màn đấu trí đấu tâm của hai người hấp dẫn ghê.Hehe..a hoàng đế trông thế cũng trẻ con phết... chưa thấy truyện ngôn tình nào miêu tả tâm lý tỉ mỉ đến thế, mà ta thấy phần nhiều là do nàng edit hay vừa mượt vừa dễ hiểu chắc truyện này tốn k ít tg ha... đừng drop truyện nhé nàng.ngày nào ta cũng ngóng chờ ^.^
Chương 12.1 : Khúc Chiết Edit : Bear Chương Duyên lên tiếng ,mọi người và Lục thừa tướng vừa lo lắng cho Lục Tĩnh Xu vừa thể ăn tiếp , mảnh tâm đều như treo cao . Nhìn Lục thừa tướng và mọi người đều ăn , Chương Duyên hài lòng quay đầu nhìn nhìn Lục Tĩnh Xu. Bỗng nhiên sắc mặt Lục Tĩnh Xu đại biến, nàng bỏ lại chiếc đũa rồi đứng dậy, che miệng nhìn quanh tựa hồ như muốn tìm cái gì đó . Chương Duyên biết chuyện gì xảy ra , nên cũng đứng lên theo nàng rồi nhíu mi nhìn Lục Tĩnh Xu . Ngay lúc Chương Duyên những người khác cũng đều lập tức đứng dậy theo , Lục phu nhân vội vàng phân phó người hầu trong phủ , "Nhanh lấy cái chậu đến cho Hoàng hậu nương nương!" Trong phút chốc cả đại sảnh loạn thành đoàn, nhưng cũng may có nha hoàn nhanh nhẹn lập tức lên tiếng trả lời rồi làm theo phân phó . Lục Tĩnh Xu nhìn thấy nha hoàn kia ra ngoài, cũng che miệng nhấc chân ra ngoài thiện sảnh . Chương Duyên hiểu được Lục Tĩnh Xu muốn ói, muốn đuổi theo nàng nhưng thấy Lục thừa tướng cùng mọi người đều muốn theo ,nên quay đầu , "Trẫm ra ngoài xem hoàng hậu, mọi người cứ ở đây ." Những người khác đành phải nghe theo lời mà dừng bước chân. Lúc như vậy Lục Tĩnh Xu ra ngoài thiện sảnh . Chương Duyên liền vắt chân đuổi theo, nhìn quanh trái phải chút liền phát bóng dáng của Lục Tĩnh Xu . nha hoàn của Lục phủ đứng nâng cái chậu,còn Lục Tĩnh Xu cúi người nôn vào cái chậu, sắc mặt nàng hết sức khó coi. Mặt Chương Duyên trầm xuống qua, sắc mặt rất khó coi. Nha hoàn nhìn thấy Chương Duyên tới tay cũng có chút run lên, nàng ta cúi thấp đầu nhìn thấy bãi nôn trong cái chậu trong tay lại lặng lẽ dời tầm mắt. Sợ sợ, nhưng nha hoàn này vẫn có thể cảm giác được tầm mắt Chương Duyên dừng ở người Lục Tĩnh Xu. Nàng ta khỏi nghĩ, bãi nôn nhìn rất bẩn , mà bệ hạ lại ngại, đủ thấy ngài đối với Hoàng hậu nương nương tình thâm ! Lục Tĩnh Xu nôn đến nước chua cũng nôn ra , sau đó lại ụa thêm mấy lần mới dừng . Chương Duyên vẫn cứ đứng ở bên cạnh nàng , lời gì cũng , nhưng khí tức vui ràng bao phủ xung quanh . Nha hoàn bưng nước súc miệng và tắm khăn sạch đứng hầu ở bên cạnh, Lục Tĩnh Xu súc miệng xong rồi lau miệng,lúc này nàng mới thấy tốt lên được chút . Tuy dạ dày trở lại bình thường còn khó chịu nữa , nhưng sắc mặt nàng vẫn trắng bệch, nhìn có chút suy yếu. rất lâu nàng chạm vào thịt cá , Lục Tĩnh Xu hề nghĩ đến phản ứng vẫn lớn như vậy, so với dự trù của nàng hiệu quả còn vượt xa hơn mong đợi. Chỉ là Chương Duyên hạ mình tự tay gắp thức ăn cho nàng , nhưng nàng lại nôn thốc nôn tháo như vậy ... Lục Tĩnh Xu xoay người, phát mặt Chương Duyên đen như cục than, gương mặt mất ôn nhu rành mạch như vậy ràng lên trong lòng vui. "Có chuyện gì xảy ra vậy ?" Ngoài dự kiến của Lục Tĩnh Xu , Chương Duyên so với suy nghĩ của nàng càng lời ít mà ý nhiều mà hỏi thẳng . Đây là cho nàng có lý do thoái thác vấn đề . Nhưng vô luận như thế nào, nguyên nhân cũng thể từ trong miệng nàng ra. Lục Tĩnh Xu ngẩn ngơ, tựa hồ như bị ngữ khí của Chương Duyên dọa sợ , mặt nàng cũng phối hợp xuất vài phần kích động. Nàng như sốt ruột muốn giải thích, sốt ruột , "Bệ hạ, thần thiếp..." Nàng thể giải thích, lời lẽ nàng ngập ngừng , buông tầm mắt che giấu bối rối nơi ánh mắt , hé miệng nhưng thể gì thêm. Chung quanh có vài nha hoàn của Lục phủ , lúc này bọn họ đều ở đây vì Lục Tĩnh Xu lau mồ hôi. Nguyên nhân của chuyện này bọn họ đều ràng, nhưng trong này căn bản đến phiên các nàng lên tiếng . Chương Duyên nghe Lục Tĩnh Xu vài chữ ngừng lại , bộ dạng nàng ủy khuất khiến càng giận , đây mới là ngày thứ ba sau đại hôn cũng thể là có bầu với người khác ? ! Bị ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên khiến cả người cứng đờ,ánh mắt Chương Duyên trở nên càng thêm lợi hại, đe dọa nhìn Lục Tĩnh Xu. đương nhiên ngu đến mức cho rằng Lục Tĩnh Xu cho đội nón xanh (cắm sừng), chỉ cảm thấy nguyên nhân chắc chắn có gì đó mờ ám , mà phản ứng của Lục Tĩnh Xu lại như ăn khớp với nghi ngờ của , nàng có chuyện che giấu . Giờ phút này, Chương Duyên cũng nổi lên tính tò mò , nhất định phải biết được mới vui vẻ. " thể ?" Cố gắng đè xuống ít hỏa khí trong lòng , cố nén làm cho ngữ khí của mình nghe vào tai quá hung dữ , Chương Duyên tận lực nhàng hỏi Lục Tĩnh Xu. Lục Tĩnh Xu khẽ hé miệng, nhưng câu cũng thể , nha hoàn đột nhiên quỳ xuống ở trước mặt bọn họ. "Bệ hạ, nô tỳ cả gan... Kỳ thực từ Hoàng hậu nương nương thể ăn cá , mỗi lần người ăn vào nôn ra , chuyện này, tất cả người hầu dưới Lục phủ đều biết , bệ hạ có thể tùy tiện tìm người tới hỏi." "Nương nương sở dĩ cho bệ hạ chuyện này , tất nhiên là sợ bệ hạ lo lắng , cầu xin bệ hạ vạn lần đừng vì chuyện này mà tức giận với nương nương!" Lục Tĩnh Xu cúi đầu nhìn nha hoàn này,tuy thấy được mặt, nhưng đại khái nàng có thể nhận ra nha hoàn này là A Hạnh hậu hạ nàng lúc còn ở Lục phủ. Chương Duyên nhìn lướt qua nha hoàn A Hạnh, tiện đà nhìn sang Lục Tĩnh Xu, sắc mặt cuối cùng cũng chuyển tốt hơn chút. "Hoàng hậu vì sao từ thể ăn cá ?" Chương Duyên nhìn Lục Tĩnh Xu, nhưng lời lại hỏi A Hạnh. A Hạnh vốn có ý muốn Chương Duyên để mắt đến mình , trong lòng nàng ta tất nhiên là có ít tâm tư, nghe được Chương Duyên hỏi, trong lòng nàng ta thể nghi ngờ là vô cùng vui vẻ. Nàng ta quỳ rạp mặt đất, nhìn tới Chương Duyên lúc này có nhìn nàng ta hay . Nàng ta chỉ cảm thấy nàng ta đột nhiên xuất , Chương Duyên nhất định nhìn nàng ta . tại bệ hạ lại chủ động hỏi chuyện nàng ta như vậy , có thể thấy được Chương Duyên đối với nàng ta có ác cảm, nha hoàn vốn thể có phúc phần được chuyện cùng bệ hạ . "Hồi bẩm bệ hạ, nguyên do chuyện này , nô tỳ cũng ràng... Chỉ là lúc nô tỳ được phân hầu hạ Hoàng hậu nương nương, được ma ma đặc biệt dặn dò chuyện này."Trong lòng A Hạnh tuy rằng cao hứng, thế nhưng giọng điệu vẫn đắn đo lại thực cung kính. Lục Tĩnh Xu vốn nhìn chằm chằm A Hạnh , khi A Hạnh xong, nàng rốt cuộc dời tầm mắt, bên trong ánh mắt vẫn bình lặng thấy chút gợn sóng nào. Lục Tĩnh Xu lại nhìn sang Chương Duyên,sau đó cố ý thở dài , "Đều là chút chuyện cũ, có gì đặc biệt đáng cho bệ hạ nghe." Chương Duyên ngược lại rất tò mò tột cùng là vì sao thể cho nghe . vốn tưởng rằng thân thể Lục Tĩnh Xu hôm nay thoải mái mới nôn như vậy, nhưng cuối cùng, vậy mà lại nguyên nhân khác. Lữ Lương đứng ở ngoài thiện sảnh cúi đầu , tùy thời chờ đợi Chương Duyên phân phó. Chương Duyên câu " thỉnh Lục thừa tướng đến đây ", Lữ Lương liền y lệnh làm theo , sau đó liền vào đại sảnh. "Các ngươi đều lui ra cả ." Lời này là Chương Duyên với nha hoàn chung quanh . A Hạnh vẫn quỳ rạp mặt đất lúc này mới có thể đứng dậy, nàng ta nắm lấy cơ hội liền ngẩng đầu động tác đều làm được thập phần tuyệt mỹ ,trong lúc mí mắt nàng ta nâng lên, ánh mắt như phóng mị nhãn mềm mại e lệ . A Hạnh chớp chớp ánh mắt chờ mong nhìn về phía Chương Duyên, nhưng tầm mắt Chương Duyên lại ở mặt Lục Tĩnh Xu. Trong lòng A Hạnh có cảm giác đáng tiếc, nhưng ngay lập tức ánh mắt nàng ta lại đụng phải tầm mắt của Lục Tĩnh Xu. ràng ánh mắt của Lục Tĩnh Xu thực ôn nhu, nhưng nàng ta lại nhịn được mà run lên, nàng ta vội vàng cúi thấp đầu nối đuôi theo những nha hoàn khác lui xuống . Sau khi khỏi, A Hạnh vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh. "Nha hoàn trước đây từng hầu hạ thần thiếp ra lại mềm mại đáng như vậy , thần thiếp thế nhưng chưa bao giờ phát giác ra nha ." Lục Tĩnh Xu nhìn A Hạnh bọn họ lui xuống , ánh mắt mơ hồ, xa xăm thở dài , khóe miệng còn có ý cười tự giễu . Lục Tĩnh Xu đột nhiên ra câu như vậy, Chương Duyên nàng nghĩ cái gì, nhưng ý trong lời của Lục Tĩnh Xu hiểu. Chỉ là, cũng có biểu hứng thú gì đối với nha hoàn kia , Lục Tĩnh Xu nàng... Đây là nàng ăn dấm chua của sao Chương Duyên bất đắc dĩ, muốn gì đó nhưng thanh Lữ Lương vang lên."Bệ hạ, Lục thừa tướng đến ." Chương Duyên liền vòng ra nhìn về phía Lục thừa tướng khom người hành lễ mà trực tiếp hỏi, "A Xu ăn cá bị nôn sao , trẫm muốn biết vì sao lại như vậy , Lục thừa tướng có thể nguyên do cho trẫm biết chứ ?" Cho dù Lục thừa tướng vừa rồi vẫn ở trong thiện phòng, nhưng khoảng cách đến bên này cũng xa , động tĩnh bên đây , ông nghe được rành mạch . Lục thừa tướng hiểu nữ nhi mình vì chút chuyện biết bơi này mà phải giấu giếm, may mà bệ hạ hỏi chuyện này nếu đến mức liên lụy đến những chuyện khác , ông chỉ cần cẩn thận chút cần lo lắng nữa . Nhớ đến chuyện này, Lục thừa tướng mới cung kính trả lời Chương Duyên. "Lúc còn hoàng hậu nương nương từng ở nhà ngoại mấy tháng . Nhạc phụ đại nhân (cha vợ) của thần bởi vì nhà ở ven biển nên trong nhà vẫn là dựa vào việc chài lưới mà sống, nương nương..." Chương Duyên nghe Lục thừa tướng vài điều khớp với những đều tra ra được, nên cũng có chút mất hứng thú. Lục Tĩnh Xu sở dĩ biết bơi, cũng chính là vì từng ở nhà tổ phụ thời gian, bằng với những nữ tử nơi khuê các chân rời nhà , dù thế nào cũng có khả năng biết bơi . Tuy rằng, trước kia cũng biết còn có những chuyện nhặt này. Chương Duyên tùy ý nghe Lục thừa tướng , nhưng trong lòng lại suy tư . Dựa vào lời Lục thừa tướng , nguyên nhân tổng kết lại chính là —— Lục Tĩnh Xu được tổ phụ chỉ dạy lần đầu bắt được mấy con cá , vì thế nàng vẫn cẩn thận nuôi. Chính là mấy con cá Lục Tĩnh Xu cẩn thận vui vẻ nuôi dưỡng này , có ngày lúc nàng để ý bị người ta bắt biến thành thức ăn bàn cơm . Lục Tĩnh Xu chẳng những biết, mà thậm chí còn dưới tình huống hay biết mà ăn những con cá đó . Đợi nàng phát cá mình tỉ mỉ nuôi đều thấy đâu ,hỏi ra mới biết chúng biến thành thức ăn , rồi bị nàng ăn vào trong bụng, Lục Tĩnh Xu triệt để chịu nổi... Từ đó về sau, nàng có biện pháp nào ăn cá nữa , hơn nữa ăn lần nôn lần . Lục thừa tướng cẩn thận tránh đến chuyện Lục Tĩnh Xu biết bơi, Lục Tĩnh Xu lúc này mới phát nàng quên nếu người nhà của mình với Chương Duyên những chuyện này, nhất định vì bảo hộ nàng mà đem số việc xem . Nàng nghĩ có thể dựa vào lần này kể ra những chuyện trước đây ,vậy mà lại quên hẳn là có thể ra vấn đề trọng yếu nhất, có thể làm cho Chương Duyên để ý . khi Chương Duyên cảm giác nàng có thái độ che dấu dụng tâm kín đáo, vậy những chuyện nàng làm để trải đường trước thể phát ra tác dụng,có khi thậm chí còn có thể phản tác dụng. "Lục thừa tướng, còn có chuyện gì... lén gạt trẫm ?" Câu hỏi chần chờ của Chương Duyên khiến trong lòng Lục thừa tướng cả kinh, nhưng chuyện này đối với Lục Tĩnh Xu mà lại thể nghi ngờ là thắp lên hi vọng . Nàng vốn cho rằng tình huống này có chút hỏng bét. Chỉ là, Chương Duyên từ nơi nào phát ra điều thích hợp? "Bệ hạ..." Lục Tĩnh Xu đột nhiên cả kinh, kinh ngạc hô tiếng. Lục thừa tướng lúc này quỳ lạy ở trước mặt Chương Duyên , , "Lão thần..." Muốn giải thích . "Lục thừa tướng xưa nay chính trực chưa bao giờ láo, lúc này đây vì sao lại cố ý gạt trẫm ? Chẳng biết tại sao, trẫm tổng cảm thấy những lời thừa tướng ra lại hơi khác với những chuyện trẫm được nghe ." Kỳ thực Chương Duyên cũng từ những lời này phát có gì thích hợp, chỉ liên tưởng đến thái độ ngay từ đầu của Lục Tĩnh Xu , thêm vào cảm giác Lục thừa tướng cho , lúc này mới có cảm giác là lạ . Đối với Chương Duyên mà , ngày thường cùng Lục thừa tướng tiếp xúc cũng tính thiếu. Ở trong mắt , Lục thừa tướng luôn luôn là người ngay thẳng dám những lời trong lòng , cùng ông chuyện luôn có cảm giác cùng người khác giống nhau . Nhưng vừa rồi khi Lục thừa tướng những chuyện kia, vốn với giọng điệu chẳng sợ trách phạt như bình thường cũng có cái gì khác biệt, nhưng suy cho cùng vẫn có chút bất đồng.
Chương 12.2 : Khúc Chiết Edit : Bear Đến tột cùng là nguyên do gì rất trọng yếu, mà chuyện dó lại có quan hệ với bên ngoại của Lục Tĩnh Xu , nghĩ nàng có chuyện dấu diếm ? Chương Duyên đem những đều liên kết lại với nhau , cơ hồ là ngay trong nháy mắt, liền nghĩ đến chuyện Lục Tĩnh Xu biết bơi. Lục Tĩnh Xu cứu rơi xuống nước nhưng nhà ngoại nàng ở gần biển cũng chưa chắc nàng phải biết bơi , nhưng mà nếu nàng kỳ biết bơi ... Lập luận này ràng là thông. Lữ Lương cùng Hạ Xuyên cùng ít hộ vệ đều ràng thấy thấy Lục Tĩnh Xu cứu , nên thể giả được. Nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ ? Lúc trước, lệnh Hạ Xuyên phụ trách điều tra chuyện năm đó. Bởi có manh mối gì nên bây giờ muốn có thể từ Lục gia tìm được chút đầu mối mới,vậy mà đúng là có phát mới ... Chuyện năm đó , quả nhiên còn cất giấu rất nhiều chuyện mà chưa phát giác ra sao ? Chuyện cho điều tra năm đó, Lục gia có khả năng biết được , nên họ bây giờ chắc chắn cũng có ý bóng gió cho điều gì . Rốt cuộc là sai ở đâu , trong lúc nhất thời Chương Duyên nghĩ ra , nhưng lại muốn cho điều tra lại lần nữa . Chương Duyên bỗng có cảm giác, chính có lẽ vẫn luôn hiểu lầm rất nhiều. "Bệ hạ, lão thần cũng có bất cứ tình gì gạt bệ hạ, thỉnh bệ hạ minh giám!" Trong lúc Lục thừa tướng biểu tỏ trong sạch, trong lòng Chương Duyên lại đổi qua biết bao nhiêu ý nghĩ. Chương Duyên nhìn Lục thừa tướng, hồi lâu sau , mặt rốt cuộc xuất chút ý cười , , "Là trẫm quá lo lắng, Lục thừa tướng tận trung vì nước , làm sao có thể cố ý lừa gạt trẫm chứ ?" xong, Chương Duyên lại nhìn Lục Tĩnh Xu , "Việc này,sao A Xu lại chịu với trẫm chứ ? Nếu trẫm biết , lần sau lại tránh được phạm phải sai xót như hôm nay , phải bắt nàng chịu tội nữa rồi ." Lục Tĩnh Xu biết vừa rồi Chương Duyên dùng lời đó để thử phụ thân của mình, lời của phu thân và nàng rất khả nghi . Nhưng khả nghi là chuyện tốt , dù có thế nào, mục đích hôm nay của nàng đạt được ! Lắc lắc đầu, Lục Tĩnh Xu , " phải lỗi của bệ hạ... Bệ hạ có tấm lòng gắp thức ăn cho thần thiếp đó là phúc phận của thần thiếp , thần thiếp sao có thể..." "Đây cũng phải là lỗi của nàng ." Chương Duyên khôi phục bộ dáng ôn nhu lúc đầu , với Lục Tĩnh Xu. · Sau khi đưa tiễn Chương Duyên cùng Lục Tĩnh Xu hồi cung, mọi người quay trở vào Lục phủ, vô luận là Lục thừa tướng, Lục phu nhân, hay Lục Thừa Ân và Lục Tĩnh Hảo, người người đều có vẻ mặt nghiêm túc. Lời của Chương Duyên mang theo dò xét , làm cho bọn họ có cảm giác bất an trong lòng . Sau lúc im lặng , Lục thừa tướng mới nhắm mắt lại thở dài tiếng , "Đều trở về nghỉ ngơi chút , cũng bận rộn cả ngày rồi . có tình gì xảy ra cũng coi như là bình an , có việc gì." Mọi người lại lâm vào trầm mặc. Hồi lâu sau, Lục phu nhân mới , "Ta tin lão gia, có việc gì. Bệ hạ thánh minh, lão gia đối với bệ hạ lòng tận trung , A Xu cũng... Bệ hạ như thế nào có thể hoài nghi Lục gia chứ ?" Lục thừa tướng chần chờ, gật gật đầu. Nhưng mặt Lục Thừa Ân vẫn như trước ngưng trọng, và Lục thừa tướng đều hiểu , tình được yên ổn như vậy đâu , thế nhưng vì trấn an mẫu thân cùng muội muội,nên cũng gật đầu. "Mẫu thân..." Lục Tĩnh Hảo nhìn phụ thân cùng ca ca của mình lúc, cuối cùng mới nhìn về phía mẫu thân, thấy mặt bà tràn đầy lo lắng, nàng liền mở miệng gọi bà tiếng. " Nha hoàn lúc nãy theo hầu tỷ tỷ , mẫu thân vẫn là nên xử trí thôi... Loại nha hoàn hai lòng này giữ lại được, miễn cho những người khác học theo." Lục phu nhân gật đầu, Lục thừa tướng cùng Lục Thừa Ân đều gì. Chỉ là lúc Lục phu nhân đứng dậy, Lục thừa tướng cũng đứng lên theo , , "Thừa Ân, theo ta thư phòng." Đến cuối cùng, Lục thừa tướng cùng Lục Thừa Ân đều đến thư phòng, Lục phu nhân cùng Lục Tĩnh Hảo xử trí nha hoàn kia , ai cũng nghỉ ngơi. · " nghĩ cái gì đó ?" Chương Duyên thấy suốt dọc đường hồi cung , Lục Tĩnh Xu đều cứ ngẩn người, rốt cuộc chịu nổi nữa mới lên tiếng hỏi nàng, đồng thời kéo nàng vào trong ngực mình. Lục Tĩnh Xu thực thuận theo vùi ở trong lòng , từ từ , "Bệ hạ bồi thần thiếp hồi Lục phủ, nhưng lại phát sinh nhiều chuyện loạn thất bát tao như vậy khiến bệ hạ vui, thần thiếp cảm thấy lòng khó chịu." Chương Duyên nghĩ nghĩ, từ buổi sáng tỉnh lại đến bây giờ hồi cung , quả phát sinh ít tình. Chương Duyên nhớ lại nha hoàn kia liền há miệng , "Nếu cảm thấy có lỗi với trẫm , vậy nên bồi thường thích đáng , trẫm so đo với nàng nữa ." Lúc ấy có cảm giác gì , nhưng bây giờ trở về nghĩ lại ,bộ dáng Lục Tĩnh Xu ăn bậy dấm chua kia rất khả ái. Thừa dịp Lục Tĩnh Xu há miệng muốn chuyện, Chương Duyên liền cúi đầu để sát vào mặt Lục Tĩnh Xu, lập tức ngậm lấy cánh môi nàng... · Lúc trở lại trong cung là chạng vạng tối, đầu tiên cả hai qua chổ Chu thái hậu thỉnh an , sau đó Chương Duyên mới cùng Lục Tĩnh Xu cùng nhau ngồi nhuyễn kiệu trở về Phượng Ương cung. Hai người chia ra tắm rửa rồi mới dùng bữa tối, Chương Duyên nhớ tới thuốc Ngự y bốc Lục Tĩnh Xu còn chưa uống, liền hỏi lại Doanh Lộ cùng Doanh Sương, "Thuốc của hoàng hậu nương nương đâu?" "Dựa vào bệ hạ phân phó, thuốc của nương nương được hâm nóng ." Doanh Lộ đáp. "Đưa lên đây ." Chương Duyên rồi lại hỏi Lục Tĩnh Xu, "Muốn mứt hoa quả ?" Lục Tĩnh Xu gật đầu, Chương Duyên nhìn qua Doanh Lộ, Doanh Lộ liền lui xuống chuẩn bị . Rất nhanh thuốc liền được bưng lên , đồng dạng đưa lên còn có chút mứt hoa quả. Trước ánh nhìn soi mói của Chương Duyên, Lục Tĩnh Xu từ từ uống hết chén thuốc Doanh Lộ bưng lên. Chương Duyên ngồi ở cạnh Lục Tĩnh Xu, cũng bưng chén trà lên uống . Vừa mới uống non nửa chén thuốc , Lục Tĩnh Xu giống như lúc ở bàn ăn Lục phủ, sắc mặt đại biến. Nhưng lần này nàng khống chế được, lập tức chẳng những đem thuốc vừa uống ói ra, mà thậm chí còn nôn ra ngụm máu lớn,sau đó liền ngất . Chương Duyên buông chén trà trong tay cho rớt "Phanh" tiếng xuống đất rồi liền nhào qua. vội vã đón lấy Lục Tĩnh Xu ngã xuống , may mà tay bắt kịp người nàng . "Nhanh mời Ngự y đến!" Rống xong câu như vậy, Chương Duyên lại nhìn người trong ngực mình . Môi Lục Tĩnh Xu còn vươn tràn đầy nước thuốc cùng máu hòa lẫn với nhau, nhan sắc vô cùng quỷ dị. Tác giả có lời muốn : bệ hạ càng lúc càng có vẻ quan tâm nha ! _зゝ∠)_ Nữ chính kỳ phải đoán đúng hết tâm tư bệ hạ .... Bởi vì nàng đối với bệ hạ cũng có hiểu lầm... Bệ hạ đúng là được nữ chính cứu, chỉ là cứu người chết đuối cũng nhất định là người biết bơi , bởi vì nữ chính đời trước vô cùng bệ hạ nha o( =∩ω∩= )m _зゝ∠)_ kiếp trước nếu nhất định muốn hình dung cảm giác nữ chính ấy chính là ngược luyến tình thâm + cẩu huyết mười phần đây cũng là nguyên nhân ta thích viết phiên ngoại kiếp trước nhưng mà chuyện kiếp trước của bệ hạ sau khi nữ chính chết có thể đợi chính văn hoàn xong ta cho ra mắt nếu mọi chuyện được bật mí hết nha ! (*╯3╰)
Diễn đàn bị off 1 thời gian, quên hết cả tên truyện mình thích, jờ mới lần mò dc. Há há. Đọc xog chương mới, coi lại comment của mình ở mới nhớ ra mình đọc convert bộ này từ trc ]]] nàng @bear cố ra chươg mới đều đều nghen, ta hóg tới lúc ngược n9. Kaka