1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh nghịch chuyển tiên đồ - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: Biến cố

      Do đây là chỗ sâu trong dãy núi Thập Vạn, thú cấp cao rất nhiều, mọi người cũng muốn ở lại quá lâu để tránh dẫn tới bị thú tấn công, bèn ào ạt rời . Rất nhanh, trường chỉ còn lại mười mấy người, đều là có chút quan hệ với hai người này.

      còn kẻ thù bên ngoài, Tư Lăng đột nhiên biết đối xử làm sao với vị "Huynh trưởng" này, khó tránh khỏi có chút lúng túng.

      Tư Hàn vẫn giống như trong ký ức, cần giải thích điều gì vẫy tay lấy ra thanh băng kiếm, sau đó dáng dấp phiêu nhiên như thần tiên mà nhảy lên thanh băng kiếm, cúi đầu nhìn vào , thanh mang theo hàn ý riêng biệt, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt: "Theo ta."

      Tư Lăng suy nghĩ chút, có cự tuyệt.

      Ngay khi Tư Lăng nhảy lên linh kiếm muốn rời , giọng lo lắng vang lên: "Tư Lăng!'

      Nghe ra chủ nhân của giọng kia là ai, trong lòng Tư Lăng thầm kêu khổ tiếng. Lúc trước nguy cấp vạn phần cũng thấy đám Nguyệt Thiên Dạ xuất , còn tưởng rằng thoát khỏi Nguyệt Thiên Dạ, nhưng ngờ nàng ta lại trốn sang bên nhìn bị người khác bắt nạt. Trong lòng Tư Lăng có chút đáng giá cho "Tư Lăng" trước đây. Dù cho "" vì Nguyệt Thiên Dạ mà trả giá bằng sinh mệnh, nhưng Nguyệt Thiên Dạ vẫn là chính mình nhiều hơn, thời khắc nguy cấp vẫn là lấy bản thân mình làm trọng.

      Bất quá đó cũng là chuyện lúc trước của "Tư Lăng" và Nguyệt Thiên Dạ, trong lòng Tư Lăng giờ cũng có bao nhiêu cảm tưởng, chẳng qua chỉ cảm thấy Nguyệt Thiên Dạ quá phiền phức, muốn đối mặt mà thôi.

      Mà làm giật mình chính là, chỉ Nguyệt Thiên Dạ, cả mấy người Tiêu Trạc, Tô Hồng Phi, Liễu Thành Phong đều ở đó. Đặc biệt cái tên Dung Hoán Thiên luôn làm người ta chán ghét kia cũng theo phía sau Nguyệt Thiên Dạ, còn dùng bộ mặt ngả ngớn xuất . Tư Lăng theo bản năng nhìn về phía Tiêu Trạc, quả nhiên thấy ta dùng bộ mặt xanh đen kinh bỉ trừng mắt nhìn Dung Hoán Thiên, làm khỏi nhướn mày trong lòng.

      Nguyệt Thiên Dạ này đúng là cái máy hấp dẫn người khác phái di động, bất luận tới chỗ nào đều thiếu vắng nam nhân theo bên cạnh nàng, cũng biết những người đàn ông kia suy nghĩ cái gì.

      Mấy người chút chuyện cũ. Khi Liễu Thành Phong hoạt bát và Lý Thanh Ly đối mặt với Tư Hàn có loại cảm giác chuột thấy mèo, cũng dám bắt chuyện trêu đùa như lúc trước, chỉ dám cười cười thân thiện với Tư Lăng.

      "Tư Lăng, huynh đỡ hơn chưa? Có muốn. . . ở cùng với ta.. hay ?" Nguyệt Thiên Dạ nhìn Tư Hàn chút, cuối cùng như thế.

      Tư Hàn lạnh lùng nhìn nàng ta cái, lời.

      Điều này ra làm Tư Lăng khỏi suy nghĩ nhiều chút. Cứ xem bộ dạng phòng bị của Nguyệt Thiên Dạ đối với Tư Hàn, trong lòng Tư Lăng sinh ra loại ý nghĩ 囧囧. Nguyệt Thiên Dạ này phải là muốn chứng minh nàng ta là người quan trọng nhất trong lòng đó chứ? Giữa tình thân và tình , nhất định phải chọn nàng ta chăng?

      Rốt cuộc, Tư Lăng chỉ coi như biết hàm ý trong lời của nàng ta, cười : "Hiếm khi gặp được đại ca, ta tất nhiên là cùng huynh ấy." Cũng thèm nơi nào hoặc lúc nào gặp lại, Tư Lăng nhìn về phía Tư Hàn, dường như nhìn thấy chút hài lòng từ gương mặt luôn lạnh như băng kia.

      "Tư Lăng!" Nguyệt Thiên Dạ giống như dám tin rằng chính mình mở miệng ra nhưng Tư Lăng lại thèm lựa chọn mình.

      Tiêu Trạc thấy nàng đau lòng, lập tức động viên : "Thiên Dạ, cậu ta muốn cùng Tư sư huynh rời cứ để cậu ta . Tư sư huynh là huynh trưởng của cậu ta mà. Muốn cùng ai ly khai là tự do của cậu ấy."

      Nguyệt Thiên Dạ lại nghe, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm huynh đệ Tư Lăng và Tư Hàn. Nguyệt Thiên Dạ sở dĩ muốn làm như vậy, cũng là bởi vì Tư Hàn từng cảnh cáo và sỉ nhục nàng.

      Nàng biết Tư Lăng vì cứu nàng mà phá huỷ tu vi, thậm chí linh căn mất hết, làm cho Tư Hàn có thành kiến đối với nàng. Nhưng nàng dám , nàng Tư Lăng hề ít hơn Tư Lăng nàng, Tư Hàn dựa vào cái gì mà làm chủ cuộc đời của Tư Lăng, thậm chí là cả tình cảm của ? Còn nhớ tới sỉ nhục của Tư Hàn dành cho nàng vào ngày đó, đối với cái tên nam nhân lạnh lùng đến có tình cảm này, nàng chán ghét vô cùng! Nàng biết nhược điểm duy nhất trong lòng chính là Tư Lăng, nếu có thể cướp được Tư Lăng, cũng coi như là tặng cho đòn nặng nhất.

      Trong nháy mắt, trong đầu Nguyệt Thiên Dạ xoay chuyển trăm ngàn lần. Nếu như lần này Tư Lăng cùng rời với Tư Hàn, nàng lo lắng Tư Hàn làm chuyện gì đó khiến cho nàng cùng Tư Lăng càng chạy càng xa, thậm chí làm cho cảm tình có vết rách cách nào cứu vãn được nữa. Vì lẽ đó, nữa lần này nàng cũng cho phép Tư Hàn mang Tư Lăng .

      Vì thế, Nguyệt Thiên Dạ thậm chí tiếc bày ra dáng vẻ của kẻ yếu đuối mà nàng luôn xem thường nhất, nàng với Tư Lăng: "Tư Lăng, ta muốn vĩnh viễn ở cùng chàng, đừng rời bỏ ta được ?"

      ". . ."

      Vẻ mặt Tư Lăng cứng đờ như gỗ, trong lòng rối như tơ vò, trong lúc nhất thời bị sợ đến còn phản ứng.

      Lúc này, Tư Hàn còn thờ ơ nữa, ra tay.

      Tư Lăng chỉ cảm thấy người lạnh lẽo, sau đó thân thể khống chế được mà bị người ta túm lên thanh băng kiếm. Vì phát là Tư Hàn nên bèn tản hồn lực vừa ngưng tụ để bảo vệ mình ra.

      " chỉ có thể hại , hề thích hợp với !" Tư Hàn cách lạnh lùng: ''Nữ nhân ti tiện, Tư Lăng cũng phải là người duy nhất của !"

      Nguyệt Thiên Dạ hơi biến sắc mặt, nheo mắt lại nhìn về phía Tư Hàn, mắt lộ ra hung quang.

      " hồn nhai, bán ."

      Vài chữ đơn giản, lại gây cho trong lòng Nguyệt Thiên Dạ sóng to gió lớn, nàng khiếp sợ nhìn . Chuyện bí như vậy ta làm sao biết được? Trong nháy mắt, trong đầu Nguyệt Thiên Dạ nảy sinh sát ý với Tư Hàn-- tuy rằng nàng tại cách nào giết được , thế nhưng có nghĩa là trong tương lai có cách nào trừ khử được người này. Từ xưa tới nay, chưa từng có ai có thể uy hiếp nàng mà sau này còn có thể sống tốt!

      Cuối cùng, Tư Lăng vẫn là theo Tư Hàn.

      Mấy người ở lại nhìn vào sắc mặt trầm bất định của Nguyệt Thiên Dạ, trong lòng cân nhắc lời của Tư Hàn.

      Trong lòng hai vị tu sĩ Kim Đan phái Thiên Tông cũng kinh ngạc vô cùng. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tư Hàn nể mặt như vậy, hoàn toàn lật đổ ấn tượng ''lạnh lùng, vô tình, lo chuyện bao đồng, cả ngày im lặng ít , muộn tao[1]" của . Như vậy xem ra, xác thực rất coi trọng Tư Lăng, nếu chẳng biết đối thủ là đám tu sĩ Kim Đan nhưng vẫn ra tay cứu người. Cũng bởi vì Tư Hàn nhúng tay, khiến trong lòng đám người đó có băng khoăn, kiêng kỵ phái Thiên Tông ở sau lưng, cho nên việc này mới có thể thuận lợi kết thúc như thế.

      [1] Muộn tao: Phiên của từ Man show trong tiếng . Là tiếng lóng của giới trẻ để chỉ người có vẻ ngoài trầm lắng, bình thản đến có cảm xúc- tuy nhiên trong số trường hợp biểu lộ hết sức mãnh liệt ngoài dự đoán của mọi người.

      Thấy còn chuyện gì, hai tu sĩ Kim Đan phái Thiên Tông cũng dẫn dắt đệ tử rời . Chân trời lại có mười mấy bóng dáng lướt qua.

      "Sư tỷ, chúng ta cũng thôi." Liễu Thành Phong , lại phát Tô Hồng Phi đứng linh kiếm nhưng vẫn chưa , nhịn được có chút kỳ quái : "Sư tỷ, tại sao đệ cứ cảm giác rằng kể từ khi đến Thập Vạn Sơn Mạch tỷ lại trở nên kì kì quái quái."

      Tô Hồng Phi nghe vậy thân hình run lên, ánh mắt có chút mờ mịt khó hiểu mà nhìn vẻ mặt cậu thiếu niên hết sức hiếu kỳ nhưng lại có trực giác nhạy cảm nọ, lát sau nàng rũ mắt xuống rằng: "Có sao? Tỷ chỉ là suy nghĩ tới Liên, cứ cảm giác đúng. . ." bình thường! Ở trong trí nhớ của nàng, phải là Nguyệt Thiên Dạ có được Liên, sau đó bị cả đám tu sĩ Kim Đan truy sát, cuối cùng được tên bán tu luyện thành hình người giúp đỡ chạy trốn sao?

      Tô Hồng Phi mím môi, đột nhiên sắc mặt có chút khó coi.

      Nàng biết, tất cả mọi thứ ở tại chênh lệch rất lớn với ký ức đời trước của nàng.

      Đúng vậy, Tô Hồng Phi nắm giữ bí mật thể với người khác, nàng có ký ức đời trước.

      Đời trước, khi nàng tu luyện đến Kim Đan kỳ chết thảm dưới thiết kế của Nguyệt Thiên Dạ, mà người giết chết nàng chính là kẻ vẫn luôn núp ở trong bóng tối - Tư Lăng, tên bán Đồ Mục và hai người đàn ông khác. Nguyên nhân bọn giết nàng là bởi vì Nguyệt Thiên Dạ đoạt vị hôn phu của nàng, khiến cho nàng mấy lần hãm hại Nguyệt Thiên Dạ. Cũng vì hành động này khiến cho đám nam nhân thảm Nguyệt Thiên Dạ kia muốn chấm dứt hậu hoạn, nên y theo thiết kế của Nguyệt Thiên Dạ hại chết nàng.

      Có lẽ là trời cao thương sót, khiến cho kẻ từng cam lòng chết thảm như vậy có cơ hội sống lại, còn nắm giữ cơ duyên to lớn. Từ khi hai năm trước nàng sống lại, nàng thề phải đem những đau khổ khuất nhục đời trước trả lại cho bọn họ!

      Nhưng mà, ngay khi nàng quyết định theo trí nhớ đến trả thù đám người Nguyệt Thiên Dạ lại phát thế giới này còn như trong trí nhớ nữa, rất nhiều chuyện thay đổi, mà làm cho nàng giật mình nhất chính là người tên Tư Lăng này.

      Có thể , ở trong trí nhớ của nàng, Tư Lăng là nam nhân đặc biệt nhất đối với Nguyệt Thiên Dạ, cũng là kẻ mà các nam nhân truy đuổi bên cạnh Nguyệt Thiên Dạ thể sánh được. Nàng nhớ tới đời trước, Tư Lăng rất căm ghét dung mạo quá mức nghiệt của chính mình cho nên ở trước mặt người khác đều mang tấm mặt nạ che giấu; ngoại trừ Nguyệt Thiên Dạ, ai được thấy bộ mặt của . Cũng vì thế nên lúc đầu nhìn thấy , nàng cũng biết người này chính là kẻ thù mà nàng phải tìm.

      Nhưng mà, đời này sớm gặp phải Tư Lăng, mọi thứ đều trở nên giống như trước. Khi Liễu Thành Phong khen ngợi trêu đùa dung mạo mà để ý nhất, chỉ hề tức giận, thậm chí có bất kỳ cử chỉ trả thù nào, ôn hòa nhã nhặn đến khó mà tin nổi. Nàng lại nhớ tới đời trước, hễ ai tới dung mạo của câu, đều bị tàn nhẫn giết chết. Hơn nữa Nguyệt Thiên Dạ vì để cho Tư Lăng vui vẻ, cũng giết rất nhiều người dám nhiều lời về dung mạo của Tư Lăng.

      Những điểm này tạm thời có thể tính đến, chỉ là kể từ khi biết Tư Lăng tồn tại, nàng bí mật quan sát rất nhiều lần, phát tên Tư Lăng này có vẻ cũng thảm Nguyệt Thiên Dạ như đời trước. Còn nhớ tới khi đó, Tư Lăng Nguyệt Thiên Dạ đến mức đồng ý vì Nguyệt Thiên Dạ mà cùng chia nữ nhân của mình cho nam nhân khác. Những tên nam nhân theo bên người Nguyệt Thiên Dạ còn từng rằng: bọn đều nàng hơn cả tính mạng của chính mình, nàng nên đồng ý chia xẻ nàng cho người khác!

      Bây giờ suy nghĩ chút, Tô Hồng Phi chỉ cảm thấy những người đàn ông kia quá sức buồn cười, cái gì mà " nàng hơn cả tính mạng của chính mình, nàng nên đồng ý chia xẻ nàng cho người khác!", tới tu tiên giả đều là vì tư lợi, chỉ rằng là người nam nhân có tâm huyết vốn tiếp nhận loại chuyện ghê tởm này. Bọn như vậy bất quá là vì Nguyệt Thiên Dạ rất mạnh mẽ, bản lĩnh quá nhiều mà thôi. Có thể sâu trong nội tâm hẳn cũng có chân tâm, nhưng nàng cảm thấy người duy nhất Nguyệt Thiên Dạ đến mù quáng chính là Tư Lăng - kẻ sau đó cũng chết thảm ở dưới mưu.

      . . .

      Tô Hồng Phi suy nghĩ rất nhiều, mọi thứ trãi qua trong những ngày này đều tràn đầy kỳ lạ, cũng làm cho nàng hiểu ra thứ. thể tiếp tục sử dụng ký ức đời trước để tính toán chuyện tại nữa.

      Hơn nữa, Tư Lăng chính là biến số lớn nhất trong những chuyện này.

      Tô Hồng Phi quyết định, trước tiên phải thăm dò Tư Lăng vì sao lại có biến hóa lớn như vậy, rồi mới quyết định có nên tiến hành kế hoạch tiếp theo hay . Đây là trực giác bảo nàng phải làm như vậy. Từ khi sống lại tới nay, trực giác chỉ nhiều lần cứu mạng nàng trong lúc mấu chốt, thậm chí có thể mang lại cho nàng cơ duyên to lớn, mới làm cho nàng có được thực lực kiêu ngạo như bây giờ. Đây là thứ đời trước cách nào có được.

      Buông xuống nổi băng khoăn đó, Tô Hồng Phi cười với Liễu Thành Phong, rằng: "Liễu sư đệ, chúng ta cũng trở về thôi!"

    2. sarahminhhien

      sarahminhhien New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      1
      Cái truyện này là xuyên lungt tung à hết xuyên ko lại trọng sinh

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Liên

      Tư Hàn mang theo Tư Lăng lao nhanh mạch, tốc độ của vô cùng nhanh, bỏ rơi ít đuôi phía sau. Khi phát còn có mấy cái đuôi đuổi mãi xong, Tư Hàn hừ lạnh tiếng, phất tay áo cái, luồng ánh sáng bắn nhanh về phía sau bọn họ, ầm tiếng, xa xa như có vật gì đó nổ tung.

      Cảm giác kẻ truy đuổi cuối cùng cũng cam lòng rời , Tư Lăng thở phào nhõm. Hành trình vào Thập Vạn Sơn Mạch lần này thu hoạch cũng kha khá, nhưng phiền phức còn nhiều hơn thu hoạch, cũng biết sau này còn bị những phiền phức kia quấn lấy hay , cần hành cẩn thận mới được.

      Tư Lăng cũng hỏi xem Tư Hàn muốn dẫn nơi nào. Hai người rất nhanh, bay liên tục ngày rồi mới dừng lại ở chổ tại Thập Vạn Sơn Mạch, sau đó tìm sơn động để nghỉ ngơi. Chủ yếu là để Tư Lăng chữa thương.

      Tư Lăng lần bị thương này rất nặng, ngay cả cảnh giới cũng có chút bất ổn, cho nên nhất định phải mau chóng tìm chỗ để đả tọa chữa thương. Lúc trước vì dọc theo đường luôn có người theo dõi, có vẻ người theo dõi nếu phải là những tu sĩ chưa từ bỏ ý định, chính là đám Điệp Diện núp ở trong bóng tối, làm cho hai người đều có chút cảnh giác. Mãi đến khi rốt cục cắt đuôi được những người kia, Tư Hàn mới tìm nơi dừng chân cho Tư Lăng chữa thương.

      Suy nghĩ ràng điểm ấy, trong lòng Tư Lăng ra được là cảm thụ gì, nhưng nhìn Tư Hàn tự động ngồi ở cửa sơn động tỏ hành động này của bảo vệ mình. Điều này làm cho người luôn quen dựa vào chính mình, Tư Lăng lần đầu cảm giác được quan tâm đến từ người thân huyết thống, quan tâm giống với tình nam nữ bình thường, nhưng lại càng khiến người ta yên tâm dựa dẫm.

      Tư Lăng lấy ra viên linh đan chữa thương ăn vào, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu đả tọa chữa thương.

      Lần đả tọa này mất ba ngày ba đêm.

      Sau khi mở mắt ra, Tư Lăng liền nhìn thấy Tư Hàn ngồi ở cửa động. Vẫn là tư thế giống như trước khi bắt đầu đả tọa, giống như pho tượng vậy, sống lưng ưỡn lên đến mức thẳng tắp.

      Dường như cảm giác được ánh mắt của , Tư Hàn mở mắt ra, hỏi: "Tốt rồi?"

      Tư Lăng gật đầu, "Gần như là khoẻ hẳn rồi."

      Tư Hàn lại gật đầu cái, ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn . Nếu phải Tư Hàn mấy lần ra tay giúp đỡ, thậm chí vì mà đối đầu với tu sĩ Kim Đan, Tư Lăng cũng muốn hoài nghi nam nhân có ánh mắt lạnh lẽo như vậy quan tâm sao?

      Tư Lăng trong lòng có chút thấp thỏm. Nhớ tới lúc trước khi đối đầu với Chu Thanh Vân, vì cứu Tư Hàn nên vận dụng hồn lực, có vẻ Tư Hàn cũng có thể cảm giác được cái sức mạnh hề giống nhau bất kỳ loại linh lực nào thế giới này đó của mình, cũng biết huynh ấy có ý kiến gì, có phải như những tu sĩ kia lộ ra ánh mắt tham lam hay .

      Trầm mặc chút, Tư Hàn đột nhiên rằng: "Nữ nhân đó thích hợp với đệ, hãy quên !"

      Tư Lăng liếc mắt nhìn , hề bày ra bộ dáng giả vờ cao quý ngạo nghễ như ở trước mặt người khác nữa. Ở trước mặt Tư Hàn, xưa nay luôn là trầm mặc ít , thậm chí phải rằng "Tư Lăng" trước đây hề biết cách ở chung cùng vị huynh trưởng này. Tư Hàn từ thất tình lục dục khó ra, chuyên tâm tu luyện, xưa nay hỏi đến việc trong tộc, từ bộ dáng trong trẻo lành lạnh, dính hồng trần, làm cho ''Tư Lăng'' xưa nay có chút sợ , thích thân cận với .

      Nhưng mà, chính là người như vậy, xem ra lạnh lẽo có tình người, nhưng ở trong lúc nguy cấp lại để ý đối thủ mạnh mẽ hay , cố hết sức muốn bảo vệ .

      "Đệ biết. . ." Tư Lăng giọng trả lời, trong lòng có chút khó chịu, biết nên như thế nào với Tư Hàn về chuyện Nguyệt Thiên Dạ. vẫn luôn cảm thấy Nguyệt Thiên Dạ đơn giản, vẫn luôn muốn chống đối với ý nghĩ của nàng ta nên vẫn luôn nhường nàng, lại được biểu rằng bị Nguyệt Thiên Dạ khống chế.

      Tư Hàn thấy bộ dáng của , cho rằng trong lòng còn vương vấn nữ nhân kia, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, hỏi: "Đệ sau này có tính toán gì?"

      Tư Lăng lại ngắm nhìn chút, cảm thấy với thái độ quan tâm đệ đệ trước kia của Tư Hàn xem ra chuyện xảy ra trong hai năm qua hẳn là ta cũng biết đến, liền với : "Trước khi tới Thập Vạn Sơn Mạch, đệ thuê tòa nhà ở thành Minh Hà để cư trú, đệ muốn quay về." Thấy Tư Hàn phản ứng gì, trong lòng Tư Lăng thở dài, quả nhiên hiểu hành tung của mình.

      Sơn động lập tức lại yên tĩnh.

      lát, Tư Hàn rằng: "Đệ có muốn tiến vào Thiên Tông phái hay ?" Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tư Lăng, lại tiếp: "Đệ vốn là trong những đệ tử nội môn dự bị của Thiên Tông phái ở Tư gia, ai biết lại vì nữ nhân kia. . ."

      Tư Lăng bị cặp mắt lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm làm cả người đều khó chịu, trong lòng thầm nghĩ, việc này vốn phải do làm, nhìn cũng vô dụng thôi.

      "Đệ bây giờ có được linh căn, mặc dù là song linh căn đối nghịch, nhưng với tư chất và ngộ tính của đệ cũng có khó khăn gì. Tin tưởng chuyện tiến vào Thiên Tông phái cũng thành vấn đề."

      Hiếm khi thấy Tư Hàn nhiều như vậy, trong lòng Tư Lăng có chút cảm kích, nhưng lại quá hứng
      [​IMG]
      bellchuong thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Trọng Thiên

      Tư Lăng còn suy đoán Tiểu Hồng Nhân to bằng nắm tay này có phải có liên quan với Liên hay , con thú màu đen kia vô cùng ngạo mạn nhảy ra ngăn trở tầm mắt của . Nó duỗi móng vuốt vỗ vỗ ở bàn, gừ gừ kêu vài tiếng với .

      Mặt hề cảm xúc mà đối diện với nó vài giây, Tư Lăng lạnh lùng rằng: "Ta nghe hiểu ngươi cái gì."

      thành thực của Tư Lăng thành công chọc giận con thú kia, nó trực tiếp phun ra ngụm hỏa lại đây.

      Tư Lăng lại lần nữa bị nó làm cho chật vật, may là nó chỉ muốn giáo huấn Tư Lăng chút nên có xuống tay ác độc, chỉ để luồng hỏa kia thiêu cháy mất đoạn tóc của thôi. Chỉ là như vậy cũng làm cho Tư Lăng vô cùng luống cuống tay chân, tuy rằng hỏa này được tận lực khống chế, nhưng vẫn phải Tư Lăng tại có thể chịu đựng được. luồng hỏa nho thế kia, nhưng lại giấu uy lực còn lợi hại hơn so với Hỏa Viêm báo từng truy sát , khiến cho Tư Lăng khỏi lại lần nữa suy đoán lai lịch của con thú này.

      Mà trong trận đùa giỡn cãi cọ này, phòng luyện công thành công bị hai tên phần tử bạo lực này phá huỷ.

      Chờ khi Tư Lăng và thú chật vật chạy ra đến sân liền nhìn thấy phòng luyện công bị phá mất phân nữa, chỉ còn lại vách tường bị thiêu cháy đen thui. Đáng được ăn mừng chính là, xung quanh phòng luyện công có cấm chế bảo vệ, nên may mắn có lan đến toà nhà bên cạnh. Chỗ cần bỏ linh thạch để tu sửa nhiều, đáng mừng!

      Giữa lúc Tư Lăng vì sắp sửa phải bỏ linh thạch để mời người sửa nhà mà đau lòng muốn chết đột nhiên nhớ tới cái Tiểu Hồng Nhân kia, vội vàng hỏi: "Con vật kia đâu rồi?" Chạy thoát hay là bị đè chết rồi?

      Tiểu thú vẫn là bộ dáng hoảng hốt, nhảy đến bả vai Tư Lăng ngồi xổm.

      Lúc này chùm sáng bao bọc Tiểu Hồng Nhân cũng từ trong phòng run rẩy mà bay ra. Tư Lăng phát đứa bên trong bị doạ sợ, ôm mình co người lại thành cục, cả người run run, vừa nhìn là bộ dáng nhát gan sợ phiền phức, cũng làm lại lần nữa hoài nghi, nó chắc phải là Liên do trời đất thai nghén mà sinh đâu nhỉ?

      Về đến phòng khách, Tư Lăng ngồi ở tấm đệm mềm, đưa tay chọc vào cái chùm sáng kia hỏi: "Cái này là cái gì?"

      thú trả lời, chỉ là duỗi móng vuốt về phía chùm sáng, vạch cái. Sau khi chùm sáng biến mất, cái Tiểu Hồng Nhân to bằng nắm tay kia vẫn tiếp tục run lẩy bẩy tự ôm lấy mình, phát ra thanh như tiếng muỗi kêu.

      Đến khi Tư Lăng nghe tiếng nó , khỏi 囧.

      thanh cuả Tiểu Hồng Nhân to bằng nắm tay cũng đáng giống như tướng mạo của nó vậy, non non mềm mềm, run run mà lải nhãi ngớt: "Đừng ăn ta, đừng ăn ta, đừng ăn ta. . ."

      Tuy rằng đứa này rất đáng , nhưng sau khi Tư Lăng tới thế giới này tiến hóa thành kẻ nô lệ cho đồng tiền, tất cả đều quy về tiền để tính. Đối với thứ nhát gan lại có vẻ vô tích này thực nổi. Thấy nó vẫn còn ở đó run rẫy mãi, khỏi vỗ xuống bàn rằng: "Khôi phục bình thường cho ta, nếu ta trực tiếp luộc người lên rồi ăn luôn!"

      Quả nhiên uy hiếp này quá có tác dụng, Tiểu Hồng Nhân lập tức bò dậy, đoan đoan chính chính mà đứng ở trước mặt Tư Lăng, dùng đôi mắt đỏ như máu sợ hãi mà nhìn Tư Lăng, sau đó lại sợ hãi mà liếc nhìn thú ngồi xổm ở bả vai Tư Lăng.

      "Ngươi là thứ gì?" Tư Lăng trực tiếp hỏi. Nếu vật này có thể tiếng người, chứng minh nó đơn giản, Tư Lăng cũng trực tiếp hỏi luôn.

      Tiểu Hông Nhân lại ngó thú cái, vẻ mặt đau khổ bi bô : "Ta chính là Liên, dị bảo do trời đất thai nghén mà sinh ra."

      Tư Lăng bình tĩnh mà vỗ tay phát: "Há, ra ngươi chính là đóa Liên. . ."

      Thấy thần sắc bình thản, Tiểu Liên mặt vui vẻ, cảm giác mình chắc là gặp được người tốt, bỗng thấy người này đột nhiên hung dữ mà nhìn mình lom lom, sợ đến mức lá sen đầu lại dựng thẳng lên, thân thể nho suýt chút nữa rơi xuống dưới bàn, cuối cùng vẫn may là hai tay còn vịn mép bàn nên mới có suýt rơi xuống đất.

      Hu hu híc. . . Quả nhiên con người đều là sinh vật hung tàn đáng sợ.

      Bất quá, rất nhanh Tiểu Liên phải đổi lời, nơi này còn có sinh vật đáng sợ hơn con người nữa cơ.

      Tư Lăng nhìn cái đứa khó khăn mà vịn mép bàn phòng ngừa ngã xuống kia, lại lần nữa biết gì. Đây Liên tạo ra vô số tử vong cho thú mới có thể thai nghén mà sinh ra sao? Ăn nó có thể thăng hai cấp à? Bất quá làm kỳ quái chính là, tại Liên này dù đứng ở trước mặt, nhưng hề cảm giác được mộc linh khí dồi dào người nó như trước nữa, cũng biết có phải do sau khi hóa thành hình nên mới có thể tự do thu thả được, hay ra là sau khi bị thú thôn phệ mới luyện hóa thành?

      "Ê, ngươi là thú mà, nhanh nuốt nó chứ." Tư Lăng với con thú bình tĩnh mà ngồi xổm ở bả vai : "Nuốt nó xong ngươi có thể hoá hình rồi đó."

      thú kia khinh bỉ nhìn . Nó còn chưa kịp phản ứng tiếp, Liên sợ đến mức nhanh chóng đứng lên, té lên té xuống mà chạy lại đây, gấp gáp : "Đừng ăn ta, đừng ăn ta, dù có ăn chủ nhân cũng thể hoá hình được đâu!"

      "Hả?" Tư Lăng kinh ngạc, " phải thú ăn được Liên có thể hoá hình sao? Còn nữa, ai là chủ nhân của ngươi?"

      "Nhưng chủ nhân vốn phải là thú bình thường." Liên bi bô hồi đáp: "Đẳng cấp của chủ nhân giống với thú bình thường, là thời kỳ Thượng Cổ . . . cho nên ta có tác dụng gì cho chủ nhân hết."

      Tư Lăng đưa tay xách nó lại gần, hỏi: "Tại sao ngươi lại gọi nó là chủ nhân? Hơn nữa, chuyện gì xảy ra vậy? Liên sao lại biến thành dáng dấp như ngươi vậy? Trí lực của ngươi xem ra đúng là rất cao, giống với tin đồn gì cả? phải là loài biến dị chứ? Lẽ nào có gì vượt trội hơn Liên thông thường?"

      Thấy Tư Lăng bày ra vẻ mặt suy tính xem nên ăn nó từ chỗ nào, Tiểu Liên khổ sở nhìn , sau đó -- hu hu híc híc mà khóc lên: "Oa oa oa, đừng ăn ta, đừng ăn ta. . ."

      ". . . còn khóc nữa ăn ngươi luôn!"

      Trải qua trận uy hiếp tàn ác của Tư Lăng, Tiểu Liên rốt cục kể hết những gì nó biết ra.

      Hóa ra là ngày ấy, sau khi thú nuốt Liên xong lại hề luyện hoá nó, mấy ngày qua vẫn luôn nhốt nó lại mà thôi. Còn mộc linh khí người nó đúng là bị thú hấp thu, nên bây giờ mới làm cho nó nhìn yếu đến đỡ nổi đòn, nhưng cũng vì thế nên nó còn sợ có người vì tìm mộc linh khí mà mơ ước nó nữa. Mà bởi vì con thú này quá lợi hại, cho nên đóa Liên nhát gan này liền tự động tôn thú lên làm chủ nhân. Chính là có câu ôm bắp đùi đó mà.

      Căn cứ vào những gì Tư Lăng biết, bình thường mỗi khi dị bảo do trời đất thai nghén xuất thế tuy rằng có linh trí, nhưng trí lực cao, chỉ là bản năng muốn bị bất kỳ ai lợi dụng mà thôi, nếu như bị người bắt được, chỉ biết lòng chạy trốn. Nhưng xem đoá Liên này, chỉ nhát gan ngốc ngốc, còn biết phải hướng lợi tránh hại, lại còn hỏi gì đáp nấy, thậm chí còn biết xem sắc mặt người ta. . . orz, tam quan của lại được đổi mới lần nữa rồi sao?

      Nhớ lại các loại động tác khi đóa Liên này kết hạt, xem ra có vẻ phải là ảo giác của rồi. Đóa Liên này dù còn chưa kết hạt nhưng có trí lực rất cao, nên mới biết rằng người ở đó đều muốn nuốt nó để tăng cao tu vi, nó ngừng lo sợ đồng thời cũng bởi vì quá nhiều người nhìn chằm chằm mà hết sức ngượng ngùng. Thế nhưng nó nghĩ tới đám người và thú ở đó đều có được nó, trái lại bị con thú đáng sợ chạy đến phát nuốt mất rồi liền bỏ chạy. Nhưng cũng bởi vì đẳng cấp của nó quá thấp so với thú, cho nên thú xem thường việc luyện hóa nó, cũng bởi vậy nên mới giữ lại được cái mạng.

      thú sở dĩ giữ lại nó, chẳng qua là cần cái loa để giao tiếp với Tư Lăng mà thôi.

      Nghe được Liên giải thích, Tư Lăng trầm mặc .

      Để đóa Liên mà bất kể tu sĩ hay thú đều điên cuồng tranh đoạt làm ống loa, có phải là quá xa xỉ hay ?

      Lúc Tư Lăng rất nghiêm túc suy nghĩ cái vấn đề này, đóa Liên cho rằng Tư Lăng suy tư làm sao nuốt nó để tăng cao tu vi, lập tức ôm lấy đầu ngón tay Tư Lăng khóc hu hu, vừa khóc vừa cầu xin rằng: "Tư công tử, huynh cứ để cho ta giúp các huynh truyền lời được ? Van cầu huynh, huynh đáp ứng mà!?"

      Tư Lăng chỉ có thể 囧囧 mà nhìn Liên khóc lóc cầu xin cho nó được làm ống loa, nhất thời câm nín biết gì. Đóa Liên này có phải học theo dáng vẻ của con người quá nhanh rồi ? Cả "Tư công tử" cũng lòi ra rồi, còn có cái gì là nó biết ?

      Thế giới này thay đổi quá nhanh, bắt kịp thời đại rồi sao?

      Bị nó khóc đến đau đầu, Tư Lăng tạm thời cũng nghĩ tới muốn bắt nó để làm gì, vì thế : "Được rồi được rồi, tuỳ ngươi."

      Liên lập tức hoan hô, sau đó, nó liền bị thú sai khiến sang đây truyền lời. Chỉ nghe nó dùng loại thanh vui sướng : "Tư công tử, chủ nhân nó đói bụng, muốn ăn thịt nướng ~~ "

      Tư Lăng mặt hề cảm xúc mà co ngón giữa nên bắn Liên rơi xuống bàn.

      Sau đó, Tư Lăng vẫn là nướng thịt. Sau khi cắt thịt nướng xong, Tư Lăng bưng mâm, vừa ăn vừa nhìn Tiểu Hông Nhân ngồi ở bên gặm linh quả.

      Tiểu Liên là thực vật, lại là dị bảo do trời đất thai nghén mà sinh, bình thường căn bản cần ăn thức ăn, chỉ cần uống chút linh thủy, hấp thu linh khí trong khí là được. Nhưng nó lại ngượng ngùng với Tư Lăng, thỉnh thoảng nó cũng có thể ăn chút linh quả linh thực, những thứ đó có thể tăng cao tu vi của nó.

      Tư Lăng đầu tiên là hỏi nó, ngoại trừ làm ống loa ra còn có bản lãnh gì ? Tiểu Liên suy nghĩ chút, cẩn thận nó có thể biết nơi nào có bảo vật, so với Tầm Bảo Thử[1] còn có tác dụng hơn-- , phải là vô cùng hữu dụng, nó còn có rất nhiều truyền thừa đặc biệt của Liên, sau này rất có ích, cho nên tuyệt đối đừng có ăn nó. . .

      [1]Chuột tìm bảo vật

      Tư Lăng lại lần nữa bị nó làm cho biết gì.

      "Đúng rồi, sau này ngươi theo chúng ta, có phải nên đặt cái tên tốt hơn ?" Tư Lăng vuốt cằm , sau đó liếc mắt về phía con thú vắt hai móng vuốt chậu lớn ăn thịt nướng. Đại để tại trở thành đầu bếp gia đình, cũng có chút địa vị, khách khí rằng: "Ngươi cũng vậy, cũng thể cứ kêu thú này thú nọ hoài chứ?"

      Tiểu Liên vui mừng vô cùng, trực tiếp chạy tới, cẩn thận mà kéo lấy ống tay áo Tư Lăng, bi bô mà hỏi: " sao? Tư công tử vừa nhìn chính là có người văn hóa, đặt cho ta cái êm tai lại dễ nhớ ."

      Thấy vẻ mặt mong chờ của nó, dáng dấp bé thực là đáng vô cùng. Tư Lăng tuy rằng khoác da nam tử, nhưng bản chất vẫn là thích những thứ đáng . duỗi ra đầu ngón tay đâm đâm thân thể Tiểu Liên, phát như giống kẹo QQ vậy[2], rất co dãn, chỉ là quá vô dụng, hơi hơi dùng sức cái bị đâm ngã, lá sen đầu cũng dựng đứng, làm như chính là kẻ xấu xâm phạm nó vậy.

      [2] loại kẹo dẻo của TQ.

      Tư Lăng chậc tiếng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt trông đợi của Liên vẫn cảm thấy rất có ích. Cũng còn cách nào mà, từ sau khi gặp phải con thú kia, vẫn chiếm địa vị bị áp bức, tại rốt cục có thứ còn yếu hơn cả , Tư Lăng tìm lại được tự tin ở người Tiểu Liên, có loại tự hào khi được làm chủ.

      Qua mấy phút suy nghĩ, Tư Lăng nhìn Tiểu Liên toàn thân đỏ chót, rốt cục nghĩ ra cái tên, rằng: "Gọi là Tiểu Hồng được ? Vừa êm tai lại dễ nhớ, đúng ?"

      Tiểu Liên bị cái tên "Tiểu Hồng" này sét đánh té mặt bàn, lát mới ngẩng đầu lên ai oán mà nhìn chằm chằm Tư Lăng.

      "Ơ kìa, thích sao? phải ngươi thân thiết nghe lại dễ nhớ sao? Ngươi xem cái tên Tiểu Hồng này xứng đôi với ngươi bao nhiêu nè, cả người ngươi đỏ đỏ, nhìn cũng hân hoan vui vẻ, cứ gọi là Tiểu Hồng ." Cái kẻ có năng lực đặt tên- Tư Lăng kia còn vui vui vẻ vẻ mà . Bất quá, đột nhiên nhớ tới chuyện, Tư Lăng lại hỏi: "Ngươi là nam hay là nữ? Hay là thực vật có giới tính?"

      Tiểu Liên bị Tư Lăng dùng cặp mắt như tia x quang quét qua làm lá sen lại lần nữa dựng đứng, vội vội vàng vàng mà : "Ta, ta, ta tại tu vi đủ cho nên có giới tính. Nhưng mà chờ tới khi ta tu luyện tới trình độ nhất định có thể lựa chọn giới tính được, ta, trong lòng ta cảm thấy mình là nương. . ."

      Tư Lăng nghe xong, liền nở nụ cười, duỗi ra ngón tay sờ sờ lá sen đầu nó, cười : "Hóa ra là bé Tiểu Hồng, coi cái tên Tiểu Hồng này dễ nghe cỡ nào? Cứ xác định như thế ."

      Tiểu Liên ủy ủy khuất khuất nhìn Tư Lăng, cuối cùng chỉ có thể hít mũi nhận lấy cái tên đơn giản đến ném vào đường cái cũng có ai chú ý tới này. Sau đó nó nhìn về phía con thú sung sướng ăn thịt nướng, hỏi: "Tên của chủ nhân sao?"

      Tư Lăng cũng nhìn về phía tiểu thú màu đen.

      Bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm, tiểu thú cách nào tiếp tục bình tĩnh ăn thịt được nữa, dù sao cái này cũng có liên quan với tên của nó, cho nên cũng phân chút chú ý qua.

      Suy xét chút, Tư Lăng vỗ tay phát, : "Tiểu Hắc! Cũng êm tai lại dễ nhớ luôn."

      Tiểu Liên lại lần nữa bị đánh gục.

      Con thú ngược lại hề gục ngã, nó trực tiếp nhảy đến cho Tư Lăng móng vuốt, Tư Lăng dùng tay áo chặn lại, toàn bộ tay áo đều thành vải vụn.

      "Được rồi, được rồi, ngươi hài lòng chứ gì, chúng ta bàn lại là được." muốn chịu khổ nữa nên Tư Lăng lập tức thỏa hiệp , "Tiểu Ám? thích à? Tiểu Mao? Vẫn thích? Vậy tiểu . . ."

      bên Liên vừa gặm linh quả vừa sùng bái mà nhìn con thú, thuận tiện lại than thở tý cho nhát gan sợ phiền phức lại có năng lực của chính mình. Nó chỉ có thể tiếp nhận cái tên "Tiểu Hồng" phổ thông như thế, cứ như rau cải trắng vậy, ven đường tùy ý cũng có thể nhặt được, chút đặc sắc cũng có.

      Tư Lăng liền mười mấy cái tên đều bị thú cào vuốt tới, cuối cùng thực là hết hứng thú, trong lòng cũng nổi hỏa, tức giận : "Nếu thích thôi, ngươi tự đặt !"

      thú sau khi nghe xong, bèn lại cào Tư Lăng nữa, trái lại quay về mâm thịt nướng mà ngẩn người.

      Tư Lăng cũng để ý tới nó, xách Tiểu Liên qua, giọng hỏi: "Tiểu Hồng à, ngươi lúc trước nó là thú Thượng Cổ, là giống thú gì thế?"

      Tiểu Liên cẩn thận mà liếc nhìn thú, cũng giọng mà trả lời; "Tư công tử, kỳ thực ta cũng biết." Sau đó đầu liền bị bắn phát, Tiểu Liên nước mắt lưng tròng mà nhìn Tư Lăng mặt biểu cảm, cuối cùng quá mức oan ức, bắt đầu híc híc mà rơi nước mắt, vừa nức nở vừa : "Ta biết mà, chủ nhân đẳng cấp quá cao, ta nhờ có truyền thừa mới biết nó có huyết thống của tộc Thượng Cổ, có thể áp chế ta, nhưng cách nào biết được lai lịch chủng tộc của nó . . . Oa hu hu. . . Tư công tử bắt nạt Tiểu Hồng. . . hu hu. . ."

      Tư Lăng ngửa mặt lên trời thở dài, phải chỉ bắn nó cái thôi sao, bắt nạt ở đâu? bị con thú kia suýt chút nữa nuốt mất nửa cái mạng cũng còn chưa có khóc à nha.

      Ngay khi Tư Lăng an ủi Tiểu Liên, thú bên kia nghĩ kỹ tên của mình. Nó gầm tiếng với Liên, Tiểu Liên lập tức ưởng cao ngực , lớn tiếng với Tư Lăng: "Tư công tử, chủ nhân nghĩ được cái tên rất hay, nó gọi là Trọng Thiên!"

      Tư Lăng nghe xong, gật đầu : "À à, lại thấy ánh mặt trời (Trọng kiến thiên nhật) sao? Đúng là rất thích hợp!"

      Cái phản ứng thiếu tự nhiên này bị thú coi là mỉa mai nó, nó trực tiếp cho móng vuốt cào tới.

      Trong nhà lại lần nữa náo loạn.
      sarahminhhienbellchuong thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35: Xuất quan

      Tên của hai con được định ra như thế, cũng như định ra cuộc sống sau này của Tư Lăng vậy. Có vẻ trong quãng thời gian rất dài sau này, cuộc sống gà bay chó sủa như thế vẫn tiếp tục theo .

      Về đến thành Minh Hà ngày thứ hai, Tư Lăng nhờ người ta đến sửa lại gian nhà bị huỷ hoại, sau đó thừa dịp này mà sắp xếp lại những thứ thu được từ chuyến Thập Vạn Sơn Mạch kia.

      Linh thảo và thi thể thú ít, bất quá cũng coi là cao cấp, hẳn là giá bán cũng được cao lắm, nhưng dù sao cũng coi như là nguồn thu nhập. Sau đó là thu hoạch do hưởng lợi ở sơn động-- đây là những thứ nhặt được từ túi trữ vật của người chết khi theo phía sau tên Triệu Thanh đen đủi nọ. Trong ba ngày nghỉ ngơi ở sơn động, cũng nhân cơ hội sắp xếp lại túi trữ vật của những tu sĩ kia, hể là thứ có ký hiệu của môn phái gì đó đều vứt hết, còn lại chuyển sang túi trữ vật khác, thậm chí còn đựng đầy cả cái túi trữ vật. Vì những tu sĩ kia tu vi đều cao cho nên của cải cũng nhiều, các loại tạp nham gì cũng có, cũng coi như là chút tài sản , đếm gộp lại tổng cộng cũng được 20 vạn linh thạch hạ phẩm. Nếu như mua đan dược và pháp khí để tu luyện Tư Lăng cũng coi như là có chút tích trữ.

      Sau khi sửa nhà xong, Tư Lăng lại ra ngoài chuyến, đem xác thú và linh thảo ở dãy núi Thập Vạn bán cho cửa hàng chuyên thu mua, lại kiếm được hơn ba vạn linh thạch vào túi.

      Sau đó Tư Lăng cũng có vội vã trở về, mà là đặc biệt lòng vòng ở thành Minh Hà mấy ngày. chủ yếu là muốn hỏi thăm có lời đồn đãi gì liên quan với dãy núi Thập Vạn hay .

      Tuy rằng việc Liên xuất thế chính thức hạ màn kết thúc, nhưng Tư Lăng dám coi là tất cả thực êm xui. Trước tiên tới mười mấy vị tu sĩ Kim Đan truy sát , đẩy ra phía trước mọi người kia; tuy rằng cuối cùng chứng minh được Liên người , nhưng cũng làm cho vài người hoài nghi. Nếu phải do là tại ở thành Minh Hà, trong thành có văn bản quy định cho phép sinh , chừng sớm có người mò tới gây chuyện. Nhất là lúc đó vì cứu Tư Hàn mà làm lộ hồn lực, loại sức mạnh khác biệt hoàn toàn thuộc loại linh lực nào ở thế giới này, loại sức mạnh có năng lực đặc biệt trong nháy mắt giết chết thú, sợ rằng khiến cho rất nhiều người quan tâm. Nếu Tư Hàn cũng hộ tống trở về nhà, còn đặc biệt quan sát hoàn cảnh chung quanh, xác nhận an toàn rồi mới rời khỏi. Cuối cùng, còn có những tên Điệp Diện núp ở Tây Cảnh nữa, cũng biết bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì ở Tây Cảnh. Vì thể cũng muốn tìm hiểu chút tình huống, để phòng khi có chuyện gì xảy ra cũng dễ chạy trốn.

      Tư Lăng mang theo con thú màu đen kia, trong ống tay áo chứa Tiểu Hồng Nhân to nắm tay, liên tục ba ngày lưu luyến ở vài khách sạn và sàn đấu để uống trà nghe bát quái. Hiển nhiên là có chút ngạc nhiên nào, tất cả mọi người đều bàn luận chuyện Liên xuất thế lần này, cũng suy đoán con thú lúc đó cướp Liên là thứ gì, cuối cùng cũng có nhắc tới .

      Khi Tư Lăng nghe được những tu sĩ kia đầy vẻ ước ao ghen tị mà kể con thú cướp Liên khủng bố đến mức nào, rồi lại kể về kẻ thông đồng cùng thú ràng chỉ là tên tu sĩ cấp thấp nhưng lại dám to gan đánh chủ ý tới Liên có bao nhiêu đáng ghét; sau đó lại nhìn thú Trọng Thiên bình tĩnh ngồi xổm ở mặt bàn gõ quả La, lại thêm Liên treo ở trong ống tay áo của cũng gặm quả La, nhất thời bị loại mùi vị khó có thể diễn tả bằng lời xông lên đầu.

      Đặc biệt muốn chạy tới phun cho đám người kia từng ngụm từng ngụm nước, rồi : cần ước ao, lão tử tình nguyện đưa cơ duyên như thế cho ngươi!

      Ngoài ra có lời đồn đãi nào đặc biệt cả. Kể cả những Điệp Diện tu sĩ núp trong bóng tối kia cũng như mai danh tích vậy. Trong lúc nhất thời Tây Cảnh thái bình đến khó mà tin nổi.

      Nếu ở bề ngoài vẫn coi như bình yên, vậy cái đứa tán tu cấp thấp, nhà, môn phái như Tư Lăng cũng cần buồn lo vô cớ nữa. mua ít vật liệu chế tạo phù, lại chịu cầu của thú mà thu mua đầy đủ thịt Bạo Nha Trư thịt, mới về đến nhà thuê.

      "Tư công tử, huynh phải là muốn bế quan tu luyện đó chứ?" Tiểu Hồng rất có lễ phép lại đây hỏi dò.

      Tư Lăng vẽ phù, nghe được thanh mềm mềm non non của Tiểu Hồng sơ ý cái, tấm linh phù tứ phẩm sắp phải hoàn thành liền cứ như vậy hỏng mất.

      Thấy vẻ mặt Tư Lăng bỗng lạnh tanh, Tiểu Hồng bị doạ, hai tay ôm đầu gối, co lại thành cục trốn đến phía sau nghiên mực cao cao, lộ ra đôi mắt ngập nước long lanh nhìn . Dáng vẻ đáng thương này làm Tư Lăng có tức ghê hơn nữa cũng phát ra được.

      Tư Lăng ném tấm phù bị hỏng qua bên, lấy cốc linh trà lạnh tanh bên cạnh tới uống hớp, hỏi: "Tiểu Hồng, có chuyện gì sao?"

      Tiểu Hồng biểu môi -- tuy rằng cả người đỏ chót rất khó nhìn ra nó mếu máo có khác gì với biểu môi, cẩn thận rằng: "Chủ nhân nó cảm thấy huynh muốn bế quan, hi vọng huynh làm đủ thịt nướng cho nó rồi mới bế quan tu luyện. . . Tư công tử, phải ta , là chủ nhân dặn dò, huynh đừng tức giận mà. . ." Tiểu Hồng , lại bị vẻ mặt trầm của Tư Lăng làm sợ đến phun nước mắt.

      Tiểu Liên mẫn cảm lại nhát gan như thế tồn tại, Tư Lăng phát dù mình có tức giận cũng phải khắc chế, nếu Tiểu Liên này khóc đến làm người ta cảm giác mình bắt nạt kẻ yếu. Hơn nữa, thực tế tàn khốc làm ràng, chỉ cần ngày còn đánh lại con thú kia, phải như người hầu làm trâu làm ngựa cho nó như thế mãi.

      Tư Lăng trở về nhà được mấy ngày, chính là muốn tăng tu vi lên đến Trúc Cơ kỳ, đồng thời cũng muốn chuyên tâm tu luyện bộ [Luyện Hồn Quyết] kia.

      [Luyện Hồn Quyết] mặc dù là bộ công pháp hoàn chỉnh, bất quá chỉ thiếu hụt phần tư liệu phía sau thôi, có trở ngại gì với chuyện tu luyện cả. Chỉ là ở trong mắt người biết hàng, công pháp hoàn chỉnh chính là dùng được, cho nên cũng được những tu sĩ này coi trọng. Nhưng ở trong mắt của thiện quỷ đời trước tu luyện trăm nă như Tư Lăng, tác dụng của [Luyện Hồn Quyết] là thể đo đếm, thậm chí quả thực giống như làm ra là để dành cho vậy.

      [ Luyện Hồn Quyết ] tổng cộng chia làm mười hai tầng, càng tu luyện về sau độ khó càng lớn, nhưng uy lực cũng càng cao hơn. Nó chủ yếu là tu luyện linh hồn, xem ra khá là tương đồng với phương pháp tu luyện của quỷ tu, nhưng lại có chỗ sai lệch rất . Điểm sai lệch bé ấy cũng là nguyên nhân khiến dù là nhân tu hay là quỷ tu đều coi trọng nó. Trong Tu Tiên giới, tu sĩ đa phần coi trọng tu luyện thân thể và nguyên thần, trừ phi có thân thể mới theo con đường của quỷ tu. Loại hình đặc thù như Tư Lăng lại càng ít -- , có thể là căn bản tồn tại trường hợp đặc biệt này, vừa có thể tu luyện thân thể và nguyên thần, lại có thể tu luyện hồn phách như quỷ tu. Mà [Luyện Hồn Quyết] này chính là sinh ra vì loại thể chất đặc biệt như Tư Lăng.

      Tư Lăng cầm [Luyện Hồn Quyết] lâu , trong lòng vô cùng hiếu kỳ, biết tên ma tu đó lấy được [Luyện Hồn Quyết] này từ nơi nào. Nếu như có thể, hi vọng có thể tìm phần còn thiếu ở phần sau đó. Trong Ngọc giản của [Luyện Hồn Quyết] chỉ tới tầng mười, thiếu mất hai tầng cuối cùng, mà này hai tầng có lẽ chứa bộ tinh túy đỉnh cao của công pháp đó, bất kể như thế nào cũng phải tìm hết toàn bộ.

      Suy tư mấy ngày, Tư Lăng vẫn quyết định phải tu luyện bộ công pháp Luyện Hồn Quyết] kia. Mặc dù sau này có thể gặp được càng nhiều công pháp thích hợp hơn, nhưng trước mắt thời gian đợi người, sợ đợi đến lúc đó mình còn cái mạng để được tìm được công pháp thích hợp nữa rồi. Trước mắt, nỗ lực để mình trở nên mạnh mẽ mới là vương đạo.

      Quyết định xong, Tư Lăng đáp ứng cầu của thú, làm cho nó đủ số lượng thịt nướng nó muốn, sau đó lại chuẩn bị cho Tiểu Hồng đầy đủ lượng linh quả, lại chuẩn bị Ích Cốc Đan đủ năm cho mình, sau đó Tư Lăng rốt cục an tâm bế quan.



      *********

      Tư Lăng lần này bế quan mất hơn nửa năm.

      Nửa năm sau, khi Tư Lăng xuất quan tu vi kinh khôi phục Trúc Cơ sơ kỳ vốn có. Quá trình này sở dĩ đơn giản dễ dàng như vậy cũng là bởi vì bộ thân thể này vốn là tu sĩ Trúc Cơ, có ký ức cùng kinh nghiệm của nguyên chủ nên hầu như chẳng tốn nhiều công sức được Trúc Cơ, cả Trúc Cơ Đan cũng cần. Mà [Luyện Hồn Quyết] cũng tu luyện đến tầng thứ ba, hồn lực ngưng tụ hơn nhiều so với trước, có vẻ tại nếu dùng hồn lực để chế ra hồn phù, tỷ lệ thành công tuyệt đối từ 20% tăng lên 50%.

      Lúc Tư Lăng ra, nghênh đón chính là Tiểu Liên nhiệt tình chạy tới, nó ôm đầu ngón tay gào khóc lớn: "A hu hu hu. . . Tư công tử, huynh rốt cục xuất quan rồi, Tiểu Hồng rất nhớ huynh! Tư công tử, huynh nhanh nướng thịt cho chủ nhân , bằng chủ nhân muốn nướng Tiểu Hồng lên ăn đó. . . Hu hu oa. . . Tư công tử, huynh đại từ đại bi. . ."

      Tư Lăng mặt đen mà nâng Tiểu Liên lên, thấy gân của lá sen đỉnh đều có chút khô héo, cũng biết khoảng thời gian này nó khổ sở như thế nào. Quả nhiên dính phải con thú kia, bất kể là người hay là cũng đều chẳng sống tốt được.

      Tư Lăng lập tức dâng lên loại tình cảm cách mạng hữu nghị đối với Tiểu Liên, đối với ngốc ngốc nhát gan của nó cũng dung túng thêm mấy phần.

      Tư Lăng vừa tới phòng khách, liền nhìn thấy trong phòng khách chất đầy thi thể thú, khắp phòng đầy mùi máu tanh, lập tức kinh ngạc.

      "Tư công tử, đây là thú mà ngày hôm nay chủ nhân săn được, huynh mau mau kéo con nướng ." Tiểu Hồng giải thích.

      "Nó ngày ngày đều ra ngoài?" Tư Lăng hỏi.

      "Ừ, chủ nhân rất buồn chán, cho nên nó bèn ra ngoài chơi." Tiểu Hồng , cẩn thận mà liếc nhìn cửa ra vào, lén lén lút lút mà với Tư Lăng: ''Bởi vì chủ nhân quá nhàm chán, nên liền vòng vòng trong thành mấy lần. Trong thành gần đây bị nó quậy cho rất căng thẳng, ta thấy quảng trường trong thành có dán tờ bố cáo, bảo là muốn bắt giữ chủ nhân."

      Tư Lăng càng kinh ngạc, " thể nào? Có là chuyện gì sao? Là nhà ai phát bố cáo vậy?" Có năng lực phát bố cáo ở quảng trường thành Minh Hà chắc là thế lực trong thành Minh Hà. biết con thú cứ thích gây chuyện thị phi kia làm chuyện tốt gì mà để người ta dán bố cáo đến bắt giữ nó nữa.

      Tiểu Hồng ngậm cái tay , bi bô mà : "Là Kha gia phát bố cáo, còn tại sao biết, ở có viết , bất quá nơi đó phải bắt sống chủ nhân, treo giải thưởng là 50 vạn linh thạch."

      Tư Lăng hít vào hơi, năm mươi vạn linh thạch này còn nhiều hơn toàn gia sản của , có thể thấy được người muốn treo giải thưởng coi trọng nó cỡ nào." đó có cặn kẽ dáng dấp của Trọng Thiên ?" Nếu nó bị người nhận ra, Tư Lăng cân nhắc mức độ khả thi của chuyện sau này mang nó ra ngoài nữa.

      Tiểu Hồng lắc đầu cái, " có, tốc độ của chủ nhân rất nhanh, ai thấy được dáng vẻ của chủ nhân cả."

      Sau khi nghe xong, rốt cục thở phào nhõm, lại hỏi: "Tiểu Hồng, ngoại trừ mấy tin này còn gì khác ?"

      Tiểu Hồng ngậm tay cẩn thận suy nghĩ chút, sau đó lắc đầu. Tuy rằng trong phòng có cấm chế, nhưng Tư Lăng phát cấm chế này chẳng có tác dụng gì với thú và Tiểu Hồng, cho nên bọn chúng có thể tùy ý ra vào. Chắc hẳn trong nửa năm bế quan, hai con đều ở bên ngoài chơi điên rồi. Chỉ là Tiểu Hồng nhát gan lại rất sợ chết, có như con thú kia trắng trợn mà gây thôi.

      Tư Lăng lại lần nữa cảm thấy có Tiểu Liên ở đây tốt, ít nhất có thể đúng lúc báo cáo cho , để chuẩn bị sẵn sàng.

      Hai người chuyện, thú với bộ lông ướt nhẹp từ bên ngoài vào, hiển nhiên là mới tắm rửa xong.

      Tư Lăng cảm thấy kinh ngạc, con thú này tuy rằng tu vi hạn chế nên cách nào giao tiếp với con người được, nhưng rất nhiều hành vi tập quán lại khá là chú trọng. Ngươi muốn coi nó chỉ là con thú đơn thuần là thể nào, còn phải kiêng kỵ ít thói quen của nó, nếu lại bị móng vuốt cào tới.

      Nhìn thấy Tư Lăng xuất , cặp mắt màu tím đen của thú lập tức toả sáng, nhìn đến làm Tư Lăng áp lực như núi.

      cần thú thúc giục, Tư Lăng liền chọn con Bạo Nha Trư vẫn còn ở chảy máu xử lý, sau đó ở trong sân nướng thịt.

      Tư Lăng bên nướng thịt, bên nghe Tiểu Hồng kể những chuyện của hai tên này trong nữa năm bế quan. Cũng như lúc trước Tiểu Hồng , con thú nào đó chịu ngồi yên, ngoại trừ ngoài thành săn thú, chính là vào thành Minh Hà quấy rối. Đại khái là do Tư Lăng bế quan quá lâu, thú cũng lâu được ngửi mùi thịt nướng mà Tư Lăng làm; sau mỗi ngày con thú tham ăn này săn thú trở về liền bắt đầu trông ngóng Tư Lăng xuất quan làm thịt nướng cho nó, mà những thú nó săn được, dĩ nhiên cũng thả trong mấy cái túi trữ vật.

      Tư Lăng hết nổi rồi. Đối với đứa hung tàn lại tham ăn kia từ ban đầu là khinh bỉ chuyển đến tại chỉ còn là thẫn thờ thôi. Tư Lăng nghĩ, sau này bất luận nó có làm ra chuyện gì, bản thân mình cũng trở nên rất bình tĩnh.

      lúc Tư Lăng vội vàng nướng thịt cho thú, truyền phù trong túi bỗng rung động, Tư Lăng giật mình, lập tức lấy nó ra.

      Ở thế giới này, chỉ có huynh trưởng Tư Hàn từng cho Truyền phù, Tư Lăng rất coi trọng nó cho nên vẫn luôn mang nó theo bên người, vì lẽ đó nên ngay khi cảm giác được nó rung động liền nhanh chóng lấy ra.

      Mở Truyền phù ra, bên trong truyền đến giọng lạnh như băng đặc thù của Tư Hàn: "Tư Lăng, gần đây có ma tu trà trộn vào thành Minh Hà gây rối, đệ phải hành cẩn thận."

      Tư Lăng há miệng, lúc Tư Hàn muốn đóng lại truyền phù vội vàng hỏi: "Huynh ở đó vẫn tốt chứ?"

      Bên kia nghĩ tới hỏi như vậy, trầm mặc cái rồi cũng : "Ngày hôm qua có hai tên ma tu tới cửa đến giết chết mấy đệ tử nội môn, người trong đó là ma tu có tu vi khá cao, là Nguyên hậu kỳ, bị sư phụ ta liên hợp với mấy vị trưởng lão làm trọng thương trốn thoát. tên khác chết rồi."

      "Ồ. Vậy huynh cũng cẩn thận chút nha." Tư Lăng lúng túng , mặt có chút toả nhiệt. đúng là quên mất Tư Hàn là đệ tử phái Thiên Tông, trong phái Thiên Tông còn có mấy vị tu sĩ Nguyên tọa trấn mà, căn bản tới phiên huynh ấy lo nghĩ.

      Tư Hàn khẽ đáp lời, thấy chuyện gì liền đóng Truyền phù lại.

      Vì việc này, Tư Lăng cũng còn tâm tình ăn thịt nướng nữa, đành đưa cho thú ăn.

      Tiểu Hồng vẫn cầm linh quả màu đỏ rực gặm. Loại linh quả màu đỏ rực này chính là loại La quả được thú rất ưa thích, con người ăn vào chỉ thấy nhạt nhẽo vô vị, nhưng lại là trong linh quả được thú thích nhất, đa phần các tu sĩ nuôi sủng đều đặc biệt mua cho thú ăn. La quả trong tay Tiểu Hồng ràng là mới hái xuống, cũng biết là tự nó hái, hay là nó lấy được từ đâu.

      "Tư công tử, huynh lo lắng về ma tu kia sao?" Tiểu Hồng hỏi, liếc nhìn thú ăn thịt nướng.

      Tư Lăng ngẩn ra, rằng: "Ừ, có chút bận tâm. Bằng vào năng lực tại của ta đủ để ứng phó với ma tu Nguyên kỳ, gặp phải bọn họ chỉ có nước bỏ chạy thôi. Hơn nữa ngươi cũng nghe đại ca ta rồi đó, có ma tu trà trộn vào thành Minh Hà, biết bọn chúng muốn làm gì đây nữa?"

      Tiểu Hồng sau khi nghe xong, lập tức dùng tay vỗ ngực của mình, kiêu ngạo : "Tư công tử yên tâm, chủ nhân rất lợi hại, bảo vệ huynh!"

      Tư Lăng bỉu môi. Bảo tin tưởng đứa tham ăn thích gây chuyện sao? bằng gia tăng thời gian tu luyện còn tốt hơn.

      Nghĩ như vậy, Tư Lăng quyết định thừa dịp này làm thêm ít linh phù và hồn phù, thuận tiện cũng thử tìm hiểu cách chế tạo phù ngũ phẩm, nỗ lực tăng thêm nhiều thứ để bảo mệnh.
      sarahminhhienbellchuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :