@ bạch dương ngược nam 9 là chắc chắn ngược chị nữ 9 này o dễ tha thứ và mắc chứng mau quên như 1 số nử 9 bánh bèo khác đâu nên bạn o cần lo khoãn đó ,còn chuyen độc sũng theo ta nhớ là có nhưng sau khi lật bài ngửa lên hết mới có ta spoil tí thoi nàng theo dõi tiep bik ^^
Chương 16: Tuyển Phi Edit: Bear Vòng cuối tuyển phi là do Thái Hậu, Hoàng hậu tự mình chọn lựa, nhưng Hoàng đế cũng tới tham gia náo nhiệt, vì chung quy chuyện này cũng là để chọn nữ nhân cho mà. Đối với những nữ tử muốn vào cung mà , đây là giai đoạn mấu chốt nhất, cũng là bước quan trọng nhất. Ngày đó, trời sáng trong, khí thoáng đãng, ánh nắng ấm áp, ve kêu rộn ràng. Lệ Chính điện lúc này tụ tập những nữ tử trúng cử vòng cuối cùng, các nàng lúc này đều im lặng ai lên tiếng, mỉm cười đứng thẳng im lặng chờ đợi. Bởi vì tuổi để tuyển phi hạn chế là từ 15 tới 20 tuổi, ai ai cũng tỉ mỉ trang điểm, tuy là có đủ hình dáng mập ốm, nhưng mọi người đều có phong vận riêng, người người đều tầm thường. "Thái hậu nương nương đến —— " "Hoàng hậu nương nương đến —— " Theo tiếng thông truyền vang dội của tiểu thái giám, các mỹ nhân trong thiên điện đều khỏi hồi hộp. ít người thầm hít sâu, để hóa giải bớt khẩn trương trong lòng, nhưng cũng có ít người vẫn trấn định tự nhiên. Lục Tĩnh Xu đỡ Chu Thái hậu vào Lệ Chính điện, tất cả cung nhân trong điện đều đồng loạt quỳ gối hành lễ. Sau khi đỡ Chu Thái hậu ngồi xuống, Lục Tĩnh Xu mới ngồi vào chỗ của mình, sau đó mới miễn lễ cho các cung nhân. Dựa theo quy củ, các phi tần chính nhị phẩm đều được cùng tham gia tuyển phi. Nhưng, hậu cung phi tần vốn cũng nhiều, trước đây phẩm cấp cao nhất cũng có Lý Bội Thư nhưng ba tháng trước bị phạt vào Vĩnh Hạng, nay căn bản là có phi tần nào có tư cách xuất tại nơi này. Chương Duyên lâu sau cũng đến, nhưng vì là từ Tuyên Chấp điện tới, cho nên thể cùng với Lục Tĩnh Xu và Chu Thái hậu. Vốn chuyện tuyển phi này là thập phần tự nhiên, nhưng Chương Duyên thấy Lục Tĩnh Xu vẫn mỉm cười trong lòng hơi có chút khó chịu. Bởi vì cho dù là lúc còn trong mấy vòng tuyển phi đầu tiên, cũng chưa từng nghe thấy Lục Tĩnh Xu có nửa câu oán giận hay là thích. Như vậy tình huống giống như bây giờ ở trong mắt Lục Tĩnh Xu, có lẽ chuyện thay tuyển phi là việc thập phần tự nhiên, chẳng lẽ đem đưa đến chỗ những nữ nhân khác nàng cũng chút để ý nào sao. Vốn dĩ làm Hoàng hậu nên hiền lương rộng lượng như thế, nhưng Chương Duyên vẫn có cảm giác thoải mái. Người con để ý, thế nhưng nàng lại thèm quan tâm lập tức có đống nữ nhân mới, trong lòng là nên lời. "Bệ hạ?" Lục Tĩnh Xu thấy Chương Duyên tựa hồ suy nghĩ chuyện gì đó mà có chút xuất thần, nên nàng liền gọi tiếng. Chương Duyên nghiêng đầu nhìn nhìn Lục Tĩnh Xu, dùng ánh mắt hỏi nàng có chuyện gì vậy, Lục Tĩnh Xu cười, hỏi, "Bắt đầu được chưa ạ?" Khi Chương Duyên gật đầu, Lục Tĩnh Xu cũng gật đầu theo, sau đó , "Bắt đầu thôi." Sau khi Lục Tĩnh Xu phân phó tiếng, lâu sau, sáu mỹ nhân trúng cử vòng cuối cùng liền được các cung nhân dẫn tới trong chính điện của Lệ Chính điện. Sáu mỹ nhân đứng thành