Chương : 13.1 Mớm Thuốc ( tróc trùng ) Edit : Bear " Niếp Niếp ngoan , lâu lâu mới có dịp đến chơi với ông ngoại , ông ngoại dạy con bơi chịu nè ?" "Ông ngoại, bơi chơi rất vui sao ạ ? So với câu cá còn chơi vui hơn sao ?" tiểu nương xinh xắn đáng , ngửa đầu ngay thơ hỏi ngoại tổ phụ râu bạc trắng cười tủm tỉm nhìn nàng. "Đúng vậy ! Niếp Niếp ngoan có muốn học hay ?" Tiểu nương suy tư chút, vui sướng lắc tay áo ông , gật gật đầu."Ông ngoại, con muốn học." Lục Tĩnh Xu nhìn hình ảnh thân hình nho của nàng được bóng dáng cao lớn của ngoại tổ phụ trìu mến ôm lấy ,nàng mỉm cười rồi lại bỗng nhiên chợt nhớ ra đấy chỉ là cảnh trong mơ .
Chương 13.2 : Mớm Thuốc ( tróc trùng ) Edit : Bear Nhưng lúc này, Lục Tĩnh Xu tỉnh lại, A Miêu cũng hiểu được mình được tái sinh , nhưng mọi thứ cần giải quyết đều phải nhanh chóng. Trước phân phó ngự trù chuẩn bị thức ăn ; sau đó nàng ấy lại cho cung nữ chuẩn bị dụng cụ rửa mặt chải đầu ; tiếp đến nàng ấy báo cho tiểu công công đến ngoài Thừa Càn Điện, chờ bệ hạ bãi triều , báo cho bệ hạ tiếng nương nương tỉnh lại; cuối cùng A Miêu tự mình báo cho A Hòa nấu thuốc tin tức này. A Hòa có vẻ trấn định hơn so với A Miêu, nàng ấy vui vui, nhưng vẫn làm việc vững vàng thỏa đáng , nửa điểm cũng qua loa, vẫn tiếp tục tự thân tự lực vì Lục Tĩnh Xu nấu thuốc. A Miêu rất hiểu tâm tư của A Hòa, nên cũng kêu nàng cùng mình vào trong phòng , mà tự kêu vài cung nữ vào hầu hạ Lục Tĩnh Xu rửa mặt. · Được tiểu công công A Miêu bảo thông tri cho Chương Duyên biết Lục Tĩnh Xu tỉnh, nửa điểm cũng dám chậm trễ, cơ hồ hận thể chạy đến Thừa Càn Điện. Lục Tĩnh Xu gặp chuyện may, những cung nhân ở Phượng Ương cung thiếu người bị đánh rồi đuổi khỏi cung , những người cũ có chuyện gì hay hoặc giả là những cung nhân mới tới người người đều trở nên cẩn thận hơn so với trước . Bọn họ đều phải người mới vừa vào cung cái gì cũng hiểu , cũng phải đều vụng về . Bệ hạ lần này tuy chỉ đem những cung nhân kia phạt 40 trượng rồi đuổi khỏi cung , nhưng đều là bởi bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương mới đại hôn lâu, nếu phải vì như vậy , mạng của cả đám cung nhân tất nhiên là bảo đảm... Nên bây giờ họ làm sao dám cẩn thận, tận tâm hầu hạ chứ ? Chương Duyên hạ triều được lúc, Hạ Xuyên từ ngoài cung trở lại, còn mang theo ít tin tức. tại Hạ Xuyên xuống nghỉ ngơi, nhưng vẫn còn ngồi ở trong Thừa Càn Điện sững sờ. tại vốn nên Phượng Ương cung xem Lục Tĩnh Xu , nhưng Chương Duyên lại có cảm giác... biết nên đối mặt với nàng như thế nào. Lữ Lương cẩn thận nhàng đến gần , cúi sát đầu quỳ dưới thềm ngọc , "Bệ hạ, tiểu thái giám ở Phượng Ương cung tới đây Hoàng hậu nương nương vừa mới tỉnh lại." Tỉnh? ! Ý nghĩ này từ trong đầu chợt lóe, làm cho thân thể Chương Duyên đột nhiên run lên. Lập tức, nhắm hai mắt rồi khẽ thở dài cái, dường như biết kế tiếp phát sinh chuyện gì là chuyện có tránh cũng thể tránh, phân phó Lữ Lương, "Chuẩn bị kiệu, đến Phượng Ương cung." · Lúc Chương Duyên đến Phượng Ương cung , Lục Tĩnh Xu rửa mặt xong , bây giờ nàng ngồi ngồi tựa ở giường, A Miêu giúp nàng xoa bóp bả vai cùng cánh tay. A Hòa tự mình đem tố chúc cùng chén thuốc bưng tới, đem tất cả đều để ở cái kệ cạnh giường. Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng truyền báo, thông tri cho người trong phòng biết bệ hạ đến . Thanh truyền báo còn chưa dứt , mà Chương Duyên vào tới trong phòng.Khi Chương Duyên bước về phía giường A Miêu cùng A Hòa cũng quỳ lạy hành lễ với ,còn Lục Tĩnh Xu bị Chương Duyên câu "Hoàng hậu thân mình trọng yếu, cần đa lễ" cản lại động tác hành lễ của nàng . Dù là như thế, Lục Tĩnh Xu vẫn cung kính khom người hành lễ khi Chương Duyên đến cạnh giường , , "Thần thiếp bái kiến bệ hạ, bệ hạ đại an!" Chương Duyên đưa tay đỡ nàng dựa ngồi trở về, gì thêm, ánh mắt lại quét đến tố chúc cùng chén thuốc, sau đó mới miễn lể cho cung nhân trong phòng , , "Chuẩn bị đĩa mứt hoa quả đưa đến đây." A Hòa lên tiếng trả lời rồi lui xuống, mặt khác A Miêu cùng các cung nhân cũng đều đứng lên, đứng ở bên chờ đợi phân phó. Lục Tĩnh Xu cảm giác được hôm nay Chương Duyên như mọi khi , trước kia Chương Duyên đối với nàng cũng thực ôn nhu, nhưng phần ôn nhu đó rất cạn , mà hôm nay Chương Duyên cho nàng cảm giác như vậy. Lục Tĩnh Xu nghĩ , tra lại chuyện năm đó, chắc chắn Chương Duyên thu được thu hoạch đáng kể . "Bệ hạ vừa bãi triều sao?" Lục Tĩnh Xu hỏi. Chương Duyên tùy tiện "Ừ" tiếng, rồi ngồi ở giường tháp bên cạnh , lại xem xem tố chúc cùng chén thuốc, có chút được tự nhiên , "Nàng ngủ nhiều ngày như vậy khẳng định rất đói , trước ăn ít đồ , trẫm đút cho nàng ." "Loại chuyện