1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 42. Thái tử phi có thai.

      Editor: Linh

      Trong phòng tất cả mọi người quá thoải mái.

      Chung ma ma tức giận : “Công chúa Vĩnh Gia chính là như vậy, chút để người khác vào trong mắt, cũng biết tại sao nàng lại đến bế đứa .”

      Chung ma ma là người lâu năm, đối chuyện công chúa Vĩnh Gia lớn lên thế nào, mười phần ràng.

      Thân phận của công chúa Vĩnh Gia xác định nàng có thể cao cao tại thượng.

      Phùng Liên Dung biết điểm này, nàng ngồi ở giường, ngược lại trấn an Chung ma ma: “Công chúa chỉ nhìn ta vừa mắt thôi, là muốn bế cho Thái hậu nương nương nhìn, chắc là sao đâu.”

      Chung ma ma khó hiểu sao nàng lại trấn định như vậy.

      Phùng Liên Dung nghĩ, dù công chúa Vĩnh Gia thích nàng cũng đến mức muốn hại con của Thái tử, nàng biết cảm tình giữa hai tỷ đệ họ, nàng muốn ngăn cản cũng được, đến lúc đó lại dọa đến con cũng chừng.

      Có điều câu kia của công chúa Vĩnh Gia vẫn quanh quẩn trong lòng nàng.

      Rốt cuộc Thái tử phi từng có suy nghĩ đó hay chưa?

      Nếu nàng ấy muốn, đứa con này nàng cũng giữ được

      Hay là Thái tử ngăn cản chuyện này rồi?

      Nếu đúng vậy, Phùng Liên Dung cảm thấy chính mình vui muốn chết!

      Thấy nàng vẻ mặt vui vẻ, Chung ma ma hận thể vươn tay cốc đầu nàng, nhìn , chủ tử sinh con xong có xu hướng biến ngốc này!

      Lại công chúa Vĩnh Gia ôm đứa đường đến thẳng Thọ Khang cung.

      Hoàng Thái hậu ui tiếng: “Cái tính nôn nóng này của ngươi, ta chỉ mà thôi, ngươi liền lập tức bế đến, có bị gió thổi đến hay , đứa bé còn mà.”

      Công chúa Vĩnh Gia cười : “Liễn xa có mành che mà, nào có gió lọt, ta che rất kín.” Nàng đưa đứa cho Hoàng thái hậu, Hoàng hậu nhìn, “Nhìn cái, bộ dạng rất đáng , người cũng ngoan, đường ầm ĩ khóc.”

      Hoàng thái hậu nhìn, vẻ mặt từ ái.

      “Tóc đen, giống như Hữu Đường hồi .” Hoàng hậu cười , “Hơn nữa Phùng quý nhân bộ dạng cũng đẹp, đứa này đương nhiên là tuấn nhi.”

      đến Phùng Liên Dung, công chúa Vĩnh Gia cười lạnh tiếng: “Hoàng tổ mẫu, sao ngài lại để nàng nuôi đứa chứ? Dù là đặt bên cạnh bản thân cũng tốt hơn là để nàng nuôi, nếu đưa Yên Yên muội muội nha, mẫu hậu, ngài đúng ?”

      Hoàng thái hậu gì.

      Hoàng hậu hơi hơi nhíu mày: “Uyển Uyển, lời này con được ổn lắm.”

      Công chúa Vĩnh Gia : “Chỗ nào ổn? Chẳng lẽ nàng muốn học Hồ quý phi hay sao?”

      Hoàng hậu giận tái mặt: “ có liên quan gì đến chuyện đó! Uyển Uyển, chuyện này liên quan đến mẫu thân và đứa , dù thế nào đoạt con của người khác cũng là tốt, cho dù là quý nhân, nàng cũng là người làm nương, nếu có người cướp đứa của con, con vui?”

      Công chúa Vĩnh Gia phục: “Nàng có thể so với ta sao?”

      Ở trong lòng công chúa Vĩnh Gia, thiếp thất là gì cả.

      Hoàng thái hậu nghe hai nương con qua lại, biết Hoàng hậu nhân từ, năm đó Hoàng hậu cũng như vậy, chịu nuôi đứa , đến bây giờ thái độ của nàng vẫn thay đổi.

      Công chúa Vĩnh Gia bĩu môi, ôm đứa đung đưa : “Nữ nhi cũng chỉ sợ Phùng quý nhân mẫu bằng từ quý thôi, mẫu hậu lo lắng sao?”

      Hoàng hậu thản nhiên: “Có gì phải lo, con thấy Hữu Đường giống với phụ hoàng con sao?”

      Công chúa Vĩnh Gia ngẩn ra.

      Hoàng thái hậu khoát tay: “Được rồi, vì Phùng quý nhân, các ngươi ầm ĩ gì vậy.” Bà nhắc nhở công chúa Vĩnh Gia: “Uyển Uyển, chuyện này ngươi đừng nhắc đến trước mặt Hữu Đường, Yên nhi còn trẻ, sợ sau này có đứa , khi nào có chuyện như vậy lại sau.”

      Công chúa Vĩnh Gia nghĩ nghĩ, gật gật đầu.

      Mắt thấy sắp gần trưa mới đưa đứa về, là Thái tử tự tay ôm về.

      Phùng Liên Dung vui mừng : “Điện hạ, sao ngài lại đến đây?” Lại hỏi, “Diễn Diễn sao chứ?”

      Thái tử đưa đứa cho nàng, cười cười : “ có chuyện gì, hôm nay thời tiết ấm.” Lại với Chung ma ma, “ gọi bà vú qua đây.”

      Phùng Liên Dung ôm đứa tỉ mỉ xem, tuy nàng cảm thấy hẳn là sao, nhưng tận đáy lòng cũng vẫn lo lắng.

      Thấy nàng như vậy, Thái tử thở dài.

      Công chúa Vĩnh Gia chính là nóng vội, Hoàng thái hậu cũng vậy. nghĩ thầm vừa rồi Phùng Liên Dung khẳng định là bị kinh hách, cũng là ủy khuất nàng rồi.

      Du thị rất nhanh liền đến, ôm Triệu Thừa Diễn cho bú.

      Phùng Liên Dung nghe ăn rất ngon mới triệt để yên lòng.

      Thái tử qua ngồi xuống, hỏi: “Gần nhất thân thể có thấy đỡ hơn , còn đau hay ?”

      Phùng Liên Dung lắc đầu: “ đau, chậm rãi tốt lên rồi.” Dịch mông, ôm lấy cánh tay Thái tử, giọng : “Điện hạ, cám ơn ngài nha.”

      Thái tử biết nàng đến chuyện gì, tức thời đùa nàng : “Chỉ là xong à?”

      Phùng Liên Dung cọ cọ mặt lên cánh tay : “Thiếp thân tốt rồi, nhất định hầu hạ Điện hạ tốt.”

      Nghe được hai từ hầu hạ, bụng Thái tử khỏi có chút nóng, lại , hai người rất lâu rồi cùng phòng, có đôi khi Thái tử cũng nghĩ, chính là còn cách nào khác.

      Nàng thể hầu hạ được.

      “Chỉ thôi vô dụng, lòng.” Thái tử ghét bỏ, rút cánh tay mình ra, cũng phải bây giờ có thể hầu hạ, ra, đây phải là khiêu khích người khác à.

      Phùng Liên Dung nóng nảy, cũng quản có cung nhân bên cạnh hay , cọ xát rồi ôm lấy cổ , hôn lên mặt.

      Thái tử cứng đờ.

      Chung ma ma quay đầu, cùng mấy cung nhân khác chân tay ra ngoài.

      Phùng Liên Dung ít khi chủ động nhiệt tình, lần này kém chút nữa cắn rách môi Thái tử.

      Thái tử lập tức phản công, tuy rằng thể cùng phòng, nhưng thể sờ, vậy nên tay liền sờ soạng khắp người nàng lần, đến khi hai người cùng thở hổn hển mới dừng lại.

      Thấy tay Phùng Liên Dung vẫn còn quấn người mình buông, Thái tử trách mắng: “Đừng hồ nháo, buổi chiều ta còn muốn nghe giảng bài đấy.”

      Vừa rồi là nghe công chúa Vĩnh Gia đến đây, còn bế đứa cho Hoàng thái hậu nhìn, vừa khéo được nghỉ trưa nên đến Thọ Khang cung chuyến.

      Về phần tự mình ôm qua, cũng là lo cho Phùng Liên Dung, thấy nàng vẫn tốt, đương nhiên phải .

      Phùng Liên Dung bị mắng, dám lỗ mạng, vội vàng xuống.

      Dục vọng của Thái tử bị nàng lôi ra, nhưng giờ là ban ngày ban mặt, dù có là bình thường cũng thích hợp chứ đừng thân thể nàng vẫn chưa khỏe, dám lại cùng Phùng Liên Dung ở chung chỗ, đứng lên bước .

      Phùng Liên Dung hơi thất vọng, lần nữa nằm về giường.

      Nhưng lật tới lật lui cũng ngủ được, giống như người vẫn còn nhiệt độ ở bàn tay .

      Thời gian ơi, nhanh trôi qua .

      Phùng Liên Dung đột nhiên cảm thấy ngày trôi qua quá chậm.

      Thái tử ra, thở ra hơi, có chút căm tức.

      huyết khí sôi trào, phương diện này tuy rằng khắc chế, chỉ khi nào có ý nghĩ, thỏa mãn cũng khó chịu, sải bước về phía Xuân Huy các.

      đường lại gặp được Hạ Bá Ngọc.

      kinh ngạc : “Còn tưởng rằng sáng mai ngươi mới đến chứ.”

      Đại quân phái chinh phạt Chân La quốc đánh thắng trận, Chân La quốc thần phục, trả lại lãnh thổ cho Cát Sa, cũng nguyện ý hàng năm tiến cống.

      ra tiến cống đối nước như bọn họ cũng được ít ưu việt, Cảnh quốc đất rộng của nhiều, được cống phẩm, bình thường đều hoàn lễ, đây đều là vật tư mà các nước khuyết thiếu.