hàng ngang, dựa vào trình tự lần lượt tiến lên hành lễ cùng Chương Duyên, Chu Thái hậu và Lục Tĩnh Xu, tiểu thái giám ở bên báo tính danh từng người tiến lên hành lễ. Sau khi được miễn lễ, sáu người lại đứng thành hàng ngay ngắn trước mặt Chương Duyên. Lục Tĩnh Xu nhìn mấy mỹ nhân mà vẫn duy trì mỉm cười. Chương Duyên nhìn lướt qua mấy người trước mặt lần rồi cũng nhìn lại nữa, mà quay đầu hỏi ý Chu Thái hậu, "Mẫu hậu có nhìn thấy ai hợp mắt ?" Chu Thái hậu lại nhìn các nữ tử trước mặt, rồi mới với Chương Duyên, "Chỉ cần Hoàng đế nhìn trúng là được." Những nữ tử nghe Thái hậu mà cảm thấy trong lòng lạnh. Chương Duyên cũng lập tức lựa chọn, mà là hỏi lại Lục Tĩnh Xu câu như vậy. Lục Tĩnh Xu mỉm cười rồi lại nhanh chóng xem kỹ mọi người phen, sau đó nàng nhìn về phía Chương Duyên , "Thần thiếp nhìn thấy những này người người đều tầm thường, cũng phải biết trả lời như thế nào với bệ hạ mới tốt." Chương Duyên cũng cười theo, nhưng tâm trong nụ cười ấy lại có bao nhiêu. Cả nhóm sáu người đều được chọn. Sáu người đều kinh hãi bị cung nhân mang xuống, mặt người nào cũng còn mang theo vài phần hoảng hốt, mà lúc này nhóm người tiếp theo cũng được dẫn tới. Những hậu cung phi tần trong hậu cung Lục Tĩnh Xu nhớ được ở kiếp trước cũng nhiều, cho nên lần tuyển phi này, nàng nghĩ người trúng cử cũng quá nhiều. Đợi đến khi những người được vào vòng cuối lần lượt ra mắt hơn phân nửa, người được lưu lại cũng có mấy người. Lục Tĩnh Xu rất muốn câu, tuy rằng so sánh với kiếp trước, có rất nhiều chuyện cũng thay đổi, nhưng khẩu vị Chương Duyên ngược lại có gì thay đổi. Nàng phải là thể lợi dụng quyền hành của mình, khiến cho những phi tần kiếp trước thể trúng cử, nhưng như vậy sao, chung quy rồi cũng có người khác thay thế những phi tần ấy vào hậu cung thôi. Vì thế, Lục Tĩnh Xu cảm thấy chuyện đó là cần thiết. Đem so sánh thiệt hơn dù gì với “người quen” nàng cũng hiểu tâm tư họ hơn, nên nếu nàng muốn ứng phó cũng được thoải mái chút. Chọn đối thủ, vẫn nên chọn người mình quen thuộc, thủ đoạn cũng quen thuộc. Trang Tư Nhu, Mạnh Du, Cố Minh Châu còn có 2 người kiếp trước chưa từng được sủng ái qua, trước mắt người được lưu lại chính là những người này. Lục Tĩnh Xu tinh tế hồi tưởng, còn có mấy kẻ quen thuộc nữa nhưng ước chừng là ở phía sau. thí dụ như, Bùi Thiền Yên là kẻ mà nàng chờ mong nhất Chuyện giữa nàng và Bùi Thiền Yên, muốn tỉ mỉ cân nhắc, lớn cũng tính ít. Lục Tĩnh Xu cảm thấy các nàng đúng là kẻ thù trời sinh để đối đầu nhau, cả hai đều nhìn nhau vừa mắt. Tuổi của cả hai đều xấp xỉ, phụ thân cả hai là Tả tướng là Hữu tướng, cũng đều vào cung thành nữ nhân của Chương Duyên. Kiếp trước ngoại trừ vì Chương Duyên mà bị ngu muội, nàng chính là bị Bùi Thiền Yên hại đến thê thảm. Trong hậu cung người duy nhất có thai là Bùi Thiền Yên, đây là chuyện mà kiếp trước nàng có cách nào tiếp nhận nhất. Khi đó nàng bị Chương Duyên lừa thê thảm, nàng còn cho rằng chỉ có mình nàng có thể có con của Chương Duyên. ngây thơ biết bao nhiêu. Bùi Thiền Yên tiếc hi sinh con của mình cũng muốn làm