@PHUONGLINH87^^ để hố truyện sau ta vào bang nhờ , bạn @Nữ Lâm đồng ý giúp rồi cám ơn @Nữ Lâm nhiều nhiều hen nàng thik thể loại truyện nào o de hố sau ta kiếm edit phục vụ đền ơn nàng
Chương 3 : Gặp Lại Edit : Bear "Dân nữ bái kiến bệ hạ, bệ hạ đại an." Lục Tĩnh Xu cúi đầu thấp để bất luận kẻ nào có cơ hội nhìn được trong mắt nàng có biểu tình khác thường gì . Chương Duyên quét mắt nhìn Lục Tĩnh Xu người hành lễ với , chỉ nhìn thấy búi tóc tỉ mỉ đầu nàng cùng phần cổ trắng nõn nhẵn nhụi. Vẻ mặt của Chương Duyên thay đổi dời tầm mắt tiện đà , "Miễn lễ." Sau đó lại đem ánh mắt toàn bộ đặt ở người Chu thái hậu . "Nghe bọn nô tài mẫu hậu dạo Ngự Hoa Viên, trẫm vừa vặn ngang qua liền ghé đây nhìn trộm chút ." Vô luận là ngữ khí hay là biểu tình của đều nhu hòa hơn rất nhiều. Chu thái hậu nhìn Chương Duyên khẽ vuốt càm, bà thủy chung vẫn duy trì nụ cười mặt, , "Ai gia cho đòi Lục gia đại tiểu thư tiến cung bồi ai gia giải buồn, những đóa hao trong Ngự Hoa Viên cũng đúng lúc nở rộ,nên ai gia muốn đến thưởng hoa ." Lục Tĩnh Xu thản nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn xuống ,nàng chỉ nhìn chằm chằm mặt đất rồi lùi đến đứng phía sau Chu thái hậu. Nghe vậy, Chương Duyên lại liếc nhìn Lục Tĩnh Xu cái. Thấy nàng vẫn như cũ cúi đầu im lặng lên tiếng, Chương Duyên như biết nghĩ tới điều gì mà thoáng mím khóe môi. Nhưng biểu tình đó của chẳng qua chỉ thoáng qua trong chớp mắt, rất nhanh Chương Duyên lại nở nụ cười , "Vậy mẫu hậu cứ tự nhiên dạo chơi , trẫm còn rất nhiều chuyện phải xử lý, xin lui về Tuyên Chấp điện trước ." Chu thái hậu gật gật đầu cười nhìn Chương Duyên rời . Lục Tĩnh Xu theo đám cung nhân cùng cúi người cung tiễn , đợi đến khi nàng xác định nhìn thấy bóng dáng Chương Duyên mới ngẩng đầu lên. thể may là Chương Duyên rời nhanh, trong lòng Lục Tĩnh Xu hổn loạn . Nàng thiếu chút nữa sắp chịu nổi, nếu phải nàng nhẫn tâm tự bấu tay của mình, nàng lo lắng mình thất thố ở đây. nay, chỉ cần nàng nghe được giọng của cảm thấy phiền chán rồi .Lúc này Lục Tĩnh Xu mới nhận ra , so với nàng vẫn tưởng lòng nàng càng hận Chương Duyên gấp bao nhiêu lần . Chu thái hậu biết mỗi lần cẩn thận đụng phải hoàng đế , Lục Tĩnh Xu đều trở nên thập phần im lặng, cho nên bà thấy nàng lên tiếng cũng cảm thấy kỳ quái. Bà cũng phải người đứng đắn , nên tất nhiên bà cũng lấy tình đó trêu Lục Tĩnh Xu. Nhưng vào những lần lui tới trước , bà có thể nhận ra mặt Lục Tĩnh Xu có tia đỏ ửng, còn lần này mặt nàng lại trắng bệch. Chu thái hậu cho rằng thân thể Lục Tĩnh Xu thoải mái, liền