      Hạ Bá Ngọc hành lễ xong, cười : “Hai ngày nay chạy suốt đêm cho nên đến trước thời gian.”

      Thái tử gật gật đầu: “Ngươi về nghỉ tạm trước , quay đầu lại cùng ta bẩm báo ràng.”

      Hạ Bá Ngọc lên tiếng trả lời liền .

      Triệu Thừa Diễn rất nhanh liền trăng tròn, mấy người Hoàng thái hậu đều thưởng đồ xuống, trong đó có hai cái khóa vàng, cái nào cũng nặng trịch. Hoàng hậu lại giống bọn họ, tặng hai đôi hài đầu hổ đến.

      Phùng Liên Dung rất vui, lập tức liền hài đầu hổ vào cho Triệu Thừa Diễn.

      lớn vừa vặn.

      Triệu Thừa Diễn hình như cũng thích, nhếch miệng cười.

      Phùng Liên Dung thấy, mừng tả xiết, lại đùa bé, kết quả đứa này cứ nở nụ cười.

      Lại qua hơn mười ngày, Phùng Liên Dung xem như hết cữ, có điều mọi người vẫn cẩn thận chăm sóc, sợ nàng có chỗ nào chưa dưỡng tốt, về sau mệt thân mình.

      Chính Phùng Liên Dung lại cẩu thả, ăn nhiều cơm, hoạt động cũng nhiều, thậm chí còn quản nhiều cung nhân như vậy, tự mình ôm đứa .

      Chung ma ma khuyên nhủ: “Chủ tử, ngài đây là làm gì vậy, chủ tử chỉ cần hầu hạ tốt Điện hạ là được, Hoàng tôn còn có cung nhân mà, như vậy chủ tử mệt.” [Buồn cười nhỉ, con phải mẹ, cứ để cung nhân trông hoài sau này nó nhận cung nhân làm mẹ luôn, ghét cái chế độ phong kiến kiểu này thế biết. Con ta nà, đố đâu được mình mà bế nó theo đấy, nó khóc cho banh nóc nhà. :v]

      “Điện hạ đến, ta tự nhiên hầu hạ tốt, đến ta bế đứa .” Phùng Liên Dung là nghe nương nàng .

      Lần trước trong thư Đường Dung muốn gầy xuống phải tự mình bế con, vừa có thể thân thiết với con, cừa có thể rèn luyện, đừng chỉ sống an nhàn sung sướng, biến thành béo, ngược lại tốt cho thân thể. Còn trong cung có Thái y, đồ ăn có thể tỉ mỉ chút, nhưng phải ăn no, đừng vì gầy mà ăn cơm.

      Phùng Liên Dung liền nghe theo.

      Chung ma ma cũng còn cách với nàng.

      Chủ tử này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút nghe lời, khi nàng quyết định chuyện gì khó có thể thay đổi, nên cũng chỉ kêu nàng chú ý nghỉ ngơi, bế bế nhưng thể để bị mệt.

      Lời này Phùng Liên Dung vẫn là nghe theo.

      Chỉ là qua bao lâu, nàng lại bắt đầu thỉnh an.

      Loại việc thỉnh an này, Phùng Liên Dung năm có làm, đột nhiên có chút thích ứng được, nhưng cũng thể , chỉ cần bỏ thói quen dậy muộn.

      May mắn cách mùa đông còn thời gian, Phùng Liên Dung chỉ vui việc này.

      đường gặp được Tôn Tú, Tôn Tú cười : “Lại làm bạn với tỷ tỷ rồi.”

      Tôn Tú đến bây giờ còn chưa có thị tẩm, Thái tử miệng là nhớ kỹ, kết quả vẫn làm theo ý mình, căn bản làm được hai chữ công bằng.

      Nhưng Thái tử phi cũng thể bắt buộc , cuối cùng vẫn là nghỉ ở chỗ nàng ta, về phần Tôn Tí, chỉ có thể mệnh khổ.

      Trong cung này, phi tần mệnh khổ cũng chỉ có mình nàng.

      Hai người đến nội điện Đông cung.

      Thái tử phi còn chưa ra, Phùng Liên Dung nhìn chung quanh, khó hiểu hỏi Tôn Tú: “Hai vị quý nhân nữa đâu?”

      Tôn Tú giật mình mới nghĩ đến Phùng Liên Dung được bảo vệ cẩn thận, tự nhiên là chuyện gì cũng biết, chỉ cần Thái tử sủng ái và thuận lợi sinh đứa ra là được.

      Loại chuyện này, quả nàng cũng cần thiết phải biết.

      “Năm trước bị tống giam rồi.” Tôn Tú khẽ, “ người trộm đồ, người đánh chết cung nhân.”

      là giả, ai có thể biết.

      Dù sao hai quý nhân đó là người Hồ quý phi đưa đến muốn mê hoặc Thái tử, kết quả Thái tử chạm qua, Thái tử phi hận chết Hồ quý phi, Hoàng thái hậu, Hoàng hậu tự nhiên cũng quản.

      Phùng Liên Dung nhớ tới hai quý nhân đó, nghĩ đều là mỹ nhân, đáng tiếc đầu thai lầm, bị Hồ quý phi hại chết, còn trẻ như vậy đáng tiếc.

      Nàng cũng biết cái gì, chỉ khẽ thở dài.

      Thái tử phi ra, hai người vội vàng hành lễ.

      Thái tử phi đầu tiên là hỏi chuyện liên quan đến Triệu Thừa Diễn, Phùng Liên Dung đều trả lời tốt.

      Thái tử phi liếc mắt nhìn kỹ nàng, : “Đó là Trưởng tử của Điện hạ, xảy ra chuyện gì, ta chỉ hỏi ngươi thôi đấy.”

      Phùng Liên Dung có thể cái gì.

      Dù sao đây cũng là đứa của nàng, nàng còn có thể nuôi tốt à.

      Nhưng đứa là người, người sinh ra thỉnh thoảng bị chút bệnh là bình thường. Nàng hồi cũng là như vậy, nghe lần mẫu thân đêm khuya dậy ôm nàng tìm đại phu đấy.

      Ngay cả lớn hơn chút nữa cũng vẫn luôn có vấn đề lớn lớn .

      Phùng Liên Dung dám vỗ ngực , đứa nhất định sinh bệnh.

      Tôn Tú đồng tình liếc nhìn Phùng Liên Dung.

      Dù là người được sủng ái như vậy, ở trước mặt Thái tử phi, cũng đắc ý nổi.

      Cho nên , trừ được sủng ái ra, lại có khác nhau bao nhiêu, nàng tuy rằng được vào mắt Thái tử, nhưng mấy chuyện như này có.

      Quay đầu, nàng liền an ủi Phùng Liên Dung mấy câu.

      Phùng Liên Dung rầu rĩ về Giáng Vân các.

      Chung ma ma : “ có chuyện gì cũng trách lên đầu chủ tử, Điện hạ còn hiểu chủ tử sao, có mẫu thân nào cố ý hại con của chính mình?”

      Phùng Liên Dung nghĩ thấy đúng, vốn là Thái tử phi cố ý , khiến nàng nghe xong thoải mái, gây áp lực cho nàng mà thôi.

      Nàng làm sao mà biết?

      Thôi vậy, nếu làm vậy, Thái tử phi vui vẻ.

      Phùng Liên Dung hít sâu hơi, cười nhìn Triệu Thừa Diễn.

      Như vậy qua nửa tháng, ngày hôm đó Phùng Liên Dung dậy từ sáng sớm, vừa muốn nội điện thỉnh an Tri Xuân đến : “Phùng quý nhân, nương nương sau này đều cần đến thỉnh an nữa.”

      Chung ma ma khó hiểu: “Sao lại vậy?”

      Tri Xuân cười tủm tỉm: “Nương nương của chúng ta có thai, đây là muốn dưỡng thai thôi.”

      Ngụ ý, các ngươi đừng có đến đến làm phiền nương nương.”

      Chung ma ma vội chúc mừng.

      Phùng Liên Dung nghe thấy, vui đến kém chút nhảy cẫng lên.

      Nàng là lòng dạ vui mừng thay Thái tử phi đấy!

      năm nữa, nàng có lẽ phải phiền não gì nữa.

      Bởi vì dựa theo tình huống đời trước, Thái tử phi cũng là như vậy, cái gì cũng quản, trông đứa này giống như bảo bối, sợ có chút sơ xuất nào. Cho nên năm đó, cũng là thời gian tự do nhất của các quý nhân.
      ly sắc, BiBi BuBu, Minhang10 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 43. Lấy nhũ danh.

      Editor: Linh

      Thái tử phi có thai Phùng Liên Dung thể so, Phùng Liên Dung có thai, chỉ Thái tử, Thái tử phi đến xem nàng, cái khác cần mong đợi. Nhưng lần này giống vậy, Hoàng thái hậu, Hoàng hậu đều tự mình đến nội điện.

      Đó là con trai trưởng, đến cùng vẫn giống.

      Hoàng thái hậu cao hứng ngàn dặn vạn dặn: “Ngươi có thai, giờ nhất định phải chú ý đấy.”

      Thái tử phi đỏ mắt nghe.

      Nàng ta biết tin mình có thai, ban đầu còn dám tin, sớm hết hi vọng, kết quả lại là thạt, khi đó liền khóc hồi, đáy lòng tràn đầy đều là hạnh phúc.

      Hóa ra nàng cũng có thể làm nương!

      “Tôn nhi tức biết, dưỡng thai tốt.” Thái tử phi vẻ mặt ôn hòa vuốt bụng.

      Hoàng hậu thấy động tác của nàng, cười : “Mẫu hậu thấy ngươi vì chuyện này mà tốn hết tâm tư, cuối cùng như nguyện, có thể thấy được ngươi vẫn có phúc khí. Ta sai người báo cho nhà ngươi rồi, mời thông gia vào cung. Nếu ngươi thích, mời mẫu thân ngươi ở lại đây thời gian, cũng là có thể.”

      Thái tử phi vội cám ơn.

      Thái tử đến đây, cũng quan tâm phen, kêu nàng nghỉ ngơi nhiều hơn, có thể quản cần quản.

      ra bản thân Thái tử phi cũng nghĩ vậy, giờ đứa là lớn nhất, cho nên gọi quý nhân lập quy củ gì đó, nàng ta căn bản thèm để ý.

      giờ nàng ta lòng nghĩ muốn dưỡng thai, sau đó thuận lợi sinh đứa ra.

      Có điều nàng ta vẫn rất quan tâm giới tính của đứa , khi tất cả mọi người về rồi, liền vội vã hỏi Lý ma ma: “Vừa rồi Chu thái y có với Hoàng tổ mẫu là nam hay nữ ?”

      Chu thái y đến bắt mạch, tạm thời nhìn ra.

      Thái tử phi tin, khi Phùng Liên Dung có thai, Chu thái y lại nhìn ra, còn bẩm báo với Hoàng thái hậu, cho nên mới có ý đem đứa này cho nàng ta nuôi.

      Thế nào đến chỗ nàng ta lại được, nàng ta tin, kêu Lý ma ma tìm cách nghe ngóng chút.

      Lý ma ma : “Cũng biết nữa, hình như là lần trước nương nương sảy thai, ảnh hưởng đến, dễ phân biệt.”

      ra Lý ma ma nghe được ít, Chu thái y mạch thai nhi của Thái tử phi có chút yếu, khá lo lắng, nhưng chuyện này tự nhiên thể với Thái tử phi, bằng thái tử phi lo lắng. Có điều chuyện cũng phải rất nghiêm trọng, chỉ cần chú ý hơn chút, thường xuyên đến bắt mạch cho Thái tử phi, cẩn thận bảo vệ là được.

      Thái tử phi lấy được kết quả mình muốn biết, quá thoải mái. [Càng ngày càng thấy TTP điên rồi, bó tay luôn, mình muốn con được, thương con con nào chả là con, lại còn muốn con trai, sợ PLD tranh mất.]

      Lý ma ma khuyên nhủ: “Nương nương cũng cần rối rắm là nam hay nữ, có đứa này, về sau tự nhiên có đứa nữa, đứa là càng nhiều càng tốt, thế nào cũng có nam hài.”

      Thái tử phi thở dài: “Nếu đứa đầu là nam hài, phải tốt hơn sao?”

      Lý ma ma cười : “Cố gắng là được, chờ bụng to rồi, lại để Chu thái y nhìn xem.”

      Thái tử phi ngẫm thấy cũng đúng.

      Lý ma ma liền mang thực đơn đến cho nàng ta: “ giờ ăn cái gì cũng giống nhau, nương nương nhìn xem có muốn ăn gì , nô tì với phòng ăn.”

      Thái tử nhìn nhìn, còn thường xuyên hỏi Lý ma ma, chỉ chọn món ăn mà thôi cũng mất rất nhiều thời gian.

      Mắt thấy thời gian từng ngày trôi qua, Hồ quý phi sốt ruột đến bắt đầu rụng tóc, giờ tuy là Hoàng thượng tự mình chấp chính, nhưng Thái tử vẫn là Triệu Hữu Đường, phải con trai bà ta, như vậy, mấy việc lúc trước làm có tác dụng gì đâu?

      Hồ quý phi và Hoàng thượng rất thân thiết, nhìn ra được, thân thể ông ta càng ngày càng kém, khó nghe chút là, hai chân duỗi ra, Thái tử đăng cơ như thường.

      Vậy bà ta và hai đứa con trai đều gặp nguy rồi.

      Hồ quý phi cắn răng cái, ngày hôm đó mời Hoàng Ứng Túc qua.

      Hoàng Ứng Túc có thể ở trong cung trà trộn đến vị trí ngày hôm nay, tự nhiên là nhân tinh, cần phải cũng biết ý của Hồ quý phi, mà cũng khi Thái tử đăng cơ, đời vua đời thần, chức thái giám chấp bút này của tuyệt đối thể làm tiếp nữa, có khi ngay cả mạng cũng giữ được.

      Dù sao Hoàng thượng đối đãi Thái tử thế nào, xem ở trong mắt, lấy suy nghĩ của Hoàng Ứng Túc, có oán hận, có thù báo thù là chuyện bình thường.

      Như vậy người bên cạnh Hoàng thượng, Thái tử sao có thể dung nạp được?

      Cho nên đợi Hồ quý phi , Hoàng Ứng Túc trình kế sách mà sớm nghĩ tốt ra.

      Hồ quý phi có chút giật mình: “Này có thuận lợi ?”

      “Tiểu nhân cũng xem qua sách sử, xác nhận có thể được, chỉ cần có người có thể tin cậy.” Hoàng Ứng Túc , “ vậy ở trong cung, nương nương cũng thiếu tâm phúc?”

      Hồ quý phi trầm tư lát, chậm rãi : “Cứ quyết định vậy .”

      Hoàng Ứng Túc mỉm cười: “Vậy trong khoảng thời gian tới tiểu nhân thể xuất ở chỗ nương nương, nương nương xin bảo trọng, có gì muốn , nhờ người truyền lời.”

      cáo từ rời .

      Hồ quý phi nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt ra vẻ hung ác.

      Lưu Hành chân thấp chân cao tới, chuyện Thái tử bị thương, bị què chân trong lúc khảo vấn, lúc này khuyên Hồ quý phi : “Nương nương vì sao phải mạo hiểm như vậy đây? Theo tiểu nhân thấy, Điện hạ là người độ lượng, tương lai kế tục ngôi vua, nhất định quá làm khó nương nương và hai vị Hoàng tử...”

      Còn chưa xong, Hồ quý phi quát: “Ngươi im miệng cho ta, ngươi cũng quá làm khó, vậy cũng có làm khó! Tương lai con ta, chừng bị sung quân đến biên cương, ta chết già trong lãnh cung có ý nghĩ gì?”

      Lưu Hành dám thêm.

      Hồ quý phi : “Việc đến nước này, phải chết, chính là ta vong.” Bà ta dừng chút, cười lạnh : “, phải là vong mới đúng chứ!”

      Lưu Hành mặt xám như tro tàn.

      biết chủ tử này vào ngũ cụt, mười đầu trâu cũng kéo lại được.

      có năng lực làm gì đây?

      vào hè, ruồi muỗi dần ít, chính là thời tiết quá nóng, trong phòng hai chậu đựng đầy băng, lúc này Phùng Liên Dung tắm, trong nước thả nhiều cánh hoa, thơm ngào ngạt.

      Hôm nay Thái tử muốn nàng thị tẩm, cách lần thị tẩm trước, nàng tính ra được là bao lâu, chỉ cảm thấy sốt ruột khó nén.

      Phùng Liên Dung tắm xong liền vội vàng mặc quần áo.

      Chung ma ma cũng rất cao hứng, đây là lần đầu tiên chủ tử thị tẩm sau khi sinh đứa xong, vừa rồi bà và mấy người Bảo Lan chọn quần áo, chọn hồi lâu.

      giờ nhìn thảnh quả vẫn thấy rất vừa lòng.

      Phùng Liên Dung cũng trái phải soi gường, cười đến như hoa.

      Nàng gầy ít, có 8 phần bộ dáng của trước kia, cuối cùng cũng có thể nhìn, nàng quét mắt qua bàn trang điểm lần, bản thân tìm được cây trâm bạch ngọc cài lên đầu.

      Chung ma ma cười : “Rất đẹp, thôi, đừng để Điện hạ chờ.”

      Phùng Liên Dung dừng bước chân, hỏi: “ma ma, có thể mang con ?”

      cái gì chứ!” Chung ma ma trách mắng, “Điện hạ muốn nhìn đứa lúc nào mà được, ngài mang theo đứa hầu hạ kiểu gì? nhanh , đứa có bọn nô tỳ, chủ tử cần lo lắng vớ vẩn.”

      Phùng Liên Dung bĩu môi, phải là muốn người nhà ở cùng nhau sao, hung như vậy. Nàng liếc mắt nhìn Triệu Thừa Diễn cái, nghe bé cười khanh khách hai tiếng, thế này mới ra ngoài.

      Trong chính điện, Thái tử đợi, tĩnh tâm được.

      Loại tâm tình này rất ít khi có.

      Vừa rồi lật mấy quyển sách, nhìn thế nào cũng vào đầu.

      Đúng lúc này, chợt nghe Nghiêm Chính báo Phùng quý nhân đến đây.

      Trái tim lập tức thấy vui, đứng ở cửa phòng ngủ, chỉ thấy Phùng Liên Dung bước sen nhàng, do nàng mặc bộ váy áo màu hồng nhạt xen trắng, từ xa nhìn lại, giống như tiên nữ nhiễm bụi trần.

      “Điện hạ.” Có điều chờ nàng đến gần, cảm giác này lập tức liền thay đổi.

      Thái tử còn chưa gì, cả người nàng bổ nhào vào trong lòng .

      Thái tử buồn cười, có thể dè dặt chút đây!

      Vốn còn muốn khen nàng đẹp đây.

      Thôi, Thái tử nghĩ thoáng, lập tức nâng đầu nàng lên, hôn xuống.

      Hai người cái gì cũng , chỉ biết ôn hôn, vuốt ve. Phùng Liên Dung mơ mơ màng màng nghĩ, vừa rồi trang điểm vô ích rồi, giờ nhìn cũng chưa nhìn, cứ như vậy, đó là quần áo mà mọi người cẩn thận chọn cho nàng đấy.

      Có điều nghĩ việc nghĩ, bản thân nàng tuyệt đối tốt hơn Thái tử, Thái tử cởi quần áo nàng, nàng cũng vươn tay cởi quần áo Thái tử.

      Hai người đều nôn nóng sốt ruột.

      May mắn Thái tử còn chút lý trí, nghĩ đến Chu thái y dặn dò, động tác sau đó chậm rãi hơn chút.

      Đương nhiên, đây là lần đầu tiên, lần sau giống vậy. Thái tử phát nàng khôi phục rất tốt, nên gầy gầy, nên gầy cũng gầy, hơn nữa thời điểm đó rất hưởng thụ, chút phát thân thể khỏe. Cho nên Thái tử thu liễm, đè nàng làm nhiều lần.

      Đến cuối cùng Phùng Liên Dung chân đều mềm nhũn, giống như bùn nhão nằm giường, nhúc nhích.

      Thái tử cũng mệt mỏi, lâu có mệt như vậy, cũng sảng khoái như vậy.

      nằm xuống, ôm Phùng Liên Dung vào trong lòng.

      Phùng Liên Dung thuận thế ôm lấy eo , kề mặt vào lồng ngực .

      Thái tử cúi đầu bên tai nàng : “Vừa rồi thoải mái ?”

      Phùng Liên Dung mệt a, cũng muốn , chỉ gật đầu.

      Thái tử đùa nàng: “Còn muốn nữa ?”

      Phùng Liên Dung sợ tới mức a tiếng, đầu lắc như trống bỏi: “ cần, Điện hạ!”

      Nàng cũng coi như thị tẩm rất nhiều lần, cho tới bây giờ chưa thấy qua như vậy. Có điều thời điểm thoải mái vẫn rất tốt, giống như bay lên trời, nhưng muốn nàng tiếp tục, nàng có khí lực.

      Lúc dùng sức, cảm giác giống như nàng bị đâm xuyên vậy.

      Thái tử cười ha ha, cúi đầu thấy gò má kiều diễm như hoa đào của nàng, chỉ cảm thấy động lòng người, sờ sờ đầu nàng: “Ngủ , dù sao cũng cần dậy sớm.”

      Phùng Liên Dung còn mơ hồ, cười : “Đúng vậy, nương nương có thai, cần thỉnh an.”

      Vẻ mặt khoan khoái.

      Khóe miệng Thái tử giật giật, chỉ vì phải thỉnh an mà vui thành như vậy?

      Kết quả Phùng Liên Dung đột nhiên ngồi dậy: “Ta thể ngủ ở đây, Tiểu Dương quen.”

      Thái tử ngạc nhiên: “Tiểu Dương?”

      “À, là nhã danh thiếp mới lấy cho con, đứa phải có cái tên như vậy mới dễ nuôi.” Phùng Liên Dung cười .

      “Vậy vì sao lại gọi là Tiểu Dương, gọi mãnh hổ phải càng thêm uy phong sao?”

      Phùng Liên Dung chịu nổi phụt cười: “cũng có thể gọi là hổ, Chung ma ma , phải gọi tên xấu chút mới tốt, lại , con chúng ta bộ dáng đáng , tính cách lại ngoan, giống như con dê .” Nàng nhớ lại, “Khi thiếp còn còn lại là Tiểu Ngư đấy, sau này lớn lên, nương mới gọi thiếp là Dung Dung.”

      “Tiểu Ngư?” Thái tử cười rộ lên, “Dung Dung? Ừ, vẫn là Dung Dung dễ nghe hơn chút.”

      Phùng Liên Dung hỏi: “Điện hạ nhũ danh là gì?”

      Thái tử vừa nghe, biểu cảm liền đình trệ.

      Phùng Liên Dung nhìn ra, có nhũ danh.

      Đứa đáng thương này, vừa sinh ra được Hoàng hậu nuôi, Hoàng hậu tính tình luôn lạnh nhạt, sợ là chưa lấy cho cái, Phùng Liên Dung tràn ngập tính : “Điện hạ, thiếp thân bổ sung cho ngài cái được ?”

      Thái tử.....

      Có điều thấy bộ dáng nóng lòng muốn thử của nàng, Thái tử liền ngầm đồng ý.

      Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ : “Điện hạ bây giờ vừa thông minh lại tuấn, mới trước đây đều gọi là sửu đản.”

      Thái tử ngây ngẩn cả người, may mắn mình có nhũ danh!

      Có điều chờ đến khi nhìn thấy Phùng Liên Dung che miệng cười ngừng mới phản ứng kịp, nàng đây là có lòng tốt, cố ý trêu .

      Thái tử mạnh mẽ nhào lên, áp Phùng Liên Dung xuống dưới, hung tợn : “Vừa rồi nàng cần đúng ? Hừ hừ, giờ ta lại rất muốn!”

      Phùng Liên Dung lại bị chà đạp hồi, sau đó cũng nhớ nổi đứa , trực tiếp ngủ luôn.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 44. Hoàng thái hậu lo lắng.

      Editor: Linh

      Sáng sớm ngày thứ hai, Thái tử tỉnh, dùng bữa sáng xong, tinh thần sảng khoái Xuân Huy các nghe giảng bài.

      Kết quả vừa đến đại điện liền thấy Hạ Bá Ngọc, Dư Thạch chờ ở đó.

      Hai người này cũng được coi như con mắt , bất kỳ lúc nào đều chú ý từng góc trong cung, từng thời khắc xảy ra những chuyện gì.

      Nhưng hôm nay bất thường.

      Thái tử cảm giác được, vẻ mặt cũng trở lên nghiêm túc.

      Hạ Bá Ngọc : “Sau khi Hồ quý phi gặp qua Hoàng công công lại tách riêng gặp vài vị hoàng môn, cẩm y vệ khác. Hoàng công công cũng như vậy, đêm qua còn sai mấy người dò xét chung quanh Xuân Huy các hồi, xác nhận quyết định mưu kế.

      ra đêm qua bọn họ muốn bẩm báo, nhưng là Thái tử cùng Phùng quý nhân triền miên nên bọn họ mới đợi đến buổi sáng. Như vậy từ hôm nay liền bất đồng, cho dù Thái tử nghe giảng, nên quấy rầy vẫn phải quấy.

      Thái tử lại hỏi: “Chỗ phụ hoàng có hành động dị thường nào ?”

      Dư Thạch: “ có.”

      giám thị Hoàng thượng cũng được thời gian, có đôi khi cảm thấy lãng phí thời gian, chỉ vì Hoàng thượng thành hơn đám người Hồ quý phi, Hoàng Ứng Túc rất nhiều.

      Cũng khó cho Hoàng đế như ông ta còn có thể làm thiên hạ thái bình, có đôi khi bình thường cũng có chỗ tốt, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thần tử phải có khả năng.

      Thái tử lại phân phó mấy câu liền bước vào Xuân Huy các.

      Phùng Liên Dung giống Thái tử, nàng ngủ say như chết, qua canh giờ nữa mới tỉnh lại, thấy Thái tử quả nhiên rồi.

      nay Vương ngự trù vẫn cho nàng dùng nên cũng hiếm lạ đồ ăn ở nơi này, cho nên nàng mặc quần áo xong liền về Giáng Vân các dùng bữa sáng.

      Chung ma ma nhìn thời gian, sớm gọi cho nàng mấy món bình thường nàng thích ăn, nàng vừa về là có thức ăn nóng hổi ăn, tâm tình tốt, ăn hết sạch.

      Chung ma ma thấy nàng còn về muộn hơn dự tính cũng cao hứng, có thể thấy được Thái tử rất sủng ái nàng, hai người đương nhiên ngủ cũng muộn.

      Có điều vậy, Phùng Liên Dung hầu hạ Thái tử hẳn là cực kỳ mệt, dù sau vẫn là hậu sản, Chung ma ma gọi Châu Lan xoa bóp cho Phùng Liên Dung.

      Phùng Liên Dung lập tức thư thái hơn chút, bên hỏi: “Con còn ngủ à? Ăn sữa chưa?”

      “Ăn rồi, vừa mới ngủ, buổi sáng tỉnh lại hai mắt xoay tròn, khắp nơi tìm chủ tử đấy.”

      Phùng Liên Dung cười rộ lên, quả nhiên đứa nhận được nàng.

      Chung ma ma tiếp: “Vừa rồi Thái hậu nương nương phái người đến kêu chủ tử có rảnh bế Hoàng tôn qua đó chuyến, muốn nhìn Hoàng tôn.”

      Phùng Liên Dung sửng sốt.

      Nếu chỉ là đơn thuần muốn xem Hoàng tôn, ôm cũng được, nhưng vì sao phải gọi cả nàng?

      “Ma ma.” Nàng thẳng người lên, “Ngươi Thái hậu nương nương là có chuyện gì?”

      Chung ma ma cũng hiểu, nghĩ nghĩ : “Chủ tử dù sao cũng là mẫu thân của Hoàng tôn, có lẽ Thái hậu nương nương chỉ muốn gặp chủ tử thôi, chủ tử đừng lo lắng.”

      Phùng Liên Dung thở ra hơi: “Thôi, trốn tránh cũng được.”

      Nàng hài vào liên ôm Triệu Thừa Diễn Thọ Khang cung.

      Triệu Thừa Diễn vốn còn ngủ, lúc này cũng tỉnh, mở to con mắt đen láy nhìn khắp nơi. Phùng Liên Dung lấy ra cái lục lạc cho bé chơi, bên : “Tiểu Dương, muốn gặp Hoàng tổ mẫu con, vui ?”

      Triệu Thừa Diễn nghiêng đầu, cầm lấy lục lạc.

      Có điều sức bé còn , cầm được, cứ rơi hoài.

      Phùng Liên Dung chỉ cười xem.

      So với mấy ngày trước đây, cầm được lâu hơn ít, có thể thấy được bé mỗi ngày đều thêm cường tráng.

      Đến Thọ Khang cung, Phùng Liên Dung xuống xe liễn.

      Phi tần như các nàng đều có xe liễn, chỉ là cấp bậc khác nhau nên trình độ xa hoa cũng xe cũng khác nhau, nàng giờ nàng ngồi sai biệt lắm là bậc thấp nhất.

      Cung nhân trong điện đón nàng vào.

      Phùng Liên Dung nhìn thấy trong viện hoa chuối tây nở đầy mảng, liền với Triệu Thừa Diễn: “Tiểu Dương, nhìn hoa màu hồng này đẹp , hoa này gọi là hoa chuối tây.” Nàng ôm bé qua, ngửi ngửi, cười : “Thơm đúng , đây là hương hoa, cùng hương phấn người mẫu thân khác nhau nhé.”

      Triệu Thừa Diễn nháy mắt, bỗng nhiên vươn tay hái được mảnh cánh hoa xuống.

      Phùng Liên Dung cao hứng ôm bé tiếp tục về phía trước.

      Cung nhân bĩu môi cái, giờ muốn gặp Thái hậu, Phùng quý nhân còn nhàn nhã dạy đứa nữa.

      Triệu Thừa Diễn cầm lấy cánh hoa, tay mập vung vung, cười khanh khách ngừng.

      Đến lúc nhìn thấy Hoàng thái hậu, vẫn còn cười.

      Hoàng hậu ở.

      Hoàng thái hậu nghe thấy tiếng cười trẻ con, mặt lộ ra tươi cười, hỏi: “Sao vui vẻ đến như vậy?”

      Phùng Liên Dung hành lễ xong mới : “Hình như là nhìn thấy hoa nên vui ạ.” Nàng đưa Triệu Thừa Diễn cho Hoàng thái hậu ôm.

      Hoàng thái hậu a tiếng: “Còn có thể hái hoa nữa?”

      Triệu Thừa Diễn nhìn bà cái, tay duỗi ra, cánh hoa còn mang theo chất lỏng, lập tức liền dính vào mặt Thái hậu.

      Khóe miệng Phùng Liên Dung giật giật.

      Con à, con ném chỗ nào ném lại ném lên mặt Hoàng tổ mẫu.

      Hoàng thái hậu sửng sốt chút rồi ha ha cười rộ lên: “Hoa này là tặng cho ta hả?”

      Triệu Thừa Diễn cười khanh khách.

      Con mắt bé vừa to vừa tròn, đen láy như màu nho.

      Hoàng thái hậu càng nhìn càng thích, với Hoàng hậu: “Nhìn ra được lớn lên giống Hữu Đường đây, có điều tính tình lại giống. Ta nhớ được khi ta vừa nhìn thấy Hữu Đường, đều khóc. Đứa này thích khóc, thích cười cực kỳ.”

      Mấy cung nhân ma ma bà phái đều như vậy, hôm nay vừa thấy, quả thế.

      Hoàng hậu gật gật đâuù: “Đúng vậy, Hữu Đường khi còn bé phải rất dễ nuôi, sau này mới từ từ tốt lên.”

      Phùng Liên Dung nghe xong, thầm đắc ý, đứa giống nàng này. Mẫu thân , nàng từ thích cười, hề khóc nháo, cho nên tổ phụ ngoại tổ mẫu đều thích nàng.

      Đáng tiếc sau khi nàng lớn lên tổ phụ liền qua đời, giờ ngoại tổ mẫu cũng gặp được.

      Hoàng thái hậu và Hoàng hậu đều chơi với bé chốc lát, Hoàng thái hậu mới chuyện với nàng: “Nghe ngươi thường tự mình ôm , dù là ngủ cũng đặt ở bên người?”

      Phùng Liên Dung trả lời: “Hồi Thái hậu nương nương, đúng là thiếp thân nuôi như vậy.”

      Hoàng thái hậu híp híp ánh mắt.

      Trong cung này, khi mẫu thân và đứa rất thân thiết, về sau lại càng khó xử trí, nhất là phi tần loại thân phận này.

      Hoàng thái hậu cũng xác định, Phùng Liên Dung tương lai có biến thành người như Hồ quý phi hay .

      Bà ôm Triệu Thừa Diễn hơi đung đưa, : “Ta rất thích đứa này, về sau cách đoạn thời gian liền đến nơi này của ta ở đoạn thời gian .”

      Phùng Liên Dung nao nao.

      Hóa ra Hoàng thái hậu kêu nàng đến là vì ý này.

      Nàng nhìn nhìn đứa trong tay Hoàng thái hậu, nhất thời cảm xúc phức tạp, qua lát mới cười cười : “Thái hậu nương nương thích , là phúc khí của .”

      Hoàng thái hậu vẫn luôn nhìn nàng nên cũng nhìn thấy nàng do dự.

      Bà lại hỏi: “Vậy ngươi bỏ được?”

      Phùng Liên Dung con ngươi hơi ám: “Thiếp thân đương nhiên bỏ được, dù sao cũng là thiếp thân mang thai mười tháng mới sinh ra.” Nàng xong, con ngươi có chút đỏ, “Nhưng là, Thái hậu nương nương là hoàng tổ mẫu của , hưởng thụ thiên luân chi nhạc cũng là thói thường của con người.”

      Hoàng thái hậu mỉm cười, nhìn qua là người rất đơn thuần, hóa ra cũng nó thể .

      : “Nếu ngươi bỏ được, vậy thôi.”

      Phùng Liên Dung lắc đầu, chậm rãi : “Cho dù con lớn, sớm hay muộn cũng rời khỏi thiếp thân, đến ở nơi khác. Đừng ngài là hoàng tổ mẫu của , dù là gia đình bình thường, lại có gì khác đây? Thiếp thân hồi cũng thường được chăm sóc dưới gối tổ phụ, sau khi thiếp thân lớn lên, chỉ hận tổ phụ qua đời sớm, thể tẫn hiếu. Thái hậu nương nương, tuy rằng thiếp thân có chút tha, nhưng trong lòng cũng có gì muốn, lại , ngài đối Điện hạ tốt như vậy, nhất định cũng thương Thừa Diễn.”

      Những lời này của nàng khiến Hoàng thái hậu giật mình.

      Qua lát, Hoàng thái hậu tay xoa đầu Triệu Thừa Diễn, cười cười : “Đứa này ngươi nuôi sai, trắng trẻo mập mạp, làm người ta rất thích, về sau thường xuyên mang con đến đây cho ta xem.”

      Phùng Liên Dung cũng biết lời này là có ý gì, chẳng lẽ lại để đứa nuôi ở chỗ nàng nữa à?

      Nàng trả lời dạ.

      Đợi đến khi Phùng Liên Dung ôm Triệu Thừa Diễn cáo từ rời , Hoàng thái hậu quay đầu hỏi Hoàng hậu: “Ngươi thấy Phùng quý nhân thế nào?”

      Hoàng hậu : “Rất tốt.”

      Hoàng thái hậu ồ tiếng: “Lại nhìn xem.”

      Phùng Liên Dung ôm đứa trở về, đến Giáng Vân các, Chung ma ma vội tiến lên, giọng hỏi: “Thái hậu nương nương gì vậy?”

      Phùng Liên Dung theo .

      Chung ma ma mở to hai mắt, hóa ra là Hoàng thái hậu lo lắng Phùng Liên Dung, sợ nàng giống Hồ quý phi, nuôi đứa , dã tâm bừng bừng, ép buộc lung tung.

      Phùng Liên Dung : “Bảo ta sau này thường xuyên ôm qua đó, ngươi , Thái hậu nương nương còn muốn Tiểu Dương sống ở chỗ ngài ấy hay đây?”

      “Nô tì cũng biết .”

      Đều lòng vua khó dò, lòng Hoàng thái hậu này cũng như vậy.

      ra Chung ma ma nhìn ra, Hoàng thái hậu có đôi khi còn giống Hoàng đế hơn cả Hoàng thượng.

      Lúc bà còn trẻ, sớm được nghe những lão ma ma trong cung về chuyện khi Thái hậu chấp quyền, nếu có Thái hậu, Hoàng thượng có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế đều khó , cũng nhất định có ngày thái bình như giờ.

      Chung ma ma dặn dò: “Đắc tội ai cũng được đắc tội Thái hậu nương nương, cho dù Thái hậu nương nương muốn đứa , chủ tử cũng phải đưa, đừng có câu oán hận gì.

      Phùng Liên Dung trong lòng , nàng vốn đâu có oán hận gì, Thái hậu nương nương là hoàng tổ mẫu của đứa , thương cũng là tình thương.

      Hơn nữa, nàng thấy rất ràng, có Hoàng thái hậu, Triệu Hữu Đường được lên làm Thái tử, nếu có thể, nàng chút đồng ý Triệu Hữu Đường vì nàng mà xung đột với Hoàng thái hậu.

      Ít nhất, tại phải lúc.

      Nàng nhìn Triệu Thừa Diễn, khẽ: “Tiểu Dương à, cho dù ngày nào đó con ở bên cạnh nương, nhưng nương vẫn nhớ con thương con, con nhất định phải ngoan, Hoàng tổ mẫu cũng thích con, biết ?”

      Triệu Thừa Diễn chỉ nhìn thấy trước mắt đôi ánh mắt ôn nhu mỹ lệ, vươn tay, bốp cái lên mặt nàng.

      Phùng Liên Dung đau kém chút khóc.

      “Trứng thối này!” Nàng vươn tay bóp khuôn mặt Triệu Thừa Diễn.

      Triệu Thừa Diễn cười khanh khách.

      “Tên vô lại còn sợ đau đây.” Nàng cắn răng.

      Chung ma ma vội qua ôm: “Chủ tử, như vậy, phải cố ý đánh chủ tử đâu.”

      Phùng Liên Dung tức giận.

      Vừa rồi nàng quá đau lòng nên mới với những lời này, vậy mà còn đánh nàng.

      Phùng Liên Dung tức giận đến đọc sách.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 45. Xu thế lôi đình.

      Editor: Linh

      Qua thời gian, trong cung xảy ra việc.

      Phùng Liên Dung ngủ dậy, chỉ thấy Kim Quế Ngân Quế hai người ở bên ngoài cửa sổ thầm gì đó, vẻ mặt đó nhìn qua có phần quỷ dị.

      Có chút giống như khi đến Nhật thực trước đây.

      Phùng Liên Dung khó hiểu, gọi hai người các nàng qua.

      Kim Quế : “Chủ tử, trong cung chúng ta có người biết dùng Vu thuật đấy.”

      “Cái gì?” Phùng Liên Dung giật mình, trong ấn tượng của nàng có chuyện này mà, “Ngươi xem nào.”

      Kim Quế bắt đầu : “Hồ quý phi bị người dùng Vu thuật hại, bị bệnh mấy ngày, sau này có người tố giác, là Chiêu Nghi ghen tỵ Hồ quý phi, dùng rối gỗ nguyền rủa nàng, buổi tối hôm qua bị lục soát ra.”

      Phùng Liên Dung cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn nhớ nghe qua mấy từ Vu thuật, rối gỗ này.

      Có điều năm đó vào thời gian này, đằng trước Thái tử bị người hành thích, thương thế nghiêm trọng, Hồ quý phi bị Hoàng thái hậu biếm lãnh cung. Ngay cả Hoàng thượng cũng cứu được bà ta, cho nên, lịch sử cũng sớm thay đổi.

      Phùng Liên Dung nhíu nhíu mày, mơ hồ sinh ra loại dự cảm xấu.

      Nhưng nàng vẫn đó là cái gì.

      Mấy chuyện nàng vốn biết đều còn giống tại.

      Hoàng thái hậu nghe chuyện này, cười lạnh : “Nàng tại còn cách nào khác nên muốn diệt hết các phi tần khác, cái gì mà Vu thuật với rối gỗ, nếu linh nghiệm như vậy, chẳng phải thiên hạ này bị đại loạn, muốn giết ai, dễ như lật tay thôi!”

      Hoàng hậu cũng tin tà.

      Đúng lúc này, Thái tử cầu kiến.

      Mà lúc này, Hồ quý phi với Hoàng đế chuyện bị người làm hại.

      Bà ta nước mắt thành dòng : “Mấy đêm nay thiếp thân ngủ được ngon, cả người đều có khí lực, mời ngự y đến xem, đoán ra bị bệnh gì, chỉ thử ăn mấy vị thuốc xem thế nào.” Bà ta thở dài, “Nếu phải có người ra, chỉ sợ thiếp thân chậm rãi bị giết chết.”

      Ở bên trong nhận thức của Hoàng đế vốn cũng cảm thấy Vu thuật thể tin: “ thoải mái?”

      “Đúng vậy, sau này bị tìm ra, thiếp thân lập tức khỏe ngay.” Hồ quý phi mặt lộ vẻ hoảng sợ, : “Cho nên có chút bệnh chữa mãi khỏi, chừng chính là bị người lén hại cũng nhất định.”

      Hoàng đế cũng có chút tin.

      Hồ quý phi lại cùng ông ta mấy chuyện liên quan đến Vu thuật.

      Kết quả vào ban đêm Hoàng đế liền nằm mơ, mơ thấy có người dùng con rối gỗ nguyền rủa ông ta, ông ta đau đầu, buổi sáng tỉnh lại, tốt thêm chút nào, đầu càng thêm đau. [Đây là vấn đề về tâm lý, bình thường ngày nghĩ gì đêm mơ đó, nhất là những người ốm bệnh như Hoàng đế. Hồ quý phi cũng biết điều này nên lợi dụng nó.]

      Hoàng Ứng Túc thấy thế, vội mời Chu thái y đến xem.

      Chu thái y vẫn như cũ, bệnh này của Hoàng thượng vốn phải chậm rãi điều trị, chính ông ta nghe, thế nào cũng muốn xử lý chính vụ, còn cấm dục, cho nên vẫn phải uống thuốc như cũ.

      Hoàng đế căm tức, mắng chửi Chu thái y hồi: “Lại khai mấy loại thuốc đó, các ngươi là đám lang băm, trẫm cần các ngươi làm gì, cút ra ngoài cho ta!”

      Chu thái y trấn định lui xuống.

      Đầu Hoàng đế tiếp tục đau.

      Buổi tối lại nằm mơ Vu thuật, Hoàng đế bỗng cảm thấy hay đây là thần linh báo mộng, ông ta với Hoàng Ứng Túc: “Bệnh này của Trẫm có chút bình thường!”

      Hoàng Ứng Túc : “Nô tài cũng cảm thấy vậy, Hoàng thượng vẫn long tinh hổ mãnh, nào có ai bị bệnh lâu như vậy.”

      Hoàng đế liền : “Hay là cũng có người làm rối gỗ nguyền rủa Trẫm?”

      Hoàng Ứng Túc im lặng, qua lát mới : “Nô tài dám .”

      Thấy vẻ mặt do dự, Hoàng đế cả giận : “Ngươi gạt Trẫm chuyện gì đúng ? Còn mau !”

      Hoàng Ứng Túc vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng, ra, ra nô tài sớm có chút nghi ngờ, có ngày nô tài nhìn thấy Nghiêm Chính đón người mặc áo đạo sĩ.”

      “Nghiêm Chính là ai?” Hoàng đế hỏi.

      “Người bên cạnh Điện hạ.”

      Hoàng đế giận dữ.

      Quả nhiên nhi tử này của ông ta vẫn luôn ngóng trông ông ta chết, đáng tiếc ông ta lần lại lần bỏ qua cho , lần này, ông ta thể lại mềm lòng, đám thái y này khẳng định cũng là người của Thái tử.

      Hoàng đế : “Ngươi lập tức phái người thăm dò.”

      Hoàng Ứng Túc giọng run run: “Nô tài có thể tra ra cái gì chứ, Hoàng thượng, nô tài chỉ là hoàng môn, bên cạnh Điện hạ nhiều thân vệ như vậy, có thể cho phép nô tài?”

      Hoàng đế nghĩ thấy cũng đúng liền gọi Đại thống lĩnh Cấm quân và Chỉ huy sứ Cẩm y vệ tới, : “Các ngươi cùng Hoàng công công tra án này, nhất định phải tìm ra manh mối, tìm khắp nơi trong cung cho Trẫm! Đào sâu ba thước cũng phải tra ràng!”

      Đại thống Lĩnh Hà Khả Tu hỏi: “Ý Hoàng thượng là muốn bắt Điện hạ?”

      Hoàng đế mặt trầm: “Nếu phối hợp, các ngươi nhìn rồi làm.”

      Hà Khả Tu lên tiếng, cùng Trần Việt ra ngoài.

      Hoàng Ứng Túc chân cao khí ngang theo ở phía sau.

      tại chỉ cần chuyến đến Xuân Huy các lật cái là được, sau đó mang rối gỗ đến cho Hoàng thượng thấy, Hoàng thượng còn có thể tin là Thái tử gây ra sao?

      Kết quả ba người vẫn chưa được bao xa, chợt nghe bên ngoài có tiếng huyên náo.

      Hoàng Ứng Túc nhìn qua, trong lòng giật mình, thầm nghĩ rốt cuộc là sao thế này!

      Chỉ thấy Dư Thạch sải bước qua, phía sau theo mấy chục cấm quân, muốn cầu kiến Hoàng thượng.

      Hoàng Ứng Túc theo bản năng cảm thấy tốt, vội hỏi: “Hoàng thượng nghỉ ngơi, lát sau ngươi hãy đến.”

      Dư Thạch nghe, trực tiếp đẩy cửa vào.

      Hoàng đế muốn trách cứ, Dư Thạch quỳ xuống, trình đồ trong tay lên, : “Vừa rồi có người tố giác Hồ quý phi dùng Vu thuật, nguyền rủa Hoàng thượng và Điện hạ, chứng cớ ở đây.”

      Hoàng đế kinh hãi, thân mình lung lay.

      Hoàng Ứng Túc bị bỏ qua ngoài cửa chỉ cảm thấy bản thân bị sét đánh trúng, nửa ngày chưa lấy lại được tinh thần.

      Đây phải là kế hoạch của bọn họ sao?

      Sao Hồ quý phi ngược lại biến thành hung thủ sau màn rồi?

      Dư Thạch lại : “Thuộc hạ tìm được dưới thân cây ở hậu viện Trường Xuân cung.”

      còn chưa xong, Hoàng đế hét lớn: “Ngươi nghe lệnh của ai, vì sao chuyện này Trẫm biết gì hết? Đồ hỗn trướng, bằng vào con rối gỗ là có thể định tội?”

      Dư Thạch vẻ mặt bình tĩnh: “Do hoàng thượng thân thể tốt, sau khi biết được chuyện này Thái hậu nương nương liền lệnh thuộc hạ....”

      Hoàng đế phất tay áo, thẳng đế Thọ Khang cung.

      Ông ta tuyệt tin Hồ quý phi hại ông ta!

      Hồ quý phi ông ta, cho dù muốn con trai của mình làm thái tử Hồ quý phi cũng hại ông ta, đây nhất định là ai thiết kế hãm hại Hồ quý phi, muốn mạng của nàng.

      Hoàng đế biết tội này khi thể chứng thực, Hồ quý phi nhất định mất mạng, ông ta thể để chuyện này xảy ra!

      Là ai? Rốt cuộc là ai?

      Hoàng đế ngừng suy nghĩ, là Thái tử, hay là mẫu thân ông ta, Hoàng thái hậu?

      sai, bọn họ đều muốn mạng Hồ quý phi!

      Hoàng Ứng Túc thấy Hoàng thượng chẳng những có trách phạt Hồ quý phi, ngược lại còn trách cứ Dư Thạch, mừng rỡ, nhân cơ hội liền lên : “Hoàng thượng, vậy Điện hạ....”

      thăm dò như cũ!” Hoàng đế hạ lệnh, “Có ai gây trở ngại, giết tha!”

      Dư Thạch, Hà Khả Tu, Trần Việt ba người biến sắc.

      Xem ra hôm nay Hoàng thượng nổi giận, cũng lộ ra tâm tư muốn động Thái tử, mắt thấy Hoàng thượng rồi, bọn họ ba mặt nhìn nhau, lãnh binh đến các cửa cung.

      Hoàng Ứng Túc cả kinh tròng mắt đều sắp rơi xuống, ở phía sau kêu lên: “ phải là muốn tra Điện hạ sao, các ngươi đâu vậy?”

      Thế nhưng ai nghe .

      Dư Thạch hai bước, phân phó : “Mời mấy vị công công đến nơi khác, nghỉ ngơi cho tốt.”

      Hoàng Ứng Túc vừa nghe, sợ đến mức mặt trắng bệch, vội vàng muốn trốn, kết quả vừa chạy bị cấm quân bắt lấy, nhét vải vào miệng liền tha ra ngoài, còn có hoàng môn bên người Hoàng thượng, ai có thể trốn.

      Trần Việt qua : “Ta cửa Tây.”

      Cửa Tây Ngô Thiêm là tâm phúc của Hoàng thượng, đều là Cẩm y vệ, hiểu rất .

      giờ, bọn họ chính là so ai nhanh hơn.

      Dư Thạch và Hà Khả Tu cũng đều có mục tiêu muốn ứng phó, chia đường mà .

      Hoàng Thái hậu nghe Hoàng thượng phản ứng như thế, bà thở dài tiếng.

      Nhi tử này của bà, là tay bà nâng lên, mấy chục năm này, bà dốc hết toàn lực bảo vệ , để ngồi yên vị trí này, giờ xem ra, đáng.

      từng hiểu bà khổ tâm?

      nữ nhân, quả nhiên là từng bước nhầm!

      Hoàng thái hậu nhìn Hoàng hậu bên cạnh cái, thản nhiên : “Chuyện hôm nay ngươi cần nhúng tay, ta bó tuổi, ai hận ta cũng chẳng sao, ngươi dù sao cũng là mẫu thân của chúng nó.”

      chính là Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử.

      Hoàng hậu khom người, chậm rãi lui ra.

      Hoàng thái hậu cầm lấy ly rượu độc bàn, vốn định dựa theo lệ thường, ra hành vi phạm tội, kết quả đến bên miệng, hóa thành tiếng thở dài: “ ban thưởng .”

      Người đó, đến cùng là nữ nhân mà nhi tử bà sâu sắc.

      Cảnh Hoa nâng tay tiếp được khay bạc, dẫn theo hai vị ma ma, bước chân vội vàng về phía Trường Xuân cung.

      Mà lúc này, Hoàng đế đến Thọ Khang cung.

      Ông ta vào cửa liền kêu: “Mẫu hậu, vu thuật gì đó căn bản liên quan đến Hồ quý phi, lần trước nàng còn bị người nguyền rủa đấy, chính nàng làm sao có thể làm ra chuyện này?”

      Hoàng thái hậu ngồi dựa lưng vào ghế, từ cao nhìn xuống nhi tử hoang mang rối loạn.

      Bà khẽ cười cười: “Hoàng thượng, ngài phải là vì Hồ quý phi mà giết Chiêu Nghi đó sao, sao cho phép nàng ấy biện giải? giờ chứng cứ đều ở đây, mặc kệ là rối gỗ, hay là cung nhân tận mắt nhìn thấy Hồ quý phi chôn rối gỗ, đều có, sao lại liên quan đến nàng?”

      Hoàng đế vội la lên: “Đó là có người vu hãm!”

      “Ai vu hãm nàng?” Hoàng thái hậu hỏi.

      Hoàng đế nhất thời lên lời.

      Hoàng thái hậu cũng sốt ruột.

      Bà nhìn nhi tử này, đột nhiên có chút đáng thương .

      Đường đường là Hoàng đế, vì nữ nhân mà rơi vào bộ dáng như bây giờ.

      Hoàng thái hậu nghĩ, bà rốt cuộc dạy nhi tử này thế nào?

      Hoàng thái hậu đứng lên : “Hoàng thượng, ai gia xử trí Hồ quý phi, bây giờ nữa cũng có ý nghĩa, xin Hoàng thượng nén bi thương.”

      Hoàng đế nghe vậy, chỉ cảm thấy trong đầu ầm tiếng, thế giới trước mắt mảnh tối đen.

      Thái tử đứng ở ngưỡng cửa chính điện, vẻ mặt trầm tĩnh như nước.

      Lúc trước, đoán được kế sách của Hồ quý phi, từng chẳng thèm ngó tới.

      Ở trong cung, muốn vu hãm người, khó cũng khó, khó cũng khó, chỉ xem quyền thế ở trong tay ai, cười nhạo Hồ quý phi ngây thơ.

      Đứng ở nơi này nhiều năm như vậy, thế mà vẫn thấy ràng tình thế.

      Phụ hoàng này của được coi là gì?

      Dù là , lại được coi là gì?

      Thái tử ngẩng đầu nhìn trời.

      Hôm nay là ngày đẹp, ánh mặt trời xán lạn, vốn như vậy, thời tiết đầu thu làm người ta có tâm trạng tốt.

      Nhưng mà, phảng phất nghe được tiếng khóc.

      Hai người đệ đệ của , nhất định vĩnh viễn nhớ được ngày này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 46. Điên.

      Editor: Linh

      Trong Thọ Khang cung, Hoàng đế quay đầu vội chạy về phía Trường Xuân cung.

      Nhưng mà, muộn.

      Chén rượu độc đó mạnh mẽ rót vào trong miệng Hồ quý phi, đến lát, người liền hương tiêu ngọc nát.

      Hoàng đế đứng ở cửa, nhìn Hồ quý phi nằm vật xuống mặt đất, nhìn cung nhân phủ khăn trắng lên người nàng, nhìn Hồ quý phi bị nâng ra ngoài.

      trận đầu choáng mắt hoa ập đến.

      Vào khắc này, ông ta nghĩ đến báo thù cho Hồ quý phi, nghĩ đến gọi cấm quân, nghĩ đến chuyện sau này, trong lúc hoảng hốt, ông ta chỉ nghĩ đến Hồ quý phi xuất bên ao cá ngày đó.

      Khi đó, nàng còn trẻ, quốc sắc thiên hương.

      Nàng nhìn ông, mặt tràn đầy thẹn thùng, lại có chút chân tay luống cuống.

      Lúc đó ông liền thích, từ nay về sau, ai cũng vào được lòng ông, chỉ hận gặp sớm.

      Chỉ tiếc, đến cuối cùng, ông vẫn phụ nàng.

      Ông đường đường là Hoàng đế, lập ai làm Thái tử cũng thể quyết định.

      Ông đường đường là Hoàng đế, ngay cả mạng của nàng cũng thể giữ được.

      Lòng Hoàng đế đau nhức, cả người ngã về phía sau.

      Cung nhân kinh hãi, vội vàng bẩm báo Hoàng thái hậu.

      Hoàng thái hậu biến sắc, mạnh đứng lên, nhưng là, bà lại chậm rãi ngồi xuống.

      “Đỡ đến Càn Thanh cung, mời Thái y đến xem.”

      Hôm nay bà ban chết cho Hồ quý phi, liền chuẩn bị tốt.

      Vị trí này, là thời điểm Hoàng thượng nên nhường lại!

      Nhóm cung nhân đều là nhân tinh, lập tức liền hiểu được, vội vàng bước .

      Hoàng thái hậu im lặng ngồi.

      Làm người mẫu thân, phải làm như vậy với nhi tử, việc rất đau lòng, nhưng là bà chỉ là người mẫu thân.

      Làm mẫu thân, bà gắng sức rồi.

      Mấy năm nay, bà trả giá bao nhiêu tâm huyết!

      Cái đồ đỡ lên được tường!

      Đến bước này, còn muốn ngỗ nghịch bà, chỉ vì giữ lại Hồ quý phi.

      Bàn tay Hoàng thái hậu nắm chặt cạnh ghế, thân mình hơi hơi phát run, qua lát bà mới bình tĩnh trở lại, chậm rãi thở ra hơi dài.

      Trong cung lạnh tanh, mảnh tĩnh mịch.

      Hoàng thái hậu nhắm mắt lại, nhớ mang máng khi đó ba nhi tử còn , thường cùng nhau đọc sách, khi nhàn hạ, vay quanh bên người bà, cười cười.

      Bà hỏi bọn học những gì.

      Bà dạy bọn phải hữu ái đoàn kết.

      Bà bảo bọn họ chỉ bảo lẫn nhau.

      , ca ca phải nhường đệ đệ, đệ đệ phải kính trọng ca ca.

      Hoàng thái hậu nghĩ, nghĩ, nước mắt liền chảy xuống,

      người dù có thế nào, cũng vĩnh viễn đoán được chuyện tương lai.

      Hoàng thái hậu ngồi thẳng người, sai người mời Thái tử đến.

      Do Hoàng thượng té xỉu, bất kỳ mệnh lệnh nào đều kịp hạ, bất luận kẻ nào đều dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Cho nên mấy vị Thống lĩnh Cấm quân và Cẩm y vệ rất nhanh liền khống chế được tình thế, nên bắt bắt, nên bịt miệng bịt miệng, trong cung rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.

      Trong điện Cảnh Kỳ, Tam hoàng tử ôm Tứ hoàng tử hoảng sợ.

      Tứ hoàng tử hỏi: “Mẫu phi chết?”

      Tam hoàng tử trước lau khô nước mắt mình, mới sờ sờ đầu của , : “Tứ đệ, sau này đừng lại nhắc đến mẫu phi, chúng ta còn được gặp lại người nữa.”

      Tứ hoàng tử oa tiếng khóc lên.

      Con ngươi Tam hoàng tử cũng đỏ rực.

      lớn, biết Hồ quý phi chết như thế nào, nhưng là có kinh hoảng như Tứ hoàng tử, Hồ quý phi vẫn luôn muốn trở thành Thái tử, Tam hoàng tử biết .

      giờ mẫu phi bởi vậy mà chết, cũng là chuyện trong dự đoán.

      chỉ có chút mờ mịt.

      Vì sao, sao mẫu phi cứ muốn cầu mấy thứ phải của mình?

      Vì vậy, thậm chí tiếc hi sinh cả mạng của mình?

      hiểu.

      Tam hoàng tử suy tư lát, thở dài, nhìn về phía đệ đệ ruột của mình.

      So với , đệ đệ còn , vốn còn cần mẫu phi quan tâm, vốn mẫu phi cũng vẫn luôn thương , chuyện này đối đệ đệ mà , quả đả kích rất lớn.

      Nhưng là, chỉ có thể học kiên cường đứng lên.

      “Tứ đệ, đệ phải nhớ, sau này ở trước mặt người khác ngàn vạn lần đừng nhắc đến mẫu phi.” dặn dò, biết phụ hoàng bệnh nặng, cũng té xỉu, hai cây lớn dựa vào đều có, từ nay về sau, có lẽ bọn họ trôi qua rất gian nan.

      Tứ hoàng tử nức nở : “Vì sao thể nhắc đến mẫu phi?”

      “Nhắc đến, chúng ta bị đuổi , sau đó cũng có cơm ăn, bị đói chết.” Tam hoàng tử biết giải thích với đệ đệ thế nào, đệ đệ tuy thông minh, nhưng đến cùng vẫn hiểu quá ít về đời, “Tứ đệ, ngươi muốn có cơm ăn, mùa đông bị lạnh chết đấy chứ?”

      Tứ hoàng tử giật mình, vội vàng lắc đầu.

      Tam hoàng tử : “Vậy nghe ca ca, cần nhắc đến chuyện mẫu phi qua đời, ngươi chỉ cần nhớ mẫu phi trong lòng là được rồi.”

      Tứ hoàng tử vẫn quá hiểu , nhưng vẫn gật gật đầu.

      Tam hoàng tử ôm chặt hơn.

      Về sau, hai người bọn họ phải sống nương tựa lẫn nhau rồi.

      Thái tử được truyền, rất nhanh liền đến Thọ Khang cung.

      Hoàng thái hậu : “Bắt đầu từ sáng mai Cảnh quốc liền giao cho ngươi rồi.”

      Vào khắc Hồ quý phi chết, Thái tử cũng dự liệu được tâm tư Hoàng thái hậu.

      Tổ mẫu này của làm quyết định.

      giờ, là lúc bước ra bước đầu tiên!

      có dối trá từ chối, chỉ : “Chỗ Hạc Khánh hầu, chỉ sợ hỗn loạn.”

      Hoàng thái hậu vươn tay xoa xoa mi tâm: “Ngươi xử trí .”

      “Vâng.” Thái tử cũng nhìn ra bà mệt mỏi, Hoàng thái hậu làm ra quyết định này phải dễ dàng như vậy, đây dù sao cũng là nhi tử ruột của bà, “Vậy tôn nhi quấy rầy Hoàng tổ mẫu, ngài hãy nghỉ ngơi ạ.”

      Hoàng thái hậu khoát tay.

      Thái tử lui ra ngoài.

      vừa về đến chính điện liền gọi Trần Việt, Hà Khả Tu, Dư Thạch đến: “Có thể phái người tróc nã Hạc Khánh hầu, Hồ thị trừ nữ quyến ra, bắt giữ hết.” ngừng chút, viết xuống thủ lệnh đưa Dư Thạch, “Dư thống lĩnh, ngươi tạm nhậm chức Chỉ huy sứ năm quân binh mã tư, tiếp nhận Hạc Khánh hầu.”

      Đây là kêu Dư Thạch quét sạch thế lực của Hạc Khánh hầu trong năm quân binh mã tư.

      Ba người tuân lệnh, lập tức lãnh binh xuất phát.

      Hạc Khánh hầu vẫn luôn ở nhà chờ tin tức của nữ nhi, kết quả vừa mới biết được tin dữ, tùy theo đó mà đến là cấm quân và cẩm y vệ, thậm chí ông ta chưa kịp phản ứng bị bắt.

      Hồ thị nam nhi toàn bộ bị bắt.

      Mà Hoàng thượng vẫn hôn mê, cái gì cũng biết, do Hồ quý phi bị ban chết nên mất khả năng hậu táng, bộ tộc Hồ thị bị thanh lí sachj . Có điều Hoàng thái hậu niệm tình Hồ quý phi sinh cho Hoàng thượng hai đứa con trai, cuối cùng an táng ở phụ cận Hoàng lăng.

      Thái tử phi nghe , vuốt bụng cười, nàng ta chờ ngày này rất lâu.

      Lão bất tử, sớm nên có hôm nay!

      giờ Hồ quý phi chết, hai đứa con trai của bà ta rốt cuộc thành được Thái tử nữa!

      Thái tử phi khẩu vị mở rộng, liên tục gọi hai mươi mấy dạng đồ ăn.

      Lý ma ma cũng cao hứng, thầm nghĩ, lần này Hoàng thượng ngã bệnh, sau này khẳng định đừng mong khỏe hẳn. Dù có khỏe hẳn, chỉ sợ cũng chỉ có thể làm Thái thượng hoàng, Thái tử làm Hoàng đế là chuyện định.

      Thái tử phi cười : “Ma ma, mau mời Điện hạ tới.”

      Lý ma ma liền sai người chính điện.

      Nghe là ý của Thái tử phi, Thái tử tuy bận nhưng vẫn bớt chút thời gian ăn cơm.

      Thái tử phi có chút ân cần.

      Thái tử : “A Yên, nàng vẫn nên quan tâm bản thân hơn.”

      “Thiếp thân sao, hôm qua Chu thái y mới đến xem, thai nhi rất khỏe mạnh.” Thái tử phi ý cười nhàng, “Thiếp thân là sợ Điện hạ mệt mỏi, sáng mai phải là muốn giám quốc hay sao?”

      Thái tử cười cười, : “Chỗ Hoàng tổ mẫu, nàng rảnh rỗi cũng nên xem.”

      Thái tử phi gật gật đầu.

      Đợi Thái tử rồi, Thái tử phi : “Nhìn Hoàng tổ mẫu cái gì chứ, ta giờ làm sao có thể ra ngoài, vạn nhất xảy ra chuyện gì, đứa này bảo đảm. [đúng thể loại qua sông đoạn kiều.]

      Nàng ta giờ chân rời nhà, tuy rằng Chu thái y dặn dò muốn lại nhiều chút, nhưng nàng ta cũng chỉ trong phòng.

      Lý ma ma : “Nương nương, Thọ Khang cung cũng tính xa, lại , còn có xe liễn mà.”

      Thái tử phi lắc đầu: “Vẫn là chờ con sinh ra rồi tính, Hoàng tổ mẫu cũng phải biết ta có thai, nào để ý mấy chuyện này. Lần nào đến cũng bảo ta dưỡng thai cho tốt mà.”

      Lý ma ma biết nàng ta sợ giữ được đứa , chuyện lần trước là đả kích quá lớn đối Thái tử phi, cho nên lần này nàng cẩn thận có chút quá.

      Nhưng Lý ma ma cũng khuyên, biết khuyên được.

      Lại Hoàng thượng hôn mê hai ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại, có điều người rất mơ hồ, vừa tỉnh liền muốn gặp Hồ quý phi, mấy hoàng môn bị ép buộc muốn điên.

      Sau này hoàng đế phát hoàng môn phải người mình hay dùng, tì khí nổi lên, bắt được cái gì liền ném cái đó, cơm cũng ăn. lát muốn Hồ quý phi, lát muốn Hoàng Ứng Túc, lát sau lại muốn vẽ tranh.

      Càn Thanh cung bị huyên loạn thất bát tao.

      Chu thái y hồi bẩm Hoàng thái hậu: “Sợ là bị điên rồi.”

      Hoàng thái hậu : “Trị hết?”

      Chu thái y lắc đầu: “Bình thường cũng dễ trị, hơn nữa thân thể hoàng thượng lại tốt, mắc bệnh tâm thần, càng thêm vô pháp dưỡng bệnh, khắc cũng yên tĩnh được, chỉ sợ....”

      Hoàng thái hậu im lặng.

      Qua lát, : “Thôi, ngươi tận lức là được.”

      Chu thái y lên tiếng cáo từ.

      Hai ngày sau, Hoàng thái hậu triệu kiến Lễ bộ Tả thị lang Tần đại nhân, lệnh tự mình đến Hoàng lăng ở Thọ Sơn thị sát công trình lăng tẩm. Tần đại nhân trong lòng lộp bộp, xem ra bệnh này của Hoàng thượng tốt lên được.

      phải mau mới được.

      Ngày Hoàng đế các thời đại đăng cơ, rất nhanh định ra lăng mộ tương lai bản thân muốn mai táng, mà Cảnh quốc từ khi khai quốc đến nay, có hai vị Hoàng đế chôn dưới chân núi Thọ Sơn, giờ lại muốn nhiều thêm vị rồi.

      Công trình lăng tẩm ra sớm xong, là thị sát, ra là lâu năm, lần nữa quét dọn lại, làm nó rực rỡ lên.

      Tần đại nhân ở đó hơn nửa tháng mới hồi cung.

      Trong nửa tháng này, văn võ bá quan cũng dẫn hiểu tình thế, lần này đội ngũ sai nữa, giờ Hoàng thượng bệnh nặng, Thái tử lên làm Hoàng đế là chuyện chắc như đinh đóng cột, người nào cần đầu còn nhớ Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử chứ.

      Nhưng là những người trước kia liên tục vỗ mông Hoàng thượng, cũng từng tán thành đổi Thái tử, sợ đến mức trái tim hoảng loạn, có chút nhát gan trực tiếp từ quan.

      Thái tử lần nữa cầm quyền, dám lơi lỏng, cứ như vậy bận rộn đoạn thời gian mới phát lâu gặp Phùng Liên Dung, ngày hôm đó hạ triều liền hỏi Nghiêm Chính.

      viết thư qua?”

      Nghiêm Chính lắc đầu: “ có.”

      Thái tử hơi chút thất vọng, nghĩ rằng nàng có chút kỳ quái, này đều bao lâu, cũng nhớ thương ? Thế nào cũng phải truyền người qua gì chứ? nhớ được từng với nàng, muốn gặp , tùy thời phái người với mấy tiểu hoàng môn tiếng là được.

      Thái tử dậm chân, xoay người về phía Giáng Vân các.









    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :