Lịch post là chừng naò vậy nàng, thích thể loại truyện này lắm luôn, mà nam 9 kiếp trước co´ nữ 9 ko vậy nàng?
@Nguyệt Kim từ đây đến tết mình edit truyện o dc đều vì bận việc nhà nha bạn qua tết mình chấn chỉnh đều hơn 3 ngày 1 chương nhé vì mình còn ôm 1 truyện nữa nếu hố kia lấp xong mình edit truyện này nhanh hơn nha bạn trc mắt là vậy trc
chắc CD k phải là nam chính đúng k? cực lực phản đối nếu CD là nam chính. Mình k thích này cho lắm ="=
Chương 6 : Động Phòng edit : Bear theo phía sau Chương Duyên còn có mười tám cung nhân, thấy dừng chân tất cả đều đánh bạo nhìn Lục Tĩnh Xu ngồi ở bên mép giường cái sau đó lại lập tức cúi đầu xuống, khóe miệng vụng trộm nhếch lên. Lễ phục khiến trước ngực Lục Tĩnh Xu lộ ra da thịt càng thêm đáng chú ý, thắt lưng màu vàng quấn quanh vòng eo đến mức thể tin được , chiếc áo cánh màu vàng với nhiều hoa văn phức tạp càng lộ ra vài phần tinh xảo. Quạt lụa che mặt để người khác thể nhìn thấy dung nhan nàng ,nhưng chiếc quạt lụa trong tay ngọc chỉ như màn sa mỏng có thể nhìn xuyên thấu . Lộ ở bên ngoài là đôi mắt, mí mắt rủ xuống che ánh sáng , bộ dạng nàng như vậy khiến người khác nhìn thấy đều nghĩ là thẹn thùng. Vầng trán nàng trơn bóng , tơ lụa màu xanh khiến da thịt trắng nõn càng tôn lên triệt để, lúc này cả người Lục Tĩnh Xu đều tản mát ra vẻ đẹp khó tả. Thậm chí, nó cảm giác như muốn lại thôi, nét đẹp nửa che nửa đậy, so với việc hoàn toàn ra ở trước mặt loại cảm giác này lại càng thêm hấp dẫn ánh mắt người nhìn . Khóe miệng Chương Duyên vểnh vểnh lên, vừa đến gần Lục Tĩnh Xu suy nghỉ lại lên trong tâm trí . ngang qua khỏi người Lục Tĩnh Xu, nhìn ra góc sân vắng bên ngoài , khóe miệng lên ý cười cho thấy tâm tình khá tốt. Ánh mắt Lục Tĩnh Xu dừng ở vạt áo , nghe Chương Duyên —— "Thanh xuân tối nay vuông mới, Hồng Diệp khai chi đóa hoa. ràng bảo thụ từ nhân xem, cớ chi cẩn quạt ngọc che ?" "Thiên trọng la phiến cần phải che, trăm mỹ kiều thấy nhiều xa. Thị nương cần tướng muốn lặc, chung quy khỏi chúc nhà ." "Hạp bên trong hồng nhan như thuấn hoa, hướng đến tỉnh mưa hàng người ta. Tự có vân y ngũ sắc ánh, cần phải la phiến trăm trọng che." (Bear :sorry các nàng ta o giỏi edit thơ từ các nàng thong cảm nhé ta để nguyên CV ) Thanh của Chương Duyên trầm thấp lại mạnh mẽ, càng mang theo vài phần mê ly , nghe vào tai dường như mang đến loại cảm giác hấp dẫn khó tả mà rung động lòng người . Đáy lòng Lục Tĩnh Xu ùa đến vài phần chua xót cùng chấp niệm, đầu Lục Tĩnh Xu lại càng cúi thấp , quạt lụa trong tay cũng buông xuống, lại càng có xu thế nâng cao hơn . Nhìn màn này đám cung nhân bao gồm cả Chương Duyên đều chỉ nghĩ là nàng xấu hổ. Nhìn Lục Tĩnh Xu như vậy, Chương Duyên càng thêm hứng trí, ý cười khóe môi càng sâu , vẫn như trước bình tĩnh nhìn Lục Tĩnh Xu cố chấp giữ phiến quạt . Ngay lúc Chương Duyên ngừng cố gắng kìm nén tâm tình , Lục Tĩnh Xu rốt cuộc cũng chậm rãi buông xuống quạt lụa. Chương Duyên lẳng lặng nhìn khuôn mặt Lục Tĩnh Xu tấc tấc xuất ở trước mắt, ánh mắt lóe lên, nụ cười xuất trong đáy mắt. Gương mặt Lục Tĩnh Xu có đanh phấn khiến người nhìn có cảm giác dung nhan nàng thuần khiết, ở môi chỉ thoa chút son, người khác nhìn vào có cảm giác như phấn mặt cũng đánh dày lắm mà chỉ vừa đủ đơn giản tôn lên ngũ quan tinh xảo khéo léo , khuôn mặt nàng toả sáng ra vô hạn mị lực. Nàng ngước mắt nhìn Chương Duyên, thân lễ phục vàng kim làm cho dường như thoạt nhìn so với bình thường càng thêm tuấn lãng. Nếu phải nàng biết, Chương Duyên đối với mình có bất cứ tình nghĩa nào , nàng ước chừng chắc cũng bị vẻ mặt này của lừa. Tóm lại, nàng bị lừa gạt lần nên lần này nàng dại khờ như trước nữa . Cung nhân tiến lên nhận lấy quạy lụa trong tay Lục Tĩnh Xu, còn Chương Duyên vui vẻ đến cạnh Lục Tĩnh Xu. Chương Duyên ngồi ở bên mép giường mà là cúi người nhìn Lục Tĩnh Xu, đứng ở bên cạnh nàng. Cung nhân phản ứng nhạy bén vài câu cát lợi, sau đó cung nhân lại đưa cho cả hai mỗi người cây kéo vàng. Chương Duyên cùng Lục Tĩnh Xu cùng nhận lấy, hai người tự cắt lọn tóc. Cây kéo vàng được bị cung nhân đồng thời nhận lại , Chương Duyên đem lọn tóc trong tay đưa cho Lục Tĩnh Xu. Áp chế cảm xúc của mình , Lục Tĩnh Xu nhận lấy lọn tóc kia , khẽ mở miệng , "Kết tóc phu thê, ân ái nghi ngờ." Sau đó nàng nhanh chóng đem lọn tóc cầm trong tay cùng lọn tóc của mình buộc lại với nhau , rồi cúi đầu cất vào trong túi gấm chuẩn bị trước . Chương Duyên nhìn hai bên má Lục Tĩnh Xu lên hai đóa mây hồng , tâm tình lại vô tình có cảm giác kiên định. đem túi gấm trong tay Lục Tĩnh Xu đưa cho A Miêu rồi lại đưa tay ra , Lục Tĩnh Xu nhìn nhìn Chương Duyên, sau khi sửng sốt lúc nàng mới hiểu được lại có ý gì, nàng liền đưa tay bỏ vào trong tay . Lục Tĩnh Xu bị Chương Duyên kéo theo đứng lên, cung nhân lại , " còn sớm, bệ hạ cùng nương nương sớm chút nghỉ ngơi." · Sau đó cả hai để tùy cung nhân thay bọn họ thay xiêm y, rửa mặt chải đầu, tiếp đó các cung nhân lui ra ngoài , gian phòng bên trong nhất thời trở nên tối tăm hơn rất nhiều. Lục Tĩnh Xu cùng Chương Duyên gì mà song song trầm mặc ngồi ở bên giường , khí trong phòng vì vậy mà sinh ra cảm giác lúng túng . Vô luận là khi còn là thái tử, hay là lúc trở thành đế vương bên người Chương Duyên chưa bao giờ thiếu nữ nhân, vì vậy chuyện trong phòng tự nhiên chút cũng thấy mới lạ. Cho nên cũng tự nhiên có cảm giác lúc này nên là chủ động trước . Vì thế, Chương Duyên nghiêng mặt nhìn về phía Lục Tĩnh Xu. Lục Tĩnh Xu vẫn như trước rũ mi biết nhìn nơi nào, lông mi nàng dài che bóng ma nơi đáy mắt , thỉnh thoảng mi mắt nàng khẽ chớp giống như cánh bướm vỗ cánh bay . Lời muốn ra khỏi miệng nhất thời nghẹn lại yết hầu, Chương Duyên ngẩn người, mím môi, tiện đà lần nữa há miệng , "Canh giờ còn sớm, nghỉ ngơi , sáng mai còn phải Vĩnh Phúc cung thỉnh an mẫu hậu ." "Dạ ." Giọng nàng đến mức thể nghe thấy , Lục Tĩnh Xu quay đầu nhìn Chương Duyên, thấy nhìn mình, nàng giống như bị kinh hách mà nhanh chóng xoay đầu . Chương Duyên vẫn cứ nhìn Lục Tĩnh Xu, bởi động tác cả kinh của nàng khiến khóe miệng nhếch lên sau đó lại hơi hơi trầm ngâm suy tư, chần chờ hỏi, "Nàng ... Có vẻ như rất sợ trẫm?" Thân mình Lục Tĩnh Xu run rẩy,nàng muốn trả lời nhưng lại có cỗ lực đạo đột nhiên giữ lấy vai nàng, buộc nàng thể nhìn về phía Chương Duyên. Bốn mắt nhìn nhau, Lục Tĩnh Xu lại run rẩy. Lúc này đây, Chương Duyên có thể chân cảm nhận thấy run rẫy của nàng . run rẫy từ lòng bàn tay của lan đến đầu ngón tay rồi truyền đến ý thức của , làm cho cơ hồ khẳng định Lục Tĩnh Xu sợ . Chương Duyên nhớ tới quá khứ vô tình cùng Lục Tĩnh Xu phi gặp mặt, nàng cùng hôm nay cũng y như lúc đó cơ hồ là dám nhìn vào mắt . . Đây là nàng diễn trò cho xem sao ? Nhưng vừa rồi , nàng ràng cho thấy nàng là sợ . Nếu là diễn trò khỏi quá mức chân ... Chương Duyên có chút hồ đồ. Người trước mắt căn bản chưa từng biết qua, lần rơi xuống nước kia , nàng căn bản cũng nên xuất . Nếu nàng xuất , cho dù nàng xuất nàng cũng vẫn là hoàng hậu... Vị trí này, lúc bọn họ lần thứ hai ngoài ý muốn gặp mặt nhau , quyết định muốn giữ cho nàng. Lục Tĩnh Xu nhìn mặt Chương Duyên đột nhiên trở nên tình bất định, trong lòng nghi vấn, lại tiếp tục buông xuống mắt tiện đà muốn cúi đầu xuống. Chương Duyên đương nhiên biết,nàng nhìn là vì nàng muốn ở trước mặt tiết lộ manh mối gì . Huống chi, nàng vẫn luôn có bộ dáng như vậy, Chương Duyên căn bản nghi ngờ. Thân thể nàng run rẩy phải bởi vì nhìn nàng , mà là bởi vì hận ý cùng cam tâm sâu từ đáy lòng nàng ngừng dâng trào , khiến cho nàng khống chế được mà run rẩy. Lúc này nàng chỉ muốn báo thù, muốn làm cho cũng phải trải qua những thống khổ mà nàng phải chịu trong đời trước, ý nghĩ của nàng rất ràng , Lục Tĩnh Xu có cẩm nhận được tình cảm mình đối với Chương Duyên vặn vẹo đến vô cùng rồi. "Nhìn trẫm." Thanh mang theo tức giận vang lên, Chương Duyên nâng mặt nàng lên để cho nàng tránh cũng thể tránh. Lục Tĩnh Xu cũng hiểu , vì sao như ảo não. "Bệ hạ..." Mang theo thanh run rẩy, khiến cho Chương Duyên cảm thấy càng thêm . từng bước ép sát, rồi lại , " cho trẫm nghe chút, vì sao nàng sợ trẫm đến vậy." Lục Tĩnh Xu vẫn nhúc nhích nhìn Chương Duyên,sau đó nàng lại cắn chặt môi, cái gì cũng chịu . Chương Duyên có cảm giác đáy lòng dâng lên tia chán chường , cảm thấy việc này thú vị, bản thân cũng thú vị, tội gì phải ép bức nàng. Nghĩ như vậy, Chương Duyên liền thu hồi tay giữ lấy Lục Tĩnh Xu rồi quay mặt qua, tầm mắt lại biết nên rơi xuống nơi nào. "Bệ hạ ... chút cũng nhớ sao?" Giọng Lục Tĩnh Xu có chút nao núng, khiến chán chường trong lòng của Chương Duyên cũng vơi hơn phân nửa, liếc mắt nhìn Lục Tĩnh Xu , chờ nàng tiếp . Ngoài ý muốn , Lục Tĩnh Xu nở nụ cười, nụ cười ấy giống như đóa Phù Dung dính đầy sương mai nở rộ, phi thường thanh nhã . Chương Duyên ngoài ý muốn nhìn nụ cười của nàng, trong lòng sinh ra ý tưởng mới, lại nghe thấy Lục Tĩnh Xu tiếp. "Thần thiếp nhớ , lần đầu tiên thấy bệ hạ, là lúc ngài mười ba tuổi . Bệ hạ giục ngựa từ đầu đường Trường An đến , thần thiếp lúc ấy phản ứng kịp, thiếu chút nữa liền đụng phải ngựa của bệ hạ ." tới đây,nụ cười vốn thanh lệ lại như có chút chua xót. Lục Tĩnh Xu dừng chút, rồi lại tiếp, "Nếu phải bệ hạ đúng lúc kéo cương dừng ngựa , thần thiếp giờ cũng biết ở nơi nào. Đời này thần thiếp đều nhớ dáng bệ hạ ngồi ở lưng ngựa, nghiêng thân mình, áy náy cười nhìn thần thiếp, ..." Lục Tĩnh Xu còn chưa kịp tiếp , Chương Duyên hồi tưởng lại lời lúc trước từng qua. căn bản quên, vẫn luôn nhớ . " 'Làm hại tiểu nương chấn kinh, là rất xin lỗi, Duyên lỗ mãng.' " Chương Duyên như đắm chìm trong hồi ức của Lục Tĩnh Xu, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, hề nghĩ đến Lục Tĩnh Xu còn nhớ , tuy rằng... Nàng nhầm chữ. Lục Tĩnh Xu nhìn bộ dáng Chương Duyên lộ vẻ do dự , nàng hít sâu hơi, giống như gom thêm nhiều dũng khí rồi lại theo quán tính hề nhìn Chương Duyên. "Thần thiếp từ đó có cơ hội gặp lại bệ hạ, mãi cho đến khi thần thiếp 15 tuổi trong ngày tết. Vì Tết Nguyên Tiêu hiếm khi có cơ hội ra ngoài xem phố xá náo nhiệt ." "Thần thiếp chơi trò đoán đố đèn . Có câu đố đèn rất khó, mọi người vây quanh cũng đoán ra. Thần thiếp suy nghĩ lâu mới nghĩ ra được đáp án chắc chắn lắm , nhưng thần thiếp vẫn ôm hy vọng đáp thử lần ra khỏi miệng, lại đột nhiên nghe được thanh rất êm tai ra cùng đáp án với thần thếp ." "Là bệ hạ... Thần thiếp cùng bệ hạ, đồng thời đoán được câu đố đèn..." Chương Duyên có cảm giác cổ họng phảng phất như mắc nghẹn thứ gì đó , làm cho căn bản có biện pháp phát ra bất kỳ thanh gì, muốn tự hỏi lại cảm thấy thể nào tự hỏi. , Lục Tĩnh Xu bây giờ với những lời này, khơi lại những quá khứ này là có ý gì? Nàng bình tĩnh cho là nhớ những chuyện đó là vì sao ? Nàng... Đến tột cùng muốn thế nào... Đáy lòng Chương Duyên nháy mắt xẹt qua tia suy đoán, suy đoán này làm cho trong lòng chấn động, thậm chí có chút dám xác định suy đoán của mình . Nếu đúng như vậy, vậy chẳng phải là vẫn luôn nghĩ sai rồi sao ? ! Lục Tĩnh Xu nhìn thấy Chương Duyên thất thần, nàng liền im lặng thêm gì nữa. Có lẽ nàng thành công . Nàng lựa chọn chủ động nhắc lại những chuyện này với Chương Duyên , nàng cũng kết quả đến tột cùng là tốt hay tốt. Chỉ là, Lục Tĩnh Xu rất ràng, kiếp trước nàng chưa từng nhắc tới những chuyện này với Chương Duyên , lần cũng chưa từng. Chủ động cùng Chương Duyên ra, kết quả tốt nhất là khiến Chương Duyên thay đổi chút ý nghĩ , hoặc là ít nhất đối với nàng ít nhất cũng khiến sinh ra hoài nghi; còn kết quả xấu nhất ... Bất quá là khiến cho Chương Duyên càng thêm nhận định nàng là cố ý tính kế mà thôi, chuyện đó cùng kiếp trước cũng có cái gì khác biệt . Sắc mặt Chương Duyên trở nên càng ngày càng kém, Lục Tĩnh Xu cũng khỏi hoài nghi mình sai lầm. Nhưng vô luận bước này là tốt hay là xấu nàng cũng phải tiếp tục tiếp. Nàng thử hô tiếng gọi Chương Duyên, nhưng đối phương lại có chút phản ứng nào, Lục Tĩnh Xu khỏi cất cao lượng, giống như bị kinh hách dồn dập hô: "Bệ hạ!" Trong lòng có quyết đoán Chương Duyên bị thanh của Lục Tĩnh Xu làm cho cả kinh mà cho rằng phát sinh chuyện gì, nhanh chóng ổn định tâm trí . Lúc nhìn Lục Tĩnh Xu, sắc mặt lại tự giác hòa hoãn hơn rất nhiều. "Làm sao vậy ?" Lời ra miệng , Chương Duyên mới phát ngữ khí của mình phá lệ ôn nhu, bất giác có chút được tự nhiên. Lục Tĩnh Xu lắc lắc đầu, cười , "Quá an tĩnh ,thiếp có chút quen." Rồi sau đó lại hỏi, "Bệ hạ... Nghỉ ngơi được chưa ?" Chương Duyên gật gật đầu, nâng tay buông xuống trướng màn , rồi sau đó cùng Lục Tĩnh Xu cùng nhau nằm xuống giường. Nhìn Lục Tĩnh Xu cố ý hướng bên trong lùi vào chừa cho khoảng trống rộng , Chương Duyên khỏi lại cảm thấy buồn cười, kéo nàng lại sát người . Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng , tựa hồ là có chút bất an, muốn động lại dám động. Đem suy nghĩ vừa rồi thu lại , Chương Duyên đến gần tai Lục Tĩnh Xu ôn nhu , "Từ hôm nay trở ,nàng là thê tử của trẫm, cần sợ trẫm, biết ?" Lục Tĩnh Xu nghe vậy mới khẽ gật đầu, bộ dạng nàng thuận theo làm cho Chương Duyên có cảm giác thập phần thỏa mãn. Cúi đầu nhìn nhìn người trong ngực, cảm thụ được hai luồng mềm mại của của nàng dán ở trước ngực mình , Chương Duyên hiểu được mình còn có chuyện rất trọng yếu chưa hoàn thành. trở người đem Lục Tĩnh Xu đặt ở dưới người, rồi lại nhìn chằm chằm mặt nàng, ngắm nhìn đôi mắt long lanh của nàng sau đó cúi đầu ngậm hai cánh môi mềm mại đinh hương , mơ hồ câu gì đó, ... Chẳng biết lúc nào,nến đỏ trong phòng bỗng nhiên cháy hết, bên ngoài là màng mưa xuân , mọi vật đều chìm trong im ắng. ?