vội vàng hỏi, "Thân thể thoải mái sao? Sao sắc mặt lại trở nên trắng bệch vậy?" Lục Tĩnh Xu cố kìm nén nụ cười giả vờ nghi hoặc sờ sờ hai má của mình. Nghi hoặc lui Lục Tĩnh Xu lại khôi phục nụ cười , "Dân nữ thấy thân thể có gì là thích hợp, có gì trở ngại, Thái Hậu nương nương cần lo lắng." Chu thái hậu thấy sắc mặt Lục Tĩnh Xu tựa hồ thay đổi tốt hơn chút, nên cũng gì nữa. Hai người ở trong lương đình ngồi hồi lâu , lại dạo Ngự Hoa Viên lúc nữa , thấy sắp tới thời gian dùng ngọ thiện mới trở về Vĩnh Phúc cung. Chương Duyên trở lại Tuyên Chấp điện, ngồi vào trước bàn có rồng vàng chạm uốn quanh bốn chân , nhìn chồng tấu sớ nhưng lại nhớ tới chuyện vừa ở Ngự Hoa Viên gặp Lục Tĩnh Xu. Hôm nay nàng mặc thân áo cánh , màu áo xanh ngọc váy màu trắng như ngà voi phá lệ nhàng khoan khoái. làn váy rải rác thêu những đóa hoa đào hồng nhạt, khi nàng quỳ xuống hành lễ, cẩn thận thoáng nhìn . cơ hồ có thể tưởng tượng, Lục Tĩnh Xu như tiên tử bách hoa . Dù có thế nào, cũng đến mức phủ nhận mỹ mạo của nàng . Chương Duyên nhớ tới lúc vừa đến lương đình nhìn thấy phần cổ trắng nõn nhẵn nhụi của Lục Tĩnh Xu , dường như lúc đó cảm thấy có loại hấp dẫn khó khiến người có cảm giác chấn động. Mày thoáng nhăn, Chương Duyên cảm giác mình hôm nay có chút thích hợp, lại tự nhiên nghĩ tới những thứ này. Hai năm qua số lần Lục Tĩnh Xu tiến cung nhiều nhiều, ít cũng ít , mỗi lần đều là do được mẫu hậu triệu tiến cung . Ngẫu nhiên bọn họ cũng chạm mặt nhau , nhưng mỗi lần Lục Tĩnh Xu cũng chỉ như hôm nay cúi thấp đầu, trừ bỏ hành lễ với ra, hầu như nàng gì . nương có dũng khí trong mùa đông nhảy xuống dòng nước băng lạnh thấu xương để cứu người , nhưng dũng khí để nhìn lại có, chuyện này khiến người ta có cảm giác kỳ quái. Suy nghĩ của lại lơ đãng bay về chuyện năm đó rơi xuống nước , Chương Duyên tự chủ nghĩ . bây giờ lại suy nghĩ đến người cố ý tính kế sao? Những cảm xúc hỗn độn trong đầu trong khoảnh khắc đều biến mất thấy tăm hơi , thân ảnh Lục Tĩnh Xu cũng toàn bộ biến , sắc mặt Chương Duyên lại càng thêm lạnh hơn vài phần . Nâng tay cầm lấy cuốn tấu chương mở ra bàn, Chương Duyên nắm lấy ngự bút, trong mắt lóe lên tia tàn khốc. Nàng nếu như trăm phương ngàn kế muốn ngôi vị hoàng hậu kia , nàng trăm phương ngàn kế tính kế tình cảm của liền bồi nàng làm ra màn diễn chẳng phải rất hợp hay sao? · Lúc Lục Tĩnh Xu về Lục phủ là khi trời còn sớm nữa , đường về Lục phủ , nàng vẫn dựa vào vách xe ngựa nghỉ ngơi. Xe ngựa chạy rất êm , tuy cũng có chút xóc nảy, nhưng khi nàng dựa vào vách xe lại càng xóc nảy hơn, Lục Tĩnh Xu lại hề phát giác. Rời khỏi hoàng cung, rất nhiều chuyện lại lần nữa tái , cũng có rất nhiều chuyện ngừng điên cuồng phát sinh. Lục Tĩnh Xu cảm giác trong đầu mảnh hỗn loạn, nàng thầm nghĩ phải mau trấn tĩnh phen. Nàng nhắm mắt lại, trước mắt lại ngừng thoảng qua những cảnh tượng đáng sợ kia , nàng từng rơi xuống hoàn cảnh thê thảm như thế nào , tâm nàng từng như tro tàn thế nào , thân nhân của nàng như thế nào lần lượt chết ... dòng tâm tư tựa hồ như bị bàn tay nắm chặc, khi tay kia đan tâm dùng toàn lực , có thể làm cho lòng của nàng hoàn toàn ngưng đập. Lục Tĩnh Xu nắm chặc mảnh xiêm y trước ngực , trán toát ra tầng mồ hôi lạnh. A Miêu ngồi ở bên cạnh nhìn thấy tiểu thư mặt chậm rãi ra thần sắc thống khổ, trong lòng liền bối rối. Tiểu thư lại gặp ác mộng sao? A Miêu như thường ngày muốn đánh thức Lục Tĩnh Xu, nhưng lại biết vì sao, nàng ấy có cảm giác mình nên đánh thức nàng. A Miêu cũng cảm giác ý nghĩ của mình như vậy quá mức kỳ lạ ,A Miêu cũng biết vì sao lại có cảm giác tiểu thư nỗ lực đối kháng với mộng cảnh. Nếu nàng đánh thức như vậy những cố gắng kia của tiểu thư đều uỗng phí. Ý nghĩ quỷ dị như vậy khiến A Miêu sững sờ hồi, sau đó nàng ấy liền thấy được sắc mặt Lục Tĩnh Xu chuyển biến . lâu sau, Lục Tĩnh Xu tỉnh lại. mặt A Miêu nhất thời có ý cười . Ngay lúc A Miêu muốn điều gì xe ngựa ngừng lại. " tới chưa?" Lục Tĩnh Xu có hơi sức hỏi câu, nàng cảm giác trán có mồ hôi liền móc khăn tay ra lau . A Miêu xốc mành nhìn thoáng qua, mới gật đầu , "Tiểu thư, đến cửa phủ ." xong nàng ấy cũng tự xuống xe ngựa trước ,rồi đem ghế dọn ra , chờ hồi đỡ Lục Tĩnh Xu xuống xe. Lục Tĩnh Xu trở lại bình thường , nàng hơi chút sửa sang lại mình chút mới bước xuống xe ngựa, lúc này trời gần hoàng hôn. A Miêu đỡ Lục Tĩnh Xu xuống xe ngựa rồi lại lần nữa chui vào xe ngựa, đem ban thưởng của Chu thái hậu mang xuống, sau đó các nàng mới vào bên trong phủ. Lục Tĩnh Xu trở về phòng mình lát rồi lại đến chỗ Lục phu nhân . Lục Tĩnh Hảo vốn ở phòng mình, nghe Lục Tĩnh Xu trở lại cũng liền qua. Lúc Lục Tĩnh Hảo đến, Lục Tĩnh Xu cùng Lục phu nhân chuyện được lúc .Lục Tĩnh Hảo vấn an hai người xong cũng liền ngồi xuống bên, mà cũng tiếng nào. Bình thường nàng ấy đều líu ríu nhưng hôm nay lại quá mức im lặng, Lục Tĩnh Xu nghi hoặc nhìn Lục Tĩnh hảo, "A Hảo hôm nay đổi tính à ? Sao gì vậy ? Muội muội của ta có khả năng an tĩnh như vậy nha ." Lục phu nhân cũng nhìn về phía con bỗng khác thường của mình. Lục Tĩnh Hảo có chút xấu hổ, hưng lại cố ý làm ra bộ dáng giận dỗi , "Tỷ tỷ của ta có khả năng đáng ghét như vậy nha !" Lục Tĩnh Xu cùng Lục phu nhân đều nở nụ cười. Sau khi Lục Tĩnh Hảo câu như vậy lại yên lặng , như trước kia tranh cãi ầm ĩ, thanh của nàng ấy như có chút đè nén . " Hôm nay muội nhận được phong thiệp mời, mời muội đến Tôn phủ tham gia ngắm hoa ." Nghe được hai chữ Tôn phủ Lục Tĩnh Xu liền có cảm giác thích hợp, nhưng nàng biểu ra cái gì, ngược lại hỏi, "Vậy làm sao ?Chuyện ngắm hoa yến có vấn đề gì ?" Lục Tĩnh Hảo nghe Lục Tĩnh Xu hỏi như vậy, mặt liền nổi lên tia buồn rầu, giọng buồn phiền , "Bạn khuê phòng của muội cũng có vài người nhận được thiếp mời, muội cũng muốn . Nhưng thiệp mời còn đặc biệt ... Muốn tỷ tỷ cũng cùng ." "Những người đó thấy tỷ tỷ còn có năm nữa tiến cung , bọn họ đều muốn nghĩ biện pháp nhanh chóng nịnh bợ tỷ ." Lục Tĩnh hảo , mặt buồn rầu lại chuyển biến thành phẫn uất. Lục Tĩnh Xu hiểu ý của Lục Tĩnh Hảo , nàng cũng thấy mục đích của những người đó quá mức rệt, quá mức khó coi. Những tiểu thư con nhà quan gia này, về sau chừng cũng như nàng vào cung . Lúc này Lục Tĩnh Xu mới nghĩ đến, kiếp trước khi sắp vào cung , những lời mời kia hơn phân nữa nàng đều từ chối . Cho nên lúc Lục Tĩnh Hảo gặp Tôn Lễ nàng mới có thể hoàn toàn biết gì cả. Tâm tư chuyển biến , Lục Tĩnh Xu cười nâng tay khều má của Lục Tĩnh Hảo. "Tỷ tỷ cùng muội là được , sao ." Lục Tĩnh Xu xong, quay đầu nhìn Lục phu nhân, thấy bà gật đầu, nàng liền , "Nhìn xem , mẫu thân cũng đồng ý rồi , cứ như vậy đừng rầu rĩ vui nữa." Bây giờ sắc mặt Lục Tĩnh Hảo rốt cuộc mới tốt lên chút. Chuyện này vừa tính xong , Lục Tĩnh Xu như lại nhớ tới điều gì , liền lại hỏi, "Tôn phủ, ai là Tôn gia?" , nếu phải kiếp trước muội muội mình gả cho Tôn Lễ, nàng đối với Tôn gia quả cũng biết . "A Hảo Tôn phủ, hẳn là Tôn ngự sử Trung Thừa Gia, Tôn gia Đại tiểu thư so với A Hảo còn hơn tuổi." Lục phu nhân giải thích câu, bên kia Lục Tĩnh Hảo cũng gật đầu. "Muội cùng vị Tôn gia đại tiểu thư này tổng cộng bất quá chỉ gặp qua 2, 3 lần ..." Lục Tĩnh Hảo hơi có chút ủy khuất . Quả nhiên là nhà Tôn Lễ sao? Lục Tĩnh Xu mặt nghĩ mặt lại an ủi Lục Tĩnh Hảo vài câu, nhưng nàng thấy muội muội mình có cảm xúc gì đều bày ở mặt là tốt. Tính tình tuy là thà ngây thơ , nhưng quá dễ dàng bị người ta tính kế. Tôn Lễ... Lục Tĩnh Xu hơi híp mí mắt, bên trong đôi mắt nàng lóe qua tia ngoan quyết. Vì tương lai của muội muội, nàng nhất định phải sớm nghĩ biện pháp khiến cho muội muội nhận bản mặt của . Chuyện này, thể buông tha. ? @Ishtar nàng update muc luc dum ta nhé thank nàng