cho nàng từ Hoàng hậu bị rớt đài, khi đó nàng gần như là chấp niệm, nên hi vọng đứa của ả được sinh ra. nửa cũng là do hồ đồ, nửa là do trúng kế ‘tương kế tựu kế’, nàng bị rơi vào bẫy của Bùi Thiền Yên. Lúc đó, sau khi bị Bùi Thiền Yên lấy chuyện vu cổ hãm hại nàng, mà Chương Duyên cùng Thái hậu đều hề che chở nàng, nên nàng trở thành phế hậu. Tiến vào lãnh cung rồi mà nàng còn chưa hiểu mọi chuyện, thẳng đến khi Bùi Thiền Yên xuất ngay trước mặt nàng, cho nàng biết, phụ thân của nàng, mẫu thân, ca ca, muội muội có kết cục gì, nàng rốt cuộc mới hiểu nàng vẫn luôn bị Chương Duyên lợi dụng. Đợi đến khi nàng bắt đầu tỉnh ngộ muốn vãn hồi, quá muộn rồi. "Tưởng Ngưng Hương, mười bảy tuổi, con của Hộ bộ thượng thư." "Thần nữ bái kiến Bệ hạ, Bệ hạ đại an! Bái kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương đại an! Bái kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương đại an!" Tưởng Ngưng Hương, lại là người quen. Ánh mắt Lục Tĩnh Xu ôn hòa liếc nhìn nàng ta cái, sau đó mới dời tầm mắt. Theo dư quang nàng thoáng nhìn Chương Duyên đánh giá người trước mắt, tiểu thái giám cũng thập phần có mắt nhìn nên tiếp tục gọi người kế tiếp. Bộ dạng Tưởng Ngưng Hương hết sức thanh thuần động lòng người, lúc cười rộ lên mặt liền ra 2 đồng tiền má, da thịt non mềm vô cùng mịn màng. Nàng ta mặc thân áo cánh xanh nhạt, cánh tay có dải lụa trắng, đứng ở nơi đó đúng là tạo thành phong cảnh đẹp đẽ. "' chi hồng diễm lộ Ngưng Hương, mây mưa Vu sơn uổng đứt ruột', Tưởng Vĩ đúng là biết đặt tên." Chương Duyên cười cười, rồi lại , "Lưu lại ." Tưởng Ngưng Hương vui sướng liếc mắt nhìn Chương Duyên rồi lại vội vàng thu hồi tầm mắt, tiểu thái giám vất vả ghi lại tên người được chọn, sau đó mới gọi vị kế tiếp tiến lên. Sau Tưởng Ngưng Hương, chính là muội muội ruột của Lý Bội Thư, Lý Bội Quỳnh cũng được giữ lại. Vòng cuối cùng này người được giữ lại cũng ít, Lục Tĩnh Xu nhìn Chương Duyên tựa hồ ngồi được nữa, nàng cơ bản quét mắt nhìn vòng, trước đây cũng chính là như vậy thôi. Lục Tĩnh Xu ngồi nửa ngày cũng có chút mệt, nhưng nàng đến cùng vẫn còn ngồi được. Lục Tĩnh Xu nghiêng đầu muốn nhìn Thái hậu nhưng lại đụng ngay tầm mắt của Chương Duyên. Vì thế nàng chỉ phải trưng nụ cười tươi với Chương Duyên, sau đó thu hồi tầm mắt. Bộ dạng giả bộ hiền lương này cũng phải chuyện dễ dàng, cơ hồ đều phải cười đến đơ cứng cả mặt. Lục Tĩnh Xu nghĩ chờ Bùi Thiền Yên xuất xong là nàng có thể cần như vậy nữa, vì vậy nên nàng càng ngóng trông Bùi Thiền Yên xuất hơn. Qua thêm vài nhóm người nữa, mà Bùi Thiền Yên vẫn có xuất . Trong lúc đó, Thái hậu mở miệng lưu lại người, Chương Duyên cũng lại lưu người, mà cả hai đều là người kiếp trước Lục Tĩnh Xu quen. Bùi Thiền Yên ở trong nhóm người cuối cùng, ả cùng năm người khác tiến vào, Lục Tĩnh Xu phải thừa nhận, hình ảnh này rất có cảm giác hạc trong bầy gà. phải mấy người kia kém , mà là Bùi Thiền Yên quá mức ưu tú. Ả cất bước, nhàng giống như bước mây, dải lụa xanh cánh tay tùy theo đong đưa, phiêu dật giống như liễu rủ giữa gió xuân tuyệt đẹp động lòng người, thanh thoát như cánh chim nhảy múa. Dáng người ả nổi bật, eo liễu thon thon, da thịt trắng như tuyết, xinh đẹp vô cùng, dung sắc tuyệt lệ khiến người ta thể nhìn gần. Khí chất của ả cũng vô cùng xuất sắc, tú nhã thoát tục, làm cho người ta phải khủng hoảng. Bùi Thiền Yên, là mỹ nữ thiên sinh lệ chất. Tầm mắt Chương Duyên ngưng lại nơi Bùi Thiền Yên cũng chỉ trong cái chớp mắt, cùng các phi tần khác cũng giống như nhau. chú ý tới, vốn Lục Tĩnh Xu vẫn luôn mỉm cười giờ phút này nụ cười mặt nhạt rất nhiều, nhạt đến cơ hồ gần như có. Điều này làm cho khỏi lại quét nhìn đám người phía dưới thêm vòng. "Bùi Thiền Yên, Mười tám tuổi, con Bùi thừa tướng." Tiểu thái giám câu, khiến Chương Duyên có chút hiểu ra. chú ý biểu tình của Lục Tĩnh Xu, cũng nghĩ là nụ cười mặt nàng đều bị thu lại. Chương Duyên suy tư, tuy rằng Lục tướng và Bùi tướng có chút bất hòa, nhưng bọn họ từ đầu khi làm quan là như vậy. Vì thế chẳng lẽ Lục Tĩnh Xu là vì chuyện này nên đối với Bùi Thiền Yên có điều bất đồng, chợt nghĩ như vậy, nhưng nghĩ lại, Chương Duyên cũng cho là như vậy. Lúc này, Bùi Thiền Yên lên trước, nhàng quỳ gối, tư thái tuyệt đẹp mà lại chút làm bộ, động tác hành lễ chỗ nào phải là cực quy củ, cực tiêu chuẩn. "Thần nữ bái kiến Bệ hạ, Bệ hạ đại an! Bái kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương đại an! Bái kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương đại an!" Chu Thái hậu tinh tế nhìn Bùi Thiền Yên duyên dáng kiều, rồi bà mới cười với Chương Duyên, "Con Bùi thừa tướng giáo dưỡng ra đúng là rất tốt, ai gia nhìn thấy, rất được." Phía trước nhiều người như vậy, Lục Tĩnh Xu đều có thể đường mỉm cười biến sắc, nhưng có đạo lý đối với Bùi Thiền Yên liền thay đổi sắc mặt. Chương Duyên cảm giác tình này có vài phần ý tứ. cũng cười theo Chu thái hậu, "Khó được mẫu hậu vừa ý như vậy, vậy liền giữ lại ." Dứt lời, lại dừng chút, tiếp, "Cứ như vậy , mẫu hậu mệt nhọc nửa ngày, trẫm cũng nên trở về Tuyên Chấp điện xử lý chính vụ." Chu Thái hậu nhìn nhìn năm người khác, tựa hồ cũng cảm thấy mấy người còn lại cũng có gì đặc biệt, nên , "Hoàng đế cũng mệt mỏi nửa ngày, nên chú ý nghĩ ngơi." Chương Duyên đứng lên, "Mẫu hậu cần lo lắng cho trẫm, trong lòng trẫm đều biết suy nghĩ." Đám người Bùi Thiền Yên bị cung nhân dẫn , Chương Duyên lại , "Trẫm trước đưa mẫu hậu hồi cung." Thái Hậu cùng Lục Tĩnh Xu đều đứng lên, nghe vậy Thái Hậu cười cự tuyệt, "Để A Xu theo đỡ ta là được, cần con phải đường vòng." Chương Duyên hướng Thái Hậu cười cười, "Vậy trẫm đưa mẫu hậu đến ngoài điện, sau đó mới nhờ Hoàng hậu." Chương Duyên nhìn về phía Lục Tĩnh Xu, ôn nhu , "Nàng cũng mệt mỏi lâu như vậy rồi, trở về mà nghỉ chút ." Lục Tĩnh Xu cười gật đầu, cuối cùng ba người cùng ra khỏi Lệ chính điện. Lúc này mặt trời khuất bóng, Lục Tĩnh Xu khẽ ngẩng đầu, híp mắt ngắm nhìn ánh chiều tà, đối với những ngày yên tĩnh kế tiếp, nàng có cảm giác như con ác thú chờ mong con mồi . Mà sinh hoạt trong hậu cung của Lục Tĩnh Xu, hôm nay mới chính thức bắt đầu, lật ra trang giấy mới.