này cứ để A Miêu làm là được , cần bệ hạ tự mình động thủ." Lục Tĩnh Xu cũng muốn được Chương Duyên đút ăn , tự nhiên đáp ứng lời Chương Duyên . Chương Duyên liếc mắt nhìn nàng , ngữ khí lạnh lùng, "Nàng nghĩ nàng mê man nhiều ngày như vậy đều là ai cho nàng uống thuốc hả ? tại nàng tỉnh, ngược lại liền ghét bỏ tay chân trẫm vụng về sao ?" Lục Tĩnh Xu quả biết lúc mình mê man đều là uống thuốc thế nào , nàng cũng hỏi qua vấn đề này,mà A Miêu cũng có đến chuyện này. Vì vậy khi nghe Chương Duyên như vậy ... Lục Tĩnh Xu thoáng nhìn A Miêu mặt đỏ rần , nghĩ chút , nàng nhất thời có cảm giác lỗ tai mình có chút nóng lên, quên cả phản bác Chương Duyên . Vừa vặn A Hòa đem mứt hoa quả đưa vào trong phòng, Chương Duyên liền cho tất cả cung nhân lui xuống. lúc này mới ngồi gần hơn bên Lục Tĩnh Xu, sau đó đem chén tố chúc bưng đến , chuẩn bị đút cho nàng. "Bệ hạ, thần thiếp có thể tự ăn." Vừa rồi mặc dù bị Chương Duyên khiến cho nàng bị dọa sững sờ chút , nhưng Lục Tĩnh Xu vẫn nghĩ muốn đút cho mình. Chương Duyên vẫn cố chấp giơ thìa đến miệng Lục Tĩnh Xu, "Trẫm đút nàng cũng giống nhau thôi ? Nàng còn ăn cháo bị nguội đó ." Nếu lại lời cự tuyệt chính nàng cũng cảm thấy nên , nên Lục Tĩnh Xu chỉ phải gian nan há miệng ra. hồi sau , bát cháo cũng rất nhanh liền thấy đáy. Chương Duyên tự mình bưng nước trà cho nàng súc miệng, sau đó lại lấy chén thuốc muốn đút tiếp cho nàng. Lục Tĩnh Xu chịu nổi nữa , nên chỉ có thể giả như chần chờ hỏi , "Bệ hạ hôm nay sao lại ... ?" "Có ý tứ gì?" Chương Duyên quả nhiên dừng động tác, cầm chén thuốc để lại chỗ cũ. "Thần thiếp có cảm giác, bệ hạ hôm nay đối với thần thiếp... Phá lệ rất tốt ." Lục Tĩnh Xu cẩn thận , vừa tựa như sợ Chương Duyên mất hứng, vội vàng bù thêm câu, "Ý thần thiếp là, tuy rằng trước kia bệ hạ đối với thần thiếp cũng rất tốt, thế nhưng hôm nay chính là... So với trước kia còn tốt hơn..." Thanh nàng đến đó lại thấp xuống. Chương Duyên cảm giác rệt như vậy , trầm mặc chút, mới bưng lên chén thuốc lần nữa , , "Phải ?" Sau đó tiếp chuyện đó nữa mà chỉ , "Uống thuốc , thuốc nguội tốt ." Lục Tĩnh Xu cảm giác mặt sau câu của Chương Duyên giống như từng quen biết..."Thần thiếp uống chút cháo có khí lực , lần này có thể tự uống rồi ." Chương Duyên phát Lục Tĩnh Xu tựa hồ thực thích để đút thuốc , nhìn thấy nàng như vậy cộng thêm cảm giác khó lúc này của đối với nàng khiến càng cảm thấy khó chịu. "Biết mấy ngày trước trẫm làm như thế nào đút thuốc cho nàng ?" Chương Duyên xong, đợi Lục Tĩnh Xu phản ứng kịp, bưng chén thuốc đưa tới bên miệng, lập tức liền ngậm hơn nửa chén thuốc. Chén thuốc được để lại bàn , mà tay Chương Duyên muốn giữ lấy cổ Lục Tĩnh Xu, làm cho nàng căn bản đừng nghĩ đến chuyện đào tẩu. Khoảnh khắc Chương Duyên dán miệng lên môi nàng, còn mạnh mẽ đem tất cả số thuốc mớm cho nàng , Lục Tĩnh Xu cảm thấy Chương Duyên căn bản chính là điên rồi... Tác giả có lời muốn : ① bọn họ chính ta là chỉ những xa phu, nha hoàn linh tinh gì đó o( =∩ω∩= )m hôm nay đổi mới mọi người có hào hứng Ha ha ha ha bệ hạ rốt cuộc biết cái gì rồi o( =∩ω∩= )m _зゝ∠)_ hoàng hậu nằm mơ thấy đều là những chuyện chân xảy ra trong quá khứ Hoàng hậu chính là cứu bệ hạ ... Kỳ chuyện này và chuyện biết bơi hay cũng quá trọng yếu, thế nhưng, nữ chủ biết bệ hạ có hoài nghi với Lục gia, nên liền khẳng định chấp nhận được nửa điểm lừa gạt, cho nên nữ chủ khẳng định thể chủ động ra, mà muốn khiến bệ hạ tự mình tìm lời giải đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, như vậy mới có thể từ từ cởi bỏ hiểu lầm >▽< ta có phải rất cơ trí hay nè Bear : Sorry các nàng nhé hôm qua ta o post kịp hôm nay mới post
Chương 14 : Tâm Ý Edit : Bear (sorry tuần rồi mắc edit truyện khác o edit kịp nên nay ta post cả chương nhé ) Theo bản năng phản kháng cũng thể tránh thoát trói buộc của Chương Duyên, nên Lục Tĩnh Xu cứ thế mà bị dùng phương thức thô lỗ bắt buộc uống hết nửa chén thuốc . Lúc hai người tách ra cũng có chút chật vật, bị mớm thuốc khiến Lục Tĩnh Xu ho khan kịch liệt , giống như muốn đem tất cả ruột gan ho cả ra . Chương Duyên tay đỡ nàng tay mềm thay nàng vỗ lưng thuận khí, Lục Tĩnh Xu càng có cảm giác Chương Duyên khác lạ . Lục Tĩnh Xu vất vả mới dừng ho khan, Chương Duyên lại tự mình rót chén trà cho nàng uống, làm cho nàng giảm bớt khó chịu ở cổ họng , sau đó còn tự tay giúp nàng lau giọt thuốc còn dính ở khóe miệng, động tác của khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất ôn nhu . Bị ép buộc đến khó chịu, ngay cả hơi sức để Lục Tĩnh Xu cũng có, nàng nhắm mắt lại dựa vào ngồi thở, nhìn Chương Duyên . Nàng biết Chương Duyên phát điên cái gì , nhưng nàng cảm thấy bực mình , cảm xúc vui chút cũng che giấu biểu lộ ở mặt. Chương Duyên thấy Lục Tĩnh Xu tuy trở lại bình thường , nhưng biểu tình nàng thoạt nhìn giống như bởi vì hành động mới rồi của mà vui , liền khỏi im lặng, vừa nãy quả quá manh động ... Nhìn sang chỗ khác , Chương Duyên thấy còn dư lại nửa chén thuốc, liền thầm thở dài, , "Chén thuốc còn dư ít, vì thân thể , nàng nên uống hết ." Lục Tĩnh Xu bực mình bực mình, mà nàng làm sao có thể trực tiếp chỉ trích Chương Duyên chứ . Nhưng bị Chương Duyên vô cớ đối đãi như vậy khiến nàng khó bình tâm suy nghĩ . Lục Tĩnh Xu giống như bình thường thuận theo đáp ứng lời Chương Duyên , mà trái lại hỏi , "Bệ hạ đến tột cùng ngài bị làm sao vậy ?" Trong giọng của nàng còn mang theo tức giận cùng khó hiểu. Lục Tĩnh Xu e dè trực tiếp nhìn chằm chằm Chương Duyên, thoạt nhìn giống như nàng cố chấp muốn biết được đáp án vậy . Chương Duyên nhìn nàng nữa , nhưng rốt cuộc cũng ngồi được nữa mà đứng lên, quay lưng lại Lục Tĩnh Xu nhưng có lên tiếng. Ở phía sau , Lục Tĩnh Xu như trước chớp mắt nhìn , "Bệ hạ nguyện ý chăm sóc thần thiếp lúc hôn mê , thần thiếp thực cảm động cũng rất vui vẻ, nhưng mà, bệ hạ vì sao..." "Bệ hạ vì cái gì lại đối đãi với thần thiếp như vậy ?" Lúc những lời này, giọng của Lục Tĩnh Xu giống như khiêu chiến. Chương Duyên nhíu chặt mày , trong lòng càng phát ra tối tăm, chính cũng bản thân rốt cuộc bị gì , sao có thể giải thích cho nàng hiểu chứ . Chẳng lẽ muốn cho Lục Tĩnh Xu nghe ,là do từng hiểu lầm nàng, mà bây giờ hiểu lầm tháo gỡ ? Hay muốn cho nàng, cái gì cũng biết cả rồi ? Hay hoặc là trực tiếp với nàng tâm ý của kỳ cũng giống như nàng dành cho sao ? "Trẫm... phải có ý đó." lâu sau, Chương Duyên mới gian nan thốt ra vài chữ từ trong cổ họng . Nhưng ngay cả nghe thấy cũng có cảm giác, lời này nghe vào tai lại trở nên yếu ớt như thế . Chương Duyên chưa bao giờ có cảm giác như bây giờ , rốt cuộc cảm nhận được hai chữ bất lực là như thế nào , căn bản có biện pháp thẳng thắn hết tâm tư của mình cho Lục Tĩnh Xu nghe . Đối mặt với tấm lòng hết sức chân thành của nàng , tâm tư đủ loại của trông có vẻ xấu xa, điều này làm cho căn bản có biện pháp thản nhiên nhìn nàng. "Thực xin lỗi, trẫm nên xúc động như vậy ." Chương Duyên từ từ nhắm hai mắt, thở dài. Chỉ đơn giản câu như vậy . Nhưng nghe vào tai lại vẫn thấy có vài phần luống cuống. Từ đầu đến giờ Chương Duyên đều quay lưng lại với Lục Tĩnh Xu,nên nàng có cách nào nhìn thấy biểu tình mặt . Nhưng chỉ riêng câu ngắn gọn này cũng đủ khiến Lục Tĩnh Xu rung động. Nàng chưa từng biết rằng , Chương Duyên cũng ra tiếng "Thực xin lỗi" như vậy, thậm chí, cái vẻ luống cuống của nàng cũng chưa bao giờ thấy qua . Lục Tĩnh Xu có lời nào để , nên chỉ trầm mặc. Ánh sáng ấm áp của ánh nắng bao phủ xung quanh , ngoài phòng là cảnh xuân tươi đẹp, chim hót hoa thơm,nhưng trong phòng lại giống như có cơn gió rét lạnh , hề có tí sức sống nào , yên tĩnh đến giống như có người bên trong . · Vĩnh Hạng. An Cẩm Thanh được tỳ nữ bên người là Hoán Châu cùng Bích Sa đỡ về phía cung của Lý Quý tần , ở phía trước là tiểu thái giám thu bạc của nàng ta nên trước dẫn đường . Nơi này là hậu cung chuyên môn giam cầm phi tần, cung nữ , ánh mặt trời thể chiếu vào, khiến cho nơi này càng lộ ra khí rách nát cùng tuyệt vọng . An Cẩm Thanh lại có cảm giác hết sức hài lòng, hôm nay Lý Quý Tần rơi xuống tình trạng này,khiến cho nàng ta thập phần vui sướng . Lý Quý Tần cố ý đem tin tức bệ hạ vì hoàng hậu mời ngự y tiết lộ cho nàng ta , nhưng đến tột cùng nàng ấy có tâm tư gì nàng ta rất ràng . Vì vậy nàng ta trúng kế, Lý Quý Tần trù hoạch kế hãm hại cùng nàng ta . May mà nàng ta căn bản có tâm tư gì nên cũng có hành động nào , mới may cho nàng ta tránh được kiếp. Đến cùng là do kế hoạch của Lý Quý tần thiết kế thoạt nhìn như chu toàn mọi bề , cũng trốn thoát truy xét của bệ hạ . Nàng ta vẫn luôn thua thiệt Lý Quý tần, lúc này mới biết được hai cung nhân mà nàng ta từng vô cùng tín nhiệm vẫn luôn luôn nghe theo phân phó của Lý Quý Tần , bằng nàng ta bị Lý Quý tần hãm hại chết , cũng biết mình rốt cuộc chết như thế nào . "An tài tử , đến, Lý Quý Tần nương nương ở đây ." An Cẩm Thanh mặt chút thay đổi liếc mắt nhìn tiểu thái giám này, "Nay Lý Bội Thư còn là quý tần nương nương gì đó rồi , lời này của ngươi đúng . Nếu như bệ hạ nghe thấy nhất định vui ." Tiểu thái giám vừa đẩy cửa ra, vừa vội vàng cười làm lành với An Cẩm Thanh , "An tài tử đúng, là nô tài sai. Nô tài ngu dốt, cầu mong An tài tử bỏ qua cho nô tài lần này." Người này bất quá cũng chỉ là tiểu thái giám trông coi cung Vĩnh Hạng này , tiền đồ căn bản là thấy đâu rồi . Đám quý nhân căn bản cũng đến nơi này, bọn họ cẩn thận sợ dính xui, nay hiếm mới có vị tài tử này tới đây nên tự nhiên là muốn nịnh bợ nàng ta tốt rồi . Cửa vừa đẩy ra đồng thời có đám tro bụi thổi vào mặt , Hoán Châu cùng Bích Sa vội vàng vung khăn tay xua đuổi bụi , An Cẩm Thanh từ cổ tay áo móc ra chiếc khăn bịt miệng và mũi. Lý Quý Tần Lý Bội Thư ngày xưa ngồi ở bên cạnh bàn, bàn gỗ thực cũ nát, mặt bàn có tầng bụi rất đáng chú ý, mà Lý Bội Thư giờ phút này cũng ngồi cái ghế dựa có chút cong vẹo . Lý Bội Thư ngồi đó , tư thái ưu nhã, vẻ mặt cao quý, giống như nàng ta ngồi ở Ngọc Tuyền cung Lưu Ly điện mà phải ở cái nơi có thiên lý cung Vĩnh Hạng này. Nàng vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy có người tiến vào cũng them liếc nhìn cái . Nha hoàn Phong Lan và Lan Chi của Lý Bội Thư cũng đều bị nhốt vào góc nào đó trong cung Vĩnh Hạng này , mà nha hoàn hầu hạ mới phân tới của nàng ta trừ lúc ban đầu cũng thấy xuất nữa . Thời gian ngắn ngủi qua , Lý Bội Thư còn là nữ nhân có phẩm cấp cao nhất trừ Chu thái hậu cùng Lục Tĩnh Xu ra . "Lý Quý tần nương nương tâm tình tốt nha , còn có tâm trạng ngắm cảnh sao ?" An Cẩm Thanh đến phía sau Lý Bội Thư , cùng nàng ta duy trì cực ly 2, 3 bước, lành lạnh mở miệng. Lý Bội Thư vẫn nhìn An Cẩm Thanh, nàng ta thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, lời. An Cẩm Thanh nhất thời có chút giận, lập tức đưa cho Hoán Sa ánh mắt. Hoán Sa hiểu ý, cất cao giọng , "An tài tử đến, bọn ngươi còn biết vấn an hành lễ sao?" Lý Bội Thư lúc này mới xa xăm quay đầu qua, khóe miệng còn mang theo chút ý cười nhạo và ánh mắt châm chọc nhìn An Cẩm Thanh, nhanh chậm , " An tài tử mà ngươi còn phải gọi ta tiếng Lý Quý tần nương nương, ta làm gì phải hành lễ với nàng ta ? Nếu muốn lễ nghi hành lễ , cũng là An tài tử thất lễ trước." "Ta vào cung Vĩnh Hạng, mất cái gì có thể mất , nhưng An tài tử của các ngươi dám đắc tội ta sao , các ngươi dám đối đãi với ta như thế sao ?" An Cẩm Thanh cười nhạo, đối với kẻ có hành vi chết đến nơi còn cậy mạnh như Lý Bội Thư , càng cảm thấy rất vui vẻ . Cũng túng quẫn như thế rồi , làm gì còn phải làm bộ như cao quý thanh cao lắm. Vào cung Vĩnh Hạng này , Lý Bội Thư còn có cơ hội chuyển mình nữa . "Ngươi lúc trước quá kiêu ngạo, tại, cũng chỉ có thể chờ chết sống ở trong cung Vĩnh Hạng này . Ngươi muốn hại ta, đáng tiếc ngay cả ông trời cũng chịu giúp ngươi. Cuối cùng chính là ngươi tổn thất , mà ta vẫn có việc gì." "Cứ coi như ngươi có năng lực trăm phương ngàn kế như thế nào ? Ngươi có theo bệ hạ lâu cách mấy như thế nào đây? Như ngươi bây giờ nhan sắc suy tàn lại vẫn vọng tưởng trói chặt tâm bệ hạ sao , đúng là đáng cười." Lý Bội Thư đứng lên, chiều cao của nàng ta cùng An Cẩm Thanh sai biệt lắm , vừa vặn có thể cùng An Cẩm Thanh nhìn thẳng. Nàng ta dùng ánh mắt thương hại nhìn An Cẩm Thanh, phảng phất như nhìn bản sao khác của chính mình . "Ngươi như vậy , cuối cùng cũng tốt hơn ta chút nào đâu . Ta ở tại cung Vĩnh Hạng này , chờ ngươi." An Cẩm Thanh bị Lý Bội Thư nhìn như vậy nên có chút hoảng hốt, nhưng mặt vẫn cười lạnh, , "Ha ha, Ngươi thích cứ đợi ! Chuyện của ta nhọc ngươi phí tâm!" Lý Bội Thư đứng nhìn An Cẩm Thanh trang điểm mĩ lệ được cung nữ đỡ , khóe miệng mang ý cười châm chọc rốt cuộc dừng lại . Nàng ta mới có tâm tình chỉ điểm cái người có đầu óc đó . An Cẩm Thanh chừng còn tưởng rằng mình vận khí tốt, tránh thoát được kiếp này. thực tế, là bệ hạ muốn bắt Lý Bội Thư khai đao trước , để trấn áp các phi tần khác mà thôi. kẻ lại kẻ , bệ hạ đều nhớ rất ràng . Lý Bội Thư nhắm mắt, phảng phất như lại nhìn thấy bệ hạ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình , "Lý Bội Thư, lúc trẫm còn là thái tử lương đệ Hà Châu nhi đến tột cùng là chết như thế nào , ngươi cho rằng trẫm biết sao?" khắc kia, nàng ta biết, những chuyện mình làm , người kia đều biết rành mạch. Mà tại người này, muốn nhịn nàng ta nữa rồi . Từ nay về sau đúng là ly hận như cỏ hoa xa cách , càng xa cách mọc càng nhanh . · "Trẫm biết..." Lục Tĩnh Xu cũng biết bọn họ đến tột cùng trầm mặc qua bao lâu, thẳng đến khi Chương Duyên ràng câu như vậy , mới đem yên tĩnh trong phòng đánh vỡ. Chương Duyên rốt cuộc xoay người, đối mặt với Lục Tĩnh Xu. Lục Tĩnh Xu ngửa đầu nhìn , mới phát đôi mắt Chương Duyên hồng hồng , đầy tơ máu, nàng chẳng biết tại sao nghĩ đến lời A Miêu về việc Chương Duyên chăm sóc mỗi ngày với nàng. Lục Tĩnh Xu cứ như vậy yên lặng nhìn Chương Duyên, chờ ra lời muốn . Chương Duyên bình tĩnh nhìn Lục Tĩnh Xu, chống lại ánh mắt nàng liền chỉ nghĩ muốn trốn tránh, né tránh, nhưng vẫn cố buộc chính mình chuyển mắt nhìn nàng. "Lòng nàng đối với trẫm, trẫm biết cả ." Chương Duyên vất vả, rốt cuộc mới đem những lời ở trong lòng chuẩn bị qua vô số lần thành công, hoàn chỉnh hết "Bệ hạ... cái gì..." Lục Tĩnh Xu lăng lăng nhìn Chương Duyên, ý tứ trong lời . "Lúc ở Đầu đường Trường An , trẫm giục ngựa qua thiếu chút nữa đụng bị thương nàng ; tết Nguyên Tiêu trẫm cùng nàng đồng thời đoán ra câu đố đèn; nơi hồ băng , nàng bỏ mặc chuyện biết bơi mà liều mình cứu trẫm mạng, thiếu chút nữa mất luôn tánh mạng ..." Trong lòng Chương Duyên rất đau, cất bước đến cạnh giường ngồi xuống, nhìn Lục Tĩnh Xu triệt để ngốc lăng đứng bất động nhìn nhau, "Trẫm , tâm ý của trẫm đối với nàng cũng giống như tâm ý nàng đối với trẫm ." Tác giả có lời muốn : = ̄ω ̄= bệ hạ ra lời trong lòng hoàng hậu lạnh lùng phản ứng ra sao đây? ( no he  ̄, ) cần đánh ta nha, đời này bệ hạ hoàng hậu lạnh lùng nhưng hoàng hậu lạnh lùng còn bệ hạ nữa rồi _зゝ∠)_ tiếp nữa là hôm nay ta post rất trễ bởi vì hôm nay ta ăn đồ nướng (? ﹃? ) Ly hận càng như cây cỏ , càng xa cách mọc càng nhanh . —— xuất từ Lý Dục < Thanh Bình nhạc > Toàn văn hôm nay là như vậy ↓↓↓ Thanh bình nhạc Biệt lai xuân bán, Xúc mục sầu trường đoạn. Xế hạ lạc hoa như tuyết loạn, Phất liễu nhất thân hoàn mãn. Nhạn lai tín vô bằng, Lộ dao quy mộng nan thành. Ly hận cáp như xuân thảo, Cánh hành cánh viễn hoàn sinh.
Chương 15 : Danh Sách Edit : Bear ( Kết tóc làm phu thê, hai bên ân ái nghi ngờ. Kiếp trước hay là đời này, dưới ánh lửa của nến đỏ , cả hai yên lặng nhìn vào mắt nhau , hai lần nàng cùng Chương Duyên đọc lên lời hứa này. Nhưng nay lời hứa này có tốt đẹp đến đâu cùng nàng bây giờ còn quan hệ đến nhau . Tâm ý của , lòng như thế nào ai biết được? dựa vào cái gì để tâm ý của và nàng giống như nhau? Thời điểm nàng đến sâu tận xương tủy, chưa từng thấu hiểu cho nàng . Nay , nàng hận đến tận cùng cũng vẫn như trước nhìn thấu được nàng . Chương Duyên căn bản biết, lòng của bọn họ thể nào giống nhau. Vận mệnh đúng là châm chọc đến mức nào , làm sao có thể tàn nhẫn như vậy , Lục Tĩnh Xu thầm cười khổ ở trong lòng. Nhưng nàng cũng cho rằng điều đó đáng tiếc. "Bệ hạ..." Lục Tĩnh Xu che dấu tâm tình của mình, ánh mắt nàng dại ra nhìn Chương Duyên, phảng phất như nàng hoàn toàn chưa phản ứng kịp. Lục Tĩnh Xu nhìn đôi mắt xa lạ kia , bên trong đong đầy tình mà nàng từng khát vọng nhất, nhưng hôm nay, những thứ đó còn ý nghĩa gì nữa rồi . Nàng từng lòng dạ người này, nàng từng nhiệt liệt người này, chỉ là nàng sai người , sau khi sống lại, nàng cũng oán hận. Chương Duyên nàng, đó cũng phải lỗi của Chương Duyên, cả chuyện Chương Duyên vẫn lợi dụng tình cảm của nàng, nàng cũng trách được , trắng ra là đều do bản thân nàng tự làm tự chịu. Mọi việc đều nhắm vào nàng nàng nàng cũng oán nửa lời. Nhưng Chương Duyên nên thương tổn người nhà của nàng, nên hề do dự xóa bỏ đứa con của nàng . Nếu phải như vậy, nàng cũng hận . Hoặc là, nếu có thể lựa chọn, nàng gả cho Chương Duyên. Nàng nhất định gả cho người khác, tình nguyện sống cuộc sống bình thản an bình qua ngày, lúc đó nàng vô cùng thanh thản . Nếu như được như vậy, nàng đại khái cũng hận Chương Duyên. "A Xu, trẫm dối với nàng ,hãy tin tưởng trẫm." Chương Duyên nóng lòng chờ đợi rồi lại kinh hoảng nhìn Lục Tĩnh Xu, muốn từ trong miệng nàng nghe được câu trả lời làm an tâm . Lục Tĩnh Xu thong thả mà cương ngạnh dời tầm mắt của mình, sau đó ánh mắt nàng lại rơi vào nửa chén thuốc trở nên lạnh lẽo kia . Vận mệnh cho nàng có cơ hội lựa chọn, nàng chỉ có thể lại lần nữa gả cho Chương Duyên. Nhưng ngoài ý muốn là , càng thường xuyên nhìn thấy Chương Duyên, nàng càng thể ngăn cản oán hận trong lòng . Cảm xúc ào ạt như vậy , làm cho nàng cũng hiểu nó đến tột cùng là từ nơi nào mà đến . Nhưng mà, hề nghi ngờ là, Chương Duyên càng ôn nhu quan tâm cùng thâm tình nồng cháy ,lại càng khiến Lục Tĩnh Xu càng thêm tức giận khó tiêu. "Bệ hạ... Vừa ... Là sao?" Lục Tĩnh Xu đột nhiên quay đầu, khẩn trương nhìn Chương Duyên, phảng phất như lo lắng những chuyện mới phát sinh hết thảy đều là mộng cảnh, cẩn thận biến mất ngay . Rốt cuộc nghe được đáp án mình muốn , cả người Chương Duyên đều khoan khoái , mỗi tấc da thịt đều trở nên vui sướng , mà tâm tình của như muốn nhảy nhót. Chương Duyên trang trọng gật đầu với Lục Tĩnh Xu, sau đó nắm lấy tay nàng, ôn nhu , "Là , mỗi câu nàng nghe thấy đều là ." Lục Tĩnh Xu phút chốc nở nụ cười, ánh mắt nàng híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, mà khuôn miệng vẫn tươi cười khép lại được . thực tế, Lục Tĩnh Xu vẫn luôn hiểu ràng, nàng có hận Chương Duyên như thế nào? là đế vương, nàng căn bản thể làm được gì , vì thế điều duy nhất nàng có thể làm chính là bảo vệ tim của mình mà thôi. Thậm chí, nàng cũng thể cùng Chương Duyên trở mặt. Đời trước người bị lợi dụng là nàng, đời này, những chuyện này cứ rơi vào từng người . Lục Tĩnh Xu nghĩ như thế, vì nàng đều có cảm giác như mọi người bồi tội lẫn nhau . Hoặc có thể bọn họ đều là những con nợ của nhau ? Nàng nợ cha mẹ người thân mình , Chương Duyên là con nợ của nàng , như vậy, bọn họ cứ đến thanh toán lần với nhau cho xong . Nhìn như vậy , tựa hồ cũng coi như tệ lắm nhỉ . · Sau này, Lục Tĩnh Xu từ A Miêu cùng A Hòa mới biết đại khái chuyện Lý Bội Thư hại nàng . Bên người An Cẩm Thanh có người của Lý Bội Thư , ngay cả Phượng Ương cung cũng có ít cung nhân hai lòng . bên Lý Bội Thư lợi dụng người của nàng hạ độc nàng , bên vu oan cho An Cẩm Thanh. Trước hết điều tra ra tự nhiên là dẫn đến An Cẩm Thanh , tất cả chứng cớ đều chỉa về phía nàng ấy , nhưng ngờ bệ hạ phát có rất nhiều nghi vấn, cầu tiếp tục tra xét tiếp . Bởi vậy, cho nên Lý Quý tần mới bị moi ra . Vô luận như thế nào, hậu cung vẫn là Thái Hậu cùng bệ hạ làm chủ. Phàm là chuyện bọn họ muốn đều tra cũng đừng nghĩ có thể che đậy được. Dụ dỗ đe dọa, cũng chính là biện pháp. Trực tiếp đem Lý Bội Thư tống vào Vĩnh Hạng (Bear : theo mình nghĩ chắc là lãnh cung ) , Chương Duyên cũng xem như ra tay nặng rồi , ít nhất Lục Tĩnh Xu cũng nghĩ đến kết quả thành như vậy . Chuyện này Lục Tĩnh Xu để bụng, vì nàng biết Lý Bội Thư thừa cơ hội sớm ra tay với mình , nàng cũng nghi ngờ về đều đó . Nhưng ngờ là , Lý Bội Thư sớm bị loại bỏ như vậy, nàng nghĩ tới . Kiếp trước Lý Bội Thư, ít nhất cũng hoàn hảo sống được năm, mới hoàn toàn gặp hạn. Biết trước mặt có cái hố chờ nàng nhảy xuống, Lục Tĩnh Xu vẫn cứ nhảy. Đây phải do nàng ngốc , mà là bởi vì nàng đối với bản thân đủ nhẫn tâm. Đối với Lục Tĩnh Xu mà , trận chiến chính thức trong hậu cung này căn bản còn chưa bắt đầu. Điều tại nàng cần làm phải là nghĩ nên phản kích như thế nào , mà là nên chuẩn bị sẵn sang thế nào . Vì thế ôn nhu vô hại thủ đoạn, chính là lớp ngụy trang tốt nhất của nàng. Lục Tĩnh Xu hỏi Chương Duyên vì sao đột nhiên những lời này với nàng , nhưng nàng cảm giác chuyện đó cũng trọng yếu . Mà đều chân chính quan trọng là , Chương Duyên phải nguyện ý tin tưởng. Chương Duyên vốn định đem Doanh Lộ cùng Doanh Sương đều , đổi cung nữ khác hầu hạ Lục Tĩnh Xu, nhưng Lục Tĩnh Xu đồng ý . Doanh Lộ cùng Doanh Sương phạm sai lầm lớn gì , Lục Tĩnh Xu cũng hiểu các nàng làm sai, cần phải đổi. Chỉ cần vì Doanh Lộ cùng Doanh Sương mở miệng cầu tình, có thể đổi được hai đại cung nữ làm việc cho mình càng tận trung , Lục Tĩnh Xu chỉ muốn , cớ sao mà làm? Bệ hạ phạt Lý Bội Thư, Thái Hậu đối đãi hoàng hậu càng ngày càng tốt, khiến mọi người trong cung đều tạm thời nhìn lại bản thân , thấy thế cục, căn bản dám đánh chủ ý gì nữa . Trong khoảng thời gian ngắn, mọi chuyện với Lục Tĩnh Xu rất thuận lợi . · Ba tháng nhìn như vô cùng yên ả qua , đến ngày tốt, Chương Duyên tế bái tổ tiên, Lục Tĩnh Xu lúc này mới chính thức xem như là chính thê của Chương Duyên, là hoàng hậu chân chính của hoàng gia . Chuyện này qua , liền có kiện trọng yếu khác nổi lên . Bệ hạ thời kỳ như lang như hổ, hậu cung phi tần nhiều, mà bệ hạ lại có con , vì vậy việc lấp đầy hậu cung là điều tất yếu . Tuyển phi, tự nhiên là con đường tốt nhất để lắp đầy hậu cung. Tháng 6 trời rất nóng , chung quanh Phượng Ương đặt tảng băng để hạ nhiệt độ , đem cái nóng xua tan ít , cũng làm cho lòng người phải bực bội lắm . Lục Tĩnh Xu ngồi tựa ở tháp , từ từ liếc nhìn cuốn sách có chút dày. A Miêu cùng Doanh Lộ thay nàng quạt mát , gió lạnh từ từ thổi qua , nhiệt ý lại bị mang rất nhiều. A Hòa cùng Doanh Sương từ bên ngoài đến, trong tay A Hòa còn bưng chén đá bào . Trong chén sứ có đá cùng củ sen, tâm tiên đài sen tử, tiên lăng giác, tiên hạt súng, cắt thành khối trộn chung với mật đào , mặt còn trải lớp đường trắng, lại bỏ thêm vào hột đào nhân, hạnh nhân, trong thời tiết thế này nó khiến người ta vừa thấy liền động ngón tay .( Bear : mình nghĩ cái chén đó giống kiểu đá bào patingsu ) "Nương nương, dùng chút đá bào rồi lại xem tiếp ." A Hòa bên đem đá bào để lên bàn, vừa . Lục Tĩnh Xu hơi gật đầu, nhưng ngón tay lại dừng lại tiếp tục lật trang kế tiếp . Trong tay nàng cầm đó là quyển danh sách những phi tử mới được tuyển vào cung. Nàng xem quá nửa, người quen thuộc cũng ít , cũng có ít người nhìn quen mắt . Ba năm mới có lần tuyển phi, kiếp trước Lục Tĩnh Xu ở hậu cung chỉ có hai năm, cho nên trong trí nhớ nàng về các phi tần , nếu phải là người theo Chương Duyên lâu , vậy cơ hồ là từ buổi tuyển phi mà ra. Danh sách này rất chi tiết , mặt là do họa sĩ cung đình vẽ , họ đều chọn tư thái đẹp nhất của đó đễ vẽ , mặt khác đó còn viết chi tiết danh tính của đó , ví dụ như tuổi tác linh tinh. Lục Tĩnh Xu nay vừa vặn lật đến trang này , đó viết tính danh địa phương, "Bùi Thiền Yên" ba chữ đó chốc lát nhảy vào trong mắt nàng , ánh mắt lại dời xuống những chữ còn lại . Ánh mắt lại dời sang bức tranh bên cạnh , nữ tử ngồi bên suối nước, nàng ta đưa tay xuống làn suối trong vắt , ngoái đầu nhìn lại cười, nụ cười nhàng khoan khoái kia giống như có thể xua tan cái nóng, làm người ta thoải mái . Lục Tĩnh Xu sợ ả vào cung,nàng chỉ sợ ả nhập cung thôi . Lục Tĩnh Xu mỉm cười khép lại danh sách , sau đó đưa cho Doanh Lộ, rửa tay xong nàng liền từ từ dùng đá bào . Bởi vì tra xét lại chuyện năm đó, hoài nghi của Chương Duyên đối với Lục gia tháo cởi hơn phân nửa, nhưng màn độc thủ chân chính phía sau còn chưa phơi bày ra được, đến cùng cũng thể hoàn toàn giải trừ hiềm nghi. Lục Tĩnh Xu biết người kia nếu muốn mưu hại Lục gia, cuối cùng lại ra tay. Tính cả kiếp trước, nàng khẳng định bên đó chỉ ra tay lần với Lục gia. Đáng tiếc nàng khi đó trừ bỏ hậu cung biết chút tin tức gì khác, nên mới có thể chút phản kích nào. Đời này, như thế! Trước đó nàng tìm cơ hội cùng phụ thân tri thông chút tin tức, làm cho phụ thân, ca ca đến mức quá bị động. Lục Tĩnh Xu tin tưởng, dựa vào năng lực của phụ thân cùng ca ca, mọi chuyện có cách phòng bị, tuyệt đối còn ngây thơ ngồi đó đợi người ta tính kế mình . Ăn miếng băng trong veo ngon miệng, cái chén tỏa mùi thơm ngào ngạt , khiến Lục Tĩnh Xu có chút bình tĩnh lại. · Bùi phủ. Hành lang gấp khúc , dáng người mặc thân áo cánh , trang điểm xinh đẹp Bùi Thiền Yên ả mang theo nha hoàn nhàng về hướng thư phòng tìm phụ thân của mình là Bùi Cư. Vòng tuyển phi thứ ba là giai đoạn trọng yếu nhất , nghe bệ hạ đối với Hoàng hậu nương nương rất thương , khiến cho trong lòng ả có chút bất an. Chờ người hầu vào thông báo trước tiếng xong , ả để nha hoàn lưu lại ngoài thư phòng, Bùi Thiền Yên mình vào trong. Người ngồi sau thư án , chính là phụ thân của Bùi Thiền Yên Bùi Cư xem cái gì đó , nhìn thấy nữ nhi bảo bối của mình vào tới ông ta lập tức đặt xuống chuyện tay . Bùi Cư ngồi ở sau thư án cười tủm tỉm nhìn Bùi Thiền Yên, hỏi ả , "Yên nhi đến đây tìm vi phụ, là có chuyện trọng yếu gì sao?" Bùi Thiền Yên ngượng ngùng cười cười, sau đó lại đến gần chút, lúc ả muốn trả lời, ánh mắt lại cẩn thận quét đến tỳ nữ đứng hầu bên án thư , khỏi sắc mặt khẽ biến. "Cha, nữ nhi..." Bùi Cư thấy Bùi Thiền Yên như thế, lập tức lĩnh ngộ ý của ả , ông ta liền với tỳ nữ kia , "Ngươi ra ngoài trước." Tỳ nữ kia trầm thấp lên tiếng, sau đó cứ quỳ gối từng bước lui ra ngoài thư phòng . Dù cho ra đến ngoài thư phòng, nàng ta vẫn như cũ quỳ gối , mặt khác ánh mắt những người hầu kia nhìn về phía nàng ta cũng đều tràn đầy thương hại. " bao lâu nữa , chính là vòng cuối cùng của đợt tuyển phi , nữ nhi... Trong lòng cảm thấy rất an ổn..." Bùi Thiền Yên càng thanh càng , bộ dáng ả cuối đầu khiến người xem đến tột cùng là thẹn thùng hay kinh hoảng nhiều hơn,nhưng lại thể nghi ngờ là để người ta tự chủ muốn thương tiếc bộ dáng của ả hơn . Bùi Cư nghe , ha ha cười, "Ta lại cho là tình gì , nữ nhi cần phải lo lắng. Bất luận là bộ dạng hay là phẩm khiết con đều vô cùng tốt , nhất định có thể được Thái Hậu nương nương cùng bệ hạ ưu ái." Ả ngẩng đầu , mặt cũng lộ ra ý cười , nhưng vẫn cố lưu chút ưu sầu, "Hoàng hậu nương nương cũng là người chọn ... Vạn nhất..." "Điểm này nữ nhi càng cần phải lo lắng , Hoàng hậu nương nương hiền lương thục đức, phàm là Thái Hậu nương nương cùng bệ hạ thích, Hoàng hậu nương nương tất nhiên thích." Bùi Cư nhàng bâng quơ , mặt vẫn là bộ dáng thoải mái . Nữ nhi, con tốt như vậy , bệ hạ nhất định thích con , con cần lo lắng. "Phụ thân đúng." Bùi Thiền Yên cắn cắn môi, nhưng trong lòng vẫn thế nào cam tâm, rất lâu ả mới trả lời Bùi Cư câu như vậy. Bùi Cư biết tâm tư của ả , nhưng thêm gì. Bùi Thiền Yên từ thư phòng Bùi Cư ra, vừa vặn nhìn thấy ca ca của mình Bùi Ninh đứng ngoài thư phòng. Bùi Ninh vừa lúc cổ họng thoải mái, mãnh liệt ho tiếng, phun ra bãi đàm. Tỳ nữ nguyên bản bị Bùi Cư cho ra ngoài thư phòng quỳ gối , lập tức mở ra cái miệng đào , dùng đầu gối bò qua, tiếp nhận bãi đàm Bùi Ninh vừa phun ra, mặt xám như tro tàn nuốt xuống. Chung quanh người hầu đều quay mắt, muốn xem màn này. "Ca ca là tới tìm phụ thân sao?" Bùi Thiền Yên cũng nhìn qua tỳ nữ kia, ả chỉ lấy khăn tay lau miệng cho Bùi Ninh rồi . Bùi Ninh vừa thấy Bùi Thiền Yên liền nở nụ cười, kêu "Muội muội, vừa lúc ta có chuyện muốn tìm muội , , ca ca đưa về sân viện ." Bùi Thiền Yên biết Bùi Ninh có chuyện gì muốn , liền gật đầu, chuẩn bị vừa vừa chuyện. Cho người hầu cùng nha hoàn xa xa theo, xác định bị những người khác nghe thấy , Bùi Ninh mới giảm thấp xuống thanh cùng Bùi Thiền Yên , "Muội muội, hai con nha hoàn bên cạnh muội ... Ngô, là càng lớn càng xinh đẹp nha ." Bùi Thiền Yên vừa nghe Bùi Ninh như vậy, cũng biết là chuyện gì. Nếu ả đáp ứng, Bùi Ninh cũng bỏ qua cho hai nha hoàn kia . Loại chuyện này ả cũng lười cùng Bùi Ninh dây dưa, nhìn nhìn Bùi Ninh, Bùi Thiền Yên liền sảng khoái , "Ca ca nếu thích, đợi lát nữa muội liền kêu ma ma đem các nàng đưa đến sân ca ca , để cho các nàng hầu hạ ca ca tốt ." Bùi Ninh liền cười lớn , "Vẫn là muội muội hiểu lòng ca ca ." Sau đó gả liền thề son sắt cùng Bùi Thiền Yên cam đoan, "Muội muội yên tâm, chờ muội muội vào cung, chỉ cần muội muội có chuyện cần nhờ ca ca, ca ca nhất định toàn lực ứng phó giúp muội muội." Bùi Thiền Yên nhìn Bùi Ninh gì, Bùi Ninh nhất thời nhớ tới chuyện vài năm trước lại khỏi có chút ngượng ngùng . lại xấu hổ cười cười, sau đó lại giảm thấp thanh , "Muội muội đừng như vậy, lần đó là ngoài ý muốn. Lần trước là nàng ta vận khí tốt, mới có thể bình an vô , hoàn hảo mệnh cứu bệ hạ lần." Bùi Thiền Yên nhớ tới chuyện kia, liền oán hận . Dựa vào cái gì mà vận khí Lục Tĩnh Xu tốt như vậy, chẳng những chuyện gì cũng có, còn gặp phải bệ hạ bị đuổi giết đến nỗi rơi xuống nước ? Đáng tiếc, phụ thân tra xét nhiều năm như vậy, mà vẫn biết ai phái người đuổi giết bệ hạ ... "Nếu lúc đo muội muội cũng cứu bệ hạ , nàng ta phải có ưu thế gì sao? Cái vị trí kia, nên là của muội muội nha!" Bùi Ninh còn tiếp tục . Bùi Thiền Yên nghe được Bùi Ninh thế nhưng ra những lời càn quấy như vậy , khỏi trừng liếc mắt nhìn gả , "Ca ca, sau này mấy lời này, chớ lại càn!" Rồi ả thẳng. Bùi Ninh nhìn bóng dáng Bùi Thiền Yên rời , gả biết lời nào của mình khiến ả vui, gả cố nghĩ nghĩ nhưng vẫn liền để qua sau đầu. Xoay người, Bùi Ninh nghênh ngang tìm hai nha hoàn theo Bùi Thiền Yên ... Tác giả có lời muốn : Yên lặng gõ 4000 chữ , rất muốn cắt bớt 1000 chữ , lưu trữ ngày mai post , nhưng nhìn hồi lâu, cắt tốt, đành phải post hết , thương tâm 【 độc ngồi xổm góc tường) Hoàng hậu lành lùng đối với tâm ý bệ hạ , đến nơi đây muốn viết rất rất ràng, trước mắt mà , nàng tin bệ hạ . Bệ hạ lời lời ngon ngọt , nhưng cũng chỉ vài câu thôi , đối với hoàng hậu lành lùng mà , mấy lời đó lây động được gì . Hơn nữa, ta biết nên như thế nào... , đối mặt người làm cho chính mình bị thương sâu như vậy , rất khó chuyển biến tâm ý. Nếu thấy được dịp hoàn hảo , người kia càng đối với bạn tốt, bạn cảm thấy, vì cái gì muốn làm như vậy, lúc tôi thích , sao màng ? Ít nhất tự ta từng lâm vào cảnh đó , khi đó ngay cả ta cũng có cảm giác, tâm lý quá vặn vẹo. Nhưng lại thấy tốt, liên hệ ta thấy cũng tốt, nhưng người kia chủ động tìm, ta có cảm giác đặc biệt chán ghét ( no he  ̄, ) Khả năng có số việc, quả nên trách bệ hạ, thậm chí, kỳ nữ chủ đối bệ hạ còn có rất nhiều hiểu lầm, thế nhưng cảm tình là chuyện rất khó tìm trở về. Ít nhất, bây giờ còn chưa đủ , ta chỉ có thể , ngược nữ chủ, kết cục HE【 ôm đầu ngồi ) chương này, đánh đến chữ cuối , ngay cả ta cũng có cảm giác... Bệ hạ kiếp trước là mù, mắt ngươi là mắt chó sao ? ! _зゝ∠)_ tỳ nữ Bùi phủ kia có cái tên rất êm tai xưng hô "Mỹ Nhân Vu " Có lần ta trăm độ tra cái thứ gì, tra được , làm ta ghê tởm quá chừng, sau đó ta liền viết ra cho mọi người ghê tởm cùng ... 【 á đúng ! ! ! Lịch sử có người, gọi Hạ Lan Mẫn Chi, cụ thể thế nào quên mất, tóm lại là thân thích của Võ Tắc Thiên , sau đó sao, thích nhất cưỡng gian , tỳ nữ mình , tỳ nữ của biểu muội, cũng đều nhúng chàm ; nghe còn cùng tổ mẫu và ngoại tổ mẫu có chân; sau đó sao, còn đem cả thái tử phi trước đại hôn cưỡng gian người ta , đúng là tên tra nam phóng đãng ... =_= Bear : xin lổi cac ban thời gian qua minh o post truyen ,máy tính mình cũng hư no o len mang dc lag dữ lam sáng giờ mình edit 1 chương hết 5 tiếng còn post truyện phai ngồi đợi cai may no vào web hết 1 tiếng mình nản hết sức nhờ vả cũng chả ai giup dc chỉ co qua tet minh gom tien li xi di sửa may thôi các bạn thông cảm dùm mình cũng o muốn mà cũng chả mun kể lể dài dòng như vay mình chỉ sợi mọi người nghỉ minh lam biếng mang danh edittor ma ngồi chơi bỏ bê truyen hoài .
tuần sau mình post nha để thứ 7 mình sửa laptop rồi tuan sau mình post bù lai nhé xin lổi cac ban thông cảm