : "Hoàng thượng, thần có việc gấp hồi bẩm, thần phát Trịnh Tùy và Hoài vương có thư từ lui tới, ngay lúc vừa rồi, phái người truyền tin đến Hoa Tân phủ.

      Triệu Hữu Đường giật mình.

      ngược lại nghĩ tới Trịnh Tùy hóa ra lại là cơ sở ngầm Hoài vương thả trong cung.

      Có điều nghĩ lại cũng đúng, Trịnh Tùy theo Thái hoàng thái hậu nhiều năm như vậy, Hoài vương xem như là nhìn lớn lên, hai người có tình cảm cũng phải có khả năng.

      đột nhiên nhớ đến chuyện lần trước bị đánh lén.

      Cuối cùng vẫn tra ra được manh mối, khó đảm bảo Trịnh Tùy có liên quan trong chuyện này.

      trầm tư lát, hỏi: "Trần Việt và sao?"

      Trần Việt này là Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, cùng họ với Thái hoàng thái hậu. Nếu bàn đến, ra là cháu họ bà con xa của Thái hoàng thái hậu.

      Hạ Bá Ngọc rùng mình.

      suy nghĩ hồi mới trả lời: "Có chút lui tới."

      "Hai người từng gánh mạng người?"

      Hạ Bá Ngọc trán xuất mồ hôi.

      "Trong cung hai ba mươi năm nay, án mạng người là đếm được."

      Triệu Hữu Đường trầm giọng : "Cẩn thận điều tra cho Trẫm."

      Hạ Bá Ngọc ứng tiếng rồi lui xuống.

      Triệu Hữu Đường chậm rãi dựa vào ghế rồng sau lưng.

      thể quên được ngày Hồ quý phi bị ban chết.

      Tuy rằng do Hồ quý phi, trong hai mươi mấy năm này ăn ít khổ, nhưng là ngày đó Hồ quý phi chết, làm nhi tử, vì phụ hoàng cảm thấy sâu bi ai.

      Thân là đế vương, ngay cả người mình sủng ái cũng bảo vệ được.

      Thậm chí ngay cả tòa cung thành nho này cũng thuộc về ông.

      tuyệt đối cho phép bản thân cũng có ngày đó!

      Cho nên, mặc kệ là Hoàng thành này, hay là toàn bộ thiên hạ, đều phải chặt chẽ nắm nó ở trong tay mình!

      Tin tức Triệu Thừa Diễn chọn đồ vật đoán tương lai chỉ chốc lát sau truyền đến trong tai Phương Yên.

      Tri Xuân cười : "Đại hoàng tử tay trái cầm hoa đào, tay phải cầm hộp son."

      Phương Yên kinh ngạc hỏi: "Ngươi nghe nhầm chứ?"

      " đâu, khắp trong cung đều biết chuyện này, Đại hoàng tử cầm hoa đào , còn ăn đầy miệng nữa." Tri Xuân lấy lòng, "Nô tì thấy Đại hoàng tử có chút ngốc."

      Phương Yên cười cười, bên vỗ về Triệu Thừa Dục trong lòng mình, khinh thường : "Cũng chẳng có gì lạ."

      Phùng Liên Dung này cũng chẳng phải người thông mình gì, chỉ là dựa vào môt gương mặt mà thôi, sinh ra nhi tử có thể tốt đến đâu, nhi tử của nàng ta mới là con trai trưởng, long tử long tôn chân chính.

      "Lát nữa gọi bà vú đến, lại cho ăn thêm chút nữa." Nàng ta phân phó Tri Xuân.

      Lý ma ma vội : "Mới ăn xong, lại ăn ói ra."

      "Lần nào ma ma cũng vậy, nhưng vẫn ăn như thường đấy thôi." Phương Yên đắc ý , " rất có thể ăn đấy, thân thể cũng càng ngày càng tốt."

      Lý ma ma biết phải gì, có điều ngẫm lại cũng đúng, trẻ con ăn no rồi khẳng định ăn nữa, nhưng đứa này khẩu vị rất lớn, hai bà vú cho ăn mới đủ no.

      Nhưng biết có chuyện gì hay .

      Tri Xuân gọi bà vú đến, chỉ thấy Triệu Thừa Dục lập tức nhào lên hút, quai hàm phồng lên phồng xuống, thập phần khoan khoái.

      Đến tháng ba, Triệu Hữu Đường chiêu cáo thiên hạ phong Triệu Hữu Trinh là Tĩnh vương, Triệu Hữu Ngô và Ninh vương. Hai người xem như chính thức là vương, hàng năm cũng có bổng lộc tương ứng.

      Triệu Hữu Đường lại mời giảng quan cho bọn .

      Hai huynh đệ cũng dần ra khỏi nỗi đau mất song thân, Cảnh Kỳ điện cung nhân hoàng môn thêm gấp đôi, náo nhiệt hơn ban đầu.

      Triệu Thừa Dục có lẽ là do ăn sữa của hai người nên bộ dáng đặc biệt nhanh, đến ba tháng béo thêm vòng. Lúc này Phương Yên sớm xong ở cữ, ngày hôm đó ôm Triệu Thừa Dục đến cho Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu xem, hai người đều rất vui mừng.

      "Xem ra cũng cần lo lắng sợ dễ nuôi như Chu thái y ." Thái hoàng thái hậu cười , "Nhìn rất khỏe mạnh đấy, có điều nghe buổi tối thích khóc?"

      "Là có chút quấy." Phương Yên thở dài, cả đêm bị quấy tỉnh mấy lần, quầng mắt dưới đều thâm, nhưng nàng ta thấy con, trong lòng lại yên.

      Hoàng thái hậu : "Chuyện này cũng có gì, có số đứa thích khóc, Hoàng thượng hồi còn bé cũng vậy."

      Phương Yên nghe thấy, mặt đầy ý cười hỏi: " ?"

      Thái hoàng thái hậu : "Đúng vậy, hồi mới cho mẫu hậu ngươi nuôi, ngày nào cũng khóc, cũng chịu ăn, gọi thái y xem thái y còn có chuyện gì, sau này khóc thêm hai tháng rồi hết."

      Phương Yên vốn lo lắng chuyện này, bây giờ lại cười khép được miệng.

      Con nàng ta giống Hoàng thượng, nàng ta đương nhiên cao hứng.

      Sau này mỗi lần con khóc nàng ta đều vui, chút nào lo lắng.

      Lý ma ma : "Bây giờ cũng sắp được nửa năm, nương nương xem có phải nên để phi tần đến thỉnh an hay ?" Bà ta sợ Phương Yên cứ như bây giờ có uy nghiêm của Hoàng hậu.

      Dù sao chính thất vẫn là chính thất, nào có cần tiểu thiếp lập quy củ.

      Trước kia bà ta sợ Phương Yên làm quá, tại Phương Yên lòng đều đặt người đứa cái gì cũng quản, bà ta lại sợ Phương Yên quá lơ là.

      Phương Yên nghĩ nghĩ: "Vậy sáng mai để các nàng đến thỉnh an , có điều cần ngày nào cũng đến. Ta bây giờ có nhiều thời gian rảnh, giờ con dần lớn, tháng hai lần là được."

      Lý ma ma : "Vậy cũng được, có điều nương nương phải gặp Hoàng thượng nhiều, nương nương...." Bà ta là muốn từ lúc Phương Yên sinh xon xong hai người cũng chưa từng cùng phòng, giờ xong ở cữ, cũng nên bồi đắp cảm tình.

      Phương Yên mặt có chút hồng, làm nữ nhân phải nghĩ, chỉ là lúc trước thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, nàng ta cười : "Vậy hôm nay mời Hoàng thượng qua đây dùng bữa ."

      Triệu Hữu Đường phê duyệt tấu chương người mà Phương Yên phái tới.

      cũng muốn xem Triệu Thừa Dục, nghe vậy đứng dậy Khôn Ninh cung.

      Hôm nay Phương Yên tỉ mỉ trang điểm phen, mặc áo ngắn màu đỏ quả hạnh thêu mẫu đơn, áo khoác bằng lụa trắng chạm rỗng, bên dưới macwh quần xòe hoa màu mật. Ban đầu nàng ta cũng rất béo, có điều vì tận tâm tận lực chăm sóc đứa nên dáng người khôi phục rất nhanh. Chỉ là người có chút tiều tụy, nhìn qua tinh thần rất tốt."

      Triệu Hữu Đường tiến vào liền xem Triệu Thừa Dục, thấy khuôn mặt nhắn bỗng chốc béo hơn rất nhiều, ngược lại giật mình: "Sao lớn nhanh vậy?" Lần trước nhìn thấy Triệu Thừa Diễn giống như vậy.

      Phương Yên cười : "Con ăn được, lại do trước kia gầy cho nên nhìn có vẻ nhanh lớn."

      Triệu Hữu Đường gật gật đầu, lúc này mới nhìn Phương Yên, thân thiết : "Nàng phải tĩnh dưỡng nhiều, nghe buổi tối còn ngủ cùng con? Vậy con khóc làm ồn đến nàng à?"

      Phương Yên cười : " phải là giống Hoàng thượng sao, sao đâu."

      Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày, thích khóc khi nào?

      Hai người ngồi xuống dùng cơm, bàn cao lương mỹ vị, nhưng Triệu Hữu Đường im lặng lên tiếng, Phương Yên cũng tìm ra chuyện gì để . Thấy Lý ma ma đưa mắt ra hiệu cho mình, nàng ta mở miệng : "Thời gian trước Hoàng thượng phong vương cho Tam đệ, Tứ đệ, vậy khi nào để bọn họ chuyển đến đất phong ở?"

      Triệu Hữu Đường buông đũa xuống: "Chuyện này vội, bọn họ vẫn còn ."

      "Tam đệ cũng tính , cũng mười bốn rồi." Phương Yên là sợ bọn họ nhớ Hồ quý phi, ngày nào đó gây ra chuyện gì tốt, cần gì phải quản hai người có thể là bạch nhãn lang.

      Triệu Hữu Đường có chút vui: "Qua hai năm nữa lại ."

      Phương Yên cũng nhìn ra vui, chỉ đành đổi đề tài khác: " tại Thừa Dục phát ra số thanh khó hiểu, thiếp thân thấy rất nhanh biết thôi."

      "Đó là gắp gọi người, có điều muốn sõi phải đợi năm mới được." Triệu Hữu Đường nhắc đến con trai lại có chút hứng thú, " biết là sớm hay muộn hơn ca ca đây."

      Phương Yên nhíu mày: "Thừa Dục thông minh, đương nhiên sớm hơn rồi."

      Con trai của nàng ta bằng con trai Phùng Liên Dung?

      Triệu Hữu Đường liếc nàng ta: "Nàng vẫn chưa lấy nhũ danh cho con à?"

      Luôn nghe tên tránh được nhớ đến lời Phùng Liên Dung , sau lại nghĩ đến Tiểu Dương, còn có Sửu Đản, bver mặt rất vi diệu, biết thê tử này của lấy nhũ danh cho con chưa.

      Phương Yên ngẩn người, nàng ta biết Phùng Liên Dung gọi Triệu Thừa Diễn là Tiểu Dương, nàng ta vì sao phải học Phùng Liên Dung?

      Phương Yên lạnh mặt: "Gọi nhũ danh cái gì, vẽ vời thêm chuyện, chúng ta ở Hoàng thất nên có dáng vẻ của Hoàng thất, mèo chó cái gì, có thể gọi sao? Tên Hoàng thượng ban cho rất tốt, thiếp thân cảm thấy cần thiết phải thêm cái nhũ danh."

      ràng là tức giận.

      Hơn nữa lời này cũng làm Triệu Hữu Đường xấu hổ.

      vốn chỉ tò mò đặt câu hỏi mà thôi.

      Triệu Hữu Đường đương nhiên lại hết lời để , dùng cơm xong đứng dậy : "Trẫm còn có tấu chương chưa xem xong, nàng nghỉ ngơi cho tốt, Trẫm có rảnh lại đến.

      lại xem Triệu Thừa Dục lần nữa rồi .

      Phương Yên ngay cả cơ hội giữ lại cũng có.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 60. Ra tay.

      Editor: Linh

      Phùng Liên Dung sáng sớm thức dậy rồi liên tục ngáp, khoảng thời gian trước cần thỉnh an, nàng ngày ngày đều ngủ đến giờ Thìn. Bây giờ đột nhiên phải dậy sớm trước canh giờ, cũng khó trách thích ứng được.

      Châu Lan chải đầu cho nàng, Bảo Lan bưng đồ ăn sáng lên, nàng ngồi xuống tùy ý ăn chút.

      Tri Xuân qua : "Nương nương cũng dẫn theo Đại hoàng tử cùng."

      Do lâu gặp, Phương Yên làm mẫu hậu vẫn phải quan tâm chút ít.

      Phùng Liên Dung còn cách nào khác đành phải kêu Du thị bế Triệu Thừa Diễn đến.

      Đứa ngủ say, Phùng Liên Dung nhìn , dùng đũa gắp lên chiếc bánh bao huơ huơ trước mũi , gương mặt tràn đầy ý cười nghịch ngợm.

      Chung ma ma xem khóe miệng liên tục giật giật.

      Đây là đùa động vật sao?

      Du thị cũng mím môi cười.

      Triệu Thừa Diễn ngủ bỗng ngửi thấy mùi thơm, cái mũi nhảy nhảy mấy cái, mạnh mở mắt.

      Phùng Liên Dung cười ha ha, kêu Bảo Lan bưng nước ấm đến, nàng lau mặt cho con, : "Mở miệng ra nào, nương chà răng cho Tiểu Dương rồi ăn cháo. Có đói bụng ?"

      Do đây là buổi sáng Phùng Liên Dung thường như vậy, Triệu Thừa Diễn nghe sõi, nháy mắt : "Đói, cơm cơm."

      bây giờ thích ăn cơm vượt qua sữa.

      Sữa ngược lại trở thành món ăn phụ.

      Phùng Liên Dung lấy vải mềm chấm nước muối chà răng cho .

      tại Triệu Thừa Diễn răng vẫn chưa dài hết, từng cái , vừa lại trắng, bởi vì mọc răng còn có thể chảy nước miếng cho nên cung nhân trông coi luôn mang theo rất nhiều khăn mềm.

      Triệu Thừa Diễn ngoan ngoãn cho nàng chà răng, vẻ mặt chờ mong nhìn bàn cơm.

      Phùng Liên Dung đầu tiên là cho uống chút nước ấm, sau đó mới làm nhuyễn bánh bột ngô, cháo cho ăn, ăn xong liền bế ăn cung Khôn Ninh.

      Tôn Tú ở, nhìn thấy nàng đến liền tiến lên đùa Triệu Thừa Diễn.

      Nàng cũng thường đến chỗ Phùng Liên Dung, Triệu Thừa Diễn nhận được nàng, cười khanh khách vươn tay ra.

      Tôn Tú ôm lấy , hôn hôn lên gương mặt , cười : "Tiểu Dương làm người khác thích, cũng thích ta này, bây giờ vững rồi nhỉ?"

      "Có thể rất xa, cũng cần người đỡ, còn có thể ngồi xổm xuống nhặt đồ, chỉ là thích chơi bùn đất, ra ngoài chuyến cả người đều bẩn."

      "Trẻ con đều như vậy, tụi nó nghĩ đất chơi vui, ta có đứa cháu trai còn thích bôi đất lên mặt, biến mình giống y hệt ăn mày ven đường."

      Hai người đều cười rộ lên.

      Lúc này Phương Yên ra.

      Tôn Tú vội trả đứa lại cho Phùng Liên Dung, hai người cùng thỉnh an Phương Yên.

      Phương Yên ăn mặc ung dung hoa quý, khoát tay : "Ngồi xuống , cũng lâu rồi gặp các ngươi." Vừa vừa nhìn về phía Phùng Liên Dung.

      Phùng Liên Dung trang điểm nhiều, hôm nay mặc quần áo cũng chút nào giống Quý phi nương nương, trong lòng nàng ôm Triệu Thừa Diễn, mặt ý cười nhàng, mười phần ôn hòa.

      "Đưa Thừa Diễn cho ta ôm nào." Phương Yên phân phó.

      Phùng Liên Dung ôm đứa tiến lên.

      Phương Yên hỏi: " biết chưa?"

      " được rồi." Phùng Liên Dung buông Triệu Thừa Diễn ra.

      Triệu Thừa Diễn sải bước , nhưng là xa, chỉ quanh quẩn bên cạnh Phùng Liên Dung. bàn tay túm lấy góc váy nàng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Phùng Liên Dung, giống như chờ nàng đâu chơi.

      Phương Yên thầm nghĩ đứa này trái lại ngoan, nàng ta lại hỏi: "Bây giờ mỗi ngày đều ăn những gì?"

      "Trừ sữa cũng ăn số thức ăn mềm, đặc biệt thích ăn thịt cá, thịt tôm, mấy loại thịt này đều mềm hơn mấy loại thịt khác, dễ tiêu hóa."

      Phương Yên gật gật đầu, : " còn chưa gặp qua Thừa Dục đâu, hôm nay ở lại chỗ ta, ngươi và Tiệp dưa trở về ."

      Phùng Liên Dung ngẩn ra: "Ở lại chỗ nương nương?"

      "Thế nào, bỏ được à? Chỉ là để gặp đệ đệ, lát nữa ta tự nhiên phái người đưa về chỗ ngươi." Phương Yên chau mày nhìn Phùng Liên Dung, vẻ mặt cười như cười.

      Phùng Liên Dung tuy trong lòng cam nguyện nhưng cũng thể tránh được, chỉ phải đồng ý.

      Phương Yên thấy nàng dáng vẻ này, xùy tiếng, nàng ta dù có thế nào cũng chưa đến mức phải động đến đứa .

      Nàng ta kêu Tri Xuân ôm lấy Triệu Thừa Diễn.

      Triệu Thừa Diễn có vẻ như bị kinh hách, Phùng Liên Dung quay đầu lại : "Nương nương, Tiểu Dương có chút nhát gan sợ người lại, hay là thiếp thân cũng cùng xem Nhị hoàng tử."

      Phương Yên trầm giọng : "Ngươi đây là vẫn yên tâm? Ta là mẫu hậu của , còn có thể hại hay sao?"

      "Thiếp thân phải ý này."

      Nàng chỉ có thể cùng Tôn Tú lui ra.

      Mắt thấy nương mình rồi, Triệu Thừa Diễn mếu máo, oa tiếng liền khóc lớn.

      Phùng Liên Dung dậm chân.

      Phương Yên chỉ kêu Tri Xuân ôm vào.

      Kết quả Triệu Thừa Diễn càng khóc to hơn, giống như có thể truyền thẳng đến ngoài cung.

      Phương Yên cũng có chút hoảng thần, nàng ta chán ghét nhìn thoáng qua Triệu Thừa Diễn, sai người gọi Phùng Liên Dung lại.

      Phùng Liên Dung vui rạo rực quay lại, Triệu Thừa Diễn nhìn thấy mẫu thân mới lại nín khóc, hai bàn tay muốn nàng ôm, Phùng Liên Dung ôm qua, lau nước mắt cho .

      Phương Yên lạnh lùng : "Ngươi dạy con thế nào vậy hả? rời được ngươi, có phải định để sống cả đời ở cung Diên Kỳ hay ?"

      "Nương nương, khóc chỉ là bởi vì còn chưa biết cái gì, chứ phải chỉ biết thiếp thân. Chờ lớn hơn chút nữa , thiếp thân dạy tốt ." Phùng Liên Dung giải thích.

      Phương Yên thấy thái độ nàng tệ liền lại gì.

      Mấy người vào nội điện.

      Lý ma ma ôm Triệu Thừa Dục qua, mở to mắt nhìn chung quanh, vẻ mặt hiếu kỳ.

      Phùng Liên Dung cười : "Bộ dáng rất giống Tiểu Dương này."

      Nàng là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Thừa Dục, cảm thấy béo mũm đáng .

      "Tiểu Dương, đây là đệ đệ con." Nàng ôm Triệu Thừa Diễn qua, "Xem, có phải rất nào."

      Triệu Thừa Diễn nghiêng đầu, thấy đứa nho , vươn bàn tay ra.

      Phương Yên vội : "Tránh xa ra chút, cẩn thận làm bị thương!" (bó tay bà này, nuôi con kiểu này có mà chết).

      Phùng Liên Dung giật mình, vội lui về phía sau hai bước.

      Triệu Thừa Diễn cười khanh khách.

      "Đây là đệ đệ." Phùng Liên Dung dạy .

      "Đệ, đệ." Triệu Thừa Diễn học rất nhanh, chữ gần như vừa nghe là có thể .

      Nhìn dáng vẻ của hai mẫu tử Phùng Liên Dung, Phương Yên lại có chút kiên nhẫn: "Được rồi, gặp qua là được, ngươi ôm , nhớ là phải dạy tốt đấy."

      Phùng Liên Dung ứng tiếng.

      Nàng ở nơi này của Phương Yên, theo bản năng cũng căng thẳng, giờ được hơi, vội bế Triệu Thừa Diễn rời khỏi.

      Phương Yên kêu bà vú đến cho ăn.

      Triệu Thừa Dục ăn, đột nhiên bên dưới phân.

      Bà vú vội thay tã, trở về kinh hoảng : "nương nương, tốt, con bị tiêu chảy rồi."

      Phương Yên vừa nghe, gấp đến độ mặt trắng bệch, vội mời Chu thái y qua xem.

      Chu thái y thấy Triệu Thừa Dục, chưa bắt mạch, mắt hơi nheo lại hỏi: "nương nương, con ăn rất nhiều phải , lớn nhanh như vậy?"

      Phương Yên : "Đúng là ăn rất nhiều, chỗ này của ta có hai bà vú, có điều sao hôm nay lại bị tiêu chảy vậy?"

      Chu thái y cau mày : "Trẻ con bụng tốt hơn phân nửa là có liên quan đến ăn uống. cần phải , nương nương đây là cho ăn quá nhiều, đúng là có thể lớn nhanh nhưng dạ dày kịp tiêu hóa, sau này vẫn nên cho ăn ít chút."

      Phương Yên nghe xong hối hận: "Ta thấy nên mới cho ăn nhiều, sao lại.... Là vì quá hay sao? Vậy sau này lớn rồi ăn nhiều chút có sao ?"

      "Vậy cũng phải xem tình huống thế nào, có điều lớn rồi giống còn , lúc đó biết cơ no." Chu thái y viết đơn thuốc, "Thuốc này thể ăn nhiều, mỗi ngày muỗng là được rồi, nương nương cần phải nhớ cho ăn ít hơn chút."

      Phương Yên liên tục gật đầu.

      Chuyện này truyền đến trong tai Thái hoàng thái hậu, bà cũng gọi Phương Yên đến mắng trận.

      Có điều Triệu Thừa Dục cuối cùng cũng khỏi, hai bà vú cũng tiễn .

      Thái hoàng thái hậu còn chuyện này với Hoàng hậu: "A Yên là lần đầu có con nên căng thẳng chút, sợ đứa nuôi tốt, cho ăn nhiều như vậy cũng là ta sơ sót, lần này phái hai ma ma trông. Ta cho rằng Lý ma ma có kinh nghiệm, ai ngờ lại là lão hồ đồ, ăn nhiều cũng ngăn cản."

      Hoàng thái hậu cười : "Bây giờ đứa khỏe là được rồi, ai bảo đứa này cũng vô thanh vô thức chỉ quản ăn đây, khóc lại là buổi tối mới khóc nên chú ý."

      ra Thái hoàng thái hậu còn có việc muốn thương lượng với Hoàng thái hậu: "Ta thấy tại Hoàng thượng mới chỉ có Quý phi, Tiệp dư khỏi quá ít. Sang năm ta xem thu xếp tuyển mấy người vào, ngươi cảm thấy thế nào?"

      Hoàng thái hậu trái lại có lập tức đồng ý, nghĩ nghĩ : "Hay là hỏi thử ý kiến của Hoàng thượng xem thế nào?"

      "Hoàng thượng ngày bận trăm công nghìn việc, nghe dạo gần đây còn tự mình xem binh sĩ thao luyện, nào có thời gian rảnh quản chuyện này. Hoàng thất chúng ta nhiều con nhiều cháu mới tốt." Bà ngừng chút, "Bằng , Hoàng thượng cũng chỉ sủng hạnh Quý phi."

      Hoàng thái hậu giữ vững im lặng.

      Năm đó bà làm Hoàng hậu nhưng hề có suy nghĩ muốn thêm người cho Hoàng thượng, bà vốn ngây thơ, còn nghĩ đời thế đôi người.

      Tóm lại chỉ là mơ hồi.

      Thái hoàng thái hậu liếc bà cái: "Thôi, ngươi vốn thích quan tâm mấy chuyện nay, đến sang năm ta xem rồi làm."

      Hai người , Cảnh Hoa tiến vào có việc bẩm báo."

      "Hoàng thượng bắt cả Trần đại nhân và Trịnh công công rồi."

      Thái hoàng thái hậu sửng sốt, tay nắm chặt cạnh ghế hỏi: "Vì sao bị bắt?"

      Cảnh Hoa : "Nô tì cũng ràng, chỉ nghe hình như áp ra bên ngoài chém đầu."

      Thái hoàng thái hậu mạnh đứng lên.

      Hoàng thái hậu ở bên cạnh sắc mặt cũng thay đổi.

      Trần Việt, Trịnh Tùy này đều là lão nhân trong cung, cũng biết vì sao Hoàng thượng đột nhiên muốn chém đầu? Bà nghiêng đầu nhìn Thái hoàng thái hậu, mày đột nhiên nhíu lại.

      Thái hoàng thái hậu ngồi yên, với Hoàng thái hậu: ", ngươi theo ta cung Càn Thanh."

      Hoàng thái hậu thầm thở dài, khuyên nhủ: "Mẫu hậu, hai người này nhất định là phạm rất nhiều tội, bằng Hoàng thượng cũng chẳng chém đầu bọn họ."

      Thái hoàng thái hậu mạnh quay đầu, trừng Hoàng thái hậu: "Ngươi cũng biết ý của ai gia mà!"

      Hoàng thái hậu cắn cắn môi, chỉ phải theo bà cung Càn Thanh.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 61. Bà cháu.

      Editor: Linh

      Nghe Thái hoàng thái hậu đến đây, Triệu Hữu Đường đứng dậy nhưng cũng rời khỏi ngự án.

      vẫn mặc long bào, mũ cánh thiện tơ vàng đầu bị ánh mặt trời tiến vào từ bên trái cửa sổ chiếu lên, lòe lòe tỏa sáng.

      Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu tới, người phía trước ngay:

      - Hoàng thượng, mặc kệ Trịnh Tùy và Trần Việt phạm vào chuyện gì, ngài cũng thể giết bọn họ! Vẫn là mời Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra, áp giải bọn họ đến đây.

      Nghiêm Chính vừa nghe, thân thể lập tức thẳng tắp.

      Thái hoàng thái hậu quả là Thái hoàng thái hậu, cũng dám trực tiếp mệnh lệnh cho Hoàng đế.

      Có điều tin tưởng chủ tử nhà mình phải quả hồng mềm.

      Nếu giống như Tiên đế, căn bản động đến hai người này, bây giờ động, tất nhiên thể lùi bước.

      Triệu Hữu Đường quả nhiên thờ ơ, giọng điệu thản nhiên :

      - Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, đừng là hai người này. Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, mời ngồi.

      có vẻ rất nhàng bâng quơ.

      Thái hoàng thái hậu hơi áp được xuống.

      Hoàng thái hậu vội vàng đỡ bà xuống, hỏi:

      - Hoàng thượng, bằng ngài xem bọn họ phạm vào chuyện gì . Phải biết hai người này người bảo vệ hoàng thành nhiều năm, người là hầu hạ mẫu hậu, giống bình thường.

      Triệu Hữu Đường :

      Trẫm cũng là bất đắc dĩ mới giết hai người bọn họ. Hai người này là tội ác tày trời, chết hết tội.

      chỉ chồng quyển trục, phân phó Nghiêm Chính:

      - Ngươi đến đọc .

      Nghiêm Chính vừa muốn mở miệng, Thái hoàng thái hậu quát to:

      - Cho dù như vậy, vì sao Hoàng thượng đến báo trước cho ai gia tiếng?

      - Hoàng tổ mẫu tuổi rác cao, Trẫm cũng là sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi, dù sao đây là việc thuộc bổn phận của Trẫm, làm sao có thể để Hoàng tổ mẫu bận tâm?

      ngừng lúc, sắc mặt lạnh lùng, xơ xác tiêu điều như cuối mùa thu,

      - Còn nữa, hai người này mượn danh vọng của Hoàng tổ mẫu, giành tư lợi, làm hỏng thanh danh của tổ mẫu , còn phụ Hoàng tổ mẫu tín nhiệm. Trẫm giết bọn họ khó có thể giải mối hận trong lòng!

      Thái hoàng thái hậu biến sắc:

      - Lợi dụng ai gia như thế nào?

      - Dùng tên của Tổ mẫu thu tiền quan viên, tự xưng là khơi thông giúp thăng quan, có quan viên bị lừa, do Trịnh Tùy là thái giám bên người Hoàng tổ mẫu nên dám cáo , chỉ việc này có hơn mười người.

      Thân thể Thái hoàng thái hậu hơi lung lay:

      - Lại có việc này!

      Bà cắn răng :

      - Nhưng chỉ lừa gạt tiền tài cũng đến tội chết!

      Nghiêm Chính cầm quyển trục lên :

      - Bẩm Thái hoàng thại hậu nương nương, dưới đây là lời khai của cung nhân hoàng môn. Thành Thái năm hai mươi lăm, Trịnh Tùy do Lưu Đại Nguyên đánh vỡ ấm trà của nên sai người vu hãm Lưu Đại Nguyên trộm trang sức của Huệ phi, Lưu Đại Nguyên bị đánh chết. Thành Thái năm hai mươi ba, Trịnh Tùy nhìn trúng cung nhân Tiêu Uyên, muốn cùng nàng đối thực, Tiêu Uyên chịu, Trịnh Tùy sai người đẩy nàng vào hồ nước chết đuối. Thành Thái năm mười lăm, Trần Việt giúp Trịnh Tùy xử trí hoàng môn Trương Hổ, Kim Lâm Khuê. Thành Thái năm hai mươi chín, cháu Trần Việt bị người đánh bên đường, Trần Việt phái người phóng hỏa, giết cả nhà họ.

      Thái hoàng thái hậu nghe đến đây, tay cũng bắt đầu run rẩy.

      Nghiêm Chính nhìn đến bên dưới, chần chờ lát, nổi lên dũng khí :

      - Thành Thái năm đầu, nhất án Thành quý phi bị hạ độc, Trịnh Tùy cũng tham dự trong đó....

      Sắc mặt Thái hoàng thái hậu bỗng nhiên trắng bệch, quát: - Đủ rồi!

      Thành Thái năm đầu tiên, Tiên đế đăng cơ, Thành quý phi và ấu tử được ba tháng uống thuốc độc bỏ mình, đây là nghi án.

      Trong phòng lập tức yên tĩnh giống như nơi này bóng người.

      Qua hồi lâu, Thái hoàng thái hậu mới thở ra hơi, chậm rãi :

      - Là ai gia nhìn lầm bọn họ rồi.

      Triệu Hữu Đường im lặng nhìn Thái hoàng thái hậu, ánh mắt lóe ra.

      Cục diện như ngày hôm nay vốn tưởng cả đời đều cần xảy ra, nhưng mà cũng thể xảy ra. Chỉ vì là Hoàng đế, chỉ vì trong lòng có rất nhiều ý tưởng muốn thực .

      Cho nên đời này, nếu có lỗi với ai.

      Chỉ có người trước mắt này.

      Hoàng tổ mẫu của !

      Triệu Hữu Đường kiềm nén cảm xúc quay cuồng trong tim, ôn nhu :

      - Làm Hoàng tổ mẫu thương tâm, là Trẫm sai.

      Thái hoàng thái hậu nghe câu này, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hữu Đường.

      Cháu trai bà tận mắt nhìn lớn lên.

      Tóm lại là giống nhau.

      Bà đứng lên:

      - Hoàng thượng xử lý rất tốt, là bọn họ đúng trước, phạm phải sai lầm lớn như thế, nên chém.

      Triệu Hữu Đường im lặng.

      Hoàng thái hậu thấy vậy, trong lòng thầm thở dài.

      Thái hoàng thái hậu lại hỏi:

      - Trần Việt bị chém, ai tiếp nhận?

      - Trẫm thăng Hạ Bá Ngọc làm Chỉ huy sứ.

      Đó là tâm phúc bồi dưỡng tốt từ lâu, khóe miệng Thái hoàng thái hậu hơi mấp máy, gật đầu :

      - Được, tốt lắm. vậy ngài lo lắng chu đáo tất cả rồi, ai gia tuổi cao, có thể quản được cái gì.

      Bà xoay người bước , nhưng cũng cần người khác dìu, có vẻ hơi tập tễnh.

      Triệu Hữu Đường nhìn bóng lưng bà, mũi bỗng có chút chua xót.

      nhớ tới năm đó Thái hoàng thái hậu dạy thế nào.

      Thái hoàng thái hậu :

      - Làm việc phải quyết đoán, thể xử trí theo cảm tính.

      - Quyết định nào cũng phải lấy xã tắc làm trọng.

      - nhịn, loạn mưu lớn.

      Mấy lời bà vẫn luôn quanh quẩn bên tai.

      Triệu Hữu Đường thở dài tiếng, đứng lên.

      Nhưng là, rất nhanh lại ngồi xuống, lệnh Nghiêm Chính gọi Dương đại nhân, Vương đại nhân tới.

      Hai người đều là rường cột quốc gia, Dương đại nhân trải qua ba triều ngã, Vương đại nhân cũng là lão nhân hai triều.

      Nghe Hoàng thượng muốn thực hành Kinh xét, hai người đều lắp bắp kinh hãi.

      Kinh xét là chế độ thực hành sáu năm lần, khảo hạch quan viên Lại bộ. Cái này thể so với khảo hạch bình thường, Kinh xét là là Lễ bộ Thượng thư tự mình chủ trì, phạm vi khả hạch khắp cả nước, lấy quan viên dưới Ngũ phẩm làm chủ, mười phần nghiêm túc.

      Vốn năm kia mới khảo hạch xong, bọn họ là kinh ngạc tại sao lại khảo trước thời gian.

      Triệu Hữu Đường lạnh lùng :

      - Trẫm từng qua Sơn Đông, chính là nơi bị hạn hán mà vẫn có quan viên tham ô chứ đừng nơi màu mỡ, Trẫm biết năm đó các ngươi khảo sát kiểu gì!

      Thiên tử tức giận.

      Dương đại nhân dù là lão nhân cũng phải quỳ xuống:

      - Là lỗi của thần.

      Vương đại nhân cũng vội vàng quỳ xuống.

      - Lần Kinh xét này, tháng sau thực hành. Vương đại nhân ông làm phụ tá, mong rằng đừng lại làm Trẫm thất vọng!

      Hai người vội vàng cam đoan.

      Triệu Hữu Đường lại chuyện thêm hồi với hai người, hai vị cựu thần mới cáo lui.

      Bất tri bất giác là chạng vạng.

      Triệu Hữu Đường đứng lên, đứng ở cửa Đại điện lúc sau mới về phía cung Diên Kỳ.

      Phùng Liên Dung làm mũ cho Triệu Thừa Diễn.

      Mùa đông rất nhanh đến, mũ này ắt thể thiếu, trẻ con tóc cũng nhiều, thể ngăn được gió, nàng làm mũ đầu hổ cho đứa .

      Triệu Thừa Diễn tâp bên cạnh, Kim Quế Ngân Quế đứng ở hai đầu trông, ngừa ngã sấp xuống.

      Phùng Liên Dung làm lát gọi Triệu Thừa Diễn qua, thử đội lên đầu .

      Vừa thấy vừa vặn, nàng cười rộ lên:

      - Tiểu Dương đầu nha, nương còn sợ bị to, Tiểu Dương, con có biết đây là đầu gì ?

      Triệu Thừa Diễn giơ tay chỉ chỉ đầu mình.

      - thông minh, Tiểu Dương, đây là mũ, đội ở đầu.

      Nàng lại giải thích cho con, chỉ cần có cơ hội, cái gì nàng cũng giải thích cho Triệu Thừa Diễn hiểu.

      Đứa này năng lực nhận thức rất tốt.

      chuyện, Triệu Thừa Diễn bỗng nhiên quay đầu:

      - Phụ thân, đến đây.

      - Cái gì?

      Phùng Liên Dung lần đầu tiên nghe câu dài như vậy, vừa mừng vừa sợ :

      - Con cái gì, Tiểu Dương, con lại lần nữa nào.

      - Phụ thân, đến đây.

      Triệu Thừa Diễn xong liền về phía Triệu Hữu Đường.

      Lúc này Phùng Liên Dung mới phát Triệu Hữu Đường đến đây, nàng nhìn về phía tiểu hoàng môn hai bên, người người đều cúi đầu.

      Những người này là, cũng biết báo tiếng, mỗi lần Triệu Hữu Đường đến đây đều im lặng tiến vào, bọn nàng biết, lần này cũng vậy, có điều chỉ sợ cũng là phân phó.

      Triệu Hữu Đường thấy nhi tử đến, ngồi xổm xuống :

      - Tiểu Dương, con được nhanh như vậy rồi.

      - Phụ thân, bế.

      Triệu Thừa Diễn vươn tay béo.

      Phùng Liên Dung thấy nhi tử như vậy, đột nhiên có cảm xúc thất bại.

      Nàng ngày ngày cùng Triệu Thừa Diễn ở cùng nhau, kết quả nhìn thấy phụ thân lại cao hứng như vậy, trái lại có chút thất lạc. Trách được người khác xa thơm gần thối, xem dáng vẻ vui vẻ của biết.

      Nàng cũng qua gặp Triệu Hữu Đường.

      - Vừa rồi con phụ thân đến đây.

      Nàng cười với Triệu Hữu Đường.

      Triệu Hữu Đường xoa xoa đầu con trai:

      - A, học nhanh.

      Nhưng mặt cũng có bao nhiêu tươi cười.

      Phùng Liên Dung ở chung với tính ngắn, lập tức liền biết đây là có tâm , rất nhanh liền bế Triệu Thừa Diễn xuống dưới, kêu Du thị mang ra chỗ khác chơi.

      Triệu Hữu Đường vào ngồi xuống giường La hán, tiện tay lật quyển sách nàng xem dở, nhìn thấy thmaj chí còn có quyển Luận ngữ, trái lại ngạc nhiên hỏi:

      - Nàng cũng xem cả quyển này?

      - Học nhiều thêm chút học vấn cũng là chuyện tốt mà, bằng sau này đứa hỏi đến, thiếp thân biết gì cũng tốt.

      cười cười, lại chuyện, nửa nằm.

      Phùng Liên Dung thấy vậy rất tự giác cũng chuyện, chỉ dựa vào bên người .

      Qua lát, chợt nghe Triệu Hữu Đường hỏi:

      - Nàng có bà ngoại?

      - Vâng. Phùng Liên Dung gật gật đầu.

      Triệu Hữu Đường vươn tay vuốt tóc nàng:

      - Vậy nàng hồi từng chọc bà tức giận chưa?

      Phùng Liên dung hơi hơi giật mình.

      Xem ra Hoàng thượng là chọc Thái hoàng thái hậu tức giận rồi.

      Giọng của nàng có chút nhàng:

      - Chuyện này có rất nhiều, hồi thiếp thân cũng ngoan lắm đâu, luôn làm bà ngoại tức giận. Thiếp nhớ hồi có lần bướng bỉnh, thấy bà ngoại phơi cải củ, thiếp thân lấy rất nhiều, sau đó mang hết sang cho trẻ con nhà hàng xóm ăn, bà ngoại tức đến đuổi theo đánh thiếp thân.

      Triệu Hữu Đường nghe chuyện cười rộ lên:

      - Có bị đuổi tới ?

      - Đuổi tới, bà ngoại lấy khăn tay vắt vai hung hăng đánh thiếp thân mấy cái, thiếp thân đều khóc.

      Nàng dựa lại gần hơn, giơ khuôn mặt lên cho Triệu Hữu Đường xem:

      - Ngài xem, chỗ này bị đánh đỏ lên này.

      - Hửm, nhớ vậy à, còn giận bà ngoại nàng ?

      giơ tay nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, giống như nơi đó bị thương vậy.

      Phùng Liên dung lắc đầu:

      - Đương nhiên giận rồi, bởi vì biết là lỗi của thiếp, bà ngoại chỉ giận tí thôi. Bà ngoại là trưởng bối, tự nhiên biết vãn bối như chúng ta còn , vẫn chưa hiểu chuyện.

      Triệu Hữu Đường gật gật đầu:

      - Đó là còn , vậy lớn rồi sao?

      - Lớn rồi vẫn vậy thôi, nương thiếp thân lớn như vậy vẫn còn cãi nhau với bà ngoại đấy. Nương gả cho phụ thân, bà ngoại mới đầu chịu, hai người ầm ĩ rất lâu.

      A?

      Triệu Hữu Đường tò mò:

      - Phùng đại nhân sao lại được nhạc mẫu thích vậy?

      - Nghèo quá.

      Phùng Liên Dung ,

      - Cho nên sau này bà ngoại vẫn luôn đưa cá muối đến, trước kia nhà thiếp thân rất nghèo.

      Triệu Hữu Đường thán tiếng, xoa xoa đầu nàng:

      - nha đầu đáng thương.

      lại chuyện.

      Phùng Liên Dung ngả đầu lên bả vai , có lòng an ủi nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

      Chút chuyện này trong nhà bọn họ làm sao có thể so với hoàng thất, trong lòng buồn bực, ở nơi này của nàng, nàng có thể làm cười cái cũng coi như thỏa mãn.

      thông minh như vậy, nếu có chuyện gì nghĩ ra, như vậy dựa vào đầu óc của nàng cũng nghĩ ra.

      Nàng lén vươn tay, kéo chăn bên cạnh phủ lên chân Triệu Hữu đường, hai người cứ như vậy dưỡng thần.
      Last edited by a moderator: 18/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :