Chương 7 : Thỉnh An Edit : Bear Giờ giất Lục Tĩnh Xu thức dậy so với hồi còn ở Lục phủ cũng chênh lệch mấy, đêm qua nàng bị Chương Duyên giằng co hồi lâu nên lúc này chỉ cảm thấy thân thể bủn rủn. Nhưng mà, tại nàng bị Chương Duyên ôm vào trong ngực, mà Chương Duyên lại vẫn còn ngủ . Chần chờ trong vài giây, Lục Tĩnh Xu liền cử động mạnh vài lần , thoạt nhìn như có ý muốn rời ôm ấp của Chương Duyên nhưng kì thực là nàng muốn khiến tỉnh dậy . có cách nào, khiến Chương Duyên thức dậy được mà càng là nàng căn bản tránh thoát khỏi hai cánh tay của . Ai biết người này vì sao lúc ngủ lại đem nàng ôm chặt như vậy chứ ... Chương Duyên mở mắt ra, nhìn thấy người trong ngực tựa hồ như thử đứng dậy. Nhưng lại thuận theo ý Lục Tĩnh Xu mà buông nàng ra, ngược càng dứt khoát buộc chặt hai tay lại mà nhắm mắt lần nữa. "Thời gian còn rất sớm, ngủ thêm lát nữa ." Cung nhân còn chưa đến gọi , vậy là còn rất sớm . Lục Tĩnh Xu bị Chương Duyên ôm càng chặt hơn , mặt nàng cũng bị bắt dán ở trước ngực . Cách màng vải mỏng manh , Lục Tĩnh Xu có thể dễ dàng ngửi được mùi hương người Chương Duyên, nàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng với nghe được cả tiếng tim đập mạnh mẽ của . Nàng mở to mắt nhìn thấy Chương Duyên nhắm mắt lại dường như muốn tiếp tục ngủ, Lục Tĩnh Xu ngửa đầu ra sau , ít nhất làm cho mặt nàng dán tới trước ngực Chương Duyên. Sau đó, Lục Tĩnh Xu mới dùng ngữ khí cẩn thận , "Bệ hạ tối qua nghỉ ngơi tốt sao? Tuy rằng bệ hạ hôm nay cần lâm triều, thế nhưng bệ hạ phải bồi thần thiếp đến thỉnh an Thái Hậu nương nương . Đây là lần thỉnh an đầu tiên từ lúc thần thiếp vào cung với Thái Hậu nương nương, nếu làm trễ nãi giờ Thìn tốt." "Nếu ngươi muốn thỉnh an mà còn gọi mẫu hậu là thái hậu nương nương, vậy cần phải thỉnh an nữa cũng được ." Chương Duyên mở mắt mà cứ như vậy bỏ lại câu. Lục Tĩnh Xu nghĩ đến chuyện này , nàng tất nhiên biết mình nên sửa miệng . Nhưng chẳng qua, theo như hiểu biết của nàng đối với thái hậu , nếu tự nàng thay đổi xưng hô trước như vậy ngược lại là tốt. Lục Tĩnh Xu chưa trả lời kịp , Chương Duyên còn tưởng rằng nàng chưa nghe lời của , liền mở to mắt nhìn nàng. Chương Duyên lại chỉ thấy bộ dạng Lục Tĩnh Xu rũ mi , khỏi khẽ nhíu mi. Hai tay vốn ôm lấy Lục Tĩnh Xu cũng buông lỏng ra, Chương Duyên tự mình ngồi dậy trước rồi mới , "Vậy đứng dậy ." Nghe được động tĩnh bên trong, xác định bệ hạ cùng nương nương đạ thức giấc, đám cung nhân rất nhanh liền bưng nước ấm cùng vật dụng rửa mặt tiến vào hầu hạ bọn họ thay quần áo rửa mặt chải đầu. Ôn thượng cung từ sớm dắt theo hai tiểu cung nữ cùng đám cung nhân đứng đợi ở ngoài cửa phòng, khi cung nhân tiến vào hầu hạ, các nàng cũng theo vào. Các nàng lại cùng đám cung nhân kia giống nhau , Ôn thượng cung đến để thu hỉ khăn. Lục Tĩnh Xu thoáng nhìn Ôn thượng cung sai khiến tiểu cung nữ đứng phía sau đem hỉ khăn cất vào trong hộp gỗ, sau đó mỉm cười nhìn bộ dáng của nàng, mà nàng cũng thập phần phối hợp đỏ mặt. hỉ khăn có vết máu khô, còn có chứng cứ đêm qua nàng cùng Chương Duyên hoan ái . Bên kia, A Miêu cũng đồng dạng mỉm cười cung kính đưa tiền thưởng cho Ôn thượng cung. Chương Duyên nhìn thấy bộ dạng Lục Tĩnh Xu nhịn được đỏ mặt khóe miệng hơi cong, cảm xúc tốt lúc trước mới trở nên tốt hơn ít. · Sau khi cung nhân hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, Chương Duyên cùng Lục Tĩnh Xu hai người ngồi lên hai cổ kiệu đến Vĩnh Phúc cung, Lục Tĩnh Xu được A Miêu đỡ lên kiệu, vừa mới ngồi vào , A Hòa liền đưa qua cái thịnh táo, cùng cái kim bồn .(Bear : ta bó tay biết mấy thứ đó là j hix các nàng thứ lỗi ta edit cổ đại còn non kém ) Dọc đường đến Vĩnh Phúc, Lục Tĩnh Xu đều bưng cái kim bồn nặng trịch này . Kiệu liễn cuối cùng cũng dừng lại ngoài Vĩnh Phúc cung, A Miêu cùng A Hòa đỡ nàng bưng kim bồn xuống, bên kia Chương Duyên đứng đó chờ nàng. Bọn họ quả tới rất sớm, cung nhân Chu thái hậu lúc này còn chưa thức dậy, Chương Duyên cùng Lục Tĩnh Xu cũng chỉ có thể ở bên ngoài im lặng chờ. Cho đến khi Chu thái hậu đứng lên rửa mặt chải đầu xong xuôi , Lục Tĩnh Xu mới có thể đem kim bồn cầm trong tay đưa cho cung nhân. Trải qua hồi lâu như vậy , cánh tay nàng muốn tê rần mất cảm giác nhưng đây là quy củ, Lục Tĩnh Xu cũng oán giận gì . Chu thái hậu vừa mới thức dậy nghe Chương Duyên cùng Lục Tĩnh Xu sớm đến trước cửa chờ đợi , Chu thái hậu tràn đầy cao hứng cùng tán thưởng. nhờ sủng mà kiêu ( Bear : Sủng ở đây là thái hậu sủng chị thích chị chớ o phải ông CD kia đâu nghen ), tất nhiên là rất tốt rồi . Nếu trước giờ bà chưa từng nhiều lần triệu mời Lục Tĩnh Xu tiến cung bồi bà , lúc này Chu thái hậu ước chừng có cảm giác Lục Tĩnh Xu quá mức cẩn thận bảo thủ. Nhưng tại tình huống giống nhau, bà chỉ biết bà lại càng thích Lục Tĩnh Xu thêm vài phần. "Mới qua tân hôn , sao lại tới sớm như vậy?" Chu thái hậu được Ôn thượng cung đỡ ra, mặt tràn đầy tươi cười rất là từ ái, là vậy nhưng chuyện gì bà cũng nghe Ôn thượng cung qua . "Còn phải là con dâu của mẫu hậu sợ chậm trễ giờ đến thỉnh an mẫu hậu, mà mới sáng sớm làm rùm beng khiến trẫm thức giấc , đòi tới Vĩnh Phúc cung thỉnh an với người sao?" Chương Duyên cười câu như vậy, chợt nghe tưởng là phát tiết bất mãn, nhưng trong ý tứ hết sức ràng là khen Lục Tĩnh Xu. Lục Tĩnh Xu đứng ở bên cạnh Chương Duyên, nghe như vậy nàng hơi nghiêng đầu nhìn rồi lại quay nhanh đầu lại , người khác nhìn vào còn tưởng nàng ngượng ngùng. "Nhi tử bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu đại an!" Trêu đùa qua , Chương Duyên đứng đắn hành lễ cùng Chu thái hậu . Mắt Chu thái hậu mang ý cười nhìn Chương Duyên, đối với hành động này của bà thấy rất , là muốn làm mẫu trước cho Lục Tĩnh Xu học đây mà . Lục Tĩnh Xu cũng có phụ mảnh tâm ý của Chương Duyên , nàng liền học theo , chỉ là nàng phải quỳ lạy lễ, , "Con dâu bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu đại an!" "Mặt đất rất lạnh, con nhanh đứng lên ." Chu thái hậu miễn lễ cho Lục Tĩnh Xu, Chương Duyên chủ động đến đỡ nàng đứng lên, cảnh tượng này khiến người ta nhìn vào chỉ cảm thấy đế hậu ( vua + hoàng hậu ) hòa thuận . Chương Duyên lại cùng Chu thái hậu vài câu , cung nhân đến báo đồ ăn sáng chuẩn bị xong. Dựa vào tục lệ ,ngày đầu tiên sau khi dâu vào cửa ngoại trừ phải đến sớm thỉnh an cha mẹ chồng ra , còn cần phải tự mình hầu hạ cha mẹ chồng dùng bữa; đợi đến khi cha mẹ chồng dùng thiện xong , dâu còn phải tượng trưng ăn thức ăn thừa của cha mẹ chồng để bày tỏ hiếu thuận . Cung nhân ở Vĩnh Phúc cung hầu hạ bà có rất nhiều, Chu thái hậu nghĩ đến Lục Tĩnh Xu hậu hạ bà dùng đồ ăn sáng. Chờ Lục Tĩnh Xu tính thay bà gắp thức ăn , biết hai người bọn họ từ khi thức dậy cũng còn chưa dùng qua gì, Chu thái hậu liền muốn bọn họ đều ngồi xuống cùng bà dùng bữa. Chương Duyên từ chối , Lục Tĩnh Xu muốn từ chối cũng từ chối được nên nàng chỉ có thể thuận theo ngồi xuống, sau đó cùng nhau hòa hòa mĩ mĩ dùng bữa sáng lần đầu tiên trong đời này ở hậu cung . lúc bọn dùng bữa sáng , cung nhân lại đến truyền báo, Thụy Cẩm vương gia đến thỉnh an với Thái Hậu nương nương . Vị Thụy Cẩm vương gia từ miệng cung nhân này chính là đệ đệ ruột của Chương Duyên , Chương Dật.Con trai thứ hai của Chu thái hậu . Kiếp trước sau khi vào cung hơn hai năm, Lục Tĩnh Xu cùng vị Thụy Cẩm vương gia này cũng có bao nhiêu tiếp xúc, chung quy cũng vì thân phận của bọn họ . Lục Tĩnh Xu biết , thân thể của Thụy Cẩm vương gia Chương Dật từ được tốt, nghe là bởi sinh non ba tháng nên mới như vậy . Thân thể được tốt phải là khoa trương, mà là được tốt. Chương Dật thể bộ quá nhiều, cũng cơ hồ có cách nào chạy hoặc nhảy, thường xuyên phải dựa vào thuốc mới có thể duy trì tính mạng. Cũng chính là vì như vậy,nên Chương Dật tuy được phong vương nhưng Chu thái hậu vẫn yên lòng ra ở riêng, cho đến khi Lục Tĩnh Xu chết trong kiếp trước , cũng vẫn còn ở trong cung. Mà cũng như thế , cho đến khi đó, vị Thụy Cẩm vương gia này cũng còn chưa có hôn phối. Sau khi cung nhân đến truyền báo , bọn họ cũng đặt xuống chiếc đũa. Lúc tâm tư Lục Tĩnh Xu còn ngây ngẩn , Chương Dật được mời vào . Ánh mắt cùng Chương Duyên có sáu bảy phần giống nhau, chẳng qua bởi vì thường bị bệnh nên thiếu cảm giác sắc bén trong ánh mắt như Chương Duyên . Sắc mặt của tái nhợt, bệnh trạng hết sức ràng, thậm chí cả hô hấp cũng khiến người ta có cảm giác yếu ớt . Nhưng cũng chính vì mặt nhợt nhạt do bệnh , nên làm cho có đôi mắt phá lệ sáng sủa hơn Chương Duyên . Dường như, ràng thân ở vô tận hắc ám, nhưng ánh mắt lại như có thể nhìn thấu mọi hồng trần . Ngay khi nhìn thấy Chu thái hậu cùng Chương Duyên gương mặt ít biểu tình của Chương Dật lại lên chút ý cười, mà ánh mắt của cơ hồ ngay cả cái chớp mắt cũng dừng lại người Lục Tĩnh Xu. Cùng hành lễ với Chu thái hậu cùng Chương Duyên xong , lại gọi Lục Tĩnh Xu tiếng tẩu tẩu sau đó hành lễ với nàng, ngữ khí rệt mang theo cảm giác xa cách. Lục Tĩnh Xu cũng trách mà chỉ mỉm cười gật đầu chào lại . Bởi vì thân thể Chương Dật có vấn đề, bửa ăn ngày thường của đều được đặc biệt chuẩn bị, cho nên Chương Dật có cách nào cùng bọn họ dùng bửa sáng. May mà trước khi Chương Dật đến bọn họ cũng dùng được ít , nên cũng đến mức khiến chờ lâu . Dùng thiện xong , Chu thái hậu hai ba câu đem Chương Duyên cùng Lục Tĩnh Xu đuổi , chỉ lưu lại Chương Dật cùng bà chuyện . Chương Duyên cùng Lục Tĩnh Xu từ Vĩnh Phúc cung ra, ngoài Vĩnh Phúc cung cũng có ít phi tần chờ cùng Chu thái hậu thỉnh an . Chỉ sau bao lâu nữa , những phi tần này còn phải đến Phượng Ương cung thỉnh an với vị hoàng hậu là nàng đây , cho nên Lục Tĩnh Xu từ Vĩnh Phúc cung ra cũng có ý nghĩ gì , mà chỉ chuẩn bị sớm trở về Phượng Ương cung . Chương Duyên tuy cần vào triều sớm, nhưng vẫn có vài tình cần xử lý. mình Ngự Thư phòng, Lục Tĩnh Xu cũng hỏi cái gì, chỉ là trước tống rời rồi sau đó mới tự lên kiệu . Lục Tĩnh Xu cùng Chương Duyên chưa được bao lâu, Thái Hậu liền triệu kiến những phi tần đến thỉnh an kia vào , bà cũng giữ các nàng ấy ở lâu liền cho lui xuống. Kỳ ngày xưa thái hậu cũng giữ các nàng ở lâu , cơ bản các nàng đến thỉnh an đều rất nhanh liền có thể rời . Chẳng qua, lúc này đây các nàng còn phải đến thỉnh an hoàng hậu nên tránh khỏi có vài phi tần trong lòng dễ chịu. "Ngày xưa, Thái Hậu nương nương cũng lưu chúng ta lâu , nhưng cũng như lúc này giống như đặc biệt đuổi chúng ta nhanh , chúng ta chỉ vừa vào Vĩnh Phúc cung lâu ." Còn chưa ra khỏi khu vực Vĩnh Phúc cung có phi tần ra như vậy, ngữ khí được tốt. Mặt khác có phi tần nhiều nhất là liếc nhìn nàng ta cái, cũng đáp trả gì với nàng ta , nhưng cũng đều có cùng suy nghỉ với nàng ta. "An tài tử sao lại ra lời như vậy ? Thái hậu nương nương đối đãi thiếp thất chúng ta xưa nay ôn hòa, lần này cùng thường ngày cũng có gì khác biệt ." Người vừa có ngữ khí tốt chính là An tài tử An Cẩm Thanh, mà vị mở miệng phía sau này là tài tử Trần Mộng Như. Các nàng đều là ngũ phẩm, đều có phong hào, tương đương thân phận với nhau . An Cẩm Thanh nghe được Trần Mộng Như lời này, lập tức hừ lạnh tiếng, khắc bạc , "Trần tài tử quả nhiên là tính tình dịu dàng hiền thục , đúng là để người ta hâm mộ ghen tị." Trần Mộng Như bị An Cẩm Thanh mà biến sắc mặt trắng nhợt, nhưng cũng lời bác bỏ gì , chỉ có thể ngậm miệng gì thêm, thầm nuốt khổ sở vào trong lòng. "Trần tài tử cần cảm thấy khó tiêu , An tài tử cũng vì trong lòng đau khổ, sốt ruột nên mới phát tiết mà thôi." Trần Mộng Như theo thanh nhìn qua, trong lòng liền kinh ngạc là Lý Quý tần Lý Bội Thư trấn an nàng. Lý Bội Thư trừ hoàng hậu trước mắt ra là phi tần trong hậu cung có phẩm cấp cao nhất. Nàng là người của bệ hạ từ khi người còn là thái tử , sau khi theo bệ hạ vào cung, Lý Bội Thư liền được thăng làm quý tần tam phẩm, giữa đám phi tần địa vị nàng ta vẫn thực củng cố. Lần này người mở miệng đổi thành Lý Bội Thư, An Cẩm Thanh tự nhiên dám như đối với Trần Mộng Như , trong lòng tuy hận nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng. Thấy An Cẩm Thanh bị đè nén, trong mắt Lý Bội Thư xẹt qua tia cười sắc bén.
Chương 8 : Xấu Hổ Edit : Bear Đám phi tần đều từ Vĩnh Phúc cung trực tiếp đến Phượng Ương cung , cho nên khi nàng vừa vào trong điện tiểu thái giám truyền báo tới . Đây là lần đầu tiên các nàng thỉnh an với hoàng hậu , nay phẩm cấp cao nhất trong nhóm phi tần cũng chỉ có Lý Bội Thư. Vì thế Lý Bội Thư đến những người khác ai là dám làm loạn . Mấy năm nay chuyện Thái Hậu thường hay triệu Lục Tĩnh Xu vào cung phi tần ở trong hậu cung ai là biết. Ngoài ra , thể chối cải là các nàng ngay ở thời điểm đó phái cung nhân xem xét chút tin tức trước rồi . Hoàng hậu nương nương chẳng những là ân nhân cứu mạng bệ hạ, mà còn được Thái Hậu nương nương thích, các nàng tự nhiên đều biết rất . Lại bàn về thân phận , nàng lại là đích nữ của tả thừa tướng, các nàng cần phải kiêng kị vị hoàng hậu này thêm vài phần . Có những điều kiện tiên quyết cực kỳ bất lợi này , ngay từ ban đầu , chỉ có phải kẻ ngốc nghếch ai cũng muốn trở thành nhân vật đầu tiên bị hoàng hậu khai đao để lập uy . Nhưng ở trong cung, cũng có thể có hai phi tần ngốc nghếch chừng ... Lý Bội Thư đứng cùng đám phi tần nhìn về phía trước, nghe được tiểu thái giám truyền báo tiếng "Hoàng hậu nương nương đến ——", liền cúi đầu xuống, để người khác vừa nhìn thấy nét mặt của ả và cũng nhìn tới cảm xúc trong mắt ả . Các phi tần nhất loạt quỳ xuống lạy, thân mình cúi xuống, trán dán mu bàn tay đặt ngang mặt đất , Lý Bội Thư ngữ khí cung kính , "Bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương đại an!" Giọng của ả hòa cùng tiếng thỉnh an của chúng phi tần. Lục Tĩnh Xu ngồi ngay ngắn chủ vị , ở nội điện Chương Duyên phái cung nữ mang theo nàng đến "Nhận" những phi tần này . Lược nhìn lướt qua đám phi tần phía dưới , Lục Tĩnh Xu rất nhanh liền , "Miễn lễ." Ngữ khí nàng ôn hòa nghe vào tai mềm mại lại càng đến bất cứ hiệu quả gì khác . Nhóm phi tần cung kính cảm tạ rồi lục tục đứng dậy , Lục Tĩnh Xu lại phân phó cho cung nhân cùng các phi tần ngồi xuống , ngữ khí ngữ điệu cùng lúc trước tia khác biệt. Lý Bội Thư được cung nữ đỡ dậy ngồi vào vị trí như cũ là ngay tại phía trước nhất , lúc này ả mới nhìn về phía Lục Tĩnh Xu ngồi chủ vị . Mới vừa nghe thấy vị Hoàng hậu nương nương này chuyện, Lý Bội Thư tuy có cảm giác người này tính tình có lẽ là người dịu dàng ôn hòa , nhưng ả ta xưa nay luôn cảm thấy những đức tích ấy chỉ có ngụy trang mới có . Lúc này ả nhìn thấy khóe miệng Lục Tĩnh Xu tươi cười cùng ánh mắt hiền hòa , hơn nữa từ người Lục Tĩnh Xu phát ra khí chất điềm đạm, Lý Bội Thư ngược lại có hai ba phần hoài nghi, chừng vị hoàng hậu nương nương này là tính tình ôn hòa. Theo ả biết, Lục Thừa tướng cùng Lục phu nhân là đôi phu thê tình thâm, trong phủ cũng có di nương hay thị thiếp. Lục Thừa tướng có hai nữ nhi là Lục Tĩnh Xu cùng Lục Tĩnh hảo, quan hệ của hai tỷ muội này cũng rất tốt. Lục Tĩnh Xu ở trong hoàn cảnh như vậy mà trưởng thành , những chuyện đấu đá bên trong rất nhiều chuyện sợ là nàng đều hiểu , vì thế tính tình sao có thể lợi hại được , Lý Bội Thư cũng tin tưởng thêm vài phần . có chân chính trải qua có số việc có số đạo lý thể nào hiểu được . Lý Bội Thư trong lòng thầm nghĩ những điều này, nên chút cũng nóng nảy. Vị Hoàng hậu nương nương xinh đẹp trẻ tuổi này vừa mới vào cung, mà sau đó nữa cũng còn có thể có rất nhiều người được tuyển vào trong cung hầu hạ bệ hạ ( Bear : đọc cổ đại về mấy ông vua sao ta cứ thấy mấy cha này như ngựa giống thế biết lấy vợ gì mà lấy dữ thế biết ) , bây giờ ả cũng cần làm gì gấp . Sau khi cả nhóm phi tần đều được cung nữ đỡ ngồi như Lý Bội Thư, chuyện thứ nhất đều là đánh giá Lục Tĩnh Xu ngồi ở chủ vị . Các nàng nghe thanh nàng đều có cảm giác người này hẳn phải là người lợi hại , nhìn thấy bộ dáng Lục Tĩnh Xu các nàng cảm thấy là nên như vậy. An Cẩm Thanh lúc trước bị Lý Bội Thư cho khí huyết thông cũng được ngồi cách Lục Tĩnh Xu gần xa, lúc này nàng ta càng cảm thấy được cảm giác bị đè nén đến bực mình. Trong mắt An Cẩm Thanh , nếu phải bởi vì Lục Tĩnh Xu vận khí tốt cứu được bệ hạ lần, vị trí hoàng hậu này hẳn đến phiên nàng (LTX). Bên dưới tâm tư của nhóm phi tần đều khác nhau, đối với lý giải của đám người này trong lòng Lục Tĩnh Xu cũng có thể đoán đúng bảy tám phần,nhưng nàng cũng đặc biệt để ý đến suy nghĩ của họ . "Hoàng hậu nương nương đúng là tuổi trẻ lại mỹ mạo ! Thần thiếp thường nghe người ta , thường xuyên nhìn người tuổi trẻ xinh đẹp , mình cũng trở nên trẻ hơn , thần thiếp sau này sợ là muốn thường xuyên nương nhờ đến đây uống trà với hoàng hậu nương nương ." Lúc trước tâm tư chuyển động cũng mất nhiều thời gian, Lý Bội Thư dẫn đầu mở miệng, để cho điện này rơi vào cảnh xấu hổ biết gì . ả vừa lấy lòng Lục Tĩnh Xu, đồng thời coi như cũng cùng Lục Tĩnh Xu sống chung tốt đẹp. An Cẩm Thanh nghe được Lý Bội Thư như thế liền khinh thường hừ tiếng, vài phi tần chung quanh đều nghe thấy. Vài phi tần nhát gan sắc mặt nháy mắt liền trắng bệch, bộ phận khác buông mắt liễm mi làm như cái gì đều chưa từng nghe thấy ,nhưng đa số các nàng điều mừng rỡ vì có người xuất đầu thử thăm dò vị hoàng hậu nương nương này . Thẩm Hà Phong ngồi bên cạnh An Cẩm Thanh , cho nên tiếng hừ lạnh này nàng ta nghe thấy thập phần ràng. Nàng ta nhìn Lục Tĩnh Xu chỉ cười mà gì bộ dạng thay đổi , nên nàng ta liền nghĩ hiển nhiên là có chú ý tới động tĩnh bên này. Nàng ta mỉm cười, nhanh chậm phụ họa Lý Bội Thư , "Lý Quý tần đúng . Thiếp tài sơ học thiển, ra được cái gì dễ nghe . Chỉ là, lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng hậu nương nương , trong đầu thiếp chỉ có duy nhất ý nghĩ Hoàng hậu nương nương là tiên tử hạ phàm , làm cho người ta thấy mà tự cảm thấy mình tầm thường ." An Cẩm Thanh liếc Thẩm Hà Phong cái , nàng ta lại thấy Lục Tĩnh Xu nghe người ta tâng bốc mà cười đến môi mắt cong cong lại trực tiếp cười nhạo lên tiếng lần nữa . Nếu như tiếng hừ lạnh vừa nãy An Cẩm Thanh còn giảm thấp xuống lượng, tiếng cười nhạo này lại làm cho cả điện phi tần đều nghe thấy rất ràng. Đám phi tần nhìn thấy Lục Tĩnh Xu vừa định mở miệng muốn gì đó, lại bị An Cẩm Thanh cười nhạo biến thành ra được gì . Tươi cười mặt Lục Tĩnh Xu vẫn còn ngưng ở mặt, nhưng sắc mặt lại tốt, thiếu phi tần đều nhìn qua An Cẩm Thanh chời đợi trò hay. Lý Bội Thư liếc liếc mắt nhìn Thẩm Hà Phong, thầm nghĩ nàng ta tìm cơ hội khích bác . Nhưng mà , đối với việc thành công chọc giận An Cẩm Thanh, Lý Bội Thư vẫn rất hài lòng . Cho nên Lý Bội Thư cũng chỉ nhìn thoáng qua Thẩm Hà Phong, có so đo nàng ta lợi dụng bao nhiêu hành động của mình . An Cẩm Thanh phản ứng kịp vừa rồi quá xúc động,thấy Lục Tĩnh Xu thay đổi sắc mặt, hiển nhiên là nghe được nàng ta vừa cười nhạo nàng . Nếu phải bởi vì Thẩm Hà Phong nàng cũng như vậy, An Cẩm Thanh nghĩ đến liền lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Hà Phong . Lục Tĩnh Xu vẫn có cái gì, nhưng nụ cười mặt thấy đâu , sắc mặt nàng vẫn như cũ quá đẹp mắt. Nàng nhếch miệng lạnh lùng nhìn An Cẩm Thanh , tựa hồ như đè nén xúc động. "An tài tử trừng thiếp dữ dội như vậy là vì sao ? Chẳng lẽ là lời thiếp vừa cùng Hoàng hậu nương nương khiến An tài tử cảm thấy thích ? Nhưng mà, lời thiếp đều là lời trong lòng thần thiếp ." Thẩm Hà Phong đem ngữ khí của mình khống chế được rất tốt, chỉ vài câu ra, tựa hồ là An Cẩm Thanh có ý gì. Thậm chí, lời nàng ta ra hiển nhiên càng có tác dụng gia tăng hiềm khích giữa An Cẩm Thanh cùng Lục Tĩnh Xu, nhưng cũng để người ta có cảm giác nàng ta có ác ý gì . ở trong lòng mình An Cẩm Thanh liên tục nhắc nhở bản thân thể lại tiếp tục sập bẫy của Thẩm Hà Phong, nàng ta thu lại sắc mặt vừa rồi , bày ra bộ dáng dịu ngoan cung kính , rời khỏi chỗ ngồi hành lễ xin lỗi với Lục Tĩnh Xu. "Thiếp đối với Hoàng hậu nương nương hết sức chân thành, tuyệt hai lòng , lại càng có bất cứ thành kiến gì với nương nương . Mới vừa rồi thiếp ở trước mặt nương nương thất lễ là thiếp đúng, thiếp nguyện chịu phạt." "Chỉ là, thiếp thể cùng Hoàng hậu nương nương giải thích câu. Dáng vẻ vừa rồi của thần thiếp hoàn toàn là vì Thẩm bảo lâm mình tài sơ học thiển. Thẩm bảo lâm có bao nhiêu tài , ngay cả bệ hạ cũng từng tán thưởng , như thế nào lại là tài sơ học thiển được ạ ?" Dù cho có ra, mọi người cũng đều biết lúc An Cẩm Thanh ra câu kia. Bệ hạ từng tán thưởng Thẩm bảo lâm có tài , nhưng Thẩm bảo lâm lại cố tình mình tài sơ học thiển, đây ràng là đối với lời của bệ hạ có ý phản đối . Thẩm Hà Phong nghĩ tới, người xưa nay ngốc nghếch như An Cẩm Thanh thế nhưng cũng có thể nghĩ ra lý do biện hộ cho mình như vậy , đồng thời còn làm cho nàng cháy lan đến cửa trước . Cũng biết An Cẩm Thanh là mèo mù vớ được chuột chết hay là thâm tàng bất lộ, nếu là vế sau cũng phiền toái, Lý Bội Thư cùng Thẩm Hà Phong đều nghĩ tới cùng suy nghĩ . "Nương nương... Thiếp..." Thẩm Hà Phong còn chưa xong, sắc mặt của Lục Tĩnh Xu liền thay đổi đánh gãy lời của nàng ta mà , " vậy nhưng ta biết Thẩm bảo lâm cũng có ý như An tài tử , Thẩm bảo lâm cần như thế." Thấy sắc mặt Lục Tĩnh Xu lại chuyển tốt , mọi người khỏi lại tưởng nàng tin lời An tài tử ? Đến lúc này, có mấy phi tần nhận định vị hoàng hậu nương nương này cũng quá tốt . "Các tỷ muội đều hầu hạ bệ hạ sớm hơn bản cung , tất nhiên đều hiểu bệ hạ hi vọng các tỷ muội có thể ở chung hòa thuận, bản cung cũng có ý nghĩ như vậy . Sau này, bản cung còn cần dựa vào chư vị tỷ muội cùng nhau hiệp trợ bản cung hầu hạ bệ hạ hiếu kính mẫu hậu, bản cung hi vọng sau này có thể cùng các tỷ muội ở chung hòa thuận ." Lục Tĩnh Xu cũng như vậy, Thẩm Hà Phong cũng liền bỏ qua giải thích nữa , khí so với lúc nãy cũng tốt hơn rất nhiều. Lý Bội Thư thấy Thẩm Hà Phong cuối cùng cũng được như ý nguyện , tâm tình so với lúc trước càng thêm thư sướng. "Hoàng hậu nương nương là chủ mẫu, chúng thần thiếp tất nhiên mọi chuyện đều vâng theo hoàng hậu nương nương phân phó, đem hết khả năng vì Hoàng hậu nương nương chia sẻ âu lo ." Lý Bội Thư khóe miệng hơi cong, ngữ khí cung kính . Sau đó Lục Tĩnh Xu phân phó cung nữ đem lễ gặp mặt mà trước đó nàng chuẩn bị tốt đưa cho chúng phi tần ,lúc này Lục Tĩnh Xu mới xem như triệt để đuổi được những người này . Đời trước tuy rằng chỉ có thể nàng ở trong hậu cung chỉ được hai năm, nhưng đối với những thứ bên trong xảy ra giữa đám phi tần Lục Tĩnh Xu đều biết rất . Lý Bội Thư, Thẩm Hà Phong, An Cẩm Thanh, nàng rất ràng mấy người này bên trong ai có ý tốt với nàng . Nhưng mà , như thế cũng vấn đề gì . Dù sao lời của mấy người này vừa chữ nàng cũng tin, mà về sau cũng giống như vậy. So với những người này, khiến Lục Tĩnh Xu càng thêm để bụng ngược lại cơ hồ chỉ có Trần Mộng Như từ đầu chí cuối lời . Kiếp trước trong hậu cung nhiều phi tần như vậy , cũng chỉ có Trần Mộng Như là đối với nàng có hai lòng . Đời này, Lục Tĩnh Xu cái gì cũng bạc đãi nàng ấy . Lần đầu cùng các phi tần gặp mặt, Lục Tĩnh Xu cảm thấy rất vừa lòng. Nàng từ rất quên thuộc với biểu như hôm nay , kiếp trước quả nàng vẫn luôn là người có tính tình ôn hòa , nhưng đời này, những thứ ấy là lớp ngụy trang tốt nhất của nàng. Nàng thể thua. Chương Duyên tuy là Tuyên Chấp điện, cùng Lục Tĩnh Xu gặp những phi tần của mình , nhưng an bài cung nhân chú ý động tĩnh ở Phượng Ương cung . chỉ có như thế, còn cho cung nhân chờ đám phi tần rồi liền tới Tuyên Chấp điện đem những chuyện vừa diễn ra ở Phượng Ương cung bẩm báo ràng cho nghe . Vừa giao cho Hạ Xuyên vài tình,cung nhân Chương Duyên an bài cũng vừa vặn đến đây bẩm báo. Nghe xong việc này, Chương Duyên lại lâm vào trầm tư. đến Tuyên Chấp điện, liền an bài người lần nữa thăm dò chuyện năm đó. Chương Duyên , nhưng trong lòng có loại dự cảm, chân tướng tình năm đó có lẽ quả vẫn luôn bị người cố ý giấu xuống.
Chương 9 : Ân Điển Edit : Bear Trong đời trước A Miêu là nha hoàn hết lòng trung thành , sau khi theo Lục Tĩnh Xu vào cung về sau nàng càng cố gắng hộ chủ hơn trước . Nàng ngu ngốc, An tài tử kia có chút tôn kính đối với Lục Tĩnh Xu nàng đều nhìn thấy hết nên rất tức giận. Thấy Lục Tĩnh Xu dường như thèm quan tâm, A Miêu căm giận bất bình, "Tiểu thư, An tài tử đối với người như vậy, người bỏ qua cho nàng ta sao? Sau này, nếu..." A Miêu cắn môi hết lời muốn . "Ngồi vị trí hoàng hậu này chính là đương gia chủ mẫu của hậu cung ,nếu như ta mọi chuyện đều so đo vô cùng ngược lại gây thù hằn khắp nơi . Ta dù gì cũng là chủ mẫu, nhịn nàng ta nhất thời thế nào ?" Thấy bộ dạng A Miêu tức giận, Lục Tĩnh Xu có chút buồn cười , "Mặc kệ thế nào An tài tử đến cùng cũng xem như là nửa chủ tử của ngươi , nếu sau này ngươi lại như vậy ta sợ thể bảo vệ ngươi." A Hòa cùng A Miêu là nha hoàn ở Lục phủ vẫn hầu hạ Lục Tĩnh Xu, nàng cùng A Miêu quan hệ cũng rất tốt,nên tự nhiên hiểu tính tình nàng ấy như thế nào. Thu được ánh mắt ám chỉ của Lục Tĩnh Xu, A Hòa liền khuyên A Miêu "Tiểu thư xưa nay tính tình ôn hòa, A Miêu ngươi là hiểu nhất chẳng phải sao . An tài tử lần có thái độ tốt với tiểu thư , tiểu thư cùng nàng ta so đo chừng chính nàng ta lại tự biết xấu hổ, lần sau như thế nữa . Nếu là như vậy, tính toán cũng là chuyện tốt phải sao ?" A Miêu nghe A Hòa mà có chút hổ thẹn nhìn Lục Tĩnh Xu , "Chẳng trách tiểu thư ngày xưa luôn A Hòa hiểu lòng tiểu thư nhất , tóm lại là do A Miêu vụng về hiểu lầm ý tứ của tiểu thư ." Lục Tĩnh Xu vui mừng cười nhìn A Miêu, lắc lắc đầu, "Ngươi cũng muốn ta tốt thôi, ta hiểu mà nên trách ngươi. Chỉ là, những lời này vạn lần thể lung tung với người khác . Đây là hậu cung nên thể tùy ý như ở phủ được , chuyện làm việc đều phải cẩn thận chút mới tốt." Kiếp trước hai nha hoàn này dù cho nàng bị phế bị biếm vào lãnh cung cũng có phản bội nàng. Thậm chí lúc nàng đẻ non ngoài ý muốn bị xuất huyết nhiều , cũng chỉ có hai nha hoàn này là tâm lo lắng cho tánh mạng của nàng, giữa mùa đông tuyết phủ cầu Chương Duyên , cầu Thái Hậu mời Ngự y đến chữa trị cho nàng . Đáng tiếc nàng thể đợi đến lúc các nàng trở về... A Miêu nghiêm túc gật đầu, Lục Tĩnh Xu lại mím môi cười cười, "Lúc này nên dùng ngọ thiện rồi , cũng biết bệ hạ có đến đây dùng bữa hay , A Miêu ngươi Tuyên Chấp điện thay ta hỏi chút ." Chương Duyên cùng Thái Hậu mỗi người tự mình chọn lựa ra 2 cung nữ là Doanh Lộ cùng Doanh Sương, hai cung nữ này bấy giờ liền nhìn nhau liếc mắt ra ám hiệu . Rồi sau đó, là Doanh Lộ chủ động đề suất, "A Miêu mới tới trong cung, sợ là có nhiều nơi quen thuộc. bằng nương nương để nô tỳ cùng A Miêu ." mặt Lục Tĩnh Xu thủy chung vẫn là nụ cười dịu dàng, nàng khẽ gật đầu, A Miêu liền cùng Doanh Lộ cùng nhau hành lễ cáo lui . · Tuyên Chấp điện cùng Phượng Ương cung cự ly xa lắm , A Miêu cùng Doanh Lộ cũng phải tốn bao nhiêu thời gian trở về, chỉ là các nàng mang về câu trả lời thuyết phục là Chương Duyên giữa trưa đến đây dùng bữa. Lục Tĩnh Xu nghe xong cũng gì thêm mà chỉ phân phó ngự trù chuẩn bị ít đồ ăn. Nàng dùng xong ngọ thiện rồi nghỉ ngơi chút , sau khi tỉnh lại, nàng hỏi thăm Doanh Lộ cùng Doanh Sương vài chuyện , Lục Tĩnh Xu liền cho vài cung nhân đến cùng nhau kiểm kê vài thứ ở Phượng Ương cung . Những món đồ trưng bày trong điện , cùng những thứ chứa trong khố phòng đều được ghi lại trong danh sách, cho nên chỉ cần đối chiếu chút là xong, phải việc gì quá khó khăn . Lục Tĩnh Xu thực chuyên tâm làm , nàng chuyên chú kiểm kê so sánh . Đợi đến lúc đám cung nhân bỗng nhiên đều quỳ lạy hành lễ, nàng mới ý thức được ai tới . Lục Tĩnh Xu ngẩng đầu lên, lập tức liền nhìn thấy Chương Duyên về phía mình . Vội vàng thu hồi cuốn sổ đặt qua bên, Lục Tĩnh Xu liền về phía trước hai bước chuẩn bị hành lễ Chương Duyên lại chạy tới trước mặt nàng. nâng tay Lục Tĩnh Xu để nàng hành lễ, Chương Duyên cũng thèm nhìn tới những kia cung nhân liền , "Miễn lễ ." Đồng thời tay lại dùng chút lực, đây là ý tứ muốn Lục Tĩnh Xu cần hành lễ . Lục Tĩnh Xu cũng làm trái ý liền thuận thế đứng lên. "Nàng bận rộn chuyện gì vậy ?" Chương Duyên quét mắt nhìn trong điện, cuối cùng nhìn Lục Tĩnh Xu đứng bên cạnh hỏi câu như vậy, khi chuyện lại đưa tay qua choàng lên bả vai Lục Tĩnh Xu. Lục Tĩnh Xu nghiêng thân mình tránh cánh tay Chương Duyên duỗi đến, rồi nhìn về phía Chương Duyên , "Thần thiếp cho cung nhân kiểm kê Phượng Ương cung , tại còn vài thứ nữa là xong rồi ạ . Chỉ là bận rộn nửa buổi chiều, quần áo có ít bụi bẩn ." Mặt sau câu kia, xem như lời giải thích cho hành động vừa rồi của nàng . Chương Duyên hơi nhíu mày buông ra, vuốt càm , "Vậy nàng mau thay y phục , trẫm vào trong chờ nàng ." xong thản nhiên hướng nội điện vào. Lục Tĩnh Xu nhìn bong dáng Chương Duyên biến mất ở trong tầm mắt, sau đó liền trực tiếp đem vài chuyện còn lại giao cho Doanh Sương làm. Còn nàng phân phó cung nhân chuẩn bị tốt nước ấm đưa vào thiên điện, chỉ là người có ít bụi bẩn , Lục Tĩnh Xu còn có cảm giác mình toát mồ hôi, chỉ đổi xiêm y thôi đủ . Lục Tĩnh Xu sửa soạn xong liền đến nội điện tìm Chương Duyên, lúc này Chương Duyên ngồi ở bên cạnh bàn, tay cầm quyển sách, tay chống đầu . Biểu tình mặt thập phần thả lỏng, giống như vẻ mặt đại đa số thời điểm luôn căng thẳng, thả lòng như vậy chứng tỏ tâm tình của tốt . Chương Duyên chú ý tới nàng vào tới, đột nhiên nở nụ cười tiếng, sau đó lắc lắc đầu khép sách lại . quay đầu, Lục Tĩnh Xu liền thấy được tươi cười của Chương Duyên còn dừng lại ở mặt . "Xong rồi sao ?" Chương Duyên thấy Lục Tĩnh Xu đổi qua thân xiêm y liền biết nàng đem tình xử lý tốt hết . đứng lên, về phía Lục Tĩnh Xu, lần này choàng vai mà là cầm tay nàng . Lúc này đây Lục Tĩnh Xu thuận theo có kháng cự, tùy ý Chương Duyên cứ như vậy nắm tay nàng đến bên cạnh bàn, vừa nàng vừa đáp trả vấn đề của , "Vâng , thiếp xử lý tốt ,để bệ hạ đợi lâu rồi ." Chương Duyên lại ngồi xuống cạnh bàn lần nữa , sau đó lại hỏi nàng, "Đem mọi thứ kiểm kê lại lần, có phát ra đều gì đúng ?" Sau khi Lục Tĩnh Xu bị Chương Duyên kéo đến ngồi kế , muốn muốn trả lời vấn đề của Lục Tĩnh Xu lại phát cuốn sách Chương Duyên để ở bàn ... Tựa hồ là lúc nàng kiểm kê mới vừa tìm ra ? bàn còn vài cuốn cùng loại nữa. Doanh Lộ cùng Doanh Sương , những sách này là Thái Hậu sợ nàng có đôi khi muốn tìm sách giết thời gian lại dễ tìm,nên đặc biệt phân phó cung nhân đưa đến đặt ở Phượng Ương cung trước khi nàng tiến cung . Lúc ấy, Lục Tĩnh Xu nghĩ nếu là như vậy, cứ trực tiếp đặt ở nội điện là được , về sau nàng muốn tìm cũng dễ dàng hơn. Nàng vừa quên mất chuyện này , cũng dự đoán được Chương Duyên lấy xem. Nàng lúc trước đại khái có nhìn lướt qua, đều là mấy truyện liêu trai thư sinh hồ tiên linh tinh . "Bệ hạ... Cũng xem loại sách này sao?" Lục Tĩnh Xu kinh ngạc hỏi Chương Duyên. Chương Duyên liếc liếc mắt nhìn mấy cuốn sách kia , xem như có gì , "Chờ nàng có chút nhàm chán nên liền tùy tiện lật xem , nhưng quả như trẫm luôn nghĩ nó có gì thú vị, ước chừng là vì trẫm có loại phúc khí kia ..." được nửa, Chương Duyên bất chợt dừng lại, thu lại nụ cười mặt, sau đó quay lại vấn đề lúc nãy , "Quả nhiên là có phát cái gì thú vị sao?" Lục Tĩnh Xu cười cười, "Chỉ là kiểm kê chút, thần thiếp ngược lại cũng có để ý nhiều . Mẫu hậu đối với thần thiếp quá tốt, ngay cả sách cũng phân phó cung nhân đưa đến đây trước ." "Mẫu hậu luôn luôn thận trọng." Chương Duyên dừng chút, lại dùng giọng điệu chút để ý hỏi Lục Tĩnh Xu, "Sớm nay mấy phi tần thỉnh an với nàng có thuận lợi ?" Lục Tĩnh Xu biết Chương Duyên nhất định biết chuyện xảy ra sáng nay , nàng tố khổ với Chương Duyên cũng phải là thể, nhưng bây giờ chuyện đó nên. Khóe miệng tươi cười , ánh mắt khẽ biến, Lục Tĩnh Xu hơi hơi lắc đầu, mà biểu tình rất mặt lại khiến người khác nhìn thấy, "Hết thảy đều thuận lợi, bệ hạ cần lo lắng cho thần thiếp." Thần sắc Chương Duyên biến câu, "Vậy là tốt rồi." Sau đó đứng lên , "Mẫu hậu có phái Ôn thượng cung đến Tuyên Chấp điện buổi tối mời ta và nàng đến Vĩnh Phúc cung dùng bữa, thời gian cũng sắp đến chúng ta cũng nên qua đó ." "Vâng ." · " cần phiền hà , nàng cùng trẫm ngồi chung kiệu liễn là được rồi ." Lục Tĩnh Xu muốn muốn phân phó cung nhân chuẩn bị kiệu liễn, Chương Duyên nhìn thấu tâm tư của nàng câu như vậy, Lục Tĩnh Xu cũng gì thêm nữa . Kiệu liễn , hai người ngồi cũng quá chen chúc ,nhưng Chương Duyên lại cố ý dán gần sát người nàng , còn nhàm chán thưởng thức nắm tóc của nàng . Lục Tĩnh Xu kiệt lực ngồi đó , cảm nhận da đầu mình có chút run lên. Chương Duyên nhìn thấy mặt Lục Tĩnh Xu ra chút dáng vẻ khẩn trương, nhất thời cảm giác mới mẻ , nên càng ác ý đến gần tóc Lục Tĩnh Xu hít ngửi, sau đó rất đứng đắn hỏi, " người hoàng hậu dùng hương liệu gì vậy ?" Thấy nét khẩn trương mặt Lục Tĩnh Xu quả nhiên càng thêm ràng, tâm tình Chương Duyên rất tốt nâng nâng khóe miệng. Lục Tĩnh Xu rất muốn quay đầu lại nhưng chỉ có thể đè nén ý tưởng này mà còn phải ôn tồn , " có dùng hương liệu đặc biệt gì, người thần thiếp thực có mùi hương gì làm bệ hạ thích sao ?" "Những mùi hương người các phi tần khác đều dễ ngửi như của nàng , làm sao khiến trẫm thích được ." Chương Duyên tùy ý câu xem như giải thích, chuyện luôn có chủ đề chuyên nhất , câu tiếp theo đến những chuyện khác. "Ngày mai, trẫm cùng nàng hồi Lục phủ." ràng là chuyện rất trọng đại , nhưng từ miệng Chương Duyên ra, tựa hồ chỉ như cùng Lục Tĩnh Xu thảo luận thời tiết hôm nay như thế nào. Mà ngữ khí của lại là thập phần khẳng định, ràng chỉ thông báo Lục Tĩnh Xu tiếng chứ phải hỏi ý kiến của nàng. Chương Duyên chủ động đề suất cùng nàng hồi Lục phủ... Chuyên này hợp lễ, nhưng trong lòng Lục Tĩnh Xu đầu tiên là cố suy đoán tâm ý bỗng nhiên thay đổi của Chương Duyên, suy đoán này khiến tim Lục Tĩnh Xu đập mạnh hai lần. "Bệ hạ... Như vậy... có thể chứ?" Lục Tĩnh Xu tỏ nàng bị hoảng sợ đến thế nào , bây giờ nàng phải là ngụy trang mà là kinh ngạc. "Chỉ cần trẫm nguyện ý, có gì là thể ." Chương Duyên rốt cuộc cũng chịu buông lỏng lọn tóc bị thưởng thức ở trong tay kia ra , câu có chút tùy ý lại tản ra khí thế bễ nghễ thiên hạ . Lục Tĩnh Xu nghe được Chương Duyên như vậy , vẻ kinh ngạc mặt dĩ nhiên còn , hai mắt nàng lấp lánh nhìn Chương Duyên, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười ràng . "Thần thiếp tạ ơn bệ hạ ân điển!" Ngữ khí nàng biểu lộ vô cùng vui thích. Người bên cạnh có bộ dạng vui sướng như vậy khiến ánh mắt Chương Duyên tự chủ biểu lộ chút sủng nịch, nâng tay sờ sờ đầu Lục Tĩnh Xu, chỉ cảm thấy lòng bàn tay như chạm vào tấm tơ lụa mượt mà . "Sau khi đến Vĩnh Phúc cung , đợi lúc trẫm với mẫu hậu việc này, nàng cần lo lắng." "Vâng ạ ." Lục Tĩnh Xu thoạt nhìn có chút khẩn trương gật gật đầu.
Chương 10 .1 : Hồi Phủ Edit : Bear Lục Tĩnh Xu vốn tưởng rằng bệ hạ bồi nàng trở về Lục phủ như vậy hợp lễ , dù cho Thái Hậu nương nương cuối cùng đáp ứng, nhưng tất nhiên vẫn cần Chương Duyên tốn hơi sức để thuyết phục . Nhưng ngoài ý muốn , Chu thái hậu vừa nghe Chương Duyên ra bà có bất cứ biểu tình vừa ý nào chứ đừng là phản đối . Thậm chí, Chu thái hậu còn cho cung nhân đưa vài món lễ vật đến Phượng Ương cung, bà muốn Lục Tĩnh Xu ngày mai mang về cho Lục Thừa tướng cùng Lục phu nhân. Chưa bệ hạ bồi nàng cùng về Lục gia là vinh hạnh lớn cỡ nào , mà chỉ cho phép nàng về Lục gia chuyến cũng là ân điển lớn rồi . Bởi vì, triều đại này có tục lệ nữ nhi xuất giá lại được về nhà . Lục Tĩnh Xu suy đoán, có lẽ Chu thái hậu biết được chuyện diễn ra ban ngày lúc các phi tần đến thỉnh an , nên bà cảm thấy chuyện Chương Duyên vừa đưa ra vừa vặn có thể biểu cho bệ hạ cùng Thái Hậu che chở nàng , nàng có thể cho những kia phi tần kia hồi chuông cảnh báo. Tóm lại, tình rất thuận lợi. Dùng xong bữa tối, Chu thái hậu rất nhanh liền cho Chương Duyên cùng Lục Tĩnh Xu rời . Lúc ngồi kiệu liễn trở lại Phượng Ương cung, trời còn rất sớm. Chương Duyên đỡ Lục Tĩnh Xu từ kiệu liễn bước xuống , hai người sóng vai vào bên trong. "Trước kia lúc nàng còn ở Lục phủ, có hay tản bộ tiêu thực ?" Chương Duyên đột nhiên nhắc tới vấn đề này khiến Lục Tĩnh Xu ngẩn người, nhưng nàng vẫn như cũ gật đầu cái. Chương Duyên kiếp trước cùng đời này có chút giống nhau . Ít nhất, kiếp trước Chương Duyên chưa từng chân chính quan tâm bất cứ tình gì của nàng , chớ đừng chi là những thói quen như thế này . Lục Tĩnh Xu có cảm giác giật mình , vận mệnh thích trêu người . Kiếp trước nàng Chương Duyên đến vậy , vì trả giá nhiều đến vậy nhưng lại thể đổi được thoáng quan tâm từ . Nay, nàng muốn nữa Chương Duyên tựa hồ lại thay đổi tốt hơn với nàng .(Bear : Cũng chưa chắc đâu tỷ ơi dạng này còn lâu nữa mới tỉnh hẳn ra ) Nếu như là trước đây , nàng đại khái vì câu của Chương Duyên mà mừng rỡ như điên, nhưng tại, nàng thấy cũng chẳng có gì lớn lao . đối tốt với nàng như vậy nàng chỉ thấy chướng mắt . Những ý nghĩ như vậy vẫn ngừng diễn ra trong đầu của Lục Tĩnh Xu , nàng để ý vẫn là chuyện Chương Duyên chủ động đưa ra ý cùng nàng về Lục gia là vì mục đích gì . Chẳng đến việc quá rãnh ,nhưng Chương Duyên dù có rãnh đến mấy nàng tin cũng rãnh đến mức phải bồi nàng về Lục gia, vậy nhất định là có mục đích đặc biệt gì rồi . Lục Tĩnh Xu nhớ tới suy đoán lúc trước của mình , việc Chương Duyên kỳ quái rơi xuống nước kia có phải là manh mối , nàng cứu hoàn toàn là ngẫu nhiên sao . Giả sử bởi chuyện đó mà dẫn đến Chương Duyên sinh tâm hiềm khích đối với Lục gia , vậy chỉ có thể , nhiều năm trước sau khi được cứu Chương Duyên nhất định điều tra hết tình này rồi . Chẳng những tra xét, đại khái còn tra ra việc đó cùng Lục gia có liên quan gì đó, nàng vốn là ngẫu nhiên xuất , chừng cũng thay đổi thành có dụng tâm khác . Chương Duyên kiếp trước tra ra những điều này,mà vẫn gạt nàng, dối nàng, làm bộ như toàn tâm toàn ý tín nhiệm nàng. Vì thế, nàng vì Chương Duyên tin tưởng nàng mà có bất cứ rắp tâm tính toán nào với . Bởi vì ràng nếu phải vì Chương Duyên đến mù quáng , kiếp trước nàng đến nỗi bi thảm như vậy . Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là bản thân nàng , cho nên sau khi sống lại nàng bao giờ muốn Chương Duyên mà cũng muốn báo thù gì , mà là hi vọng người nhà nàng đời này đều có thể an ổn . Đáng tiếc nàng chỉ là người phàm tục , vốn dĩ nàng nghĩ muốn đặc biệt hận ai, nhưng những hận ý kia sớm thâm nhập vào xương tủy lúc nàng chết thảm . Mà giờ nàng cũng vội , những thứ này nàng có thể từ từ đòi lại . Dù là Chương Duyên hay Bùi Thiền Yên cũng thế, đều phải là người quan trọng với nàng . " nghĩ cái gì? Sao lại thất thần như vậy ?" Chương Duyên thấy vẻ mặt Lục Tĩnh Xu hoảng hốt chỉ bước theo , liền phát giác được nàng thất thần . Như vậy còn tính, bọn họ cả đoạn đường mà Lục Tĩnh Xu vẫn còn chưa tỉnh lại , Chương Duyên có chút cảm giác mình bị làm ngơ . Lục Tĩnh Xu theo Chương Duyên dừng bước chân đứng ở đó, nàng quay sang, bộ dáng vẫn chưa thôi suy nghỉ lại nhìn Chương Duyên tự thào , "Thần thiếp suy nghĩ, bệ hạ tại mặc dù đối với thần thiếp tốt như vậy... Nhưng rồi có ngày, thần thiếp già , xấu , đến khi đó, có phải thần thiếp chỉ có thể hồi niệm lại quá khứ, nhớ lại bệ hạ cũng từng đối tốt với thần thiếp như vậy ?" Chương Duyên cúi đầu chống lại hai mắt Lục Tĩnh Xu, nhìn nàng tựa hồ thực nghĩ mình rơi vào cảnh đó mà có cảm giác quá mức thê thảm, bên trong ánh mắt nàng toát ra tia bất lực cùng yếu ớt. Cảm giác có chút kinh hoảng khi nhìn vào đôi mắt kia, Chương Duyên liền chuyển mắt nơi khác, nghĩ đến nay đối với Lục gia phòng bị mà đột nhiên chột dạ. Chương Duyên muốn an ủi Lục Tĩnh Xu cần nghĩ quá nhiều, Lục Tĩnh Xu lại hết suy nghĩ mông lung . Nàng như thấy chính mình vừa cái gì, lập tức hoang mang quỳ xuống xin lỗi, động tác nhanh đến mức Chương Duyên kịp ngăn cản. Biểu cảm mặt Lục Tĩnh Xu trở nên cẩn thận, trong giọng mang theo ý khẩn trương . "Thần thiếp chừng mực , thỉnh bệ hạ thứ tội." Chương Duyên khép khóe miệng, giấu tất cả cảm xúc vào tim mình , bình thản , "Đứng lên , trẫm trách tội nàng ." Ngực lại có cảm giác chán nản. Lục Tĩnh Xu đâu chỉ là sợ hãi , nàng ràng còn đem ngăn cách ở ngoài tim mình , nhưng những ý nghĩ chân trong lòng mình nàng hoàn toàn có ý định muốn cho biết. Chương Duyên có cảm giác trong lòng rất dễ chịu, thích cũng muốn Lục Tĩnh Xu đối với như vậy. Bọn họ ràng là vợ chồng , từng có thân mật tiếp xúc, chẳng lẽ là hoàng đế, phải là trượng phu (chồng ) của nàng sao? Cảm giác được tâm tình Chương Duyên biến thành xấu, Lục Tĩnh Xu an tĩnh theo phía sau thức thời lời. Tâm tình xấu của Chương Duyên vẫn kéo dài đến khi bọn họ được cung nhân hầu hạ hạ rửa mặt rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, cũng có dấu hiệu tốt hơn . Lục Tĩnh Xu rất phối hợp vẫn luôn cẩn thận, nhưng cũng có bất cứ hành động nào khác . Chương Duyên thấy nàng như vậy, biết nàng cũng phải có cảm giác được tâm tình của , lại càng thêm chán nản trong lòng. Hai người cùng nằm xuống giường, trong màn bọn họ chỉ đơn thuần đắp chăn, ngay cả chuyện phiếm cũng có. Lục Tĩnh Xu thản nhiên nhắm mắt lại ngủ , mà Chương Duyên lại vẫn mở mắt nhìn màn treo , trong phòng im lặng đến gần như tiếng động. Chương Duyên buồn ngủ, quay đầu nhìn Lục Tĩnh Xu nhắm mắt lại, nhìn ra ngủ hay chưa , chân mày liền cau lại. Tóm lại mong Lục Tĩnh Xu biết tâm tình vì sao trở nên tốt, nhưng tâm tình tốt nàng cũng nên cẩn thận đến mức cũng dám gì , rồi sau đó liền quan tâm có như thế nào như vậy . có thể tưởng tượng được Lục Tĩnh Xu vừa sợ vừa muốn mở lòng với , hành động như vậy cũng thực phù hợp tính tình của nàng . Nhưng dù nghĩ như vậy, Chương Duyên cũng an ủi được chính mình. Lại nhìn chốc sang người nằm ở bên cạnh, chẳng lẽ ngủ ? Chương Duyên mày nhăn càng sâu, nàng biết tâm tình tốt,mà cũng sợ đổi chủ ý đồng ý cho nàng hồi phủ sao? Tất cả tâm tư Chương Duyên lúc này đều tập trung vào thái độ Lục Tĩnh Xu đối với mà hoàn toàn có chú ý tới bản thân khác thường. Lục Tĩnh Xu cũng có ngủ, nàng muốn gì với Chương Duyên, dù sao nàng vẫn sợ lúc bực mình mà chọc phải . Đạo lý này, vì Lục Tĩnh Xu cảm giác được tự nghĩ thông thôi . Chỉ là , với thân phận và địa vị của Chương Duyên như vậy , luôn luôn được nữ tử lấy lòng , ai cũng phải nhìn sắc mặt mà làm . Lúc giận ngươi, chỉ chờ ngươi cúi đầu tự phục tùng , hơn . Nhưng gặp nàng như vậy dù biết tâm tình tốt mà vẫn có phản ứng gì , phỏng chừng Chương Duyên lại có cảm giác mới mẻ .
Chương 10.2 : Edit : Bear Lục Tĩnh Xu có cảm giác, loại tình huống này, biết nên dùng từ gì để hình dung. tiếng thở dài đột nhiên bay vào tai Lục Tĩnh Xu, Lục Tĩnh Xu nhắm mắt nữa mà mở to ra , nàng tiện đà quay mặt nhìn Chương Duyên . Nàng cũng có cảm giác Chương Duyên tựa hồ nhìn nàng, lúc quay sang, nhìn vào mắt Chương Duyên nàng liền xác nhận suy đoán của mình . Vốn tưởng rằng Lục Tĩnh Xu ngủ, nghĩ đến nàng lại vẫn tỉnh, Chương Duyên lập tức cũng cảm thấy mình vừa cố ý thở dài lớn tiếng như vậy có gì buồn cười. "Bệ hạ làm sao vậy ... Sao ngủ?" Bị Chương Duyên nhìn chằm chằm lát như vậy , thấy có ý muốn mở miệng trước , Lục Tĩnh Xu đành phải chủ động hỏi , thanh lại vô cùng . Vì sao Chương Duyên nghe lời này lại có cảm giác Lục Tĩnh Xu băn khoăn tâm tình sao lại tốt, ánh mắt nàng vừa đánh lên tầm mắt của liền nhanh chóng cụp mắt xuống , nhưng tốt xấu gì nàng cũng chuyện với trước . "Trẫm suy nghĩ... Ngày mai còn muốn Lục phủ ..." Lời Chương Duyên có chút chậm, giống như cố ý muốn cho Lục Tĩnh Xu nghe được rành mạch , tầm mắt hoàn toàn dời khỏi mặt Lục Tĩnh Xu . Chính Chương Duyên cũng nên lời, như vậy, đến tột cùng là muốn xem Lục Tĩnh Xu kích động cầu hay là muốn cho Lục Tĩnh Xu biết được vui , căn bản có ý nghĩ ngày mai Lục phủ... Quả nhiên, Chương Duyên nhìn thấy Lục Tĩnh Xu thất thố đột nhiên giương mắt nhìn , trong ánh mắt nàng tràn đầy kinh ngạc tin , rồi lại biến thành thất vọng cùng luống cuống, khép ánh mắt thực nhanh . Chương Duyên cái gì cũng ,mà chờ Lục Tĩnh Xu mở miệng, đột nhiên có chút mong đợi, Lục Tĩnh Xu gì với đây . Bời vì lúc bồi nàng hồi phủ nàng rất vui vẻ mà . Lục Tĩnh Xu trầm mặc lúc lâu, nhưng vẫn lại ngẩng đầu nhìn Chương Duyên, mà mở miệng, thanh cũng mong chờ gì nữa . "Thần thiếp nghe theo ý bệ hạ." Câu trả lời như vậy hiển nhiên phải là câu trả lời mà Chương Duyên muốn, bộ dáng Lục Tĩnh Xu như vậy lại khiến tâm tình Chương Duyên vất vả tốt hơn chút lại trở nên tệ hơn . muốn đoán tâm tư của nàng nữa , thậm chí kiên nhẫn nữa , Chương Duyên đưa tay cường ngạnh đem Lục Tĩnh Xu kéo vào trong lòng mình. đột nhiên làm như vậy khiến Lục Tĩnh Xu bất giác kinh hô tiếng, tiếp đến nàng liền nằm ở trong ngực Chương Duyên . Lục Tĩnh Xu còn chưa kịp gì, thanh bình tĩnh của Chương Duyên vang đến , "Ngủ!" Tiếp đó còn thêm , "Sáng sớm mai phải ra cung." Rồi gì nữa. Nàng vốn biết chuyện về Lục phủ căn bản có gì thay đổi , nên tất nhiên nàng cảm thấy mình nhất định phải lấy lòng Chương Duyên. Thế nhưng Lục Tĩnh Xu biết, Chương Duyên vì sao lại trở nên như vậy. Chương Duyên ôm nàng hiển nhiên cũng có ý muốn buông tay , hai cánh tay đem nàng bao lấy chặt chẽ , Lục Tĩnh Xu bất đắc dĩ, đành phải cứ như vậy bị ôm mà nhắm mắt ngủ. · Ngày thứ hai, Chương Duyên thức dậy trước Lục Tĩnh Xu , nhìn thấy Lục Tĩnh Xu bị ôm trong ngực , những bực mình ngày hôm qua cũng tiêu tán ít . Chương Duyên nghi hoặc mình ngày hôm qua sao lại hờn giận với Lục Tĩnh Xu, cúi đầu nhìn Lục Tĩnh Xu mới chú ý tới lúc ngủ nàng vẫn nhíu chặc mày mặt trắng đến dọa người, môi mím chặc cũng có chút huyết sắc nào, bộ dáng nàng như vậy hiển nhiên là mơ thấy cái gì rất đáng sợ . Lục Tĩnh Xu lúc này còn nằm mơ, biết có phải gần đây nàng hay suy nghĩ nhiều đến chuyện lúc Chương Duyên rơi xuống nước trước đây hay nhưng đúng là nàng mơ thấy chuyện ngày đó. Đầu tiên là cảnh gặp được nhóm giặc cướp, dưới tình thế cấp bách xa phu đánh xe ngựa mang theo nàng cùng A Miêu, A Hòa hốt hoảng trốn chạy , lại biết chạy trốn tới nơi nào; rồi lại đến cảnh Chương Duyên chìm trong hồ băng lạnh lẽo , ràng thấy mặt người chìm là ai , nhưng nàng lại nhận ra được người kia là ; rồi đến cảnh chính mình liều mạng đem Chương Duyên cứu lên ,nhưng chỉ đổi lấy nụ cười lạnh của Chương Duyên rồi với nàng tất cả đều là nàng cùng người nhà nàng vì vinh hoa phú quý mà thiết kế hãm hại , mà sớm hay muộn cũng đem tất cả người của Lục gia giết chết ... Lục Tĩnh Xu muốn giải thích nhưng Chương Duyên muốn nghe, xoay người bỏ . Nàng chỉ có thể nhìn tháy bóng dáng ấy càng ngày càng xa mình , nàng cố gắng chạy đuổi theo nhưng làm thế nào cũng đuổi kịp. Nàng ngã sấp xuống , chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, mặt lại ràng té tốt lắm ... Chương Duyên nhìn sắc mặt Lục Tĩnh Xu trở nên càng ngày càng tái nhợt, vội vàng lắc lắc nàng muốn nàng tỉnh lại . Lục Tĩnh Xu trong lúc mơ mơ màng màng, giống như nghe được có người kêu nàng "A Xu", thanh có chút quen thuộc ,người đó muốn nàng mau tỉnh lại. Lục Tĩnh Xu lúc này mới cảm nhận được , đây là giấc mộng, nàng ở trong mộng, những đều này phải ... Mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chương Duyên , Lục Tĩnh Xu cảm giác... Thực ra nàng vẫn mơ sao , nhưng Chương Duyên lại vội hỏi, "Mơ thấy cái gì ? Sắc mặt của nàng trắng đến dọa người." Đem Lục Tĩnh Xu triệt để kéo về thực. Lần này phải là mộng . Lục Tĩnh Xu cười nổi, nàng lắc lắc đầu, , " có gì." Thấy ánh sáng ngập tràn cả gian phòng, nàng có chút kinh hoảng hỏi, "Có phải rất trễ ? Thần thiếp ngủ quên sao?" Thấy Chương Duyên lắc đầu, Lục Tĩnh Xu mới an tâm ít, đáy lòng nhàng thở ra, rồi lại hỏi, "Vậy thần thiếp kêu cung nhân tiến vào hầu hạ rửa mặt thay quần áo được ?" Lúc này thấy sắc mặt Lục Tĩnh Xu còn chưa dịu , Chương Duyên thấy nàng như vậy, cũng đáp lời của nàng mà chỉ giương giọng câu, "Lữ Lương, thỉnh Trương Ngự Y đến đây." "Thần thiếp sao , bệ hạ cần cho Lữ công công mời Ngự y đến đây..." Lục Tĩnh Xu sợ mời Ngự y đến trì hoãn nàng về Lục phủ kịp . Nàng tại rất nôn nóng muốn nhìn thấy cha, mẹ , còn có ca ca, muội muội nữa , chỉ khi nhìn thấy bọn họ sống tốt , nàng mới có thể hoàn toàn an tâm. "Đây mới là ngày thứ hai nàng tiến cung , mà bộ mặt nàng thảm như vậy , trẫm còn dám cùng nàng về Lục phủ sao ?" Trong giọng Chương Duyên mang theo chút tức giận , Lục Tĩnh Xu biết Ngự y xem cho nàng là được, đành phải thức thời câm miệng gì thêm. Bên ngoài Lữ Lương đáp ứng tiếng, cũng hỏi Lục Tĩnh Xu vấn đề vừa nãy nàng hỏi . Nghe Chương Duyên đáp ứng xong , rất nhanh trong phòng liền lục tục tới rất nhiều cung nhân. Nàng rửa mặt trang điểm xong, Lữ Lương cũng vừa đem Trương Ngự Y mời qua đến nơi . Lục Tĩnh Xu quả có sao , dù cho chẩn mạch hồi lâu, cũng chậm trễ bao nhiêu thời gian. Cuối cùng ngự y cũng xem ra kết quả, cũng chỉ Lục Tĩnh Xu tích tụ lo lắng trong lòng nên được yên giấc. Trương Ngự Y ra mấy bài thuốc an thần rồi xin cáo lui , Chương Duyên lúc này mới xem như bỏ qua cho Lục Tĩnh Xu . Chương Duyên vốn muốn cho cung nhân mang theo dược liệu đến Lục phủ , nhưng Lục Tĩnh Xu tất nhiên là chịu, nếu chẳng phải ràng muốn cho người nhà nàng lo lắng sao. Lục Tĩnh Xu kiên trì chịu, cũng thấy sắc mặt chuyển tốt hơn rất nhiều trong chốc lát , mà bọn họ còn giằng co nữa chậm trễ thời gian , lúc này Chương Duyên mới thể gật đầu đồng ý, sau đó lại phân phó cung nhân bốc dược liệu nấu trước , là chờ hoàng hậu hồi cung uống. · Nhìn bóng lưng cả đoàn người Đế hậu biến mất còn thấy tăm hơi , lúc này trong mắt An Cẩm Thanh đứng lầu cao ngóng theo chỉ toàn là ghen tị, khuôn mặt vốn dễ nhìn có chút hơi vặn vẹo, ra vài phần dữ tợn. Chuyện thỉnh an lúc trước , vô luận là bệ hạ hay là Thái Hậu đều có bất cứ động tác nào , nàng ta may mắn mình tránh được kiếp đồng thời lại vừa hận Thẩm Hà Phong lại có thể xảy ra chuyện gì như nàng ta. Nhưng sớm nay nàng ta lại nhận được tin tức, bệ hạ muốn bồi hoàng hậu cùng nhau hồi Lục phủ, nàng ta thế mới biết, bệ hạ cùng Thái Hậu mặc dù phạt các nàng, nhưng lại dùng biện pháp này cho các nàng biết, có vài người các nàng nên chạm vào . Hoàng hậu chẳng sợ tính tình nhu nhược thế nào, dễ ức hiếp đến thế nào ,chỉ cần còn có bệ hạ ngày, có Thái Hậu ngày, nàng vững vàng ngôi vị hoàng hậu. Chẳng những được về nhà loại vinh dự chỉ có hoàng hậu mới được , mà nàng còn được bệ hạ bồi trở về , mà những đặc ân mà hoàng hậu được hưởng cũng chỉ có những thứ này. Gió thổi qua, mang theo vài phần lạnh lẽo , thổi đến búi tóc của An Cẩm Thanh cũng có chút tán loạn . Ghen tị trong mắt nàng biến mất , sắc mặt vốn dĩ có chút vặn vẹo giờ phút này trở nên bình tĩnh thoạt nhìn giống như chưa có gì xảy ra. An Cẩm Thanh từ lầu gác cao nhìn xuống dưới liền nhìn thấy Lý Bội Thư, nàng ta đối với Lý Bội Thư cũng thấy thân thiết gì . Lý Bội Thư nay sắp hai mươi bốn , so với các nàng mà nàng ta mất ưu thế tuổi xuân cùng dung mạo. An Cẩm Thanh có cảm giác nàng ấy có thể ngồi ở vị trí quý tần tam phẩm, là nhờ có gia tộc , hai là nàng ấy theo bên cạnh bệ hạ thời gian lâu dài mà bệ hạ lại là người trọng tình cảm, bằng nàng ấy căn bản có cơ hội nào để tranh sủng . Có ý nghỉ như vậy nên An Cẩm Thanh đối với Lý Bội Thư xem vừa mắt cũng rất tự nhiên . "Thiếp gặp qua Lý Quý tần, quý tần đại an." An Cẩm Thanh ngược lại rất muốn trực tiếp qua để ý đến Lý Bội Thư , nhưng trớ trêu phẩm cấp nàng ta thấp hơn phẩm cấp của Lý Bội Thư quá nhiều, nàng ta dám bất kính cứ chờ bị phạt . Lý Bội Thư đối với việc An Cẩm Thanh có chút thành ý thỉnh an cũng để ý, nàng ta cười miễn lễ cho An Cẩm Thanh, sau đó mới hỏi nàng ta , "An tài tử mới vừa ở lầu cao như vậy là để tiển bệ hạ cùng nương nương rời cung sao? mảnh tâm hết sức chân thành như vậy để người ta có cảm giác cảm động nha ." An Cẩm Thanh cúi đầu, thầm nghĩ mong Lý Bội Thư nhanh để nàng ta rời , nàng ta chút cũng muốn để Lý Bội Thư vừa ý , liền mạnh miệng trả lời câu, , "Lý Quý tần minh giám, thiếp đối với bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương luôn luôn là tấm chân tình." Lý Bội Thư từ chối cho ý kiến mà chỉ cười cười, sau đó tiết lộ với An Cẩm Thanh tin tức nàng ta mới vừa nhận được. "An tài tử đối với bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương có lòng như thế , bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương mà biết nhất định hết sức vui mừng. Chỉ là, ta nghe sáng nay bệ hạ vì hoàng hậu nương nương mời ngự y, biết thân thể hoàng hậu nương nương xảy ra vấn đề gì, là làm cho người ta lo lắng ." An Cẩm Thanh bởi vì tin tức Lý Bội Thư vừa ra mà trong lòng hơi động, giương mắt nhìn Lý Bội Thư cười đến vô tội, ngược lại nàng ta hiểu . Biết Lý Bội Thư cho nàng ta biết tin tức này có ý tốt gì , An Cẩm Thanh dù có thế nào cũng muốn bị người này lợi dụng . "Hoàng hậu nương nương ngã bệnh sao? biết có nghiêm trọng , nếu có gì đáng ngại tốt ..." "Đúng vậy, nếu có gì đáng ngại là tốt nhất." An Cẩm Thanh thở dài, Lý Bội Thư cũng thở dài theo , biểu tình của cả hai đều như quan tâm lòng cho thân thể Lục Tĩnh Xu,mà có bất cứ tâm tư nào khác . Ngồi kiệu từ trong cung xuất phát , mãi cho đến giờ Tỵ canh ba,đội ngũ mới thong thả tiến tới ngoài Lục phủ. Dọc theo đường , Lục Tĩnh Xu đều nhớ lại cảnh mộng khi nãy , nàng có cảm giác dường như quá khứ mà nàng vẫn luôn xem có chuyện gì đó rất quan trọng . Lục Tĩnh Xu nhớ lại chuyện ngày đó cứu Chương Duyên, nàng rất mình lúc trước nàng có nhận được bất cứ tin tức gợi ý nào , thậm chí nàng vẫn luôn vì sao Chương Duyên lại xuất ở loại địa phương đó . Chẳng qua là khi nàng cứu Chương Duyên lên bờ , rất nhanh xuất hộ vệ làm cho nàng suy đoán có thể bị người ám sát hay gì đó , cũng có gì nghĩ ngợi . Nếu như là nàng ngẫu nhiên xuất đến cứu Chương Duyên, cũng chỉ là trùng hợp. Như vậy, chỉ có khả năng —— xuất của nàng đem kế hoạch hi vọng cứu được Chương Duyên đánh tan, nên người kia dứt khoát sử dụng biện pháp vu oan cho Lục gia . Chương Duyên tin những chứng cớ đó , hơn phân nửa người bên người tín nhiệm báo cáo tin tức như vậy . Mà dù cho lúc ấy có hoài nghi, người kia chỉ cần tiếp tục suy nghĩ biện pháp, ngừng vu oan Lục gia liền có thể làm cho Chương Duyên dao động nữa . Những điều này cũng chỉ là suy đoán, mà nếu như vậy, , tình trở nên rất phức tạp. Chương Duyên nếu điều tra chuyện ngày đó, liền nhất định cũng điều tra luôn cả những thổ phỉ ngày đó chặng xe ngựa của nàng , mà Chương Duyên cuối cùng vẫn tin xuất của nàng chỉ là ngẫu nhiên, nhất định là bởi vì những tên thổ phỉ kia bị tra ra . Chương Duyên có cảm giác nàng dối với , nhưng vẫn luôn luôn biểu như rất tin nàng! Nếu là mấy tên thổ phỉ kia có vấn đề... Lục Tĩnh Xu có cảm giác chuyện này thế nhưng phức tạp vượt xa tưởng tượng của mình , đại khái chỉ liên lụy đến thế lực. Mà những suy đoán này thể cho Chương Duyên nghe , vậy cũng chỉ có thể dựa vào người nhà của nàng thôi ... Sau khi tới Lục phủ, Chương Duyên bước xuống kiệu trước , sau đó nghiêng thân mình đứng ở đó, vươn tay tự mình đỡ Lục Tĩnh Xu từ ngự liễn bước xuống . "Bái kiến bệ hạ, bệ hạ đại an!" "Bái kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương đại an!" Lục thừa tướng đứng ở phía trước, sau đó là Lục phu nhân, Lục Thừa Ân, Lục Tĩnh Hảo, cùng với tất cả tôi tới Lục gia cùng nhau đứng trước cửa phủ hành lễ với Chương Duyên và Lục Tĩnh Xu. Thân nhân của mình quỳ trước mặt mình , khiến Lục Tĩnh Xu quay mắt muốn nhìn , lại phát Hạ Xuyên ở đây . Nàng ràng nhớ Lữ Lương cùng Hạ Xuyên đều ra cung với mình ! Chẳng lẽ là... ? ! Nghĩ đến Chương Duyên tám phần lại chuẩn bị tra chuyện năm đó lần nữa , Lục Tĩnh Xu trong lòng lại thấy vui vẻ. Lúc này, Chương Duyên tiến lên trước bước, đưa tay đỡ Lục thừa tướng, sau đó với Lục thừa tướng, "Thừa tướng mau mau đứng lên, "rồi lại với những người khác "Đều miễn lễ ." Mọi người liền đồng loạt cảm tạ . Đợi đến khi Chương Duyên lần nữa dắt tay Lục Tĩnh Xu, Lục Thừa tướng cùng Lục phu nhân và mọi người cũng đứng dậy. Nhìn thấy Chương Duyên đối với Lục Tĩnh Xu có thái độ thân mật, Lục phu nhân cùng Lục Tĩnh Hảo cũng thấy an tâm. "Dọc theo đường , bệ hạ cùng nương nương đều mệt nhọc , mời theo thần đến chính sảnh nghỉ ngơi." Lục Thừa tướng mực cung kính , mặt nhìn thấy chút vui vẻ vì Lục Tĩnh Xu trở về . Chương Duyên vuốt càm , "Làm phiền thừa tướng." Sau đó liền nắm tay Lục Tĩnh Xu, theo Lục thừa tướng cùng nhau vào trong phủ, thần thái thoải mái mà lại tự nhiên.